ĐỒNG XU XÓT THƯƠNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng!”.

Chuyện kể về Augustin Dupré, người thiết kế các đồng xu; đặc biệt, “Đồng Xu Thiên Thần”. Bị kết án tử hình, Dupré nắm chặt đồng xu trong tay và cầu nguyện; nhìn thấy nó, viên đao phủ cho phép ông trao đổi nó để giữ lấy mạng sống. Từ đó, việc sở hữu “Đồng Xu Thiên Thần” đồng nghĩa với việc sở hữu ‘đồng xu may mắn’. Napoléon từng giữ bên mình đồng xu đó suốt hành trình chinh phục châu Âu cho tới khi ông thất lạc nó. Đó là thời điểm ngay trước trận Waterloo diễn ra, chiến bại lịch sử của ông!

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay không chỉ nói đến ‘đồng xu may mắn’; nhưng còn hơn thế, nói đến ‘đồng xu xót thương!’. Thoạt nghe, “Anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng!”, chúng ta có thể nghĩ đến một cảnh báo đáng sợ! Không! Đồng xu phải trả Chúa Giêsu nói ở đây là ‘đồng xu xót thương’, một hành động của tình yêu!

Chìa khoá để hiểu điều này là Chúa Giêsu muốn chúng ta hoà giải với Thiên Chúa, với anh chị em mình sớm nhất có thể. Ngài muốn tất cả giận dữ, đắng cay và oán hờn phải được loại khỏi tâm hồn, “Hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công!”. Nói cách khác, hãy giao hoà trước khi bạn ra trước toà Chúa. Sự công thẳng của Chúa hoàn toàn được thoả mãn khi chúng ta nhận lỗi và tìm cách sửa lỗi; đồng thời, tha thứ cho anh chị em mình. Như thế, mỗi “đồng xu” được thanh toán là ‘đồng xu xót thương!’.

Một điều mà Thiên Chúa không bao giờ chấp nhận, đó là sự cố chấp. Ngài sẽ thi hành công lý cho đến khi chúng ta “trả hết đồng xu cuối cùng”, nghĩa là biết hối cải và biết tha thứ. Đây là một hành động xót thương của Ngài, Đấng luôn đợi chờ. Sự phán xét của Ngài chỉ tập trung vào tội lỗi, điều duy nhất cản trở tình yêu. “Trả hết đồng xu cuối cùng” còn được coi là hình ảnh của Luyện Ngục. Chúa Giêsu đề nghị chúng ta thay đổi cuộc sống mình ngay bây giờ, tha thứ và ăn năn ngay bây giờ! Hãy có cho mình những ‘đồng xu xót thương!’; bằng không, chúng ta vẫn phải đối mặt với những tội lỗi đó sau khi chết. Tốt hơn, hãy làm những gì có thể khi còn kịp!

Anh Chị em,

“Hãy làm những gì có thể khi còn kịp!”. Như Dupré, bạn và tôi có đồng xu may mắn; nhưng, như Dupré, chúng ta còn phải cầu nguyện. Phải cầu nguyện để có thể vượt qua sự cố chấp chết chóc hầu có thể làm hoà với Chúa, với anh chị em mình; có thể tha thứ cho họ. Bài đọc Các Vua hôm nay cho thấy mẫu gương cầu nguyện tuyệt vời của Êlia! Giữa lúc hạn hán, đất nước sắp diệt vong vì đói, vua quan lo lắng, thì “Êlia đã lên đỉnh Carmel, ông cúi xuống đất, gục mặt vào hai đầu gối” để cầu nguyện. Chúa đã cho mưa đổ xuống! Cũng thế, Chúa sẽ đổ mưa lênh láng xuống lòng chúng ta; ‘đồng xu xót thương’ bấy giờ sẽ là một ‘cánh đồng xót thương’, ‘dòng sông xót thương’, ‘biển trời xót thương’ khi chúng ta giao hoà cùng Chúa, cùng tha nhân. Và với Êlia, vua tôi Israel, chúng ta ngợi khen, “Lạy Thiên Chúa, ca tụng Ngài ở Sion, thật là chính đáng!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để con có thể tận hưởng tự do, xin dạy con biết tận dụng ‘đồng xu xót thương’ bao lâu còn kịp!”, Amen.

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

************

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

Thứ Năm Tuần X Thường Niên, Năm Chẵn

20 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Thầy bảo cho anh em biết, nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời.

21 “Anh em đã nghe Luật dạy người xưa rằng : Chớ giết người ; ai giết người, thì đáng bị đưa ra toà. 22 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : Bất cứ ai giận anh em mình, thì đáng bị đưa ra toà. Ai mắng anh em mình là đồ ngốc, thì đáng bị đưa ra trước Thượng Hội Đồng. Còn ai chửi anh em mình là quân phản đạo, thì đáng bị lửa hoả ngục thiêu đốt. 23 Vậy, nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, 24 thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình. 25 Anh hãy mau mau dàn xếp với đối phương, khi còn đang trên đường đi với người ấy tới cửa công, kẻo người ấy nộp anh cho quan toà, quan toà lại giao anh cho thuộc hạ, và anh sẽ bị tống ngục. 26 Thầy bảo thật cho anh biết : anh sẽ không ra khỏi đó, trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.”


 

Bán trâu mà không bàn bạc, ông Hà Tĩnh chém chết vợ

Ba’o Nguoi-Viet

June 12, 2024

HÀ TĨNH, Việt Nam (NV) – Công An Tỉnh Hà Tĩnh bắt giữ nghi can Mai Văn Hà, 56 tuổi, ở xã Phúc Trạch, huyện Hương Khê, để điều tra về tội “giết người.”

Báo Dân Trí hôm 12 Tháng Sáu dẫn điều tra ban đầu cho biết chiều tối hôm trước, ông Hà đến nhà một ông cùng thôn uống rượu, sau đó đến nhà con trai ruột ở cùng thôn để trông cháu.

Nghi can Mai Văn Hà (trái) tại cơ quan điều tra. (Hình: VNExpress)

Đến gần 12 giờ khuya cùng ngày, ông Hà trở về nhà thì biết vợ mình là bà Trần Thị Hương, 51 tuổi, bán con trâu của gia đình mà không bàn bạc, hỏi ý kiến chồng nên giữa hai người xảy ra to tiếng.

Tức giận, ông Hà lấy cây rựa đi vào phòng ngủ tấn công bà Hương đang ngồi trên giường, chém nhiều nhát vào đầu, cổ, khiến nạn nhân chết ngay tại chỗ.

Sau khi giết vợ, ông Hà rời hiện trường, đến nhà con trai cách đó khoảng 600 mét và nói “đã giết mẹ” rồi bỏ trốn.

Đến khoảng 6 giờ sáng 12 Tháng Sáu, nghi can Hà ra đồn công an đầu thú.

Hồi năm ngoái, trong một vụ mâu thuẫn từ việc tự ý bán hai con trâu của gia đình, người con trai cũng đã xuống tay sát hại cha mình.

Theo báo Người Lao Động hôm 15 Tháng Tám, 2023, Công An Thị Xã Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định, đã bắt khẩn cấp nghi can Trần Ngọc Vương, 41 tuổi, ở xã Hoài Sơn, về tội giết chết ông TNT, 71 tuổi, cha ruột của nghi can.

Nghi can Trần Ngọc Vương. (Hình: Người Đưa Tin)

Qua điều tra cho biết tối 10 Tháng Tám, 2023, sau khi nhậu say về, ông Vương xảy ra mâu thuẫn với cha mình về việc đã tự ý bán hai con trâu nhưng không hỏi ý kiến ông T.

Sau đó, hai cha con lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát. Trong lúc tức giận, ông Vương lấy con dao đâm vào ngực trái của cha mình, khiến ông T. thiệt mạng sau đó.

“Khi xảy ra vụ việc, gia đình báo ông T. tử vong do tai nạn. Tuy nhiên, qua giảo nghiệm và làm việc với những người liên quan, giới hữu trách xác định Vương chính là hung thủ,” một cán bộ Công An Thị Xã Hoài Nhơn cho biết.

Tại đồn công an, nghi can Vương khai do “sử dụng bia rượu nhiều, không kiềm chế được bản thân” nên đã gây ra cái chết cho cha mình. (Tr.N) [qd]


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Làm báo

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

Tưởng gì chớ làm báo, và viết báo thì tôi rành rẽ (lắm) ngay từ lúc thiếu thời. Toàn là những chuyện không vui, hay những kinh nghiệm rất buồn.

Bài viết đầu tiên của tôi xuất hiện ở tạp chí Phổ Thông năm 1967. Dù có ghi rõ ngay ở trang đầu “lấy nhuận bút” nhưng tôi không nhận được đồng xu cắc bạc nào ráo trọi, báo biếu hay thư cảm ơn (suông) cũng khỏi có luôn.

Đúng là một “cái tát” đầu đời, dành cho một mầm non văn nghệ, ở tuổi 15! Từ đó – thỉnh thoảng – tôi lại nhận được thêm vài “cái tát” nữa của quí vị chủ nhiệm/chủ bút, hay … chủ chợ!

Suốt những năm của thập niên 1980, khi vừa mới chân ướt chân ráo đến California, tôi cùng vài người bạn hì hục làm báo và nhà xuất bản Nhân Văn. Độc giả dài hạn không nhiều, khoảng năm bẩy trăm thôi, tiền mua báo chỉ vừa đủ chi trả cho ấn phí và bưu phí.

Chúng tôi cũng kiếm thêm được chút đỉnh nhờ vào quảng cáo, và sách báo bán ngay tại địa phương. Còn số gửi đi những thành phố khác, và tiểu bang xa thì kể như mất trắng. Hiếm có ông bà chủ tiệm, hay chủ chợ, nào sòng phẳng lắm.

Tôi viết báo bị chạy tiền (liền liền) và làm báo bị giật tiền (liên miên) nên nói chuyện sách báo không khỏi cảm thấy đôi chút ngại ngần hay cay đắng.

Tâm cảm buồn phiền này chỉ mới hoàn toàn biến mất trong những ngày qua, sau khi tôi tình cờ được biết qua về tờ báo Hợp Đoàn, phát hành từ Trại Trừng Giới A20 – ở Phú Yên.

Sao lại làm báo trong tù, và cách nào hả Trời?

Một trong những nhân vật chính trong cuộc, A-20 Nguyễn Chí Thiệp (tác giả Trại Kiên Giam – nxb Sông Thu 1992) cho hay :

Trao đổi ý kiến với Trần Danh San và Vũ Văn Ánh, chúng tôi đồng ý với nhau cần phổ biến rộng rãi hơn những hiểu biết ít ỏi về chế độ Cộng sản, về những vấn đề trọng đại của thế giới, để cùng nhau có những cái nhìn xa hơn và sẵn sàng chấp nhận một thời gian tù đày lâu dài, có một niềm tin là chế độ Cộng sản sẽ sụp đổ…

Đúng như tên Hợp Đoàn do anh Vũ Văn Ánh đặt cho tờ báo, Hợp Đoàn thể hiện được phần nào sự đoàn kết, nó không thuộc tổ chức chính trị nào. Ánh, tôi và các em sĩ quan trẻ như Nhì, Ngọc, Cường, Hải… và hai em sinh viên Vũ Văn Dũng và Nguyễn Thanh Nhàn trên lập trường Quốc gia chống Cộng sản.

Không ai tham gia một tổ chức chính trị nào, chỉ có anh Trần Danh San, Chủ tịch Ủy Ban Nhân Quyền, đảng viên Duy Dân, những bài viết của anh trên lập trường chính trị đó, Ánh và tôi đồng ý là tờ Hợp Đoàn sẽ đăng tất cả các bài vở của tất cả các quan điểm chính trị Quốc gia nếu họ đóng góp, dĩ nhiên là trên lập trường chống Cộng.

A-20 Phạm Đức Nhì cho biết thêm :

Đó là một quyển vở học trò khoảng 60, 70 trang bị cắt ngang mất non nửa; giấy trắng tinh, bóng láng, đươc khâu lại cẩn thận. Trang bìa là 2 chữ Hợp Đoàn khổ lớn, được trình bày rất khéo và đẹp. Lật qua vài tờ thì thấy tờ báo được viết tay, chữ đẹp và rõ ràng, dễ đọc, trình bày trang nhã, bắt mắt.

Nội dung các bài viết đều là những vấn đề thời sự nóng bỏng hấp dẫn ở trong trại và ngoài đời. Tôi đọc ngấu nghiến một lúc là hết. Hết mà vẫn thòm thèm, cứ tiếc là tờ báo không dầy thêm vài chục trang nữa. Có thể nói giọng văn truyền cảm và các đề tài thiết thực của tờ báo đã chinh phục tôi hoàn toàn…

Cứ thế, trong khoảng hơn 5 tháng, Vũ Ánh đã cho ra lò 3 số Hợp Đoàn; số sau đẹp hơn, hay hơn số trước. Khi phong trào chống đối ở trong trại lên cao; những người tù đã đồng lòng chây lười (một cách hợp nội quy) khi đi lao động; khi họp hành, học tập thì miệng câm như hến; khi cần phát biểu thì chỉ trích chế độ ăn uống quá thiếu thốn, lao động quá nặng nhọc mà chế độ thăm nuôi, quà cáp quá khắt khe.

Đúng lúc ấy, một số người tù bị coi là ‘nguy hiểm’ lần lượt đi vào xà lim mà không có lý do gì hết. Vũ Văn Ánh là người đầu tiên trong số họ xỏ chân vào cùm. Tờ Hợp Đoàn mất Sáng Lập Viên kiêm Chủ Bút, kiêm Tổng Thư Ký Tòa Soạn tạm thời đình bản…

Sau đó, do độc giả yêu cầu tha thiết quá, anh San, anh Thiệp, Ngọc Đen, Hải Bầu, Vũ Mạnh Dũng đề nghị tôi làm Thư Ký Tòa Soạn. Nhiệm vụ của tôi là đọc, sửa chữa, sắp xếp bài vở rồi giao cho Hải Bầu lên khuôn. Tôi biết kiến thức, khả năng của mình còn chưa tương xứng với công việc có trách nhiệm lớn lao như vậy, nhưng lúc đó tôi bị liệt hai chân, không phải đi lao động nên có điều kiện thuận lợi hơn các anh em khác. Thêm nữa, cái máu liều của thằng lính nhảy dù trong tôi vẫn còn nóng hổi nên tôi đã không từ chối. Hợp Đoàn tiếp tục một cách an toàn được 2 số nữa.

Cái giá phải trả cho năm số báo Hợp Đoàn – tất nhiên – không rẻ. Lần lượt từ ban biên tập, cộng tác viên phát hành (và cả độc giả nữa) đều bị vô cùm hết ráo. Kẻ vài ba tháng, người sáu bẩy năm.

A-20 Nguyễn Thanh Khiết cảm thán :

Sáu năm biệt giam

ba muỗng nước, ba muỗng cơm

chưa lần lung lay ý chí

một đời anh – một đời sĩ khí

bước thấp, bước cao cắn nhục mà đi

ngọn bút hiên ngang

thay làn tên mũi đạn

giữa trại thù nét mực chưa phai

 Thế đâu đã thôi!

Làm báo chui trong một xã hội theo chế độ toàn trị đã là một chuyện động trời rồi, nói chi đến việc phát hành một thứ underground press giữa một trại tù được mệnh danh là Thung Lũng Tử Thần :

Tôi không biết có phải do ảnh hưởng của việc Hà Nội thỏa thuận chương trình Tìm Kiếm Người Mỹ Mất Tích hay Chương trình nhân đạo đưa những cựu tù nhân cải tạo đi tái định cư ở Hoa Kỳ hay không mà một số anh em chúng tôi được chuyển về một trại gần Saigon hơn, đó là trại Z-30A Xuân Lộc thuộc tỉnh Long Khánh, một trại mà cuộc sống của tù nhân cải tạo tương đối thoải mái hơn so với A-20… nhóm chúng tôi gồm T.D.S, N.C.T và Ng. “đen” lại bị di lý về nhà tù số 4 Phan Ðăng Lưu trước cửa chợ Bà Chiểu năm 1986 để ra tòa vì công an Saigon đã nắm được bằng chứng chúng tôi bí mật cho ra tờ Hợp Ðoàn ở A-20.

 Nhưng khi hỏi cung xong và có bản cáo trạng đòi án chung thân đối với 4 người chúng tôi và theo kế hoạch nhà cầm quyền dự tính đưa ra xử trước tòa ngay sau vụ xử nhà văn Doãn Quốc Sỹ và Dương Hùng Cường, nhưng vào giờ chót Viện Kiểm Sát lại quyết định không truy tố nữa … (Vũ Ánh. Thung Lũng Tử Thần. Người Việt Books: 2014).

Cái quyết định bất ngờ này, theo thiển ý, chả phải vì “chương trình nhân đạo” nào cả mà chỉ vì nhà đương cuộc Hà Nội (“vào giờ chót”) bỗng chợt nhận thức được rằng khoác thêm cái bản án chung thân cho những con người đã trải qua gần hết đời mình trong những trại biệt giam (mà không hề nao núng) chả phải là chuyện khôn ngoan.

Thêm một phiên tòa dành cho tờ Hợp Đoàn chỉ giúp cho công luận thấy được rõ hơn sự tàn bạo của chế độ hiện hành, cùng tính chất bất khuất và can trường của những kẻ thuộc bên thua cuộc mà thôi.

Chỉ có điều đáng tiếc là cái tinh thần Hợp Đoàn đã không “nở hoa” nơi vùng đất tự do, theo như lời “phàn nàn” của chính người chủ xướng, nhà báo Vũ Ánh :

 Sống trong một cộng đồng mà lúc nào cũng nghe những lời kêu gọi đoàn kết để chống Cộng nhưng ngược lại lúc nào cũng chỉ nghe thấy, đọc thấy những tranh cãi về một chuyện rất nhỏ nhặt chẳng hạn như con số người đến tham dự một buổi sinh hoạt nào đó, tổ chức này không ngồi chung hay đứng chung với tổ chức kia, không những thế lại còn ngáng chân nhau, chỉ trích nhau thậm tệ, liệu có ai là không thấy ngượng không ?

Thế mới biết tự do cũng giống y như thời giờ và tiền bạc vậy, hễ cứ có thừa là thế nào cũng bị lạm dụng hay phung phí. Cái gì hiếm thì mới quí!


 

Tô Lâm chơi đẹp: Tỏ Thái Độ với Trung Quốc

Đài Á Châu Tự Do trích từ bình luận của blogger Nam Việt

Đối với các lãnh đạo Cộng sản Việt Nam (CSVN), cách lấy lòng dân nhanh nhất là tỏ thái độ cứng rắn với chính quyền Trung Quốc, kẻ thù trong tâm thức người Việt, bất chấp đó là trình diễn ngoại giao hay có thật. Lịch sử cầm quyền và mị dân từ hai thập niên nay của các tay lãnh đạo Ba Đình đã chứng minh điều đó.

Khởi đầu, người đã làm hàng triệu người Việt nô nức, lầm tưởng và đến nay vẫn còn lại một số nạn nhân, đó là trường hợp của Nguyễn Tấn Dũng. Cách mà Dũng, khi ở chức thủ tướng, ứng xử với Trung Quốc đã tạo nên một tư thế đặc biệt với ông ta. Vào tháng 5/2014, khi đi Philippines và được báo chí nước ngoài phỏng vấn, Dũng đã nói công khai là “Trung Quốc ngày càng gia tăng sức mạnh, các hành động uy hiếp và xâm phạm, rồi liên tục vu khống và đổ lỗi cho Việt Nam. Những gì mà Trung Quốc đang làm khác rất xa những gì mà Trung Quốc nói”. Báo chí Việt Nam như mở hội, lòng người Việt như mở cờ.

Ván bài tệ của Tô Lâm!Chủ tịch Tô Lâm (phải) tiếp Đại sứ Trung Quốc Hùng Ba hôm 11/6/2024. TTXVN/Nhan Sáng

Thậm chí, sự theo dõi chặt chẽ về thái độ của quan chức Việt với Trung Quốc cũng là cách đánh giá và thiện cảm của dân chúng. Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh với bức ảnh lạnh lùng liếc quan chức Trung Quốc trong một lần tiếp, được dân Việt kháo nhau, chuyền tay nhau như một tín hiệu đáng tin cậy. Chuyện vẫn tiếp diễn, cho đến khi ông phải chọn từ chức, vì sai phạm của cấp dưới vào năm 2023.

Lần này, đang đứng trước những làn sóng chỉ trích “tội phạm quốc tế, kẻ tàn bạo quốc gia”, ông Tô Lâm với vị trí Chủ tịch nước đã chọn thủ pháp dân túy quen thuộc khi tiếp Đại sứ Hùng Ba của Trung Quốc, hôm 11/6/2024.

Theo tường thuật của báo chí Nhà nước, ông Tô Lâm khởi đầu không có chút ấn tượng gì khi nói vài điều mang tính xã giao với Bắc Kinh. Ông Lâm nói “tình hữu nghị truyền thống” giữa hai nước láng giềng là tình đồng chí, tình anh em cần được gìn giữ, kế thừa và phát huy”.

Và điều sau đây, không thấy báo Nhà nước nói đến, nhưng được tờ SMCP dẫn với tít, cụ thể “Việt Nam nói với Trung Quốc phải tôn trọng quyền và lợi ích hàng hải của nhau”. Đây được coi là cách nói ngang hàng và được nhiều tờ báo quốc tế chú ý nhấn mạnh. “Cả hai bên cần thực hiện nghiêm túc các thỏa thuận cấp cao và nhận thức chung, kiểm soát và giải quyết tốt hơn những bất đồng trên biển, tôn trọng quyền và lợi ích hợp pháp của nhau”, ông Lâm nói với Đại sứ Hùng Ba, trực tiếp đề cập đến yêu sách lãnh thổ của Việt Nam ở Biển Đông.

Bắc Kinh và Hà Nội từ lâu đã xung đột về tuyên bố chủ quyền của họ đối với Biển Đông. Trong vụ bùng phát tranh cãi ngoại giao mới nhất, Bộ Ngoại giao Việt Nam hôm 6/6/2024 bày tỏ quan ngại sâu sắc về sự hiện diện của tàu khảo sát Trung Quốc trong vùng đặc quyền kinh tế của mình.

Chủ tịch Tô Lâm nói hai bên cần “tích cực tìm kiếm các giải pháp thỏa đáng, phù hợp với luật pháp quốc tế, đặc biệt là Công ước Liên hợp quốc về Luật Biển 1982”. Đây là điều thú vị, vì hầu hết các ngôn ngữ mang tính thể hiện chủ quyền lâu nay, các lãnh đạo CSVN vẫn để cho người phát ngôn Bộ Ngoại giao lên tiếng, phần họ vẫn sử dụng những từ ngữ mềm dẻo, thậm chí là nhún nhường với Bắc Kinh trong các cuộc họp chính thức cấp cao giữa hai bên.

Tô Lâm muốn nói điều gì khi để những ngôn ngữ này lọt ra ngoài, trong cuộc gặp ra mắt ngoại giao ở chức vụ Chủ tịch nước với đại sứ Hùng Ba của Trung Quốc?

Rõ ràng ông Lâm đang nhắm đến hai yếu tố. Một là, là bắn tiếng với Trung Quốc, rằng mình là một người có thực quyền, mặc dù sự lựa chọn của Trung Quốc trước đây dường như nghiêng về phía Vương Đình Huệ. Hai là, ông muốn tạo một mối thiện cảm giả tưởng đối với dân Việt Nam, trong bối cảnh tình hữu nghị thuộc về ý Đảng nhưng chưa bao giờ là lòng dân.

Đừng quên trong cuộc sát phạt để giành quyến bính, người dân Việt Nam đã được chứng kiến chuyện Vương Đình Huệ đi Trung Quốc để chầu Tập Cận Bình, xin một vé ủng hộ cho chiếc ghế Tổng bí thư tương lai. Lúc đó, vào tháng tư, Vương Đình Huệ đã cúi mặt nghe Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình răn dạy “Hà Nội cần phải sử dụng sự khôn ngoan chính trị” để giữ mối quan hệ với Bắc Kinh, chứ đừng có dại mà ngả nghiêng theo Mỹ. Huệ không hề dám có một ý kiến nào ngang hàng để đáp trả. Ông Chủ tịch Quốc hội Việt Nam khi đó, đã cung cúc hô to rằng Hà Nội sẽ kiên trì chính sách đối ngoại độc lập, tự chủ.

“Trung Quốc sẽ nỗ lực thực hiện đúng đắn các nhận thức chung cấp cao, triển khai hiệu quả các biện pháp hợp tác do hai nước đề ra, thúc đẩy hơn nữa hợp tác cùng có lợi giữa các khu vực, kiểm soát và giải quyết tốt hơn những khác biệt liên quan đến biển”, các báo tiếng Việt đưa lời ông Hùng Ba điềm tĩnh trả lời như vậy. Có lẽ ông ta đủ kinh nghiệm để biết câu nói dân gian “chó sủa là chó không cắn”!

Nhưng lần này, có vẻ không có ai lầm trò “làm dáng” của ông Lâm, như kiểu mọi người từng bị lầm với tuyên bố của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng: “Không đánh đổi chủ quyền lấy hữu nghị viển vông”, từng làm cả nước mê đắm và bàn tán.

Lâm vẫn là Lâm, kẻ tráo trở  và là tay sát thủ hạng một trong lò sát sinh của CSVN lúc này. Và nếu người dân Việt Nam biết thêm rằng sau khi nói những điều cứng rắn với đại sứ Trung Quốc ở Việt Nam như vậy, Lâm đã cười hề hề và nhắc với phận con dân: Năm sau, kỷ niệm 75 năm quan hệ ngoại giao giữa Trung Quốc và Việt Nam, hai bên cần phải nâng quan hệ lên tầm cao mới!


 

Lặng – Hiền Thục -Thánh Ca – Sáng Tác: Linh Mục Trần Tuấn

Lặng – Hiền Thục

  Thánh Ca

Sáng Tác: Linh Mục Trần Tuấn

Ca sĩ: Hiền Thục

1.Lặng…để nghe tiếng sóng, sóng xô, xô trong lòng ta

Lặng…để nghe tiếng gió, gió cuốn cơn đau ngày sau. Lặng… để nghe nước mắt hắt hiu trên đôi bờ mi xanh. Đời sao vắng tanh cho trái tim xanh tàn nhanh. Nhìn…nhìn lên Thánh Giá, Chúa đang dang tay lặng im. Từ…từ trên Thánh Giá, Chúa có nghe con nài van! Vì…vì sao Chúa hỡi cứ như…như vô tình không nghe? Lòng con sắt se ôm nỗi đâu riêng Ngài ơi! ĐK: Vì sao Chúa hỡi, Ngài đành mặc bỏ con vậy sao? Đời con lao đao bao nhiêu yêu thương sầu tim vỡ… Vì sao Chúa nỡ lặng nhìn và muốn con lặng thinh? Nhận bao hi sinh đau thương như Chúa trên Thập hình.

  1. Lặng…để nghe tiếng Chúa, nói trong trong tâm hồn ta Lặng…để nghe Chúa nói…Thánh Giá Ta mang vì ai… Lặng…để nghe Chúa khóc, khóc khi ta vô tình quay đi Nhiều khi vấn nghi ơn Chúa trên bao ngày qua. Lặng…để ta thấy Chúa bước đi song song cùng ta Lặng…để ta thấy Chúa đau đớn hơn ta khổ đau Lặng…để ta thấy Chúa sớt chia bao vui buồn không tên Ngài luôn ở bên, con có hay đâu Ngài ơi…

Tại sao nhiều gia đình trung lưu Trung Quốc tìm cách vượt biên sang Mỹ?

Tại sao nhiều gia đình trung lưu Trung Quốc tìm cách vượt biên sang Mỹ?

09:32 | Posted by BVN4

Marrian Zhou, “Why so many middle-class Chinese migrants take risky, illegal route to U.S.,” Nikkei Asia, 02/05/2024

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Tình trạng bất ổn kinh tế, nợ nần và tuyệt vọng đã buộc các giađình phải vượt rừng đến biên giới Mexico.

Nửa đêm trên bãi biển Capurgana ở Colombia xa xôi, trời tối đến nỗi Wang Zhongwei chẳng thể nhìn thấy bàn tay của chính mình đang để trước mặt. Khoảng 20 người bắt đầu xuống một chiếc xuồng gỗ lớn trong lúc sóng vỗ vào bờ cát. Chuyến đi này sẽ đưa cả nhóm đến Darien Gap khét tiếng nằm giữa Colombia và Panama, nơi những người di cư sẽ đi bộ nhiều ngày liền trong rừng rậm hướng tới biên giới nước Mỹ.

Đó là một đêm mưa vào tháng 5/2023, Wang, 32 tuổi, buộc chặt đứa con trai 14 tháng tuổi vào ngực, trong khi vợ anh ngồi phía sau. Cô con gái 7 tuổi của họ ngồi với ông bà. Sóng liên tục đẩy thuyền của họ lên cao vài mét trong suốt cuộc hành trình kéo dài hai giờ. Vợ chồng Wang phải chật vật dùng áo mưa để giữ cho mặt cậu con trai sơ sinh được khô ráo trong khi cố gắng bám chặt vào thành thuyền. Tất cả hành khách đều ướt sũng từ đầu đến chân.

Wang nói với Nikkei Asia bằng tiếng Quan Thoại: “Chuyến đi kéo dài hai giờ và con trai tôi đã khóc suốt hai giờ đó. Tôi chỉ lo thằng bé sẽ không còn thở khi nó kiệt sức đến mức không thể khóc được. Cho đến tận hôm nay, tôi vẫn nhớ tiếng khóc của con”.

Cuối cùng, khi Wang và gia đình đến được biên giới Mỹ-Mexico vài tuần sau đó, họ đã bị các thành viên băng đảng Mexico chĩa súng vào người và đòi mỗi người phải trả khoảng 800 USD thì mới được cho qua. Những người di cư phải cởi bỏ quần lót để cho bọn côn đồ thấy rằng họ đã giao nộp tất cả tài sản có giá trị trước khi các thành viên băng đảng dẫn họ đến cửa khẩu biên giới.

Bất chấp cuộc hành trình đầy nguy hiểm đó, Wang nói: “Tôi không hối hận khi đi bộ đến đây. Chẳng còn hy vọng nào cho gia đình tôi ở Trung Quốc.

Số người di cư Trung Quốc vượt qua biên giới Mỹ-Mexico đã tăng vọt vào năm 2023. Dù rất khó để xác định con số chính xác, nhưng theo Cơ quan Hải quan và Bảo vệ Biên giới Mỹ (CBP), hơn 37.000 công dân Trung Quốc đã bị giam giữ ở biên giới với Mexico vào năm ngoái. Con số này lớn gấp 10 lần so với những năm trước đại dịch.

Trong số những người đến đây, các gia đình có trẻ em là nhóm tăng đặc biệt nhanh. Dữ liệu của CBP cho thấy các đặc vụ tuần tra biên giới của Mỹ đã bắt gặp các gia đình di cư Trung Quốc 6.645 lần trong năm tài chính 2023 (từ tháng 10/2022 đến tháng 9/2023) và 7.081 lần kể từ tháng 10/2023 cho đến nay. Trong năm tài chính 2022, con số này là 1.151 lần.

Hồi tháng 4, Kurt Campbell, Thứ trưởng Ngoại giao, phát biểu tại một cuộc họp của Ủy ban Quốc gia về quan hệ Mỹ-Trung: “Nhiều người di cư Trung Quốc đã phải chi một số tiền khổng lồ để [đến Mỹ]… Việc này chưa nhận được đủ sự quan tâm, nhưng nó là một điều đáng chú ý… Tôi nghĩ rằng chính phủ Trung Quốc đã biết về điều đó, có thể hơi lo ngại về nó, nhưng tôi không nghĩ họ đã thực hiện các bước cần thiết vào thời điểm này để hạn chế nó”.

Tuy nhiên, Campbell cho biết lượng lớn người di cư này đang “gây lo ngại” ở Mỹ. Thật vậy, với cuộc bầu cử sắp diễn ra vào tháng 11, an ninh biên giới và quan hệ Mỹ-Trung đang trở thành hai trong số những vấn đề nóng nhất giữa Tổng thống Joe Biden và đối thủ Donald Trump.

Theo hãng tin Associated Press (AP), vào năm 2022, Trung Quốc đã tạm dừng hợp tác với Mỹ về vấn đề di cư bất hợp pháp giữa lúc căng thẳng gia tăng, nhưng sau đó đã lặng lẽ nối lại các chuyến bay hồi hương cho những người di cư bất hợp pháp vào mùa xuân này. Vấn đề này có lẽ đã khiến Bắc Kinh xấu hổ và vẫn là nguồn gốc gây căng thẳng giữa hai nước: “Trung Quốc kiên quyết phản đối việc Mỹ lấy vấn đề nhập cư bất hợp pháp làm cái cớ để bôi nhọ Trung Quốc”, người phát ngôn của Đại sứ quán Trung Quốc tại Washington cho biết vào ngày 14/05.

Những người nhập cư bất hợp pháp từ Trung Quốc đang cố gắng giữ ấm khi họ bị Lực lượng Tuần tra Biên giới Mỹ tạm giữ ở Nam California vào ngày 05/02, sau khi vượt biên từ Mexico. (Ảnh của Masahiro Okoshi)

Các chuyên gia cho rằng lượng công dân Trung Quốc đến Mỹ bất hợp pháp gia tăng đột biến gần đây đã vẽ nên một bức tranh u ám về tình hình của họ ở quê nhà. Dữ liệu do Liên Hiệp Quốc tổng hợp cho thấy trong năm 2022 và 2023, tổng số lượng di cư hàng năm đã tăng lên hơn 300.000, tính theo dòng di cư ròng, so với mức trung bình khoảng 190.000/năm trong vòng 10 năm tính đến năm 2019. Tỷ lệ di cư đã sụt giảm vào năm 2020, khi đại dịch COVID xảy ra.

Victor Shih, chuyên gia về chính sách kinh tế Trung Quốc tại Đại học California, San Diego, nhận xét “Thật bất thường khi một quốc gia có thu nhập trung bình có tốc độ tăng trưởng kinh tế tích cực, như trường hợp của Trung Quốc, lại có dòng người di cư bất hợp pháp lớn. Bởi di cư theo con đường bất hợp pháp là quá rủi ro”.

Shih nói thêm: “Vì vậy, tôi nghĩ, đối với họ, điều đó cho thấy sự tuyệt vọng lớn đến mức nào. Thật khó để giải thích từ góc độ kinh tế thuần túy – tôi nghĩ phần lớn nguyên nhân liên quan đến chính sách công ở Trung Quốc. Nước này vẫn có mạng lưới an sinh xã hội nhưng ở mức cực kỳ tối thiểu. … Nếu bạn rơi vào thảm họa sức khỏe hoặc thảm họa việc làm, thực sự có rất ít nguồn lực của chính phủ để giúp bạn”.

Hầu hết người di cư Trung Quốc trước đây đều chọn những con đường dễ dàng hơn –  xin thị thực du lịch hoặc đăng ký vào các trường đại học Mỹ. Nhưng đối với một nhóm nhỏ tầng lớp trung lưu Trung Quốc, vốn đang ngày càng lớn dần, những lựa chọn này không có sẵn. Du học là chuyện rất tốn kém, và ngày càng khó để xin thị thực vì quan hệ Mỹ-Trung liên tục xấu đi. Nhưng nhiều người sẵn sàng bất chấp nguy cơ bị cướp, đi thuyền mạo hiểm, cảnh sát tham nhũng, lở đất và nguy cơ tử vong trong rừng để có cơ hội sống ở Mỹ. Mỗi gia đình nhập cư đều có một câu chuyện đau lòng của riêng mình.

Bỏ phiếu bằng chân. Dòng di cư ra khỏi Trung Quốc tăng nhanh sau đại dịch (Di cư ròng, tính theo số người). Nguồn: Phòng Triển vọng Dân số Thế giới của Liên Hiệp Quốc

“Cả thế giới của tôi  một cái lồng”

Nhiều gia đình Trung Quốc trên đường đến Nam Mỹ cũng giống như gia đình Wang; họ đã từng sống cuộc sống thoải mái ở Trung Quốc. Nhưng sau ba năm Trung Quốc triển khai chính sách zero-COVID và thị trường bất động sản sụp đổ, các chủ doanh nghiệp và nhân viên công ty đang phải vật lộn để tồn tại.

Gia đình Wang đành chọn dấn thân vào cuộc hành trình nguy hiểm xuyên Mexico khi mất hết hy vọng về tương lai ở Trung Quốc, đặc biệt là cho con cái của họ.

Trở lại Trung Quốc, “Anh chứng kiến những bi kịch xảy ra xung quanh mình mà tin tức thậm chí không đề cập đến”, Wang nói với Nikkei. “Cứ nhìn vào cuộc khủng hoảng bất động sản. Một cuộc khủng hoảng ngân hàng sẽ sớm xảy ra, liệu ngành nào còn có thể tồn tại trong môi trường này?”. Wang đang đề cập đến bong bóng bất động sản của Trung Quốc, vốn đã đốt sạch khoản tiền tiết kiệm của nhiều gia đình trung lưu kể từ năm 2021.

Sự bi quan là đặc biệt lớn trong nhóm các chủ doanh nghiệp nhỏ. Wang từng sở hữu một nhà máy may mặc ở thành phố công nghiệp Ôn Châu phía nam, chuyên xuất khẩu áo cánh của phụ nữ sang châu Âu, chủ yếu là Pháp và Ý. Trước đại dịch, anh có khoảng 30 đến 40 công nhân và kiếm được khoảng 30.000 đến 60.000 USD lợi nhuận mỗi năm. Vợ chồng anh từng sống thoải mái, có nhà, có xe.

Đại dịch đã buộc Wang phải đóng cửa nhà máy của mình, nhưng anh vẫn phải còng lưng trả nợ.

Theo báo cáo tháng 2 của Học viện Tài chính Toàn diện Trung Quốc tại Đại học Nhân dân Trung Quốc, hơn một phần ba các doanh nghiệp nhỏ ở Trung Quốc không bền vững về mặt tài chính, do các vấn đề như không đủ tiền mặt và thiếu khả năng vay vốn, theo đó có thể ảnh hưởng đến việc làm của 18 triệu công nhân. Báo cáo này dựa trên cuộc khảo sát 2.349 công ty nhỏ, chủ yếu thuộc lĩnh vực sản xuất chế tạo và bán lẻ.

Giấc mơ thăng tiến trong xã hội của các gia đình đang tan thành mây khói khi tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên tăng cao và áp lực phải cung cấp cho trẻ em một nền giáo dục tốt – thường phụ thuộc vào việc học thêm tốn kém – ngày càng nặng nề hơn.

Shih từ Đại học California, San Diego, cho biết, thăng tiến xã hội trong những năm gần đây ở Trung Quốc đang ngày càng khó. Trong thập niên 1980 và 1990, câu chuyện về một nông dân trở thành doanh nhân thành đạt không phải là hiếm. Nhưng giờ đây, việc tự quyết định vận mệnh của chính mình trở nên khó khăn hơn nhiều.

Shih nói: “Đối với các doanh nghiệp quy mô nhỏ, rất khó để thành lập và phát triển. Hoặc họ phải trả những khoản hối lộ khổng lồ để được lòng các cơ quan nhà nước, hoặc họ phải chịu mọi hành vi trục lợi”.

Sau khi đóng cửa nhà máy vào năm 2021, Wang trở thành tài xế trên nền tảng gọi xe của Didi Chuxing, nơi anh gặp gỡ các tài xế khác, nhiều người trong số họ từng là doanh nhân, “chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực xuất khẩu”. Anh vẫn có một ít tiền tiết kiệm, nhưng gánh nặng kinh tế cứ dần nặng nề hơn.

“Tôi có ý nghĩ tự tử mỗi ngày”, anh nói. “Tôi cảm thấy như cả thế giới của mình là một cái lồng và không còn hy vọng. Mỗi điều nhỏ nhặt xảy ra đều góp phần vào nghịch cảnh – nhà máy của tôi, lệnh phong tỏa do đại dịch – vô số những điều tồi tệ ập đến khiến tôi cảm thấy vô vọng”.

Anh trai của Wang, người đang sống ở Los Angeles, đã kể cho anh về “con đường đi bộ” đến Mỹ. Wang liền vội lên Douyin, trang video ngắn của Trung Quốc và YouTube để tìm hiểu cách thực hiện chuyến đi.

Video về những người di cư Trung Quốc đã hoàn thành hành trình khiến Wang hy vọng rằng sự chăm chỉ có thể mang lại kết quả xứng đáng cho gia đình anh ở Mỹ. Anh biết được rằng trẻ em nhập cư có thể học trường công ở Mỹ miễn phí. Sau đó, Wang đã bán nhà và xe hơi, gom góp tất cả tiền tiết kiệm của gia đình và lên đường.

Con đường đầy rủi ro của người di cư Trung Quốc đến biên giới Mỹ-Mexico. Các mũi tên là ví dụ về một hành trình và chỉ mô tả hướng đi chung, không phải tuyến đường thực tế được sử dụng. Nguồn: Nghiên cứu của Nikkei Asia

Theo đuổi hy vọng

Pan Mengen, một chủ tiệm làm tóc 32 tuổi ở thị trấn Tô Châu, tỉnh An Huy, đến Mỹ vào tháng 1/2023 cùng vợ, cô con gái 12 tuổi và cậu con trai 9 tuổi.

“Nền kinh tế tồi tệ, không có khái niệm về dân quyền hay tự do, các con tôi sẽ chẳng có tương lai nếu chúng lớn lên ở Trung Quốc”, Pan nói. “Tôi có thể thấy điều gì đang chờ các con mình trong tương lai; sẽ không có cách nào để chúng vượt lên trên tầng lớp xã hội hiện tại. Chúng tôi phải rời đi”.

Tại Tô Châu, Pan nói rằng mình và vợ điều hành một tiệm làm tóc nổi tiếng với người dân địa phương, kiếm được hơn một triệu nhân dân tệ (138.914 USD) mỗi năm trước đại dịch. Gia đình anh sống một cuộc sống rất thoải mái ở thành phố hạng ba này, nơi chi phí sinh hoạt thấp hơn nhiều so với các thành phố như Bắc Kinh và Thượng Hải. Năm 2018, Pan bắt đầu xem xét lộ trình nhập cư bằng con đường đầu tư, đặc biệt là đến các quốc gia như Mỹ, Canada, Australia, và New Zealand. Nhưng đại dịch đã ập đến trong lúc gia đình anh đang chuẩn bị chuyển đi.

Tiệm của Pan buộc phải đóng cửa và cả gia đình sống bằng tiền tiết kiệm. Anh chứng kiến nhiều người bạn của mình phá sản hoặc buộc phải đóng cửa hàng để cắt giảm chi phí. Dù khách hàng của Pan đã quay trở lại khi Trung Quốc mở cửa trở lại nhưng anh vẫn tỏ ra bi quan.

Chuyến thăm Tô Châu của Nikkei vào tháng 5 phần lớn đã xác nhận những lời của Pan. Tại thành phố nhỏ ở tỉnh phía đông tỉnh An Huy, dấu hiệu suy thoái kinh tế của Trung Quốc hiện rõ ở khắp mọi nơi. Những dãy nhà bê tông dang dở và các thiết bị xây dựng đứng im lìm. Một ga tàu mới được khai trương vào cuối năm 2022, nhưng có rất ít dấu hiệu cho thấy hoạt động kinh doanh đang bùng nổ. Tại một trung tâm mua sắm lớn, đèn đã tắt trong giờ ăn trưa ở một số khu vực không có người thuê.

Vào buổi tối, chợ đêm trở thành điểm thu hút chính của thành phố khi những người bán hàng bắt đầu bày hàng dọc các phố đi bộ. “Đây là khu vực nhộn nhịp nhất của thành phố này, nhưng cứ nhìn sau lưng tôi đi”, một người đàn ông bán ở quầy sushi nói rằng năm nay việc kinh doanh gặp khó khăn và chỉ tay về một cửa hàng trống. “Nơi này đóng cửa đã lâu nhưng biển hiệu vẫn treo vì chưa có người thay thế”.

Gia đình Pan không đủ tiền để nhập cư thông qua các chương trình đầu tư và không thể xin được thị thực. Anh cũng đã tìm hiểu về hành trình đi bộ trên Douyin và YouTube. Anh thừa nhận đây là một hành trình đầy rủi ro, nhưng đoạn video của một blogger Trung Quốc đã khiến anh kinh ngạc.

“Blogger Douyin đó là một chàng trai chỉ có một chân”, Pan nói. “Anh ấy đi bộ qua rừng nhiệt đới bằng nạng, và tôi tự nghĩ, nếu anh ấy có thể làm được, dù rất khó khăn, thì chúng tôi cũng có thể làm được”.

Dù thu nhập của Pan được coi là cao ngay cả ở những thành phố như Bắc Kinh, nhưng anh sợ cuối cùng mình sẽ mất tất cả khi chính trị ngày càng bất ổn và chi tiêu tiêu dùng vẫn yếu ở Trung Quốc.

Việc thiếu mạng lưới an sinh xã hội là nỗi lo lắng của nhiều người nhập cư Trung Quốc mà Nikkei đã phỏng vấn. Cả Pan và Wang đều cho biết họ chưa từng quen ai bị mất việc có thể nhận được trợ cấp thất nghiệp. Hầu hết bạn bè và gia đình của họ không tin vào an sinh xã hội. Những gì họ làm ra là tất cả những gì họ có. Wang nghĩ gia đình anh nên rời đi trong khi họ vẫn còn một số tiền để bắt đầu lại.

Shih nói “Tổng quy mô ngân sách chính thức của Trung Quốc chỉ chiếm một phần nhỏ trong GDP của nước này so với hầu hết các nước phát triển. Nhưng thậm chí so với nhiều nước đang phát triển, ngân sách đó vẫn nhỏ. Với khoản tiền đó, chính phủ Trung Quốc lại đặt ưu tiên cao hơn nhiều cho những thứ khác ngoài phúc lợi xã hội, như an ninh quốc gia và ổn định nội bộ”.

Wang nói rằng nếu Trung Quốc muốn người dân ở lại, họ phải cải cách triệt để hệ thống giáo dục và phúc lợi xã hội để đáp ứng các nhu cầu cơ bản của mọi người.

“Mọi người sống vì hy vọng, họ cần có hy vọng”, Wang nói. “Giáo dục không giải quyết được sự bất bình đẳng, nhưng ít nhất nó có thể đưa mọi người đến một vạch xuất phát bình đẳng hơn; nó mang lại cho mọi người niềm hy vọng”.

Dân số Trung Quốc nhập cư vào Mỹ (Tính bằng triệu). Bao gồm những người nhập cư từ Trung Quốc đại lục, Hong Kong, và Macao. Nguồn: Dữ liệu Điều tra Dân số mười năm một lần của Mỹ (1980, 1990, 2000), Cục Diều tra Dân số Mỹ (2010), Khảo sát Cộng đồng người Mỹ (2021)

Tuy nhiên, theo Shih, chính phủ Trung Quốc có rất ít động lực để khắc phục vấn đề này.

Ông nói “Việc di cư ra nước ngoài là một loại đai an toàn cho chính phủ Trung Quốc. Nếu bạn không thích những gì đang xảy ra ở Trung Quốc, hãy để những người này rời đi, họ không còn là vấn đề đối với chính phủ Trung Quốc nữa”.

Shih giải thích có một số “hậu quả thứ yếu”, chẳng hạn như một số người di cư bắt đầu “hoạt động chính trị” ở nước ngoài. “Nhưng tôi không nghĩ chính phủ Trung Quốc quan tâm quá nhiều đến điều đó”, ông nói. “Đó không phải là mối đe dọa trong nước”.

Đáng để mạo hiểm

Không có biện pháp kích thích hoặc trợ giúp của chính phủ, các công ty ở Trung Quốc thời hậu đại dịch buộc phải cắt giảm chi phí để duy trì hoạt động, đồng nghĩa với việc phải làm nhiều việc hơn nhưng lương ít hơn, thậm chí là sa thải nhân viên. Sau cùng, chính người lao động phải gánh chịu hậu quả và một số công nhân trẻ thà mạo hiểm vào rừng còn hơn.

Michael Yu, 33 tuổi, và Dida Tan, 27 tuổi là một cặp vợ chồng vượt biên vào đầu tháng 4 vừa qua. Yu là thợ cơ khí được một công ty nhà nước ký hợp đồng, còn Tan làm việc tại một công ty thủy sản ở Nam Kinh. Họ rời đi vì lương của họ bị giảm quá nhiều trong năm qua, đến mức họ không đủ khả năng trang trải chi phí sinh hoạt hoặc thanh toán nợ thế chấp.

Tan kể lại “Trước đại dịch, chúng tôi cũng phải làm thêm giờ, nhưng ở mức chấp nhận được. Còn bây giờ, tôi phải làm thêm giờ liên tục, không có thời gian cho bản thân, nhưng lương vẫn giảm, khoảng 70% kể từ tháng 10 năm ngoái”.

Yu và Tan có một người bạn đã đi bộ sang Mỹ và nói với họ rằng cuộc sống ở Los Angeles tốt hơn nhiều. Cặp đôi mong muốn tìm được công việc tốt hơn nhưng hy vọng vun đắp cho gia đình mới là lý do chính khiến họ đến Mỹ

Cặp đôi này đã trả tổng cộng khoảng 50.000 USD cho một “công ty nhập cư” ở Phúc Kiến để đưa họ từ Nam Kinh đến biên giới Mỹ-Mexico. Yu và Tan trước đó đã cố gắng đến Cairo từ Hong Kong rồi tự đến Quito một mình, nhưng họ đã bị các hãng hàng không và nhân viên sân bay chặn lại, vì bất kỳ người Trung Quốc nào cố gắng bay đến Quito đều bị nghi ngờ là dân nhập cư bất hợp pháp. Theo Tan, “công ty nhập cư” của họ biết chuyến bay nào sẽ cho phép hành khách Trung Quốc, và sử dụng thông tin này, họ có thể thực hiện chuyến đi.

Bằng cách sử dụng các nền tảng truyền thông xã hội như Douyin, TikTok, YouTube, và Telegram, những người di cư Trung Quốc đã tạo nên một dòng sông thông tin dọc Nam Mỹ. Những người đi trước cập nhật cho những người đi sau về những việc nên và không nên làm, ai đáng tin cậy và ai không. Thông tin liên hệ của xà đầu, tức những kẻ buôn người, được chia sẻ trong các nhóm tin nhắn.

Theo những người di cư Trung Quốc mà Nikkei Asia phỏng vấn, một khi họ đến Mỹ, các gia đình thường ở một thời gian ngắn tại các trại tạm giam. Nhưng có sự khác biệt đáng kể về thời gian, Yu và Tan được thả chỉ một ngày sau khi đến Mỹ, nhưng mẹ của Wang bị giam hơn một tháng. Các gia đình, phụ nữ, và trẻ em thường được gửi đến các khách sạn do nhà nước tài trợ ở San Diego. Xe buýt của chính phủ chở người di cư từ trại tạm giam đến khách sạn, nơi họ chờ đợi ở sân để ổn định chỗ ở. Những người khác, nhiều người trong số họ là đàn ông độc thân, được đưa đến một trung tâm giao thông, nơi họ có thể bắt xe buýt đến thành phố khác.

Vào một buổi sáng thứ bảy đầy nắng của tháng 4, nhiều người Trung Quốc mới đến đã tụ tập tại một quảng trường nhỏ ở Công viên Monterey, ngoại ô Los Angeles.

Wang, hiện đã ổn định cuộc sống mới, đã tổ chức một sự kiện tình nguyện cho người di cư Trung Quốc. Anh yêu cầu mọi người xếp hàng để nhận thức ăn và đồ uống được quyên góp. Yu và Tan đến để giúp đỡ bạn mình, đồng thời cũng tận hưởng thời tiết ấm áp, và trò chuyện với một phụ nữ Thượng Hải lớn tuổi đang xếp hàng chờ đợi. Trong một tòa nhà văn phòng cũ ở quảng trường, Pan và một đồng nghiệp đang cắt tóc miễn phí, trong lúc một người đàn ông và con trai ngồi trên ghế chờ và đùa giỡn với Pan sau hành trình dài xuyên Nam Mỹ.

Nhiều người có mặt tại đây cho biết họ đã mang đủ tiền tiết kiệm để mua một xe hơi cũ và thuê một căn hộ nhỏ trong vài tháng để tìm kiếm việc làm. Nhiều người cho biết con họ đã bắt đầu học trường công miễn phí như họ mong đợi. Bằng cách sử dụng mạng lưới và tài khoản mạng xã hội của riêng mình, nhiều người trong số những người di cư này đã tìm được việc làm, thường là trong ngành dịch vụ. Trong khi một số người gặp khó khăn, thì những người khác lại phát triển mạnh mẽ.

Pan đã bắt đầu làm việc tại một tiệm làm tóc thuộc sở hữu của người Trung Quốc ở Irvine, một cộng đồng thượng lưu ở Quận Cam, phía nam Disneyland. Sau một năm tìm kiếm khách hàng thông qua bạn bè và mạng xã hội, cùng với kinh nghiệm làm chủ tiệm làm tóc ở Trung Quốc, Pan đã trở thành quản lý. Với thu nhập hàng tháng hiện đã vượt quá 10.000 USD, anh cười thoải mái và nói rằng vợ anh vừa mới sinh một cậu con trai khác.

Gia đình đang ổn định trong lúc chờ ngày ra tòa di trú vào năm 2026.

Pan nói, “Đây là cuộc sống mà tôi luôn mong muốn”.

*

Thông tin bổ sung từ Wataru Suzuki, hiện sống tại Tô Châu.

M.Z.

Nguồn: Nghiencuuquocte.org


 

 Sao nhà cầm quyền sợ sư Thích Minh Tuệ?-Hiếu Chân/Người Việt

Ba’o nguoi-Viet

June 11, 2024

Hiếu Chân/Người Việt

Cuối cùng, sau nhiều thủ đoạn trấn áp và lường gạt của nhà cầm quyền, sư Minh Tuệ  – vị hành giả đầu trần chân đất đã gây bão dư luận Việt Nam hơn một tháng qua – đã được (hay bị) an trí trong một túp lều ở tỉnh Gia Lai, quê hương ông.

Sư Thích Minh Tuệ trong một căn chòi tạm ở huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai. (Hình: Tiền Lê/Tiền Phong)

Nhiều video trên mạng xã hội cho thấy ông xuất hiện, đi lại, ngồi thiền trong một túp lều lợp tôn dựng vội vàng, nền đất còn gồ ghề, vương vãi cây gỗ. Không rõ túp lều tôn – mà Phật tử hâm mộ ông gọi là “cốc” – được dựng trong rừng hay trong rẫy cà phê nhưng chắc là gần đường cái để ông tiện đi khất thực và cũng tiện cho nhà cầm quyền “quản lý” ông.

Trên Facebook Võ Hồng Ly ngày 11 Tháng Sáu có một đoạn video ngắn cảnh vài người đàn ông, có người mặc áo quần cảnh sát, đang dựng một chiếc lều bạt ngay ngã ba đường, với dòng tin: “Lập chốt trên lối vào cốc của Thầy.”

Người hâm mộ tạm yên lòng khi thấy vị hành giả yêu kính của họ đã không đột ngột biến mất như các vị tiền bối giáo chủ Huỳnh Phú Sổ hoặc tôn sư Minh Đăng Quang.

Về phía nhà cầm quyền, sau vài màn trấn áp và lường gạt trên truyền thông, họ đã yên tâm là sư Minh Tuệ đã nằm trong vòng kiểm soát, nhất cử nhất động của ông đều được công an chìm nổi và dân quân túc trực theo dõi. Từ nay, các Facebooker, TikToker khó mà đến gần ông để quay phim chụp ảnh làm sôi sục hàng triệu trái tim trên mạng xã hội, người đi theo ông “tòng tu” hoặc lấy phước sẽ không thể tụ tập thành đám đông “gây rối trật tự trị an,” làm chính quyền khó xử. Họ nghĩ rằng, theo thời gian, hình ảnh của vị hành giả mà nhiều người coi như hiện thân của Đức Phật sẽ phôi pha, sẽ phai mờ trong ký ức cộng đồng, và do đó nhà cầm quyền trút được một gánh lo âu.

***

Tại sao nhà cầm quyền phải sợ? Một vị hành giả đầu trần chân đất đội nắng đội mưa bộ hành trên đường thiên lý, mỗi ngày chỉ ăn một bữa, ai cho gì ăn nấy, y phục chỉ là những mảnh vải bỏ đi ghép lại, một xu cũng không dính túi, buông bỏ mọi tiện nghi vật chất của trần gian thì có gì đáng sợ?

Sư Minh Tuệ không phải là nhà bất đồng chính kiến hay nhà đấu tranh dân chủ, nhân quyền. Sư không truyền bá một ý thức hệ nào đối lập với chủ nghĩa cộng sản. Trên đường vân du, ai thắc mắc gì thì ông trả lời bằng những câu nói giản dị, mộc mạc, chủ yếu khuyên người ta làm lành lánh dữ, ai nghe cũng hiểu, chẳng có gì cao siêu vì đã có sẵn trong đạo xử thế hàng ngàn năm của dân tộc Việt.

