
Mẹ tử vong sau khi bảo con đánh chết cho hết khổ


Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)






Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin dạy con luôn tươi tắn và dịu dàng
trước mọi biến cố của cuộc sống,
khi con gặp thất vọng, gặp người hờ hững vô tâm,
hay gặp sự bất trung, bất tín
nơi những người con tin tưởng cậy dựa.
Xin giúp con gạt mình sang một bên
để nghĩ đến hạnh phúc người khác,
giấu đi những nỗi phiền muộn của mình
để tránh cho người khác phải đau khổ.
Xin dạy con biết tận dụng đau khổ con gặp trên đời,
để đau khổ làm con thêm mềm mại,
chứ không cứng cỏi hay cay đắng,
làm con nhẫn nại chứ không bực bội,
làm con rộng lòng tha thứ,
chứ không hẹp hòi hay độc đoán, cao kỳ.
Ước gì không ai sút kém đi
vì chịu ảnh hưởng của con,
không ai giảm bớt lòng thanh khiết, chân thật,
lòng cao thượng, tử tế,
chỉ vì đã là bạn đồng hành của con
trong cuộc hành trình về quê hương vĩnh cửu.
Khi con loay hoay với bao nỗi lo âu bối rối,
xin cho con có lúc
thì thầm với Chúa một lời yêu thương.
Ước chi đời con là cuộc đời siêu nhiên,
tràn trề sức mạnh để làm việc thiện,
và kiên quyết nhắm tới lý tưởng nên thánh. Amen.
(dịch theo Learning Christ)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
GIÀU SANG, QUYỀN LỰC
Thời trước, người ta ít nói đến “sống trên đời” cho bằng việc rỗi linh hồn. Họ không lưu tâm nhiều đến những vấn đề kinh tế, chính trị như chúng ta ngày nay. Họ chú tâm nhiều về những vấn đề luân lý, đạo giáo. Ngày nay, sức lôi cuốn của Trời Cao đã giảm bớt đối với nhiều người, và người ta quan tâm gắn bó với trần thế nhiều hơn. Khát vọng tìm kiếm Thiên Chúa đã và đang nhường chỗ cho khát vọng săn đuổi giàu sang, quyền lực. Thần tượng của thế kỷ này không phải là các thánh, mà là những kẻ đạt tới “đỉnh cao”.
Xoay quanh việc xác định tầm mức quan trọng cho các tiêu chuẩn thành công trên đời này, người ta có hai thái độ trái ngược nhau. Liệu có nên tôn sùng và tìm kiếm sự thành công, cho đó là điều thiện hảo nhất trong cuộc đời hay không? Hay ngược lại, phải kết án chuyện đó bởi vì nó xấu xa? Những kẻ đầy tham vọng chấp nhận thái độ cực đoan đầu. Thái độ sau là của hai nhóm phản kháng: nhóm vô chính phủ – lên án mọi thứ quyền bính, và nhóm Cộng sản – phỉ báng mọi người giàu có.
Chỉ có một tiêu chuẩn đúng đắn và đầy đủ lý lẽ để đánh giá các quan điểm trên đây. Đó chính là cuộc đời của Chúa chúng ta. Những chuyện thuật lại trong Tin Mừng cho thấy rằng quyền lực và giàu sang đều là những lý tưởng và tham vọng chính đáng, nhưng chúng phải tuân theo một số qui định mà thế gian này thường không đếm xỉa gì đến. Những qui định này được mặc khải cho ta qua cuộc đời ẩn dật của Chúa Giêsu tại Nazareth. Đó là hai điều này: không ai có thể cầm giữ quyền bính nếu kẻ ấy không học biết vâng phục, như Đức Kitô hằng vâng phục cha mẹ mình vậy. Và không ai có thể tận hưởng giàu sang được nếu kẻ ấy không học biết cách từ bỏ nó, như Chúa đã làm, Ngài đã chọn cho mình một nghề khởi đầu là nghề thợ mộc nghèo nàn.
Vậy thì, ở đây là Uy Quyền đã trở thành Hèn Kém, Chủ trở nên nô lệ, vị Chúa Tể trở nên kẻ phục vụ. Qui phục Chúa Cha là khúc dạo đầu cho các phép lạ và quyền lực kế tiếp. Và chúng ta cũng phải bắt chước như thế. Hết thảy mọi thứ quyền lực… chính trị, công nghệ, xã hội, kinh tế… đều phải qui phục Quyền Năng trên cao và phải khép mình vào kế hoạch của Thiên Chúa trước đã, sau đó mới có thể chính đáng qui phục kẻ khác được. Quyền lực không phải được kiểm tra từ phía dưới, kiểu như thái độ thách thức vô chính phủ hoặc đảo chánh, mà chính nó phải biết tự giới hạn từ trên xuống. Quyền lực trần thế có quyền yêu cầu mọi người tuân phục chỉ khi nào biết vâng phục Đấng Toàn Năng trên cao. Quyền bính trần thế được tôn trọng khi phù hợp với ý muốn của Đấng Tạo Hoá. Kẻ cầm quyền chỉ được tôn phục khi họ biết tôn kính Thiên Chúa.
Với giàu sang cũng vậy: Chúa đã dạy ta rằng không ai trở nên giàu sang nếu họ không học biết từ bỏ nó. Những năm ẩn dật ở Nazareth không phải có ý nhắn nhủ ta phải tôn vinh sự nghèo khổ, cam chịu những điều kiện sống tồi tệ nhếch nhác, hoặc sống gian khổ trong cảnh đói rách bần hàn. Chúa chúng ta nghèo khó thật sự. Ngài lao động cật lực mới kiếm đủ ăn đủ mặc. Ngài là một thợ mộc nghèo nàn, nhưng Ngài cũng là một Thiên Chúa giàu sang, làm chủ cả thế giới. Ngài còn là vị Thiên Chúa quyền uy nhưng lại tự mình trở nên hèn kém. Giàu sang và quyền uy tự bản thân của chúng đều không có gì xấu xa, bởi vì chúng thuộc về Thiên Chúa.
Bởi thế người Cộng sản căm thù kẻ giàu có chỉ vì họ giàu. Người Cộng sản không hề tìm thấy sự tán đồng của Kitô giáo trong việc đó. Không ai có quyền khinh miệt người giàu có, nếu cũng như Chúa, họ đã chứng tỏ rằng mình không bị đam mê chiếm hữu ràng buộc… và như thế, họ cũng không muốn miệt thị ai cả. Cuộc sống đạm bạc ở Nazareth không phải là để lên án sự phú quý hoặc tôn vinh sự nghèo hèn: mà là minh họa cho học thuyết tuyệt diệu về việc từ bỏ. Các môn đệ theo Chúa Kitô, họ cũng dứt bỏ được của cải để tìm kiếm vinh quang Thiên Chúa, dù rằng sản nghiệp của họ chỉ vỏn vẹn một ít ngư thuyền và lưới đánh cá, và quí báu nhất là ý chí của họ.
Thiên Chúa không hề xúi kẻ nghèo chấp nhận sự nghèo đói, hay bảo ta phải đi tìm kiếm bần cùng. Ngài không tôn vinh người nghèo cũng như kẻ giàu. Nhưng Ngài đã khen ngợi người nghèo khó kia, kẻ đã một thời gian giàu sang, nay vui lòng sống nghèo khổ… chính người nghèo, do sẵn sàng từ bỏ mọi sự, mà trở thành có mọi sự – kẻ nào không muốn gì cả, lại có tất cả. Bởi vì Thiên Chúa không hề khuyên răn phải “từ bỏ” sự phú quý để được sự “hư không”; đúng hơn, Ngài thừa nhận việc đánh đổi sự phú quý để được giàu có lớn lao hơn trên Nước Trời. Ngài không bảo “Phúc cho kẻ nghèo” hay “Phúc cho kẻ giàu.” Ngài bảo “Phúc cho ai có tinh thần nghèo khó.”
Cuộc đời ẩn dật ở Nazareth không chỉ nói lên lý lẽ đơn giản về “thanh bần” hoặc “yếu hèn trong sự thánh thiện”; bản thân những điều này không phải là nhân đức theo nghĩa của đạo Công giáo. Bài học Nazareth dạy ta biết về sự giàu sang của những ai đạt tới tinh thần khó nghèo bằng sự từ bỏ, và về quyền lực của những ai biết trở nên hèn kém để phục vụ anh em. Chúa của chúng ta là Đấng duy nhất từ xưa tới nay đã đồng hành với thế giới mà hết thảy những người, giàu hoặc nghèo, chủ hoặc tớ, mạnh mẽ hay yếu đuối đều được quyền gọi Ngài là Chúa, đều có quyền thành tâm gọi Ngài là đồng loại với mình, Ngài là Người như ta.
