Cướp chính quyền – Chính quyền cướp

Cướp chính quyền – Chính quyền cướp

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đầu tháng 5, dư luận cả nước tập trung vào chuyện truy tìm tấm bản đồ quy hoạch 1/5000 của dự án Thủ Thiêm bỗng dưng “biến mất” trong hàng loạt cơ quan công quyền. Điều thú vị ở dự án Thủ Thiêm là đảng cầm quyền hiện ra rõ mồn một là một băng đảng tội phạm chuyên nói láo và bóc lột nhân dân.

Mốc sự kiện nói láo qua từng ngày

Ngày 2/5, trong cuộc họp báo, ông Nguyễn Thanh Nhã – giám đốc sở Kiến trúc – Quy hoạch TPHCM cho báo chí biết là UBND TPHCM không tìm thấy tấm bản đồ đó. Ông Võ Văn Hoan – Chánh văn phòng UBND TPHCM thì cho rằng, chưa tìm ra chứ không phải không có. Cả hai ông đều đổ thừa cho khoảng thời gian từ năm 1996 đến nay, nghĩa là hơn 20 năm là quá dài, cho nên không còn lưu giữ được bản đồ.

Ngày 3/5, trưởng Ban Tiếp công dân Trung ương là ông Nguyễn Hồng Điệp lại lật ngược lời nói của hai quan chức trên của TPHCM, nói thẳng ra là thừa nhận quan chức của TPHCM nói láo. Ông Điệp cho rằng: “Nói với dân mãi là thất lạc bản đồ quy hoạch là không đúng. Đừng có nói thế, bây giờ phải nói là không có. Chả lẽ có mà bị mất thì mất ở tất cả các cơ quan à? Ở đây có cả trách nhiệm của nhiều cơ quan nữa chứ”.

Tuy nhiên, đến ngày 4/5, người dân lại chứng minh là cả ông Điệp cũng … nói láo. Ông Lê Văn Lung, nhà số 9, đường Trần Não, quận 2, đã đưa ra cho báo chí bản đồ quy hoạch Thủ Thiêm 1/5000 có dấu mộc đỏ chót của Sở Xây dựng và Công ty Dịch vụ Phát triển Đô thị.

Thế thì đúng như ông Điệp tuyên bố, “sự lạ” đã xảy ra ở hàng loạt cơ quan của một nhà cầm quyền tuyên bố chỉ tin vào chủ nghĩa duy vật. Nhưng ở đây, vật chất đã biến vào hư không mà không có một chút dấu vết.

Hủ bại từ trung ương tới địa phương

Do đó, chỉ có một lời giải thích duy nhất cho việc mất bản đồ quy hoạch Thủ Thiêm: băng nhóm chính quyền chủ trương cướp đất của dân ở Thủ Thiêm đã đồng loạt thủ tiêu vật chứng từ các cơ quan địa phương TPHCM tới Trung ương. Chúng sợ phải vào “lò” của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Điều này chứng tỏ bộ máy công quyền tha hóa từ trung ương tới địa phương.

Quả thật, hiếm có chỗ nào mà có thể đền bù đất cho dân với giá 200 ngàn đồng một mét vuông nhưng lại bán lại cho người giàu với giá 200 triệu đồng một mét vuông. Chỉ cần năm mét vuông đất là lũ cướp ngày đã ung dung bỏ túi một tỷ đồng. Không có ngành nghề kinh doanh nào kiếm siêu lợi nhuận nhanh như vậy, kể cả buôn vũ khí hay buôn ma túy.

Người dân oan mất đất ở Thủ Thiêm đã khiếu nại trong bao nhiêu năm trời từ trung ương tới địa phương, biết bao người tan cửa nát nhà, thậm chí có người quẫn bách quá đã phải tự tử. Tuy vậy, những quan chức “của dân, do dân, vì dân” không một chút chùn tay khi cướp bóc và không một chút ngượng miệng khi nói dối.

Bộ máy chính quyền tê liệt

Năm 2015, Thanh tra Chính phủ đã phát hiện nhiều sai phạm ở dự án Thủ Thiêm nhưng phó Tổng thanh tra chính phủ Ngô Văn Khánh lại bất ngờ ra văn bản bắt phải dừng thanh tra. Tức là đủ thứ quy trình, pháp luật bị vô hiệu hóa vì những người thực thi những quy trình, pháp luật đó đã tha hóa.

Phải đến khi “cái lò” của ông Trọng bắt đầu nhắm đến tập đoàn tội phạm Lê Thanh Hải ở TPHCM, thì báo chí mới được lên tiếng một cách tương đối thoải mái về những sai phạm ở dự án Thủ Thiêm. Nghĩa là phải đợi đến khi có một phe mạnh hơn trong đảng cộng sản muốn giải quyết tiêu cực của phe thất thế thì mọi việc mới được tiến hành. Cũng có nghĩa là đủ thứ ban bệ như thanh tra, công an, viện kiểm sát chỉ để trang trí. Nếu “cái lò” của ông Trọng chí công vô tư thì đã điều tra xong vụ tranh chấp đất ở Đồng Tâm, Hà Nội từ lâu.

Không nói láo không làm cách mạng được

Tôi còn nhớ triết gia Trần Đức Thảo, khi đang trên đường từ Pháp về Việt Nam vào khoảng đầu những năm 1950 để giúp cho cách mạng, ông đã bị cú sốc đầu tiên khi bị chính quyền cách mạng bắt phải khai lý lịch, trong đó ông phải đấu tố cha mẹ, người thân của ông là “phản cách mạng”, làm việc cho thực dân đế quốc. Triết gia Trần Đức Thảo đã kiên quyết không nói dối và không đấu tố cha mẹ mình, nhưng ông phải trả giá bằng sự nghi ngờ, đàn áp của chính quyền cách mạng cho tới hàng chục năm sau.

Triết gia Trần Đức Thảo cho rằng, không thể nào xây dựng một xã hội chủ nghĩa tốt đẹp mà lại dựa trên bạo lực và dối trá như vậy. Cuộc cách mạng đã sai ngay từ đầu.

Các thế hệ lãnh đạo cộng sản cứ tiếp tục truyền thống bạo lực và dối trá như vậy kể từ những ngày đầu cho đến ngày hôm nay, và điển hình là việc dối trá để cướp hàng trăm ha đất của dân, liên quan tới ít nhất 15 ngàn hộ dân ở Thủ Thiêm.

Người cộng sản cướp chính quyền để rồi trở thành một chính quyền cướp.

Liệu sẽ mất bản đồ … Việt Nam?

Chính quyền cướp này ở Việt Nam vẫn còn nhỏ so với chính quyền cướp ở Trung Quốc. Thế thì liệu sẽ đến lúc chính quyền cướp ở Việt Nam tuyên bố là … mất bản đồ Việt Nam, mất bản đồ Hoàng Sa, Trường Sa, và để chính quyền cướp bên Trung Quốc vào tiếp quản.

Đó là chưa kể đến việc nhà cầm quyền cũng “lộ hàng” là những kẻ vô văn hóa khi đòi phá bỏ những công trình kiến trúc cổ có giá trị thẩm mỹ, tôn giáo cao như Dinh Thượng Thơ, Dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm…

Những sự vụ như thế này đã khiến người dân phải mở mắt về bản chất thực của nhà cầm quyền, và có lẽ những người trong Lực lượng 47 hay dư luận viên cũng đã được “sáng mắt sáng lòng”. Quốc gia bị cai trị bởi những lãnh đạo hủ bại thì chắc sẽ có ngày mất bản đồ Việt Nam thật.

Tham khảo: Không tìm thấy bản đồ quy hoạch khu đô thị mới Thủ Thiêm (TT). – Bản đồ quy hoạch Thủ Thiêm: “Làm gì có mà tìm!” (DT). – Bản đồ Thủ Thiêm “mất tích” và chuyện dừng thanh tra đột ngột (DV). – Chính quyền nói thất lạc, dân bức xúc công bố bản đồ gốc Thủ Thiêm (VNN). – Xóm tạm cư Thủ Thiêm, TP.HCM: Mét vuông đất bán 200 triệu đồng sao đền bù chỉ 200 ngàn đồng? (NTD).

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cho Chó Ăn Chè

Ảnh của tuongnangtien

đây là thời chủ nhân ăn mày ăn nhặt
trong khi đầy tớ nhân dân ăn ngập mặt ngập mũi ăn hớt, ăn bẩn, ăn tục, ăn lận, ăn chận, ăn cướp, ăn gian, ăn tham, ăn lường, ăn bịp, ăn suông, ăn ké, ăn chia, ăn sống, ăn lạnh, ăn nóng, ăn theo, ăn chực, ăn vạ, ăn lẻ, ăn si,
ăn tất tần tật
chỉ trừ ăn năn…

Phan Nhiên Hạo

Ba mươi bẩy năm trước, ông Đoàn Văn Toại có ghi lại (đôi dòng) liên quan đến “kế hoạch tịch thu tài sản tư nhân ở miền Nam,” trên báo:

“Sau khi Sài Gòn thất thủ được nhiều ngày, MTDTGPMN thành lập chính quyền Cách mạng Lâm thời, mời tôi gia nhập một uỷ ban tài chính, một nhóm bao gồm các trí thức có nhiệm vụ cố vấn cho chính quyền về các vấn đề kinh tế. Tôi hăng hái tham gia, chấp nhận mức cắt giảm lương đến 90%. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là giúp thảo ra một kế hoạch nhằm tịch thu tất cả các tài sản tư nhân ở miền Nam Việt Nam.

Tôi cảm thấy sốc, tôi đề nghị chỉ nên thi hành điều đó với tài sản những người từng cộng tác với chính quyền cũ và với những người đã làm giàu nhờ chiến tranh, và sẽ phân phối lại theo một cách thức nào đó cho các người nghèo và nạn nhân chiến tranh không phân biệt thuộc phe nào. Đề nghị của tôi bị bác bỏ.” (“A Lament For Vietnam,” New York Times, 29 March 1981. Trans. Felix. dcvonline.net June 30, 2015).

Đoàn Văn Toại, nếu còn sống – chắc chắn – sẽ đỡ “sốc” hơn nhiều, nếu biết rằng Nhà Nước Cách Mạng (thực sự) chả cần gì đến việc “soạn thảo ra một kế hoạch nhằm tịch thu tất cả các tài sản tư nhân ở miền Nam Việt Nam” của bất cứ ai. Họ đã thực hiện được điều này, một cách hết sức dễ dàng và bài bản, ngay khi mới vừa “giải phóng” được nửa phần đất nước:

 “Năm 1958, Chủ tịch Hồ Chí Minh cho tiến hành ‘cải tạo xã hội chủ nghĩa’ trên toàn miền Bắc, các nhà tư sản Việt Nam buộc phải giao nhà máy, cơ sở kinh doanh cho Nhà nước… Trong thời kỳ khôi phục kinh tế, 1955-1957, nền kinh tế miền Bắc phát triển ngoạn mục, chủ yếu nhờ vào lực lượng tư nhân: Công nghiệp tư bản tư doanh tăng 230%; cá thể, tiểu chủ, tăng 220,2%. Tư bản tư doanh và tiểu chủ, cá thể tạo ra một lượng sản phẩm chiếm 73,7% tổng giá trị công nghiệp và tiểu thủ công nghiệp ở miền Bắc.

Nhưng ‘Công cuộc cải tạo công thương nghiệp tư doanh’ bắt đầu ở miền Bắc vào tháng 9-1957 đã gần như triệt tiêu hoàn toàn kinh tế tư bản tư nhân, tiểu chủ và cá thể bằng cách tước đoạt dưới các hình thức ‘tập thể hoá’ hoặc buộc các nhà tư sản phải đưa cơ sở kinh doanh của họ cho Nhà nước với cái gọi là công tư hợp doanh.

Chỉ hai năm sau cải tạo công thương nghiệp tư doanh, ở miền Bắc, tài sản của các nhà tư sản teo dần trong khi lực lượng quốc doanh bắt đầu chiếm tỉ trọng cao trong nền kinh tế. Văn kiện Đảng ghi ngắn gọn: ‘Đến cuối năm 1960, 100% hộ tư sản công nghiệp và 97,2% hộ tư sản thương nghiệp được cải tạo.’ Con số đó đủ để nói lên chính sách đối với tư nhân của chế độ miền Bắc.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013).

Theo gương Chủ Tịch Hồ Chí Minh, và học tập từ kinh nghiệm của Người, Bác Đỗ Mười đã chỉ huy những trận đánh tư sản ở miền Nam rầm rộ và khí thế hơn nhiều:

  • “Tối 10-9-1975, ‘tin chiến thắng’ liên tục được báo về ‘Đại bản doanh’ của Trung ương Cục đóng tại Dinh Độc Lập… Các đoàn đưa ra những con số chi tiết: hàng chục triệu tiền mặt, hàng chục ký vàng, cả ‘kho’ kim cương, hàng vạn mét vải và cả một cơ sở chăn nuôi gồm ‘7.000 con gà, thu hoạch 4.000 trứng mỗi ngày’ ở Thủ Đức…” (Sđd, tập I, trang 71).
  • “Những gì mà Cách mạng lấy được của ‘nhà giàu’ trên toàn miền Nam được liệt kê: ‘Về tiền mặt ta thu được 918,4 triệu đồng tiền miền Nam; 134.578 Mỹ Kim [trong đó có 55.370 USD gửi ở ngân hàng]; 61.121 đồng tiền miền Bắc; 1.200 đồng phrăng (tiền Pháp)…; vàng: 7.691 lượng; hạt xoàn: 4.040 hột; kim cương: 40 hột; cẩm thạch: 97 hột; nữ trang: 167 thứ; đồng hồ các loại: 701 cái. Trong các kho tàng ta thu được: 60 nghìn tấn phân; 8.000 tấn hoá chất; 3 triệu mét vải; 229 tấn nhôm; 2.500 tấn sắt vụn; 1.295 cặp vỏ ruột xe; 27.460 bao xi măng; 644 ô tô; 2 cao ốc; 96.604 chai rượu; 13.500 ký trà; 1000 máy cole; 20 tấn bánh qui; 24 tấn bơ; 2.000 kiếng đeo mắt; 457 căn nhà phố; 4 trại gà khoảng 30.000 con và một trại gà giá 800 triệu; 4.150 con heo; 10 con bò, 1.475.000 USD thiết bị tiêu dùng; 19 công ty; 6 kho; 65 xí nghiệp sản xuất; 4 rạp hát; 1 đồn điền cà phê, nho, táo rộng 170 hecta ở Đà Lạt’ (Sđd, tập I, trang 80 -81).
  • “Tại Sài Gòn, 28.787 hộ tư sản bị cải tạo, phần lớn bị ‘đánh’ ngay trong bốn ngày đầu với 6.129 hộ ‘tư sản thương nghiệp’, 13.923 hộ ‘trung thương’. Những tháng sau đó có thêm 835 ‘con phe’, 3.300 ‘tiểu thương ba ngành hàng’, 4.600 ‘tiểu thương và trung thương chợ trời’ bị truy quét tiếp. Theo ông Huỳnh Bửu Sơn, người trông coi kho vàng của Ngân hàng, trong đợt đánh tư sản này, Cách mạng thu thêm khoảng hơn năm tấn vàng, chưa kể hạt xoàn và các loại đá quý. Có những gia đình tư sản giấu vàng không kỹ, lực lượng cải tạo tìm được, khui ra, vàng chất đầy trên chiếu.” (Sđd, tập I, trang 90).

Những “chiến tích” cùng “chiến lợi phẩm” kể trên – dường như – đã không được ghi vào chiến sử, và có lẽ đã hoàn toàn phai nhạt với thời gian khiến thế hệ của các đồng chí hiện đang lãnh đạo đất nước hôm nay hơi bị lúng túng. Họ “không biết” làm sao để thu hồi những khối tài sản khổng lồ đã bị thất thoát do tham nhũng – từ nhiều năm qua – theo như ghi nhận xét của phóng viên Thế Kha, trên tờ Dân Trí:

“Trong vụ án xảy ra tại Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Việt Nam Vinashin, cơ quan thi hành án dân sự vừa ra quyết định trả lại đơn yêu cầu thi hành án số tiền hơn 1.000 tỷ đồng vì xác nhận người phải thi hành án không còn điều kiện thi hành án (?!).”

Cũng trên diễn đàn Dân Trí, nhà báo Bùi Hoàng Tám viết thêm:

“Cứ nghĩ tham nhũng nó chỉ như kiểu bà đi chợ, mua 10 đồng nói 11 hay 12 đồng. Nhưng không. Bọn chúng mua một đồng nhưng khai lên 3 – 4 đồng thậm chí 5-6 đồng. Ví dụ như cái ụ nổi của Dương Chí Dũng, giá mua chỉ có 2triệu USD nhưng được khai khống lên đến 9 triệu USD (cao hơn khoảng 150 tỉ VND). Một  trạm biến áp tại Quy Nhơn nhà thầu trúng thầu với giá 30 tỉ đồng, khi đấu giá lại, số tiền cuối cùng chỉ là 7 tỉ, chênh lệch tới 23 tỉ đồng.

Và một chuyện cũng không mới, đó là hơn 1.000 tỉ đồng trong vụ Vinashin gần như chắc chắn mất tiêu.

Cách đây ít hôm, trên BLOG Dân trí, Nhà báo Lê Chân Nhân đã nói một ý rất hay. Đó là chống tham nhũng mà không thu hồi được tài sản tức là thất bại…”

Cú “thất bại” nhỏ nhoi này hẳn phải khiến nhiều người lấy làm ái ngại, và thất vọng về khả năng của Chính Quyền Cách Mạng hiện hành. Sao Nhà Nước ta đã thành công vượt bực, và vượt chỉ tiêu, trong những trận đánh tư sản long trời lở đất (khiến cho vô số người dân tán gia bại sản) mà lại thất bại trong việc thu hồi tài sản của quốc gia từ những … con sâu vậy cà?

