Chấp Nhận Cuộc Đời – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Làm sao vui vẻ chấp nhận cuộc đời nếu gặp: 

1-Sự bất như ý: 

Nhìn lại quãng đời đã qua của chúng ta, chắc chắn mỗi người trong chúng ta, đa số đều gặp những hoàn cảnh bất như ý:

* Làm nghề nghiệp mà mình không thích, không phải sở trường. Tốt nghiệp ngành này lại đi làm ngành nghề khác. Riêng tôi tốt nghiệp đại học luật khoa, không làm luật sư mà làm nghề dạy học. Rồi sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, lại đi tù cộng sản. Năm 1983 ở tù về, không được dạy học, phải làm nhiều nghề để sống: dạy kèm tư gia, giặt bao nylon, bán bia và nước ngọt. Qua Mỹ, làm chỗ sang băng nhạc, tiệm grocery, bán bảo hiểm.

* Nhiều người thất nghiệp, mất nhà, mất xe, không có tiền bạc, sống cơ cực, khổ sở.

* Nhiều người gặp gia đình đỗ vỡ, chia ly tan tác ngoài ý muốn, con cái thất học, nheo nhóc.

*Nhiều khi con cái không làm theo ý mình hoặc hư hỏng, không chịu học hành theo băng đảng, hút sách.

Nếu gặp sự bất như ý mà chúng ta không thể giải quyết được vì nó vượt ngoài tầm tay, sự hiểu biết, khả năng của chúng ta thì ta phải làm sao?

Chỉ có cách duy nhất là chịu đựng, không than van, và liên tục cầu nguyện. Cho nên nhà thờ, đoàn thể, các nhóm cầu nguyện rất cần thiết để chúng ta chia sẻ những khó khăn, những lo âu, chán nản mà chúng ta thường gặp trong cuộc sống. Chẳng những cầu nguyện mà còn cần phải ca ngợi Chúa về những hoàn cảnh bất như ý mà ta đã gặp phải. (1)

Đời sống tâm linh rất quan trọng. Chúng ta thường xuyên đến nhà thờ, cầu nguyện với Thiên Chúa toàn năng, chắc chắn khi Chúa đóng cửa này sẽ mở cửa khác cho chúng ta. “Hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ gặp, hãy gỏ thì cửa sẽ mở cho.” (Mt 7, 7-12) 

2- Bịnh hoạn, Tật nguyền 

Nhà Phật có nói: Sinh Lão Bịnh Tử. Ai trong chúng ta cũng phải đi qua con đường này. Không thoát được. 

Bịnh tật là tất yếu phải xảy ra. Khi lớn tuổi, sức khoẻ suy yếu, sinh ra bịnh tật… tiểu đường, cao máu, cao mở, đau nhức… chưa kể có người bị các chứng bịnh nan y như ung thư, đau thận, đau gan, đau phổi, đau tim, mổ tim… Không phải chỉ có những người già cả mới bịnh hoạn, có khi còn trẻ cũng đã vướng nhiều bịnh nan y rồi. Vậy làm sao được bình an khi gặp trường hợp không may xảy ra như bịnh hoạn?

 Rất khó chấp nhận hoàn cảnh đau khổ, bịnh tật. Để được an ủi, để có thể chịu đựng những đau đớn về thể xác và về tinh thần, có thể học hỏi niềm tin, niềm cậy trông của thánh Gióp, niềm tin vào Chúa để chịu đựng khổ sở, khó khăn, chịu nhục hình như các thánh tử đạo Việt Nam. Học tập gương Thánh Giu se, gương Đức Mẹ, nhất là gương Chúa Giê su chịu đựng khổ hình, đau đớn nơi thập giá. Nhờ đó chúng ta có thể chịu đựng được những đau khổ, khó khăn của chính mình. (1) 

3- Đau khổ, cô đơn. 

Sự cô đơn, sống một mình, chịu đựng hoàn cảnh trống vắng, đơn độc.

Đến lúc nào đó, một trong hai vợ chồng phải ra đi sớm. Người còn lại phải chịu đựng sự cô đơn, mất mát vô cùng lớn lao không có gì bù đấp được. Vì gặp cảnh cô đơn chúng ta mới đến với Chúa, chúng ta cần Chúa nhiều hơn nữa. Xem cô đơn là một điều kỳ diệu! 

Làm sao khám phá niềm vui trong đau khổ? 

Trong đau khổ làm sao có niềm vui? Tìm thấy “thú đau thương” chăng?

Thánh Phaolô biểu lộ ước muốn của mình là biết “thông phần những đau khổ của Đức Kitô, nhờ nên đồng hình đồng dạng với Người trong cái chết của Người.”

Thánh nhân đã nghe Chúa phán với mình: “Ơn của Thầy đã đủ cho anh, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.”

“Thầy ở trong Cha, anh em ở trong Thầy, và Thầy ở trong anh em.”

Hàng ngày luôn luôn thức tỉnh, học tập, cố gắng thực hành yêu thương và tha thứ. “Yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em.” (Mt 5, 44) Nói thì dễ, nhưng làm rất khó. Với sức con người bình thường chúng ta không làm được, nhưng với ơn Chúa chúng ta có thể làm được.

 4- Sự chết: 

Dầu là dân thường hay vua chúa, quan quyền, đến lúc nào đó cũng phải ra đi. Sự chết là tất yếu của đời sống của con người. Ai ai cũng trúng số “độc đắc” một lần, đó là sự chết. Nhưng vẫn có rất nhiều người, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ chết? 

Để cảm nghiệm về cái chết, ta nên thường xuyên đi đọc kinh nhà quàn, tham dự các thánh lễ an táng, tiễn đưa những người bạn bè, người thân quen, đã ra đi, để cảm nghiệm: “rồi chính mình cũng sẽ chết” cũng sẽ nằm im lặng, bất động trong quan tài giống như thế. 

Khi nhắm mắt rồi, cát bụi lại trở về với cát bụi hư vô: 

*Khi đôi mắt nhắm nghiền và đôi tay lạnh ngắt

Quả tim không chuyển nổi máu tươi hồng

Thì danh vọng phải trả về cho sắc sắc

Thì bạc tiền đành hoãn lại chốn không không…

Những ân ái, hận thù và mưu chước

Những thăng trầm vinh nhục cũng luôn trôi. (2) 

*Đời sống con nguời mong manh, mỏng dòn:

“Tính tuổi thọ, trong ngoài bảy chục,

Mạnh giỏi chăng là được tám mươi,

Mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ,

cuộc đời thấm thoát chúng con đã khuất rồi.” (Thánh Vịnh 90,10)

 *“Con đừng sợ án chết.

Hãy nhớ rằng: có những kẻ đã đi trước con,

Và sẽ có những người theo sau.

Đó là điều Đức Chúa quyết định cho hết mọi người phàm

Tại sao cưỡng lại điều Đấng Tối Cao đã muốn?” (Sách huấn ca 41, 3-4)

Đối với người kitô hữu:

 Người chết là người đã vĩnh viễn hoàn tất đời mình. Là người Kitô hữu, chúng ta phải biết đón nhận sự hoàn tất đó với một tâm hồn bình an cao cả, vì mc khải Kitô giáo đã cho biết rằng cái chết như cánh cổng to lớn mở vào thánh điện an vui vĩnh hằng. Như thánh Phaolô đã xác định: vào ngày cuối cùng, cái hư hoại trong ta sẽ trở nên bất hoại, cái khả tử sẽ nên bất tử (x. 1Cor 15, 53)” (LM Thái Nguyên, bài “Suy gẫm về sự chết”, nguồn simonhoadalat.com). 

Đức Giê-su khi biết mình sẽ phải chết, đã nhắc đến cuộc ra đi vượt qua của Ngài để các môn đệ yên tâm và không hoảng sợ trước sự chết.Lòng anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha của Thầy có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em” (Ga 14, 1-2). 

Trong thư Rô-ma, thánh Phao-lô đã khẳng định: “Nếu chúng ta đã cùng chết với Đức Ki-tô, chúng ta cũng sẽ cùng sống với Ngài” (Rm 6, 8).”

Với niềm tin tưởng vào Đức Kitô, niềm an ủi lớn lao là chết không phải là yên nghỉ mà là tiếp tục sống. Vì cái chết chính là ngưỡng cửa đi vào đời sống vĩnh cửu. Với người Ki-tô hữu, “Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời” (Thánh Phanxicô Assisi).

 Quả thật, với một cái nhìn đầy lạc quan và hy vọng, một niềm tin về đời sống vĩnh cửu, có sự sống lại đời sau nên trong giờ phút lâm chung thi sĩ Tagore đã thốt lên: “Bởi yêu cuộc đời nên tôi cũng yêu cả sự chết”. (3)

Đức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận cũng nói: “Sự chết cũng là một bổn phận cuối cùng mà con làm cách sẵn sàng và đầy yêu mến”. (Sách Đường Hy Vọng và Dẫn Giải) 

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tháng 08 năm 2021 

(1) Sách Quyền Năng của Tâm Hồn biết ca ngợi LM Nguyễn Đức Mầu

(2) Trong bài Cảm Nghĩ tuổi già:

xem thêm: Đời Người Luôn Có: 2 Thứ Không Thể Sợ

(3) Trong bài “Kitô Hữu và Sự Chết” của Aug Trần Cao Khải


 

Đời là bể khổ, thái độ của chúng ta trước đau khổ – Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

1)Có ai trong chúng ta nói rằng suốt đời không có đau khổ? 

Nhà Phật nói đến Khổ đế (là một trong tứ diệu đế): Sự thật về đau khổ có ba thứ làm chúng ta đau khổ là:Tuổi già, bịnh tật và cái chết. Ngay cả khi không già, không bịnh tật và chưa chết, con người vẫn đau khổ vì khi ta có những ham muốn và thèm khát nhưng ta không đạt được ước nguyện đó. Ngay cả khi thoả mãn những nhu cầu đó rồi sau đó ta vẫn chán nản, không hài lòng nên dẫn đến đau khổ (1) 

Dầu nghèo nàn hay giàu có, dầu sang trọng hay hèn kém đều đã trải nghiệm đau khổ. 

Nếu nghèo không có tiền đi bác sĩ mua thuốc trị bịnh. Khổ vì không có tiền để trả tiền điện, nước, tiền chợ, tiền sinh hoạt tối thiểu cho các nhu cầu căn bản để sống còn, để tồn tại. Khổ vì nợ nần chồng chất không biết bao giờ trả được. 

Người có tiền cũng khổ; hoặc bị mất tiền vì bị lường gạt, bị đánh cắp, hoặc con cái hư hỏng không chịu học hành theo băng nhóm hút sì ke, ma túy, phá làng, phá xóm v.v…

Có người đau khổ vì bị người yêu bất ngờ chia tay.  

Khổ thể xác vì không đủ cơm ăn, áo mặc, cực nhọc cả ngày, đổ mồ hôi để kiếm miếng ăn. 

Khổ vì chẳng may gặp gặp bịnh nan y như ung thư, stroke, heart attack rồi bị tê liệt nằm một chỗ không chữa trị được.   

Hoặc con người bị bịnh đui mù, què quặt do bẩm sinh hay do biến chứng từ các bịnh khác.

 Khổ tinh thần vì mất người thân yêu do tai nạn xe cộ hay tai nạn dưới nước như tắm biển, câu cá bị nước cuốn, hay bị lật thuyền. 

Con người còn bị đau khổ vì mất chức, mất quyền, mất tiền bạc v.v… 

Con người còn chịu đau khổ vì bị mất danh dự do bị vu cáo, vì vô tình hay cố ý bị đặt chuyện, dựng chuyện để nói xấu, hạ uy tín, hạ nhục làm cho chúng ta đau khổ. 

 2)Đau khổ không chừa một ai. Còn sống là còn đau khổ. 

*Cảm nghiệm đau khổ, cay đắng, đau đớn khi tôi mất đi đứa con trai đang sống chung trong nhà chỉ mới 48 tuổi. Cháu đóng góp mọi thứ sinh hoạt trong gia đình. Ra đi vì tai nạn khi hai con còn nhỏ 16 và 11 tuổi. Con trai tôi chịu sống chung mặc dầu đủ điều kiện ra ở riêng. Ở chung nhà để đóng góp mọi chi phí sinh hoạt trong nhà như điện nước, thuế má…

Khi vắng bóng con trai, bầu khí trong nhà vô cùng trống vắng, vẫn còn cảm giác con tôi đi đâu đó, sẽ trở về?

*Sau tháng 04 năm 1975, đang có đời sống tự do thoải mái với vợ và các con. Bị cộng sản lường gạt, kêu gọi “trình diện học tập cải tạo”, đi trình diện, bị tù gần 8 năm trong các trại tù trong rừng núi âm u, sơn lam, chướng khí ở miền Bắc như Lào Cai, Vĩnh Phú… bị bỏ đói triền miên. Ăn bo bo không xay, ăn khoai mì (ngoài bắc gọi là sắn) cứng ngắt, ăn bắp, ăn khoai trừ cơm. Mỗi bữa cơm được phát vài khúc khoai mì đắng nghét, hoặc vài trái bắp cứng ngắt với tô canh rau muống chỉ lỏng bỏng nước và vài cọng rau. 

Trong tù tất cả anh em đều sụt cân, ốm nhom, ốm nhách như những bộ xương cách trí biết đi. Những năm 1978, 1979 cứ vài ngày anh em tù chúng tôi đã ra đi vì kiệt sức.

Đây là cảm nghiệm đau khổ lâu dài nhất. 

 * Cuộc đời của thánh Gióp cũng là bài học suy ngẫm về cuộc đời mà nhiều người hay than thở “đời là bể khổ”. 

Ông Gíóp là người kính sợ Thiên Chúa. Bảy người con trai và ba người con gái đều chết hết và tài sản của ông cũng bị cướp hết, nhà cửa không còn. 

Bấy giờ ông Gióp trỗi dậy, xé áo mình ra, cạo đầu sấp mình xuống đất, sụp lạy và nói: 

“Thân trần truồng sinh ra từ lòng mẹ, tôi sẽ trở về đó cũng trần truồng. ĐỨC CHÚA đã ban cho, ĐỨC CHÚA lại lấy đi: Xin chúc tụng danh ĐỨC CHÚA (Gióp 1-20,21) 

3)Tại sao Thiên Chúa là Đấng tốt lành và nhân từ vô cùng lại để chúng ta phải chịu đau khổ? 

Lm Paul O’Sullivan đã viết như sau: 

*Nguyên nhân rất đơn giản chỉ vì đau khổ là một hồng ân trọng đại (trang 113) (1)

Khó khăn lớn nhất về đau khổ là chúng ta không biết cách chịu đau khổ.

(trang 115) (2)

Những đau khổ hằng ngày của chúng ta, đau khổ nhỏ nhất cũng như đau khổ lớn nhất, nếu như chịu được cho nên, sẽ đem lại cho chúng ta triều thiên tử đạo.

-Nếu chúng ta không chịu đau khổ cho nên thì chúng ta sẽ bị mất hết các ân sủng và phần thưởng vô giá mà đau khổ lẽ ra đã đem đến cho chúng ta. 

Chúng ta hãy ghi nhớ những điều này về vấn đề đau khổ: 

*Mỗi khi gặp đau khổ, chúng ta được thông phần vào cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu Kitô, vì thế đau khổ đem lại một công phúc khôn lường.

*Nếu chúng ta biết chấp nhận một cách nhẫn nại vì lòng mến Chúa, đau khổ sẽ mất hết nọc độc và sự cay đắng của nó.

*Nếu chúng ta cầu xin, nhất định Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta dư đủ sức mạnh để chấp nhận đau khổ Người gởi đến cho chúng ta.

*Những đau khổ sẽ cứu chúng ta khỏi những cực hình ghê rợn trong luyện ngục.

*Đau khổ, nếu chịu cho nên, sẽ làm cho chúng ta trở nên những vị thánh.(3) 

(1) (2) (3) Trích Sách “Con đường nên thánh dễ dàng” của Lm Paul O’Sullivan, O.P 

 Phùng Văn Phụng 

(1)               Tứ diệu đế là gì?

(2)               https://hoasenphat.com/kien-thuc-phat-giao/y-nghia-bon-chan-ly-cua-tu-dieu-de.html 

Ngày 25-10-2021


 

Hậu quả của một cơn giận – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tức giận là gì?

Theo Medicinenet, tức giận hay giận dữ (anger có nguồn gốc từ ngôn ngữ cổ Bắc Âu) là một phản ứng cảm xúc liên quan đến việc tâm lý con người khi đang bị đe dọa.

Tức giận cũng là do đặt cái tôi của mình quá lớn, do kiêu ngạo (tội tổ tông Adam và Eve muốn bằng trời hay con người muốn làm tháp Babel để lên tận trời cao). Do tự cao, tự đại coi khinh người khác học thức kém, nghèo hơn, nhân cách thua mình v.v…cho nên khi mình bị xúc phạm hay không vừa ý người nào hay bất cứ chuyện gì, thì nổi “khùng” lên mắng chửi, to tiếng, nặng lời, hăm dọa, đánh đập, bắn giết…

Khi giận quá, con người mất khôn, không còn kiểm soát được chính mình nữa và có những hành động ghê gớm, điên rồ, không thể tưởng tượng được như…

Chuyện 1:

Cãi nhau, chồng lao xe hơi chở vợ con xuống sông Hoài, 3 người chết

January 25, 2019

Cãi vã nhau, người chồng tức giận lái xe hơi đang chở vợ và hai con lao thẳng xuống sông Hoài ở thành phố Hội An, khiến 3 người chết. Trong xe hơi lúc này có bốn người gồm hai vợ chồng và hai đứa con. Hai vợ chồng cùng con trai tử vong, riêng bé gái (14 tuổi) biết bơi nên khi xe lao xuống sông đã nhanh chóng thoát ra ngoài, bơi vào bờ kêu cứu.

Hiện trường trục vớt chiếc xe hơi và thi thể các nạn nhân. (Hình: Tuổi Trẻ)

Chuyện 2:

Cãi nhau vì chiếc điếu cày, em đâm chết anh trong ngày cúng cha

13/09/2019

TTO – Người anh muốn mang điếu cày lên chùa trong lễ cúng bố 49 ngày để mọi người cùng hút, người em không đồng ý, hai anh em xảy ra xô xát. Hậu quả là người anh bị em trai đâm chết.

Hiện trường nơi xảy ra vụ việc – Ảnh: KHÁNH LINH

Chiều 13-9 (2019), lãnh đạo Công an tỉnh Thái Bình xác nhận thông tin trên, đồng thời cho biết Cơ quan CSĐT công an tỉnh đang cùng các đơn vị nghiệp vụ, Công an huyện Kiến Xương khẩn trương điều tra làm rõ nguyên nhân.

Theo thông tin ban đầu, vào sáng 13-9, gia đình người thân ông Nghiêm Văn Th. (trú ngụ địa chỉ trên, đã mất) tổ chức làm lễ cúng tuần 49 ngày cho ông Th.

Trong lúc chuẩn bị lên chùa làm lễ, giữa hai anh em ruột Nghiêm Văn Thắng (29 tuổi) và Nghiêm Văn Thành (20 tuổi) xảy ra xích mích dẫn đến xô xát.

Trong lúc nóng giận, anh Thắng đánh Thành gãy răng cửa. Bị đánh đau, Thành vớ con dao trong bếp truy đuổi anh trai.

Anh Thắng bỏ chạy, nhưng đến khu vực ngã tư gần chợ Bặt (thuộc địa phận xóm 6, xã Quang Bình) thì bị Thành đuổi kịp. Thành đã dùng dao đâm nhiều nhát khiến anh Thắng gục ngay tại chỗ.

Người dân sau đó đưa nạn nhân đi cấp cứu nhưng anh Thắng đã tử vong. Đến gần 15 giờ cùng ngày, thi thể nạn nhân được đưa về gia đình để lo hậu sự.

Nghi phạm Thành đã bị cơ quan công an bắt giữ ngay sau đó.

Chuyện 3:

Bị rầy la chuyện ăn nhậu, con trai cứa cổ mẹ già 72 tuổi

13/11/2019

Tho Em về nhà gặp mẹ ruột là bà Phạm Thị Thiểu (72 tuổi). Bà Thiểu la mắng Tho Em không lo làm ăn, phụ giúp gia đình mà tối ngày lo ăn nhậu.

