Đừng Làm Mặt Mày Châu Ủ Dột

Đừng Làm Mặt Mày Châu Ủ Dột 

                                                           tác giả:Tuyết Mai

Thời buổi ngày nay của gạo châu củi quế, công nhận ra đường chúng ta ít gặp được những khuôn mặt vui vẻ hay tạo niềm vui cho mọi người.   Nếu được sao chúng ta không chọn được vui vẻ trên sự ủ dột mày châu nhỉ?.   Theo kinh nghiệm sống đời, kinh nghiệm đi làm, và chút ít kinh nghiệm khi cần mướn người, thì khuôn mặt vui vẻ luôn tạo sự phấn khởi cho tất cả mọi người.   Đồng ý rằng có những công việc hay công ty luôn đóng sẵn cho mình một bộ mặt nghiêm trang hay gọi là đúng đắn (serious face).   Từ cách ăn mặc, cho đến lời nói, và đi đứng.   Cứng ngắc và luôn không được thoải mái như suốt ngày bị nằm trong cái thùng đẹp.

 Nội suốt một ngày bị mặc trong bộ com-plê ít nhất là tám tiếng đồng hồ hoặc hơn, cổ thì bị nghẹt vì cái cà ra vát luôn xiết vào cổ.   Gặp những nhân vật quan trọng.   Dùng những lời nói cũng quan trọng.   Làm nét mặt ra quan trọng.   Từ lời nói cũng có thể cho chúng ta mất việc.   Nụ cười rất khan hiếm trên những khuôn mặt bị đóng khuôn này!.   Ý tôi nói là cuộc đời thật ngắn ngủi người ơi! Ai sống nổi cả cuộc đời khi phải bị đóng khuôn và khuôn mặt bị già nua theo công việc khi tuổi đời còn quá non trẻ?.  

 Tôi là con người rất thích phân tách mọi điều để giúp cuộc đời của chính mình và mọi người thân thương luôn có sự thoải mái trong cuộc sống của ngày lại ngày này!.   Có phải từ đầu ngày Chúa đã ban cho chúng ta một cuộc sống đầy tự do và đầy sự lựa chọn? Thế thì tại sao chúng ta lại không tự lựa chọn những gì chúng ta có thể được lựa chọn?.   Phí quá nếu trời sáng nay thức dậy, ánh nắng bình minh thật chan hòa chiếu rọi mọi sinh vật và động vật, từ trước nhà cho đến sau vườn nhà, mà bỏ phí đi thời giờ (cần bỏ chút thời giờ thôi!) để lấy khí trời và chút vitamin D Chúa ban?.   Đẹp quá phải không khi chúng ta biết ngắm nhìn những công trình tuyệt mỹ của Chúa!.   Từ trời cao xanh dù chút nắng ấm, hay chúng ta có thể nhìn thấy nắng chiếu xuyên qua cụm mây tạo thành những vệt nắng thật đẹp và thật nhiệm mầu.  

 Đẹp quá những cây cối thiên nhiên cho chúng ta bóng mát và hoa trái.   Đẹp quá mọi tạo vật Chúa ban đang đứng trước mắt chúng ta, mà lẽ nào chúng ta không biết tận hưởng chúng chứ!?.   À ít nhất hít vài hơi thở cho lồng ngực được tiếp đón dưỡng khí rất trong lành của buổi sáng sớm!.   Gấp gáp chi để cái đầu của chúng ta bị giao động quá mạnh qua những gì chúng ta đang lo nghĩ cho công việc hằng ngày!.   Gấp gáp chi để trái tim của chúng ta chúng đập sai nhịp!.   Gấp gáp chi để chúng ta không cho nhau những lời nói vui vẻ của đầu ngày trong gia đình, để rồi mỗi người cho nhau lời chào ra đi trong công việc và trách nhiệm khác nhau của mỗi người.  

 Có ai nghĩ ra là lời chào hỏi đầu ngày của chúng ta rất quan trọng thế nào hay không? Ồ thưa quan trọng lắm anh chị em ạ!.   Vì người đầu tiên chúng ta gặp không ai khác là những người rất thân thương của chúng ta.   Rất thân thương có nghĩa là mọi thành phần trong gia đình của chúng ta rất đáng để chúng ta lưu tâm đến.   Rất thân thương đến độ chúng ta muốn chúc nhau những lời nói dịu dàng và yêu thương nhất mà chúng ta có thể cho nhau.   Nụ cười không thể thiếu trong gia đình mỗi buổi sáng.   Chúng ta có thể làm được tất cả những điều đó, nếu chúng ta muốn chọn được làm điều đó! Thay vì cho nhau những lời cọc cằn khó nghe.   Lại càng cọc cằn khó nghe hơn nữa là những lời nói ngăm đe và ra lịnh.  

