XÓT THƯƠNG RÒNG-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy trỗi dậy!”.

“Lạy Chúa, sau bao trận chiến, con không tìm thấy gì ngoài sự phù phiếm và hư đốn. Con bối rối, đau đớn chống lại ước muốn nên thánh của con. Nó khóc nức nở vì sự hư hỏng của con và nó sẽ chỉ tựa nương vào lòng xót thương ròng của Chúa, điều mà Ngài đã hứa với mọi tội nhân ăn năn mà con là một trong số đó!” – Nhật ký một tu sĩ.

Kính thưa Anh Chị em,

“Chỉ tựa nương vào lòng ‘xót thương ròng’ của Chúa”, đó cũng là những gì Tin Mừng hôm nay ghi lại. Trước cửa thành Nain, một nhóm người đi ra – biểu tượng sự chết – theo sau là một bà mẹ; một nhóm người đi vào – biểu tượng sự sống – đi trước là Chúa Giêsu.

Họ gặp nhau, Chúa Giêsu nói với bà mẹ, “Đừng khóc nữa!”; và sờ vào quan tài, Ngài bảo, “Hãy trỗi dậy!”. Người chết ngồi lên, Ngài trao anh cho người mẹ. Trình thuật không nói gì đến đức tin của ai; không ai cầu xin, chẳng ai van nài! Chúa Giêsu chỉ thấy một goá phụ đi bên đứa con duy nhất đã chết của cô khi anh được mang đi chôn, và Ngài xót thương. Thế thôi! Như người Samaritanô xót thương nạn nhân sóng soài bên đường; như người cha xót thương đứa con hư hỏng trở về – không cần làm bất cứ điều gì, không cần nói bất cứ điều chi – Ngài hành động chỉ vì ‘thương xót ròng’, trao anh cho goá phụ để cô không lẻ loi. “Lòng trắc ẩn là ngôn ngữ mà người điếc cũng nghe được và người mù cũng thấy được!” – Mark Twain.

Tin Mừng muốn nói, sáng kiến xót thương của Thiên Chúa đối với con người không phụ thuộc vào mức độ đức tin nhất định của ai. Nó đến với chúng ta như chúng ta là, như chúng ta có; và nhu cầu của chúng ta càng lớn thì việc đến của Ngài càng cấp thiết. Chúa ban ân sủng bằng sự hiện diện của Ngài. “Ân sủng là gương mặt của tình yêu khi gặp gỡ sự bất xứng của chúng ta!” – Paul Zahl. Hưởng nhận ân sủng một cách bất ngờ và bất xứng, chúng ta không thể không ngạc nhiên và đáp lại nó theo cách đám đông đã làm – ca ngợi về món quà cứu sống của Thiên Chúa; Luca ghi nhận, “Lời này về Đức Giêsu được loan truyền khắp cả miền Giuđê và vùng lân cận!”. “Ngợi khen là ngôn ngữ của thiên đàng; nó mời gọi quyền năng Thiên Chúa hành động trên đất!” – Jack Hayford.

Anh Chị em,

“Hãy trỗi dậy!”. Ân sủng của Thiên Chúa luôn đi bước trước, nâng kẻ gục ngã như đã nâng chàng trai thành Nain. Ân sủng đó cũng mời gọi mỗi chúng ta trỗi dậy khỏi những vùng chết của tội lỗi, sợ hãi và thất vọng. “Con sẽ sống theo lòng thuần khiết” – Thánh Vịnh đáp ca; sẽ là “người không ai chê trách được” khi “bảo toàn mầu nhiệm đức tin trong một lương tâm trong sạch” – bài đọc một – phải là một cam kết trước ân sủng ‘xót thương ròng’ của Thiên Chúa. Ước gì chúng ta biết đáp lại ân huệ nhưng không của Ngài bằng một đời sống tinh tuyền, để mỗi ngày trở nên một chứng nhân tình yêu quyền năng của Đấng vẫn không ngừng gọi tên từng người và nói, “Hãy trỗi dậy!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để ước muốn nên thánh của con nức nở vì con hư hỏng. Xin đặt tay trên ‘quan tài’ linh hồn con, cho mọi vùng chết hồi sinh trong ánh sáng ân sủng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

******************************************

Lời Chúa Thứ Ba Tuần XXIV Thường Niên, Năm lẻ

Này người thanh niên, tôi bảo anh : hãy trỗi dậy !

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 7,11-17    

11 Khi ấy, Đức Giê-su đi đến thành kia gọi là Na-in, có các môn đệ và một đám rất đông cùng đi với Người. 12 Đức Giê-su đến gần cửa thành, đang lúc người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có một đám đông trong thành cùng đi với bà. 13 Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói : “Bà đừng khóc nữa !” 14 Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Đức Giê-su nói : “Này người thanh niên, tôi bảo anh : hãy trỗi dậy !” 15 Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Đức Giê-su trao anh ta cho bà mẹ. 16 Mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng : “Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người”. 17 Lời này về Đức Giê-su được loan truyền khắp cả miền Giu-đê và vùng lân cận.


 

Hãy suy ngẫm về những thập giá của chính bạn

Nhưng điều này chỉ có thể xảy ra nếu bạn đón nhận thập giá đó trong đức tin và hy vọng, để Chúa chúng ta có thể kết hợp nó với thập giá của Ngài và để thập giá của bạn cũng có thể chia sẻ sự tôn vinh Thập giá của Chúa Kitô. Mặc dù đây là một mầu nhiệm đức tin vô cùng sâu sắc, nhưng nó cũng là một chân lý sâu sắc trong đức tin của chúng ta.

 Hôm nay, hãy suy ngẫm về những thập giá của chính bạn. Khi làm vậy, hãy cố gắng đừng xem thập giá là gánh nặng. Thay vào đó, hãy nhận ra tiềm năng bên trong những thập giá đó. Hãy cầu nguyện, nhìn những thập giá của bạn như những lời mời gọi chia sẻ Thập giá của Chúa Kitô. Hãy nói “Xin Vâng” với những thập giá của bạn. Hãy tự do lựa chọn chúng. Hãy kết hợp chúng với Thập giá của Chúa Kitô. Khi làm vậy, hãy hy vọng rằng vinh quang của Chúa sẽ tỏa sáng trong cuộc đời bạn và trên thế giới qua việc bạn tự do đón nhận chúng. 

Hãy biết rằng những “gánh nặng” này sẽ được biến đổi và trở thành nguồn nâng đỡ cho cuộc đời bạn bởi quyền năng biến đổi của Chúa.

Thay Bach goi

THẤU TÂM HỒN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà!”.

Có một câu nói rất nổi tiếng: “Một người mẹ chỉ có thể hạnh phúc bằng đứa con kém hạnh phúc nhất của mình!”. Câu nói này hé lộ một sự thật: hạnh phúc của người mẹ gắn liền với hạnh phúc của con cái. Con vui, mẹ vui; con buồn, mẹ buồn; con đau khổ, mẹ tan nát.

