SỐNG Ở MỸ – Fb Tuyết Linh

Trần Phong Vũ

Fb Tuyết Linh

Bạn thân ơi,

Tôi sống ở Mỹ chỉ mới gần 30 năm, những hiểu biết và những nhận định của tôi có lẽ còn kém cõi nhưng với những gì tôi nhìn thấy hay học hỏi được tôi có thể nói với bạn rằng nước Mỹ không phải là Thiên đàng, hay là địa ngục như một số bạn đánh giá và chê ghét, mà nước Mỹ chỉ là một mảnh đất hứa, một mảnh đất cho bạn cơ hội để vươn lên, bước về phía trước nếu như bạn có mong ước ấy trong cuộc đời của mình.

Tôi là một phụ nữ có chồng và 4 người con. Gia đình chúng tôi được may mắn “ly hương ” bằng phi cơ Boeing rất an toàn. Ra phi trường đón chúng tôi là những người bảo trợ nhân ái của nhà thờ Tin Lành. Trong tay chúng tôi không có một đồng một chữ, lõm bõm vài ba tiếng Anh học được thời ngồi ghế Trung học còn nhớ được. Nhưng chúng tôi thật an lòng khi nhà thờ nói với chúng tôi rằng họ sẽ lo cho chúng tôi A đến Z trong vòng 3 tháng!

Chúng tôi được ghép cho ở trọ chung với một gia đình người bản xứ(người Mỹ da trắng). Hàng tuần cả gia đình phải đi nhà thờ mặc dù chúng tôi là người ngoại đạo, đi cho phải lễ, đi cho vui lòng những người đã mở lòng bảo trợ gia đình mình.

Hết 3 tháng, họ tìm thuê nhà gần nhà thờ cho gia đình chúng tôi”ra riêng”.Thời đó mướn một căn nhà 3 phòng ngủ chỉ chưa đầy $500. Nhưng mới “quy mã” 3 tháng, hai bàn tay chúng tôi vẫn còn trắng trơn, trong lòng ai nấy đều lo ngai ngái, nhưng nhà thờ lại giúp chúng tôi một lần nữa : họ lo tìm việc làm cho tất cả chúng tôi 4 người lớn gồm vợ chồng tôi và 2 cô con gái lớn, còn 2 cô út và kế út thì xin vào dự thính một trường Trung học gần nhà. Trường học không nhận thẳng hai cháu vì đang giữa niên học.

Tôi và 2 cô con gái lớn được cho đi may, ráp quần áo kiểu công nghiệp, mỗi tuần mỗi đầu người chỉ kiếm chưa được $200. Tuy nhiên, đó là số tiền “vô giá” trên bước đường hội nhập. Cả ba mẹ con góp lại cũng dư sức trả tiền thuê nhà. Lúc ấy chúng tôi đi làm đi học đều dùng xe bus, vé bus chỉ 0$75 một lượt.

Chưa dừng lại, vài tháng sau, quen nước quen cái, tôi tự kiếm việc khác để làm vì nghề may công nghiệp, tôi vụng về chậm chạp nên không kiếm nhiều bằng các con tôi. Tôi xin vào làm chân dọn phòng trong một khách sạn lớn nhất nhì của quận hạt. Công việc này tiếng Mỹ gọi là Houseskeeper, nghe oai vậy chứ chỉ có việc là dọn phòng khách trọ đã rời đi. Bạn nào thường mướn khách sạn ở qua đêm đều biết. Trước khi rời đi bạn thường để lại tiền tip,hay còn gọi là tiền boa. Lao công dọn phòng sẽ hưởng tiền tip này. Lương phạn mà chủ khách sạn thuê mướn mình chỉ trả $5/ giờ vào thời 1992 + tip vào thì lao công cũng phẻ lắm! Tiền tip hôm nào gặp khách sộp để lại 30-50 $ thì ngày đó gom 14-15 phòng dọn một ngày cũng kiếm gần bằng lương 1 tuần chủ trả. Thân tớ hồi đó mới từ VN qua ốm nhách, yếu sìu vậy mà dọn 14-15 phòng một ngày cũng phì hơi tai bạn ơi! Tuy nhiên cơm áo gạo tiền nhà,tiền xe cũng phải cày, vui vẻ mà có job để cày.

Chừng hơn một năm, mẹ con tôi gom được ít tiền mua cái xe cũ cho các cô con tôi tập lái xe để còn chở nhau đi học.

Chẳng lẽ qua Mỹ làm cu-li hoài sao ? Thế là mấy mẹ con xin nghỉ việc hết, lên Philladelphia mướn nhà ở và đi học. Tôi ban ngày theo các con đi học chữ nghĩa, ban đêm một mình tôi đi làm. Lại đi dọn dẹp văn phòng chứ chưa có chữ nghĩa thì làm ông làm thầy sao được? Tôi đi làm ca đêm, từ 9 giờ tối đến 6 giờ sáng, chỉ là công việc đổ rác giấy văn phòng, lau cầu tiêu và hút bụi thảm cả building, cái máy hút bụi nó còn nặng hơn tui nữa, mệt cũng ứ hơi. Nhưng cũng vì cơm áo gạo tiền phải lao động cho vinh quang mai sau mà! Tui dẫu có đi làm về buồn ngủ đến muốn gục cũng ráng ôm cặp theo các con đi học.

Năm năm sau khi các con tui ra trường đậu cao thì tui bị rớt ! Vừa học vừa làm, làm sao bằng lũ con được chỉ có ăn và học? Rốt cuộc các con đều có job thơm, còn mẹ chúng thì lại cu-li tiếp. Tuy nhiên cu-li lần này cũng trên chân nhiều người lắm, làm một technician (kỹ thuật viên) cho nhà máy sản xuất đồ gang thép. Đồ sản xuất ra không đúng tiêu chuẩn, technician có quyền setdown máy, gọi chuyên viên đến sửa xong mới cho máy chạy lại. Thế có oai không các bạn ?

Đến đầu năm 1997 cả gia đình đi thi quốc tịch và cùng đậu hết. Thật là một niềm vui hoàn hảo!

Từ đó đến nay chúng tôi không đi xe cũ và mặc đồ Kmark nữa. Các cháu đều có công việc tốt, có gia đình con cái đông đủ, mỗi năm con cháu tựu về nhà cha mẹ để cùng nhau đi du lịch. Các con tui không giàu có gì nhưng nhà cửa cũng khang trang, cuộc sống tự do êm ả. Có phải không, nước Mỹ đâu phải là thiên đường, tiền treo sẵn trên cây để chúng tôi ra hái mỗi ngày?

Riêng tôi, khi đến Mỹ đã gần 50, lại vừa đi học vừa thức đêm đi làm để có tiền cho mấy mẹ con sinh sống, năm sáu năm dài đi xe cũ, mặc quần áo Goodwill nhưng chúng tôi không lấy đó làm nản lòng mà luôn thấy nước Mỹ là nơi cho chúng tôi vươn lên từ cuộc sống đói nghèo bị quê hương ruồng bỏ.

Sau 1975 gia đình tôi thuộc thành phần Mỹ nguỵ, con cái không được vào đại học, chồng thì bị đi tù cải tạo, tui phải lặn lội theo tàu hoả buôn lậu than củi, giữa đường bị khám xét phải xô hàng xuống đường tàu, bán rẻ cho dân địa phương, còn hơn bị tịch thu và bị phạt! So với sự khởi nghiệp bên Mỹ này, các bạn nghĩ xem bên nào nặng nhọc hơn ?

Các bạn phải nghèo khổ đi rồi hãy qua Mỹ. Những người giàu có sẵn trong nước sang đây họ khó lòng hội nhập vì cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng gì đâu. Phải có mục đích và chí hướng rõ ràng mới cố gắng, kiên nhẫn đề thành công!

Tuyết Linh

Hình tôi chụp lúc mới qua Mỹ được cắp sách đi học lại để khỏi nói tiếng Anh bằng tay !


 

Tình hình chính trị Việt Nam: Lửa cháy trên bàn cờ!

Ba’o Nguoi-Viet

June 21, 2024

Lão Thất

Hiện nay, bàn cờ chính trị đang rung lắc dữ dội và không cân bằng, nhưng có vẻ như nó vẫn bảo đảm một sự vững chắc nhất định. Đảng cộng sản vẫn là nhóm người đang sắp đặt các quân cờ và chơi cờ trên đầu dân tộc Việt Nam. Đảng chủ động đứng ngoài sự can thiệp của nhân dân trên mọi phương diện, nhưng đang có xu hướng chọn và được “chống lưng” bằng một phe cánh thế lực mới đang hình thành.

Bầu cử chính là giai đoạn mà ý chí và nguyện vọng của nhân dân đã bị đảng tước đoạt (hijack), từ lòng dân biến thành ý đảng. Đảng đã “cài cắm” hơn 98% đảng viên của mình trong Quốc Hội, ngang nhiên đặt hiến pháp dưới cương lĩnh đảng, luật pháp dưới “đảng quy.”

Chính vì vậy, đảng CS có thể chủ động di chuyển, thay đổi những quân cờ bằng cách kỷ luật, buộc thôi việc và khai trừ các cá nhân sai phạm rồi yêu cầu quốc hội thực hiện những công việc hoàn toàn mang tính thủ tục để hợp thức hoá.

Nhiều lãnh đạo cấp cao, có cả ủy viên Bộ Chính Trị, được đảng CSVN cho phép “hạ cánh an toàn” bằng cách chủ động xin thôi chức khi mắc sai phạm.

Từ khi có Quy định số 41- QĐ/TW của Bộ Chính Trị về việc miễn nhiệm, từ chức đối với cán bộ, đảng CSVN có những thay đổi trong việc kỷ luật cán bộ cấp cao. Không ít đảng viên cấp cao khi mắc sai phạm đã có đơn “xin thôi” và được “đảng đồng ý.” Đây là điểm thay đổi quan trọng trong cách thức xử lý các cán bộ, quan chức bị coi là đã “nhúng chàm.”

Quy trình “xin thôi” hay còn gọi là “hạ cánh an toàn” này giúp đảng giữ hình ảnh trong mắt công chúng và giúp các đảng viên cấp cao mắc sai phạm thoát khỏi khả năng bị truy tố hình sự.
Cho nên dù đang có những đấu đá nhau, xáo trộn dữ dội ở thượng tầng, thì vai trò cầm quyền của đảng cộng sản Việt Nam hoàn toàn không bị thách thức hay ảnh hưởng suy sụp ở bất cứ khâu nào.

Nhưng trong một xã hội mà tinh thần pháp luật không được thượng tôn. Mọi người không còn bình đẳng như ở dưới chế độ dân chủ. Những người giàu có quyền lực và đứng trên pháp luật vì có đảng bao che, thì cái đảng đó, trước sau gì phải bị diệt vong.

