Dậy sóng’ với tâm thư của người Nhật gửi Việt Nam

Một bạn trẻ người Nhật từng du học ở Việt Nam vừa có bài viết gửi giới trẻ Việt Nam khiến dư luận xôn xao.

Bài viết về văn hóa con người Việt Nam của một bạn du học sinh Nhật. Nội dung bài viết như sau:

“Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan

Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt: “Sự thật mất lòng”. Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục – ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một.

Tôi có một nước Nhật để tự hào

Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất”.

Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.

Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.

Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.

Bạn cũng có một nước Việt để tự hào

Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa…Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy.

Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn. Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy.

Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phải việc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi?

Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.

Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mun, lọc lừa.

Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi…Vì đâu nên nỗi?

Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi?

Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?”.

From: Phi Phuong Nguyen

Vị Tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ

first president, George Washington.

Một cậu bé sáu tuổi rất hiếu động và nghịch ngợm. Một hôm, cậu được người ta tặng cho một chiếc rìu làm quà. Vô cùng thích thú với món quà là một chiếc rìu nhỏ sắc bén, cậu bé liền nảy ra một ý nghĩ “Hay là mình thử chặt cây anh đào này đi coi thử cây rìu này có bén không?”

Nghĩ vậy, cậu bé tinh nghịch cầm chiếc rìu, và bắt đầu chặt nhánh đầu tiên, nhánh cây đứt ra nhẹ nhàng, cậu bé thích thú chặt tiếp nhánh thứ hai, rồi nhánh thứ ba… và chỉ trong thoáng chốc cây anh đào đang ra quả đã bị đốn hạ.

Khi phát hiện ra sự việc, cha cậu bé đã rất tức giận, vì đây là cây anh đào mà ông vô cùng yêu thích.

Ông quát lớn: “Ai đã chặt cái cây này?”.

Trước sự tức giận thể hiện rõ rệt trên gương mặt người cha, cậu bé 6 tuổi run lên vì sợ. Cậu ngước lên nhìn khuôn mặt của cha mình ngay lúc này, chỉ thấy sự nghiêm nghị và phẫn nộ ở trong đó, hoàn toàn không có sự dịu dàng như thường ngày.

Cậu rụt rè nói:

– “Thưa cha, chính con đã chặt nó, con xin lỗi cha.”

Người cha thấy con quá sợ hãi nên nói:

– “Nếu con đã sợ hãi như vậy tại sao con không chối đi!”

Cậu bé ngẩng mặt lên nói:

– “Thưa cha con đã phạm lỗi rồi còn nói láo để dấu lỗi của mình nữa là rất hèn hạ, con không thể nói dối cha được.”

Nghe thấy câu nói đầy bất ngờ từ cậu con trai, người cha hoàn toàn sững sờ.

Ông không nghĩ một đứa trẻ 6 tuổi khi thấy cha mình tức giận như vậy lại không hề nghĩ cách chối tội, mà dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, còn khẳng định, “Con không thể nói dối cha được”.

Sự việc này cũng gây sốc cho ông không khác gì việc thấy cây anh đào mà ông yêu thích đang bị đốn hạ.

Vì thế, ông đã ngồi xuống bên cậu con trai của mình, ôm cậu bé vào lòng rồi nói:

– “Lại đây, con trai. Sự trung thực của con còn đáng giá gấp ngàn lần cây anh đào đó nữa.”.

Có lẽ câu chuyện này sẽ không được ai biết tới, nếu như nhiều năm sau, cậu bé không lớn lên và trở thành một trong những vị Tổng thống vĩ đại nhất Hoa Kỳ, Tổng thống George Washington (1732 – 1799) – vị Tổng thống đầu tiên của quốc gia này.

From: haiphuoc47 & NguyenNThu

Triển vọng hợp táp quốc phòng VN-Hoa Kỳ – theo giáo sư Nguyễn mạnh Hùng

Theo RFA tiêng Việt       2023.09.18

sharethis sharing button

Bài học Đài Loan và Philippines cho Việt Nam trong quan hệ với MỹLãnh đạo hai nước Việt Nam – Hoa Kỳ họp báo chung sau khi tuyên bố nâng cấp quan hệ song phương hôm 10/9/2023 tại Hà Nội

 AFP

Tiếp theo phần trước, GS. Nguyễn Mạnh Hùng chia sẻ với khán thính giả RFA những suy nghĩ riêng về cách ứng xử của Việt Nam khi xử lý tam giác lợi ích “chiến lược, kinh tế, giá trị” với Mỹ. Ông dẫn hai ví dụ về Đài Loan và Philippines để cho thấy những cải cách quyết đoán và quan hệ cá nhân giữa các nhà lãnh đạo hai nước có thể có những tác động như thế nào đến mối quan hệ thực sự giữa hai nước trong thực tế.  

RFA. Như Giáo sư nói Việt Nam hiện nay vẫn lo sợ Mỹ bỏ rơi. Trước đây Mỹ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hòa. Mỹ đánh Afghanistan rồi bỏ đi. Trước đây đánh Iraq rồi giữa chừng cũng bỏ về, để cho Iraq ngày nay tự xử với các nhóm loạn quân ở bên trong. Nhưng nhìn lại, ta thấy Mỹ có nhiều đồng minh mà họ không bỏ rơi, ví dụ như Nhật Bản, Hàn Quốc. Mỹ hỗ trợ cho phát triển và chung thủy đến giờ. Có phải là những đồng minh hội tụ cùng lúc cả ba quyền lợi là chiến lược, kinh tế và giá trị thì sẽ không bị bỏ rơi hay không? Có phải một đồng minh nếu chỉ có lợi ích về mặt chiến lược thì sẽ bị bỏ rơi khi lợi ích chiến lược không còn? Một đồng minh của Mỹ thường bị bỏ rơi trong điều kiện nào và không bị bỏ rơi trong điều kiện nào?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Thực ra thì ba loại quyền lợi trên không phải ngang bằng nhau. Thứ nhất là chiến lược, thứ hai là kinh tế và thứ ba mới là giá trị. Điều bạn nói một phần nào đó là đúng, ít nhất đúng với trường hợp châu Âu. Ngược lại đối với Hàn Quốc thời Park Chung Hi rất độc tài nhưng Mỹ không bỏ rơi. Đài Loan thời Tưởng Giới Thạch rất độc tài nhưng Mỹ không bỏ rơi.

Nhưng thời thế thay đổi thì chính sách Mỹ cũng thay đổi.

Khi Việt Nam hỏi tôi về vấn đề “bỏ rơi”, tôi có lấy ví dụ vấn đề Đài Loan: năm 1979 thì Đài Loan đã gần như bị Mỹ bỏ rơi. Lúc đó Carter đã điều đình với Trung Quốc, tiếp nối chính sách của Nixon. Đó là lúc Đặng Tiểu Bình sang Mỹ rồi về đánh Việt Nam. Mỹ chấp nhận Trung Quốc là một đối tác, một người để đối thoại. Trung Quốc là độc tài. Lúc đó Mỹ đã định bỏ Đài Loan. Trước hết, họ hạ thấp tầm của Đài Loan với chính sách chỉ có “một Trung Quốc”. Tất nhiên, trong thông cáo chung Hoa Kỳ – Trung Quốc khi đó cũng có thêm một câu để cứu Đài Loan: ủng hộ “một Trung Quốc” nhưng cũng ủng hộ sự thống nhất “trong hòa bình”. Câu này là cơ sở cho Đạo luật “Taiwan Relations Act” năm 1979, theo đó Mỹ phải giúp Đài Loan tự phòng thủ. Tức là họ chỉ tập trung vào vấn đề phòng thủ, không chấp nhận hai bên thống nhất bằng vũ lực. Lúc đó Mỹ đã rút quân tuần tra eo biển Đài Loan, sẵn sàng bỏ về bất kì lúc nào.

Pilipinas, aarestuhin pa rin ang mga mangingisdang Taiwanese na papasok ...

Ngay lập tức, ông Tưởng Kinh Quốc cải tổ, trở thành dân chủ. Khi cải tổ trở thành dân chủ thì trùng hợp với Mỹ về quyền lợi giá trị. Bạn nói đúng ở điểm đó là các quyền lợi về chiến lược đã khác nhau, nhưng quyền lợi giá trị trở nên giống nhau. Bất chấp chính sách của bên hành pháp, bên lập pháp Mỹ đã ủng hộ Đài Loan. Nếu như trước 1979 thì Đài Loan có thị trường còn Trung Quốc đại lục không có, thì sau 1979 đại lục cũng có thị trường như Đài Loan nhưng quy mô thị trường lớn hơn. Như vậy quyền lợi kinh tế thì Đài Loan sẽ không bằng được Trung Quốc, nhưng lúc này Đài Loan lại đem đến một quyền lợi khác là giá trị. Khi Trung Quốc phóng tên lửa qua eo biển Đài Loan vì giận dữ khi Trung Hoa Dân quốc (Đài Loan) tổ chức cuộc bầu cử tổng thống đầu tiên năm 1996 thì ông Bill Clinton đã điều động hai hạm đội hàng không mẫu hạm đến khu vực. Đó là cuộc điều động lực lượng lớn nhất của Mỹ từ sau chiến tranh Việt Nam. Lúc đó, Trung Quốc đã rút lui.

Điều đó có nghĩa là không phải lúc nào Mỹ cũng bỏ rơi đồng minh. Yếu tố giá trị đã trở nên quan trọng ở thời điểm đó, ở điểm đó, trong chế độ đó.

RFA. Vậy điều đó có hàm ý cho quan hệ Việt Mỹ ngày nay không?

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Nếu có hàm ý chung chung cho quan hệ hai nước thì tôi nghĩ Mỹ muốn Việt Nam dân chủ và phát triển nhân quyền, nhưng Mỹ không tìm cách thay đổi chính quyền. Mỹ không có lợi ích trong việc thay đổi chính thể ở Việt Nam. Bởi vì nếu thay đổi chính thể và chính phủ nên hỗn loạn như khi lật đổ ông Diệm năm 1963 thì chính trị hỗn loạn. Việt Nam bị nát ra thì sẽ tạo ra khoảng trống quyền lực. Mà khoảng trống quyền lực khi đó có thể bị lấp đầy bằng một lực lượng thù nghịch với Mỹ. Về phương diện chiến lược thì Mỹ không có lợi ích gì nếu Chính phủ Việt Nam bị lật đổ. Đối với Mỹ, nếu Việt Nam dân chủ hơn, phát triển về nhân quyền hơn thì càng tốt, vì như thế sẽ được sự ủng hộ của cả bên Quốc Hội, của nhân dân. Còn nếu Việt Nam không phát triển theo hướng đó thì Mỹ cũng không có lợi ích gì nếu Chính phủ Việt Nam bị lật đổ.

Tất nhiên, trong chính trị, không có công thức bất biến. Ngay cả khi Việt Nam chia sẻ thêm với Mỹ một lợi ích khác nữa là lợi ích về giá trị thì không có gì bảo đảm chắc chắn là Mỹ vẫn không bỏ rơi. Ví như thời ông Trump thì Mỹ cũng gây sự với cả Nhật Bản và Hàn Quốc. Không có gì đúng tuyệt đối. Cái gì cũng chỉ có tính tương đối.

Tôi nghĩ về phương diện quốc phòng, mối quan hệ cá nhân giữa các nhà lãnh đạo quốc phòng hai nước rất quan trọng. Ví dụ như quan hệ quốc phòng Mỹ – Philippines đã có khoảng 70 năm quan hệ quốc phòng, nên khi ông tổng thống Duterte phá thì phá không được. Mối quan hệ lại trở lại. Quan hệ quốc phòng Mỹ – Việt Nam đòi hỏi hai bên có những vị tướng, những vị chỉ huy quốc phòng có thể nói chuyện trực tiếp với nhau, có thể gọi điện thoại nói chuyện thân mật với nhau. Nếu đạt được giai đoạn đó thì hai bên sẽ gắn bó rất nhiều.

RFA. Theo Giáo sư, để tạo ra mối quan hệ đó thì cần những điều kiện gì? 

GS. Nguyễn Mạnh Hùng: Bây giờ mình thấy là Mỹ đã đào tạo cho mình rồi. Như phi công thì Mỹ đã đào tạo cho mình rồi. Nếu hai bên mua bán vũ khí thì dĩ nhiên phải đào tạo cách sử dụng. Nhưng tôi nghĩ sẽ phải đến lúc hai nước có “co-production” (“sản xuất chung”) để chuyển giao công nghệ. Nếu Mỹ thành thật muốn giúp Việt Nam thì phải có sản xuất chung và chuyển giao công nghệ. Muốn như thế thì hai bên đều cần có các cấp sỹ quan cơ sở cộng tác với nhau. Những sỹ quan học ở West Point khi tốt nghiệp thì trở thành bạn của nhau, khoảng mười năm sau thì thành sỹ quan cấp cao hết cả. Và họ cộng tác với nhau.

Đó là tính chuyện lâu dài, còn trước mắt cần xây dựng mối quan hệ cá nhân giữa các lãnh đạo quân sự hai nước, như ông Bộ trưởng quốc phòng, ông Tổng tham mưu trưởng. Họ cần quan hệ một cách ngang hàng, làm cho người ta kính trọng mình, tức là kính trọng thật chứ không phải ngoại giao.

Thượng úy người Việt trở thành phi công Việt Nam đầu tiên tốt nghiệp khóa huấn luyện ở Mỹ

Thượng úy Đặng Đức Toại ngày 31/5/2019 trở thành phi công quân sự Việt Nam đầu tiên tốt nghiệp khóa đào tạo trong Chương trình Lãnh đạo Hàng không (ALP) của không quân Mỹ.

Nếu Việt Nam muốn tăng cường quốc phòng với Mỹ thì lãnh đạo Bộ quốc phòng Việt Nam rất quan trọng. Thái độ và khả năng của Bộ Quốc phòng Việt Nam rất quan trọng trong việc quyết định mối quan hệ an ninh có tiến lên hay không, trong việc thi hành các cam kết.

4929-viet-nam-hoa-ky
Đại tướng Phan Văn Giang, Bộ trưởng Quốc phòng và Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Lloyd Austin duyệt đội danh dự Quân đội Nhân dân Việt Nam tại lễ đón. (Ảnh: Trọng Đức/TTXVN)

Nếu Bộ quốc phòng có những liên hệ cá nhân với phía Mỹ thì niềm tin chiến lược sẽ tăng lên cao. Về định chế thì hai bên đã có nhu cầu đó, nhưng về phương diện cá nhân thì các vị lãnh đạo quốc phòng có đáp ứng được nhu cầu đó hay không là vấn đề quan trọng. Hai bên đẩy được quan hệ quốc phòng tới đâu thì tùy thuộc vào phía Việt Nam thôi.


Mỹ Việt tăng cường hợp tác trong lãnh vực bảo vệ bờ biển sau nâng cấp quan hệ đối tác chiến lược toàn diện

F-16. Image Credit: Creative Commons.

Tổng hợp Báo ChíĐài VOA

Một nhà ngoại giao hàng đầu của Mỹ cho biết lực lượng bảo vệ bờ biển của Hoa Kỳ và Việt Nam sẽ mở rộng mối quan hệ hợp tác trên biển sau chuyến thăm Hà Nội của Tổng thống Joe Biden hồi giữa tháng này.

Phản ứng của Trung Cộng

Hoàn Cầu thời báo phụ trương của báo Nhân Dân Trung Cộng đã có nhận xét như sau:

Wei Dongxu, một chuyên gia quân sự ở Bắc Kinh, nói với Hoàn Cầu thòi báo – Global Times hôm Chủ nhật.

Ông Ngụy (Wei) cho biết, bằng cách cung cấp máy bay chiến đấu F-16, có thể đã qua sử dụng, cho Việt Nam và tăng cường quan hệ quốc phòng, Mỹ nhằm mục đích

  • giành được một chỗ đứng khác trong khu vực thông qua việc bổ sung các ràng buộc chính trị như yêu cầu sử dụng các căn cứ không quân và hải quân của Việt Nam.
  • Ông Ngụy cho rằng, tận dụng chỗ đứng mới này, quân đội Mỹ có thể gây thêm rắc rối ở Biển Đông để xây dựng vòng vây quân sự và kiềm chế Trung Quốc.

Tuy nhiên, các nhà phân tích tin rằng Việt Nam có thể cân nhắc ưu và nhược điểm một cách độc lập và tránh rơi vào cái bẫy khiến nước này trở thành con tốt của Mỹ.

Ông Wei cho biết, nếu Việt Nam mua máy bay chiến đấu của Mỹ, Việt Nam có thể bị Mỹ kiểm soát và các chính sách quốc phòng cũng như hoạt động quân sự của Việt Nam có thể trở nên phụ thuộc vào các quyết định của Mỹ. “Việt Nam khó có thể chấp nhận được điều này,” ông nói.

Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời này.

Khi đến một độ tuổi nhất định, bạn đã trải nghiệm thế giới, bạn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh chia tay, khiến xung quanh bạn ngày càng có ít người hơn.

Ai rồi cũng có một ngày già đi, năm tháng trôi qua, con cái đã có gia đình riêng, bạn nằm trên giường bệnh mới có thể nhìn rõ ai là người thân thiết nhất với mình.

Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tự nhiên, khi nửa cuộc đời trôi qua, cuộc sống trở nên buồn tẻ và mọi thứ đã tan thành cát bụi, bạn mới nhận ra được điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời này.

Đến khi lớn lên tôi mới nhận ra, trên đời này người thân thiết nhất chỉ có hai người, thứ đắt giá nhất trên đời này cũng chỉ là một thứ mà thôi.

Sinh-Lão-Bệnh-Tử và cách tính số bậc cầu thang

Đối xử tốt với bạn đời là khoản đầu tư tốt nhất trong cuộc đời

Có một cuộc bình chọn trên mạng: Khi về già, bạn sẽ tiếc nuối điều gì nhất trong đời? Trong thống kê cuối cùng, hạng mục được bình chọn nhiều nhất chiếm 57%: Hối hận vì đã không trân trọng người bạn đời của mình.

ĐÚNG VẬY. Thái độ đối với người bạn đời của bạn trong nửa đầu cuộc đời thực chất là khoảng thời gian hạnh phúc của bạn trong nửa sau cuộc đời.

Trong hôn nhân, bạn gieo nhân nào thì sẽ gặt được quả nấy. Người ta thường nói ý nghĩa của hôn nhân được thể hiện ở những nơi tăm tối của cuộc đời. Người được gọi là vợ là người động viên, an ủi bạn khi bạn khó khăn, cùng bạn sánh bước vượt qua giông bão.

Quan niệm về hôn nhân của người xưa (Phần 2: Duyên) « Tin Đa Chiều

Người được gọi là vợ là người chăm sóc, bảo vệ bạn, xoa dịu nỗi đau của bạn khi bạn đau ốm. Người được gọi là vợ là người bao dung, hiểu bạn và khiến bạn cảm thấy thoải mái trong hầu hết thời gian trong cuộc đời. Cách bạn đối xử với bạn đời của mình quyết định phần lớn nhiệt độ của một gia đình.

Trong nửa sau của cuộc đời, nếu ngôi nhà của bạn đủ ấm áp, cuộc sống của bạn sẽ có chất lượng cao hơn và bạn sẽ hạnh phúc hơn trong những năm cuối đời.

Dựa vào chính mình là con át chủ bài chân thật nhất trong cuộc sống. Khi một người đi đến cuối cuộc đời, đích đến cuối cùng thực ra chính là bản thân ta. Nếu bạn chỉ nghĩ đến việc dựa dẫm vào người khác trong mọi việc, thì những kỳ vọng của bạn cuối cùng sẽ chẳng là gì cả. Nếu bạn luôn tìm kiếm người khác để hỗ trợ mình trong suốt cuộc đời, một ngày nào đó bạn sẽ không còn ai để nương tựa.

Càng lớn tuổi, bạn càng nên tiết kiệm năng lượng cho bản thân, trở thành người ủng hộ chính mình và trở thành con át chủ bài của chính mình.

Con người là vậy, số lượng đồ vật bạn có thể gánh trên vai sẽ quyết định số lượng phước lành bạn sẽ được hưởng trong cuộc đời này.

Loại sức mạnh bạn có là loại cuộc sống mà bạn sẽ sống.

Về già, người ta vẫn có thể tiếp tục đọc sách, luyện thư pháp, nghe nhạc, thậm chí có sự nghiệp riêng, không cần phải sợ tuổi tác hay lo lắng về thời gian.

Thay vì trông cậy vào con cái và nhờ cậy vào người thân, tốt hơn hết bạn nên tự mình làm người đưa đò và sống một cuộc sống tự do, thoải mái.

Giữ sức khỏe là sự giàu có lớn nhất trong cuộc sống

Và yếu tố then chốt này chỉ có bốn từ: sức khỏe tốt.

Có bao nhiêu người không chăm sóc cơ thể mình khi còn trẻ, hình thành thói quen sinh hoạt không tốt, không coi trọng sức khỏe. Khi sức khỏe yếu đi và phải nhập viện, mới chợt nhận ra mình thực sự đã mất tất cả.

Hình ảnh vợ chồng già hạnh phúc - SESOMR

Người xưa thường nói: Cơ thể là vốn của vạn vật, sức khỏe là nguồn gốc của hạnh phúc. Một khi mạng sống của một người bị rút quá mức, mọi thứ bạn có được sau nửa cuộc đời sẽ biến mất. Chỉ có giữ được sức khỏe thì mới giữ được khối tài sản lớn nhất của mình, chăm sóc tốt cho cơ thể là điều quan trọng nhất trong nửa sau cuộc đời.

Một trạng thái cuộc sống tốt đẹp trông như thế nào?

Nửa sau của cuộc đời, nếu bạn bớt giận dữ, bạn sẽ hạnh phúc hơn; nếu bạn tập thể dục nhiều hơn, bạn sẽ ít ốm đau hơn.

Hãy kiểm tra thể chất thường xuyên, đừng thức khuya và đừng lãng phí cơ thể.

Từ bây giờ hãy ăn ngon, ngủ ngon mỗi tối, làm việc đó và trân trọng, yêu thương bản thân mình thật tốt.

Khi một người về già, có người vợ/chồng bên cạnh, con át chủ bài trong tay, sức khỏe, niềm vui, tình yêu, cuộc đời này là đủ rồi.

From: Tu-Phung


 

Ai là kẻ sát nhân Lê Văn Mạnh?

Ba’o TIENG DAN

Đặng Đình Mạnh

26-9-2023

Sau 8 năm yên ắng, đột nhiên, vụ án oan Lê Văn Mạnh trở lại gây xôn xao dư luận vào ngày 18/09/2023 bằng văn bản Thông báo về việc thi hành án tử hình số 26/TB-HĐTHATH, do bà Nguyễn Thị N., Chánh Án Tòa án Nhân dân tỉnh Thanh Hóa ký, gởi cho gia đình Lê Văn Mạnh.

Chỉ 4 ngày sau, mặc cho công luận, luật sư, cơ quan ngoại giao nhiều quốc gia và tổ chức quốc tế lên tiếng, Hội đồng thi hành án tử hình tỉnh Thanh Hóa mang tử tù oan Lê Văn Mạnh ra hành hình bằng biện pháp tiêm thuốc độc vào lúc 8h45’ sáng ngày 22/09/2023 vừa qua.

Theo đó, một số bạn đã nêu ý kiến chỉ trích bà Nguyễn Thị N., Chánh Án Tòa án Nhân dân tỉnh Thanh Hóa, người ký văn bản Thông báo về việc thi hành án tử hình số 26/TB-HĐTHATH, vì cho rằng bà phải chịu trách nhiệm về việc tử hình tử tù oan.

Tôi e rằng các bạn đó đã chỉ trích nhầm người chịu trách nhiệm. Vì lẽ, với tầm vóc một vụ án oan đến mức độ đã phải xét xử 7 lần qua 7 phiên tòa. Trong đó, có kháng nghị của Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao nhận định gần như phủ nhận vụ án, như: “chưa có cơ sở vững chắc để kết luận Lê Văn Mạnh phạm tội Giết người, Hiếp dâm trẻ em”, thì vụ án đã hoàn toàn nằm ngoài thẩm quyền quyết định của các cơ quan tư pháp tỉnh Thanh Hóa, mà lúc này, thẩm quyền quyết định thuộc về các cơ quan trung ương.

Chứng minh điều này khá đơn giản. Nếu đọc kỹ văn bản Thông báo về việc thi hành án tử hình số 26/TB-HĐTHATH công chúng sẽ dễ nhận ra vấn đề này. Tại phần nêu các căn cứ của văn bản, thì hầu hết là các văn bản có từ thời điểm trước năm 2015 và đến năm 2015, là thời điểm tạm ngưng thi hành án tử hình. Tuy nhiên, tại gạch đầu dòng thứ 3 có nêu căn cứ vào Công văn số 189/TANDTC-V1, ngày 11/08/2023 của Tòa án Nhân dân Tối cao. Chính Công văn số 189, ngày 11/08/2023 của Tòa án Nhân dân Tối cao mới là văn bản chỉ đạo giết người dưới danh nghĩa tử hình.

Ảnh trên mạng

Tôi nói ra nơi chỉ đạo, các bạn tiếp tục đoán ra người chỉ đạo nhé? Và đó mới đích thị là kẻ “sát nhân”. Lúc này, hắn đang mỉm cười đắc thắng vì ý nguyện của công chúng đối với hắn, hóa ra chả là “cái đinh” gì sất.

Tôi đã từng nghe “Tử hình sạch đám kêu oan, thì sẽ không còn án oan nữa!!!” cứ nghĩ là câu đùa quá trớn. Hóa ra, nó là chủ trương. Cho nên, sau khi giết Lê Văn Mạnh như một phép thử, mà công chúng vẫn bàng quan, thì sẽ đến lượt Nguyễn Văn Chưởng, Hồ Duy Hải…

Như thế, với vụ Lê Văn Mạnh, tỉnh Thanh Hóa chỉ còn thẩm quyền là người thừa hành lệnh để “bấm nút” tiêm thuốc độc vào người tử tù theo quyết định từ “trển” mà thôi.

Như thường lệ, không ai trách đao phủ thủ mà lại miễn trách cho kẻ ra lệnh bao giờ?

 


BÍ ẨN ĐẠI VĂN HÀO VOLTAIRE NHÌN THẤY QUỶ DỮ PHÚT HẤP HỐI

Bức phù điêu bằng sáp này được trưng bày tại bảo tàng Victoria & Albert ở Luân Đôn mô tả những giờ phút cuối cùng trước khi lâm chung của đại văn hào nước Pháp Voltaire với gương mặt hoảng loạn, đau đớn, vật vã.