Kính thưa Anh Chị em,

Kính nhớ Đức Mẹ Sầu Bi, chúng ta nhận ra nơi Mẹ Maria, sự gắn kết ‘mẹ – con’ đạt đến mức trọn vẹn. Hạnh phúc của Mẹ hoàn toàn gắn liền với Chúa Giêsu. Giêsu hạnh phúc, Mẹ hạnh phúc; Giêsu khổ đau, Mẹ tan nát đến mức lưỡi gươm đâm ‘thấu tâm hồn’.

Mọi sự sống đều có một đồi Canvê của nó! Mỗi tâm hồn đều mang một nỗi đau kín của nó! Giêsu, Đấng ‘rất Chúa và rất người’ cũng có nỗi đau riêng của Ngài. Và bởi ‘rất Chúa’, nên đau khổ của Ngài rất sâu thẳm, không ai thấu nổi. Chỉ một ai đó ‘hoàn hảo tương xứng’ mới có thể đi vào. Và ai đó chỉ có thể là Maria! Sự thấu cảm của Mẹ đã dẫn Mẹ đến nỗi ‘sầu chung’ với Con – một nỗi sầu được loan báo hơn ba mươi năm trước, “Một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà!”. “Chỉ một con tim đã được tinh luyện bởi tình yêu mới thật sự bước vào nỗi sầu khổ của người khác!” – Anselm Grün. Đó chính là ý nghĩa của lễ Đức Mẹ Sầu Bi.

Những hình ảnh đạo đức cho thấy trái tim Maria bị xuyên thâu bởi bảy lưỡi gươm. Đó là biểu tượng của “Bảy Sự Thương Khó Đức Mẹ” vốn được nhiều giáo xứ duy trì qua việc “Làm Việc Đức Mẹ” với tràng chuỗi “Bảy Sự”. Maria hoàn hảo, nhưng xem ra ‘đời Mẹ’ chẳng hoàn hảo! Từ buổi đầu, Mẹ đã nghe xóm giềng xì xào; phút cuối, những xì xào ấy vẫn văng vẳng dưới chân thập giá. Cả cuộc đời Mẹ là một đời thực với những bi kịch thật của một phận người thật’; và bi kịch xé lòng nhất chính là khi Mẹ ôm vào lòng xác Con rách bươm. Đó chính là “kiếp phàm nhân” mà Mẹ đã cùng Con trải nghiệm như bài đọc một nhắc đến. “Những nỗi đau sâu thẳm nhất của một người mẹ trở thành khung cửa trong suốt nhất của tình yêu bà!” – Catherine Doherty.

Anh Chị em,

“Một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn Bà!”. Lưỡi gươm ấy vẫn đang tiếp tục đâm ‘thấu tâm hồn’ Đức Maria, Mẹ Hội Thánh, và cũng đâm ‘thấu tâm hồn’ từng người chúng ta. Mẹ bị vắt kiệt bởi những nỗi đau chung đang vắt kiệt phận người: chiến tranh, thiên tai, chia ly, nguội lạnh, thiếu thốn trăm bề… Nhưng chúng ta tin rằng, tình yêu sâu đậm Mẹ dành cho Chúa Giêsu cũng đang dành cho mỗi người chúng ta. Vậy đừng nghi ngờ! Trái tim Mẹ đang bùng cháy lòng trắc ẩn khi nhìn chúng ta khổ đau, cả khi khổ đau bởi một tội lỗi. Hãy để tình yêu, sự quan tâm và thủy chung của Mẹ chảy qua tim mình. Hãy đón nhận nó; và sau đó, cho phép nó chảy ra! “Lòng trắc ẩn không phải là mối tương quan giữa người chữa lành và kẻ bị thương, nhưng là một sự liên đới trong đó cả hai đều bị thương và cả hai đều được chữa lành!” – Henri Nouwen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Mẹ Sầu Bi, mỗi tâm hồn có ‘nỗi đau kín’ của nó. Xin tình yêu của Mẹ chảy qua con, để từ con, chảy ra như dòng nước chữa lành những ai đang nát cả tâm hồn!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

******************************************************

Lời Chúa lễ Đức Mẹ Sầu Bi, Thứ Hai Tuần XXIV Thường Niên

Đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.    Ga 19,25-27 

25 Khi ấy, đứng gần thập giá Đức Giê-su, có thân mẫu Người, chị của thân mẫu, bà Ma-ri-a vợ ông Cơ-lô-pát, cùng với bà Ma-ri-a Mác-đa-la. 26 Khi thấy thân mẫu và môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh, Đức Giê-su nói với thân mẫu rằng : “Thưa Bà, đây là con của Bà.” 27 Rồi Người nói với môn đệ : “Đây là mẹ của anh.” Kể từ giờ đó, người môn đệ rước bà về nhà mình.


 

Lễ kính Thánh Giá Chúa Giêsu- Cha Vương

Xin Chúa gìn giữ bạn và gia đình hôm nay và mãi mãi nhé. Bảo trọng!

Cha Vương

CN : 14/09/2025.   t7. -24

Ngày hôm nay 14 tháng 9 hàng năm, chúng ta nói lên sự biết ơn và lòng yêu mến Ðức Giêsu qua sự tôn trọng thập giá. Trước đây, thập giá từng là biểu hiệu của sự tủi hổ. Các tử tội được chết chém đó là một ân huệ, vì được miễn cho sự nhục nhã khi bị treo trên thập giá. Ðức Giêsu đã thi hành mọi sự để đem lại sự cứu độ cho chúng ta. Ngài đã chấp nhận sự đau khổ thập giá. Ðau khổ dẫn đến tủi nhục.

   Thập giá trở nên dấu hiệu thiêng liêng của Kitô Giáo. Khi thập giá có mang tượng Ðức Giêsu, thập giá đó trở thành thánh giá. Chúng ta treo thánh giá trong nhà hay đeo trên người để nhắc nhở rằng, vì chúng ta mà Ðức Giêsu đã phải hy sinh.

