Hãy tiếp tục đến thăm mẹ chúng ta, mẹ bị mù – Truyen ngan

Trầm Mặc Huơng Lai

Một trong những đoạn văn đau đớn nhất tôi từng đọc trong văn học:

Khi mẹ tôi ly hôn và rời đi, cha tôi đã buộc chúng tôi không được đến thăm bà, và thời gian trôi qua khiến tôi dần quên đi sự hiện diện của mẹ và bắt đầu dần quen với một người mẹ kế khó chịu.

Anh trai tôi, người thường bỏ nhà đi một hai đêm, không mấy bận tâm đến những hình phạt đang chờ đợi khi trở về. Với những cú đá những cái tát tới tấp, anh thường giả vờ ngất xỉu, nhờ đó mà thoát khỏi việc tiết lộ nơi đã đến.

Là người bạn duy nhất của anh, nhưng anh cũng không bao giờ nói cho tôi biết mình đã đi đâu trong những ngày vắng mặt. Có lẽ vì tôi quá nhút nhát, thậm chí còn sợ cả cái bóng của chính mình.

Tôi nhớ có một ngày, anh tôi biến mất hơn ba ngày, và cha tôi giận dữ tột độ. Dưới ảnh hưởng của tâm trạng xấu của mẹ kế, cha đã trút lên anh mọi sự giận dữ. Trong vòng một giờ, anh tôi nằm sóng soài trên sàn phòng, máu chảy đầm đìa.

Chính vào lúc đó, tôi hiểu rằng sự cô đơn cũng có thể khiến tôi quên mất sự tồn tại của anh.

Một đêm lạnh, tôi tìm thấy dưới gối anh một bức thư, trong đó anh viết:

“Hãy tiếp tục đến thăm mẹ chúng ta, mẹ bị mù. Hãy tiếp tục chăm sóc mẹ dù cho có bị gì đi nữa, và đừng để mẹ cảm thấy rằng chúng ta đã rời xa .”

Bài viết của Ahhlem Dounia


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay