Cặp đôi hoàn hảo-Truyen ngan HAY

Cặp đôi hoàn hảo

Họ là một “cặp đôi hoàn hảo”như tên gọi của khu dân cư này tặng cho. Cụ ông chắc hẳn đã ngoài bảy mươi, trong khi cụ bà cũng tròm trèm bảy chục, nhưng trông trẻ trung và khỏe mạnh hơn cụ ông rất nhiều.

Sáng sáng, người ta thấy cụ bà cầm tay dẩn từng bước, đưa ông ra công viên tập thể dục với cây gậy trên tay vì ông đã mù. Trông họ rất hạnh phúc và quấn quit nhau như vợ chồng son. Sau khi tập thể dục xong, họ thường ngồi trên một chiếc ghế đá cùng nghe nhạc hoặc nghe đọc sách từ chiếc điện thoại, hoặc cụ bà đọc sách cho ông nghe, rồi cả hai cùng chuyện trò vui vẻ.

Những buổi chiều êm ả, từ nhà họ phát ra tiếng dương cầm thánh thót của những bản nhạc xưa, do cụ ông ngồi trước cây đàn với bàn tay uyển chuyển trên từng phím đàn. Họ mới dọn về khu dân cư này khoảng trên dưới hai năm nay. Nhiều người tò mò muốn biết họ là ai, nên hỏi anh công an khu phố về mối quan hệ và lai lịch của họ. Anh công an cho biết người phụ nữ là một Việt kiều Mỹ và cụ ông là một cán bộ về hưu và họ không phải là vợ chồng. Rất nhiều người muốn biết “bí quyết hạnh phúc”của họ nên cứ theo nài nỉ họ kể về cuộc đời của mình. Cụ bà cũng là người dễ tính, hướng ngoại nên cuối cùng bà bộc bạch

Hơn bốn mươi lăm năm xưa, lúc miền Nam Việt Nam vừa mới được hoàn toàn giải phóng, chúng tôi là hai người xa lạ, cùng ngồi chung bàn trong một lớp học thêm tiếng Anh, Thiện là con của một cán bộ đi tập kết về, mẹ ở miền Nam làm chủ một cửa ha`ng lớn, trong khi tôi là con nhà nghèo, ba mất sớm, mẹ phải một mình gồng gánh nuôi ba đứa con nhỏ ăn học với cái nghề bán hàng rong. Anh là một thanh niên lịch lãm, đàn hay hát tốt. Tôi là con bé suốt ngày cắm cúi nấu xôi, chuối và làm việc nhà phụ mẹ. Nhà nghèo, vất vả mưu sinh, nhưng không hiểu sao mẹ cứ bắt tôi học tiếng Anh. Trong giờ học, cô giáo luôn phân cho chúng tôi làm “pair work”(một cặp đôi) để tập nói. Cả hai cùng thích đọc sách, xem phim và thích bình luận về các tác phẩm mình vừa đọc hoặc xem nên chúng tôi ngày càng thân nhau hơn. Thấy mẹ tôi và tôi vất vả bán buôn bên vỉa hè, Thiện sắp xếp cho chúng tôi một quầy xôi mặn và bánh mì rất sạch sẽ và sang trọng trước cửa nhà anh. Anh dối mẹ mình là chúng tôi thuê với giá cao, trong khi anh đã bỏ tiền túi của mình ứng trước tiền cọc và tiền thuê nhà suốt một năm nên ba má Thiện rất tử tế với chúng tôi. Anh thường xuyên mua thịt giá cao ngoài chợ đen, nhưng nói dối với chúng tôi là anh mua từ các hợp tác xã nên quầy xôi mặn và bánh mì thịt của chúng tôi ăn nên làm ra nhanh chóng, vì không những xôi bánh của chúng tôi vừa hợp khẩu vị vừa nhiều thịt, lại giá rẻ nữa. Bên cạnh đó các loại nhu yếu phẩm của mọi người trong cơ quan anh, ai cần tiền bán lại, anh đều mua hết đưa cho mẹ tôi bán lại kiếm lời. Nhờ vào sự giúp đỡ của anh, đời sống của chúng tôi tốt hơn rất nhiều. Lần lượt ba chị em chúng tôi đều tốt nghiệp đại học và có việc làm, thế nên mẹ tôi cũng trả mặt bằng lại cho gia đình Thiện.

Rồi một buổi chiều mưa đầy trời, Thiện đón tôi nơi công sở và đưa tôi về nhà.

Thuở ấy, cái thuở “nghèo ơi là nghèo”, nhưng may mắn thay, bà ngoại vừa từ dưới quê lên, đem theo một ít bột nếp, khoai môn và một trái mít. Tôi đã làm bánh ít trần nhân khoai trộn mít bầm đãi anh. Lúc tiễn anh ra về, anh cứ đứng mãi nơi cửa, chần chừ mãi, dường như anh muốn nói một điều gì đó quan trọng lắm, nhưng không nói được.

Cuối cùng, anh lúng túng cầm tay tôi, mấp máy môi mấy lần mới nói được nên lời

“Chúng mình mãi mãi là tri kỷ nhé.”

Bỗng nhiên tôi hiểu được ý của anh trong câu nói đó, tôi nhỏ nhẹ trả lời

“Dạ, chúng ta mãi mãi là tri kỷ. Dù anh có làm bất cứ điều gì, em vẫn hiểu được tại sao anh lại quyết định như thế.”

Anh xiết tay tôi thật chặt, thật lâu

“Cảm ơn em. Anh sẽ nhớ mãi hương vị mấy cái bánh của em đãi anh hôm nay”.

Rồi anh đưa cho tôi tấm thiệp mời đám cưới của anh.

Những năm của cuối thập niên bảy mươi và đầu thập niên tám mươi gần như là không có một đám cưới nào được tổ chức ở nhà hàng, thế nên cả nhà chúng tôi đến phụ đám cưới cho Thiện vì anh không chỉ là bạn mà còn là người ơn của gia đình tôi.

Sau đó tôi lấy chồng và cùng gia đình chồng định cư ở Mỹ. Chúng tôi phải làm lại từ đầu. Cả chồng tôi và tôi vừa đi làm vừa đi học để có một việc làm có chuyên môn cao nên gần như chúng tôi không có thời gian để nghĩ về bạn bè xưa.

Bốn mươi năm trôi qua nhanh hơn người ta vẫn tưởng. Chồng tôi qua đời ở tuổi sáu lăm, con cái của tôi đã trưởng thành và đã có gia đình riêng. Theo văn hóa Mỹ khi đã lập gia đình, ít có con cái nào sống cùng cha mẹ.

Giống như con cá hồi, sau bao năm phiêu lưu trên biển cả, chúng quay về nơi mình sinh ra để chết dù đường trở về vất vả gian nan, tôi trở về Việt Nam sống cùng gia đình một đứa em trai cho ấm áp tuổi già.

Ngày tháng cứ êm đềm trôi cho đến một hôm tôi nhận được tin nhắn từ messenger facebook của một người xa lạ

“Thưa cô, con là một trong những điều dưỡng của viện dưỡng lão A ở quận 12. Qua facebook của cô và hình ảnh cùng lời kể chuyện của một người, con biết cô là người mà bác ấy mong mỏi được gặp lại một lần trước khi ra đi mặc dù bác ấy cố tình lánh mặt cô và cố ý giấu tin tức của mình không cho cô biết”.

Đọc những dòng ấy, tôi biết ngay người đó là ai nên vội vàng chạy ra chợ mua nguyên liệu làm lại mấy cái bánh của ngày cuối cùng chúng tôi bên nhau.

Tôi đến viện dưỡng lão, dễ dàng tìm được phòng Thiện mặc dù tôi không hề báo trước cho cô điều dưỡng. Phòng “đặc biệt” của anh khang trang rộng rãi. Anh đang ngồi chơi dương cầm. Bản nhạc của ngày xưa anh hay dạy tôi đánh khi tôi đến nhà anh chơi.

Đây là sự thật chứ không phải trong tiểu thuyết Jane Eyre, khi cô ấy tìm thăm ông Roschester, tôi âm thầm chờ anh đánh xong bản nhạc, nhẹ nhàng nhờ cô điều dưỡng mời anh ăn bánh ít trần nhân khoai môn trộn mít. Tôi nín thở chờ đợi… Anh ngẩng lên, hỏi cô điều dưỡng

“Người đem bánh đến, còn ở lại đây hay đã về rồi?”

Tôi nhẹ nhàng đến bên anh, cầm lấy hai bàn tay anh, nhỏ nhẹ nói

“Chúng ta mãi mãi là tri kỷ.”

Vâng, chúng tôi là tri kỷ, mãi mãi là tri kỷ, dù mắt anh bị viêm điểm vàng và đã mù hẳn hơn ba năm qua. Vợ anh đã mất và con cái anh bận rộn nên không có thời giờ chăm sóc anh…

———–

( Bài không rõ tác giả )

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

Được xem 5 lần, bởi 5 Bạn Đọc trong ngày hôm nay