Tài liệu ghi lại các nhân chứng chứng kiến lại trong giây phút hấp hối, Voltaire đã hoảng loạn và gào thét những điều khó hiểu, như thể ông trông thấy quỷ.

François-Marie Arouet hay Voltaire (1694 – 1778) là một nhà văn, nhà triết học người Pháp nổi tiếng trong phong trào” triết học ánh sáng” và những quan điểm ngụy biện về quyền “tự do” của con người. Ông là nhà văn chống Chúa và đánh phá Kitô giáo, đấu tranh cho những mục tiêu chính trị núp bóng danh nghĩa là quyền bình đẳng của xã hội…

 

Nhắc đến nước Pháp thế kỷ 18 và nhắc đến cuộc Cách mạng Pháp đẫm máu bạo lực, độc tài đã đưa mấy ngàn người vô tội lên máy chém, bỏ tù hàng vạn người Công giáo gồm nhiều giám mục, linh mục, tu sĩ không thể không nhắc tới Voltaire có đóng góp rất lớn cho cuộc cách mạng này.

Sinh thời, Voltaire được biết đến là người bài xích Kitô giáo một cách ngông cuồng. Mặc dù sinh ra trong gia đình quý tộc, cha là một quan chức thuế và mẹ thuộc dòng dõi cao quý nhưng ông lại chống Chúa và đánh phá Công giáo.
Tư tưởng bài xích Kitô giáo bằng ngôn từ sắc sảo khiến Voltaire trở thành biểu tượng cho phong trào chống Chúa lúc bấy giờ.

Ngày 30/5/1778, Voltaire qua đời ở tuổi 84. Có nhiều tài liệu nghiên cứu về cái chết của một nhà văn, triết gia lỗi lạc này; đặc biệt là khoảnh khắc hấp hối khó hiểu của ông.

V&A · Sculpture

 

Một số tài liệu ghi lại Voltaire qua đời do đột quỵ. Nhưng trong giây phút đau đớn, ông đã phát ra những tiếng hét đáng sợ mà không ai hiểu được.
Theo lời kể lại của bà giúp việc trong nhà ông thì Voltaire đã nhìn thấy những hình ảnh ghê rợn, rồi ông tru tréo: “Một bàn tay đang kéo tôi xa rời Chúa Trời…quỷ bắt lấy tôi rồi…,tôi trông thấy hỏa ngục… Hãy cút đi, chính mày đã đưa ta đến tình trạng này, hãy buông tha cho ta”.

Có lúc, ông lại van xin trong ai oán: “Xin Chúa Trời hãy thương xót”, rồi quay ra than vãn với người trong nhà rằng “Ta phải ra đi trong sự bỏ rơi của Chúa”.
Theo một tài liệu khác, nhân chứng tận mắt thấy những giờ phút cuối đời của Voltaire tả rằng: “Nếu quỷ có thể chết được, cũng không chết dữ dội như Voltaire”.

【Mơ Thấy Người Chết】Điềm Lành Hay Dữ & Đánh Con Gì

Wikipedia không ghi rõ chi tiết về cái chết của Voltaire nhưng có đề cập tới một số giả thiết khó hiểu về giây phút lâm chung đau đớn của đại văn hào. Wiki cũng đề cập thêm rằng sau khi qua đời, Voltaire bị các thánh đường tại Paris từ chối chôn cất bởi ông đã không ít lần báng bổ Chúa bằng giọng văn châm biếm, miệt thị.

Bạn bè thân và gia đình đã phải mang thi thể ông tới Scellières, thuộc thành phố Champagne, cách Paris khoảng một trăm dặm. Tại đây, một linh mục bằng lòng cho chôn cất Voltaire với đầy đủ nghi lễ Công giáo.

A New Vision for Dreams of the Dying - The New York Times

 

Đó chỉ là trường hợp đặc biệt và còn nhiều nhân vật khác chống lại Thiên Chúa. Một cá nhân dù là người nổi tiếng hay là không nổi tiếng, nếu báng bổ Thiên Chúa, chính là không biết tôn trọng lương tri, đạo đức con người, người đó sẽ phải chịu nhận hậu quả đáng tiếc, sau này dẫu có hối hận cũng muộn màng. Từ cổ chí kim tới nay những kẻ chống lại Thiên Chúa chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp cả, cho nên đừng có dại mà chống lại Ngài.

From: Do Tan Hung& KimBang Nguyen


 

Đọc đôi điều về đế quốc Mỹ – TỔNG THỐNG MỸ – MỘ PHẦN VÀ THƯ VIỆN

TỔNG THỐNG MỸ –
MỘ PHẦN VÀ THƯ VIỆN
Sau khi chết đi, các Tổng Thống Mỹ phần lớn đều có những mộ phần khiêm tốn và bé nhỏ. Nhưng hiện nay có 13 ông TT Mỹ (kể cả mấy ông còn sống) đã có mỗi ông một công trình to lớn và rộng rãi cho hậu thế. Đó là thư viện tổng thống.
Các thư viện tổng thống Mỹ, mang tên từng ông, bắt đầu từ Thư viện TT Franklin Delano Roosevelt vào năm 1939 và gần đây nhất là G Bush con. Các thư viện này sẽ chứa đựng sách vở, tài liệu, tư liệu, các hiện vật có liên quan tới từng tổng thống cho người dân có thể tham quan, học hỏi, nghỉ ngơi . Tất cả hiện vật do TT hiến tặng. Đất xây thư viện có thể của chính TT tặng luôn hay của các tư nhân tặng. Và tiền xây thì do tiền của các ông từ việc viết sách, thuyết trình cùng người dân và các tư nhân tự quyên góp. Diện tích của các thư viện này có thể rộng từ vài ha hoặc vài chục ha.
Điều rất hay là sau khi xây dựng xong, các tổ chức tư nhân đứng ra làm thư viện sẽ chuyển giao toàn bộ thư viện cho NARA là Cơ quan lưu trữ hồ sơ quốc gia Mỹ vận hành và bảo trì. Túm lại là dân quý ông TT nào thì cùng ổng quyên góp tiền làm thư viện cho ổng. Xong rồi thì sung công.
Các thư viện này không chỉ là nơi tham quan, học hỏi cho người dân, mà còn là địa điểm du lịch nổi tiếng trong vùng. Vì nó xây ở quê của các TT Mỹ. Thành thử nên xây một cái thư viện TT xong rồi mà dân vùng đó có cơ kiếm tiền từ du khách. Thư viện Tổng thống Bill Clinton tại thành phố Little Rock, tiểu bang Ankansas đã tạo nên một làn sóng đầu tư phát triển khu vực xung quanh, với hàng loạt cửa hàng, nhà hàng, chợ, các dự án đầu tư mới trị giá hàng tỉ USD phục vụ nhu cầu của du khách đến tham quan thư viện. Thư viện của ông rất to, rộng vài chục ha có cả công viên sinh thái với sông nước, ao hồ, rừng cây rất đẹp, du khách rất ưa thích.
Phần nhiều các TT dân sự sẽ đặt mộ phần của mình trong khuôn viên thư viện vì là muốn về quê. ( vì các TT xuất thân quân nhân sẽ có mộ phần trong Nghĩa trang quốc gia Arlington). Nhưng dù ở đâu thì công thức vẫn là một cái bia đá be bé trong một diện tích nhỏ tí chừng vài m2. Nhưng được cái là dân chúng sau khi đi chơi và thăm thú thư viện, du ngoạn thả cửa thì tới nghiêng mình chào các cụ chút xíu gọi là con cháu cám ơn vì đã cho thưởng thức một nơi hay ho.
Các thư viện này cũng có nguyên tắc là rất trung thành với sự thật. Ví dụ thư viện của TT Nixon có khu trưng bày ấn tượng về vụ tai tiếng Watergate, thư viện của TT Clinton có trưng bày và tư liệu rõ ràng về vụ vụ bê bối tình dục Monica Lewinsky. Nói chung ra khá vui.
Thư viện của các TT Mỹ là bằng chứng cho thấy sau khi rời tột đỉnh quyền lực, các TT minh bạch mọi thông tin, mọi công việc các ông từng làm để hậu thế học hỏi, đánh giá, rút kinh nghiệm, và đem lại nguồn lợi lạc cho dân về du lịch, về kinh tế. Vì thế tên tuổi của họ sẽ được nhớ tới mãi mãi.
Những gì văn minh ta nên học hỏi và làm theo để dân ta có lợi các bạn ạ.
Nguyễn Thị Bích Hậu
*****
(Hình thư viện TT Nixon, Reagan và Bush
và các ngôi mộ đơn sơ của Kennedy, Truman
và Johnson)

CHÚA VÀ PHẬT Ở ĐÂU?

Bùi Mạnh ToànNhững câu chuyện Nhân Văn

Trước năm 1975, trong quân đội Việt Nam Cộng Hoà có những sĩ quan là những vị Linh Mục của Công Giáo , và Thượng Tọa (hay Đại Đức) nếu là Phật Giáo .

Những vị này ở trong quân đội được gọi là các sĩ quan Tuyên Úy để chăm lo phần tín ngưỡng tâm linh cho các chiến sĩ.Dù là các bậc tu hành, nhưng họ đồng thời cũng là các sĩ quan trong quân đội, và do đó cũng phải chịu chung án lệnh học tập cải tạo như tất cả các sĩ quan quân lực VNCH khác.

Trong một trại học tập tại miền thượng du Bắc Phần có vị Thượng Toạ (không nhớ tên), vốn là một sĩ quan Tuyên Úy và đang bị án học tập cải tạo.

Một lần người tù chung trại tuổi cao lại thêm bệnh cũ tái phát, điều kiện y tế thiếu thốn nơi trại cải tạo nên đã qua đời. Khi chôn cất người tù đó chỉ có manh chiếu thô sơ, còn bên trong quần áo rách nát không đủ che thân, vị Thượng Tọa thương xót bèn đem chiếc aó cà sa lành lặn nhất của ông mang theo quấn cho người bạn tù vắn số trước khi đi vào lòng đất.

Người Phương Nam: Tôi, ̣Đứa Con Người Tù “Học Tập Cải Tạo” - Lê Xuân Mỹ

Giữa nơi rừng thiêng nước độc cao nguyên Bắc phần, khí hậu mùa đông vốn đã lạnh lẽo cực kỳ với những người tù đang bị án vô thời hạn này, lại càng khắc nghiệt hơn với vị Thượng Toạ cũng đã già, có cái áo khoác lành lặn nhất đã chôn theo người bạn tù. Bây giờ ông chỉ còn một manh áo cà sa thô sơ rách rưới khác.