Trong suốt hơn 70 năm qua, đảng CSVN đã “bê tông hoá” bàn cờ bằng cách tuyên truyền liên tục về sự vĩ đại vô song và vinh quang rực rỡ. Song song với việc tuyên truyền là tiến hành bằng mọi giá làm “suy nhược hoá” nhân dân, tăng cường đàn áp các tiếng nói bất đồng chính kiến, chụp mũ những người đấu tranh là phản động, làm cho không một tổ chức đối lập nào có thể tập hợp được quần chúng, chuẩn bị cho những thay đổi có thể xảy ra trên đất nước Việt Nam.

Hiện tại, những người Việt Nam không cộng sản, từ quá khứ đến hôm nay, từ trong nước ra hải ngoại, đã và vẫn đang tiếp tục con đường chống cộng trường kỳ cho đến ngày thành đạt mục tiêu lý tưởng tối hậu của mình là dân chủ hóa đất nước Việt Nam.


 

Khất sĩ Thích Minh Tuệ mang đến sự tương phản đáng hổ thẹn cho giới tinh hoa Việt Nam

Ba’o Tieng Dan

RFA

Bài bình luận của Zachary Abuza*

21-6-2024

Mặc dù mang lại nhiều tổn thất cho ĐCSVN nhưng Chiến dịch chống tham nhũng của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn không làm thuyên giảm nạn tham ô, hối lộ.

Minh họa của Amanda Weisbrod/RFA; Nguồn ảnh: AP, Adobe Stock

Vào đầu tháng này, nhà cầm quyền Việt Nam đã ép buộc nhà sư theo trường phái tu khổ hạnh Thích Minh Tuệ – người đã trở thành một hiện tượng trên mạng internet – từ bỏ hành trình khất thực dọc chiều dài đất nước đã kéo dài bảy năm của mình.

Nhà cầm quyền nhấn mạnh rằng nhà sư khất thực chân trần này – người đã thu hút hàng ngàn người dõi theo – là một mối đe dọa đối với an toàn giao thông. Nhưng cái tội thực sự của ông ấy là lối sống khiêm nhường, giản dị, trái ngược hoàn toàn với những vụ bê bối tham nhũng làm rung chuyển Việt Nam gần đây.

Trong số các vụ tai tiếng này có vụ tham ô 24 tỷ USD tại Ngân hàng Thương mại Sài gòn (SCB). Chủ nhân của ngân hàng này đã bị kết án tử hình.

Sáu ủy viên Bộ Chính trị – một phần ba trong số ủy viên được bầu tại Đại hội Đảng lần thứ 13 diễn ra vào tháng 1/2021 – đã buộc phải từ chức trong khoảng thời gian từ tháng 12/2022 đến tháng 5 năm nay. Trong số này có hai chủ tịch nước, một phó thủ tướng, chủ tịch Quốc hội và người đứng đầu Ban bí thư, phụ trách điều hành công việc hàng ngày của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN).

Việc ông Đinh Tiến Dũng vừa được cho thôi giữ chức Bí thư Thành ủy Hà Nội cho thấy vị cựu Bộ trưởng Tài chính này có khả năng sẽ trở thành ủy viên thứ 7 phải rời khỏi Bộ Chính trị.

Sư Thích Minh Tuệ đã đi khất thực khắp Việt Nam trong nhiều năm. Nguồn ảnh: Thinh Nguyen/Facebook

Thêm vào đó, 20 trong tổng số 180 ủy viên Ban Chấp hành Trung ương đã được bầu vào tháng 1/2021 (tương đương với 11%), đã bị buộc thôi việc, chưa kể đến các vị cựu bộ trưởng.

Điều trớ trêu mà ai cũng thấy là sau tất cả các cuộc thanh lọc, trấn áp, người đàn ông xuất hiện ở vị trí chiến thắng lại là người đã bị quay phim khi món ăn bít tết dát vàng trị giá hàng nghìn USD tại một nhà hàng của một đầu bếp nổi tiếng ở London sau khi quan chức này đặt vòng hoa tại mộ của Karl Marx.

Đó đã có thể là sự kết thúc của một sự nghiệp nhưng đối với cựu Bộ trưởng Công an Tô Lâm, cách phòng thủ tốt nhất chính là chủ động tấn công và ông ta đã hạ bệ từng đối thủ của mình một cách nhanh chóng và hiệu quả – một sự thể hiện tham vọng cá nhân chưa từng có tiền lệ trong một hệ thống vốn tự hào về sự lãnh đạo tập thể.

Nhưng ông Tô Lâm, giờ đây là Chủ tịch nước, đã chỉ làm theo lệnh của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng bí thư 80 tuổi của ĐCSVN – người vẫn chưa nhận bất cứ trách nhiệm nào về một chiến dịch đã không chỉ tạo ra khủng hoảng về chính trị, gây lo sợ cho các nhà đầu tư nước ngoài mà còn khiến cho ĐCSVN yếu hơn về mặt thể chế cũng như mất tính chính danh trong mắt công chúng.

Ông Trọng đã đúng khi nhận định rằng tham nhũng đe dọa tính chính danh của Đảng và ông đã biến chiến dịch “Đốt lò” trở thành trọng tâm trong nhiệm kỳ 13 năm của mình.

Tham nhũng – căn bệnh phổ biến

Tham nhũng là căn bệnh phổ biến và nó đang trở nên tồi tệ hơn ở nhiều góc độ.

Đối với các nhà đầu tư nước ngoài, tham nhũng từng có thể dự đoán được. Nhưng với số tiền cam kết đầu tư khoảng 36 tỷ USD chỉ riêng trong năm 2023 và 11 tỷ USD trong quý I của năm 2024, mọi người đều đang muốn có phần. Tham nhũng đang đến từ mọi hướng và ở tất cả các cấp. Nó không còn chỉ là chất bôi trơn để thực hiện các giao dịch, mà bắt đầu trở nên hung hãn và kìm hãm sự tăng trưởng.

Thật khó để thấy rằng các cuộc điều tra về giới lãnh đạo cấp cao đã có hiệu quả. Bằng nhiều hình thức, Đảng đã tạo ra một trò hề từ các cáo buộc tham nhũng xung quanh các lãnh đạo của mình.

Cho đến nay, tất cả sáu ủy viên Bộ Chính trị đều được “hạ cánh an toàn”, cho phép được từ chức với cảnh cáo nhẹ và được giữ địa vị, đặc quyền, đặc lợi và tài sản. Chưa có ai bị điều tra hình sự.

Ông Tô Lâm tại lễ tuyên thệ trở thành Chủ tịch nước Việt Nam trong một phiên họp của Quốc hội vào ngày 22/5/2024. Nguồn ảnh: Dang Anh/AFP

Một vài người đã được phục hồi một số hoạt động. Nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc có ảnh đang tham gia cùng với các lãnh đạo khác của Đảng viếng lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh trước một số cuộc họp quan trọng.

Xét ở góc độ chính trị, ông Trọng đã nhả ra một thứ mà ông mất khả năng kiểm soát. Ông đã phải đứng ngoài nhìn các chiến hữu của mình, trong đó có ứng cử viên kế vị số một, ông Vương Đình Huệ, lần lượt bị đốn hạ.

Chiến dịch “Đốt lò” chống tham nhũng cũng mang đến những thiệt hại lâu dài cho hình ảnh của Đảng.

Chiến dịch này đã phơi bày một sự thật không lấy gì làm vui vẻ. Đó là: Không chỉ có một hay hai “con sâu” trong giới lãnh đạo cấp cao, mà tất tất cả đều dính dáng đến tham nhũng.

Sự thật về các nhà lãnh đạo cấp cao lần lượt được phơi bày ra trước công chúng. Những nhà lãnh đạo này đều đã được kiểm tra, đánh giá trong quá trình thăng tiến của mình. Mỗi người trong số họ đã trở nên giàu có nhờ tiền lại quả, khả năng tiếp cận đất đai hoặc các cổ phần doanh nghiệp mà gia đình và bạn bè nắm giữ.

Thiếu chuyên môn

Trong khi ông Trọng tin rằng tính chính danh của Đảng đến từ các nỗ lực chống tham nhũng thì trong thực tế tính chính danh lại chủ yếu đến từ việc thực hiện công việc.

Việc thanh trừng các nhà kỹ trị có kinh nghiệm, việc bổ sung thành viên cho Bộ Chính trị với số nhân sự mất cân đối (5 trong số 18 ủy viên) từ Bộ Công an vốn có định hướng kiểm soát cũng như sự thiếu kinh nghiệm kinh tế nói chung, đều không làm ông Trọng bận tâm.

Đang có một sự thiếu vắng chuyên môn kinh tế một cách đáng sợ trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao hiện nay của Đảng Cộng Sản. Tình hình này có thể còn tồi tệ thêm khi ông Dũng buộc phải từ chức. Một ủy viên Bộ Chính trị mới được bổ nhiệm – ông Lê Minh Hưng – có những kinh nghiệm quản lý kinh tế đáng kế nhưng vì  đang phải phụ trách công tác nhân sự của đảng, ông này sẽ bận rộn với công việc quan trọng này trước thềm Đại hội Đảng lần thứ 14.

Các cuộc điều tra chống tham nhũng đã dẫn đến tình trạng ngưng trệ hoạt động chi tiêu cho cơ sở hạ tầng cần thiết. Lý do là: các quan chức nhà nước cấp trung sợ bị điều tra.

Nguyên Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc (người ở giữa) tham dự phiên khai mạc kỳ họp Quốc hội diễn ra tại Hà Nội ngày 22/5/2023. Nguồn ảnh: Nhac Nguyen/AFP.

Mặc dù Việt Nam vẫn có được tốc độ tăng trưởng GDP đáng ghen tị, chính phủ nước này đang trong năm thứ hai liên tiếp không đạt được mục tiêu kinh tế đề ra. Trong khi đó, các đối thủ trong khu vực lại đang trở nên hấp dẫn hơn.

Những xáo trộn trong bộ máy lãnh đạo cấp cao đã tàn phá hoàn toàn lợi thế về sự ổn định và có thể dự đoán được về chính trị – vốn là một điểm hấp hẫn của Việt Nam đối với các nhà đầu tư nước ngoài.

Nhắm mục tiêu vào một nhóm nhỏ các nhà lãnh đạo sẽ không làm thay đổi bản chất con người. Tham nhũng là căn bệnh phổ biến ở Việt Nam vì lương nhà nước thấp, quyền sở hữu bất động sản không rõ ràng và đảm bảo, thái độ thao túng, khai thác, vơ vét và đảng cầm quyền tự cho mình đứng trên pháp luật. Không có một nền báo chí tự do và lực lượng xã hội dân sự mạnh, chính phủ Việt Nam sẽ luôn vô trách nhiệm.

Bắt giữ người nói lên sự thật

Trường hợp của ông Trương Huy San đã củng cố luận điểm này.

Được biết đến nhiều hơn với với bút danh Huy Đức, nhà báo độc lập và có tầm ảnh hưởng này đã bị bắt vào đầu tháng 6. Mặc dù đã được tiên lượng trước nhưng việc bắt giữ ông vẫn gây không ít ngạc nhiên bởi ông có quan hệ gần gũi với nhiều lãnh đạo cấp cao.

Những công kích gần đây của Huy Đức về ông Tô Lâm và ông Trọng có thể là giọt nước làm tràn ly.

Vào ngày 26/5, Huy Đức đăng một bài viết trên Facebook với tựa đề “Một đất nước không thể phát triển dựa trên sự sợ hãi”. Bài báo phê phán việc vũ khí hóa các cuộc điều tra chống tham nhũng đã đưa ông Lâm lên vị trí chủ tịch nước đồng thời là một ứng cử viên hàng đầu cho vị trí Tổng bí thư tiếp tới của ĐCSVN.

Việc bổ nhiệm ông Lương Tam Quang – đệ tử của ông Lâm – làm Bộ trưởng Bộ Công an, báo hiệu rằng các cuộc điều tra chống tham nhũng sẽ tiếp tục được sử dụng để nhằm vào các đối thủ.

Hai ngày sau đó, Huy Đức chỉ trích chiến dịch chống tham nhũng của ông Trọng là không hiệu quả và phản tác dụng.

Bị truy tố với tội danh “lợi dụng các quyền tự do dân chủ” và “xâm phạm lợi ích của Nhà nước” theo Điều 331 của Bộ luật Hình sự, Huy Đức đã đi tới một sự thật, đó là: Không có các cải cách về pháp luật và thể chế cũng như không trao tự do cho báo chí, sẽ không chiến dịch chống tham nhũng nào có thể thành công.

Nhà báo Trương Huy San, hay còn được biết đến với bút danh Huy Đức, trong một chuyến thăm Hà Nội và ngày 10/4/2021. Nguồn ảnh: AFP

Trái ngược với việc củng cố Đảng, ông Trọng đã góp phần phi chính danh hóa nó, phơi bày sự thối rữa trong giới lãnh đạo cấp cao, đồng thời làm chậm lại tăng trưởng kinh tế. Ông cũng đã bóp nghẹt xã hội dân sự và báo chí độc lập – những lực lượng cố gắng buộc giới lãnh đạo Đảng phải có trách nhiệm giải trình.

Ông Trọng đã đổ lỗi cho tất cả mọi người, trừ bản thân mình trong khi tiếp tục định hình Đảng Cộng Sản trong những tháng trước thềm Đại hội toàn quốc lần thứ 14 vào đầu năm 2026. Khi kêu gọi những người khác chịu trách nhiệm đối với những tổn hại họ đã gây ra cho Đảng, ông cũng nên áp dụng một chuẩn mực tương tự đối với bản thân mình.

Thay vì thực hiện các cải cách thể chế, ông Trọng đang nhắm mục tiêu vào một nhà sư khổ hạnh – người đã thu hút được đông đảo người dõi theo và hâm mộ chỉ đơn giản bằng cách đứng hoàn toàn tương phản với giới lãnh đạo quốc gia – những người, bất chấp tinh thần xã hội chủ nghĩa mà họ đã cam kết, đã không còn gắn kết với những giá trị của mình và trở nên sa lầy trong tham nhũng.

*Zachary Abuza là giáo sư tại Đại học Chiến tranh Quốc gia Hoa Kỳ ở Washington và là trợ giảng tại Đại học Georgetown. Các quan điểm thể hiện trong bài viết này là của riêng tác giả và không phản ánh quan điểm của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, Trường Đại học Chiến tranh Quốc gia Hoa Kỳ, Đại học Georgetown hay RFA.


 

 FBI khám nhà và văn phòng cha con ‘vua rác’ David Dương

 Ba’o Nguoi-Viet

June 20, 2024

Đỗ Dzũng/Người Việt

OAKLAND, California (NV) – Nhân viên FBI vừa khám nhà và văn phòng làm việc của hai cha con ông David Dương, một doanh gia nổi tiếng trong cộng đồng Việt Nam, ở Oakland, California, sáng Thứ Năm, 20 Tháng Sáu.

Nhân viên FBI khám nhà Thị Trưởng Sheng Thao ở Oakland. (Hình: Chụp từ màn hình ABC7 News)

Ông David Dương, thường được biết đến với tên “vua rác,” là chủ tịch Hội Đồng Quản Trị kiêm tổng giám đốc California Waste Solutions, một công ty thầu rác ở Oakland và San Jose. Ông cũng là chủ tịch Hiệp Hội Doanh Gia Việt Mỹ (VABA), một tổ chức có mục đích vận động, hỗ trợ, và liên kết các doanh nhân gốc Việt.

Theo đài truyền hình ABC7 News, các nơi bị khám gồm:

-Nhà của ông David Dương và vợ là bà Linda Dương trên đường Skyline Boulevard.

-Nhà của ông Andy Dương, con trai ông David Dương, trên đường View Crest Court trong khu Ridgemont. Ông Andy Dương là giám đốc California Waste Solutions.

-Văn phòng California Waste Solutions ở khu Embarcadero.

-Nhà bà Sheng Thao, thị trưởng Oakland, trên đường Maiden Lane trong khu Oakland Hills.

Theo ABC7 News, FBI khám xét những nơi này sau khi có trát tòa và cơ quan này cho biết: “FBI đang khám xét nhà trên đường Maiden Lane, theo lệnh của tòa. Chúng tôi chưa thể cung cấp thêm thông tin gì trong lúc này.”

Tuy nhiên, các nguồn của ABC7 News cho biết những vụ khám xét này có liên quan đến Sở Thuế IRS và Sở Bưu Điện Hoa Kỳ.

“Vua rác” David Dương. (Hình: VTC News)

Hình ảnh trên truyền hình cho thấy khoảng một chục nhân viên FBI mang một số thùng giấy đi khỏi nhà bà thị trưởng vào lúc 10 giờ sáng.

Ông David Dương xác nhận các vụ khám xét này với nhật báo Người Việt vào lúc 2 giờ 50 phút chiều, và cho biết FBI vẫn đang làm việc.

“Tôi có sản xuất các loại nhà làm bằng container và có hợp đồng với một người Mexico. Người này có tống tiền tôi, rồi đổ thừa. Bây giờ FBI đang tìm bằng chứng xem tôi có hối lộ bà thị trưởng để có các hợp đồng hay không, đó là theo trát tòa,” ông David Dương nói. “Nhưng sự thực không phải như vậy. Ở đây là do ‘cơm không lành canh không ngọt’ thôi.”

Ông thêm: “Ngoài ra, bà thị trưởng đang bị một số người vận động bãi nhiệm, thành ra có nhiều chuyện xảy ra. FBI vẫn đang khám xét nhà và tôi vẫn để họ làm việc. Tôi nghĩ việc này là do chính trị. Có thể họ thấy mình là người gốc Á, nên mới có chuyện này. Khi nào có thêm thông tin tôi sẽ cho biết.”

Hồi Tháng Tám, 2023, Thị Trưởng Sheng Thao có dẫn đầu một phái đoàn khoảng chục doanh nghiệp thăm Việt Nam để gặp một số giới chức và doanh nghiệp. Cá nhân bà Thao cũng được gặp ông Phạm Minh Chính, thủ tướng Việt Nam, và ông Trần Sỹ Thanh, chủ tịch Hà Nội.

ABC7 News cho biết, ông Andy Dương là người giúp tổ chức chuyến đi Việt Nam cho bà Sheng Thao.

Thị Trưởng Sheng Thao của Oakland. (Hình: JP Yim/Getty Images for The Asian American Foundation)

Trả lời phỏng vấn VTC News trong nước hôm 4 Tháng Tám, 2023, ông David Dương nói chính ông là người thuyết phục bà thị trưởng Oakland thăm Việt Nam.

Hồi Tháng Hai, 2023, VABA có tổ chức một buổi tiệc ở Milpitas có nhiều dân cử gốc Việt tham dự và được nhiều doanh nghiệp bảo trợ trong đó có Vietnam Airlines và VinFast, hai công ty ở trong nước.

Ngoài California Waste Solutions, ông David Dương còn có nhà máy xử lý rác ở Đa Phước, Sài Gòn.

Theo dự trù, Thị Trưởng Sheng Thao có một cuộc họp báo tại San Francisco liên quan đến vấn đề gia cư với thị trưởng ba thành phố San Francisco, San Jose, và Berkeley hôm Thứ Năm, nhưng không thấy bà có mặt, theo CBS News Bay Area.

—–
Liên lạc tác giả: dodzung@nguoi-viet.com

 


 

KHO TÀNG ĐÍCH THỰC – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Kho tàng của con ở đâu, thì lòng con ở đó!”.

“JOY”, “Niềm vui”, mang một ý nghĩa hết sức ý vị! “J”, JESUS, Giêsu; “O”, OTHERS, tha nhân; và “Y”, YOU, bạn! Đó là ‘trật tự bất di bất dịch’ – “Giêsu – tha nhân – bạn” – trong hành trình tìm kiếm niềm vui của người môn đệ Kitô. Không có trật tự này, niềm vui chỉ là ích kỷ, lạm dụng và thế tục. Với trật tự này, bạn có một kho tàng đích thực!

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay không trực tiếp nói đến niềm vui, nhưng nói đến kho tàng; một ‘kho tàng đích thực’ bảo đảm hạnh phúc cho con người mọi thời! Thế nhưng, kho tàng ấy là gì? Nó cống hiến hạnh phúc tạm bợ hay nó tặng trao hạnh phúc miên viễn?

Bạn và tôi nên giao phó trái tim, bản thể sâu kín nhất của mình cho loại kho tàng nào? Chúa Kitô cảnh báo về những ‘kho tàng giả’ đang giằng xé tâm can chúng ta mỗi ngày, những kho tàng thuộc về của cải vật chất. Chúng sẽ bị lấy khỏi chúng ta bất cứ lúc nào; và vào thời điểm chúng ta cần nhất – giờ chết – nhất định chúng sẽ phản bội chúng ta. Tục ngữ Tây Ban Nha có câu, “Không có túi nào trong tấm vải liệm!”.

Chúa Kitô ban cho chúng ta kho tàng duy nhất xứng với trái tim con người, một kho tàng không bao giờ phản bội và có thể đồng hành với chúng ta qua bên kia nấm mồ để bước vào ngưỡng cửa dẫn đến sự sống vĩnh cửu. Kho tàng đó là gì? Đó chính là con người Ngài, Chúa Kitô. Chỉ sống cho Ngài, yêu mến Ngài trên hết mọi sự, từ bỏ bản thân vì Ngài, chúng ta sẽ sở hữu ‘kho tàng đích thực’ vốn có khả năng thực hiện những khát vọng sâu xa nhất. Chỉ nó mới tồn tại mãi, giúp chúng ta đắm chìm trong niềm vui và hạnh phúc, vì “Kho tàng của con ở đâu thì lòng con cũng ở đó!”.

Kho tàng đó còn là gì nữa? “Jesus and Others”, “Chúa Kitô và Tha Nhân”, nghĩa là tất cả hành động tốt cho tha nhân mà chúng ta làm vì lợi ích của Chúa Kitô! Chỉ khi sống cho Chúa Kitô và tha nhân, chúng ta mới có thể sở hữu ‘kho tàng đích thực’ này.

Thật trùng hợp, bài đọc Các Vua hôm nay nói đến kho tàng Israel đã chọn, họ chọn Thiên Chúa! Sau khi tư tế Giơhôgiađa đặt vương miện lên đầu ấu chúa Giôát, “Ông lập giao ước giữa Đức Chúa, vua và dân, nhờ đó dân trở thành dân của Đức Chúa”. Và thật bất ngờ, Thánh Vịnh đáp ca tiết lộ một điều ngược lại, không phải dân chọn Chúa; chính Chúa chọn dân, “Chúa đã chọn Sion, đã thích lấy chốn này làm nơi Người ngự!”.

Anh Chị em,

“Kho tàng của con ở đâu, thì lòng con ở đó!”. Lời Chúa tự vấn lương tâm chúng ta. Bạn và tôi đang chạy theo cái gì? Hãy xem xét những gì mà bạn có thể đã coi là “kho tàng” trong đời mình! Điều gì khiến bạn quá lưu luyến trong thế giới đang ‘tan chậm’ này? Tiền của? Danh vọng hay một ‘ngẫu tượng’ nào đó vốn có thể đang giam hãm bạn? Hãy lặng thinh, ‘chìm sâu vào trong’, và để Chúa Thánh Thần chỉ cho bạn! Sau đó, cho phép Ngài giải thoát bạn khỏi những ‘nhà tù tự tạo’ này. Đây là bước đầu tiên hướng bạn tới một cuộc sống giàu có nhất, hạnh phúc nhất; bởi lẽ, bạn sắp sở hữu ‘kho tàng đích thực’ có tên Giêsu!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, ước gì niềm vui của con luôn bắt đầu với ‘trật tự bất di bất dịch’ vốn khởi đi từ Chúa; đừng để nó đảo lộn khiến con ích kỷ, lạm dụng và thế tục!”, Amen.

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

 **************** 

Thứ Sáu Tuần XI, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

19 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. 20 Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. 21 Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó.

22 “Đèn của thân thể là con mắt. Vậy nếu mắt anh tốt, thì toàn thân anh sẽ sáng. 23 Còn nếu mắt anh xấu, thì toàn thân anh sẽ tối. Vậy nếu ánh sáng nơi anh lại thành bóng tối, thì tối biết chừng nào !”


 

GẶP LẠI NGƯỜI YÊU CŨ.-Truyen ngan HAY


Chuyện tuổi Xế Chiều

Công Tú Nguyễn

Tôi hiểu ba thương má nhưng không thể quên người yêu cũ. Có điều, trái tim không thể chứa cùng lúc hai người phụ nữ, nên ba mới thấy chông chênh.

Nghe má nói ba bị tai biến, tôi tức tốc vượt hơn trăm cây số về nhà. May mà tai biến nhẹ, lại được cấp cứu kịp thời nên không để lại di chứng. Bệnh viện đông, không khí ngột ngạt làm ba khó chịu. Ba gắt má sao nước nguội quá, cháo gì lạt nhách, gối kê đầu sao quá mềm…

Ba quạu thì quạu, má vẫn nhỏ nhẹ “rồi rồi, để tôi sửa cho vừa ý ông”. Quạu với má vậy thôi, má về nhà mới được nửa buổi, ba đã sốt ruột hỏi tôi: “Sao má con đi lâu vậy?”. Ba với má đó giờ vẫn vậy, xa thì ngóng, gần thì như mặt trăng với mặt trời.

Từ nhỏ, tôi đã chứng kiến ba má thường xuyên cãi cọ. Má da nâu nên ưa mặc quần áo màu nhạt, ba nói đàn bà phải mặc màu tối mới sang. Má uốn tóc ngắn, ba nói đàn bà phải để tóc dài, kẹp hay bới gì cũng quý phái…

Má biết tỏng bụng ba nên mát mẻ: “Người ta” của ông da trắng, dáng cao mới diện kiểu đó, tui bắt chước sao được”. “Người ta” của ba là dì Hiền. Hồi trẻ, ba và dì yêu nhau. Nhà dì chê ba nghèo nên không gả.

Nhà bán gạo, nhiều người mua thiếu rồi quỵt. Má nói người ta nghèo mới làm vậy, kệ đi, coi như làm phước. Ba thở dài, than: “Má mày hiền quá, dễ bị người ta gạt”. Má ấm ức: “Phải tía lia, mồm năm miệng mười như “người ta” mới vừa bụng ông chớ gì”…

Lớn lên tôi mới hiểu, ba đuổi bắt thứ gì đó rất mông lung, với hoài không tới. Từ vóc dáng tới tính tình của dì Hiền đã đóng khung trong ba thành chuẩn mực của cái đẹp. Vậy nên trong mắt ba, má chưa bao giờ toàn vẹn. Ba chưa một lần nhắc tên dì Hiền, cũng chưa từng gặp lại sau mấy chục năm xa cách, nhưng tôi vẫn cảm nhận được bóng dáng dì lúc nào cũng đâu đó trong những lần cãi cọ giữa ba với má, trong ánh mắt mênh mang của ba mỗi chiều về…

Người ta hay nói “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Chính vì dang dở nên ba mới nhớ, mới thương, mới tự gây sóng gió. Có lần tôi hỏi ba: “Dì Hiền đẹp lắm hả ba?”. Ba không trả lời, chỉ cười tủm tỉm, ánh mắt xa xăm như thể đang lạc về quá khứ.

Tôi nói: “Má không đẹp nhưng có duyên, tính lại hiền, chiều ba hết mực. Ba còn đòi gì nữa?”. Im lặng hồi lâu, ba mới khẽ khàng: “Chuyện người lớn, con không hiểu đâu”. Tôi hiểu chớ. Tôi hiểu ba thương má nhưng không thể quên dì Hiền. Có điều, trái tim không thể chứa cùng lúc hai người phụ nữ, nên ba mới thấy chông chênh…

Ba nằm viện được năm ngày, tôi xin chuyển viện lên Sài Gòn để khám lại. Bệnh viện lớn càng quá tải hơn ở quê. Tôi trải chiếu để ba nằm cho đỡ mệt. Góc bên kia, giọng một phụ nữ lớn tuổi cứ liên tục kêu rên: “Bệnh viện gì mà đông phát khiếp”, “Bắt số 225 vầy biết chừng nào tới tui hả trời”, “Ông quạt mạnh tay cái coi, khỏe cùi cụi mà làm như sắp chết vậy”…

Ba khều tôi: “Chắc bà ấy bệnh nhiều nên khó chịu. Số của ba 200 hả con, đổi cho bà ấy để bả khám sớm chút”. Tôi nghe lời ba, mang số qua đổi. Dì ấy thở ì ạch, mặt cau có. Nghe tôi nói đổi số, dì buông gọn lỏn: “Sao tự dưng đổi, có tiền bạc gì không?”.

Anh con trai bước qua chào ba tôi để cảm ơn. Ba tôi hỏi anh quê ở đâu. Nghe nói người cùng tỉnh, ba nhổm dậy dòm qua. Hai người cùng sững sờ. Ba lắp bắp: “Là… là… cô Hiền phải không?”. Tôi giật thót, quay lại nhìn “kẻ thứ ba” vô hình của má bấy lâu.

Dì ấy mập ù, tóc tai xơ xác, bộ ngực thả rông xập xệ… dường như chẳng liên quan gì tới dì Hiền da trắng, tóc dài, dáng cao ba hay nhắc bấy lâu. Có lẽ cảm giác của ba cũng bàng hoàng giống tôi nên thăm hỏi gượng gạo. Lúc về, tôi trêu ba: “Gặp “người ta”, mãn nguyện rồi hả ba?”. Ba thở dài: “Thà đừng gặp…”.

Từ bữa đó, ba cư xử với má dịu dàng nhỏ nhẹ. Ảo ảnh ba bắt được rồi, cũng chỉ là ảo ảnh thôi, má mới là thực tại của ba. May, cuối cùng ba cũng ngộ ra điều đó.

Đỗ Minh Thùy


 

Một câu chuyện cảm động về tình cha-Đăng Dũng-Truyen ngan

Đăng Dũng

Tôi vẫn thường ngân nga khúc hát “tình cha”. Bởi tôi hiểu rằng, đó là thứ tình yêu không hình dáng, không màu sắc, cũng không có giai điệu, nhưng lại nâng tôi lên tới tận trời xanh…

 Nếu tới phố chợ công nhân ở Thiết Lĩnh, Liêu Ninh (Trung Quốc) vào mỗi sáng tinh mơ hay chiều tối, bạn sẽ nhìn thấy một ông lão đang chậm rãi đẩy xe đậu hũ. Chiếc loa sạc điện trên xe phát ra một giọng nữ lảnh lót: “Bán đậu hũ đây, đậu hũ chính tông đây! Đậu hũ đây”. Giọng nói đó là của tôi, còn ông lão ấy là cha tôi. Cha là một người câm điếc….

 Mãi cho tới sinh nhật 20 tuổi, tôi mới có đủ dũng khí để thu âm giọng nói của mình cho chiếc xe đậu hũ của cha, thay cho cái chuông đồng mà ông đã lắc suốt mấy chục năm qua. Nhớ lại những năm đầu của thập niên 80, khi vẫn còn là đứa trẻ 2-3 tuổi, tôi đã hiểu rằng có một người cha câm điếc sẽ khổ sở tủi nhục tới nhường nào. Vì vậy, từ nhỏ tôi đã ghét ông.

 Lần nọ, tội gặp một thằng bé bước tới xe của cha tôi mua đậu hũ. Nhưng khi cầm túi đậu hũ rồi nó không trả tiền mà chạy mất. Cha cứ rướn cổ về phía trước muốn gọi nó mà không phát ra được tiếng nào. Lúc đó tôi không thể đuổi bắt thằng nhỏ để đấm cho nó vài cú như các anh mình. Tôi đau lòng nhìn cảnh tượng ấy mà không nói được lời nào. Tôi không ghét thằng nhỏ, chỉ hận vì cha tôi là một người câm điếc.

 Di vật duy nhất mẹ để lại cho cha khi bà rời xa chúng tôi là tấm ảnh chụp chung với cô hàng xóm khi về nhà chồng. Nó thành nguồn an ủi động viên duy nhất của cha mỗi khi tôi tỏ thái độ lạnh nhạt. Cha ngắm bức ảnh thật lâu cho tới khi lấy lại được tinh thần và đi làm việc lại. Điều đáng giận nhất của tôi khi đó là những đứa trẻ khác gọi tôi là “nhỏ ba câm” (trong nhà tôi xếp thứ ba).

 Lúc chửi không lại chúng, tôi lại chạy về nhà. Đứng trước mặt cha đang mài đậu hũ, tôi tức giận vẽ lên đất một vòng tròn rồi nhổ một bãi nước bọt vào trong đó. Mặc dù không hiểu rõ hành động này có nghĩa gì, nhưng khi những đứa trẻ khác chửi tôi chúng vẫn thường làm thế. Tôi cho rằng đây là cách độc ác nhất để mắng một người câm.

 Lần đầu tiên tôi dùng cách này để mắng cha, ông đang làm việc bèn ngưng tay, đứng lặng nhìn tôi rất lâu và nước mắt cứ thế tuôn rơi như suối. Tôi rất ít khi nhìn thấy ông khóc, nhưng tối hôm đó ông đã trốn trong phòng làm đậu hũ khóc suốt đêm. Đó là một thứ nước mắt đau đớn bất lực tới không thốt thành lời. Tôi phát hiện ra cách để bộc lộ sự tủi nhục của mình với cha chính là mắng ông. Từ sau lần đó, mỗi khi bị ức hiếp tôi lại chạy tới trước mặt ông và mắng ông thậm tệ, sau đó tôi mặc kệ ông đứng đó và bỏ đi. Cũng từ sau lần ấy, tôi không thấy ông khóc nữa, chỉ biết ông cứ ngày một gầy yếu và già đi.

 Vì ghét cha, tôi nỗ lực chăm chỉ học hành. Vì ghét cha, tôi cố hết sức ôn thi vào đại học để rời khỏi cái làng nơi mà ai ai cũng biết cha tôi là một người câm. Đây là nguyện vọng lớn nhất của tôi khi ấy. Tôi không biết các anh trai mình đã thành gia lập thất như thế nào, cũng không cần biết căn phòng làm đậu của cha đã thay bao nhiêu khuôn mới, càng không cần biết đông đi hạ đến cái chuông đồng lắc đến mòn ấy đang vang khắp bao nhiêu thôn làng… Chỉ biết rằng, tôi đã bắt bản thân mình lao vào học điên cuồng như thù như hận.

 Cuối cùng tôi đã thi đỗ đại học. Sau bao ngày tháng mong đợi, cuối cùng tôi cũng có cơ hội thoát khỏi người cha câm điếc ấy. Tôi sung sướng trong lòng, đếm từng ngày từng giờ để lên đường vào thành phố. Hôm ấy, cũng là lần đầu tiên cha mặc chiếc áo dài màu xanh lam mà cô tôi đã may cho ông từ lâu. Đây là chiếc áo “diện” nhất trong tủ của cha mà bình thường ông không dám mặc đến. Ông ngồi dưới ánh đèn bày tỏ niềm vui sướng và lấy một đống bạc giấy còn vương mùi đậu hũ nhét vào tay tôi, miệng ê a ê a “nói” không ngừng. Tôi nghe mà không hiểu ông nói gì, nhìn mà không biết ông định làm gì. Khi cha dẫn hai người chú và các anh trai tôi lôi con lợn béo tốt mà ông đã chăm chút nuôi suốt 2 năm ra giết thịt, đãi bà con thân thuộc ăn mừng tôi thi đậu đại học, không biết điều gì đã làm tan vỡ trái tim sắt đá của tôi khi ấy. Tôi chợt đứng ngây người…

 Và tôi oà khóc! Tôi òa khóc như một đứa trẻ vì thương cha.

 Trong bữa cơm, tôi gắp cho cha mấy miếng thịt lợn, đôi mắt nhoà lệ, tôi lắp bắp: “Cha, cha ơi, cha ăn đi”. Cha không nghe thấy nhưng ông hiểu được ý của tôi, ánh mắt ông lóe lên tia sáng chưa từng có. Ông uống cạn một hơi rượu nếp hòa cùng nước mắt, ăn thêm những miếng thịt do con gái gắp cho mình, vì hôm nay ông thấy vui thật sự. Ông đã uống đến say vì vui mừng, khuôn mặt đỏ bừng, ông nói bằng thứ ngôn ngữ khua chân múa tay! Đã 18 năm, đã 18 năm rồi từ ngày mẹ rời đi, chưa bao giờ tôi gọi ông một tiếng “cha” cho thành hình. Đó là lần đầu tiên tôi gọi ông những lời đó.

 Cha tiếp tục vất vả làm đậu hũ, và những tờ giấy bạc thấm mùi mồ hôi ấy đã nuôi tôi học xong đại học. Sau khi tốt nghiệp, tôi được phân công về Thiết Lĩnh cách quê tôi 20 km. Khi đã ổn định công việc, tôi muốn đón cha lên thành phố để báo đáp ông những ngày cuối đời muộn màng. Thế nhưng, tôi bất ngờ gặp tai nạn trên đường.

 Và qua lời chị dâu kể lại, tôi mới được biết mọi chuyện xảy ra như thế nào. Hôm ấy, một số người qua đường nhận ra tôi là con ông bán đậu hũ nên đã về báo tin cho anh chị tôi. Thế là, cả hai anh trai và hai chị dâu tôi vội vàng chạy đến, thấy tôi bê bết máu nằm đó bất tỉnh. Cha đến sau cùng đẩy đám đông ra, ôm lấy đứa con mà mọi người đều chắc chắn rằng đã chết rồi. Ông chặn một chiếc xe hơi lớn bên đường, móc trong túi áo ra một mớ tiền lẻ bán đậu hũ rồi nhét vào tay tài xế, sau đó ông ra hiệu cầu xin người tài xế đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu.

 Nhập viện không lâu, các bác sĩ lại cho tôi chuyển viện và ngầm khuyên các anh tôi sớm chuẩn bị hậu sự. Nguyên nhân vì lúc đó họ không đo được huyết áp của tôi, đầu tôi lại bị chấn thương, ngay cả bác sĩ cũng tin rằng tôi sẽ khó qua khỏi.

 Nhưng người cha cả đời đau yếu của tôi, lúc ấy lại toát lên một sức mạnh và sự kiên cường vô hạn. Cha xé nát chiếc áo tang mà anh cả mua về. Ông chỉ vào mắt mình, rồi khoa chân múa tay, ý nói rằng: “Chúng bây không được khóc, cha không khóc thì các con càng không được khóc. Em gái con sẽ không chết đâu, nó mới hơn 20 tuổi, nó nhất định sẽ sống, chúng ta nhất định sẽ cứu sống nó”.

 Các bác sĩ lắc đầu nói với cha rằng: “Con ông vô phương cứu chữa rồi, cho dù muốn cứu cũng phải tốn rất nhiều rất nhiều tiền, cứ cho là tốn nhiều tiền đi cũng chưa hẳn là cứu được”. Những lời này đều được anh cả tôi “phiên dịch” lại cho cha.

 Lúc ấy cha không khóc mà ngã quỵ xuống đất, ánh mắt thất thần. Nhưng rồi rất nhanh sau đó ông đứng dậy, ánh mắt đầy quyết tâm. Ông làm động tác tay, ý nói rằng: “Xin các ông hãy cứu con gái tôi, con gái tôi còn có hi vọng, đừng xem nhẹ, các ông nhất định phải cứu nó. Tôi sẽ kiếm tiền nộp tiền cho bệnh viện, tôi sẽ cho lợn ăn, trồng trọt, làm đậu hũ, tôi có tiền, tôi nhất định sẽ trả được”. Rồi cha lại chỉ tay vào anh và chị dâu tôi, biểu thị: “Tôi còn có chúng nó, chúng tôi cùng nhau cố gắng, chúng tôi có thể làm được”. Thấy bác sĩ không nói gì, ông lại chỉ lên trần nhà: “Tôi có nhà, có thể bán, tôi có thể ngủ trên đất, cứ xem như khuynh gia bại sản, tôi cũng phải cứu con gái tôi sống lại”. Cha lại chỉ vào trái tim mình, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài, ông muốn nói: “Con bé là cốt nhục của tôi, là cả đời tôi, xin hãy cứu nó sống lại”.

 Anh cả vừa khóc vừa dịch những lời của cha cho bác sĩ nghe, khiến vị bác sĩ cảm động tâm can, nước mắt ông đầm đìa nhìn cha. Tình yêu vĩ đại của cha không chỉ giữ tôi lại nơi trần thế mà còn mang đến lòng tin và quyết tâm để bác sĩ mạo hiểm cứu tôi. Tôi được đưa vào phòng mổ. Cha ngồi bên ngoài, cứ đi tới đi lui ngoài hành lang trong tâm trạng bất an, đến mức đôi dép của ông đã mòn cả đế. Ông cứ ngồi chờ suốt mười mấy tiếng đồng hồ đến nỗi miệng phồng rộp cả lên. Ông không ngừng cầu Phật trong hỗn loạn, cầu xin sự ban ơn của Đức Phật từ bi, khẩn cầu ban cho con gái ông sự sống.

 Trời cũng động lòng người, và tôi đã qua khỏi như một kỳ tích. Nhưng trong thời gian nửa tháng tôi vẫn hôn mê, không hề biết đến tình yêu vô hạn ông dành cho tôi. Đối diện với “người thực vật” như tôi, mọi người đều đã mất đi lòng tin, chỉ có cha là luôn túc trực bên giường bệnh, kiên định chờ tôi tỉnh lại. Bàn tay thô ráp của ông cẩn thận xoa bóp chân tay cho tôi, ông không thể nói được nhưng vẫn liên tục a…a… gọi tôi. Có lẽ ông muốn nói: “Con gái yêu, con tỉnh lại đi, con gái yêu, cha đang chờ con ăn đậu hũ cha mới làm ra đây!”.

 Trong thời gian ấy, để có đủ tiền trả viện phí, ông đã đi khắp các thôn làng mà ông từng tới bán đậu hũ, và bằng sự trung hậu và lương thiện của nửa cuộc đời, ông đã nhận được sự ủng hộ đủ để con gái ông bước qua ranh giới sinh tử. Bà con cùng nhau góp tiền và ông vẫn đều đặn ghi vào cuốn sổ tay với nét chữ xiêu vẹo, chân thật: anh Trương Tam 20 đồng, Lý Cương 100 đồng, thím Vương 65 đồng…

 Sau nửa tháng trời ròng rã, cuối cùng tôi cũng mở mắt. Tôi thấy trước mắt mình là một màu trắng như Thiên Đường, ngoảnh sang trái, tôi nhìn thấy một ông già gầy yếu với cái đầu bạc trắng. Ông nhìn thấy tôi tỉnh lại mà vui mừng đến a…a… gọi to lên, mái tóc bạc phút chốc bị những giọt mồ hôi xúc động thấm đẫm. Cha, người cha mà nửa tháng trước đây tóc vẫn còn xanh, nay như già thêm 20 tuổi.