Giữa hai mẹ con xảy ra cự cãi, Tho Em bỏ đi ra ngoài đường. Đi được một đoạn, Tho Em bực tức nên quay lại nhà, đi thẳng vào bếp cầm lấy con dao rồi cứa cổ mẹ ruột khiến bà Thiểu tử vong tại chỗ.

Sự Chế Ngự Cơn Giận Dữ Của Bạn

Cơn giận dữ hay sự thù hận, khi đã gây ra, có thể có những kết quả tai hại khôn lường.

Theo Tờ Thông-báo, trong một năm, 80 phần trăm những nạn nhân bị giết trong một tiểu bang, thường bị giết bởi những thành viên trong gia đình hay những người bạn thân thiết. Hầu hết những sự tấn công tai họa này là kết quả của những cuộc cãi nhau hằng ngày, trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Hay là, như Bác sĩ Cecil Osborne giải thích trong cuốn sách của ông, cơn giận bị đè nén dần dần hiện ra trong “dạng của vài căn bệnh thần kinh: những ung nhọt, bệnh suyễn, chứng viêm khớp, chứng viêm ruột kết, chứng viêm da, những sự phiền não về tim hay bất cứ một tỷ lệ của cái khác.”

Làm sao giải quyết được cơn giận.

Cần sáu bước như sau:

1-Thật thà thú nhận sự giận dữ của mình.

2- Chấp nhận có sự giận dữ

3- Quyết định giải quyết nó

4- Diễn đạt cảm giác giận dữ của bạn nột cách sáng tạo trong tình yêu thương

5- Kiểm soát nó nếu bạn đang cảm thấy sợ hay đe dọa

6- Khi bạn đã chia xẻ cơn giận của bạn rồi tiếp theo là hãy tha thứ…

Kết: Tóm lại, sự giận dữ tạo ra những hậu quả không lường trước được mà báo chí hằng ngày vẫn thường xuyên nêu lên những trường hợp giết chóc nhau vô lý cũng vì không đè nén được sự giận dữ.

Sức người không làm được nhưng nhờ ơn Chúa, cầu nguyện với Chúa thì ta có thể làm được.

Đức Đạt Lai Lạt Ma nói:

“Hạnh phúc không phải là một vấn đề của số phận. Đó là vấn đề lựa chọn.”

Ông nói:

Hãy thận trọng với suy nghĩ của bạn bởi vì suy nghĩ sẽ trở thành lời nói.

Hãy thận trọng với lời nói của bạn bởi vì lời nói sẽ trở thành hành vi.

Hãy thận trọng với hành vi của bạn bởi vì hành vi sẽ trở thành thói quen

Hãy thận trọng với thói quen của bạn bởi vì thói quen sẽ tạo thành tính cách.

Hãy thận trọng với tính cách của bạn bởi vì nó sẽ tạo thành vận mệnh

và vận mệnh của bạn sẽ chính là cuộc sống của bạn.

Đức Đạt Đai Lạt Ma, trong bài:

(Đối thoại giữa Đạt Lai Lạt Ma và Leonardo Boff)

Suy nghĩ về bài dưới đây để tâm tư, tình cảm của chúng ta lắng đọng lại, không còn hơn thua, tranh chấp, nhất là tranh chấp giữa vợ chồng, cha con, mẹ con, anh em bà con lẫn nhau.

MỘT NGÀY, MỘT NĂM VÀ MỘT ĐỜI NGƯỜI

Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.

Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới sương thu.

Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.

Luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng, trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại …

Vì một khi đã lướt qua, thì khó có thể gặp lại.

Sau 20 tuổi, thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.

Sau 30 tuổi, thì ban ngày và ban đêm giống nhau vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao.

Sau 40 tuổi, thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.

Sau 50 tuổi, thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang.

Sau 60 tuổi, thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.

Sau 70 tuổi, thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.

Sau 80 tuổi, thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.

Sau 90 tuổi, thì nam và nữ giống nhau vì không thể làm nổi chuyện ấy nữa.

Sau 100 tuổi, thì nằm và đứng giống nhau vì đứng dậy cũng chẳng biết làm gì.

Cuộc đời của bạn và tôi là như vậy, không khác nhau nhiều…

Nhìn ra, hiểu được, cuộc đời là như thế…

Trân trọng những thứ đã có và đang có…

(Sưu tầm trên net)

Vậy mà tại sao con người còn thù hằn, giận dai, giận suốt đời, đến nỗi trước khi chết còn dặn thân nhân: “cấm không cho đương sự đến thăm tôi, tôi sẽ làm cho nứt hòm đó”.

Sao không khiêm nhường, cảm thông, yêu thương và tha thứ cho nhau vì trong Kinh lạy Cha có dạy: “xin Cha tha nợ cho chúng con cũng như chúng con tha kẻ có nợ chúng con” để lòng thanh thản, tràn ngập yêu thương, để đón nhận tình yêu thương của Cha trên trời, sau khi lìa khỏi cõi đời tạm bợ này.

Phải vậy không?

Phùng Văn Phụng

11/2019

Vài suy nghĩ về tuổi 80 – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Thứ bảy ngày 05 tháng 11 năm 2022 tôi đi dự thánh lễ tạ ơn, mừng thọ 80 tuổi của thầy Phó Tế Nguyễn Sỹ Bạch ở nhà thờ Prince of Peace Catholic Church – để Tạ Ơn Chúa về Ân Sủng của Sự Sống.

Tôi cũng được lên gần cung thánh để Cha chủ tế và cộng đoàn dân Chúa đưa tay cầu nguyện, chúc mừng vì thọ được 80 tuổi, trong số những người này có Phó tế Huỳnh Mai Trác, Phó tế Đỗ Nguyên Chương, Phó Tế Nguyễn Sỹ Bạch, Ông Nguyễn Đức Cung, Bà Nguyễn Thị Bích Lê- Ông Trần Tấn Định

Trong quyển sách nhỏ  gởi đến các thân nhân, bà con, thân hữu để dùng trong nhà thờ, tôi đã nhận được hai câu sau đây – tôi rất cảm kích và xin được ghi nhận và chia sẻ:

-1)Tạng phủ con, chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Con ca ngợi Chúa đã dựng con nên cách lạ lùng, Công trình Ngài xiết bao kỳ diệu! Hồn con đây biết rõ mười mươi” Tv 139:13-14

– 2) “Được sống đến tuổi già là một ân huệ. Không phải vì chỉ một số người có thể sống đến tuổi này, nhưng vì trước hết, tuổi già cho chúng ta khả năng đánh giá quá khứ, được hiểu và sống mầu nhiệm Vượt Qua một cách sâu xa hơn, và được trở nên kho tàng kinh nghiệm quý báu cho Giáo hội”.

(Thánh Giáo Hoàng Gioan Phao Lô II)

***

Theo giáo sư Đào Duy Anh trong tác phẩm Hán Việt Từ điển thì: 60 tuổi gọi là Hạ thọ, 70 tuổi gọi là Trung thọ, 80 tuổi gọi là Thượng thọ.

Tuổi Thượng Thọ – 80 tuổi rất hiếm.

Vì tuổi thọ trung bình (cả hai giới tính) ở Việt Nam là 75,6 tuổi. (Nguồn: https://danso.org/viet-nam/)

Trong khi tuổi thọ trung bình của dân số thế giới (72 tuổi). Tuổi thọ trung bình của nam giới là 71,5 tuổi. Tuổi thọ trung bình của nữ giới là 79,7 tuổi. (Nguồn: https://danso.org/viet-nam/)

Tổng số dân của Việt Nam vào thời điểm 0h ngày 01/4/2019 là 96.208.984 người,

Việt Nam chính thức bước vào giai đoạn già hóa dân số từ năm 2011 và hiện có khoảng 10,1 triệu người cao tuổi, chiếm 11% dân số. Riêng số người từ 80 tuổi trở lên là 2 triệu người, tỉ lệ khoảng 2% dân số.

Ở Mỹ có 6 triệu 500 ngàn người trên 80 tuổi, dân số Mỹ là 332 triệu 400 ngàn người, tỷ lệ gần ~2% dân số.

Cho nên dầu ở Mỹ hay ở Việt Nam tỉ lệ người sống trên 80 tuổi rất hiếm và họ là tấm gương sống và là kho tàng kinh nghiệm sống cho con cháu.

***

+Ở dưới bầu trời này, mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời” (Gv 3:1)

Ân huệ được sống tới tuổi già vì sống tới tuổi 80 rất hiếm. Đầu tháng 11 này được tin, Nguyễn H. N. , một người bạn học chung lớp B1 trường trung học Cần Giuộc, niên khóa 1955-1959, đã ra đi, anh nhỏ hơn tôi một tuổi.

“Tuổi già là một ân huệ” vì rồi đây còn phải chịu đựng những sự đau đớn, mệt mỏi trong bịnh hoạn trước khi lìa đời. Làm sao “vui để đợi chết”? Khó khăn lắm chứ không phải dễ dàng gì đâu. Nhưng niềm tin phục sinh cho ta niềm hy vọng, an ủi để chịu đựng đau khổ ở đời này để hưởng vĩnh phúc ở đời sau, một “sinh nhật mới” trong nước trời vĩnh cửu.

***

Người Việt Nam cũng thường có tổ chức mừng lễ thượng thọ cho cha mẹ. Trong lễ thượng thọ, cha mẹ trong y phục trang trọng, thường là y phục khăn đống, (trang phục có màu đồng nhất, màu đỏ hoặc màu vàng) ngồi trước bàn thờ hay nơi sang trọng nhất trong căn nhà như gian chính con cháu lần lượt đến kính cẩn dâng rượu (thọ), rồi lễ bái cha mẹ, sau đó mời các cụ dự tiệc mừng . Đôi khi họ mời bà con xa gần đến chung vui và chúc mừng các cụ.

Hình lượm trên net, tượng trưng trong lễ thượng thọ

oznor

Bìa tập sách nhỏ dùng cho thánh lễ

Xem thêm:

1)VẤN ĐỀ VỀ NGƯỜI CAO TUỔI Ở VIỆT NAM HIỆN NAY

2)Lễ mừng thượng thọ   

Tác giả: Phùng Văn Phụng

tháng 11 năm 2022


 

Các thánh trong giáo hội công giáo – Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

1.Các thánh tông đồ: 12 thánh tông đồ đều tử đạo chỉ có thánh Gioan là chết tự nhiên mà thôi.

Các Thánh Tông Đồ đều có kết cục khác nhau, phần lớn đều bị sát hại vì đức tin của mình. Một số cái chết bi thảm được ghi nhận bao gồm: Phêrô bị đóng đinh lộn ngược, Anrê bị đóng đinh trên cây thập tự hình chữ X, Giacôbê Tiền bị chặt đầu, Tôma bị đâm chết bằng giáo và Simon bị đóng đinh hoặc chặt đầu. 

  • Phêrô: Bị đóng đinh ngược tại Rome.
  • Anrê: Bị đóng đinh trên cây thập tự hình chữ X.
  • Giacôbê Tiền: Bị chặt đầu.
  • Gioan: Chết già tại Ephesus, là vị tông đồ duy nhất qua đời bình thường.
  • Philípphê: Bị đóng đinh trên cây thập tự ở Hierapolis.
  • Batôlômêô: Bị lột da rồi đóng đinh hoặc bị xử lý tàn bạo ở Armenia.
  • Tôma: Bị đâm chết bằng giáo ở Ấn Độ.
  • Mátthêu: Bị chặt đầu hoặc bị xử tử theo nhiều cách khác nhau ở Ethiopia.
  • Giacôbê Hậu: Bị ném đá hoặc chặt đầu ở Jerusalem.
  • Simon: Bị đóng đinh hoặc chặt đầu ở Persia hoặc Ai Cập.
  • Giuđa (Tađêô): Bị đóng đinh hoặc bị đánh bằng chùy ở Ba Tư. 

Từ năm 64 đến năm 313 CN, đạo Chúa bị cấm đoán, bắt bớ, bị hành quyết vì niềm tin, phải sống dưới các toại đạo, bí mật thờ phụng Chúa để tránh sự báchh hại của nhà cầm quyền Roma.

Năm 313, chiếu chỉ Milan chính thức chấm dứt sự bách hại và dưới thời Hoàng đế Constantine giáo hội mới dành được nhiều ảnh hưởng chính trị. 

2.Các thánh tử đạo Việt Nam

Vài tiêu biểu như sau:

Thánh Anrê Trần Anh Dũng (Lạc) Linh mục (1795-1839) tử đạo ngày 21-12-1839

Anna Lê Thị Thành (Đê) 1781-1841, tử đạo ngày 12 tháng 07 dưới triều vua Thiệu Trị

Khi vào thăm mẹ, cô Nguyễn thị Nụ khóc nức nở khi nhìn thấy tấm áo mẫu thân loang lổ vết máu, nhưng bà Đê âu yếm an ủi: “Con đừng khóc, mẹ mặc áo hoa hồng đấy, mẹ vui lòng chịu khổ vì Chúa Giêsu sao con lại khóc”.

Một lần viếng thăm khác bà Đê nhắn nhủ: “… Không bao lâu nữa, mẹ con chúng ta sẽ đoàn tụ trên nước Thiên Đàng”

118 vị thánh tử đạo Việt Nam

Các vị này đã hy sinh mạng sống làm chứng cho Tin mừng trong những đời vua chúa sau đây:

2 vị duới thời chúa Trịnh Doanh (1740-1767)

2 vị dưới thời chúa Trịnh Sâm (1767-1782)

2 vị do sắc lệnh của vua Cảnh Thịnh (1782-1802)

58 vị dưới thời vua Minh Mạng (1820-1847)

3 vị dưới thời vua Thiệu Trị (1841-1847)

50 vị dưới thời vua Tự Đức (1847-1883)

Trong thế kỷ 18 và 19 có khoảng 130 ngàn đến 300 ngàn người công giáo bị giết vì đạo.

Nguồn:  TÓM LƯỢC TIỂU SỬ CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM

https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/tom-luoc-tieu-su-cac-thanh-tu-dao-viet-nam-31171

3.Các thánh trong đời thường

Ngày nay, trong thế kỷ thứ 21 này, ít có người chịu chết thể xác, tuy nhiên vẫn có người tử đạo (chết) vì đức tin, nhưng rất hiếm.

Nhưng mỗi ngày, chúng ta đều có dịp để tử đạo (từ bỏ những cám dỗ xấu xa do lòng ích kỷ của chúng ta). Chúng ta phải bỏ qua tánh nóng giận hay gây gỗ, chịu nhịn nhục, chấp nhận những sự thua thiệt, trái ý, khác với quan điểm của mình. Chấp nhận làm thinh, chịu đựng lời nói khó nghe, sống vui vẻ với người “khó ở” là chúng ta đang đi trên con đường nên thánh đó.

Phải vậy không?

Chúng ta, mỗi người, đều tập làm thánh mỗi ngày? Thì gia đình, cộng đoàn, hội đoàn mới hoà thuận, yên ổn, mới có thể tồn tại được? Có phải không?

Sống tinh thần tám mối phúc thật, khiêm nhường chớ kiêu ngạo, (một trong 7 mối tội đầu), an ủi kẻ âu lo (thương người 14 mối), sống với tinh thần bác ái (giúp đỡ người nghèo khó) và luôn yêu thương và tha thứ như Chúa dạy.

Xét mình thường xuyên, biết ăn năn, sám hối những lỗi lầm của mình để trở thành con cái của Thiên Chúa tình yêu đầy lòng thương xót.

Để chi vậy?

Chúng ta luôn chuẩn bị sẵn sàng, “sống như ngày hôm nay là ngày cuối cùng” để lúc nào Chúa gọi thì bình an về với Thiên Chúa tình yêu.

Có phải vậy không?

Phùng Văn Phụng

Ngày 06 tháng 11 năm 2025


 

Một Giấc Mơ (Chuyện giả tưởng) – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Nguyễn có một giấc mơ mà Nguyễn nghĩ rằng khá đẹp. Nguyễn mơ thấy rằng Nguyễn đã chết, nhìn thân thể mình đang còn nằm trên giường, trong một phòng của nhà thương, linh hồn mình được đưa lên cao lưng chừng giữa trần nhà và giường bịnh. Nguyễn bình thản nhìn xuống thân thể của mình đang được đấp “ra” trắng xóa.

Trưa nào Nguyễn cũng chở cháu nội đi học về, trên đường về, Nguyễn hỏi:

“Năm tới con đi xe bus được không?”

-Ông nội không chở con được nữa vì ông nội đã đi xa.

-Vậy ông nội đi đâu?

– Ông nội đi lên thiên đàng?

– Con có biết thiên đàng là gì không?

-Là Heaven đó?

Con đi bộ từ trường tới nhà chừng khoảng bốn mươi phút? Con đi nổi không? Hay là con đi xe bus cũng chừng nửa giờ mà thôi.

*****

Sau khi Nguyễn chết, Nguyễn nhìn thấy khúc phim quá khứ, ghi lại tất cả việc làm của Nguyễn từ lúc còn nhỏ… cho tới những năm, tháng gần đây.

Cuốn phim quá khứ hiện lên rất rõ trong linh hồn của Nguyễn.

Ngày 30 tháng 04 năm 1975, cả thành phố Sài Gòn không có điện. Nguyễn ở trong nhà cứ hồi hộp không biết có ai đó sẽ đến nhà, gỏ cửa, rồi dẫn Nguyễn đi mất không? Vì Nguyễn thuộc thành phần chống cộng, có tham gia đảng phái chống cộng.

*****

Chuyện đi tù cộng sản.

Tháng 06 năm 1975, nghe theo thông báo của Ủy Ban Quân Quản thành phố Sài Gòn, cấp tá quân đội, hành chánh cấp Phó Quận, Chánh Sự Vụ trở lên, đảng phái cấp phó bí thơ quận trở lên, đem thức ăn, mùng mền đi trong một tháng. Đóng 13,000 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa (gần nửa tháng lương) để đi tù.

Bị lường gạt, bị giam từ trại Long Thành, Thủ Đức đến tháng 12 năm 1976 lên tàu Sông Hương chở ra Bắc, chuyển đến trại giam trung ương số 1, Lào Cai. Khi Trung quốc chuẩn bị đánh qua biên giới, tù nhân được chuyển về trại K3 Vĩnh Phú.

Cuối năm 1978, ở trại cải tạo K3 Vĩnh Phú, sức khỏe suy yếu dần, bị cảm liên miên. Trong những ngày mùa đông, mưa phùn, gió bấc liên tục hơn hai tháng trời, khi đi ra ngoài trại để cuốc đất trồng khoai, vì gió, vì lạnh, vì đói, nên bị cảm. Tuy nhiên, khai bịnh, để ở nhà, đội trưởng không cho, vì sợ mất điểm thi đua. Trại cho ăn bo bo không xay, còn nguyên vỏ. Ăn bo bo chừng 10, 15 phút sau là bị tống ra ngoài hết. Có ngày trại phát vài trái bắp (ngoài Bắc gọi là ngô) cứng ngắt, không làm sao nhai được.

Ăn bo bo, ăn bắp trong mấy tháng ở trại tù K3, Vĩnh Phú, vừa đói, vừa lạnh, anh em tù nhân đều sụt cân, ốm thấy rõ. Lao động cực nhọc mà bị bỏ đói nên dần dần nhiều người bị kiệt sức. Khi đội sắp hàng đi ra khỏi trại, Nguyễn chỉ còn nhìn thấy những bộ xương cách trí biết đi…Vài ngày có tù nhân chết, khiêng đi chôn.

Qua K4 Vĩnh Phú, Nguyễn bị bịnh sốt vàng da. Lội dưới ruộng để trồng lúa, đa số tù nhân đều bị bịnh sốt vàng da. May mắn là có bác sĩ Thịnh biết giữ trụ sinh lại để điều trị bịnh này, nếu không có thuốc trụ sinh thì nhiều anh em tù nhân đã chết ở Mai Côi, Thác Guồng rồi. Địa danh này tù nhân miền Bắc rất sợ vì Mai Côi, Thác Guồng là nơi mà dân Hà Nội gọi là nơi đi dễ khó về.

Trong thời gian hai năm 1978-1979, Nguyễn nghĩ là sẽ chết trong trại cải tạo vì sức cùng, lực kiệt, hai bàn chưn bị sưng phù vì thiếu vitamin, thiếu chất dinh dưỡng, đi muốn không nổi, tim lúc nào cũng đập liên hồi, thường xuyên rất mệt.

