Bao la tình Chúa – Hiền Thục
httpv://www.youtube.com/watch?v=y3m10xlaEcw
Nếu Chúa Là – Mai Thiên Vân
httpv://www.youtube.com/watch?v=wEtM0ChNxss
httpv://www.youtube.com/watch?v=y3m10xlaEcw
httpv://www.youtube.com/watch?v=wEtM0ChNxss
NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẸP NHẤT
Một công ty mỹ phẩm nổi tiếng yêu cầu dân chúng trong một thành phố lớn gửi những lá thư ngắn nói về người phụ nữ đẹp nhất mà họ biết, kèm theo là chân dung của những người đẹp này. Trong vài tuần lễ, công ty đã được hàng ngàn lá thư trả lời.
Trong số này có một lá thư gây được chú ý đặc biệt nơi các nhân viên, và chẳng bao lâu sau, nó được trình lên ông Giám đốc. Tác giả lá thư là một cậu trai nhỏ, ở một ngôi nhà đổ nát trong một ngõ cụt. Trong lá thư còn đầy lỗi chính tả, có đoạn viết:
“Người phụ nữ đẹp đó ở cách nhà cháu một dãy phố. Cháu đến thăm bà mỗi ngày. Bà làm cháu cảm thấy mình là một đứa bé quan trọng nhất trên đời. Bà cùng chơi cờ với cháu và chăm chú lắng nghe những câu hỏi của cháu. Bà hiểu cháu rất rõ, và khi cháu ra về, bà luôn luôn nói to lên là bà rất hãnh diện về cháu. Bức tranh đó cho các ngài thấy bà qủa là người phụ nữ đẹp nhất. Cháu hy vọng sau này sẽ có một người vợ đẹp như bà.”
Bị hấp dẫn bởi lá thư, ông Giám đốc muốn xem ngay hình người phụ nữ đó. Cô thư ký đưa ra tấm hình của một bà cụ tươi cười nhưng đã rụng hết răng. Mái tóc muối tiêu của bà được búi gọn sau gáy, và những nếp nhăn hằn sâu dường như lu mờ đi phần nào dưới vẻ lấp lánh của đôi mắt trong xanh …
Cuối cùng, ông Giám đốc mỉm cười giải thích:
– Rất tiếc là chúng ta không thể dùng chân dung người phụ nữ này để quảng cáo, vì bà chứng tỏ cho mọi người biết: “Ðể trở nên người phụ nữ đẹp, chẳng cần đến những mỹ phẩm của công ty chúng ta.”
Satyr White
***
Lạy Chúa, xin giúp con nhận thức rằng sắc đẹp nào rồi cũng tàn phai theo thời gian năm tháng. Xin cho con biết trau truốt vẻ đẹp linh hồn mình để tô điểm cho đời! Xin cho con biết trang điểm phần tâm linh của mình không bằng các loại mỹ phẩm nhưng bằng những công việc lành bác ái, nụ cười với tha nhân, tấm lòng rộng mở với người nghèo. Xin cho con biết trân quý vẻ đẹp thiêng liêng nơi mỗi tâm hồn chúng con vì có ngày chúng sẽ phải đối diện với vẻ đẹp toàn bích của Ðấng Chân Thiện Mỹ. Amen.
Ngọc Nga sưu tầm &
Anh chị Thụ Mai gởi
2 bằng đại học đi bán trà đá lương 9 triệu
“Anh ấy mở quán vỉa hè bán nước và trà đá. Giờ đây, trung mỗi ngày anh ấy thu nhập được 300.000 đồng. Số tiền đó tương đương với một kỹ sư ra trường có ba, bốn năm kinh nghiệm như tôi.
Có hai bằng đại học bạn tôi mang hồ sơ đi xin việc khắp nơi. Nhưng đâu đâu cũng đòi tiền “lót tay”, có nơi tới 200 triệu đồng/suất. Thấy vậy, tôi khuyên anh ấy mở quán vỉa hè bán nước và trà đá với chi phí 2 triệu đồng, còn 200 triệu đồng kia thì gửi vào ngân hàng để lấy lãi.
Bạn tôi nghe theo và tổ chức thực hiện. Ngày gặp lại tôi, anh ấy khoe rằng: “Trung bình mỗi ngày tôi thu nhập được 300.000 đồng từ quán nước”. Như vậy, một tháng anh ấy có được 9 triệu đồng, cộng với tiền lãi suất ngân hàng là tổng cộng một tháng anh ấy thu nhập được 12 triệu đồng.
Số tiền đó tương đương với một kỹ sư ra trường có ba, bốn năm kinh nghiệm như tôi. Mà không phải “thưa anh”, “kính anh”, công việc không bị gò bó, anh lại có thời gian đưa đón con đi học và chăm sóc gia đình. Bạn nào ở Hà Nội thì sẽ hiểu rõ câu chuyện này tôi kể là có thật.
Qua câu chuyện này, mọi người cũng có thể nghiên cứu để tìm được cho mình một việc làm trong thời buổi kinh tế khó khăn, không phải nhất thiết là ra trường phải làm đúng nghề thì mới chịu. Chúng ta có thể nghĩ cách khác để vẫn kiếm được tiền trang trải nuôi sống bản thân tạm thời trước mắt và chờ đón cơ hội đến với mình.
Tuyến
MUỐN ĐƯỢC CỨU ĐỘ: “HÃY TỈNH THỨC”
Jos.Vinc. Ngọc Biển
Ngày 21/07/2013 vừa qua, giới ca sĩ và những người hâm mộ ca nhạc đã cảm thấy bàng hoàng sau cái chết của chàng trai ca sĩ Wanbi Tuấn Anh. Nhiều người đã bày tỏ cảm xúc tiếc thương cho số phận xấu số của anh. Anh ra đi vĩnh viễn ở tuổi ươm mơ dệt mộng khi mới 26 tuổi đời.
Xa hơn một chút, trận động đất và sóng thần tại Nhật Bản ngày 11/3/2011 đã cướp đi sinh mạng của hơn 16.000 người. Không ai biết trước nên chẳng chuẩn bị gì. Khi sóng thần ập tới, nó quét sạch mọi sự, sau trận động đất đó, chỉ còn lại một đống đổ nát và hoang tàn.
Như vậy, sự sống sự chết của mình không ai biết trước được. Cái chết nó đến với bất cứ ai, vào bất cứ lứa tuổi nào. Vì thế, khi nhà thơ Nguyễn Khuyến nghĩ về thân phận mỏng manh của kiếp người, ông đã thốt lên: “Ôi nhân sinh là thế ấy! Như bóng đèn, như mây nổi, như gió thổi, như chiêm bao”.
Bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đã dạy cho các môn đệ của mình bài học: “Hãy tỉnh thức! Hãy sẵn sàng”; hay nói cách khác, muốn được sống: hãy học cách chết.
1. Tỉnh thức, sẵn sàng là thái độ cần của người môn đệ
Nếu Chúa Nhật tuần trước, Đức Giêsu khiển trách nhà phú hộ giàu có là “đồ ngốc” vì ông ta đã cảm thấy an tâm và cậy dựa vào tiền bạc thái quá mà quên đi phần hồn của mình; đồng thời ông cũng không biết sử dụng tiền bạc bất chính để mua lấy Nước Trời, thì Chúa Nhật này, Đức Giêsu đi xa hơn để dạy cho các môn đệ bài học “sẵn sàng”; “tỉnh thức” để đón đợi Chúa đến trong ngày Quang Lâm.
Hãy “thắt lưng cho gọn”, là hình ảnh của những người trong tư thế sẵn sàng. Thật vậy, khi xưa, người Do Thái thường hay may áo với những tua dài, khi đi nhanh hoặc chạy, họ phải vận tua áo vào thắt lưng để cho gọn gàng, như thế khi di chuyển mới không bị vướng. Đức Giêsu bảo các môn đệ “thắt lưng cho gọn”, là Ngài muốn dạy các ông phải trong tư thế sẵn sàng, để khi cần hành động thì được thanh thoát, nhẹ nhàng, không bị vướng bận vào những chuyện phụ thuộc.
Còn hình ảnh “thắp đèn cho sẵn”, là hình ảnh của những người trong tư thế chuẩn bị. Họ phải chuẩn bị đèn, dầu, để khi cần phải thắp sáng lúc đêm khua là có ngay, tránh tình trạng đến nơi rồi mới đi tìm, e rằng quá trễ như 5 cô trinh nữ khờ dại.
Thật thế, ngày Chúa đến không ai biết. Ngài đến như kẻ trộm lúc đêm khua. Ngày đó chính là ngày chết của mỗi người. Vì thế, Đức Giêsu đã mời gọi “hãy tỉnh thức”; “hãy sẵn sàng” như người đầy tớ chuyên cần: “Các con hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay, và hãy làm như người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ về gõ cửa, thì mở ngay cho chủ. Phúc cho những đầy tớ nào khi chủ về còn thấy tỉnh thức”.
2. Thái độ tỉnh thức của mỗi người chúng ta
“Hãy thắt lưng”; “hãy cầm đèn trong tay” là thái độ sẵn sàng để đón Chúa đến của mỗi người chúng ta. Có một câu chuyện giả tưởng kể về một cuộc họp kín của hội đồng Satan, rất nhiều kế sách được đưa ra… nhưng đều bị bãi bỏ hết, chỉ có một ý kiến được tất cả hội đồng nhất trí, đó là sáng kiến của một Quỷ già. Quỷ này đưa ra một chiêu thức như sau: gấp gì, còn kịp chán, để gần chết rồi ăn năn trở lại, hãy sống vui đã! Thật thế, không ít người đã vấp phải cạm bẫy này. Họ vẫn cứ ăn chơi trác táng, cờ bạc, rượu chè, trai gái… vẫn sống bất chính, tham ô, bóc lột, thờ ơ trước nỗi khổ của anh em… họ viện vào lý do là mình còn trẻ, vẫn khỏe nên chưa thể chết được, vì thế, để đến khi về già mới hay, đâu có muộn! Thế nhưng trong thực tế đời thường, có biết bao người chết khi tuổi mới đang độ thanh xuân…Có những người chết vì thiên tai, tai nạn, bệnh tật, hay chỉ một cơn gió độc ập đến đã đủ để cướp đi sinh mạng của mỗi người… Chính vì thế, phải “sẵn sàng” trong tư thế “tỉnh thức”.
Tuy nhiên, tỉnh thức ở đây không có nghĩa là không ngủ, cũng không phải là cứ ngồi ì ra đó và chờ đợi, đôi khi cũng không hẳn là đọc nhiều kinh, xem nhiều sách, hoặc chỉ giữ đạo vì luật… Nhưng tỉnh thức ở đây chính là hãy lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa bằng những việc bác ái, yêu thương, là sám hối, canh tân, là sống đạo và đáp lại lời mời gọi của Tin Mừng cách trung thành. Mặt khác, khi tỉnh thức là chúng ta phải chuẩn bị để can đảm đối diện với cái chết. Nói như thánh Phaolô: “mỗi ngày tôi phải đối diện với cái chết”. Hay như câu ngạn ngữ sau: “Sinh hữu hạn, tử bất kỳ”. Đối diện với nó để đón đợi nó. Cái chết đối với người có tinh thần chuẩn bị được ví như một cuộc hẹn của tình yêu. “Maranatha: Xin Chúa hãy đến” phải là niềm mong đợi cho những ai có sự sẵn sàng. Khi chuẩn bị sẵn sàng như thế, ta thấy cái chết đến với ta bất cứ lúc nào, ở đâu…ta đều thấy an vui thanh thoát vì đã chuẩn bị.
Được như thế, là chúng ta đang trong tư thế sẵn sàng đón chờ Chúa đến với ta bất cứ lúc nào. Và, cái chết đến với ta như một “cõi đi về” trong hãnh diện: “Còn tôi, đã đến giờ tôi phải ra đi. Tôi đã thi đấu trong cuộc đấu cao đẹp, đã chạy hết quãng đường dài. Giờ đây, tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính. Chúa sẽ trao phần thưởng đó cho tôi, và không phải chỉ cho tôi, nhưng cho tất cả những ai mong đợi người” (2 Tm 4,6-8).
Lạy Chúa Giêsu, xin ban ơn trợ lực cho chúng con, để chúng con can đảm vượt qua những cám dỗ và chuẩn bị cho tốt ngày Chúa đến với mỗi người chúng con khi Chúa Quang Lâm. Xin cũng ban cho chúng con một tấm lòng rộng mở, một tinh thần sẵn sàng, để ngày Chúa đến với mỗi người chúng con như một ngày hội của tin yêu và phó thác. Amen.
Tác giả: Tu sĩ Jos. Vinc. Ngọc Biển
Có một người Thiên Chúa sai đến tên là Gioan (5)
Đăng bởi lúc 2:52 Sáng 8/08/13
VRNs (08.08.2013) – Sài Gòn – DÂN CHÚA ÐÔNG ÂU MỘT THỜI BÃO TÁP
Vào thời Công Ðồng Vatican II họp, Ðức Giáo Hoàng Gioan XXIII đặc biệt quan tâm dến tình hình Liên Xô nói riêng, các nước Xã Hội Chủ Nghĩa nói chung. Ai chẳng biết đi vào quá trình cách mạng chuyên chính vô sản xã hội chủ nghĩa là Giáo Hội đi vào một chặng đường dài cực kỳ nguy hiểm và gian khổ mà hình như không thấy lối ra. Chỉ nguyên Liên Xô đã là một đất nước mênh mông bất tận, sau Thế Chiến Thứ Hai lại thêm các nước Ðong Âu, rồi cả Ðại Lục Trung Hoa, lan sang Bắc Triều Tiên và Bắc Việt Nam. Ðến thời Ðức Giaon XXIII thì lại thêm Cuba ở châu Mỹ. Ðoàn chiên của Chúa như những con thuyền bị ném vào bão táp chẳng biết số phận ra sao. Khổ ải là dĩ nhiên rồi, nhưng cả đến tin tức cũng bặt luôn. Thế giới bên ngoài đã coi khối các nước Xã Hội Chủ Nghĩa như ở sau một bức màn sắt, rất ít có gì lọt được ra ngoài. Nhìn sang phía đó chỉ thấy một cõi âm u bí hiểm, có vẻ vĩnh viễn không thay đổi, không tín hiệu. Ðôi bên bức màn sắt chỉ hiệp thông với nhau một cách thiêng liêng, bằng lời cầu nguyện chứ có thể làm gì khác?
Vậy mà từ năm 1956 đã có những xáo động đầu tiên báo hiệu chuyển biến. Chuyển biến ra sao thì còn trong lãnh vực dự đoán rất bấp bênh. Như chúng tôi đã trình bày trong bài trước, 1956 là năm bất ngờ ông Khrushchev hạ bệ thần tượng Stalin. Ðây là một chấn động rất lớn. Ở Việt Nam người ta vẫn còn nhắc đến những câu thơ của ông Tố Hữu khóc Stalin:
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Stalin
Ông Stalin ơi! Ông Stalin ơi!
Hỡi ôi ông mất đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một thương ông thương mười
Thì đây chỉ là một tiếng vọng xa xôi từ Việt Nam của một sự sùng bái ngút trời trong thế giới cộng sản đối với lãnh tụ. Stalin là “Cha già các dân tộc”. Ông là vị Cứu tinh siêu việt. Thiên Chúa thì người ta đã loại bỏ rồi, nhưng thay cho Chúa đã có lãnh tụ được gắn cho hào quang của thần quyền. Vậy mà bỗng nhiên lãnh tụ vĩ đại bị hạ bệ, bị tố khổ. Nửa đêm ngày 25.02.1956, khi các đại biểu đại hội thứ 20 Ðảng Cộng Sản Liên Xô bất ngờ được triệu tập để nghe Khrushchev đọc cáo trạng kể tội Stalin, thì trong phòng họp có 100 khách mời: họ là những đảng viên mới đưa từ nhà tù về làm chứng nhân minh họa cho những gì Khrushchev nói, họ đại diện cho hàng triệu con người đã từng bị đày đọa, bị chết oan vì sự tàn nhẫn và óc đa nghi đến bệnh hoạn của Stalin. Vậy thì mọi sự không còn như trước nữa rồi. Liệu đã có thể hy vọng một chân trời mới cho các nước Cộng Sản chưa?
Thực tế quá trình ra khỏi thế giới Stalin không đơn giản. Cả một nền toàn thống chính trị đã được thành lập và củng cố trong 40 năm không dễ gì có thể tan biến được. Bản báo cáo mật của Khrushchev nhanh chóng gây ra rúng động nguy hiểm cho chế độ. Trước tiên quê hương của Stalin ở Cộng Hòa Gruzia nổi lên chống chính quyền liên bang, khiến Matxcơva phải mang quân đội đến dẹp loạn. Kế đến hai nước Ðông Âu là Balan và Hungari nổi loạn.
Trường hợp Hungari bi đát nhất. 23.10.1956, dân Hung ào ào khởi nghĩa lật đổ chính quyền cộng sản. Một đảng viên bất đồng chính kiến trước đó đã bị thanh trừng, ông Imre Nagy, lên nắm chính quyền. Ông chủ trương lập một chế độ đa đảng, đa nguyên và rút ra khỏi khối Vacsava. Về mặt tôn giáo, Ðức hồng y giáo chủ Josef Mindszenty (1892-1984) đã từng bị lao tù, đánh đập, tra tấn cùng với nhiều giáo sĩ khác, được phe khởi nghĩa giải thoát. Khrushchev vừa thổi bùng lên ngọn gió tự do lại không còn cách nào khác, ngày 04.11 phải gửi quân đội và xe tăng đến đàn áp đẫm máu. 2500 người Hungari và 700 lính Liên Xô chết, 200.000 người Hung bỏ chạy ra nước ngoài. Ðức hồng y Mindszenty phải chạy vào sứ quán Mỹ tị nạn và ở lại đó 15 năm trước khi phải ra nước ngoài. Ông Nagy bị bắt và bốn năm sau bị các đồng chí cũ xử bắn. Ngày 4/11/1956 cuộc khởi nghĩa của dân Hung bị đè bẹp hoàn toàn. Hạ bệ Stalin là một chuyện, nhưng động đến chế độ thì chế độ sẽ phản ứng bằng bàn tay sắt. Trên đường tự do hóa, một xã hội cộng sản chỉ có thể tiến từng bước chật vật. Giải trừ hệ thống của Stalin không có nghĩa là được phạm đến nền chuyên chính. Hy vọng một sự chuyển biến nhanh là ảo tưởng.
So với Hungari, đảng cộng sản Balan xử lý cuộc khủng hoảng khéo léo hơn. Giữa những xung động lan ra trong nội bộ đảng và nhân dân khắp nước, một người cộng sản ôn hòa, ông Gomulka, lên nắm chính quyền. Liên Xô và Balan thương thuyết căng thẳng. Quân đội của cả hai bên đều rục rịch. Gomulka giải quyết bằng cách một mặt bảo đảm với Liên Xô là Ba lan cam kết không từ bỏ chủ nghĩa cộng sản và các hiệp ước đã ký với Matxcơva, bù lại Liên Xô để cho ông được tự ý tiến hành một số cải tổ ở Balan theo hướng nới lỏng sự độc tài của đảng. Từ đó giáo hội ở Balan sinh hoạt có phần tự do hơn so với các nước cộng sản khác, tuy quan hệ với Nhà nước vẫn luôn có những khó khăn, và Nhà nước vẫn tìm cách khống chế Giáo hội. Chính trong tình hình đó mà Đức hồng y giáo chủ Stefan Wyszynski từ năm 1953 đã bị tù rồi bị quản thúc, trở lại tòa tổng giám mục ngày 26.10.1956 và một người như linh mục Karol Wojtyla có thể được tấn phong giám mục tháng 10.1958 để sau này trở thành Ðức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô II.
Balan là một trường hợp đặc biệt. Ở Công Ðồng Vatican II từ phía các nước xã hội chủ nghĩa chỉ có Balan và Nam Tư là có nhiều giám mục đến dự, trong đó có vị giám mục trẻ Karol Wojtyla sẽ có những đóng góp xuất sắc. Nhưng Balan cũng chỉ có 22 vị đến Rôma tham dự, còn 47 vị khác tuy không bị cấm đoán, nhưng không an tâm để bỏ đoàn chiên đi họp lâu. Các vị giám mục từ các nước Ðông Âu khác chỉ có mặt rất thưa thớt. Nhiều vị còn bị giam giữ. Ðức hồng y Mindszenty thì đang tị nạn trong sứ quán Mỹ ở Budapest. Tiệp Khắc có 15 giám mục, chỉ 5 vị còn làm việc, ví dụ như làm cha xứ ở một xứ đạo làng quê nào đó, hay làm thợ mộc, lái xe tải, 10 vị khác đang mất tự do, với những bản án 25 năm khổ sai, 24 năm tù, 15 năm tù, hoặc đang bị cầm giữ không biết ở đâu. Rumani có 10 giám mục, chỉ còn một vị làm việc rất khó khăn, các vị khác đang ở trại tập trung, ở tù hoặc bị quản thúc, chưa kể những vị đã chết trong tù. Anbani có năm vị giám mục hoặc giám quản, Tòa Thánh đã gửi thư từ liên lạc, nhưng không bao giờ nhận được hồi âm.
Tóm lại, dù Khrushchev đã giải trừ những phương diện đen tối nhất trong chính sách của Stalin và xã hội đã bớt phần nào sắt máu, nhưng riêng đối với tôn giáo nói chung, giáo hội công giáo nói riêng, chưa thấy có cải thiện nào đáng kể, trừ một vài ngoại lệ như Balan và Nam Tư. Tất nhiên hoàn cảnh của Giáo Hội ở Ðông Âu sẽ chịu sự chi phối rất lớn từ Liên Xô. Cho nên Tòa Thánh muốn qua Norman Cousins tìm hiểu tình hình và tìm cách cải thiện tình hình ở Liên Xô …
(còn tiếp)
Vũ Khởi Phụng, CSsR
Lương y như từ mẫu hay lương y như phù thủy?
Đăng bởi lúc 1:57 Sáng 8/08/13
VRNs (08.08.2013) – Sài Gòn – Ngày 7.08, báo Lao Động loan tin, sản phụ Trần Thị Phượng và đứa con mới sinh đã tử vong tại bệnh viện đa khoa Trung ương Cần Thơ.
Báo cho hay, người nhà sản phụ cho rằng, chính thái độ tắc trách của các bác sĩ và y tá đã dẫn đến cái chết của hai mẹ con chị Phượng.
Được biết, sản phụ Trần Thị Phượng, sinh năm 1974, ngụ ấp Trầu Hội A, xã Thạnh Xuân, huyện Châu Thành A, tỉnh Hậu Giang.
Cát Bụi thất vọng: “Ngậm thấy rằng cái gì Thế Giới hiếm gặp thì ở Việt Nam gặp thường xuyên. Và điều đặc biệt rằng các bé thai nhi gần đây chết “rầm rộ” mà không hiểu vì sao mình phải chết. Nếu là do những người mẹ “tự giết con mình” thì đã rõ ràng. Đàng này các bé, thậm chí cả mẹ các bé chết trong tay của những vị “lương y như từ mẫu”. Ôi, đất nước tôi.” Mai Dzung mỉa mai: “Chị Tiến có công lớn trong việc như này.” Trinh Kim Kim chua xót: “Sau hàng loạt cái chết tức tưởi, oan uổng của trẻ sơ sinh, bà Tiến vẫn đương vị và tiếp tục làm ngơ với những cái chết đến từ tên tử thần Y tế. Những sản phụ cùng những thai nhi với sự chết khác nhau không thể khiến lương tâm những người lãnh đạo cắn rứt. Và chúng ta…vứt sự bình an của chính mình bởi sự im lặng và lãng quên đến đáng sợ!”.
Cách đây mấy ngày, 04.08, một trẻ sơ sinh, con của sản phụ Lữ Thị Lâm Quy suýt bị chôn sống do bác sĩ chuẩn đoán rằng bé đã tử vong do sinh non. Hiện nay, sức khỏe của bé rất yếu.
Gần đây, sự kiện 3 trẻ sơ sinh tại Quảng Trị tử vong ngày 20.07 sau khi tiêm vắc xin viêm gan B thì ngay lập tức cư dân mạng đã yêu cầu bà Bộ trưởng y tế Kim Tiến từ chức và cho đến thời điểm hôm nay đã có 18521 người đề nghị. Nhưng về phía nhà cầm quyền không có một động thái nào để lên án hành vi vô nhân đạo này!.
Hệ thống nhà thương không còn là nơi cứu người, ngược lại là nơi giết người cách trực tiếp hoặc gián tiếp điển hình như tại bệnh viện đa khoa huyện Hoài Đức, Hà Nội có khoảng 1.000 kết quả xét nghiệm huyết học dùng chung cho khoảng 2.000 bệnh nhân, đa số là những người sử dụng bảo hiểm y tế.
Báo Tuổi trẻ vào ngày 07.08 cho biết, đây là phương cách để bệnh viện rút ruột bảo hiểm y tế, bệnh viện sẽ thu được lượng tiền xét nghiệm gấp nhiều lần mà không phải tốn kém hóa chất, sinh phẩm, giảm thời gian chạy máy và cả chi phí nhân công.
Lien Huong Bui Thi hốt hoảng thốt lên: “Không thể tưởng tượng nổi một hành động vô lương tri của những người khoát áo trắng của ngành Y.” Lee Flower nói buồn bã: “Không bằng loài súc vật, đây là giết người gián tiếp”. Pha Lê Huỳnh giận giữ kêu lên: “Dzã man quá trời ơi!!!!!!!!!!!”. Nguyen Thuy Vân Larvik thắc mắc: “ Tại sao?…..Phải chăng họ là những người vô tôn giáo, không biết sợ Thượng Đế và họ chỉ gian dối từ kiếp nghèo của những ngày chiến tranh đến nay mà thành thói quen? không bỏ được ?????.”
Ngành y xuống dốc không phanh nhưng công cụ truyền thông nhà nước lại tiếp tục rêu rao nhà nước VN bảo đảm ngày càng tốt hơn các quyền con người.
VN đã đạt đạt được trong việc bảo đảm ngày càng tốt hơn các quyền con người, đây là lời khẳng định của báo điện tử chính phủ đã đưa tin vào ngày 06.08, trong buổi Hội thảo tham vấn về Dự thảo báo cáo quốc gia theo Cơ chế kiểm điểm định kỳ phổ quát (UPR) chu kỳ 2 của Hội đồng Nhân quyền LHQ.
Bài báo cho hay, đây là một trong những hoạt động tham vấn lấy các ý kiến khuyến nghị cho dự thảo báo cáo quốc gia, dự kiến sẽ được trình bày tại Hội đồng Nhân quyền LHQ vào tháng 1/2014.
Lô Đề VN phản hồi: “Nghị định 72 kiểm duyệt báo chí đây này”. Quyền tự do ngôn luận của người dân càng bị bóp nghẹt và kiểm duyệt khắt khe khi chính phủ ban hành Nghị định 72 vào ngày 15.07 và có hiệu lực vào ngày 01.09 sắp tới.
HT, VRNs
(Dân trí) – Đưa đứa con mới sinh về nhà lo hậu sự theo lời khuyên của bác sĩ, anh Phương đau buồn đi mua quách, đào huyệt lo tang ma cho con. Khi hàng xóm tới chia buồn, phát hiện đứa trẻ vẫn còn thở, chân tay cựa quậy, da hồng hào…
Ngày 27/11, anh Nguyễn Kim Phương (39 tuổi, ngụ phường Tân Quy, quận 7, TPHCM) phản ánh với PV Dân trí sự việc như sau: Lúc 19h ngày 11/11, anh đưa vợ là chị Trương Thị Thanh Trúc (18 tuổi, ngụ phường Phước Mỹ, TP Phan Rang-Tháp Chàm, tỉnh Ninh Thuận) vào khoa sản Bệnh viện Đa khoa tỉnh Ninh Thuận chuẩn bị sinh. 30 phút sau, vợ anh sinh hạ một cháu trai. Do sinh thiếu tháng nên cháu bé chỉ nặng 1,3kg.
Một lúc sau, một cô y tá quấn cháu bé trong khăn, bế cháu và kéo anh Phương sang nhà kho chứa dụng cụ y khoa của khoa sản, nhắn anh Phương nên đưa cháu về nhà sớm để lo hậu sự. Vừa nói, cô y tá vừa đưa cho anh Phương một bọc nilon trắng, bảo anh Phương bọc cháu lại rồi đem về vì cháu bé thiếu ký, yếu ớt nên không thể sống được.
Giấy chứng sinh của bé trai con anh Phương.
Anh Phương cho biết lúc đó con anh mới được cắt rốn, chưa được hút đờm, chưa làm vệ sinh, có vết bầm và hơi tím tái nhưng vẫn còn thở. Anh Phương van xin bác sĩ cứu con mình nhưng bác sĩ này lạnh lùng bảo: “Cháu thở lấy hơi lên chút xíu rồi “đi” thôi. Anh đưa cháu về lo hậu sự, đừng để cháu mất tại bệnh viện mà tội nghiệp…”.
Thấy bác sĩ cương quyết, anh Phương đành đón taxi cùng ông bà ngoại đưa con trai về nhà lo hậu sự. Người nhà anh ngay trong đêm đã đi mua quách, đào huyệt, nhang đèn… để chuẩn bị “tiễn” đứa trẻ xấu số.
Cháu bé vẫn nằm trong chiếc chăn do các bác sĩ quấn. Khi bà con tới chia buồn mở khăn ra thì thấy cháu da dẻ hồng, vẫn đang thở, tay chân cựa quậy… Người nhà anh Phương lại gọi điện hỏi ý kiến bác sĩ khoa sản Bệnh viện Đa khoa Ninh Thuận, bác sĩ vẫn khẳng định: “Đừng đem cháu lên bệnh viện làm gì. Cháu thở chút rồi “đi” thôi”.
Nhưng người nhà anh Phương vẫn quyết đưa cháu nhập viện một lần nữa. Anh Phương cho biết lúc đó anh còn thấy con anh mở mắt, nước mắt trào ra, “may mà tôi chưa để cháu vào bọc nilong theo lời bác sĩ”, anh Phương cho biết.
Theo anh Phương, gia đình anh làm rất căng bác sĩ mới cho con anh vào lồng kính, thái độ bác sĩ rất khó chịu.
Đến chiều ngày 12/11, gia đình anh Phương quyết định chuyển cháu bé vào Bệnh viện Nhi Đồng 1, TPHCM. Hiện sức khỏe của cháu đã dần hồi phục.
Cháu bé được điều trị tại Bệnh viện Nhi đồng I, sức khỏe đã dần hồi phục.
“Có phải vì tôi “không biết điều” nên bác sĩ đã cố tình từ chối sự sống của con tôi. Hay phải chăng trình độ nghiệp vụ y tế của bác sĩ tại bệnh viện này có nhiều điều không ổn?”, anh Phương bức xúc.
Chiều ngày 27/11, Ban giám đốc Bệnh viện Đa khoa tỉnh Ninh Thuận xác nhận sự việc anh Phương phản ánh là có thật. Ban Giám đốc nói đây là thiếu sót về chuyên môn nghiệp vụ của kíp trực hôm đó. Theo giải trình của bác sĩ trực hôm đó, do thấy cháu bé sinh non, quá nhẹ ký, lại yếu kém về chuyên môn nên bác sĩ nghĩ có cố gắng cũng không cứu sống được nên khuyên người nhà đưa cháu về lo hậu sự.
Ban giám đốc bệnh viện này cũng phủ nhận lời đồn đại cho rằng để xảy ra sự việc trên là vì người nhà sản phụ Thanh Trúc không chịu “bôi trơn” cho các bác sĩ. Sắp tới, bệnh viện này sẽ lập hội đồng khoa học để xem xét trách nhiệm của từng cá nhân, tập thể và có biện pháp xử lý.
Công Quang
TÌNH CHA VÔ BỜ…
Một câu chuyện thật về tình yêu thương, niềm tin và hy vọng
Trên đời, những câu chuyện cảm động về tình mẹ có rất nhiều và bàng bạc trong văn chương. Tình mẹ cao thượng hy sinh tất cả cho con là điều không thể chối cãi. Lâu lâu vớ được một câu chuyện về tình cha, xin chia sẻ cùng các bạn.
Dick Hoyt đáng được tôn vinh là một người cha vĩ đại. Nếu ai đã trải qua cảm giác phải chăm sóc một người tật nguyền lâu năm, ắt sẽ thấy rằng không có một tình yêu nào có thể lớn hơn tình yêu của ông bố Hoyt với cậu con trai chưa sinh ra đời đã bị chẩn đoán mắc bệnh bại não (cerebral palsy), một loại bệnh tĩnh với các tổn thương não đã định hình khó có thể thay đổi.
Khởi đi từ bất hạnh
Năm 1962, Dick Holt đau xót nhìn đứa con trai chào đời trong tình trạng bị dây rốn quấn cổ và được chẩn đoán liệt não, sẽ phải sống như thực vật cả đời. Vì tình trạng đó, các bác sĩ khuyên vợ chồng Dick và Judy nên đưa con vào một trung tâm bảo trợ xã hội đặc biệt. Tuy nhiên, với lòng thương con vô bờ, Holt cha từ chối lời khuyên đó. Người cha trẻ mới 22 tuổi để ý thấy đôi mắt của Rick, tên đứa con, biết hướng mắt nhìn theo ông khi ông di chuyển quanh phòng. Vì vậy Dick hy vọng và tin tưởng rằng Rick vẫn có thể suy nghĩ và nhận thức được mọi sự việc xảy ra chung quanh.
Thế rồi vợ chồng Dick tìm đủ mọi cách để giúp đứa con tham dự vào mọi sinh hoạt của gia đình.Khi làm bất cứ điều gì, họ cũng tâm niệm rằng Rick đang dõi theo và cố gắng nhận biết tất cả mọi việc, như bất cứ một đứa trẻ nào khác. Đôi vợ chồng nuôi dưỡng niềm tin một ngày con họ có thể giao tiếp được trong một chừng mực nào đó.
Họ đưa con đến những trung tâm phục hồi chức năng, đến cầu cạnh những nhà nghiên cứu y khoa, cho con tham gia vào tất cả các hoạt động gia đình, vui chơi trong vườn, giúp con tận hưởng niềm vui được bơi dưới nước mà đứa trẻ nào cũng khao khát hoặc đưa Rick đi cùng trong các kỳ nghỉ của gia đìn Nói cách khác, cặp vợ chồng trẻ Dick và Judy đối xử với Rick như đối xử với một đứa trẻ bình thường. Để làm được điều đó, họ phải hy sinh hầu như tất cả những thú vui trong đời, dành hết thì giờ bên Rick, tìm hiểu Rick và tiếp tục nuôi hy vọng.
Các bác sĩ, dù đã cố thuyết phục bố mẹ Rick rằng họ chẳng có chút hy vọng nào, dù có cố gắng đến đâu. Tuy nhiên, năm 11 tuổi, trong nỗ lực không thể tả được bằng lời, cha mẹ Rick đã thuyết phục các nhà khoa học Trường Đại học Tuft, bang Massachusetts kể cho Rick nghe một câu chuyện hài. Trước sự ngạc nhiên của họ, Rick đã cười. Các nhà khoa học thừa nhận rằng họ đã lầm, Rick vẫn nhận biết được thế giới sinh động quanh cậu và cậu rất muốn được tham gia và khám phá thế giới ấy.
Cuối cùng, người ta làm riêng cho Rick một chiếc máy tính đặc biệt, có thiết bị gắn vào đầu Rick, bộ phận duy nhất trên người cậu có thể cử động được đôi chút. Thiết bị này giúp Rick mã hóa những điều não cậu muốn nói và chuyển thành âm thanh điện tử. Điều đầu tiên mà cậu bé Rick nói với bố mẹ là một môn thể thao. Bậc phụ huynh đáng kính ấy giờ đây biết thêm một điều, niềm đam mê của con trai họ là thể thao.
Khi chiếc máy mang tên Hi vọng được gắn vào đầu Rick, cậu đồng thời được chấp nhận đến trường học. Cũng trong thời gian này, cậu bé bộc lộ niềm đam mê với môn điền kinh. Năm 1977, khi trường cậu bé có chương trình chạy marathon để quyên góp cho một học sinh bị tai nạn xe hơi, Rick đã nói với bố rằng: “Bố ơi, con muốn chạy để quyên tiền cho bạn ấy!”. Một nguồn tin khác cho biết Rick đã nảy ra cảm hứng muốn tham dự vào các cuộc chạy thể thao sau khi xem một bài báo. Dick, một trung tá thuộc Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia Hoa Kỳ, sửng sốt trước ý muốn bất ngờ hầu như không tưởng của đứa con 16 tuổi. Lòng ngập tràn vui mừng lẫn lo âu, người cha ôm con nói: “Được rồi con. Chúng ta sẽ chạy thi.” Thế rồi người cha 37 tuổi mà trước đó chưa hề chạy marathon bao giờ phải khổ luyện tập dợt để sẽ đẩy con chạy.
Thể hiện tình cha
Dick bắt đầu tập luyện chạy mỗi ngày với một bao xi măng đặt trong chiếc xe lăn thay cho trọng lượng của Rick vì Rick bận học ở trường. Dick đã có thể cải thiện sức khỏe của mình rất nhiều mà ngay cả khi đẩy con, ông đã có thể tạo được một kỹ lục cá nhân là 5km trong 17 phút.
Sau khi hai cha con kết thúc cuộc đua đầu tiên dài năm dặm, Rick mừng rỡ nói: “Thưa cha, khi chúng ta đang chạy, con cảm thấy như con không còn tật nguyền nữa.” Dù đang mệt muốn kiệt sức, Dick sung sướng rưng rưng nước mắt trước niềm vui của con.
Từ đó, vì niềm đam mê điền kinh và thể thao nói chung của đứa con tật nguyền, Dick chocon mượn thân xác để tham gia vào những cuộc thi triền miên được tổ chức tại nhiều nơi suốt năm trong và ngoài nước Mỹ với danh hiệu tham dự viên là “Team Holt”.
Năm 1984, Dick trở thành một vận động viên điền kinh nổi tiếng và được mời tham dự các cuộc thi ba môn phối hợp (bơi, đạp xe, chạy bộ). Đó vốn là cuộc thi dành cho những người có sức khỏe tốt và dẻo dai. Ban tổ chức muốn Dick tham gia và chỉ mình ông mà thôi, không có Rick. Ông từ chối. Năm kế tiếp, họ lại đưa ra lời mời tương tự, nhưng một lần nữa ông lại từ chối nếu không có con trai của mình cùng tham gia.
Dick nói với các nhà tổ chức, “Rick chính là lý do tôi tham gia các cuộc thi này; tôi không muốn thi đấu một mình. Rick là động lực thúc đẩy tôi. Hơn nữa, nếu không có Rick, tôi không biết phải làm gì với hai cánh tay của mình”. Sau khi miệt mài thiết kế cho con những phương tiện an toàn như ban tổ chức yêu cầu, đội Hoyt được tham gia và về đích trong số 50% những người về đầu.
Sau khi hoàn tất cuộc đua Boston Marathonlần thứ 15, cuộc đua mà họ đã bị từ chối vào năm 1981 khi lần đầu tiên đăng ký tham gia, họ đã được tôn vinh như những Anh hùng của nước Mỹ nhân kỷ niệm lần thứ 100 môn marathon.
Năm 2003, Dick bị một cơn trụy tim, tuy nhiên, bác sĩ cho biết chính tình trạng sức khỏe tốt nhờ tham gia thể thao thường xuyên đã cứu sống ông. Sau khi hồi phục, hai cha con Dick và Rick lại tiếp tục những cuộc đua mới. Dick vẫn khăng khăng rằng chính con trai mình mới là vận động viên điền kinh, chứ không phải ông. Dick nói: “Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng mỗi khi đứng đằng sau chiếc xe lăn của con trai, tôi cảm thấy lâng lâng khó tả. Rick là cỗ máy hoạt động của cả hai chúng tôi. Tôi cho Rick mượn thân thể mình, nhưng chính tinh thần của Rick mới là động lực thúc đẩy chúng tôi tiến về phía trước”.
Thành tích 36 năm kiên trì
Mặc dù người ta nhìn thấy Dick và Rick Hoyt trên trường đua nhiều lần, nhưng không lần nào khán giả ngừng ngưỡng phục người cha đáng kính vừa chạy vừa đẩy con mình đang ngồi trong xe lăn, gò lưng đạp xe kéo theo một chiếc xe lăn lên dốc xuống đồi, hay vừa bơi vừa kéo đứa con tật nguyền.
Rick cũng đã chứng tỏ mình hơn cả một vận động viên “đặc biệt” khi lấy xong bằng tốt nghiệp Đại học Boston và trở thành người khuyết tật bại não đầu tiên tốt nghiệp đại học. Rick làm việc tại phòng thí nghiệm máy tính của trường, nơi anh có thể hỗ trợ phát triển một hệ thống giúp những người khuyết tật có thễ giao tiếp thông qua các cử động của đôi mắt. Rick nói: “Tôi đã chứng minh cho những người khuyết tật thấy rằng họ không nhất thiết phải suốt đời ngồi yên một chỗ và nhìn cuộc sống trôi qua trước mắt. Họ cũng có thể tới trường, có việc làm và tham gia vào các hoạt động hàng ngày trong xã hội”.
Tính đến hết năm 2009, Team Holt đã tham gia cả thảy 1.009 cuộc thi, trong đó có đủ các môn, từ marathon đến ba môn phối hợp và thậm chí cuộc chạy bộ vòng quanh nước Mỹ. Đội Holt luôn về đến đích trong các cuộc đua, có khi bỏ lại phía sau hơn một nửa số vận động viên khác và đôi lần về nhất.
Đội Hoyt được tôn vinh tên tuổi vào Viện Người Thép Danh Tiếng (Ionman Hall of Fame) vào năm 2008.
Tính đến tháng Tư năm 2013, hai cha con Hoyt đã tham dự tổng cộng 1,077 cuộc chạy gay go đòi hỏi sức chịu đựng bền bỉ, trong số đó gồm có 70 cuộc đua chạy việt dã (marathon) và sáu cuộc đua tam hợp Người Thép (Ionman triathlon). Họ đã tham dự cả thảy 30 lần trong giải Boston Marathon. Ngoài ra, để bổ sung vào danh sách những thành tựu của họ, năm 1992 cha con Dick và Rick đạp xe và chạy vòng quanh nước Mỹ, hoàn thành khoảng đường dài 3,735 dặm (6,011 km) trong 45 ngày.
Khi dự thi ba bộ môn thể thao phối hợp triathlon, Dick bơi với giây cột quanh eo để kéo Rick nằm trên một xuồng phao. Qua phần đua xe đạp, Rick ngồi phiá trước một chiếc xe đạp dọc được thiết kế đặc biệt. Đối với phần chạy bộ, Dick đẩy Rick ngồi trên xe lăn.
Năm nay 2013, Dick đã là một người già 73 tuổi và Rick đã 51 tuổi nhưng mãi mãi vẫn là một đứa con tật nguyền. Mỗi lần chuyển đổi giữa các bộ môn thi từ bơi sang đạp xe đạp, từ đạp xe đạp đổi qua chạy bộ, người cha già phải thao tác thật nhanh tự tay bồng con đặt vào ghế, nai nịch an toàn, xong tiếp tục cuộc thi. Xin xem đoạn phim thật cảm động tại nối kết YouTube
httpv://www.youtube.com/watch?v=QnN5bvVtVao (Preview) .
Thú thật cùng các bạn, cứ mỗi lần xem đoạn video này, tôi không khỏi nghẹn lòng, phải ngưng gõ bàn phím chữ và ngồi thừ ra một lúc. Đây quả là một trong những đoạn video về tình cha gây xúc động nhất).
Ngày nay, hai cha con Holt -hay nói cho đúng hơn là người cha Dick Holt đã già- mỗi năm dự đua ít hơn và dành thì giờ cho các cuộc nói chuyện trước công chúng nhiều hơn. Thuở bắt đầu sự nghiệp thể thao, họ tham gia 50 cuộc đua mỗi năm nhưng bây giờ chỉ nhắm mục tiêu tham dự còn khoảng phân nửa số lượng đó mỗi năm mà thôi. Holt cha cho biết chưa có ý định hoàn toàn rút lui các cuộc thi.
Ngày 08 tháng Tư năm 2013, một bức tượng đồng vinh danh cha con Hoyt đã được khánh thành gần khởi điểm của cuộc chạy đua Boston Marathon tại Hopkinton, Massachusetts.
Do vụ khủng bố đặt bom nổ ngày 15 tháng Tư, Đội Hoyt chưa kịp hoàn tất cuộc chạy đua Boston Marathon năm 2013. Lúc vụ nổ xảy ra, họ còn cách lằn mức đích khoảng một dặm và đã bị giới hữu trách cuộc đua chặn lại cùng với hàng ngàn vận động viên khác. Họ an toàn và được một người lái xe SUV ngang qua chở họ đến khách sạn Sheraton tạm trú.
Kết luận
Tình yêu vị tha thực sự giúp con người có được sức mạnh để làm những điều không tưởng. Sở dĩ ông Dick Hoyt có đủ kiên nhẫn và nghị lực trải qua tất cả những cuộc đua đầy thử thách là vì ông đã tìm thấy mục đích cao cả trong đời là đem lại niềm vui và hạnh phúc của con trai ông. Ông không muốn để cho con mình bị xem là người thừa trong xã hội. Ông muốn cho con tham gia vào các hoạt động xã hội để giúp con cảm thấy hạnh phúc. Vì lẽ đó, ông đã luôn cố gắng hơn bao giờ hết.
“Nếu trong tim ta có một tình yêu vô điều kiện, ta có thể tìm thấy cho mình một nguồn năng lượng to lớn để thực hiện những điều không tưởng. Ta có thể vượt qua những giới hạn của bản thân và chuyển hóa mọi giới hạn đó thành điều kỳ diệu.”
Khẩu hiệu của Đội Hoyt đó là “bạn có thế” và họ chính là sự minh chứng sống khẳng định bạn có thể khi bạn quyết định làm. Thông điệp của đội Hoyt đã làm rung động mọi người.
Dù có mang trên người những khiếm khuyết về mặt thể chất hay không đi chăng nữa, chúng ta có thể học được rất nhiều từ câu chuyện của họ, hãy cho ước mơ của chúng ta một hy vọng, một cơ hội thứ hai để sống mặc cho tuổi tác có như thế nào đi chăng nữa, và hãy nhìn thế giới một cách rộng mở hơn. Câu chuyện của Rick và Dick cũng khiến cho chúng ta phải suy nghĩ lại về những gì chúng ta cho rằng “không thể” cho tới giờ và hãy thử cố gắng hết sức một lần nữa xem.
Tóm tắt về thành quả giúp con vượt lên trên số phận, Dick Holt nói: “Tôi yêu gia đình và chỉ muốn trở thành một người cha tốt nhất trong khả năng của tôi. Chỉ cần có được niềm vui khi ở bên cạnh con, được tận hưởng những giây phút đó, chúng tôi sẽ tiếp tục vượt qua được những khó khăn trở ngại phía trước”.
Qua 36 năm dài sống cho con và hy sinh cho con, ông quả xứng đáng là một trong những người cha tốt nhất thế giới.
Phan Hạnh sưu tầm.
Xin cám ơn Chúc Anh gởi
Biến Hình
Một nhà giáo dục nổi tiếng người Pháp đã tâm sự về cuộc đời của ông như sau:
Khi còn trẻ, tôi có tinh thần cách mạng và mỗi khi cầu nguyện, tôi luôn cầu xin Chúa một điều là:
“Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi thế giới này”
Khi đã lớn tuổi và nhận thấy gần quá nửa đời người trôi qua mà tôi không thay đổi được một người nào hết, nên tôi đã thay đổi lời cầu nguyện của tôi như sau: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi những người trong gia đình của con.”
Giờ đây tôi đã già và những ngày còn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nên lời cầu nguyện của tôi lại được thay đổi một lần nữa như sau: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi chính mình con.”
Và ông kết luận: “Nếu tôi biết cầu nguyện như thế này từ ngày còn trẻ thì tôi đã không uổng phí cả cuộc đời.”
(Anthony de Mello, Trích trong “The Song of the Bird”)
***
Bạn thân mến! Tin Mừng Chúa Giêsu ngày mai cũng thuật lại một cuộc biến đổi. Đó là cuộc biến đổi hình dạng của Đức Giêsu trên núi Tabor.
Trong ngày hôm đó, Ðức Giêsu đã mang theo các môn đệ thân tín của mình là các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan. Ngài đưa các ông đi riêng ra một chỗ, chỉ mình các ông thôi, tới một ngọn núi cao. Rồi Ngài biến đổi hình dạng trước mắt các ông (Luca 9:28b-36). Trong cuộc biến hình đổi dạng đó, Ngài đã cởi bỏ thân phận con người để mặc lấy Thiên Tính của Thiên Chúa. Ngài cho các ông được nhìn thấy vinh quang của Con Một Thiên Chúa, để thêm lòng tin cho các ông.
Hơn hai ngàn năm trước, Đức Giêsu đã biến hình trên núi Tabor. Cuộc biến hình của Ngài vẫn còn tiếp tục diễn ra hằng ngày cho đến ngày nay. Ngài biến hình qua bàn tay của Linh mục trong các Thánh lễ. Ngài biến hình từ tấm bánh nhỏ bé để trở thành xương thịt của Ngài. Ngài biến hình từ những giọt rượu nho để trở thành những giọt máu đào đã đổ ra trên đồi Golgotha năm nào để cứu chuộc con người.
Ngày nay Đức Giêsu cũng mang tôi và bạn đi riêng ra một chỗ. Ngài không mang tôi và bạn lên núi Tabor như mang Phêrô, Giacôbê và Gioan xưa kia, nhưng Ngài mang tôi và bạn đến trong các Thánh lễ, đến trong các giờ chầu Thánh Thể, đến trong các Bí tích mà ta lãnh nhận… nơi đó Ngài dành cho ta những giây phút thinh lặng thánh thiêng mà chỉ có một mình ta với Ngài, nơi đó Ngài cũng biến đổi hình dạng để thêm lòng tin cho ta, và cũng nơi đó, Ngài ban cho ta lòng mến, sự tin yêu cậy trông phó thác, và nhất là sức mạnh để ta bước đi theo Ngài trên bước đường lữ thứ trần gian này.
Hôm nay, Đức Giêsu mời bạn và tôi cùng “biến hình” với Ngài. Biến hình không phải là trở thành cái gì xa lạ khác thường, nhưng…
¨ biến hình là để trở về với cái tôi sâu thẳm của chính mình: “Tôi là con yêu dấu của Thiên Chúa”. Đó là ơn được làm con cái Thiên Chúa, là ơn Thánh Sủng, là ơn cao trọng nhất của người Kitô.
¨ Biến hình với Đức Giêsu là thay đổi cuộc sống của ta, là biến đổi tâm hồn ta, là mang vào lòng ta một trái tim mới, trái tim của yêu thương, của tin tưởng và cậy trông phó thác.
¨ Biến hình với Đức Giêsu là vất bỏ ý riêng của ta, là chấp nhận và vâng phục Thánh Ý Thiên Chúa, là lên đường bước đi với Chúa trong tình yêu và ân sủng Ngài ban.
¨ Biến hình với Đức Giêsu là từ giã con người tội lỗi yếu hèn của mình, là trở nên giống Ngài mỗi ngày mỗi hơn.
***
Lạy Chúa Giêsu,
Xin ban ơn giúp sức cho con
để con cũng được “biến hình” với Chúa trong cuộc sống hàng ngày, để con được trở nên giống Chúa mỗi ngày mỗi hơn, và để con cũng được Thiên Chúa Cha nói với con rằng:
“Đây là con Ta yêu dấu, Ta hài lòng về con…”
Amen.
Linh Xuân Thôn
From: Thiên Kim &
Nguyễn Kim Bằng gởi
Điều gì đang xảy ra cho người Việt ở Nga?
Thứ tư, 7 tháng 8, 2013
Cảnh sát Nga đang ráo riết tiến hành chiến dịch kiểm tra và bắt giữ người di trú lậu tại Moscow
Liên tục trong hơn một tuần qua đã diễn ra nhiều hoạt động ráo riết của cảnh sát và giới chức Nga bắt giữ những di dân bất hợp pháp tại nước này.
Mở đầu là đợt bắt giữ vào hôm thứ Hai, 29/7 sau khi giới chức trách phát hiện một khu định cư trái phép với 1.200 người Việt Nam và 200 người nhập cư lậu từ Hy Lạp, Morocco, Syria, Kyrgyzstan, Azerbaijan và Uzbekistan sinh sống.
Kế tiếp hôm 2/8, cảnh sát lại phát hiện một khu định cư bất hợp pháp khác với 1.700 người nhập cư sống tại phía bắc Moscow.
Mới nhất, tin tức cho hay khoảng 400 nhân viên cảnh sát Moscow đã thực hiện một chiến dịch kiểm tra đặc biệt tại khu chợ Sadovod vào sáng thứ Tư, ngày 7/8.
Trang điện tử báonga.com trích dẫn bản tin đăng trên trang mạng chính thức của Sở Nội vụ Moscow là “1185 người nước ngoài đã được đưa đến các đồn cảnh sát để kiểm tra khả năng phạm tội của họ, xác định tính hợp pháp việc họ đang lưu trú và lao động tại Nga”.
Trước đó hôm thứ Ba, 6/8, cảnh sát Nga cũng đã tới tiến hành kiểm tra khu chợ Liublino và đưa những người lao động không có giấy tờ hợp pháp lên xe buýt chở đi.
Một loạt các khu chợ khác như tại Dolgoprudny, vùng ngoại ô Moscow, cũng bị cảnh sát và nhân viên di trú tới kiểm tra và bắt đi khoảng 400 người “đến từ vùng Trung Á”.
Tại huyện Lenin, ngoại ô Moscow, 52 người Việt Nam đã bị cảnh sát hình sự bắt giữ, theo tin của chương trình truyền hình “Vesti” (Tin tức) hôm 5/8.
Đường dây nóng
Trao đổi với BBC Việt Ngữ, ông Hòa, một nhân viên đại sứ quán Việt Nam tại Nga cho biết, họ đang làm việc với phía chính quyền của nước sở tại trong nỗ lực để đưa số người hiện đang bị tạm giữ về Việt Nam.
Ông cho biết khi có kế hoạch cụ thể sẽ thông báo trên báo chí vì hiện nay vẫn đang tiếp tục đàm phán.
Ông cũng nói thêm hiện chưa có thông báo bằng văn bản gì cụ thể từ phía Nga về những người bị tạm giữ này.
Hiện tại Đại sứ quán Việt Nam tại Nga đã cho đăng một Thông báo khẩn trên một số trang mạng và cả Facebook về việc Nga “thông báo sẽ sớm tổ chức đưa các công dân Việt Nam bị tạm giữ tại khu lều trại về nước” và đã lập “đường dây nóng” trước tình hình này.
Và cũng trong thông báo này, phòng Lãnh sự tại Nga “đề nghị thân nhân hoặc bạn bè thân quen nếu có giữ hộ chiếu hoặc CMT của họ chuyển ngay các hộ chiếu/CMT này lên phòng lãnh sự ĐSQ, địa chỉ: 13 Большая Пироговская, liên hệ anh Minh lãnh sự ĐT: +79672618237 hoặc a. Hòa: +79150955479”.
Bất chấp động thái khá mạnh tay của chính quyền Nga, một số người Việt đang sống và làm việc tại Nga cho rằng sẽ “lại đâu vào đấy như đã từng xảy ra từ nhiều năm nay”.
Một chủ xưởng may của người Việt giấu tên nói với BBC Việt Ngữ chính ông được một cảnh sát Nga gọi điện báo cho biết về vụ bắt giữ tại chợ Sadovod vào sáng thứ Tư, ngày 7/8 và thậm chí gợi ý nếu có người quen thì có thể mang tiền tới để được giúp đỡ thả cho về.
Hãng tin AFP trích dẫn nguồn từ cảnh sát Nga nói rằng ba quan chức cao cấp trong cơ quan di trú Nga và cảnh sát đã cấu kết với các băng đảng tội phạm để đưa di dân bất hợp pháp tới Nga làm việc như ‘nô lệ’.
Cảnh sát Nga được dẫn lời nói ba quan chức Nga này đã bị sa thải và có thể bị xử lý hình sự.
Hiện những người này chưa bị tiết lộ danh tính nhưng chức vụ của họ được công bố là phó trưởng cơ quan di trú ở đông Moscow và hai phó trưởng cảnh sát khu vực ở Moscow.
Gần một tỉ euro hàng giả tịch thu tại châu Âu năm qua, chủ yếu là hàng Trung Quốc
Một cảnh chặn hàng giả. Mặt hàng khám phá là giả nhãn hiệu GENERIC
Reuters
Ủy ban châu Âu hôm 05/08/2013 loan báo, hải quan trong năm ngoái đã tịch thu được gần một tỉ euro hàng giả, chủ yếu đến từ Trung Quốc, gồm đủ loại nhất là thuốc lá nhưng cũng có cả dược phẩm.
Trong bản báo cáo thường niên, Ủy ban châu Âu nhấn mạnh rằng số lần phát hiện hàng giả trong năm 2012 vẫn ổn định ở mức 90.000 vụ, và số lượng hàng giả tịch thu được giảm mạnh, còn 39,9 triệu món so với năm 2011 là gần 115 sản phẩm giả hiệu. Tuy nhiên giá trị các món hàng tịch thu vẫn rất cao, lên đến 992 triệu euro.
Từ ba năm qua, số các vụ kiểm tra những gói hàng nhỏ gởi qua bưu điện hay qua đường chuyển phát nhanh đã tăng cao, song song với việc phát triển mua hàng qua internet. Năm 2012, gần 70% các vụ kiểm tra của hải quan là nhắm vào bưu kiện hoặc hàng chuyển phát nhanh, và gần một phần tư các vụ tịch thu bưu kiện là do có chứa dược phẩm.
Trong số các loại thuốc giả, mặt hàng Viagra là phổ biến nhất, và cũng có các loại thuốc giảm đau, thuốc chống trầm cảm, thậm chí thuốc trị ung thư.
Cũng như những năm trước đó, đại đa số các hàng hóa tịch thu được có nguồn gốc từ Trung Quốc (64,5% từ Hoa lục và 7,8% từ Hồng Kông). Tiếp theo là các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất và Bulgari. Trong số các nước thành viên Liên hiệp châu Âu khác, Hy Lạp dẫn đầu với tỉ lệ 2%.
Về mặt giá trị, Trung Quốc chiếm đến 87% tổng trị giá hàng bị tịch thu, bỏ xa nước đứng thứ nhì là Thổ Nhĩ Kỳ (4%), các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất (2,6%), Maroc (1,9%).
Thuốc lá chiếm gần 31% trong số các loại hàng giả bị tịch thu. Còn lại là “hàng linh tinh” (như bóng đèn, pin, bột giặt…) 11%, vật liệu bao bì 10%. Ngoài dược phẩm và thực phẩm, hàng giả còn là đồng hồ, quần áo, giày dép, đồ chơi trẻ em, hàng điện tử. Khoảng 90% số hàng tịch thu đã được đem đi tiêu hủy.
Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.
Gv 1, 2 ; 2, 21-23; Cl 3, 1-5.9-11; Lc 12, 13-21
Hơn một lần hay nói đúng hơn là quá nhiều lần mỗi người trong chúng ta đã nhìn, thấy, chứng kiến những người thân thương của chúng ta qua đời. Họ có thể là ông, bà, cha, mẹ, anh chị em hay người thân thuộc, bạn bè, hàng xóm …
Nếu là thân nghĩa ruột thịt, chúng ta sẽ được tận mắt để nhìn nghi thức nhập quan của người đã qua đời.
Khi qua đời, người thân sẽ tắm xác và sẽ tìm một bộ đồ đẹp nhất mặc cho người quá cố. Kèm theo đó là những vật dụng thân thương mà người quá cố hay dùng khi còn sống để bỏ vào trong quan tài theo tâm niệm là để cho người quá cố “sử dụng” hay để “kỷ niệm”. Tất cả và tất cả những gì người qua đời cả cuộc đời lao nhọc khi nằm trong quan tài không được quá khổ cái quan tài. Nghĩa là những gì quý báu thì quý chứ không thể nào bỏ vào trong quan tài chiếc xe, căn nhà … cả. Những cái gì quý như vàng, hột xoàn hay đô la thì chẳng có người sống nào dại đển độ bỏ trong quan tài để vài ba bữa đem đi chôn hay đi thiêu.
Phận người là thế đó nhưng vật chất nó làm cho người ta phải điên đảo, phải tranh giành.
Hôm nay, chúng ta được nghe lại câu chuyện hài. Chúa Giêsu đi rao giảng Tin Mừng, chắc có lẽ thấy Chúa Giêsu được ảnh hưởng nhiều trên dân nên có một người đến nhờ Chúa Giêsu chia gia tài cho gia đình của anh ta. Chúa Giêsu nghe như vậy và nói luôn : “Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử kiện hay người chia gia tài cho các anh? “
Không dừng lại ở câu nói đó, Chúa Giêsu nói tiếp : Và Người nói với họ: “Anh em phải coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, không phải vì dư giả mà mạng sống con người được bảo đảm nhờ của cải đâu.”
Chúa Giêsu quả là dễ thương, sợ người ta chậm tiêu ít hiểu nên cho họ một dụ ngôn : “Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng: “Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu! Rồi ông ta tự bảo: “Mình sẽ làm thế này: phá những cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn uống vui chơi cho đã! Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: “Đồ ngốc! Nội đêm nay, người ta sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai? Ấy kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.”
Nghe thì cũng khó nghe đó chứ ! Thế nhưng, khổ một nỗi là cái gì khó nghe thì nó là sự thật.
Chuyện vật chất phù vân chúng ta cũng đã nghe ông Cô-he-lét nói : “Phù vân, quả là phù vân. Phù vân, quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân. Quả thế, có người đã đem hết khôn ngoan và hiểu biết mà làm việc vất vả mới thành công, rồi lại phải trao sự nghiệp của mình cho một người đã không vất vả gì hết. Điều ấy cũng chỉ là phù vân và lại là đại hoạ. Chuyện gì xảy ra cho con người sau bao mối bận tâm và bao gian lao vất vả nó phải chịu dưới ánh mặt trời ?”
Ông than thở tiếp : “Phải, đối với con người ấy, trọn cuộc đời chỉ là đau khổ, bao công khó chỉ đem lại ưu phiền ! Ngay cả ban đêm, nó cũng không được yên lòng yên trí. Điều ấy cũng chỉ là phù vân !”
Quá chính xác ! Chuyện gì sẽ xảy ra sau khi nhắm mắt lìa đời.
Tâm thư của Thánh Phaolô hôm nay về những thú vui trần gian cũng quá hay : “Cứ đến đây, ta sẽ cho ngươi thử hưởng thú vui và nếm mùi hạnh phúc.” Thế nhưng cả cái đó cũng chỉ là phù vân. Tôi nói : “Cười là điên rồ. Vui là vô tích sự.”
Đúng như vậy ! Tất cả cũng sẽ chỉ là phù vân mà thôi.
Như đã nói, ngày mỗi ngày chúng ta thấy, chứng kiến cảnh ra đi của anh chị em đồng loại, của người thân. Thấy, chứng kiến nhưng những hình ảnh nấm mồ hay hủ tro có tác động gì đến ta hay không ? Chắc có lẽ là không bởi lẽ ngày mỗi ngày quanh ta và thậm chí ngay cả bản thân ta cũng vun vén, cũng tích lũy.
Có người thì tích lũy cho mình tiền, có người tích lũy cho mình danh vọng, có người tích lũy cho mình quyền lực, có người tích lũy cho mình chức vị … Tất cả những thứ đó thì ai ai cũng đi tìm và vun vén cả. Thật ra nó cũng là những nhu cầu và ước muốn bình thường của con người bởi lẽ con người vẫn mang trong mình phận người. Thế nhưng, một sự thật thật hơn những nhu cầu đó chính là khi nhắm mắt lìa đời tất cả những gì mà người ta vun vén.
Thi thoảng tôi nghe Trường Vũ hay Ngọc sơn ngân nga :
Sống trên đời này người giàu sang cũng như người nghèo khó.
Trời đã ban cho ta cám ơn trời dù sống thương đau
Mai kia chết rồi trở về cát bụi giàu khó như nhau
Nào ai biết trước số phận ngày sau ông trời sẽ trao
Này nhà lớn lầu vàng son
Này lợi danh, chức quyền cao sang
Có nghĩa gì đâu…sao chắc bền lâu
Như nước trôi qua cầu
Này lời hứa… Này thủy chung
Này tình yêu…chót lưỡi đầu môi
Cũng thế mà thôi
Sẽ mất ngày mai như áng mây cuối trời
Sống trên đời này tựa phù du có đây lại rồi lại mất.
Cuộc sống mong manh xin nhắc ai đừng đổi trắng thay đen
Nào người sang giàu đừng vì tham tiền bỏ nghĩa anh em
Người ơi xin nhớ cát bụi là ta…mai này chóng phai
Người nhớ cho ta là cát bụi trở về cát bụi
Xin người nhớ cho
Khánh Ly cũng diễn tả cái thân phận cát bụi của con người thật ngọt ngào tác phẩm “Cát Bụi” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn :
Để một mai vươn hình hài lớn dậy
Ôi cát bụi tuyệt vời
Mặt trời soi một kiếp rong chơi
Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
Để một mai tôi về làm cát bụi
Ôi cát bụi mệt nhoài
Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi
Bao nhiêu năm làm kiếp con người
Chợt một chiều tóc trắng như vôi
Lá úa trên cao rụng đầy
Cho trăm năm vào chết một ngày
Mặt trời nào soi sáng tim tôi
Để tình yêu xay mòn thành đá cuội
Xin úp mặt bùi ngùi
Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui
Cụm rừng nào lá xác xơ cây
Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy
Ôi cát bụi phận này
Vết mực nào xóa bỏ không hay
Phận người là như thế nhưng tại sao ta cứ mãi bám theo những gì mà ta sẽ mất ngày mai.
Tại sao không đi tìm cái kho tàng mà mối mọt không đục khoét, trộm cắp không đào ngạch mà lại cứ mãi mê với cái trần gian hư vô mau qua chóng tàn này.