Câu hỏi này đã được nhà báo Ngô Nhân Dụng  giải thích như sau:

“Ông Cầm Ngọc Minh, chủ tịch tỉnh Sơn La nói về con số 1,400 tỷ đồng mới bảo rằng ‘Không nên đặt vấn đề đắt rẻ.’ Ông lại còn than thở, ‘Chưa có tượng đài là thiệt thòi cho chúng tôi.’

Thiệt thòi trước mắt là mất cơ hội rút ruột. Ở Việt Nam người ta biết từ 30% đến 45% chi phí khi thực hiện các dự án được bỏ vào túi các viên chức. Không xây dựng tượng là mất toi 30 triệu đô la. Thiệt thòi! Thiệt thòi cho chúng tôi quá!

Cho nên không riêng tỉnh Sơn La, trên toàn quốc còn có 58 dự án xây dựng tượng đài, trong 14 năm nữa! Cứ mỗi vụ rút ruột được 30 triệu đô la, tổng số sẽ lên tới 1,740,000, 000 đô la!

Ðọc con số hơn tỷ rưỡi đô la này, thấy lớn. Nhưng thực ra cũng ‘chưa lớn’ bởi vì phải chia cho rất nhiều quan chức, chia rải ra đến 14 năm trường. Chúng ta sẽ không thấy nó lớn, khi so sánh với những vụ tiền chạy đi mất tích ở cấp cao hơn.

Một vụ Vinashin thôi, chỉ trong mấy năm đã thấy bốn tỷ đô la tiền nợ nước ngoài bay đi đâu mất để đến nỗi hết tiền trả nợ! Vì vậy, khi cả nước kêu lên về dự án phung phí 70 triệu đô la, bộ máy đảng và nhà nước ở trên cùng cũng không dám ngăn lại! Các anh đã nuốt mấy tỷ đô la ngon lành, đến lượt lũ chúng tôi chỉ ăn có bạc triệu anh lại dám ngăn cản à? Ðến đại hội đảng anh có cần phiếu của lũ chúng tôi không? Thế là im thin thít!”

Kiểu “lý giải” thượng dẫn của nhà báo Ngô Nhân Dụng khiến tôi nhớ đến chuyện quanh bàn nhậu. Khi các bợm nhậu ăn uống vô độ (“vzô vzô” liên tục) thì bao tử – với dung tích giới hạn – sẽ bị nhồi đầy quá nhiều và quá nhanh khiến cho cơ thể bị nhộn nhạo, bất an.

Cách duy nhất để chấm dứt tình trạng khó chịu này là tự “móc họng” cho “chó ăn chè.” Số lượng bia rượu và thực phẩm nôn oẹ sẽ làm vơi bao tử, quân bằng lại sức chứa của nó, giúp cơ thể nhẹ nhõm, để có thể … nhậu tiếp! Móc họng để cho chó ăn chè là một thủ thuật quen thuộc và hiệu quả giúp cho nhiều người sống còn trên bàn nhậu.

Trên bàn tiệc của đất nước Việt Nam hiện nay không thiếu gì món hấp dẫn khiến nhiều vị lãnh đạo Đảng và Nhà Nước trở nên … tối mắt (và nuốt quá nhiều) nhưng chi ra hơi ít nên bị quẳng vô lò một mớ. Khác với nhiều người lầm tưởng, cái lò tôn của đồng chí TBT không nhằm thiêu đốt những đồng chí cùng chí hướng cách mạng mà chỉ nhằm tiêu diệt những kẻ khác phe hay không (hoặc chưa biết) cho chó ăn chè thôi.

TRƯỚC ĐÂY ĐỨC CHỈ BIẾT ĐẾN VN BẮT CÓC TXT ĐƯA QUA SLOVAKIA, NHƯNG PHẦN SAU ĐỨC CHƯA NẮM RỎ.

Nhan Nguyen shared a post.

 

 
 
Image may contain: 2 people, text

LE Giac Đau is with Nhan Nguyen and 71 others.

TRƯỚC ĐÂY ĐỨC CHỈ BIẾT ĐẾN VN BẮT CÓC TXT ĐƯA QUA SLOVAKIA, NHƯNG PHẦN SAU ĐỨC CHƯA NẮM RỎ.

Bây giờ nhờ sự hợp tác chặt chẻ của Tân Thủ Tướng Slovakia Peter Pellegrini nên Đức và Slovakia đã nắm chắc VN bắt cóc TXT và đưa về Hà Nội cách nào. Đồng thời cũng phăng dần ĐẦU MỐI MỘT LIÊN MINH MA QUỶ GIỮA TÔ LÂM VÀ ROBERT KALINAK cựu Bộ Trưởng Nội Vụ Slovakia người đã cho Tô Lâm mượn phi cơ

ĐIỀU GÌ ĐÃ XẢY RA Ở SLOVAKIA? TRỊNH XUÂN THANH ĐƯỢC ĐƯA VỀ HÀ NỘI BẰNG CÁCH NÀO?

Trong Bài tường thuật trên tờ Der Spiegel (Tấm gương), tạp chí đứng đầu nước Đức, ra ngày 02/05/2018, đã có một số chi tiết mới mà trước đây các nhà điều tra Đức chưa từng hé lộ.

Chính xác kẻ bị bắt cóc đã được đưa về Hà Nội bằng cách nào, đến nay các nhà điều tra Đức vẫn chưa làm rõ được. NHỮNG THÔNG TIN MỚI TỪ BRATISLAVA GIỜ ĐÂY CÓ THỂ GIÚP HỌ, GẦN ĐÂY NHẤT BỘ NGOẠI GIAO ĐỨC ĐÃ MỜI ĐẠI SỨ SLOVAKIA ĐẾN NÓI CHUYỆN VỀ VẤN ĐỀ NÀY.

Sau khi nghỉ qua đêm ở thành phố Brno tại Cộng hòa Séc, vào ngày 26/07/2017, chiếc xe Mercedes Vito màu xanh đen mang biển số 4SF-5888 được nghi phạm mật vụ Nguyễn Hải Long và ông cậu Đào Quốc Oai thuê một ngày trước đó tại văn phòng dịch vụ thuê mướn xe của Bùi Hiếu tại chợ Sapa ở Praha, đã chạy đến Bratislava thủ đô Slovakia và đậu xe trong khoảng thời gian 1 giờ và 40 phút trong bãi đậu xe của khách sạn Bôrik, là khách sạn của chính phủ – theo dữ liệu của hệ thống định vị GPS trang bị trong chiếc xe này mà các nhà điều tra thu thập được.

Trong ngày đó (26/07/2017) đang diễn một gặp gỡ chính thức giữa các quan chức an ninh cao cấp của Việt Nam và Slovakia trong khoảng thời gian từ 11 sáng đến 17 giờ chiều. Ngoài Bộ trưởng Bộ Nội vụ kiêm phó thủ tướng Robert Kalinak và ba cộng sự thì phía Việt Nam có Thượng tượng Tô Lâm, Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam dẫn đầu một phái đoàn Công an cao cấp gồm mười một người tham dự.

NHỮNG ĐIỀU ĐÃ KHIẾN CHO CUỘC GẶP GỠ BỊ NGHI NGỜ:
• Trong số những người trong phái đoàn tham dự cũng có sự góp mặt của ĐƯỜNG MINH HƯNG, một tướng hai sao và là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, và VŨ QUANG DŨNG, cũng là một quan chức tình báo. CẢ HAI NGƯỜI NÀY đều bị Tổng công tố viên từ Karlsruhe cáo buộc là ĐÃ THAM GIA VỤ BẮT CÓC CỦA TRỊNH XUÂN THANH.
• 
• Tướng Hưng đã rời Berlin đến Praha vào ngày mà vụ bắt cóc diễn ra và sáng hôm sau đã bay về Hà Nội qua ngả Moscow, về đến Hà nội ông ta lại lập tức bay trở lại châu Âu để tham dự cuộc họp nói trên tại Bratislava. 
• 
• Không tham dự cuộc họp, nhưng nghi phạm mật vụ NGUYỄN HẢI LONG và ông cậu ĐÀO QUỐC OAI cũng có mặt tại khách sạn Bôrik.
• 
• Như vậy có ít nhất 4 NGHI CAN THAM GIA VỤ BẮT CÓC CỦA TRỊNH XUÂN THANH ĐÃ CÓ MẶT TẠI KHÁCH SẠN BÔRIK: 2 người không tham dự cuộc họp và 2 người có tham dự cuộc họp, trong đó nhân vật mới lạ nhất là Vũ Quang Dũng.
• 
• Theo nguồn tin riêng mà Thoibao.de nhận được, Vũ Quang Dũng là một sĩ quan tình báo bay từ Việt Nam sang Berlin và là một trong 2 trợ lý đắc lực (cánh tay trái và cánh tay mặt) của Trung tướng Đường Minh Hưng trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.
• 
• Các nhà điều tra Đức có cả hình ảnh gương mặt của Vũ Quang Dũng qua máy camera thu hình của khách sạn. VŨ QUANG DŨNG CŨNG LÀ NGƯỜI ĐÍCH THÂN THAM GIA TRỰC TIẾP TRONG GIÂY PHÚT BẮT CÓC TRỊNH XUÂN THANH VÀ ĐỖ THỊ MINH PHƯƠNG.
• 
• Sĩ quan tình báo Vũ Quang Dũng thời gian ngắn trước đây ĐÃ TỪNG SANG BERLIN TẬP HUẤN NGHIỆP VỤ DO CHÍNH PHỦ ĐỨC TÀI TRỢ, NAY QUAY LẠI ĐỨC ĐỂ GÂY ÁN.
Sau cuộc gặp gỡ với các nhân viên an ninh của Slovakia, phái đoàn Việt Nam đã bay đi Moscow bằng một chiếc chuyên cơ của chính phủ Slovakia. Nguyễn Hải Long đã trả lại chiếc xe Mercedes thuê ngay vào buổi tối hôm đó ở Praha. Đó có phải là chiếc xe đã được sử dụng để đưa Trịnh Xuân Thanh từ Praha đến Bratislava?

