Tôi không sợ chết đâu bác sĩ à – Truyện ngắn HAY

Bài viết hay và rất xúc động. Tôi viết trên tường chỗ làm việc để thường xuyên nhắc nhở tôi rằng “ làm sao vui để đợi chết “ làm sao vui lúc chết nếu đang bị bịnh nặng, đang chịu nhiều đau đớn??? Đang tự hỏi và SUY NGẪM? Làm sao và làm sao????? Phụng

Trần Thị Minh Hiền

Một bài viết thật hay của Bs Nguyễn Bảo Trung. Mình chia sẻ về để cả nhà cùng đọc

– Tôi không sợ chết đâu bác sĩ à. Tôi chỉ sợ sống mà không biết mình sống vì điều gì.

Tôi đã sống cả một đời với những tháng ngày nhàm chán của một người đàn bà tủn mủn, cáu gắt và tẻ nhạt. Năm 25 tuổi, tôi đã yêu. Hắn bỏ 1 vợ bốn con dưới quê lấy tôi vì tôi giàu có. Rồi khi tôi mang thai thì hắn đi vượt biên. Hắn cầm của tôi 100 cây vàng với lời thề rằng sẽ quay về đón mẹ con tôi. Vậy mà khi hắn tới Mỹ, hắn đã có vợ mới, một lá thư không gửi về. Sau này gặp lại vài người quen tôi mới biết.

Nhân nào quả nấy phải không bác sĩ? Mình chiếm chồng người ta mà. Mình để 4 đứa con người ta bơ vơ.

Tôi hiểu điều này sau khi đã hận thù đã đời.

Rồi tự dưng một ngày nghe tin dữ. Thằng con tôi bị xe tông chết khi đang đi phượt.

Tôi gào lên sao cái gì ông Trời cũng lấy đi của tôi.

Tôi đóng chặt cửa lòng mình lại.

Không hiểu sao cậu An xuất hiện. Cậu An là nhân viên hốt rác sáng nào cũng đi hốt rác khu phố tôi ở.

Tôi chẳng hiểu sao lúc nào cậu ấy cũng cười tươi trên xe rác. Cậu ấy hay chào tôi: Bà ơi bà có cần con mang cái này cái kia đi giúp không?

Rồi tôi xin được tên và số chứng minh thư của cậu.

Bác sĩ thấy đó, cậu ấy luôn giúp mọi người mang rác đi, khi thì cái sofa khi thì cái tủ lạnh hư … nếu người khác là xin thêm tiền rồi.

– Thế nên bà viết di chúc tặng 2 căn nhà ở phố cho cậu ấy.

– Tôi nhờ bác sĩ và hai cô điều dưỡng ở đây làm chứng tôi hoàn toàn minh mẫn trước khi chết. Nhờ 3 người đưa di chúc này cho luật sư.

– Bà ơi, con không biết bà sống cuộc đời ra sao, nhưng trong giây phút này con thấy bà sống rất rực rỡ, và khuôn mặt bà đó không nhăn nhúm, không khô héo, đặc biệt là đôi mắt rất hiền hoà phúc hậu … không như những người sắp chết khác.

– Mình đâu thể khước từ hay trốn chạy cái chết được. Thôi thì mình hân hoan đón nhận nó thôi bác sĩ à. Bác sĩ cũng thật phúc hậu.

Bà nói xong từ từ nhắm đôi mắt lại.

Mình cầm một bao hồ sơ cùng 2 điều dưỡng bước ra ngoài.

Bầu trời hôm đó thật xanh trong và đẹp. Mình tưởng tượng ra cảnh, cậu An 21 tuổi kia, sẽ hạnh phúc biết chừng nào khi biết được mình đã được yêu thương.

Chúng ta đến thế gian này cố gắng thu góp chắt chiu thật nhiều … rồi cuối cùng rời đi với bàn tay trắng. Không có gì mang theo cả.

Mình quay qua nói với hai em điều dưỡng: Để cuộc sống này được vận hành và để nuôi sống bản thân, mỗi người chúng ta phải có một nghề. Có người làm giám đốc thì có người làm thuê. Có người làm bác sĩ thì có người làm thầy giáo. Có người làm người mẫu thì có người đổ rác. Nghề nào cũng đáng trân trọng. Nhưng hai em thấy đó, khi làm hãy làm với cái tâm với những niềm vui tự mình phải biết tạo ra.

Như cậu An hốt rác. Nghề hốt rác có gì vui? Suốt ngày ngửi mùi hôi thối, bóc những thứ dơ bẩn … nhưng cậu ấy làm với một trái tim vui vẻ. Biết giúp đỡ người khác, đặc biệt là người già.

Thái độ sống với nghề khác nhau dù cùng nghề sẽ cho chúng ta những kết cục khác nhau.

Nghề Y này cũng vậy, cực lắm. Nhưng nếu chúng ta làm với trái tim yêu thương, vui vẻ, nghĩ cách giúp người bệnh … không cần họ phải mang ơn, không cần họ đáp lại điều gì, trước tiên chúng ta đã tìm được niềm vui và mục đích sống của mình rồi. Và trước tiên chúng ta đã có một trái tim vui vẻ!

Làm mà như trả nợ quỷ thần. Làm mà qua quýt đợi tới cuối tháng lãnh lương. Làm mà không có trái tim ở đó. Thì nghề chỉ giúp chúng ta tồn tại, không giúp chúng ta sống!”

Chúc mừng ngày quốc tế hạnh phúc 20.3. Hãy hạnh phúc trong chính sự chọn lựa của chính mình và nên an vui vì điều đó!


 

Được xem 8 lần, bởi 8 Bạn Đọc trong ngày hôm nay