Suy ngẫm về lời cầu xin

Lạy Chúa, con cầu xin ơn Mạnh Mẽ để thành đạt trong cuộc đời, Chúa lại làm cho con ra yếu ớt để biết vâng lời khiêm hạ. Con cầu xin có sức khỏe để mong thực hiện những công trình lớn lao, Chúa lại cho con tàn tật để chỉ làm những việc nhỏ tốt lành. Con cầu xin được giàu sang để sống sung sướng thoải mái, Chúa lại cho con nghèo nàn để học biết thế nào là khôn ngoan. Con cầu xin được có uy quyền để mọi người phải kính nể ca ngợi, Chúa lại cho con sự thấp hèn để con biết, con cần đến Chúa. Con cầu xin có được tất cả để tận hưởng cuộc đời, Chúa lại cho con cả cuộc đời để được hưởng mọi sự. Con xin gì cũng chẳng được theo ý con muốn. Nhưng những điều con đáng phải mơ ước, mà con không hề biết thốt lên lời cầu xin thì Chúa lại đã ban cho con thật dư đầy từ lâu.

Lạy Chúa, hoá ra, con lại là người may mắn hơn hết trên cõi đời này bởi con đã nhận được ơn phúc Chúa vô vàn. Amen

(trích trong Lịch Phụng Vụ Ất Tỵ 2025 của Đền Thánh Khiết Tâm Mẹ, tháng 06 trang 127)


 

 “Đi Ăn Ở Hà Nội” – Đỗ Duy Ngọc 

Đỗ Duy Ngọc 

 Hà Nội có nhiều món ngon; chuyện ấy ít người cãi. Nhưng món ăn ngon Hà Nội tập trung ở Phố cổ; mà nhà ở Phố cồ thì bé tẻo teo, thế nên hàng quán bày bán đầy vỉa hè, muốn ăn thì ngồi ngay đường đi, ghế thấp lè tè, toàn ghế nhựa. Món ăn cũng bày tràn ra đường mặc cho bụi đường và vi trùng ồ ạt.  Hà Nội nổi tiếng là thành phố ô nhiễm bậc nhất cho nên thức ăn cũng thế thôi.

Ra Hà Nội tìm món ăn ngon của một thời trong văn của Thạch Lam, của Vũ Bằng và cả ông Nguyễn Tuân, những người được cho là sành ăn, thế nhưng khi thấy mọi người chen chúc ở vỉa hè và món ăn bày tràn cả lề đường thì ngại ngùng. Cũng có một số quán bán trong nhà, nhưng chật chội và bẩn cộng với muỗng đũa nhầy nhụa cả mỡ. Căn nhà ám khói và tràn giấy lau bay như bướm, trắng cả sàn. Chủ tiệm và người phục vụ có lẽ đắt khách quá nên chẳng cần lịch sự với khách.  Họ trả lời cứ nhấm nha nhấm nhẳng. Chủ và tớ nhễ nhại mồ hôi cứ thế mà bưng bê thức ăn. Đặc biệt khi đi ăn ở các quán ăn Hà Nội, nhớ tuyệt đối đừng bao giờ đi vệ sinh, bởi đã vào đấy đi ra thì không thể ra ăn tiếp được vì nhà vệ sinh quá xá bẩn, bẩn tới phát khiếp.

Một lần tui vào Phở Thìn ở Phố Lò Đúc, ngồi một lát chẳng thấy ai hỏi mà quán thì nóng hầm hập, người chen chúc.  Bàn ăn của quán là một dãy dài, ngồi chung chạ nhau. Đợi một hồi thấy chả có ai hỏi dù đã ra dấu nhiều lần với người phục vụ, nhưng các cậu ấy cứ tảng lờ. Ông khách ngồi chung bàn thấy thế mới bảo: 

– “Ông phải ra ngoài kia gọi phở và trả tiền thì nó mới bưng vào.” 

À ra thế!  Gọi mấy bát phở, bảo chín, gầu.  Cậu phục vụ lắc đầu: 

– “Ở đây chỉ có một món tái lăn.  Một bát 60 ngàn.”  

Khi tô phở bưng ra, tui thử một muỗng nước lèo, đầy bột ngọt, thế là chỉ ăn được một vệt. Nhìn lui, một cặp vợ chồng trẻ và đứa con đang đứng chờ ngay sau lưng, tui đành đứng dậy.  Ở đây không bán nước uống.  Thôi thì để miệng nham nháp bột ngọt mà đi ra khỏi quán. 

Người ta bảo Phở Bát Đàn ngon, tui lại không thích quán đó, dù có ngon, bởi cái kiểu cầm tô xếp hàng và thái độ khinh khi khách của tên lùn múc phở là tui không chịu được. Lại nghe Phở Dư, Phở Sướng, Phở Hàng Da… ăn cũng được lắm (?)  Tui thuê xe đi ngang qua các quán này lại không dám vào vì quán nào cũng chen chúc, chỗ nào cũng chật chội. 

Không ăn phở thì ăn bánh cuốn vậy!  Nghe bảo ở Hàng Gà có bánh cuốn ngon, chợt nhớ cô bạn nhắn bảo ở phố Hàng Cót có quán bánh cuốn ăn được lắm.  Tui hí hửng đi lộn về, gọi một dĩa nhưng rất thất vọng. Chạy qua Thanh Vân ở Hàng Gà, quán sạch sẽ, có quầy thu tiền ở cửa. Được giới thiệu “dĩa combo” gồm bánh cuốn và hai miếng chả cắt xéo giá 60 ngàn. Tui gọi ngay một đĩa, rồi cũng đành bỏ vì ăn không ngon; có lẽ khẩu vị của tui khác chăng? Tui bị cái tật là cảm thấy không ngon là bỏ, không ăn. Thà nhịn đói chứ không chịu ăn thứ dở. 

Tui đành kêu cuốc xe trở về khách sạn. Đi ngang hàng quán bún, miến, cháo, gà, vịt, ngan, bún thang, bún ốc, chân gà, lòng lợn, cua, ốc, giò, nộm, chả cá…  đẩy phố, nhưng thấy quán chiếm chật vỉa hè đành nhịn mà đi. 

Một tối tui đi ăn bún chả gần khách sạn tui đang ở, đương nhiên là ngồi vỉa hè rồi.  Đang ăn chợt thấy trước mặt, chị giúp việc rửa tô bằng cách nhúng vào một xô nước lợn cợn bún và rau, rồi cầm một cái khăn đã ngã màu theo tháng năm lau quanh, sắp thành chồng. Nhìn thế, tui phát nhợn, không ăn tiếp được. 

Buổi sáng thức dậy sớm, một anh bạn người Hà Nội đem xe chở tui đi về làng Ước Lễ, nơi còn có cái cổng làng chụp hình. Anh bảo ghé Lý Thường Kiệt mua mấy gói xôi xéo ăn sang.  Theo anh, đây là nơi bán xôi ngon nhất Hà thành. Tới nơi, thấy xôi, hành phi, giò chả để ngay dưới đất trên lối đi của người đi bộ, không sạp, không bàn ghế là đã thấy oải. Có ngon cũng thành dở. 

Hà Nội vẫn có nhiều nhà hàng lịch sự và vệ sinh, nhưng người Hà Nội bảo rằng các món ăn ở đó không ngon, không đúng chất Hà Nội. Ăn ở các nơi đó là chưa thưởng thức được món ăn Hà Nội và chứng tỏ là không biết ăn. 

Có lẽ Hà Nội là nơi có nhiều quán lề đường nhất nước và cũng có lẽ đó là phong cách ẩm thực của người Hà Nội. Tui ra Hà Nội rất nhiều lần từ thập niên 90 đến nay, nhận thấy cung cách mua bán hàng ăn ở Hà Nội không đổi mà ngày càng xô bồ và nhếch nhác hơn. 

Đây là ý kiến và cách nhìn của một cá nhân, có thể chưa bao quát hết, nhưng cũng là nhận định của một người phương xa yêu Hà Nội viết vội về việc ăn ở Hà Nội. 

Đỗ Duy Ngọc 

Trần Văn Giang (ghi lại)

From: Tu-Phung


KỲ VỌNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Như Cha đã sai con đến thế gian, con cũng sai họ đến thế gian”.

Ngày kia, Thomas Edison đem về cho mẹ một tờ giấy; mở ra, bà thất thần, mắt trào lệ. Bà đọc lớn tiếng, “Con của bà là một thiên tài; trường này quá nhỏ, không thể đào tạo cháu. Bà hãy tự dạy cháu!”. Mấy mươi năm sau, Edison lục lại căn xép, bỗng thấy mảnh giấy năm xưa, “Con bà đần, chúng tôi không nhận!”. Ông khóc hàng giờ rồi viết, “Edison, một thằng đần, sinh ra bởi một bà mẹ anh hùng. Nó đã trở thành thiên tài của thế kỷ!”. Ông nhớ lại, “Mẹ tôi luôn kỳ vọng vào tôi; bà là một ai đó để tôi không làm thất vọng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu có những bà mẹ rất ‘kỳ vọng’ vào con, thì Chúa Giêsu tuyệt đối ‘kỳ vọng’ hơn vào các môn đệ của Ngài – những ‘thiên tài’ – không chỉ tạo nên sự khác biệt cho thế giới, nhưng còn cứu độ thế giới! Tin Mừng hôm nay tiết lộ ‘kỳ vọng’ đó, “Như Cha đã sai con đến thế gian, con cũng sai họ đến thế gian!”.

Tại sao Chúa Giêsu ‘kỳ vọng’ vào họ đến thế? Như Cha hằng ở với Con khi sai Con xuống trần, các môn đệ và chúng ta cũng được Chúa Giêsu hằng ở cùng khi Ngài tiếp tục sai chúng ta đi vào thế gian. Bạn và tôi luôn ở trong tình yêu cùng sự nâng đỡ của Thánh Thần Ngài. Và giờ đây, bên hữu Cha, Ngài vẫn tiếp tục đồng hành với sứ vụ của Hội Thánh. Bên cạnh đó, chúng ta được bao quanh bởi một triều thần thánh tốt lành – những người luôn ủng hộ, cầu bầu, khơi nguồn cảm hứng; ngoài ra, còn có các linh hồn thánh thiện – những người thân yêu của chúng ta còn sống hay đã qua đời. Họ là những món quà vô giá được ban để hỗ trợ chúng ta trong việc xây dựng Nước Trời.

Vậy mà không ít lần, chúng ta cảm thấy thoái chí để rồi tìm cách chạy trốn. Chúa Giêsu không kéo chúng ta khỏi các cuộc chiến; nhưng ban sức mạnh Thánh Thần để chúng ta chiến đấu cho sứ vụ, hầu muôn dân nhận biết Chúa, “Hỡi vương quốc trần gian, nào hát khen Thượng Đế!” – Thánh Vịnh đáp ca. Phaolô đã rất ý thức trách nhiệm này; ngài sâu sắc đón nhận thực tế, “Tôi biết, khi tôi đi rồi, sẽ có những sói dữ đột nhập vào anh em, chúng không tha đàn chiên” – bài đọc một. Vì thế, Phaolô phó dâng mọi sự cho Chúa, cho Lời ân sủng.

