TÌNH CHA NHẮN NHỦ -Thơ Quỳnh Vi – Nhac Andre Rieu-Valses –
httpv://www.youtube.com/watch?v=5lkgUXPTF3w&feature=em-uploademail
httpv://www.youtube.com/watch?v=5lkgUXPTF3w&feature=em-uploademail
httpv://www.youtube.com/watch?v=ApBN0yaQU4A
httpv://www.youtube.com/watch?v=CM5Slb5QROs
Người siêu giàu ở Việt Nam đứng thứ hai Đông Nam Á?

17.09.2013
Tỉ lệ người siêu giàu ở các nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam, với tài sản từ 30 triệu đôla trở lên vẫn tăng trong năm 2012.
Đó là kết luận của một phúc trình của công ty tư vấn và đánh giá tài sản cá nhân Wealth-X và ngân hàng UBS có trụ sở ở Thụy Sĩ.
Trong số 6 nước Đông Nam Á được nêu trong phúc trình, Thái Lan có số người siêu giàu tăng cao nhất, tiếp đến là Việt Nam với tỷ lệ tăng 14.7% và sau đó là Indonesia.
Phúc trình nói số người siêu giàu ở Việt Nam hiện nay là 195 người với tổng tài sản ước tính là khoảng 20 tỷ đôla.
Con số một năm trước ở Việt Nam là 170 triệu phú.
Phúc trình cho rằng Việt Nam và Miến Điện tiếp tục là những thị trường triển vọng với giới tiêu dùng tăng trưởng ổn định và tầng lớp người giàu gia tăng.
Đánh giá của Wealth-X và UBS không nêu rõ số người siêu giàu ở Việt Nam có khối tài sản khổng lồ như vậy nhờ các hoạt động kinh doanh như thế nào.
Năm nay, trong danh sách tỉ phú thế giới do tạp chí Forbes công bố, lần đầu tiên có một người Việt Nam.
Ông Phạm Nhật Vượng, chủ tập đoàn Vingroup, đứng thứ 974 với tài sản là 1,5 tỷ đôla.
Nguồn: WSJ, Wealth-X, UBS
Mẹ 18 năm bán rau nuôi con đậu đại học
Bước chân tập tễnh, chị Nguyễn Thị Ngãi nặng hơn 30 kg vẫn tần tảo gánh rau đi chợ. 18 năm qua, chị sống cảnh một mình nuôi con gái thi đậu Đại học Y Hà Nội (*).
Sáng sớm, chị Ngãi ở xóm 27, Xuân Tín, Thọ Xuân, Thanh Hóa, đội chiếc nón mê rồi xách chiếc thúng và xô ra đồng. Trước ngày con gái ra Hà Nội nhập học, chị tranh thủ hái thêm vài bó rau đi chợ làm lộ phí cho con. Mặt trời lên cao bằng con sào, nắng bắt đầu rát. Người mẹ 51 tuổi tay thoăn thoắt vừa hái rau, vừa lấy rơm bó. Nhờ ruộng rau này mà chị nuôi được cô con gái Nguyễn Thị Hương học giỏi, vừa thi đậu Đại học Y với 28 điểm.
|
| Đôi mắt người mẹ âu yếm nhìn con gái, trong khi Hương luôn tự hào vì mẹ. Em quyết định học y khoa để lo cho sức khỏe của mẹ.
|
Căn nhà của hai mẹ con sát chân đê, thấp hơn mặt đê tới 4 m. Từ bên ngoài nhìn vào, gian nhà trống huơ hoắc giống nơi hàng quán lâu ngày bị bỏ hoang. Trong nhà chỉ có bộ bàn ghế cũ kỹ và chiếc giường để hai mẹ con nằm. Nền nhà quyện thứ đất đen ẩm mốc do bị mưa dột nhiều. Nhà không có điện, mỗi khi có khách tới chơi, chị Ngãi phải sang nhà hàng xóm mượn quạt, kéo ổ điện về. Tối đến, hai mẹ con thắp đèn dầu, dùng quạt mo cho đỡ nóng.
Trong bếp, Hương thổi phù phù những thanh củi ẩm để nhóm lửa nấu cơm, trong khi mẹ sắp xếp hộ quần áo vào ba lô. Người mẹ nhỏ thó, phát âm từng tiếng khó nhọc do miệng bị biến dạng sau cơn phong giật hồi lên 7 tuổi.
Tuổi xuân cô quạnh của chị Ngãi trôi đi trong ngôi nhà nhỏ ven đê. Năm 32 tuổi, chị đánh liều “xin” một đứa con để lấy chỗ dựa sau này. Ngày bé Hương chào đời, hàng xóm xung quanh ai cũng thương, người nấu cháo, người mang cho cái tã lót… cùng đùm bọc hai mẹ con chị trong lúc khó khăn nhất. Trông vào hai sào ruộng không đủ ăn, chị Ngãi mượn đất của người quen trồng thêm rau để bán. Mảnh trên cao thì trồng rau đay, rau cải, đến mùa đông trồng xà lách, cải bắp. Miếng ruộng ngập nước thì trồng rau muống bán quanh năm.
Ngày nắng cũng như mưa, hàng xóm thường thấy người đàn bà đội nón mê, đi ra ruộng rất sớm. Chị bảo rau phải hái vào buổi sớm mai mới tươi nên thường ra ruộng từ lúc 4h30 rồi đi chợ. Người mẹ tập tễnh từng bước chân với mẹt rau muống, rau cải, đi bán cách nhà hơn 2 km. Hương vào cấp ba, được hàng xóm cho chiếc xe đạp cũ, em thường tranh thủ giúp mẹ bó rau, rồi đèo mẹ đi chợ trước khi đến trường.
Hơn hai chục bó rau, chị bán 1.000 đồng một bó, rau lên giá cũng chỉ nghìn rưỡi đồng. Mỗi phiên chợ chị kiếm được 10.000 đến 15.000 đồng. Hết vụ rau kéo dài 3 tháng, chị thu được khoảng một triệu đồng. Hai mẹ con chỉ dám ăn đậu phụ, thi thoảng có thêm quả trứng. Chị cười: “Dân làng vẫn trêu bảo sẽ học theo tôi, cho con gái ăn đậu phụ mà vẫn trắng trẻo, học giỏi. Nghĩ thương con lắm nhưng nhà nghèo quá, đành thế”.
Giọng người mẹ tự dưng chùng xuống: “Nhìn con người khác đủ đầy lại thấy thương con gái mình quá”. Không có bố, Hương lớn lên dưới sự bao bọc của mẹ và xóm làng.
|
|
| Chị Ngãi vất vả ruộng rau sớm hôm lo cho con gái.
|
12 năm liền, Hương đạt học sinh giỏi, chị Ngãi chưa mua được món quà nào tặng con, chỉ có những lời động viên con học giỏi để bước ra khỏi nghèo túng. Biết học trò khó khăn nên các thầy cô trong trường rất thương, miễn giảm hết các khoản đóng góp, cũng không lấy tiền học thêm của Hương. Đến Tết, thầy cô còn cho quà và mừng tuổi cô học trò nghèo hiếu học.
Chị Ngãi bảo, con gái lớn 18 tuổi nhưng chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ một thứ gì. Mỗi lúc đi học về ngang qua cổng chợ, thấy mẹ ngồi đó, Hương lại chỉ cho bạn “Mẹ tớ đấy”. Ngồi bên mẹ, Hương bảo: “Con tự hào về mẹ còn không hết, việc gì con phải ngại”. Bước chân vào cấp 3, Hương xác định sẽ thi vào Đại học Y Hà Nội. Hương tâm sự: “Mẹ em bệnh nhiều quá nên em muốn học y”. Hương còn thổ lộ muốn trồng cho mẹ một bộ răng. Trước đây mắc bệnh phong giật, chị Ngãi bị rụng hết răng, chỉ ăn được cháo hoặc cơm nhão.
Nhà không có điện, tối tối Hương lại mang sách vở sang nhà cô họ học bài. Hai cô cháu bằng tuổi, cùng “rủ” nhau thi trường y. Hương đậu Đại học Y Hà Nội cũng là lúc người cô nhận được giấy báo nhập học của Đại học Y Thái Bình.
Ngày thi đại học, Hương một mình bắt xe lên Hà Nội ứng thí. Em tâm sự, đứng trước cửa phòng thi tự dưng nước mắt trào ra khi nghĩ đến dáng mẹ liêu xiêu trên triền đê với mẹt rau đầy. “Em không nghĩ mình thiệt thòi hơn những bạn khác vì không có mẹ đi cùng. Trái lại, mẹ chính là nguồn động lực lớn nhất. Cảm ơn mẹ vì đã sinh em ra đời, thương em gấp 2 lần thay tình thương của bố”, Hương nhớ lại.
Biết con gái đậu đại học, chị Ngãi vui đến nỗi cả đêm không ngủ. Hai mẹ con thức tâm sự tới sáng. “Nó bảo ra ngoài Hà Nội học sẽ cố gắng đi gia sư. Ở nhà, tôi mượn thêm đất trồng rau đi chợ. Số tiền vay vốn hộ nghèo được 20 triệu đồng chưa dám tiêu, để dành cho con đi học dần. Thế nào hai mẹ con cũng vượt qua được 6 năm đại học”, chị Ngãi cho hay.
Ông Nguyễn Văn Khải, trưởng xóm 27, Xuân Tín, Thọ Xuân, cho biết, gia đình chị Ngãi thuộc diện nghèo nhất xóm, lại đơn thân nuôi con. “Ngoài chính sách hộ nghèo và trợ cấp người tàn tật 180.000 đồng mỗi tháng, mẹ con chị Ngãi không được hỗ trợ gì thêm vì trong thôn có nhiều gia đình khó khăn nữa”, ông Khải nói.
* Ở VN, hiện nay để vào được Đại Học Y Khoa rất khó vì phải chọi với rất nhiều thí sinh với số điểm cao, khi đậu phải hoàn toàn tự túc chi phí (hầu như chưa được nhà nước hổ trợ).
Hoàng Phương
Đăk Lăk xả đập, hàng chục người mắc kẹt trong lũ
Mưa lớn nhiều ngày khiến nước ở các đập dâng cao kết hợp với việc xả lũ lưu lượng lớn đã khiến nhiều nhà bị cuốn trôi, hàng chục người dân mắc kẹt.
Do ảnh hưởng bão số 8 kết hợp với hoạt động của gió mùa Tây nam cường độ mạnh, tại Đăk Lăk, mưa diễn ra trên diện rộng kéo dài nhiều ngày qua. Đến ngày 18/9, lượng mưa phổ biến đạt 150-250 mm, cá biệt tại huyện Ea H’leo có khi lên đến 516 mm. Mực nước các sông trong tỉnh đang dao động theo xu thế tăng và xuất hiện lũ tại một số địa phương. Các hồ chứa thủy lợi, thủy điện vừa và nhỏ trên địa bàn tỉnh hiện nay mực nước đã tràn qua.
|
| Lũ cuốn trôi nhiều ngôi nhà chiều 17/9. Ảnh: Việt Linh
|
Trên địa bàn huyện Ea H’leo mưa lớn đã gây lũ trên các sông, suối và nhiều địa bàn khu dân cư. Sáng 17/9, hồ chứa nước Ea Drăng (thuộc địa bàn thị trấn) có dung tích 1,2 triệu m3 nước hồ tràn qua đập gây xói mái hạ lưu đập. Để đảm bảo an toàn công trình, UBND huyện đã cho xả lũ qua tràn với lưu lượng lớn nhất để hạ thấp mực nước hồ, do đó gây lũ lớn cho vùng hạ du.
Thống kê sơ bộ, trên địa bàn huyện đã có 11 nhà dân bị cuốn trôi, 3 nhà sập và 71 nhà ngập úng. Lũ quét cũng cuốn hết tài sản những ngôi nhà này. Ngoài ra, nhiều công trình giao thông, thủy lợi trên địa bàn hư hỏng nặng; hàng trăm héc ta hoa màu của người dân bị ngập chìm trong nước lũ
Trên địa bàn huyện Ea Súp, do mưa lớn vùng đầu nguồn, hiện lượng nước đổ về hồ EaSúp đang rất lớn, lượng nước xả qua tràn là 200 m3/s, đã gây ngập úng nhiều điểm trên địa bàn huyện.
Vào chiều tối 17/9, 38 người xã Cư Kbang và 12 người ở xã Ea Rốc đi làm rẫy do nước suối lên nhanh không kịp về đã bị cô lập. Ban chỉ huy PCLB huyện này đã tổ chức lực lượng ứng cứu và đưa về nơi an toàn 37 người, hiện còn kẹt lại 13 người chưa tiếp cận được. Trên địa bàn xã Ea H’leo cũng có 43 người dân bị mắc kẹt trong rẫy vì nước suối lên nhanh…
Tại xã Ya Tmốt, nước lũ gây ngập hơn 10 thôn và buôn M’tha ở xã Ea Rốc. Tại xã Cư Kbang, một số tuyến đường bị ngập gây chia cắt các vùng như: tỉnh lộ 1 đoạn từ xã Ea Lê sang Ea Rốc, đường liên xã Ea Bung – Ya Tmốt, đường liên huyện EaSúp – CưM’gar ngập sâu trên 0,5m ách tắc giao thông. Tại công trình thủy lợi đập Ia Jlơi đã xuất hiện sự cố rò rỉ.
|
| Nhiều tuyến đường tại Đăk Lăk bị chia cắt. Ảnh: Việt Linh
|
Tại huyện Krông Búk, theo dự báo của Ban chỉ huy PCLB tỉnh, nếu mưa lớn kéo dài thì nhiều công trình thủy lợi có nguy cơ mất an toàn gồm: Đập Ea Gin xã Cư Né mực nước dâng lên nhanh, tràn xả lũ thoát nước không kịp, hiện tại mực nước đã dâng lên khá cao; Đập Buôn Thia, xã Cư Né hiện tại nước đã tràn qua thân đập; Đập Thủy điện, xã Chứ Kbô, do công trình đang thi công tràn xả lũ dở dang, nên việc thoát nước chậm, có nguy cơ mất an toàn nếu mưa lớn kéo dài.
>> Video: Lũ tràn về Krông Buk, Đăk Lăk
Việt Linh
Giáo Hội Hồng Kông kêu gọi Bắc Kinh ngưng đàn áp
Theo báo cáo của Giáo Hội Hồng Kông, các linh mục không phục tùng chế độ Bắc Kinh, bị uy hiếp – REUTERS/Stringer
Ủy ban Công lý và Hòa bình Hồng Kông đã gửi một văn kiện lên Ủy ban Nhân quyền Liên Hiệp Quốc yêu cầu can thiệp. Lời kêu gọi Trung Quốc « chấm dứt hành vi chống lại dân mình » nêu lên tình trạng giáo dân và tu sĩ, trung thành với Vatican hay theo Nhà nước, cũng đều bị trấn áp một cách có hệ thống tại Hoa lục.
Văn kiện của Giáo Hội Công Giáo Hồng Kông đã được chuyển đến Hội Đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc dự trù cho phiên họp vào ngày 22/10/2013 tới, xem xét tình trạng nhân quyền tại châu Á.
Theo Asia News, nội dung văn kiện đã được hoàn tất từ tháng 7 liệt kê những trường hợp đàn áp cụ thể mà cả hai Giáo hội dù trung thành với Tòa thánh Vatican (Giáo hội thầm lặng) hay do nhà nước kiểm soát (Giáo hội yêu nước) đều bị khổ đau như nhau.
Các linh mục không phục tùng chế độ bị theo dõi, bị quản chế thậm chí bị tra tấn, bị bắt cóc. Giáo dân bị chính sách tôn giáo của chính quyền, qua trung gian của các tổ chức « bù nhìn » như Hiệp Hội Tổ Quốc và « đại biểu công giáo tại Quốc hội » gây chia rẽ.
Giám mục, Linh mục của hai Giáo hội bị ép buộc nhóm họp chung , những người từ chối đều bị bắt cóc, cưỡng chế học tập chính trị. Trong hai năm 2010 và 2012, để tiến hành hai vụ tấn phong giám mục mà không có sự đồng ý của Tòa thánh Vatican, công an đã chận bắt nhiều linh mục đưa về địa điểm hành lễ.
Nghèo
Lạy Chúa,
Xin cho con nhìn thấy những người nghèo
ở quanh con, ở trong gia đình con,
…đang cần đến con.
Bất cứ ai cần đến con đều là người nghèo,
Xin cho con thấy Chúa trong họ.
Dần dần con hiểu rằng
cả người giàu cũng nghèo,
nghèo vì cần thấy đời họ có ý nghĩa.
Dần dần con chấp nhận rằng
cả bản thân con cũng nghèo
và cần đến người khác.
Lắm khi con cần một nụ cười, một ánh mắt,
một lời thăm hỏi đỡ nâng…
Cám ơn Chúa đã dựng nên chúng con
Ai cũng nghèo về một mặt nào đó,
Ai cũng cấn đến người khác.
Như thế là chúng con được mời gọi sống cho nhau,
Làm cho nhau thêm giàu có.
Cám ơn Chúa vì Chúa cũng nghèo
Vì Chúa rất cần đến chúng con
để hoàn thành công trình cứu độ.
Xin cho con khiêm tốn nhận mình nghèo
để được nhận lãnh.
Xin cho con can đảm nhận mình giàu
để quảng đại hiến trao.
Amen.
Giọt nước mắt… vì niềm kiêu hãnh
Khoa Học Gia Dương Nguyệt Ánh
Tôi là người thù dai. Thù dai có cái xấu và có cái tốt. Tôi nghĩ thù dai cũng có điểm tốt.
Thù dai để không quên những chuyện xấu người khác làm cho mình. Không thù dai thì làm sao Nguyễn Trãi nằm gai nếm mật suốt mười năm để trả thù nhà, để đền nợ xã tắc, giang sơn?
Thù từ năm 1975 đến nay thì có dai thật.
Năm 1975, với đợt tị nạn đầu tiên đến Mỹ, tờ Newsweek đăng một bài viết của Shana Alexander về những người Việt được đưa sang Mỹ tị nạn. Người đàn bà này lo ngại là những người Việt Nam tị nạn chưa biết sử dụng cái máy giặt, cái máy sấy, không biết Michael Angelo là ai, thì làm sao sống được ở Mỹ.
Ðó là những câu nhục mạ những người Việt quá nặng.
Nhưng chuyện không biết dùng cái máy giặt thì cũng dễ hiểu. Kìa, như thái tử Naruhito của hoàng gia Nhật, mãi đến khi sang học tại Merton College ở Oxford, ông hoàng tử này mới biết dùng cái máy giặt để khoe nhắng lên. Vậy thì dùng cái máy giặt không phải là chuyện đáng kiêu hãnh. Không biết dùng cái máy giặt thì cũng không phải là điều xấu xa gì như bài báo ngu xuẩn của Shana Alexander đã úp mở.
Từ đó, năm nào, cứ đến tháng Tư là tôi lại nhớ đến bài báo của Shana Alexander, và cứ nghĩ đến những câu nhục mạ ấy là lại run người lên vì giận.
Nhưng người Pháp vẫn nói là trả thù cũng như thức ăn nguội, ăn lạnh mới ngon. Shana Alexander nghỉ viết từ lâu, không biết đang ở đâu để rảnh rang kiếm nàng, mời nàng đi đến thăm vài ba đại học Mỹ, ghé lại Little Saigon chơi cho bõ những ngày cơ cực và để cho nàng thấy tận mắt những người nàng khinh bỉ ấy đã sống như thế nào.
Ðó là cách trả thù vậy. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy hả dạ được như cuối tuần qua, khi nhận được tờ Newsweek, tờ báo 32 năm trước từng đăng bài báo của Shana Alexander, tôi đọc được bài viết của George Will trong mục The Last Word ở trang 84 số báo NewsWeek đề ngày 17 tháng 12 năm 2007.
George Will dùng nguyên một trang để nói về đóng góp của một người Việt Nam, một phụ nữ Việt, một trong những người Việt lếch thếch kéo nhau sang Mỹ và bị Shana Alexander đem ra nhục mạ trong bài báo.
Tôi có thể nói là chưa bao giờ tôi đọc được một bài báo viết về một người khác như George Will đã viết.
Nếu bài báo ấy do một cây bút Việt Nam viết thì người đọc cũng dễ dàng coi đó là chuyện hai con mèo khen nhau có những cái đuôi dài.
Nhưng bài viết này là của George Will một trong những cây bút bình luận chính trị bảo thủ, lỗi lạc nhất của báo chí Mỹ, thì nó là một bài báo giá trị. Mười lần Shana Alexander cũng không thể bác được điều đó.
Bài báo của George Will viết về Dương Nguyệt Ánh, mẹ đẻ ra một loại bom mói tên là Thermobaric. Chương trình nghiên cứu được hạn cho ba năm để hoàn thành, nhưng chỉ sau 67 ngày, bà Ánh đã thành công, chế ra được loại bom mới để dùng cho mặt trận Afghanistan. Loại bom mới này công hiệu hơn tất cả các loại bom khác của thế giới. Bom ném vào hang đá ở Afghanistan không công phá ngay như các loại bom cũ, mà sức nóng và sức nổ của bom ở lại lâu, tiến sâu vào các hang hốc khiến khả năng công phá và hủy diệt của bom hơn hẳn mọi loại võ khí khác.
Nước Mỹ đã phải cám ơn bà Dương Nguyệt Ánh về loại võ khi mới này. Tờ Washington Post mới đây có viết một bài khá dài về bà Ánh nhân dịp bà được trao tặng một huy chương về những thành quả và đóng góp của bà cho nước Mỹ.
George Will kể lại cảnh bà tiến ra trước máy vi âm, không đọc một bài viết sẵn, mà ứng khẩu trước một cử tọa rất đông đảo smoking, nơ đen trang trọng. Bà Dương Nguyệt Ánh nói rằng 32 năm trước, bà tới nước Mỹ với tư cách một người tị nạn, hai bàn tay trắng và một túi hành trang đầy những ước mơ tan nát.
Nhưng nước Mỹ, với bà, là một thiên đàng, không phải vì vẻ đẹp và tài nguyên phong phú, mà vì người dân Mỹ vị tha, rộng lượng đã giúp gia đình của bà khi mới tới Nước Mỹ và giúp hàn gắn những thương tích trong tâm hồn, đem lại lòng tin vào con người và cảm hứng cho công việc của bà. Bà muốn tặng lại danh dự của tấm huân chương bà nhận được cho 58 ngàn người Mỹ đã tử trận tại Việt Nam và hơn 260 ngàn chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh để cho những người như bà có được cơ hội sống trong tự do. Bà xin Thượng đế ban phúc cho những người sẵn sàng chết cho tự do, và nhất là những người sẵn sàng chết cho tự do của những người khác. Bà cám ơn nước Mỹ.
George Will kết bài viết của ông bằng mấy câu này: Cám ơn Dương Nguyệt Ánh. Xin cô hiểu là cô đã trả món nợ mà cô nói cô nợ của nước Mỹ, cô đã hoàn trả đầy đủ, không thiếu một chút nào. Cô đã trả hết món nợ đó, và luôn cả tiền lời nữa. Tiền lời, là đóng góp rất lớn của Dương Nguyệt Ánh cho tự do và an ninh của nước Mỹ, quốc gia đã mở cửa đón gia đình của bà.
Shana Alexander ở đâu, có đọc bài báo này chưa ?
Bùi Bảo Trúc
TÁC HẠI NGHIÊM TRỌNG CỦA VIỆC ĐI NGỦ MUỘN
Buổi tối
_Từ 21-23h là quãng thời gian hệ miễn dịch (bạch cầu lymph) bài độc (đào thải chất độc), lúc này trạng thái yên tĩnh hoặc nghe âm nhạc thư giãn.
_Từ 23h – 1h sáng là quãng thời gian bài độc của gan, cần tiến hành trong khi ngủ say.
_Từ 1h – 3h sáng là thời gian bài độc của mật, cũng cần thực hiện trong giấc ngủ say
Ngủ muộn có nguy cơ gây ra nhiều bệnh tật.
_Từ 3h – 5h sáng là thời gian bài độc của phổi. Cũng chính là lý do tại sao mà người đang mắc bệnh ho lại hay ho dữ dội vào lúc này, bởi hoạt động bài độc đã chạy đến phổi.
Vì thế, không nên dùng thuốc chống ho để tránh gây cản trở việc đào thải các chất cặn bã trong người vào lúc này.
_Từ 5h – 7h là khoảng thời gian ruột già bài độc, cho nên cần đi toalet vào lúc này.
– Từ 7h – 9h là lúc ruột non hấp thụ chất dinh dưỡng nhiều nhất, cho nên cần phải ăn sáng. Những người đang phải trị bệnh tốt nhất ăn sớm hơn, từ trước 6h sáng, còn với người ăn dưỡng sinh thì ăn trước 7h sáng. Những người không ăn sáng cần thay đổi thói quen xấu này, dù có đợi đến 9, 10h mới ăn cũng tốt hơn là không ăn.
Nửa đêm cho đến 4h sáng là thời gian tủy sống tạo máu, cần phải ngủ say, không nên thức khuya.
Tác hại của việc thức khuya, ngủ muộn có rất nhiều, có loại về lâu dài mới phát tác, có loại thì ngay hôm sau đã có thể phát tác rồi, ví dụ như mắt thâm quầng, mệt mỏi, trí nhớ giảm sút…
Clip chỉ dài 3 phút đã truyền tải được hết thông điệp sâu sắc và ý nghĩa về tình thương, lòng tốt bụng không toan tính của con người.
Clip “Giving” của True Move H, một công ty viễn thông của Thái Lan, là câu chuyện ngắn đầy cô đọng về quy luật “nhân quả” của con người. Sau khi được đăng tải vào ngày 11/9 vừa qua, hiện clip đã thu hút được hơn 3 triệu lượt theo dõi với gần 35.000 lượt “like” và bình luận.
httpv://www.youtube.com/watch?v=7s22HX18wDY
Clip mở đầu với cuộc cãi vã, giằng co giữa người phụ nữ bán thuốc và 1 cậu bé được cho là “ăn trộm”. Vì mẹ ốm, nhà lại nghèo, cậu bé buộc phải liều mình đi ăn trộm thuốc về chữa bệnh cho mẹ. Dù bi
ết rằng hành động ăn trộm là xấu, đáng lên án thế nhưng, đứng trước cảnh tượng đáng thương của một cậu bé hiếu thảo, người đàn ông tốt bụng đã mở rộng vòng tay không hề toan tính mua thuốc và đưa cho cậu bé một chút thức ăn.
Nhiều năm sau đó, cuộc sống cứ thế bình lặng trôi qua và người đàn ông cùng cô con gái tốt bụng ấy vẫn luôn dang tay giúp đỡ những người lang thang cơ nhỡ hay có hoàn cảnh khó khăn.
Thế nhưng, biến cố xảy ra khi vào một ngày, ông chủ cửa hàng ăn bị đột quỵ, buộc phải nhập viện cấp cứu. Viện phí cao tới mức cô gái trẻ buộc phải bán đi căn nhà của 2 cha con. Tưởng chừng cuộc sống của 2 người từ đây sẽ thật khó khăn, chật vật thế nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Tấm lòng xưa kia của 2 cha con được báo đáp. Cậu bé “ăn trộm” ngày nào giờ đã trở thành một vị bác sỹ tài ba. Với tất cả tấm lòng, cậu thanh niên trẻ đã dốc sức nghiên cứu, chữa trị cho ân nhân xưa mà không cần bất kỳ đồng viện phí nào bởi “Viện phí ngày hôm nay đã được trả từ cách đây 30 năm”.
Clip như câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại giúp người xem càng hiểu hơn về quy luật “nhân quả” trong cuộc sống. Với nội dung súc tích cùng lối diễn đơn giản, chân thực, clip đã thực sự lay động hàng triệu trái tim trên thế giới.
Nghi can vụ xả súng chết người ở Washington hành động một mình
Aaron Alexis đã bị cảnh sát bắn chết.
17.09.2013
Giới hữu trách ở thủ đô Washington cho hay một nhân viên ngành kỹ thuật thông tin làm việc cho một nhà thầu quân đội là nghi can duy nhất trong vụ xả súng hôm thứ hai tại một cơ sở Hải quân Hoa Kỳ làm 13 người thiệt mạng, kể cả kẻ mang súng.
Cảnh sát trưởng Washington, bà Cathy Lanier, nói với các phóng viên vài giờ sau khi xảy ra thảm kịch rằng không có bằng chứng có một người thứ hai dính líu với Aaron Alexis, 34 tuổi, cư trú tại Forth Worth, Texas, người đã bị hạ sát trong vụ giao tranh bằng súng với cảnh sát ngay sau khi xảy ra vụ xả súng.
Cảnh sát nói Alexis đã vào Hải quân Công xưởng Hoa Kỳ tại thủ đô Washington bằng một thẻ nhận dạng có hiệu lực, vũ trang bằng một khẩu súng trường tự động kiểu quân đội, một súng ngắn và một súng lục, và đã nổ súng vào Bộ Chỉ huy Hệ thống Biển của Hải quân, là cơ quan phụ trách mua, xây dựng và bảo trì tàu biển và tàu ngầm. Khoảng 3,000 người làm việc trong tòa nhà, nhiều người là nhân viên dân sự.
Nghi can xuất thân từ New York đã từng phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ với tư cách thủy thủ trừ bị từ năm 2007 đến năm 2011. Các hãng tin nói Alexis đã bị bắt trong 2 vụ nổ súng riêng rẽ, một vụ xảy ra vào năm 2004 tại Seattle và một vụ ở Fort Worth vào năm 2010. Alexis được mô tả là có vấn đề về kiểm soát sự giận dữ.
Ðô trưởng Washington Vincent Gray cho biết có 8 người bị thuơng ngoài số người chết trong vụ việc xảy ra hôm thứ hai. Tất cả những người bị thương dự trù sẽ sống sót. Ông Gray nói không có động cơ nào rõ rệt sau vụ nổ súng.
Cảnh sát đã công bố lai lịch của những người thiệt mạng vào khuya hôm qua, với độ tuổi từ gần 50 cho đến gần 70 tuổi.
Khi màn đêm buông xuống ở thủ đô, cư dân đau buồn tụ tập bên ngoài Hải quân Công xưởng và tổ chức một cuộc thắp nên thầm lặng. Khu nhà nằm trong một khu dân cư gần trụ sở Quốc hội Hoa Kỳ.
Dân chúng trong khu phố đã được lệnh ở trong nhà và văn phòng trong khi cảnh sát trước đó cảnh sát đi truy lùng kẻ có thể là một tay súng thứ hai. Một số trường học và văn phòng Thượng viện Hoa Kỳ bị đóng cửa trong ngày thứ hai.
Trận đấu bóng chày đêm thứ hai giữa đội Atlanta Braves và đội chủ nhà Washington Nationals tại một sân vận động gần đó cũng bị hủy bỏ.
Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã ra lệnh treo cờ rủ trên toàn quốc cho đến cuối ngày thứ sáu để tưởng niệm các nạn nhân. Trong một sự kiện tại Tòa Bạch Ốc hôm thứ hai, ông Obama than thở về một vụ nổ súng bắn người tập thể nữa, mà ông gọi là một “hành động đê hèn.”