Đừng Bao Giờ… Trần Dzũng Minh Dân-Truyen ngan

 Trần Dzũng Minh Dân

Tôi ngồi ẩn mình dưới tàng cây rậm rạp sau sân chùa, tránh cái nắng oi ả của mùa hè. Hôm nay ngày thường, mọi người đi làm cả, cảnh chùa im lặng một cách trang nghiêm. Nhân tiện có công việc đi ngang qua chùa, tôi tạt vào viếng cốt và thắp cho ông bác một nén hương để tưởng nhớ đến bác mình. Tôi thường thích ngồi một mình yên lặng như thế, đầu óc như thể hồi mới sinh, mắt thấy cảnh, cảm nhận được hình ảnh nhưng chưa biết nói, trong đầu chưa có những biểu tượng tạo thành ý nghĩ hay tư tưởng! Những lúc như thế, tôi thấy tâm hồn có phần nào an lạc bình yên hơn.

Ngồi lơ đãng như vậy một lúc lâu, tôi chợt thấy bóng người đang lui cui dọn dẹp phía hông mé nhà kho. Để ý kỹ, tôi nhận ra đó là người đàn ông khoảng lứa tuổi ngoài 30 mà tôi thỉnh thoảng vẫn gặp làm công quả cho chùa. Mồ hôi người đàn ông đổ nhễ nhại dưới cái nóng bức của mùa hè, nhưng anh ta vẫn lẳng lặng làm không tỏ vẻ một chút nào khó chịu cả. Tôi ngồi nhìn anh ta làm việc, lòng thầm cảm phục.

Người đàn ông bất chợt nhìn thấy tôi. Anh ta cười, vẫy tay chào.

Tôi nói lớn:

– Nghỉ tay, uống miếng nước đã!

Người đàn ông khựng lại, ngẫm nghĩ, cúi xuống xách chai nước suối dưới đất rồi đi lại phía tôi ngồi.

Tôi đứng lên, bắt tay tự giới thiệu tên mình.

– Chào anh, tôi là Minh.

– Dạ, tôi tên Hiếu.

– Hôm nay anh không phải đi làm à?

Tôi ngắm Hiếu trong khi chờ đợi câu trả lời. Tuy với làn da hơi rám nắng, cùng với một mái tóc cắt ngắn, Hiếu có một khuôn mặt sáng sủa dù ẩn hiện nhiều nét suy tư. Đôi bàn tay gầy gầy thanh nhã chứng tỏ không phải làm việc lao động nhiều.

– Thưa anh không. Tôi nghỉ thứ Ba, không làm việc. Còn anh, sao hôm nay không đi làm à?

– Tôi có vài công việc riêng cần phải làm nên lấy ngày nghỉ hôm nay. Xong việc, đi ngang chùa nên ghé vào đây thăm cốt ông bác. Tôi thỉnh thoảng đi chùa vẫn thấy anh. Anh chắc thường làm công quả ở đây đã lâu?

– Dạ, cũng được vài năm, thưa anh. Sắp tới lễ Vu Lan rồi, tôi soạn lại nhà kho lấy những vật dụng cần thiết, để sẵn đó cho họ. Mỗi người một tay.

– Ừ nhỉ. Anh không nhắc thì tôi cũng quên khuấy đi mất, rằm tháng 7 sắp tới rồi! Trông anh còn trẻ, chắc còn bà cụ?

Hiếu chợt khựng lại, giọng nhỏ đi.

– Thưa anh không. Mẹ tôi mất cách đây được vài năm.

– Tôi xin lỗi.

– Dạ, không hề chi.

Tôi ngẫm nghĩ, miệng nói thầm “Hiếu, Hiếu …”. Tôi đã có nghe ai đó nói tới cái tên này, và đang cố nhớ là đã nghe ở đâu.

– A! Tôi có nghe mẹ tôi thỉnh thoảng nói ở chùa có một anh bác sĩ trẻ hay đến làm công quả, cho chùa tiền và chữa bệnh cho người đồng hương lấy tiền rất rẻ, gặp người nghèo thì chữa miễn phí, không biết có phải là anh không?

Hiếu cười ngượng ngập.

– Dạ, bà cụ anh nói quá lời. Tôi chỉ làm những gì khả năng cho phép.

Tôi tiếp lời:

– Mẹ tôi và mọi người ở đây quý mến anh lắm. Được một người trẻ công danh thành toại trong cộng đồng cũng là điều quý rồi, huống hồ thay vì hưởng thụ, vinh thân phì gia, anh còn nghĩ đến cộng đồng, giúp đỡ cộng đồng thì quá tốt. Tôi nói điều này bằng cả thực lòng, chẳng phải nói cho anh vui.

– Dạ, cám ơn anh. Tôi cũng chỉ xin đóng góp phần nào mà thôi. Một mình tôi thì cũng chẳng làm gì được nhiều nếu không có những sự tiếp tay và góp sức của những người khác. Người cho $100, người cho $5 đồng, $10 đồng … người làm trong nhà bếp, người chăm lo vườn, người lo giấy tờ thủ tục hành chánh v.v… một người thì chắc chắn không thể nào làm xuể được từng ấy công việc.

Tôi đổi đề tài đối thoại, để cho Hiếu được thoải mái, hỏi về những khóa tu thiền sắp tới do chùa tổ chức, những lớp học tiếng Việt v.v…

Ngồi nói chuyện được một lát, Hiếu xin phép quay trở lại làm tiếp công việc dang dở, tôi bảo để tôi phụ một tay khuân dọn cho nhanh chóng, thêm phần có hai người vừa làm vừa nói chuyện đỡ nhàm chán hơn. Hiếu vui vẻ cám ơn tôi.

Công việc xong thì cũng khoảng 5 giờ chiều. Tôi từ giã Hiếu và hẹn gặp lại trong ngày Vu Lan.
o0o

Khi tôi chở mẹ tôi tới thì chùa cũng đã có khá đông người. Một cô bé nhỏ tuổi mà tôi thường thấy trong gia đình Phật Tử của chùa chạy lại, chẳng cả hỏi, cài trên ngực áo tôi một bông đỏ rồi nhoẻn một nụ cười thật dễ thương chúc tôi may mắn còn mẹ.  Tôi mỉm cười sung sướng.

Mẹ tôi dặn dò tôi vài điều như sẽ về lúc mấy giờ, nếu muốn kiếm mẹ tôi thì có thể kiếm bà ở đâu… rồi vội vã đi về hướng nhà bếp để tiếp tay với những người bạn trong Ban Hộ Niệm của bà trong đó.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, có những người mang đóa hoa đỏ cài trước ngực và có những người cài đóa hoa trắng, những người mà thân mẫu đã qua đời. Tôi chợt nhớ đến Hiếu, nhớ đến người bác sĩ trẻ hay làm công quả cho chùa. Tôi định bụng sẽ để ý kiếm Hiếu. Tôi đi vội về phía khán đài để giúp ban tổ chức văn nghệ khuân ghế ra cho khán giả ngồi và sắp đặt chương trình.

Không khí nhà chùa hôm nay đâu đâu cũng nhộn nhịp, mọi người cười nói vui vẻ. Tiếng thầy trụ trì đang sang sảng thuyết pháp vọng lại từ chính điện. Các em nhỏ trong ban vũ tíu tít gọi nhau để chuẩn bị cho chương trình văn nghệ. Những tà áo dài đủ mầu sắc thỉnh thoảng có dịp gì đó trong năm mới được mang ra mặc. Mọi người rạng rỡ trong ngày báo hiếu.

Khi trời trở chiều, tôi kiếm mẹ tôi, chở bà về lo nấu nướng để cúng bái ở nhà. Tôi vẫn chưa thấy Hiếu. Tôi chợt nhớ là người hẹn gặp nhau ở chùa là tôi và Hiếu chỉ cười, không nói.

************

Sau ngày Vu Lan tôi gặp Hiếu đôi lần ở chùa, những lúc như thế, chúng tôi thường thảo luận về các kinh điển nhà Phật. Hiếu có một trí nhớ rất dai, thuộc làu làu những câu kinh hoặc đoạn kinh. Tôi vốn thuộc loại “dài lưng tốn vải, ăn no lại nằm”, thuộc loại ưa ngủ chứ chẳng phải tướng học trò gì cả, chẳng nhớ gì nhiều. Nhưng có điều khi nghe Hiếu đọc các câu kinh, tôi hiểu thế nào nói ra như vậy khiến nhiều lúc Hiếu kinh ngạc và thường khen tôi là người có căn cơ, chắc những kiếp trước có tu tập gì rồi. Chúng tôi lại tưởng tượng ra những kiếp trước ra sao để trêu chọc nhau và ngày càng trở nên thân nhau hơn. Thú thật tới lúc đó, tôi cũng chẳng biết gì nhiều về bản thân cũng như gia đình của Hiếu. Tính tôi vốn không tò mò, ai thích kể cho mình nghe thì kể, tôi không hỏi và cũng không lấy đó làm điều quan tâm. Cho đến một hôm…

– Chiều thứ Bẩy này ông có rảnh không?

Ngẫm nghĩ một chốc, tôi trả lời Hiếu:

– Rảnh. Có chuyện gì không?

– Tôi định mời ông đến nhà ăn giỗ bà cụ.

– Ừ, nhưng ông phải chỉ đường cho tôi hay cho tôi địa chỉ. Ông định mấy giờ?

– Khoảng 7 giờ chiều được không? Sáng tôi còn ở phòng mạch. Để tôi vẽ đường đến cho ông sau.

– Ừ, cứ định như vậy đi.

Chiều thứ Bẩy tôi đến nhà Hiếu, một căn nhà nhỏ tọa lạc trong một khu vực yên lặng, hơi xa thành phố. Khi tôi tới, Hiếu đã cúng bái xong rồi, đang ngồi chờ tôi. Tôi đến bàn thờ, thắp nén nhang tỏ lòng tôn kính người quá cố. Nhìn di ảnh, mẹ của Hiếu là một người đàn bà khắc khổ, trông có vẻ lam lũ dù tấm ảnh chụp lúc còn khá trẻ. Duy chỉ có cặp mắt, cặp mắt thật buồn, cặp mắt của một người chịu đựng và hy sinh. Kế bên di ảnh là một bức ảnh của một người đàn ông mặc quân phục, da sạm nắng mà tôi đoán là cha của Hiếu. Điểm làm tôi ngạc nhiên, tôi là người khách duy nhất mà Hiếu mời! Không một người nào khác, ngoài tôi và Hiếu! Ngoài hai bức di ảnh trên bàn thờ, trong nhà không treo một tấm hình nào khác. Đồ đạc bầy biện rất đơn sơ nhưng gọn gàng và sạch sẽ. Nhìn qua, ai cũng có thể đoán được phần nào tâm lý của người chủ nhà.

Trong bữa ăn, Hiếu vui vẻ cười nói huyên thuyên nhiều hơn bình thường. Không biết có phải vì chút rượu vang hay đã lâu trong bữa ăn mới có người cho Hiếu nói chuyện, hoặc vì một lý do nào đó mà Hiếu cố che dấu để quên đi?

Dùng cơm xong, chúng tôi ra phòng khách ngồi uống cà phê, nói chuyện. Lúc này Hiếu lại trở nên ít nói, có vẻ trầm ngâm tư lự, thành thử tôi cứ phải khơi chuyện.

– Ông ở một mình, sao không lấy vợ cho có không khí gia đình? Tôi đi làm về còn có cha mẹ, anh em, ông định ở như vầy đến bao giờ? Vả lại, cỡ người như ông đâu phải là khó lấy vợ!

Hiếu im lặng một hồi lâu rồi trả lời:

– Tôi cũng đã từng lập gia đình rồi.

Tôi nhìn Hiếu không nói. Hiếu tiếp tục kể:

– Tôi lấy vợ cách đây ba năm, ăn ở với nhau được gần một năm thì chúng tôi xa nhau. Chẳng phải lỗi tại Thy, lỗi tại tôi thì đúng hơn. Dầu sao đi nữa thì chúng tôi cũng đã ly dị.

*******

Như có dịp để tâm sự, Hiếu miên man kể cho tôi nghe.

– Bố của tôi là một sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Ông thuộc đơn vị tác chiến nên nay đây mai đó, vì vậy ông không muốn mẹ tôi theo. Khi tôi ra đời, lớn lên trong tình thương của mẹ, ít khi thấy mặt cha. Gia đình bên nội cũng như bên ngoại, tôi đều không biết vì bố mẹ tôi thương nhau không có sự đồng ý của cả hai gia đình vốn ghét nhau từ lâu. Mẹ tôi bị gia đình mình từ và gia đình bố tôi không nhận, nhưng vì thương yêu nhau nên bố mẹ tôi bất chấp tất cả để được gần nhau.

Lấy nhau một thời gian ngắn thì bố tôi nhập ngũ, mẹ tôi bắt đầu cuộc sống xa chồng, một thân một mình và có mang tôi. Không nói thì ông cũng có thể tưởng tượng được lúc đó mẹ tôi khổ sở đến thế nào. Bên nội, bên ngoại ngoảnh mặt nhất định không chịu nhìn. Chỉ tội bà ngoại tôi, thương con nhưng sợ chồng, lâu lâu lén lút gặp mẹ tôi và dấm dúi cho ít tiền. Mẹ tôi phải buôn thúng bán bưng để tự nuôi thân và chờ ngày sinh con.

Ngày tôi ra đời, tôi là nguồn sống của bà. Tôi lớn lên trong sự hy sinh cơ cực của mẹ tôi, nhưng ngày đó tôi còn quá nhỏ để nhận thức được sự hy sinh của mẹ mình. Tôi không biết  phải diễn tả thế nào để nói lên được sự vui sướng của mẹ tôi mỗi khi bố tôi về phép, không còn gì sung sướng hơn cho người đàn bà khi thấy chồng mình, con mình và mình được quây quần chung một nhà. Đôi khi mẹ tôi đi xe đò, mang tôi lên đơn vị thăm chồng. Bố tôi vừa mừng vì được gặp vợ con, vừa lo vì đường xá xa xôi, mất an ninh.

Sau khi Cộng Sản chiếm Miền Nam, bố tôi bị chúng bắt đi cải tạo hay đi tù thì đúng hơn! Họ chuyển bố tôi ra Bắc. Mẹ tôi lặn lội ra ngoài đó thăm chồng nhưng họ cho biết bố tôi đã bị bệnh chết! Một người đồng tù đã lén cho mẹ tôi biết là bố tôi đã bị hành hạ đến chết và cho mẹ tôi biết ngày bố tôi bị giết!

Trở vào Nam, đau đớn vì bố tôi bị giết, mẹ tôi lại phải chứng kiến cảnh tôi bị ngược đãi ở trường học vì có cha là lính ngụy. Mẹ tôi tìm cách vượt biên vì tương lai của tôi. Tôi vốn hiếu học lại có trí nhớ dai. Sau khi bán hết tất cả đồ đạc, tom góp được một khoản tiền, mẹ tôi đưa tôi xuống Rạch Giá để tìm đường đi.

Dừng lại, Hiếu nuốt nước bọt một cách khó khăn rồi kể tiếp:

– Trời cũng thương nên chuyến đầu đi lọt dù trải bao gian nan trên biển cả. Nếu không lọt thì cũng chẳng bao giờ còn tiền để đi những chuyến sau. Cuối cùng mẹ tôi và tôi đến Mã Lai. Không một nước nào nhận, nước sau cùng là Mỹ, họ nhận mẹ con tôi, một họ đạo Tin Lành bảo trợ cho vào Mỹ.

Đến Mỹ, không có nghề chuyên môn, tiếng Anh lại không biết, mẹ tôi vào làm phụ bếp trong một nhà hàng. Ai sai gì làm đó, một tuần bẩy ngày. Tối về mẹ tôi lại gò lưng may, ráp những tay áo, lấy tiền theo từng cái. Còn tôi chẳng phải lo lắng gì ngoài việc ăn học. Tôi học dễ dàng, từ trung học lên đại học rồi thi vào trường thuốc, ra trường và đi thực tập. Trong thời gian thực tập, tôi gặp Thy cũng thực tập cùng một nhà thương. Chúng tôi quen nhau và tình cảm nẩy sinh.

Cha mẹ của Thy cũng là bác sĩ từ Việt Nam, qua đây thi lại, thực tập lại rồi ra hành nghề. Nói chung gia đình Thy thuộc giai cấp trưởng giả. Họ biết cách ăn nói, xã giao rất lịch thiệp. Gia đình Thy rất quý mến tôi, mọi người ai cũng mong chúng tôi thành vợ thành chồng cả. Đời tôi thật sung sướng. Năm cuối thực tập, chúng tôi quyết định lấy nhau. Tôi đưa mẹ tôi đến nhà bố mẹ Thy dùng cơm tối để nói chuyện chung thân cho hai đứa tôi. Trong bữa cơm với gia đình Thy …

Giọng Hiếu trở nên khó khăn, ngập ngừng.

– Tôi chợt nhận thấy sự quê mùa của mẹ tôi khi ngồi chung bàn với gia đình Thy. Từ cái tóc, cách ăn mặc, lối ăn uống… Khi bố mẹ Thy nói chuyện, hỏi mẹ tôi những chuyện thông thường, mặt mẹ tôi ngớ ra, trắng bệch, giọng nói trở nên run rẩy, sợ hãi… Tôi… Hiếu nói nhỏ nhỏ, giọng run run trong cuống họng.

– Tôi… lúc đó cảm thấy xấu hổ. Tôi xấu hổ vì sự quê mùa, thiếu kiến thức của mẹ mình khi so sánh với người khác. Tôi trở nên tức giận mẹ tôi và có nhiều cử chỉ hỗn láo với mẹ trong suốt bữa ăn! Mẹ tôi im lặng, lúc về nhà bà luôn miệng xin lỗi tôi, đã làm tôi mất thể diện.

Đám cưới chúng tôi diễn tiến như dự định. Tôi càng tức tối trong ngày cưới khi thấy sự quê kệch, luống cuống của mẹ mình. Khách toàn là khách sang trọng. Lúc đó, tôi giận mẹ tôi vô cùng, tại sao những việc đơn giản như thế mà cũng không biết. Tôi gay gắt với mẹ tôi đến nỗi có lúc mẹ tôi vừa run vừa chẩy nước mắt vì sợ không vừa ý tôi!

Mẹ tôi về ở với vợ chồng chúng tôi. Thy có nhiều lúc khiếm nhã với mẹ của tôi, những lúc đó tôi lại tức tối mẹ tôi, tại sao những chuyện như vậy mà cũng không biết để người khác coi thường. Mẹ tôi trở nên sợ hãi, bà cố tránh chúng tôi, cả ngày bà trốn trong phòng. Chỉ những lúc ăn cơm bà mới phải ra, ăn vội ăn vàng rồi lại vào phòng. Mà đồ ăn nào vừa ý bà! Mẹ tôi ăn không có cơm đâu được! Đồ ăn thường là đồ kho, đồ xào. Thy lớn từ bé ở đây, lại thích ăn như người Mỹ. Tôi thì sao cũng được nhưng lúc đó tôi lại muốn tập cho mẹ tôi thay đổi! Chúng tôi đã bắt mẹ tôi nghỉ làm trước khi lấy nhau. Không lẽ cả hai vợ chồng là bác sĩ mà mẹ thì làm phụ bếp!

Ở như vậy được vài tháng thì mẹ tôi bỏ đi. Bà đi vì sợ vì bà, vì sự quê kệch của bà mà vợ chồng tôi sẽ mất hạnh phúc. Tôi không hiểu lúc đó tôi là con người hay là con vật! Tôi không mảy may quan tâm. Tôi nghĩ mẹ tôi đã từng tự lập từ hồi trẻ đến giờ, không có tôi mẹ tôi cũng không sao, nhất là mẹ tôi nói mẹ tôi dọn về ở với một người bạn. Thy cũng vậy. Chẳng trách Thy được. Tôi là con mà đối xử với mẹ mình như vậy, trách sao được người con dâu! Tôi có hỗn láo với mẹ tôi thì Thy mới dám coi thường mẹ tôi chứ! Mấy tháng sau…

Giọng Hiếu trở nên run rẩy, cố kìm hãm sự xúc động. Mắt ngấn lệ ngước lên nhìn hình mẹ.

– Mấy tháng sau, một nhân viên cảnh sát đến gõ cửa báo cho tôi biết mẹ tôi đã qua đời. Như tiếng sét đánh ngang tai, tôi không tin! Tôi vội vã chạy đến nhà xác. Xác mẹ tôi nằm đó, những nét nhăn hằn trên trán, những sự khổ cực hy sinh của mẹ tôi mà tôi cho là dấu tích của sự quê mùa. Tôi đã lầm …

Hiếu nức nở khóc.

– Làm sao mẹ tôi có thể sống thiếu tôi! Tôi là nguồn sống của bà mà! Tất cả sinh lực, ý chí phấn đấu trước kia là vì tương lai của tôi, là vì tôi! Không có tôi bên cạnh, không có đứa con trai thương yêu của bà bên cạnh, bà chẳng còn thiết gì! Tinh thần bà suy sụp, thể xác khô kiệt. Mẹ tôi lại sống một mình, chẳng phải với người quen như tôi tưởng. Trong khi đó vợ chồng tôi mải mê làm việc, lo làm giầu!

Tội này tôi làm sao rửa hết được! Tại sao tôi không nghĩ những lúc mẹ tôi khổ cực ở xó bếp để tôi được ăn miếng ngon, đến trường mặc những bộ quần áo mới! Tại sao tôi không nghĩ mẹ tôi còng lưng may những buổi tối để tôi có cái xe, thay vì bà ngồi đọc sách báo để tăng kiến thức như tôi mong muốn, cho tôi khỏi xấu hổ. Mẹ tôi chịu ngu dốt để cho tôi khôn, mẹ tôi quê mùa để tôi được thanh lịch mà tôi lại coi thường, khinh chê mẹ tôi! Sau khi chôn cất mẹ tôi. Tôi và Thy ly dị nhau chẳng bao lâu sau đó vì thấy Thy tôi lại nghĩ đến mẹ tôi.

Tôi dọn về tiểu bang này để khỏi phải thấy những cảnh quen cũ. Ông thấy đó, ngày lễ Vu Lan tôi không dám lên chùa vì sợ thấy cảnh hiếu thảo của người con đối với mẹ của họ, sợ thấy cảnh những người còn các bậc từ mẫu. Tôi làm công quả hy vọng hương hồn mẹ tôi vui lòng, những công việc mà bà rất muốn làm nhưng đã không làm được vì dành hết thời giờ cho tôi. Tôi bố thí, cúng dường với tâm ý hồi hướng công đức cho mẹ tôi dù biết rằng nên hồi hướng công đức cho tất cả chúng sinh. Công ơn mẹ tôi sâu dầy, lúc sống tôi đã không trả được, ít ra cũng làm nguôi ngoai phần nào hương hồn người khi đã mất.

Hiếu nhìn ảnh mẹ mình, nước mắt dàn dụa, miệng lẩm bẩm:

– Mẹ ơi, tội này con làm sao rửa hết được.

Tôi ngồi chẩy nước mắt nhìn Hiếu. Một tâm hồn đau khổ, đang quằn quại trước mặt tôi. Hiếu tiễn tôi ra cửa, miệng nói khe khẽ:

– Đừng bao giờ để hối hận như tôi ông nhé. Phúc thay cho những kẻ còn mẹ!

Tôi không trả lời, nắm tay Hiếu bóp mạnh.

Trần Dzũng Minh Dân

From: Tu-Phung


 

TÌNH CŨ…-Truyen ngan HAY

Bùi Mạnh Toàn

Từ đầu kia của căn phòng dạ tiệc xa hoa, lộng lẫy chị đờ người ra khi anh cùng vợ và đàn con 4 đứa tiến vào trong tiếng vỗ tay, hoan hô của mọi người. Ly rượu vang trong tay chị xém chút nữa rơi xuống đất.

Chị đâu có ngờ người đến thay chồng chị làm trưởng văn phòng đại diện của một tập đoàn đa quốc gia nổi tiếng trên thế giới là anh, người yêu cũ của chị.

15 năm xa nhau chị ngày càng đẹp mặn mà, quyến rũ. Anh bây giờ đã là biểu tượng của doanh nhân thành đạt: đẹp trai và vô cùng lịch lãm. Anh và chị mà đứng cạnh nhau thì là cặp đôi đẹp nhất của buổi tiệc tối nay. Còn ông chồng vừa già, vừa hói của chị thì nhìn rất tương xứng với cô vợ béo tốt, mặt tròn xoe của anh.

Khi chồng chị giới thiệu anh, chị rất bất ngờ khi thấy anh điềm tĩnh lên tiếng:

– Đã lâu không gặp, em vẫn không thay đổi gì cả.

Rồi quay sang ông chồng anh giải thích

– Chúng tôi trước kia là bạn học cùng trường đại học.

Chỉ nói có thế rồi anh đưa vợ con đi chào hỏi mọi người, cho đến cuối bữa tiệc cũng không tiếp xúc với chị thêm lần nào nữa.

Dù đứng ở góc nào, chị cũng kín đáo quan sát anh và mỗi khi thấy anh toàn tâm, toàn ý, hết lòng chăm sóc vợ con, sẵn sàng bế con cho vợ ăn … một nỗi buồn dâng lên sâu thẳm trong lòng chị.

Chị nhớ lại những đêm dạ hội ồn ào thời sinh viên, chị luôn là hoa khôi và ánh mắt của anh bao giờ cũng nhìn chị xao xuyến. Chị nhớ cầu thang kí túc xá tối om mỗi lần đi chơi về chị đều bắt anh cõng lên tận tầng 3. Nhớ có lần nước yếu anh phải thức đến 2 giờ sáng xách từng xô lên phòng cho chị.

Có lẽ nào anh đã quên hết những ngày tháng đó ?

Chồng chị còn nán lại 2 tuần để bàn giao công việc cho anh, họ ở cùng một khu căn hộ cao cấp. Chị cố tìm mọi cách để có thể gặp riêng anh, mỗi khi gặp nhau trong thang máy hoặc dưới sân, nhưng chị chỉ nhận thấy thái độ hờ hững, lạnh lùng của anh mà thôi…

Ngày mai gia đình chị bay rồi. Không cam lòng hôm nay chị hẹn gặp anh lần cuối ở một quán cà phê rất sang trọng, kín đáo.

Khi chị tới trong bộ váy áo cực kỳ đẹp phô bày hết tất cả những đường cong quyến rũ, anh đã ngồi chờ sẵn, trên bàn là ly chanh dây mà chị yêu thích. Lòng tràn ngập niềm vui chị hỏi khẽ

– Tại sao ?

Anh tiếp lời

– Em muốn hỏi tại sao anh hờ hững với em đúng không?

Chị gật đầu, anh vẫn như xưa, luôn đọc được các ý nghĩ của chị.

– Là bởi vì trong lòng anh không còn có em nữa. Khi em đạp lên mối tình 5 năm hạnh phúc của chúng mình để đi lấy chồng giàu có, anh đã từng rất tổn thương, đau khổ, vật vã rất lâu. Cũng nhờ sự tuyệt tình của em anh mới phấn đấu không ngừng nghỉ để có ngày hôm nay. Có thể trong mắt em vợ anh trông thô kệch, nhưng do cô ấy sinh đẻ 4 lần liên tiếp, mà bọn trẻ con nhà anh bị dị ứng với sữa ngoài nên cô ấy nuôi con bằng sữa mẹ rất lâu, không thể giữ dáng được. Anh yêu cô ấy vì ở bên cạnh cô ấy và các con anh luôn cảm thấy nhẹ nhàng, ấm áp.

Chị nghẹn ngào thốt lên

– Nhưng em cũng yêu anh mà

Anh nhướng mắt nhìn chị

– Không phải là em yêu anh đâu mà em yêu chính bản thân mình thôi. Em luôn luôn tính toán những gì tốt nhất cho mình. 15 năm trước giữa thằng sinh viên nghèo mới ra trường là anh và anh chàng Việt kiều già nhưng giàu có em đã chọn anh ta. 15 năm sau em không quên tình cũ vì anh bây giờ ngoài thành đạt thì trẻ hơn chồng em nhiều.

Bỏ mặc chị ngồi vật vã nước mắt lã chã tuôn rơi, anh đứng dậy.

– Anh phải về đưa bọn trẻ con đi bơi, thật ra qua tiếp xúc anh thấy chồng em là người tốt và rất yêu em đấy. Chúc em ngày mai lên đường thượng lộ bình an nhé!

Cái gì đã qua thì để cho nó qua luôn em à.

Bài và ảnh: ST


 

Tình yêu, đi theo chúng ta trọn kiếp người”-Truyen ngan HAY

Nguyễn Thái Sơn

“Bà ấy nói: “Đừng gọi bác sĩ, em muốn ngủ yên, với tay anh trong tay em. ” ông ấy nói với bà ấy về quá khứ, cách họ gặp nhau, nụ hôn đầu tiên của họ. Họ không khóc, họ mỉm cười. Họ không hối tiếc bất cứ điều gì, họ rất biết ơn. Rồi bà ấy lặp lại nhẹ nhàng, ‘Em yêu anh mãi mãi! ‘Ông trả lời bà, và trao l một nụ hôn nhẹ lên trán. Rồi bà ấy nhắm mắt lại và ngủ một cách nghẹ nhàng trong tay người mình yêu trọn đời.

Tình yêu là điều quan trọng bởi vì con người đến với thế giới này không có gì khác ngoài tình yêu và ra đi không có gì khác ngoài tình yêu , sự nghiệp, tài khoản ngân hàng, và mọi thứ của chúng ta chỉ là công cụ tiêu khiển cuộc đời, không hơn.

Nhưng, Tình yêu, đi theo chúng ta trọn kiếp người”

Thánh Luy Gonzaga (09-03-1568-21-06-1591)- Cha Vương

Hôm nay 21/06 Giáo hội mừng kính thánh Luy Gonzaga, quan thầy của giới trẻ và các sinh viên. Chúc mừng chúc mừng những ai có tâm hồn trẻ trung nhé!

Cha Vương

Thứ 4: 19/06/2024

Thánh Luy Gonzaga chào đời ngày 09-03-1568 trong một gia đình quyền quý và danh  giá, thuộc xứ Castiglione, miền bắc nước Ý. Cha ngài là bá tước Ferdinand, người muốn hướng Luy vào nghề binh nghiệp; còn mẹ ngài là một người đạo đức, biết dạy con yêu mến Chúa, sùng kính đức Maria và thương giúp người nghèo. Với gương sáng đạo hạnh của người mẹ, thánh Luy đã sớm khát khao bước đi trên con đường trọn lành như Chúa muốn. Chúng ta có thể tóm lược cuộc đời thánh nhân qua hai điểm sau:

(1) Sùng kính và dâng hiến cuộc đời cho Đức Maria—Nhờ hương thơm thánh thiện của người mẹ, thánh Luy đã sớm có lòng sùng kính Đức Maria cách đặc biệt. Tại Florence, vào năm 1577, thánh nhân đã khấn giữ mình trinh trong trước tượng Đức Mẹ Đồng Trinh, tại nhà nguyện Dòng Tôi Tớ Đức Mẹ. Ngài luôn lánh xa mọi dịp tội, hay bất cứ sự gì có thể làm cho mình cắt đứt mối hiệp thông thân tình với Thiên Chúa. Ngài chuyên chăm cầu nguyện, sống nghiêm nhặt và khắc khổ. Sau khi trở về quê nhà Castiglione, ngài còn tăng thêm các việc lành đạo đức, và coi đó như một bổn phận: quỳ đọc kinh Nhật Tụng về Đức Mẹ, các Thánh Vịnh sám hối và các kinh nguyện khác. Ngày 15-08-1583, đang khi cầu nguyện trước ảnh Đức Mẹ trong nhà thờ, thánh Luy cảm thấy như mình được Chúa kêu gọi dâng hiến cuộc đời cho Ngài trong đời sống tu trì. Sau đó, thánh nhân quyết định bước theo tiếng gọi của Chúa và  gia nhập dòng Tên, dù bị người cha phản đối. Có thể nói, cuộc đời thánh Luy đã trao hiến hoàn toàn cho Đức Mẹ và để cho Mẹ dẫn dắt đời mình theo Thiên Ý. Do đó, người ta thường gọi thánh nhân là “Thiên thần con”.

(2) Hy sinh phục vụ—Bước vào nhà dòng, thánh Luy chỉ muốn quên mình, sống khiêm tốn, nhiệt tâm phục vụ cộng đoàn, thươ`ng giúp những người nghèo hèn và bệnh tật. Ngài làm các công việc nhỏ nhặt như: làm bếp, rửa chén bát, lau nhà… hầu như thánh nhân không nề hà công việc gì, dù công việc đó có khó khăn, nặng nhọc và nguy hiểm đến tính mạng. Năm 1591, nước Ý lâm vào cảnh đói kém và cơn bệnh dịch lan tràn tại Roma và các vùng khác đã làm cho nhiều người chết. Trước cảnh khốn cùng của người dân, thánh Luy cùng với nhiều người khác đi quyên góp quần áo, thực phẩm và thuốc men để giúp đỡ những ai đang gặp gian nguy. Với những người đang hấp hối trên đường phố, thánh nhân đưa đến bệnh viện, tận tình chăm sóc, tắm rửa và giúp họ lãnh nhận các bí tích sau cùng. Chính lòng bác ái với người khác, nên thánh nhân cũng bị nhiễm bệnh. Trên giường bệnh, thánh nhân đã viết thư cho mẹ với tất cả niềm trin ân và niềm tin tưởng vào Chúa: “Thưa mẹ, con thú thật với mẹ rằng: mỗi khi con suy nghĩ về lòng tốt của Chúa, giống như biển không đáy không bờ, linh hồn con như rơi xuống vực sâu ấy, chìm trong cảnh bao la bát ngát, lạc lõng và không biết đáp lại làm sao, vì sau một thời gian làm việc vắn vỏi và sơ  sài như thế mà con đã được Chúa ban cho nghỉ ngơi muôn đời”. Ngày 21-06-1591, thánh Luy lãnh nhận các bí tích sau cùng, và ra đi bình an khi mới 23 tuổi đời. Đức Giáo Hoàng Phaolô V tuyên phong chân phước cho ngài vào ngày 19-10-1605; và ngày 31-12-1726, Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XIII đã nâng ngài lên bậc hiển thánh.

Lạy Chúa! Chúa đã ban cho thánh Luy Gonzaga đầy hương thơm thánh thiện, luôn giữ mình trinh trong, tôn sùng Đức Maria và thương giúp kẻ nghèo. Nhờ lời chuyển cầu của thánh nhân, xin Chúa ban cho mỗi người chúng con biết giữ mình khỏi mọi vết nhơ tội lỗi, sống yêu thương và quảng đại phục vụ anh chị em. Amnen.

(Nguồn: Simonhoadalat—hạnh các thánh)

From: Do Dzung

Thánh Ca: Têrêxa một tâm hồn, một con đường – Trình bày: Đình Trinh 

CSVN quen thói đu dây và dây sắp đứt đến nơi-Hiếu Chân/Người Việt

Ba’o Dat Viet

June 19, 2024

Putin

Người Mỹ không nên tiếp tục nuôi ảo tưởng về khả năng lôi kéo  Hà Nội vào quỹ đạo của Washington. Việc mời và đón tiếp tên tội phạm chiến tranh Putin là giọt nước tràn ly, cho thấy đã đến lúc Mỹ nên cứng rắn với giới cầm quyền Việt Nam về các vấn đề nhân quyền, thao túng tiền tệ, thương mại không công bằng và hỗ trợ các tổ chức đang đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam.

Giới lãnh đạo Việt Nam đang mắc sai lầm nghiêm trọng, đu dây riết rồi có ngày dây đứt.

Ông Putin đến Việt Nam không chỉ là nhà độc tài khét tiếng, đã làm tổng thống năm nhiệm kỳ thông qua những cuộc bầu cử gian trá mà còn là một tội phạm chiến tranh đang bị Tòa Án Hình Sự Quốc Tế (ICC) truy nã từ Tháng Ba năm ngoái. Việt Nam chưa là thành viên của ICC nên không có nghĩa vụ bắt giữ ông Putin nhưng việc trải thảm đỏ đón một kẻ tội phạm như vậy đang làm nhiều người dân Việt cảm thấy nhục nhã. Việc các ông Võ Văn Thưởng, Nguyễn Phú Trọng công khai mời ông Putin thăm Việt Nam sau khi ông ta bị truy nã được coi là hành động công khai thách thức trát bắt giữ của ICC. Tuyên bố huênh hoang của giới lãnh đạo cộng sản “không chọn bên, chỉ chọn chính nghĩa” nghe thật lố bịch và gian xảo khi mời đón một tên tội phạm bàn tay đầy máu lương dân.

Ngạn ngữ Pháp có câu “Hãy cho tôi biết bạn chơi với ai, tôi sẽ nói bạn là người thế nào.” Chỉ riêng việc trung thành với những tên phát xít như Putin thì đủ biết bản chất của chế độ cộng sản  Hà Nội như thế nào mà không cần giải thích dài dòng.

Lời mời của  Hà Nội và chuyến thăm Việt Nam mang lại cơ hội để ông Putin chứng tỏ với thế giới rằng các biện pháp cấm vận, cô lập nước Nga do cuộc chiến Ukraine đã không có hiệu quả, ông Putin vẫn đi đó đi đây và được đón tiếp trọng thể.

Cay đắng cho Hà Nội hơn nữa là Nga đã sắp xếp để ông Putin ghé thăm Hà Nội sau khi đã đến Bắc Hàn trong cùng một chuyến đi. Bắc Hàn từ lâu đã là “vùng trũng” của thế giới hiện đại, bị cộng đồng quốc tế xa lánh vì tham vọng phát triển vũ khí nguyên tử, hung hăng đe dọa hòa bình và ổn định của khu vực mà đẩy đất nước vào cảnh đói khổ cùng cực.

Lẽ ra ông Putin đã đến  Hà Nội sau khi thăm Trung Quốc giữa Tháng Năm vừa qua, nhưng chuyến đi đó đã bị hoãn lại do những xáo trộn trong hàng ngũ lãnh đạo chóp bu ở Ba Đình. Lần này, lịch trình công du của ông Putin ngụ ý Nga coi Việt Nam ngang với Bắc Hàn nếu không muốn nói là thấp kém hơn vì  Hà Nội không cung cấp được cho Nga cái mà Moscow đang cần cho cuộc chiến tranh.

Có thể Việt Nam không chủ tâm đứng vào “trục chuyên chế” bao gồm Trung Quốc, Nga, Iran và Bắc Hàn để đối đầu với khối dân chủ nhưng cách hành xử của  Hà Nội khiến thế giới có cớ để nghĩ rằng, Việt Nam cùng một giuộc với những thế lực phản động, không tin cậy được.

Hà Nội đã ngay lập tức vấp phải sự phản đối mạnh mẽ của Mỹ và Châu Âu khi đón tiếp ông Putin. “Không nước nào nên cho Putin diễn đàn để thúc đẩy cuộc chiến tranh xâm lược của họ và cho phép ông ta biến sự tàn bạo của mình trở thành bình thường. Nếu ông ta được đi lại tự do, điều đó có thể bình thường hóa các hành vi vi phạm trắng trợn luật pháp quốc tế của Nga,” phát ngôn viên của Đại Sứ Quán Mỹ tại  Hà Nội nói với hãng tin Reuters về chuyến thăm của ông Putin.

Nhiều nhà phân tích cho rằng, rồi đây Việt Nam có đủ khả năng để giải thích ổn thỏa với Mỹ nói riêng, Tây phương nói chung về thái độ trung thành với ông Putin và nước Nga. Có người dự báo trong ngắn hạn, cách đối xử với Nga sẽ không ảnh hưởng lớn đến quan hệ giữa Việt Nam với Mỹ, Tây phương và các quốc gia dân chủ như Nhật, Nam Hàn và Úc, đặc biệt là hiện nay có vẻ như Việt Nam đang được Tây phương cố lôi kéo vào liên minh kiềm chế ảnh hưởng của Trung Quốc.

Phương Tây, đặc biệt là Hoa Kỳ, đã nhiều lần vỡ mộng với những lời hứa hão của Việt Nam về cải cách chính trị nhưng rốt cuộc vẫn là một thể chế toàn trị, chẳng những không rời xa mà ngày càng đi sâu vào quỹ đạo chuyên chế của Nga-Trung Quốc. Từ khi Nga xâm lược Ukraine, cây tre Việt Nam càng lúc càng ngả hẳn về phương Bắc và đó là điều ai cũng thấy bất chấp cảnh báo rằng với tham vọng lãnh thổ điên cuồng của Nga và Trung Quốc, Ukraine hôm nay có thể là Việt Nam và Đài Loan ngày mai. Ở đây, quyền lực của kẻ thống trị đã đặt lên trên lợi ích quốc gia.

Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn. Người Mỹ không nên tiếp tục nuôi ảo tưởng về khả năng lôi kéo  Hà Nội vào quỹ đạo của Washington. Việc mời và đón tiếp tên tội phạm chiến tranh Putin là giọt nước tràn ly, cho thấy đã đến lúc Mỹ nên cứng rắn với giới cầm quyền Việt Nam về các vấn đề nhân quyền, thao túng tiền tệ, thương mại không công bằng và hỗ trợ các tổ chức đang đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam. Chỉ có một Việt Nam dân chủ tự do mới có thể là đối tác tin cậy của Hoa Kỳ và cộng đồng thế giới trong cuộc cạnh tranh với trục chuyên chế Nga-Trung Quốc.

Hiếu Chân/Người Việt


 

Đại ma sự -Phạm Lưu Vũ

Ba’o Tieng Dan

Phạm Lưu Vũ

17-6-2024

Một kẻ gian xảo, núp cửa Phật để hút tiền bá tánh, bằng những cách đê tiện nhất, thế kỉ 21 rồi mà còn mỏng môi, uốn lưỡi dẻo quẹo: “Vong nó đòi chứ thầy có đòi đâu. Nó đòi thì phải cúng cho nó, không muốn mất mạng thì phải mất tài sản, tiền bạc…”. Vụ giả vong phản Phật, phá Pháp trắng trợn đó kéo dài nhiều năm, khiến nhiều gia đình phải tán gia bại sản, GHPGVN cũng cảm thấy áy náy, buộc phải “kiểm điểm”, bắt y phải “sám hối”. Nhưng không dừng lại ở đó, y còn thực hiện một cú lừa xuyên biên giới, đem một cọng cỏ giả làm “Xá lợi tóc Phật”. Đến khi bị vạch mặt, y còn trơ tráo: “Xá lợi có xá lợi thật, xá lợi biểu tượng… Dẫu là biểu tượng, thì ta vẫn cứ cung kính…”

Tên ma tăng yêu quái này ngang nhiên kết hợp với một yêu nữ là Phạm Thị Yến. Không quy y, không giáo phẩm, bằng cấp, chứng chỉ… cùng với y làm thành một cặp, ngang nhiên làm tiền thiên hạ. Yêu nữ mặt nhợt như chết trôi, thân ảo như phù thủy, giọng lạnh như nghĩa địa này hàng ngày đăng đàn “thuyết pháp”, nội dung toàn thị là mê tín dị đoan, bẩn thỉu để tuyên truyền và “dạy dỗ” hàng ngàn người, toàn những thanh nam, nữ tú.

Ba Vàng không chỉ hoạt động trong phạm vi địa phương, mà còn có “chân rết” khắp nước, tổ chức theo kiểu mafia Tam Hoàng, hoạt động theo kiểu “đa cấp”, luồn lách khắp các thôn cùng ngõ xóm, để lôi kéo thanh thiếu niên.

Nội dung toàn thị là nhồi sọ, tinh vi có, trắng trợn có, thô bỉ có và thậm chí… bẩn thỉu cũng có. Tất cả đều nhân danh cửa Phật, nhân danh lời “Phật dạy”: “Phật dạy phải cúng dường, càng nghèo càng phải cúng dường để… thoát nghèo”.

Một yêu tăng như thế, cùng một yêu nữ như thế. Mà hàng ngàn, hàng vạn người vẫn cho con em đến dự cái gọi là “khóa tu mùa hè” thì thật là ghê rợn.

Càng ghê rợn hơn nữa, khi cả cái Giáo hội phật giáo này lặng thinh cho hai con quỷ lộng hành, xuyên tạc giáo lý, phá hoại đạo pháp… Cả chính quyền làm ngơ, mặc cho chúng tuyên truyền, mê hoặc lớp trẻ, làm tiền bằng mọi thủ đoạn, không đóng thuế, không cần kê khai minh bạch.

Và cả ngành giáo dục cũng lặng thinh, khi chúng trắng trợn ăn cắp mùa hè của học sinh, tha hồ nhồi vào đầu bọn trẻ những điều dối trá, ngược lại với những tri thức trong nhà trường, ngược lại với cả tư tưởng “duy vật” của đảng cầm quyền.

Nghĩa là màu cà sa đang là “vùng cấm”, đối với Nhà nước và pháp luật, đối với đạo đức, văn hóa của cả xã hội này chăng?

“Khóa tu mùa” hè ở Ba Vàng, do tên ma tăng Thích Trúc Thái Minh và yêu nữ Phạm Thị Yến cầm đầu là một “Đại ma sự”, thách thức Pháp Phật, thách thức pháp luật, thánh thức lương tri của cả nước vậy.


 

Putin đi Bắc Hàn ‘vỗ về’ đồng minh, chống Tây Phương

Ba’o Nguoi-Viet

June 19, 2024

BÌNH NHƯỠNG, Bắc Hàn (NV) – Công chúng tụ hội đón mừng Tổng Thống Nga Vladimir Putin bằng những tràng hoa lọng phướn rợp trời tại Bình Nhưỡng hôm Thứ Tư, 19 Tháng Sáu, nơi lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un “ủng hộ triệt để” cuộc xâm lược toàn diện tại Ukraine và cam kết tăng cường cố kết về chiến lược với Moscow, theo thông tấn xã Reuters.

Một đội danh dự gồm có các kỵ binh cùng rất nhiều người dân tụ tập tại quảng trường Kim Il Sung (Kim Nhật Thành) bên bờ Sông Taedong (Sông Đại Đồng) chảy qua thủ đô, đoạn phim do phương tiện truyền thông Nga phát sóng cho thấy. Trong buổi lễ tiếp đón cấp nhà nước còn có trẻ em cầm bong bóng cùng chân dung bệ vệ của hai lãnh tụ và quốc kỳ trang hoàng tòa nhà chính tại quảng trường.

Sau đó họ Kim và Putin cùng nhau tới Cung Điện Kumsusan (Cẩm Tú Sơn, còn gọi là Lăng Kim Nhật Thành) để hội đàm thượng đỉnh.

Người dân Bắc Hàn chào đón xe limousine chở lãnh tụ Kim Jong Un và Tổng Thống Nga Vladimir Putin tại quảng trường Kim Nhật Thành ở Bình Nhưỡng ngày 19 Tháng Sáu, 2024 (Hình: GAVRIIL GRIGOROV/POOL/AFP/Getty Images)

“Chúng tôi đánh giá cao lòng ủng hộ nhất quán và vững chắc mà ông dành cho chính sách của Nga, trong đó có cả cuộc xâm lược tại Ukraine,” hãng thông tấn nhà nước Nga RIA trích lời nói mở đầu của Putin trong cuộc hội đàm.

Putin cho biết Moscow đang đấu tranh với chính sách bá quyền, đế quốc của Hoa Kỳ và các đồng minh, truyền thông Nga đưa tin.

Họ Kim cho biết bang giao Bắc Hàn-Nga đang bước vào giai đoạn mới, “thịnh vượng cao vời vợi.”

“Hiện nay tình hình thế giới đang phức tạp hơn và biến chuyển mau chóng. Trước viễn cảnh đó, chúng tôi dự tính tăng cường hợp tác chiến lược với giới lãnh đạo Nga quyết liệt hơn nữa,” họ Kim cho biết.

Bắc Hàn “bày tỏ lòng ủng hộ và đoàn kết hoàn toàn với chính phủ, quân đội và nhân dân Nga trong chiến dịch quân sự đặc biệt tại Ukraine nhằm bảo vệ chủ quyền, lợi ích an ninh cũng như toàn vẹn lãnh thổ,” họ Kim nói thêm.

Putin hạ cánh tại phi trường Bình Nhưỡng vào sáng Thứ Tư. Sau khi được họ Kim chào đón bằng cái ôm thắm thiết, hai lãnh tụ san sẻ “những suy tư sâu lắng nhất” trên đường đến tòa quốc khách, truyền thông nhà nước Bắc Hàn cho biết.

Putin thực hiện chuyến công du đầu tiên tới thủ đô Bắc Hàn sau 24 năm, có thể định hình lại bang giao Nga-Bắc Hàn sau nhiều thập niên vào thời điểm cả hai nhà nước đều chịu sự cô lập của quốc tế.

Bang giao giữa hai quốc gia là “động lực hun đúc việc gầy dựng thế giới đa cực mới” và chuyến viếng thăm của Putin là minh chứng cho quan hệ đượm tình hữu nghị và sự nhất quán giữa hai quốc gia là bất khả chiến bại và trường tồn, hãng thông tấn nhà nước Bắc Hàn KCNA cho biết.

Nga từng tận dụng quan hệ nồng ấm với Bắc Hàn để châm chích Washington, trong khi đó Bắc Hàn vốn bị Hoa Kỳ trừng phạt tan nát cũng được Moscow hậu thuẫn về phương diện chính trị cùng lời hứa hẹn giúp đỡ kinh tế và thương mại.

Hoa Kỳ và các đồng minh lo ngại Nga có thể quân viện Bắc Hàn cho các chương trình hỏa tiễn và nguyên tử, vốn bị các quyết nghị của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc cấm tuyệt đối, đồng thời tố cáo Bình Nhưỡng tuồn hỏa tiễn đạn đạo và đạn pháo mà Nga từng dùng để bắn phá trong cuộc xâm lược Ukraine.

Moscow và Bình Nhưỡng phủ nhận hành động chuyển giao võ khí.

Họ Kim tay bắt mặt mừng với Putin, ôm chầm và giả lả vài lời kế bên phi cơ chở lãnh tụ Nga. Sau đó, hai người bước vào chiếc limousine Aurus của Putin do Nga sản xuất lên đường tới Tòa Quốc Khách Cẩm Tú Sơn.

Có lẽ do thời gian hạn hẹp, nên buổi đón tiếp diễn ra không mấy long trọng, họ Kim chỉ chào lãnh tụ Nga trên thảm đỏ mà không tổ chức buổi lễ trọng thể mà Bắc Hàn từng tổ chức để cung nghinh Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trong chuyến viếng thăm năm 2019.

Hình ảnh do phương tiện truyền thông nhà nước công bố cho thấy phố phường tại Bình Nhưỡng đầy chân dung của Putin còn mặt tiền Khách Sạn Ryugyong hình kim tự tháp cao 101 tầng còn đang xây cất dở dang và bị bỏ trống thì được thắp sáng rực rỡ với dòng chữ “Chào Mừng Putin” to tướng.

Chương trình nghị sự hôm Thứ Tư giữa hai quốc gia gồm có một buổi hòa nhạc, thiết đãi quốc yến, duyệt binh danh dự, lễ ký kết các văn kiện và tuyên bố với giới truyền thông, hãng thông tấn Interfax của Nga trích lời Yuri Ushakov, cố vấn chính sách đối ngoại của Putin.

Một tín hiệu cho thấy Nga, thành viên có quyền phủ quyết tại Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc, đang đánh giá lại cách thức giao hảo với Bắc Hàn, Putin ca tụng Bình Nhưỡng trước khi tới Bắc Hàn vì hành động chống lại áp lực kinh tế, tống tiền và đe dọa từ Hoa Kỳ.

Trong một bài viết trên tờ báo chính thức của đảng cầm quyền Bắc Hàn, Putin hứa hẹn “phát triển các chính sách thương mại và thỏa thuận chung trong đó Tây Phương không kiểm soát” và “gầy dựng thượng tầng an ninh bình đẳng và không thể chia cắt tại Âu Á.”

Bài viết của Putin ngụ ý rằng đó là thời cơ để Bắc Hàn nâng tầm vóc kinh tế dưới một khối kinh tế chống Tây Phương do Nga dẫn đầu, đây là thông điệp có thể hấp dẫn họ Kim, Rachel Minyoung Lee, phân tích gia của đề án 38 North tại Washington cho biết.

Putin cũng vừa ban hành sắc lệnh tổng thống trong đêm trước chuyến viếng thăm, nói rằng Moscow đang tìm cách ký kết “hiệp ước đối tác chiến lược toàn diện” với Bắc Hàn. Ushakov cho biết hiệp ước này sẽ bao hàm các vấn đề an ninh. (TTHN)


 

NHỮNG GÌ CÒN LẠI –  Lm. Minh Anh, Tgp Huế

  Lm. Minh Anh, Tgp Huế

“Và Cha của con, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho con!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tiết lộ cho chúng ta một sự thật khá an ủi! Rằng, Thiên Chúa thấu suốt hết mọi việc chúng ta làm; và mọi sự sẽ đi vào quên lãng ngoài ‘những gì còn lại’, những gì bạn và tôi đã làm cho Chúa và cho tha nhân!

Đó là những gì sẽ được ‘tính sổ!’. Mọi thứ khác, những gì phù phiếm, huyễn danh, những mong muốn được quý trọng, được yêu thương của chúng ta – ngày cuối cùng – sẽ biến tan như sương sớm dưới ánh mặt trời. Thử thách dành cho chúng ta thật rõ, bạn và tôi phải làm mọi việc trước mặt Chúa với ý ngay lành trong sạch tuyệt đối! Và Cha Trên Trời, “Đấng thấu suốt những gì kín đáo” – có thể không bao giờ được thế giới biết đến hoặc đánh giá cao – sẽ “trả lại” cho chúng ta tất cả trên thiên đàng!

Bài đọc Các Vua hôm nay nói đến ‘những gì còn lại’ của ngôn sứ Êlia. Thiên Chúa thấu suốt công nghiệp của ông. ‘Những gì còn lại’ Chúa cho Êlia thấy tận mắt là ‘sự kế thừa’ nơi người môn đệ trung thành Êlisa – một người trẻ có thần khí ‘gấp hai lần thầy’ – sẽ chứng tỏ ‘sự liên tục’ sứ mạng của thầy. Thánh Vịnh đáp ca là một lời khích lệ thật ý nghĩa không chỉ dành cho Êlisa nhưng cho cả bạn và tôi, “Hỡi mọi người cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào!”.

Trong bài thơ “Điều Đó Ở Giữa Chúa và Con!”, Mẹ Têrêxa viết: “Con người thường vô lý, phi logic; dù sao, con cứ tha thứ! Nếu con tử tế, mọi người có thể buộc tội con; dù sao, con cứ tử tế! Nếu con trung thực, mọi người có thể lừa dối con; dù sao, con cứ trung thực! Những gì con dành nhiều năm để xây dựng, ai đó có thể phá huỷ một sớm một chiều; dù sao, con cứ xây dựng! Nếu con thanh thản và hạnh phúc, người khác có thể ghen tị; dù sao, con cứ hạnh phúc! Điều tốt con làm hôm nay, ngày mai người ta sẽ quên; dù sao, con cứ làm! Hãy cho thế giới những gì tốt nhất con có, và điều đó có thể không bao giờ là đủ! Có rất nhiều cách để con cho thế giới điều tốt nhất. Tại sao? Bởi vì phân tích rốt ráo, cuối cùng, tất cả những điều này là ‘những gì còn lại’ giữa con và Chúa. Và dù sao, không bao giờ là giữa con và thế gian!”.

Anh Chị em,

“Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho con!”. Đến ba lần, Chúa Giêsu tuyên bố, những kẻ giả hình ‘biểu diễn’ trước người khác đã nhận được phần thưởng của họ! Ngày kia, mỗi người chúng ta sẽ trơ trọi một mình trước Chúa; số phận vĩnh viễn của chúng ta sẽ phụ thuộc vào kết quả của thời điểm đó. Chớ gì bạn và tôi không bẽ bàng cảm nhận sự ê chề của mình là tay trắng vì đã ngấm ngầm hành động để dành sự tán thưởng và vui lòng của người đời; thay vào đó, chúng ta đã thực hiện những việc tốt lành của mình để làm vui lòng Chúa, phục vụ tha nhân, khi tay trái không biết việc tay phải đang làm. Và kìa, Cha trên trời, sẽ trả lại cho bạn và tôi phần thưởng phúc kiến lớn lao sau khi Ngài đã kỹ càng tính sổ ‘những gì còn lại’ của mỗi người!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con lo lắng về những gì thế gian nghĩ về con. Dạy con biết cho thế giới điều tốt nhất và con không trắng tay, vì đó là ‘những gì còn lại’ giữa Chúa và con!”, Amen.

 Lm. Minh Anh, Tgp Huế

KimBang Nguyen

********************

Thứ Tư Tuần XI, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Khi làm việc lành phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng. 2 Vậy khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. 3 Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, 4 để việc anh bố thí được kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.

5 “Khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả : chúng thích đứng cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho người ta thấy. Thầy bảo thật anh em : chúng đã được phần thưởng rồi. 6 Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.

16 “Rồi khi ăn chay, anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả : chúng làm cho ra vẻ thiểu não, để thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo thật anh em : chúng đã được phần thưởng rồi. 17 Còn anh, khi ăn chay, phải rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, 18 để không ai thấy là anh ăn chay, ngoại trừ Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Đấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả lại cho anh.”


 

AN NINH CSVN THEO TÔI ĐẾN TẬN MỸ

Nguyễn Văn Đài is with Kim Dao Lam

Bàn tay “lông lá” và đôi mắt “cú vọ” của an ninh Việt cộng luôn theo sát những người đối lập và bất đồng chính kiến. Mặc dù chúng tôi đang tị nạn chính trị ở Mỹ hay Âu châu.

Tôi đã nhiều lần phải yêu cầu cơ quan cảnh sát, an ninh và phản gián của CHLB Đức giúp đỡ.

Và đây là câu chuyện của chị Phạm Thanh Nghiên, cựu tù nhân chính trị đang tị nạn ở Mỹ:

AN NINH CSVN THEO TÔI ĐẾN TẬN MỸ

Suốt 16 năm, kể từ khi công khai quan điểm đối kháng với đảng cộng sản (năm 2007) cho đến ngày buộc phải rời Việt Nam sang Mỹ tị nạn (Tháng Tư năm 2023), tôi luôn là mục tiêu đàn áp, khủng bố từ nhà cầm quyền.

Tôi đã trải qua một án tù kéo dài bốn năm, ba năm quản chế (giam lỏng ở nhà), hàng trăm lần bị công an canh gác, ngăn cản quyền tự do đi lại, hàng chục lần bị triệu tập, nhiều lần bị bắt bớ, câu lưu và đánh đập cả trong đồn công an lẫn ngoài đường. Tôi cũng từng bị công an bắt cóc bốn lần, hai lần ở Hải Phòng, một lần ở Sài Gòn và một lần ở Hà Nội (nhưng may mắn thoát được).

Việc nhà cầm quyền ra tay đập nát căn nhà tôi trong biến cố Vườn rau Lộc Hưng, sau đó gây khó khăn trong việc thuê, mướn chỗ ở đã khiến tôi không thể trung thành lời hứa với chính mình suốt nhiều năm là “sinh ra trên đất Việt, chết cũng trên đất Việt.” Tôi rơi vào tình thế phải rời bỏ quê hương lên đường đi tỵ nạn.

Dù hiện nay tôi đã ở Mỹ, một nơi được cho là an toàn, nhưng tôi và gia đình mình vẫn tiếp tục bị an ninh cộng sản Việt Nam đeo bám, khủng bố.

Có một sự việc xảy ra mà tôi tin là dấu hiệu của việc “đàn áp xuyên quốc gia” từ nhà cầm quyền CSVN, nhằm vào những người bất đồng chính kiến, và tôi là một trong những số đó.

Vào sáng Thứ Sáu ngày 24 Tháng Năm năm 2024, tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại ở Mỹ, của một người lạ, mời đi dùng bữa vào cuối tuần. Người này tự giới thiệu tên Trọng, là an ninh thuộc Bộ Công An và mới sang Texas du lịch.

Người tự xưng là an ninh bộ nhắn: “Alo Nghiên, cuối tuần rảnh không em. Anh mời vợ chồng em đi ăn.”

Vì số điện thoại này không có trong danh bạ nên tôi không biết là ai, và đã trả lời lại rằng: “Dạ tôi xin lỗi đã không lưu số phone này. Tôi chưa nhận ra anh là ai?”

Sau đó tôi gọi điện nhưng anh ta không bắt máy, thay vào đó lại gửi text với nội dung: “Anh đang lái xe.” rồi nhắn tiếp hai tin nhắn: “Anh Trọng đây,” và “Anh Trọng, an ninh bộ, anh mới sang Texas du lịch. Ngày mai anh mời vợ chồng em đi ăn được không?”

Khi thấy anh ta tự xưng là an ninh, tôi đã từ chối, và nói rõ thái độ của một người đi đi tỵ nạn cộng sản.

Xin lưu ý rằng, số điện thoại cũng như nơi gia đình tôi cư ngụ, chỉ được tiết lộ cho một số bạn bè thân thiệt hoặc liên quan đến công việc.

Sáng hôm sau, tức Thứ bảy 25 Tháng Năm 2024, một người bạn của tôi gọi điện lại theo số máy nói trên, nhưng anh ta không trả lời dù điện thoại vẫn đổ chuông. Bạn tôi đã dùng hai số điện thoại khác nhau và gọi sáu lần tất cả.

Ngay khi sự việc xảy ra, tôi đã thông báo cho một số bạn bè, là những người am hiểu tình hình Việt Nam và nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực nhân quyền. Các bạn tôi đều nhận định rằng, đây là một hình thức hăm dọa nằm trong chính sách “đàn áp xuyên quốc gia” của chính phủ CSVN.

Tôi đã báo cáo sự việc với FBI (Cục Điều Tra Liên Bang Mỹ), Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ và được biết họ mở hồ sơ cho cuộc điều tra về vụ việc trên. Bởi ngoài những biện pháp đàn áp thông thường, tôi lo lắng chúng tôi có thể bị gài bẫy hoặc buộc tội bởi một vụ việc pháp lý nào đó mà chúng tôi không hề biết, nhất là khi vừa chân ướt chân ráo đến Hoa Kỳ.

Ở Việt Nam, việc công an gọi điện thoại hẹn gặp, là một hình thức hăm dọa phổ biến đối với những người bất đồng chính kiến. Công an dùng lời hẹn này để gặp mặt, thẩm vấn mà không cần bất kỳ một văn bản pháp lý nào. Trong vài năm trở lại đây, có rất nhiều trường hợp sau khi gặp mặt, nạn nhân có thể bị bắt cóc thẩm vấn, tra tấn, đe dọa tinh thần về tư tưởng chính trị đối lập, thậm chí bị bỏ tù.

Hai sự việc gần đây nhất, là trường hợp của anh Phan Tất Thành (Sài Gòn), bị kết án tám năm tù sau khi công an hẹn gặp rồi bắt cóc, tra tấn và ép tội chống nhà nước.

Người thứ hai là Nguyễn Văn Dũng, tức Dũng Aduku (Hà Nội), công an hẹn ra gặp, sau đó bắt cóc đi thẩm vấn. Không ai biết nội dung của việc thẩm vấn là gì, nhưng sau đó, anh Dũng bị khủng hoảng tinh thần và nhảy xuống sông tự tử.

Trước đó, Chính Phủ Việt Nam đã bị phát hiện tiến hành những vụ bắt cóc người xuyên quốc gia, lén lút và bất hợp pháp ở Đức, Thái Lan.

Tôi cho rằng, viêc an ninh CSVN gọi điện thoại cho tôi, khi tôi đã cư trú ở Hoa Kỳ, là do tôi vẫn giữ liên lạc với những người hoạt động xã hội ở Việt Nam, lên tiếng về những vụ đàn áp mới. Nhiều người trong số đó cho tôi biết họ bị mời, bị triệu tập, thậm chí bị bắt cóc đến các trụ sở công an để thẩm vấn. Một số người bị hỏi về các mối quan hệ với tôi. Thậm chí có người bị ép ký bản cam kết không được liên lạc, chia sẻ bài trên facebook của tôi.

An ninh Việt Nam còn vu khống tôi tài trợ cho các hoạt động chống nhà nước, gửi tiền thăm nuôi các tù nhân lương tâm. Tôi được biết điều này do một số bạn bè- những người bị an ninh thẩm vấn, báo tin lại.

Xin lưu ý, trong bản “Tuyên bố chung Việt-Trung” ký năm 2024, lần đầu tiên hai nhà nước độc tài này nhắc đến việc đi sâu hợp tác về bảo vệ “an ninh chính quyền” và “an ninh chế độ” bằng cách tăng cường “giao lưu tình báo” nhằm chống can thiệp, chống ly khai, phòng chống “diễn biến hòa bình,””cách mạng màu” của các thế lực thù địch, phản động.

Các hội thảo, phát biểu của những người đứng đầu ngành công an trong khoảng hơn một năm trở lại đây đều nhắc đến các thuật ngữ “bảo vệ chế độ từ sớm, từ xa,” và “đấu tranh, xử lý quyết liệt” với các đối tượng chống phá trọng điểm, kể cả từ bên ngoài biên giới quốc gia như là một quan điểm mới của đảng cộng sản trong bối cảnh hiện nay.

Ngoài hình thức đe dọa, khủng bố, bắt cóc, ám hại, một trong những thủ đoạn đàn áp tinh vi mà nhà nước CSVN đã sử dụng nhiều năm và rất thành công, đó là rỉ tai nói xấu, bôi nhọ, vu khống, tạo bằng chứng giả để chia rẽ và đánh lừa công luận. Không ít người ở cả trong nước lẫn hải ngoại bị “tấn công truyền thông,” bị hiểu lầm, bị cô lập, ảnh hưởng đến uy tín và gặp rất nhiều khó khăn trong việc theo đuổi lý tưởng.

Tôi tin rằng nhà cầm quyền CSVN đã tiếp bước Nga và Trung cộng trong việc xây dựng các cơ sở an ninh bí mật trên đất Mỹ, để theo dõi, đe dọa, cô lập, thậm chí ám hại những nhân vật mà chính quyền không ưa thích. Sự việc trên cho thấy, bất cứ người bất đồng chính kiến nào cũng có thể trở thành mục tiêu của sự đe dọa dù đã tị nạn ở nước ngoài, nhất là đối với những người vẫn đang tiếp tục theo đuổi công việc và lý tưởng của mình.

Tôi đã báo cáo vụ việc này tới các cơ quan hữu trách của Hoa Kỳ cũng như chia sẻ thông tin trước công luận, và đây như một chứng cứ. Tôi sẽ là nhân chứng về hoạt động của an ninh CS trên đất Hoa Kỳ, ngay cả trong trường hợp có thể bị ám hại và không còn lên tiếng được nữa.


 

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?

Có nhiều người nhìn tươi cười rạng rỡ

Nhưng thực ra nước mắt họ giấu rồi

Lại có người trông cơ cực, chẳng vui

Nhưng đôi khi họ lại đang hạnh phúc.

 

Vậy hạnh phúc, lấy gì làm chuẩn mực?

Chẳng thước đo, bởi cảm nhận mỗi người

Người nhiều tiền chưa chắc hẳn đã vui

Ta ít tiền nhiều khi vui hơn họ.

 

Hạnh phúc là quanh ta luôn luôn có

Bao người thân vẫn kề cận bên mình

Được cùng nhau đón tia nắng bình minh

Chiều buông xuống vẫn bình an, khỏe mạnh.

 

Hãy tận hưởng những tháng ngày tươi đẹp

Tìm cho ta điều bình dị trong đời

Quan tâm gì mấy lời nói chẳng vui

Cũng hạn chế nói những lời cay nghiệt.

 

Để mỗi đêm, sau một ngày làm mệt

Ta ngủ ngon chẳng cắn rứt việc đời

Miệng mỉm cười thấy nhẹ nhõm an vui

Lòng thư thái uống tách trà ban sớm.

 

Ta thường vốn mải mê đi tìm kiếm

Hạnh phúc tận đâu … chẳng biết bên mình

Ngưỡng mộ người trong cuộc sống mưu sinh

Đâu biết rằng ta có người ngưỡng mộ!

HẠNH PHÚC LÀ GÌ?