Anh Chị em,

“Con cũng sai họ đến thế gian”. Trong tình yêu và sức mạnh của Thánh Thần, Chúa Giêsu sai bạn và tôi đi vào thế giới như những ‘thiên tài’ ôm lấy thế giới và cứu độ nó! Hãy sống như những con trai, con gái của Chúa! Đừng ngạc nhiên khi nhiều người sẽ chỉ trích chúng ta; điều quan trọng, phải sống làm sao để những lời chỉ trích của họ sẽ không ai tin! Chúa Giêsu ‘kỳ vọng’ chúng ta; vì lẽ, chúng ta canh cánh bên lòng Ngài. Vì thế, dẫu có là gì đi nữa – ngã gục, sa sẩy – thì ơn Chúa luôn có đủ để mỗi người có thể trỗi dậy và tiếp tục đi tới! Bạn không được phép bi quan; và Chúa Giêsu – còn hơn một bà mẹ anh hùng – phải là Đấng để bạn và tôi không thể làm thất vọng!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chùn bước trước bất cứ nghịch cảnh nào; nếu con lỡ bước, giúp con trỗi dậy, xô con đi tới, vì con luôn ‘kỳ vọng’ vào Chúa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

*****************************************************

Thứ Tư Tuần VII Phục Sinh

Lạy Cha, xin cho họ nên một như chúng ta.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.   Ga 17,11b-19

11b Khi ấy, Đức Giê-su ngước mắt lên trời và cầu nguyện rằng : “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta. 12 Khi còn ở với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ, và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời Kinh Thánh. 13 Bây giờ, con đến cùng Cha, và con nói những điều này lúc còn ở thế gian, để họ được hưởng trọn vẹn niềm vui của con. 14 Con đã truyền lại cho họ lời của Cha, và thế gian đã ghét họ, vì họ không thuộc về thế gian, cũng như con đây không thuộc về thế gian. 15 Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian, nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần. 16 Họ không thuộc về thế gian cũng như con đây không thuộc về thế gian. 17 Xin Cha lấy sự thật mà thánh hiến họ. Lời Cha là sự thật. 18 Như Cha đã sai con đến thế gian, thì con cũng sai họ đến thế gian. 19 Vì họ, con xin thánh hiến chính mình con, để nhờ sự thật, họ cũng được thánh hiến.”


 

Sách và lửa! – Đoàn Xuân Thu

– Đoàn Xuân Thu

Nếu lửa là phát minh vĩ đại nhất giúp con người thoát khỏi thời mông muội, thì sách chính là phát minh vĩ đại giúp nhân loại bước vào kỷ nguyên của tri thức và văn minh.

  1. Ông Khai Trí

Trước khi Internet “qua mặt không bóp kèn” mọi thứ, trước khi Facebook “dạy đời” mỗi ngày, và trước cả khi những cuốn sách biến thành đồ trang trí bàn cà phê, ông Nguyễn Hùng Trương – tức ông Khai Trí – đã tiên phong đi trước thời hiện đại. Ông mở nhà sách để người ta “khai trí” bằng cách đọc: đọc ké, đọc kín, đọc chùa, đọc không trả tiền. Cái bất tiện hơn so với chui vô thư viện là ngồi đọc, thì ở đây… phải đứng đọc!

Ở Sài Gòn những năm 60, khi xã hội còn đang mải mê với những bộ phim “nghệ thuật” Hollywood, dân mình lại dịch theo kiểu Tàu là “Hồ Ly Vọng”. Nghe “Hồ Ly” là tôi lại tưởng đến Liêu trai chí dị của chú ba Bồ Tùng Linh chớ?!

Khờ câm từ đêm buồn tỉnh lẻ Mỹ Tho tui lên Sài Thành hoa lệ dùi mài kinh sử lại không lo, vì bận ngơ ngẩn trông vời áo tiểu thư. Tiểu thư đây là những em mặc jupe soirée (váy dạ hội), từ trong quán cà phê Givral bước ra, miệng parler français – nói tiếng Pháp – như ca sĩ Thanh Lan học trường Đầm Marie Curie.

(Viết tới đây tui lại nhớ giáo sư Nguyễn Anh Bổn dạy môn Pháp văn sinh ngữ hai lớp đệ nhứt trường Trung học Công lập Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho, tỉnh Định Tường. Thầy chạy xe đạp đòn dông, tóc bạc nên đám học trò tụi tui gọi thầy là: “ông ngoại”. Một hôm, ông ngoại biểu tui chia động từ avoir. Chia xong, thầy nói: “Đoàn quân (chàng họ Đoàn, tức là tui): Parlez français same same Vietnamien!” He he!)

Trong khi đó, ông Khai Trí bán sách không dễ tiêu hóa đâu, rất khó gặm: triết học cổ điển, văn học nước ngoài, công trình khoa học… Đọc để khai trí, chứ đâu phải đọc giải trí!

Ông Khai Trí  

Ở Footscray, ngoại ô cách Melbourne CBD về hướng Tây – nơi tôi,30 năm trước, từ sông nước miền Tây trôi dạt đến – có tiệm tên Khai Trí ở đường Droop. Khai Trí này không bán sách mà bán băng Paris by Night của ông Tô Văn Lai, hoặc Asia của ông Trúc Hồ. Sau băng, đĩa lậu tràn lan, tiệm nghỉ luôn, không thèm “khai trí” nữa. Cho tụi bây ngu… ráng chịu!

Nhà sách Khai Trí ở thủ đô Sài Gòn yêu dấu xưa là một kho tàng tri thức mà thư viện quốc gia chưa chắc có. Ngay cả nhà biên khảo Sơn Nam muốn tìm tài liệu cũng phải chịu khó lội bộ mấy cây số đến đó mà chép.

Rồi đến năm 1975, CSBV vào, “giải phóng” – không bị ‘phỏng…’ vì đó là trận bão tuyết lạnh giá văn hoá của Lenin từ Siberia thổi tới. Sách của ông bị tịch thu đem đốt, ông Khai Trí bị nhốt vì “tội bán quá nhiều sách đồi trụy của bọn Mỹ Ngụy”.

Ra tù, nhà sách của ông thì họ quên trả. Nhà lầu mặt tiền đường Lê Lợi, trung tâm Quận Nhứt Sài Gòn, trả sao được? Ông Khai Trí sống lưu vong ở Mỹ. Sách ông thì chẳng ai còn nhớ đến nữa.

2.Nguyễn Hiến Lê.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 không chỉ có những tiếng hô vang “giải phóng miền Nam” của Huỳnh Minh Siêng (tức Lưu Hữu Phước). Giải phóng bằng cách… đốt sách!

Những cuốn sách, dù là kỹ thuật, văn học của Nguyễn Du, của Lê Quý Đôn, hay các tác phẩm cổ điển phương Tây – tất cả đều trở thành “kẻ thù”, chỉ vì in ở Sài Gòn, mang “mầm mống phản động”.

Không cần lý lẽ, chỉ cần “tổ trưởng tổ dân phố” ra phán quyết là đốt sạch sành sanh.

Muốn đọc? Phải xin phép. Muốn viết? Phải được duyệt. Mà viết không được đăng thì chỉ có nước… đi học lại những đề cương về văn hoá cách mạng của Trường Chinh – tay đao phủ cải cách ruộng đất, từng bắt nông dân tố cha, tố mẹ, chỉ vì có vài mẫu đất trồng khoai nuôi heo ở miền Bắc năm 1956. Người ta vẫn nói: “Con người là những gì họ đọc.” Vậy sau bao nhiêu chiến dịch đốt sách, kiểm duyệt, cấm đoán, thì người dân trong chế độ Cộng sản còn đọc gì? Một dân tộc không còn thói quen đọc, không chỉ vì lười biếng, mà vì không còn sách để đọc – ấy mới là bi kịch.

Nhà biên khảo Nguyễn Hiến Lê chỉ cần liệt kê tên sách ông viết và dịch đã đủ làm một chồng sách cao hơn đầu. Nhưng sách ông cũng bị đốt sạch.

Nhà biên khảo Nguyễn Hiến Lê

Nếu sách là con tinh thần của ông, thì bọn vệ binh đỏ của trùm CS Lê Duẩn đã giết hàng trăm đứa con ông ngay trước mặt ông. Lòng đau như dao cắt, như muối xát kim châm, mà ông Nguyễn Hiến Lê chỉ dám nhẹ nhàng còm len (complain): “Người ta đốt sách như thời Tần Thủy Hoàng. Tôi buồn, nhưng không ngạc nhiên.”

Ông dùng chữ “người ta”? Người ta gì mà mọi rợ vậy chớ?! Hay là ông Nguyễn cũng sợ bị nhốt như ông Khai Trí?

Đối với tất cả các chế độ độc tài: sách là kẻ thù của họ. Không phải vì sách có thể bắn ra đạn, mà vì sách chứa đựng một thứ không ai cấm được: tư tưởng.

Lịch sử từng chứng kiến những vụ đốt sách “vĩ đại”: Tần Thủy Hoàng đốt sách để độc quyền tư tưởng. Stalin đốt sách để xóa “tư tưởng lệch lạc”. Hitler đốt sách Do Thái. Mao Trạch Đông đốt luôn cả văn hóa, cả lịch sử – để tái tạo Trung Hoa XHCN từ đầu. Pol Pot xé sách dạy chữ, quay về thời đồ đá.

Và ở Việt Nam, sau 1975, sách bị thiêu rụi trong những cuộc “giải phóng tư tưởng”. Cái mất không chỉ là sách – mà là cả một nền văn hoá, cả một dân tộc biết suy nghĩ.

o O o

Nhưng ngọn lửa đốt sách của lịch sử vẫn lởn vởn, sẵn sàng bùng lên mỗi khi quyền lực cảm thấy tri thức là mối đe dọa. Ngày nay, có ai còn đọc? Có ai còn viết mà không bị mạng xã hội “ném đá” hoặc “báo cáo vi phạm cộng đồng”?

Trong các chế độ độc tài, trong đó có độc tài Cộng sản, nếu muốn sống: cấm khai trí, cấm đọc, cấm phản biện. Hãy ngu đi! Animal Farm (Trại súc vật) của George Orwell thì phẻ re như con bò kéo xe, hay con ngựa thồ ngoại ô xa vắng, bị che hai bên mắt – chỉ được nhìn về một hướng như Trịnh Công Sơn. Hướng đó là: Thiên đường mù của Dương Thu Hương! Khè khè!

nguồn The New York Times

Nguon: Ba’o TRE

Người đàn ông ở Đồng Nai treo cổ tự tử sau bản án oan

Ba’o Dat Viet

June 2, 2025

 Một người đàn ông ở tỉnh Đồng Nai đã kết thúc cuộc đời mình trong uất ức, chỉ vài giờ trước khi bị cưỡng chế đi thi hành án tù hai năm. Cái chết của ông Trần Anh Tú, 49 tuổi, không chỉ là một bi kịch cá nhân mà còn là hồi chuông cảnh báo về sự lỏng lẻo, bất cập và thiếu công bằng trong hệ thống tư pháp dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam.

Theo báo VN Express hôm 1 Tháng Sáu, ông Trần Anh Tú ban đầu là nhân chứng trong một vụ án “cố ý gây thương tích” liên quan đến người em ruột là Trần Anh Tài. Tuy nhiên, qua một chuỗi điều tra đầy khuất tất, ông Tú bất ngờ trở thành bị cáo và bị kết án hai năm tù, dù ông không trực tiếp gây thương tích cho bất kỳ ai trong vụ việc.

Câu chuyện bắt đầu vào cuối Tháng Ba năm 2022, khi ông Tài – người em của ông Tú – bị ông Trần Thanh Hải và ba người khác đến tận nhà đòi nợ. Ông Hải mang theo bình xịt hơi cay và xịt vào mặt ông Tài, khiến ông này chạy sang nhà anh ruột kêu cứu.

Thấy em mình bị tấn công, ông Tú cầm dao lao ra định ngăn cản. Trong lúc hỗn loạn, ông Tài chém vào mặt ông Hải, gây thương tích. Con riêng của vợ ông Tài cũng xông vào và gây thêm thương tích cho ông Hải. Cuối cùng, ông Tú cùng người trong nhà trói tay ông Hải lại và báo công an. Ông Tú sau đó ra đầu thú, được tại ngoại điều tra, và tiếp tục hợp tác với tư cách nhân chứng tại phiên sơ thẩm vào Tháng Chín năm 2023.

Tòa án huyện Nhơn Trạch tuyên ông Tài sáu năm tù. Riêng ông Tú và con trai riêng của vợ ông Tài chỉ được mời đến tòa với tư cách nhân chứng. Thế nhưng đến Tháng Tư năm ngoái, tòa phúc thẩm lại bất ngờ trả hồ sơ, yêu cầu điều tra bổ sung hành vi của cả hai người này.

Chỉ vài tháng sau, ông Tú bị khởi tố, cấm đi khỏi nơi cư trú, và đến đầu năm 2024 thì bị tuyên án hai năm tù. Trong mắt người dân, ông Tú chỉ là người can thiệp để bảo vệ em trai, không có hành vi cố ý gây thương tích. Thế nhưng, dưới tay bộ máy tư pháp địa phương, ông bị biến thành tội phạm.

Sáng 30 Tháng Năm, ông Tú treo cổ tự tử tại nhà riêng – đúng vào ngày ông bị cưỡng chế đi thi hành án.

Cái chết của ông không phải chỉ là kết thúc của một bản án. Nó phơi bày một sự thật cay đắng: trong hệ thống pháp lý của Cộng Sản Việt Nam, người dân có thể bị cuốn vào guồng máy tố tụng một cách vô lý, oan sai, và hoàn toàn bất lực.

Khi nhân chứng có thể bị biến thành bị cáo, khi người đứng ra can ngăn một vụ hành hung lại bị truy tố vì “cố ý gây thương tích,” thì công lý – nếu còn tồn tại – cũng đã bị bóp méo đến không nhận ra.

Và cái chết của ông Trần Anh Tú, giờ đây, không chỉ là một vụ tự tử. Nó là một bản cáo trạng.


 

PHÁT NGÔN GÂY SỐC VÀ XÚC PHẠM HÀNG TRIỆU NGƯỜI DÂN SÀI GÒN

Việt Tân

 PHÁT NGÔN GÂY SỐC VÀ XÚC PHẠM HÀNG TRIỆU NGƯỜI DÂN SÀI GÒN

Phát ngôn của Phó Chủ tịch UBND TP.HCM Võ Văn Hoan rằng: “Ngập là một đặc điểm rất tự nhiên của thành phố. Ngập thành phố phần nào là một hình ảnh rất đẹp” không chỉ gây sốc mà còn là một sự xúc phạm trắng trợn đối với hàng triệu người dân Sài Gòn đang ngày đêm oằn mình chống chọi với nước ngập. Đây có phải là cách mà một quan chức của một Đảng độc quyền lãnh đạo toàn diện thể hiện trách nhiệm của mình? Như thế rõ ràng là nỗi khổ của dân bị biến thành “vẻ đẹp”

Trong khi người dân phải lội bì bõm trong nước cống dềnh lên, xe cộ chết máy, tài sản hư hại, cuộc sống đảo lộn, thì vị Phó Chủ tịch lại có thể nhìn thấy “hình ảnh đẹp” từ cảnh tượng đó. “Đẹp” ở chỗ nào khi cả thành phố biến thành sông, giao thông tê liệt, hàng quán đóng cửa, và hàng trăm gia đình phải vật lộn với cảnh ngập úng triền miên sau mỗi trận mưa? Phát ngôn này không chỉ vô cảm mà còn cho thấy sự thiếu trách nhiệm đến kinh ngạc của những người nắm quyền. Thay vì đưa ra giải pháp, thay vì nhìn nhận đúng mức độ nghiêm trọng của vấn đề để tìm cách cải thiện đời sống người dân, họ lại chọn cách biện minh bằng những lời nói vô bổ, thậm chí là lố bịch.

Chính quyền Đảng Cộng sản Việt Nam tự nhận là “độc quyền lãnh đạo toàn diện” nhưng lại không thể giải quyết được một vấn đề cơ bản như ngập lụt, một vấn đề đã tồn tại dai dẳng hàng thập kỷ. Việc không chống ngập hiệu quả sau những trận mưa không phải là “đặc điểm tự nhiên”, mà là hậu quả của sự yếu kém trong quy hoạch, quản lý và thiếu trách nhiệm của bộ máy. Lời nói của ông Võ Văn Hoan là minh chứng rõ ràng nhất cho thấy người dân Việt Nam đang cần một sự thay đổi cấp bách. Chúng ta cần một chính quyền không chỉ biết hô hào khẩu hiệu mà phải thực sự bảo vệ quyền lợi và chăm lo cho đời sống của người dân. Chúng ta cần một chính quyền biết lắng nghe, thấu hiểu nỗi khổ của dân, chứ không phải nói những lời vô cảm, biện minh cho yếu kém của mình. Chúng ta cần một chính quyền minh bạch trong quy hoạch, đầu tư, và thực thi các dự án chống ngập, chứ không phải để hàng trăm ngàn tỷ đồng đổ vào những dự án kém hiệu quả.

Và trên hết, chúng ta cần tự do dân chủ để người dân có thể lên tiếng, chất vấn và giám sát những người đang nắm giữ quyền lực. Chỉ khi có tự do dân chủ, quyền lợi của người dân mới được đảm bảo, và những phát ngôn “tuyệt vời” như “ngập là đẹp” mới không còn đất để tồn tại. Đã đến lúc người dân Việt Nam phải cùng nhau đòi hỏi một chính quyền thực sự vì dân, chứ không phải một bộ máy chỉ biết “lãnh đạo toàn diện” trên giấy tờ nhưng lại bất lực trước những vấn đề cơ bản của cuộc sống.

Lão Thất


 

Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng. (Rm 10:11)-Cha Vương

Một ngày bình yên và hãy yêu như Chúa đã yêu nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 3/6/2025

TIN MỪNG: Tất cả những gì của con đều là của Cha, tất cả những gì của Cha đều là của con; và con được tôn vinh nơi họ. Con không còn ở trong thế gian nữa, nhưng họ, họ ở trong thế gian; phần con, con đến cùng Cha. (Ga 17:10-11)

SUY NIỆM: Đoạn Tin Mừng hôm nay nói về lời cầu nguyện của Chúa Giê-su trước khi từ giã các môn để của Ngài. Sự ra đi nào cũng để lại những khoảnh khắc xúc động lưu luyến bùi ngùi. Chúa về trời để lại con sống giữa thế gian được coi như là một “bể khổ”.  Là người Ki-tô hữu, tuy chân chạm đất nhưng bạn thuộc về Chúa qua bí tích rửa tội và nhờ đức tin. Đây là một giằng co lớn của người tín hữu trước sức mạnh cám dỗ của thế gian. Để giữ lòng chung thuỷ với Chúa trong ơn gọi, bạn cần phải liên lỉ kết hiệp mật thiết với Chúa để khỏi bị mất đi phẩm giá cao cả của người môn đệ theo Chúa. Là con Chúa tuy chân chạm đất nhưng lòng phải luôn hướng về cõi trên để dù phải đau khổ hy sinh bạn vẫn can đảm sống trọn vẹn cho vinh quang Chúa và cho phần rỗi của linh hồn.

LẮNG NGHE: Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng. (Rm 10:11)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin gìn giữ con trong tình yêu của Chúa.

THỰC HÀNH: Cầu nguyện và nâng đỡ nhau trong môi trường sống và làm việc của mình.

From: Do Dzung

************************

Yêu Chúa Yêu Người | Sáng tác: Nguyễn Trung Hải

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ-Truyện ngắn HAY

Cao Nguyenhoc

(Câu chuyện bác ái)

Hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ.

Cô giáo môn Tâm lý học đã kể lại một kỷ niệm.

Tuần trước,tôi đã cho những học viên lớn tuổi của tôi một bài tập về nhà, mà rất nhiều người cho là kỳ dị: «Trong một tuần, hãy đến nói với một người, là bạn yêu thương họ. Đó phải là một người bạn mà bạn chưa bao giờ nói những lời đó hoặc ít nhất là đã không nói điều đó trong suốt thời gian dài ».

Ở vùng mà tôi đang dạy học, người ta sống rất khép kín.

Lớp học tôi dạy có rất nhiều người đàn ông xấp xỉ bốn mươi trở lên, và cả thế hệ của họ được rèn giũa rằng việc thể hiện cảm xúc quá nhiều là uỷ mị.

Nói những lời yêu thương đối với họ là những điều rất ư là khó khăn, có phần còn xa xỉ nữa!.

Còn khóc lại là một sự cấm kỵ.

Sau tuần đó, tôi hỏi xem có ai “làm bài tập”chưa?.

Tôi đã rất kỳ vọng vào một vài học viên nữ sẽ lên tiếng, nhưng không phải, người dơ tay đầu tiên lại là người đàn ông.

Trông ông ấy có vẻ rất xúc động!, ông phát biểu:

– ̂ , tôi đã rất giận dữ khi tuần trước cô cho chúng tôi bài tập này: “Một bài tập ngớ ngẩn” tôi đã nghĩ vậy!.

Nhưng khi lái xe về nhà, tôi bỗng nghĩ đến bố tôi.

Năm năm trước, hai bố con tôi đã cãi nhau một trận kịch liệt, và từ đó coi như không có nhau trên đời này nữa.

Trên đường về nhà, tôi đã suy nghĩ miên man và khi bước tới cửa thì tôi đã quyết định nói với bố rằng: Tôi rất yêu thương ông.

Thật là lạ, ngay khi tôi có quyết định, tâm hồn tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.

Tại sao điều dễ dàng như vậy mà năm năm qua tôi đã không làm được?

Sáng hôm sau, khi đến chỗ làm, việc đầu tiên tôi làm cho một ngày mới là gọi điện thoại về nhà bố mẹ.

Khi nghe tiếng của bố, tôi hồi hộp chỉ nói được ngắn gọn:

  • Tối nay con sẽ ghé qua nhà một chút có được không ạ? Con… con muốn nói chuyện với bố.
  • Bố tôi gắt lên:
  • Lại chuyện gì nữa đây? Anh muốn qua lúc nào thì qua, ai cấm được!

Và tôi biết rằng đó là một lời đồng ý.

Khi bấm chuông của nhà bố mẹ, tôi thầm mong là chính bố sẽ ra mở cửa cho tôi.

Không biết là có sự nhạy cảm của tình yêu không mà lúc đó bố tôi đã ra mở cửa thật!

Đến lúc ấy không thể cho phép để phí một phút giây nào nữa, tôi bước lại gần ông rồi nói:

  • Bố! Con chỉ đến đây để nói rằng con rất yêu bố!

Bố tôi gần như đứng sững lại, có một cái gì đó như băng giá đang tan ra trên gương mặt ông.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy bố mình bật khóc.

Ông ôm chầm lấy tôi như thể vừa tìm thấy vật báu của cuộc đời mà ông tưởng đã trôi tuột khỏi tầm tay mình.

Ông nói gấp:

Con trai! bố cũng yêu con… nhưng bố đã không biết làm cách nào để nói điều đó.

Đó là khoảnh khắc mà tôi biết, mình sẽ chẳng bao giờ quên được.

Hai ngày sau, bố tôi bị một cơn đau tim và đến lúc này đây ông vẫn chưa tỉnh.

Các bác sĩ cũng không chắc rằng ông có thể tỉnh lại được hay không?

Cô Dennis, tôi xin cảm ơn cô vì bài tập mà cô đã giao cho chúng tôi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chưa giảng hoà cùng bố và kịp nói với ông những điều cần phải nói?

Nếu như thế, tôi chẳng bao giờ còn có cơ hội làm điều ấy nữa…

Vậy đấy!

****

Nếu các bạn cần nói lời yêu thương với một người, xin hãy làm ngay đi.

Yêu thương là điều không thể trì hoãn.

“Làm bài tập mà tôi ra cho các bạn ngay đi”


 

Chuyến xe cuộc đời

Khi mới sanh, chúng ta lên xe và gặp gỡ cha mẹ,

Tưởng rằng cha mẹ sẽ đi với chúng ta suốt đời.

Nhưng đến một trạm nào đó cha mẹ sẽ xuống, và chúng ta tiếp tục đi một mình.

Dần dần thời gian qua, có những người khác cũng lên xe,

Họ cũng rất quan trọng: gia đình, bạn bè, con cái, và những tình yêu trong cuộc đời.

Nhiều người sẽ xuống xe và tạo nên một khoảng trống lớn hay nhỏ (những người thân gần hay xa).

Có người khác kín đáo hơn, chúng ta không biết họ đã rời ghế ngồi.

Chuyến xe sẽ tràn đầy niềm vui, niềm đau, những đợi chờ, những lời chào hỏi và giã từ….

Thành công là ở chỗ có những mối liên hệ tốt đẹp với tất cả mọi hành khách nếu chúng ta biết cư xử tốt đẹp nhất.

Chúng ta không rõ đến trạm nào chúng ta sẽ xuống.

Do đó hãy sống vui, hãy yêu thương và tha thứ.

Điều quan trọng là phải làm như vậy, vì khi đến lượt chúng ta xuống xe, chúng ta chỉ để lại những kỷ niệm đẹp cho những ai còn tiếp tục cuộc hành trình.

Hãy hân hoan với những gì chúng ta có.

Sưu tầm.

Từ FB thầy Lê Văn Thông

Ông xích lô ở Nha Trang ‘giật tiền’ của nữ du khách ngoại quốc

Ba’o Nguoi- Viet

June 2, 2025

KHÁNH HÒA, Việt Nam (NV) – Một ông chạy xích lô du lịch ở thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa, bị cho là “có thái độ phản cảm” khi giật tiền trên tay nữ du khách ngoại quốc.

Theo báo Dân Trí, chiều 31 Tháng Năm, trên mạng xã hội Facebook lan truyền video clip dài gần 30 giây ghi lại cảnh một ông chạy xích lô chở hai mẹ con nữ du khách ngoại quốc.

Hình ảnh ông chạy xích lô giật tiền trên tay nữ du khách ở Nha Trang. (Hình: Dân Trí)

Khi đến nơi, nữ du khách đưa ra một số tờ tiền, sau đó giữa ông chạy xích lô và du khách xảy ra cự cãi.

Trong lúc lời qua tiếng lại, bất ngờ ông chạy xích lô đã giật các tờ tiền trên tay của nữ du khách. Thấy ông này tỏ vẻ hung hăng, nữ du khách này vội dắt tay con gái rời đi.

Ngay khi đoạn clip lan truyền, nhiều người đã bày tỏ bất bình cho rằng, ông xích lô đã cư xử không đúng mực với du khách và đề nghị giới chức địa phương “chấn chỉnh.”

Sáng 2 Tháng Sáu, nói với báo Dân Trí, ông Lê Quang Nhất, chủ tịch Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang kiêm phó chủ tịch Liên Đoàn Lao Động Thành Phố Nha Trang, cho biết đã xác định được danh tính người chạy xích lô là ông Đào L., 57 tuổi, quê huyện Tây Hòa, tỉnh Phú Yên, đồng thời đang yêu cầu người này viết bản tường trình, kiểm điểm “để có cơ sở xử lý theo quy định.”

Ông Nhất cho biết qua làm việc, ông L. cho rằng trước khi thực hiện “cuốc” xe hơn 1.5 km đi từ đường Nguyễn Thị Minh Khai đến đường Trần Phú, thành phố Nha Trang, ông đã thông báo với khách giá phải trả là 50,000 đồng ($1.9). Tuy nhiên khi đến nơi, nữ du khách chỉ trả 35,000 đồng ($1.3).

“Vì vội nên người chạy xích lô đã có những hành động giật tiền gây phản cảm,” ông Nhất biện minh.

Ông Đào L. (thứ hai, trái qua) làm việc với Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang. (Hình: Thái Tĩnh/Người Lao Động)

Theo ông Nhất, một số hình thức xử lý đang được Nghiệp Đoàn Xích Lô Du Lịch Nha Trang xem xét là cho ông L. ra khỏi nghiệp đoàn, thu hồi thẻ thành viên.

“Thời gian qua, nghiệp đoàn đã nỗ lực kết nối với các đơn vị để phối hợp tuyên truyền về các quy tắc ứng xử với du khách, tránh xa tệ nạn xã hội, học ngoại ngữ… Tuy nhiên, vẫn còn những trường hợp không tuân thủ, dẫn đến ảnh hưởng tới hình ảnh của đa số đoàn viên thực hiện tốt,” ông Nhất cho biết thêm.

Ngoài vụ “giật tiền” trên, trước đó tại thành phố Nha Trang cũng đã từng xuất hiện nhiều vụ du khách tố cáo bị hành hung, thu các khoản phí bất hợp lý. (Tr.N) [kn]


 

Elon Musk rời chính quyền Trump: “Tôi không muốn gánh mọi trách nhiệm”

Ba’o Dat viet

June 2, 2025

Sau khi từ nhiệm vai trò cố vấn cấp cao tại Ban Hiệu Quả Chính Phủ Mỹ (DOGE), tỉ phú Elon Musk lần đầu công khai những bất đồng quan điểm với chính quyền Tổng thống Donald Trump – người mà ông từng mạnh tay chi ủng hộ gần 300 triệu USD trong cuộc bầu cử năm 2024.

Trong cuộc phỏng vấn độc quyền với đài CBS News hôm 1 Tháng Sáu, Musk nói rõ rằng ông không thể tiếp tục đứng trong bộ máy chính phủ và gánh trách nhiệm cho mọi quyết định gây tranh cãi từ Nhà Trắng. “Tôi không đồng ý với tất cả những gì họ làm. Có nhiều điều tôi ủng hộ, nhưng cũng có không ít điều tôi không thể hoàn toàn đồng tình,” vị CEO của Tesla và SpaceX cho biết.

Musk chính thức rời khỏi vai trò đặc biệt trong DOGE từ ngày 30 Tháng Năm, sau vài tháng dẫn dắt các nỗ lực cắt giảm ngân sách và thu gọn bộ máy chính quyền liên bang. Dù mô tả công việc này là “rất cần thiết,” ông cũng cho rằng nó biến ông và DOGE thành “vật tế thần” cho mọi chính sách bị dân chúng phản ứng.

“Có người tin rằng DOGE sẽ khiến họ không còn nhận được séc an sinh xã hội. Điều đó hoàn toàn sai sự thật. Nhưng khi bạn đứng ở tuyến đầu cắt giảm, bạn trở thành mục tiêu,” Musk nói.

DOGE – một ý tưởng do chính ông Musk đề xuất và được ông Trump nhiệt liệt ủng hộ – đã tạo ra làn sóng cải tổ mạnh mẽ trong nội bộ chính phủ liên bang. Trong vòng bốn tháng, ước tính 250.000 công chức liên bang đã bị sa thải hoặc tự nguyện nghỉ việc. Song những thay đổi quyết liệt này không tránh khỏi phản ứng dữ dội từ các nghiệp đoàn và giới chính trị, đặc biệt khi nhiều người cáo buộc DOGE làm gia tăng bất ổn xã hội.

Dù rời vai trò chính thức, Musk cho biết ông vẫn sẽ tiếp tục tư vấn cho Tổng thống Trump “khi được yêu cầu,” và nhấn mạnh mục tiêu của ông luôn là “hiệu quả và minh bạch” trong điều hành chính phủ – một điều mà ông cho là vẫn còn xa vời ở Washington.

Tuy nhiên, cái giá Musk phải trả cho sự can dự sâu vào chính trường không hề nhỏ. Trong lúc ông tập trung vào chính sách, Tesla mất tới 71% lợi nhuận, còn bản thân Musk mất khoảng 100 tỉ USD giá trị tài sản, dù ông vẫn giữ ngôi vị người giàu nhất thế giới với khối tài sản ước tính 422,7 tỉ USD.

Sự kiện Elon Musk rút lui khỏi DOGE đánh dấu bước lùi chiến lược trong mối quan hệ giữa giới tài phiệt công nghệ và chính quyền Cộng Hòa Trump. Nó cũng cho thấy một thực tế: ngay cả những người ủng hộ quyền lực như Musk cũng không thể đứng ngoài vòng xoáy chính trị – nơi sự ủng hộ thường đi kèm trách nhiệm, và đôi khi, cả cái giá không dễ chấp nhận.