 Có phải có rất nhiều người tự làm khổ mình vì không biết cách chọn sống cho đúng cách?.   Có rất nhiều người tôi không hiểu sao họ lại tự làm khổ họ như vậy? Chẳng những cho chính họ mà cả những người sống gần cạnh họ?.   Họ khó khăn và tự làm khổ mình đến độ mà họ chỉ nhìn thấy cuộc đời là không có gì đáng sống.   Cái gì cũng không được vừa ý của họ.   Và họ tự ti đến độ họ cảm thấy họ chẳng là gì trong cái xã hội hỗn độn này!.   Những người này họ có đức tin vào Chúa mạnh mẽ lắm đấy chứ, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao?.   Nó có cái gì không được mạch lạc và ổn cho lắm!.   Phải chăng họ có tánh lo lắng quá hay không tuy dù những gì họ lo chỉ là chuyện nhỏ? Hoặc những chuyện mà chưa thấy hoặc chẳng có thể xẩy ra trong tương lai, nhưng họ vẫn trằn trọc từng đêm với tay vắt trên trán?.

 Tôi thấy tội nghiệp cho những con người rất đáng thương này, họ cô đơn lắm thưa anh chị em, vì chẳng ai buồn chơi với những con người toàn có những lời than thở khi họ tìm gặp đến mình.   Cuộc đời ai cũng hiểu là buồn nhiều hơn vui, nhưng nếu chúng ta biết sống hay quẳng gánh lo đi để mà sống, và biết sống từng ngày một.   Vì quá khứ là những bài học cho chúng ta biết tránh, học từ nơi đó để không gặp phải hay lập lại trong tương lai.   Còn tương lai ư? Sao nó chưa tới mà ta đã phải lo rồi?.   Có xa lắm không?.   Trong khi điều chính yếu nhất là những gì chúng ta làm được cho ngày hôm nay.   Vâng thưa thật phải, vì ngày hôm nay mới là ngày sống thật hạnh phúc của mình, do những gì tự mình tạo ra, được nói, và muốn được làm.  

 Tôi có biết rất nhiều người chỉ lo những việc rất nhỏ (small stuff) nhưng lại là sự cản trở rất lớn cho những việc quan trọng hơn là “Sự Sống”.   Sự sống có tầm quan trọng hơn nhiều trong một ngày thưa có phải?.   Sự sống ấy thì như nguồn năng lực chính trong cuộc đời của chúng ta.   Sự sống thì mạnh mẽ nó cứ tiếp mãi như bánh xe của thời gian không bao giờ ngừng chỉ đến khi Chúa muốn nó chấm dứt.   Sự sống của một ngày thưa quan trọng và thiết yếu vô cùng tận.   Sao lại để cho con mắt đau làm đình trệ cái Sự Sống ấy khi mà trí óc và mọi bộ thận khác chúng đòi được sống trong ta.  

 Sao ta lại để cho cái bụng đau nó làm chúng ta đình trệ mọi bộ phận khác như sự suy nghĩ, tay cần được làm việc, chân cần phải đi, miệng cần phải ăn, hay thân thể cần được nghỉ ngơi, và v.v.v….. Nếu chúng ta là người thích phân tách thì cái nhìn cuộc đời cũng bớt ưu phiền và thoải mái hơn hay không?.   Tại sao anh này lại nói những lời khiếm nhã thay vì chọn lời nói lịch sự hơn? Sao người kia lại hành xử thiếu lễ độ và thất học đến thế?.   Nói chung thì ai cũng có những quá khứ đáng để ý đến, chúng là những ảnh hưởng lâu dài trên một con người từng sống trải đời trong quá khứ không mấy tốt đẹp.   Hiểu được thế chúng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho nhau hơn.   Hiểu được thế chúng ta sẽ dễ cảm thông vì quá khứ của mỗi người Chúa ban cho khác nhau.   Không ai lớn lên có cùng chung một lối giáo dục.  