   Trong nhiều thế kỷ, di tích của cây thập giá đích thực được Kitô Hữu quý trọng. Người ta tin rằng vào năm 629, dưới thời Hoàng đế Herachius I, những người Ba Tư xâm chiếm Giêrusalem và lấy mất phần chính của Thánh Giá thật mà thánh Hélène, mẹ của Hoàng đế Constantin đã để lại. Hérachius nhất định chiếm lại thánh giá này. Ngài cầu nguyện xin Chúa giúp đỡ và nung nấu lòng can đảm. Quả nhiên, lời cầu xin của vua đã được Chúa chấp nhận. Ngài đã đánh bại được quân Ba Tư và trở về Constantinople giữa tiếng reo hò của dân chúng. Với những cành olive, những ngọn đuốc cháy sáng, thánh giá thật của Chúa đã được tôn vinh trong bầu khí khải hoàn. Hoàng đế tràn trề vui sướng muốn trở về Giêrusalem với thánh giá này sau 14 năm lưu lạc. Nhà vua long trọng tiến vào thành thánh, nhưng trước khi lên núi Sọ, ngài đã không thể bước đi được nữa, khiến cho mọi người đều kinh ngạc sợ hãi. Giáo trưởng Zachachie hô lớn: “Tâu đức vua, chắc chắn phẩm phục của đức vua không xứng đáng với cảnh nghèo nàn và khiêm nhượng của Chúa Giêsu khi vác thánh giá”. Hérachius vội cởi bỏ mọi phẩm phục sang trọng và thay vào bằng bộ quần áo nghèo hèn. Tức thì nhà vua cất bước một cách dễ dàng… và để tỏ ra sự khải hoàn, Chúa đã ban nhiều phép lạ cả thể trong ngày ấy.

   Từ đó, lễ kính Thánh Giá Chúa Giêsu được lập ra để nhắc nhớ cho các thế hệ kỷ niệm này. Nhưng trước cả thời gian đó, Kitô Hữu đã tôn kính và quý trọng thập giá và lễ Suy Tôn Thánh Giá được các Kitô Hữu tại Rome cử hành từ cuối thế kỷ thứ 7.

   Chữ “thập giá” cũng có nghĩa những đau khổ trên đường đời. Khi chúng ta kiên nhẫn và vui lòng chấp nhận đau khổ như Ðức Giêsu đã chấp nhận thập giá của Ngài, chúng ta sẽ trở nên “người vác thập giá” như Ðức Giêsu Kitô. 

(Nguồn: Người Tín Hữu online)

   Hôm nay mời bạn bỏ ra mấy phút suy niệm trước Thánh Giá là nơi treo Đấng Cứu Độ trần gian, bạn hãy đặt tất cả những gánh nặng cuộc đời vào lòng xót thương và sự quan phòng của Chúa. 

From: Do Dzung

*********************

Thánh Giá Đức Kitô (Sáng tác: Sr. M. Tigon) – Ca đoàn Thông Vi Vu

THƯƠNG XÓT VÀ NIỀM VUI – TGM Giuse Vũ Văn Thiên

TGM Giuse Vũ Văn Thiên

Đề tài lòng thương xót của Thiên Chúa rất phong phú, dễ đánh động con tim và tâm tình đạo đức của người tín hữu.  Vì thế mà từ khi Thánh Gioan Phaolô II khởi xướng và cổ võ hình thức cầu nguyện kính Lòng Chúa thương xót, trong Giáo Hội đã có biết bao người tham gia cầu nguyện và thực tế họ đã nhận được rất nhiều ơn lành.

 Tuy vậy, trong quan niệm của nhiều người, cầu nguyện tôn vinh lòng lòng thương xót Chúa đi liền với xin ơn chữa lành, cho nên người ta đến cầu nguyện chỉ với mục đích được chữa khỏi bệnh tật, nhất là những bệnh nan y.  Có người đã mất đức tin và bỏ cầu nguyện vì họ xin ơn chữa lành mà không được nhận lời.  Thực ra, việc tôn kính lòng thương xót của Thiên Chúa không dùng lại ở những lời kinh, mà phải giúp cho con người thương xót tha nhân, tức là thực thi lòng thương xót trong cuộc sống hằng ngày.  Nhận ra lòng thương xót của Chúa, mỗi chúng ta cũng phải có trái tim nhân hậu đối với đồng loại, để lòng thương xót như một dòng chảy yêu thương, đem an vui cho mọi người.

 Thánh Luca đã tổng hợp ba dụ ngôn về lòng thương xót của Thiên Chúa ở chương 15.  Mỗi dụ ngôn mang một sắc thái khác nhau, nhưng cả ba đều mang nội dung nói về tình thương bao la của Chúa.  Trong ba dụ ngôn này, dưới ngòi bút của tác giả, Thiên Chúa rộng rãi bao dung đến mức “phung phí” lòng thương xót.  Quả vậy, một con chiên lạc so với 99 con còn lại, một đồng bạc bị mất so với 9 đồng bạc vẫn còn thật chẳng đáng là bao, nhưng Chúa vẫn để ý tới và tìm cho bằng được.  Khác với lối suy nghĩ của chúng ta.  Nhiều khi chúng ta sẵn sàng bỏ đi những điều nhỏ mọn, nhưng Chúa lại quan tâm đến từng chi tiết.

 Việc tìm thấy một con chiên hoặc một đồng bạc, xem ra đơn giản, mà lại là niềm vui lớn lao của người sở hữu chúng.  Đó không chỉ là niềm vui của cá nhân, nhưng là niềm vui của cả một tập thể.  Đó không chỉ là niềm vui dưới đất, nhưng là niềm vui trên trời.  Chúa Giêsu đã nói rõ, một người trở về không chỉ là niềm vui của con người, nhưng là niềm vui của Thiên Chúa và triều thần thánh trên trời.  Niềm vui ấy thật lớn lao, làm cho người mục tử quên hết mọi mệt nhọc trong việc tìm kiếm.  Cả ba trường hợp, người mục tử, người phụ nữ và người cha, đều mời hàng xóm láng giềng đến để chia vui.  Người cha trong dụ ngôn còn thết đãi cả làng với thịt con bê mà ông đã chăm sóc vỗ béo.  Ông tin chắc có ngày cậu con trai hoang đàng sẽ trở về.  Vì vậy, ông chuẩn bị sẵn nhẫn, giày, quần áo và những gì cần thiết cho một bữa tiệc.  Những đồ trang sức này thường được dùng cho một tiệc cưới.  Ngày cậu con trai trở về, cũng là một tiệc cưới, là niềm vui không chỉ cho người cha mà cho cả xóm làng.  Niềm vui được nhân lên khi được chia sẻ với người khác.

 Tuy vậy, niềm vui ấy xem ra không được trọn vẹn, vì theo thói đời, vẫn luôn có những ghen tỵ thù ghét.  Đó là tâm trạng của người anh cả.  Anh nổi giận vì sự trở về của người em.  Có thể anh sợ người em sẽ chiếm gia tài.  Lòng thù hận và tư lợi ngăn cản không cho người khác phục thiện.  Con đường trở về, vừa phải gạt bỏ những mặc cảm thành kiến, vừa phải đối diện với những thù hận của chính những người thân.  Lộ trình phục thiện xem ra đơn giản mà cũng lắm gian truân.  Có những người vì lỡ lầm mà sa vào cảnh tù tội, sau khi mãn hạn tù, trở về quê hương muốn sống như một người bình thường cũng không được yên, vì con mắt dò xét và thành kiến của những người xung quanh.  Những ngôn từ của người anh cả trong Tin Mừng cho thấy anh đã nung nấu mối hận thù.  Anh không còn coi em mình là huyết nhục, mà như người dưng, thậm chí như kẻ thù.  Vì thế, việc người em trở về làm cho anh thấy khó chịu.

