Những thứ cần phải quên

Những thứ cần phải quên

image

Trong cuộc sống của mình, bạn đã học được nhiều thứ, đó là học sự yêu thương, học được cách nhớ nhung một ai đó và bây giờ bạn sẽ học cách quên. Vì trong cuộc sống có những chuyện nên gìn giữ, nên cất giấu nhưng cũng có những thứ cần phải quên đi.

Vậy những gì bạn cần phải quên đi?

image

Quên đi những đau khổ:

Cuộc đời không ai lúc nào cũng vui vẻ và lúc nào những điều tốt đẹp nhất cũng đến với mình. Khi bạn chia tay với người yêu bạn sẽ giam cầm mình trong đau khổ, trong những lần khóc sướt mướt. Bạn thu mình lại và có những lúc bạn tưởng chừng như trái tim mình vỡ tung ra. Bạn mềm yếu, cảm giác như chỉ có người đó mới đưa bạn ra khỏi cái nỗi đau đó mà thôi. Khi ấy bạn cần phải học cách quên đi người đó, học cách quên đi một người sẽ làm cho trái tim bạn lành lại theo thời gian. Mọi đau khổ sẽ tan biến. Mặc dù với một số bạn sẽ rất khó nhưng chưa thử làm sao chúng ta biết có làm được hay không.

image

Quên đi những hận thù:

Ai đó đã lấy đi của bạn một thứ gì đó quý giá, ai đó đã lỡ xúc phạm bạn, ai đó vô tình đã làm bạn đau. Bạn cảm thấy tức giận, bạn cảm thấy lòng hận thù trong mình dâng cao. Nhưng Người ta nói tức giận là lấy sai lầm của người khác trừng phạt chính mình. Cứ mãi nhớ đến những hận thù đó thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bạn. Suốt ngày bạn sẽ dằn vặt bản thân, bạn sẽ tìm mọi cách để trả thù lại người ta nhưng càng suy nghĩ càng khiến cho bạn cảm thấy nặng nề. Tâm hồn bạn sẽ chẳng khi nào được thanh thản. Vậy tại sao bạn không thử học cách quên đi mọi hận thù và dám tha thứ cho những gì người khác đã làm khiến bạn tổn thương . Cuộc sống sẽ đẹp hơn, nhẹ nhõm hơn nếu bạn biết quên đi thứ cần phải quên đấy bạn ạ.

image

Quên đi những khuyết điểm của người khác:

Đối với chúng ta thường dễ dàng giang tay đón lấy những ưu điểm của bạn bè, người thân. Nhưng khi họ có khuyết điểm chúng ta lại khép tay lại và tránh thật xa họ. Trên đời này chẳng có gì là hoàn hảo, chính bản thân chúng ta cũng là một mảnh ghép của cuộc sống cũng có những lúc phạm phải một sai lầm, và có một vài khuyết điểm nào đấy. Chúng ta học cách quên đi khuyết điểm của người khác là chúng ta đang học cách hoàn thiện bản thân mình, đang làm cho tâm hồn chúng ta trở nên rộng lượng hơn. Đừng lúc nào cũng nghĩ đến mặt xấu của người đối diện mà hãy nghĩ đến ưu điểm. Vì như thế sẽ làm cho mối quan hệ của bạn và người ta sẽ trở nên tốt đẹp, khăng khít hơn.

image

Quên đi những kỷ niệm, quên đi quá khứ:

Những kỷ niệm đẹp, những quá khứ êm đềm hay đau khổ đối với một số người sẽ giữ mãi trong lòng để từ đó mà chiêm nghiệm mà sống tốt hơn. Nhưng trong một vài trường hợp bạn cũng phải cố quên đi quá khứ, quên đi những kỷ niệm. Bạn không thể lúc nào cũng sống trong cái kỷ niệm một thời tay trong tay với người yêu cũ. Bạn cũng không thể sống mãi trong cái quá khứ của một thời tuổi thơ êm đềm hay đau khổ mãi được. Bạn cần phải quên nó đi, bỏ lại nó ở phía sau lưng để mà bước đi, để mà lớn lên. Quên ở đây không hẳn bắt bạn quên vĩnh viễn mà quên ở đây là bạn tạm thời cất giữ nó ở một góc nào đó sâu thẳm trong tim để rồi có lúc lấy ra mà nhớ, mà vui mà buồn. Rồi cũng có thể khi bạn lớn lên một chút bạn sẽ nghĩ về chúng như một cái gì đó quý giá. Bạn sẽ tự cười, “à thì ra mình đã lớn”…

image

Quên đi lợi ích cá nhân:

Ai cũng chỉ biết sống cho mình thì cuộc sống này sẽ trở nên ích kỷ và hẹp hòi, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến ai nữa. Bạn phải học cách quên đi cái tôi cá nhân để có thể hòa cùng nhịp sống chung của cộng đồng. Bạn đi mùa hè xanh nhưng luôn chọn những việc nhẹ nhàng, luôn nghĩ cho bản thân. Trước khi làm một việc gì đó bạn luôn nghĩ đến mình sẽ được gì và mình sẽ mất gì. Nếu mất nhiều hơn được bạn sẽ chẳng bao giờ làm. Triết lý đó sẽ đúng đối với một số trường hợp. Nó sẽ hoàn toàn là ích kỷ nếu đó là làm vì lợi ích cộng đồng, làm vì tập thể. Chắc trong chúng ta chẳng lạ lẫm gì với những chiếc áo xanh tình nguyện, đêm ngày túc trực nơi bến xe để tiếp sức cho các thí sinh thi Đại học. Họ chẳng nề hà một công việc gì dù nắng làm cho cháy da, áo ướt đẫm mồ hôi. Bởi lẽ họ đã quên lợi ích cá nhân mà dốc sức vào lợi ích của tập thể. Cho và nhận đôi khi có thể mang ra để so sánh nhưng không phải lúc nào cũng so sánh được đâu bạn ạ. Có thể bạn sẽ mất nhiều hơn được nhưng đến một lúc nào đấy bạn sẽ cảm thấy cái mất ấy của mình là một điều đáng tự hào.

Và mỗi khi như vậy bạn sẽ cất cao tiếng hát “ ai cũng chọn việc nhẹ nhàng gian khổ sẽ thuộc về ai…”

image

Nhớ và Quên là hai phạm trù trái ngược nhau. Hãy nhớ những cái gì cần phải nhớ và hãy quên đi những thứ đáng phải quên. Chỉ khi quên đi những thứ gọi là “spam” trong tâm hồn mình bạn sẽ cảm thấy thật thanh thản. Tâm lí của bạn khi ấy sẽ trở nên cân bằng hơn. Vì ai đó đã nói rằng “ Trong cuộc sống phải biết thứ gì cần nhặt lên và thứ gì cần bỏ xuống”

S.T.

Tàn nhẫn

Tàn nhẫn

Tôi không có dịp đi nước ngoài nhiều, nên không biết ở ngoài người ta có hệ thống chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo hay không. Nhưng nhìn từ góc độ y đức tôi thấy chuyện dành ra một tài khoản và ban bệ chỉ để lo chuyện sức khỏe cho lãnh đạo thật là vô minh.

Thời còn làm trong bệnh viện nhà nước tôi chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Thường dân không có thuốc phải nằm chờ chết. Cán bộ cao cấp thì được lệnh mua thuốc ngoại, giá bao nhiêu cũng được duyệt. Thường dân nằm la liệt hành lang bệnh viện. Cán bộ nằm phòng có máy lạnh. Đó là thời 79-85. Nhưng thời nay cũng chẳng có gì khác. Cũng như giữa giàu và nghèo, khoảng cách giữa dân và quan càng ngày càng lớn. Quan thì giàu, dân thì nghèo.

