KHI TA ĐÃ ĐẾN TUỔI…

Tu Le

Rồi đến tuổi, ta cũng sẽ hiểu ra…

Không phải lúc đôi mươi – khi ta còn đầy lý tưởng và háo hức đoạt lấy thế gian. Cũng chẳng phải lúc ba mươi – khi ta bận rộn với cơm áo, danh phận, và giấc mộng đứng đầu. Mà là một lúc nào đó, sau những được-mất, hân-hoan và nuối tiếc, ta bỗng nhìn lại – và nhận ra:

Sống là học cách chấp nhận những khuyết hao.

Không ai hoàn hảo. Không ai đủ đầy. Không ai không từng hụt hơi, vấp ngã, đi sai đường. Nhưng chính sự thiếu hụt ấy khiến ta người hơn – biết đau để biết thương, biết mất để biết quý, biết không có tất cả cũng chẳng sao… miễn còn giữ được tâm lành.

Rồi ta sẽ học cách bớt ham muốn. Không phải vì không dám mơ nữa – mà vì thấy rằng có những thứ càng mơ càng mỏi, càng đuổi càng xa. Hạnh phúc không ở chỗ vươn lên cao, mà ở chỗ biết dừng đúng lúc. Có đôi khi, bớt một chút kỳ vọng lại thêm được một chút an yên.

Rồi ta sẽ biết tu dưỡng mình bằng sự trân trọng từng phút giây đang sống. Đời người là hữu hạn, mà lo nghĩ thì vô cùng. Có bao nhiêu lần ta ngồi bên người thân nhưng lòng lại nghĩ về điều khác? Có bao nhiêu bữa cơm diễn ra trong im lặng hoặc lướt vội?

Biết trân trọng những điều bình thường – đó là bước đầu của hạnh phúc.

Rồi ta sẽ thấy: có là ai, cũng đều trở về với cát bụi. Không ai mang theo chức tước, tài khoản, hay tiếng khen. Điều còn lại là cách ta đã sống: có tử tế không? Có bao dung không? Có từng làm ai ấm lòng? Có từng sống vui, sống thật?

Rồi ta sẽ học cách sống giản dị, không khắt khe với đời, không nặng lời với người, không soi mói vào những khác biệt. Mỗi người là một bản nhạc riêng – có thể không cùng tông, nhưng vẫn có thể hòa nhã.

Chỉ cần biết mở lòng, lắng nghe bằng thương yêu, và san sẻ bằng thấu cảm.

Rồi ta sẽ hiểu – điều quý nhất không phải là sống lâu, mà là sống ấm. Một đời người chỉ cần vậy thôi:

Một tâm hồn không lạnh,

Một ánh mắt biết mỉm cười,

Và một trái tim luôn còn chỗ cho người khác.


 

TÂM HỒN CHÚNG TA MẠNH HƠN NHỮNG THƯƠNG TÍCH – Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Mười năm trước khi qua đời, cha Henri Nouwen đã chịu một cơn trầm cảm gần như đánh gục ngài.  Trong thời gian trị liệu, ngài đã viết một quyển sách rất hùng hồn, Tiếng Nói Bên Trong Của Tình Yêu (The Inner Voice of Love), trong đó, ngài khiêm nhượng và thẳng thắn chia sẻ những đấu tranh và nỗ lực của mình để vượt qua căn bệnh trầm cảm.  Nhiều lúc, ngài cảm thấy không chịu nổi những nỗi đau và ám ảnh của mình đến mức gần như bị nhận chìm, bị sụp đổ, và những lúc như thế, ngài chỉ biết khóc.  Dù cho cuối cùng ngài đã tìm lại được sức mạnh nội tâm và sức bật kiên cường, sẵn sàng trở lại cuộc sống với sinh lực được tân tạo.  Khi nói về những gì ngài đã học được trong sự sụp đổ nội tâm và sự phục hồi của mình, ngài đã viết rằng, đến tận cùng, tâm hồn chúng ta mạnh hơn những vết thương của chúng ta. 

Đấy là một lời khẳng định từ một chân lý phải gian khổ mới ngộ ra, nhưng liệu nó có luôn đúng?  Tâm hồn chúng ta luôn mạnh hơn những vết thương của chúng ta sao?  Chúng ta luôn có những nguồn lực trong mình để thắng vượt những thương tích của mình sao? 

Có lúc đúng như thế, như trong trường hợp của cha Nouwen, nhưng có lúc lại không, như chúng ta đã chứng kiến nơi cuộc sống tan vỡ của biết bao nhiêu người.  Có lúc dường như thương tích mạnh hơn tâm hồn.  Tôi có một ví dụ thấm thía của trường hợp này: Trong bài hát Tôi Mơ Có Một Giấc Mơ (I Dreamed a Dream) của vở nhạc kịch lừng danh Những Người Khốn Khổ, có một dòng đầy đau buồn, bi thương, ám ảnh.  Câu chuyện trong vở Những Người Khốn Khổ được dựa trên tiểu thuyết cùng tên của văn hào Pháp Victor Hugo, kể một loạt câu chuyện về cách sự nghèo khổ và áp bức có thể làm tan nát cõi lòng, suy sụp sức sống và hủy hoại cuộc đời của người nghèo đến như thế nào.  Fantine, một nhân vật trong truyện, một người mẹ đơn thân, bị phụ tình và quả tim tan nát.  Cô cũng phải vật lộn để nuôi đứa con gái, vật lộn với công việc và điều kiện làm việc đã dần dần hủy hoại sức khỏe cô, vật lộn với sự quấy rối tình dục từ ông chủ vốn tích tụ dần và dẫn đến chuyện cô bị đuổi việc một cách bất công.  Có lúc, mọi chuyện quá sức chịu đựng, cô đã sụp đổ, và trong lúc hấp hối, cô đã hát một bài từ biệt với những lời nói lên rằng tâm hồn chúng ta không phải lúc nào cũng mạnh hơn những thương tích, đôi khi có những cơn bão không thể chống nổi.  Đôi khi tâm hồn không thể chống nổi cơn bão và sụp đổ trước sức nặng của những thương tích.

 Ai nói đúng, cha Nouwen hay Fantine?  Tôi cho là cả hai đều đúng, dựa trên hoàn cảnh, sức khỏe nội tâm và nguồn lực cảm xúc của mỗi người.  Như câu ngạn ngữ: Cái gì không giết được ta sẽ làm ta mạnh hơn! 

Đúng là thế, với điều kiện nó không giết ta.  Đáng buồn thay, có những lúc nó lại giết ta thật.  Tôi cho rằng tất cả những ai đang đọc bài này đều đã từng mắt thấy tai nghe một người chúng ta quen biết hay yêu thương đã bị sụp đổ và chết, hoặc tự sát hoặc sụp đổ theo kiểu khác, do cuộc sống tan nát, con tim tan nát, tâm thần tan nát, do một thương tích mạnh hơn tâm hồn của họ.

 Do đó, khi nhìn vào hai khẳng định đối lập nhau này, chúng ta cần thêm một sự thật nữa có thể thêm một sự thật có thể bao hàm cả hai.  Ơn Chúa, sự tha thứ, và tình yêu thì mạnh hơn những thương tích, sụp đổ, thất bại và cái dường như là tuyệt vọng của chúng ta. 

Có lúc, khi đấu tranh, chúng ta có thể tìm được sức mạnh nội tại chôn sâu dưới những thương tích của mình, và nó cho chúng ta có thể vươn lên, vượt qua những thương tích, trở lại với sự lành mạnh, sức mạnh và tinh thần hăng hái nhiệt tình.  Tuy nhiên, có lúc những vết thương của chúng ta làm tê liệt tâm hồn và chúng ta không thể nào đến được với sức mạnh ẩn sâu trong lòng mình.  Trong đời này, sự tan nát đó có thể bị cảm nhận như là sự sụp đổ tối hậu, một nỗi đau buồn không thể chữa lành, một tuyệt vọng, một cuộc đời vứt đi.  Tuy nhiên, bất kỳ lúc nào hoàn cảnh cay đắng và sự mỏng manh tinh thần ập đến cùng lúc, khi nào tâm hồn chúng ta không còn mạnh hơn những thương tích, chúng ta đều có thể nương ẩn nơi một chân lý sâu sắc ơn, một sự an ủi thâm sâu hơn, cụ thể là sức mạnh nơi trái tim Thiên Chúa.  Ơn Chúa, sự tha thứ, và tình yêu thì mạnh hơn những thương tích, sụp đổ, thất bại và cái dường như là tuyệt vọng của chúng ta. 

Điều khiến đức tin Kitô khác với các tôn giáo khác (cũng như khác với các phúc âm thịnh vượng) chính là Kitô giáo là một tôn giáo của ơn sủng chứ không phải của nỗ lực tự thân (dù cho nó cũng có tầm quan trọng).  Là người tín hữu Kitô, chúng ta không cần phải tự cứu rỗi mình, không cần phải tự lực cứu vớt cuộc sống mình.  Thật sự là không một ai cần làm thế.  Như thánh Phaolô đã nói rõ trong thư gửi tín hữu Rôma, không một ai trong chúng ta tự cứu vớt cuộc sống mình bằng chính sức mình.  Điều này cũng đúng khi muốn thắng vượt những thương tích của mình.  Tất cả chúng ta đều có những lúc yếu đuối và sụp đổ.  Tuy nhiên, chính lúc này đây, chính khi cơn bão đè bẹp chúng ta, khi chúng ta tìm sức mạnh để đương cự cơn bão nhưng rồi chỉ để thấy rằng cơn bão mạnh hơn chúng ta, chính lúc như thế, chúng ta cần tìm tìm sâu hơn nữa và sẽ thấy được rằng trái tim của Thiên Chúa mạnh hơn những vỡ nát của chúng ta.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

Luôn có một chỗ cho niềm hy vọng.- Truyen ngan HAY

Trầm Mặc Huơng Lai

Vào năm 1954, Annie Wilkins 63 tuổi.

Bà cô đơn, bệnh tật, không một xu dính túi và không còn nhà để về.

Bác sĩ nói rằng bà chỉ còn sống được khoảng hai năm nữa.

Nhưng Annie không chấp nhận cái chết đến mà chưa thực hiện được ước mơ cuối cùng của đời mình: được tận mắt nhìn thấy Thái Bình Dương.Thay vì buông xuôi hay vào viện dưỡng lão như mọi người khuyên,bà mua một con ngựa, mặc đồ đàn ông, và lên đường về phía Tây.

Không bản đồ. Không la bàn. Không sợ hãi.

Bạn đồng hành của bà là Tarzan, một con ngựa đua già mà bà đã cứu sống.

Đi cùng họ là Dépêche-Toi, con chó lai trung thành của bà.

Bộ ba này bắt đầu một hành trình hơn 6.000 km xuyên nước Mỹ, vượt qua bão tuyết, đường núi, sa mạc và sự hoài nghi của người đời.

Annie cưỡi ngựa giữa làn xe tải trên những xa lộ mới, băng qua những thị trấn, cánh đồng, núi tuyết, ngủ trong các chuồng trại,được người lạ mời ở lại — và đôi khi, trở thành bạn bè thân thiết.

Trên đường đi, bà gặp gỡ những nhân vật nổi tiếng như Andrew Wyeth, Groucho Marx, và Art Linkletter.

Người ta đề nghị cho bà chỗ ở, việc làm, thậm chí… lời cầu hôn.

Nhưng Annie chỉ mỉm cười, và tiếp tục tiến về phía trước.

Vào thời đại mà ô tô tượng trưng cho văn minh, truyền hình bắt đầu chi phối cuộc sống, thì một người phụ nữ, một con ngựa, và một chú chó đã nhắc cả nước Mỹ nhớ lại giá trị của sự gần gũi, lòng tốt, và tình người.

Và bà không chết sau hai năm.

Bà đã đến được bờ Thái Bình Dương.

Và sống thêm nhiều năm nữa để kể lại câu chuyện của mình. Annie Wilkins không chỉ băng qua một đất nước.

Bà đã chứng minh rằng: Lòng dũng cảm không có tuổi.

Cuộc phiêu lưu có thể bắt đầu khi mọi thứ tưởng như đã chấm hết.

Và ngay cả trên những con đường gồ ghề nhất, vẫn luôn có một chỗ cho niềm hy vọng.

st 


 

RỈ TAI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng!”.

Mary, một học sinh hở hàm ếch, điếc một tai. Nhưng ngày kia, kiểm tra thính giác, cô giáo Léonard đã dành cho Mary một ánh mắt ấm áp và một phép mầu! Học sinh xếp hàng để nghe một lời rất khẽ của cô giáo; sau đó, viết ra giấy. Và đây, những gì Mary viết ra: “Ước gì con là con gái nhỏ của mẹ!”. Đó là một lời rỉ tai thay đổi một cuộc đời!

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay cũng nói đến những lời ‘rỉ tai’. Đó là trối trăng mà các anh của Giuse ‘cho là’ đã nhận từ cha trước khi ông qua đời; đó còn là những lời “rỉ tai” lúc đêm hôm của Chúa Giêsu mà các môn đệ sẽ “nói ra giữa ban ngày” và “lên mái nhà rao giảng!”.

Sợ rằng, Giuse nhớ lại chuyện xưa, các con của Giacóp sai người đến nói với Giuse những lời ‘rỉ tai’ được cho là của cha – bài đọc một. “Cha của chú trước khi chết đã truyền rằng: Các con hãy nói thế này với Giuse: Thôi ! Xin con tha tội tha lỗi cho các anh con, vì họ đã gây ra điều ác cho con!”. Nghe thế, Giuse bật khóc. “Không phải Giuse khiến các anh mình run sợ, mà là chính lương tâm của họ tố cáo. Khi lòng mình không ngay chính, người ta nhìn sự tha thứ cũng thành mối đe dọa!” – Augustinô; đang khi “Hỡi những ai nghèo hèn, hãy tìm kiếm Thiên Chúa, là tâm hồn phấn khởi vui tươi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Với bài Tin Mừng, lời ‘rỉ tai’ Chúa Giêsu nói lúc đêm hôm là gì? Đây là một câu hỏi quan trọng. Hãy nhớ lại cách thức Ngài giảng dạy! Đầu tiên, Ngài nói xa gần bằng dụ ngôn để khơi gợi sự tò mò; một khi người nghe đã lớn lên trong đức tin, Ngài sẽ bắt đầu nhỏ to những lẽ thật sâu sắc – lẽ thật sâu sắc nhất là Chúa Cha! Ngài sẽ truyền đạt theo những cách thức vượt quá ngôn từ – che đậy bởi các hình tượng – để rồi, tỉ tê về Chúa Cha và con người Ngài theo những cách thức ‘không lời’ thầm kín nhất.

Như vậy, rất nhiều điều Chúa Giêsu muốn nói, nhưng Ngài chỉ nói “lúc đêm hôm” của đời sống nội tâm; qua đó – nhờ cầu nguyện, chiêm ngắm và soi rọi của Thánh Thần – ngay cả giữa tối tăm, chúng ta sẽ nghe được những lời ‘rỉ tai’ sâu sắc nhất vượt quá ngôn từ, khái niệm và hình ảnh. “Chúa nói với linh hồn trong thinh lặng. Và những lời thì thầm ấy, linh hồn chỉ nghe được khi đêm xuống và mọi tiếng ồn bên ngoài lặng đi!” – Gioan Thánh Giá.

Anh Chị em,

“Điều anh em nghe rỉ tai!”. Dưới ánh quang Thánh Thể, chúng ta lắng nghe Chúa Giêsu ‘rỉ tai’ từ bóng tối của đức tin những lời vốn có thể thay đổi cả một cuộc đời. Hãy để Thánh Thể lôi kéo chúng ta vào niềm tin sâu sắc nhất, chắc chắn nhất về tình yêu, sự tha thứ và lòng thương xót của Thiên Chúa. “Hãy ở lại với Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Chính trong im lặng của sự hiện diện ấy, Ngài sẽ nói với bạn những lời không ai khác có thể nói – những lời có thể thay đổi đời bạn từ cội rễ!” – Gioan Phaolô II.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, không ao ước những ‘thủ thỉ’ của Chúa, con sẽ bị mê hoặc bởi những ‘thì thầm’ của thế gian. Dạy con chìm sâu hơn trong cầu nguyện và chiêm ngắm mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

******************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XIV Thường Niên, Năm Lẻ

Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.   Mt 10,24-33

24 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các Tông Đồ rằng : “Trò không hơn thầy, tớ không hơn chủ. 25 Trò được như thầy, tớ được như chủ, đã là đủ rồi. Chủ nhà mà người ta còn gọi là Bê-en-dê-bun, huống chi là người nhà.

26 “Vậy anh em đừng sợ người ta. Thật ra, không có gì che giấu mà sẽ không được tỏ lộ, không có gì bí mật, mà người ta sẽ không biết. 27 Điều Thầy nói với anh em lúc đêm hôm, thì hãy nói ra giữa ban ngày ; và điều anh em nghe rỉ tai, thì hãy lên mái nhà rao giảng.

28 “Anh em đừng sợ những kẻ giết thân xác mà không giết được linh hồn. Đúng hơn, anh em hãy sợ Đấng có thể tiêu diệt cả hồn lẫn xác trong hoả ngục. 29 Hai con chim sẻ chỉ bán được một hào phải không ? Thế mà, không một con nào rơi xuống đất ngoài ý của Cha anh em. 30 Thì đối với anh em cũng vậy, ngay đến tóc trên đầu anh em, Người cũng đếm cả rồi. 31 Vậy anh em đừng sợ, anh em còn quý giá hơn muôn vàn chim sẻ.

32 “Phàm ai tuyên bố nhận Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ tuyên bố nhận người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời. 33 Còn ai chối Thầy trước mặt thiên hạ, thì Thầy cũng sẽ chối người ấy trước mặt Cha Thầy, Đấng ngự trên trời.”


 

HÃY YÊN NGHỈ 105 LINH HỒN TRONG LŨ LỤT TEXAS

Anmai CSsR

*Xin gửi lời chia buồn sâu sắc đến gia đình các nạn nhân của lũ lụt Texas.

Thật đau lòng khi nghĩ đến những mất mát bi kịch của họ.

Xem những bức ảnh của những cô gái nhỏ, những tương lai tươi sáng đã bị lấy đi trong tích tắc!

Để nhớ cuộc đời của những người từng là thầy, những người từng là cha mẹ, những người samaritan tốt…

Ai đã mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để cứu nhiều người hơn!

Để nhận ra rằng rất nhiều cái chết này là những người “THỰC SỰ”, sống cuộc sống tươi đẹp… nghĩ rằng họ có nhiều thời gian hơn.

Bởi vì mỗi lần chúng ta nghe về một sự kiện thiên tai tàn phá như thế này?

Chúng ta được nhắc nhở về việc chúng ta có thể kiểm soát cuộc sống nhỏ như thế nào

Sự thật là, không ai biết được thời điểm cuối cùng của họ sẽ đến khi nào.

Một phút nào đó, bạn đang lên kế hoạch, cười đùa với những người thân yêu của bạn…

Giống như Julian Ryan, một người cha đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để cứu gia đình mình.

Khi nước lũ tràn ngập xung quanh nhà của họ ở Kerrville, Julian đã có thể đưa con cái, vị hôn phu và mẹ của mình đến nơi an toàn trên mái nhà.

Nhưng anh ấy đã không thoát ra được.

Những lời cuối cùng của anh ấy dành cho họ là: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm được. Tôi yêu tất cả.”

Và sau đó, sự mất mát đau lòng của Blair và Brooke Harber — hai chị em gái đang ở với ông bà của họ tại một cabin khi nước lũ ập đến.

Những tin nhắn cuối cùng họ gửi cho ba mẹ lúc 3:30 sáng đơn giản chỉ cần người mẹ đọc, “Con yêu mẹ”.

Và nếu điều đó không đủ đau lòng, sau đó Blair được tìm thấy đang nắm tay với chị gái của cô ấy.

Chúng ta cũng nghĩ về Reece Zunker, một giáo viên và huấn luyện viên bóng đá, và vợ ông Paula.

Họ bị lũ lụt cuốn đi, để lại hai đứa trẻ còn mất tích.

Gia đình này, đầy tình yêu và hy vọng, đã không có cơ hội để nói lời tạm biệt.

Trong một thế giới mà không có gì bảo đảm….

BẠN sẽ làm gì khác đi để bảo đảm rằng bạn sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì vào ngày cuối cùng của mình?

Bởi vì Renee Smajstrla 8 tuổi đơn giản là sống cuộc sống tốt nhất của mình tại Camp Mystic, mà không biết rằng đó sẽ là kết thúc của cô ấy.

Chloe Childress, một cố vấn được yêu quý tại trại, đã bị cuốn đi trong khi cố gắng cứu những người khác.

Cuộc gọi điên cuồng cuối cùng của Tanya Burwick về vùng nước đang tăng trước khi đi làm là lần cuối cùng có ai nghe tin từ cô ấy.

Và cặp song sinh Hanna và Rebecca, cả hai chỉ mới 8 tuổi, sẽ không bao giờ được sống phần đời còn lại của họ nữa.

Mỗi người trong số họ đều có một tương lai, một gia đình và những giấc mơ mà họ sẽ không bao giờ thấy thành sự thật.

Tất cả chỉ vì một sự kiện thiên tai tàn phá mà họ không có dự đoán kiểm soát.

Thấy không, thật dễ dàng để xem thường những người mà chúng ta yêu thương, nghĩ rằng sẽ luôn có một cơ hội khác để nói “Anh yêu em”, để biến những điều đúng đắn, để giữ họ lại gần.

Nhưng thực tế là, tất cả chúng ta đều may mắn được sống một ngày mới mỗi khoảnh khắc thức dậy.

Vì vậy, tối nay, khi bạn ở bên gia đình, xin hãy giữ họ chặt hơn một chút.

Nói với họ rằng bạn yêu họ nhiều hơn một chút. Đừng chần chừ.

Đừng chờ đợi để tha thứ, để sống như sự thật của bạn, để theo đuổi giấc mơ của bạn.

Bởi vì một khoảnh khắc là tất cả những gì nó cần… trước khi tất cả bị lấy đi một cách bất ngờ.

Gửi đến những gia đình đã mất mát quá nhiều, chúng tôi ở bên các bạn trong nỗi đau này.

Chúng tôi gửi đến bạn lời chia buồn sâu sắc nhất và cầu nguyện cho hòa bình và chữa lành.

– RIP. Chân thành.

– Cang Huỳnh lược dịch từ Paris Match.


 

HỒI ỨC – Truyen ngan HAY

Thầy Lê Văn Thông

… Cách đây hơn ba chục năm, hồi tôi học phổ thông cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, thằng bạn cùng bàn sắm được một chiếc đồng hồ mới toanh; nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách làm sao, khiến cả lớp phục lăn. Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: sắm một chiếc đồng hồ để mọi người trông thấy mà thèm.

Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ !” Mẹ tôi trả lời: “Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con ?” Nghe mẹ nói thế, tôi rất thất vọng, vội quáng quàng húp hai bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: “Con cần đồng hồ làm gì thế hả ?” Câu hỏi của bố nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: “Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp.” Nói xong, tôi nôn nóng chờ bố trả lời đồng ý; thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm ngoài cửa chẳng nói câu nào.

Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa con tý rồi mở túi lấy ra một chiếc đồng hồ mới toanh sáng loáng. Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, trong lòng trào lên một cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình. Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: “Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy ! Thôi, mẹ về đây.” Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: “Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ ?” Mẹ tôi trả lời: “Bố mày bán máu lấy tiền đấy !” Bố đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi ? Trời ơi ! Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi con tý mẹ đưa.

Ngày hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy, vì thế chẳng ai muốn mua nó. Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt lưng tròng. Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: “Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé!” Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể. Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.

Về sau tôi thi đỗ đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh lỵ xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám ám ảnh tôi. Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: “Chiếc đồng hồ vẫn còn đây.”  Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên. Tôi kinh ngạc hỏi: “Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó thế ạ ?” Thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng trả lời: “Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy !” Tôi hỏi tiếp: “Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ ?”. Thầy bảo: “Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người.” …

Fb Khôi Nguyên


 

“ỦA ÔNG CHƯA TIẾN SĨ HẢ? SAO KHÔNG ‘LÀM’ MỘT CÁI”? B.S. Đỗ Hồng Ngọc

 Nhung Nguyen

B.S.Đỗ Hồng Ngọc

“PGS-TS-BS” – đó là viết tắt của “Phó giáo sư – Tiến sĩ’ – Bác sĩ”.

Nó là biểu hiện của căn bệnh mới phát sinh trong ngành y. Đó là bệnh hám danh, đang làm tan nát hệ thống y khoa và đang biến hóa thành một đại dịch nguy hiểm cho người bệnh.

Ngày nay, cái bằng tiến sĩ như là một cái bùa hộ mệnh. Nó cũng là cái vé xe cho những chuyến xe đò thăng quan tiến chức.

Nó là cái boarding pass để leo lên vị trí trưởng khoa, làm hiệu trưởng trường Y.

Tuần rồi đi dự một hội thảo chuyên đề và gặp một anh bạn đồng môn trên bàn cà phê.

“Ủa, ông chưa tiến sĩ hả? Sao không ‘làm’ một cái”? Anh bạn tôi hỏi.

Tôi ngạc nhiên về chuyện “làm một cái”. Tiến sĩ là một cái gì như đồ chơi. Tôi lắc đầu.

“Mình đã già. Mình không có khả năng làm nghiên cứu. Cũng chẳng có thầy đỡ đầu”.

Anh bạn tôi cười lớn nói: “Ông mà già gì, đâu cần khả năng làm nghiên cứu, cũng không cần thầy hướng dẫn, chỉ cần bỏ tiền ra mua thôi”.

Tôi cám ơn tấm lòng của bạn cũ và vẫn thấy mình vui với việc giúp người mà không có những râu ria trước tên mình. Bạn cũ tôi bây giờ là một PGS-TS-BS.

TS-BS bây giờ nhan nhản trong các bệnh viện. Thử dạo một vòng các phòng trong bệnh viện ngoài Hà Nội, sẽ thấy trước cửa phòng ai cũng có danh xưng TS-BS in ngay chính giữa cửa phòng. Bảng hiệu đó cho chúng ta biết người đang ngự trị hoặc chiếm lĩnh căn phòng là một bác sĩ và có bằng tiến sĩ.

Bằng tiến sĩ là học vị cao nhất trong thế giới khoa bảng. Tôi không có con số thống kê để nói, nhưng tôi cảm thấy số bác sĩ có danh hiệu TS-BS nhiều hơn bác sĩ trong các bệnh viện Hà Nội. Sài Gòn đang đuổi theo Hà Nội, sắp đến đích nay mai.

Với đà này, một ngày không xa bệnh nhân sẽ không còn gặp bác sĩ nữa, họ chỉ gặp TS-BS.

Danh và thực lúc nào cũng là hai khía cạnh nhức nhối trong y giới.

Bao nhiêu tiến sĩ của nước ta là do thực tài, bao nhiêu là giả, dỏm. Không ai biết được, nhưng xã hội biết.

Xã hội đã từ lâu phong danh tước “tiến sĩ giấy” cho những kẻ bất tài, hám danh, mua quan bán tước. Cụm từ “Tiến sĩ giấy” ngày càng xuất hiện nhiều trên báo chí, trong những câu chuyện thường ngày.

Tức là xã hội biết rằng ngày nay chúng ta có nhiều tiến sĩ dỏm hơn là tiến sĩ thực.

Anh bạn tôi vừa đề cập trên đây không ngần ngại nói rằng để có cái bằng tiến sĩ, anh phải chi ra nhiều tiền. Hỏi bao nhiêu, anh chỉ cười. Nhưng xã hội biết. Những cái giá 5.000 USD,10.000 USD, 20.000 USD đã được đề cập đến. 100 triệu đồng. 200 trăm triệu đồng. 400 triệu đồng. Có khi 500 triệu.

Đó là những con số chóng mặt cho bệnh nhân nghèo. Ai trả tiền?

Xin thưa không phải bác sĩ, mà là bệnh nhân. Họ sẽ ăn tiền các hãng dược. Hãng dược nâng giá thuốc. Bệnh nhân là người cuối cùng trong vòng tròn này. Bệnh nhân lãnh đủ.

Vì thế, mua bán bằng cấp là một trong những yếu tố làm cho giá thuốc cao đến mức “cắt cổ” như ở nước ta. Những kẻ hám danh và bất tài xem chuyện mua bằng tiến sĩ là một đầu tư. Họ có thể chi ra vài trăm triệu hôm nay, nhưng nay mai thì sẽ được chức quyền.

Một khi đã ngồi vào vị trí quyền lực, họ ra sức vơ vét tiền của người dân để trả lại chi phí mua bằng, mua chức vụ. Người dân

cũng chính là đối tượng sau cùng trong đường dây này.

Đừng trách tại sao dân mình nghèo vẫn hoàn nghèo. Cái cơ chế này làm cho họ nghèo. Đã nghèo thì thường chịu phận hèn.

  • BS. Đỗ Hồng Ngọc

 

Hai chị em thiệt mạng trong trận lũ lụt ở Texas được tìm thấy với tư thế ‘hai bàn tay nắm chặt’

Đức Giám Mục Mark Seitz của El Paso lên tiếng kêu gọi lời cầu nguyện của anh chị em giáo dân cho hai bé gái Brooke Harber và Blair Harber đã thiệt mạng trong hoàn cảnh hết sức bi thương.

Hai chị em, Blair 13 tuổi và Brooke Harber 11 tuổi, đã thiệt mạng trong trận lũ lụt ở Texas Hill Country và được tìm thấy cùng với tràng hạt và “hai bàn tay nắm chặt”, gia đình các em cho biết.

Lũ quét đã quét qua miền trung Texas vào thứ sáu. Hơn 80 người đã chết và nhiều người mất tích, theo hãng tin Associated Press. Lũ lụt xảy ra khi sông Guadalupe dâng cao hơn từ 6 m đến 8 m trong vòng 90 phút, gây ra sự tàn phá trên quy mô lớn và buộc phải di tản hàng loạt.

Cảnh báo lũ lụt đã được Cơ quan Thời tiết Quốc gia, gọi tắt là NWS, đưa ra trên khắp Texas và nhiều cảnh báo trong số này dự kiến sẽ kéo dài ít nhất đến sáng Thứ Ba, 08 Tháng Bẩy. Lũ lụt là mối nguy hiểm thời tiết gây tử vong thứ hai ở Hoa Kỳ sau đợt nắng nóng khắc nghiệt, theo dữ liệu của NWS.

Chị em nhà Harber đã qua đời khi đang đi nghỉ cùng gia đình đến Casa Bonita, một khu dân cư có cổng bảo vệ ở Hunt, Texas, dì Jennifer của họ đã chia sẻ trong một tin nhắn đăng trên trang GoFundMe.

Bố mẹ của các bé gái, hai ông bà RJ và Annie đang ở trong một cabin riêng gần đó. Họ thức dậy vì tiếng nước chảy xiết vào khoảng 3:30 sáng và cố gắng đập vỡ cửa sổ để đến chỗ các con gái, nhưng sức mạnh của dòng nước đã ngăn cản họ đến được ngôi nhà nơi các con gái đang ở.

Jennifer viết trên trang GoFundMe rằng Brooke Harber đã nhắn tin cho bố và ông bà ngoại cô lúc 3:30 sáng và nói rằng: “Con yêu bố mẹ”.

Hai chị em được tìm thấy cách đó 15 dặm tại Kerrville.

“Khi được tìm thấy, hai bàn tay của họ đã khóa chặt vào nhau”, trang GoFundMe viết.

Trang GoFundMe mô tả những gì xảy ra là một “cơn ác mộng”.

Một phần của GoFundMe được lập cho gia đình có đoạn viết: “Các con gái của RJ và Annie, là Brooke 11 tuổi và Blair 13 tuổi, đã ở cùng ông bà yêu quý của mình, Charlene và Mike Harber, khi họ mất mạng một cách bi thảm trong trận lũ lụt tàn khốc ở Hunt, Texas. Gia đình hiện đang phải đối mặt với mất mát không thể tưởng tượng nổi và một chặng đường rất dài phía trước.”

https://vietcatholic.net/News/html/296811.htm

Thuy Phan

Tin tức người ta đã kể rằng

Nhiều chuyện cảm động đang hằng loan ra

Lũ lụt tại bang Texas

Nhà cửa đường xá nước đà cuốn trôi

Một trăm mười tám (118) qua đời

Một trăm sáu bốn (164) hiện thời ở đâu?

Thảm họa gây bao thảm sầu

Đứng trước nguy khó ta cầu đến ai ?

Thượng đế : hãy ngừng thiên tai

Hay tha nhân hỡi ta ngoai mong chờ

Câu chuyện Blair, Brook Harber

Nạn nhân nước cuốn bất ngờ giữa đêm 

Biết mình chẳng sống được thêm

Hai trẻ bình tĩnh gọi tên gia đình

Giữa lúc mực nước lênh đênh

Lời cuối được nhắn bên thềm tử vong

Cho cha mẹ và bà ông

“I love you” đó từ lòng chúng con

Tình yêu vượt hết cuồng phong

Đến giờ phút cuối chỉ mong an bình

Chuỗi hạt mân côi đẹp xinh

Hai tay cùng nắm chúng mình ra đi

Vững tin vào Chúa kiên trì

Để cho dòng nước cuốn đi cuộc đời

Để cho gia đình chơi với

Cho nhân thế tiếc khôn vơi ngậm ngùi.

Trần Chính Trực


 

Thánh Biển Đức (480-547) – Cha Vương

Chúc Bạn và gia đình một ngày an lành nhé. Hôm nay Giáo hôm mừng kính Thánh Biển Đức (Benedict), mừng Bổn Mạng đến những ai chọn ngài làm quan thầy. Hãy cầu nguyện cho nhau. Nếu Bạn muốn đi tour Tổng Tu Viện Bênêdíctô ở Montecassino bên Ý thì hãy vào linh sau đây. Mình đã có cơ hội đến đó. Tuyệt đẹp!!! Thánh Bênêdíctô, cầu cho chúng con.

https://youtu.be/o2dtyIVBsec

Thứ 6: 11/07/2025

Thánh Biển Đức (480-547), ngài sinh năm 480 trong một gia đình lỗi lạc ở Nursia, Umbria thuộc miền trung nước Ý, anh em song sinh cùng với nữ thánh Scholastica, theo học tại Rôma và ngay từ khi còn trẻ, ngài đã thích đời sống đan viện. Lúc đầu, ngài là một vị ẩn tu sống trong một cái hang ở Subiaco, xa lánh thế giới nhiều chán nản mà lúc bấy giờ giặc ngoại giáo đang lan tràn, Giáo Hội bị phân chia bởi ly giáo, dân chúng đau khổ vì chiến tranh, đạo lý ở mức độ thấp nhất. Sau đó không lâu, ngài thấy không thể sống cuộc đời ẩn dật ở gần thành phố, dù lớn hay nhỏ, do đó ngài đi lên núi cao, sống trong một cái hang và ở đó ba năm. Trong một thời gian, một số đan sĩ chọn ngài làm vị lãnh đạo, nhưng họ cảm thấy không thể theo được sự nghiêm nhặt của ngài. Tuy nhiên, đó cũng là lúc ngài chuyển từ đời sống ẩn tu sang đời sống cộng đoàn. Ngài có sáng kiến quy tụ các nhánh đan sĩ khác nhau thành một “Ðại Ðan Viện”, đem lại cho họ lợi ích của sự hợp quần, tình huynh đệ, và luôn luôn thờ phượng dưới một mái nhà. Sau cùng, ngài khởi công xây dựng một đan viện nổi tiếng nhất thế giới ở núi Cassino, cũng là nơi phát sinh dòng Bênêđích.

        Cũng từ đó, một quy luật từ từ được hình thành nói lên đời sống cầu nguyện phụng vụ, học hỏi, lao động chân tay và sống với nhau trong một cộng đoàn dưới một cha chung là đan viện trưởng. Sự khổ hạnh của Thánh Bênêđích được coi là chừng mực, và đời sống bác ái của ngài được thể hiện qua sự lưu tâm đến những người chung quanh. Trong thời Trung Cổ, tất cả các đan viện ở Tây Phương dần dà đều sống theo Quy Luật Thánh Bênêđích.

Thánh nhân qua đời ngày 21 tháng 3 năm 547 tại Monte Cassino, nước Ý. Thánh nhân được cho an táng trong cùng một ngôi mộ với em của ngài là Thánh nữ Scholastica dưới bàn thờ chính của đan viện Monte Cassino, nước Ý. Thánh tích của thánh nhân hiện đang giữ tại đan viện Monte Cassino và một phần tại đan viện Saint Bernoit-sur-Loire tại Fleury, nước Pháp.

        Lễ mừng kính ngài vào ngày 11 tháng 7 theo nghi lễ Roma, còn dòng Biển Đức thì cử hành lễ kính vào ngày 21 tháng 3 hàng năm để kỷ niệm ngày Thánh Nhân qua đời.

(Nguồn: Người Tín Hữu Online)

Mời Bạn:

❦  Hãy áp dụng câu châm ngôn của ngài vào những công việc hàng ngày : “Ora et Labora” (Cầu nguyện và Lao động).

❦  Suy niệm những câu đáng ghi nhớ trên huy hiệu kính thánh Bênêdíctô:

+ Chớ gì chúng con được củng cố bởi sự hiện diện của Chúa vào giờ chúng con chết!

+ Chớ gì Thánh giá của Chúa là ánh sáng cho con!

+ Hãy cút đi, hỡi Xatan, đừng gợi ý cho ta về những sự hào nhoáng của thế gian! Ngươi thèm khát sự dữ ư? Ngươi hãy uống lấy nọc độc của ngươi!

Câu nào đánh động Bạn nhất?

From: Do Dzung

*****************************

ÁNH SAO NÚI THIÊNG | Thánh ca về Thánh Bênêđictô – Viện phụ.

THUỶ CHUNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói!”.

Trong “Những Điều Nhỏ Nhặt” – “Bits & Pieces” – tác giả nhận xét, “Chính những gì mà những con người không quan trọng làm mới thực sự có ý nghĩa và quyết định tiến trình lịch sử nhân loại. Thế giới sẽ sớm tàn nhưng sự thuỷ chung, lòng trung thành và sự cống hiến của những con người vô danh này lại làm nên lịch sử!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay không chỉ nói đến những con người ‘thuỷ chung’ vô danh góp phần làm nên lịch sử, nhưng còn nói đến những con người ‘thuỷ chung’ hữu danh được Chúa sai đi làm nên lịch sử! Và Ngài, Đấng Thuỷ Chung – kiến tạo lịch sử – luôn ở cùng họ!

Câu chuyện Giuse – người được sai đi để cứu một dân – tiếp tục. Sau khi tỏ mình cho các anh, Giuse được Pharaô ban xa mã để nghinh đón cha già và họ hàng – bài đọc một. Khi Giacóp vừa vui mừng, vừa lo lắng vì sắp rời quê, thì Thiên Chúa trấn an, “Đừng sợ xuống Ai Cập. Chính Ta sẽ xuống với ngươi và chính Ta cũng sẽ đưa ngươi lên!”. Ôi! Đấng uy dũng, quyền năng sẽ ‘di cư’ với dân; để về sau, chính Ngài – rất ‘thuỷ chung’ – sẽ ‘hồi hương’ họ lên lại quê nhà! “Chúng ta có một Thiên Chúa của lịch sử, không ở trên mây, mà là Đấng cùng bước với dân – Ngài xuống Ai Cập với nhà Giacóp và không rời họ cho đến khi họ trở về đất hứa!” – Phanxicô.

Trong Tin Mừng hôm nay, khi sai các môn đệ đi, Chúa Giêsu không yêu cầu họ có khả năng đối mặt với những con sói; trở nên đông đảo, có uy tín và thế giới sẽ lắng nghe… và họ sẽ đánh bại bầy sói. Không! Ngài sai họ đi như chiên, và điều này quan trọng! Nếu bạn không muốn làm chiên, Chúa không bảo vệ bạn; nếu bạn là chiên, hãy yên tâm! Ngài yêu cầu bạn luôn là chiên – nhu mì, trong trắng, sẵn sàng hy sinh; và Ngài, Mục Tử ‘thuỷ chung’ sẽ nhận ra chiên mình và bảo vệ nó khỏi sói! “Có những lúc tôi thấy mình như một con chiên giữa bầy sói. Chính trong sự yếu đuối ấy, tôi nhớ rằng, Chúa đã chọn sống như chiên – để chiên không bao giờ đơn độc!” – Madeleine Delbrêl.

Anh Chị em,

“Như chiên đi vào giữa bầy sói”. “Chừng nào bạn và tôi còn là chiên con, chúng ta sẽ thắng; ngay cả khi bị vây hãm bởi nhiều con sói! Nhưng nếu chúng ta trở thành sói – ‘Ồ, thông minh làm sao, tôi cảm thấy hài lòng về bản thân!’ – chúng ta sẽ bị đánh bại, bởi sẽ bị tước mất sự giúp đỡ của Người Chăn Chiên. Ngài không chăn sói, mà chăn chiên!” – Gioan Kim Khẩu. Thánh Vịnh đáp ca tiết lộ, “Người công chính được Chúa thương cứu độ!”. Mỗi ngày, ‘Giêsu Thuỷ Chung’ – Emmanuel – đang ở với chúng ta. Vấn đề còn lại là liệu chúng ta có biết đến với Ngài để kín múc sức mạnh và nghị lực hầu có thể đương đầu với đủ ‘loại hình sói’ trong cuộc sống. “Chúng ta yếu đuối không phải vì không có sói, mà vì đã quên tìm đến Mục Tử. Sức mạnh thật không nằm nơi gươm giáo, nhưng nơi lòng gắn bó với Đấng đã chiến thắng thế gian!” – Fulton J. Sheen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con đi vào thế giới, không vô danh chút nào. Cho con luôn là chiên ‘thuỷ chung’; đừng để con là sói, ‘vô danh’ cũng không và ‘hữu danh’ lại càng không!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

**********************************************

Thứ Sáu Tuần XIV Thường Niên, Năm Lẻ

Không phải chính anh em nói, mà là Thần Khí của Cha anh em nói.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.   Mt 10,16-23

16 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các Tông Đồ rằng : “Này, Thầy sai anh em đi như chiên đi vào giữa bầy sói. Vậy anh em phải khôn như rắn và đơn sơ như bồ câu.

17 “Hãy coi chừng người đời. Họ sẽ nộp anh em cho các hội đồng, và sẽ đánh đập anh em trong các hội đường của họ. 18 Và anh em sẽ bị điệu ra trước mặt vua chúa quan quyền vì Thầy, để làm chứng cho họ và cho các dân ngoại. 19 Khi người ta nộp anh em, thì anh em đừng lo phải nói làm sao hay phải nói gì, vì trong giờ đó, Thiên Chúa sẽ cho anh em biết phải nói gì : 20 thật vậy, không phải chính anh em nói, mà là Thần Khí của Cha anh em nói trong anh em.

21 “Anh sẽ nộp em, em sẽ nộp anh cho người ta giết, cha sẽ nộp con, con cái sẽ đứng lên chống lại cha mẹ và làm cho cha mẹ phải chết. 22 Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng kẻ nào bền chí đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu thoát.

23 “Khi người ta bắt bớ anh em trong thành này, thì hãy trốn sang thành khác. Thầy bảo thật anh em : anh em chưa đi hết các thành của Ít-ra-en, thì Con Người đã đến.”


 

Tại sao ta thờ phượng Thiên Chúa? – Cha Vương

Một ngày an lành trong tình yêu và sự quan phòng của Chúa nhé.

Cha Vương

Thứ 5: 10/7/2025

GIÁO LÝ: Tại sao ta thờ phượng Thiên Chúa? Ta thờ phượng Thiên Chúa vì Người hiện hữu, và khi tôn kính thờ phượng ta đáp lại việc Thiên Chúa hiện hữu và mặc khải cách xứng hợp. “Ngươi phải thờ lạy Thiên Chúa Chúa ngươi và chỉ phụng thờ mình Người thôi” (Mt 4,10).(YouCat, số 353)

SUY NIỆM: Thờ phượng Thiên Chúa cũng giúp ích cho con người, vì giải thoát con người khỏi nô lệ các lực lượng của thế gian. Ở đâu không thờ phượng Thiên Chúa nữa, không coi Thiên Chúa như Chủ của sự sống và sự chết, thì những thứ khác tràn vào thay chỗ và gây nguy hiểm cho quyền của con người. (YouCat, số  354 t.t.)

❦ Con người không thể sống còn, nếu không thờ phượng gì. (Fedor Dostoievski)

❦  “Chủ nghĩa vô thần hiện đại có thể tóm lại trong ba trào lưu chính yếu, có ảnh hưởng lớn trên lịch sử nhân loại thời hiện đại, trong đó có Việt Nam như sau: (1) Thuyết hiện sinh vô thần; (3) thuyết vô thần của Karl Marx; và (3) thuyết vô thần khoa học.”

 (Phaolô  Nguyễn Văn Phục, Trích từ Tập san Đức Tin Và Văn Hóa, số 12)

LẮNG NGHE: CHÚA thật cao cả, xứng muôn lời ca tụng. Người cao cả khôn dò khôn thấu. (Tv 145:3)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, con biết rằng Chúa nhân lành và khôn ngoan, không ban một điều gì có hại cho con. Xin giúp con luôn vững tin vào Chúa, và xin dạy con biết cầu nguyện những điều hợp ý Chúa. Chỉ có Chúa mới biết được điều gì cần thiết và ích lợi thật cho đời con. Con xin dâng cuộc đời con cho Chúa. Con xin dâng gia đình con cho Chúa.

THỰC HÀNH: Đọc chậm và suy niệm Kinh Lạy Cha. 

From Do Dzung

*************************

VÌ NGOÀI CHÚA RA || MINH CHÂU (ST: PHÙNG MINH MẪN)