 Cái đầu bị cạo trọc của tôi dần dần mọc tóc, cha vuốt ve đầu tôi và mỉm cười dịu dàng hiền từ. Đợi đến nửa năm sau, khi mái tóc đã có thể tết thành lọn, tôi nắm tay cha, ra hiệu bảo ông chải đầu cho mình. Cha trở nên vụng về vô cùng, ông chải từng lọn tóc, suốt cả buổi cũng không tết tóc được hình dáng mà ông hài lòng. Rồi cha đẩy xe đưa tôi ra ngoài hành lang hít thở khí trời, gặp ai tôi cũng khoe hai lọn tóc được chính tay cha bện. Những ngày ấy tôi giống như đứa trẻ đang cố hàn gắn lại một “khoảng trời đã mất” cho cha…

 Chúng tôi cùng nhau cố gắng trả hết nợ, cha cũng chuyển vào thành phố sống với tôi, có điều ông không muốn ngồi rảnh rang cả ngày. Và để giúp cha thoả niềm vui lao động như xưa, tôi thuê cho ông một gian nhà nhỏ làm đậu hũ ở gần đó. Đậu hũ mà cha làm rất thơm rất mềm, miếng lại to nên mọi người đều rất thích ăn. Tôi lắp trên xe đậu hũ của ông một cái loa bằng điện, mặc dù cha không nghe thấy âm thanh rao bán lanh lảnh của tôi, nhưng ông hiểu được ý nghĩa của nó. Và mỗi khi ấn tay vào cái nút phát trên loa, ông sẽ ngẩng đầu lên, niềm hạnh phúc và mãn nguyện lại tràn ngập trên gương mặt ông.

 Tôi thường nghĩ cuộc sống giống như một bản giao hưởng tràn ngập tình yêu. Nếu chúng ta chú ý lắng nghe, cảm thụ sẽ hiểu được sức lay động tới tận tâm can. Tuy nhiên người cha câm đã giúp tôi hiểu được rằng thứ âm nhạc đích thực vĩ đại nhất là thứ âm thanh không lời. Nó có một sức mạnh vô cùng to lớn, mang tình yêu vô bờ bến của cha dành cho tôi vút cao lên tận trời xanh. Hãy dành lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho những ông bố của chúng ta, cầu mong họ luôn khỏe mạnh bình an với tình yêu vô biên dành cho con cái.

 Cha mẹ chính là những người yêu thương bạn hơn hết thảy ai trong cuộc đời này. Tình yêu của họ là một thứ tình cảm vị tha, vô tư lợi và xuất phát từ lòng từ bi thực sự. Dù một đời lấm lem bùn đất, nhễ nhại mồ hôi, bạn hãy nhớ rằng cha mẹ luôn là thiên sứ đẹp nhất trong lòng ta dù đôi lúc trên gương mặt thiên sứ ấy có hằn cứa những dấu vết thời gian khắc khổ.

 Người Việt có một câu ca dao đã đi vào tâm thức bao thế hệ: “Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra“. Ơn nghĩa ấy, một đời làm con nào có thể quên? Nhưng cha mẹ nào có ăn đời ở kiếp với con? Một sớm mai, nhìn trong gương thấy tóc cha mẹ đã điểm bạc, con bỗng thấy ngày tháng cuộc đời này sao mà mong manh, hư ảo. Nhận ơn một giọt, báo ơn một dòng, lòng con như thắt lại khi biết dẫu có dành cả kiếp này trả nợ, đền ơn cũng không thể bù đắp cho cha mẹ. Quả thực là:

 “Phụ hề sinh ngã

Mẫu hề cúc ngã

Ai ai phụ mẫu

Sinh ngã cù lao”

 Tạm dịch: Cha sinh ta, mẹ bồng bế ta. Cha mẹ nuôi ta vất vả, xót xa tấm lòng

 Với mỗi người gặp gỡ trong đời, hãy thực lòng trân trọng họ, hãy trao đi yêu thương và thiện lành, hãy đối xử chân thành và ấm áp. Một khi hai mắt kia khép lại, cõi hồng trần cuồn cuộn này chỉ còn là giấc mơ hư ảo. Khi ấy, dẫu có muốn yêu thương một ai, liệu ta còn có thể chăng?

 Đăng Dũng    

Phóng viên Đức vạch trần nhiều vụ lừa đảo ở Việt Nam

Ba’o Tieng Dan

Việt Hùng

20-6-2024

Ông Peter Giesel, 55 tuổi, người Đức, là một phóng viên truyền hình và là chủ nhiệm chương trình TV được chiếu thường xuyên trên đài “Kabel Eins” (Kênh Một) từ năm 2015. Chương trình này có tên là “Achtung Abzocker”, nghĩa là “Coi chừng lừa đảo”.

Ông Giesel thu thập tin tức lừa đảo qua mạng xã hội hoặc do chính các khán giả là nạn nhân tố cáo đến ông.

Ông Giesel làm việc theo hai chủ đề:

1.- Lừa đảo qua các dịch vụ du lịch:

Sau khi có đầy đủ tin tức, ông Giesel sẽ lên phương án làm việc. Ông sẽ đi đến hiện trường trên khắp thế giới để xác minh các vụ lừa đảo này. Ông sẽ tự đóng vai là nạn nhân để xem mình sẽ bị lừa như thế nào. Đi chung với ông lúc nào cũng có một chuyên viên thu hình. Chuyên viên này sẽ thu hình một cách kín đáo để kẻ lừa đảo không biết.

Sau đó ông sẽ đối thoại trực tiếp với kẻ lừa đảo và cho xem các video để chứng minh. Nếu cần, ông sẽ thưa cảnh sát và trong nhiều trường hợp ông đã đòi lại được những mất mát dùm cho khán giả.

2.- Lừa đảo qua các dịch vụ sửa chữa đồ gia dụng:

Ông Giesel thực hiện một hiện trường giả, có các máy móc (giả bị hư hỏng) và gọi điện thoại hoặc qua mạng để đặt thợ sửa chữa đến tận hiện trường.

Các thợ khi sửa chữa sẽ được chuyên viên của ông thu hình qua các camera đặt bí mật trong nhà. Nếu có phát hiện sự lừa đảo, ông Giesel sẽ xuất hiện và đối thoại trực tiếp với kẻ lừa đảo. Các hình thức lừa đảo thường là hóa đơn giá cao, sửa những gì không cần thiết hoặc lừa khách hàng mua máy mới.

Riêng ở Việt Nam, ông đã phát hiện nhiều vụ lừa đảo và đã trình chiếu trên đài “Kabel Eins” (Kênh Một):

Trải nghiệm 1: Taxi lừa đảo ở Hà Nội, chiếu ngày 25/6/2020, dài 11 phút, tiếng Đức. Mời xem: https://www.sendungverpasst.de/content/achtung-abzocke-122

Ông Giesel và chuyên viên thu hình một xe taxi chạy từ phi trường về Nhà Hát Lớn (30 cây số, giá chính thức 472.000 VNĐ). Nhưng ông đã gặp phải taxi lừa đảo, lấy 900.000 VNĐ.

Lần thứ hai, ông đặt xe đi đoạn ngắn, giá đồng hồ là 16.000 VNĐ, nhưng tài xế lừa đảo đòi 160.000 VNĐ. Ông Giesel lên tiếng phản đối thì tài xế nói là mình nói nhầm.

Lần thứ ba, ông đi một taxi có đồng hồ đã bị sửa đổi, đồng hồ nhẩy tiền điên loạn, và đòi ông 985.000 VNĐ. Ông đối thoại cứng rắn với tài xế lừa đảo và chỉ trả 100.000 VNĐ.

Trải nghiệm 2: Lừa đảo khách để ép mua hàng, chiếu ngày 25/6/2020, dài 5 phút, tiếng Đức. Mời xem: https://www.sendungverpasst.de/content/achtung-abzocke-138

Các bà/ cô bán hàng rong đã dụ ông Giesel dàn cảnh chụp hình và sau đó ép mua hàng với giá cao. Cô bán hàng đã chụp tiền giấy giá trị cao của ông, rồi chỉ thối lại tiền lẻ. Ông bị ép mua một ít trái cây mà phải trả 150.000 VNĐ. Nhưng với số trái cây đó, từ một bà bán hàng rong lương thiện, ông chỉ phải trả 30.000 VNĐ.

Trải nghiệm 3: Lừa đảo khách nước ngoài du lịch Việt Nam, chiếu ngày 13/6/2024, chương trình dài 87 phút, tiếng Đức. Mời xem: https://www.sendungverpasst.de/content/achtung-abzocke-25

Vì chương trình dài 87 phút nên không tiện tường thuật hết trong bài này.

Ngoài ra  ông Giesel còn trình bày nhiều trường hợp lừa đảo khác ở Việt Nam trong kho lưu trữ YouTube của ông. Mời xem: https://www.youtube.com/results?search_query=achtung+abzocke+vietnam


 

 S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Báo chí cách mạng

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả:  Tưởng Năng Tiến

20/06/2024

Bác sỹ Tom Dooley qua đời năm 1961. Mãi đến vài chục năm sau, tôi mới biết đến tác phẩm đầu tay của ông (Deliver Us from Evil) do Farrar, Straus & Cudahy xuất bản từ 1956. Đây là một tập bút ký, có hình ảnh minh hoạ đính kèm, về cuộc di cư ồ ạt (vào giữa thế kỷ trước) của hằng triệu người dân Việt. Họ ra đi chỉ với hành trang duy nhất là niềm tin vào tình người, và không khí tự do, ở bên kia vỹ tuyến.

Rồi họ đã được tiếp đón, hoà nhập và sinh sống ra sao nơi miền đất mới? Câu trả lời có thể tìm được – phần nào – qua một tác phẩm khác (Sài Gòn – Chuyện Đời Của Phố) của Phạm Công Luận, do Hội Nhà Văn xuất bản năm 2013. Xin trích dẫn đôi ba đoạn ngắn :

“Những người trong giới trí thức, nghệ sĩ miền Bắc chuyển vào Sài Gòn ấp ủ bao nhiêu hoài bão để thực hiện ở quê hương mới. Tuy nhiên, dù có nổi tiếng thì họ cũng phải đối diện với bao khó khăn để hòa nhập vào đô thị mà họ sẽ sống lâu dài này. Báo Đời Mới năm 1954 đã làm một chuỗi phóng sự hồi mới vào của các văn nghệ sĩ, có nhiều chuyện cảm động đáng suy gẫm về những gì họ đã gặp.

 Nhà văn Thượng Sỹ, một nhà văn nổi danh từ thời tiền chiến mà trong cuốn Bốn mươi năm nói láo, nhà văn Vũ Bằng thường nhắc tới. Gia đình ông vào Sài Gòn định cư chỉ có bốn người, gồm hai vợ chồng, đứa con nhỏ và chị giữ em. Tuy nhẹ gánh gia đình, tên tuổi từng nổi tiếng là nhà phê bình văn chương, cả nhà ông cũng gặp những khó khăn ban đầu…

 Một bữa, ra chợ mua đồ, bà vợ ông gặp một chị không quen, hỏi thăm qua lại thế nào mà chị nói ngay : ‘Thôi, chị cứ theo tôi về nhà ba má tôi. Chị nhận là bạn cũ của tôi, thế nào ông bà cũng cho ở đậu’. Cả nhà lại đến đó ở, một căn nhà lá rộng rãi ở đường Quang Trung, Gò Vấp. Ông bà chủ nhà đã lớn tuổi, còn làm việc được, chuyên nghề đúc ống cống xi măng.