Hiện nay, tại thủ đô Bratislava đang lan truyền nhiều tin đồn về mức độ tham gia của Slovakia trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh. Những tin đồn này rộ đến mức độ có cáo buộc cho rằng CÁC CHÍNH TRỊ GIA SLOVAKIA ĐÃ ĐƯỢC NHẬN TIỀN HỐI LỘ CHO SỰ HỢP TÁC CỦA HỌ. Nếu nạn nhân bị bắt cóc vào ngày 26 tháng 7 năm 2017 quả thật đã có mặt ở trên chiếc chuyên cơ của chính phủ Slovakia, thì ít nhất một điều khó có thể xảy ra rằng chính quyền Slovakia đã không biết hoặc ít nhất là đã không nghi ngờ gì cả.

Điều đó không chỉ vì quy trình kiểm soát an ninh chặt chẽ tại sân bay, mà còn là MỘT PHÁI ĐOÀN NƯỚC NGOÀI ĐƯỢC CUNG CẤP HẲN MỘT CHUYÊN CƠ CỦA CHÍNH PHỦ. Cũng không có nước nào trong các nước thuộc khối EU lại có những mối quan hệ chính trị và kinh tế gần gũi với Việt Nam như Slovakia.

MỘT SỐ THÀNH VIÊN CHÍNH PHỦ CŨ CỦA SLOVAKIA CÓ MỐI LIÊN HỆ VỚI MAFIA

Tờ Der Spiegel, một tuần báo Đức có uy tín quốc tế, cũng đưa tin rằng một số thành viên chính phủ cũ của Slovakia có mối liên hệ với mafia. Hơn một năm về trước THỦ TƯỚNG SLOVAKIA KHI ĐÓ LÀ ROBERT FICO -hiện đã từ chức- là khách mời của bà thủ tướng Đức Merkel, phía Slovakia vẫn kiên quyết để trợ lý riêng của thủ tướng Fico là bà MÁRIA TROSKOVÁ cùng tham gia một tiệc chiêu đãi tối của Thủ tướng Đức, mặc dù trước đó phía Đức đã đặc biệt yêu cầu Slovakia nên loại bỏ tên bà ta ra khỏi danh sách những người tham gia bữa tiệc chiêu đãi này.

Với vai trò là trợ lý của thủ tướng Fico, Troskava là đối tác kinh doanh của Antonino Vadala, một doanh nhân người Ý và là người bị cáo buộc là thành viên của tổ chức Mafia N’Drangheta -đây là tổ chức tội phạm được coi là một trong những nghi phạm chính trong vụ SÁT HẠI NHÀ BÁO SLOVAK JÁN KUCIAK VÀ MARTINA KUŠNÍROVÁ, vị hôn thê của ông ta- hiện đang ngồi trong tù ở Slovakia chờ dẫn độ về Ý. Một bản mô tả công việc cụ thể của Trosková làm việc cho Fico chưa bao giờ có, cô ta trong thực tế gần như là TÌNH NHÂN CỦA THỦ TƯỚNG FICO.

Một thành viên khác của chính phủ Slovakia cũng có mối liên hệ đến Mafia: VILIAM JASAN, thư ký hội đồng An ninh Quốc gia của Chính phủ, người hiện giờ cũng đã từ chức. Jasan cũng là một đối tác kinh doanh của Vadala. Nhà báo điều tra Ján Kuciak đã điều tra ra được mối liên hệ này – cho đến khi ông ta bị giết chết cùng với vị hôn thê của mình trong ngôi nhà chung trong một ngôi làng gần Bratislava vào cuối tháng hai vừa qua.

Tân Thủ tướng Slovakia, ông Peter Pellegrini cũng là một Bộ trưởng trong chính phủ cũ trước đây và được cho là người thân tín của cựu Thủ tướng Robert Fico mới từ chức vào giữa tháng 3 vừa qua.

BỘ TRƯỞNG NỘI VỤ SLOVAKIA, ROBERT KALINAK, NGƯỜI ĐỨNG ĐẦU PHÍA SLOVAKIA TRONG CUỘC HỌP VỚI BỘ TRƯỞNG TÔ LÂM NÓI TRÊN VÀ LÀ NGƯỜI QUYẾT ĐỊNH CHO VIỆT NAM MƯỢN CHUYÊN CƠ, CŨNG ĐÃ TỪ CHỨC VÀO NGÀY 12/03/2018.

Hôm 02/05/2018 trả lời các phóng viên trên chuyến bay đến Đức để hội đàm với bà Thủ tướng Đức Angela Merkel, ông Peter Pellegrini Thủ tướng Slovakia đã phủ nhận chính phủ nước này đã giúp Việt Nam trong vụ bắt cóc và không có bằng chứng cho thấy ông Thanh có mặt trên máy bay. “Lời giải thích khả dĩ duy nhất có thể là Việt Nam đã lợi dụng sự hiếu khách của Slovakia, nhưng không có gì cho thấy chuyện đó đã xảy ra”, ông Pellegrini nói
.
Tờ Nhật báo độc lập “DenníkN” của Slovakia ghi nhận những vụ tai tiếng này cùng với những tiết lộ trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh mới đây đã tạo nên một hình ảnh thảm họa của chính sách của chính phủ Slovakia. “HOẶC LÀ CHÚNG TA LÀ MỘT BĂNG ĐẢNG CỦA NHỮNG KẺ ĐỔ ĐỐN”, tờ báo viết, „HOẶC THẬM CHÍ LÀ ĐỒNG PHẠM CỦA TỘI PHẠM QUỐC TẾ”.

Trích lược tin từ Thời Báo DE

Việt Nam đất nước thật sạch

 
 
Lai Hon Su shared a post.
 
 
Image may contain: outdoor
No automatic alt text available.
Image may contain: one or more people and food
No automatic alt text available.

Hong Thai HoangFollow

Việt Nam đất nước thật sạch.. Sạch đến lạ kỳ, sạch 1 cách đặc biệt và sạch đến đau đớn..

Tôi đã đi qua 5 nước: Trung Quốc, Thái Lan, Campuchia, Malaysia, Úc.. nhưng chưa hề thấy ở 1 đất nước nào có những thứ như ở Việt Nam.

– Cửa hàng rau sạch. 
– Cafe sạch nguyên chất 100%
– Thịt sạch không thuốc 
– Tiêu sạch, trái cây sạch…
– Sữa sạch 

Những biển quảng cáo tưởng như bình thường mà bên trong đó là 1 sự đáng thương đến khốn nạn cho chính người dân Việt Nam .

Ở đâu mà phải có sự cam kết đến thề sống thề chết vậy không? Ở đâu mà cái sạch không phải chuyện đương nhiên mà là chuyện đặc biệt? Ở đâu mà cái sự giả dối, dối trá nó lại là chuyện quá đỗi bình thường như Việt Nam ?

Xứ họ bán 1 sản phẩm là họ quảng cáo về “ ngon “ hay “ đẹp “ còn nước mình phải đảm bảo đó là hàng thật mới bán nổi hàng.. Dường như người ta quen, quen như máu thịt ruột già vậy, quen rằng chả có gì thật ở Việt Nam. Họ nghi ngờ tất cả, nghi ngờ mọi thứ nhưng họ lại không hề sợ hãi? Không hề phản kháng và thậm chí lại không muốn thay đổi? Kỳ lạ đến khôn tưởng một đất nước mà thấy ai cũng có thể nói: TÔI TỰ HÀO LÀ NGƯỜI VIỆT NAM nhưng không thể kể ra thứ để có thể tự hào?

