TIẾNG RAO

TIẾNG RAO

Chồng mất, mẹ bước thêm bước nữa nhưng cũng không sao thoát được cái gánh chè.

Sáng nay tôi phải dậy sớm hơn mọi ngày để giúp vài chuyện vặt. Do tối qua mẹ ốm.

Bố dượng từ trong phòng bước ra càu nhàu mẹ:

– Bà chai sạn rồi phải không? Bà mắc chứng lạnh cảm từ bao giờ thế?

Mẹ đáp lời thật hiền:

– Mình nói bé thôi, kẻo con nó nghe… Hôm qua gánh suốt ngày ngoài đường, chỉ bán được vài chén, phần thì lo thâm vốn, phần thì lo không có tiền đóng tiền trường cho thằng Tí nay mai. Hơn nữa em cũng sốt cả đêm, mình biết mà.

Nghe đến đây, bố dượng càng gắt hơn :

– Bà nói toàn những lý do không dính dáng gì đến chuyện tối qua…

Mắt mẹ đỏ hoe, mẹ kê vai vào cái gánh chè rồi thủng thẳng bước đi.

Từ xa xa tiếng rao não nùng của người đàn bà, cả một đời trong nghèo hèn khốn khó, biết có dội vào thành lòng của bố dượng tôi không…?

” Ai ăn chè đậu đen nước cốt dừa đường cát trắng……. không. “

Fb Viết Châu Nguyễn

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay