Truyện ngắn cuộc sống: “Tiếc cho “hạt giống” tốt”
Nhớ lần đầu, trông thấy thằng bé chừng 8 – 9 tuổi, chị ấn tượng, bởi cậu có gương mặt sáng láng, nói chuyện hoạt bát. Khi ấy, nó đặt túi giấy nhỏ trên bàn, giọng nài nỉ:
– Cô mua giúp con bịch hạt dẻ đi, nay ế quá!
Chị chỉ vào miếng xốp màu trắng thật dài, thằng nhỏ đang ôm ghì trong lòng, thắc mắc.
– Cái này… con mang theo làm gì?
Nó cười tươi, cầm miếng xốp lượn qua, lượn lại trước mặt chị, khoe:
– Đây là xe hơi của con! Cô coi nó chạy nhanh hông?
Niềm vui từ trò chơi “lái xe hơi” tưởng tượng, dường như khiến cậu bé quên cả công việc mưu sinh vất vả mỗi đêm.
– Con có đi học không?
Nó lúc lắc đầu, ánh mắt có vẻ thẹn thùng.
– Sao con không đi học?
Nó nắm chặt túi hạt dẻ, nhìn xuống đất, giọng nhi nhí:
– Nhà con khó khăn… đi bán hạt dẻ… phụ ngoại kiếm tiền!
Một chút chạnh lòng, chị mua giúp nó một túi hạt dẻ, không quên khen ngợi nó:
– Con có một vầng trán cao, đôi mắt rất sáng! Con hẳn là một cậu bé thông minh. Nếu đi học, con nhất định sẽ học rất giỏi!
Nó cười tủm tỉm, gương mặt vừa tự hào, pha chút ngại ngùng. Từ hôm ấy, hễ gặp chị ở đâu là nó đưa tay vẫy chào đầy mến mộ.
Một hôm ghé quán cũ, vừa gặp nó, chị làm bộ rầu rĩ, thở than:
– Nay cô đang buồn lắm! Không mua hạt dẻ đâu!
Thằng nhỏ vội ngồi xuống kế bên, nhìn chị lo lắng, hỏi:
– Cô buồn tình hả?
Dù muốn bật cười, trước câu hỏi lạ đời của cậu bé mới tí tuổi đời nhưng chị vẫn “cố gắng” giữ vẻ mặt âu sầu. Chị lắc đầu. Nó lại đoán già, đoán non:
– Vậy chắc là cô buồn tiền rồi?
Không chờ chị trả lời, nó nhanh nhẹn, móc trong túi ra mấy chục ngàn tiền lẻ, chìa ra.
– Con cho cô tiền nè! Cô đừng buồn nữa!
Đến nước này, chị không thể “diễn kịch” được nữa. Chị mỉm cười, cảm kích trước tấm lòng hào sảng của cậu bé.
Chị nhận ra: Người lớn đôi khi chỉ tặng cho trẻ con, một ngọn lửa nhỏ, chút quan tâm nhưng không ngờ, chúng sẽ tặng lại họ, cả mặt trời yêu thương ấm áp, một cách vô tư lự, chẳng hề tính toán, so đo…
– Mà sao con lại đoán: Cô không buồn… tình thì là buồn… tiền?
Nó cười bẽn lẽn, triết lý như một ông cụ non.
– Thì con thấy người lớn… chỉ có hai chuyện đó làm họ buồn thôi!
Khi nó quay đi, chị cứ nhìn theo cái dáng nhỏ xíu xiu của nó, từ phía sau mà tiếc thầm: “Đôi khi, một hạt giống tốt còn phải may mắn… gặp được một miếng đất màu mỡ, mới có cơ hội sinh trưởng, phát triển rực rỡ… . Nếu được sinh ra trong gia cảnh tốt, biết đâu, con sẽ có một cuộc đời khác đi…!?”.
Chị hy vọng, mai này, trên bước đường mưu sinh, vạn ngã rẽ, cậu bé có gương mặt sáng ngời kia sẽ như một hạt giống, gặp may, được cơn gió cuộc đời, thổi đến vùng đất hứa…tốt tươi.
Tác giả: Nguyễn Nga
(Trích từ tập truyện ngắn những câu chuyện giúp nuôi dưỡng tâm hồn)
Nếu thấy câu chuyện hay, ý nghĩa, bạn đọc đừng quên chia sẻ nhé!
From: haiphuoc47 & NguyenNThu