Ở nước họ, làm gì có cái chuyện có những biển hiệu quảng cáo “ Sạch “, “ 100% hàng thật “ . Bởi đó là đương nhiên, là quyền họ phải được dùng đồ thật.. Ngon đẹp lại là tuỳ sở thích nhưng chắc chắn nó là thật.. Còn 1 đất nước hàng mấy ngàn năm văn hiến đến cái thời công nghệ 4.0 này vẫn quanh quẩn: “ Chúng tôi bán đồ thật, chúng tôi lấy uy tín ra đảm bảo”..

Bất hạnh cho một dân tộc mà luôn phải giăng treo khẩu hiệu từ nông thôn đến thành thị, từ đồng bằng lên miền núi: CÔNG BẰNG DÂN CHỦ VĂN MINH thì dân mới biết đến những điều đó.. Phải hô hào “ ĐẤT NƯỚC CỦA DÂN DO DÂN VÀ VÌ DÂN thì dân mới nhận thức chính mình là chủ đất nước..

Đất nước nào mà ra đường là thấy khẩu hiệu quảng cáo đất nước tôi có văn minh, có công bằng như quảng cáo rau “ Sạch “ như vậy?

Thói đời, kẻ có tiền có tài thực thì họ chả khoe bộ quần áo, chả khoe cái xe mà họ sống thong dong với cái vì đầy tiền. Kẻ ít tiền thì phải bầy cái này cái kia ra để chứng minh ta có của.. Đất nước càng nghèo thì khẩu hiệu càng lắm, càng lạc hậu thì cành hô hào văn minh và bẩn đến mức phải đưa khẩu hiệu sạch trong từng mớ rau, hộp sữa.

Mở mắt mở tai mở cả trái tim ra đi, tự hào gì khi không có nổi 1 cái gì an toàn trong cái đất nước này. Thực phẩm, môi trường, y tế, giáo dục, giao thông, an ninh.. , có cái gì mà bạn không phải lo lắng hay sợ hãi? Có cái gì để tự hào khi cái bẩn là bình thường còn cái sạch là đặc biệt?

Một đất nước làm ra cái gì cũng bẩn, cũng không an toàn nhưng lại hô rõ to: TÔI TỰ HÀO VỀ VIỆT NAM..

Ôi dân tôi ơi..

Lương tâm một người đáng giá bao nhiêu?

 

Lương tâm một người đáng giá bao nhiêu?

Lương tâm một người liệu có thể đo được bằng tiền?

Hà Tam là lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên “khực” một cái rồi dừng lại. “Xe hỏng rồi!”. Anh xuống xe, đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại, rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ thì xong. Anh lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp.

Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: “Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!”. Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Anh toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy.

Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: “Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…”

Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: “Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân?”

Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Anh thừ người ra: “Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy?”. Cẩn thận nhớ lại, anh mới chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe ban nãy.

Khi quay lại, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi”.

Ôi trời ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên: “Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!”.

Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: “Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi”. Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên.

Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới.

Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi.

Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu.

Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết:

“Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Vào một đêm 2 năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá to của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý:

“Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”.

(Sưu tầm)

Image may contain: flower and nature

AI BIỂU NGƯỜI GÌA KHÔNG CẦN CÓ CẶP, CÓ ĐÔI???

 
 

AI BIỂU NGƯỜI GÌA KHÔNG CẦN CÓ CẶP, CÓ ĐÔI???

Mấy ai trong đời có được một mối tình “trọn kiếp nhân gian” như cặp vợ chồng trong câu chuyện này…

Người ta nói đời người có hai lần làm trẻ con, những tháng năm cuối đời, ông nội tôi đúng là đã trải qua tuổi ấu thơ một lần nữa.

Người già luôn khao khát tình yêu thương của gia đình, niềm vui sum vầy bên con cháu và sớm hôm bên người bạn đời của mình; nhưng khi cuộc sống vật chất dư dả, nhận được sự yêu thương, chăm sóc chu đáo, thì họ lại có xu hướng ghen tỵ với chính “nửa kia”.

Họ ích kỷ như một đứa trẻ, không muốn chia sẻ sự quan tâm của gia đình với đối phương, như ông nội tôi thường ghen tỵ với bà nội. Có lần bác cả từ Hà Nội gửi vào cho bà chai thuốc bóp chân vì bà thường đau nhức xương khớp khi trời trở lạnh.

Không có phần, thế là ông cũng giả vờ đau nhức để được… dùng ké thuốc. Chuyện bị lộ khi vài món khoái khẩu của ông bị loại ra khỏi thực đơn hàng ngày theo chế độ kiêng khem của bệnh khớp. Vì thế, ông khai thật: “Bố không bị đau nhức ở đâu hết, chỉ muốn dùng thử thuốc của mẹ xem sao thôi”.

Đây không phải là lần đầu ông “so bì” với bà nên cả nhà không mấy ngạc nhiên. Sau nhiều lần, mọi người thống nhất, dù là đồ ăn hay đồ dùng thì luôn phải chia đều cho cả hai cụ.

Từ khi bà trở bệnh, ông thay đổi hẳn, rất quan tâm tới bà. Sức khỏe bà yếu nhanh trong vòng chỉ một năm, bà không còn khả năng đi lại, mọi sinh hoạt cá nhân đều phụ thuộc vào người khác.

Ông cũng giúp đỡ mọi người một tay để chăm sóc bà. Những hôm không có ai ở nhà, ông sang phòng trò chuyện với bà cho vui, khi thì lấy ly nước, khi lại ngồi lau tay, xoa lưng cho bà.

Rồi ông bỏ dần thói quen ăn sáng ngoài tiệm, ở nhà ăn, dù không phải món ông thích ông vẫn thấy vui, miễn là được cùng ăn với bà. Hôm nào ăn bên ngoài, ông không quên dặn chủ quán: “Làm cho bà nhà tôi một phần thiệt ngon nghe!”.

Ông có thói quen đọc báo mỗi sáng, vì dù tuổi cao nhưng mắt ông vẫn còn rất sáng. Bà nằm trên giường mà vẫn cập nhật được thời sự là nhờ có ông đọc báo cho bà nghe. Nhiều lúc ông làm bà bật cười vì ông thích so sánh mình với các nhân vật nổi tiếng.

Ông hay vuốt chòm râu trắng, dài đến ngang cổ, tự khoe mình có bộ râu như… ông tiên, hay đoan chắc làn da của mình cũng căng mịn không thua gì… ông bụt. Ông tự hào mình không giỏi việc nước thì cũng đảm việc nhà. Nuôi tám đứa con thành tài như bây giờ cũng đáng khen lắm chứ!

Bởi vậy, xã mới cấp cho giấy chứng nhận “Ông bà mẫu mực, con cháu thảo hiền”. Nghe ông tếu táo, tinh thần bà cũng thoải mái hơn.

Nhiều hôm con cái đi làm về muộn giờ cơm trưa, ông ở nhà tự lấy cơm đút cho bà ăn. Tay run, ông đút không được gọn lắm, cơm vương vãi ra bàn. Ông thỏ thẻ: “Ngày xưa bà đút cơm cho mấy đứa nhỏ ăn, bà thường dụ tụi nó bằng cái kẹo, quả dưa. Giờ tôi có nước yến, bà muốn uống thì phải ăn hết chén cơm này”.

Toàn bộ sinh hoạt hàng ngày của ông bà được chúng tôi dùng camera ghi hình, cuối tuần con cháu cùng ngồi lại mở ra xem, cả nhà ai cũng xúc động trước sự chăm sóc ân cần của ông dành cho bà.

Bệnh tình ngày càng trở nặng, bà mất khả năng nhận thức, nằm mê man. Hôm đó, ông thức dậy đã nghe con cháu lục đục bên phòng bà, biết sắp có chuyện chẳng lành, ông bảo tất cả mọi người vào niệm Phật cho bà rồi đi ra ngoài để ông ở lại.
Ông nằm xuống bên cạnh, nắm lấy tay bà, hai hàng nước mắt cứ tuôn trào. Ông nhắc lại chuyện ngày xưa, từ lúc ông bà mới cưới nhau cho đến khi sinh các bác và bố.

“Nhớ những ngày loạn lạc, gia đình phải sơ tán trong nạn đói lịch sử năm 1945, những khó khăn, buồn tủi khi mới chân ướt, chân ráo vào miền Nam làm kinh tế mới. Trải qua nhiều khúc quanh của cuộc sống, tôi và bà đã nuôi dạy các con thành người, chúng ta may mắn vẫn được nắm tay nhau đi đến giờ phút này”.

Ông xúc động, nói: “100 tuổi viên mãn một đời người rồi, bà ra đi nhẹ nhàng và thanh thản, phù hộ cho tôi sớm được đoàn tụ với bà nơi chín suối. Có đôi có cặp suốt gần 80 năm qua, giờ bà đi rồi tôi cũng muốn đi theo để bà không cảm thấy cô đơn một mình nơi ấy”.