Sư không phải là nhà truyền giáo mà là một hành giả – người thực hành – một phép tu đã có hàng ngàn năm tuổi với mục tiêu diệt trừ tham-sân-si, chấm dứt khổ đau, ra khỏi vòng luân hồi sinh tử. Ông có đạt đến cảnh giới “chánh đẳng chánh giác” như đức Phật Thích Ca xưa kia hay không là chuyện không biết trước được, và cũng chỉ là chuyện riêng của ông, không ảnh hưởng đến bất kỳ người nào khác.

Sư Minh Tuệ là một hành giả cô độc. Tuy là người tu theo Phật, ông không thuộc giáo phái, chùa, tự viện nào, không phải là thành viên cái gọi là Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam có tới 5 triệu tín đồ do nhà nước dựng lên và quản lý. Khi có người cạo đầu ôm nồi cơm điện đi theo thì sư Minh Tuệ nói ông mới chỉ là người “học Phật,” chưa có thành tựu gì nên không thu nhận đệ tử, ai muốn đi theo thì cứ đi, không theo nữa thì về nhà ông cũng không cản. Khi có quá nhiều người đi theo sư, tràn cả xuống lòng đường gây trở ngại giao thông thì ông ôn tồn khuyên họ trở về lo việc làm ăn, không nên tụ tập.

Sư Minh Tuệ không có gì đáng sợ cả. Vậy tại sao nhà cầm quyền phải lao tâm khổ tứ bày ra trăm phương ngàn kế để làm khó ông như đang đêm xông vào nơi nghỉ, bắt người, trói tay tống lên xe thùng chở đi rồi sau đó trâng tráo tuyên bố sư Minh Tuệ “tự nguyện dừng khất thực, ẩn tu.” Thậm chí, nhà cầm quyền còn đưa cả đài truyền hình quốc gia (VTV) vào cuộc, đăng những đoạn phim lắp ghép, dàn dựng một cách thô thiển để đánh lạc hướng sự quan tâm của công chúng, một lần nữa VTV bị dán nhãn “vua tin vịt.”

***

Nhà cầm quyền sợ vì sư Minh Tuệ là một trường hợp rất đặc biệt về một người tay không tấc sắc lại có sức mạnh vô biên. Bằng tấm gương từ bi hỷ xả, kiên cường và buông bỏ hoàn toàn những dục vọng trần thế, kể cả sinh mạng, tận tâm tận ý cho một mục tiêu duy nhất là giải thoát, sư Minh Tuệ đã cảm hóa được hàng triệu người. Không chỉ đám đông đi theo ông và tiếp xúc trực tiếp với vị hành giả mà cả hàng triệu người theo dõi bước chân ông qua mạng truyền thông đều như được rọi chiếu một thứ ánh sáng nhân ái giữa vô minh của cuộc đời.

Tấm gương của sư Minh Tuệ làm cho nhiều người bất giác tự nhìn lại mình, tự suy nghĩ kỹ trước khi buông ra một lời nói, thực hành một hành động nào đó sao cho bớt tham-sân-si vì nhận ra trong đời này, hạnh phúc an lạc đâu nằm ở sự hơn kém nhau, ở tiền tài hay danh vọng.

Tuy không có điều tra xã hội học hay thống kê chính thức về tác động của tấm gương Minh Tuệ nhưng qua những lời bộc bạch trên các mạng truyền thông, chúng tôi cảm nhận người dân mình đang dần tốt lên, hòa ái hơn, bớt hung dữ và sân hận kể từ khi bước chân khất thực của sư Minh Tuệ bắt đầu được chú ý và theo dõi. Giống như bóng tối sợ ánh sáng, chế độ cai trị dựa trên sự lường gạt, gian dối và bạo lực tự nhiên phải lo âu trước sức mạnh của sự thật và lòng từ ái.

Ánh sáng của sư Minh Tuệ chiếu vào bóng tối của giới tu hành Phật Giáo, làm rớt những chiếc mặt nạ mà giáo hội quốc doanh này đã dày công xây dựng từ năm 1981 đến nay, soi rõ sự khác biệt như đêm và ngày giữa một bậc chân tu với những kẻ “miệng nam mô, bụng đầy bồ dao găm.”

Chưa bao giờ những vị chức sắc của giáo hội Phật Giáo lại bị công chúng lôi ra công kích dữ dội như vậy. Từ chiếc áo cà sa lộng lẫy như hoàng bào của vua chúa của vị Pháp Chủ Thích Trí Quảng, đến các thủ đoạn lường gạt tín đồ qua các bài giảng đầy mê tín dị đoan và phản bội triết lý Phật Giáo của các sư quốc doanh Thích Thanh Quyết, Thích Trúc Thái Minh, Thích Chân Quang, Thích Nhật Từ… đều bị vạch trần trước công chúng. Số tín đồ đến với các ngôi chùa bề thế của giáo hội này giảm mạnh, đe dọa làm “bể nồi cơm” của những kẻ khoác áo cà sa để mưu cầu danh lợi.

Bước chân trần của sư Minh Tuệ bỗng chốc làm người ta nhận ra rằng, Phật không có nơi chùa to tượng lớn mà ở nơi giới luật được tuân thủ, tính thiện được tôn sùng; không thể tìm hạnh phúc an lạc nơi việc cúng dường mà ở nơi buông bỏ tham-sân-si trần thế.

Nhiều người cho rằng, đã đến lúc Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam phải “thanh lọc” hàng ngũ, loại bỏ những sư sãi biến chất, nhưng chúng tôi e rằng, ước vọng này sẽ không thực hiện được chừng nào giáo hội vẫn còn là một công cụ trong tay nhà nước đảng trị, quyền tự do tín ngưỡng chưa được bảo đảm. Sư Thích Minh Đạo, trụ trì tu viện Minh Đạo ở Bà Rịa, chỉ vì mấy câu tán thán (khen ngợi) sư Minh Tuệ đã bị giáo hội buộc phải quỳ sám hối, bị coi như một kẻ phản trắc. Như vậy đủ thấy, Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam không có cơ may hướng thiện và tự do tôn giáo hãy còn xa.

Xã hội Việt Nam đang trong thời kỳ đạo đức suy vong, quyền lực và tiền tài lên ngôi; cái tốt, cái chân thật bị vùi dập, bạo lực và gian trá trở thành lẽ sống. Tuy vậy, với căn tính bẩm sinh, người Việt Nam vẫn khao khát chân thiện mỹ, khao khát một nền tảng đạo đức lành mạnh trong một xã hội mà con người đối đãi với nhau bằng tình cảm chân thật. Sư Minh Tuệ là tấm gương chân thiện mỹ như vậy nên khi ông xuất hiện thì hàng triệu người, dù theo đức tin nào, đã chấp nhận, yêu mến và noi gương ông.

Trong một tháng bộ hành từ Nghệ An vào Huế, đã có đến 72 người tự nguyện cạo đầu, mặc y phấn tảo, ôm ruột nồi cơm điện đi theo con đường tu hành gian khổ, hàng ngàn người ngưỡng mộ đi theo và hàng triệu người theo dõi từng bước chân ông. Ai biết chắc, từ nay, nếu sư Minh Tuệ được tự do vân du Nam Bắc như ông đã từng thực hiện sáu năm qua, số người đi theo sẽ lên đến bao nhiêu, hàng ngàn hay hàng vạn, và một “tăng đoàn nồi cơm điện” liệu có ra đời, trở thành một “tổ chức” cạnh tranh với giáo hội quốc doanh và đảng cộng sản vô thần hay không.

Nhà cầm quyền không sợ sư Minh Tuệ, nhưng họ sợ dân chúng tập hợp lại ngoài sự kiểm soát mà họ không thể xử lý bằng súng đạn, còng số tám, nhà tù. “Trật tự trị an” chỉ là cái cớ để họ giam lỏng nhà sư, cái mà họ sợ chính là đám đông thức tỉnh theo bước chân của vị hành giả, một ngày nào đó sẽ thách thức quyền cai trị độc tôn của họ.

***

Bây giờ thì sư Minh Tuệ đã bị an trí tại một góc rừng, bên ngoài có “lực lượng chức năng” canh gác. Nhiều người nói câu chuyện thầy Thích Minh Tuệ đã kết thúc có hậu, “là giải pháp tốt nhất trong tình huống này.” Có thể như vậy, song ẩn tu không phải là hạnh nguyện của sư. Sư Minh Tuệ từng nói: “Sau thời gian ở một chỗ, con thấy mình không có cơ hội xúc chạm để thử thách tham-sân-si, nên con quyết định bộ hành từ Nam ra Bắc, rồi ngược lại. Con không dám nói trước cho đến lúc nào thì con dừng.”

Với ý chí sắt đá không gì lay chuyển nổi, chắc chắn sư Minh Tuệ sẽ quay lại với cuộc vân du trên đường thiên lý. Vì đó là hạnh nguyện, là lẽ sống của ông. Nhưng cho dù ông không thể tiếp tục bộ hành thì ánh sáng (Minh) hiểu biết (Tuệ) của ông cũng đã soi chiếu khắp nước, ra cả nước ngoài sẽ tiếp tục cảm hóa con người mà không ai dập tắt được. [qd]


 

 Hãy đừng thần thánh hóa ngài Minh Tuệ

Ba’o Tieng Dan

Võ Xuân Sơn

11-6-2024

Ngài Minh Tuệ là một người tu theo 13 hạnh đầu đà. Theo rất nhiều người am hiểu thì đây là cách tu rất khó, và rất hiếm người có thể thực hiện được. Ngài Minh Tuệ đã tu và giữ giới được suốt 6 năm qua. Điều đó cho thấy Ngài là người phi thường.

Nhưng như vậy không có nghĩa Ngài là Thần, Thánh. Mấy hôm nay, bắt đầu có những câu chuyện, ngầm cho rằng, Ngài có năng lực siêu phàm, đoán trước, cảm nhận được những điều bí ẩn, mang màu sắc mê tín, dị đoan. Tôi thì thấy Ngài có năng lực đoán trước việc mình sẽ bị phiền phức, nên ngay từ đầu Ngài đã khẳng định đi khẳng định lại, rằng Ngài không phải tu sĩ, rằng Ngài chỉ đang học đạo thôi, đồng thời, Ngài cũng không thu nhận ai, và không đuổi ai.

Tuy nhiên, cá nhân tôi cho rằng, khả năng dự đoán chuyện không hay của Ngài là do Ngài đã từng là con dân, từng có mấy năm trong bộ đội, rồi lại kinh qua trường học, và làm công việc của một nhân viên văn phòng, thực địa… Nói chung là Ngài có kinh nghiệm sống. Người có trí thông minh, đĩnh ngộ được kinh sách, giáo lý đủ để thực hành như Ngài, thì không khó để dự đoán những việc mà gần như tất yếu sẽ xảy ra.

Tôi cho rằng, nếu cứ dùng các hình ảnh thần thánh, dị đoan để ghép vô cho Ngài, thì điều đó chỉ hạ thấp Ngài, và làm cho Ngài xa rời với hình ảnh Đức Phật. Nếu cứ gán ghép Ngài vô những chuyện thần bí, thì vô hình trung xếp Ngài ngang hàng với bọn thích giải vong, lấy vong ra để hù dọa, kiếm tiền.

Ngoài ra, nhân đây tôi cũng muốn nói về những người từng đi theo Ngài Minh Tuệ. Hiện nay, có một số người đang tiếp bước Ngài, tu theo cách của Ngài. Không biết họ có thể làm được như Ngài hay không. Nếu làm được như Ngài, thì họ là những con người phi thường. Và đất nước ta sẽ vô cùng vinh dự vì có được nhiều hơn một người có khả năng thực hành được phép tu hạnh đầu đà.

Tuy nhiên, trong nhóm từng đi với Ngài Minh Tuệ, sẽ có những người không đủ kiên nhẫn, không đủ sức khỏe, hay gọi theo kiểu nhà Phật, là không đủ duyên. Họ quay về với đời sống thường ngày, thì đó là điều hết sức bình thường. Không có gì cần phải công kích hay chê bai họ cả.

Bản thân chúng ta cũng cần phải thể hiện tâm từ bi và buông bỏ nhiều hơn.


 

Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.” (Mt 16:23)-Cha Vương

Tạ ơn Chúa đã ban cho bạn một ngày nữa để yêu và được yêu. Một ngày thật hạnh phúc bên Chúa và những người thân yêu nhé. Mình xin bạn một lời cầu nguyện khẩn thiết hoặc một hy sinh nhỏ cho đất nước mình đang sống.

Cha Vương

Thư 4: 12/06/2024

TIN MỪNG: Nhưng Đức Giê-su quay lại bảo ông Phê-rô: “Xa-tan, lui lại đàng sau Thầy! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người.” (Mt 16:23)

SUY NIỆM: Con cần Cha, chứ Cha không cần gì con.—Không phải con đến thánh hóa Cha, nhưng Cha đến thánh hóa và làm cho con nên trọn hảo hơn. Con đến để được thánh hóa và hợp nhất với Cha, để Cha ban ơn và tăng thêm lòng hăng hái cải thiện đời sống. Đừng khinh thường ơn đó con ạ! Và hãy dọn lòng cho thật chu đáo, mà đón Bạn chí ái. (x. Sách Gương Chúa Giêsu, Q4:12 t.t.)

LẮNG NGHE: Anh em đừng có rập theo đời này, nhưng hãy cải biến con người anh em bằng cách đổi mới tâm thần, hầu có thể nhận ra đâu là ý Thiên Chúa: cái gì là tốt, cái gì đẹp lòng Chúa, cái gì hoàn hảo. (Rm 12:2)

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha chí thánh là Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, chúng con tạ ơn Cha mọi nơi, mọi lúc, thật là chính đáng, phải đạo và sinh ơn cứu độ cho chúng con. Thật ra, Cha không cần chúng con ca tụng, nhưng được tạ ơn Cha lại là một hồng ân cao cả, vì những lời ca tụng của chúng con chẳng thêm gì cho Cha nhưng đem lại cho chúng con ơn cứu độ muôn đời, nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con. (Lời kinh Tiền Tụng Chung IV)

THỰC HÀNH: Đọc chậm và suy niệm kinh Cám Ơn.

From: Do Dzung

Con Cần Chúa – Sáng tác: Giang Ân – Trình bày:Sr Hoàng Phương 

NHỮNG CHI TIẾT CỦA TÌNH YÊU – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi!”.

“Cái chết không dập tắt được ánh sáng của người Kitô hữu; nó như ngọn đèn đang tắt vì bình minh đã đến. Thật là tồi tệ khi sợ hãi điều không thể tránh khỏi. Khi chết chúng ta để lại đằng sau tất cả những gì chúng ta có và mang theo tất cả những gì chúng ta là. Điều quan trọng là tình yêu với những chi tiết của nó!” – Tertullien.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay chứng thực điều mà giáo phụ Tertullien cho là quan trọng – tình yêu, với những chi tiết của nó! Với Chúa Giêsu, ‘những chi tiết của tình yêu’ được thể hiện qua việc yêu mến Lề Luật, và dù là nhỏ, nó vẫn có tầm quan trọng lớn. Ngài nói, “Trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi!”.

Dưới ánh sáng của sự hoàn hảo, khi các chi tiết nhỏ nhất trong lề luật được chú ý, thì luật đó càng được tôn trọng ở mức độ lớn nhất. Và thật bất ngờ, đây là một hành vi đức tin! Chỉ những ai có đức tin mới có thể tận tuỵ với những chi tiết phải giữ, phải làm vì tình yêu. Chúa Giêsu không đến để huỷ bỏ, nhưng để đưa Lề Luật lên một cấp độ cao hơn, tế nhị hơn, kể cả những chi tiết; từ văn tự trên bia đá, Ngài hướng đến tình yêu khắc trong tim, viết trong hồn. Cấp độ cao hơn đó là cấp độ đức tin! Tầm nhìn của Ngài về Lề Luật giúp con người nhận thức nó trong một ánh sáng mới, ánh sáng Thánh Thần!

Giáo phụ Chromatius viết, “Trong khi bỏ qua điều răn nhỏ nhất là tội, thì càng là tội đối với những điều răn lớn nhất!”. Mọi điều phải được bảo tồn, trung thành dạy dỗ và tận tuỵ thực thi. Những điều nhỏ được coi là ít quan trọng đối với những người không tin hay bởi thế gian lại không hề nhỏ trước mặt Thiên Chúa; nó thật cần thiết! Điều nhỏ nhặt chỉ ra tương lai lớn lao của thiên đàng. Phần lớn các thánh trên trời là người đã làm những việc nhỏ!

Thật thú vị, bài đọc Các Vua hôm nay kể chuyện Êlia, một người hết lòng vì Chúa và Lề Luật. Ông thách thức 450 sư sãi Baal cầu xin thần của mình giáng lửa thiêu đốt của lễ. Các thầy sãi đã thất bại! Phần Êlia, ông tự tin một cách tuyệt vời và đã làm tất cả thật chi tiết. Ông lấy đá làm bàn thờ, đào mương; xếp củi, xẻ con bò ra từng miếng, đặt trên củi; bảo người ta lấy nước rưới lên đến mấy lần. Lửa trời giáng xuống thiêu đốt của lễ ông dâng. Êlia chiến thắng! Thánh Vịnh đáp ca thật ý nghĩa, “Lạy Chúa Trời, xin giữ gìn con, vì bên Ngài, con đang ẩn náu!”.

Anh Chị em,

“Điều quan trọng là tình yêu với những chi tiết của nó!”. Lời Chúa mời gọi chúng ta nghĩ đến những ai Chúa đặt trong cuộc đời mình; cách riêng với các thành viên trong gia đình, trong cộng đoàn. Liệu bạn có chú ý đến từng hành động nhỏ nhất của lòng nhân ái? Liệu bạn có thường xuyên tìm cơ hội để đưa ra một lời động viên đầy yêu thương? Bạn có nỗ lực, cả trong những chi tiết nhỏ nhất, để thể hiện rằng, bạn quan tâm và đang ở đó để chăm sóc họ? Tình yêu nằm ở các chi tiết; và ‘những chi tiết của tình yêu’ lại làm sáng tỏ vinh quang Thiên Chúa và Lề Luật Ngài!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chạy theo những gì to tát; cho con biết chắt chiu từng cơ hội – dù là nhỏ nhất – để thể hiện tình yêu của con dành cho Chúa và anh chị em con!”, Amen.

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

From: KimBang Nguyen

***********************

Thứ Tư Tuần X, Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

17 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ Luật Mô-sê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn. 18 Vì, Thầy bảo thật anh em, trước khi trời đất qua đi, thì một chấm một phết trong Lề Luật cũng sẽ không qua đi, cho đến khi mọi sự được hoàn thành. 19 Vậy ai bãi bỏ dù chỉ là một trong những điều răn nhỏ nhất ấy, và dạy người ta làm như thế, thì sẽ bị gọi là kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời. Còn ai tuân hành và dạy làm như thế, thì sẽ được gọi là lớn trong Nước Trời.