 Ông bà nói ngay với khách lạ :‘Thầy cô cứ ở đây với tôi, khỏi phải mua giường chiếu, mùng mền, đồ bếp, tôi có sẵn cả. Tôi để thầy cô dùng chung. Gạo củi, mắm muối, cứ tự nhiên nấu cơm mà ăn!’ Bà chủ còn nói là bà không lấy một xu nhỏ.

 Gia đình Thượng Sỹ ở đó, không muốn lạm dụng lòng tốt của ông bà chủ nhà nên bà Thượng Sỹ xin tự lo ăn uống, chỉ ở nhờ thôi. Ông chủ nhà nói lên điều xuất phát từ đáy lòng : ‘Cô Hai chớ nề hà. Con gái tôi nói cho tôi hay thầy Hai làm báo, nên tôi quý thầy lắm. Vì bấy lâu nay đọc báo, tôi thấy các ông nhà báo luôn bênh vực anh em lao động chúng tôi. Tôi có phải nhịn ăn mà giúp thầy cô, tôi cũng vui lòng!”

 Sau này, nhà văn Thượng Sỹ nói với tác giả bài tường thuật thượng dẫn : ‘Tôi cứ tưởng sảy nhà ra thất nghiệp… nào ngờ tôi lại hai lần ‘sa’ vào hai cảnh gia đình lao động. Ấy cũng là tôi hái quả của một cây mà các anh vun bón cho tươi tốt…”

“Các anh” trong câu văn thượng dẫn – tất nhiên – là những nhà báo miền Nam, những người mà độc giả dù có phải “nhịn ăn mà giúp” vẫn cảm thấy “vui lòng” vì họ luôn đứng về phía những người cô thế. Miền Bắc cũng không thiếu những người cầm bút với quan niệm tương tự:

Tam Lang viết Tôi Kéo Xe năm 1932, Ngô Tất Tố sáng tác Tắt Đèn năm 1937, Nguyên Hồng xuất bản Bỉ Vỏ năm1938. Tác phẩm Con Trâu của Trần Tiêu đăng từng kỳ trên báo “Ngày Nay” từ số 140 (ra ngày 10/12/1938) trước khi được in thành sách, vào năm 1940.

“Ngày 14-12-1956, Chủ tịch Hồ Chí Minh ký ‘Sắc lệnh về chế độ báo chí’, buộc người dân ra báo phải xin phép, chấm dứt trên miền Bắc thời kỳ ai muốn làm báo chỉ cần đăng ký mà người dân An Nam được hưởng gần một thế kỷ dưới thời thực dân Pháp.” (Huy Đức. Bên Thắng Cuộc, tập II. OsinBook, Westminster, CA: 2013). Bắt đầu từ đây thì sách báo hoàn toàn nằm trong tay Nhà Nước, và những người cầm bút buộc phải đứng cùng phe với những kẻ cầm quyền.

Ngày 21 tháng 1 năm 1960, hai công dân Việt Nam (Nguyễn Hữu Đang và Thụy An) bị kết án 15 năm tù vì tội “phá hoại chính trị” và “làm gián điệp” bởi Toà Án Nhân Dân Hà Nội. Vì đây là một phiên “toà kín” nên không ai biết hai nhân vật này đã “phá hoại chính trị” ra sao, và đã “làm gián điệp” cho “thế lực thù địch” nào – ngoài những người làm báo :

  • Báo Thời Mới(21/01/1960): Năm tên gián điệp phản cách mạng, phá hoại hiện hành cúi đầu nhận tội …Nguyễn Hữu Đang và Thụy An, đầu sỏ chủ mưu, bị phạt giam 15 năm và mất quyền công dân 5 năm sau khi hết hạn giam”.
  • Báo Nhân dân(21/01/1960): Trước tòa án, với những bằng chứng đầy đủ, bọn gián điệp nói trên đã nhận hết tội lỗi của chúng.
  • Báo Thủ đô Hà Nội( 21/01/1960): Tên Nguyễn Hữu Đang thú nhận: “Báo Nhân văn có tính chất chính trị ngay từ số 1. Mục đích của tờ báo là khích động quần chúng cùng với chúng tôi chống lại lãnh đạo”.
  • Báo Văn học(05/02/1960): Nguyễn Hữu Đang thú nhận: “Tư tưởng của chúng tôi là phản động nên chúng tôi ra tờ báo Nhân văn để chống đối lãnh đạo, kích động quần chúng làm áp lực đấu tranh”. Ngoài báo Nhân văn, Nguyễn Hữu Đang còn dùng nhà xuất bản Minh Đức làm một công cụ để chống cách mạng. Y cung khai:“Tôi đã biến nhà xuất bản Minh Đức thành một công cụ chống lãnh đạo.”

Không phải là vô cớ mà nhà văn Võ Thị Hảo kết luận : “Cấm báo chí tư nhân là tội ác.” Sự “ác độc” này được duy trì và nuôi dưỡng xuyên suốt gần hai phần ba thế kỷ qua :

  • Ngày 29/11/2006, T.T. Nguyễn Tấn Dũng ban hành chỉ thị 37/2006kiên quyết không để tư nhân hóa báo chí dưới mọi hình thức.
  • Ngày 3/4/2019, T.T. Nguyễn Xuân Phúc đã ký Quyết định 362/QĐquy định báo chí là phương tiện thông tin, quan trọng đặt dưới sự lãnh đạo trực tiếp, toàn diện của Đảng, sự quản lý của Nhà nước.

Cái cách mà Đảng và Nhà Nước xử dụng “công cụ tuyên truyền, vũ khí tư tưởng” từ hơn nửa thế kỷ qua, xem ra, đã trở thành thảm họa :

  • NS Tuấn Khanh: “Cũng cần có lúc, các nhà nghiên cứu về lịch sử nên đặt lại câu hỏi, vì sao ngày 21-6 hàng năm, được gọi là ngày Báo chí Việt Nam, chứ không phải gọi đúng tên là ngày báo chí của đảng Cộng sản Việt Nam?
  • FB Huynh Ngoc Chenh: “Người cộng sản rất tự hào mình là cộng sản tại sao nền báo chí của đảng không mang đúng tên lại phải lấp liếm qua thành báo chí cách mạng?”
  • Nhà báo Phan Anh: “Báo chí nước ta nó đã băng hoại tới mức độ không thể cứu vãn nổi, và nhiều kẻ điều hành nó cũng như những kẻ tham gia đóng góp cho nó đa phần là một lũ vừa ngu dốt vừa vô liêm sỉ đến cùng cực…”

Ông có nói quá chăng?

Câu trả ‘lời’ có thể tìm được qua tiêu đề của dăm/bẩy bản tin, xuất hiện trên “làng báo  cách mạng” vào những ngày tháng gần đây :

Tuổi Trẻ & Thanh Niên sa đọa tới cỡ đó lận sao? Cái được mệnh danh là những “nhà báo cách mạng”, hiện nay, chả lẽ chỉ rặt là một phường vô lại?


 

 Ông gốc Việt nghi sát hại con của bạn gái năm 2023 nay bị đưa ra xử tội

Ba’o Nguoi-Viet

June 20, 2024

DOTHAN, Alabama (NV) – Một cô gái vị thành niên tại Dothan bị một người đàn ông mà các nhà điều tra tuyên bố sát hại và cưỡng hiếp tại tư gia trước Lễ Giáng Sinh không lâu, nay bị một bồi thẩm đoàn Quận Houston truy tố, Đài WDHN News loan tin hôm Thứ Ba, 18 Tháng Sáu.

Minh Thanh Nguyễn bị truy tố vào Thứ Năm tuần rồi, dự trù ngày xét xử ​là giữa Tháng Chín.

Minh Thanh Nguyễn bị bắt giữ vào Tháng Mười Hai 2023 và bị buộc tội giết người-hiếp dâm và giết người-trộm cắp trong cái chết của Trương Thị Thúy Dương, 17 tuổi.

Bị cáo Minh Thanh Nguyễn (Hình: Dothan Police Department)

Vào ngày 9 Tháng Mười Hai, Dương được mẹ và chị ruột phát giác nằm ngửa trên giường tại tư gia trên đường Hartford Highway, lúc đó nạn nhân bị trọng thương. Nạn nhân qua đời sau khi được chở đi cấp cứu ở bệnh viện Dothan.

Theo kết quả giảo nghiệm tử thi, Dương bị siết cổ và cưỡng hiếp bằng một cây gậy tập yoga dài 2 foot.

Theo các nhà điều tra thuộc Sở Cảnh Sát Dothan, Minh Thanh Nguyễn và mẹ của Dương từng có quan hệ tình ái và chung sống ở Mississippi trước khi dời tới Dothan. Sau đó hai người đường ai nấy đi, được cho là vì Dương và hai chị em ruột không ưa Minh Thanh Nguyễn.

Vào thời điểm Minh Thanh Nguyễn bị bắt giữ, bị can bị buộc tội giết người; tuy nhiên, tội trạng đó bị nâng lên thành tội giết người có chủ đích sau khi các nhà điều tra phát giác ra rằng Dương bị tấn công tình dục và đồ đạc trong phòng ngủ cũng bị cuỗm đi.

Mặc dù tội trạng của Minh Thanh Nguyễn có thể dẫn tới án tử hình, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ Văn Phòng Biện Lý Quận Houston có tìm cách trừng phạt bị can như vậy hay không. (TTHN)


 

UỐN NẮN TÂM HỒN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Cha các con đã biết rõ các con cần gì, trước khi các con cầu xin!”.

Tổng thống William McKinley gắn bó đặc biệt với mẹ mình; ông đến thăm hoặc nhắn tin cho bà mỗi ngày. Khi bị ám sát, ông không hề tỏ ra oán ghét kẻ bắn mình; ông nói, “Ý Cha thể hiện!”. Trước khi chết, ông yêu cầu nghe lại bài thánh ca “Gần Hơn, Chúa Ơi, Gần Hơn!” mà mẹ ông đã hát cho ông từ thuở nằm nôi. Bà đã uốn nắn tâm hồn ông!

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu một bà mẹ đã dạy cho một tổng thống hát bài “Gần Hơn, Chúa Ơi, Gần Hơn!”, thì trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta một ca khúc tương tự – “Kinh Lạy Cha!”. Thế nhưng, có điều gì đó xem ra khó hiểu, vì khi vừa dạy chúng ta kiên trì cầu nguyện, Ngài lại vừa tiết lộ, “Cha các con đã biết rõ các con cần gì, trước khi các con cầu xin!”. Tại sao? Thánh Augustinô giải thích, sẽ không mâu thuẫn chút nào, chẳng qua; Ngài muốn ‘uốn nắn tâm hồn’ con cái!