 Thiên Chúa là Cha của người tốt cũng như của người xấu.  Ngài xót thương và không giáng phạt dân Do Thái phản nghịch (Bài đọc I).  Vòng tay của Ngài vừa giang rộng đón người con thứ, vừa choàng lên vai của người con cả để anh cảm nhận được lòng xót thương.  Ngài không muốn loại trừ ai, bất kể người đó như thế nào.  Nước mắt của người cha nhỏ xuống khi người con thứ ra đi.  Dòng lệ ấy cũng tuôn chảy khi người con cả bất bao dung với em mình.  Trước khi trở lại, Phaolô là người hăng say tìm giết các Kitô hữu.  Cuộc gặp gỡ Chúa Giêsu trên đường đi Damas đã biến đổi cuộc đời của ông Phaolô là chứng nhân của lòng Chúa thương xót (Bài đọc II).  Ước chi mỗi chúng ta cũng hãy trở nên chứng nhân của lòng Chúa thương xót, để rồi, “nơi đâu có cộng đoàn tín hữu, là ở nơi đó có thành trì của lòng xót thương” (Đức Thánh Cha Phanxicô).

 TGM Giuse Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim

QUÁ YÊU- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một”.

Sau Phục Sinh, cô Bitram tặng mỗi em một chiếc hộp hình trứng; cô yêu cầu mỗi người đặt vào đó một biểu tượng sự sống. Nửa giờ sau, từng chiếc hộp mở ra; nào hoa, nào bướm, bọ, kiến… cả lớp sung sướng. Kìa, một chiếc hộp rỗng! Có tiếng la, “Ngốc!”. Philip – một em bị hội chứng Down – lên tiếng, “Của tôi!”. Bọn trẻ lại la to, “Ngốc!”; “Tôi đúng! Ngôi mộ trống!”. Cả lớp im lặng, kính phục! Không lâu sau, cậu bé qua đời. Tại đám tang, tất cả học sinh tiến lên; mỗi em đặt trên quan tài một quả trứng rỗng – biểu tượng sự sống!

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu quả trứng rỗng là biểu tượng nói lên Chúa Kitô đã phục sinh – thì Thánh Giá được suy tôn hôm nay nhắc nhở, vì ‘quá yêu’ thế gian, Thiên Chúa đã ban Con Một, và Người Con ấy đã hiến thân chịu chết trên thập giá.

Dùng hai đoạn Thánh Kinh nổi tiếng, Chúa Giêsu giải thích cho Nicôđêmô. Israel nổi loạn, Chúa cho rắn lửa cắn chết nhiều người, Môsê van xin; Chúa bảo, “Hãy làm một con rắn, treo lên một cây cột. Ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống!” – bài đọc một. Từ nguyên của “seraph” – “rắn lửa” – còn có nghĩa là Satan. Treo con rắn lên, Môsê đã treo tội lỗi của họ lên. Họ ăn năn khi nhận ra tội lỗi của mình bị treo lơ lửng trước mắt. Chúa Giêsu muốn nói, kẻ thù thực sự của dân không phải là những áp bức bên ngoài; mà chính là tội lỗi ngự trị trong chính trái tim. Những lời này hẳn đã tác động đến trái tim của biệt phái Nicôđêmô đến nỗi ông đã trở thành môn đệ giúp đưa xác Ngài xuống khỏi thập giá.

Khác với mọi thầy thuốc, Chúa Kitô không chỉ chạm đến vết thương, nhưng còn bước vào chính vết thương ấy. Ngài không như một thầy thuốc lạnh lùng chạm vào bệnh nhân rồi tắm mình trong thuốc sát trùng; nhưng như một bác sĩ trước khi mổ, chỉ vào mình và nói, “Hãy xem vết sẹo của tôi!”; rồi chỉ vào vết thương hoang hoác trên ngực, “Tôi cũng là nạn nhân của sự dữ!”. Ngài chấp nhận cái chết tàn khốc hầu có thể thấu cảm nỗi đau của từng phận người; Ngài thánh hoá, lấy nó làm của mình, biến nó thành niềm vui, bình an và hy vọng cho mọi người vì Ngài đã ‘quá yêu’ con người. “Qua những vết thương của mình, Ngài không đứng ngoài, nhưng cùng bước vào nỗi đau của chúng ta!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một”. Thập giá không chỉ nói về cái chết, nhưng loan báo một tình yêu không bao giờ chết! Nhờ đó, khổ đau không còn là ngõ cụt, cái chết không là dấu chấm hết; bởi lẽ, Chúa Kitô đã biến dấu chấm hết thành dấu hai chấm, mở ra sự sống đời đời. Chính vì thế, nơi mỗi thập giá chúng ta mang, dù là bệnh tật, mất mát hay khổ đau, vẫn ẩn chứa một sức mạnh cứu độ – cứu độ mình và cứu độ người khác. Như vậy, mỗi thập giá cuộc đời chúng ta luôn có thể trở thành hiến lễ tình yêu, gieo niềm hy vọng. “Đức Kitô đã không chọn thoát khỏi khổ đau, nhưng thánh hoá nó, để không một vết thương nào nơi chúng ta lại thiếu hy vọng!” – Jürgen Moltmann.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con biết ôm lấy thập giá đời mình không như một hình phạt, nhưng như một cơ hội để yêu đến cùng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***********************************************

LỜI CHÚA CHÚA NHẬT SUY TÔN THÁNH GIÁ, TUẦN XXIV THƯỜNG NIÊN

Con Người sẽ phải được giương cao.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an. Ga 3,13-17

13 Khi ấy, Đức Giê-su nói với ông Ni-cô-đê-mô rằng : “Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống. 14 Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, 15 để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.

16 “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. 17 Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.”


 

Thánh Gioan Kim Khẩu (349 – 407) – Cha Vương

Mến chúc Bạn và gia đình một ngày an lành. Nào cùng hít thở sâu 10 lần để lấy sinh lực của Chúa Thánh Thần mà vui tươi hăng say phục vụ nhé.

