CHỖ CHO CHÚA – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Maria hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng”.

“Trong cung lòng Maria, Thiên Chúa đã tìm được mái nhà đầu tiên của Ngài giữa trần gian!” – Catholic meditation.

Kính thưa Anh Chị em,

Đầu năm mới, thay vì trao cho chúng ta một lời chúc của Chúa, Hội Thánh trao cho chúng ta mái nhà đầu tiên của Ngài – Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa; đúng hơn, mời gọi chúng ta nên như Mẹ, trở thành một ‘chỗ cho Chúa!’.

Khi nói Maria, “mái nhà đầu tiên của Thiên Chúa”, Hội Thánh nhắc đến chân lý cốt lõi của mầu nhiệm Nhập Thể. Ngôi Lời không chỉ ‘ghé qua’ lịch sử, nhưng ‘ở lại’ trong lịch sử; và để ở lại, Ngài cần một nơi ‘cư ngụ’. Và cung lòng Maria đã trở thành nơi ấy, không đơn thuần là không gian vật lý, nhưng là một trái tim – ‘chỗ cho Chúa’ – hoàn toàn mở ra trước Ngài. “Trong Maria, Thiên Chúa tìm được một mái nhà, chứ không chỉ một lối đi ngang qua!” – Von Balthasar.

Đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, vì thế, không làm Maria “cao hơn” nhân loại, nhưng làm Mẹ trở nên một nhân loại Thiên Chúa muốn – không tì vết tội lỗi – hầu Ngài có thể tự do hiện diện. Maria không chỉ cưu mang Con Chúa, nhưng là đền sống động, nơi Ba Ngôi bắt đầu cắm lều giữa loài người. Không dựng một ngôi đền bằng đá, nhưng Thiên Chúa chọn cho mình một trái tim bằng thịt. “Maria không cao hơn nhân loại về phẩm giá; Mẹ cao hơn về ân sủng, để Thiên Chúa có thể cư ngụ giữa chúng ta!” – John Hardon.

Vì vậy, việc “Maria ghi nhớ và suy đi nghĩ lại trong lòng” không phải là một chi tiết đạo đức, nhưng là thái độ nền tảng của một ‘chỗ cho Chúa’. Chỉ trái tim biết lắng nghe, biết giữ lại, biết để Lời cư ngụ, mới có thể trở thành nơi Thiên Chúa định cư. Maria thành nơi Chúa ‘định cư’, không vì Mẹ làm nhiều, nhưng vì Mẹ biết lắng nghe, giữ lấy và sống Lời thật nhiều.

Lần kia, Lincoln cúi xuống một người lính hấp hối, người không xin một ân huệ, cũng không xin một lời giải thích cho cái chết sắp đến; anh chỉ xin một điều: “Ngài có thể nắm tay tôi?”. Trong khoảnh khắc ấy, điều cứu anh không nằm ở quyền lực của một tổng thống, nhưng ở sự hiện diện không rút lui. Bàn tay ấy không chữa lành thân xác, nhưng giúp người lính trẻ không chết trong cô độc.

Anh Chị em,

Cũng thế, mầu nhiệm Nhập Thể! Thiên Chúa không đến để giải thích mọi khổ đau, nhưng để ở lại với con người trong khổ đau. Maria đã cho Ngài bàn tay đầu tiên ấy: bàn tay một người mẹ dám đón Ngài, ẵm Ngài, cả khi chưa hiểu hết. Nhờ đó, Thiên Chúa không còn xa cách, nhưng là Đấng “ở cùng chúng ta”. Trên thập giá, Chúa Giêsu không tìm một mái nhà cho Mẹ, nhưng trao Mẹ cho Gioan, cho Hội Thánh. Hành vi ấy hoàn tất điều đã khởi đầu nơi cung lòng Mẹ: Thiên Chúa có chỗ trong nhân loại, và nhân loại có chỗ trong Thiên Chúa. Maria trở thành Mẹ Hội Thánh, để chúng ta, học cách dành ‘chỗ cho Chúa’ trong đời mình. “Maria là nơi Thiên Chúa học cách ở cùng chúng ta!” – Adrienne von Speyr.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, sang năm mới, xin dọn lại nội tâm con – bớt ồn ào, vội vã – để có thể dành ‘chỗ cho Chúa’. Cho con yêu mến việc Chúa ở lại hơn là làm nhiều việc cho Ngài!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

**************************************************

LỜI CHÚA LỄ ĐỨC MARIA, MẸ THIÊN CHÚA, 01/01/2026 CUỐI TUẦN BÁT NHẬT GIÁNG SINH

Các người chăn chiên gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se và Hài Nhi. Được đủ tám ngày, người ta đặt tên cho Hài Nhi là Giê-su.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 2,16-21

16 Khi ấy, các người chăn chiên hối hả ra đi đến Bê-lem. Họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. 17 Thấy thế, họ kể lại điều họ đã được nghe nói về Hài Nhi này. 18 Tất cả những ai nghe đều ngạc nhiên về những gì các người chăn chiên nói cho biết. 19 Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ tất cả những điều ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng. 20 Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được tai nghe mắt thấy theo như họ đã được loan báo.

21 Khi Hài Nhi được đủ tám ngày, nghĩa là đến lúc phải làm lễ cắt bì, người ta đặt tên cho Hài Nhi là Giê-su ; đó là tên mà sứ thần đã đặt cho Người trước khi Người được thụ thai trong lòng mẹ.


 

CON GÁI CỦA BA – Truyen ngan HAY

Xuyên Sơn

Còn bốn tháng nữa con tròn 56 tuổi. Nhưng trong lòng Ba con vẫn còn trẻ như tuổi 15.

Ba nhớ lại cũng ngày nầy 18 năm về trước, cha con mình đùm túm dắt nhau đi vượt biên rồi sang Mỹ.

Ba nói là “đùm túm” vì hồi đó Ba từ trại tù cải tạo về thì con đã gần 40 tuổi.

Khổ. Nghèo.

Nhìn con gái Ba héo úa dung nhan mà Ba khóc ròng.

Tại ba! Tại Ba hết thảy!

Làm con gái của một “sĩ quan nguỵ” nên từ trường Đại Học ra con không có việc làm.

Hàng ngày, ngồi ở góc chợ Bàu Hoa vùng Ngã Tư Bảy Hiền-Sài Gòn để bán từng tô bún mắm. Cứ ba tháng một lần lặn lội ra Bắc thăm Ba.

Năm 1975 Mẹ con mới 50 tuổi.

Người vẫn nghĩ rằng Ba chỉ đi “học tập ít ngày”.

Thành ra, nghe Ba đi Bắc, Mẹ con bị shock. Cộng thêm bệnh cao huyết áp sẵn có Mẹ con “nhất định nằm một chỗ!”.

Thế là con gái của Ba vừa lo cho Me, vừa lo cho Ba.

Ba ở tù 8 năm thì Mẹ con mất.

Phải đến 4 năm gian khổ đời con nữa Ba mới được trở về.

Buổi tối đoàn viên ấy, cha con mừng mừng tủi tủi.

Nhìn ảnh Mẹ con vẫn như tươi cười Ba tan nát cả lòng.

Nhưng biết nói làm sao “Vận mệnh cá nhân mình gắn liền với vận mệnh quốc gia dân tộc”.