Đức cha Fulton Sheen
(Nguyên tác: Way to Happiness)
From langthangchieutim

Nhân cái vụ đánh thuế nhà ở có giá trị trên 700 triệu, làm tôi nhớ đến bài viết Nợ Cứt của Phạm Thế Việt. Nát lắm, nếu điều dự thảo đó thật sự xảy ra! Bởi tài sản đó là từ tích cóp của mỗi cá nhân bằng tiền lương, tiền công lao động mới có được; trong quá trình lao động trước đó, người lao động đã được thực hiện đầy đủ quyền lợi và nghĩa vụ về thuế.
————————————————————————–
NỢ CỨT
Ngày đó hợp tác xã ra một chiến dịch thu gom phân bắc (cứt người), mỗi gia đình một tháng phải đóng đủ mười cân, nếu không đóng đủ thì bị cắt gạo. Thật là một chiến dịch có một không hai trong xã hội loài người. Vậy nên, khi chiến dịch ra đời, cái cầu tiêu trở nên vô cùng quan trọng và cấp thiết. Người người, nhà nhà mua xi măng mua gạch về xây cầu tiêu.
Cầu tiêu phải làm bằng xi măng thì cứt mới không bị phân huỷ, chứ ỉa xuống đất vài ngày là bọ hung ăn hết, lấy gì mà đóng cho nhà nước. Vậy nên, cái cầu tiêu quan trọng hơn cái nhà. Chuyện ỉa đái lúc này cũng cực kỳ quan trọng, dù ai đó có bị tào tháo rượt ở đâu thì cũng phải nhanh nhanh ba chân bốn cẳng chạy thẳng về cầu tiêu nhà mình mà giải quyết chứ để mất đi một cục là mất đi lon gạo chứ chẳng chơi. Nhiều người đi làm ngoài đồng, ngày trước, khi mắc ỉa thì chạy vô bờ, vô bụi làm đại cho xong, nhưng bây giờ, làm như vậy có mà đói chết.
Vậy nên, phải tìm cách, có người làm đại vào bao ni lông, có người cuộn trong lá chuối, có người cẩn thận hơn đi vào trong cái càmèn đựng cơm để mang về cho an toàn mà đổ xuống cầu. Có nhiều chuyện dở khóc dở cười trong chiến dịch này lắm, ai sống thời đó chắc biết.
Khi chiến dịch ra đời thì cũng là lúc không biết bao nhiêu con chó phải chết. Chó chết vì đói, cơm khoai đã không có ăn, đến cục cứt cũng bị nhà nước dành mất thì lấy gì mà sống. Nhà tôi có bốn người, một người lớn và ba đứa con nít, cố gắng lắm không để thất thoát cục nào, vậy mà đến tháng vẫn không đủ cân nộp, má tôi sai anh em chúng tôi đi tìm đá sỏi bỏ vào cho đủ. Khi mang lên cân người ta kiểm tra và phát hiện nhà tôi gian lận nên lập biên bản và làm kiểm điểm. Họ còn ghi rõ ràng trong biên bản gian lận như thế nào, có bao nhiêu cục cứt và bao nhiêu cục đá sỏi.
Quả đúng không sai, cái đời người nông dân u tối làm sao mà lừa được mấy ông nhà nước, mấy ông tinh vi vô cùng. Kết quả là nhà tôi bị cấm không cho nhận gạo một tháng. Trong một buổi họp người ta đưa tên má tôi ra kiểm điểm trước dân về việc gian lận lấy đá sỏi trộn với cứt để nộp cho nhà nước. Họ không cho má tôi phân bua gì hết.
Nhưng không đành lòng nhìn cảnh con đói, bà đứng dậy thẳng thừng, dứt khoát. Bà nói: Việc tôi làm gian lận tôi chịu trách nhiệm trước toàn thể mọi người, nhưng các người nhìn đi thì cũng phải nhìn lại, nhìn ngược thì cũng phải nhìn xuôi, các người có nhìn vào nhà tôi không, nhà tôi có bốn người, một người lớn và ba đứa con nít, tôi thì suốt ngày đi làm ngoài hợp tác xã, có cục nào tôi đã ỉa ngoài hợp tác xã hết rồi, còn con tôi ở nhà, nó là con nít nó ăn bao nhiêu, ỉa bao nhiêu, nó ỉa ra cục nào chó lủm cục đó thì lấy đâu đủ cứt để mà nộp cho mấy ông.
Vậy mà bây giờ mấy ông kiểm điểm tôi, cắt gạo thì lấy gì tôi nuôi con, lấy gì ăn để mà ỉa mà đem cứt nộp cho mấy ông. Nói gì thì nói, la gì thì la, nhà tôi vẫn bị cắt gạo tháng đó. Không còn gì khốn nạn hơn thế. Nói thiệt, đến bây giờ trong hồ sơ giấy tờ ở kho lưu trữ quốc gia thì nhà tôi vẫn còn một món nợ lớn với nhà nước mà không thể nào trả nổi, đó là nợ cứt.
( Phạm Thế Việt )

Họ tự biết lượng sức mình khi từ bỏ “chủ nghĩa biệt lập” để can thiệp vào thế giới. Nhưng một điều sai lầm là người dân thế giới lại quá đề cao và ỷ lại vào vai trò của họ.
– Thứ nhất họ cho rằng Mỹ phải tiêu diệt CNCS thay cho họ trong khi đó Mỹ chỉ đến Việt Nam là để ngăn chặn CNCS. Vì vậy khi Mỹ hoàn thành xong nhiệm vụ và rút quân trở về thì họ hờn dỗi bảo rằng Mỹ đã thất bại, đã thua , đã phản bội đồng minh. Trong khi trách nhiệm tiêu diệt CNCS là của họ không phải của Mỹ.
– Thứ hai họ cho rằng Mỹ làm việc gì cũng vì quyền lợi của nước Mỹ , chẳng tốt lành gì. Trước đây họ cuốn vào tư tưởng Mỹ đem quân đi xâm lược để chiếm đất, thuộc địa hình thành chủ nghĩa thực dân mới, bóc lột tài nguyên các nước khác đem về làm giàu cho nước mình. Nhưng dần dà họ mới thấy là Mỹ chịu thiệt nhiều hơn lợi khi lo chuyện bao đồng. Cái mà người Mỹ muốn mang phổ cập đến nhân loại là các giá trị Mỹ được phổ biến trong Tuyên ngôn độc lập và hiến pháp của họ. Và họ cũng chưa để cho bất kỳ nước nào làm ăn với họ bị thiệt hại. Bởi lẻ ngày càng có nhiều nước gởi lời cám ơn nước Mỹ trong ngày quốc khánh HCQ Hoa Kỳ 4/7.
Như vậy có thể kết luận rằng tư tưởng ỷ lại vào nước Mỹ và nghi ngờ nước Mỹ chỉ mưu lợi cho mình là sai lầm. Nước Mỹ không phải là ông Thánh có thể can thiệp và làm thay hết mọi chuyện cho tất cả các dân tộc. Nhưng nước Mỹ cũng không đứng ngoài các vấn đề dân chủ và nhân quyền. Họ chỉ có thể hành động trong giới hạn khả năng cho phép. Và tất cả các nước đều phải tự mình đứng ra đấu tranh để giải thể các chế độ độc tài đem lại tự do và dân chủ cho chính mình chứ không thể chờ nước Mỹ làm thay.
Fb Dương Hoài Linh
Hàng trăm người dân giam lỏng 5 cán bộ, trong đó có bí thư và chủ tịch xã ở tỉnh Bình Định hôm 20/4 để gây áp lực yêu cầu lực lượng chức năng thả 14 người trước đó bị bắt giữ vì phản đối việc xây dựng nhà máy điện gió tại địa phương.
Báo Giao thông cho biết đến trưa ngày 20/4, có 5 cán bộ bị người dân giam lỏng tại Uỷ ban xã Mỹ Thọ , huyện Phù Mỹ, tỉnh Bình Định, để phản đối việc công ty Vietracimex thi công, xây dựng cột quan trắc gió tại địa phương và buộc thả 14 người bị bắt trước đó.
Báo VNExpress cho biết sáng ngày 20/4, khoảng 500 người bao vây trụ sở ủy ban xã, yêu cầu cảnh sát thả tất cả những bị bắt giữ khi tập trung phản đối dự án điện gió hai hôm trước.
Trả lời báo chí, ông Nguyễn Văn Dũng, Chủ tịch huyện Phù Mỹ hôm 20/4 cho biết, người dân đang giam lỏng 3 cảnh sát, bí thư và chủ tịch xã trong trụ sở, công việc hành chính bị gián đoạn.
Báo VNExpress trích lời Đại tá Nguyễn An Ninh, Phó giám đốc Công an Bình Định cho biết, trong vụ phản đối dự án điện gió hai hôm trước, 14 người bị bắt về hành vi “gây rối trật tự công cộng, chống người thi hành công vụ.”
Báo này trích lời người dân cho rằng, thời gian gần đây rừng dương ở khu vực khảo sát dự án điện gió bị kẻ xấu đốt cháy; họ lo ngại dự án triển khai sẽ làm rừng bị phá hoại, nguy cơ gây ô nhiễm môi trường, nên phản đối.
Truyền thông trong nước cho biết hàng trăm người đã tập trung phản đối, một số người đã ném cát vào lực lượng cảnh sát cơ động.
(Nếu không vào được VOA, xin hãy dùng đường link vn510.com hoặc vn73.com để vượt tường lửa)

* Vậy mà thực phẩm bẩn vẫn tràn lan, nơi làm ăn văn minh ko đút lót thì bị hành ra bã luôn.
“Theo CEO của Sói Biển, anh luôn xác định tinh thần có thể sẽ phải đóng cửa doanh nghiệp sau mỗi lần chia sẻ công khai về thái độ của nhân viên thanh, kiểm tra. Nhưng vì tương lai tốt đẹp hơn, anh vẫn muốn nói để mong muốn có sự thay đổi.”
Hy vọng dưới áp lực của dư luận và mạng xã hội thì bọn cán bộ sẽ để cho công ty Sói Biển được dễ thở hơn – đây là công ty được thành lập bởi ngư dân Mai Phụng Lưu nổi tiếng với biệt danh Sói Biển, anh từng bị Trung Quốc nhiều lần bắt và phá tàu đánh cá.
.S:

Phát biểu tại buổi hội thảo, Phó giáo sư – Tiến sĩ Trần Văn Thuấn, giám đốc bệnh viện K, Viện trưởng Viện Nghiên cứu phòng chống ung thư cho biết, hiện ung thư đang trở thành gánh nặng đối với nhiều nước, đặc biệt là các nước nghèo và đang phát triển. Theo ông, gánh nặng ung thư ngày càng gia tăng tại Việt Nam và đòi hỏi sự quan tâm của toàn xã hội.
Theo Tổ chức ghi nhận ung thư toàn cầu (GLOBOCAL) và Viện Nghiên cứu và phòng chống ung thư quốc gia, tại Việt Nam mỗi năm có hơn 126 ngàn ca mắc bệnh ung thư mới và khoảng 94 ngàn người tử vong vì ung thư. Đa số người bị bệnh ung thư đến điều trị ở giai đoạn cuối nên việc chữa trị càng khó khăn.
Cũng theo ông Thuấn, bệnh ung thư nếu phát hiện sớm thì có thể chữa khỏi được, ông đưa ra ví dụ với bệnh ung thư vú nếu phát hiện ở giai đoạn 1 thì tỷ lệ điều trị thành công 95 %, giai đoạn 2 từ 70 đến 75%, giai đoạn 3 tỷ lệ chữa khỏi là 65 %, nhưng đến giai đoạn 4 thì chỉ 5% chữa khỏi bệnh.
Phó giáo sư – Tiến sĩ Trần Văn Thuấn cũng đưa ra lời khuyên, nên có thói quen đi khám bệnh để phát hiện bệnh sớm, cơ hội điều trị thành công cao hơn.
Cũng tại buổi hội thảo, Phó giáo sư – Tiến sĩ Trần Đắc Phu, Cục trưởng Cục Y tế dự phòng cho biết Việt Nam đang đối mặt sự gia tăng ngày càng nhiều của các bệnh không lây nhiễm, trong đó có bệnh ung thư. Theo ông các bệnh không lây nhiễm chiếm 2/3 tổng số các ca bệnh và tử vong trên toàn lãnh thổ Việt Nam, trong đó tử vong do ung thư chiếm 18%.
Ông Trần Đắc Phu cũng cho biết ung thư và các bênh không lây nhiễm khác là nguyên nhân quá tải bệnh viện. Ông khuyên mọi người không nên hút thuốc lá, không lạm dụng rượu bia, chế độ dinh dưỡng hợp lý, tập thể dục… để phòng tránh bệnh ung thư và các bệnh không lây nhiễm khác.