Cha Vương

Thứ 7: 13/09/2025.  t6-24

Hôm nay Giáo Hội mừng kính Thánh Gioan Kim Khẩu. Thánh nhân sinh tại nước Thổ nhĩ Kỳ vào năm 349 tại Antiokia. Người ta gọi Ngài là Gioan thành Antiokia, được mệnh danh là Kim Khẩu: Chrysostome. Miệng tuôn toàn những lời quí như vàng. Thánh nhân có tài hùng biện và trí khôn ngoan minh mẫn hiếm có. Gioan thành Antiokia ngay từ khi còn nhỏ đã được mẹ Ngài giáo dục với một lòng nhân ái bao la, truyền đạt cho Ngài một đức tin sắt đá và lòng hy sinh hào hiệp. Năm 373, thánh nhân được tuyển vào chức đọc sách, nhưng tài lợi khẩu, hoạt bát của Ngài đã làm say mê bao người, từ đó danh tiếng Ngài vang dội khắp nơi. Vì danh tiếng lẫy lừng nổi bật do lòng đạo đức thánh thiện và tài hùng biện có sức thuyết phục nhiều người trở về với chúa, người ta nhất loạt tôn thánh nhân lên chức giám mục, nhưng Ngài khiêm tốn khước từ và chỉ thích ẩn mình, ăn chay, cầu nguyện. Ý Chúa lạ lùng không ai hiểu thấu, sau bốn năm sống khắc khổ, Ngài lâm bệnh dạ dầy nặng, buộc Ngài phải trở về Antiokia. 

Năm 386, thánh nhân lãnh nhận sứ vụ linh mục và trong cương vị linh mục, suốt 12 năm, thánh nhân đã làm say mê dân thành Antiokia nhờ lòng sốt sắng, tài ăn nói thuyết phục, miệng tuôn những lời quí như vàng và đưa rất nhiều người quay về với Chúa do lời giảng dậy của Ngài.

    Thánh nhân đả phá những cổ tục mê tín, cuộc sống hào phóng, xa hoa, trụy lạc của những người giầu và kêu gọi mọi người lưu tâm đến những người nghèo. 

Chính thánh nhân nêu gương sáng sống nghèo và giúp đỡ người nghèo. Năm 397, Ngài được bầu làm giám mục thành Constantinople, thánh nhân lưu tâm nghiên cứu về thánh Phaolô tông đồ, cải tổ hàng giáo sĩ, thiết lập một số qui chế để thánh hóa bản thân, hủy bỏ tận căn mọi tập tục xa xỉ gây tốn phí tiền bạc, của cải, vật chất. Ngài chống đối kịch liệt các bè rối Ariô, Novatio vv.

(Nguồn: Hạnh Các Thánh)

   Thánh nhân qua đời vào ngày 14/9/407, Chúa thưởng công Ngài bằng vô số phép lạ sau khi Ngài chết. Ðức Thánh cha Piô X đã nâng Ngài lên bậc tiến sĩ Hội Thánh và đặt Ngài làm bổn mạng của những nhà giảng thuyết.

Mời Bạn suy niệm những câu nói vàng ngọc của Ngài sau đây nhé:

(1) Nếu bạn không tìm thấy Chúa Kitô nơi người ăn mày này, thì bạn sẽ không tìm thấy Ngài nơi chén thánh.

(2) Tội lỗi là một vết thương. Ăn năn là thuốc chữa.

(3) Cầu nguyện cho chính mình là bản năng tự nhiên; cầu nguyện cho người khác là bản năng của ân sủng.

(4) Yêu tiền bạc là một điều kinh khủng! Nó làm cho con mắt và lỗ tai không còn nghe thấy gì, khi đó con người tệ như con thú hoang dã.

(5) Tình yêu của người chồng và người vợ là sức mạnh gắn bó toàn xã hội.

(6) Dù lời của bạn có đúng cách nào, nó sẽ mất tất cả hiệu lực nếu bạn nói khi bạn giận.

Câu nào đánh động bạn nhất? (Câu 3 & 6 đánh động mình nhất)

Lạy thánh Gioan Kim Khẩu, xin ban cho chúng con biết dùng miệng lưỡi để ca tụng và cảm tạ tri ân Thiên Chúa.

From: Do Dzung

https://www.youtube.com/watch?v=-nMYEdiUW8k

Gia Ân – Con Luôn Cần Chúa

Linh Đạo của Đức Hồng Y Phanxicô Xavier Nguyễn Văn Thuận-  Tác giả: Gioan Phùng Văn Phụng

 Tác giả: Gioan Phùng Văn Phụng

Ngài viết các cuốn sách : “Năm Chiếc Bánh và Hai Con Cá”, “Cầu Nguyện Hy Vọng”; “Đường Hy vọng dưới Ánh Sáng Lời Chúa và  Cộng  Đồng Vaticanô II”; “Những Người Lữ Hành Trên Đường Hy Vọng”; “Chứng Nhân Hy Vọng “Tất cả bài viết và bài giảng của Ngài đều mang ý nghĩa của niềm tin vào Chúa và Đức Mẹ, luôn luôn có niềm Hy vọng lớn lao.

1)      Về  Hy Vọng:

Ngài viết: “

Chấm này nối tiếp chấm kia, ngàn vạn chấm thành một đường dài.

Phút này nối tiếp phút kia, muôn triệu phút thành một đời sống.

Chấm mỗi chấm cho đúng, đường sẽ đẹp.

Sống mỗi phút cho tốt, đời sẽ thánh.

Đường hy vọng do mỗi chấm hy vọng.

Đời hy vọng do mỗi phút hy vọng.”

Sách “Đường Hy Vọng và Dẫn giải” câu 978 trang 385.

Do đó “Đường Hy Vọng” là linh đạo của Ngài để hướng dẫn chúng ta trên con đường lữ thứ trần gian này lúc nào cũng sống tốt, sống trong Hy vọng.

2)      Về Cầu nguyện:

Ngài dạy chúng ta cầu nguyện bằng câu chuyện sau đây: “

Đức Mẹ còn  sử dụng cả người cộng sản để nhắc nhở tôi cầu nguyện.

 Ông Hải đã từng ở tù, nằm cùng buồng với tôi để mật thám tôi, sau đã thành bạn tôi. Trước ngày ông ta về, ông đã hứa với tôi: Nhà tôi ở Long Hưng, chỉ cách La vang 3km, tôi sẽ đi La vang cầu nguyện cho anh.

Tôi tin lòng thành thật của anh bạn, nhưng tôi hoài nghi làm sao một người cộng sản mà đi cầu nguyện Đức Mẹ cho tôi! Sáu năm sau, đang lúc tôi ở biệt giam, tôi đã được một bức thư của ông Hải, lạ lùng thật,! Lạ hơn nữa là lời lẽ của ông như sau:

“ Anh Thuận thân mến, tôi đã hứa với anh, tôi sẽ đi cầu nguyện Đức Mẹ La Vang cho anh. Mỗi Chúa nhật nếu trời không mưa, lúc nghe chuông La Vang, tôi lấy xe đạp vào trước Đài Đức Mẹ, vì chiến tranh bom đạn đã đánh sập nhà thờ rồi. Tôi cầu nguyện thế này: Thưa Đức Mẹ, tôi không có đạo, tôi không thuộc kinh nào cả. nhưng tôi đã hứa sẽ đi cầu nguyện Đức Mẹ cho anh Thuận, nên tôi đến đây. Xin Đức Mẹ biết anh Thuận cần gì thì cho anh ấy.”