Cả thời tuổi trẻ của Ba hầu như đi khắp 4 vùng chiến thuật. Mẹ con cứ bồi hồi theo dõi đường Ba đi. Không biết mình sẽ thành goá phụ lúc nào.

Thời gian ở nhà của Ba rất ít.

Con là con đầu lòng. Lại là con gái.

Cảm ơn con gái của Ba.

Một đứa con gái có lòng hiếu thảo. Trong một lần thăm nuôi tại trại tù,

con kể Ba nghe:

“Từ nhà mình tới chợ Bàu Hoa chừng non 1 cây số. Sáng nào con cũng bày hàng bún mắm ra. Mùi mắm kho thơm lừng. Có cả tôm thẻ lột, thịt quay, cà tím. Có cả những rau nhúc, cây bông súng, rau đắng, húng cây, giá sống và bắp cải bào. Khách hàng đông lắm!”.

Con còn cười vui nói với Ba:

Khi nào Ba về con sẽ mở một tiệm bún mắm và rau VÂN KHANH cho Ba ngồi thu tiền.

Ba nghe với lòng se sắt.

Con gái của Ba, Trớ trêu thay, lúc Ba về con đã là con gái lỡ thì. Ba buồn lắm.

Nhờ ơn Thượng Đế mình vượt biên một lần trót lọt.

Ba đặt chân đến đất Mỹ vào cái tuổi người ta sắp nghỉ ngơi. Chính vì vậy mà con lại khổ vì Ba.

Con không muốn Ba đi làm ca đêm giữa trời rét buốt. Con nói cái lạnh miền Bắc Việt Nam đã cứa nát thịt da Ba cả chục năm trời cũng đủ lắm rồi. Ba hãy để con lo. Nhưng Ba đâu đành lòng như thế.

Buổi sáng con ra khỏi nhà là Ba cũng đi. Tiệm giặt ủi gần nhà mình quá mà.

Ba nhận phần việc ủi và xếp quần áo.

Đi tới đi lui xem máy giặt nào ngưng. Máy sấy nào đồ đã khô. Chỉ vậy thôi. Một ngày, tính ra Ba đi cũng gần 5 cây số. Tội ngiệp con gái của Ba. Lúc người ta báo tin Ba bị xỉu thì con khóc ròng.

Ba về nhà ở không cho con nuôi tiếp. Thật người xưa nói đúng!

“Trẻ cậy cha, già cậy con” mà.

Vân Khanh con, Cho đến một buổi chiều, con đưa về nhà một trung niên trẻ. Trung niên mà Ba cho là “trẻ”.

Vì Ba thấy diện mạo anh ta cũng dễ nhìn. Ba mừng vì con của Ba rồi cũng có một bến đợi để neo thuyền.

Ba cầu mong cho con hạnh phúc.

Chồng của con cũng là chiến hữu của Ba. Gia cảnh cũng không may mắn giống như Ba. Vợ anh đã chết trong lần đi thăm chồng. Cả chiếc xe lăn xuống vực. Từ đó anh dở dở ương ương.

Qua Mỹ rồi anh vẫn sống như người mộng du. Cho tới ngày gặp con.

Tình yêu thật là kỳ diệu!

Chẳng những khiến cho con gái của Ba trẻ lại mà anh chàng “dở hơi” kia cũng chừng như mới cải lão hoàn đồng.

Cứ 4 giờ khuya , anh thức dậy đi bỏ báo. Tới 9 giờ sáng về. Nghỉ ngơi rồi 5 giờ chiều đi vào hãng. 1 giờ đêm mới trở về nhà.

Ba cảm ơn Thượng Đế lần nữa vì con có người chồng hiền lành và độ lượng.

Chứ vào tuổi của Ba không bị đưa vào nhà dưỡng lão là hiếm lắm.

Con nhớ gia đình Bác Th. không?

Hai bác cưới vợ cho anh Cảnh từ lúc còn ở Việt Nam. Vậy mà qua Mỹ rồi Bác Thanh bị cô dâu xem như gánh nặng. Nhất định đòi anh Cảnh phải đưa Mẹ vào Nursing home cho đến chết.

Vân Khanh con, Cả một thời trẻ tuổi của con đã dành để sống cho cha mẹ. Bây giờ con hãy sống cho con đi. Ba rất cảm động mỗi lần khách đến thăm nhà con hay nói: vợ chồng con có phước lắm nên suýt soát tuổi 60 mà vẫn còn có cha để phụng dưỡng.

Phải ! Hồi đó ba khó nghĩ mỗi lần nghe người ta cho rằng sự sống con người tính theo công thức: 5 năm, 6 tháng, 7 ngày.

Nghĩa là ở tuổi đời 5 bó, tuổi thọ tính theo năm.

Đến 6 bó thì tính theo tháng, mà 7 bó thì tính theo ngày.

Ba đã 80, chắc phải tính theo giờ quá!

Cảm ơn vợ chồng con đã chăm sóc Ba mỗi ngày.

Con nói: Ba ơi ! Với chúng con ngày nào cũng là Father’s Day cả.

Ba thật có lỗi với con.

Hồi đó Ba vẫn buồn thầm trong lòng khi mẹ con sinh con là con gái.

Ông Nội con sợ Ba chết trận thì không có con trai nối dõi tông đường.

Còn nếu Ba già mà yếu đau thì con là gái không thể chăm cho Ba được.

Ca dao có câu: Trai mà chi” Gái mà chi”

Con nào có nghĩa có nghì thì hơn.

Nói đến đây Ba chợt nhớ loáng thoáng câu chuyện “Tấm đắp mông ngựa” mà Ba đã đọc từ rất lâu:

Chuyện kể: Một người cha đã đem cả gia tài còn lại của mình cưới cho con cô vợ giàu, trẻ đẹp.

Một thời gian đầu sống vui.

Rồi những đứa cháu nội lần lượt ra đời. Người cha mỗi ngày một già yếu.

Người con trai rất yêu và nể vợ.

Dần dần quên đi trong nhà còn có người cha.

Mùa Đông lạnh lẽo mà sức già chịu không thấu những ngày giá tuyết phũ phàng.Trong khi những con ngựa nuôi trong chuồng thì được giữ ấm bằng những tấm đắp mông.

Đến chừng không thể chịu đựng được nữa người cha bèn gọi con trai để nói rằng: 

– Con ơi, hãy cho cha một tấm đắp mông ngựa đễ cha dễ ngủ vì mùa Đông nầy lạnh quá!

Con dâu nghe được bèn nói với chồng:

– Anh hãy lấy tấm đắp cũ ngoài sân kia mà cắt cho cha một nửa.

Người con trai làm theo lời vợ.

Trong lúc cố dùng sức cắt đôi tấm đắp ra thì đứa con nhỏ đến gần, hỏi:

-Cha ơi, sao không cho ông Nội cả tấm đi” Cha cắt ra làm chi “

Người cha trả lời:

– Để dành con à.

Hôm sau, người con trai thấy đứa con mình cũng đem tấm đắp mông ngựa khác cắt ra làm đôi.

Người con trai giận dữ hỏi:

– Con làm cái gì vậy” Tại sao con cắt nó ra”

Đứa con nhỏ đáp:

– Nửa tấm nầy con cho ông Nội.

Còn nửa nầy để dành khi nào cha già con sẽ cho cha.

Người cha giật mình hối hận.

Từ đó, hết lòng chăm sóc cha mình cho đến cuối cuộc đời.

Vân Khanh, Ba ước ao những người cha khác cũng có con hiếu thảo như con gái của Ba.

Ba rất tự hào về con.

Trong lúc có biết bao gia đình, cha mẹ ngậm đắng nuốt cay vì những đứa con Việt Nam sống theo kiểu Mỹ. Rất tự do! Thậm chí đã khước từ hai chữ HIẾU KÍNH cha mẹ, làm cho các bậc sinh thành hàng ngày sống “nước mắt chan cơm” thì Ba đã được vợ chồng con hết lòng chăm chút từng miếng ăn, giấc ngủ.

Người xưa nói:

“Hiếu thuận huờn sinh hiếu thuận tử. Ngỗ nghịch huờn sinh ngỗ nghịch nhi”. Ba ước nề nếp gia đình mình là như vậy.

Ba của con VÂN KHANH

( từ FB Hong Le )

P/s: Ảnh từ phim “Mẹ con Đậu Đũa”

share từ FB chị Lâm Nguyễn

 


 

Về cựu Tổng Thống Jimmy Carter (1924-2024) – Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

Ông là vị Tổng thống thứ 39 (1977 – 1981) nghèo nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Ông sống trong một ngôi nhà giản dị, đơn sơ và thường mua đồ giảm giá tại Siêu thị.

Ông Jimmy Carter, vị Tổng thống Hoa Kỳ duy nhất không có dinh thự. Sau khi rời Nhà Trắng, ông và vợ sống trong một ngôi nhà nhỏ chỉ có giá trị 167.000 đô la. Tất cả đồ đạc của họ đều là đồ cũ được cha mẹ ông truyền lại. Chất lượng cuộc sống của ông có lẽ còn tệ hơn hầu hết mọi người.

Ông đã lái một chiếc Ford Taurus cũ trong nhiều năm, một chiếc xe đã hơn 25 năm tuổi.

Vậy tiền của ông đã đi đâu?

Ông là người sáng lập Trung tâm Carter và cũng đã chi không dưới 30 triệu đô la để chống lại bệnh mù sông và bệnh giun Guinea.  

Carter tiếp tục duy trì sự hợp tác tích cực và lâu dài với Tổ chức Hỗ trợ Gia cư (Habitat for Humanity), một tổ chức từ thiện Cơ Đốc với mục tiêu xây dựng nhà ở cho người nghèo.

Ông đã đích thân giúp xây nhà cho các gia đình thu nhập thấp và thậm chí còn tự tay xây hàng chục ngôi nhà, tiếp tục làm như vậy khi đã về già.

Cựu Tổng thống này đã qua đời tại nhà riêng ở Georgia vào khoảng 3:40 chiều theo giờ miền Đông vào ngày 29 tháng 12 năm 2024, thọ 100 tuổi.

Trích Từ Quora – (nguồn: haiphuoc47 & Nguyen NThu)

Trần Trung Đạo viết: “Tháng 6, 1981, người viết và hơn 80 đồng hương trên chiếc ghe chỉ dài hơn 10 mét, không thực phẩm, thiếu nước uống, đã được chiến hạm USS White Plains (AFS-4) vớt trên Biển Đông.

Chúng tôi biết ơn TT Jimmy Carter. Không có tổng thống, hàng trăm ngàn người Việt, trong đó có tôi, có thể đã chết trên Thái Bình Dương mênh mông đầy gió”.                                                                       

Hành động của TT Carter lúc đó không được dân chúng Mỹ đồng tình.

Theo thăm dò của Gallup, 57% chống đối chính sách tỵ nạn mới của TT Carter. Nhưng TT vẫn hành động theo lương tri và lòng thương cảm. Ông phát biểu: “Chúng ta sẵn sàng hành động với lòng trắc ẩn vốn là đặc điểm truyền thống của Hoa Kỳ khi đối mặt với những tình huống khủng hoảng con người như vậy.” (Catherine E. Shoichet, CNN, Sun June 4, 2023)

Đạo luật Tỵ Nạn (Refugee Act of 1980) được quốc hội Hoa Kỳ thông qua cuối năm 1979 và TT Jimmy Carter ký ban hành đầu 1980 đã nâng mức nhập cư người tỵ nạn từ 17,000 đến 50,000 người. Đây là một hành động của một vĩ nhân.

Báo Time đã lên hình của cựu Tổng Thống Jimmy Carter trên trang nhất tháng 01 năm 2025

******

Ngược lại lòng nhân từ là sự bạo ngược, trả thù.

Sau khi chiếm được miền Nam của cộng sản Bắc Việt, Đỗ Mười (Phó Thủ Tướng (1976-1981), Trưởng ban cải tạo Công thương nghiệp Xã hội chủ nghĩa) đã áp dụng học thuyết “đấu tranh giai cấp” nên đánh tư sản miền Nam, đuổi dân đi vùng kinh tế mới (những vùng nghèo nàn, đất hoang…) để trồng trọt, khai hoang… trả thù giai cấp, bắt giam, đày đọa, bỏ tù lâu dài những người ưu tú miền Nam như các nhà tư bản (gọi là tư bản bốc lột) ở miền Nam. Bắt giam, bỏ tù dài hạn các quân nhân, viên chức miền nam (gọi là cải tạo) có người bị ở tù đến 17 năm.

Hậu quả là nền kinh tế đất nước hoàn toàn kiệt quệ, đói kém, không có đủ gạo để ăn, phải ăn bo bo (thức ăn của trâu bò).

Lòng căm thù đã đẩy toàn dân Việt Nam vào hoàn cảnh khó khăn, chia ly, đau khổ, nghèo nàn … và người Việt phải tìm đường sống bằng cách vượt biên bằng những chiếc thuyền mỏng manh và đã bỏ mạng rất nhiều trong biển cả mênh mông.

Khác với cựu Tổng thống Jimmy Carter, cựu chủ tịch nước Việt Nam Cộng Sản Trần Đại Quang khi chết đã có khu mộ rộng đến khoảng 55,000 mét vuông (5 héc ta rưỡi)

Facebook Tạ Duy Anh- Hình ảnh khu mộ ông Trần Đại Quang

https://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-49552560

Phùng Văn Phụng

Ngày 22 tháng 02 năm 2025


 

Cô giáo trẻ mới về trường, chỉ hỏi đúng một câu đám học sinh hư hỏng chết lặng

Chi Nguyen –  Những Câu Chuyện Thú Vị

Cô giáo trẻ mới về trường, chỉ hỏi đúng một câu đám học sinh hư hỏng chết lặng …

Đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử.

Tại một trường trung học ở Mỹ, có một lớp học nọ với 26 em học sinh cá biệt.

Những em học sinh trong lớp học này đều có tiểu sử không mấy hay ho: em từng tiêm chích ma túy, em từng vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ mà trong một năm đã phá thai tới 3 lần.

Gia đình đều chán nản và đã buông bỏ chúng, các thầy cô giáo trong trường thậm chí cũng coi chúng là đồ bỏ đi.

Tưởng chừng cuộc sống đã hết hi vọng thì một ngày kia, Phila, một cô giáo mới về trường đã tình nguyện làm chủ nhiệm của những đứa trẻ hư hỏng này.

Khác với suy đoán của bọn trẻ, trong ngày đầu tiên nhận lớp, Phila đã không hề quát nạt hay ra oai với chúng. Trong chiếc đầm lụa màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu hạt dẻ búi cao, Phila bước nhẹ lên bục giảng. Cô dịu dàng nhìn xuống lũ trẻ một lượt rồi cất tiếng với vẻ trầm ngâm:

Cô sẽ kể cho các em nghe về quá khứ của 3 người đàn ông khác nhau:

– Người thứ nhất đã từng có những vụ bê bối về chính trị, rất tin vào y thuật của thầy cúng, ông ta từng có tới 2 tình nhân, hút thuốc nhiều và uống 8-10 ly rượu mạnh mỗi ngày…

– Người thứ hai đã 2 lần bị đuổi việc, hôm nào cũng ngủ tới trưa mới dậy và tối nào cũng uống 1 lít rượu brandy. Ông ta từng hít thuốc phiện khi còn là sinh viên…

– Người thứ ba là anh hùng chiến tranh của một đất nước. Ông ta ăn chay trường, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp và chưa từng có một vụ bê bối tình ái nào…

Cô hỏi cả lớp:

Trong 3 người, ai sau này sẽ có cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?

Những đứa trẻ đồng thanh chọn người thứ ba sau khi nghe xong câu chuyện…

Nhưng câu trả lời của Phila đã khiến lũ trẻ chết lặng.

Các em thân mến!

Cô biết chắc là các em sẽ chọn người thứ 3 và cho rằng chỉ ông ta mới có thể cống hiến được nhiều cho nhân loại. Nhưng các em đã sai rồi đấy.

Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong thế chiến thứ 2.

– Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy tàn tật nhưng ý chí kiên cường. Ông ta đã đảm nhận chức vụ Tổng thống Mỹ trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp.

– Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh.

– Còn người thứ ba là Adolf Hitler, con ác quỷ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội

Cô giáo trẻ mới về trường chỉ hỏi đúng một câu, đám học sinh hư hỏng chết lặng…

Người thứ nhất – Roosevelt

Người thứ 2 – Winston Churchill

Và người thứ 3 là Adolf Hitler

Thật không thể ngờ…

Những đứa trẻ như ngây người trước câu trả lời của Phila và dường như không thể tin nổi vào những gì chúng vừa nghe thấy.

Các em có biết không, những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó.

Các em ạ, cuộc sống của các em chỉ mới bắt đầu. Vinh quang và tủi nhục trong quá khứ chỉ đại diện cho quá khứ, còn cái thực sự đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai.

Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cố gắng làm những việc mà các em muốn làm, và cô tin các em sẽ trở thành những người xuất chúng…

Phila vừa nói vừa nhìn chúng với ánh mắt đầy hi vọng.Và bạn biết không, sau này khi trưởng thành, rất nhiều học sinh trong số họ đã trở thành những người thành đạt trong cuộc sống. Có người trở thành bác sĩ tâm lý, có người trở thành quan tòa, có người lại trở thành nhà du hành vũ trụ. Và trong số đó phải kể đến Robert Harrison, cậu học sinh thấp nhất và quậy phá nhất lớp, nay đã trở thành Robert Harrison – Giám đốc tài chính phố Wall.

Ý nghĩa của câu chuyện ở đây là bạn hãy đừng bao giờ ngừng hi vọng, ngừng yêu thương, ngừng cố gắng bởi hôm qua chỉ là quá khứ, ngày mai là một điều bí mật, còn ngày hôm nay là một món quà. Và đó là lý do nó được gọi là “The Present” (hiện tại/món quà).

Trong cuộc đời của con người, mỗi ngày đều có thể là một sự bắt đầu mới mẻ còn những vinh quang và tủi nhục của ngày hôm qua đều chỉ là dĩ vãng. Những việc trong quá khứ nói cho người khác biết bạn đã từng là người như thế nào, nhưng chính những việc làm ở hiện tại và tương lai mới nói lên bạn là ai.

Thế nên: Đừng bao giờ hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh với người khác. Đừng bao giờ đặt mục tiêu của mình dựa vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ bạn mới biết được những gì tốt nhất đối với chính mình. Đừng bao giờ để cuộc sống vuột khỏi tầm tay bằng cách sống khép mình vào trong quá khứ, hay uốn mình vào trong tương lai. Hãy sống cho hiện tại, lúc này và ở đây. Hãy hướng về phía mặt trời và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng tối. Và cuối cùng, hãy nhớ rằng, dù người khác có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống này là kỳ diệu và đẹp đẽ.

Bài sưu tầm – Ảnh ST.minh họa.


 

Ở HAY GHÉ?- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”.

“Không ai ở địa ngục có thể nói, ‘Chúa đặt tôi ở đó!’; không ai trên thiên đàng có thể bảo, ‘Tôi đặt mình ở đây!’. Tôi có gì dưới thế, tôi được gì trên trời, cũng là do Con Một Thiên Chúa – Đấng từ trời xuống – tặng ban!” – John Hannah.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu Hannah nhắc rằng con người không tự quyết định số phận mình, thì Tin Mừng hôm nay mặc khải một điều quyết định hơn: giữa ‘ở hay ghé’, Thiên Chúa đã “chọn ở” với con người. Ngài cư ngụ với nó!

Luca kể chuyện Giáng Sinh với những chi tiết rất người: một hài nhi, một máng cỏ, một đêm đông, một gia đình không tìm được chỗ trọ. Những chi tiết ấy có thể khiến người hời hợt tưởng rằng, Thiên Chúa chỉ ghé qua lịch sử nhân loại trong một khoảnh khắc rồi đi. Gioan không cho phép hiểu như thế bằng cách đẩy cái nhìn đi xa hơn, sâu hơn và cao hơn, “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta!”. “Nhập Thể cho phép chúng ta khoan sâu vào tim trái đất và thấy ở đó lấp lánh thần tính!” – Avery Dulles.

“Ở hay ghé?” không chỉ là câu hỏi về cách Thiên Chúa đến, mà còn là câu hỏi về bản chất tình yêu của Ngài. Ghé là đến rồi đi; ở là gắn bó, mang lấy, chịu đựng. Ghé không để lại dấu vết; ở thì mang cả vết thương. Và Thiên Chúa đã chọn ở! “Cư ngụ” là dựng lều, cắm trại, ở cùng. Ngài không mặc lấy nhân tính như một chiếc áo khoác vào, cởi ra; Ngài không đến để quan sát con người từ bên ngoài, nhưng bước vào bên trong, mặc lấy thân phận mong manh của nó – một xác phàm đói khát, mệt mỏi, bị từ chối, hiểu lầm – và sau cùng, thập tự. Đó là cái giá của việc ở lại, chứ không phải ghé qua. “Chỉ những ai khiêm nhường mới tin và vui mừng rằng, Thiên Chúa chọn điều nhỏ bé và thấp hèn rồi biến nó nên kỳ diệu!” – Dietrich Bonhoeffer.

