Ngày xưa, có một thời gian tôi sửa xe đạp bên đường Kỳ Đồng Saigon khoảng 2 năm.
Mùa mưa năm đó, tôi lấy mấy tấm bạt che chỗ sửa xe cho khỏi ướt. Tôi che phía trên với 2 bên và phía sau, tạo thành một cái lều nhỏ.
Một bữa trời mưa không ai đem xe tới cho tôi sửa, thì tôi ngồi trong lều đọc báo, nhưng mà tới chiều thì có một em gái khoảng 18 tuổi chạy chiếc Honda dame ngừng ngay trước mặt tôi, em nói:
-Anh ơi! gắn lợi dùm em cái giỏ đựng đồ trước xe, nó rớt ra mà mấy con ốc cũng rớt mất tiêu.
Chỉ dòm qua là tôi biết em gái này người Hoa, bởi vì em mặc cái áo xá xẩu màu đỏ, là áo con gái Tàu thường mặc, với 2 bính tóc cũng cột nơ màu đỏ, em gái rất dễ thương !
Rồi tôi mới nói em vô lều ngồi trú mưa mà chờ tôi gắn cái giỏ xe. Tôi lấy cái thùng đồ nghề sửa xe cho em ngồi đỡ. Rồi tôi mới lấy lon ốc cũ ra, lựa mấy con ốc gắn lợi cái giỏ xe.
Xong rồi thì em hỏi tôi bao nhiêu tiền cho em gởi, nhưng mà tôi nói :
-Chuyện nhỏ mà em! Anh không lấy tiền đâu, mai mốt lỡ lủng bánh xe đem tới đây ủng hộ anh được rồi.
Lúc này thì tự nhiên trời mưa lớn hơn, cho nên em gái xin tôi ngồi trong lều chờ hết mưa. Em nói :
-Em tên Lý Mỹ Hòa anh à, em người Phúc Kiến nhà bên quận 5. Sao em thích cái lều nhỏ của anh quá, nó dễ thương lắm ! Lần đầu tiên em được núp mưa trong một cái lều nè ! Nhưng mà anh cũng cần mấy cái ghế nhỏ cho người ta ngồi chờ sửa xe, hay là mai em chở ghế nhỏ tới tặng anh nha !
Tôi từ chối vì không muốn mắc nợ con gái …
Nhưng mà ngày mai, thì em xẩm chở ghế tới thiệt ! Em xách 3 cái ghế nhỏ đem vô lều, rồi lấy trong giỏ ra hai cái bánh bao còn nóng, với một cái đồ cắt móng tay, em nói :
-Em tặng anh 3 cái ghế này, còn bánh bao thì lát nữa anh em mình ăn. Thấy anh sửa xe mà hỏng chịu cắt móng tay dài, dầu mỡ dính vô cho nên em tặng anh cái đồ cắt móng tay này!
Tôi nghe vậy thì cám ơn em quá chừng, mà hông hiểu tại sao em tốt với tôi …
Khi hai anh em ăn bánh bao xong, thì em gái đòi cắt móng tay cho tôi.
Rồi những ngày sau đó thì mỗi khi trời mưa là em Hòa xách xe chạy tới núp mưa. Em nói là ba má chỉ có một mình em, cho nên em muốn tôi nhận làm em nuôi !
Tôi nhe vậy giựt mình ! Mới quen 2 ngày mà muốn làm em tôi, nhưng mà tôi cũng đồng ý …
Em gái thích nghe tôi kể chuyện lắm!
Một bữa, em nói với tôi:
Sao em cứ thấy anh dòm em chăm chăm hoài… nói cho em biết tại sao nha!
Tôi ngồi nhìn trời mưa, rồi nói với em là tôi thấy em quen lắm ! Hình như gặp nhiều lần trước bữa chiều mưa đó, nhiều năm lắm, nhưng mà thôi bỏ qua đi.
Em hông chịu bỏ qua, rồi em nói :
Thà anh không nói ra thì thôi, bi giờ nói rồi thì anh phải kể cho em nghe !
Tôi mới kể:
Ngày xưa, cách đây khoảng 15 thế kỷ thời nhà Tống bên Trung Hoa. Anh là thái tử, em là cung nữ. Thái tử yêu em cung nữ xinh đẹp, nhưng theo luật nhà Tống thì thái tử không có quyền yêu cung nữ !
Một đêm trăng, thái tử nhớ em cung nữ xinh đẹp nên mới lén ra hậu cung dòm cho đỡ nhớ ! Nhưng mà xui là đêm đó người ta pháo kích vô hoàng cung, tính ám sát Hoàng thượng. Trái pháo rớt bên hậu cung nổ cái ầm ! Rồi 3.000 cung nữ sợ quá bỏ chạy đạp lên thái tử chết tại chỗ ! Em là người cung nữ đứng lại ôm thái tử trong lòng …
Nghe tới đây thì em Hòa chắp tay cúi đầu mà nói:
-Tiểu nữ cứu giá chậm trễ ! Xin thái tử giáng tội…
Tôi mới nói :
-Miễn lễ, bình thân đi em !
Rồi em Hòa ôm tôi mà cười quá chừng luôn!
Nhưng cuộc đời không bằng phẳng như mình mong muốn, mà số phận bắt 2 anh em tôi phải xa nhau mãi mãi …
Một buổi chiều mưa, em tới thăm tôi mà đem theo đôi mắt buồn … Tôi chưa bao giờ thấy em buồn !
Rồi em mới nói :
Từ lâu, gia đình sắp xếp cho em đi du học bên Pháp, ngày mai em phải đi cho nên bữa nay tới từ giã anh, em không thể không đi, nhưng xa anh thì em nhớ lắm …
Tôi mới nói là chúc em đi du học thành công.
Rồi em gái tôi chạy xe đi về, nhưng mà em quay xe lại rồi tới bên tôi, em tháo sợi dây chuyền đeo vô cổ tôi rồi nói:
Sợi dây chuyền này sẽ làm anh nhớ tới Lý Mỹ Hòa.
Từ đó thì tôi không còn được gặp em gái dễ thương này nữa …
Hôm nay trời mưa lớn, tôi nhìn mưa mà chợt nhớ tới người em gái mà tôi thương, người em gái mà thương tôi …
S.T.