Đức HY viết: Tôi hết sức cảm động. Tôi đọc đi đọc lại rồi đặt thư xuống nhắm mắt lại: Lạy Mẹ , Mẹ đã dùng anh cộng sản này để dạy con cầu nguyện; chắc Mẹ đã nhậm lời anh ấy, con mới còn sống đây.

Sách” Năm Chiếc Bánh và Hai Con Cá” trang 48

Đức Hồng Y đã cảm hóa anh Hải, người cộng sản này đi La Vang cầu nguyện Đức Mẹ cho Ngài.

3)Yêu kẻ thù:

  Đức Hồng Y viết: “

Có một hôm mấy anh gác hỏi tôi:

–          Ông có thương chúng tôi không?

–          Có chứ, tôi yêu thương các anh cách thành thực, không có gì là khách sáo đâu!

–          Kể cả khi người ta giam ông, mất tự do năm này sang năm khác? Không xét xử gì cả.?

–          Anh nghĩ lại bao nhiêu năm ở với nhau. Tôi làm sao giấu được. Tôi thực sự yêu thương các anh.

–          Chừng nào được tự do anh có sai giáo dân của anh trả thù không?

–          Không, tôi vẫn tiếp tục yêu thương, dù các anh có muốn giết tôi.

–          Nhưng tại sao lại yêu kẻ thù hại anh?

–          Vì Chúa Giêsu đã dạy tôi yêu thương; nếu tôi không tuân giữ, tôi không đáng gọi là Kitô hữu nữa.”

(Sách đd trang 76)

 Ngài đã dạy chúng ta yêu thương tột cùng, yêu thương như Chúa Kitô đã dạy chúng ta rằng: “Còn Thầy Thầy bảo anh em, Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ đã ngược đãi anh em” (Mt 5,44)

 Thật là tuyệt diệu biết bao nếu chúng ta đem áp dụng vào đời sống hàng ngày, thì chúng ta sẽ tràn đầy niềm vui, niềm hy vọng khi sống trong hiện tại cũng như sau này khi chúng ta qua đời về với Chúa. Sống với tất cả tình yêu thương như Chúa dạy yêu cả kẻ thù của mình thì huống hồ gì trong gia đình chồng (vợ), cha(con), anh chị em với nhau trong gia đình hay bạn hữu sinh hoạt trong các đoàn thể của nhà thờ hay cộng đoàn làm sao mà thù ghét nhau được nếu nhớ lời dạy của Thầy Chí Thánh, Đức Chúa Kitô đã  dạy “yêu kẻ thù”.

 Lạy Chúa, giúp cho con biết khiêm nhường, nhận mình yếu đuối, khó mà yêu thương những kẻ đã hành hạ mình. Xin cho con biết thứ tha, biết thật sự yêu thương kẻ đã gây biết bao đau khổ khó khăn cho con và gia đình con. Lạy Chúa, xin Chúa giúp con. biết sống khoan dung hơn, biết nhẫn nhục, khiêm nhường hơn, biết sống yêu thương nhiều hơn từ trong gia đình cho tới ngoài xã hội. Con cầu xin Chúa. Amen

 Gioan Phùng Văn Phụng

******** 

Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận tập 3

http://www.youtube.com/watch?v=omus-TOMSuk

Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận tập 2

http://www.youtube.com/watch?v=VSce1xfeHoI

Đời tù đày của Cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận tập 1

http://www.youtube.com/watch?v=co-k-hvSRco


 

MÙA ĐƯỢC, MÙA MẤT – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Chúc tụng Danh Thánh Chúa, tự giờ đây cho đến mãi muôn đời!”.

Trong “The Complete Disciple”, tạm dịch, “Thợ Lành Nghề”, Paul W. Powell mô tả một tình trạng khá buồn: “Nhiều nhà thờ nhắc tôi về một nhóm thợ ngồi xuống đứng lên trong kho nông cụ. Mỗi Chúa Nhật, họ đến nghiên cứu, mài cày, tra dầu vào máy; sau đó, đứng dậy, ra về. Lại Chúa Nhật, họ đến, nghiên cứu, mài cày, tra dầu vào máy; sau đó, đứng dậy, ra về. Tuần này qua tuần khác, năm này qua năm khác, cũng ngần ấy việc. Không ai còn nhớ đến chuyện ra đồng. Vì thế, với họ, một mùa bội thu là những gì thuộc về các giấc mơ!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại ‘cánh đồng’ đời mình. Đúng hơn, nhìn lại những năm tháng, xem đâu là ‘mùa được’ – nghĩa là khi Danh Chúa rạng sáng, “Chúc tụng Danh Thánh Chúa, tự giờ đây cho đến mãi muôn đời!” – Thánh Vịnh đáp ca; và đâu là ‘mùa mất’ khi Danh Ngài bị lãng quên.

Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta một phương thức tối đơn giản, “Xem quả thì biết cây!”. Có những quãng thời gian; trong đó, những quyết định, những hoạt động được thực hiện, khi đời sống cầu nguyện của chúng ta trở nên sâu sắc, dẫu đó có thể là những tháng ngày khó khăn nhưng chúng ta đã có một ‘mùa bội thu’. Đang khi có thể có những vụ mùa mà bên ngoài là thành công với sự kiện này, sự kiện khác… nhưng bên trong, chỉ là huyễn danh, vụ lợi, trống rỗng và thực chất là chúng ta ‘mất trắng!’. Đó là những vụ mùa mà danh chúng ta ‘rạng sáng’, đang khi Danh Chúa thì ‘tắt ngủm!’. “Khi con người tôn vinh chính mình, họ làm lu mờ Danh Chúa; khi họ tôn vinh Danh Chúa, tên tuổi họ lại được nâng cao trong chân lý!” – John Calvin.

Phaolô thú nhận, “Đức Kitô Giêsu đã đến thế gian để cứu những người tội lỗi, mà kẻ đầu tiên là tôi” – bài đọc một. Chạy theo danh vọng và sự công chính của riêng mình, Phaolô đã có một mùa thảm hại; nhưng một khi để Đức Kitô chạm đến – đúng hơn, chiếm hữu – thì ngay trong sự yếu đuối, Phaolô lại có một ‘mùa được’ cho mình và cho những người khác. Từ đó, Phaolô dâng đời mình cho sứ vụ giữa cánh đồng dân ngoại và đã bội thu, “Kính dâng Ngài danh dự và vinh quang đến muôn thuở muôn đời!”.