Nếu với Luca, đêm Bêlem là đêm Thiên Chúa bước vào thế giới; thì với Gioan, đó là khoảnh khắc Ngài quyết định ở lại trong thế giới. Nếu các mục đồng run sợ trước vinh quang Chúa, thì Gioan táo bạo hơn, “Chúng tôi đã nhìn thấy vinh quang của Người”. Vinh quang ấy không chói loà trên mây trời, nhưng lặng lẽ toả sáng trong một đời sống ở lại – ở với con người, với lịch sử, với tội lỗi và khổ đau của nó. “Trong mỗi giây phút, hãy vui mừng vì Chúa đang ở với bạn!” – Brother Lawrence.

Anh Chị em,

Giữa một thế giới quen sống “văn hoá ghé qua” – ghé qua các mối quan hệ, ghé qua trách nhiệm, ghé qua niềm tin – Lời Chúa hôm nay loan báo một điều buộc chúng ta dừng lại. Thiên Chúa không ghé qua đời ai, Ngài ở lại; không yêu chúng ta bằng tình yêu thử nghiệm, nhưng bằng tình yêu tự hiến đến cùng. “Thiên Chúa gần bạn hơn chính bạn đối với bản thân mình!” – Ramakrishnananda. Và vì ở gần, ở lại, nên mọi ân ban của cuộc đời chúng ta – dưới đất hay trên trời – đều là hồng ân nhưng không từ Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin ở lại với con như hải đăng không tắt giữa đêm đen của bão biển. Dẫn con qua mọi đổi thay, nâng con lên trong thử thách và giữ con trong bình an!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

****************************************************

Lời Chúa Thứ Tư, 31/12, ngày thứ 7 trong Tuần Bát Nhật Giáng Sinh

Ngôi Lời đã trở nên người phàm.

✠Khởi đầu Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.    Ga 1,1-18

1Lúc khởi đầu đã có Ngôi Lời.
Ngôi Lời vẫn hướng về Thiên Chúa,
và Ngôi Lời là Thiên Chúa.
2Lúc khởi đầu, Người vẫn hướng về Thiên Chúa.
3Nhờ Ngôi Lời, vạn vật được tạo thành,
và không có Người,
thì chẳng có gì được tạo thành.
Điều đã được tạo thành 4 ở nơi Người là sự sống,
và sự sống là ánh sáng cho nhân loại.
5Ánh sáng chiếu soi trong bóng tối,
và bóng tối đã không diệt được ánh sáng.
6Có một người được Thiên Chúa sai đến,
tên là Gio-an.
7Ông đến để làm chứng, và làm chứng về ánh sáng,
để mọi người nhờ ông mà tin.
8Ông không phải là ánh sáng,
nhưng ông đến để làm chứng về ánh sáng.
9Ngôi Lời là ánh sáng thật,
ánh sáng đến thế gian
và chiếu soi mọi người.
10Người ở giữa thế gian,
và thế gian đã nhờ Người mà có,
nhưng lại không nhận biết Người.
11Người đã đến nhà mình,
nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận.
12Còn những ai đón nhận, tức là những ai tin vào danh Người,
thì Người cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa.
13Họ được sinh ra, không phải do khí huyết,
cũng chẳng do ước muốn của nhục thể,
hoặc do ước muốn của người đàn ông,
nhưng do bởi Thiên Chúa.
14Ngôi Lời đã trở nên người phàm
và cư ngụ giữa chúng ta.
Chúng tôi đã được nhìn thấy vinh quang của Người,
vinh quang mà Chúa Cha ban cho Người,
là Con Một đầy tràn ân sủng và sự thật.
15Ông Gio-an làm chứng về Người, ông tuyên bố :
“Đây là Đấng mà tôi đã nói :
Người đến sau tôi,
nhưng trổi hơn tôi, vì có trước tôi.”
16Từ nguồn sung mãn của Người,
tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác.
17Quả thế, Lề Luật đã được Thiên Chúa ban qua ông Mô-sê,
còn ân sủng và sự thật, thì nhờ Đức Giê-su Ki-tô mà có.
18Thiên Chúa, chưa bao giờ có ai thấy cả ;
nhưng Con Một vốn là Thiên Chúa
và là Đấng hằng ở nơi cung lòng Chúa Cha,
chính Người đã tỏ cho chúng ta biết.


 

‘Thú tội trên truyền hình’ trước phiên tòa xét xử ông Lê Trung Khoa, Nguyễn Văn Đài

BBC

Chính phủ Việt Nam khép lại năm 2025 bằng hai phiên tòa “xuyên biên giới” thu hút sự chú ý của dư luận trong nước và quốc tế vào ngày 31/12.

Trong vụ thứ nhất, ông Lê Trung Khoa, 54 tuổi, quê Thanh Hóa, sẽ bị Tòa án nhân dân TP Hà Nội xét xử về hành vi “Làm, tàng trữ, phát tán, tuyên truyền thông tin, tài liệu nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, theo khoản 2 Điều 117 Bộ luật Hình sự.

Nhà báo Lê Trung Khoa là chủ bút tờ Thoibao.de. Ông sống tại Đức, mang quốc tịch Đức và Việt Nam, nên đến nay công an Việt Nam chưa thể bắt giữ ông. Thay vào đó, Bộ Công an đã phát lệnh truy nã.

Ngoài ông Khoa, ba người khác bị đưa ra xét xử cùng tội danh trên gồm: ông Đỗ Văn Ngà (48 tuổi, quê Gia Lai), ông Huỳnh Bảo Đức (41 tuổi, TP HCM) và Phạm Quang Thiện (47 tuổi, quê Hưng Yên, trú tại phường Ô Chợ Dừa, Hà Nội).

Ông Thiện là cựu giám đốc Trung tâm Công nghệ và Truyền thông đa phương tiện thuộc Cổng thông tin điện tử Chính phủ.

Cả ba người này đều đang bị tạm giam.

Trong vụ án thứ hai cùng ngày, Tòa án nhân dân TP Hà Nội sẽ xét xử sơ thẩm luật sư Nguyễn Văn Đài (56 tuổi, quê Hưng Yên, hiện sống ở Đức).

Bị cáo Nguyễn Văn Đài bị Cơ quan an ninh điều tra Bộ Công an truy nã về tội “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông tin, tài liệu, vật phẩm nhằm chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, quy định tại khoản 2 Điều 117 Bộ luật Hình sự.

Khoản 2 Điều 117 mà ông Khoa và ông Đài bị truy tố trong hai vụ khác nhau có hình phạt tù từ 10 năm đến 20 năm.

Ông Nguyễn Văn Đài và ông Lê Trung Khoa bị xét xử vắng mặt do đang ở Đức, trong khi ông Ngà đã bị bắt giữ khi từ Thái Lan trở về Việt Nam vào tháng 11/2025.

Trong những ngày qua, báo chí chính thống do nhà nước kiểm soát tại Việt Nam đã đăng nhiều bài viết, phóng sự truyền hình về các bị cáo trong hai phiên tòa trên, tất cả đều theo hướng định tội dù chưa có phán quyết của tòa án.

Đáng chú ý, trong tối 28/12, ông Đỗ Văn Ngà đã xuất hiện trong một phóng sự truyền hình của Đài truyền hình Việt Nam VTV1, khóc và nhận tội trước máy quay.

