Vực Mắt – Cổ Ngư

Kimtrong Lam

 Vực Mắt –

Cổ Ngư.

Cho tôi lại nhà trường,

Bao nhiêu là người thương,

Không ai thù ai oán,

Ai cũng bảo tôi ngoan…

Kỷ niệm – Phạm Duy

Văng một cái. Thằng bé bật đầu vào bảng, chúi nhào. Má phải và một mảng tóc bệt phấn, nhức buốt. Má trái hằn đỏ dấu tay, bỏng rát. Nó nhìn lên, nước mắt đổ trào. Vì đau, có. Vì ức, nhiều phần hơn. Ðôi mắt lạnh của frère Tuấn, sau cặp kính trắng, khúc xạ qua làn nước mắt mờ mịt, như lồi hẳn ra, ngó xuống đầy vẻ đe doạ. Nó nghe giọng frère nói, vang âm âm giữa những tiếng o o của màng nhĩ:

– Nhật, đứng lên! Em có nhận tội ăn cắp bút của bạn không? Còn chối nữa không?

Nó có ăn cắp đâu mà nhận! Ðứa nào chơi ác, nhét cây Pilot của thằng Ðức ngồi bàn đầu vào cặp nó lúc ra chơi. Ðầu giờ học, sau khi đọc xong kinh «Kính mừng», cả lớp vừa được phép ngồi xuống, nó đang loay hoay lôi cuốn tập giáo lý bìa xanh dương ra thì thằng Ðức mếu máo lên khai mất bút. Thế là frère Tuấn dốc cặp từng đứa một ra khám xét. Thế là nó bị lôi lên đứng trước lớp, lãnh một cái bạt tai nháng lửa sau khi một mực lắc đầu kêu oan. Nó muốn chồm lên, muốn gào lên, nhưng những tia nhìn lạnh băng phóng xuống từ độ cao của tấm áo chùng đen như ghim chặt nó vào bục gỗ. Tay chân nó cứng ngắc. Không điều khiển được nữa, dù bên tai vẫn văng vẳng tiếng rít: «Nhật! Ðứng lên! Tôi bảo đứng lên! Ðứng lên!» Thằng bé bất lực nhìn đôi kính trắng càng lúc càng gần, trương nở, phình to ra như một bầu thủy tinh khổng lồ, rồi úp chụp lên nó. Trọn vẹn.

Hơn hai mươi năm, đến sáng nay Nhật mới chợt hiểu vì sao mình lại có ác cảm với những người đeo kính trắng. Giấc mơ như con ác thú, lâu lâu lại trồi lên từ tiềm thức, khạc những tia lửa đỏ quạch, rồi chìm sâu xuống, nằm phục ở đó. Không làm sao Nhật xua đuổi nó đi được, dù đã hơn một ngàn lần, anh tự nhủ: Phải quên, phải rộng lượng, phải biết tha thứ. Dù thằng bạn chơi ác sau đó đã xanh lè mặt đứng ra nhận tội. Dù frère Tuấn sau đó đã ngỏ lời xin lỗi. Cảm xúc, như nhát chém quá mạnh tay vào thân gỗ non, giữ nguyên dấu vết giữa những vòng tròn tăng trưởng. Không cách gì bôi xoá đi được! Nhật khổ sở loay hoay với nó suốt thời niên thiếu. Càng lớn, sự trỗi dậy của con quái vật càng thưa dần, nhưng giấc mơ không vì thế mà bớt đi kịch tính. Có những lần, Nhật thấy mình vẫn bé nhỏ, yếu đuối như ngày nào. Vài lần khác, Nhật cảm nhận mình lớn hơn, đã đủ sức giơ cánh tay lên để chống trả lại, nhưng mỗi khi chạm phải những tia nhìn loáng lạnh sau lần kính trắng, anh lại bị hất đi thật mạnh, thật xa, vọt qua khỏi cửa lớp, ra tới hành lang để rồi ngã chúi xuống cái khoảng không đen ngòm phía dưới. Ðen như tấm áo chùng của frère Tuấn!

Trừ một lần, anh thấy mình đứng bật được dậy và bỏ chạy thật nhanh về nhà, đằng sau có người đuổi dồn. Anh có đủ thì giờ để đóng gấp, khoá kín tất cả cửa chính, cửa sổ rồi cuộn tròn người ôm đầu khóc tấm tức trước khi bước chân kẻ lạ sầm sập ào đến. Kẻ lạ? Frère Tuấn? Anh không thấy được mặt kẻ đuổi theo sau lưng. Chỉ biết đã thót tim mừng rỡ khi tiếng gà gáy báo sáng rộn rã vang lên bên tai. Giấc mơ ấy đến khoảng một tháng sau khi Nhật gặp lại frère Tuấn. Ở ngoài đời hẳn hòi. Giữa ban ngày ban mặt chứ không phải trong cơn ác mộng. Chiều thứ Ba. Rạp xi-nê Văn Hoa Ða Kao. Sau khi nát cả người vì chen lấn mua cho bằng được tấm vé xem phim «Nạn hồng thuỷ» của Ba Lan, Nhật thở phào, chìa phần cùi cho người soát vé. Anh bước qua rào cản, hân hoan nghĩ đến những giây phút thoải mái sắp hưởng, bỗng giật mình quay ngoắt lại. Tia mắt ấy. Phải rồi, tia mắt ấy, dáng dấp ấy. Frère Tuấn! Người soát vé quay đi bận rộn với công việc của mình. Nhật bước vào phòng tối, mắt loáng thoáng những áo quần trắng lốp của người Thổ, những tiếng hò hét công thành, tiếng gào thét thảm thương của kẻ cô thế. Lửa cháy loang màn ảnh, đốt đỏ lòng Nhật. Anh nhấp nhổm trên ghế. Nửa phim. Nghỉ giải lao. Ðèn bật sáng. Nhật đẩy cửa lao về phía người soát vé. Anh gọi:

– Frère!

Người đàn ông quay đầu lại. Không có đôi kính trắng, nhưng đúng là frère Tuấn. Nhật bước như chạy đến, nhưng khi khoảng cách chỉ còn độ một thước, anh đột ngột dừng lại, ngượng nghịu:

– Frère còn nhớ con không?

Lúc tiếng «con» buột ra khỏi miệng như một phản xạ tự nhiên, Nhật mới nhận thấy thói quen cũ vẫn còn bám rễ sâu lắm nơi anh. Ðôi mắt người đàn ông nheo nheo:

– Tôi nhận ra em từ nãy. Nhật phải không?

Nhật vui như khi nhận được lá thư có kèm vài tấm hình hiếm hoi của thằng bạn thân từ Canada gửi về. Anh lúng búng:

– Con… Em đâu có ngờ còn gặp lại frère. Trường giải thể, em đứt gần hết liên lạc với thầy cô, bạn bè cũ. Em có nghe nói các frère còn giữ lại được một dãy lầu để ở, nhưng ngại, không dám vô thăm.

Nhật bỗng nhiên liến thoắng. Niềm tự tin bất ngờ kéo vọt anh lên cao hơn, vạm vỡ hơn người đàn ông gầy gò tóc hoa râm đứng trước mặt.

– Tôi… Tôi xin ra khỏi dòng lâu rồi em ạ! Bây giờ tôi có gia đình, con cái như mọi người. Ðừng gọi tôi là frère nữa, gọi là… anh, được rồi. Còn em, dạo này thế nào?

Cuối cùng thì từ lối xưng hô «frère-con» khi xưa, cả hai chấp nhận chuyển sang gọi nhau «thầy-em» cho phù hợp với tình thế mới, và cũng để những cái tai tò mò vểnh dọc vểnh ngang chung quanh bớt chú ý. Nhật rút mấy điếu thuốc Hoa Mai lẻ trong túi áo ra mời. Thầy Tuấn ra dấu từ chối.

– Em đang học lớp mười hai, nhưng nản lắm. Lý lịch như em thì đậu đại học một phần trăm mà đậu «nghĩa vụ quân sự» tới chín mươi chín phần trăm lận thầy ơi! Mấy thằng bạn cùng lớp em vượt biên quá trời! Thà gặp hải tặc Thái Lan mà còn mong có ngày qua tới Mỹ, còn hơn là xách súng đi làm «nhiệm vụ quốc tế cao cả» để rồi bị tụi Pôn Pốt đòm cho một phát, lôi về làm mắm bồ hóc nhai nhóp nhép với nhau!

– Em ăn nói cẩn thận. Giữa chốn đông người…

– Tụi em hết ngán rồi, thầy ơi! Giờ chính trị còn đứng lên cãi tay đôi với «mấy ổng mấy bả» nữa mà!

Tia nhìn của thầy Tuấn loáng lên một cái. Nhật lạnh người. Tấm áo chùng đen lướt thướt. Ngày trước…

– Em… Em nhớ hồi đó thầy đeo kiếng…

– Ờ, ờ, tôi mới làm vỡ tuần trước, chưa kịp thay.

Thầy lại sĩ diện hão rồi! Nhật nhớ đến đôi kính cận dày cộm đã ám ảnh mình bao nhiêu năm nay. Cận nặng như vậy mà cả tuần không có kính, chắc chắn là thầy Tuấn đang kẹt tiền. Như Nhật. Như tất cả những người đang sống vật vờ không tương lai chung quanh đây. Que sera, sera! Hôm nay có tiền, mua năm điếu thuốc, uống ly cà-phê, xem cuốn phim mới ra. Ngày mai hết tiền, nhịn. Vài ba tháng nữa đi nghĩa vụ, tính sau. Biết đâu ông bà già lại xoay sở chạy vạy cho một chỗ lên tàu vượt biên? Những người nhanh chân đã tót đi từ lâu. Bọn chậm chân ở lại được xếp vào ba hạng: Ngu-Nghèo-Nhát. Ngu vì cả tin vào những khẩu hiệu nền đỏ chữ vàng giăng mắc khắp nơi. Nghèo vì thiếu «chỉ», thiếu «cây» chèo chống ra đi. Nhát vì sợ sóng to gió lớn, hải tặc và cá mập, cá… nhà táng! Có ai mà muốn ngồi vào chiếu «Ngu», thường thì đành nhận chiếu «Nhát», còn đại đa số đem chữ «Nghèo» ra mà dán lên to tướng trên đầu. Người nghèo thời nào cũng khổ, nhất là sau những năm «đổi đời» này. Thầy Tuấn «đổi đời», bỏ dòng, lấy vợ sinh con. Anh hai, anh ba, anh tư «đổi đời», bỏ vợ con, bỏ thành phố, vào tù, phá rừng làm rẫy. Thành phố «đổi đời». Người Sài Gòn nhìn nhau không còn nhận ra quen lạ. Hàng xóm mười nhà có đến ba, bốn chủ mới. Người ta đi. Người ta đi. Người ta đi. Ði «học tập». Ði «kinh tế mới». Ði «vượt biên». Một tháng trời, bạn bè cùng lớp thiếu đi chục đứa. Ðủ thứ lý do: bệnh hoạn, về quê, thăm nuôi thân nhân… Trừ lý do thật. Dường như người ta đã quên nói lên sự thật ở thời buổi này. Bệnh truyền nhiễm. Có lẽ, thầy Tuấn cũng đang mắc phải.

– Nhật này… Tôi muốn hỏi em một chuyện.

– Dạ, thầy?

– Em còn giận tôi không?

Nhật nhớ ngay đến vị thế nằm của mình trong giấc mơ. Dán cứng người như con thạch sùng bị đóng đinh vào bục gỗ. Ở dưới thấp. Rất thấp. Và hứng chịu những tia nhìn từ vòi vọi cao ném xuống, phóng xuống, lao xuống tới tấp, đâm nát võng mô.

– Dạ…

– Tôi cứ hối hận mãi đã quá mạnh tay với em. Tôi ghét nhất thói trộm cắp. Em hiểu không? Lúc biết em bị oan, tôi trăn trở mất ngủ mấy đêm, cứ nhắm mắt lại là thấy những dấu tay của tôi lằn đỏ trên má em. Nhưng với cương vị giám học lúc đó, tôi không thể gặp em xin lỗi trực tiếp được. Tôi có gửi thư đến cho cha mẹ em. Ông bà cụ có nói cho em biết không?

– Dạ không, thầy!

– Vậy thì, em bỏ lỗi cho tôi nhé! Dù có trễ mất mấy năm, nhưng gặp được em nói lời xin lỗi, tôi cũng an lòng.

– Không… không sao, thầy. Chuyện cũ bỏ qua, thầy. Mà… thầy cô lúc này đủ sống không?

Thầy Tuấn nhúc nhích đôi môi. Thoáng một nụ cười.

– Nhờ ơn Chúa, cũng tạm vắt mũi đút miệng em ạ. Vợ tôi may gia công, ít ra cũng đỡ bấp bênh hơn cái nghề soát vé này. Con gái lớn của tôi sang năm vào cấp một. Chú út vẫn còn nhà trẻ. Chúng tôi yên phận, chỉ mong sao nuôi nấng, giáo dục các cháu thành nhân, giữ được đạo gốc, thương người, kính Chúa.

Nhật có cảm tưởng như đang được nghe lại những lời giảng giờ giáo lý. Hai tay khoanh trên  bàn ngồi thật ngoan. Mắt nhìn như bị thôi miên vào những di động của bóng áo chùng đen. Và chiếc cổ nhựa trắng, trông xa vểnh như hai chiếc răng thỏ vẩu. Và đôi kính cận sáng loá… Ðèn rực lên. Cửa bật mở. Dòng thác người ùa ra, ồn ào cười nói bình phẩm chửi thề. Gần quầy bán vé, thêm một đám đánh lộn, gấu ó nhau vì chen lấn giành chỗ. Cái đuôi rồng rắn kéo dài suốt mặt tiền rạp xi-nê chờ suất tới bắt đầu rậm rật chuyển động. Nhật hiểu nên chấm dứt cuộc đối thoại ở đây.

– Chắc thầy sắp bận việc. Chào thầy, em về. Tuần tới rảnh, em mời thầy đi uống cà-phê, nghe thầy!

Nhật không giữ đúng lời hứa. Anh Tư trốn trại học tập về sau đó hai ngày, kéo Nhật vượt biên bằng đường bộ, băng qua Cam-pu-chia đến Thái Lan. Bị thổ tả dọc đường, tưởng mười phần chết chín. Anh Tư cõng cái phần xác rũ liệt của Nhật mà băng đồng, vượt rừng. Cái phần xác thối khắm, xụi lơ và nhẹ hổng. Còn cái phần hồn, đã nhiều lúc bay lãng đãng tận đâu đâu. Vừa may đến trại tiếp cư, người bác sĩ Mỹ với thuốc men và những chai nước biển hiện ra, gõ chiếc đũa thần thông cứu mạng kẻ hấp hối. Rồi cũng qua. Sau trận mê sảng, Nhật quên đi nhiều lắm. Trí nhớ như muốn cắt đứt hẳn với quá khứ. Trừ những giấc mơ về frère Tuấn. Nhật cố gắng nghĩ rằng tiếng chân người sầm sập đuổi theo mình trong giấc mơ lần đó là của công an biên phòng, của bộ đội Việt Nam, của Khờ-me Ðỏ, của ai ai đó chứ nhất định không phải của frère Tuấn, người đàn ông gầy gò tóc hoa râm anh gặp lần cuối đứng soát vé ở rạp Văn Hoa. Nhưng…

Hơn hai mươi năm, đến sáng nay Nhật mới chợt hiểu vì sao mình lại có ác cảm với những người đeo kính trắng. Khi chiếc contact lens trợt khỏi đồng tử, rơi xuống mặt báo, Nhật còn cố dướn mắt đọc cho hết những dòng chữ đã bắt đầu nhoè nhoẹt.

Phê-rô

Nguyễn Văn Tuấn

Cựu sư huynh dòng Lasan

Vừa từ trần tại Sài Gòn ngày .. tháng .. năm ….

Hưởng dương 56 tuổi

Tang lễ sẽ được…

Chiếc contact lens còn lại cũng vừa kịp trôi.

Cổ Ngư

PARIS 06.1999


 

Tại sao Chúa Giêsu tỏ ra quan tâm đến các bệnh nhân nhiều đến thế? – Cha Vương

Dù bạn đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào hôm nay, hãy luôn nhớ rằng, Chúa không bao giờ bỏ rơi bạn đâu. Hãy vững tin vào Ngài luôn nhé, mọi sự rồi sẽ ổn thôi bạn ạ.

Cha Vương

Thứ 2: 06/10/2025.  t6-23

GIÁO LÝ: Tại sao Chúa Giêsu tỏ ra quan tâm đến các bệnh nhân nhiều đến thế? Chúa Giêsu đến trần gian để bày tỏ cho thấy tình yêu của Chúa. Người có mặt khi chúng ta đặc biệt bị đe dọa sợ hãi: khi ta bệnh tật Chúa muốn cứu chữa ta cả xác lẫn hồn, Người mời gọi ta tin nơi Người và nhận ra rằng Nước Chúa đang đến. (YouCat, số 240)

SUY NIỆM: Đôi khi ta cũng phải mắc bệnh tật để ý thức rằng: mọi người đều cần đến Chúa dù là có bệnh tật hay không. Bởi vì ta được sống là nhờ Người. Vì thế các bệnh nhân và các tội nhân thường có bản năng đặc biệt ham muốn điều cốt yếu là được sống còn. Ngay thời Tân ước, chính những bệnh nhân là những người tìm cách đến gần Chúa Giêsu; họ cố gắng tìm cách chạm đến Chúa vì có một sức mạnh phát xuất từ Người, và Người chữa lành cho mọi người (Lc 6,19). 

   Giữa sự xấu hơn của thế giới Kitô giáo và sự tốt hơn của

thế giới ngoại giáo, tôi luôn chọn thế giới Kitô giáo vì thế giới Kitô giáo dành một chỗ cho những người không bao giờ có thể có được chỗ đó trong thế giới ngoại giáo: đó là những người bệnh tật, ốm đau, già nua và yếu đuối, và họ được một điều còn tốt hơn là một chỗ: đó là được tình yêu thương đối với những người mà trong thế giới ngoại giáo và không có Thiên Chúa, người ta đã coi và vẫn còn coi họ là vô ích vô dụng. (Heinrich Boll—1917 – 1985, văn gia

Đức), (YouCat, số 240 t.t.)

❦ Người bệnh tật cảm nghiệm được các sự việc tốt hơn mọi người khác. (Reinold Schneider—1913-1958, văn sĩ người Đức)

LẮNG NGHE: Đức Giê-su đáp lại họ rằng: “Người khỏe mạnh không cần thầy thuốc, người đau ốm mới cần. (Lc 5:31)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, trong hoàn cảnh đau đớn, ốm đau, bệnh tật, già nua và yếu đuối xin đừng để con ngã lòng mà quên đi lời Chúa hứa: “Hỡi tất cả những ai gồng gánh nặng nề, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho anh em được nghỉ ngơi bồi dưỡng.”

THỰC HÀNH: Mỗi khi đau đớn hãy hết lòng khẩn nài và thốt lên: Lạy Chúa xin ở bên con luôn mãi.”

From: Do Dzung

*************************************

XIN BÊN CON CHÚA ƠI – Jb. An Ninh I Ca sĩ Tuyết Mai

 CHUỔI HẠT MÂN CÔI VỚI THÁNH NỮ TÊRÊSA HÀI ĐỒNG GIÊSU

 

Sinh hạ trong 1 gia đình đạo đức năm 1874. Lúc 4 tuổi, mồ côi mẹ. Các chi săn sóc thay thế mẹ. Lúc lên 14 tuổi, chị xin vào dòng kín Camelo ở Lisieux. 9 năm tu trong dòng là gần 9 năm bị bệnh liên tục. Nhìn thấy sự yếu đưối của mình, chị hoàn toàn phó thác cho tình yêu Thiên Chúa, như 1 con nhỏ trong cánh tay của mẹ nó. Chị qua đời năm 1897. 28 năm sau, được tôn phong hiển thánh năm 1925. Danh tiếng của chị lan toả cùng trái đất. Do đó mà nhà dòng kín Lisieux trở nên trung tâm hành hương lôi kéo rất nhiều người. Ngày nay bà được Hội Thánh chỉ định làm quan thày các xứ truyền giáo. Khi phong thánh cho thánh Nũ Teresa Hài Đồng Jesu, ĐGH Pio Xl đã nói: Công nghiệp bà thánh Teresa cũng không thua kém công nghiệp Thánh Phanxico Xavier, đả sang phương đông giảng đạo. Thánh nữ Teresa Hài Đồng Jesu là 1 vị thánh rất nhỏ, mà lại rất lớn. Nhỏ là vì Bà chỉ vào tu trong dòng kín Lisieux có 9 năm, thì bà qua đời năm 1897, cũng tại dòng kín Lisieux. Rất lớn, là bà có ý chí chinh phục những người ngoại trở về với Thiên Chúa.

Bà hằng ước ao được sang phương đông, tu tại 1 nhà dòng kín nào đó, để cầu nguyên cho các người ngoại được sớm nhận biết Chúa chân thật. Cho nên bà đã có ý nguyện xin cho được sang Đông Dương, vào tu trong 1 nhà dòng kín ở Hà nội, để được cầu nguyên. Nhưng ước vọng không thành, vì bệnh lao phổi của Bà càng ngày càng trở nên trầm trọng. Bà đã có những đức tính hết sức cao quý tuyệt vời, đó là hy sinh, hãm mình , nhịn nhục. Thánh nữ Teresa có 2 đức tính đạo đức căn bản nhất, là: Yêu mến Thánh Thể, và sùng kính Đức Mẹ Mân Côi. Trong cuốn sách” Saints to Remember” của Giáo Hội Hoa kỳ có nói về Bà như thế này:”…Her great devotions were to the Blessed Sacrament and to Our Lady, who once appeared to her in a grave sickness…” ( 1 sự tận hiến vô cùng cao cả là cho Thánh Thể Chúa Jesu, và cho Đức Trinh Nữ Maria tước hiệu Mân Côi, có 1 lần Đức Mẹ đã hiện ra với chị, trong lúc chị đau nặng).

Tiểu sử của Thánh Nữ thì rất nhiều và cũng rất dài. Ở đây chúng tôi chỉ minh chứng 1 điều duy nhất là thánh nữ đã rất mộ mến chuỗi Mân Côi. Mỗi khi chầu Thánh thể, ở lặng 1 mình, hay là nằm trên giường bệnh, Thánh Nữ thường lần hạt kính Đức Mẹ. Cuộc sống của Thánh Nữ rất đơn sơ, giản dị, cho đến nỗi khi Thánh Nhân qua đời, thì 1 chị dòng đã nói: Không biết Teresa sau khi chết rồi, nhà dòng biết lấy tài liệu gì đáng giá, để ghi vào sổ nhà dòng, và tiểu sử của chị. Nhưng sau khi bà qua đời rồi, người ta mới khám phá ra bà chính là 1 nhà tu học đại tài, đã viết những tư tưởng tu học rất cao siêu. Cho nên, Hội thánh đã phong cho Bà phẩm hàm : Tiền sĩ Hội Thánh. 1 nữ tu nhỏ bé, gần 9 năm bị bệnh, mà được phong Tiến sĩ Hội Thánh thì phải biết như thế nào rồi! Đây cũng lại là 1 phép lạ điển hình, chứng tỏ khi bà còn sống đã năng lần chuỗi Mân Côi, cho đến nỗi Bà coi mỗi một kinh kinh mừng khi bà đọc lên kính Đức Mẹ, là 1 bông hồng thơm tho dâng lên cho Mẹ. Do đó, mà trước khi bà từ giã cõi đời, bà đã để lại 1 câu nói bất hủ sau đây: “Je passerai au ciel, à faire pleuvoir des roses sur la terre..” ( khi tôi về thiên đàng, tôi sẽ làm mưa hoa hồng xuống trên mặt đất này). Và qủa thật, sau khi bà qua đời, đêm ấy bà đã làm 1 phép lạ cả thể là cho mưa hoa hồng xuống đầy sân nhà dòng kín Lisieux. ( hoa hồng tức là hoa Mân Côi : Rosary) .

Hãy bắt chước thánh nữ để được hãm mình chịu khó chịu bệnh tật cho nên.

Vì trong sách dẫn đàng nhân đức có nói: Không có 1 công phúc nào ở trên thế gian này đền tội hữu hiệu cho bằng chịu bệnh tật cho nên, vì lòng kính mến Chúa, và chia sẻ những khổ đau mà Chúa Jesu đã chịu trên thánh giá.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

THUỐC CHỮA – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng!”.

“Chuỗi Mân Côi là lời kinh của con tim; đó là sợi dây tình yêu mạnh mẽ, chữa  lành vết thương, đem bình an cho các linh hồn!” – Gioan Phaolô II.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời chào của sứ thần Gabriel – Kinh Kính Mừng đầu tiên – được Hội Thánh lặp lại suốt dòng lịch sử không chỉ mở ra mầu nhiệm Nhập Thể, mà còn trao cho nhân loại ‘thuốc chữa’ vết thương, đem bình an cho các linh hồn, gia đình, Giáo Hội và thế giới.

Không phải ngẫu nhiên mà Mẹ Hội Thánh đặt vào tay con cái mình chuỗi Mân Côi. Nếu gươm giáo làm đổ máu, thì chuỗi Mân Côi băng bó, trào tuôn bình an; nếu vũ khí gieo sợ hãi hận thù, thì chuỗi Mân Côi trao hy vọng và tình yêu. Cha Piô quả quyết, “Chuỗi Mân Côi là vũ khí của những trận chiến hôm nay!”; và Đức Piô XI xác tín, “Chuỗi Mân Côi là vũ khí mạnh mẽ xua trừ ma quỷ và giữ ta khỏi sa ngã!”.

Lịch sử đã chứng minh với trận Lepanto. Năm 1571, trước một hạm đội Thổ Nhĩ Kỳ áp đảo, đoàn quân Kitô giáo yếu ớt đã không thể đương đầu. Đức Piô V kêu gọi toàn thể Giáo Hội lần chuỗi. Và phép lạ đã xảy ra: Kitô hữu chiến thắng, Âu châu thoát hoạ diệt vong. Từ đó, lễ Đức Mẹ Mân Côi ra đời như lời tạ ơn. Không chỉ ngăn ngừa những cuộc chiến lớn, tràng chuỗi còn là ‘thuốc chữa’ thấm sâu vào từng phận người. Các bà mẹ lần chuỗi cho con cái mình; các bệnh nhân già yếu nắm chặt tràng hạt như vị thuốc trấn an cuối đời; các người trẻ bối rối trong thử thách, âm thầm đọc từng hạt kinh để tìm lại bình an. Trong những phút giây ấy, chuỗi Mân Côi trở thành phương dược ẩn kín, chữa lành thất vọng, hàn gắn đổ vỡ, xua tan bóng tối.

Hơn nữa, chuỗi Mân Côi còn là hành trình dẫn chúng ta vào đời sống của chính Chúa Kitô. Từng mầu nhiệm sáng, vui, thương, mừng như một toa thuốc có cả ngọt ngào và đắng cay, ủi an và thử thách. Khi kiên nhẫn lần từng hạt, chúng ta uống lấy liều thuốc ân sủng, để con tim được tái tạo theo nhịp đập của Trái Tim Mẹ, và nhờ đó, trở nên giống Chúa Giêsu hơn. “Trong các Mầu Nhiệm Sáng, Vui, Thương, Mừng, ta cùng Mẹ Maria bước trọn hành trình Tin Mừng!” – Bênêđictô XVI.

Anh Chị em,

Hiện ra ở Fatima, Mẹ Maria không truyền dạy một bí quyết thần bí nào khác ngoài lời mời gọi thật hiền hoà: “Hãy ăn năn đền tội, tôn sùng Mẫu Tâm và siêng năng lần hạt Mân Côi!”. Thế giới hôm nay vẫn còn chảy máu vì chiến tranh, ích kỷ, vô thần và hưởng thụ. Vì thế, chuỗi Mân Côi vẫn là ‘thuốc chữa’ rất thời sự, mang lại bình an cho các dân tộc, hàn gắn những đổ vỡ gia đình, và nhất là chữa lành những trái tim tan nát. Đừng quên, danh hiệu “Đức Mẹ Tháo Gỡ Nút Thắt” – đã 300 năm – gần đây, được Đức Phanxicô nhắc lại, “Qua Mẹ Maria, tất cả những nút thắt trong trái tim chúng ta, mọi nút thắt trong lương tâm chúng ta đều có thể được tháo gỡ!”. Hãy lần hạt mỗi ngày, mang chuỗi Mân Côi trong túi, trong tay, trên đường, và nhất là trong tim!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Mẹ Mân Côi, xin biến từng hạt kinh của chúng con thành hạt mầm bình an, thành liều thuốc chữa linh hồn con, gia đình con và thế giới đang chảy máu!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************************

Lời Chúa Lễ ĐỨC MẸ MÂN CÔI Thứ Ba Tuần XXVII Thường Niên

Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 1,26-38

26 Khi ấy, bà Ê-li-sa-bét có thai được sáu tháng, thì Thiên Chúa sai sứ thần Gáp-ri-en đến một thành miền Ga-li-lê, gọi là Na-da-rét, 27 gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là Giu-se, thuộc dòng dõi vua Đa-vít. Trinh nữ ấy tên là Ma-ri-a.

28 Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói : “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng, Đức Chúa ở cùng bà.” 29 Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có nghĩa gì.

30 Sứ thần liền nói : “Thưa bà Ma-ri-a, xin đừng sợ, vì bà được đẹp lòng Thiên Chúa. 31 Này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là Giê-su. 32 Người sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người. 33 Người sẽ trị vì nhà Gia-cóp đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”

34 Bà Ma-ri-a thưa với sứ thần : “Việc ấy sẽ xảy ra thế nào, vì tôi không biết đến việc vợ chồng ?”

35 Sứ thần đáp : “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ toả bóng trên bà ; vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa. 36 Kìa bà Ê-li-sa-bét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai : bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có thai được sáu tháng, 37 vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”

38 Bấy giờ bà Ma-ri-a nói với sứ thần : “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Người thực hiện cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi.


 

Bà Thanh đã bị bắt!-Lê Huyền Ái Mỹ

Ba’o Tieng Dan

Lê Huyền Ái Mỹ

6-10-2025

Chiều nay, báo chí đăng tin bà Phan Thị Mỹ Thanh, cựu phó Bí thư Tỉnh ủy Đồng Nai bị bắt vì tội nhận hối lộ trong vụ án liên quan siêu dự án King Bay 125 ha.

Bà Phan Thị Mỹ Thanh, cựu Phó bí thư Tỉnh ủy Đồng Nai, đã bị bắt. Nguồn: BVPL

Tội trạng này hoàn toàn mới trong “bộ sưu tập” sai phạm của bà Thanh. Bởi trước đó, khi là giám đốc sở Công nghiệp, bà cho thu tiền của dân nhưng không cho xây dựng trong dự án khu tập thể nhà máy dệt Thống Nhất, lấy tiền gửi qua dự án khác (công ty gỗ Tân Mai), chuyển công tác nhưng không bàn giao dự án…

Khi là phó chủ tịch UBND tỉnh, không xem xét nội dung tham mưu của sở ngành, không báo cáo xin ý kiến các Bộ ngành khi thực hiện một số dự án trọng điểm, ký một số quyết định (có cả ngoài lãnh vực mình phụ trách) để ưu ái cho công ty gia đình, báo cáo sai sự thật về khối lượng, tiến độ đã thực hiện của dự án, nhằm mục đích trục lợi cho doanh nghiệp của gia đình mình. Nhiều lần sử dụng hộ chiếu ngoại giao để đi nước ngoài với mục đích cá nhân, xuất cảnh không báo cáo tổ chức.

Rõ ràng, bà Thanh đã vi phạm “rất nghiêm trọng” – theo kết luận của Ủy ban Kiểm tra Trung ương tại tờ trình 111/2018 – nên bị cách hết tất cả các chức vụ trong Đảng từ tháng 5/2018.

Và vì “rất nghiêm trọng” nên tháng 12 cùng năm, bà Thanh được chuyển từ Văn phòng tỉnh ủy Đồng Nai về Ủy ban Mặt trận Tổ quốc tỉnh!

Vi phạm rất nghiêm trọng mà vẫn còn được tái bố trí trong bộ máy nhà nước thì phần nào lý giải độ “che cả bầu trời” của bà Thanh. Những vi phạm, sai phạm ở các cương vị đều cho thấy bà như đi giữa chốn không người, kỷ luật tự thân hay kỷ cương tập thể đều là thứ “bỏ túi” trong tay bà.

Trước sự đã rồi, cả Ban thường vụ Tỉnh ngồi lại tự kiểm với câu “coi đây là bài học sâu sắc để xây dựng Đảng bộ trong sạch, vững mạnh”. Chẳng phải đợi đến khi Trung ương ra án kỷ luật thì mới thấy là bài học kinh nghiệm. Bài học nào – từ ai, kinh nghiệm gì – từ đâu khi diễn tiến sự việc, cách điều hành, thói can thiệp công khai, lộ liễu như thế, tính Đảng bị mất đi, bị triệt tiêu từ trong cá thể đến tập thể như thế, cần gì phải đợi tổng kết, đúc kết để ra “bài học kinh nghiệm”.

Giờ thì bà ta đã bị bắt, cái tội danh gọn ơ trong ba chữ “nhận hối lộ” nhưng như là “phẩm tính” ở một con người, một cán bộ, một lãnh đạo địa phương coi Trời bằng vung, coi dân rẻ mạt.

Việc bắt một cựu quan chức sai phạm đã gần như “thế à” ở xã hội ta. Điều đáng quan tâm hơn họ có là một mắc xích trong đường dây “quan – thương” câu kết để trục lợi ngày càng tinh vi, biến tướng, nguy hại hơn, với mối quan hệ “quan chức – doanh nhân – tội phạm”, các đối tượng đã thông đồng, móc ngoặc, hình thành “nhóm lợi ích” để trục lợi” – như lưu ý của Tổng bí thư Tô Lâm mới đây khi nói về một loạt sai phạm ở Thanh Hóa.

Những ngày này, đọc về một “bà đầm thép” xứ người nay mai sẽ là Thủ tướng; nhìn lại cũng một “đầm thép” xứ mình, là dân đất Trấn Biên xưa, sao chỉ thấy lối hành xử công quyền vô thiên vô pháp.


 

Tiên sư anh thiên tai! – Thái Hạo 

Hạo’s Post – Thái Hạo 

 Lại mưa. Nhìn những hình ảnh cột điện đổ bằng sắt hộp này và nghĩ về cảnh mất điện 4 – 5 ngày không một lời thông báo của i-vi-en mà mệt ngang. Mệt hơn nữa là dù mất điện, dù không dùng điều hòa, không sử dụng bao nhiêu nhưng tiền điện vẫn được giữ vững, có khi còn tăng trưởng ngoạn mục nữa. Tài, tài đến thế là cùng. Tiên sư anh thiên tai!

5 BƯỚC ĐƠN GIẢN ĐỂ TÌM NIỀM VUI TUỔI GIÀ

Chuyện tuổi Xế Chiều – Ngọc Ánh

  5 BƯỚC ĐƠN GIẢN ĐỂ TÌM NIỀM VUI TUỔI GIÀ

Tuổi già không phải là điểm dừng, mà là một hành trình mới – chậm hơn, tĩnh hơn, nhưng sâu sắc hơn. Ở giai đoạn này, niềm vui không còn đến từ những điều lớn lao, mà nằm trong những khoảnh khắc bình dị: tách trà sáng, ánh nắng qua hiên, tiếng cười với người bạn cũ.

Dưới đây là 5 bước nhỏ nhưng ý nghĩa, giúp bạn tìm lại niềm vui và bình an mỗi ngày.

Bước 1: Học cách buông – để lòng nhẹ lại

Ở tuổi xế chiều, ta không cần tranh hơn thua, không cần níu giữ những điều đã qua.

Buông không có nghĩa là thua cuộc – mà là chọn an yên hơn giông bão.

Buông lời phán xét, buông những người không còn ở bên, buông cả những kỳ vọng quá lớn về con cháu hay cuộc đời.

Khi tâm không chất chứa oán trách, bạn sẽ thấy: mỗi hơi thở, mỗi ngày còn được sống, đều là món quà.

“Càng buông, càng thấy đời nhẹ như mây.”

Bước 2: Chăm sóc thân thể – vì đó là ngôi nhà cuối cùng của bạn

Không cần phải ép mình tập luyện quá sức.

Chỉ cần mỗi sáng đi bộ vài vòng quanh công viên, hít thở sâu, mỉm cười với người đi ngang.

Ăn uống thanh đạm, ngủ đủ giấc, uống đủ nước – những điều giản đơn lại là liều thuốc quý nhất.

Và đừng quên: đi khám sức khỏe định kỳ, không phải vì sợ bệnh, mà vì tôn trọng chính cơ thể đã đồng hành cùng ta cả đời.

“Cơ thể khỏe, lòng mới yên.”

Bước 3: Giữ tâm trí trẻ bằng việc học điều mới

Học không chỉ dành cho người trẻ.

Bạn có thể học nấu món mới, trồng cây cảnh, chơi đàn, học chụp ảnh, hay đơn giản là tập dùng điện thoại thông minh để gọi video cho cháu.

Khi não bộ được vận động, trí nhớ tốt hơn, tinh thần phấn chấn hơn.

Và quan trọng nhất – bạn sẽ cảm thấy mình vẫn đang sống, vẫn đang khám phá.

“Tuổi tác chỉ già khi ta ngừng tò mò.”

Bước 4: Kết nối – vì niềm vui luôn có trong sẻ chia

Đừng tự nhốt mình trong căn phòng im ắng.

Hãy ra ngoài – tham gia câu lạc bộ người cao tuổi, nhóm thiện nguyện, lớp dưỡng sinh, hay đơn giản là uống trà với hàng xóm.

Nụ cười, cái bắt tay, câu chuyện nhỏ có thể sưởi ấm cả một ngày.

Cô đơn chỉ đáng sợ khi ta quên rằng vẫn có rất nhiều người muốn lắng nghe và cùng ta chia sẻ.

“Khi trái tim mở ra, niềm vui tự tìm đến.”

Bước 5: Sống chậm – và biết ơn từng ngày còn có nhau

Không cần chạy theo điều gì nữa.

Mỗi sáng thức dậy, thử nói một câu đơn giản:

“Hôm nay tôi còn được thở, còn được nhìn thấy mặt trời – thế là đủ.”

Hãy viết vài dòng cảm ơn mỗi ngày: cảm ơn sức khỏe, cảm ơn người thân, cảm ơn chính mình vì đã đi qua bao sóng gió mà vẫn mỉm cười.

Khi lòng biết ơn trở thành thói quen, niềm vui sẽ ở lại thật lâu.

“Người hạnh phúc không phải người có nhiều, mà là người biết đủ.”

Tự chủ khi về già. Đây là cách sống không tủi nhục.

(Ai cũng nên biết) [https://youtu.be/jydtqTMRfL4](https://www.youtube.com/watch?v=jydtqTMRfL4)


 

KHÔNG THỂ TRỐN CHẠY – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy đi, và cũng hãy làm như vậy!”.

“Chỉ tìm kiếm các thú vui hoặc thu tích của cải đều là ‘những nỗ lực hoài hơi’ nhằm chạy trốn những nỗi đau dai dẳng! Triệu phú cô đơn hơn người nghèo; vua hài bất hạnh hơn khán giả! Bạn không thể trốn chạy cô đơn, nếu không biết yêu thương!” – J. O. Sanders.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay chứng thực nhận định của J. O. Sanders. Đó là câu chuyện dài của Giôna, cùng lúc, câu chuyện ngắn của người Samaritanô. Điều thú vị là dù vùng vằng hay mau mắn, hai nhân vật này vẫn ‘không thể trốn chạy’ yêu thương!

Chuyện dài của Giôna mở đầu với việc Chúa sai ông đi Ninivê, một thành tội lỗi, “Hô cho dân thành biết sự gian ác của chúng”. Giôna bất tuân lệnh Chúa! Thay vì lên Ninivê, hướng đông; ông xuống tàu qua Tarshish, hướng tây. Chúa không để yên, Ngài theo ông đến cùng! Người ta ném Giôna xuống biển; một con cá chực sẵn, nuốt ông, nhả lên bờ. Chúa gọi ông lần hai! Cuối cùng, vì ‘không thể trốn chạy’ và cô đơn mãi, Giôna đến Ninivê, mang thông điệp sám hối; họ ăn năn và được thứ tha. “Bạn có thể né tránh bổn phận trong một thời gian, nhưng bạn không thể thoát khỏi nó mãi mãi!” – Dwight L. Moody.

Nếu Giôna chạy trốn Chúa để khỏi yêu thương kẻ xấu, thì người Samaritanô đã nghe ‘tiếng Trời’ mà phục vụ kẻ thù – một người Do Thái hấp hối bên đường. Nếu Giôna là sứ giả ‘bất đắc dĩ’ cho Ninivê, thì người này là sứ giả ‘tình nguyện’ cho ‘quân cắt bì’. Dụ ngôn này là câu trả lời của Chúa Giêsu cho chất vấn của một luật sĩ, “Ai là người thân cận của tôi?”. Và để kết thúc, Ngài nói với ông, “Hãy đi, và cũng hãy làm như vậy!”.

Chính Chúa Giêsu đã đi và làm như vậy! Người Samaritanô, một ngoại giáo đại diện cho Ngài; và nạn nhân, đại diện cho cả nhân loại, trong đó có chúng ta. Khi con người – trầy trụa, ghẻ lạnh vì tội lỗi – không thể tự cứu, Con Thiên Chúa đã bỏ trời xuống thế để cứu nó. Chúng ta ‘sống dở, chết dở’ hay đã ‘chết một nửa’ khi lửa trong tim đã tắt, lây lất ‘sống qua ngày, đợi qua đời’ lúc không còn một chút nhiệt huyết cho bất cứ điều gì; thì chính trong tình trạng đó, Chúa Giêsu vực chúng ta lên, đưa chúng ta ra khỏi huyệt. Thật thâm trầm, “Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Hãy đi, và cũng hãy làm như vậy!”. Điểm chung của Giôna, người Samaritanô và chính Chúa Giêsu, là không thể mãi quay lưng trước tiếng gọi của tình yêu. Một người thì vùng vằng, một người thì mau mắn, và ‘Một Người’ thì hiến thân trọn vẹn. Nhưng cuối cùng, tất cả đều cho thấy: ‘không thể trốn chạy’ cô đơn, trừ khi chúng ta cúi xuống với tha nhân! Không ai có thể trốn chạy khỏi ơn gọi yêu thương, bởi đó là con đường duy nhất dẫn đến tự do và niềm vui đích thực. Vậy, thay vì tránh né, bạn và tôi được mời gọi dấn thân – để yêu thương, tha thứ, và phục vụ – vì ở đó, Chúa Giêsu đang chờ mỗi người!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, bao lần con cô đơn khi trốn chạy. Dạy con ‘cúi xuống’, ‘cùng đau’, ‘cùng xót’ để làm một điều gì đó cho anh chị em con; nhờ vậy, con có thể hạnh phúc hơn mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

**********************************************

Lời Chúa Thứ Hai Tuần XXVII Thường Niên,

Ai là người thân cận của tôi ?

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 10,25-37

25 Khi ấy, có người thông luật kia muốn thử Đức Giê-su mới đứng lên hỏi Người rằng : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 26 Người đáp : “Trong Luật đã viết gì ? Ông đọc thế nào ?” 27 Ông ấy thưa : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” 28 Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”

29 Tuy nhiên, ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng : “Nhưng ai là người thân cận của tôi ?” 30 Đức Giê-su đáp : “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. 31 Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy nạn nhân, ông tránh qua bên kia mà đi. 32 Rồi một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, thấy thế, cũng tránh qua bên kia mà đi. 33 Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới chỗ nạn nhân, thấy vậy thì động lòng thương. 34 Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu xức vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. 35 Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói : ‘Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.’ 36 Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” 37 Người thông luật trả lời :“Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”


 

 Thánh Maria Faustina sứ điệp của lòng thương xót Chúa- Cha Vương

 Hôm nay 05/10, Giáo hội mừng kính Thánh Maria Faustina sứ điệp của lòng thương xót Chúa, ước mong bạn cảm nhận được tình yêu vô biên của Thiên Chúa. Mừng quan thầy đến những ai chọn ngài làm bổn mạng nhé.

Cha Vương

CN : 05/10/2025.  t5 – 23

Khi vị thánh nữ này cất tiếng khóc chào đời tại Ba Lan ngày 25 tháng Tám năm 1905, thì song thân thánh nữ đã đặt tên cho ngài là Helen. Trong cuộc đời ngắn ngủi tại thế, Helen đã thực hiện một sứ vụ quan trọng là dạy cho thế giới biết về Lòng Thương Xót của Đức Chúa Giêsu. Ngay từ lúc lên 7, Helen đã muốn sống cuộc đời tận hiến cho Thiên Chúa như một nữ tu. Khi được 25 tuổi, Helen vào tu trong dòng Chị Em Con Đức Mẹ Thương Xót, và nhận tên là sơ Maria Faustina.

    Công việc của sơ Maria Faustina thật giản dị. Sơ nấu ăn, làm vườn và giữ cửa cho tu viện. Chỉ có sự tốt bụng, trầm lặng và hồi tâm là đáng lưu ý. Và ít có người biết được những chiều sâu đích thực về đời sống tâm linh của sơ Faustina. Thiên Chúa đã chúc lành cho sơ Faustina Maria bằng nhiều ân sủng đặc biệt, kể cả ơn thị kiến, ơn tiên tri và ơn được nhận năm Dấu Thánh cách vô hình.

    Trong một thị kiến mà sơ Maria Faustina nhận được, Chúa Giêsu đã hiện ra trong y phục màu trắng. Người giơ cao một tay để chúc lành và tay kia thì chạm vào Thánh Tâm Người. Có hai tia sáng phát ra từ Thánh Tâm Chúa Giêsu, một màu đỏ và một màu nhạt. Tia sáng đỏ tượng trưng cho Máu cứu chuộc của Chúa Kitô, còn tia xanh nhạt biểu trưng nước thanh tẩy trong bí tích Rửa tội. Chúa Giêsu nói: “Con hãy cho vẽ lại bức ảnh như con xem thấy Cha, kèm theo dòng chữ: Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Chúa!” Chúa Giêsu đã nói với sơ Maria Faustina rằng Chúa nhật sau lễ Chúa Phục Sinh sẽ được gọi là Chúa nhật kính Lòng Thương Xót.

     Sơ Maria Faustina đã viết nhật ký, chép lại mọi điều Chúa Giêsu muốn cho thế giới biết về Lòng Thương Xót của Người. Trong đó, Maria Faustina đã viết những lời cầu nguyện thật dễ thương, biểu lộ mối tương quan rất mực thân thiết đối với Đức Chúa Giêsu. Và Đức Chúa Giêsu nói với Maria Faustina rằng thánh nữ chính là thư ký nhỏ của Người. Chính công việc đặc biệt của thánh nữ Maria Faustina đã khích lệ nhiều người tin tưởng vào Lòng Thương Xót vô hạn lượng của Thiên Chúa.

    Chúa Giêsu hứa ban ơn tha thứ và ân sủng dư tràn cho bất cứ ai tôn sùng lễ kính Lòng Thương Xót Chúa. Tận hiến cho Lòng Thương Xót Chúa bao gồm tin tưởng vào lòng nhân hậu Chúa, yêu thương tha nhân, năng lãnh nhận bí tích Hòa giải để luôn ở trong tình trạng có ân sủng và rước lễ ngày Chúa nhật kính Lòng Thương Xót Chúa.

    Chỉ sau 13 năm sống trong bậc tu trì, sơ Maria Faustina Kowalska đã về trời vào ngày mùng 5 tháng Mười năm 1938 vì bệnh lao phổi, vừa tròn 33 tuổi.

    Chúa Giêsu đã nói với thánh nữ Maria Faustina Kowalska: “Cha mong muốn con hãy luôn bày tỏ lòng thương xót ra khắp mọi nơi. Con không thể tự biện minh gì về điều này!” Phương thế tốt nhất để chứng tỏ chúng ta tin cậy vào Lòng Thương Xót của Đức Chúa Giêsu là biết tỏ bày lòng thương xót và luôn tha thứ cho những người xúc phạm đến chúng ta. Chúng ta có sẵn lòng cùng nhau thực hiện như vậy không? Vậy hôm nay mời bạn dành thời gian lần chuỗi Lòng Thương Xót Chúa để đền tội mình và tội lỗi của toàn thế giới. Sau đây là câu nói của ngài:

(1) Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi Cực Thánh! Bao nhiêu lần hít thở, bao nhiêu lần nhịp tim đập, bao nhiêu lần dòng máu luân chuyển trong cơ thể con là bấy nhiêu ngàn lần con muốn tôn vinh Lòng Thương Xót Chúa. (Thánh Faustina)

(2) Chúa Thánh Thần không nói với một linh hồn chia trí và lắm lời. Chúa Thánh Thần nói qua những soi động lặng lẽ của người với một linh hồn tịnh tâm, một linh hồn biết giữ thinh lặng. (Thánh Faustina)

Câu nào đánh động bạn nhất? 

From: Do Dzung

***********************

DÒNG NHẠC THÁNH CA LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA | Những Tuyệt Phẩm Thánh Ca Về Lòng Thương Xót Chúa