Hôm đó, ông khóc rất nhiều. Đến khi bà trút hơi thở cuối cùng, ông cũng kiệt sức, gục xuống cạnh bà. Những ngày tang lễ, ông bỏ ăn, ngồi hàng giờ tụng kinh, thi thoảng lại gần để nhìn bà qua tấm kính…

Nỗi đau quá lớn khiến sức khỏe và tinh thần ông suy sụp nhanh chóng. Dù cả nhà dồn sức lo lắng, chăm sóc nhưng ông cũng mất không lâu sau đó.

Người ra đi luôn để lại trong lòng người ở lại một nỗi buồn khắc khoải, nhất là với tuổi già, sự cô đơn và trống vắng luôn thường trực. Ai bảo tuổi già không cần có đôi?

Image may contain: 3 people, people smiling, people sitting, table and indoor
Image may contain: 2 people, people sitting
 

Biết làm sao định nghĩa được thuỷ chung

 
 

Biết làm sao định nghĩa được thuỷ chung .!!! .. Mời các Bạn nhìn các hình nầy khi mình sắp đi hết con đường đời. …

Bạn có bao giờ cảm thấy ấm lòng khi nhìn thấy hai người già nắm tay nhau đi chậm rãi trên phố? Đó là minh chứng đẹp nhất giúp bạn tin rằng có những mối tình kéo dài mãi mãi!

Khi thời gian trôi ngang qua cuộc đời của bạn, bạn sẽ thấy những cử chỉ chăm sóc nho nhỏ mỗi ngày thật sự đáng quý. Một nụ hôn tạm biệt, một tách trà nóng khi nửa kia đang đọc sách, hay chỉ là một cái dắt tay qua đường để yên tâm người kia được an toàn

Chia sẻ một nụ cười bên người yêu luôn là điều ý nghĩa nhất. Dù cho bạn đang ở tuổi 20 hay đã đi gần hết chặng đường đời.

Không còn là những cuộc tấn công ồ ạt về tình cảm, ở tuổi này chỉ còn là những nụ hôn vụng về đặt trên trán hay cái bóp vai nhẹ nhàng từ phía sau lưng.

Dù thời gian có đi nhanh thế nào, những người yêu nhau luôn có thời thời gian để ngồi bên nhau và lắng nghe.

Họ nhận ra rằng: Yêu không có nghĩa là đi tìm người hoàn hảo mà là học cách nhìn một người không hoàn hảo một cách hoàn hảo…

… và đừng giữ im lặng để xây dựng nỗi giận hờn ngày một lớn, khi về già bạn sẽ hiểu được rằng chia sẻ giúp hai người gần nhau hơn.

Dù năm tháng qua đi, vẫn mong muốn có những cuộc hẹn hò. Không phải chỉ để nói những lời lãng mạn, mà để nhìn lại chặng đường đã qua dù dài nhưng đầy ắp hạnh phúc.

Chia sẻ chung một chiếc ô trong ngày mưa như họ đã từng chia sẻ cả quãng đường đời.

Và cùng nhau khám phá những vùng đất mới, cho dù giờ đây họ đã phải đeo kính để đọc bản đồ.

Yêu nhau không phải nhìn nhau mà là cùng nhìn về một hướng.

Bạn không sai, nhưng vẫn nên thử nói một lời xin lỗi. Điều gì quan trọng hơn ở tuổi này ? Việc bạn đúng hay việc bỏ qua một cuộc tranh cãi ?

Image may contain: one or more people, people standing, people walking and outdoor
Image may contain: one or more people and people sitting
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people, people sitting, tree, outdoor, nature and water
Image may contain: one or more people

Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh: Sĩ quan tình báo Vũ Quang Dũng, cánh tay phải của Trung tướng Đường Minh Hưng |

Vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh: Sĩ quan tình báo Vũ Quang Dũng, cánh tay phải của Trung tướng Đường Minh Hưng cùng một số thành viên chính phủ cũ của Slovakia có mối liên hệ với mafia
—-
Link vượt tường: Bấm http://bit.ly/2rlhYld > Bấm Go

Một Nửa Sự Thật

 Trông người mà nghĩ đến ta.

 

 

Hiroshima ngày bị ném bom

 

Ngày nay…

                             Một Nửa Sự Thật

Ở trường học chúng ta được dạy rằng:

“Tháng 8 năm 1945 Mỹ ném 2 quả bom nguyên tử xuống 2 thành phố Hirosima và Nagasaki – Nhật Bản, buộc Nhật Hoàng phải tuyên bố đầu hàng vô điều kiện trước quân Mỹ”, chấm hết. 

Sách giáo khoa đã nói đúng sự thật, nhưng không đề cập đến một sự thật trước và sau khi Mỹ ném bom xuống Nhật. 
Một nửa sự thật chưa phải là sự thật. Đây là phần sự thật mà chúng ta không được dạy.

Một thời gian ngắn trước khi ném hai quả bom nguyên tử kia, Mỹ đã rãi hơn 5 triệu truyền đơn xuống 33 thành phố của Nhật, trong đó có Nagasaki và Hiroshima. Nội dung như sau:

“Hãy đọc thật kỹ vì nó có thể cứu lấy mạng sống của chính bạn, người thân hay bạn bè của bạn.

Trong vài ngày tới, một số hoặc tất cả những thành phố được liệt kê trong danh sách ở mặt sau truyền đơn này sẽ bị phá hủy bởi những quả bom của người Mỹ. Những thành phố này đang sở hữu các hãng xưởng, nhà máy lắp ráp chế tạo thiết bị quân sự. 

Chúng tôi quyết tâm tiêu diệt tất cả những trang thiết bị mà các phe phái quân sự đang sử dụng để kết thúc cuộc chiến vô nghĩa này. Nhưng, không may, những quả bom không có mắt. 

Vì vậy, theo các chính sách nhân đạo của Mỹ, Không quân Mỹ, chúng tôi không muốn làm tổn thương người vô tội, do đó chúng tôi cảnh báo và yêu cầu bạn hãy di tản khỏi những thành phố được liệt kê để cứu lấy mạng sống của chính bạn. 
Người Mỹ không chiến đấu chống lại nhân dân Nhật Bản, mà chiến đấu chống lại các thế lực quân sự đang sử dụng nhân dân Nhật Bản. Nền hòa bình mà Mỹ mang lại sẽ giải thoát cho người dân như các bạn đang phải sống trong sự áp bức của quân đội Nhật và đồng thời cũng có ý nghĩa mang đến một Nhật Bản mới tốt đẹp hơn. 

Các bạn có thể mang hòa bình trở lại bằng cách chọn ra những người lãnh đạo mới và giỏi, những người thật sự muốn kết thúc chiến tranh.

Chúng tôi không thể hứa rằng những thành phố này sẽ được an toàn, một số hoặc tất cả sẽ bị phá hủy. Do vậy, hãy chú ý đến cảnh báo này và sơ tán khỏi các thành phố này ngay lập tức!”

Sau quả bom đầu tiên, Mỹ tiếp tục gửi truyền đơn và đồng thời phát radio từ Saipan (Mỹ đang nắm giữ) cứ mỗi 15 phút với nội dung tương tự như sau:

“Nước Mỹ yêu cầu các bạn ngay lập tức tuân thủ những gì chúng tôi nói trong truyền đơn này.

Chúng tôi đang sở hữu những quả bom kinh khủng nhất lịch sử loài người. Một trong số những quả bom mà chúng tôi đang nghiên cứu có sức công phá đến hơn 2.000 lần những gì mà một cái máy bay khổng lồ B-29 có thể mang lại. 

Thực tế khủng khiếp này là một lý do để bạn suy nghĩ và chúng tôi bảo đảm rằng điều đó là tuyệt đối chính xác. 

Chúng tôi chỉ mới bắt đầu sử dụng loại vũ khí này để chống lại quê hương các bạn. Nếu các bạn vẫn nghi ngờ, hãy xem lại những gì đã xảy ra ở Hiroshima khi chỉ có một quả bom nguyên tử rơi xuống thành phố đó. 

Trước khi sử dụng bom này để tiêu diệt mọi nguồn lực của quân đội mà họ có được để kéo dài cuộc chiến tranh vô ích này, chúng tôi kêu gọi các bạn hãy yêu cầu Nhật Hoàng kết thúc chiến tranh. Tổng thống của chúng tôi đã soạn ra cho các bạn 13 quyền lợi bảo đảm cho một lần đầu hàng danh dự. Chúng tôi khuyến khích bạn chấp nhận những quyền lợi này và bắt đầu công việc xây dựng một nước Nhật mới, một Nhật Bản tốt hơn và yêu hòa bình.

Các bạn nên bắt đầu thực hiện những bước cần thiết để đình chiến. Nếu không, chúng tôi sẽ kiên quyết sử dụng bom này và tất cả các loại vũ khí vượt trội khác để phản ứng kịp thời và kết thúc chiến tranh.”

Sau khi Nhật Hoàng đầu hàng, thống tướng MacArthur và Quân đội Mỹ đặt chân đến Nhật Bản, chuẩn bị cho công cuộc chiếm đóng nước Nhật của mình.

