Rồi đến tuổi, ta cũng sẽ hiểu ra…
Không phải lúc đôi mươi – khi ta còn đầy lý tưởng và háo hức đoạt lấy thế gian. Cũng chẳng phải lúc ba mươi – khi ta bận rộn với cơm áo, danh phận, và giấc mộng đứng đầu. Mà là một lúc nào đó, sau những được-mất, hân-hoan và nuối tiếc, ta bỗng nhìn lại – và nhận ra:
Sống là học cách chấp nhận những khuyết hao.
Không ai hoàn hảo. Không ai đủ đầy. Không ai không từng hụt hơi, vấp ngã, đi sai đường. Nhưng chính sự thiếu hụt ấy khiến ta người hơn – biết đau để biết thương, biết mất để biết quý, biết không có tất cả cũng chẳng sao… miễn còn giữ được tâm lành.
Rồi ta sẽ học cách bớt ham muốn. Không phải vì không dám mơ nữa – mà vì thấy rằng có những thứ càng mơ càng mỏi, càng đuổi càng xa. Hạnh phúc không ở chỗ vươn lên cao, mà ở chỗ biết dừng đúng lúc. Có đôi khi, bớt một chút kỳ vọng lại thêm được một chút an yên.
Rồi ta sẽ biết tu dưỡng mình bằng sự trân trọng từng phút giây đang sống. Đời người là hữu hạn, mà lo nghĩ thì vô cùng. Có bao nhiêu lần ta ngồi bên người thân nhưng lòng lại nghĩ về điều khác? Có bao nhiêu bữa cơm diễn ra trong im lặng hoặc lướt vội?
Biết trân trọng những điều bình thường – đó là bước đầu của hạnh phúc.
Rồi ta sẽ thấy: có là ai, cũng đều trở về với cát bụi. Không ai mang theo chức tước, tài khoản, hay tiếng khen. Điều còn lại là cách ta đã sống: có tử tế không? Có bao dung không? Có từng làm ai ấm lòng? Có từng sống vui, sống thật?
Rồi ta sẽ học cách sống giản dị, không khắt khe với đời, không nặng lời với người, không soi mói vào những khác biệt. Mỗi người là một bản nhạc riêng – có thể không cùng tông, nhưng vẫn có thể hòa nhã.
Chỉ cần biết mở lòng, lắng nghe bằng thương yêu, và san sẻ bằng thấu cảm.
Rồi ta sẽ hiểu – điều quý nhất không phải là sống lâu, mà là sống ấm. Một đời người chỉ cần vậy thôi:
Một tâm hồn không lạnh,
Một ánh mắt biết mỉm cười,
Và một trái tim luôn còn chỗ cho người khác.