My Lan Pham
Một chàng trai trẻ mắc hội chứng Down làm việc ở siêu thị với vai trò thu ngân. Mỗi tờ hóa đơn in ra, cậu đều viết thêm vài lời nhắn tích cực.
Rồi một ngày, cậu không đi làm… khách hàng xếp hàng chỉ để gửi thư động viên cho cậu.
Tôi đã làm ở siêu thị này 3 năm.
3 năm quét mã sản phẩm, nghe tiếng “bíp bíp” lặp đi lặp lại, mỉm cười dù đôi khi kiệt sức.
Mọi thứ chỉ thực sự thay đổi khi Matías xuất hiện, cách đây 6 tháng.
Ngày đầu tiên, chị quản lý Laura dắt tay cậu, giới thiệu với cả nhóm:
— Đây là Matías, cậu sẽ làm ở quầy số 3.
Cậu chìa tay ra, cười rạng rỡ:
— Chào anh, em tên Matías, em bị Down. Còn anh tên gì?
— Tôi là Carlos, làm ở quầy số 5. Chào mừng cậu đến với đội.
— Tuyệt quá! Em ở quầy 3, anh ở quầy 5, mình là đồng nghiệp rồi, Carlos!
Ban đầu, một số khách hàng tỏ ra mất kiên nhẫn với cậu.
Matías làm chậm hơn, lại hay hỏi thăm, trò chuyện.
Laura đã phải giải thích, trấn an nhiều lần.
Nhưng rồi, mọi chuyện thay đổi… nhờ những mẩu giấy nhỏ.
Một buổi tối, Matías bước vào phòng thay đồ với hộp bút màu.
— Carlos, em hỏi anh cái này được không?
— Được chứ.
— Nếu em viết vài lời nhắn dễ thương lên hóa đơn thì khách có thích không? Mẹ em bảo lời tử tế làm trái tim vui hơn.
Tôi bật cười:
— Ý tưởng hay đấy, nhưng nhớ xin phép Laura nhé.
Laura không chỉ đồng ý, mà còn mua cho cậu loại bút đặc biệt để khỏi lem mực.
Từ hôm đó, mỗi tờ hóa đơn ở quầy số 3 đều có một thông điệp:
“Chúc bạn một ngày tuyệt vời.”
“Bạn là người đặc biệt.”
“Cảm ơn vì nụ cười của bạn.”
“Thế giới tốt đẹp hơn vì có bạn.”
Ban đầu khách ngạc nhiên. Rồi họ thích thú.
Và chẳng mấy chốc, họ xếp hàng… chỉ để được qua quầy của Matías.
Một bà cụ thậm chí nói với tôi:
— Tôi muốn đợi để tính tiền ở quầy của cậu bé ấy. Nó là một thiên thần.
Hàng của Matías lúc nào cũng dài nhất siêu thị.
Khi tôi hỏi cậu tại sao làm vậy, Matías trầm ngâm rồi nói:
— Ba em bỏ đi từ lúc em chào đời. Ông ấy nói không muốn có một đứa con như em. Nhưng mẹ luôn bảo em hoàn hảo. Em nghĩ trên đời có nhiều người cũng cần được nghe rằng họ đặc biệt. Vì ai cũng xứng đáng.
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Một ngày, Matías không đi làm.
Laura báo tin: cậu nhập viện vì lên cơn, phải nghỉ ít nhất một tuần.
Hôm đó, khách hàng nào cũng hỏi thăm:
— Matías đâu rồi?
— Cậu bé viết lời nhắn dễ thương ấy có ổn không?
Rồi điều kỳ diệu xảy ra.
Khách bắt đầu để lại phong bì cho cậu.
Lúc đầu một, hai cái.
Đến cuối tuần, đã có hơn 200 lá thư, tranh vẽ, thông điệp đủ màu gửi về cho Matías.
Một bé gái vẽ cậu như siêu anh hùng.
Một ông bệnh nhân ung thư viết 3 trang kể rằng những lời nhắn đã giúp ông vượt qua hóa trị.
Chủ nhật, tôi đến bệnh viện thăm cậu.
Mang theo cả túi thư.
— Matías, xem này. Toàn bộ là của khách hàng gửi cho em.
Cậu run run mở phong bì đầu tiên, đọc to:
— “Matías thân mến, những lời nhắn của cháu làm sáng bừng ngày tháng u ám của tôi. Cảm ơn cháu. Chúc cháu chóng khỏe.”
Nước mắt cậu rơi.
— Tất cả… đều cho em sao, Carlos?
— Tất cả đều cho em.
Chúng tôi ngồi đọc cùng nhau cả buổi chiều.
Cậu vừa cười vừa khóc, rồi ôm chặt túi thư vào ngực:
— Mẹ nói đúng, lời tử tế thật sự làm trái tim hạnh phúc.
Thứ Hai, Matías quay lại làm việc.
Khách hàng và nhân viên xếp hàng đón chào, vỗ tay, có người bật khóc.
— Tất cả… là vì em sao? — cậu hỏi tôi.
— Tất cả vì em, chàng trai của tôi.
Chiều hôm đó, quầy số 3 lại đông nghịt.
Nhưng không ai phàn nàn.
Tôi thấy Matías đưa một hóa đơn cho cô gái trẻ.
Cô đọc xong, nở nụ cười, ghé tai cậu thì thầm điều gì đó.
Cậu ngẩng lên, mắt sáng rỡ:
— Cô ấy bảo hôm nay muốn bỏ cuộc… nhưng nhờ lời nhắn, cô ấy sẽ tiếp tục cố gắng.
Matías nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ:
— Thấy không, Carlos? Lời tử tế thay đổi cả thế giới.
Và cậu nói đúng.
Một chàng trai với hội chứng Down và hộp bút màu đã làm được điều mà nhiều người trong chúng tôi chưa từng làm được:
Khiến cả một cộng đồng tin vào lòng tốt.
Sưu tầm
Anh Chị Tâm thức Việt