Người ta nói một chuyện làm một chuyện khác. Nói xóa bỏ giai cấp, nhưng lại tạo nên một giai cấp ăn trên ngồi trước. Nói là đầy tờ nhân dân, nhưng trong thực tế là cha mẹ nhân dân. Ngôn ngữ dưới thời XHCNVN không còn ý nghĩa thật của nó nữa.

Sài Gòn có bệnh viện Thống Nhất dành cho lãnh đạo. Nhưng ít ai biết rằng bất cứ tỉnh nào cũng có một khu trong bệnh viện chỉ dành cho lãnh đạo. Phải bao nhiêu tuổi đảng mới được nằm ở các khu đặc trị đó. Tôi không có vinh dự điều trị cho các vị lãnh đạo vì tôi đoán lý lịch của mình không “sạch” mấy (do học y thời trước 75). Nhưng tôi được biết đồng nghiệp điều trị cho các lãnh đạo than trời lắm. Họ nói các vị lãnh đạo coi bác sĩ chẳng ra gì, đối xử với bác sĩ như là cấp trên và cấp dưới. Chán lắm. Bực tức lắm. Nhưng nhiệm vụ và y đức thì phải làm, chứ chẳng ai ham làm trong các khu đặc trị cho lãnh đạo cả.

Thật ra, mấy khu đặc trị là những khu nguy hiểm trong bệnh viện. Dù trang bị tốt hơn các khu khác, nhưng tử vong vẫn cao trong mấy khu đặc trị. Lý do đơn giản là bác sĩ chẳng dám quyết định gì cả. Cái gì cũng hỏi cấp trên. Có lẽ nhiều người không biết, nhưng có ca phải hỏi ý kiến … cấp ủy. Không có hệ thống y khoa nước nào quái đản như nước ta, bác sĩ xin ý kiến cấp ủy để điều trị! Có cụ bị để nằm cho đến chết vì chẳng ai dám quyết định, ai cũng sợ trách nhiệm. Có lần tôi tham dự hội chẩn về một trường hợp và bị ám ảnh lâu dài về hệ thống y tế dưới thời XHCN. Ông cụ không phải là cán bộ cao cấp, nhưng là bố của một ông thứ trưởng, nên cũng được nằm khu dành cho lãnh đạo. Ông cụ bị cao huyết áp và tiểu đường, bệnh rất hay gặp. Người ta hội chẩn mãi, xin ý kiến mãi, thậm chí ông thứ trưởng bay vào Sài Gòn thăm bố. Chẳng ai dám làm gì! Ba tuần sau, ông cụ qua đời. Chính cái hệ thống phân biệt đối xử và giai cấp làm cho ông cụ chết.

Chính cái hệ thống đó đang giết người dân nữa. Đọc blog thấy có tin Thanh Hóa “đầu tư xây dựng trụ sở Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ tỉnh Thanh Hóa“. Có cái gì ghê tởm ở đây. Chúng ta biết rằng người dân Thanh Hóa đang đói. Gần 250.000 người đói. Vậy mà người ta thản nhiên tập trung tiền bạc vào việc chăm sóc sức khỏe cán bộ!

Thử nhìn qua hai hình dưới đây để thấy bản chất của chế độ:

http://images.yume.vn/buzz/20110216/image/2.jpg

Đâu chỉ Thanh Hóa mới lo chăm sóc sức khỏe cán bộ. Trung ương cũng thế. Chẳng những huy động, mà còn huy động toàn hệ thống. Thử đọc bản tin Huy động sức mạnh của toàn hệ thống trong công tác bảo vệ, chăm sóc sức khỏe cán bộ thì biết người ta muốn gì. Đọc bản tin đó gần chục lần tôi vẫn không giải thích được tại sao người ta lại vô cảm, ngạo mạn, ngang nhiên, trắng trợn như thế.

Trong khi bệnh viện các cấp quá tải, trong khi hai ba bệnh nhân phải nằm chung giường, trong khi bệnh nhân nằm ghế bố la liệt ngoài hành lang, mà có một giai cấp ngang nhiên huy động toàn hệ thống để chăm sóc cho một nhúm cán bộ đảng viên. Họ xem bệnh viện, bác sĩ, y tá, chuyên gia như là tài sản của riêng họ, muốn làm gì thì làm. Không hiểu trong lịch sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn tàn nhẫn với người dân như hiện nay. Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy. Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân trong lịch sử Việt Nam?

BSNgọc

CHỈ CẦN CA NGỢI CHÚA RỒI ƠN LÀNH SẼ ĐẾN III

CHỈ CẦN CA NGỢI CHÚA RỒI ƠN LÀNH SẼ ĐẾN III
Phan Sinh Trần
09.2013
Bạn có bao giờ cảm thấy lòng lâng lâng tin yêu Chúa khi hát những bài thánh ca lúc Nhập Lễ, lúc Rước Lễ không ? Vâng, tôi biết Bạn cảm thấy điều đó nhiều lần, tôi cho rằng đó là một khởi đầu tốt trong sự Ca Ngợi Chúa. Đã có “Sự Đổi Mới” cùng với muôn vàn ơn phước trong đời sống các Thánh khi họ ca ngợi, thờ phượng Chúa hết lòng, hết sức vì Kinh Thánh đã hứa: “Từ nguồn sung mãn của Người, tất cả chúng ta đã lãnh nhận hết ơn này đến ơn khác” (Gioan I: 15). Một khi ta được ở trong Chúa, thì đương nhiên sẽ có đầy tràn ơn sủng vì Chúa vốn là nguồn của mọi sự thay đổi tốt đẹp, mọi ơn chữa lành, mọi ơn lành khác.

  1. 1. Chúa có quà tặng khi ta ca ngợi Ngài , tôi xin chia sẻ về một chuyện vui vui về ca ngợi, số là Mùa lễ Tạ Ơn năm 2009, Gia đình tôi đã muốn mời Nhóm Sinh hoạt trong Giáo Xứ đến nhà để họp mặt nhân dịp Lễ Tạ Ơn. Vợ Chồng chúng tôi chuẩn bị thức ăn đãi khách, vì là ngày lễ tạ ơn, chúng tôi đã làm món gà tây đút lò như thông lệ ở mọi nơi trên nước Mỹ. Vào ngày lễ Tạ Ơn, nhà nhà làm món gà Tây, văn phòng, hãng xưởng cũng đãi nhân viên bằng món truyền thống gà Tây, giầu nghèo gì cũng độc một món gà Tây đút lò, gà Tây chiên. Theo khẩu vị người Việt thì đây là một món khô khan và mau ngán.
Khi đó hai vợ chồng chúng tôi, đã vừa làm vừa hát Ca Ngợi Chúa rất là tâm đắc và ăn khớp với nhau. Chúng tôi hát những bài ưa thích, “Lời Ngài là sức sống đời con”, “ I love you Lord and I lift my voice to worship you” … Mọi sự chuẩn bị về đồ ăn, thức uống đã diễn ra khá là suôn sẻ, đến khi các Anh Chị Em trong Nhóm đến và thưởng thức món ăn, ai cũng trầm trồ là “chưa bao giờ ăn món gà tây đút lò mà lại ngon như vậy”. Thật là ngộ ! vì, đây là món lặp lại ở mọi nơi, ăn nhiều rôi nên không có gì hấp dẫn, nhưng mà … gà Tây cộng với sự ca ngợi Chúa vào hôm đó , đã là một món ăn rất đắt hàng, Chúa biến nó thành một món ăn ngon độc đáo như lời thực khách nhận xét “chưa bao giờ ăn gà tây đút lò nào mà ngon như thế ! ”. Có lẽ lời khen này là một sự thực vì kể từ đó đến nay, chưa bao giờ cả nhà tôi và các Anh Chị Em khác đã có dịp thưởng thức gà Tây với cùng chất lượng như lần đó mặc dù cách làm và công thức vốn đều giống như nhau. Thực là một sự chăm sóc, tỉ mỉ của Chúa, Ngài ban cho một món quà nhỏ, vui tươi cho cả Nhóm , gồm Chủ và Khách khi chúng tôi vừa làm món ăn vừa Ca Ngợi Chúa. Cũng có cách giải thích khác là khi ta ăn trong tâm tình yêu mến và cảm thông thì món ăn sẽ ngon hơn. Dù là cách giải thích nào đi nữa thì đó cũng là một bầu khí tốt lành, và một sự suôn sẻ đặc biệt mà Chúa ban cho bắt đầu bằng sự Ca Ngợi phải không Bạn ?
  1. 2. Ca Ngợi đích thực thì có sự hiện diện đầy quyền năng của Chúa: Lời hứa của Chúa Giê Su là… đâu có hai, ba người họp lại nhân danh Ta, thì có Ta ở đó, giữa họ”. Chỉ cần hai ba người cầu nguyện thôi là đã có Chúa rồi huống chi ta có cả Nhóm hết lòng ca ngợi thì Chúa sẽ ngự đến, Ngài hiện diện với đầy oai quyền trong khi chúng ta cùng ca ngợi Chúa. Dịp mùa Chay năm 2008 , Nhóm chúng tôi cùng với các Nhóm khác dự tĩnh tâm và chầu Chúa Thánh Thể tại tu hội Tận Hiến , Texas. Chúng tôi ca ngợi Chúa Thánh Thể trong giờ chầu rất hăng say và sốt sắng, đến cuối buổi chầu, Cha Duy An Nguyễn manh Hùng đã rước Chúa Thánh Thể đi từng hàng ghế để chúc lành cho mỗi người tham dự. Khi Chúa đi đến hàng ghế của gia đình Chị N, thì mọi người trong hàng ghế này gồm chồng, em và người nhà đều té nhào, đổ rụp xuống giống, họ như cây chuối đổ xuống trong cơn gió bão lớn . Chị N hét lến “ Chúa ơi , con thờ lạy Chúa, con tôn vinh Chúa, con biết Chúa rồi, con biết rồi …” còn anh T chồng của chị N thì vừa té vừa rên rỉ “Lạy Chúa , Lạy Chúa”. Khi đó tôi đang quì ở hàng ghế sát phía sau, Tôi cũng té nhào, chúi nhủi còn bao tử tôi thì nó nâng lên hạ xuống đến mấy lần một cách vi veo. Chưa bao giờ trong đời tôi ở trong tình trạng bao tử lên xuống với biên độ lớn như vậy, cho dù là đi máy bay vào ngày trời giông tố . Tôi thắc mắc, Chúa Thánh Thể đã ban ơn gì cho Chị N . Tới khi Chị N, vốn là tín hữu mới tin Chúa được 1 năm lên chia xẻ và làm chứng cho mọi người về ơn Chúa , chúng tôi mới vỡ lẽ: vì là người bên lương khi trước, nên theo thói quen, chị đã cầu nguyện theo lối dân gian như vầy:
Lậy Chúa , nếu Chúa đang hiện diện nơi đây thì xin Chúa hãy đụng chạm vào lòng con và lòng Anh Chị Em chung quanh .
Và Chúa đã nhận lời Chị, Chúa tỏ uy quyền của Ngài cho Chị và những người chung quanh trong một buổi cầu nguyện Ca Ngợi lòng thương xót Chúa rất sốt sắng.
  1. 3. Ca Ngợi Chúa có thể làm cho mình tha thứ, làm cho mình thay đổi đến mức độ hoàn toàn. Vì trong khi ca ngợi Chúa, nếu mình còn oán giận ai, thì mình sẽ không được Chúa nhận lời, lời ca ngợi của mình trở nên khô khan và vô nghĩa giống như nó đi vào hư vô và hoàn toàn không có sự hiện diện của Chúa trong lúc minh ca ngợi nữa, điều này sẽ thôi thúc lương tâm ta mau chóng làm hòa với người mà mình giận hờn để lại được có sự hiện diện của Chúa trong đời sống ca ngợi của mình, trường hợp này, thật là giống đúng như Lời Chúa căn dặn trong Kinh Thánh: “… hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hòa với người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,24).
Có một chị luật sư nọ, đã chia sẻ trong Nhóm của chúng tôi, khi chị bị một người bạn thân nói xấu và làm thiệt hại về uy tín và tình cảm, Chị buồn bã và tức giận vô cùng, không thể nào chấp nhận được một người thân của mình đã có hành xử coi thường và bêu xấu đời tư, thực là một diều kị cho uy tín của một người hành nghề liên quan đến công lý như Chị, đó là chưa kể tâm lý của nghề “ Thày cãi “ đòi hỏi phải làm cho ra ngô, ra khoai cái việc nói xấu vô lý này. Chị đã không thể ngưng lại lòng căm ghét và nghĩ xấu cho bạn, Chị liền vào phòng riêng ca ngợi Chúa trong khoảng 45 phút , càng hát nhứng bài hát tâm tình về lòng bao dung và độ lượng của Chúa kính yêu thì Chị càng thấy lòng nhẹ nhàng, thư thái. Đến khi ca ngợi Chúa xong, thì Chị đã có thể hoàn toàn quên đi lỗi lầm của người Bạn. Ca ngợi Chúa thật là có sức biến đổi lòng người , từ oán giận thành tha thứ , từ ghét bỏ thành chấp nhận và thông cảm.
Tôi cũng đã thử cách này của Chị, tôi là một người khi nóng giận với vợ thì lỗ mãng và nói nhiều câu làm cho vợ đau khổ cả nhiều năm trời, tôi lại còn có cái tự tôn và kiêu ngạo ngầm. Có những lần, bất đồng ý kiến, tôi cãi nhau với vợ tới mức muốn bùng nổ căn nhà. Áp dụng cách của Chị luật sư , khi cãi nhau đến mức nặng tệ , tôi bỏ đi, lái xe đến sân nhà thờ, ngồi trong xe, tôi xin lỗi Chúa và ca ngợi Chúa, khi đó thường thì Chúa sẽ làm cho mình nhìn thấy cái lỗi lớn là sự nóng nảy, hiếu thắng của mình, rồi tiếp tục trong tinh thần nhẹ nhàng, thanh thản của Ca ngợi tôi sẽ không còn coi phần ai thắng, thua , ai phải, ai sai là quan trọng nữa, và cho đến cuối buổi ca ngợi thì tôi đã có thể cầu nguyện cho người mà mình vừa cãi vã. Khi đó , việc quay về nhà để xin lỗi vợ, ôm hôn vợ sẽ trở nên là việc đương nhiên và dễ dàng , mặc dù chỉ vài giờ trước mình còn coi vợ như kẻ không thể nào ở chung. Tôi nhận ra rằng, chỉ có Chúa qua sự ca ngợi mới có thể thay đổi lòng tôi cách chóng vánh như vậy mà thôi. Cũng có lần giận một thày Phó tế nọ về cách điều hành lớp Giáo lý , tôi đã mất Chúa cả mấy tháng trời vì Chúa đã nói rồi hãy để của lễ lại đó …, đi làm hòa với người anh em ấy đã nếu như tôi không làm được thì Chúa không thèm nhìn đến những lời ca ngợi vô nghĩa , của tôi. Rồi trong một dịp ca ngợi Chúa trong Thánh lễ, được ơn Chúa thúc đẩy, tôi đã chay ra bắt tay và làm hòa với Thầy.
Như vậy, từ thái độ quên đi cái “TÔI” lớn bự đến chỗ có một tâm tình hết sức đơn sơ như trẻ em và tùy thuộc vào ý Chúa, khao khát làm theo ý Chúa . Tất cả, tôi đã chỉ có thể có được khi ca ngợi và kết hợp với Chúa.
Ơn đổi mới được ban cho người Ca Ngợi Chúa về mọi mặt nhất là về tinh thần, tính hạnh và tình yêu thương. Thực ra, “Sự Đổi Mới” trong đời sống mình khi ca ngợi sẽ là mấu chốt của mọi ơn khác, ơn lành phải bắt đầu từ nơi chính người ca ngợi Chúa trước rồi lan sang cho người mà mình muốn cầu nguyện cho.
Bạn ơi, chúng ta hãy cùng bước vào trong sự hiện diện của Chúa bằng cách ca ngợi Chúa với hết linh hồn, hết tâm tình như Vua Đa vít xưa, để chính hôm nay, Bạn được cảm biết cụ thể rằng Chúa Giê Su ngọt ngào, thương xót, thánh khiết và đẹp đẽ dường nào qua muôn vàn ơn phước mà Chúa ban cho.
Hãy hoan hô Yavê, toàn thể cõi đất,
hãy phụng thờ Người trong niềm hoan vui,
hãy đến trước nhan Người trong tiếng hò reo! (Thánh Vịnh 100: 1-2)
Phan Sinh Trần

Vợ đại gia… thua “chân dài”

Vợ đại gia… thua “chân dài”

Chị tôi 54 tuổi, là lãnh đạo một cơ quan cấp thành phố. Từ xưa đến giờ mọi người trong họ ai cũng bảo “chị Giang là sướng nhất”, là vì bản thân chị thành đạt, có chồng quyền cao chức trọng, gia đình êm ấm hạnh phúc, con cái giỏi giang (hai đứa con chị đều đang học ở nước ngoài)…

Ấy vậy mà đùng một cái, chị bảo tôi: “Đi với chị, phải làm cho ra nhẽ chuyện vợ bé con mọn của lão Quân mới được”. “Anh Quân làm sao?” – tôi vô cùng kinh ngạc. Chị Giang nước mắt ngắn dài kể với tôi đầu đuôi câu chuyện.

Chung sống 30 năm, chưa bao giờ chị có ý nghi ngờ chồng không chung thủy, vì tính anh rất hiền, sống có nguyên tắc, có trách nhiệm với gia đình, đi đâu, làm gì anh đều thông báo rõ ràng với vợ…

Hồi trẻ, có lần chị Giang nói đùa: “Ông Quân nhà mình đứng đắn quá, tuy rất yên tâm nhưng nhiều khi cũng thấy… nhàm chán”.

Hiện nay anh Quân là Tổng giám đốc một công ty cổ phần Nhà nước, đồng thời còn hùn hạp với Sơn, một “đệ tử”, mở công ty riêng. Chị Giang hoàn toàn không để ý chuyện tiền nong, làm ăn của chồng, nhưng khi nào anh cũng để cho vợ hai tỉ đồng trong tủ để chị “tiêu vặt”, đó là khoản riêng dành cho chị không bao giờ suy xuyển.

Bỗng một hôm chị Giang không thấy hai tỉ đồng đâu nữa, chị giật mình hỏi chồng thì anh bảo: “Đưa chú Sơn rồi, công ty đang cần gấp”. Chị lại hỏi: “Khoản 10 tỉ anh bán hai căn biệt thự liền kề cũng đã đưa chú ấy. Sao đưa nhiều vậy?”. Anh ậm ờ: “Vài bữa chú ấy sẽ trả ngay thôi”.

Thấy nóng ruột, chị Giang lặng lẽ đi gặp Sơn hỏi, Sơn thú thật: “Anh có dặn em, nếu chị hỏi thì bảo anh góp vốn vào công ty 12 tỉ đồng. Nói thật, nếu anh bảo đưa em 2 – 3 tỉ thì em còn dám nói dối chị chứ 12 tỉ thì em không dám nhận. Sự thực là anh chưa đưa cho em đồng nào cả”.

Chị Giang suýt nữa thì ngất xỉu. Chưa vội làm ầm ĩ, chị thuê thám tử theo dõi chồng và được biết anh Quân thường hay lui đến một ngôi biệt thự ở quận Tây Hồ, có cả ảnh chụp số nhà. Trước những bằng chứng không thể chối cãi, anh Quân đã phải thú nhận có “phòng nhì”, đó là một cô người mẫu nghiệp dư, họ đã có với nhau  đứa con gái 8 tuổi.

Chị Giang càng uất ức nghẹn ngào hơn khi biết toàn bộ số tiền 12 tỉ chồng mình đã “đầu tư” hết cho cô ta: 8 tỉ mua căn biệt thự, 4 tỉ dùng vào việc 2 lần “chuộc” con gái bị bọn xã hội đen “bắt cóc tống tiền”… Chị đã phải gào lên: “Sao anh ngu thế! Chính anh mới là người bị con cave ấy nó bắt cóc tống tiền, hiểu chưa?”.

Anh Quân chỉ còn biết “sửa sai” bằng cách bán lại căn biệt thự cho một người bạn để thu hồi vốn. Anh bạn đặt trước 4 tỉ rồi 2 người đi làm công chứng. Nhưng hỡi ôi, khi cô “vợ bé” đưa giấy tờ nhà ra, anh Quân mới ngã ngửa người vì cô ta thuê chứ không phải mua căn nhà.

Khi tôi đi cùng chị Giang đến căn biệt thự ở Tây Hồ thì bị “vệ sĩ” của cô ta cản lại. Thật đáng kinh ngạc, cô ta có tiền thuê vệ sĩ trông nhà và đưa đón con đi học, vậy mà vẫn hai lần nhắn tin cho anh Quân: “Con gái bị bắt cóc, chúng đòi 2 tỉ tiền chuộc. Anh đến ngay…”. Như bị ma quỷ bịt mắt, anh Quân vẫn ngoan ngoãn đưa tiền cho cô ta.

Bằng tất cả sức mạnh của sự căm hận, chị Giang tát vào mặt tay “vệ sĩ” (tôi nghĩ hắn bị đánh oan) và xông thẳng vào nhà. Cả hai chúng tôi đều bàng hoàng, choáng ngợp trước sự sang trọng chưa từng thấy bên trong căn biệt thự. Nghe nói kiến trúc sư đã “copy” thiết kế nội thất phòng ngủ của hoàng hậu Thổ Nhĩ Kỳ(!).

Phía trên đầu giường có bức “ảnh cưới” của chồng chị Giang với cô ta (chụp tại biệt thự) lồng trong khung lớn nạm vàng, hai người mặc trang phục như ông hoàng bà chúa. Điên tiết, chị Giang giật lấy bức ảnh đập vỡ tan. Ôi thôi, từ phía sau bức ảnh lớn, hàng chục tấm hình nhỏ rơi lả tả xuống nền nhà. Nhặt lên xem thì đó là những tấm hình cô ả chân dài chụp cảnh “ăn chơi” với ít nhất 3 – 4 người tình trẻ trung khác.

Hóa ra lâu nay cô ta vẫn “lấy của thằng miền xuôi nuôi thằng miền ngược”. Vậy mà ai đời cô ta còn bù lu bù loa: “Tôi sẽ kiện chồng chị vì đã cướp mất tuổi thanh xuân của tôi”… Thấy đứa con gái đứng nép bên mẹ, chị Giang liền túm lấy nó nhổ vài sợi tóc để mang đi xét nghiệm ADN.

Kết quả thật bất ngờ, đứa trẻ không phải con anh Quân. Anh choáng váng nhưng vẫn không tin, cho rằng vợ đã “giả mạo kết quả”. Cô bồ của anh cũng không tin, cô ta khẳng định thời gian đó chỉ “quan hệ” với một mình anh Quân nên nhất định đứa bé là con đẻ của anh. Không nói nhiều, chị Giang vơ hết đồ đạc, quần áo của chồng tống vào hai chiếc va li và quăng ra sân: “Anh cút đi cho tôi nhờ. Đừng bao giờ bước chân về nhà này nữa!”. Anh Quân lủi thủi đến nhà em gái ở nhờ.

Rồi chính cô bồ của anh mang con đi xét nghiệm ADN với sự giám sát của chị Giang. Lần này, khi chị cầm tờ giấy xét nghiệm về ném trước mặt chồng – kết quả vẫn không phải con anh – thì anh Quân sụp đổ hoàn toàn. Anh bị đột quỵ sau một cơn tai biến, phải nằm viện điều trị dài ngày. Hơn một tháng nay, chưa một lần chị Giang vào bệnh viện thăm chồng, tôi khuyên chị đừng quá cố chấp như vậy, nhưng chị bảo: “Hết rồi. Chị không thể nào tha thứ cho ông ấy. Sự thực là trong lòng chị, ông ấy coi như đã chết”.

Tôi không biết nói sao, nhưng quả thật, sự sụp đổ đầy kịch tính những giá trị hôn nhân như chị Giang có lẽ chỉ thời đại này mới có. Và hình như không phải là chuyện hiếm!

S.T.

From: Thiên Kim

Mẹ dạy con tự lớn thành người

Mẹ dạy con tự lớn thành người

Mẹ có thể không ở cạnh con khi con đau đớn và thất vọng nhất, nhưng khi nhìn lại mọi thứ đã qua, con nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng thành.

Mười tuổi, con đòi mặc áo mới nhưng mẹ lại bảo đến nhập học mẹ sẽ cho mặc. Con lôi chiếc áo cũ ra cố tình cắt một vết rách không thể vá trên chiếc áo trắng cũ.

Khi phát hiện ra, mẹ lẳng lặng cất chiếc áo mới vào cuối ngăn tủ rồi khóa cửa tủ. Thế là ngày nhập học ngày con đến lớp với chiếc áo đã ngả màu vàng úa. Tan học, con lại phải thay ra để giặt, phơi nắng cho chóng khô ngày mai còn mặc tiếp. Từ đó, con không dám đòi hỏi gì nếu mẹ chưa đồng ý.


Buổi tối, mẹ nhắc con: “Ngày mai kiểm tra nên tranh thủ ôn bài, còn đi ngủ sớm”. Con vâng dạ, rồi mãi mê chát chít với mấy đứa bạn rỗi việc. Đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Gần sáng con mới dứt khỏi cái máy vi tính và lăn ra ngủ. Con không hẹn đồng hồ, vì nghĩ thế nào ngày mai mẹ cũng gọi dậy.

Khi thức giấc muộn, con quáng quàng chạy vội đến lớp. Mẹ đang thu bài kiểm tra. Hôm sau, mẹ trả bài, cột điểm một tiết của con với con một đỏ son. Con gục mặt xuống bàn, ấm ức khóc.
Con vào đại học, con và cha thuyết phục mẹ mua xe máy cho con nhưng mẹ không đồng ý. Tháng đầu tiên xa nhà, nhận tiền mẹ gửi con đem đi mua chiếc áo mới nên tháng ấy con hết tiền sớm hơn mọi khi, con viết thư cho mẹ. Con nghĩ chắc mẹ phải lo lắng lắm và sẽ vội vàng gửi tiền lên ngay cho con như chúng bạn con vẫn thường làm với mẹ chúng.

Nhưng không… con chỉ nhận được giấy gọi lấy tiền vào đầu tháng như mọi khi. Suốt một tuần, con phải ăn mì tôm thay cơm. Từ đấy, con biết cách chi tiêu một cách hợp lý.

Một hôm, con nhận được thư. Con tưởng tượng sẽ có biết bao lời yêu thương trìu mến. Nhưng không mẹ chỉ viết ngắn gọn những dòng thông báo cùng một câu hỏi được gạch chân cẩn thận: “Sao con không kiếm gì làm thêm? Sinh viên năm hai rồi còn gì!”. Con ngạc nhiên, nhà mình có phải khó khăn, thiếu thốn gì đâu?

Nhưng vì tự ái, con cũng theo chân lũ bạn long đong đến các trung tâm gia sư. Rồi khóc nức nở vì đóng tiền mà vẫn không có được việc làm thêm. Sau mấy lần con biết cách để không bị lừa nữa.

Những trưa nắng chang chang, đạp xe đi dạy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Những buổi tối mưa nặng hạt, con co rúm đứng chờ xe buýt vẫn không nản. Tháng lương đầu tiên, sau khi mua quà gửi mẹ, con tự thưởng cho mình một chiếc áo. Đó không phải là chiếc áo con thích nhất nhưng con luôn giữ gìn một cách cẩn thận. Con quý nó gì đó là do công sức mình lao động để mua.

Suốt một thời gian dài, con nghĩ mẹ không hề yêu con. Mẹ nghiêm khắc, lạnh lùng và luôn đẩy con vào những hoàn cảnh khó khăn mà đáng lý con không phải chịu như thế.

Mẹ có thể không ở cạnh con, ngay cả khi con đau đớn và thất vọng nhất. Nhưng đến bây giờ, khi nhìn lại tất cả mọi điều đã qua, con nhận ra rằng mẹ yêu con nhiều lắm, vì thế mẹ dạy con cách tự mình khôn lớn và trưởng thành.

Sưu tầm

HAI NGẢ,

HAI NGẢ,


Anh vừa nhận được bài thơ,
Muôn ngàn kỷ niệm ngày mơ với người,
Trông mây giữa cảnh lưng trời,
Tung bay chiếc lá vàng rơi cuối mùa,
Long lanh giọt nắng vui đùa,
Tan trong hạt nước hai mùa nắng,mưa,
Gom về gói lại cho vừa,
Đưa vào góc nhỏ còn chừa đáy tim,
Tình yêu bảy nổi ba chìm,
Cho đây mất đấy …ai tìm giúp cho…
Em ơi vạn dặm không đò,
Mênh mang mộng ảo sầu lo được gì…!
Liverpool.10/9/2013.


Song Như.

Kính gởi quý Thầy Cô và các bạn LVC.
Kính chúc sức khỏe.
KT.

ĐÊM BUỒN,



ĐÊM BUỒN,

Song Như.

Chuông đêm vọng lại thêm buồn,
Lời kinh báo hiếu…ai nguồn lệ rơi,
Sầu chi cứ phải đầy vơi,
Tâm tư héo úa dòng đời đắng cay,
Sương bay đọng mối ưu hoài,
Về đâu cánh nhạn non đoài thoáng mơ,
Đò ngang lạc bến xa bờ,
Đàn gieo lỗi nhịp dây tơ rối lòng,
Trăng vàng ánh đỗ mênh mông,
Ngồi đây bến vắng nhìn sông nhớ người,
Ra đi khuất bóng quên cười,
Bây giờ trở lại ba mươi năm tròn…
Vì sao nước chảy đá mòn,
Tương tư sống mãi như hòn núi cao…

Liverpool.5/9/2013.
Song Như.

Kính gởi quý Thầy Cô và các bạn LVC.
Kính chúc sức khỏe.
KT.

CUỘC ĐỜI TÙ ĐÀY

CUỘC ĐỜI TÙ ĐÀY


“Anh em hãy học với Thầy,
vì Thầy có lòng hiền hậu và khiêm nhu.”

(Mát-thêu 11:29)


Đời tù đày Đức Hồng Y
Mười ba năm sống khiêm ti từng ngày
Người môn đệ quyết theo Thầy
Thương yêu nhân chứng vơi đầy chứa chan
Khổ đau nhưng chẳng thở than
Phút giây hiện tại bình an vô vàn
Niềm Tin không chút phàn nàn
Dẫu rằng thiếu thốn cơ hàn khó khăn
Ngục nào thừa thãi của ăn?
Kẻ cầm giữ tựa “chó săn” rình mò
Ý Cha huyền nhiệm khôn dò
Nguyễn Văn Thuận chính học trò chân tu
Ra đi mãn cuộc chu du
Nay trên Vương Quốc thiên thu vui mừng!

* Nguyễn Sông Núi


(San Jose, “Thung lũng hoa vàng”, CA, Sep. 13, 2013)

Thiên Kim và chị Nguyễn Kim Bằng gởi

KHOAN DUNG

KHOAN DUNG

Bạn thân mến,

Có bao giờ bạn bị lạc mất một món đồ mà phải vất vả đi tìm không?  Lúc chưa kiếm được thì tâm trạng bạn ra sao?  Có bồn chồn nóng nảy, bực mình cay cú không?  Còn khi tìm được rồi thì bạn cảm thấy thế nào nhỉ?  Có thấy vui và nhẹ nhõm không?

Tuần trước tôi để cái thẻ nhớ của máy chụp hình trong chiếc áo khoác ngoài mà quên bẵng đi.  Rồi cứ loay hoay cả buổi đi tìm.  Moi móc từng góc cạnh của căn phòng nhỏ để tìm cho bằng được.  Tìm mãi không ra, cứ ngỡ rằng đã mất, mãi cho đến khi tình cờ đem quần áo đi giặt, lục túi áo mới bắt gặp nó.  Tôi thở phào nhẹ nhõm!

Mất cái thẻ nhớ của máy hình thì tôi có thể mua mấy cái khác thay thế.  Nhưng tôi quyết tâm kiếm cho được vì trong đó có chứa một vài tấm hình phong cảnh tôi chụp ở VN.  Những tấm hình đó có đầy ở trên internet, có khi còn đẹp hơn là hình tôi chụp nữa.  Nhưng đây là những tấm hình quan trọng, có giá trị với tôi nên tôi đã vất vả đi tìm.

Bài Tin Mừng hôm nay cũng nói lên một tâm tình tương tự như thế.  Ba dụ ngôn của Tin Mừng Luca chương 15 nói về con chiên lạc, đồng bạc bị mất, và người con đi hoang.  Cả ba dụ ngôn đều nói lên trọn vẹn tâm tình của một Thiên Chúa yêu thương và nhẫn nại.  Cả ba đều diễn tả niềm vui khi tìm được cái đã mất.  Cả ba dụ ngôn đều nhấn mạnh vào hai cụm từ được lập đi lập lại: “mất” (Hy lạp: apollymi) và “tìm đuợc” (heuriskô) và sự  vui mừng khi tìm thấy điều đã thất lạc.

Này nhé, trong dụ ngôn con chiên lạc, ta nghe thấy: “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất? Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai. Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó!’”

Cũng tương tự như thế trong dụ ngôn đồng bạc bị đánh mất, ta lại nghe: “Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được? Tìm được rồi,
bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.”


Và trong dụ ngôn người cha và hai đứa con, ta cũng nghe: “Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.  Và họ bắt đầu ăn mừng…  Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy.”

Trong phụng vụ Lời Chúa hôm nay, điểm nhấn là hai dụ ngôn đầu chứ không phải là dụ ngôn thứ ba vốn đã được đọc trong Chúa nhật thứ IV Mùa Chay năm nay.  Ở đây nói lên sự quan tâm của Thiên Chúa cho từng cá nhân.  Lòng khoan dung của Thiên Chúa, chứ không phải thái độ ăn năn thống hối của tội nhân, là đề tài Hội Thánh mời chúng ta cùng suy tư.

Con chiên, đồng bạc và người con thứ bị thất lạc trong những hoàn cảnh khác nhau.  Con chiên đi lạc vì nó không định hướng được với đàn.  Có thể vì nó u mê đi lạc, có thể vì nó ham ăn quên cả đường về, hay có thể vì nó vấp ngã đâu đó, bị cả đàn bỏ lại đằng sau.  Còn đồng bạc không tự mình đi, nhưng có thể nó bị mất vì rơi rớt đâu đó.  Có khi nó bị lẫn lộn trong hàng trăm thứ vật dụng cỏn con.  Nhưng đồng bạc lại không thể kêu lên như con chiên để người chủ đi kiếm.  Nó phải an phận trong bóng tối cho đến khi ai đó tìm thấy được.  Còn người con thứ thì có đủ tự do chọn lựa, nhưng anh ta đã chọn lầm và đã phải trả một giá đắt cho sự sai lầm của mình.  Thông thường chúng ta nghĩ rằng anh ta ra đi vì ham chơi đua đòi, muốn độc lập, hoặc bất mãn với cha mình.  Nhưng biết đâu đó là vì hoàn cảnh mà anh ta phải ra đi.  Có thể vì cuộc sống ở gia đình quá ngột ngạt buồn tẻ, có khi vì bị người anh ganh tị chèn ép.  Dù sao anh ta cũng đã bỏ nhà ra đi, và đối với gia đình làng xóm, anh ta đã thất lạc.

Dù đến từ nguyên nhân nào, sự thất lạc cũng đều gây cho người bị mất mát một nỗi xót xa nuối tiếc.  Một con chiên, có thể là một con chiên nhỏ trong đàn, có đáng giá là bao mà người chăn phải vất vả đi tìm cho kỳ được?  Một đồng bạc, chỉ là một đồng trong chuỗi tiền dùng làm đồ trang sức, có giá trị thế nào để người đàn bà phải đốt đèn quét nhà tìm cho kỳ được?  Phải chăng hai dụ ngôn này cho thấy hình ảnh của mỗi người chúng ta trong ánh mắt yêu thương của Thiên Chúa?

Từ cấp số 100 đến cấp số 10, Thiên Chúa luôn quan tâm đến từng cá nhân và quý trọng từng người một, như họ là những người duy nhất.  Không phải bởi vì 99 con chiên không lạc mà Ngài bỏ qua một con nhỏ nhoi.  Không phải vì 9 đồng bạc còn đó mà Ngài bỏ mặc một đồng bị rơi vào xó xỉnh nào đó.  Càng tha thiết gắn bó với của bị mất bao nhiêu, thì càng thôi thúc kiếm tìm bấy nhiêu.  Càng quý trọng vật bị mất bao nhiêu, thì càng làm cho nỗi vui mừng thêm chất ngất khi tìm gặp lại bấy nhiêu.

Đó cũng là tâm tình của người cha.  Ông vui mừng khôn tả khi thấy bóng con thất thểu từ đằng xa.  Ông quên hết những ưu phiền sầu muộn, những sỉ nhục dằn vặt mà đứa con thứ đã để lại cho ông khi nó đòi chia của rồi ra đi.  Ông quên hết tất cả.  Ông tha thứ tất cả.  Bây giờ chỉ còn lại trong ông là nỗi vui mừng hoan hỉ vì “con ta đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.” Niềm hân hoan sung sướng là tiếng cười dòn dã, là lời khoe báo tin vui cho mọi người.

Thiên Chúa của chúng ta là thế đó.  Như lời thánh vịnh mô tả
“Ngài chậm giận và chan chứa tình thương.  Ngài không xử với ta như ta đáng tội.  Và không trả cho ta theo giá của ta” (TV 103).

Như người chăn chiên tìm lại được con chiên bị lạc, như người phụ nữ kiếm được đồng bạc bị mất, như người cha mở tiệc, giết bê béo ăn mừng, Thiên Chúa hân hoan vui mừng khi một người con của Ngài ăn năn trở về hơn là bao người lành thánh.  Và Ngài mong ước chúng ta chia sẻ niềm vui này với nhau.  Trong dụ ngôn thứ ba người cha kiên nhẫn mời người anh cả bước vào bàn tiệc để cùng chung vui với cha, với em.

Ba dụ ngôn của Tin Mừng Luca chương 15 là câu trả lời của Đức Yêsu cho những lời phàn nàn và ganh tị của người Biệt Phái.  Nhưng đó cũng là những lời cảnh tỉnh cho chúng ta hôm nay.  Thông thường mỗi khi phạm tội, chúng ta có khuynh hướng khoan hồng nhân nhượng với chính mình, nhưng lại ít khoan dung với kẻ khác.  Qua ba dụ ngôn này Đức Yêsu nhắc nhở chúng ta về lòng thương xót vô lượng của Thiên Chúa, cho chúng ta và ngay cả cho những người chúng ta không chấp nhận trong cuộc sống của mình – những người mà chúng ta coi là con chiên lạc hay người con hoang đàng.

Trong cuộc sống chúng ta hôm nay có biết bao người sa đọa, lầm đường lạc lối.  Như người con thứ, họ cũng đã phải trả một giá khá đắt cho những sai lầm của họ.  Nhưng liệu chúng ta có sẵn sàng đón nhận họ trở về?  Liệu chúng ta có là những chướng ngại vật ngăn cản họ đến với Chúa Cha?  Liệu thái độ xét đoán và óc phê bình của chúng ta có làm họ chùn bước để trở về với Thiên Chúa qua Hội Thánh?  Liệu chúng ta có tập mở rộng lòng thương xót, đồng cảm để đón nhận họ như người anh chị em cùng một Cha trên trời?

Lòng quảng đại và khoan dung của chúng ta là thước đo mối tương giao mật thiết với Thiên Chúa.  Chúng ta cần tập lòng khoan dung để có thể đón nhận người anh chị em lầm đường lạc lối với lòng thương xót, như lòng từ bi Thiên Chúa đã dành cho chúng ta.  Và như thế, chúng ta tiếp tay với Thiên Chúa để chia sẻ sự tha thứ và hoà giải trong thế giới hôm nay.

Lạy Chúa, xin cho con biết mở lòng khoan dung với anh em con như Chúa đã khoan dung nhân hậu với con.

Antôn Bảo Lộc


From: ngocnga_12 &

Anh chị Thụ Mai gởi

 

 

 

 

 

 

Trưởng đặc khu Hồng Kông sẽ không được bầu một cách dân chủ

Trưởng đặc khu Hồng Kông sẽ không được bầu một cách dân chủ

RFI

Ảnh biểu tình đòi dân chủ cho Hồng Kông ngày  01/07/ 2013. Người biểu tình với cò thời thuộc địa để tố cáo chính sách Trung Quốc và đòi bầu cử trực tiếp.

Ảnh biểu tình đòi dân chủ cho Hồng Kông ngày 01/07/ 2013. Người biểu tình với cò thời thuộc địa để tố cáo chính sách Trung Quốc và đòi bầu cử trực tiếp.

Reuters

Thụy My

Theo hãng tin Reuters hôm nay 13/09/2013, đại diện của Bắc Kinh tại Hồng Kông đã bác bỏ việc tổ chức bầu cử Trưởng đại diện đặc khu này vào năm 2017 bằng phương thức dân chủ.

Trong một lá thư gởi đến phong trào dân chủ Civic Party, ông Trương Hiểu Minh (Zhang Xiaoming), phụ trách văn phòng liên lạc của Bắc Kinh tại đặc khu này nhấn mạnh, Luật cơ bản của Hồng Kông dự kiến việc bầu Trưởng đặc khu thông qua « một ủy ban bầu cử định danh đại diện cho rộng rãi các tầng lớp ». Ông Trương nói thêm là « Không có lựa chọn nào khác ».

Như vậy việc lựa chọn người đứng đầu đặc khu Hồng Kông lại tiếp tục nằm trong tay một nhóm người chủ yếu là các nhân vật trung thành với Bắc Kinh, luôn thẳng tay loại ra tất cả các ứng viên đối lập.

Khi Anh trao trả cho Trung Quốc năm 1997, Hồng Kông có được quy chế tự trị, đảm bảo một nền tư pháp và báo chí độc lập. Lãnh thổ có bảy triệu dân này được hưởng nhiều quyền tự do nhất so với tất cả các đô thị lớn của Trung Quốc. Tuy nhiên hàng năm cứ đến ngày kỷ niệm trao trả vào tay Bắc Kinh, hàng ngàn người dân Hồng Kông lại xuống đường để đòi hỏi quyền được bầu lên người đại diện một cách dân chủ.

Tòa án Ấn Độ kết án tử hình 4 người về tội cưỡng hiếp tập thể

Tòa án Ấn Độ kết án tử hình 4 người về tội cưỡng hiếp tập thể

Người tụ họp bên ngoài tòa án ở New Delhi 13/9/13 chờ nghe bản án. Tòa tuyên án tử hình 4 bị can, một quyết định mà thẩm phán nói rằng chuyển đi thông điệp cho xã hội rằng một tội ác dã man như vậy không thể dung thứ

Người tụ họp bên ngoài tòa án ở New Delhi 13/9/13 chờ nghe bản án. Tòa tuyên án tử hình 4 bị can, một quyết định mà thẩm phán nói rằng chuyển đi thông điệp cho xã hội rằng một tội ác dã man như vậy không thể dung thứ

13.09.2013

Một tòa án Ấn Độ đã kết án tử hình bằng cách treo cổ 4 người đàn ông bị kết tội trong vụ hiếp dâm tập thể một phụ nữ trẻ trên một xe buýt ở New Delhi hồi năm ngoái, gây tử vong cho nạn nhân.

Trong phán quyết đưa ra hôm nay, Thẩm phán Yogesh Khanna nói tội này rơi vào loại “hiếm nhất trong các loại tội hiếm đáng bị xử tử hình”.

Một trong 4 người đàn ông đã òa khóc khi bản án được tuyên.

Cha của nạn nhân nói ông cảm thấy được an ủi khi con gái ông có được công lý.

Nạn nhân 23 tuổi bị hiếp dâm và tấn công bằng một thanh sắt vào tháng 12 năm ngoái. Bạn trai của cô cũng bị đánh đập trước khi cả hai bị ném ra khỏi xe buýt. Nạn nhân qua đời vì những vết thương tại một bệnh viện Singapore nơi cô được chữa trị hai tuần sau khi bị tấn công.

Vụ tấn công đã khơi dậy những cuộc biểu tình phẫn nộ trên khắp Ấn Độ về cách đối xử với phụ nữ tại nước này và dẫn tới  việc ban hành những đạo luật về tấn công tình dục tại Ấn Độ.

Phán quyết tử hình được đưa ra hôm nay cần phải được Tòa án Cấp cao New Delhi phê chuẩn. Luật sư của những bị cáo cho biết sẽ kháng án.

Bị cáo thứ 5, 17 tuổi vào lúc vụ tấn công xảy ra, bị kết án 3 năm tù trong một trại cải tạo—bản án tối đa dành cho một bị can vị thành niên.

Một bị cáo thứ sáu, một người trưởng thành, đã chết trong tù vào tháng Ba.

Bộ trưởng Nội vụ Ấn Độ Sushil Kumar Shinde nói án tử hình này đưa ra một tiền lệ và hy vọng sẽ ngăn ngừa được những tội như thế.

Bình luận về cái chết của anh Đặng Ngọc Viết

Bình luận về cái chết của anh Đặng Ngọc Viết

Đăng bởi lúc 1:53 Sáng 13/09/13

chuacuuthe.com

VRNs (13.09.2013) – Sài Gòn – Các báo đài trong nước loan tin, anh Đặng Ngọc Viết (SN 1971) nổ súng khiến ông Vũ Ngọc Dũng, Phó giám đốc Trung tâm phát triển Quỹ đất TP Thái Bình tử vong và có ít nhất 4 cán bộ khác bị thương, tại Trung tâm Phát triển Quỹ đất Thành phố, thuộc UBND TP. Thái Bình, vào 14 giờ, ngày 11.09.2013. Sau đó, anh Viết dùng súng tự vẫn.

Hành động nổ súng của anh Viết là sai trái, vì nó đã cướp đi mạng sống, làm tổn thương người khác, nhưng nhiều người khi bình luận về vụ việc này cũng đưa ra những nguyên nhân sâu xa của nó.  Và nếu nhà cầm quyền không quay về với nhân dân, không đặt lợi ích của nhân dân lên lợi ích của nhóm nhỏ đang cầm quyền nước VN thì có thể sẽ xảy ra nhiều vụ việc tương tự như thế. Trầm Tử nhận xét: “Những dấu hiệu cho một “cuộc cách mạng” trong tương lai gần nếu chính quyền Cộng sản này không chịu sáng mắt ra.” Ngọc Thu bình phẩm: “Mình không khuyến khích những hành động thanh toán lẫn nhau, nhưng một khi công lý, lẽ phải không được tôn trọng, thì những chuyện xảy ra như thế là điều tất yếu. Người dân đã bị dồn tới bước đường cùng rồi. Nếu họ không biết lắng nghe dân sẽ còn nhiều vụ thảm khốc xảy ra hơn thế nữa.” Lê Anh Hùng cho rằng: “Gần 90 triệu “thế lực thù địch” sắp sửa vùng lên hết rồi”.

“Anh Viết bỏ trốn về quê ở xã Trà Giang, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình và dùng súng tự sát.” Báo Nhân Dân xác nhận.

Theo báo Vietnamnet, anh Viết đã dùng loại súng col quay bắn đạn chì do Trung Quốc sản xuất (lại Trung Quốc !).

Cư dân mạng bày tỏ sự thương tiếc cho hoàn cảnh của anh Viết. Trương Ba Không chia buồn: “Mình đã khóc khi đọc 6 bài báo về một chủ đề. Khóc âm thầm cho những nỗi đau riêng của những kiếp người kém may mắn so với số đông cộng đồng nhưng khi chợt biết anh Đặng Ngọc Viết đã tự sát sau khi xả súng vào một nhóm quan chức địa phương Thái Bình thì mình đã khóc oà thành tiếng cho nỗi đau của cả một xã hội loạn.” Tien Hung Tran bày tỏ: “Tay cán bộ và cả cậu Viết đều là nạn nhân của cái xã hội đen tối khi mà toàn trị đến hồi điên loạn. Thôi thì nghĩa tử là nghĩa tận… Xin cho người nằm xuống, thấy bóng Thiên đàng, cuối trời thênh thang.”

Trong bài viết Tiếng gọi từ cái chết của tác giả Lê Diễn Đức  nhận định: “Bi kịch về cái chết của anh làm lắng đọng một điều tâm đắc: Cuộc sống là vô cùng cao quý, nhưng đôi khi vì những giá trị đích thực của nó, con người buộc phải chết khi không còn nơi nào nương tựa cho pháp lý, không còn lòng tin nào đối với thế lực cầm quyền. Cái chết của anh là tiếng gọi đánh thức lương tri và tinh thần tranh đấu chống lại bạo quyền của những người còn sống. Con giun xéo mãi cũng quằn, đó là bài học lớn cho chế độ chuyên quyền, cố vị hiện tại của Đảng Cộng Sản Việt Nam.”

“Nguyên nhân ban đầu được xác định là do chuyện mâu thuẫn giải phóng mặt bằng. Cách đây khoảng 1 tháng, Đội giải phóng mặt bằng có tiến hành giải quyết đền bù cho một số trường hợp, trong đó có trường hợp của gia đình anh Việt nhưng gia đình anh Viết không đồng tình với quan điểm giải quyết của cơ quan chức năng”. Đất Việt cho hay.

Osin HuyDuc nhận định: “Cái gọi là “chênh lệch địa tô” mà những người cộng sản đòi xóa bỏ đang trở lại và khiến họ trở nên mù lòa đồng thời đẩy người dân tới “bước đường cùng”. Quả bom Đoàn Văn Vươn đã không đủ để cảnh báo một hệ thống đã cạn kiệt khả năng thức tỉnh.” Sinh Lão Tà nhận xét: “Cuộc đấu tranh giai cấp có vũ trang ở Thái Bình đã có hậu quả đầu tiên. Nguyên nhân được tạm xác định là do việc giải tỏa, đền bù đất không hợp lòng dân”

Những lời nhận định trên có thể hiểu rõ hơn qua lời của bà Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan nói: “Từ tiền thương binh liệt sĩ, đến tiền của trẻ em vùng cao, tiền dành cho người nghèo…, ăn hết. Ngay ở giữa thủ đô Hà Nội cũng xảy ra chuyện ăn vacxin…”. Báo Tiền Phong kết luận: “[Họ] ăn của dân không từ cái gì”.

Theo Wikipedia, tỉnh Thái Bình thành lập từ năm 1890, tách từ Nam Định và phủ Tiên Hưng và huyện Hưng Nhân (từ tỉnh Hưng Yên) là tỉnh có truyền thống cách mạng. Tháng 5-1930, ở Thái Bình đã diễn ra nhiều cuộc biểu tình. Tháng 6-1942, nông dân Tiền Hải đòi chia ruộng công. “Tiếng trống Tiền Hải” đã đi vào lịch sử của Đảng Cộng Sản.

Trong vòng 10 năm (1987 – 1997) ở Thái Bình đã “xảy ra trên 300 (ba trăm) vụ mâu thuẫn, tranh chấp, khiếu tố, khiếu nại về đất đai, tố cáo cán bộ xã đã cấp, đã bán (nhiều diện tích đất) sai thẩm quyền; tham nhũng, tiêu cực trong quản lý kinh tế, tài chính ngân sách xã…”.

HT, VRNs