Anh Chị em,

“Chúc tụng Danh Thánh Chúa!”. Cuộc đời mỗi người chúng ta có thể có nhiều mùa, nhưng điều quyết định không phải ở chỗ chúng ta ‘được’ hay ‘mất’ theo tiêu chuẩn thế gian, mà ở chỗ Danh Chúa có được hiển sáng hay không. Nhiều lúc, một mùa tưởng là mất, nếu trong đó bạn và tôi bám lấy Chúa, lại trở thành được; đang khi một mùa tưởng là được, nếu chúng ta chỉ tô vẽ cho danh mình, lại hoá mất. Ước gì từng mùa của chúng ta, dẫu vui hay buồn, thịnh hay suy, đều trở thành cơ hội cho muôn dân thốt lên: “Chúc tụng Danh Thánh Chúa, từ giờ đây cho đến mãi muôn đời!”. Vì lẽ “Khi Thiên Chúa được tôn vinh, ngay cả những mất mát của chúng ta cũng trở thành chiến thắng!” – Charles Spurgeon.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con sống ‘văn hoá nhàn rỗi’, suốt ngày đứng lên ngồi xuống, đi vào đi ra; hoặc mài cày cho bóng, tra dầu cho trơn. Cho con dám ra đồng, để có một ‘mùa bội thu’ thật sự!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

******************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XXIII Thường Niên, Năm Lẻ

Tại sao anh em gọi Thầy : “Lạy Chúa ! Lạy Chúa !”, mà anh em không làm điều Thầy dạy ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 6,43-49    

43 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Không có cây nào tốt mà lại sinh quả sâu, cũng chẳng có cây nào sâu mà lại sinh quả tốt. 44 Thật vậy, xem quả thì biết cây. Ở bụi gai, làm sao bẻ được vả, trong bụi rậm, làm gì hái được nho ! 45 Người tốt thì lấy ra cái tốt từ kho tàng tốt của lòng mình ; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu từ kho tàng xấu. Vì lòng có đầy, miệng mới nói ra.

46 “Tại sao anh em gọi Thầy : ‘Lạy Chúa ! Lạy Chúa !’, mà anh em không làm điều Thầy dạy ?

47 “Ai đến với Thầy, và nghe những lời Thầy dạy mà đem ra thực hành, thì Thầy sẽ chỉ cho anh em biết người ấy ví được như ai. 48 Người ấy ví được như một người khi xây nhà, đã cuốc, đã đào sâu và đặt nền móng trên đá. Nước lụt dâng lên, dòng sông có ùa vào nhà, thì cũng không lay chuyển nổi, vì nhà đã xây vững chắc. 49 Còn ai nghe mà không thực hành, thì ví được như người xây nhà ngay mặt đất, không nền móng. Nước sông ùa vào, nhà sụp đổ ngay và bị phá huỷ tan tành.”


 

Khi nào người Công giáo buộc phải xưng những tội nặng?- Cha Vương 

Hôm nay ngày 11/9 là ngày nước Mỹ tưởng nhớ vụ tấn công khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001. Ngày này đã thay đổi tiến trình lịch sử của nước Mỹ và cả thế giới. Xin bạn đọc một kinh vực sâu cầu nguyện cho những nạn nhân của nạn khủng bố.

Cha Vương 

Thứ 5: 9/11/2025.  t2-23

GIÁO LÝ: Khi nào người Công giáo buộc phải xưng những tội nặng? Khi đủ tuổi khôn, tín hữu phải xưng các tội nặng. Hội thánh mạnh mẽ khuyên phải xưng tội nặng một năm ít là một lần. Dù sao, khi biết mình mắc tội nặng, tín hữu phải đi xưng tội trước khi rước lễ. (YouCat, số 234 )

SUY NIỆM: Hội thánh hiểu đủ tuổi khôn là tuổi trẻ em có thể dùng lý trí để học biết phân biệt tốt xấu. 

❦  Nghĩ rằng ta phải sống sao để không bao giờ cần được tha thứ, nghĩ thế không đúng. Chấp nhận sự yếu đuối của mình, nhưng luôn đứng lại trên đường, không đầu hàng, trái lại cứ tiến bước về phía trước và luôn luôn trở lại nhờ bí tích Giao hòa để lại lên đường và nhờ thế lớn lên cho Chúa, tất cả được chín chắn lên trong hiệp thông với Chúa—Đức Bênêđictô XVI. (YouCat, số 234 t.t.)

LẮNG NGHE: Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hòa với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình. (Mt 5:23-24)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa là Người Cha yêu thương, xin giúp con biết siêng năng xét mình hằng ngày để con ý thức được bản chất yếu đuối của con mà chạy đến Chúa xin ơn tha thứ.

THỰC HÀNH: Tập có thói quen xét mình hằng ngày và đọc kinh Ăn Năn Tội trước khi đi ngủ. 

From: Do Dzung

*********************

Xin Xót Thương Con | Đỗ Vy Hạ 

MẮT XÓT THƯƠNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới?”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời chúng ta soi mình trong ‘mắt xót thương’ của Chúa Giêsu. Ánh mắt Ngài sẽ chỉ cho chúng ta sự mù lòa của mình, chữa lành nó; đồng thời, giúp chúng ta nhìn người khác với ánh mắt khoan dung.

Một số tội nhân có thể lầm tưởng khi nói, “Tôi không cảm thấy trong mình một nặng nề nào, tôi có tội gì đâu!”. John Fisher trả lời, “Nếu con chó bị buộc một hòn đá lớn vào cổ và ném xuống từ một ngọn tháp, thì chừng nào đang rơi, nó sẽ không nhận thức trọng lượng của hòn đá; một khi xuống tới đất, tan ra từng mảnh, nó mới chợt hiểu lý do!”.

Trong “Lâu Đài Nội Tâm”, Têrêxa Avila giải thích, “Một trong những bước đầu của hành trình nên thánh là hiểu biết bản thân!”. Hiểu biết phát sinh lòng khiêm tốn; vì khiêm tốn chỉ đơn giản là nhìn nhận đúng đắn con người mình. Một người không thấy mình dưới ánh sáng của Chúa sẽ sai lầm khi nhìn người khác và dễ dàng đưa ra những phán xét sai lầm khi chỉ thấy tội lỗi của người anh em. “Sự hiểu biết trung thực về bản thân giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ của việc tự dối mình!” – Vernon Howard.

Điều Têrêxa nói được tìm thấy nơi Phaolô, “Trước kia, tôi là kẻ nói lộng ngôn, bắt đạo và ngạo ngược”. Nhưng nhờ hiểu biết đúng đắn, Phaolô nhận ra lòng thương xót của Thiên Chúa, “Tôi đã được Người thương xót, vì đã hành động một cách vô ý thức” – bài đọc một. Từ đó, quên đi chặng đường đã qua, lao mình về phía trước, Phaolô lòng đầy hân hoan, “Lạy Chúa, Chúa là phần sản nghiệp con được hưởng!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Với những hình ảnh thực tế, Chúa Giêsu mô tả sự lầm lạc nghiêm trọng nơi những ai thiếu ý thức về mình. Họ là những kẻ không thấy “cái xà trong mắt mình”, nghĩa là không thấy tội lỗi của bản thân; điều này dẫn đến việc chỉ thấy tội lỗi người khác. Cách tốt nhất để biết chính mình là nhìn vào ‘mắt xót thương’ của Chúa Giêsu. Chiêm ngắm ánh mắt Ngài, chúng ta vừa nhận ra sự thật về mình, vừa học cách nhìn tha nhân bằng cái nhìn thương xót vĩnh viễn như Ngài. “Khi bạn nhìn vào đôi mắt Chúa Giêsu, bạn nhận ra Ngài biết tất cả về bạn nhưng vẫn yêu thương bạn!” – Max Lucado.

Anh Chị em,

Thật dễ để bạn và tôi thấy “cái rác trong mắt người khác” hơn là thấy “cái xà trong mắt mình”. Nhưng một khi để cho ‘mắt xót thương’ của Chúa Giêsu chạm đến, chúng ta mới thật sự nhìn thấy con người mình trong sự thật. Đó không phải là một ánh nhìn kết án, nhưng là ánh nhìn chữa lành; nó vừa chỉ ra sự mù lòa, vừa khơi dậy niềm hy vọng. Chiêm ngắm mắt Ngài, chúng ta học được cách tha thứ, cảm thông và yêu thương người khác như Chúa đã yêu. Nhờ vậy, thay vì mang trong tim đôi kính của xét đoán, chúng ta mang cho nó đôi kính xót thương, và thế giới này được soi rọi bằng tình yêu.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin ánh mắt Ngài khoan thủng lớp vỏ tự dối nơi con; soi vào những góc tối con sợ đối diện, để bóng tối ấy biến thành nơi gặp gỡ của ánh sáng và ân sủng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*******************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXIII Thường Niên, Năm Lẻ

Mù mà lại dắt mù được sao ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 6,39-42

39 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho môn đệ dụ ngôn này : “Mù mà lại dắt mù được sao ? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố ? 40 Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi. 41 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới ? 42 Sao anh lại có thể nói với người anh em : ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra’, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình ? Hỡi kẻ đạo đức giả ! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em !”


 

 Sự vô lý của đạo Công giáo? – HÃY VUI MỪNG VÌ CÓ NIỀM HY VỌNG”

Thao Teresa

 Sự vô lý của đạo Công giáo?

HÃY VUI MỪNG VÌ CÓ NIỀM HY VỌNG”

(Rm 12, 12)

Đã có những lúc tôi tự hỏi: Đạo Công giáo có vô lý quá không? Tại sao một Thiên Chúa được gọi là toàn năng và tốt lành, mà thế giới này vẫn đầy dẫy đau khổ? Tại sao lại có Chúa Ba Ngôi — một mầu nhiệm nghe tưởng như nghịch lý? Tại sao lại có những tín điều mà lý trí con người khó lòng chạm tới?

Tôi đã từng đi tìm câu trả lời. Tìm mãi không ra. Và rồi, trong một khoảnh khắc mệt mỏi, tôi đã nghĩ: “Hay là đạo mình… toàn những điều vô lý?”

Nhưng rồi, có lẽ chính những “điều vô lý” ấy lại mở ra một thế giới mà lý trí thuần túy không thể hiểu nổi. Một thế giới của những điều “không hợp lý chút nào” theo lẽ đời thường, nhưng lại quá đỗi đẹp đẽ.

Khi “vô lý” thành tình yêu

Có lần, tôi đến thăm vài trung tâm chăm sóc những bệnh nhân phong. Họ là những con người đã bị thế giới lãng quên, cơ thể tàn tạ, mang những vết thương không chỉ trên da thịt mà cả trong tâm hồn. Ấy vậy mà, giữa nơi tưởng chừng đầy bóng tối đó, tôi gặp những linh mục, những nữ tu, những người trẻ âm thầm phục vụ từng bữa ăn, từng viên thuốc, từng vết thương mưng mủ.

Họ lau chùi những cơ thể đã biến dạng, họ chạm vào những bàn tay cụt ngón, họ đỡ những bước đi xiêu vẹo — với một sự dịu dàng đến khó tin.

Tôi hỏi một sơ: “Sơ làm công việc này lâu chưa? Có khi nào sơ thấy mệt, thấy chán không?”

Sơ mỉm cười: “Mệt thì có, nhưng không chán. Vì ở đây, mình gặp được Chúa trong từng con người tưởng chừng đã bị bỏ rơi.”

Tôi đứng lặng. Một phần trong tôi vẫn muốn phản biện: “Nhưng… những việc này có đáng không? Có hợp lý không? Liệu những người đó có thể trả ơn gì?”

Nhưng rồi, tôi hiểu ra: đó chính là thứ “vô lý” mà đức tin mở ra.

Những mái ấm của những người bị thế giới từ chối

Ở một mái ấm khác, tôi gặp những đứa trẻ sinh ra từ những bà mẹ muốn phá thai. Họ tìm đến đây vào những phút cuối cùng, khi tưởng như chẳng còn con đường nào khác. Người đời có thể trách cứ, có thể quay lưng. Nhưng cánh cửa của mái ấm này luôn mở.

Những sơ ôm lấy những bà mẹ ấy, cho họ một chỗ ngủ, một bữa cơm, và quan trọng nhất — một cơ hội để yêu thương đứa con trong bụng.

Tôi nhìn những đứa trẻ nô đùa trong sân, tiếng cười vang lên như một khúc nhạc giữa bao đổ nát. Và tôi nghĩ: nếu không có những “điều vô lý” của đức tin, có lẽ những tiếng cười này đã chẳng tồn tại.

Khi lý trí dừng lại, trái tim lên tiếng

Có những điều về đức tin mà lý trí không thể giải thích. Nhưng cũng có những điều về tình yêu mà lý trí không bao giờ giải thích nổi. Đức tin Công giáo, có lẽ, nằm ở giao điểm ấy. Nơi những điều “khó hiểu” trở thành động lực để làm những việc mà thế gian cho là “không hợp lý”:

* Đón nhận những bệnh nhân HIV khi cả xã hội ruồng bỏ.

* Chăm sóc những người khuyết tật chẳng thể “trả ơn” được gì.

* Hy sinh cuộc đời để ở bên những người mà thế giới tránh xa.

Nếu chỉ dùng lý trí, có lẽ chẳng ai làm vậy. Nhưng chính niềm tin vào một Thiên Chúa yêu thương, chính cái “vô lý” của thập giá, lại khiến con người dám bước vào những góc tối nhất của cuộc đời để thắp lên một ngọn nến.

Tôi không còn nghĩ đạo Công giáo là vô lý.

Hoặc nếu có, thì đó là sự vô lý của tình yêu.

Một tình yêu không cân đo, không mặc cả, không đợi đáp trả.

Và có lẽ, chính sự “vô lý” ấy mới làm cho thế giới này vẫn còn hy vọng.

Nguồn : https://phailamgi.com/…/su-vo-ly-cua-dao-cong-giao.5133/