Cùng chung trại có một sĩ quan Tuyên Úy khác là một Linh Mục Công Giáo. Cha cũng bị học tập cải tạo như ông Thượng Toạ. Vị Linh Mục (không nhớ tên) thấy ông bạn tù Thượng Toạ già yếu lạnh lẽo. Cha cũng có cái aó Chùng Thâm lành lặn ấm áp nhất. Cha đem chiếc áo lành lặn này đổi chiếc áo cà sa rách rưới của vị Thượng Tọa để ông đủ ấm chống chọi qua mùa Đông lạnh giá. Cha còn trẻ, khoẻ mạnh, có thể chịu đựng được khí hậu khắc nghiệt này.

Thế là mùa Đông năm đó, mọi người đều thấy vị Linh Mục thì mặc chiếc áo cà sa Phật giáo rách rưới của ông Thượng Tọa, còn ông Thượng Toạ nhà Phật lại khoác trên người chiếc áo dòng thâm đen của nhà Chúa.

Vị Thượng Toạ không còn chiếc áo Cà Sa, nhưng tấm lòng Bồ Tát quảng đại vẫn rạng ngời

Và vị Linh Mục kia cũng đâu cần phải khoác lên người chiếc áo Chùng Thâm, nhưng tấm lòng nhân ái, biểu hiện tình thương vô cùng của Chúa Cưú Thế.

Chuá và Phật ở đâu xa?

Các ngài ở trong tâm của những vị chân tu


 

Người Do Thái-Một đất nước sa mạc khô cằn mà tạo nên kỳ tích

Lê Vi

Ngày xưa người Do Thái mất nước, rời bỏ quê cha đất tổ lang bạt khắp nơi và lận đận tới 2000 năm. Nhưng họ vẫn luôn tin rằng họ sẽ trở về cố quốc để dựng lại giang san . 2000 năm của một dân tộc không tổ quốc quả là dài lê thê. Nhưng niềm tin trở về đã trở thành sự thật khi họ dựng lại nhà nước Do Thái Israel trên sa mạc khô cằn. Chỉ sau 70 năm phục quốc đến nay họ có nền khoa học kỹ thuật hàng đầu thế giới.

Một đất nước sa mạc khô cằn mà tạo nên kỳ tích.

Góc Nhìn An- Nam

Gửi những người còn khỏe mạnh- Lee Kun Hee

(Nên đọc bài này !!!)

Chủ Tịch tập đoàn Samsung, Lee Kun Hee, qua đời ngày 25/10/2020 sau 6 năm nhập viện vì một cơn đau tim.

Và đây là lá thư ông gửi tới những người còn trẻ:

“Gửi những người còn khỏe mạnh đang đọc thư của tôi,

Ngay cả khi bạn không bị ốm, bạn có thể đi kiểm tra sức khỏe hàng năm, uống nhiều nước ngay cả khi bạn không khát, học cách rũ bỏ mọi điều phiền muộn.

Cuộc sống cho đi và cho đi không có gì là xấu, vì vậy hãy sống đi.

Nếu bạn có tiền và quyền lực, đừng tự hào.

Hãy biết rằng bạn hài lòng với những điều nhỏ nhặt, ngay cả khi bạn không giàu, chỉ cần bạn biết cách nghỉ ngơi thì sẽ không mệt mỏi. Dù bận rộn đến đâu hãy vận động và tập thể dục trở lại.

Biên lai chứng minh giá trị của bộ quần áo trị giá 3.000 won.

Đối với một chiếc ô tô trị giá 30 triệu won, một tấm séc chứng minh điều đó.

Giấy tờ căn nhà chứng minh căn nhà trị giá 500 triệu won.

Bạn có biết điều gì chứng minh giá trị của một người không?

Đó là một cơ thể khỏe mạnh!

Đừng gõ số tiền chi tiêu cho sức khỏe của bạn bằng máy tính.

Số tiền bạn có khi bạn khỏe mạnh được gọi là tài sản, số tiền bạn nắm giữ sau khi ốm chỉ là di sản.

Có rất nhiều tài xế trên thế giới lái xe giúp bạn, sẽ có ai đó trên thế giới này sẽ kiếm tiền cho bạn, nhưng không ai có thể chịu tổn thương thay cho thân thể của bạn.

Nếu bạn đánh mất thứ gì đó, bạn có thể tìm lại hoặc mua nó, chỉ có một sinh mệnh vĩnh viễn không lấy lại được!

Tiền có ích gì khi tôi ở đây?

Việc theo đuổi sự giàu có vô hạn đã khiến tôi chỉ còn là một ông già tham lam.

Khi tôi chết, biệt thự sang trọng của tôi sẽ dành cho người khác không phải tôi.

Khi tôi chết, chìa khóa chiếc xe sang trọng của tôi sẽ rơi vào tay ai đó.

Nhiều thứ mà tôi đã từng biết và tận hưởng một cách hiển nhiên, tiền bạc, quyền lực và chức vụ giờ chỉ còn là rác…

Vì vậy, những người sống trong nửa đầu: Đừng sống quá tệ!

Những người sống trong nửa sau: Vì trò chơi vẫn chưa kết thúc, vì mọi năm vui vẻ, yêu bản thân từ bây giờ.

Tôi, người đã giành chiến thắng chói sáng trong hiệp một, hiệp hai không thể vượt qua cơn bạo bệnh và kết thúc với thất bại.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy niềm vui ấm áp khi có thể gửi bức thư này cho bạn.

Những người đang bận rộn sống trên thế giới…

Yêu và chăm sóc cho bản thân…

Bất lực của tôi bây giờ chỉ cầu chúc cho bạn may mắn!”

Sưu tầm