TIẾNG ĐÀN TRONG ĐÊM- MỘT PHÉP LẠ CỦA THÁNH CECILIA

 Tại một tu viện nhỏ ở miền quê Ý, có một nữ tập sinh tên là Lucia. Cô rất yêu âm nhạc và khao khát dâng tiếng đàn của mình cho Chúa, nhưng mỗi khi đứng trước cộng đoàn, cô lại run sợ, đôi tay cứng đờ, gảy đàn sai nốt, khiến cô buồn đến muốn bỏ cuộc.

 1.Đêm nước mắt bên cây đàn

Một tối mùa đông, Lucia ở lại trong nhà nguyện muộn. Ánh nến lay động, soi bóng cô đang ôm cây đàn nhỏ mà nức nở:

“ Lạy Thánh Cecilia… Con muốn hát cho Chúa, nhưng con yếu đuối quá. Xin ngài giúp con.”

Ngoài trời mưa rơi lộp bộp, nhà nguyện im lìm. Lucia lau nước mắt, đặt tay lên dây đàn, nhưng tiếng đàn lại run rẩy và tắt ngấm.

Cô thất vọng đến mức đặt cây đàn xuống và úp mặt xuống ghế quỳ mà khóc. 

  1. Ánh sáng và người phụ nữ lạ

Bỗng trong nhà nguyện xuất hiện một luồng hương thơm lạ — nhẹ như hoa hồng, nhưng cũng sâu như hương trầm trong lễ kính trọng thể. Lucia ngước lên.

Phía gần cung thánh, một vầng sáng trắng ngà từ từ hiện ra hình dáng một người phụ nữ mặc áo dài thanh khiết. Trên tay Người là một cây đàn cổ — loại đàn chỉ thấy trong tranh vẽ các vị thánh xưa.

Đôi mắt Người hiền từ, trong sáng lạ thường.

Lucia sững sờ, run giọng hỏi:

“Ngài… ngài là ai?”

Người phụ nữ mỉm cười, giọng êm như một khúc thánh thi:

“Ta là Cecilia. Ta được sai đến để nâng đỡ con.” 

  1. Bàn tay thiên thần

Thánh Cecilia bước đến gần, đặt nhẹ tay lên bàn tay Lucia.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lucia cảm thấy toàn thân mình như tan chảy trong ánh bình an. Nỗi sợ biến mất. Đôi tay vốn run rẩy trở nên mềm mại, ấm áp.

Cecilia đưa cây đàn của mình cho Lucia.

“Tiếng đàn thiêng không bắt đầu từ ngón tay… mà từ trái tim yêu mến Chúa.”

Rồi thánh nữ chạm nhẹ lên dây đàn.

Tiếng đàn vang lên… ngọt ngào, thánh thiện, trong trẻo đến mức Lucia rùng mình. Mỗi âm thanh như một tia sáng chạm vào linh hồn. Mưa ngoài trời bỗng dịu đi, như đang lắng nghe.

Cecilia mỉm cười:

“Giờ con hãy thử.”

Lucia đặt tay lên dây đàn.

Lần đầu tiên trong đời, âm thanh vang lên trọn vẹn, trong trẻo và vững vàng như thể đôi tay cô được hướng dẫn bởi một thiên thần.

Nước mắt cô rơi ra, nhưng lần này là nước mắt của niềm vui. 

  1. Món quà trong sáng

Trước khi tan biến, Thánh Cecilia ghé tai Lucia và nói:

“Từ nay, mỗi khi con hát hay đàn để dâng Chúa, Ta sẽ ở bên con.”

Ánh sáng dần tan đi, hương thơm nhạt dần. Lucia quỳ sụp xuống, tim tràn ngập bình an. 

  1. Phép lạ lan tỏa

Từ đêm đó, Lucia không còn run sợ nữa. Cô đàn và hát trong các buổi kinh với sự tự tin dịu dàng khiến ai nghe cũng cảm nhận được ơn Chúa như đang chảy qua tiếng đàn của cô.

Nhiều sơ già trong tu viện thầm thì:

“Tiếng đàn của con bé ấy có gì đó rất lạ… như thể thiên đàng đang hát cùng nó.”

Lucia chỉ mỉm cười, đặt tay lên ngực, và biết rằng Thánh Cecilia vẫn giữ đúng lời hứa.

From: ngocnga_12 & NguyenNThu


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay