Dân một đằng, chính quyền một nẻo’

Dân một đằng, chính quyền một nẻo’

Thứ hai, 10 tháng 2, 2014

Trong lịch sử Việt Nam, dân chở thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền

Bất cứ một chính thể nào nếu bị dân quay mặt đi và không ủng hộ sẽ không có cơ hội tồn tại, theo ý kiến của một nhà xã hội học từ Việt Nam.

Lịch sử cho thấy các chính thể cộng sản ở Liên Xô cũ và khối Đông Âu trước đây, và các nước độc tài ở Bắc Phi và Trung Đông trong Mùa Xuân Ả-rập gần đây sụp đổ vì “xa rời” nhân dân, ông Nguyễn Đức Truyến nói.

Theo ông, từng có nhiều triều đại hùng hậu ban đầu trong lịch sử Việt Nam, nhưng đã không tránh khỏi suy vong khi đánh mất sự ủng hộ của nhân dân, những người như lời Nguyễn Trãi nói là có thể “chở thuyền và cũng có thể lật thuyền”.

Trao đổi với BBC hôm 09/2/2014 từ Hà Nội, ông Nguyễn Đức Truyến, nguyên Trưởng phòng Xã hội học Văn hóa, Viện Xã hội học Việt Nam cho rằng không có một chính thể, thể chế, đảng phái chính trị nào có thể thoát khỏi một quy luật khách quan.

Họ sẽ bị đào thải nếu đặt quyền lợi tối thượng của mình lên trên quyền lợi, lợi ích của nhân dân, dân tộc và đất nước, ông nói.

Những thiết chế đã sụp đổ thực sự là những thiết chế đã xa dân…”

“Dân tộc Việt Nam nói như là tử vi ‘tôi sinh vào giờ ấy thì chẳng làm được gì nên hồn cả’, thì tôi nghĩ không đúng”

Tức là thiết chế đó chỉ hướng vào phục vụ bản thân chính thể của nó thôi, còn nó không chú ý gì đến đời sống của người dân, những nguyện vọng của người dân, cho nên dần dần người ta quay lưng lại, người ta không ủng hộ nó nữa,”

Khi người dân đã quay lại bất hợp tác với hệ thống chính trị đó, thì hệ thống chính trị đó, cho dù thế nào, cũng không thể nào giữ được, không thể ổn định được và bản thân nó tự sinh ra lủng cũng, sinh ra mâu thuẫn và đi đến tự sụp đổ.”

Ưa ổn định hơn đột biến?

Gần đây, một nhà Việt Nam học từ Sài Gòn, giáo sư Bấm Trần Ngọc Thêm nêu quan điểm cho rằng Việt Nam có xu hướng ưa một sự chuyển đổi xã hội và thể chế “từ từ, không xáo trộn” hơn là “đột biến”, có thể gây “đổ vỡ lớn” như ở phương Tây.

Hôm 31/01/2014, giáo sư Thêm, hiện là Giám đốc Trung tâm Văn hóa học Lý luận và Ứng dụng, Đại học Quốc gia TPHCM, nói với BBC:

“Đặc biệt với Việt Nam, nó là nền văn hóa âm tính, và cách biến đổi của nó là từ từ, không xáo trộn, không gây những đổ vỡ lớn. Trừ những giai đoạn xung đột bên trong bên ngoài, ví dụ như chống giặc ngoại xâm, thì nó lại là chuyện khác, còn khi nội bộ với nhau thì nó là sự biến đổi từ từ.”

Bình luận về quan điểm này, ông Nguyễn Đức Truyến nói:

Mở bằng chương trình nghe nhìn khác

“Tôi không đồng ý, vì vấn đề chứng minh cái đó thì không có gì chứng minh điều đó cả. Nhưng tôi lại nghĩ rằng người Việt Nam rất hay có đột biến, Cách mạng Tháng Tám là đột biến…

“Chúng ta không nói đến những nguyên nhân, không nói đến những yếu tố này, yếu tố kia, nhưng tại sao các nước khác vẫn còn đang trong vòng nô lệ, thì Việt Nam đã là nước đầu tiên thoát ra khỏi vòng nô lệ ngay sau thời kỳ Thế chiến thứ Hai, còn trước cả Trung Quốc?”

Tiến sỹ Truyến cho rằng dân tộc Việt Nam không phải là một ‘dân tộc cam chịu’ mà trái lại là một dân tộc ‘bất khuất’ qua suốt quá trình lịch sử quốc gia, dân tộc tới nay.

“Dân tộc Việt Nam nói như là tử vi ‘tôi sinh vào giờ ấy thì chẳng làm được gì nên hồn cả’, thì tôi nghĩ không đúng.”

Đầu năm Giáp Ngọ, tiến sỹ kinh tế Phạm Chí Dũng, một cây bút đấu tranh dân chủ từ Sài Gòn cho rằng một kịch bản “chuyển đổi êm dịu” mà ít nhiều tương tự cách nhìn của giáo sư Thêm đặt ra là rất khó thực hiện được khi chính quyền không giải quyết tận gốc các bất công xã hội.

Ông Dũng giải thích với BBC hôm 02/2/2014 rằng mô hình giải quyết điểm nóng của chính quyền từ nhiều năm về trước, hiện đã không còn phát huy tác dụng nữa.

Ông bày tỏ quan ngại rằng nhiều vụ xung đột với số đông người dân, dân oan tham gia có thể trở thành các thách đố thực sự với chế độ từ nay trở đi.

Thiếu kịch bản

Ông Dũng nói: “Tôi có cảm giác rằng chưa có một kịch bản hoàn hảo nào từ phía chính quyền được đặt ra để giải quyết những điểm nóng như vậy,

“Mặc dù lý thuyết về điểm nóng, giải quyết xung đột về điểm nóng đã đặt ra từ năm 2000, đặc biệt để giải quyết những phong trào đất đai, về dân oan đất đai, nhưng thực tế đã chứng nghiệm rằng lý thuyết giải quyết điểm nóng của các cơ quan chính quyền Việt Nam là không thành công.”

Các cuộc xuống đường ở Campuchia thu hút hàng nghìn người

Theo tiến sỹ Dũng, trong năm qua có những phong trào đấu tranh của người dân, như tại một huyện ven biển tỉnh Quảng Ngãi, đã buộc ban lãnh đạo tỉnh phải trực tiếp xuống địa phương đối thoại với dân.

Ông đặt vấn đề, nếu không có phương thức giải quyết thỏa đáng, những con số “một ngàn” như vậy có thể mở rộng thành “hàng chục ngàn” như ở Campuchia, và thậm chí tăng triển thành “cả triệu người” như ở Thái Lan, thì vấn đề sẽ thực sự trở nên rất khó giải quyết hơn cho chính quyền.

Vẫn còn hai mặt?

Đầu năm 2014, trong các thông điệp chính trị đưa ra dịp Tết, Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước và Thủ tướng Chính phủ Việt Nam đều bày tỏ quyết tâm đẩy mạnh dân chủ, chống tham nhũng và khắc phục lòng tin của người dân với Đảng Cộng sản.

Các phát biểu được đưa ra trong bối cảnh Việt Nam chuẩn bị kiểm điểm về thành tích nhân quyền tại kỳ Kiểm điểm Định kỳ Phổ quát về nhân quyền của Liên Hiệp Quốc (UPR) 2014 ở Genava, và muốn ký kết Hiệp định Đối tác Hợp tác Kinh tế Xuyên Thái Bình Dương (TPP).

Tuy nhiên, theo dõi tình hình nhân quyền ở trong nước mấy năm trở lại đây, một số nhà quan sát cho rằng chính phủ dường như vẫn còn có khoảng cách giữa nói, hứa và làm, giữa có luật và thực hiện nghiêm túc luật trên thực tế.

Mở bằng chương trình nghe nhìn khác

Hôm 6/2, nguyên Phó Chủ nhiệm thường trực Văn phòng Quốc hội, luật sư Trần Quốc Thuận nói với BBC:

“Pháp luật, chỉ vô hình thức, thì nhìn đâu cũng thấy có, nhưng mà rõ ràng khi áp dụng thì tùy tiện, pháp luật mù mờ và chưa có một điều luật bảo vệ quyền, nhân quyền của người công dân một cách thực sự.”

Theo luật sư Thuận, nhiều quyền cơ bản của người dân vẫn còn bị hạn chế, nhất là về các quyền tự do bầu cử, tự do báo chí, quyền phản biện với các chính sách luật pháp hiện hành chứ không chỉ là những dự thảo, dự án chính sách, luật pháp.

Ông nói:

“Luật pháp Việt Nam, cái mà người ta đang nói nhiều là quyền mang tính phổ quát nhất là được quyền ứng cử và bầu cử, mà bầu cử trên báo chí công khai, nhiều người cũng nói công khai rồi là ‘Đảng cử, dân bầu’, chứ không có một cuộc ứng cử thực sự ở Việt Nam.”

Phái đoàn Việt Nam “đọc báo cáo” tại UPR

Phái đoàn Việt Nam “đọc báo cáo” tại UPR

Thanh Quang, phóng viên RFA
2014-02-10

nguyentandung-305.jpg

Thứ trưởng Hà Kim Ngọc (thứ hai bên phải) trước khi trình bày báo cáo tại phiên kiểm điểm nhân quyền phổ quát tại Genève chiều ngày 5/2/2014.

Photo courtesy of nguyentandung.org

Hôm mùng 5 tháng Hai vừa rồi, theo mô tả của blogger Lâm Bình Duy Nhiên, khung trời bao phủ Trụ sở LHQ ở TP Genève hiền hòa bên hồ Leman thơ mộng bỗng mưa rơi nặng hạt tầm tã suốt buổi chiều, khi bên ngòai Trụ Sở Quốc Tế này hiện diện đông đảo các phái đoàn người Việt từ nhiều nước trên thế giới đến, trương cờ vàng, hô to những khẩu hiệu như “VN, VN tự do, dân chủ”, “Hòang Sa, Trường Sa – VN”…cùng những cuộc vận động trước đó của họ tố giác với các tổ chức nhân quyền, phi chính phủ và những nhà lập pháp nước ngòai về thực trạng nhân quyền ngày càng tồi tệ trong nước, thì bên trong Trụ sở LHQ hôm ấy – nói theo lời Shawn W. Crispin, đại diện của Ủy ban Bảo vệ Ký Giả CPJ, phái đoàn Hà Nội đang ra sức củng cố “thế thủ ngọai giao”, và, cũng giống như lần điều trần trước hồi năm 2009, các viên chức VN lần này lại ra sức “đánh lạc hướng (thế giới) về những hành động đàn áp” tiếp diễn của họ.

Tại buổi điều trần, các quan chức Hà Nội, do Thứ trưởng Ngọai giao Hà Kim Ngọc dẫn đầu, đã “thao thao bất tuyệt” về “thành tích nhân quyền  VN” mà họ cho là không ngừng cải thiện và nâng cao; đồng thời, VN “ưu tiên phát triển kinh tế-xã hội, cải thiện tư pháp, bảo vệ quyền làm người, xây dựng nhà nước pháp quyền; Ông Hà Kim Ngọc nhân tiện  khẳng định rằng VN đã đáp ứng 80% trong số 123 khuyến nghị mà các nước đề ra cho Hà Nội trong lần điều trần của VN năm 2009…

Ngọai trừ các nước “gà nhà” như TQ, Cuba đã “chúc mừng thành quả nhân quyền VN” hay “ tấm gương tươi sáng VN”, trong khi nhiều nước Á Châu, nhất là các nước ASEAN, bày tỏ “tình đoàn kết” với VN, còn thì đại đa số trong 107 quốc gia, từ Hoa Kỳ, Canada, Úc, Na Uy, Thụy Sĩ, Thụy Điện, Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Áo, Đan Mạch, Bỉ cho tới Hungarie, Serbia và cả Bra-xil khuyến nghị VN phải tôn trọng nhân quyền, những quyền tự do căn bản của người dân, bãi bỏ những điều luật mơ hồ về an ninh quốc gia, chấm dứt hành động sách nhiễu, bắt giam một cách tùy tiện nhất là những nhà bất đồng chính kiến, tôn trọng quyền của những người đang bị giam giữ, công khai số trại giam, bãi bỏ án tử hình, bảo đảm tính độc lập của tòa án…; tuân thủ các Công ước Quốc tế về các quyền Dân sự và Chính trị, khẩn trương phê chuẩn Công ước Chống Tra tấn; cho các đặc sứ LHQ tới VN tìm hiểu sự thật…Riêng Hoa Kỳ có yêu cầu thêm là VN phải trả tự do ngay tức khắc cho các tù nhân lương tâm Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Lê Quốc Quân, Trần Hùynh Duy Thức.

” Đã không chấp nhận đối thoại với dân chúng của chính nước mình thì liệu có tư cách để đối thoại với các nước khác không?
– Blogger Phạm Thanh Nghiên”

Theo giới bloggers thì trước những chất vấn của các nước xoay quanh những vấn đề vừa nói, các quan chức CSVN “trả lời như con vẹt”. Theo blogger Trịnh Hội thì “Thiệt là lạ” khi đại diện các bộ VN tham dự buổi điều trần, từ Tư Pháp, Công An cho tới Thông tin-Truyền thông, Kế hoạch-Đầu tư, “ chắc (họ) toàn là superman và superwoman (tức là siêu nhân hay sao) mà biết trước các nước hỏi gì, vì ngay sau khi có câu hỏi là họ đã soạn sẵn ngay vài trang giấy chỉ trong vài phút để trả lời”.

Nhưng, theo LS Trịnh Hội, chỉ tiếc là những câu trả lời tràng giang đại hải ấy “chẳng ăn nhập gì đến câu hỏi cả!” vì “người ta hỏi một đàng, các đại diện nhà cầm quyền VN trả lời một nẻo”, “trả lời như con vẹt, chỉ biết cầm giấy đọc thôi” làm LS Trịnh Hội “cảm thấy xấu mặt vì tôi cũng là người VN!”.

Vấn đề là, sau khi chấp nhận cũng như đưa ra nhiều hứa hẹn về các khuyến nghị này, liệu Hà Nội có thực hiện lời hứa không ? Hay vẫn chỉ hứa suông như cách nay 4 năm như trong lần điều trần trước khiến tình hình nhân quyền ở VN hiện sa sút trầm trọng ?

Nhân quyền sa sút

Nhắc tới nhân quyền VN, người ta vẫn chưa quên ông Phil Robertson, Phó Giám đốc Khu vực Á châu-TBD của Human Rights Watch họp báo ở Bangkok hôm 20 tháng Giêng vừa rồi để công bố bản phúc trình 2014 của tổ chức này, với nội dung là tình hình nhân quyền VN sa sút trầm trọng trong năm 2013 khi Hà Nội tiếp tục duy trì thể chế độc quyền độc đảng, mạnh mẽ đàn áp giới bất đồng chính kiến, bỏ tù họ qua tòa án thiếu độc lập, số tù nhân chính trị tại VN gia tăng đáng ngại, và bản Hiến pháp mới của VN chỉ nhằm duy trì quyền lực đảng. Tại cuộc họp báo, ông Phil Robertson lưu ý:

Chúng tôi thấy tình hình VN thụt lui về mặt nhân quyền. Hiện giờ, chúng tôi ước tính VN đang giam giữ từ 150 tới 200 người chỉ vì họ thực hiện những nhân quyền căn bản; họ là những tù nhân chính trị.

Cách nay chưa lâu, một bài báo của tờ Washington Post với tựa đề tạm hiểu “ Đừng cho những nước vi phạm nhân quyền vào Hội đồng LHQ” (Keep the human rights abusers off U.N. council), nêu lên nghi vấn rằng tại sao lại ban bố tư cách thành viên nhân quyền cho những nước trắng trợn vi phạm nguyên tắc nhân quyền căn bản ? Và trong số những nước vi phạm nhân quyền mà bài báo đề cập tới, có VN, vốn trong thời gian qua đã liên tục đàn áp những người đấu tranh cho nhân quyền cùng các nhà dân chủ, tôn giáo, bloggers bất đồng chính kiến.

Tại buổi hội thảo chủ đề “Trách nhiệm của VN trong vai trò thành viên Hội đồng Nhân quyền LHQ” diễn ra ngay trước khi phái đoàn VN điều trần ở Genève, Phó Giám đốc tổ chức UN Watch, ông Leon Saltiel, kêu gọi các thành viên LHQ hãy “loại VN khỏi Hội đồng Nhân quyền”, cũng giống như từng loại Lybia trước đây, vì theo ông, “VN tham gia Hội đồng Nhân quyền không phải để thúc đẩy nhân quyền mà nhằm bảo vệ họ cùng những nước thân hữu khỏi bị chỉ trích”.

docbaocao-nguyentandung-250.jpg

Thứ trưởng Hà Kim Ngọc đang chăm chú "đọc" báo cáo. Courtesy of nguyentandung.org

Qua bài “ Sắp được làm chủ rồi ! Ới 90 triệu dân ta ơi !”, blogger Tô Hải lên tiếng:

Một phái đoàn đại diện cho cái bộ máy khổng lồ diệt hết kẻ thù của giai cấp cầm quyền, bỏ tù hết những ai không chịu có chung một ý nghĩ “dạ! thưa các ông muôn năm đúng!” vừa có những lời tuyên bố cực kỳ hay ho trước toàn thể loài người tại Hội Đồng Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc. Mặc cho khắp nơi, khắp chốn đều vang lên lời mỉa mai, chửi bới và gán cho (họ) đủ mọi thứ tội bẩn thỉu nhất trên đời, như: Một “chính phủ nói dối như hát hay”, “lấy lừa bịp là quốc sách” hoặc “chính phủ VN nói có thành không, nói không thành có”; Mặc cho những lời chất vấn cụ thể về những hành động vi phạm nhân quyền, với những tên tuổi luật sư, nhà văn nhà báo, trí thức cụ thể …; Mặc cho nỗi nhục bị hơn 10 đại biểu các nước kết tội xâm phạm nhân quyền, và nhục nhất là: bị đại biểu Myanmar, nổi tiếng về quân phiệt một thời, chất vấn và khuyên nhủ nên thực thi nhân quyền ở ngay cái xứ mà ông thủ tướng (Nguyễn Tấn dũng) đã từng khuyên họ nên mở rộng dân chủ ….Mấy con vẹt được bơm cho nói trước cả tỷ người trên thế giới đấy có biết không?

Nhắc lại lời trưởng đoàn VN là thứ trưởng Ngọai giao Hà Kim Ngọc tại phiên họp UPR vừa nói rằng “ chúng tôi muốn nhấn mạnh chính sách nhất quán của Việt Nam là tăng cường đối thoại để thúc đẩy nhân quyền…Chúng tôi cam kết chủ động xây dựng, duy trì đối thoại, hợp tác và nghiêm túc thực hiện các nghĩa vụ của mình…Việt Nam sẵn sàng mở cửa cho đối thoại và hợp tác với các nước khác….”, blogger Phạm Thanh Nghiên nêu lên câu hỏi rằng “Đối thọai với ai ?”, và khẳng định:

Tôi, nhân danh một công dân Việt Nam chỉ xin phản hồi về hai chữ “đối thoại” mà ông Hà Kim Ngọc nhân danh Nhà nước cộng sản Việt Nam tuyên bố “sẵn sàng” và “cam kết” trước cộng đồng Quốc tế…Khoan nói tới sự “đối thoại” của Nhà nước CHXHCNVN với “các nước khác”. Hãy đi vào thực chất. Có hay không sự đối thoại về Nhân quyền của nhà nước với chính những công dân Việt Nam ngay trong phạm vi đất nước này? Xin trả lời ngay là: KHÔNG. Nói chính xác hơn, nhà nước chưa bao giờ dám đối mặt một cuộc đối thoại thẳng thắn, sòng phẳng với những cá nhân, những nhóm dân sự độc lập vận động cho Nhân quyền Việt Nam…Đã không chấp nhận đối thoại với dân chúng của chính nước mình thì liệu có tư cách để đối thoại với các nước khác không? Chưa kể các cuộc được gọi là đối thoại (với các nước khác) đều được dập khuôn gần như giống nhau, bằng các văn bản được soạn sẵn lôi trong túi ra đọc, khỏi cần biết câu hỏi chất vấn là gì.

Ai sẽ thay đổi vận mệnh đất nước?

Vào khi  “nhân quyền” và “quyền bày tỏ cảm tưởng” được nhắc đến nhiều nhất qua những câu chất vấn của các nước dành cho VN tại phiên điều trần UPR này, blogger Mẹ Nấm “không giấu được niềm vui vì thế giới đã nghe chúng tôi – những bloggers VN bị giới hạn quyền tự do bày tỏ của mình”.

Qua bài “Từ Tuyên bố 258 đến UPR hôm nay”, blogger Mẹ Nấm kể lại rằng sự việc bắt đầu từ hơn 100 bloggers với Tuyên bố 258 được trao tận tay cho nhiều tổ chức NGOs cũng như qua nhiều cuộc gặp gỡ, tiếp xúc và trình bày với các đại sứ, lãnh sự quán nước ngòai, cho tới những đề nghị của các nước như Thụy Điển, Đức, Đan Mạch, Hy Lạp, Úc, Phần Lan, Ái Nhĩ Lan về việc cải thiện quyền con người và quyền tự do ngôn luận, tự do bày tỏ cảm tưởng, thì hôm nay, việc giới cầm quyền VN bắt giữ bloggers – những người bày tỏ ý kiến thông qua mạng Internet, thêm một lần nữa, được nêu ra rõ ràng trước thế giới.

Tôi nghĩ về anh Điếu Cày, anh Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Trương Duy Nhất… và nhiều người khác nữa. Họ là những viên gạch lót đường, là động lực để tôi và nhiều người khác lên tiếng trong Tuyên bố 258, là động lực để chúng tôi cố gắng chứng minh cho thế giới thấy: ở Việt Nam, nhân quyền là một khái niệm được diễn giải riêng biệt với lý do “an ninh quốc gia” để chặn đứng những ý kiến trái chiều không được kiểm duyệt bởi Ban Tuyên giáo. Và hôm nay, trong phiên UPR này, ít nhất có nhiều người ở khắp nơi trên thế giới thấy rằng một khi đã tham gia vào Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, nhất định Việt Nam phải thực hiện các cam kết của mình để phù hợp với trào lưu tiến bộ chung của thế giới. Những cam kết ấy có được thực hiện hay không, không còn phụ thuộc vào các báo cáo trả lời được soạn sẵn để các cán bộ ngoại giao đọc như phát biểu trước Quốc hội nữa, mà nó sẽ được chứng minh bằng chính sự tự do của mỗi công dân Việt Nam.

” Hơn ai hết, chỉ có chúng ta, những người Việt mang trong mình dòng máu của một dân tộc can đảm và bất khuất, mới có thể làm thay đổi vận mệnh của đất nước Việt Nam mà thôi.
– Blogger Lâm Bình Duy Nhiên”

Qua bài “Genève và niềm tin vào ngày mai”, blogger Lâm Bình Duy Nhiên khẳng định rằng khó có một lập luận thỏa đáng nào có thể biện minh cho một chính phủ độc tài đã và đang chà đạp lên những quyền căn bản của người dân. Theo tác giả thì đảng cộng sản từ nhiều thập niên nay hầu như không có cải cách chính trị nào – vẫn một cơ chế lỗi thời, độc đóan, chỉ biết bảo vệ quyền lợi cùng sự tồn tại của đảng, của bộ máy cầm quyền, và bỏ mặc những yêu cầu cấp bách của dân tộc: Đó là tự do, dân chủ và quyền làm người. Tác giả nhấn mạnh rằng “Cái cốt lõi của vấn đề vẫn là quyền con người trong một chế độ cộng sản và cái quyền đó vẫn đang bị xâm phạm hàng ngày bởi một bộ máy công an hung tợn, sẵn sàng đàn áp những tiếng nói bất đồng chính kiến”. Và blogger Lâm Bình Duy Nhiên khẳng định “Hơn ai hết, chỉ có chúng ta, những người Việt mang trong mình dòng máu của một dân tộc can đảm và bất khuất, mới có thể làm thay đổi vận mệnh của đất nước Việt Nam mà thôi”.

Madrid phát lệnh truy nã Giang Trạch Dân : Bắc Kinh nổi giận

Madrid phát lệnh truy nã Giang Trạch Dân : Bắc Kinh nổi giận

Cựu chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân và cựu Thủ tướng Lý Bằng - REUTERS /Andrew Wong

Cựu chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân và cựu Thủ tướng Lý Bằng – REUTERS /Andrew Wong

Tú Anh

RFI

Chính quyền Trung Quốc tuyên bố « bất bình » sau khi tòa án Tây Ban Nha xác nhận đã gửi lệnh truy nã ông Giang Trạch Dân, cựu chủ tịch Trung Quốc về tội « diệt chủng », áp bức người Tây Tạng.

Trong khuôn khổ điều tra chính sách « diệt chủng » mà Trung Quốc tiến hành tại Tây Tạng trong hai thập niên 1980-1990, thẩm phán thụ lý hồ sơ Ismael Moreno, ngày hôm qua 10/02/2014 đã xác nhận đã gửi lệnh truy nã quốc tế mà đối tượng là cựu chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân và cựu thủ tướng Lý Bằng.

Thẩm phán Ismael Moreno đã tuân theo phán quyết của Tòa án quốc gia ngày 18/11/2013, theo đó có nhiều « chứng cớ » hai nhà cựu lãnh đạo Trung Quốc « can dự » vào những hành vi bị nguyên đơn thưa kiện. Mỗi người đều có trách nhiệm về « chính trị và quân sự » trong giai đoạn điều tra kể trên.

Vụ kiện lãnh đạo Trung Quốc do Ủy ban Ủng hộ Tây Tạng CAT và tổ chức Mái Nhà Tây Tạng đứng đơn nhắm vào năm lãnh đạo Trung Quốc mà đứng đầu là Giang Trạch Dân, Lý Bằng và đến tháng 11/2013 thì mở rộng đến Hồ Cẩm Đào, vừa hết quyền miễn nhiễm bảo vệ chủ tịch nước.

Tư pháp Tây Ban Nha thẩm định là có thẩm quyền điều tra vì hai lý do : thứ nhất, một trong những nguyên đơn là một người tỵ nạn Tây Tạng nhưng mang quốc tịch Tây Ban Nha, ông Thubten Wangchen. Lý do thứ hai là tòa án Trung Quốc cho đến giờ vẫn chưa chấp thuận điều tra theo yêu cầu của nạn nhân.

Hôm nay 11/02/2014, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Trung quốc Hoa Xuân Oánh tuyên bố « rất bất bình và kiên quyết chống lại các hành động » mà bà gọi là « sai lầm » của tư pháp Tây Ban Nha. Bắc Kinh lên tiếng yêu cầu Madrid giải thích.

Cũng dựa vào tinh thần « công lý phổ quát » và lệnh truy nã quốc tế, mà vào tháng 11 năm 1998, thẩm phán Tây Ban Nha Baltasar Garzon đã bắt nhà cựu độc tài Chi lê Augusto Pinochet tại Luân Đôn suốt nhiều tháng dài. Đến tháng 3 năm 2000, với lý do tuổi già sức yếu, tướng Pinochet mới được hồi hương.

Chính quyền Tây Ban Nha chuẩn bị thông qua một dự luật « hạn chế thẩm quyền phổ quát » của tư pháp liên quan đến những vụ kiện tương tự. Dự luật này, nếu được Quốc hội biểu quyết trang ngày hôm nay, sẽ có giá trị hồi tố đối với trường hợp truy nã các lãnh đạo Trung Quốc.

Thủ tục truy nã phải « đình hoãn »để xem xét lại cho đến khi chứng minh được là đã « tôn trọng mọi điều kiện quy định ». Amnesty International (Ân xá Quốc tế) chỉ trích mạnh dự luật giới hạn thẩm quyền thẩm phán của chính phủ Tây Ban Nha.

 

Biển Đông : Mỹ lại chống việc dùng võ lực để áp đặt chủ quyền

Biển Đông : Mỹ lại chống việc dùng võ lực để áp đặt chủ quyền

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry nhân kỳ dự hội nghị ASEAN tại Brunei - Reuters

Ngoại trưởng Mỹ John Kerry nhân kỳ dự hội nghị ASEAN tại Brunei – Reuters

Trọng Nghĩa

RFI

Kể từ ngày 13/02/2014 tới đây, Ngoại trưởng Mỹ John Kerry lại lên đường công du châu Á với các chặng ngừng tại Seoul, Bắc Kinh, và Jakarta. Hồ sơ Biển Đông chắc chắn là một điểm nóng trong chương trình nghị sự của người lãnh đạo ngành ngoại giao Mỹ.

Chuyến công du châu Á của Ngoại trưởng Mỹ diễn ra vào lúc khẩu chiến Mỹ Trung vẫn tiếp diễn về tính chấp phi pháp của đường lưỡi bò mà Bắc Kinh dùng để khoanh vùng chủ quyền của họ trên Biển Đông và các động thái quyết đoán của Trung Quốc nhằm áp đặt yêu sách biển đảo của mình.

Trong buổi họp báo thường kỳ tại Washington vào hôm qua, bà Marie Harf, Phó Phát ngôn viên bộ Ngoại giao Mỹ đã nhắc lại rằng Ngoại trưởng John Kerry sẽ công du châu Á từ ngày 13 đến 18 tháng 2, và sẽ lần lượt ghé Seoul, Bắc Kinh, Jakarta rồi Abu Dhabi.

Trả lời câu hỏi của một nhà báo về nội dung các vấn đề mà ông Kerry có thể bàn bạc với Trung Quốc, bà Marie Harf chưa cho biết cụ thể những cho rằng ngoại trưởng Mỹ sẽ nhắc lại quan điểm chống lại việc dùng sức mạnh để giải quyết tranh chấp chủ quyền tại Biển Đông, từng được ông Danny Russel Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đặc trách châu Á Thái Bình Dương trình bày trước Tiểu ban Châu Á – Thái Bình Dương thuộc Ủy Ban Đối ngoại Hạ viện Mỹ vào tuần trước.

Riêng về phản ứng của Trung Quốc trước nhận định công khai của ông Russel về tính chất không phù hợp với luật pháp quốc tế của tấm bản đồ 9 đường gián đoạn được Bắc Kinh dùng làm cơ sở để đòi chủ quyền trên Biển Đông, Phó phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Mỹ cũng nhắc lại tuyên bố của ông Russel theo đó « tính chất khiêu khích trong một số hành động của Trung Quốc đã làm nảy sinh nhiều mối quan ngại trong vùng về ý đồ lâu dài của Trung Quốc ».

Riêng về tấm bản đồ đường lưỡi bò, bà Harf cho biết là trợ lý Ngoại trưởng Mỹ đã xác định rằng : « Căn cứ theo luật quốc tế, mọi đòi hỏi chủ quyền trên Biển Đông, như đường chín đoạn của Trung Quốc, phải lấy cơ sở từ các thực thể lãnh thổ đã được Luật Biển Liên Hiệp Quốc quy định, và luật quốc tế phải là cơ sơ duy nhất có giá trị để đòi hỏi chủ quyền trên Biển Đông ».

Thuê côn đồ bắn dân oan Văn Giang?

Thuê côn đồ bắn dân oan Văn Giang?

Mặc Lâm, biên tập viên RFA, Bangkok
2014-02-11

Dân Văn Giang bện rơm làm khiên chắn chống đạn hoa cải của bọn xã hội đen

Dân Văn Giang bện rơm làm khiên chắn chống đạn hoa cải của bọn xã hội đen

Hình: danluan.org

Sáng hôm nay bà con nông dân xã Phụng Công Huyện Văn Giang tiếp tục ra đồng để giữ đất bất kể ngày hôm qua một số xã hội đen đã ngang nhiên dùng súng hoa cà hoa cải bắn vào họ khiến 5 người bị thương trong đó một người vẩn còn nằm cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức. Vào lúc 3 giờ chiều, một nông dân đang có mặt tại ruộng cho chúng tôi biết:

Bà con đang tập trung gần chỗ các gia đình có đất đang bị lấy thực hiện dự án thì chúng nó dùng súng hoa cà hoa cải nó bắn vào bà con ở xã Phụng Công. Có 5 người bị trúng đạn và một trường hợp đang cấp cứu tại bệnh viện Việt Đức tương đối nặng còn 4 người đã xuất viện về nhà. Chính quyền địa phương không ai ra nói chuyện gì cả coi như nó phớt lờ để bọn chúng dùng súng bắn vào bà con nông dân xã Phụng Công vào chiều hôm qua.

Sáng nay bà con tiếp tục ra giữ đất nhưng chúng nó lại mang súng ra dọa nạt dân. Việc dùng súng của Ecopark làm sao như thế được? Chúng tôi là nông dân đã tránh tiếng nổ vì nó ít nhiều sẽ vi phạm pháp luật như vụ của anh Vươn nên chúng tôi đã tránh rồi. Lúc trưa này chúng lấy một bao tải súng nữa vá phân phối với nhau để manh động với bà con đấy.

Bà Lê Hiền Đức, người được dân oan nhiều tỉnh thành khắp nước dựa vào để lên tiếng nỗi oan ức của họ cho chúng tôi biết việc bà gọi cho công an và được họ trả lời như sau:

Sáng nay bà con nói với tôi rằng chúng nó đang cho xe chở đến mấy chục khẩu súng nữa không biết súng hoa cải hay hoa cà gì. Bằng một cách nhanh nhất là tôi gọi diện cho Bộ Công an. Một lúc sau có cán bộ của Bộ Công an trả lời tôi rằng không phải công an đâu mà là xã hội đen do công ty Việt Hưng nó thuê đấy. Nó không mặc sắc phục thì cứ cho nó là xã hội đen đi, nhưng xã hội đen nó dùng súng nó bắn dân thì đấy là trách nhiệm của công an phải bảo vệ tình mạng người dân.

Cho tới gần 5 giờ chiều hơn ba trăm bà con vẫn còn ngồi tại khu đất của mình để trực chiến trong khi bọn người xã hội đen vẫn có mặt và lởn vởn chung quanh mọi người mà chính quyền vẫn không có một hành động nào bảo vệ cho người dân cả.

 

Việt Nam bị Ủy ban Bảo vệ Nhà báo xếp vào danh sách các nước rủi ro nhất đối với báo chí trong năm 2013

Việt Nam bị Ủy ban Bảo vệ Nhà báo xếp vào danh sách các nước rủi ro nhất đối với báo chí trong năm 2013

Blogger Phạm văn Hải tức Anh ba Sài Gòn trước khi bị bắt năm 2010.

Blogger Phạm văn Hải tức Anh ba Sài Gòn trước khi bị bắt năm 2010.

Ảnh: internet

Thụy My

RFI

Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ) trong thông báo hôm qua 06/02/2014 lần đầu tiên đã tính thêm không gian mạng khi công bố danh sách các quốc gia hạn chế tự do báo chí mà tổ chức này gọi là « sự xói mòn sâu sắc về tự do trên internet » – một lãnh vực quan trọng đối với các nhà báo trên toàn thế giới. Việt Nam bị xếp vào danh sách các nước rủi ro nhất cho các nhà báo trong năm 2013, cùng với Ai Cập, Bangladesh, Syria.

Các nước còn lại trong danh sách là Nga, Thổ Nhĩ Kỳ, Ecuador, Liberia, Zambia. Giám đốc điều hành của CPJ, Joel Simon tuyên bố : « Bạo lực và trấn áp tiếp tục là mối đe dọa lớn nhất đối với các nhà báo trên thế giới, nhưng kiểm duyệt trên mạng và giám sát một cách quy mô của chính quyền cũng ngăn trở các luồng thông tin trên toàn cầu ».

Các cơ sở để lập ra danh sách này, trước hết là sự xuống cấp của nhiều chỉ tiêu trong đó có những trường hợp tử vong và kiểm duyệt ở Ai Cập. Kế đến là những quy định mới nhằm bóp nghẹt tự do ngôn luận tại Việt Nam, Nga, Ecuador, Liberia, Zambia ; việc sa thải các nhà báo ở Thổ Nhĩ Kỳ theo lệnh của chính phủ ; bạo lực nhắm vào các phóng viên ở Bangladesh, Nga và tỉ lệ tăng vọt các vụ bắt cóc ở Syria. Cuối cùng là việc đàn áp báo chí trực tuyến tại Nga, Việt Nam và Bangladesh.

Riêng về Việt Nam, theo nhận xét của CPJ, việc trấn áp các blogger bắt đầu từ năm 2008 lại càng tăng lên trong năm 2013. Tại châu Á, Việt Nam đứng hàng thứ hai chỉ sau Trung Quốc về số nhà báo bị giam giữ, trong đó có ông Nguyễn Văn Hải tức blogger Điếu Cày, người được CPJ trao tặng giải thưởng Tự do Báo chí Quốc tế năm 2013.

Ủy ban Bảo vệ Nhà báo dẫn ra việc hồi tháng Giêng năm 2013, năm blogger cộng tác thường xuyên với trang tin Dòng Chúa Cứu Thế đã bị lãnh những bản án tù nặng nề cộng với một thời gian quản thúc về các tội danh chống Nhà nước. Đến giữa năm, các blogger Trương Duy Nhất, Phạm Viết Đào và Đinh Nhật Uy bị bắt vì các hoạt động viết blog « lạm dụng tự do dân chủ ». Vào tháng 10/2013, Đinh Nhật Uy bị kết án 15 tháng tù treo và một năm quản thúc, còn hai blogger nổi tiếng trên vẫn đang bị giam giữ. Blogger Nguyễn Hoàng Vi bị đánh đập và đối xử thô bạo, còn blogger Lê Anh Hùng bị cưỡng bức đưa vào một cơ sở tâm thần.

Bản thông cáo của CPJ nhận định, do Việt Nam không có báo chí tư nhân, nên không gian mạng là nơi duy nhất để đưa ra các chỉ trích. Các nỗ lực của chính quyền nhằm dập tắt các tiếng nói phê bình được thể hiện trong một nghị định có hiệu lực từ ngày 01/09/2013 nhắm vào các blogger và những người sử dụng mạng xã hội. Nghị định 72 về quản lý, cung cấp, sử dụng internet và thông tin trên mạng cấm những người sử dụng internet dẫn liên kết hoặc đưa lại thông tin từ truyền thông quốc tế, hạn chế nội dung mà các công ty nước ngoài được phép đưa lên trang web tại Việt Nam.

Đội ngũ biên tập trang Dân Làm Báo – mà các thành viên đều ẩn danh, trong một email gởi đến CPJ cho biết tất cả đều lo sợ bị bắt giam, và mỗi blogger tại Việt Nam đều phải đối mặt với mối đe dọa này từng ngày, từng giờ. Theo họ, đây là biện pháp được sử dụng nhằm ngăn chận mạng lưới blogger phát triển.

 

Việt Nam thuộc nhóm có tự do báo chí suy giảm nhất: CPJ

Việt Nam thuộc nhóm có tự do báo chí suy giảm nhất: CPJ

RFA
2014-02-06

 

map-for-press-freedom

Bản đồ tự do báo chí của CPJ, màu đen là xấu nhất

CPJ web

Ủy ban Bảo vệ Ký giả- CPJ xếp hạng Việt Nam vào nhóm những quốc gia mà tự do báo chí bị suy giảm nhiều nhất trong năm 2013 vừa qua.

Hôm qua ngày 6 tháng 2, CPJ lên tiếng cho hay hoạt động theo dõi trên diện rộng của Hoa Kỳ, rồi những luật lệ giới hạn cũng như làn sóng tấn công mạng trên khắp toàn cầu khiến cho tự do báo chí mạng bị giới hạn đáng kể trong năm 2013.

Đây là lần đầu tiên CPJ đưa hoạt động mạng vào danh sách những quốc gia hạn chế tự do báo chí mà theo tổ chức này đó là sự sói mòn dữ dội quyền tự do trong lĩnh vực Internet.

CPJ nói rõ những quốc gia nơi mà quyền tự do báo chí bị giảm đi nhiều nhất trong năm 2013 gồm có Ai Cập, Bangladesh, Syria và Việt Nam.

CPJ cho biết tình trạng cấm đoán đối với các blogger độc lập ở Việt Nam bắt đầu từ hồi năm 2008 đã gia tăng trong năm ngoái.

CPJ nói ở khu vực Châu Á, Việt Nam chỉ đứng sau Trung Quốc về số nhà báo bị cầm tù. Trong số này có blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải được CPJ trao giải Tự do Báo chí Quốc tế năm 2013.

Theo CPJ ở Việt Nam không có báo chí tư nhân, nên không gian mạng là nơi duy nhất để đưa ra những phê phán, chỉ trích mà thôi. Để đối phó với những blogger và các mạng xã hội, chính quyền Việt Nam đã ra nghị định có hiệu lực hồi đầu tháng giêng năm ngoái, nhắm đến những đối tượng đó.

BÀI GIÁO LÝ CỦA ĐTC PHANXICÔ VỀ BÍ TÍCH THÁNH THỂ

BÀI GIÁO LÝ CỦA ĐTC PHANXICÔ VỀ BÍ TÍCH THÁNH THỂ

Tác giả: GLV. Phạm Xuân Khôi (chuyển ngữ)

Thánh Lễ là tột đỉnh của hành động cứu độ của Thiên Chúa, Chúa Giêsu biến Mình thành tấm bánh bị bẻ ra cho chúng ta, đổ trên chúng ta tất cả lòng thương xót và tình yêu của Người, để đổi mới tâm hồn chúng ta, cuộc sống chúng ta và cách thức chúng ta liên hệ với Người và với tha nhân.”

Dưới đây là bản dịch bài Giáo Lý ĐTC Phanxicô ban hành ngày 5 tháng 2 năm 2014 trong buổi Triều Yết Chung được tổ chức tại Quảng Trường Thánh Phêrô.  Hôm nay ĐTC dạy về Bí Tích Thánh Thể

* * *

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Hôm nay tôi sẽ bàn về Bí Tích Thánh Thể.  Bí Tích Thánh Thể cùng với Bí Tích Rửa Tội và Thêm Sức là trọng tâm của việc “khai tâm Kitô giáo”, và là nguồn mạch của chính đời sống Hội Thánh. Thực ra, từ Bí Tích Tình Yêu này phát sinh mọi con đường đích thực của đức tin, sự hiệp thông và làm nhân chứng.

Điều mà chúng ta thấy khi tụ họp lại để cử hành Bí Tích Thánh Thể, Thánh Lễ, làm cho ‎chúng ta cảm nhận được những gì chúng ta đang sống.  Ở trung tâm của nơi dành để cử hành là bàn thờ, là một cái bàn được phủ bằng một khăn trải bàn, và điều này làm cho chúng ta nghĩ đến một bữa tiệc. Trên bàn có một cây Thánh Giá, ám chỉ rằng trên bàn thờ ấy hy tế của Đức Kitô được hiến dâng: Người là lương thực thiêng liêng mà chúng ta nhận được ở đó, dưới hình bánh và rượu.  Bên cạnh bàn thờ có giảng đài, là nơi công bố Lời Chúa: và điều này cho thấy rằng chúng ta tụ họp lại để nghe Chúa, là Đấng nói qua Thánh Kinh, và do đó lương thực nhận được cũng là Lời của Người.

Lời Chúa và Bánh trở nên một trong Thánh Lễ, như trong Bữa Tiệc Ly, khi tất cả các lời của Chúa Giêsu, tất cả các dấu chỉ mà Người đã thực hiện, được cô đọng trong việc bẻ bánh và dâng chén rượu, diễn tả trước hy tế Thập Giá của Người, và trong những lời này: “Các con hãy cầm lấy mà ăn, này là cơ Mình Thầy… Các con hãy cầm lấy mà uống, này là Máu Thầy.”

Cử chỉ mà Chúa Giêsu đã làm trong Bữa Tiệc Ly là lời tạ ơn tột bậc của Người dâng lên Chúa Cha vì tình yêu và lòng thương xót của Ngài.  “Tạ Ơn” trong Hy Lạp được gọi là “Eucharista (Thánh Thể).”  Và vỉ thế Bí Tích này được gọi là Thánh Thể, là lời tạ ơn tối cao dâng lên Chúa Cha, Đấng đã yêu thương chúng ta quá độ đến nỗi ban Con của Ngài cho chúng ta vì yêu.  Đó là lý do tại sao từ Thánh Thể gồm tóm tất cả cử chỉ ấy, là cử chỉ của Thiên Chúa và đồng thời cũng là cử chỉ của con người, cử chỉ của Chúa Giêsu Kitô, Đấng là Thiên Chúa thật và là người thật.

Vì vậy, việc cử hành Thánh Lễ cỏn hơn một bữa tiệc bình thường rất nhiều: đó là tưởng niệm cuộc Vượt Qua của Chúa Giêsu, mầu nhiệm trung tâm của ơn cứu độ.  “Tưởng niệm” không chỉ là một sự nhớ lại, sự tưởng nhớ đơn giản, nhưng có nghĩa là mỗi khi chúng ta cử hành Bí Tích này, chúng ta thông phần vào Cuộc Khổ Nạn, Cái Chết và sự Phục Sinh của Đức Kitô.  Thánh Lễ là tột đỉnh của hành động cứu độ của Thiên Chúa, Chúa Giêsu biến Mình thành tấm bánh bị bẻ ra cho chúng ta, Người đổ trên chúng ta tất cả lòng thương xót và tình yêu của Người, để đổi mới tâm hồn chúng ta, cuộc sống chúng ta và cách thức chúng ta liên hệ với Người và với tha nhân.  Chính vì lý do này mà thường khi chúng ta tiếp cận Bí Tích này, chúng ta nói là “nhận sự Hiệp Thông (Hiệp Lễ)” để “hiệp thông”: điều này có nghĩa là nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, việc thông phần vào bàn tiệc Thánh Thể làm cho chúng ta nên đồng hình đồng dạng với Đức Kitô một cách độc đáo và sâu xa, cho chúng ta được nếm trước lúc này sự hiệp thông trọn vẹn với Chúa Cha, đặc trưng cho bữa tiệc trên trời, nơi mà cùng với tất cả các Thánh chúng ta sẽ có được niềm vui khôn tưởng là chiêm ngắm Dung Nhan Thiên Chúa cách trực diện.

Các bạn thân mến, tôi không bao giờ có thể cảm tạ Thiên Chúa đủ vì hồng ân mà Ngài đã ban cho chúng ta trong Bí Tích Thánh Thể!  Đó là một hồng ân tuyệt vời và vì thế việc đi dự Thánh Lễ Chúa Nhật là điều rất quan trọng.   Đi dự Thánh Lễ không chỉ để cầu nguyện, nhưng để Rước Lễ (nhận sự Hiệp Thông), bánh là Thân Thể Chúa Giêsu Kitô, là Đấng cứu chúng ta, tha thứ cho chúng ta, liên kết chúng ta với Chúa Cha.  Thật là tốt đẹp khi làm điều này!  Và mỗi Chúa Nhật chúng ta đi dự Lễ, bởi đó là ngày Phục Sinh của Chúa.  Đó là lý do tại sao Chúa Nhật rất quan trọng đối với chúng ta.  Và với Bí Tích Thánh Thể chúng ta cảm thấy thuộc về Hội Thánh, thuộc về Dân Thiên Chúa, thuộc về Thân Thể của Thiên Chúa, là Đức Chúa Giêsu Kitô.  Chúng ta sẽ không bao giờ ngừng thu nhận tất cả mọi giá trị và sự phong phú của nó.  Vậy chúng ta hãy cầu xin Người cho Bí Tích này có thể tiếp tục duy trì sự hiện diện sống động của Người trong Hội Thánh và hình thành cộng đồng của chúng ta trong đức ái và sự hiệp thông, theo trái tim của Chúa Cha.  Và điều này được thực hiện trong suốt cuộc đời của chúng ta, nhưng bắt đầu được thực hiện từ ngày Rước Lễ Lần Đầu.  Việc chuẩn bị tốt cho trẻ em Rước Lễ Lần Đầu là điều rất quan trọng, và mỗi em đều phải làm thế, bởi vì nó là bước đầu tiên của việc thuộc về Đức Chúa Giêsu Kitô cách bền vững này, sau Bí Tích Rửa Tội và Thêm Sức.

Phaolô Phạm Xuân Khôi chuyển ngữ

http://giaoly.org/vn/

McDonald’s mở nhà hàng đầu tiên ở Việt Nam

McDonald’s mở nhà hàng đầu tiên ở Việt Nam

06.02.2014

McDonald’s, chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh lớn nhất thế giới, sẽ ra mắt lần đầu tiên tại Việt Nam vào cuối tuần này.

McDonald’s sẽ mở một nhà hàng vào ngày 8 tháng 2 tại thành phố Hồ Chí Minh, nơi mà họ sẽ cạnh tranh với các đối thủ khác như Burger King và KFC.

Việt Nam là thị trường Đông Nam Á mới đầu tiên của McDonald’s trong 20 năm qua kể từ khi McDonald’s mở nhà hàng ở Brunei vào năm 1992, theo lời bà Linda Ming, giám đốc truyền thông của công ty ở Singapore cho biết.

Ông Nguyễn Bảo Hoàng, giám đốc công ty đối tác địa phương Good Day Hospitality và là con rể của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, cho biết ông có kế hoạch mở thêm khoảng 100 chi nhánh McDonald’s trong vòng 10 năm tới.

Giới chuyên gia nhận định việc mở 100 nhà hàng McDonald’s trong 10 năm tới là khả thi, vì mức thu nhập của người dân Việt Nam vẫn đang tăng lên đều đặn trong những năm qua. Họ nói rằng McDoanld’s sẽ thu hút trẻ em là chính vì đây là nơi lý tưởng để tổ chức những bữa tiệc sinh nhật.

Việt Nam tăng trưởng kinh tế trung bình ở mức 6,6% trong thế kỷ này, với mức thu nhập bình quân đầu người tăng 4 lần từ 402 USD vào năm 2000 lên đến gần 1900 USD vào năm 2013, theo Quỹ Tiền tệ Quốc tế.

Chính quyền lại thất hứa

Chính quyền lại thất hứa

Thanh Quang, phóng viên RFA
2014-02-05

nhc-305

Việc chính quyền Việt Nam thất hứa với con, cháu của tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Cầu, với sự chứng kiến của Hiệu trưởng Trường Tiểu học An Minh Bắc 4, Huyện U Minh Thượng, tỉnh Kiên Giang, một lần nữa, cho thấy tình trạng bội ước cố hữu của giới công lực, cầm quyền trong nước.

Buồn đến không ăn Tết nỗi

Như vậy là niềm vui khôn cùng “như đi trên mây chứ không phải ở dưới đất” của con cháu người tù thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu vào những ngày trước Tết Giáp Ngọ trông đợi ông về ăn Tết giờ đã trở thành nỗi buồn vô tận khi người cha-ông nội-ông ngọai thương yêu của họ vẫn biệt tâm!

Từ Sài Gòn, cô Nguyễn Thị Anh Thư, con gái tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Cầu, than rằng:

“Con buồn đến nỗi mấy ngày Tết con không ăn gì được, không đi đâu cũng như không gọi điện cho ai. Buồn nhiều lắm. Mấy chị em con bị bệnh hết trơn. Gia đình em Bích ở dưới Kiên Giang cũng bệnh. Mấy cháu – con của Bích – chờ ông về, chờ hết ngày này tới ngày khác. Bữa nay con mới hơi nguôi ngoai, mới ngồi dậy nỗi, chứ mấy bữa trước con nằm vùi luôn, không muốn gì nữa hết trơn. Buồn dữ lắm!”

Từ U Minh Thượng, Kiên Giang, con trai của cựu Đại Úy Nguyễn Hữu tên Trần Ngọc Bích (mang họ của bố dượng) cũng bày tỏ nỗi xót xa:

” Mấy chục năm trước thì trông; còn năm nay họ hứa họ thả ba thì lại càng trông. Nhưng cuối cùng ba không được về nên gia đình, ai cũng buồn, không ăn Tết nỗi.
Con trai tù nhân Nguyễn Hữu Cầu”

“Họ hứa họ thả ba trước Tết mà bay giờ không thả. Năm nay gia đình con không ăn Tết gì đâu! Buồn quá buồn. Năm nào thì cũng trông ba, trông riết, trông cho tới Tết rồi trông hết ngày lễ này tới ngày lễ khác xem ba có được về không. Mấy chục năm trước thì trông; còn năm nay họ hứa họ thả ba thì lại càng trông. Nhưng cuối cùng ba không được về nên gia đình, ai cũng buồn, không ăn Tết nỗi. Tội nghiệp đứa con gái của con trông ông trở về, rồi ông không về nên nó khóc, cứ buồn hòai ! Cả gia đình trông, con cũng trông ba về, nhưng cuối cùng ba không về (khóc)!”

Tại sao lại phải nói dối?

Trước tình cảnh như vậy, cháu nội ông Nguyễn Hữu Cầu là Trần Phan Yến Nhi, 14 tuổi, không cầm được nước mắt trong khi ngày đêm vẫn cứ trông đợi ông nội về.

Blog Dân Làm Báo trích dẫn lời cháu Trần Phan Yến Nhi kể lại rằng sau khi “hai bác công an bảo là: Cháu cứ an tâm, ông cháu sẽ về ăn tết với gia đình… Ông cháu sẽ về trước tết…”, cháu Yến Nhi “mừng không thể nào tả nổi”, rồi chờ 1 tuần, rồi 2 tuần, rồi bước sang những ngày Tết Giáp Ngọ, nhưng “cháu chẳng thấy Ông đâu!”. Cháu Trần Phan Yến Nhi buồn bã:

Cháu Yến Nhi

Cháu Yến Nhi

“Chờ đợi cháu thấy nó dài thê thảm quá vậy mà 38 năm ở tù của Ông không biết nó dài ra sao? Mỗi lần cháu nghe chuông điện thoại của Cha cháu reo là cháu hồi hộp vì chắc có lẽ đó là có người báo cho Cha và cháu để đi đón Ông về, nhưng lần nào cũng tuyệt vọng.

Từ lúc cháu gặp và nghe hai bác công an nói vậy không đêm nào cháu ngủ được yên giấc vì trông Ông về và thương cho Ông cháu quá. Cháu và Mẹ đã chuẩn bị bánh tét, chuối khô và đặc biệt là cốm dẹp Ông cháu rất thích ăn, nhưng bánh tét và chuối khô Ông cháu ăn được còn cốm dẹp thì chắc Ông ăn không được vì Ông chỉ còn 1 chiếc răng làm sao Ông ăn được. Tội cho Ông quá Ông ơi, mỗi lần cháu nhìn những thứ này cháu không cầm được nước mắt…”

” Cháu nhớ như in những lời hai bác công an nói là Ông sẽ về trước Tết, nhưng… Cháu đi học thầy, cô bảo là không được nói dối, cháu đã không biết nói dối nhưng tại sao cháu lại phải nhận được lời nói dối.
Cháu nội tù nhân Nguyễn Hữu Cầu”

Nhưng rồi cháu Yến Nhi xem chừng như không tránh được dỗi hờn:

“Cháu nhớ như in những lời hai bác công an nói là Ông sẽ về trước Tết nhưng lúc đó có lẽ cháu mừng quá cho nên cháu quên hỏi hai bác công an là: “ Trước tết năm nào Ông cháu mới về…?”. Cháu đi học thầy, cô bảo là không được nói dối, cháu đã không biết nói dối nhưng tại sao cháu lại phải nhận được lời nói dối.”

Dư luận bất bình

Qua bài “Thủ tướng không biết gì cả ?!”, nhà báo Nguyễn Ngọc Già nhận xét rằng “Thông tin tù nhân lương tâm xuyên thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu, 67 tuổi, không được trả tự do để về ăn tết như giới cầm quyền hứa, không làm “người lớn” ngạc nhiên, nhưng quả thật nó trở thành điều quá bất nhẫn với cô bé Trần Phan Yến Nhi – cháu nội ông Cầu”.

Nhà báo Đỗ Minh Tuyên bày tỏ bất bình về chuyện “Tù nhân thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu vẫn chưa được trả tự do sau những hứa hẹn tốt đẹp của nhà cầm quyền CSVN ”, và nêu lên câu hỏi rằng “Tại sao lại lừa dối một đứa trẻ và hành xử tàn tệ đối với một tù nhân lương tâm gần như đã trở thành một phế nhân – người đã vì cuộc sống an bình của đồng bào mình và tương lai của quê hương đất nước đã phải trãi qua cuộc đời hơn một phần ba thế kỷ sau những chấn song sắt đầy khắc nghiệt?”.

Tình cảnh của người tù thế kỷ này cùng nỗi mong nhớ, đợi chờ của con, cháu ông khiến cựu tù nhân chính trị Nguyễn Bắc Truyển từng ở tù chung với ông Nguyễn Hữu Cầu phản ứng:

“Khi cháu Bích hỏi tôi về việc này thì tôi có nói với cháu Bích là khi nào thấy cha con ra thì hãy biết chớ còn bây giờ chúng ta không thể nào tin vào lời nói của họ được. Bởi vì trong quá trình mấy chục năm nay thì họ đã hứa hẹn nhiều rồi, nhưng hòan tòan có nhiều điều họ không thực hiện. Thì hiện giờ đúng là như vậy: Cho tới giờ này, ông Nguyễn Hữu Cầu vẫn chưa được thả ra khỏi nhà tù”.

Mấy chục năm nay thì họ đã hứa hẹn nhiều rồi, nhưng hòan tòan có nhiều điều họ không thực hiện. Thì hiện giờ đúng là như vậy: Cho tới giờ này, ông Nguyễn Hữu Cầu vẫn chưa được thả ra khỏi nhà tù.
LS Nguyễn Bắc Truyển

Luật sư Nguyễn Bắc Truyển tin rằng vấn đề thương thảo giữa chính phủ Hoa Kỳ và phía Việt Nam chưa ngã ngũ. Có thể còn nhiều vấn đề họ cần phải trao đổi với nhau, như vấn đề thả các tù nhân chính trị thì VN sẽ được lợi gì.

Bởi vì, LS Nguyễn Bắc Truyển lưu ý, công luận từng biết rằng nhà cầm quyền CSVN luôn luôn lấy người tù chính trị ra để làm con tin cho các vấn đề thương thảo về kinh tế có lợi cho họ. Thật sự đây là vấn đề mà “chúng ta hết sức buồn vì cho tới giờ này, sau gần 4 thập niên, tù nhân lương tâm Nguyễn Hữu Cầu vẫn tiếp tục đón cái Tết thứ 39 và biền biệt trong trại giam Z30A, Xuân Lộc, Đồng Nai!

Tìm ra cụ già Úc chết trong nhà 7 năm

Tìm ra cụ già Úc chết trong nhà 7 năm

Thứ năm, 6 tháng 2, 2014

Bản đồ Úc

Bà Natalie Wood sống ở Sidney, Đông Nam nước Úc.

Một cụ bà người Úc chết ở nhà riêng trong suốt khoảng bảy năm mới được tìm thấy thi thể, theo một cuộc điều tra hôm thứ Năm.

Cảnh sát tìm thấy thi thể của bà Natalie Wood trong nhà của bà ở Sydney vào tháng 7/2011.

Bà được cho là đã qua đời vào năm 2004.

Cảnh sát nói có thể bà bị chết sau khi té ngã.

Thế nhưng khoảng thời gian kể từ khi bà qua đời cho tới khi mất đã làm cho việc điều tra hình sự xác định nguyên nhân tử vong trở nên “bất khả thi”.

Bà Wood từng được truyền thông địa phương mệnh danh là “người phụ nữ bị Sydney lãng quên”.

Bà sinh năm 1924.

‘Sống thu mình’

“Bà Wood sống thu mình cho đến một ngày bà ra mở cửa đáp lại một tiếng gọi đặc biệt”

Cảnh sát Úc

Một sĩ quan cảnh sát nói với Tòa án Glebe Coroners rằng”bà Wood sống thu mình cho đến một ngày bà ra mở cửa đáp lại một tiếng gọi đặc biệt”.

Các đồ tư trang như nhẫn và các vật có giá trị trong ngôi nhà đã không bị đụng chạm.

Mặc dù vậy, trong nhà đã không còn có TV, tủ lạnh, nệm hoặc ví tiền.

Mạng nhện chăng khắp nhà và một cây ở bên ngoài đã lan vào tầng trên của ngôi nhà của bà.

Người em dâu của bà Wood, bà Enid Davis, nói lần cuối cùng bà trông thấy bà Wood là từ cửa sổ một chiếc xe bus vào tháng 1/2004.

“Không có lý do gì [để chúng tôi dừng lại để nói chuyện] vì là khi ấy chồng tôi đang mắc bệnh mất trí nhớ và đã rất ốm yếu,” bà Davis nói.

Bà Davis và một số anh em họ hàng khác của bà Wood đang làm thủ tục thừa kế ngôi nhà của người phụ nữ từng bị coi là mất tích.