Chúa chẳng của riêng ai!
Chúa có phải là của riêng tôi hay riêng một ai đó chăng?
Trưa nay trong lúc tôi với má tôi ngồi trò chuyện, tôi có nói với má tôi rằng: “tối nay con phải tới đường Nguyễn Thị Nhỏ để tập trung lên xe đi hành hương, nhưng con không biết đường đó ở đâu, vì chưa bao giờ con đi đường đó”. Má tôi liền nói rằng: “mày xin Chúa của mày chỉ đường đi, vì có Chúa tụi bây chỉ đường thì không bị lạc mà trễ giờ “. Tôi là một tân tòng, trong gia đình chỉ có mình tôi là người theo đạo, , còn các thành viên khác thì chưa nhận biết Chúa.
Chỉ một câu nói thật nhẹ nhàng và đơn giản như vậy, đã làm cho tôi hơi bất ngờ và chợt nhớ ra đã nhiều lần tôi cũng nhờ Chúa và Mẹ dẫn đường đến nơi một cách an toàn và đúng thời gian.
Cách đây khoảng 4 năm, trong nhóm Kinh Thánh Cầu Nguyện mà tôi sinh hoạt. Cô trưởng nhóm nói tôi đến dự một buổi sinh hoạt khá đặc biệt ở Giáo Xứ Mai Khôi ở đường Trần Bình Trọng. Nhận lời xong thì tôi mới nhớ là mình chưa biết giáo xứ đó nằm ở đâu, hỏi thì cô trưởng nhóm có hướng dẫn nhưng lại nói thêm là nằm trong cùng của một con hẻm. Lúc nghe thì thấy đơn giản, nhưng khi đi thì mới biết là xa quá so với nhà của tôi. Chạy xe tới đường Trần Bình Trọng thì có nhiều con hẻm, thế là tôi vội vàng nói với Chúa và Mẹ là xin dẫn con đi đúng hướng kẻo con bị trễ giờ thì tiếc lắm. Quả thật, sau khi tôi thỏ thẻ với Chúa và Mẹ như thế thì tôi đã quẹo đúng con hẻm dẫn đến ngay cổng nhà thờ.
Sau lần đó, mỗi khi tôi đi đường thấy có vẻ bị lạc thì tôi vội vàng xin Chúa và Mẹ dẫn đi.
Cách đây hơn một năm, gia đình tôi có giúp những đứa cháu họ của má tôi. Trong đó có một con bé vào để luyện thi đại học. Mặc dù cô bé cũng cố gắng và dồn nhiều công sức để ôn luyện. Gần đến ngày đi thi đại học thì cô bé ấy xin tôi cho được đi lễ cùng, vì là người ngoại đạo, cô bé ấy cũng chỉ biết nói với Chúa trong Thánh Lễ là: “Chúa ơi, đi thi với con vì con sợ”.
Rồi cũng đến ngày thi đại học, cô bé ấy hỏi tôi là làm sao biết Chúa sẽ đi thi cùng. Lúc đó tôi hướng dẫn thêm cho cô bé làm dấu Thánh, đó là dấu chỉ cho Chúa biết là mình làm gì và ở đâu đều có Chúa ở cùng. Và cô bé ấy đã vào phòng thi với thái độ rất tự tin.
Khi đón cô bé trước cổng trường sau buổi thi, tôi nghe cô bé ấy kể lại rằng: “đề thi năm nay quá khả năng của em, em nhìn đề không thấy có chút gì trong những đề em đã học. Sợ quá lúc đó em chỉ biết làm dấu Thánh và xin Chúa giúp em và em chỉ biết làm bài một cách máy móc, nhưng em thấy vui vui và không thấy sợ gì cả”.
Cho đến ngày có kết quả thi, thì cô bé ấy đã đậu vào một trường cao đẳng. Đó là một kết quả mà cô bé ấy cũng như gia đình không nghĩ tới, vì thật sự thì cô bé ấy đã bị mất căn bản từ những năm cấp ba ở trường tỉnh. Điều rất đặc biệt là cô bé này là con trong một gia đình không biết Chúa và là một gia đình thờ đạo ông bà sinh sống ở Phan Thiết.
Người thứ hai là một đứa em gái họ nhà bên Nội của tôi, cô này đã gần 35 tuổi mà vẫn chưa hiểu gì cho lắm về tình yêu hôn nhân và chưa tìm được người yêu. Vì gia đình cô ở quê miền tây – Bạc Liêu nên chuyện hôn nhân của cô ấy khá quan trọng đối với gia đình cô ấy. Ba má cô ấy luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của cô con gái út và theo như tôi được biết thì hai bác của tôi cũng hay cúng hay cầu xin nhiều nơi. Nhưng tất cả gần như vô vọng, có lần tôi nghe bác trai tôi nói buồn rằng: “số nó chắc ở vậy, không lấy được chồng” .
Một hôm nhân dịp Thanh Minh, gia đình đứa em trai tôi và ba tôi phải về quê ở Bạc Liêu để viếng mộ ông bà nội tôi. Tôi cũng tham gia đi cùng, nhưng ngoài việc tôi đi viếng Thanh Minh, tôi còn mục đích khác là viếng Giáo Xứ Tắc Sậy ở Hộ Phòng có mộ cha Phanxico Trương Bửu Diệp.
Mấy đứa em tôi tuy không biết Chúa nhưng chúng đã chứng kiến nhiều ơn lành và phép lạ mà qua cha Diệp. Nên khi nghe tôi nói đi cha Diệp thì tụi nó hưởng ứng và đi cùng. Trong chuyến đi cũng có nhỏ em con bác ruột của tôi, nó thì đi cho vui chứ không biết cầu xin gì.
Tới nơi thì tôi nói nó xin khấn những mơ ước của nó, nó nói là nó không biết vì truyền thống gia đình nó chỉ biết cúng vái ông bà và trời Phật. Lúc đó tôi chợt nhớ đến nhưng ưu tư của hai bác tôi, tôi nói nó cùng xin khấn với tôi, xin cha Diệp cầu với Chúa ban cho nó hiểu về tình yêu hôn nhân là gì. Thế là chúng tôi thành tâm xin khấn với những lời khấn đơn sơ và phó thác hoàn toàn.
Bẳng đi khoảng hơn một tháng sau khi xin khấn, thì nhỏ em tôi báo cho tôi một tin vui là đã tìm được người yêu và chúng nó cũng đang tính chuyện cưới xin. Tháng 11 tới đây sẽ là ngày cưới của chúng nó, tôi thấy rất vui và chỉ biết tạ ơn Chúa và cám ơn cha Diệp đã cầu thay chúng tôi.
Trong bài chia sẻ này, tôi đưa ra một vài chứng nhân gần gũi với tôi và tôi hiểu rõ. Họ đều là những người không biết Chúa và đều thuộc những gia đình thờ ông bà, thờ thần thánh và Phật.
Đọc đến đây thì chắc quý vị cũng đã rỏ câu trả lời cho câu hỏi ở đầu bài viết, Chúa thật sự là của ai rồi. Tôi xin khẳng định Chúa chẳng của riêng ai, chẳng thuộc lứa tuổi nào, lại càng không phân biệt lớn nhỏ, không phân biệt màu da, chủng tộc. Chúa là của mọi người, của toàn nhân loại chúng ta. Ngài chỉ cần ta thành tâm, đơn sơ và biết tin tưởng hoàn toàn khi cầu xin thì sẽ được Ngài chúc phúc và đồng hành.
Nguyện xin Tình yêu của Chúa, Mẹ Maria và các Thánh luôn chúc phúc và cầu thay cho chúng con trong suốt cuộc đời của chúng con, để chúng con luôn được sống trong ơn nghĩa con cái của Ngài, hầu danh Cha chúng con luôn được tôn vinh và cả sáng.
Sai gòn, ngày 10 tháng 10 năm 2013
Maria Túc Lynh