Với tư cách là bên thắng cuộc, chính phủ và nhân dân Nhật phải nằm dưới sự quản lý và những chính sách do Mỹ đưa ra. Một trong những việc đầu tiên mà tướng MacArthur làm là, khẩn cấp xin chính phủ Mỹ viện trợ lương thực và tiền để kiến thiết nước Nhật trước thực trạng đổ nát của chiến tranh.

Với nỗ lực của MacArthur, chính phủ Mỹ tức tốc gửi đến nước Nhật 3,5 triệu tấn lương thực cùng hơn 2 tỷ USD. Tại trường học, trẻ em Nhật được ăn một bữa trưa miễn phí; lần đầu tiên trong lịch sử nước mình, phụ nữ được trao thêm nhiều quyền lợi hơn, trong đó có quyền bầu cử và ứng cử; tại các địa phương người dân được tạo điều kiện để tham gia sinh hoạt chính trị.

Ngày 3/2/1946, tướng MacArthur chỉ thị cho Tổng bộ Liên minh soạn thảo Hiến pháp Nhật Bản theo hướng dân chủ, chủ quyền đất nước thuộc về quốc dân chứ không phải Thiên hoàng. Thiên hoàng là biểu tượng cho sự đoàn kết và văn hóa Nhật, giống như Nữ hoàng Anh, nhưng không mang quyền lực chính trị thực tế. Thiên hoàng chỉ được tiến hành các hành vi liên quan đến việc nước theo quy định của bản Hiến pháp này và Thiên hoàng không có quyền lực liên quan tới chính phủ. Quốc hội Nhật là cơ quan chính trị có quyền lực cao nhất, thành viên quốc hội là những người được dân chúng chọn ra trong một cuộc bầu cử tự do,…

Trước thực trạng nông dân không có đất canh tác, tháng 10/1946 Quốc hội thông qua “Luật cải cách ruộng đất”, tiến hành thu mua đất của của giới địa chủ và bán nợ lại cho nông dân không có đất.

Ngày 31/3/1947 Quốc hội ban hành “Luật Giáo dục”. Theo đó, mục tiêu hàng đầu của giáo dục là “Tôn trọng sự tôn nghiêm của cá nhân, bồi dưỡng cho mọi người có lòng nhiệt huyết vì chân lý và hòa bình”. 
Đây cũng là lần đầu tiên Chính phủ bị mất quyền quản lý giáo dục và kiểm duyệt sách giáo khoa. Thay vào đó một “Ủy Ban Giáo Dục” do dân bầu ra đảm trách những việc ấy. Giáo viên dạy học sinh về tinh thần dân chủ chứ không phải tôn thờ Nhật Hoàng.

Năm 1951 Quân đội Mỹ tự khắc rút khỏi nước Nhật, trao trả lại nền độc lập cho Nhật Bản sau khi “sứ mệnh” kiến thiết nước Nhật của mình hoàn thành.

Người Nhật gọi tướng MacArthur là vị Shogun Mỹ. Shogun nghĩa là Sứ Quân, là người đứng đầu một lãnh địa, vào thời Nhật còn bị nạn sứ quân chia cắt.”

( theo Lê Khánh Huy)

From: Do Tan Hung & Kim Bang Nguyen

Sức khỏe tâm lý gia đình – điều phụ huynh Việt cần quan tâm

Sức khỏe tâm lý gia đình – điều phụ huynh Việt cần quan tâm

Nhiều phụ huynh và thanh thiếu niên đến dự hội thảo an toàn gia đình người Việt. (Hình: Thiện Lê/Người Việt

Thiện Lê/Người Việt

HUNTINGTON BEACH, California (NV) – Nhiều phụ huynh và một số thanh thiếu niên đã đến phòng sinh hoạt sinh viên của đại học cộng đồng Golden West College để tham dự hội thảo an toàn gia đình người Việt vào hôm Thứ Bảy, 28 Tháng Tư.

Diễn giả chính của hội thảo là ông Paul Hoàng, một bác sĩ tâm lý ở Westminster, đã mặc bộ trang phục người “homeless” với mục đích thông điệp của ông sẽ được truyền đạt mạnh mẽ hơn. Ông cho biết trẻ em gốc Việt sinh ra và lớn lên ở Mỹ thường hay bị lẫn lộn văn hóa, rồi nhiều khi còn bị đè nén dẫn đến nhiều bệnh tâm lý.

Ông Paul Hoàng trong trang phục người “homeless”, diễn giả chính của hội thảo an toàn gia đình người Việt. (Hình: Thiện Lê/Người Việt)

Ông Paul chia sẻ câu chuyện về cuộc đời mình. Ông cho biết từ lúc ông học lớp 6 cho đến hết trung học, ông từng bị trầm cảm nặng và đã ba lần định tự tử nhưng không thành.

Theo lời ông kể, lần đầu định tự tử, ông biết người chú làm bảo vệ có khẩu súng. Ông lấy súng nhét vào miệng. Nhưng lúc định bóp cò, thì ông nghe có một tiếng kêu ông “dừng lại” khiến ông không dám bóp cò.

Lần thứ hai ông định tự tử nhưng cũng không dám làm, nên ông quyết định mình sẽ không ra tay mà sẽ nhờ người khác giết mình.

Ở lần định tự tử thứ ba, ông kể: “Tôi chạy ra một con đường đông xe vào ban đêm, mặc đồ đen để người ta không thấy rồi nằm ra đường cho xe cán nhưng đợi mãi ba tiếng đồng hồ, không có một chiếc xe nào chạy qua. Đây là một con đường thường có xe chạy nhiều mà không hiểu tại sao không có xe vào đêm đó. Đợi mãi mà tự sát không thành, nên tôi quyết định về nhà ngủ.”

Theo ông, tự sát là một cách chạy trốn, để thoát khỏi những sự khó khăn của cuộc đời. Những người tự sát muốn trách người khác vì sự điên cuồng và “độc hại” của thế giới nên mới tìm cách “giải thoát”. Còn có những người bị bắt nạt, rồi trong lòng mang thù hận, đi giết người khác để trả thù. Giết người để chấm dứt những mối đau thương trong đời.

Câu chuyện của ông Hoàng là mục đích của buổi hội thảo, để cho các gia đình người Việt thấy sự quan trọng của sức khỏe tâm lý. Ông cho rằng mọi người đừng nên gọi các bệnh liên quan đến tâm lý là bệnh tâm thần vì những người bị bệnh này còn được gọi là những người điên. Theo ông, nên gọi bệnh liên quan đến tâm lý của các em là “tâm bệnh” thôi vì đó chỉ là những rối loạn trong tâm lý chứ không phải là bị điên.

Ông khuyên các phụ huynh nên tạo ra một không gian và điều kiện để con cái chia sẻ và trò chuyện với cha mẹ để tránh cảnh các em bị đè nén rồi dẫn đến trầm cảm và nhiều chuyện nguy hiểm hơn.

Bà Suzie Xuyến Đông-Matsuda, một trong những diễn giả của hội thảo. (Hình: Thiện Lê/Người Việt)

Ngoài ông Hoàng ra, cũng có một bác sĩ tâm lý khác phát biểu là bà Suzie Xuyến Đông-Matsuda. Bà cũng cho rằng sức khỏe tâm lý rất quan trọng và 95% những trường hợp các thanh thiếu niên bị “tâm bệnh” hoàn toàn có thể đề phòng và ngăn chặn được. Bà khuyên mọi người nên áp dụng kiến thức nghe được hôm nay vì kiến thức mà không dùng thì không được gì hết. Sau bà Suzie là một số phụ huynh và thanh thiếu niên chia sẻ kinh nghiệm của bản thân. Câu chuyện của ai cũng có mục đích cho biết nếu cha mẹ kỳ vọng và bắt ép con cái quá nhiều thì sẽ rất nguy hiểm vì dẫn đến trầm cảm và nhiều “tâm bệnh” khác.

Theo lời của các diễn giả, phụ huynh và các thanh thiếu niên có mặt tại hội thảo, sức khỏe tâm lý trong gia đình là một vấn đề là mà nhiều người Việt ở Hoa Kỳ cần phải biết và cảnh giác các dấu hiệu “tâm bệnh” của con cái trong gia đình. (Thiện Lê)

Có câu chuyện ngụ ngôn về cái lưỡi như thế này…

 

Ky Nguyen

Có câu chuyện ngụ ngôn về cái lưỡi như thế này…

1. Ngày xưa, có một ông vua nước Ai Cập gửi cho nhà hiền triết Bias một con vật vừa quí vừa hiếm để tế lễ các thần của mình. Tuy nhiên, ông vua này muốn chơi khăm nhà hiền triết nên nói:“Sau khi cúng xong, ngươi phải trả lại cho ta cái gì vừa tốt nhất vừa xấu nhất nơi con vật quí hiếm ấy”.

Nhà hiền triết liền xẻo ngay cái lưỡi mà trao cho ông vua. Cử chỉ đó gián tiếp xác định điều này:“Cái lưỡi là phần tốt nhất nếu biết sử dụng, nhưng đồng thời cũng là phần xấu nhất nếu không biết sử dụng”. Thật thâm thúy!

2. Lão Tử là người thông minh, tài giỏi. Một hôm, nghe tin thầy giáo là Thương Dung bị bệnh nặng, Lão Tử đến thăm và mời thầy ăn chút gì để chống lại bệnh hiểm nghèo. Nhân lúc thầy giáo tỉnh, Lão Tử xin thầy cho ý kiến dạy bảo thêm. Thương Dung thấy Lão Tử không những thông minh mà còn khôn ngoan, ham học, có suy nghĩ sâu sắc. Thầy Thương Dung mở rộng miệng cho Lão Tử xem và hỏi:

– Lưỡi của ta còn không?
– Thưa thầy, lưỡi của thầy còn ạ!
– Thế răng của ta còn không?
– Thưa thầy không còn ạ!
– Anh có biết ta hỏi anh vấn đề này có thâm ý gì không?

Lão Tử trả lời:
– Dạ, thầy sống rất thọ. Sở dĩ cái lưỡi còn vì nó mềm, răng rụng hết vì nó cứng. Thưa thầy, phải thế không ạ?

Thương Dung nghe Lão Tử trả lời vậy vui vẻ nói:
– Đúng lắm! Cách lý giải của anh hoàn toàn chính xác. Lưỡi vì mềm mà còn được lâu, răng vì cứng nên rụng hết. Đạo lý này không chỉ đúng với răng và lưỡi, mà đối với mọi việc trong thiên hạ cũng đều như thế cả!

Trung dung là cách sống khôn ngoan. Sống thật khó, giữ mồm giữ miệng chẳng dễ, vì con người có “máu” tự ái và giả hình, muốn nói cho hả giận! Hãy nghe tác giả Thánh Vịnh thẩm vấn: “Hỡi kẻ gian hùng, khoe chi tội ác? Suốt ngày ngươi tính kế hại người! Này hỡi tên chuyên nghề lừa đảo, lưỡi ngươi khác nào dao sắc bén” (Tv 52:3-4).

Đối với những người khéo khua môi múa mép – nói cho ra vẻ “êm tai” thì gọi là “người khéo nói”, tác giả Thánh Vịnh so sánh thế này: “Chiều đến, chúng trở lại TRU LÊN NHƯ CHÓ và CHẠY RÔNG khắp thành. Này chúng BA HOA SÙI BỌT MÉP, LƯỠI KIẾM Ở ĐẦU MÔI(Tv 59:7-8). Cách ví von “nặng nề” lắm đấy!

ÍT NÓI không có nghĩa là NÓI ÍT, mà là KHÔNG NÓI ĐIỀU VÔ ÍCH. Đôi khi người ta phải nói, thậm chí là nói nhiều. Dù nói ít hay nhiều thì phải làm sao chúng ta có thể tự hào như tác giả Thánh Vịnh mà chia sẻ điều này: “Lòng trào dâng những lời cẩm tú, miệng ngâm thơ mừng chúc thánh quân, lưỡi tôi ví tựa tay người phóng bút” (Tv 45:2). Ngôn ngữ có hai dạng: Nói và Viết. NÓI là dạng ngôn ngữ vô tự (không có chữ viết), còn VIẾT là dạng ngôn ngữ vô ngôn (không có tiếng nói).

Ngôn hành phải song song. Nói hoặc viết đều phải thể hiện bằng hành động. Tác giả Thánh Vịnh đặt vấn đề và đưa ra đáp án: “Ai là người thiết tha được sống, ước ao hưởng chuỗi ngày hạnh phúc chứa chan? Phải GIỮ MỒM GIỮ MIỆNG, đừng nói lời gian ác điêu ngoa; hãy LÀM LÀNH LÁNH DỮ, tìm kiếm bình an, ăn ở thuận hoà” (Tv 34:13-15).

Thiên Chúa và Kinh Thánh luôn đề cao các mỹ từ và mỹ ngôn. Người đời cũng quý trọng các lời nói tốt đẹp. Thật vậy, ngạn ngữ Anh có câu: “Lời nói đẹp là chi phí thấp nhất để thu lợi cao nhất”. Còn Publilius Syrus (sinh năm 85 trước CN, mất năm 43 trước CN), văn sĩ Latin, chia sẻ kinh nghiệm: “Tôi thường hối tiếc vì những gì mình nói, chứ không bao giờ hối tiếc vì sự im lặng của mình”.

Tài năng được tỏa sáng nhờ sự im lặng, còn sự kém cỏi thường tự lan tỏa bằng âm thanh – ngụ ý “lời nói”. Nói nhiều chính là “bức bình phong” để che giấu sự trống rỗng của tâm hồn vậy!

Đức Mẹ không nói nhiều, chỉ “ghi nhớ mọi kỷ niệm và suy đi nghĩ lại trong lòng” (Lc 2:19). Còn Đức Thánh Giuse hoàn toàn im lặng, cả bộ Kinh Thánh và các tài liệu đều không nhắc gì tới di ngôn nào của Con Người Công Chính này. Sự im lặng rất cần. Đó là “miền sa mạc” cần thiết để có thể gặp gỡ Thiên Chúa. Im lặng để suy niệm. Im lặng để suy tư. Suy tư để biết mình, biết người, biết xử thế.

Con người đa dạng, lắm kiểu nhiêu khê, tổng quát và ngắn gọn là chia làm hai loại chính – Tốt và Xấu. Chắc chắn Thiên Chúa rất ghét loại người xấu, vì Ngài là Đấng chí thánh và chí nhân. Tuy nhiên, Ngài cũng chẳng ưa loại người “lửng lơ con cá vàng”, như Kinh Thánh đã xác định: “Ta biết các việc ngươi làm: ngươi chẳng lạnh mà cũng chẳng nóng. Phải chi ngươi lạnh hẳn hay nóng hẳn đi! Nhưng vì ngươi hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh, nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta” (Kh 3:15-16). Ngài cũng đang nói như vậy với mỗi chúng ta ngay bây giờ đấy. Ngay cả phàm nhân – vốn dĩ là những người xấu xa (x. Lc 11:13) và đầy tội lỗi – cũng chẳng ai ưa loại người “dở hơi” như vậy!

Phụ nữ đầu tiên, Bà Tổ Êva đã bị “lưỡi rắn” mà phun “mật ngọt” vào Ông Tổ Ađam, khiến Ông Tổ mù quáng rồi suy sụp hoàn toàn vì bị “nọc độc” làm tê liệt cả thể lý lẫn tinh thần. Nhưng rồi Đức Maria, Thánh Mẫu Thiên Chúa, đã đạp nát đầu con-rắn-ma-quỷ thâm độc đó và dẫn đưa nhân loại đến với Thiên Chúa hằng sinh.

Nói về phụ nữ, không phải là do định kiến hoặc nhìn họ với cặp mắt kính râm hoặc đen thui, mà để cân nhắc và đề phòng. Thực tế vẫn có những phụ nữ tuyệt vời. Đức Maria là điển hình. Chúa Giêsu luôn quý mến và đánh giá cao nữ giới. Thật vậy, Ngài thường ghé thăm chị em Mácta và Maria ở Bêtania, Ngài đã hiện ra đầu tiên với bà Maria Mácđala (Mađalêna) sau khi Ngài phục sinh. Các phụ nữ đã theo Chúa Giêsu suốt đường lên Đồi Sọ, và cũng chỉ còn các phụ nữ đứng bên Thánh Giá. Phụ nữ can đảm thế đấy, còn nam giới chỉ mạnh miệng và lẻo mép, rồi bỏ chạy hết trơn.

Rồi thời Giáo hội sơ khai, các phụ nữ giúp đỡ các tông đồ rất nhiều công việc. Ngày nay cũng vậy, các nữ tu và quý bà vẫn là các trợ thủ đắc lực trong việc truyền giáo. Ai dám chê họ là liễu yếu đào tơ? Đôi khi họ “lắm chuyện” một chút thôi, chứ họ tác dụng hiệu quả lắm đấy!

Xã hội cũng vậy, đã và đang có nhiều phụ nữ giỏi giang và xuất chúng trong các lĩnh vực mà trước đây chỉ có nam giới. Cứ động viên và cứ để họ làm, công việc có khi còn tốt hơn nhiều. Nam giới đừng vội ảo tưởng hoặc “chảnh” đấy nhá!

Tóm lại, phàm nhân quá yếu đuối – với đầy đủ thất tình (hỷ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục) và “tam độc” Tham-Sân-Si. Vì thế, con người luôn cần Thiên Chúa phù trợ. Như vậy, chúng ta phải luôn chân thành van nài Đấng-giàu-lòng-thương-xót: “Xin canh giữ MIỆNG con, lạy Chúa, và trông chừng LƯỠI con. Xin đừng để lòng con nghiêng về sự dữ, đừng để con làm điều ác với bọn gian tà ” (Tv 141:3-4).

TRẦM THIÊN THU