*****

Thông báo xin cầu nguyện.

Thông báo trong nhà thờ hay thông báo trong Facebook của Đức Mẹ Núi Cúi nhờ cầu nguyện, Nguyễn thấy có nhiều người rất trẻ mà đã ra đi. Đa số tuổi của họ lúc chết là từ 60 đến 75 tuổi, cũng có người còn trẻ, trên dưới ba mươi, bốn mươi. Năm nay, Nguyễn đã trên 80 tuổi rồi, Nguyễn có cảm giác là Nguyễn thọ lắm rồi.

Cầu nguyện rất là quan trọng.

Nếu có người nói xấu con, vu oan con, nặng lời với con hay mắng chửi con một cách vô lý, con phải làm sao?

–          Xét xem lời nói xấu có đúng không, nếu đúng thì phải sửa chữa.

–          Nếu bị chửi rủa vô lý (vì ganh ghét chẳng hạn), con cần phải coi như không có, tha thứ họ và cầu nguyện cho họ, yêu thương họ nhiều hơn nữa (Chúa dạy tha thứ và yêu thương)

–      Nếu gia đình vợ và chồng ra đi cùng một lúc, các con phải làm sao?

Nếu lúc nào cũng căng thẳng đầu óc, căng thẳng tinh thần thì phải làm sao?

Bị chỉ trích nặng lời, bị vu khống, đặt điều, nói xấu những chuyện con không có làm, thì con phải làm sao?

*****

Câu chuyện của chú Trần Vũ

Vợ của chú Trần Vũ không biết lái xe. Đi chợ hay đi dự tiệc hay cần đi đâu, chú Vũ phải lái xe, vợ chú ngồi bên cạnh. Tuy nhiên vợ chú liên tục lái xe giùm chú Vũ. Khi xe vô parking, vợ chú Vũ nói:

-Đậu chỗ này đi

-Có chỗ trống kìa

– Khi quẹo trái đang có đèn đỏ, vợ chú thấy lâu quá nói:

– Chạy đại đi chứ đợi đèn xanh biết chừng nào tới. Vũ đâu dám chạy vượt đèn đỏ vì sợ tai nạn hay bị cảnh sát phạt. Chú Trần Vũ có viết truyện ngắn: “Tôi bị bịnh câm”.

Truyện kể về người bác của chú Vũ, gọi là bác hai. Bác hai ở dưới quê chịu sự cai trị, kiểm soát của hai thế lực. Ban ngày quốc gia kiểm soát, ban đêm Việt Minh cộng sản kiểm soát. Cho nên bác hai của chú Vũ đã câm (không nói) từ khoảng 1945 đến năm 1954 và khoảng 1959 đến 1975. Không biết bác không nói được vì bị bịnh thật hay là bác không nói để tránh sự bắt bớ, gây khó khăn của cả hai bên quốc gia và cộng sản. Chú Vũ bắt chước bác hai này cũng không nói từ lâu, cho nên người trong làng nói chú Vũ bị câm.

Còn vợ của chú Vũ nói nhiều, nói đủ thứ chuyện, trách móc Vũ những chuyện 30, 50 năm về trước, trách móc việc của Vũ làm hồi xưa, khó chịu, bực dọc về mọi vấn đề. Chú Vũ đang sống với người vợ “khó ở”. Vũ không muốn gây sự với vợ nên Vũ đã giả vờ bị bịnh điếc và câm.

Từ ngày Vũ giả điếc và câm, không khí trong nhà rất vui vẻ vì hai vợ chồng không cãi nhau nữa – Lý do không cãi nhau là vì ông chồng câm, không nói được nữa. Mọi người đều khen gia đình chú Vũ hạnh phúc, bình an vì không thấy vợ chồng cãi vã nhau bao giờ.

*****

Chuyện tha thứ

Nếu không tha thứ người chịu thiệt hại trước tiên là ta, chứ không phải người bị ta thù ghét. Không tha thứ, tâm hồn ta không bình an, lòng sân hận vẫn giữ trong tim, làm sao ngủ được. Nếu không ngủ được, mất ngủ thời gian dài, sẽ bị trầm cảm, nếu để lâu dài, bịnh không hết, bịnh trở nặng, sẽ trở nên người tâm thần.

Cộng sản bỏ tù, giam cầm, bỏ đói, hành hạ, nhục mạ ta trong thời gian cải tạo. Nếu bây giờ sau 50 năm rồi, còn căm thù kẻ đã hành hạ mình, như vậy có vô lý quá hay không?

Cho nên cần phải học tập Chúa, theo gương Chúa Giêsu, “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5,44) để cho chính chúng ta được bình an, hạnh phúc.

*****

Chuyện không muốn làm mà vẫn làm.

Thánh Phaolô viết: “Tôi làm gì tôi chẳng hiểu: vì điều tôi muốn, thì tôi không làm, nhưng điều tôi ghét thì tôi lại cứ làm.” (Roma 7,15)

 Được cộng sản thả về, ra khỏi trại đầu năm 1983, Nguyễn đã làm rất nhiều nghề để sống. Bán vé số, giặt bao ni lông, mua bán sách báo cũ, dạy kèm tư gia, bán bia và nước ngọt. Đã từng bán rượu 36, loại rượu này uống vào sẽ bị bịnh đau khớp? đi lại khó khăn, vì rượu 36 được chế biến bằng cồn công nghiệp?

Đi dạy học không chỉ dùng lời nói giảng bài, còn cần làm gương sáng cho con cháu, gương sáng cho các học trò nữa???

*****

Kỷ niệm 60 năm ngày đầu tiên đi dạy học.

Tháng 10 năm 1965 Nguyễn ra trường Sư phạm Sài Gòn, với thứ hạng 78 trong số 344 thí sinh tốt nghiệp Sư phạm Sài Gòn, nên Nguyễn bắt thăm, được đổi ra Phước Tuy (Bà Rịa). Nguyễn đang cố học để thi vấn đáp của Cử nhân Luật Khoa năm thứ hai, nên Nguyễn đã nhờ ba của Nguyễn ra Bà Rịa bắt thăm giùm. Và Nguyễn được đổi về xã Phước Hòa Long, quận Đất Đỏ, cách quận lỵ chừng ba cây số.

Nguyễn ở trên lầu hai, bên cạnh rạp hát Quốc Thống. Lần đầu tiên đến trường tiểu học Phước Hoà Long, Nguyễn đã hết sức chán nản. Trường có năm lớp học từ lớp1 đến lớp 5, học trò mỗi lớp chừng hơn mười mấy học sinh. Ngôi trường quá cũ, bàn ghế ọp ẹp, cũng cũ kỹ như ngôi trường. So với các trường tôi học như trường trung học Chu Văn An, trường Sư phạm đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, đẹp đẽ hơn nhiều.

Có một buổi sáng, Nguyễn đi vào trường tiểu học Phước Hoà Long, phải qua một cái đồn nghĩa quân. Nguyễn đi bằng xe đạp. Trên đường đi vào trường, Nguyễn nhìn thấy hai quả lựu đạn treo hai bên đường bằng một sợi dây. Nguyễn nhấc chiếc xe đạp, bước qua sợi dây đó, để vào trường. Sau đó, khi trở về, Nguyễn không dám đi qua con đường đó nữa vì sợ quả lựu đạn nổ, mà phải đi vòng ngả khác trong xóm để trở về nhà.

Nhớ lại, từ tháng 10 năm 1965, Nguyễn bắt đầu đi dạy đến nay, tháng 10-2025 đã được 60 năm. Các bạn cùng ra trường Sư Phạm năm 1965 đã ra đi khá nhiều: Nguyễn Văn Huy, Nguyễn Kim Hùng, Phạm Văn Cang, Nguyễn Ngọc Phương v.v…

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Ngày 24 tháng 10 năm 2025


 

Lại nói về sự tha thứ – Tác giả: Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

Đề tài này rất nhiều người đã viết. Tôi cũng có viết đề tài này rồi, tuy nhiên tôi cũng xin thêm vài ý nghĩ về sự tha thứ.

Làm sao tha thứ cho người đã hãm hại mình, đã vu khống, nói xấu mình, có khi còn giết chết mình và gia đình mình. Tha thứ không phải là việc dễ dàng, sự tha thứ nó vượt quá khả năng của con người bình thường. Có thể không nhắc tới, không liên hệ, nhưng nói đến tha thứ kẻ đã gây quá nhiều đau khổ cho mình, cho gia đình mình thì thật là quá khó khăn. Tuy nhiên, tôi xin nêu vài trường hợp đã xảy ra để giúp cho ta suy nghĩ và học hỏi.

Lời nói cuối cùng của Chúa Giê-Su:

Lời cầu xin cho những kẻ hành hạ: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” (Lu-ca 23:34). Đây là một trong những lời nói cuối cùng của Chúa Giê-su trên thập giá, thể hiện lòng thương xót bao la ngay cả đối với những kẻ làm Ngài đau khổ.

 1)   Phó tế Stêphanô.

Phó tế Stephanô là người tử đạo đầu tiên tại Giêrusalem năm 35.

Stêphanô đã tranh luận nhiều lần với người Do Thái cứng lòng, Ngài đã nói lên những lời khôn ngoan, nhờ ơn Chúa Thánh Thần, khiến đối phương phải im tiếng. Vì thế họ tức giận rồi vu khống cho ngài tội phạm thượng, chống lại Môisen và Thiên Chúa.

Họ đã dẫn Ngài ra ngoài thành rồi ném đá cho đến chết. Nhưng trước khi tắt hơi, thánh Stêphanô còn ngước mắt lên trời xin Chúa tha tội cho những người hành hạ mình. 

https://tgpsaigon.net/bai-viet/ngay-26-12-thanh-stephanotu-dao-tien-khoi-43756

 2)   Đức Giáo Hoàng Gioan Phao Lô II

Vào ngày 13 tháng 05 năm 1981 Đức Giáo Hoàng đã bị một người đàn ông Hồi giáo, gốc Thổ Nhĩ Kỳ tên là Mehmet Ali Agca, bắn trọng thương khi Ngài đang đứng trên xe chạy vòng quanh quãng trường thánh Phêrô

Viên đạn xuyên qua ổ ruột, cách động mạch vài ly, dù Ngài bị mất nhiều máu nhưng vẫn được cứu sống kịp thời.

Về phần mình Ngài lại xem đó như một sự can thiệp lạ lùng của Đức Mẹ Maria.

Sau khi hồi phục, Đức Giáo Hoàng đã tuyên bố với mọi người rằng: “Tôi luôn cầu nguyện cho người anh em đã bắn vào tôi, người tôi đã chân thành tha thứ”. Giáo hoàng đã viết thư định gửi cho Ali Agca: “Tại sao anh lại bắn tôi khi mà cả hai chúng ta đều chung đức tin vào Chúa?” Nhưng thay vì gửi bức thư đó, đã quyết định đến gặp Ali Agca.

 Năm 1983, Ngài đến thăm Agca và tha thứ cho việc ám sát ông. Ngài còn cầu khẩn nhà cầm quyền Ý ân xá cho Agca. Ngài đã giữ liên lạc với gia đình của Agca nhiều năm sau đó và đã thăm mẹ Agca năm 1987.

https://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_ho%C3%A0ng_Gioan_Phaol%C3%B4_II

 3)   Đức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận

Đức Hồng Y bị giam 13 năm, 9 năm biệt giam, bị bỏ đói, tưởng chết trong trại kiên giam.  Nhưng Đức Hồng Y không nhắc đến giai đoạn bị đày đoạ, đau khổ tột cùng đó và Ngài vẫn đi rao giảng về yêu thương và tha thứ.

Cáo thỉnh viên Waldery Hilgeman, cáo thỉnh viên phụ trách tiến trình phong thánh cho cố Hồng y Nguyễn Văn Thuận, nêu nhận định của ông về cố Hồng y:[112]

Điều đánh động tôi trong linh đạo của ngài là tình yêu liên lỉ đối với tha nhân. Ngài bị cầm tù và khi ở trong tù, ngài vẫn không ngừng yêu thương những người bách hại ngài, từ những viên chức cao nhất của chế độ đến anh lính canh thấp bé nhất.

Linh mục Trần Đức Anh, Giám đốc Ban Việt ngữ Đài phát thanh Vatican, đưa ra nhận định:[106]

Bản thân tôi, tôi có dịp được tiếp xúc với Đức Hồng y rất nhiều, và tôi rất khâm phục Ngài ở chỗ không bao giờ Ngài than trách, nói xấu hoặc phê bình những người đã hại Ngài, những người đã tạo đau khổ cho Ngài trong quá khứ. Đó là điều mà tôi rất cảm kích.

https://vi.wikipedia.org/wiki/Phanxic%C3%B4_Xavi%C3%AA_Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Thu%E1%BA%ADn

 *******

Đức Hồng Y viết: “

Có một hôm mấy anh gác hỏi tôi:

–          Ông có thương chúng tôi không?

–          Có chứ, tôi yêu thương các anh cách thành thực, không có gì là khách sáo đâu!

–          Kể cả khi người ta giam ông, mất tự do năm này sang năm khác? Không xét xử gì cả.?

–          Anh nghĩ lại bao nhiêu năm ở với nhau. Tôi làm sao giấu được. Tôi thực sự yêu thương các anh.

–          Chừng nào được tự do anh có sai giáo dân của anh trả thù không?

–          Không, tôi vẫn tiếp tục yêu thương, dù các anh có muốn giết tôi.

–          Nhưng tại sao lại yêu kẻ thù hại anh?

–          Vì Chúa Giêsu đã dạy tôi yêu thương; nếu tôi không tuân giữ, tôi không đáng gọi là Kitô hữu nữa.”

(Sách Sách” Năm Chiếc Bánh và Hai Con Cá” trang 76)

  4)Thánh nữ Maria Goretti, đồng trinh, tử đạo

Một di sản đạo đức quý giá khác mà thánh Maria Goretti để lại cho hậu thế đó là lòng từ bi và sự tha thứ. Sự tha thứ mà thánh Maria Goretti dành cho kẻ đã hạ sát mình đã làm trổ sinh hoa trái là sự hoán cải của Alessandro Serenelli, kẻ đã hãm hại và tước đi mạng sống của thánh nữ. Alessandro bị tuyên án 30 năm tù khổ sai lưu đày vì tội cố sát. Sau khi thụ án, anh đã tìm đến nhà Goretti gặp bà Assunta, mẹ của thánh nữ để xin được tha thứ. Anh cũng đã có mặt tại quảng trường thánh Phê-rô tham dự lễ phong thánh của Maria Teresa Goretti cùng với bà Assunta.

Sau đó, anh đến xin làm lao công trong một tu viện dòng Phanxico: để sống cuộc đời hoán cải và đền tội. Có thể thấy rằng, hai phép lạ đã xảy ra khi sự tha thứ làm nảy sinh ơn hoán cải. Khả năng tha thứ xuất phát từ ân sủng của Thiên Chúa và sự quảng đại của một tâm hồn thánh thiện, liêm chính đã thúc đẩy Maria Goretti nói những lời này: ‘Tôi muốn kẻ giết tôi cũng được như tôi trên Thiên Ðàng’.

https://vntaiwan.catholic.org.tw/thuongde/thuongde200.htm

Kết:

Trong suốt giòng lịch sử từ khi Chúa Giê-su chịu tử nạn cho đến ngày hôm nay (2025) vẫn có rất nhiều Kitô hữu là môn đệ của Thầy chí thánh, đã học tập, noi gương Thầy Giê-su đã quãng đại yêu thương và tha thứ đối với những kẻ đã nói xấu, vu khống, hãm hại mình.

Người Kitô hữu thường nhớ và áp dụng lời Chúa Giê-su dạy: “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5,44)

Phùng Văn Phụng

12/10/2025

Yêu thương và tha thứ – Phùng Văn Phụng

Yêu thương và tha thứ

Bài này đặc biệt gởi cho học trò cũ, vì lúc còn ở Việt Nam cũng như khi qua Mỹ đã làm việc cật lực, đã hy sinh, lo lắng, giúp đỡ rất nhiều cho các em. Các em không biết sự hy sinh đó và đã có những lời nói xúc phạm đến em học trò đó. Từ đó, mấy năm nay rồi, sự xung đột với các em và người cha (vì binh vực các em) vẫn còn âm ỉ, chưa chấm dứt, nên em không ngủ được và bị stress nhiều.

Mời em đọc bài này dầu cũ, nhưng cũng có thể giải tỏa tâm tư, tình cảm của em và lấy SỰ THA THỨ, YÊU THƯƠNG, thực hành lời dạy của thầy Chí Thánh là Đức Giêsu Kitô để đời sống hiện tại vui vẻ, BÌNH AN tìm lại được sự THANH THẢN của tâm hồn trong đời nay và HẠNH PHÚC Vĩnh Cửu ở đời sau, rồi chúng ta sẽ gặp lại trong ngày sau hết.(Kinh Tin Ki’nh)

********

Yêu thương và tha thứ

 Trong một cuộc phỏng vấn giữa hằng mấy ngàn bác sĩ y khoa với câu hỏi:

Trong số các bệnh nhân đến phòng mạch bác sĩ trong tuần, có bao nhiêu phần trăm bác sĩ thấy mình có đủ khả năng để điều trị cho họ?

Câu trả lời bất ngờ, bất ngờ đến kinh ngạc.

Các bác sĩ trả lời rằng: Trong số 100 bịnh nhân thì chỉ có độ 10 người là chúng tôi nghĩ mình có đủ khả năng điều trị thôi! Còn 90 bệnh nhân kia cũng là những ngườí đau ốm thực sự. Nhưng bệnh của họ không phải là thứ bệnh về thể lý mà về tâm lý.

Bệnh họ là tâm bệnh không thể điều trị theo phương pháp y khoa.

Cội rễ cơn bệnh của họ là LÒNG GIẬN DỮ, HẰN THÙ, GHEN GHÉT và những điều khác như vậy.

Về các vấn đề như thế, chúng tôi, giới y sĩ đã không được dạy và chuẩn bị để đối phó khi còn đi theo học ở nhà trường y khoa”. Trích lịch phụng vụ Nhâm Dần 2022 (trang 125-126)

*Đa số người bịnh do tâm lý mà ra. Do thù hằn, ghen ghét, giận dữ, bất mãn người khác thành ra tâm hồn không ổn định, sinh ra mất ngủ, đau đớn về thể xác và đau đớn về tâm hồn, mà đau đớn về tâm hồn mới là quan trọng, sinh ra đủ thứ bịnh tật ung thư, đau dạ dày, trầm cảm v.v…

Cho nên để có thể được mạnh khỏe về thể xác hầu có tâm hồn vui vẻ, thoải mái nên đọc và thực hành thường xuyên Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô dạy rằng: “Đem yêu thương vào nơi oán thù, Đem thứ tha vào nơi lăng nhục. Đem an hòa vào nơi tranh chấp…”

*Dụ ngôn người Cha nhân lành, yêu thương người con thứ, sau khi đứa con hư hỏng này tiêu hết nửa gia tài của người cha, trở về xin cha tha thứ làm cho chúng ta liên tưởng đến lòng thương yêu vô tận của Cha trên trời đối với chúng ta nếu chúng ta biết yêu thương, tha thứ, chúc phúc, cầu nguyện cho những người đã ngược đãi chúng ta. (Lc15,1-3 và 11-32)

Yêu thương, tha thứ không dễ dàng đâu. Nhưng nếu chúng ta cầu nguyện thật nhiều xin Chúa giúp sức, trông cậy vào Chúa thì chúng ta có thể làm được, vì sao vậy?

Vì nếu chúng ta không yêu thương và tha thứ cho người khác, (người đã làm hại chúng ta), thì người thiệt thòi trước tiên là chúng ta. Nếu chúng ta nuôi hận thù, điều trước tiên chúng ta chịu đựng là ăn không ngon, ngủ không yên. Thời gian dài mất ngủ sẽ sinh ra bịnh hoạn, được gọi là tâm bịnh. Tâm bịnh thì không có thuốc thang nào chữa được.

*Rũi ro khi ra đi với tâm trạng không yên, lòng chất chứa hận thù thì làm sao linh hồn ta thanh thoát, bình an được?

Muốn có thiên đàng trần thế này và thiên đàng vĩnh cửu mai sau không còn cách nào khác là thực tập yêu thương, tha thứ mỗi ngày.

Phùng Văn Phụng

Lại suy nghĩ về sự chết – Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

Đầu tháng 05 năm 2025, tin tức từ Việt Nam, ở quê nhà cho biết anh Tr mất, thọ 95, 96 tuổi. Nhưng khi nói đến anh Tr. chết, cháu trong nhà liền nói “đừng nói đến chuyện mất, chuyện chết, không tốt”. Cháu cũng đã 58 tuổi rồi nhưng vẫn sợ nói đến sự chết “vì cho rằng, nhắc đến sự chết là xui xẻo”. Không muốn nói, không muốn nghe nói đến sự CHẾT. Cháu không dám nghĩ rằng làm người ai ai cũng phải chết vì đó là qui luật của tạo hóa: Sinh Lão Bịnh Tử”. Không có ai thoát khỏi qui luật này.

Tần Thủy Hoàng (259 TCN-210 TCN) đã ra lịnh tìm thuốc trường sinh nhưng Tần Thủy Hoàng cũng phải chết.

******

Tôi đã in tất cả 15 tờ giấy có ghi chữ “Suy Ngẫm: Làm Sao Vui Để Đợi Chết”, tôi đã dán trong phòng ngủ cũng là phòng làm việc của tôi.

Ngồi đâu cũng thấy câu này, sáng thức dậy nhìn lên tường là thấy câu này để nhắc nhở tôi về SỰ CHẾT. Làm người ai cũng phải ra đi, sẽ CHẾT, nhưng làm sao trong lúc đang sống cho đến lúc chết, có cuộc sống VUI hơn là sống với tâm trạng buồn rầu.

Thánh Vịnh 90 câu 10 có viết: “Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục, mạnh giỏi chăng là được tám mươi, mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ, cuộc đời thấm thoát, chúng con đã khuất rồi”.

1-      Nhờ thường xuyên suy niệm về sự CHẾT, nên khi bị người khác mắng chửi, khinh chê, nói xấu, bịa đặt, vu khống làm ta tổn thương, ta ít bị ảnh hưởng hơn, ít tức giận hơn?

2-      Nếu bị cự nự, công kích ta xem như không có và nên tội nghiệp, thương xót người đó vì phải có lý do nào đó họ mới chửi bới, nói xấu mình.

3-      Cầu nguyện cho họ vì họ đã hiểu lầm. Tại sao phải cầu nguyện cho họ? Nếu ta bỏ qua, đừng để ý đến, đó chỉ là hình thức tiêu cực mà thôi. Còn tích cực ta phải thương xót họ, phải cầu nguyện cho họ để cho họ sáng suốt, để họ phân định đúng, sai và có hành động đúng đắn hơn. Nhờ đó ta không bị ảnh hưởng bởi lời phê bình, chỉ trích vô lý của người khác.

4-       Sự giận hờn làm tim ta đau nhói, làm cho ta mất bình an, làm cho ta khó ngủ. Vậy ta có nên giận hờn không?

Vài suy nghĩ lan man:

-Nếu đau bịnh nặng không tự ăn uống, tắm rửa được thì làm sao?

-Vào sống ở Nursing home; thường có hai ý kiến trái ngược:

  1. a) không thích vì buồn, nhớ nhà, không quen, lạ chỗ
  2. b) đầy đủ tiện nghi có bác sĩ, y tá lo về sức khoẻ.

Vài tháng sau khi ta mất chẳng có ai còn nhớ đến ta. Những người bà con xa gần, thân nhân, con cháu có nhớ đến ta chỉ vài năm mà thôi. Mười năm, hai mươi năm chẳng còn ai biết đến ta chứ đừng nói cả trăm năm sau.

 Kết:

Đến tuổi này rồi, tuổi 83, tôi đã soát xét lại đời mình, thăng trầm quá nhiều, tù cải tạo, lăn lộn làm nhiều nghề khác nhau để sống.

Cho nên tôi luôn tự nhắc nhở cho chính mình:

Tạ ơn Trời mỗi sớm mai thức dậy,

Cho con còn ngày nữa để yêu thương.

Và làm sao phải “Yêu Mến Sự Chết” như lời nói của cố Đức Hồng Y Nguyễn Văn Thuận?

Tháng 05 năm 2025

*****

Xin được bổ túc nhân ngày sinh nhật 11 tháng 07

Có sinh thì phải có tử.

Sinh Lão Bịnh Tử đó là quy luật tất yếu ai cũng biết.

Mỗi một ngày trôi qua, ta gần đến cái chết nhiều hơn. Còn trẻ 50 tuổi trở xuống, không thấy hay không nghĩ đến sự chết, nhưng những người đã trên 60 tuổi rồi thường suy nghĩ về sự ra đi của mình.

Tuy nhiên, sự việc 8 người đã chết vì hoả hoạn tại khu cư xá Độc Lập, thuộc quận Tân Phú, Sài Gòn, sáng ngày 07 tháng 07 năm 2025, trong đó có gia đình 4 người, chồng 41 tuổi, vợ 39 tuổi và hai đứa con 11 tuổi và 8 tuổi.

Hàng trăm người đã chết vì lũ lụt ở Kerrville, Texas ngày 08 tháng 07 năm 2025 trong số đó có nhiều trẻ em từ 10 đến 14 tuổi.

Do đó, không ai có thể dám quả quyết rằng “ta hoàn toàn bình an vô sự” cho đến ngoài 90 tuổi??? 

Hôm nay, ngày 11 tháng 07, tôi bước vào đúng tuổi 83, quá thọ rồi phải không? Bây giờ nếu viết cáo phó mới được ghi là Hưởng Thọ 83 tuổi.

Tôi viết để tự nhắc nhở mình một lần nữa thân phận mỏng dòn, yếu đuối của bản thân mình.

Ngày 11 tháng 07 năm 2025

Phùng Văn Phụng

 


 

Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài – Tác giả: Phùng Văn Phụng

(Truyện Kiều – Nguyễn Du)

Tác giả: Phùng Văn Phụng

Nhân đi tham dự Thánh lễ tạ ơn của anh Dương và chị Trâm mừng 25 năm thành hôn, tôi có cảm nghiệm rằng vợ chồng sống với nhau được 25 năm, 30 năm hay 50 năm hay hơn nữa không phải dễ nhất là thời đại ngày nay thường nghĩ đến cá nhân nhiều hơn, một chút bực mình, dễ gây tự ái, rồi không nhường nhịn nhau được, đành chia tay, chưa kể một trong hai người vợ hay chồng ra đi sớm vì bịnh hoạn, tai nạn v.v. . .

Chia sẻ trong Thánh lễ tạ ơn này đa số người đến tham dự đều công nhận vì “cái tôi” của mình, tự ái quá lớn của mình, làm cho gia đình xào xáo, bất an, tích lũy lâu dần đưa đến tình trạng ly thân, ly dị.

Tôi đã có nghe Đức Cha Khảm nói chuyện, có hai vợ chồng đến thăm Cha than thở rằng “Con nói thật với Cha con giàu lắm chủ 4, 5 tiệm ăn. Không hiểu sao mỗi lần ngồi ăn cơm là vợ chồng con cứ cải nhau.”

Cha hỏi: Con cải nhau vì vấn đề gì?

Dạ, con cải nhau vì vấn đề tiền.”

Linh mục Nguyễn tầm Thường cũng có kể chuyện:

Hai vợ chồng ở Việt Nam nhà nghèo, đi vùng kinh tế mới, có hai con còn nhỏ. Chỉ độc nhất có một chiếc xe đạp, đi đâu cũng đèo nhau, còn chở thêm hai con mà sao họ sống thật hạnh phúc.

Nhưng khi vượt biên đi được qua Mỹ, nhờ hai vợ chồng đều học giỏi, trình độ Đại học ở Việt nam, nên khi đi qua đây hai vợ chồng hội nhập vào xã hôi Mỹ rất nhanh và làm ăn trở nên giàu có. Mỗi người có xe BMW, Mercedes riêng đều là giám đốc, nhưng hai vợ chồng không chịu được nhau vì người nào cũng quá giỏi. Sau đó, họ đành phải thôi nhau. Tại sao?

Có vài người không chịu nổi bà vợ thứ nhất vì hay cằn nhằn thích chỉ huy mọi chuyện. Ông chồng lái xe nhưng bà vợ ngồi bên cạnh lại điều khiển, chỉ huy ông chồng. Không chịu nổi hoàn cảnh  “bị chỉ huy” mọi chuyện lớn nhỏ như vậy, anh bỏ vợ này và kiếm người vợ khác. Nhưng rồi mặc dầu người vợ sau này rất phục tùng chồng, nhưng anh vẫn không hài lòng. Rồi lại thay đổi tìm người mới và anh nêu lý do là “không hợp nhau”.

Mới đây, gặp lại người khách hàng cũ, hai vợ chồng qua đây theo diện HO, mặc dầu trên dưới 70 tuổi rồi, nhưng người vợ cho biết: “ Tôi đã ly thân rồi, sống với con trai chứ không còn sống với ông chồng tôi nữa”. Tôi thắc mắc tại sao vậy? Nếu không qua Mỹ sống ở Việt Nam, dầu nghèo nhưng có bà con thân nhân, gần gũi chia sẻ ngọt bùi, thì tình trạng ly thân, ly dị có bớt chăng? Lúc nghèo khổ cùng nhau chia sẻ, sao khi khá giả dư ăn, dư mặc lai chia tay?

Trong khi tuổi già vợ chồng lại rất cần nhau để săn sóc, lo lắng cho nhau nhất là khi đau ốm. Lời thề lúc thành hôn: “Giữ lòng chung thủy với anh(em), khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khoẻ cũng như lúc đau yếu để yêu thương và tôn trọng anh (em) mọi ngày suốt đời anh(em).” hai vợ chồng đã quên hết rồi chăng? Tại sao vậy?

Cha Chu Quang Minh, dòng tên, sáng lập “Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia đình” có khuyến khích, nên thường xuyên đọc kinh Hôn Nhân Gia Đình, trong đó có câu:

Gia đình chúng con sóng gió ba đào. Xin ban ơn CAN ĐẢM và KIÊN TRÌ của Chúa Thánh Linh.

Gia đình chúng con trẻ già xung khắc, xin ban ơn QUẢNG ĐẠI và THỨ THA để chúng con AN VUI CHẤP NHẬN LẪN NHAU”

Nếu đọc kinh này thường xuyên mỗi tối, nhờ ơn Chúa, chắc chắn gia đình sẽ được bền vững hơn.

Tôi cứ hay suy nghĩ lan man, phải chăng con người đến tuổi già thường có hai khuynh hướng?:

* Hướng thượng : làm việc thiện, đi nhà thờ, giúp cho tha nhân, mưu cầu hạnh phúc cho người khác để lo phần hồn sau này khi mình ra đi, vì trên 60 hay trên 70 tuổi thì đâu biết ngày giờ nào mình ra đi. Nếu tin có đời sau thì thường ráng tu thân, tích đức nhiều hơn, cầu nguyện Chúa nhiều hơn, cố gắng làm nhiều việc thiện hơn nữa.

* Hướng hạ: Biết mình sắp ra đi, quỹ thời gian còn ngắn quá, con người dễ sống vội, sống gấp rút. Ăn chơi cho thỏa mãn, vì sợ già rồi làm sao còn ăn chơi được nữa. Nhiều người thích ăn uống, nhậu nhẹt nhiều hơn vì sợ không còn thì giờ ăn nhậu được nữa hay tìm kiếm người yêu mới trước khi đi về lòng đất.

Thánh Phao lô viết: “ Đức mến thì nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính, không tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật. Đức mến tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả.” 1Cor 13 (4-7)

Làm sao đem thực hành, áp dụng những điều thánh Phao lô hướng dẫn tha thứ tất cả, chịu đựng tất cả vì tương lai con cháu bỏ “cái tôi” của mình đi có lẽ mọi sự đều giải quyết ổn thỏa được chăng?

Tin tức mới nhất từ báo Người-việt, ở Edmonton (Canada), hôm thứ hai (29-12) sáng thứ ba (30-12-2014) vừa qua, tổng cộng 9 người Việt thiệt mạng bao gồm cả hung thủ. Cảnh Sát Trưởng Knecht nói : “có vẻ đây là sự xung đột trong gia đình chứ không liên quan đến băng đảng thanh toán nhau.” Chín người Việt chết trong án mạng ở Canada , vượt qua nửa vòng trái đất, đến một nước văn minh, cuộc sống trở nên sung túc gấp mấy lần còn ở quê nhà, tại sao lại giết người thân kể cả trẻ con rổi tự tử. Tại sao vậy?

Đọc trong trang Web của Dòng Chúa Cứu Thế ngày 28-12 -2014 có hai bài viết:

Điều gì xác định một gia đình?

Lễ Thánh Gia: tôn vinh đời sống gia đình Trong bài này, Lm. Giuse Trương Hoàng Vũ, DCCT viết:

Thể hiện vẻ đẹp gia đình qua đời sống chung thủy để chống lại khuynh hướng coi hôn nhân như hình thức thỏa mãn tình cảm đơn thuần và có thể thay đổi tùy ý; thể hiện vẻ đẹp hôn nhân qua việc đón nhận con cái Chúa ban như là những quà tặng cao quý của sự sống; trân trọng và chăm sóc người già như di sản của đức tin và được thụ hưởng đức tin từ những chứng nhân sống động ấy; đón nhận và thăng hoa đời sống nghèo trong gia đình bằng việc tuân giữ và thi hành thánh ý Chúa. Sống được tất cả điều này chính là chúng ta tôn vinh ngày lễ Thánh Gia hôm nay.”

Đời sống tâm linh rất là quan trọng.

Giữ được bình an, vui tươi trong gia đình là ưu tiên, là mong muốn của mọi người, mọi gia đình để sống được hạnh phúc.

Nguyễn Hiến Lê nhà văn nổi tiếng trước năm 1975 đã viết trong hồi ký của ông như sau: “Đề cao nếp sống giản dị, đừng để hình hài làm hại cái tâm, đời sống vât chất thì nên dưới mức trung bình, đời sống tinh thần thì trên mức ấy”. Đời sống tinh thần là gì? Đó chính là đời sống nghiêng về chữ tâm, nghĩ đến phần linh hồn, đời sống tâm linh, ưu tiên cho linh hồn hướng thượng của mình. Có nghĩa là linh hồn mình luôn luôn dành cho Chúa và vì Chúa, mà kính Chúa thì phải yêu người, giúp đỡ cho tha nhân, nhờ thế đời sống chúng ta sẽ thấy vui hơn, hạnh phúc, bình an hơn vì luôn luôn có Chúa ở cùng, mà sau này, khi chết còn được hưởng hạnh phúc đời đời nữa.

Có phải chữ Tâm là quan trọng, là hàng đầu để chúng ta sống, đối xử với nhau từ trong gia đình cho đến ngoài xã hội nên Nguyễn Du mới viết:

Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài?

12 giờ Đêm Giao thừa

cuối năm, 31-12-2014

đầu năm 01-01-2015

Phùng Văn Phụng


 

Thánh Carlo Acutis được phong thánh ngày chúa nhật 07 tháng 09 năm 2025 vừa qua.

Carlo Acutis sinh ngày 3-5-1991 cha là ông Andrea Acutis và mẹ là bà Antonia Salrano người Ý.

Từ ngày rước lễ lần đầu (16-6-1998) ở nhà thờ Romites de Perego trở đi, Carlo chưa bao giờ bỏ lễ hàng ngày: “ Luôn kết hợp với Chúa Giêsu đó là mục tiêu của cuộc đời tôi”. Với Carlo, hiệp thông là con đường dẫn tới Thiên đàng. Carlo đã chầu thánh thể và xưng tội hàng tuần.

Năm 2006 Carlo qua đời khi mới 15 tuổi vì bịnh bạch cầu. 14 năm sau được lên hàng các Chân phước. Lễ phong Chân phước ở Vương cung thánh đường thánh Phanxicô Assisi ngày 10-10-2020.

Trích: Cuộc đời của Carlo Acutis, chân phươc trẻ nhất thiên đàng vào đầu thiên niên kỹ mới.

(giáo phận Hà Tĩnh)

Các phép lạ của Carlo Acutis

Phép lạ thứ nhất:

Phép lạ chữa lành cho em bé Matheus người Brasil 4 tuổi, sinh ra với dị tật tuyến tụy nên em không thể ăn thức ăn đặc được.

Ngày 12 tháng 10 năm 2013 cha xứ Marcelo Tenorio xin giáo dân làm tuần cửu nhật cho em.  Cha đắp một mãnh áo len của Carlo lên cho em bé. Ngày hôm sau em bắt đầu ăn. Chụp MRI cho thấy tuyến tụy tạng của em trở lại bình thường.

Phép lạ thứ hai:

Valera Valverde phụ nữ gặp tai nạn giao thông ở Italy năm 2022, hồi phục một cách kỳ diệu. Ngày 2/7/2022 Valverde ngã xe đạp ở Florence nơi cô đang học đại học. Cô gái khi đó 21 tuổi phải phẫu thuật, nhưng bác sĩ cho hay khó qua khỏi bịnh.

Ngày hôm sau, bà Liliana, mẹ của Valverde đã đến lăng mộ của Acutis ở Assisi, nguyện cầu Acutis gởi thỉnh cầu tới Chúa để con bà qua cơn nguy kịch.

Cùng ngày, bịnh viện thông báo Valverde bất ngờ hồi phục không cần máy thở.

10 ngày sau,Valverde rời phòng chăm sóc đặc biệt được chuyển về khu phục hồi chức năng.

Hai tháng sau tai nạn, Valverde hoàn toàn bình phục. Hai mẹ con cô đã tới Assisi để cảm tạ sự chuyển cầu của Acutis.

Phùng Văn Phụng (tổng hợp)  

22-09-2025


 

Lời phân ưu trong lễ phát tang Maria Trương Kim Hằng tại nhà quàn Vĩnh Cửu

Kính thưa thầy Phó Tế Nhựt, thầy Phó Tế Sơn cùng toàn thể quí vị.

Trước hết Nhóm Thân Hữu Cần Giuộc và Cần Đước tại Houston thành kính chia buồn cùng bạn Trương Văn Hứa, cùng chồng của Hằng là Nguyễn Hữu Quỳnh Châu và phân ưu cùng toàn thể gia đình của bạn Trương Văn Hứa.

Sự chia ly nào cũng đem đến cho gia đình chúng ta nỗi đau xót, nhớ nhung không thể nào quên được. Chúng tôi xin chia sẽ sự mất mát lớn lao này của vợ chồng bạn Trương Văn Hứa cùng quý tang quyến.

Trước sự ra đi của Maria Trương Kim Hằng, chúng ta có niềm an ủi, niềm hy vọng, cậy trông vào Chúa và mẹ Maria

vì Thánh Phanxicô Assisi có nói rằng “Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”.

Sách Khôn ngoan cũng dạy rằng: “Người công chính dù có chết sớm cũng vẫn được an nghỉ (Kn 4,7)” và “Tâm hồn họ đẹp lòng Chúa nên Người vội đem họ ra khỏi nơi gian ác (Kn 4,14)”.

Linh hồn người công chính ở trong tay Chúa, đau khổ, sự chết không làm gì được họ, đối với con mắt người đời, việc từ biệt chúng ta như đi vào cõi tiêu diệt, nhưng thật ra họ đang vui sống bình an trong nước Chúa.

Cho nên cuộc sống dài hay ngắn không thành vấn đề, không quan trọng bằng sống có ơn nghĩa Chúa và đem lại những điều hữu ích cho gia đình và tha nhân.

Khi con mắt trần thế khép lại thì Linh Hồn THIÊNG LIÊNG vẫn sống không bị tiêu diệt. Đây là lúc linh hồn MARIA được mời gọi đến hiệp thông trong tình yêu muôn đời với Thiên Chúa.

Với niềm tin vào sự sống lại ở đời sau, Maria Trương Kim Hằng đã ra đi trước chúng ta, rồi chúng ta cũng sẽ ra đi sau và sẽ gặp lại nhau trong ngày sau hết.

Vì là Hội thánh cùng thông công, nên giờ đây, còn ở dương thế này chúng ta cùng cầu nguyện cho linh hồn Maria Hằng sớm được hưởng Thánh Nhan Chúa trên nước Thiên Đàng Vĩnh Cữu.

Và Maria Hằng ở Thiên đàng cũng sẽ cầu nguyện lại cho chúng ta đang còn sống ở dương thế này.

Xin thành thật cám ơn cộng đoàn.

Houston, ngày 18 tháng 09 năm 2025