 Như trong gia đình chúng tôi thì ông nhà tôi thường than vãn về vấn đề học hành của con cái và một con mắt mù lòa của ông.   Tôi khuyên ông tuy chúng chưa là gì cả và còn trong tuổi ăn học, chớ có hối chúng, và hãy để cho chúng học theo khả năng của chúng, bao lâu cũng được miễn chúng có ngày ra trường bốn năm đại học là được.   Quan trọng nhất đối với tôi là con cái chúng phải thành nhân cái đã! Chúng phải được trưởng thành trong một khối óc lành mạnh và có quả tim biết rung động trước những người sầu khổ sống chung quanh mình.   Còn cái học ư, nó có thể đến sau.   Tôi không muốn con tôi nó trở thành một bác sĩ có cái mác là lương y như kế mẫu, chỉ biết hốt tiền của người ta và của chính phủ, còn bệnh nhân của họ có ra sao thì ra, họ không cần biết tới, ngay cả có thể xẩy ra cái chết của người.

 Nói riết ông nhà tôi cũng thấm và quên bớt đi con mắt mù lòa của ổng.   Ổng thầm cầu xin Chúa là cho con mắt của ông nó khỏi để ông vào hội nhà thờ mà giúp trong đó, vì cần phải đi đứng, lái xe, và dùng computer, và ông còn rất nhiều điều hữu ích có thể giúp một bàn tay.   Nhưng giả dụ Chúa cất hẳn một con mắt của ông rồi thì sao? Ông trở thành một phế nhân là muốn mình trở thành một handicap hay sao?.   Mọi thứ khác trong cơ thể của ông sẽ bị ông nhốt tù chúng hết hay sao?.   Thì ra chỉ vì mất một con mắt mà ông trở thành một phế nhân vĩnh viễn trong khi Sự Sống trong ông còn rất Sung Mãn, còn rất nhiều Năng Lượng, và Khả Năng.

 Thay vì ông chọn cách sống hữu ích cho chính mình và cho người khác thì ông lại chọn thành một phế nhân, là luôn muốn mọi người tội nghiệp cho ông và quan tâm đến ông.   Đối với tôi một người mà luôn nghĩ tội nghiệp cho chính mình thì chính con người đó đang nằm trong gian đoạn cuối bị Ung Thư (cancer).   Ông nhà tôi thì luôn thỏa mãn trong vấn đề sức khỏe của ông vì ông là con người rất mê thể thao, tim ông tốt, sức khỏe của ông cũng luôn tốt, chưa thấy một dấu hiệu gì là không ổn cả!.   Nhưng thưa anh chị em, cái đầu của chúng ta mà không khỏe thì cả thân thể của chúng ta cũng vứt đi và điều đó tôi rất tin và tin có chứng cớ đàng hoàng, từ chính kinh nghiệm sống của mình, lẫn những gì tôi học hỏi từ sách vở y khoa.  

 Một người sống lạc quan thì đòi hỏi có bộ óc rất khỏe.   Bộ óc là cột sống chính của toàn thân thể chúng ta.   Người sống lạc quan có thể tự chữa bệnh cho mình vì nó có thể tạo những kháng thể để giết vi khuẩn, nếu không cũng làm cho bệnh tình được giảm đi rất nhiều.   Ung thư cũng có thể làm chậm lại.   Đau buồn cũng chỉ ở gian đoạn ngắn ngủi vì họ có bộ óc khỏe thì ít khi nào chịu thua và hầu như không thấy sự than thở ở nơi họ.   Do đó sự lựa chọn Sống ngày qua ngày của mình, là ở sự quyết định khôn ngoan mà Chúa ban cho chúng ta.   Thay vì chọn khóc thì chúng ta hãy nên chọn cười vì không mấy ai muốn cảm cho những người luôn có vấn đề đâu!.   Thay vì chọn chửi người này hay phê bình người kia thì chúng ta chọn thông cảm cho nhau và tha thứ cho nhau!.  

 Để kết, tôi xin mến chúc mọi người luôn Sống trong Trái Tim Chúa, vì chỉ có Người mới có thể ban cho hết thảy chúng ta sức mạnh từ Trên.   Là Nguồn Năng Lực Sống.   Để được Sống Lành Mạnh, Sống Khỏe, và Sống Bình An trong tâm hồn.   Để rồi hết thảy trái tim của chúng ta cũng được dần nên giống Trái Tim của Chúa.   Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=DqwsvMjF-C0

     (Vui Vẻ, Yêu Đời, Hồng Ân Chúa Ban)

 Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(06-11-12)

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay