Sau đòn tấn công của Hoa Kỳ, đồng minh của tổng thống Putin dọa cung cấp đầu đạn hạt nhân cho Iran

Theo tuần báo Newsweek

Cựu Tổng thống Nga Dmitry Medvedev , phó chủ tịch Hội đồng An ninh Nga, hôm Chủ Nhật cho biết Tổng thống Donald Trump “đã đẩy Hoa Kỳ vào một cuộc chiến tranh khác” và các quốc gia “sẵn sàng cung cấp trực tiếp đầu đạn hạt nhân của họ cho Iran”.

Medvedev đưa ra phát biểu trên Telegram, nêu rõ quan điểm của ông về những gì mà cuộc tấn công của chính quyền Trump vào các cơ sở hạt nhân của Iran sẽ dẫn đến trong tương lai.

Cựu Tổng thống Nga Dmitry Medvedev bước vào hội trường trong phiên họp của Văn phòng Tổng công tố viên, ngày 19 tháng 3 tại Moscow, Nga.© Hình ảnh Getty

“Việc làm giàu vật liệu hạt nhân, và bây giờ chúng ta có thể nói thẳng ra, đó là việc sản xuất vũ khí hạt nhân trong tương lai sẽ tiếp tục”, Medvedev, một đồng minh hàng đầu của Tổng thống Nga Vladimir Putin , đã viết trong bài đăng trên Telegram của mình. “Một số quốc gia sẵn sàng cung cấp trực tiếp cho Iran đầu đạn hạt nhân của riêng họ”.

Bình luận của viên chức Nga được đưa ra sau khi Hoa Kỳ thực hiện các cuộc tấn công nhắm vào ba địa điểm hạt nhân trên khắp quốc gia vùng Vịnh Ba Tư—tại Fordow, Natanz và Isfahan. Trump mô tả hoạt động này là một “cuộc tấn công rất thành công” và hiện đã kêu gọi “hòa bình”, trong khi Iran tuyên bố sẽ trả đũa.

Quyết định của Trump được đưa ra sau khi Israel và Iran liên tục có các cuộc tấn công lẫn nhau kể từ ngày 13 tháng 6. Israel đã thúc giục Hoa Kỳ nhắm vào các cơ sở hạt nhân của Iran, nói rằng Tehran đang tiến gần đến việc tạo ra vũ khí hạt nhân. Iran vẫn khẳng định rằng chương trình hạt nhân của họ là vì mục đích dân sự, không phải quân sự.

… Medvedev viết. “Donald Trump, người từng được ca ngợi là ‘tổng thống của hòa bình’, giờ đây đã đẩy Hoa Kỳ vào một cuộc chiến tranh khác”, ông tiếp tục. “Với tốc độ này, Trump có thể quên đi việc đoạt Giải Nobel Hòa bình, thậm chí ngay cả trong mức độ gian lận của giải đó”.

Trump từ lâu đã nói rằng ông xứng đáng giành giải Nobel Hòa bình và gần đây đã được Pakistan đề cử nhận giải thưởng này .

Những điều cần biết sau khi Hoa Kỳ ném bom Iran

Hoa Kỳ đã tấn công Fordow, cách Tehran khoảng 60 dặm về phía nam, cũng như khu phức hợp Natanz ở phía đông nam và Isfahan, phía tây nam Natanz, Trump cho biết. Tổng thống ca ngợi các cuộc tấn công là một “thành công quân sự ngoạn mục”, nói thêm: “Các cơ sở làm giàu hạt nhân quan trọng của Iran đã bị xóa sổ hoàn toàn và toàn bộ”.

Các chuyên gia cho biết vẫn còn quá sớm để nói chính xác mức độ thiệt hại đối với mạng lưới các cơ sở hạt nhân của Iran. Tướng Không quân Hoa Kỳ Dan Caine, chủ tịch hội đồng tham mưu trưởng liên quân Hoa Kỳ, cho biết vào sáng Chủ Nhật rằng các đánh giá ban đầu về hoạt động có tên “Midnight Hammer” cho thấy “cả ba cơ sở đều chịu thiệt hại và sự phá hủy cực kỳ nghiêm trọng”, nhưng quá trình phân tích vẫn đang được tiến hành.

Israel tiếp tục tấn công Iran cho đến Chủ Nhật, và Tehran đã tiến hành các cuộc không kích mới vào một số thành phố của Israel.

Tro bụi từ các cuộc không kích bao phủ phần lớn khu vực, và một số lối vào mạng lưới đường hầm của Fordow dường như bị chặn bằng đất, Maxar, một công ty công nghệ vũ trụ của Mỹ, cho biết. Các hình ảnh do Planet Labs công bố riêng vào Chủ Nhật cũng cho thấy tro bụi bao phủ khu vực xung quanh Fordow.

Fordow được xây dựng dưới một ngọn núi, một cơ sở được giữ bí mật cho đến năm 2009 và Israel không thể phá hủy nó bằng vũ khí của mình. Trong khi Israel đã tiến hành các cuộc tấn công vào các địa điểm hạt nhân của Iran—bao gồm Natanz và Isfahan—kể từ khi bắt đầu chiến dịch của mình cách đây hơn một tuần, Hoa Kỳ được coi là quốc gia duy nhất có thể tiếp cận các địa điểm chôn sâu như Fordow bằng máy bay ném bom B-2 và bom “bunker buster”. Những quả bom khổng lồ này chưa bao giờ được sử dụng trong chiến đấu trước đây.

Mọi người đang nói gì

Tổng thống Donald Trump trên Truth Social vào tối thứ Bảy: “BẤT KỲ HÀNH ĐỘNG TRẢ THÙ NÀO CỦA IRAN CHỐNG LẠI HOA KỲ SẼ BỊ ĐÁP ỨNG BẰNG LỰC LƯỢNG LỚN HƠN NHIỀU NHỮNG GÌ ĐÃ CHỨNG KIẾN TỐI NAY. CẢM ƠN!”

Abbas Araghchi - Alchetron, The Free Social EncyclopediaBộ trưởng Ngoại giao Iran Seyed Abbas Araghchi trên X, trước đây là Twitter, vào Chủ Nhật: “Hoa Kỳ, một thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an Liên hợp quốc , đã vi phạm nghiêm trọng Hiến chương Liên hợp quốc, luật pháp quốc tế và NPT khi tấn công các cơ sở hạt nhân hòa bình của Iran. Các sự kiện sáng nay là vô lý và sẽ để lại hậu quả lâu dài. Mỗi thành viên của Liên hợp quốc phải cảnh giác trước hành vi cực kỳ nguy hiểm, vô luật pháp và tội phạm này. Theo Hiến chương Liên hợp quốc và các điều khoản cho phép phản ứng hợp pháp để tự vệ, Iran bảo lưu mọi lựa chọn để bảo vệ chủ quyền, lợi ích và người dân của mình.”

Lindsey Graham - Breaking News, Photos and Videos | The HillThượng nghị sĩ Lindsey Graham, một đảng viên Cộng hòa Nam Carolina, trả lời phỏng vấn của NBC News trên Meet the Press vào Chủ Nhật: “Đầu tiên là về quyết định của tổng thống: Tôi nghĩ đó là quyết định táo bạo, thẳng thắn mà nói, sáng suốt, cần thiết về mặt quân sự và quan trọng nhất là hiệu quả. Xin chúc mừng, ngài Tổng thống, nhóm của ngài và quân đội của chúng ta cùng hoạt động tuyệt vời đã làm suy yếu đáng kể, tôi nghĩ vậy, chương trình hạt nhân của Iran.”

Phó Tổng thống JD Vance sẽ gặp báo chí vào Chủ Nhật: “Chúng ta không có chiến tranh với Iran. Chúng ta đang có chiến tranh với chương trình hạt nhân của Iran… Chiến dịch này thực sự phi thường. Những phi công bay từ Missouri. Họ không hạ cánh một lần nào. Họ thả những quả bom nặng 30.000 pound vào một mục tiêu có kích thước bằng một chiếc máy giặt và sau đó trở về nhà an toàn mà không bao giờ hạ cánh ở Trung Đông hoặc dừng lại ngoài việc tiếp nhiên liệu trong thời gian ngắn.”

Thomas Massie news & latest pictures from Newsweek.comDân biểu Thomas Massie, đảng Cộng hòa Kentucky, viết trên mạng X vào hôm Chủ Nhật: “Khi hai quốc gia ném bom lẫn nhau hàng ngày trong một cuộc chiến tranh nóng bỏng, và một quốc gia thứ ba tham gia ném bom, thì đó là một hành động chiến tranh. Tôi rất ngạc nhiên trước những trò thể dục trí óc được thực hiện bởi những người theo chủ nghĩa tân bảo thủ ở DC (và các bot truyền thông xã hội của họ) để nói rằng chúng ta không có chiến tranh… để họ có thể gây chiến.”

Silicon Valley Rep. Ro Khanna to lead California's delegation at the ...Dân biểu Ro Khanna, thuộc đảng Dân chủ California, trên X vào thứ Bảy: “Đây là thời điểm quyết định đối với đảng Dân chủ. Chúng ta cần phải phản đối chiến tranh với Iran. Tôi đang gửi một lá thư đến các đồng viện vào tối nay yêu cầu mọi thành viên Hạ viện bảo trợ cho tôi và dân biểu RepThomasMassie (Cộng Hòa) về dự thảo luật mang tên, “Nghị quyết về Quyền hạn Chiến tranh” để ngăn chặn cuộc chiến này.”

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

Bộ trưởng ngoại giao Iran cho biết sau vụ tấn công rằng đất nước ông dành “mọi lựa chọn để bảo vệ chủ quyền”. Quân đội Hoa Kỳ đang chuẩn bị trước cho bất kỳ cuộc tấn công nào từ Tehran để đáp trả.

Không rõ liệu Nghị quyết Quyền hạn Chiến tranh do Khanna và Massie bảo trợ, nhằm hạn chế khả năng hành động quân sự của Trump chống lại Iran, có được sự ủng hộ để tiến hành tại Hạ viện hay không. Tuy nhiên, với việc Đảng Cộng hòa kiểm soát cả hai viện, kiến ​​nghị này sẽ không thành công.


Thánh Luy Gonzaga  (1568 – 1591)-Cha Vương

Hôm nay 21/06 Giáo hội mừng kính thánh Luy Gonzaga, quan thầy của giới trẻ và các sinh viên. Chúc mừng chúc mừng những ai có tâm hồn trẻ trung nhé!

Cha Vương

Thứ 7: 21/06/2025

Luy Gonzaga sinh ngày 9 tháng 3 năm 1568, là con trưởng của hầu tước xứ Castiglione, miền bắc nước Ý. Kỳ vọng của hầu tước được đặt cả vào Luy. Ông muốn cậu là người kế nghiệp. Nhưng khi thấy tận mắt những suy đồi về đạo đức ở chốn cung đình, Luy khấn hứa sẽ giữ mình trong sạch.

Trong một chuyến đi với gia đình đến Tây Ban Nha, Luy gặp một cha giải tội Dòng Tên ở Madrid, từ đó cậu nhen nhóm ước muốn dâng mình cho Chúa. Ngày 15 tháng 8 năm 1583, đang khi cầu nguyện trước ảnh Đức Mẹ trong nhà thờ, Luy cảm thấy mình được Chúa mời gọi sống đời tu trong Dòng Tên, một dòng mới được thành lập mấy chục năm trước. Và Luy quyết theo đuổi đến cùng ơn gọi của mình khi mới 15 tuổi. Tin này đến tai vị hầu tước, lập tức ông nổi trận lôi đình khiển trách Luy nặng lời và tìm đủ mọi cách ngăn cản với hy vọng anh đổi ý, nhưng vô hiệu. Luy xin nhường mọi chức tước cho người em trai, để vào Nhà Tập Dòng Tên ở Rôma lúc 17 tuổi. Ông hầu tước đành phải để Luy ra đi, dù ông coi Luy là “kho tàng quý báu nhất trên cõi đời này”.

    Khi vào nhà Tập, Luy tâm niệm rằng: “Tôi là thanh sắt cong, phải vào nhà Dòng để được uốn lại cho thẳng”. Anh từ bỏ chính mình để tuân thủ cách tỉ mỉ tiến trình đào luyện trở thành một tu sĩ. Anh tập làm những việc nhỏ nhặt trong nhà như rửa chén, lau nhà, quét mạng nhện… những việc mà trước đây anh chưa từng đụng đến. Sau hai năm nhà Tập, thầy Luy tuyên khấn lần đầu ngày 25 tháng 11 năm 1587 và được chuyển đến Đại học Rôma để bắt đầu học triết.

Đầu năm 1591, Rôma bị nạn dịch hoành hành khiến thành phố mất đi một nửa dân số. Cùng với các anh em khác, Luy đi quyên góp thực phẩm, quần áo và giúp những bệnh nhân. Thầy thường đi thu gom những bệnh nhân hấp hối ngoài đường phố và đưa tới bệnh viện. Nơi đây họ được tắm rửa sạch sẽ và họ được chuẩn bị lãnh nhận các bí tích. Có lần Luy nói với Cha linh hướng Robertô Bellarminô rằng: “Con tin rằng mình chẳng sống thêm bao lâu nữa. Con cảm thấy nơi mình một khao khát mãnh liệt muốn làm việc và phục vụ Chúa nơi các bệnh nhân. Con nghĩ rằng Chúa đã cho con cơ hội này vì muốn đưa con về với Ngài”.

    Một hôm, Luy bồng bế và chăm sóc một người ở bệnh viện. Về nhà anh ngã bệnh và nằm liệt giường từ ngày 3 tháng 3 năm 1591. Trong hơn ba tháng, Luy đón nhận cơn đau bệnh với niềm phó thác. Qua cầu nguyện, anh được biết mình sẽ về với Chúa vào ngày cuối của tuần bát nhật kính Mình Thánh Chúa. Đến ngày 21 tháng 6 năm 1591, Luy xin được lãnh các bí tích sau cùng. Vào khoảng 11 giờ, tay nắm chặt thánh giá, mắt nhìn thẳng vào Chúa Giêsu chịu đóng đinh và miệng cố kêu Danh Thánh Giêsu lần cuối, Luy ra đi trong bình an khi mới 23 tuổi, lúc đang học thần học để chịu chức linh mục.

    Thầy Luy được Giáo Hội phong thánh vào năm 1726. Đến năm 1729, Đức Thánh Cha Benedictô XIII chọn thánh Luy Gonzaga làm bổn mạng giới trẻ. Đức Thánh Cha Piô XI chọn ngài làm bổn mạng cho sinh viên năm 1926. Năm 1991, Đức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đặt ngài làm đấng bảo trợ cho những bệnh nhân AIDS.

Xin thánh Luy cầu bầu cho chúng con đặc biệt là cho giới trẻ thời đại này.

From: Do Dzung

***************************

 Têrêxa một tâm hồn, một con đường – Trình bày: Đình Trinh

BUỒN… – Tưởng Năng Tiến

Kimtrong Lam

BUỒN…

Tưởng Năng Tiến

Người Việt rất hay buồn. Họ buồn đủ chuyện, đủ thứ, đủ cách, và đủ kiểu: buồn chồng, buồn vợ, buồn con, buồn chuyện gia đình, buồn chuyện nước non, buồn chuyện tình duyên, buồn trong kỷ niệm, buồn tình đời, buồn nhân tình thế thái, buồn thế sự, buồn tàn thu, buồn tàn canh gió lạnh …  Đó là chưa kể những nỗi buồn buồn lãng xẹt: buồn trông con nhện giăng tơ, buồn trông cửa bể chiều hôm, buồn trông nội cỏ rầu rầu, buồn trông con nước mới sa …

Lúc nào và ở đâu dân Việt cũng đều có thể buồn được cả (ngoại ô buồn, thành phố buồn, đô thị buồn) và họ luôn luôn buồn quá mạng, buồn da diết, buồn tê tái, buồn mênh mông, buồn man mác, buồn rười rượi, buồn nẫu ruột, buồn muốn chết, buồn muốn khóc, buồn thấy mẹ, buồn tận mạng, buồn quá xá, buồn quá trời, buồn hết biết luôn, buồn như chưa bao giờ buồn thế, buồn thỉu buồn thiu, buồn như không còn ai có thể buồn hơn được nữa, buồn từ ngã bẩy ngã ba buồn về …

Nói tóm lại là người Việt buồn muôn thuở, buồn quanh năm, buồn suốt tháng, bất kể ngày đêm: ngày buồn tênh, đêm buồn tỉnh lẻ, khuya phố thị buồn, chiều chủ nhật buồn … Toàn là những nỗi buồn ngang, buồn bất chợt, buồn vô cớ, buồn vào hồn không tên, buồn mà không hiểu vì sao mình buồn nhưng buồn thiệt và buồn lắm lận.

Chỉ có nỗi buồn về mùa màng thời tiết thì dân Việt mới nêu rõ nguyên do và ghi khá rõ – từ lâu – qua những câu ca dao rất nhịp nhàng, và cũng điệu đàng:

Buồn về một nỗi tháng giêng

Con chim, cái cú, nằm nghiêng thở dài

Buồn về một nỗi tháng hai

Đêm ngắn, ngày dài, thua thiệt người ta

Buồn về một nỗi tháng ba

Mưa rầu, nắng lửa, người ta lừ đừ

Buồn về một nỗi tháng tư

Con mắt lừ đừ cơm chẳng muốn ăn

Buồn về một nỗi tháng năm

Chửa đặt mình nằm gà gáy, chim kêu

Riêng tôi thì vì đã quá già (và có ngủ nghê gì được mấy đâu) nên đêm dài lắm. Nghe tiếng “gà gáy, chim kêu” còn mừng là đằng khác. Bởi thế, tôi chả hề phiền hà gì “về nỗi tháng năm”. Có buồn chăng – chả qua – chỉ vì chút dư âm của tháng tư (thôi) nhưng cứ buồn hoài và buồn quá xá.

Ngoài chút phiền lòng vì “nắng lửa, lừ đừ, cơm chẳng muốn ăn”, tôi còn buồn lòng không ít vì cả nước chợt ồn ào và náo nhiệt một cách giả tạo và gượng gạo. Khắp nơi bỗng đều đỏ rực. Ngó mà chóng mặt:

– Rực rỡ cờ hoa chào mừng 49 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước

– Họp mặt kỷ niệm 49 năm Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước

– Treo cờ và khẩu hiệu tuyên truyền kỷ niệm 49 năm Ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước

– Giao lưu văn nghệ chào mừng kỷ niệm 49 năm ngày Giải phóng miền Nam thống nhất đất nước

– Triển lãm ảnh kỷ niệm 49 năm ngày giải phóng miền Nam

– Sôi nổi hoạt động chào mừng Kỷ niệm 49 năm ngày Giải phóng hoàn toàn Miền Nam thống nhất đất nước

Thiên hạ, xem ra, không được “sôi nổi” gì cho lắm:

Thái Hạo: “Anh em trong nhà, đánh nhau một trận, năm mươi năm sau’ còn ăn mừng chiến thắng. Đó là tiểu khí của người nhỏ nhen”.

Nguyên Tống: “Cùng là anh em nòi giống Việt, đánh nhau đến tan cửa nát nhà rồi ăn mừng mãi cái ngày đó thì làm sao mà hoà giải dân tộc được?!”

Nguyễn Hữu Vinh: “Quan sát hiện tượng này, người ta có cảm giác rằng đảng giống như một con nghiện. Nhân tố gây nghiện ở đây là bạo lực, là hình ảnh của sự tàn bạo, sự giết chóc để thỏa mãn bản chất bạo lực của Đảng của Giai cấp vô sản chuyên nghề lật đổ và cướp từ chính quyền cho đến lợi ích, tài sản.”

Nguyễn Thông: “Kiểu kỷ niệm, diễu hành, phô trương như này, xưa chỉ thấy ở đám phát xít Đức, về sau rõ nhất ở Triều Tiên … Hãy sống với thế giới văn minh chứ đừng mãi man rợ cờ phướn như thế.”

FB Phạm Quang Trung: “Anh em đánh nhau một trận rồi thôi, cười khì…đàng này đã 50 năm rồi mà vẫn tiệc tùng ăn mừng chiến thắng! Vậy là sao ta!?”

Câu hỏi thượng dẫn khiến tôi nhớ đến chuyến viếng thăm tiểu bang Hawaii của TT Nhật bản Shinzo Abe, và bài diễn văn ông đọc vào ngày hôm sau (26 tháng 12 năm 2016) tại Trân Châu Cảng. Xin trích dẫn đôi đoạn, theo bản văn của dịch giả Nguyễn Quốc Vương:

Đấy là nơi tôi đã cúi đầu mặc niệm. Nơi đang khắc tên những người lính đã mất… Mỗi người lính đều có bố có mẹ lo lắng cho mình. Họ cũng có người vợ yêu thương và người yêu. Và có lẽ họ cũng có cả những đứa con mà họ đang háo hức với sự lớn lên từng ngày của chúng.

Tất cả những tâm tư ấy đã bị cắt đứt. Khi nghĩ đến sự thật nghiêm trọng ấy và cảm nhận sâu sắc nó, tôi đã không thể thốt nên lời. Hỡi những linh hồn, xin hãy ngủ yên! Tôi, với tư cách là đại diện cho quốc dân Nhật Bản đã thả hoa xuống biển nơi những người lính đang an nghỉ với cả tấm lòng thành…

Tôi, với tư cách là thủ tướng Nhật Bản, xin được gửi lời chia buồn chân thành mãi mãi tới linh hồn của những người đã bỏ mạng ở mảnh đất này, tới tất cả những người dũng cảm đã bỏ mạng bởi cuộc chiến tranh bắt đầu từ đây và cả linh hồn của vô số người dân vô tội đã trở thành nạn nhân của cuộc chiến tranh.

Tấn thảm kịch của chiến tranh sẽ không bao giờ được lặp lại. Chúng tôi đã thề như thế. Và rồi sau chiến tranh, chúng tôi đã xây dựng nên quốc gia tự do, dân chủ, tôn trọng pháp trị và duy trì lời thề bất chiến một cách chân thành.

Khi chiến tranh kết thúc, lúc Nhật Bản trở thành cánh đồng cháy trụi mênh mông và khổ sở trong tận cùng của nghèo đói, người đã không hề ngần ngại gửi đến thức ăn, quần áo là nước Mĩ và quốc dân Mĩ. Nhờ những tấm áo ấm và sữa mà quý vị gửi đến mà người Nhật đã giữ được sinh mệnh tới tương lai…

Và rồi nước Mỹ cũng đã mở cho Nhật Bản con đường trở lại cộng đồng quốc tế. Dưới sự lãnh đạo của nước Mĩ, chúng tôi, với tư cách là một thành viên của thế giới tự do đã được hưởng thụ hòa bình và sự phồn vinh.

Tấm lòng khoan dung rộng lớn, sự giúp đỡ và thành ý như thế của quý vị đối với người Nhật chúng tôi, những người đã từng đối đầu quyết liệt như kẻ địch đã khắc sâu trong lòng ông bà, bố mẹ chúng tôi. Cả chúng tôi cũng sẽ ghi nhớ điều đó. Cả con cháu chúng tôi cũng sẽ kể mãi và không thể nào quên…

Đã 75 năm sau trận “Trân Châu cảng”. Nhật Bản và nước Mỹ, những nước đã tham dự cuộc chiến tranh tàn khốc trong lịch sử, đã trở thành hai nước đồng minh gắn bó với nhau mạnh mẽ và sâu sắc hiếm có trong lịch sử…  Thứ gắn kết chúng ta chính là “sức mạnh của hòa giải”, the power of reconciliation, thứ do lòng khoan dung mang lại.

Người Nhật và người Mỹ không đợi đến ngày nay mới quyết định “bỏ đi sự thù hận và nuôi dưỡng tình bạn”. Ngay sau khi Thế Chiến Thứ II vừa chấm dứt, họ (kẻ thắng/người thua) đã nắm tay nhau để tạo nên “sức mạnh của tinh thần hòa giải” và sự “khoan dung” gần trăm năm nay.

Chiến tranh VN cũng đã chấm dứt 49 năm (rồi) nhưng không biết đến bao giờ thì Bên Thắng Cuộc ở đất nước này mới thôi việc đình đám/cờ xí/tiệc tùng ăn mừng chiến thắng, thôi kỳ thị, và thôi kích động hận thù để hòa giải và hòa hợp với Bên Bại Cuộc?

Blogger Trương Nhân Tuấn trả lời: “Tôi có thể kết luận (mà không sợ sai lầm) rằng đảng và nhà nước CSVN chưa bao giờ có chủ trương về hòa giải (hay HG&HH DT). Hòa giải-réconciliation” là hành vi chỉ có ở những dân tộc văn minh”.

Nghe thế có buồn không?

Buồn chớ và buồn lắm. Thiệt là vô vọng!

Tưởng Năng Tiến


 

Giận … – Bác Sĩ Nguyễn Trần Hoàng

Giận …

Bác Sĩ Nguyễn Trần Hoàng

Những bất đồng hoặc tranh cãi với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, hoặc người lạ có thể gây ra cơn giận. (Hình minh họa: Andrea Piacquadio/Pexels.com.       0

Cơn giận là một phản ứng cảm xúc tự nhiên đối với những mối đe dọa, sự thất vọng, hoặc bất công mà ta cảm nhận (cần luôn chú ý, rằng, cảm nhận, hầu như không bao giờ phản ánh một cách chính xác sự thật) được.

Cơn giận được đặc trưng bởi cảm giác khó chịu, không hài lòng, hoặc thù địch. Cơn giận có thể thay đổi từ sự khó chịu nhẹ nhàng đến cơn thịnh nộ dữ dội.

Đó là một cảm xúc bình thường và thường (có thể, và nên) là lành mạnh, có thể thúc đẩy cá nhân giải quyết vấn đề hoặc tự bảo vệ mình.

Tuy nhiên, như ta thường hay nói “giận mất khôn,” cơn giận không được kiềm chế, quản lý đúng cách và đúng mức thường hay (hơn), gây ra các hậu quả mà rất nhiều khi, dù hối tiếc như thế nào, ta cũng không thể hàn gắn lại như cũ được (dù keo có tốt như thế nào, cũng không thể hàn một chiếc ly bể thành một chiếc ly nguyên vẹn như trước khi [bị cơn giận đập] bể được).

Cảm giác (thường, có thể, là lành mạnh), bất bình, nổi giận trước những chuyện “chướng tai, gai mắt,” bất công, hình như, là điều nên có ở từng cá nhân trong một xã hội lành mạnh, như sức đề kháng trước những điều độc hại.  Tuy nhiên biết cách, biết “nghệ thuật” nhận ra, đâu là “giận tốt,” đâu là “giận xấu,” để phát triển bản thân, cộng đồng, xã hội, là một điều không phải lúc nào cũng dễ thực hiện. Và kỹ năng quản lý các cơn giận của mình cũng như những người xung quanh, là điều hình như tất cả mọi người đều cần và nên (nghiêm túc) học và rèn luyện, trên hành trình đi qua cuộc đời, (hay bơi qua “bể khổ,” của tham, sân, si).

Những khía cạnh chính của cơn giận

-Phản ứng sinh lý:

Nhịp tim tăng cao

Huyết áp tăng cao

Sự tăng vọt adrenaline (Adrenaline là một hormone do cơ thể tiết ra khi căng thẳng hoặc sợ hãi, giúp ta phản ứng nhanh hơn và mạnh hơn bằng cách tăng nhịp tim và năng lượng. Tăng vọt adrenaline có thể làm tim đập nhanh, huyết áp tăng, thở gấp, đổ mồ hôi nhiều, và gây ra cảm giác lo lắng hoặc hoảng sợ.)

-Phản ứng cảm xúc:

Cảm giác thất vọng hoặc khó chịu

Thù địch hoặc hung hăng

-Phản ứng hành vi:

Những cơn bùng nổ lời nói

Hành động vật lý (ví dụ: đánh, ném đồ vật)

Rút lui hoặc dỗi hờn

-Phản ứng tư duy:

Những suy nghĩ tiêu cực

Đổ lỗi cho người khác

Các nguyên nhân của cơn giận

-Nguyên nhân bên ngoài:

Xung đột cá nhân: Những bất đồng hoặc tranh cãi với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, hoặc người lạ có thể gây ra cơn giận. Điều này có thể bao gồm những hiểu lầm, xúc phạm, hoặc cảm giác bị thiếu tôn trọng.

Tình huống gây khó chịu: Những tình huống mà mục tiêu bị cản trở hoặc kế hoạch bị gián đoạn, như kẹt xe, xếp hàng dài, hoặc sự chậm trễ do thủ tục hành chính, có thể gây ra sự thất vọng và cơn giận.

Cảm thấy bất công: Chứng kiến hoặc trải nghiệm sự đối xử không công bằng, phân biệt đối xử, hoặc bất công có thể khơi dậy những cảm xúc giận dữ mạnh mẽ.

-Yếu tố nội tại:

Sự thất vọng cá nhân: Những mục tiêu không đạt được, kỳ vọng không được đáp ứng, hoặc cảm giác thất bại có thể dẫn đến cơn giận. Điều này có thể bao gồm những thất vọng liên quan đến sự nghiệp, mối quan hệ, hoặc thành tựu cá nhân.

Suy nghĩ tiêu cực và tự nói chuyện: Suy ngẫm về những trải nghiệm tiêu cực, giữ mối hận thù, hoặc tự nói chuyện tiêu cực có thể kéo dài và làm tăng cơn giận.

Tình trạng sức khỏe tâm thần: Các tình trạng như lo âu, trầm cảm, hoặc rối loạn nhân cách có thể góp phần vào phản ứng giận dữ tăng cao.

-Điều kiện thể chất:

Đói: Mức đường huyết thấp có thể dẫn đến sự khó chịu và cơn giận, thường được gọi là “đói giận.”

Mệt mỏi: Thiếu ngủ hoặc kiệt sức thể chất có thể giảm khả năng chịu đựng căng thẳng và tăng cơn giận.

Đau đớn hoặc khó chịu: Đau mãn tính hoặc khó chịu cấp tính có thể làm giảm ngưỡng cơn giận (khiến ta dễ bị nổi giận hơn).

Lạm dụng chất gây nghiện: Việc sử dụng ma túy hoặc rượu có thể làm suy giảm khả năng phán đoán và tăng khả năng cơn giận và sự hung hăng.

-Yếu tố môi trường:

Môi trường căng thẳng: Môi trường căng thẳng cao, dù ở nhà, nơi làm việc, hay trường học, có thể tăng khả năng cơn giận. Điều này bao gồm mức độ ồn cao, đông đúc, hoặc môi trường hỗn loạn.

Ảnh hưởng văn hóa và xã hội: Các tiêu chuẩn văn hóa và kỳ vọng xã hội có thể ảnh hưởng đến cách cá nhân thể hiện và cảm nhận cơn giận. Trong một số nền văn hóa, sự thể hiện cơn giận công khai có thể được chấp nhận hơn, trong khi ở những nền văn hóa khác, cơn giận có thể bị kiềm chế.

-Yếu tố sinh học:

Khuynh hướng di truyền: Một số người có thể có khuynh hướng di truyền đối với mức độ hung hăng hoặc khó chịu cao hơn.

Thay đổi hormone: Sự dao động hormone, chẳng hạn như những thay đổi xảy ra trong tuổi dậy thì, kinh nguyệt, mang thai, hoặc mãn kinh, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng và mức độ cơn giận.

-Yếu tố thần kinh:

Hóa học và cấu trúc não có thể ảnh hưởng đến phản ứng cơn giận. Ví dụ, sự mất cân bằng trong các chất dẫn truyền thần kinh như serotonin và dopamine có thể ảnh hưởng đến việc điều tiết tâm trạng.

Ví dụ về các tình huống gây ra cơn giận:

-Cuộc sống chuyên nghiệp: Sự đối xử không công bằng bởi sếp, khối lượng công việc quá lớn, thiếu sự công nhận, hoặc xung đột với đồng nghiệp.

-Cuộc sống cá nhân: Tranh chấp với bạn đời hoặc con cái, khó khăn tài chính, hoặc nhu cầu cá nhân không được đáp ứng.

-Tương tác xã hội: Bị cắt ngang khi lái xe, đối mặt với những người thô lỗ hoặc thiếu tôn trọng, hoặc trải nghiệm sự từ chối hoặc bị loại trừ xã hội.

Hiểu rõ các nguyên nhân của cơn giận là bước đầu tiên trong việc quản lý nó hiệu quả. Bằng cách xác định các tác nhân cụ thể và các yếu tố tiềm ẩn góp phần vào cơn giận, cá nhân có thể phát triển các chiến lược để đối phó và giảm phản ứng cơn giận của mình.


 

Trump: Mỹ không kích 3 cơ sở nguyên tử ở Iran

Ba’o Nguoi-Viet

June 21, 2025

WASHINGTON, DC (NV) – Mỹ không kích ba cơ sở nguyên tử ở Iran hôm Thứ Bảy, 21 Tháng Sáu, Tổng Thống Donald Trump loan báo trên mạng xã hội Truth Social của ông, theo USA Today.

Vụ không kích này xảy ra giữa lúc cuộc chiến Israel với Iran bước qua tuần thứ nhì.

Tổng Thống Donald Trump phát biểu tại Tòa Bạch Ốc tối 21 Tháng Sáu về cuộc tấn công Iran. (Hình: Carlos Barria – Pool/Getty Images)

“Chúng tôi vừa hoàn tất cuộc tấn công rất thành công vào ba cơ sở nguyên tử ở Iran, gồm Fordo, Natanz, và Esfahan,” ông Trump viết trên Truth Social. “Toàn bộ phi cơ hiện đã ra khỏi không phận Iran. “Phi cơ chở đầy bom thả xuống cơ sở chính, Fordo.”

“Toàn bộ phi cơ đang trên đường trở về an toàn,” ông Trump thêm. “Chúc mừng những chiến binh Hoa Kỳ tài giỏi của chúng ta. Không quân đội nào trên thế giới làm được như vậy. Bây giờ là thời điểm cho hòa bình.”

Phi cơ ném bom B2 được dùng trong chiến dịch này, một nguồn tin biết vụ này cho hay, theo CNN.

Tối Thứ Bảy, tại Tòa Bạch Ốc, Tổng Thống Trump phát biểu về cuộc tấn công ba cơ sở nguyên tử ở Iran: “Tối nay, tôi có thể báo cáo với thế giới rằng các cuộc tấn công này là một thành công quân sự ngoạn mục. Các cơ sở làm giàu uranium nguyên tử quan trọng của Iran đã bị xóa sổ hoàn toàn và triệt để. Iran, kẻ bắt nạt Trung Đông, giờ đây phải tạo dựng hòa bình. Nếu không, các cuộc tấn công trong tương lai sẽ lớn hơn nhiều và dễ dàng hơn,” theo Reuters.

“Hoặc là hòa bình hoặc sẽ có thảm kịch cho Iran, lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta đã chứng kiến trong tám ngày qua. Hãy nhớ rằng, vẫn còn nhiều mục tiêu. Đêm nay là mục tiêu khó khăn nhất trong số đó, và có lẽ là mục tiêu nguy hiểm nhất. Nhưng nếu hòa bình không đến nhanh chóng, chúng tôi sẽ nhắm vào những mục tiêu khác với tốc độ, sự chính xác và kỹ năng,” ông Trump tuyên bố.

“Tôi muốn cám ơn và chúc mừng Thủ Tướng Bibi Netanyahu (tên của ông Benjamin Netanyahu, thủ tướng Israel). Chúng tôi đã làm việc như một đội, có lẽ chưa từng có đội nào làm việc như vậy trước đây, và chúng tôi đã đi một chặng đường dài để xóa bỏ mối đe dọa khủng khiếp này đối với Israel,” ông Trump nói.

Khói bốc lên từ những đám cháy ở khu vực bị nghi là nơi phóng hỏa tiễn của Iran bị Israel không kích trên núi Shiraz, Iran, hôm Thứ Bảy, 21 Tháng Sáu, trước khi Tổng Thống Donald Trump tuyên bố Mỹ không kích ba cơ sở nguyên tử Iran. (Hình minh họa: Hiroon/Middle East Images/AFP via Getty Images)

Chiến dịch hôm Thứ Bảy lập tức bị ít nhất một giới chức Cộng Hòa chỉ trích. Đó là Dân Biểu Thomas Massie của Kentucky.

Ông Massie đăng lại thông báo của Tổng Thống Trump lên mạng xã hội cùng với câu: “Vụ này không hợp Hiến Pháp.”

Trước đó, ông Massie đưa ra dự luật ngăn chặn ông Trump tham gia cuộc chiến Israel-Iran nếu Quốc Hội không chuẩn thuận.

Cũng hôm Thứ Bảy, trước khi Tổng Thống Trump công bố chiến dịch ném bom Iran, Bộ Ngoại Giao Mỹ bắt đầu di tản công dân Mỹ ra khỏi Israel và vùng West Bank, ông Mike Huckabee, đại sứ Mỹ ở Israel, cho hay trên mạng xã hội X.

Cuộc chiến bùng nổ hôm Thứ Sáu tuần trước sau khi Israel không kích phủ đầu Iran, chủ yếu nhắm vào cơ sở làm giàu uranium để ngăn chặn Iran chế tạo vũ khí nguyên tử. Kể từ đó, hai bên tấn công qua lại, và mới tuần này, Tổng Thống Trump cho biết đang có “nhiều cơ hội” để Mỹ đàm phán với Iran nên ông muốn chờ thêm hai tuần mới quyết định tấn công nước này hay không. (Th.Long) [qd]


 

Fordo, Natanz và Ispahan : Những điều cần biết về các sở hạt nhân Iran

 RFI

Có thực là « toàn bộ » khả năng làm giàu chất uranium của Iran đã bị hủy hoại như tổng thống Mỹ đã khẳng định trong cuộc họp báo đêm qua ? Quân đội Hoa Kỳ đã huy động những phương tiện và những loại vũ khí nào để nhắm vào ba cơ sở hạt nhân « thiết yếu » của chế độ Teheran ?

Đăng ngày: 22/06/2025 

Ảnh ghép ba cơ sở hạt nhân Iran từ trái sang gồm Fordo, Natanz và Ispahan, trước khi bị Mỹ oanh kích trong đêm qua, 21/06/2025. © AP

Thanh Hà

Theo các dữ liệu chính thức hãng tin Pháp AFP tổng hợp, ba nhà máy hạt nhân bị tấn công đêm qua, Natanz, Ispahan và Fordo là « những cơ sở quan trọng » nhất của Iran

Natanz là một nhà máy ở miền trung Iran, cách thủ đô Teheran 240 km về phía nam. Ảnh vệ tinh phát hiện cơ sở này từ 2002. Đây là trung tâm « được biết đên nhiều nhất » với 2 tòa nhà : một lộ thiên và một được vùi sâu trong lòng đất. Natanz được coi là nơi đặt « hàng hàng máy ly tâm » để « làm giàu uranium ». Ngay khi khởi động chiến dịch Sư Tử Vươn Mình hôm 13/06/2025, Israel cho biết đã tấn công Natanz. Nhưng trước đó, hồi tháng 04/2021 một vụ nổ cũng đã xảy ra tại khu nhà máy này và vụ « phá hoại » đó được cho là do tình báo Israel tiến hành.

Về phần cơ sở tại Fordo : Theo AFP, Iran đã « hoàn toàn vi phạm các nghị quyết của Liên Hiệp Quốc » khi xây dựng nhà máy này. Fordo là một cơ sở được chôn sâu dưới lòng đất, sâu đến nỗi mà « chỉ bom xuyên boong-ke GBU 57 » của Mỹ mới có thể chọc thủng. Cơ Quan Năng Lượng Nguyên Tử Quốc Tế (AIEA) phát hiện Fordo năm 2009. Teheran xác nhận đây là « một nhà máy làm giàu uranium với 3 000 máy ly tâm ». Báo cáo hồi 2023 của AIEA ghi nhận tại đây « Iran làm uranium với nồng độ 83,7 % ».

Nhìn đến thực thể tại Ispahan : cơ sở này cách thủ đô Iran khoảng 350 km về hướng đông nam, hoạt động từ năm 1984 và được xem là « trung tâm » của các chương trình hạt nhân Iran Ispahan là nơi khoảng 3.000 nhà khoa học làm việc. Nhà máy này có nhiệm vụ sản xuất các loại khí để phục vụ các máy ly tâm trong mục đích làm giàu uranium. Gần đây nhất, 2024 Teheran thông báo « bắt đầu công trình xây dựng một lò phản ứng » để phục vũ « mục đích nghiên cứu ». Theo AFP một phần cơ sở tại Ispahan đã bị Israel oanh tạc ngay từ hôm 13/06/2025.

Liên quan đến những phương tiện quân sự Mỹ đã huy động trong loạt oanh kích vào những mục tiêu chính xác trên lãnh thổ Iran đêm qua, tổng thống Donald Trump đã tránh đi vào chi tiết. Nhưng theo truyền thông quốc tế : để can thiệp vào những mục tiêu đặc biệt vừa nêu, Lầu Năm Góc đã phải sử dụng máy bay ném bom tàng hình B-2, cùng 6 quả bom xuyên boong-ke đánh trúng Fordo và 30 tên lửa Tomahawk tấn công hai địa điểm còn lại. Máy bay ném bom của Mỹ cũng được cho là đã mang theo bom GBU-57 Massive Ordnance Penetrator (MOP) để có thể nhắm trúng các mục tiêu nằm sâu trong lòng đất và được nhiều lớp bê tông kiên cố bảo vệ.


 

Trump tuyên bố Không quân Mỹ “xóa sổ” 3 cơ sở hạt nhân Iran, cảnh báo sẽ còn đánh mạnh hơn

Ba’o Dat Viet

June 22, 2025

Washington D.C. – Tối 21 tháng Sáu (giờ Mỹ), Tổng thống Donald Trump tuyên bố trước toàn quốc rằng quân đội Mỹ đã thực hiện cuộc tấn công chính xác nhằm vào ba cơ sở hạt nhân chủ chốt của Iran: Fordow, Natanz và Esfahan, đánh dấu bước leo thang quân sự lớn nhất trong quan hệ Mỹ–Iran kể từ đầu năm.

Phát biểu từ Nhà Trắng, ông Trump gọi chiến dịch này là “một thành công quân sự ngoạn mục” và nhấn mạnh rằng toàn bộ các cơ sở làm giàu uranium của Iran đã bị “xóa sổ hoàn toàn và triệt để.”

“Tất cả mọi người đã nghe những cái tên này suốt nhiều năm khi Iran âm thầm xây dựng những cơ sở hủy diệt khủng khiếp này. Giờ đây, chúng tôi đã phá hủy năng lực hạt nhân của họ để ngăn chặn mối đe dọa từ nhà nước tài trợ khủng bố số một thế giới,” ông Trump khẳng định.

Trong bài phát biểu dài gần 20 phút, ông chủ Nhà Trắng lặp lại thông điệp cứng rắn đối với Tehran, nói rằng nếu Iran không chấp nhận hòa bình, “các cuộc tấn công trong tương lai sẽ lớn hơn nhiều và dễ dàng hơn rất nhiều.”

Nhắc đến những khẩu hiệu “chết cho nước Mỹ” và “chết cho Israel” mà Iran thường tuyên truyền trong 40 năm qua, ông Trump nhấn mạnh:

“Tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không để điều đó tiếp diễn. Nó chấm dứt ngay bây giờ.”

Tổng thống Mỹ cũng cảm ơn Thủ tướng Israel Benjamin “Bibi” Netanyahu, gọi chiến dịch là thành quả của “một đội ăn ý chưa từng có tiền lệ.” Ông không giấu sự hài lòng với vai trò của quân đội Israel và đặc biệt tán dương những người điều khiển “những cỗ máy tuyệt vời” của quân đội Mỹ – người mà ông gọi là “những người yêu nước vĩ đại.”

Cũng trong bài phát biểu, ông Trump gửi lời chúc mừng đến Tướng Dan “Razin” Caine, Chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng liên quân, và Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth, cho biết hai quan chức này sẽ chủ trì cuộc họp báo tại Lầu Năm Góc lúc 8 giờ sáng ngày 22 tháng Sáu để công bố thêm chi tiết.

Ông Trump đưa ra một cảnh báo lạnh lùng: “Hãy nhớ rằng còn rất nhiều mục tiêu khác. Tối nay là mục tiêu khó khăn nhất – và nguy hiểm nhất. Nhưng nếu hòa bình không đến nhanh chóng, chúng tôi sẽ nhắm vào những mục tiêu còn lại với tốc độ, sự chính xác và kỹ năng. Hầu hết có thể bị tiêu diệt trong vài phút.”

Ông cũng không quên “khoe” về sức mạnh quân sự vượt trội của Mỹ, khẳng định “không có quân đội nào trên thế giới làm được những gì chúng tôi đã làm tối nay – thậm chí không gần bằng.”

Chưa đầy 24 giờ sau khi Iran đưa ra tuyên bố tiếp tục phát triển chương trình hạt nhân bất chấp cảnh báo từ phương Tây, chiến dịch không kích quy mô lớn này đã được tung ra, được cho là không chỉ mang tính răn đe quân sự mà còn có mục tiêu chính trị rõ rệt, giữa lúc ông Trump đang bước vào giai đoạn nước rút tái tranh cử.

Với đòn đánh táo bạo này, giới quan sát quốc tế giờ đây lo ngại: liệu đây là khúc dạo đầu của một cuộc xung đột quy mô lớn, hay là đòn cân não cuối cùng trước khi buộc Iran trở lại bàn đàm phán? Câu trả lời có thể sẽ rõ hơn trong cuộc họp báo sắp tới tại Lầu Năm Góc.


 

CHIỀU KÍCH CỘNG ĐỒNG-Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê!”.

“Thánh Lễ không tách biệt chúng ta khỏi thế giới, nhưng đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!” – Henri Nouwen.

Kính thưa Anh Chị em,

Nhân Chúa Nhật lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, có lẽ chúng ta nên nhấn mạnh một điều thường bị bỏ qua: ‘chiều kích cộng đồng’ của việc cử hành Thánh Thể. Bởi lẽ “Thánh Lễ đặt chúng ta trong lòng cộng đoàn, với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi tha nhân!”

Chúng ta có xu hướng “đi lễ” theo nghĩa cá nhân. Nếu “tôi” không “đi lễ” Chúa Nhật, “tôi” mắc tội trọng. Chúng ta nói về “tham dự” với câu hỏi như “Ai cử hành?”; thậm chí nghe chủ tế thông báo, “Hôm nay tôi dâng lễ để cầu cho linh hồn…”. Ngẫm lại, thật kỳ cục, như thể chúng trình bày một điều gì đó mà chỉ Linh mục làm thay cho những người khác. Mọi người cảm thấy mình như trong một ‘buổi diễn’ mà họ chỉ được mong đợi có mặt ‘về thể chất’. Vì thế, khá nhiều người đến muộn và rời đi trước khi kết thúc. Những điều này phổ biến đến mức không ai còn để ý; thậm chí chấp nhận chúng ‘là đương nhiên’. Vậy mà nó cho chúng ta biết rất nhiều về ý nghĩa của việc có mặt hay không có mặt trong Bí tích này.

Thánh Thể về căn bản là một cử hành mang ‘chiều kích cộng đồng’ mà mọi người được kỳ vọng sẽ tham gia tích cực. Trước hết, tôi có mặt để nhớ lại điều khiến tôi trở thành Kitô hữu – đồng nhất cuộc sống mình với cuộc sống, sự đau khổ, cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô. Sự đồng nhất này không thông qua mối quan hệ ‘một – Một’, nhưng trong mối quan hệ cộng đồng với Ngài đang ở trong tất cả những ai là Kitô hữu; chúng ta thông hiệp với Ngài qua Nhiệm Thể của Ngài. Không có chỗ cho chủ nghĩa cá nhân trong Kitô giáo, nhưng tôi đến với Chúa ‘cùng với’ và ‘thông qua’ anh chị em tôi.

Vậy nếu chỉ đến nhà thờ để ‘giữ điều răn Thứ Ba’ hoàn toàn riêng tư thì không có gì ngạc nhiên khi tôi đến muộn về sớm. Và với tâm lý đó, ‘đi lễ’ là chuyện cá nhân đối với tôi và những người khác ‘tình cờ’ cũng có mặt. Một số thậm chí còn bực bội vì có quá nhiều thứ diễn ra; họ tự hỏi tại sao không ‘được yên tĩnh để cầu nguyện’. Đúng, một số buổi lễ có thể quá sôi nổi hoặc quá xâm phạm; nhưng mặt khác, đó không chỉ là thời gian để cầu nguyện riêng tư – người ta có thể làm tốt hơn nhiều ở nhà – nhưng là cùng nhau tạ ơn Chúa, một ‘chiều kích cộng đồng’ của toàn Giáo Hội.

Anh Chị em,

“Mọi người đều ăn”. Thánh Thể còn là thời gian chúng ta thể hiện sự hiệp nhất thông qua việc cùng nhau ăn và uống Thân Thể đó. Chìa khóa để chúng ta ở trong Chúa Kitô là tình yêu – không chỉ dành cho Chúa, mà còn dành cho từng người. Thánh lễ không phải là thời gian để tạo ra cộng đồng; đúng hơn, thời gian để cử hành cộng đồng. Không được vậy, chúng ta đến nhà thờ như những người xa lạ với nhau. Vì thế, cần ý thức rằng, tôi đang tham gia vào lễ kỷ niệm vui tươi, một lễ mang ‘chiều kích cộng đồng’. Sự hiệp thông này đòi hỏi sự chia sẻ, cầu nguyện và giao tiếp ở một mức độ tự phát và tự nhiên nhất định.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con yêu mến Thánh Lễ – nơi con ở trong lòng Nhiệm Thể – với đôi mắt biết nhận ra Chúa nơi anh em con. Cho con đừng đi trễ về sớm nữa!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

********************************************

 CHÚA NHẬT MÌNH VÀ MÁU THÁNH CHÚA KITÔ, NĂM C

Mọi người đều ăn, và được no nê.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.         Lc 9,11b-17

11b Khi ấy, Đức Giê-su nói với đám đông về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa.

12 Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Đức Giê-su thưa Người rằng : “Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng.” 13 Đức Giê-su bảo : “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Các ông đáp : “Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này.” 14 Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức Giê-su nói với các môn đệ : “Anh em hãy bảo họ ngồi thành từng nhóm khoảng năm mươi người một.” 15 Các môn đệ làm y như vậy, và bảo mọi người ngồi xuống. 16 Bấy giờ Đức Giê-su cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. 17 Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.


 

THƯ GỬI EM – Maria VŨ THỊ DUNG

Công Giáo Việt Nam

Gửi em – cô bé vừa rời bỏ thế gian vì trượt kỳ thi lớp 10…

Dung ơi,

Anh không biết em là ai, chưa từng gặp em một lần trong đời. Nhưng hôm nay, khi đọc tin em ra đi ở tuổi 15 chỉ vì một kỳ thi không như mong đợi, lòng anh nghẹn lại. Em còn nhỏ quá, còn cả một tuổi thanh xuân phía trước, thế mà em lại chọn rời đi mãi mãi.

Thi trượt không phải là dấu chấm hết. Một kỳ thi không thể quyết định cả cuộc đời. Nếu em ở lại, anh tin chắc em sẽ còn nhiều cơ hội để làm lại, để sống một cuộc đời đúng với bản thân – không cần phải chạy theo kỳ vọng của ai khác.

Nhưng em đã không kịp nghe những lời đó.

Anh không biết trong những ngày cuối cùng em đã trải qua những gì. Có phải em đã thấy mình thật vô dụng? Có phải em sợ ánh mắt của ba mẹ, sợ lời dèm pha, sợ trở thành gánh nặng?

Có phải em chỉ mong ai đó lắng nghe em, ôm em một cái, và nói: “Không sao đâu con.”

Anh không trách em. Anh chỉ buồn. Buồn vì em đã không được ai đó kéo lại trước bờ vực tuyệt vọng. Buồn vì xã hội này vẫn còn quá nhiều áp lực đè nặng lên vai những đứa trẻ chưa đủ lớn.

————-

Gửi những bạn trẻ ngoài kia,

Làm ơn, đừng nghĩ rằng một lần vấp ngã là hết. Các em xứng đáng có cơ hội thứ hai, thứ ba. Điểm số không quyết định giá trị của con người. Thất bại chỉ là bước đệm để các em mạnh mẽ hơn.

Gửi những bậc cha mẹ,

Xin đừng chỉ quan tâm đến bảng điểm. Xin đừng biến sự kỳ vọng thành áp lực. Xin đừng dùng những lời lẽ này với con cái

“Con học kém quá!”

“Người ta đậu hết, chỉ có con rớt!”

“Đừng để ba mẹ mất mặt với hàng xóm!”

Khi con thất bại, xin đừng mắng mỏ. Hãy ôm con. Hãy nói: “Không sao, con đã cố gắng rồi.” Hãy cho con cảm giác được yêu thương vô điều kiện, không vì thành tích, không vì thứ hạng.

Một cái ôm, một lời động viên có thể cứu lấy con mình khỏi vực sâu tuyệt vọng. Hãy yêu con vô điều kiện – yêu ngay cả khi chúng thất bại, YÊU NHƯ CHÚNG LÀ…..

Dung ơi,

Có thể em đã không còn nữa, nhưng anh tin cái tên của em sẽ không biến mất vô nghĩa. Em sẽ được nhớ đến – như một lời cảnh tỉnh, như một nỗi đau khiến cả xã hội phải nhìn lại.

Ngủ yên nhé, cô bé nhỏ.

Thương em!

Từ FB PeterGiung


 

NẾU BẠN MẤT LÒNG TIN VÀO SỰ TỬ TẾ, HÃY ĐỌC HẾT BÀI NÀY

Maria Mai Tâm

Nhà tỷ phú Mỹ John Jacob Astor IV có mặt trên tàu “Titanic”, khi nó sắp chìm.

Tiền trong tài khoản ngân hàng của ông đủ để chế tạo 30 con tàu như “Titanic”. Tuy nhiên, đối mặt với cái chết, ông đã chọn điều mà ông cho là đúng đắn về mặt đạo đức, và nhường chỗ của mình trên chiếc thuyền cứu hộ cho hai đứa trẻ đang hoảng hốt.

Isidor Strauss, đồng sở hữu chuỗi cửa hàng bách hóa lớn nhất nước Mỹ Macy’s, người cũng có mặt trên tàu “Titanic”, nói:

“Tôi không bao giờ lên thuyền cứu hộ trước những người đàn ông khác”.

Vợ ông cũng từ chối lên thuyền, nhường chỗ cho cô giúp việc mới thuê. Bà quyết định sống những giây phút cuối đời bên chồng.

Những người giàu này thà mất đi tài sản, thậm chí mạng sống của mình, hơn là từ bỏ các nguyên tắc đạo đức.

Sự lựa chọn các giá trị đạo đức của họ đã thể hiện vẻ đẹp huy hoàng của nền văn minh nhân loại và bản chất con người.

Cho nên, dù cho có đến hàng tỉ kẻ bỉ ổi trên thế gian này, mình cũng vẫn phải tin rằng luôn tồn tại phép màu của sự tử tế. Hãy cứ bao dung và kiên nhẫn…

Từ Fb : Color Man


 

MỘT CƠN ĐAU TIM

MỘT CƠN ĐAU TIM                                                          

 Tối thứ ba tuần trước, tôi đi ngủ rất ngon đến hơn 6 giờ sáng, dậy đi tắm và sửa soạn đi làm, cảm thấy thoải mái bình thường, không có triệu chứng gì khác lạ. Khoảng 7 giờ hơn, khi với tay tắt ngọn đèn trên đầu tủ hơi cao, tôi bỗng thấy mặt nóng bừng, mồ hôi toát ra, hai cánh tay rã rời như vừa khiêng vác vật nặng quá sức. Khi đó, tôi hơi nghi là bị stroke đứt hoặc nghẽn mạch máu dẫn vào óc, liền lấy máy đo huyết áp, thấy rất cao, khoảng 180/100. Tôi vội lấy 2 viên thuốc chống cao máu uống liền một lúc. Tiếc rằng nhà không có sẵn aspirin. Ngay sau đó, tôi xuống cầu thang thì bắt đầu thấy tức ngực, đau khoảng giữa lồng ngực, nửa như đau bao tử , xót bao tử khi đói, nửa như bị ai đấm vào chấn thủy. 

Nhìn vào gương, cười, nói, dơ tay lên xuống thì không thấy có gì biến đổi hay khó khăn, không nhức đầu chóng mặt, hát thử vài câu vẫn thấy dở như thường, nghĩa là không có những triệu chứng của stroke.

 Tôi liền nghĩ ngay đến heart attack – cơn đau tim, chứ không phải stroke. Không chần chờ nữa, tôi gọi số cấp cứu 911 ngay. Lúc đó vào khoảng 7 giờ 20, chỉ chừng 10 phút sau khi tôi nhận thấy triệu chứng khó chịu đầu tiên.

 Qua điện thoại, nhân viên cấp cứu bảo tôi ngồi hoặc nằm ở tư thế nào thấy thoải mái nhất, nhờ người nhà lấy tất cả những thứ thuốc tôi đang uống để sẵn và để ngỏ cửa vào nhà. Khi đó tôi vẫn tỉnh táo, đọc tên từng loại thuốc và liều lượng đang uống cho họ, nhưng rất khó thở và hai cánh tay rất mỏi.

 Vẫn không thấy nhức đầu và không nói líu lưỡi không phải stroke.

Chừng 5 phút sau, xe cấp cứu tới. Người paramedic – chuyên viên cấp cứu cho tôi nhai ngay chừng 5 hay 6 viên baby aspirin loại 81 mg, nhai rồi nuốt trửng chứ không nhai với nước để cho thuốc thấm theo nước miếng vào các mạch máu nhỏ dưới lưỡi, mục đích là làm cho máu loãng ra. Đồng thời họ xịt Nitroglycerin lỏng vào dưới lưỡi tôi ba lần, mỗi lần cách nhau chừng 5 phút, để cho các mạch máu gian nở , không được dùng quá 3 lần, kẻo sự giãn nở mạch máu quá đáng, có thể gây stroke. Tôi thấy bớt tức ngực, thở dễ hơn, nhưng hai cánh tay vẫn rã rời. Trái lại, đầu óc tỉnh táo, không nhức đầu và chân đi vẫn vững vàng , không stroke.

 Chừng 5 phút sau, xe cứu thương tới. Tôi đã cảm thấy dễ thở hơn và có thể tự đi ra trèo lên băng-ca cấp cứu. Trên đường vào vào bệnh viện, tôi để ý thấy xe không hụ còi – có nghĩa là không có gì khẩn cấp lắm. Trên xe, người paramedic hỏi chuyện tôi liên tục, mục đích là coi tôi có tỉnh táo, có bị stroke khiến nói ngọng không. Có người vừa bị heart attack vừa bị stroke, rất nguy hiểm. 

Khoảng 15 phút sau đến bệnh viện, họ đưa tôi vào khu cấp cứu, có bác sĩ chăm sóc ngay lập tức. Họ tiếp “nước biển” hòa thuốc làm loãng máu và làm tan máu đông (blood clots), morphine làm bớt đau, chụp quang tuyến X lồng ngực để tìm dấu vết sưng phổi – pneumonia nếu có, đo tâm động đồ – EKG. Đồng thời họ cho thử máu để tìm chỉ số enzyme định bệnh tim.

 Khi tim bị thiếu máu, tim sẽ tiết ra loại enzyme này.

 Nếu chỉ số enzyme cao tức là bệnh nhân đã bị heart attack.

Lần đầu, có lẽ vì thử nghiệm quá sớm, nên chỉ số không cao. Họ chờ 2 tiếng sau thử lại thì mới rõ ràng là bị heart attack. Vì nhịp tim của tôi đập không quá nguy cấp nên Bác sĩ không mổ ngay. Trong thời gian đó, tuy vẫn nằm ở khu cấp cứu, nhưng tôi rất tỉnh táo, bớt đau ngực và tay và còn có thể lấy smart phone ra trả lời ngắn gọn một hai emails.

Lạ một điều là tâm động đồ làm mấy lần đều không có dấu hiệu heart attack rõ ràng.

Sau này, Bác sĩ giải thích rằng bắp thịt tim tôi chưa bị hư hại và còn hoạt động mạnh dù bị attacked, có lẽ nhờ vào việc tôi bơi lội thường xuyên , tôi thường bơi 40 đến 60 chiều dài hồ bơi trong một giờ, một hai lần mỗi tuần – nhưng từ sáu tháng nay bận nhiều việc quá nên không bơi, không tập thể dục gì hết !

 Khoảng 3 giờ chiều thì Bác sĩ chuyên khoa tim quyết định làm phẫu thuật thông mạch máu tim – angioplasty. Theo kỹ thuật này, Bác sĩ cắt một lỗ rất nhỏ ở mạch máu gần háng hay cổ tay – trường hợp của tôi , Bác sĩ cắt ở cổ tay – rồi luồn một camera cực nhỏ ở đầu một catheter – ống mềm rất mảnh đưa vào đến động mạch tim. Camera sẽ chiếu lên màn ảnh computer lớn như TV cỡ 60″ để cho thấy chỗ bị tắc nghẽn. Khi đó tôi vẫn tỉnh, chỉ hơi mơ mơ buồn ngủ do được chích thuốc an thần, không làm mê hoàn toàn và không cảm thấy đau đớn gì hết. Khi tìm ra chổ mạch máu nghẽn, Bác sĩ sẽ “bắn” cho cục máu đông – blood clot tan ra, rồi đẩy một “bong bóng” – balloon vào chỗ đó, xong bơm cho bong bóng căng lên, làm phồng khúc mạch máu nghẹt khiến cho máu thông dễ dàng, trước khi xì hơi bong bóng, còn để lại một “giàn lưới”- stent hình ống, nằm lót bên trong nhằm căng khúc mạch máu đó ra. Lưới sẽ nằm vĩnh viễn trong mạch máu tim nên bệnh nhân sẽ phải uống thuốc làm loãng máu dài dài, nếu không, máu đông có thể kẹt vào đó làm heart attack nữa!

 Cuộc giải phẫu, ban đầu dự tính chừng 45 phút, đúng hai giờ mới xong ! Mà vẫn còn hai mạch máu nữa chưa được thông, nên vài tuần nữa tôi sẽ phải vào bệnh viện làm tiếp. Tuy nhiên, lần sau sẽ dễ dàng hơn nhiều, có thể làm xong trong ngày, trừ khi tôi để cho bị heart attack nữa. Sau khi mạch máu tim được thông, tôi cảm thấy dễ chịu ngay lập tức. Hai cánh tay hết mỏi rã rời, ngực hết tức, nhịp thở gần bình thường trở lại.

 Bác sĩ đã mổ từ mạch máu ở cổ tay tôi, luồn vào tim, nên tôi mau hồi phục hơn là mổ từ dưới háng. Sau ba ngày, mở băng ra, cổ tay tôi chỉ còn vết đóng vảy cỡ như bị con kiến lửa cắn rồi mình gãi ra mà thôi! Tuy nhiên, dọc theo cánh tay có vết bầm phía bên trong, chắc là do đường ống luồn qua gây nên. Không đau đớn gì cả. Tim không có cảm giác gì mới lạ, vẫn yêu, thương, hờn, giận… như thường! Đặc biệt là sau khi được thông mạch máu tim, huyết áp của tôi xuống và nằm ở mức rất tốt, rất ổn định. Bác sĩ giải thích là do mạch máu được thông nên tim đỡ phải làm việc nhiều, không cần bơm máu mạnh như trước nữa, nên áp suất nén vào thành mạch máu cũng giảm đi. Thật là một công đôi việc!

Qua tai biến này, tôi rút ra được vài kinh nghiệm quý báu như sau, xin được chia sẻ cùng anh chị em:

 Thứ nhất:

BÌNH TĨNH MÀ RUN! Đúng vậy, ai mà không run khi nghĩ đùng một cái mình đang bị một trong hai chứng bệnh giết người nhiều nhất và nhanh chóng nhất: Heart attack đứng đầu, stroke thứ ba, chỉ sau ung thư. Nhưng phải thật bình tĩnh và tỉnh táo để không lãng phí từng giây phút và làm bệnh thêm trầm trọng.

Thứ hai: NGƯNG MỌI HOẠT ĐỘNG VÀ ĐỂ Ý NGAY KHI CÓ TRIỆU CHỨNG LẠ THỨ NHẤT, trường hợp tôi là toát mồ hôi dù buổi sáng khá lạnh. Nếu đang lái xe, cần phải tìm chỗ an toàn đậu lại ngay. Chú ý: Nếu có cell phone, luôn luôn mang bên mình, không để trong cặp hay giỏ đàng sau cóp xe.

Thứ ba: GỌI CẤP CỨU NGAY KHI CÓ NHIỀU HƠN MỘT TRIỆU CHỨNG LẠ của stroke hay heart attack .

thí dụ: cánh tay mỏi rã, tức ngực, ngay sau khi toát mồ hôi.

Ở Mỹ: Không nên nhờ người nhà chở vô nhà thương, mà phải gọi 911. Lý do: bệnh viện có bổn phận phải cấp cứu ngay lập tức khi tiếp nhận một bệnh nhân do 911 đưa tới. Người paramedic đưa mình tới phải chờ cho đến khi thấy mình được chăm sóc bởi bác sĩ, rồi mới đi được.

Nếu mình tự tới xin cấp cứu, trừ khi bị thương máu me đầm đìa như bị đụng xe, còn không sẽ phải làm nhiều thủ tục và chờ đợi trước khi được cấp cứu. Nếu bị stroke hay heart attack mà mất chừng 15 phút là nguy lắm rồi.

Thứ tư: Cố gắng PHÂN BIỆT CÁC TRIỆU CHỨNG GIỮA STROKE VÀ HEART ATTACK.

Khi chuyên viên cấp cứu đến nhà, cố gắng trả lời rõ ràng sao cho họ có thể hướng sự cấp cứu về một loại tai biến: Stroke hay Heart Attack.

Lý do: những giây phút cấp cứu đầu tiên là cực kỳ quan trọng. Nếu không phải stroke vì máu nghẽn mà vì đứt mạch máu, nhức đầu mạnh, mạch máu chính trên đầu bị bể mà nhân viên cấp cứu cho thêm aspirin làm loãng máu, nitroglycerin làm giãn mạch… thì tiêu luôn tại chỗ !

Theo các Bác sĩ, khi thiếu máu vào nuôi, tế bào óc sẽ chết mau hơn tế bào tim nhiều. Do đó, nếu nhân viên cấp cứu tin là bệnh nhân bị stroke do đứt, bể mạch máu thì nhiều phần là họ sẽ lo chở bệnh nhân vào bệnh viện thật sớm . Bây giờ ở Mỹ và các nước tiên tiến có thuốc chích có thể hồi phục stroke, nếu được chích trong vòng một, hai giờ kể từ khi có triệu chứng đầu tiên, càng sớm càng tốt. Nếu tin là heart attack thì họ sẽ thử làm cho máu loãng và mạch nở tại chỗ, mất chừng 10 phút trước khi họ chở đi. Mười phút phù du đầu tiên đó quý giá bằng 10 năm hay có thể bằng cả quãng đời còn lại !

Thứ năm: Trong bệnh viện, cần TỈNH TÁO khi còn có thể, NÓI CHUYỆN NHÌỀU với Y tá, Bác sĩ , không hiểu thì yêu cầu người thông dịch.

Đặt câu hỏi mỗi khi nhân viên Y tế làm bất cứ thủ thuật nào trên cơ thể mình.

Thí dụ: Chích thuốc này làm gì? Tại sao cần chụp X-ray ngực hai lần trong vòng vài giờ khi tình trạng không có gì thay đổi?

Nhờ hỏi mà tôi tránh được 1 lần X-ray vô ích do lỗi của Y- tá, người ca trước đã làm, người ca sau lại định làm nữa!

Thứ sáu: Khi đã lên bàn phẫu thuật mà không bị đánh thuốc mê thì hãy quên hết mọi sự mà chNGHĨ VỀ CHUYỆN VUI. Chẳng có gì phải lo lắng nữa!

Vài hàng chia sẻ cùng anh chị em.

 Nguyễn Hưng

From: Tu-Phung


 

 HỒNG ÂN THÁNH THỂ – Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

 (Suy niệm Lễ Mình Máu thánh Chúa)

 Sứ điệp: Kết hợp nên một với Chúa Giê-su để được sống đời đời.

***

Sự sống quý hơn mọi báu vật trên đời

 Trên cõi đời nầy, không gì quý bằng sự sống. Được sống vui, sống khỏe là mơ ước, là khát vọng mãnh liệt và thâm sâu nhất của con người. Vì thế, khi mắc những chứng bệnh nguy hiểm đe dọa mạng sống, người ta tìm cách chạy chữa với bất cứ giá nào, miễn là được khỏi bệnh và được sống.

Tuy nhiên, cuộc sống con người trên dương gian chỉ như bông hoa sớm nở tối tàn, có thể tan biến bất cứ lúc nào như sương, như khói…

Vì thế, ai cũng muốn sống lâu và tìm cách kéo dài tuổi thọ. Tuy vậy, con người không thể thắng được sự chết và sớm muộn gì cái chết cũng đến cướp đi sự sống của từng người trên dương gian.

 Thiên Chúa thông ban sự sống đời đời   

Thiên Chúa là Cha của mọi người và Ngài hết lòng yêu thương họ. Ngài cũng là chủ của sự sống, là cội nguồn thông ban sự sống cho muôn vật, muôn loài.

Ngoài việc thông ban cho loài người sự sống đời nầy, Thiên Chúa còn muốn ban sự sống vĩnh cửu của chính Ngài cho con người, để họ được sống đời đời với Ngài, để họ được hạnh phúc vĩnh cửu như Ngài

Nhưng làm sao thực hiện được điều tuyệt vời nầy?

Muốn cho cành nho tiếp nhận được sự sống của thân nho, thì nó phải được tháp nối nên một với thân nho.

Muốn cho một bàn tay bị cắt lìa thân được tiếp nhận sự sống từ thân thể thì bàn tay đó phải được ghép nối vào thân thể, trở nên một với thân thể.

Vậy muốn cho loài người tiếp nhận được Sự Sống của Chúa Giê-su thì phải làm cho họ nên một với Chúa Giê-su.

Để thực hiện điều nầy, Chúa Giê-su lập nên bí tích Thánh thể, hiến ban Thịt và Máu Ngài, dưới hình bánh rượu, làm của ăn cho nhân loại, để những ai lãnh nhận Mình Máu thánh Ngài cách xứng đáng, thì được hòa nhập nên một với Ngài như giọt nước hòa trong chén rượu, được ở lại trong Ngài như lời Ngài phán:“Ai ăn thịt và uống máu Tôi, thì ở lại trong Tôi, và Tôi ở lại trong người ấy”(Ga 6,56).

Và những ai “ở lại trong Chúa Giê-su và có Chúa Giê-su ở lại với mình”, thì người đó là một với Chúa Giê-su và tất nhiên Sự Sống của Chúa Giê-su sẽ được thông ban cho người ấy.

Điều tuyệt vời là Sự Sống mà Chúa Giê-su thông ban cho những ai tiếp nhận Mình Máu Ngài không phải là sự sống sinh vật có thể bị lụi tàn theo năm tháng mà là Sự Sống vĩnh cửu không bao giờ tàn phai.

Đức Giê-su khẳng định điều nầy khi nói rằng: “Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh nầy, sẽ được sống muôn đời” (Ga 6, 51).

“Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì được sống muôn đời…” (Ga 6, 54).

Thế là thông qua việc tiếp nhận Mình và Máu Chúa Giê-su khi rước lễ, con người được nên “cùng một thân mình, cùng một dòng máu”[1] với Chúa Giê-su và do đó, Sự Sống thần linh của Chúa Giê-su sẽ được thông ban cho họ. Họ sẽ được sống đời đời với Chúa! Hạnh phúc biết bao!

 Lạy Chúa Giê-su,

Chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con cơ hội để hiệp thông nên một với Chúa, hòa tan trong Chúa như giọt nước hòa trong chén rượu và nhờ đó Sự Sống đời đời của Chúa được thông truyền cho chúng con.

Xin cho chúng con sốt sắng tham dự Thánh lễ hằng ngày để đón nhận hồng phúc vô cùng cao quý nầy. 

 Linh mục Inhaxiô Trần Ngà

From: NguyenNThu