Việc “Cha trên trời biết rõ” là một niềm an ủi và hy vọng vô bờ, vì những lời này không ngừng khuyến khích chúng ta liên tục hướng về Cha Trên Trời. Lòng đạo đức chân chính không hệ tại ở số lượng ‘lời nói’, cho bằng hệ tại ‘tần suất’ và tình yêu mà một người hướng về Thiên Chúa qua mọi sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong ngày sống! Tại các nhà dòng ngày xưa, cứ mỗi giờ, một hồi chuông nhỏ được ngân lên, nhắc các tu sĩ nhớ Chúa; và họ thường làm dấu, chấp tay, cúi đầu thầm thĩ “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa!”.

Thánh Augustinô khẳng định, “Kinh Lạy Cha”, “Lời Cầu Nguyện của Chúa Giêsu”, hoàn hảo đến mức tài tình tóm gọn chỉ trong một vài từ, đủ mọi điều con người cần kêu xin. Nó được xem như “Một lời kinh, bảy lời cầu”; trong đó, “ba lời dành cho Chúa, bốn lời dành cho người!”. Hai thỉnh cầu đầu tiên, danh Cha cả sáng, Nước Cha và ý Cha trị đến, sẽ chạm đến nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn con người. Và như thế, chúng ta được mời gọi để trở thành tông đồ của Vương Quốc, truyền bá tình yêu Chúa cho anh chị em mình. Ước gì lửa nhiệt thành được nhen nhóm mỗi khi chúng ta ‘phát ra’ những lời này! Xin “ý Cha thể hiện” nghĩa là xin cho tâm hồn được uốn nắn theo ý Chúa.

Thật thú vị, sách Huấn Ca hôm nay gọi Êlia là người “làm nguôi cơn giận của Thiên Chúa, đưa tâm hồn cha ông trở lại với con cháu”. Ông đã ‘uốn nắn tâm hồn’ Israel! Như Êlia, một khi chúng ta thuộc trọn về Chúa, thì đến lượt mình, bạn và tôi cũng có khả năng ‘uốn nắn tâm hồn’ người khác hướng về Chúa để họ cũng hân hoan nhận biết Ngài. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Trước thánh nhan Chúa, người công chính hãy vui mừng!”.

Anh Chị em,

“Cha các con đã biết rõ các con cần gì!”. Thiên Chúa là Cha, biết rõ chúng ta hơn chúng ta biết mình; Ngài chăm sóc chúng ta như một người cha! Ngài không nhìn vào những thành quả bạn chưa đạt được, nhưng nhìn vào những hoa trái bạn đang cưu mang! Ngài không truy tìm thiếu sót, nhưng khuyến khích những tiềm năng. Ngài không chăm chăm vào quá khứ, nhưng tự tin đặt cược vào tương lai. Tại sao? Bởi Thiên Chúa ở gần chúng ta, rất gần! Đừng quên, phong cách của Ngài là gần gũi với lòng nhân ái, sự dịu dàng. Theo cách này, Thiên Chúa đồng hành với chúng ta: gần gũi, xót thương và trìu mến!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin uốn nắn con, để con gần Chúa, gần Chúa hơn. Cho con thuộc về Chúa; từ đó, con có thể ‘uốn nắn tâm hồn’ những ai con gặp trên đường đời!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

***************

Thứ Năm Tuần XI, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

7 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Khi cầu nguyện, anh em đừng lải nhải như dân ngoại ; họ nghĩ rằng : cứ nói nhiều là được nhận lời. 8 Đừng bắt chước họ, vì Cha anh em đã biết rõ anh em cần gì, trước khi anh em cầu xin.

9 “Vậy, anh em hãy cầu nguyện như thế này :

‘Lạy Cha chúng con là Đấng ngự trên trời, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển, 10triều đại Cha mau đến, ý Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời.

11Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày ;

12xin tha tội cho chúng con như chúng con cũng tha cho những người có lỗi với chúng con ;

13xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ.’

14 “Thật vậy, nếu anh em tha lỗi cho người ta, thì Cha anh em trên trời cũng sẽ tha thứ cho anh em. 15 Nhưng nếu anh em không tha thứ cho người ta, thì Cha anh em cũng sẽ không tha lỗi cho anh em.”


 

SAO NHÁT THẾ – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Trình thuật “Đức Giê-su dẹp yên sóng gió” được cả ba Tin Mừng Nhất lãm ghi lại, và không khác biệt nhau nhiều.  Tuy vậy, chỉ có Tin Mừng Mát-thêu và Mác-cô ghi lại lời quở trách của Chúa Giê-su: “Sao nhát thế.”  Lời này cũng có nghĩa: “Tại sao lại sợ?”; “Đức tin nơi các anh còn yếu lắm” và: “Các anh nghĩ tôi là ai mà lại sợ hãi như vậy?”

Chúa Giê-su không dửng dưng trước nỗi thống khổ của nhân loại.  Sau một ngày truyền giáo mệt nhọc, Người mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.  Ở đây, Tin Mừng cho chúng ta một minh chứng: Đức Giê-su là Thiên Chúa quyền năng và cũng là Người thật.  Là con người, Người mệt mỏi kiệt sức; là Thiên Chúa, Người quát mắng cuồng phong và làm cho biển cả trở lại an bình.

Chắc chắn cơn cuồng phong này phải mạnh mẽ và dữ dằn lắm.  Bởi lẽ các môn đệ là những người dân chài chuyên nghiệp, được luyện từ nhỏ để quen với sóng gió, mà lúc này các ông hoảng sợ, tưởng chừng như sắp chết đến nơi.  Lời van nài của các ông đã cho thấy nỗi sợ hãi lớn lao thế nào.  Tuy vậy, khi các ông chấm dứt nỗi hoảng sợ vì bão tố, thì lại là lúc các ông hoảng sợ trước quyền năng của vị Thầy.  Vì vậy, các ông run rẩy nói với nhau: “Vậy người này là ai, mà cả đến gió và biển cũng tuân lệnh?”  Trong truyền thống Kinh Thánh, biển tượng trưng cho quyền năng của ma quỷ và sự dữ.  Biển như một con quái vật, có thể nuốt chửng và hủy diệt tất cả.

Thiên Chúa có quyền năng trên biển cả, vì Ngài là Đấng sáng tạo mọi loài, trong đó có đại dương.  Sức mạnh của biển cả dù có ghê gớm đến đâu cũng nằm trong sự kiểm soát của Đấng Tạo Dựng.  Bài đọc I nói với chúng ta về nhân vật Gióp.  Đang an lành sung sướng đầy đủ, ông bỗng mất hết.  Những người bạn đến thăm đưa ra nhiều lý lẽ để giải thích cho những đau khổ mà ông đang gánh chịu.  Ông Gióp không bằng lòng với cách lý luận đổ lỗi cho quá khứ của ông.  Ông đã muốn đưa cả Thiên Chúa ra tòa!  Mặc dù ở trong tâm trạng đó, ông không hề xúc phạm đến Ngài.  Đoạn văn chúng ta nghe hôm nay là lập luận của Thiên Chúa.  Đúng hơn là lời giáo huấn của Ngài.  Qua đó, Ngài muốn khẳng định với ông Gióp và các người bạn: Ngài là Đấng Sáng tạo quyền năng, có quyền ra ranh giới cho đại dương.  Bài Sách thánh này được đọc cùng với trình thuật Chúa Giê-su dẹp yên sóng gió, sẽ nêu bật nội dung giáo huấn chứng minh Đức Giê-su là Thiên Chúa.  Người có quyền năng trên mọi sự, như Người đã chứng tỏ qua các phép lạ.

Cuộc sống của chúng ta được so sánh như cuộc vượt đại dương.  Cuộc đời này là chốn khách đày, là biển cả mênh mông.  Dù ở bậc sống nào và trong hoàn cảnh nào, mỗi người phải chống chọi với bão tố phong ba.  Chẳng có ai từ khi sinh ra đến khi qua đời đều được hoàn toàn yên hàn thư thái.  Những cơn cuồng phong đang nổi lên xung quanh chúng ta, đó là bệnh tật, tang tóc, chia lìa, tai nạn, bạo lực, khó khăn tài chính, ô nhiễm môi trường…  Chúng ta có cảm tưởng như tất cả đều đang đổ xô về phía chúng ta.  Chính trong bối cảnh này mà Chúa Giê-su nói với chúng ta như Người đã nói với các môn đệ năm xưa: “Sao nhát thế?  Anh em vẫn chưa có lòng tin sao?”  Các môn đệ là những người trước đó đã chứng kiến các phép lạ Chúa Giê-su làm.  Tuy vậy; vào giữa cơn phong ba, lòng tin của các ông vẫn bị chao đảo.  Đức tin của chúng ta đôi khi cũng bị chao đảo như vậy.  Chúng ta có thể tin vào Thiên Chúa trong những lúc bình an hạnh phúc, nhưng khi gặp thử thách gian nan, chúng ta bị cám dỗ nghi ngờ lòng nhân hậu của Thiên Chúa.  Lời Chúa hôm nay giúp chúng ta tự vấn lương tâm: đức tin của tôi vào Chúa ở mức độ nào?  Lòng xác tín vào sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời của tôi như thế nào?  Làm thế nào để tôi sẵn sàng đón nhận những biến cố đau thương của cuộc đời với tinh thần đức tin?  Tin Mừng hôm nay khẳng định với chúng ta: mặc dù cuộc sống đầy thử thách phong ba, chúng ta vẫn có thể sống bình an thanh thản, nếu chúng ta tin Chúa Giê-su đang hiện diện trong cuộc đời.  Lời Chúa đem lại cho chúng ta niềm hy vọng giữa những chông gai của cuộc sống.  Tuy vậy, để tìm được bình an, một điều kiện quan trọng là phải mời Chúa Giê-su đến hiện diện trên “chiếc thuyền cuộc đời” của chúng ta.  Giữa sóng gió phong ba, Người đang hiện diện ở đây, giữa cuộc sống này.

Trong những lời giáo huấn của cho cộng đoàn Cô-rin-tô, thánh Phao-lô cho thấy niềm xác tín nơi bản thân ngài.  Một khi cảm nhận sâu xa sự hiện diện của Đức Giê-su trong cuộc đời, thánh nhân không còn lo lắng sợ sệt gì nữa.  Không có gì trên trần gian có thể làm cho ngài buông rời Chúa Giê-su.  Nếu ngài còn sống ở trần gian, là vì ngài sống cho Chúa và sống vì Chúa.

Xin Chúa Giê-su giúp chúng ta luôn kiên vững đức tin, nhất là những lúc bi đát đau buồn của cuộc sống.  Amen!

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim