Internet – ‘con dao hai lưỡi,’ hủy hoại cuộc sống con người?

Ba’o Nguoi-Viet

June 11, 2024

Mai Lâm/SGN

Cả thế giới đang nói “Internet đang hủy hoại cuộc sống con người,” nhưng không hẳn như vậy, theo một nghiên cứu mới.

Tác giả chính của nghiên cứu, Tiến sĩ Matti Vuorre, trợ lý giáo sư tâm lý xã hội tại Đại học Tilburg ở Hà Lan, cho biết trong một email: “Hầu như mọi người đều nghĩ rằng các công nghệ hỗ trợ internet đang gây ra dịch bệnh và những vấn đề về sức khỏe tâm thần. Nghiên cứu của chúng tôi với hơn 2 triệu người từ hơn 160 quốc gia cho kết quả trái ngược với ý tưởng này.”

Theo một nghiên cứu vừa được công bố trên tạp chí Công nghệ, Tâm trí và Hành vi, những người có quyền truy cập Internet tại nhà và/hoặc Internet di động và tích cực sử dụng Internet cho biết họ có mức độ hạnh phúc cao hơn ở tám hạng mục khác nhau – bao gồm sự hài lòng trong cuộc sống và đời sống xã hội.

Các nhà nghiên cứu phân tích dữ liệu từ gần 2.5 triệu người trên 168 quốc gia bằng cuộc thăm dò ý kiến hàng năm của Gallup World Poll, yêu cầu họ trả lời cho câu hỏi sau: Những người thường xuyên truy cập và tích cực sử dụng Internet có mức độ hạnh phúc cao hơn hay thấp hơn những người không có?

Vì ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy cũng có thể được trả lời theo nhiều cách khác nhau về mặt thống kê, nên các nhà khoa học phân tích dữ liệu theo hàng chục nghìn cách khác nhau. Theo nghiên cứu, trên tất cả các cách tính toán con số đó, khoảng 85% cho thấy những người có và sử dụng Internet cho biết họ cảm thấy hạnh phúc hơn những người không sử dụng.

Tiến sĩ Markus Appel, giáo sư tâm lý học về truyền thông và phương tiện truyền thông mới tại đại học University of Würzburg ở Đức, cho biết một nghiên cứu chỉ ra rằng mối liên hệ giữa việc sử dụng Internet di động và sức khỏe là rất phức tạp và khác nhau ở mỗi người.

Appel nói: “Internet không phải là một lời nguyền (cũng không phải là một điều may mắn) cho hạnh phúc của con người. “Nó phụ thuộc vào việc mọi người làm gì với nó.”

Người dùng trực tuyến báo cáo sức khỏe tốt hơn

Nghiên cứu này mang tính quan sát, có nghĩa là dữ liệu không cho thấy việc truy cập internet nhất thiết mang lại sức khỏe tốt hơn – có thể do những yếu khác. Thí dụ người có nhiều tiền hơn, được tiếp cận với dịch vụ chăm sóc sức khỏe qua internet,…, cho biết họ có sức khỏe tốt hơn.

(Hình minh họa: Austin Distel/Unsplash)

Việc chia sẻ cách ăn uống lành mạnh, những bài tập thể dục, cách giảm căng thẳng, hay chỉ đơn giản là những người bạn có thể kết nối, động viên tinh thần, đùa giỡn với nhau trên mạng khi họ không có điều kiện gặp gỡ trực tiếp. Đó chẳng phải là những mặt tích cực của internet hay sao?

Cắt internet hay tiếp tục lướt?

Vuorre cho biết, Internet được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau, như ngân hàng trực tuyến, mua sắm, tìm kiếm dịch vụ, học hỏi, đọc tin tức và tán dóc trên mạng, những cách sử dụng khác nhau đó sẽ có những tác động khác nhau đến sức khỏe và tinh thần.

Nhiều nghiên cứu chỉ ra mối liên hệ giữa việc sử dụng mạng xã hội và sức khỏe tâm thần, đặc biệt là ở những người trẻ tuổi. Chẳng hạn, việc xem quá nhiều hình ảnh về cuộc sống của người khác và so sánh với cuộc sống của bạn có thể gây ảnh hưởng xấu đến tâm trạng.

Ông nói thêm, phần lớn cuộc sống đã chuyển sang trực tuyến rất nhanh và chúng tôi không có nhiều thời gian để nghiên cứu tất cả các tác động của Internet.

Tuy nhiên, điều hiển nhiên là internet được ví như con dao hai lưỡi. Hãy sử dụng nó theo cách để nó phục vụ tốt nhất cho bạn.

(theo CNN) 


 

 Công an lập chốt chặn, mật vụ theo sư Thích Minh Tuệ ‘ẩn tu’

Ba’o Nguoi-Viet

June 13, 2024

Viết Dũng/SGN

Sau ngày 3 Tháng Sáu, lời nói dối của chính quyền CSVN về sự “tự nguyện” ẩn tu của sư Thích Minh Tuệ đã được bóc trần.

Nhiều video và ảnh chụp trên mạng cho thấy, thầy Thích Minh Tuệ, sau biến cố bị bắt cóc vào rạng sáng ở Thừa Thiên Huế, nay đang bị “giam lỏng” như trong một hình thức quản chế tại địa phương, nơi ông đăng ký thường trú tại Gia Lai.

Nhiều ngày qua, dư luận không khỏi hoang mang, khi kể từ sau việc thầy Minh Tuệ cùng tăng đoàn khất sĩ bị công an ập đến áp giải đi theo nhiều hướng khác nhau. Tin tức về thầy Minh Tuệ vẫn bặt vô âm tín. Cho đến lúc bị quá nhiều chất vấn từ cộng đồng mạng, đài truyền hình Việt Nam mới vội vàng tung liên tiếp hai cuộc gọi là “phỏng vấn thầy Thích Minh Tuệ” lên sóng truyền hình quốc gia, mục đích trấn an dư luận.

Nhưng sau hai bản tin của VTV, ngay lập tức cộng đồng mạng chỉ ra nhiều vấn đề. Bản tin đầu bị cộng đồng mạng chỉ ra nhiều yếu tố cắt ghép vào tối mồng 8 Tháng Sáu. Bản tin thứ hai, những tưởng sẽ xóa tan mọi nghi ngờ của cộng đồng mạng, nào ngờ, các yếu tố cắt ghép lại một lần nữa được chỉ ra, khiến cộng đồng mạng ngày càng hoang mang hơn về sự an nguy của sư Minh Tuệ.

Ngày 9 Tháng Sáu, tổng hợp từ các nguồn tin, báo Sài Gòn Nhỏ có bài viết “Có dấu hiệu CSVN đang giam lỏng sư Thích Minh Tuệ” để cảnh báo âm mưu của nhà cầm quyền. Trước áp lực ngày càng lớn của cộng đồng, Bộ Công An có những hành động giải nhiệt: vào ngày 10 Tháng Sáu, Công An Gia Lai công bố video trao căn cước công dân cho ông Lê Anh Tú (thế danh của sư Minh Tuệ). Sau đó, cơ quan công an cũng có hình ảnh cho thấy đã trả ông về địa phương.

Một số người cũng đăng tải những bức hình chụp cùng với sư Minh Tuệ, cho thấy bằng chứng sư Minh Tuệ có vẻ đã được “trả tự do.”

Theo các bình luận, có lẽ sau biến cố ngày 3 Tháng Sáu, họ giam lỏng sư Tuệ tại một nơi nào đó và cho anh trai ông, ông Lê Anh Tuấn, tiếp tế đồ ăn. Theo như ông trả lời phỏng vấn báo trong nước: “Mấy ngày trước có anh trai ngày nào cũng đưa cơm tới cho con. Nhưng sống như thế con thấy không đúng với hạnh đầu đà. Ngày hôm nay con đi ra khất thực. Tự mình ra tới nhà dân, người ta cho cái gì, mình mang tới nhà hoang dùng và kiếm chỗ yên tĩnh để ngồi tu hành.

Lúc này, dường như ông mới chỉ được đi khất thực loanh quanh tại địa phương, nơi ông đăng ký thường trú tại Ia Grai, Gia Lai, cho thấy nguyện vọng bộ hành khất thực của ông đang bị cản trở. Vào ngày hôm nay (12 và 13 Tháng Sáu) khi một số Phật tử đến muốn đảnh lễ thì sư Minh Tuệ vội ngăn lại, đầy ngụ ý: “ngoài đường không nên đảnh lễ,” và khuyên mọi người hãy về làm công việc của mình. Sau khi sư Minh Tuệ rời đi, công an liền đến lập chốt chặn, và quát các Phật tử muốn gặp sư Minh Tuệ: “Đi về đi!”

Nhiều ảnh chụp khác trên mạng xã hội cũng cho thấy, trên mọi nẻo đường đến chỗ lán ở nơi sư Minh Tuệ đang dừng chân đều có chốt chặn của công an. Một người giấu tên cho biết, các chốt chặn đến nơi sư Minh Tuệ từ khoảng 2 cây số. Đã có trường hợp người dân nài nỉ vào gặp sư Tuệ, công an đã giữ căn cước, chụp lại, khi trở ra mới được nhận lại giấy tờ. Dù là ở nơi hẻo lánh, nhưng nhà cầm quyền đã thành lập các lực lượng liên ngành, với đầy đủ thành phần như An ninh – Cơ động – Công An giao thông – Dân Phòng, để có thể có toàn quyền xử lý bất kỳ vụ việc nào xảy ra.

Phật tử tìm đến đảnh lễ, chỉ biết đứng nhìn từ xa vì bị ngăn cản (Hình: Trần Hoàn)

Điều đang xảy ra với sư Minh Tuệ, làm tôi liên tưởng tới án quản chế sau thời gian lao tù của những tù nhân lương tâm (TNLT): Sau khi mãn hạn tù, thông thường những người tù chính trị còn có bản án quản chế đi kèm, có thời hạn từ 1 đến 5 năm. Trong thời gian đó, những cựu TNLT thông thường rất khó đi ra khỏi địa phương mình cư trú, bởi mỗi khi muốn đi ra ngoài địa phương phải được sự cho phép của chính quyền bằng văn bản!

Là người từng chịu hai án tù chỉ vì những hoạt động ôn hòa của mình, tôi không lạ gì cách hành xử của nhà cầm quyền đối với trường hợp sư Minh Tuệ. Bởi thứ nhất, Cộng Sản Việt Nam luôn kiểm soát mọi thứ, bao gồm tôn giáo. Với trường hợp của thầy Minh Tuệ, tuy ông lúc nào cũng xưng con với tất cả mọi người và luôn tự nhận mình là “không phải thầy, cũng không phải sư,” nhưng về mặt thực tế, cho đến thời điểm trước khi bị bắt cóc giải đi, ông đã hội tụ được một tăng đoàn với hơn 70 khất sĩ tự nguyện và hầu như tăng chúng cả nước đều hướng về ông. Điều đó khiến cho quyền kiểm soát tín ngưỡng của nhà cầm quyền bị thách thức, và hệ thống Phật giáo quốc doanh bị đe dọa.

Thứ hai, cho dù sư Minh Tuệ không phạm tội gì, nhưng bằng việc bắt cóc ông và cưỡng bức đưa tăng đoàn đi trong đêm, nhà cầm quyền cộng sản đã coi ông như là một tội phạm. Dù chính Khoản 3, Điều 113 của Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự 2015 của chính nhà cầm quyền cũng quy định: “Không được phép bắt người vào ban đêm, trừ trường hợp phạm tội quả tang hoặc bắt người đang bị truy nã.”

Bằng việc 5 công an viên xô, đè, bẻ tay sư Minh Tuệ vào rạng sáng ngày 3 Tháng Sáu, nhà cầm quyền đã coi sư Minh Tuệ và đoàn khất sĩ như tội phạm bị bắt quả tang, và với cách lập chốt, giam lỏng và ngăn chận sư Minh Tuệ tiếp xúc với Phật tử, như vậy trong cả 2 trường hợp, nhà cầm quyền đều đã đối xử với thầy Minh Tuệ và đoàn khất sĩ như những tội phạm nguy hiểm.

Đừng quên, trong các bản phóng vấn bằng hình và bằng chữ, sư Minh Tuệ luôn nhấn mạnh ước nguyện được trở lại tự do bộ hành tu tập. Và trong tình trạng giam lỏng như hiện nay không biết liệu rằng khi đoàn khất sĩ và số lượng Phật tử đông đảo đang ngày càng tìm về, nhà cầm quyền có để cho các ông được tự do tu tập, hay sẽ còn áp dụng các biện pháp khác quyết khắc nghiệt hơn? 


 

ÂM THANH CỦA THINH LẶNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Lạy Chúa, con tìm thánh nhan Ngài!”.

Dù rất yêu quý sự thinh lặng, một nhà sư trẻ vẫn rời chùa. Lý do, chùa không còn yên tỉnh! Anh xin nhập một thiền viện. Sau 10 năm, sư cụ thỉnh ý anh; anh đáp, “Ăn tệ!”. 10 năm sau, anh nói, “Ngủ tệ!”. 10 năm nữa trôi qua, anh thưa, “Tôi đi!”. Sư cụ bảo, “Điều đó không làm tôi ngạc nhiên! Bạn nói, bạn yêu quý thinh lặng; nhưng bạn đã không làm gì khác, ngoài phàn nàn! Làm sao bạn có thể nghe được âm thanh của thinh lặng?”.

Kính thưa Anh Chị em,

‘Âm thanh của thinh lặng’ cũng là những gì chúng ta sẽ khám phá qua Lời Chúa hôm nay; đặc biệt, với Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, con tìm thánh nhan Ngài!”. Chính trong thinh lặng, Thiên Chúa hiện diện! Và cũng chính trong thinh lặng, Thiên Chúa nói!

Ở một mức độ nào đó, tất cả chúng ta đều là những con người đi tìm Thiên Chúa, “Linh hồn con những khắc khoải cho đến khi được an nghỉ trong Chúa!”. Chính cuộc tìm kiếm liên lỉ này khiến chúng ta trở thành những con người hành hương hướng về Chúa. Êlia là một người tìm Chúa. Ông lên đường đến núi Horeb; ở đó, ông gặp Chúa, nhưng không theo cách ông mong đợi – bài đọc một. Trong nền văn hoá thời bấy giờ, người ta mong đợi thần minh tỏ mình qua những hiện tượng kỳ lạ của thiên nhiên như trong lửa, bão tố hoặc động đất; tuy nhiên, Thiên Chúa tỏ mình cho Êlia một cách tế nhị và khiêm tốn – “trong tiếng gió hiu hiu” – hoặc thú vị hơn, trong ‘âm thanh của thinh lặng!’.

Thật không dễ để chúng ta có được ‘thinh lặng’ trong thời đại ngày nay; vậy mà, chính ở đó, Thiên Chúa tỏ mình cách tỏ tường hơn cả. Bởi thinh lặng không phải là nét đặc trưng của nền văn hoá chúng ta; vì thế, bạn và tôi phải tìm kiếm nó. Một khi trở nên hoà hợp với Thiên Chúa, dù Ngài chỉ ‘lướt qua’, chúng ta vẫn được Ngài ban sức mạnh để có thể nghe điều Ngài dạy, làm điều Ngài muốn; đồng thời, biết sống mối tương quan với người khác cách đúng đắn, trong sự tôn trọng họ như Chúa Giêsu mời gọi.

Sự tôn trọng mỗi người dành cho tha nhân được Chúa Giêsu nói đến hôm nay cũng chỉ hiểu được khi chúng ta chìm sâu trong thinh lặng. Liên quan đến sự tinh tuyền của trái tim, Ngài coi nhu cầu về sự trong sạch ở một cấp độ cao hơn so với Cựu Ước, vốn dạy “chớ ngoại tình”. Ngài nói, nhìn một người nữ với ham muốn đã là tội! Ngài không nói, công nhận một người khác phái xinh đẹp là tội; nhưng là tội khi xem người đó như một đồ vật với suy nghĩ vạy vò trong lòng. Nói cách khác, bản thân sự cám dỗ không phải là tội; chính khi dung dưỡng cám dỗ đó trong tim, dành cho nó một ‘chỗ ở’, đú đởn bỡn nhả với nó trong tâm trí… là chúng ta đã bước qua lằn ranh đỏ!

Anh Chị em,

“Lạy Chúa, con tìm thánh nhan Ngài!”. Để nhận ra sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống và nhất là trong tha nhân, Chúa Giêsu mời chúng ta chìm sâu vào ‘âm thanh của thinh lặng’. Ngài mời chúng ta dìm mình trong cầu nguyện; để từ đó, có khả năng không chỉ thay đổi hành vi mà còn thay đổi tấm lòng. Sự biến đổi nội tâm này nếu hiểu theo nghĩa Thánh Kinh là công việc của Thánh Thần; vì chỉ Thánh Thần mới có sức mạnh đổi mới lòng người, thanh tẩy mọi ước muốn lăng loàn và gột sạch những ý định xấu xa.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chỉ biết phàn nàn, nhưng ham thích cầu nguyện; vì biết rằng, Chúa thường xuất hiện trong tiếng gió hiu hiu và chỉ nói trong im ắng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

**************

Thứ Sáu Tuần X  Mùa Thường Niên, Năm Chẵn

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

27 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đã nghe Luật dạy rằng : Chớ ngoại tình. 28 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : bất cứ ai nhìn người phụ nữ mà thèm muốn, thì trong lòng đã ngoại tình với người ấy rồi. 29 Nếu mắt phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy móc mà ném đi ; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn là toàn thân bị ném vào hoả ngục. 30 Nếu tay phải của anh làm cớ cho anh sa ngã, thì hãy chặt mà ném đi ; vì thà mất một phần thân thể, còn hơn à toàn thân phải sa hoả ngục.

31 “Luật còn dạy rằng : Ai rẫy vợ, thì phải cho vợ chứng thư ly dị. 32 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết : ngoại trừ trường hợp hôn nhân bất hợp pháp, bất cứ ai rẫy vợ là đẩy vợ đến chỗ ngoại tình ; và ai cưới người đàn bà bị rẫy, thì cũng phạm tội ngoại tình.”


 

NIỀM VUI KHI CÓ CHÚA – Cha Vương

Chúa ban ơn thánh mỗi ngày, chúc bạn một ngày mới thoả thuê trong Ngài nhé.

Cha Vương

Thứ 5:13/06/2024

TIN MỪNG: Tất cả cùng ăn một thức ăn linh thiêng, tất cả cùng uống một thức uống linh thiêng, vì họ cùng uống nước chảy ra từ tảng đá linh thiêng vẫn đi theo họ. Tảng đá ấy chính là Đức Ki-tô. (1 Cr 10:3-4)

SUY NIỆM: Ngưỡng vọng hợp nhất: Lạy Chúa! Ai sẽ cho con được gặp Chúa, được cởi mở tâm hồn với Chúa, được hưởng Chúa như hồn con mong ước! Lúc đó sẽ không còn ai khinh được con, không tạo vật nào quyến rũ nổi con. Một mình Chúa sẽ nói với con và con sẽ thân thưa với mình Chúa, như người yêu quen nói với người yêu, bạn quen xử với bạn. Điều con cầu xin, khát vọng là được hiệp nhất hoàn toàn với Chúa, thoát ly mọi tạo vật, năng rước Thánh Thể cũng như năng dự thánh lễ, được luôn luôn hưởng ơn trên trời, kho báu vô tận. Ôi, lạy Chúa, bao giờ con mới được nên một và hòa tan trong Chúa, để không nhớ gì đến mình con? Chúa ở trong con, con ở trong Chúa! Chúa hãy làm cho Chúa và con nên một luôn. “Chúa thật là bạn chí ái của con, Bạn trong muôn ngàn người” (Cand.5,10), linh hồn con sung sướng trong Chúa suốt đời con. Chúa thật là Vua an bình của con, trong Chúa có bình an tuyệt hảo và nghỉ ngơi thiết thực. Ngoài Chúa chỉ có lao lực, đau đớn và khổ sở vô cùng. Chúa thật là Thiên Chúa ẩn thân. Chúa không ở với người ác nhưng Chúa ưa chuyện vãn với người khiêm nhượng và đơn sơ. Ôi! “Thánh trí Chúa lân mẫn chừng nào” (Sao.12), vì để chứng quả lòng Chúa thương đoàn con, Chúa nuôi chúng con bằng bánh mỹ vị bởi trời! “Thực không có dân tộc nào hạnh phúc được thần minh ở gần mình, như Chúa hằng ở gần tín đồ Chúa” (Pent. 4), Chúa đã ban cho chúng con chính mình Chúa làm lương thực, để yên ủi chúng con hằng ngày và hướng tâm hồn chúng con lên Chúa. Làm gì có dân tộc nào diễm phúc bằng dân Kitô giáo! Dưới gầm trời này làm gì có tạo vật nào được yêu thương bằng linh hồn mến Chúa? Vì Chúa đã đoái thương ngự đến, lấy Thánh Thể vinh quang nuôi dưỡng. (x. Sách Gương Chúa Giêsu, Q4:13)

LẮNG NGHE: Còn dân Ta, Ta sẽ nuôi bằng lúa mì tinh hảo, mật ong rừng, Ta cho hưởng thỏa thuê.” (Tv 81:17)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa xin ở lại với con hôm nay và mãi mãi để con được bình an và hạnh phúc.

THỰC HÀNH: Bỏ ra 15 phút để cảm nhận sự hiện diện của Chúa và kết hợp với Ngài đang  ở khắp mọi nơi thông biết mọi sự, hằng xem thấy bạn, hằng nghe lời bạn cầu nguyện đó. 

From: Do Dzung

NIỀM VUI KHI CÓ CHÚA (#NVKCC) | ANGELO BAND

BUÔNG TAY ĐỂ GIỮ CHỒNG – Truyen ngan HAY

 Bùi Mạnh Toàn

Thảo và Hưng yêu nhau hơn 6 năm và cưới nhau hơn 7 năm, có một bé trai đầu lòng và một cặp song sinh long phụng. Chồng Thảo làm xa nhà hơn 3 giờ chạy xe máy nên mỗi cuối tuần anh mới về nhà, Thảo sống cùng bố mẹ chồng. Khi cô có bầu đứa đầu tiên, vợ chồng gom góp tiền xây nhà, mượn thêm vài trăm tiền tiết kiệm và lương hưu của bố chồng nên đã có 1 căn nhà khang trang.

Thời gian đó, qua vài biểu hiện lạ của chồng, Thảo biết anh có bồ nhí. Hôm đó Thảo xin nghỉ nửa ngày đón xe xuống chỗ của chồng và nhờ 1 bác xe ôm theo dõi chồng. 2 ngày sau, Thảo tận mắt thấy chồng chở cô bồ về phòng trọ. Khi ấy cô đang ngồi ở 1 quán cafe đầu hẻm và điện cho chồng, anh nói dối là đang đi nhậu với bạn bè, nhưng khi nghe cô bảo: “Nếu anh còn muốn giữ cái gia đình này thì bước vào quán cafe sau lưng anh, hoặc em cho người mang đơn li hôn và chấm hết, chúng ta không còn gì để nói”.

Chồng cô bước vào quán cafe với 1 khuôn mặt tái mét, lắp bắp không ra tiếng. Thảo chỉ nói mấy câu “Anh có 2 lựa chọn, hoặc kí vào tờ đơn ly hôn này, em chỉ cần 3 đứa con, còn toàn bộ tài sản là của anh. Hoặc anh có 2 tuần để kết thúc mọi việc với cô nhân tình của anh, em coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và đừng bao giờ để lặp lại chuyện này lần thứ 2”.

Hơn 1 tuần sau, Thảo nhận được 1 cuộc điện thoại, cô ta bảo: “Chị có phải là vợ của anh Hưng không? Em là bạn gái của anh ấy, em đang đứng trước cổng công ty chị, chị ra ngoài gặp em 1 lát nhé”. Thảo bảo đầu tuần tôi có nhiều cuộc họp rất bận, để chiều tối về rồi muốn nói gì thì nói . Nhưng cô ta trả lời: “Vậy thì để em về nhà chị đợi vậy, có phải nhà chị ở số…đường…, hiện giờ có 2 ông bà đang trông 2 đứa cháu ở nhà phải không chị?” Thảo giận run người. Lấy lý do nhà có việc gấp để xin phép nghỉ một ngày, điện thoại cho chồng về gấp sau đó đi gặp cô ả.

Cô ta mở cho Thảo xem đoạn video chồng Thảo nói chia tay với cô ta. Chồng cô bảo với cô ta là anh ta lấy Thảo vì tình thương, rằng con trai đầu của cô là kết quả của việc cô đi lang chạ với người đàn ông khác, bố mẹ cô quì lạy van xin anh ta cưới cô. Vì bố mẹ anh quí và thương cô nên anh ta lấy cô chứ không phải vì anh ta yêu cô. Kể từ khi gặp cô ta, anh ta mới biết thế nào là hạnh phúc.

Thảo sốc đến á khẩu, nhưng không cho phép mình khóc. Rồi cô ta bảo Thảo “Chị thương anh Hưng, chị thương em, chị cho bọn em một cơ hội được hạnh phúc, chị đừng làm khổ anh ấy nữa, chị li hôn được không? Anh Hưng vì bố mẹ nên không dám bỏ chị chứ thực sự anh ấy không yêu chị, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy”.

Thảo cười bảo với cô ta rằng: “Ừ, chị cũng có nghe anh Hưng nói về em, chuyện của anh chị thì chị cũng đang chuẩn bị nộp đơn để giải thoát cho anh ấy được sống hạnh phúc. Em cầm tờ đơn này đưa cho anh ấy nhé, chị kí rồi đấy, yên tâm nha, giờ chị mời em về nhà chị cho biết nhà cửa, ông bà cũng dễ chịu lắm”.

Trước khi đưa cô ta về nhà, Thảo chạy qua trường mẫu giáo đón con về. Bố mẹ chồng thấy cô về giữa ngày thì hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô bảo có cô bạn ở xa lâu ngày không gặp nên đưa về nhà chơi. Thảo vẫn chuẩn bị cơm trưa, mời nhân tình của chồng ăn. Cô ta nhìn 2 đứa con sinh đôi của cô bảo: “2 bác vất vả quá, tuổi này rồi mà còn phải trông con cho người ta, em nghe anh Hưng bảo mỗi tháng ba mẹ chúng trả cũng được 3 triệu phải không chị?” Thảo cười không ra nước mắt.

Căn giờ chồng gần về tới nhà, Thảo ôm 3 đứa con rồi bảo bố mẹ chồng ra bàn ngồi nói chuyện. Chồng về tới nơi, nhìn cô ta sửng sốt. Cô bảo bố mẹ chồng: “Buổi nói chuyện hôm nay, hi vọng chỉ có 1 mình con nói, đừng ai xen vào, sau đó mọi người muốn nói gì thì nói, con không nghe, chỉ cần 1 trong 4 người đừng lên tiếng, mọi việc kết thúc con không nói gì thêm”.

Thấy bố mẹ chồng tỏ vẻ bất ngờ, cô nói tiếp: “Thưa bố mẹ đây là Hạnh

bạn gái của chồng con, hôm nay cô ấy đến đây là để bảo con li dị chồng để họ có cơ hội được hạnh phúc. Con về làm dâu bố mẹ 7 năm nay, không có điều gì phàn nàn cả, nhưng chồng con bảo, anh ấy lấy con là vì thương hại, vì vâng lời bố mẹ. 3 đứa con của con không phải là con của anh ấy.

Con gửi bố mẹ sổ tiết kiệm, tiền hồi xưa vợ chồng con mượn xây nhà, cộng với tiền lương hưu của bố nhờ con giữ, hơn 600 triệu. Con chỉ xin bố mẹ 1 điều, ngày con cưới, bố mẹ thưa chuyện với bố mẹ con, con bước vào nhà này đàng hoàng thì khi ra cũng phải đàng hoàng, bố mẹ nói chuyện với bố mẹ con cho phải đạo.

Còn anh (cô quay sang chồng) bảo: Anh lấy tư cách gì để thương hại em vậy anh? Hơn 30 tuổi, đã bao giờ anh pha cho bố anh ấm trà chưa? Nấu cho mẹ anh 1 bát mì chưa? Lấy anh bao năm, đẻ cho anh 3 đứa con, nuôi nó lớn từng này, có khi nào anh cầm chổi quét hộ em cái nhà hay rót cho em li nước chưa?

Trước khi đẻ con cho anh, thử hỏi cô bồ anh có vé mà so sánh với em về nhan sắc, ngây thơ trong sáng không? Anh đã quên anh phải vất vả thế nào mới tán tỉnh và rước em về nhà? Anh đã quên anh vui như thế nào khi biết em mang thai Bin? 3 đứa con anh lớn từng này nhưng chưa phải uống một giọt sữa ngoài nào? Mỗi ngày em đều dậy lúc 5 giờ sáng, đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con anh, pha trà cho bố anh, đưa đón con đi làm.

Người ta có chồng đỡ đần, còn em, nửa đêm 2 giờ sáng đón taxi đưa con vào viện, 2 tay ôm 2 đứa. Một nách 3 con mọn, cũng đi làm 8 giờ như bất kì ai, phải làm trăm thứ việc đáng lẽ ra người chồng phải làm, thử hỏi có khi nào con tè ra quần mà anh phải thay chưa?

Anh có 2 sự lựa chọn, kí vào lá đơn này, sổ đỏ và toàn bộ tài sản là của anh, cả toàn bộ lương thưởng mấy năm nay em chưa hề đụng vào. Vốn dự định mua đất cho con cái sau này, nhưng em cho anh coi như mừng cưới để anh đi tìm cái anh gọi là hạnh phúc thật sự.

Trước khi li dị, em sẽ ra Ủy ban làm lại giấy khai sinh, hủy tên cha của 3 đứa, làm mẹ đơn thân, nếu họ cần làm chứng thì mong anh giúp, em tin là lương mỗi tháng gần 30 triệu em có thể nuôi 3 đứa nên người. Và em tin con em lớn lên nó cũng hiểu và không cần người cha tạo ra nó nhưng chối bỏ nó.

Hoặc là anh xóa bỏ tờ đơn này và chấm dứt hoàn toàn quan hệ với cô này. Nhưng hãy nhớ 1 điều, em chấp nhận sai lầm này vì con chứ quên và tha thứ thì không bao giờ, và không có lần thứ 2 xảy ra. Anh có 10 phút suy nghĩ, em và con đi dọn đồ, em đã gọi taxi đợi trước cổng rồi, 1 khi em bước ra khỏi căn nhà này thì anh không bao giờ còn cơ hội nữa”.

Sau đó Thảo quay sang cô bồ bảo: “Chị không cần biết chồng chị nói gì với em, nhưng cứ nhìn 3 đứa con chị thì em biết là con ai. Đấy, bố mẹ chồng chị đấy, chồng chị đấy, cả ngôi nhà và toàn bộ tiền bạc tài sản, em cứ lấy đi nhé. Chị tin em có thể chăm sóc được bố mẹ chồng chị và mang lại hạnh phúc cho chồng chị, có khi làm tốt hơn chị.

Nhưng em ạ, hãy cứ sinh 3 đứa con rồi lo cho nó đi, đến khi em tàn tạ, xấu xí rồi 1 ngày đẹp trời như thế này, một cô bồ trẻ trung xinh đẹp nào đó rớt từ trên trời rơi xuống và bảo “Chị hãy li dị chồng cho em và anh ấy cơ hội hạnh phúc” đi rồi xem em có làm được như chị không?

May cho em là gặp chị, gặp người khác, xem người ta có kéo cả dòng họ ra đập cho em một trận, có khi bỏ mạng ở đây rồi đấy? Đời thuở nhà ai, người thứ ba tự cho mình cái quyền đòi người vợ danh chính ngôn thuận được cả pháp luật và xã hội thừa nhận phải nhường chồng cho mình. Chị không nhường chồng cho em mà chị vứt đi, em đến mà nhặt, chị không cần loại chồng tệ bạc như thế này”.

Sau khi nói xong, Thảo bỏ đi dọn đồ đạc, nhưng chồng cô ôm lấy cô và con bảo: “Anh không thể mất em, xin em cho anh 1 cơ hội sửa lỗi”. Cô bồ ấy cũng rời khỏi nhà tôi trong nước mắt và mất dấu từ đó.

Câu chuyện đã qua hơn 1 năm, không ai nhắc lại nữa nhưng vẫn còn đó 1 nỗi đau cô nhắc mình phải nhớ. Từ đó, bố mẹ chồng cô thương cô hơn, chồng về cũng chịu khó lau chùi nhà cửa, giặt đồ, phụ giúp cô những việc khác. Thật sự, thời gian đầu, chỉ cần chồng đụng vào người, cô cảm giác cực kì ghê tởm, tổn thương. Nhưng vợ chồng là duyên số, họa phúc cùng nhau gánh vác, rồi cũng ổn cả.

Giữ chồng đôi khi buông cũng là 1 cách để giữ vì nếu anh ta thực sự cần vợ con thì anh ta sẽ biết làm thế nào, đừng dễ dàng tha thứ và chấp nhận, kẻo 1 ngày anh ta lại tái phạm. Cho anh ta thêm cơ hội nhưng anh ta không biết trân trọng thì cũng không cần níu.

Sưu tầm


 

NHỮNG ĐIỀU CẦN LƯU Ý KHI CHUẨN BỊ CÁI CHẾT CHO NGƯỜI NHA`

Võ Hữu Nhậm

Một người đang nằm hấp hối trên giường bệnh cần gì, không cần gì và sợ điều gì nhất? Tôi nói nhanh vài ý dưới đây cho mọi người tham khảo.

– Người sắp chết vì bệnh hay tuổi già nằm yên không cử động được nhưng cảm giác trên thân vẫn còn và rất dễ bị đau; Họ không nói được nhưng vẫn nghe rõ và rất dễ bị tác động tới tâm trí. Vì thế, nên tránh việc bóp tay bóp chân người ta. Lúc còn khỏe mạnh thì thấy thoải mái khi được bóp tay chân, nhưng khi sắp chết mà bị nắn vào xương thịt như thế là rất đau. Cảm giác đau đớn thì không tốt cho “cận tử nghiệp” của họ.

– Nói tới cận tử nghiệp, ta nên biết rằng cái “tâm” lúc này vô cùng quan trọng. Người sắp chết cần có một cái tâm thật thanh tịnh. Đừng để những ô nhiễm như tức giận, tiếc nuối, hối hận, lo lắng, nhục nhã, buồn phiền, đau khổ v.v… phát sinh vào lúc này. Người nhà cần tránh gây không khí căng thẳng hay cãi nhau to tiếng. Đừng nói chuyện đau thương hay khóc lóc quá nhiều. Đừng làm gì khiến họ nghe và thấy tủi thân.

– Đến đây chắc các bạn đã hiểu tại sao các vị tu sĩ các tôn giáo thường được mời đến để tụng kinh hay ban bí tích xức dầu. Tiếng đọc kinh rầm rì cũng như việc ban bí tích giúp người hấp hối đắm chìm trong bầu không khí an nhiên và lành thánh. Người nhà của bệnh nhân nên tiếp tục duy trì không khí này bằng cách đọc kinh hoặc giữ yên lặng. Không nên phá vỡ những khoảnh khắc đáng quý đó vì nó rất cần cho sự thanh tịnh của tâm.

Tóm lại, khi trong nhà có người sắp mất, ta cần giúp họ ra đi bình an bằng cách tránh những hành động có thể làm thân đau đớn, tránh nói những chuyện có thể làm tâm ô nhiễm. Công phu sống tốt cả đời nhiều khi bị hủy hoại vào giờ chót bởi người nhà. Việc nên làm là tạo ra và duy trì bầu không khí tích cực bằng cách cầu nguyện, đọc kinh hay đơn giản là giữ yên lặng. Mọi sự thánh thiện trong những phút cuối đời của một người là vô cùng quan trọng, bất kể bạn có biết điều đó hay không.

Chúc mọi người làm được những việc cần làm…

Bài viết của: Manh Hai Hoang

(Hình trên internet)


 

CHO TÂM HỒN CHỐN BÌNH YÊN

Lời Chúa Mỗi Ngày

Kiếp con người sống giữa bể nhân gian

Trăm người thương thì vạn lời đàm tiếu

Đã không thương thì không cần phải hiểu

Đừng vô tình buông lời nói điêu ngoa.

 

Bởi biển đời luôn rộng lớn bao la

Cũng con người… chắc là ai cũng có

Lúc cười vui khi đượm buồn mắt đỏ

Kiếp vô thường là thế đó người ơi!

 

Đừng cười đùa rồi chọc ghẹo trêu ngươi

Để hôm sau… tiếng cười người trả lại

Ai cũng vậy có lúc hồn hóa dại

Rồi một lần lệ tuôn chảy vành mi.

 

Đừng trao người lời chua chát mà chi

Lỡ mai đây có khi mình cũng thế

Lời buông ra thật tình là rất dễ

Hối hận rồi có thể lấy lại không.

 

Hãy quan tâm và sống thật hết lòng

Người chẳng thương cũng không cần phải ghét

Đừng tranh đua với những lời thua thiệt

Cho tâm hồn một nơi chốn bình yên.

ST


 

VỢ CHỒNG GIÀ – Truyen ngan HAY

Võ Hữu Nhậm

VỢ CHỒNG GIÀ

  1. Con cái phương trưởng ra ở riêng hết chỉ còn ông bà sống trong căn hộ 3 buồng nơi khu tập thế sát bờ sông. Như mọi ngày cơm nước xong, bà dọn dẹp bếp núc, ông lên nhà bật Tivi, pha ấm trà nhân trần thư thả ngồi uống xem mấy chương trình thời sự. Khi bà từ dưới bếp lên, ông rót cốc trà nóng đưa tận tay bà, chuyển kênh phim cho bà xem, rồi họ lặng lẽ theo dõi phim trên truyền hình cho đến khi bà đấm lưng thùm thụp đứng dậy vào ngủ trước. Ông xem thêm chút rồi tắt Tivi kiểm tra cửa rả rồi đi nằm. Ngang qua phòng bà đã thấy bà ngáy pho pho.

Chả biết từ bao giờ họ gọi nhau là ông, là bà thay cho cách gọi anh, em ngọt ngào theo suốt mấy chục năm. Cũng chẳng nhớ từ bao giờ ông bà ra nằm riêng mỗi người mỗi phòng. Chắc tại bà kêu ông ngáy to nhất là hôm nào vui bạn bè uống vài chén rượu. Ông cũng phàn nàn bà có thói quen cứ dọng chân xuống giường thình thịch mỗi khi mỏi. Cái gì mãi rồi cũng thành quen. Đôi khi bà muốn gọi ông là anh như ngày nào cho tình cảm mà thấy ngượng ngùng. Lắm lúc người ngây ngây sốt đắp cả cái chăn dầy vẫn lạnh, ông định qua phòng bà nằm cạnh tìm chút hơi ấm lại lo bà mất ngủ, cũng thôi.

Tối nay, khi bà vừa dưới bếp lên ngồi xuống ghế định xem Tivi thì điện vụt mất. Ông loay hoay bật lửa châm chiếc đèn dầu. Ông bà ngồi đối diện nhau mà chẳng nói lời nào. Không gian tĩnh mịch quá. Nghe rõ cả tiếng gió rì rào ngoài cửa sổ. Bỗng bà bật tiếng:

-Nghe đâu như tiếng con uềnh uôm nó kêu.

Ông nhướn mắt hỏi lại:

-Con gì kêu?

-Con uềnh uôm chứ con gì? Bà dấm dẳng.

-Con ễnh ương chứ. Từ cha sinh mẹ đẻ tôi chưa nghe ai nói con uềnh uôm như bà. Ông gằn giọng.

Thế là họ cãi nhau. Kết quả là sáng hôm sau bà không thấy ông ngồi uống trà bên bàn nữa. Bà lẩm bẩm:”Lại sang thằng cả tá túc chứ gì. Thây kệ”. Trưa bà ngồi ăn cơm một mình thấy chả ngon lành gì. Tối bà ngồi coi Tivi mà chả xem chương trình gì ra đầu ra đũa. Đêm bà nằm nhớ thời có mang thằng lớn. Ông mừng lắm, hỏi bà:

-Em định đặt tên con là gì?

-Anh đặt đi, bà nũng nịu: Tuỳ anh.

Không ngờ khi sinh con trong giấy khai sinh ông thấy tên con được bà đặt là Tuỳ Anh, Nguyễn Văn Tuỳ Anh.

Đến đứa con gái thứ hai, bà hỏi ông đặt tên gì? Ông âu yếm nhìn bà bảo: Tuỳ em. Và kết quả tên đứa thứ hai được ông đặt là Tuỳ Em, Nguyễn Thị Tuỳ Em.

Cả tuần vắng bóng ông nhà cửa trống tuềnh trống toàng làm bà nghĩ lại. Mấy ngày ở với con với cháu cũng thấy vui mà sao lòng ông vẫn như lửa đốt. Cảm giác thiêu thiếu nơi ông cũng làm ông nghĩ lại. Hôm ông quay về, bà đón ông nơi bậu cửa, ông chưa kịp nói điều mình định nói bà đã đon đả:

-Tôi hỏi người ta rồi ông ạ. Nói như ông mới đúng. Là con ễnh ương. Tôi nói sai.

Ông cười gượng gạo:

-Không bà nói mới đúng. Nó là con uềnh uôm. Tôi sai rồi.

Lời qua tiếng lại thế là lại cãi nhau. Tiện khăn gói ông sang nhà cô gái út. Vợ chồng già lại ly biệt thêm lần nữa.

  1. Khi còn trẻ, còn sống trong tình yêu người ta nhìn nhau qua cặp kính màu hồng, lúc nào cũng thấy những điều tốt đẹp, để rồi thêm gần gũi. Khi về già, họ nhìn nhau qua cặp kính của bác sỹ, nhìn đâu cũng thấy vi trùng, để rồi thêm xa cách. Tình yêu và sức khoẻ như năng lượng trong mỗi con người, cùng với năm tháng nó cũng bị tiêu hao đến mòn kiệt. Thôi thì đã là vợ chồng, thời son trẻ sống bên nhau là hưởng thụ thì lúc về già hãy sống bên nhau vì chịu đựng vậy. Vạn vật cũng có thời, con người sao tránh được. Vợ chồng già hết tình còn nghĩa. Hãy xem nghĩa làm trọng. Đấy là tôi tự bảo mình và nhắn nhe với bao cặp vợ chồng già khác nữa để khỏi vô cớ chia lìa nhau trước khi trở về với cát bụi.

Bài viết của : Hùng Lý từ Berlin, Đức.

Ảnh: Vợ chồng già – tác giả bài viết – dạo công viên Berlin mùa thu.


 

Một dạng u mê khác…-Ba’o Tieng Dan – Vũ Hùng Vương

Ba’o Tieng Dan

Vũ Hùng Vương

13-6-2024

Khi xem lại những thước phim người ta vô tình quay được trong suốt hành trình sáu năm về trước của thầy, ta thấy được sự an nhiên, niềm vui, niềm hạnh phúc luôn thường trực trên gương mặt của thầy. Từ khi các YouTubers, TikTokers… đẩy nó lên thành trend thì càng ngày sự an vui, niềm hạnh phúc, vui vẻ của thầy càng ngày càng ít.

Chắc chắn một điều, trong lòng thầy muốn được bước những bước chân an lạc như xưa, chứ không phải như lúc này. Nhưng hạnh nguyện đã phát ra thì thầy vẫn phải tiếp tục bước. Có thể đây là những thử thách cuối cùng mà thầy phải vượt qua hoặc cũng có thể là sứ mệnh lúc này buộc thầy phải chịu như vậy.

Nếu là những người yêu quý thầy thật sự, hiểu được sâu sắc về triết lý nhà Phật thì chúng ta chỉ việc tôn trọng những nguyện vọng của thầy. Nếu có duyên gặp thì bố thí hoặc nghiêm trang đảnh lễ là được.

Còn những người như trong clip này hoặc trước đây thì không thể gọi là những người yêu quý tôn trọng thầy được. Họ cũng là một dạng u mê. Nhưng có thể khác với dạng u mê của những người đến chùa to phật lớn là họ không có tiền hoặc chưa đủ điều kiện

Những kẻ đến chùa to phật lớn bởi lòng tham với quan niệm cúng dường thật nhiều sẽ được phật ban phước lộc thật nhiều, còn những người này thì không có điều kiện đến được đó nay tự nhiên có vị phật sống để cúng dường mang lại phước báu thì đương nhiên họ đu bám để cúng cho sư. Mặc dù những lời nói của thầy rất rõ ràng, mang chân lý của Phật pháp nhưng họ nhất định không chịu khai sáng cho đầu óc của họ. Họ nhất định tiếp nhận sự việc bằng những cái đầu óc u mê.

Cần thông cảm cho họ vì u mê cũng giống như dính bùn đất. Có người bị vấy bẩn qua loa, một chút “nước” là rửa sạch được, có những người lún cả vào một đầm lầy, kéo họ ra khỏi đầm lầy đã khó nói chi đến tẩy rửa. Cần mất rất nhiều thời gian và “nước” để rửa sạch cho họ.


 

SỨC SỐNG SIÊU NHIÊN – TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

Giáo hội Ki-tô khởi đi từ một Hài Nhi sinh hạ trong chuồng bò, trần trụi đơn sơ khó nghèo.  Hài Nhi ấy lớn lên từng ngày, trở thành một vị Ngôn sứ vĩ đại, có quyền năng trong lời nói và việc làm.  Vị Ngôn sứ ấy đã gặp chống đối và cuối cùng bị lên án tử và giết chết vô cùng đau thương.  Từ cái chết trên thập giá, một cộng đoàn mới được sinh ra và dần dần phát triển, hiện diện trên khắp các châu lục, quy tụ muôn dân trên mặt đất và có hàng tỷ tín hữu.  Vâng, Giáo hội của chúng ta khởi sự rất âm thầm, nhưng lớn lên rất mạnh mẽ, vì có Thiên Chúa là sức sống siêu nhiên của Giáo hội.  Chúa Giê-su vẫn hiện diện trong Giáo hội.  Chúa Thánh Thần vẫn không ngừng hướng dẫn và thánh hóa Giáo hội, nhờ đó Giáo hội của Chúa Ki-tô vượt lên mọi bão táp mưa sa của cuộc đời.

Trong Tin mừng hôm nay, Chúa Giê-su dùng hai dụ ngôn, đều khởi đi từ những hình ảnh rất bình dị ở thôn quê, đó là hạt giống được gieo vào lòng đất nảy mầm và hạt cải từ bé nhỏ trở thành lớn mạnh.  Dẫn nhập cho cả hai dụ ngôn này, Chúa Giê-su đều nói: “Nước Thiên Chúa giống như…”  Điều đó có nghĩa, Đức Giê-su dùng những hình ảnh cụ thể đời thường để giáo huấn những thực tại cao siêu, vượt qua trí hiểu của quần chúng.  Nước Thiên Chúa không phải là người gieo hạt, mà chỉ giống như người gieo hạt.  Trong Tin mừng, nhiều lần Chúa Giê-su đã dùng lối nói so sánh như thế khi giảng về Nước Trời.

Tin mừng được gieo vào tâm hồn mọi người, đặc biệt là các tín hữu, như hạt giống được gieo vào thửa ruộng.  Tuy vậy, sức sống siêu nhiên nảy nở từ hạt giống Tin mừng lại không hoàn toàn phụ thuộc vào con người.  Mặc dù con người là tác nhân quan trọng, góp phần chăm bón cho hạt giống được gieo, nhưng Thiên Chúa mới là nguyên lý cho sự sống siêu nhiên.  Sự sống ấy dần dần hình thành và lớn lên nơi con người.  Không phủ nhận sự cộng tác hữu hiệu của cá nhân mỗi người, nhưng sự thánh thiện nơi con người có được là nhờ Chúa.  Ngài là Đấng quyền năng làm cho cây cỏ mọc lên, như hình ảnh tượng trưng mà ngôn sứ Ê-dê-ki-en đã diễn tả (Bài đọc I).  Hiểu như thế, mỗi người sống nơi trần gian là một cây được Thiên Chúa chăm sóc kể từ khi gieo hạt, tức là khi con người được hình thành trong dạ mẫu thân, rồi từng bước lớn lên, thành đạt trong cuộc đời.

Hạt giống Tin mừng được gieo vào tâm hồn chúng ta.  Có nhiều người đã hợp tác thiện chí, chăm bón vun xới và làm cho “cây cuộc đời” lớn lên, sinh hoa kết trái dồi dào.  Tuy vậy, cũng có những người vô trách nhiệm để mặc cho mầm sống ấy cằn cỗi, còi cọc và chỉ sinh ra trái đắng.  Thiên Chúa vẫn luôn ban ơn chúc phúc, vì bản chất của Ngài là tốt lành và thánh thiện, nhưng việc đón nhận Chúa lại là chọn lựa tự do của con người.  Con người được mời gọi yêu mến Chúa và yêu mến tha nhân, nhưng đó là một tình yêu tự do, chứ không phải một chế tài áp lực.  Yêu Chúa và đón nhận giáo huấn của Ngài, đó là một đề nghị từ chính Thiên Chúa.  Ai đón nhận sẽ được hạnh phúc an bình.

Nhiều người trong chúng ta có cái nhìn bi quan về tương lai của Giáo hội, khi chứng kiến sự giảm sút trong thực hành đức tin nơi một số tín hữu.  Chúng ta tin tưởng và hy vọng nơi Thiên Chúa, Đấng là Chủ đích thực của vườn đời, mà mỗi chúng ta là một cây trồng trong thửa vườn mênh mông ấy.  Nếu bề ngoài dường như khô cằn, thì bên trong sức sống siêu nhiên vẫn không ngừng tăng trưởng.

Lời Chúa hôm nay chất vấn mỗi chúng ta: tôi có phải là một hạt giống tốt, hoặc là một cây màu mỡ xanh tươi trong cuộc sống thường ngày?  Đâu là mức độ tín thác và hy vọng của tôi nơi Thiên Chúa quyền năng, để luôn luôn lắng nghe và thực hành những gì Ngài truyền dạy?

Là Ki-tô hữu, mỗi chúng ta hãy cùng lên đường gieo hạt giống của Phúc Âm, thể hiện qua lòng nhân ái huynh đệ.  Đừng ngại ngần gieo hạt, dù ở những nơi xem ra không có hy vọng, vì Thiên Chúa là Đấng làm cho điều không có thể trở thành điều có thể.  Lịch sử đã chứng minh điều đó.  Hãy tín thác vào Chúa, như thánh Phao-lô (Bài đọc II).  Thánh nhân đã đạt tới lòng xác tín trọn hảo nơi Thiên Chúa.  Đối với ngài, sống hay chết không còn quan trọng, vì ngài đã được Thiên Chúa bao bọc trong tình yêu viên mãn và ngập tràn hạnh phúc.

Sức sống siêu nhiên trong Giáo hội và nơi cá nhân tín hữu đến từ Thiên Chúa.  Hành trình cuộc đời chúng ta là hành trình lớn lên và phát triển của Hạt Giống Ngôi Lời nơi bản thân.  Hạt giống ấy xem ra bé nhỏ vô hình, nhưng lại có sức mạnh vô song, mở ra cho chúng ta một tương lai sáng ngời, đó là sự sống vĩnh cửu và hạnh phúc.  Chúa Giê-su đã hứa: “Ai ở trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15,5).

TGM Giu-se Vũ Văn Thiên

From: Langthangchieutim


 

Một bản tin đáng buồn về Chữ Hiếu-Đào Văn Bình

 
Đào Văn Bình

Cha và mẹ của học sinh 15 tuổi ở Michigan đã bị tòa tuyên án từ 10 tới 15 năm tù vì tội đã mua súng cho con trai và cậu bé này đã dùng nó để thảm sát bốn học sinh tại Oxford High School. Còn cậu bé bị án tù chung thân không ân xá. Công tố viên đã buộc tội cặp vợ chồng này đã không để súng tại một nơi có khóa an toàn và không có hành động ngăn cản khi có biểu hiện con mình sẽ có hành động điên cuồng.

Đúng là “Con dại cái mang”. Đẻ con ra cưng như cứng trứng, hứng như hứng hoa, mong cho nó khôn lớn nên người. Ngờ đâu mới 15 tuổi mà nó đã hung hăng, tiêm nhiễm bởi những phim ảnh bạo lực, xách súng vào trường giết luôn bốn bạn học chỉ vì một xích mích nhỏ nhặt. Không biết kiếp trước cặp vợ chồng này đã làm gì nên tội mà oan hồn đầu thai vào nhà để báo oán? Sau 15 năm tù cặp vợ chồng này còn gì? Có khi bỏ nhau chỉ vì tranh cãi tại ông hay tại bà quá nuông  chiều con. Vị thẩm phán đã lau nước mắt nhiều lần khi tuyên đọc bản án này.

Rồi một thảm kịch rơi nước mắt khác là một cậu con trai ở Florida đang học lớp dự bị y khoa đã dùng dao đâm mẹ mình 70 nhát khiến bà là một giáo viên dạy Lớp Hai, gục chết với lý do rất giản dị “ Bà ấy làm tôi bực mình”.

Hiện nay có một hiện tượng đáng sợ là con cái giết cha mẹ ở nước Mỹ cũng như ở Việt Nam. Thông thường vợ chồng sinh con thì mừng rỡ biết bao. Thế nhưng theo giáo lý nhà Phật thì con cái chưa hẳn là hạnh phúc mà có khi là tại họa. Nó thành công chưa chắc mình được hưởng mà hễ nó làm bậy một cái thì cha mẹ gánh hết. Thế giới ngày hôm nay tiến quá  nhanh, trẻ con được luật pháp bảo vệ và nuông chiều. Trong khi đó thì trên hệ thống liên mạng toàn cầu, có quá nhiều hình ảnh tác động tới trẻ con, tốt thì ít mà xấu thì nhiều. Có thể nói trẻ con ngày nay rất tự ái, nóng nảy, tinh khôn và hung dữ. Chính vì lo lắng về thảm họa này khiến nhiều cặp vợ chồng trẻ đã không chịu sinh con…vừa bận bịu, tốn kém và trách nhiệm rật nặng nề. Luật bảo vệ thiếu nhi đã khiến nhiều cha mẹ ngồi tù vì con cái.

Là phụ huynh thuộc tầng lớp cổ hủ và lạc hậu, chúng ta phải làm sao đây để cứu vãn? Nhà thờ, trường học, gia đình đã hoàn toàn bất lực. Thống kê mới nhất tại Tiểu Bang Missouri cho thấy đa số giáo chức muốn bỏ nghề vì lương thấp, áp lực và nhất là học sinh rất hỗn hào.    Học sinh ngày nay chẳng coi dạy học là chức năng cao quý mà chỉ là một nghề để kiếm sống mà thôi, chẳng có “tôn sư trọng đạo” gì hết. Cãi lại thầy/cô, túm tóc đánh cô giáo ngay trong lớp học là chuyện thường. Chúng ta cứ lên án Khổng Tử là lạc hậu thế mà dưới sự giáo dục của Nho gia, đất nước Việt Nam và Trung Hoa xưa đã sản sinh bao nhà tư tưởng, trạng nguyên, tiến sĩ, cử nhân đã đem tài ra giúp nước qua đạo Tu Thân-Tề Gia-Trị Quốc-Bình Thiên Hạ và biết bao người con hiếu thảo. Nho gia ngày xưa coi thầy còn trên cha mẹ mình. Tiến sĩ về làng phải xuống ngựa. Nhiều khi thầy chết học trò phải để tang. Chúng ta chê trách và khinh thường Đạo Khổng vậy thì ngày nay chúng ta xây dựng đao gì để: Con cái hiều thảo biết vâng lời cha mẹ, học trò biết kinh trọng thầy cô và coi trường học là lò giáo dục và đào tạo con người? Dường như chẳng có đạo nào để thay thế Đạo Nho cả mà chỉ có đạo bạo lực và đạo nhố nhăng trên Internet mà thôi. Nước Mỹ có ngày Mother’Day và Father’s Day nhưng không bao giờ dạy dỗ về lòng hiếu thảo, “Công cha như núi Thái Sơn. Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.

Tôi năm nay đã 82 tuổi rồi, nhưng nhớ lại thuở xưa, vẫn kính trọng và biết ơn tất cả thầy/cô đã dạy dỗ tôi từ bậc Tiểu Học tới Đại Học. Thế nhưng quan điểm này nếu nói với bọn trẻ ngày hôm nay, chúng nó sẽ nhún vai và tự hào về một nền văn minh và lối sống mới của chúng nó. Chúng ta biết làm sao? Thôi thì quay lại với lời dạy của Đức Phật, vạn hữu vốn vô thường. Thời mạt thế thì hiền thánh ẩn phục  hoặc im hơi lặng tiếng, đạo lý suy đồi còn các tầng lớp của thời đại mới thì hãnh diện với thời trang, nhạc Pop, nhạc Rap, Football, biết rành rẽ những trò chơi quái đản trên facebook, twitter, tiktok  và hễ trái ý một cái thì rút súng ra bắn chết liền dù đó là cha mẹ, anh em, thầy cô, bạn bè, bạn đồng sự…và chấp nhận án tù chung thân hay tử hình để thỏa mãn Cái Tôi vĩ đại.

Đào Văn Bình

(California, 9/4/2024)