Thú tội trên truyền hình

Ông Đỗ Văn Ngà khóc và thú tội trên sóng truyền hình quốc gia hôm 28/12/2025

Trong phóng sự phát trên sóng truyền hình quốc gia tối 28/12, ông Đỗ Văn Ngà nói nhiều lúc ông lấy tin sai sự thật để viết bài “câu view”, qua đó tiền từ người xem sẽ chảy vào Thoibao.de do ông Lê Trung Khoa làm chủ bút.

Ông Ngà nói rằng làm như vậy để kiếm tiền, ông đã “trượt dài” nên nghĩ rằng “phải quay trở về đối diện với pháp luật Việt Nam, sẵn sàng chịu mọi hình phạt và mong Đảng và Nhà nước khoan hồng”.

Theo cáo trạng, từ năm 2020, ông Ngà được ông Khoa móc nối, giao nhiệm vụ viết các bài “nói xấu Đảng và Nhà nước”.

Phóng sự này còn cho biết thêm ông Ngà khai rằng ông Khoa móc nối với nhiều người khác ở Thái Lan để đặt viết bài, sau đó thông qua ông để trả tiền cho họ.

Tính đến thời điểm bị bắt vào tháng 11/2025, ông Ngà bị cáo buộc nhận của ông Khoa hơn 41.000 euro tiền nhuận bút, tương đương 1,2 tỷ đồng.

Báo chính thống của Việt Nam không nêu rõ hoàn cảnh ông Ngà bị bắt.

Tuy nhiên, theo Liên đoàn Nhà báo Quốc tế (IFJ), ông Đỗ Văn Ngà được xác định “biến mất” vào ngày 8/11/2025, ngay sau khi từ Thái Lan hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất ở TP HCM và không rõ tung tích sau đó.

Chín ngày sau, tức là vào 17/11/2025, IFJ xác nhận ông bị chính quyền Việt Nam bắt giữ với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 117 Bộ luật Hình sự.

Theo IFJ, ông Ngà bị bắt ngay khi đang làm thủ tục nhập cảnh. Mục đích trở về Việt Nam của ông là để gia hạn hộ chiếu.

Ông Y Quynh Bđắp xuất hiện trên truyền hình, thú nhận đã “chỉ đạo” vụ nổ súng ở Đắk Lắk năm 2023

Bắt buộc bị cáo nhận tội và bày tỏ sự ăn năn công khai trên sóng truyền hình là cách làm không mới của công an và Đài Truyền hình Quốc gia Việt Nam.

Bên cạnh ông Ngà, một người khác trong một vụ án khác là ông Y Quynh Bđắp cũng bị buộc phải lên sóng truyền hình quốc gia thú tội hôm 29/12.

Ông Bđắp – nhà hoạt động người Ê đê, đồng sáng lập tổ chức Người Thượng vì Công lý – nói trước ống kính rằng ông đã chỉ đạo thực hiện vụ tấn công hai đồn công an ở Đắk Lắk vào năm 2023 khiến 4 công an, 2 cán bộ xã và 3 người dân thiệt mạng.

Ông cũng nói rằng đã được công an đối xử rất tốt, rằng ông hối hận và mong các nạn nhân của vụ “khủng bố” tha thứ.

Ông Bđắp từng bị tòa án Đắk Lắk xét xử vắng mặt vào tháng 1/2024 liên quan đến vụ việc nói trên và bị kết án 10 năm tù.

Ông luôn phủ nhận mọi cáo buộc, cho tới khi xuất hiện trên truyền hình hôm 29/12/2025.

Ông Bđắp bị dẫn độ từ Thái Lan về Việt Nam hôm 28/11 bất chấp các cảnh báo của nhiều tổ chức nhân quyền quốc tế về nguy cơ ông sẽ chịu tù đày và tra tấn.

Trước đó, ông tị nạn tại Thái Lan và có trong danh sách tị nạn của Cao ủy Nhân quyền Liên Hợp Quốc.

Theo một báo cáo chuyên sâu được Safeguard Defenders (SD – tổ chức nhân quyền có trụ sở ở Tây Ban Nha) xuất bản năm 2000, Việt Nam đã sử dụng hình thức “thú tội trên truyền hình” như một công cụ tuyên truyền, có thể bắt đầu từ năm 2007.

Hai trường hợp “thú tội trên truyền hình đầu tiên” mà tổ chức này ghi nhận là của luật sư Nguyễn Văn Đài (trong một vụ án cũ của ông Đài) và nhà bất đồng chính kiến Lê Thị Công Nhân năm 2007.

Theo thống kê của tổ chức này, đã có ít nhất 21 trường hợp “thú tội trên truyền hình” ở Việt Nam kể từ 2007 đến 2020.

Các nhóm phải “thú tội” bao gồm luật sư nhân quyền, nhà báo, các nhà hoạt động và người dân trong xung đột đất đai.

Báo cáo của SD cũng chỉ ra rằng hiện tượng “thú tội trên truyên hình” ở Việt Nam có một số nét tương đồng với mô hình mà Trung Quốc từng thực hiện và cho rằng Việt Nam có thể đã “học hỏi từ Trung Quốc”.

Ông Vũ Quốc Ngữ, Giám đốc Defend the Defenders (DD), tổ chức phối hợp với SD để thực hiện báo cáo nói trên, nói với BBC News Tiếng Việt năm 2020 rằng buộc thú tội trên truyền hình là một hình thức ép cung và bị cấm bởi luật pháp Việt Nam, bao gồm điều luật cấm bức cung trong Bộ luật Hình sự và quy định về suy đoán vô tội trong Bộ luật Tố tụng Hình sự.

Theo luật pháp Việt Nam, người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự, thủ tục do Bộ luật Tố tụng Hình sự quy định và có bản án kết tội của tòa án đã có hiệu lực pháp luật.

Điều 60 Bộ luật Tố tụng Hình sự cũng khẳng định bị can có quyền “Trình bày lời khai, trình bày ý kiến, không buộc phải đưa ra lời khai chống lại chính mình hoặc buộc phải nhận mình có tội”.

Báo cáo của SD cũng chỉ ra rằng “thú tội trên truyền hình” vi phạm các công ước nhân quyền mà Việt Nam đã tham gia, ký kết.

Trong đó, Điều 11 của Tuyên ngôn Nhân quyền phổ quát viết rằng: “Bị cáo về một tội hình sự được suy đoán là vô tội cho đến khi có đủ bằng chứng phạm pháp trong một phiên xử công khai với đầy đủ bảo đảm cần thiết cho quyền biện hộ.”

Một số ý kiến của các luật sư tại Việt Nam cũng cho rằng việc thú tội trên truyền hình là vi phạm nguyên tắc suy đoán vô tội.

Theo đó, thú tội trên truyền hình không đảm bảo là chứng cứ để sử dụng trong vụ án mà còn làm bản chất vụ án bị hiểu sai, khiến việc kết tội trở nên hiển nhiên.

Trong khi, lẽ ra mọi chứng cứ và việc chứng minh có tội hay không phải qua một quá trình tố tụng và chỉ được xem xét thẩm tra trực tiếp tại tòa.

Ông Trịnh Xuân Thanh “thú tội trên truyền hình” năm 2017

Trường hợp thú tội trên truyền hình “chấn động” nhất có thể kể đến là vụ ông Trịnh Xuân Thanh, một cựu quan chức bị cáo buộc tham nhũng.

Sau thời gian lẩn trốn tại Đức, vào ngày 31/7/2017, ông Trịnh Xuân Thanh bỗng xuất hiện và “thú tội” trên truyền hình ở Việt Nam.

Chính phủ Đức cho tới nay vẫn cáo buộc công an Việt Nam đã bắt cóc ông Thanh vào năm 2017, khi ông đang lánh nạn tại Đức và vụ việc này đã gây rạn nứt mối quan hệ giữa hai nước trong một thời gian dài.

Ngoài ra, còn có vụ thú tội trên truyền hình của ba người dân thôn Hoành ngày 13/1/2020, trong đó có con và cháu ông Lê Đình Kình – một đảng viên lão thành – người thiệt mạng trong vụ đụng độ với lực lượng cảnh sát tại Đồng Tâm vào ngày 9/1/2020 liên quan tới tranh chấp đất đai.

Năm 2018, Will Nguyễn – một sinh viên người Mỹ gốc Việt – cũng bị buộc phải thú tội trên truyền hình sau khi anh bị bắt giữ và khởi tố do tham gia biểu tình phản đối Formosa ở TP Hồ Chí Minh.

Xét xử vắng mặt và khả năng dẫn độ

Play video, “Nhà hoạt động Nguyễn Văn Đài: 30 năm vẫn đấu tranh”, Thời lượng 5,18

05:18

Nhà hoạt động Nguyễn Văn Đài: 30 năm vẫn đấu tranh

Ông Lê Trung Khoa và ông Nguyễn Văn Đài vẫn đang sinh sống và làm việc tại Đức sau khi cơ quan công an Việt Nam phát lệnh truy nã.

Hiện chưa rõ Việt Nam đã chính thức yêu cầu chính phủ Đức dẫn độ ông Khoa và ông Đài về Việt Nam hay chưa.

BBC News Tiếng Việt đã liên hệ với cơ quan chức năng tại Đức để đề nghị bình luận về việc này.

Tòa án Nhân dân TP Hà Nội đã tuyên bố sẽ xét xử vắng mặt hai ông, đồng thời kêu gọi họ đầu thú để hưởng khoan hồng.

Cho tới nay, Việt Nam và Đức chưa ký kết hiệp ước dẫn độ.

Theo luật pháp hiện hành, nếu “bị can đang cư trú tại nước mà Việt Nam không có hiệp định dẫn độ thì việc dẫn độ không đơn giản” do “Việt Nam không có cơ sở pháp lý” để đề nghị thực hiện việc dẫn độ này, luật sư Lê Quốc Nghĩa, Phó Giám đốc Hãng luật Lê Hồng Hiển & Cộng sự, giải thích với BBC News Tiếng Việt hồi tháng 11/2025.

Trong trường hợp này, nếu muốn đưa bị can về nước thì Việt Nam có thể dựa trên nguyên tắc “có đi có lại”.

“Đây là nguyên tắc dựa trên cơ sở quan hệ giữa hai nước, sự tin cậy, thiện chí và sự cam kết khả năng dẫn độ trong tương lai với những trường hợp tương tự. Nói cách khác, dù không có thỏa thuận dẫn độ nhưng hai nước đã từng có hợp tác thực hiện thủ tục này thì Việt Nam có thể dựa vào đó để đề nghị giúp đỡ tương tự.

“Thường thì việc đề nghị dẫn độ trên nguyên tắc ‘có đi có lại’ sẽ được thực hiện bằng con đường ngoại giao giữa hai chính phủ. Tuy nhiên, trên cơ sở chủ quyền quốc gia, việc có dẫn độ người bị bắt hay không lại tùy thuộc vào quyết định của nước đã bắt giữ bị can,” ông Nghĩa nói.

Ông Khoa đã sinh sống tại Đức nhiều năm và là chủ bút trang Thoibao.de với nhiều bài viết bình luận về các chủ đề chính trị, xã hội tại Việt Nam.

Trong cuộc trả lời phỏng vấn BBC News Tiếng Việt mới đây, ông cho biết mình mang quốc tịch Đức từ năm 2024 nhưng vẫn giữ hộ chiếu Việt Nam.

Sau khi Bộ Công an tuyên bố truy nã, ông Lê Trung Khoa đã tự livestream ông trước cổng Đại sứ quán Việt Nam tại Đức và cho hay ông có quyền tự do ngôn luận tại Đức và được luật pháp Đức bảo vệ.

Ở trường hợp luật sư Nguyễn Văn Đài, ông nói với BBC News Tiếng Việt rằng hiện ông chỉ có hộ chiếu Việt Nam. Tuy nhiên, ông được chính phủ Đức chính thức tiếp nhận tị nạn chính trị, do đó được nước này bảo vệ.

Ông nói thêm rằng Đảng Cộng sản Việt Nam đang muốn dập tắt tiếng nói bất đồng của người Việt ở hải ngoại.

Là một luật sư và nhà bất đồng chính kiến, ông Đài từng bị chính quyền kết án tù hai lần vào năm 2007 và 2018, lần lượt với án tù bốn năm và 15 năm, 5 năm quản chế, với cáo buộc “tuyên truyền chống nhà nước”.

Đêm 7/6/2018, ông được đưa ra khỏi nhà tù tới sân bay quốc tế Nội Bài để sang Đức tị nạn chính trị.

Từ khi tới Đức cho đến nay, ông Nguyễn Văn Đài tiếp tục chỉ trích gay gắt Đảng Cộng sản và giới lãnh đạo Việt Nam.

Việc hiện chưa có hộ chiếu Đức, theo ông Đài, có thể gây một chút bất lợi cho ông trong trường hợp ông rời nước Đức để đi du lịch tới một số nước thân thiện với Việt Nam, khi chính quyền Việt Nam muốn truy bắt ông. Nếu ông chỉ ở trong nước Đức thì ông được chính phủ Đức bảo vệ.

“Cảnh sát Đức bất cứ khi nào nhận được thông tin có những sự kiện gây bất lợi cho tôi về an ninh, họ sẽ đến nhà để hướng dẫn tôi cách tránh những rủi ro có thể xảy đến,” ông chia sẻ.

Cả ông Đài và ông Khoa đều cho hay hai ông sẽ “cẩn trọng hơn” trước các diễn biến mới từ Việt Nam, đồng thời đã thông báo về các vụ khởi tố, truy nã… cho cơ quan chức năng Đức.

Play video, “Bộ Công an Việt Nam khởi tố, ông Lê Trung Khoa lên tiếng”, Thời lượng 8,39

08:39

Bộ Công an Việt Nam khởi tố, ông Lê Trung Khoa lên tiếng


 

Quận Cam Đối Mặt Nguy Cơ Cắt Giảm Trợ Cấp Thực Phẩm Và Medi-Cal

Ba’o Dat Viet

November 29, 2025

 Trong khi hàng ngàn gia đình nghèo ở Orange County đang chuẩn bị đón Lễ Tạ Ơn và mùa Giáng Sinh, một cơn sóng ngầm âm thầm đe dọa cuộc sống của họ: chính quyền liên bang bắt đầu cắt giảm mạnh các chương trình trợ cấp thực phẩm và bảo hiểm y tế.

Theo tường thuật của Voice of OC ngày 25/11, các cơ quan xã hội trong quận hạt – gồm Sở Dịch Vụ Xã Hội, CalOptima, và OC Food Banks – đang đối diện một giai đoạn đầy bất an khi Đạo luật “To và Đẹp” (HR1), do Tổng thống Donald Trump ký ban hành vào ngày 4/7, chính thức có hiệu lực. Luật này cắt giảm $1,000 tỷ cho bảo hiểm y tế Medi-Cal và $4.5 tỷ cho chương trình CalFresh (Food Stamps) – vốn là nguồn sống thiết yếu của hàng trăm ngàn người thu nhập thấp ở California.

Tại Orange County, hơn 300,000 cư dân – tức khoảng 10% dân số quận hạt – đang nhận trợ cấp CalFresh, trong khi gần 900,000 người, tương đương 29% dân số, đang hưởng Medi-Cal thông qua CalOptima. Nhưng con số này có nguy cơ sụt giảm mạnh khi luật mới thắt chặt tiêu chuẩn hưởng trợ cấp.

Ông An Trần, Giám đốc Sở Dịch Vụ Xã Hội Orange County, cảnh báo:

“Chúng tôi đang phải đối mặt với sự thay đổi quá nhanh, trong khi hệ thống trợ giúp người nghèo vốn đã không đủ ngân sách. Rất nhiều gia đình sẽ phải dựa vào các nhà thờ, bếp ăn thiện nguyện hoặc trung tâm phân phát thực phẩm chỉ để sống qua ngày.”

Theo ông Trần, chương trình CalFresh của quận có thể mất hơn $44 triệu, đồng thời người thụ hưởng Medi-Cal trong độ tuổi 19–64 sẽ phải tái ghi danh mỗi sáu thángtrả thêm phí khi khám bệnh kể từ năm 2028. Đáng chú ý, từ năm 2027, người nhận Medi-Cal sẽ bị buộc phải có việc làm mới được hưởng bảo hiểm y tế – một yêu cầu bị nhiều tổ chức xã hội phản đối vì cho rằng “phi thực tế” với người tị nạn, người khuyết tật và các gia đình có hoàn cảnh đặc biệt.

Sự cắt giảm này không chỉ ảnh hưởng đến những người trưởng thành. Học sinh các trường công lập Orange County cũng bị liên lụy, khi nhiều em mất tiêu chuẩn nhận bữa trưa miễn phí do ngân khoản liên bang bị rút.
Kristin Hilleman, Giám đốc Dịch vụ Dinh dưỡng Học khu Capistrano, cho biết:

“Chúng tôi sẽ tiếp tục cung cấp bữa trưa miễn phí cho học sinh cho đến khi luật buộc phải dừng. Nhưng nếu ngân sách liên bang giảm, chúng tôi sẽ phải lấy tiền từ quỹ giáo dục – điều mà không ai muốn.”

Ngoài học đường, các food bank trong quận hạt đang bị đẩy vào tình trạng quá tải.
Ông Mark Lowry, Giám đốc OC Food Bank, lo ngại:

“Ngay cả trong tình huống tốt nhất, chúng tôi vẫn phải xoay sở từng đồng để có đủ thực phẩm. Nếu nguồn trợ cấp bị giảm thêm, Orange County sẽ thực sự rơi vào tình trạng bên bờ vực thiếu thực phẩm.”

Trong giai đoạn chính phủ liên bang tạm đóng cửa 43 ngày – dài nhất lịch sử nước Mỹ – hàng trăm ngàn cư dân OC đã “nếm mùi” không có CalFresh. Khi ấy, CalOptima phải chi $5 triệu để tặng thẻ $25 mua thức ăn cho người dân và tài trợ thêm $3 triệu cho hai tổ chức Second Harvest Food BankCommunity Action Partnership.
Tuy nhiên, theo bà Claudia Bonilla Keller, Giám đốc Second Harvest Food Bank, “những thiệt hại ấy chưa bao giờ được khắc phục hoàn toàn”:

“Ngay cả sau khi chính phủ mở cửa lại, chúng tôi vẫn chưa hồi phục được. Ảnh hưởng của việc mất trợ cấp CalFresh lan tới tận năm 2026.”

Orange County được xem là một trong những khu vực giàu nhất nước Mỹ, nhưng sau đại dịch COVID-19 và khủng hoảng lạm phát, tình trạng mất an ninh thực phẩm vẫn chưa chấm dứt. Những người lao động nhập cư, người già và người tị nạn là nhóm bị tổn thương nặng nề nhất, nhất là khi họ e ngại bị trục xuất nên không dám tiếp cận các trung tâm trợ giúp.

Bà Keller kêu gọi cộng đồng hãy lên tiếng:

“Hãy gọi cho dân biểu của quý vị. Hãy yêu cầu họ bảo vệ chương trình CalFresh. Không ai ở quận hạt này – một nơi đầy ắp siêu thị và nhà hàng – đáng phải đi ngủ với chiếc bụng rỗng.”

Với các cắt giảm đang đến gần, Orange County – dù giàu có và thịnh vượng – vẫn đang đứng bên bờ vực của một cuộc khủng hoảng nhân đạo âm thầm, nơi những người nghèo phải vật lộn giành lại từng bữa ăn trong mùa lễ hội của nước Mỹ.


 

Chân Giá Trị Của Từ Thiện! 

Trái dừa có một chút mặn của mồ hôi, một chút cay cay của nước mắt…

Một cô gái hỏi: ” Bao nhiêu tiền 1 trái dừa vậy ông? “

Ông già bán dừa trả lời cô ta, ” Thưa cô 10 ngàn 1 trái! “

Cô gái nói, ” Bán cho tôi 2 trái 15 ngàn được chứ ? Không được, tôi đi chỗ khác! “

Người bán hàng trả lời: ” Cô lấy đi, 15 ngàn 2 trái. Tôi nghĩ như vậy cũng tốt rồi bởi vì cả ngày nay tôi chưa bán được cho ai cả! “Cô gái lấy 2 trái dừa và bỏ đi với cảm giác của một người chiến thắng. Cô ấy bước vào xe hơi và đi đón cô bạn, cả 2 cùng tới một quán ăn sang trọng…

2 cô gái ngồi xuống bàn và gọi những thứ họ thích. Họ chỉ ăn một ít và để lại rất nhiều thứ mà họ gọi ra.

Sau đó cô ta thanh toán hóa đơn. Hóa đơn là 850k, cô gái đưa 900 k và nói với ông chủ quán: ” Khỏi thối! “

_____

Sự việc này có vẻ rất bình thường đối với ông chủ quán giàu có. Nhưng nó rất đau đớn cho người bán dừa tội nghiệp.

Tại sao chúng ta thể hiện sự tính toán chi li khi chúng ta mua hàng của những người nghèo khổ tội nghiệp? Và tại sao chúng ta lại quá hào phóng với những người không cần sự hào phóng của chúng ta?

Mỗi lần một đứa trẻ nghèo đến với tôi để bán một cái gì đó đơn giản, tôi lại nhớ về bà tôi. Bà tôi thường mua những món đồ lặt vặt từ những người nghèo khó với giá cao, mặc dù không thực sự cần đến chúng. Có lần tôi thắc mắc hỏi về hành động “kỳ quặc” đó thì bà tôi nói: Đó chính là chân giá trị của cái gọi là từ thin!

 From: Ngoc Bich & KimBang Nguyen