Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Thực ảo hiệu quả dự án sân bay Long Thành

Trà Trường Gửi cho BBC từ Sài Gòn

Theo dự kiến ngày 22-10, dự án xây dựng và khai thác sân bay Long Thành – Đồng Nai sẽ được trình Quốc hội để xin chủ trương đầu tư.

Dự án này được chia làm 3 giai đoạn. Giai đoạn 1 từ nay đến 2025, được xây dựng với tổng mức đầu tư trên 7,8 tỉ USD, tương đương 164.000 tỉ đồng.

Từ năm 2017 đến năm 2025, sân bay Long Thành sẽ được thực hiện công suất thiết kế và đưa vào khai thác đón khoảng 25 triệu lượt khách và 1,2 triệu tấn hàng hóa/năm.

Để trấn an dư luận và thuyết phục quốc hội, thu hút nhà đầu tư, luân chứng kinh tế kỹ thuật dự án này (Giai đoạn 1) được tính toán rất hấp dẫn bởi nó tác động tích cực đến kinh tế – xã hội với tỉ suất nội hoàn kinh tế (EIRR) trên 22%.

Thực tế thì như thế nào?

Việc xây dựng mới sân bay Long Thành – Đồng Nai là quy luật, yêu cầu tất yếu cho tương lai, phù hợp phát triển kinh tế xã hội, khi công suất khai thác sân bay Tân Sơn Nhất ở ngưỡng tới hạn. Hơn nữa sân bay ở xa khu vực thành phố Hồ Chí Minh dành cho chủ yếu là hành khách nước ngoài cũng góp phần khai thác cơ sở hạ tầng mới, thúc đẩy phát triển kinh tế xã hội khu vực phía nam.

Công suất khai thác của nhà ga Cảng hàng không quốc tế Tân Sơn Nhất là 20 triệu hành khách/năm. Năm 2013 đã có 20 triệu lượt khách, trong đó có khoảng 9 triệu lượt hành khách quốc tế và 11 triệu lượt hành khách nội địa. Hiện vẫn đang đầu tư mở rộng lên quy mô 25 triệu lượt khách cho gói dự án có tổng mức là 2.311,2 tỷ đồng để đáp ứng tăng trưởng cho những năm tiếp theo.

Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện

” Vấn đề đáng nói đến là hiệu quả đầu tư của dự án sân bay Long Thành – Đồng Nai nếu tính đúng, tính hợp lý thì lập luận hiệu quả tỷ suất hoàn vốn nội tại như tính toán là 22% – phải chăng là con số mơ hồ và ngụy biện?”

Với lượng hành khách, hàng hóa và tăng trưởng theo dự đoán cố định được chia sẻ cho hai nhà ga, thì không thể lấy số lượng chung đó tính hoàn vốn và lãi cho một nhà ga. Cũng có nghĩa việc tính toán hiệu quả kinh tế thời điểm song song cùng khai thác 2 sân bay Tân Sơn Nhất và Long Thành hợp lý nhất là khai thác hết công suất của sân bay Tân Sơn Nhất, sản lượng khai thác còn lại của sân bay Long Thành là giá trị hành khách tăng trưởng sau năm 2018 và tăng trung chuyển nếu có.

Tỷ lệ bình quân tăng trưởng hành khách nội địa cho nhiều năm cũng phải xem xét, khi hệ thống giao thông cao tốc đường bộ dọc cả nước đưa vào sử dụng, thuận lợi và giá thành của việc này cũng ảnh hưởng gây giảm không nhỏ, chưa kể tương lai sẽ phát triển các phương tiện vận chuyển khác bằng đường sắt có vận tốc lớn.

Tỷ lệ tăng trưởng hành khách quốc tế chủ yếu là khách du lịch, cũng phụ thuộc lớn vào đầu tư, chính sách, khuếch trương thu hút khách du lịch của chính phủ. Một đất nước còn nhiều chặt chém về giá cả dịch vụ, chính sách còn ràng buộc nhiều về “thuần phong mỹ tục” theo đức hạnh của Khổng giáo, chưa hình thành, tổ chức được một đường phố du lịch đi bộ về đêm cho người du lịch nước ngoài, chỉ biết trấn áp kinh doanh vỉa hè như con đường “phố Tây” Bùi Viện gần đây là một ví dụ.

Nhìn lại Thái Lan, sau nhiều năm tăng trưởng đến nay đạt được 45 triệu hành khách và 1,8 triệu tấn hàng hóa trên năm đối với sân bay Suvarnabhumi. Nhưng lượng hành khách du lịch 2013 đã lên tới 26,5 triệu du khách.

Việt Nam hiện tại đạt được 7,5 triệu du khách trên năm. Vậy thì tới bao giờ Việt Nam mới có được lượng khách quốc tế gấp hơn 3 lần hiện tại để phù hợp với số liệu tính toán hiệu quả khi đưa sân bay Long Thành vào khai thác.

Trong tính toán, tỷ suất nội hoàn của sân bay Long Thành lấy số liệu hành khách tăng trưởng dương bình quân theo năm. Nhưng thực tế nhìn lại vài năm gần đây không ít các nước trên thế giới có lượt khách quốc tế tăng trưởng âm.

Du khách vào VN tăng nhưng chưa nhiều như các nước trong khu vực

Cụ thể khu vực Châu Á có Singapore, Ấn Độ năm 2012 và Trung Quốc năm 2013. Nếu Việt Nam rơi vào trường hợp như các nước đó liệu bài toán tính hiệu quả còn hợp lý không?

‘Niềm tin chủ quan

Giấc mơ sân bay Long Thành thành cảng trung chuyển quốc tế khu vực là phải cạnh tranh gay gắt với sân bay Chek Lap Kok (Hong Kong), Changi (Singapore), Suvamabhumi (Thái Lan) KLIA 1 và KLIA 2 (Malaysia) và thu hút thật tốt về du lịch… chứ không đơn giản là đếm cua trong lỗ để tính toán hiệu quả tỷ suất đầu tư…

Trước đây với ảo mộng xây dựng cảng trung chuyển quốc tế Vân Phong cạnh tranh với cảng PSA của Singapore, cảng Hong Kong với tổng vốn đầu tư khoảng 3,6 tỉ USD, kết quả dự án bị phá sản, thiệt hại giá trị đã đầu tư, ảnh hưởng kinh tế dân sinh khu vực đang là bài học nhãn tiền.

Việc bảo đảm tăng trưởng trong tương lai gần theo số liệu dự đoán chủ quan có lợi theo chủ định, tính toán sản lượng khai thác trùng lặp thì có thực là một dự án hiệu quả không?

Việc cam kết sẽ tự chịu trách nhiệm trả nợ vốn đầu tư dự án của Tổng công ty Cảng hàng không Việt Nam từ nguồn vay lại ODA của Chính phủ cho là thật đi nữa, cũng nên hiểu rằng khi đầu tư dự án này không hiệu quả, phải trả nợ lấy từ nguồn khai thác tài sản khác của nhà nước – cũng là bất hợp lý.

Lấy lý do “qua các dự án hàng không đã được đầu tư và đưa vào sử dụng, ngành hàng không hoàn toàn có thể khẳng định tính hiệu quả của việc đầu tư sân bay Long Thành”, là chưa phân biệt được giá trị hữu hình, vô hình mà dự án đó đang lợi dụng, khác với một dự án xây dựng mới hoàn toàn trên những con số tính toán dự tính có nhiều sai lệch với giới hạn bởi thực tế về nhu cầu và cạnh tranh.

Tham nhũng trong việc xây dựng dự án này chắc chắn sẽ và phải có. Tham nhũng có thể sinh ra ở bất kỳ công đoạn nào, từ việc giao nhận thầu thiết kế, thi công, quản lý, mua sắm thiết bị, kiểm định, kiểm toán bố trí nhân sự… đó là điều mặc định.

Tuy nhiên, hiện tại ở Việt Nam không phải đầu tư sân bay mà đầu tư các dự án khác thì cũng khó loại trừ được tham nhũng. Đặt nặng vấn đề tham nhũng cũng chưa phải là lý do để nghi ngờ tính khả thi của dự án này.

Phải chăng chính phủ nên xem xét chiều hướng khác, phù hợp với tăng trưởng lượng hành khách sân bay Tân Sơn Nhất cho nhiều năm sau, khai thác hiệu quả chất lượng hơn là số lượng, giảm lượng khách di chuyển nội địa vốn chiếm đa phần hiện tại, bằng cách đầu tư và kêu gọi đầu tư đường sắt khổ tiêu chuẩn với vận tốc 160-200 km/h cho nhiều giai đoạn.

Sân bay Long Thành sẽ phải giành khách với Tân Sơn Nhất (trong hình)?

Vừa kết hợp phát triển kinh tế, xã hội đất nước hợp lý, bền vững, phát triển du lịch, dân sinh, chia sẻ khả năng khai thác hành khách quốc tế của hai sân bay còn lại.

Vừa tránh chồng chéo lượng hành khách có nhu cầu cố định, nhưng khi lập dự án phát triển nào về giao thông vận tải trong nước cũng đem vào làm cơ sở cộng với tăng trưởng để tính toán hiệu quả đầu tư.

Hoặc chính phủ nên xem xét lại quy mô xây dựng sân bay Long Thành phù hợp với lượng hành khách tăng trưởng, cùng khai thác hiệu quả công suất của sân bay Tân Sơn Nhất và làm nền tảng cho xây dựng mở rộng đáp ứng nhu cầu thực tế với tình hình phát triển kinh tế xã hội đất nước sau này.

Không nhất thiết bằng mọi giá phát triển kinh tế nước nhà trong hoàn cảnh nợ công hiện nay bằng cách phải cạnh tranh vận tải hàng không với các nước phát triển khu vực, khi họ đã xây dựng cơ sở hạ tầng hiện đại với công suất dự trữ lớn, đã có giá trị nền tảng chuyên nghiệp về thu hút du lịch, thu nhập bình quân đầu người cao và có nhiều lợi thế về chính sách kinh tế, xã hội, môi trường.

Đừng để một dự án cất cánh quá lệ thuộc vào niềm tin chủ quan. Đừng đưa sân bay Long Thành vào ván bài không cân sức với vận chuyển hàng không khu vực.

Đụng độ lại bùng nổ ở Hồng Kông

Đụng độ lại bùng nổ ở Hồng Kông

Nhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong KokNhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong Kok

19.10.2014

Cảnh sát Hồng Kông đã đụng độ với người biểu tình vào sáng chủ nhật, làm gia tăng cảm giác bế tắc giữa chính phủ với phong trào đòi dân chủ.

Mấy mươi nhân viên cảnh sát đội mũ sắt và mang khiên đã xông vào đám đông người biểu tình tại các rào cản ở khu Mong Kok. Hãng tin AP cho biết có 20 người bị thương trong vụ xô xát.

Vụ này xảy ra vài giờ sau khi chính phủ Hồng Kông cho biết họ sẽ bắt đầu đàm phán với sinh viên học sinh vào ngày thứ ba, sau nhiều đêm xảy ra những vụ đụng độ giữa cảnh sát với những người biểu tình đòi dân chủ đã làm cho một số khu vực trong thành phố này bị tê liệt.

Bà Carrie Lam, nhân vật đứng hàng thứ nhì trong chính phủ Hồng Kông, nói rằng thứ ba là ngày sớm nhất trong 3 ngày mà chính phủ Hồng Kông dành cho Liên đoàn Sinh viên học sinh để tiến hành đàm phán. Bà nói rằng công tác chuẩn bị cho cuộc đối thoại đạt được nhiều tiến bộ.

Mới đây Trưởng quan Hành chánh Hồng Kông Lương Chấn Anh cho biết ông đang tìm cách đàm phán với những nhân vật lãnh đạo biểu tình. Cuộc điều đình bị bế tắc hồi đầu tháng này sau khi chính phủ hủy bỏ kế hoạch đàm phán.

Ông Lương cho biết ông sẵn sàng thảo luận về vấn đề phổ thông đầu phiếu. Nhưng chính quyền Cộng Sản ở Bắc Kinh nói rằng họ sẽ không thay đổi quyết định là ứng cử viên trong cuộc bầu cử trưởng quan hành chánh Hồng Kông vào năm 2017 phải được sự chấp thuận của ủy ban bầu cử thân Trung Quốc. Họ cũng nói rằng họ sẽ không thực hiện thêm các biện pháp cải cách bầu cử.

Hôm qua, cảnh sát chống bạo động đã dùng thuốc xịt hơi cay mắt và dùi cui để xua đuổi những người biểu tình tại một khu trại biểu tình ở khu Mongkok.

Nhân chuyện trang Facebook giả mạo mang tên LM Nguyễn Tầm Thường

Nhân chuyện trang Facebook giả mạo mang tên LM Nguyễn Tầm Thường 

Micae Bùi Thành Châu

10/18/2014

THẬT GIẢ – GIẢ THẬT

Ở đời, thật và giả là hai mặt của cuộc sống. Với công nghệ hiện nay, thật giả thật khó lường. Để hưởng lợi, bằng mọi giá, người ta giả từ vật chất đến tinh thần.

Cách đây ít năm, khi chiếc iphone đời đầu mới xuất hiện, người quen của tôi khá cẩn thận khi đặt hàng 1 chiếc từ Mỹ qua một người quen. Vui vẻ cầm trên tay sản phẩm mới và khi đó còn là hàng hiếm. Thế nhưng khi sử dụng thì hỡi ôi ! Chiếc iphone tưởng chừng như hàng chính hãng đó lại hàng hàng nhái từ phương trời của Hồ Cẩm Đào. Tiếc thương cũng rồi ! Đành thôi đã trả tiền ! Người hỡi tính làm sao đây ?

Mới đây, mua đậu xanh đã bóc vỏ về để nấu chè đậu xanh đánh theo kiểu người Huế. Chẳng hiểu sao khi đậu nhừ thì không như bình thường nhưng nó ra chất gì đó sệt sệt. Cả nhà nhìn kỹ thì nó giống … bột hơn là đậu xanh. Hóa ra là mua nhầm đậu xanh người ta làm từ đất nước của Tập Cận Bình.

Các bà các cô ra chợ thì sẽ rõ hơn chuyện hàng giả hàng nhái. Hàng nhái đôi khi còn làm đẹp mắt hơn là hàng thật.

Không chỉ vật dụng, thực phẩm giả và nhái mà nay ta lại thấy xuất hiện facebook nhái !

Từ dòng chia sẻ của linh mục Nguyễn Tầm Thường trên trang báo điện tử Vietcatholic, tôi vào thử trang facebook mang tên của Ngài.

Thật bất ngờ và sửng sốt bởi lẽ trang facebook mang tên cha Nguyễn Tầm Thường có hình của Ngài hẳn hoi. Không những thế, trong trang cá nhân này có nhiều bài viết lấy từ những trang khác cũng như gắn luôn cả hình của Đức ông Phêrô Nguyễn Văn Tài nữa.

Thử vào phần trang bè bạn thì càng ngạc nhiên hơn là không ít các linh mục tu sĩ kết bạn và được nhận lời từ facebook mang tên linh mục Nguyễn Tầm Thường. Với lòng quý mến từ nhiều bài viết của cha Thường nên chuyện kết thân là điều dễ hiểu nhưng đến khi nghe những dòng tâm sự của cha Thường mọi người mới tá hỏa …

Cứ thử vào trang cá nhân mang tên linh mục Nguyễn Tầm Thường không ai nghĩ được rằng nó là giả. Thế nhưng, sự thật thật trang mạng này là giả.

Mạng xã hội luôn phức tạp và nó chứa đựng muôn điều muôn vẻ trong đó, thật cũng có mà giả cũng có.

Qua chuyện facebook giả mạo này một lần nữa nhắc nhớ những ai dùng mạng xã hội phải cẩn thận hơn khi tiếp chuyện hay đặc biệt là giúp đỡ, chia sẻ. Không gì bằng tận mắt, tận tay cả.

Cũng may là ai nào đó lập trang mạo danh cha Thường chỉ để “mua vui” chứ chưa đặt vấn đề xin giúp đỡ hay bác ái …

Những ai dùng mạng xã hội cũng nên dè dặt trước những thông tin khuyến mãi cho không cái gì đó như nạp thẻ điện thoại nhận được tài khoảng khủng. Một người bạn cũng tò mò với hướng dẫn hấp dẫn là nạp thẻ được nhận tài khoản khủng … Khi làm theo hướng dẫn mới tá hỏa nhận ra rằng đó là lời nhắn giả mạo, lời nhắn lừa đảo nhằm nạp tiền cho những người bất lương.

Rồi cũng có những trang mạng rủ rê mua iphone với giá rẻ mạt. Cũng có nhiều người ngậm đắng nuốt cay trước những chiêu trò giả mạo ấy. Không chỉ iphone nhưng tất cả những món hàng rao trên mạng với giá hời cần nên xem lại.

Nên nhớ rằng trên đời cái gì nó cũng có cái giá của nó và không ai cho không ai cái gì. Khi nhận được lời mời cho không cái gì ta nên cẩn thận duyệt xem đó là lời thật hay là lời giả trước khi nhận lời kẻo phải rơi vào cảnh “tiền mất tật mang”.

Thật tế nhị và nhạy cảm với các trang mạng xã hội bởi lẽ trên đó thật thật ảo ảo khó lường được. Chỉ có lòng thật lòng mới nhận ra khuôn mặt thật của nhau trên những phương tiện thông tin đại chúng mà thôi.

Micae Bùi Thành Châu

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Bệnh ung thư tăng nhanh tại Việt Nam

Nguoiviet.com

HÀ NỘI – Số người mắc bệnh ung thư tại Việt Nam tăng nhanh nhưng cơ sở điều trị thiếu thốn và khám phá trễ nên số người chết cũng tăng nhanh trong những năm qua.

Bệnh nhân quá tải tại Viện Ung Bướu Sài Gòn,
ba người nằm chung trên cái giường nhỏ. (Hình: Thanh Niên)

Ngày 16 Tháng Mười, Bộ Y Tế Việt Nam phối hợp với Hội Ung Thư Việt Nam tổ chức tại Hà Nội một buổi hội thảo quốc gia về phòng chống ung thư lần thứ 17.

“Tại Việt Nam, theo ghi nhận ung thư tại một số tỉnh, thành phố lớn bao gồm Hà Nội, Sài Gòn, Thái Nguyên, Hải Phòng, Huế, Cần Thơ… ước tính mỗi năm có từ 130 nghìn đến 160 nghìn trường hợp mắc mới, trong đó có khoảng 85 nghìn đến 115 nghìn người tử vong do căn bệnh này.” Bản tin TTXVN thuật lại các con số thống kê được nêu ra trong buổi hội thảo.

Cuối năm 2012, một cuộc hội thảo về bệnh ung thư tại Việt Nam do Viện Ung bướu ở Sài Gòn tổ chức cũng đã từng báo động rằng bệnh ung thư đang tăng nhanh. Bệnh nhân dồn đến viện Ung Bướu quá đông nên bệnh nhân nằm 4 người cài vào nhau trên một giường nhỏ. Ở khu bệnh nhi ưng bướu thì bệnh nhân phải nằm cả dưới gầm giường.

Trong bản tin ngày 7 Tháng Mười Hai, 2012, báo Tuổi Trẻ thuật lại bản báo cáo thời gian này cho biết “mỗi năm có thêm khoảng 150,000 ca mắc bệnh và 75,000 ca tử vong do ung thư. Ở Sài Gòn, ung thư là một trong những bệnh phổ biến nhất và đang có dấu hiệu gia tăng nhanh”.

Hơn một năm sau thì bây giờ nói mỗi năm tăng lên tới 160,000 người bị bệnh ung thư mới. Các nguyên  nhân chính yếu dẫn đến bệnh này, theo bản phúc trình trong buổi hội thảo là do uống rượu, hút thuốc lá quá độ, môi trường sống độc hại, thực phẩm đầy hóa chất.

Những thống kê trước đây nói 30% các trường hợp ung thư tại Việt Nam có hậu quả từ thuốc lá. Vì khám phá và điều trị quá trễ (70%) nên phần lớn các con bệnh ung thư tại Việt Nam không qua khỏi chỉ trong vòng ít tháng kể từ khi biết mình bị ung thư. Nếu khám phá sớm, nhiều loại ung thư có thể chữa được hay ít nhất cũng kéo dài tuổi thọ.

Bệnh nhân trẻ em bị ung thư phải nằm cả dưới gầm giường vì thiếu chỗ. (Hình: VNExpress)

Hiện Việt Nam chỉ có 6 bệnh viện ung bướu, 35 trung tâm/khoa và đơn vị điều trị ung bướu thuộc bệnh viện đa khoa, chuyên khoa tuyến Trung ương và tuyến tỉnh nên vẫn không đáp ứng đủ nhu cầu điều trị cho một số lượng bệnh nhân quá nhiều, lại ngày một đông hơn.

Mặt khác, cuối tuần trước, một hội nghị về bệnh tim mạch được tổ chức ở Đà Nẵng thấy phúc trình răng số người mắc bệnh tim mạch ở Việt Nam hiện nay cũng rất nhiều và số người chết về bệnh này “cũng ngang ngửa với số người chết vì bệnh ung thư”, báo Thanh Niên tường thuật.

Tờ Thanh Niên nói theo dự đoán của Hội Tim Mạch Thế Giới, đến năm 2017 Việt Nam sẽ có 20% dân số mắc bệnh tim mạch và tăng huyết áp, đáng báo động là những năm gần đây bệnh lý tăng huyết áp đang trẻ hóa với rất nhiều đối tượng trong độ tuổi lao động và tỷ lệ tăng huyết áp của những người từ 25 tuổi trở lên ở Việt Nam đã là 25.1%. (TN)

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Để dân không còn phải ‘quan tài diễu phố’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình ông Nguyễn Văn Sửu đưa quan tài của ông tới các trụ sở công quyền ở TP. Móng Cái.

Chính quyền cần kiểm điểm lại cách thức làm việc và thi hành công vụ, cũng như tiếp đón dân và giải quyết oan sai để tránh tiếp diễn các bức xúc của dân như các vụ ‘quan tài diễu phố’ vẫn xảy ra trong thời gian gần đây, theo một nhà quan sát từ trong nước.

Việc các cấp thừa hành công vụ mắc sai phạm trong quá trình làm việc có thể xảy ra, nhưng sai tới đâu, nếu có, cần được điều tra, xử lý tới đó và không ‘lẩn tránh đối thoại’, trao đổi thậm chí ‘xin lỗi’ dân có thể là các cách làm ổn hơn là dùng sức mạnh và ‘đóng cửa’ hay ‘lẩn tránh’ đối thoại, vẫn theo ý kiến này.

Trao đổi với BBC hôm 19/10/2014, nhân việc tại thành phố Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh vừa diễn ra một vụ ‘quan tài diễu phố’ của dân khiếu nại về việc một nghi can bị cơ quan công an giam giữ đã tử vong với lý do ‘thắt cổ tự tử’ bất bình thường, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Tôi nghĩ chính quyền cần phải kiểm điệm lại sâu sắc cách thức làm việc. Bởi vì chính quyền nào cũng thế thôi, không có chuyện này thì chuyện kia, ngay cả ở các nước tư bản, thì bộ phận thừa hành công vụ người ta làm sai là chuyện hết sức bình thường.

” Ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

“Nhưng mà ai sai, ở đâu sai, ngành nào sai, chỗ nào sai thì họ xử lý rất là quyết liệt và công bằng, cần phải có công lý thì những sự việc này mới tránh được.”

Về cách thức công an và chính quyền thành phố Móng Cái vừa xử lý trong vụ gia đình ông Nguyễn Văn Sửu, 41 tuổi, người bị chết trong đồn công an trong lúc bị tam giam và điều tra, đã mang quan tài của ông tới các trụ sở công an, công quyền của thành phố, kỹ sư Lân Thắng nói tiếp:

“Tôi nghĩ rằng việc dù có xảy ra trong đồn công an lỗi của ai cũng không phải là lỗi của cả ngành công an, mà là lỗi của người thừa hành công vụ.

“Thế thì những người có trách nhiệm ở trong sự việc này, nếu như họ có một sự quyết đoán và sự nhận trách nhiệm về mình, mà họ xử lý rốt ráo sai phạm của cấp dưới và không bao che, thì tôi nghĩ sự việc sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

‘Không chính danh?’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Truyền thông mạng đưa tin cảnh sát dùng xe lớn bịt lối vào cửa các trụ sở công quyền ở Móng Cái.

Cũng hôm Chủ Nhật, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng, Chủ tịch Hội nhà báo Độc lập của Việt Nam, đưa ra bình luận với BBC.

Ông nói: “Vấn đề những cái chết xảy ra ở trong đồn công an xảy ra cho tới giờ thỉnh thoảng vẫn xảy ra ở một số nơi, ngay sau khi dư luận và công luận quốc tế và trong nước đã lên án đối với ngành công an để xảy ra những cái chết như vậy.

“Và nếu chúng ta thống kê, có thể thấy từ năm 2012 tới nay, đã có ít nhất ba chục trường hợp bị chết ở trong đồn công an vì nhiều lý do khác nhau, mà trong đó cũng khá nhiều trường hợp đã treo cổ tự tử, giống như trường hợp ở Móng Cái.

” Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn

Tiến sỹ Phạm Chí Dũng “

“Và đó là lý do mà người dân đặc biệt nghi ngờ thái độ, hành vi và sự trung thực của ngành công an, do đó ngành công an không thể có lý do nào để giải biện những việc này ngoài việc họ phải dỡ ngay những chiếc xe ra khỏi cổng đồn của họ và họ phải đứng ra giải thích cho dân chúng nghe.

“Nhưng tôi hoài nghi là ngành công an có được tính chính danh đó và họ cũng chưa thấm nhuần được Công ước chống tra tấn là như thế nào.”

Bình luận về cách thức ứng xử của công an và chính quyền của thành phố Móng Cái, khi sử dụng nhiều xe tải, xe công trình lớn chặn ngang cổng, cửa vào các trụ sở của công an, chính quyền và trên đường mà quan tài diễu phố đi qua, Tiến sỹ Phạm Chí Dũng nói:

“Hành vi của ngành công an, tôi cho là không có lửa thì không có khói, bản thân ngành công an họ đã có những dấu hiệu có lẽ là có những điều sai trái, cho nên họ cảm thấy là họ phải ngăn chặn.

“Và việc đó cũng theo thói quen của họ thôi, khi họ ngăn chặn dân oan đất đai, hay đình công, hay người dân tộc thiểu số, thì đối với những trường hợp như thế này, họ cũng dùng xe tiêu trường, tiêu trọng để họ ngăn chặn và điều đó cho thấy công an không chính danh.”

‘Không ai từ chức’

Vụ quan tài diễu phố ở Móng Cái, Quảng Ninh

Gia đình cho rằng nạn nhân không thể tự tử bằng ‘thắt cổ khi trần nhà thấp hơn chiều cao’ của ông.

So sánh cách thức xử lý các vụ việc được cho là ‘oan sai’ làm người dân bức xúc với công an và chính quyền giữa Việt Nam và một số quốc gia ở phương Tây, trong đó có châu Âu, nhà báo Phạm Chí Dũng nói thêm:

“Tôi biết rằng ở các nước châu Âu, khi xảy ra một trường hợp như vậy thì vài chục ngàn người biểu tình, người ta xuống đường rất đông, và ngành tư pháp, bộ trưởng bộ công an phải đứng ra xin lỗi và thậm chí phải từ chức về chuyện đó.

“Nhưng ở Việt Nam cũng xảy ra ba, bốn chục trường hợp rồi, nhưng không có một ai từ chức cả, cũng không có ai đứng ra nhận lỗi.

“Làm mãi thì vụ 5 công an Phú Yên dùng nhục hình với bị can mới được đưa ra tòa xét xử, nhưng cho tới giờ vụ này vẫn chưa đi tới đâu.”

” Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can

Kỹ sư Nguyễn Lân Thắng “

Tường trình vệ vụ quan tài diễu phố mới nhất vừa xảy ra ở Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, một số báo chí chính thống đã sử dụng một số cụm từ như “hiếu kỳ” để phản ánh người dân theo dõi hoăc tham gia vụ phản đối, hay dùng từ ‘can phạm’ để nói về những nạn nhân được cho là mới chỉ là ‘nghi can’ khi thiệt mạng trong lúc bị giam giữ.

Bình luận về các cách thức sử dụng ngôn từ này trên các tờ báo và truyền thông nhà nước, kỹ sư Nguyễn Lân Thắng nói:

“Từ trước đến nay, rất nhiều bài báo ở trong nước đã sử dụng không ổn từ ngữ để chỉ người, sự việc liên quan đến các vụ án này, mà nhất là không sử dụng từ nghi can, bởi vì người ta có vào đồn công an, người ta có bị điều tra, thì người ta vẫn chưa có kết luận của tòa án về tội của họ, thì không thể nào dũng những từ ngữ nặng nề để gọi họ được.”

‘Sẽ xử lý nghiêm?’

Vụ quan tài diễu phố ở Quảng Ninh

Truyền thông mạng VN phản ánh việc đông đảo công an dùng các xe lớn, nhỏ chặn đám diễu quan tài.

Nhiều tổ chức giám sát nhân quyền, dân chủ ở quốc tế và khu vực đã nhiều lần yêu cầu chính quyền Việt Nam chấm dứt các hành vi lạm dụng bạo lực, bạo hành, ngăn chặm và xâm phạm các quyền cơ bản của người dân.

Trong đó có việc nhiều tổ chức đã yêu cầu chính quyền Việt Nam tôn trọng công ước quốc tế về chống tra tấn, sử dụng nhục hình và ngược đãi mà chính quyền Việt Nam đã ký.

” Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam

Bộ ngoại giao Việt Nam “

Mới đây, ngày 16/9/2014, Tổ chức theo dõi nhân quyền Human Rights Watch lần đầu tiên ra phúc trình về tình hình bạo lực của công an Việt Nam đối với những người bị giam giữ dưới tiêu đề ‘Công (bất) an: Những cái chết trong trại giam và sự bạo hành của công an Việt Nam’.

Chính quyền Việt Nam đã ngay lập tức lên tiếng phản bác báo cáo này, gọi đó là ‘những luận điệu sai trái’ của tổ chức quốc tế nói trên.

Bộ Ngoại giao Nam khẳng định nhà nước Việt Nam ‘cam kết chống lại’ mọi hành vi tra tấn, nhục hình, và đối xử tàn bạo trong điều tra, xét xử, điều ‘được thể hiện rõ’ qua việc ký kết Công ước Liên hiệp quốc về Chống Tra tấn từ tháng 11 năm ngoái.

Phó phát ngôn viên của Bộ Ngoại giao Việt Nam, bà Trần Thị Bích Vân, nhấn mạnh:

“Một khi có hành vi tra tấn hay nhục hình thì sẽ bị xử lý nghiêm theo pháp luật Việt Nam.”

Viết cho tình nguyện viên của dịch Ebola

Viết cho tình nguyện viên của dịch Ebola

nguồn: dongten.net

Bạn thân mến,

Viết-cho-tình-nguyện-viên-của-dịch-Ebola

Lên đường đến miền đất xa để phục vụ những con người trong vùng dịch bệnh Ebola là một hành động đòi hỏi nhiều can đảm, sự hy sinh và lòng bác ái. Nhìn thấy cả thế giới đang bị dịch bệnh Ebola hoành hành và đe dọa, bạn được thôi thúc để đóng góp một phần nhỏ bé trong vai trò là một y tá, để tiếp cận trực tiếp với họ, thăm hỏi họ, chăm sóc họ. Với tôi, đó là một sứ mạng cao cả vô cùng. Trong khi ai ai cũng muốn xa lánh những bệnh nhân ấy, muốn đi khỏi vùng đất ấy, thì bạn lại muốn đến gần, muốn tiến vào, bằng một sự tự nguyện lớn lao, mang theo một tấm lòng thật to lớn. Làm như thế, bạn đánh đổi cả mạng sống, cả tương lai của mình. Bạn thật sự khiến tôi khâm phục và ngưỡng mộ quá chừng.

Bạn may mắn được Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) cử vào đoàn tình nguyện đến ổ dịch tại Châu Phi. Tôi đánh liều gọi đây là “may mắn” vì tôi thấy hiển lộ trên gương mặt của bạn một niềm vui sướng khi được chọn, chứ không phải một thái độ ủ rũ buồn sầu. Một trong những lý do bạn dấn thân nơi ngành y là để có thể cứu giúp những bệnh nhân xấu số. Lao mình vào nơi khốn khó, chấp nhận chịu thiệt thòi, vậy mà bạn vẫn vui, lại còn cho đó là một điều “may mắn”. Tấm lòng của một “lương y” như bạn hệt như một người mẹ hiền từ tâm như trong câu thành ngữ mà người ta vẫn nói. Bạn ân cần với từng bệnh nhân. Họ là những con người cần được chăm sóc ân cần, được quan tâm giúp đỡ và được yêu thương đón nhận hơn lúc nào hết. Bạn đã không xa cách họ, luôn dành cho họ một chỗ đặc biệt khi bạn cúi xuống băng bó từng vết thương trên cơ thể, xoa dịu những vết thương trong tâm hồn. Nơi bạn bừng lên một tinh thần hăng say phục vụ, một trái tim yêu thương rộng mở đón nhận những tâm tư của từng con người. Tình yêu và lòng dũng cảm ấy hệt như một bản hùng ca khiến cho nhiều người phải khâm phục và trân trọng.

Bạn thân mến,,

Thiên chức là một y tá của bạn càng có ý nghĩa hơn khi bạn phục vụ nơi đất khách quê người. Những bệnh nhân ấy có liên hệ máu mủ gì đến bạn đâu. Mảnh đất ấy có kỷ niệm gì thắm tình với bạn đâu. Họ sống hay chết cũng đâu làm thiệt hại gì đến bạn hay gia đình bạn đâu. Ở nơi ấy, cũng chẳng ai biết bạn là ai, họ không là ân nhân của bạn và bạn cũng chẳng nợ nần gì họ cả. Bạn có quyền làm ngơ nỗi đau của họ và vui hưởng những ngày sống an nhàn của mình như bao bạn trẻ khác với những trò vui, nơi rạp cinê, quán café hay bãi biển đầy nắng. Thế nhưng, lương tâm, tinh thần hy sinh và quả cảm đã không cho phép bạn làm điều đó. Bạn lên đường, đến những biên cương xa xôi, đánh liều tất cả, để rồi chẳng mang lại điều gì cho mình, ngoài một niềm vui dấn thân và phục vụ.

Khi cả thế giới đang lo lắng thiếu hụt những nhân viên y tế so với nhu cầu của hàng ngàn con người thoi thóp chống chọi với vi rút chết người này, bạn và nhiều nhân viên y tế khác đã mang trong mình ngọn lửa của tình yêu hân hoan, góp một bàn tay cứu giúp người khác. Bạn biết không, tôi là một người trẻ cũng có lúc sôi sục trong mình tinh thần dấn thân phục vụ, nhưng có khi lại ngại ngùng và chùn bước vì những thách đố lớn lao rình chờ phía trước. Tấm gương của bạn đã làm tôi cảm thấy thật hổ thẹn, nhưng chính nó cũng thắp lên trong tôi một ngọn lửa của lòng hăng say đến với con người đang cần tôi giúp đỡ. Mong rằng ngọn lửa vui tươi phục vụ của bạn cũng khơi lên trong lòng mọi người nhiều ngọn lửa dấn thân vì cộng đồng.

Có đôi khi, tôi vẫn thường nhủ rằng Thượng Đế dựng nên những con người tài năng khoẻ mạnh là để kề vai san sẻ gánh nặng của anh chị em mình. Những nạn nhân trong đại dịch Ebola mà bạn đang phục vụ cần biết bao những con người xả thân phục vụ như bạn! Bạn cũng như các nhân viên ý tế khác đã và đang nỗ lực hết mình trong một tinh thần đầy trách nhiệm. Với bạn, được phục vụ người khác là nghĩa cử đáp lại tiếng gọi yêu thương của Thượng Đế. Buồn thay, đâu đó còn nhiều người cứ thủ thế tìm chỗ an toàn cho riêng mình, ngại dấn thân và chỉ sống ích kỷ nhỏ nhen. Họ chọn lối sống “mắc kê nô”! Cuộc sống như thế đối với bạn thật là nghèo nàn vô nghĩa, phải không? Với hành vi can trường của mình, bạn đã làm chứng cho con người hôm nay nhận biết một Thượng Đế luôn yêu thương và chăm sóc từng người. Vì tình yêu cao thượng, bạn sẵn lòng đưa vai chia sẻ sức nặng của các bệnh nhân. Ước chi nhiều người cũng có được thái độ dấn thân phục vụ để mang lại chút an ủi cho những người xung quanh.

Bạn thân mến,

Tôi muốn kết thúc bằng những lời cầu chúc tốt đẹp nhất gửi đến bạn và nhiều tình nguyện viên khác đang dấn bước vào một cuộc chiến sống còn này. Xin Thiên Chúa tiếp tục gìn giữ các tình nguyện viên, soi sáng và trợ giúp các tổ chức y tế có thể tìm ra những phương án tốt nhất để chữa lành những nạn nhân Ebola. Xin cho mọi người khác cũng liên đới với họ trong những lời cầu nguyện chân thành và thực thi bác ái trong hoàn cảnh hiện tại của mình.

Cám ơn bạn đã cho tôi và mọi người một tinh thần phục vụ hết mình!

Việt Nam, 17-10-2014

Phạm Đình Ngọc, S.J.

Video: 7 điều bạn chưa biết về Giáo Hoàng Phaolô VI

Video: 7 điều bạn chưa biết về Giáo Hoàng Phaolô VI

Như tin đã đưa, hôm nay Chúa Nhật ngày 19 tháng 10 năm 2014, Đức Giáo Hoàng Phanxicô sẽ phong chân phước cho Đức Phaolô VI. Có 7 điều về ngài mà chúng ta có thể chưa biết đó là:

1 . Ngài đã bán vương miện Giáo Hoàng

2. Ngài là Đức Giáo Hoàng đầu tiên thực hiện các chuyến Tông du

3. Ngài chỉ còn cách Trung Quốc khoảng 18 dặm

4. Ngài đã hủy bỏ danh mục các cuốn sách bị cấm

5. Ngài là người thúc đẩy sự hợp nhất tại Công Đồng Vaticano II

6. Chính ngài đã bắc những nhịp cầu với Giáo Hội Chính Thống

7. Ngài đã bảo vệ giá trị của tình yêu

Để hiểu rõ chi tiết 7 điều đó như thế nào xin mời chúng ta cùng click xem đoạn video sau:

httpv://www.youtube.com/watch?v=Ps5DSGUTUk0&list=PLosRt-84-9uS02bPoHQKeCVhgUFqsa_Xv

CON NGƯỜI – HÌNH ẢNH THIÊN CHÚA

CON NGƯỜI – HÌNH ẢNH THIÊN CHÚA

Trong Phật giáo có một câu chuyện nổi tiếng:

Có một người đàn ông cao ngạo chẳng biết sợ ai, luôn coi thường đạo lý. Nghe Đức Phật dạy rằng đừng bao giờ lấy ác báo ác và một ngày kia, hắn đến gặp Đức Phật và dự tính xem Phật có sống được điều Ngài giảng không.  Hắn bắt đầu tuôn ra đủ mọi lời thóa mạ Ngài và gọi Ngài là tên đần độn.  Trong khi hắn liên tục xổ ra đủ thứ lời lăng mạ thì Đức Phật vẫn kiên nhẫn lắng nghe.  Chờ hắn mỏi miệng không nói thêm lời nào nữa, Ngài mới lên tiếng: “Này con, nếu một người không chịu nhận món quà mà kẻ khác biếu cho thì món quà ấy sẽ đi về đâu?”  Gã cay cú đáp: “Thằng điên nào mà chẳng biết, dĩ nhiên là món ấy sẽ trở về lại với người đem cho.”  Đức Phật liền nói: “Hỡi con, con vừa tặng ta rất nhiều lời thóa mạ nhưng ta chẳng nhận đâu nhé.”  Gã kia câm miệng không thốt ra lời nào nữa.  Đoạn Đức Phật nói tiếp: “Kẻ nào lăng mạ một người thánh thiện thì cũng giống như hắn ta khạc nhổ lên trời.  Những thứ hắn khạc nhổ ra khôntg làm nhơ bẩn bầu trời, trái lại sẽ rơi xuống làm nhơ bẩn gương mặt của chính hắn.  Cũng thế kẻ nào thóa mạ một người nhân đức thì khác nào tung bụi ngược chiều gió, bụi sẽ chỉ bay vào mắt hắn mà thôi.” (Trích tuyển tập chuyện hay, Giấc mộng vàng trang 167)

Câu chuyện trên là một minh họa cho cuộc tranh luận nổi tiếng giữa các Pharisiêu, Luật sĩ và Chúa Giêsu qua bài Tin mừng hôm nay.

Nhóm Biệt phái bàn mưu để làm cho Đức Giêsu lỡ lời mắc bẫy.  Họ hợp tác với phe Hêrôđê để chất vấn Người về vấn đề nộp thuế.  Nhóm Biệt phái ghét cay ghét đắng người Rôma đang đô hộ Israel, còn phe Herôđê thì lại nịnh bợ các quan bảo hộ để được hưởng nhiều đặc quyền đặc lợi.  Dù không ưa nhau nhưng họ lại liên kết với nhau để chống lại Đức Giêsu. Một mình đối nghịch với Đức Giêsu trong lãnh vực tôn giáo, nhóm Biệt phái không làm được gì đến Người, họ muốn nhờ bàn tay chính quyền là phe Hêrôđê để gài bẫy Người trong vấn đề chính trị. “Chúng tôi có được nộp thuế cho Xêda hay không?”  Câu hỏi đặt Đức Giêsu trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, bẫy gài sắc như con dao hai lưỡi.  Trả lời có cũng mắc bẫy, không có cũng mắc bẫy.  Nếu Đức Giêsu bảo không thì nhóm Hêrôđê tố cáo là không trung thành với Hoàng đế.  Còn nếu Người bảo có thì Người sẽ bị nhóm Pharisiêu tố cáo là không trung thành với dân tộc.  Hai đàng, đàng nào cũng trọng tội.  Trước gọng kềm đang siết chặt, Đức Giêsu rất bình tĩnh, rất tự chủ, không ngạo mạn khiêu khích nhưng cũng không khúm núm sợ sệt.  Người bảo họ đưa cho xem đồng tiền và hỏi: hình va danh hiệu này là của ai?  Khi được trả lời là “của Xêda” Đức Giêsu liền tuyên bố “thế thì của Xêda trả về Xêda; của Thiên Chúa trả về Thiên Chúa.”  Câu trả lời của Người làm cho 2 phe nhóm bẽ bàng hụt hẫng.  Đức Giêsu phân biệt đâu ra đó: của Hoàng đế hãy trả cho Hoàng đế, của Thiên Chúa hãy trả cho Thiên Chúa.  Đức Giêsu không dùng miệng lưỡi mình để kết án họ, nhưng bắt chính họ phải tự tuyên án cho mình như có lời chép rằng: Vì nhờ lời nói của anh mà anh sẽ được trắng án và cũng tại lời nói của anh mà anh sẽ bị kết án (Mt 12, 37).

Sứ mạng của Đức Giêsu khi đến trần gian là sứ mạng tôn giáo, là đưa nhân loại về với Thiên Chúa chứ không phải là chính trị.  Chính Người đã từ chối làm vua, làm Messia đánh đông dẹp bắc theo mong đợi của người Do Thái.  Câu trả lời của Đức Giêsu làm nổi bật chân lý ấy.  Với sứ mạng tôn giáo, Đức Giêsu nhắc cho họ nghĩa vụ phải trở về với Thiên Chúa, trả cho Thiên Chúa những gì là của Thiên Chúa.  Những kẻ chất vấn muốn nhìn Đức Giêsu dưới gốc độ chính trị thì Người làm cho những kẻ có lập trường chính trị phải thấy Người là con người tôn giáo.

Một cuộc đối thoại giữa thần quyền và thế quyền, giữa Thiên Chúa và Xêda.  Cũng như sau này trong cuộc đối thoại với Philatô, Đức Giêsu trịnh trọng tuyên bố: Nước tôi không thuộc về thế gian này.  Nếu nước tôi thuộc về thế gian này, thì thuộc hạ của tôi sẽ chiến đấu không để tôi bị nộp cho người Do Thái, nhưng nước tôi không thuộc về thế gian này.  Qua lời tuyên bố này Đức Giêsu có vẻ như khẳng định vương quyền của mình, một vương quyền mà Philatô chưa có thể hiểu thấu.

Mối tranh chấp giữa thần quyền và thế quyền, giữa đạo và đời đã xảy ra từ thời Chúa Giêsu cũng như từ muôn thưở.  Đức Giêsu không muốn được coi như vị cứu tinh chính trị theo ý của người Do thái.  Người không đến để nắm lấy chính quyền, thống trị như một vị hoàng đế Xêda hay như vua Hêrôđê.  Trong thực tế Người phân biệt rõ thần quyền và thế quyền, tuy công nhận quyền hành chính trị như một điều tất nhiên nhưng Người tự đặt mình vào mức độ khác. Nước Trời mà Người đang rao giảng, đang thể hiện hoàn toàn khác biệt và không cạnh tranh với đế quốc của Xêda, vì Nước Trời là vương quốc trường tồn của Thiên Chúa dành cho tất cả, nơi đó không có áp chế, không có thống trị, chỉ có niềm vui, bình an và hạnh phúc miên trường.

Những gì của Xêda hãy trả cho Xêda.  Xêda là hiện thân cho một đế quốc hùng mạnh và giàu có của một thời lịch sử đã qua.  Xêda cũng còn là biểu tượng cho thế lực tiền bạc, tham vọng quyền bính và danh lợi dưới mọi hình thức trong xã hội ngày nay đối với mọi người.

Những gì của Thiên Chúa hãy trả cho Thiên Chúa.  Đức Giêsu đã khéo léo nhắc đến bổn phận của con người đối với Thiên Chúa.  Có cái gì ngoài Thiên Chúa mà lại không phải là thụ tạo của Ngài?  Phải trả cho Thiên Chúa những gì mang hình ảnh Ngài, những gì được khắc ghi tên Ngài trên đó.  Hình ảnh nổi bật nhất là con người (St 1, 26).  Toàn bộ con người mang dấu ấn Thiên Chúa và cả vũ trụ cũng tiềm tàng dấu ấn của Thiên Chúa.  Trả con người lại cho Thiên Chúa là dâng nó cho Ngài, là nhìn nhận chủ quyền của Ngài.  Trả vũ trụ trong lành cho Thiên Chúa cũng là trả lại cho con người món quà lớn lao mà Ngài đã trao tặng.

Mỗi người Kitô hữu luôn hãnh diện vì mang trong bản thân mình hình ảnh cao quý của Thiên Chúa và luôn sống phong cách của Ngài: quảng đại chia sẻ, yêu thương trao hiến, bao dung tha thứ, khiêm tốn phục vụ.  Được như thế, mỗi người chúng ta sẽ luôn làm cho hình ảnh Thiên Chúa ngày càng rõ nét trong cuộc đời mình.

LM Nguyễn Hữu An

KittyThiênKim & Nguyễn Kim Bằng gởi

Từ Nguyễn Văn Trỗi đến Nguyễn Văn Bé, kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả” dưới chế độ CS

Từ Nguyễn Văn Trỗi đến Nguyễn Văn Bé, kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả” dưới chế độ CS

Trần Trung Đạo (Danlambao) – Sau loạt bài về tẩy não, một số độc giả nêu thắc mắc chế độ độc tài nào độc ác nhất trong lịch sử loài người, Đức Quốc Xã hay Cộng Sản. Câu trả lời tùy thuộc vào người được hỏi là ai. Với người Do Thái câu trả lời sẽ là Hitler, lý do chỉ vì họ không muốn nhân loại lãng quên Holocaust, nhưng với phần lớn nhân loại, nhất là sau khi khối Liên Xô sụp đổ và nhiều tài liệu được công khai hóa, sẽ trả lời là Cộng Sản. Trước khi bàn đến kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả”, người viết sẽ so sánh giữa tuyên truyền Đức Quốc Xã và chính sách tẩy não của CS.

Mặc dầu nhiều tài liệu chưa được bạch hóa hết vì vẫn còn năm quốc gia CS đang tồn tại, số lượng nạn nhân bị giết dưới các chế độ CS, 94 triệu theo ước lượng của Stéphane Courtois trong The Black Book of Communism hay 110 triệu theo kết toán của R.J. Rummel. Cả hai ước tính đều cao hơn The Holocaust nhiều lần. Cách giết người qua việc bỏ đói hàng triệu trẻ em tại Trung Cộng, Gulag tại Nga, bằng cuốc xẻng tại Campuchia, cải cách ruộng đất tại Việt Nam cũng tàn nhẫn và vô nhân không thua kém gì phương pháp lò thiêu sống của Hitler ở Auschwitz.

Lenin ít được đem ra so sánh với Hitler, Stalin hay Mao không phải y là người nhân đức nhưng chỉ vì chết sớm khi kế hoạch toàn trị Liên Xô chỉ mới bắt đầu. Nếu y sống lâu như Stalin rồi cũng không khác gì mà có thể còn độc ác hơn. Khi mới nắm quyền hành chính Lenin đã thiết lập ngay hai cơ quan phụ trách hai chức năng khủng bố và tẩy não.

Tên hung thần đầu tiên trong hệ thống khủng bố CS quốc tế là Felix Dzerzhinsky. Tên đồ tể khát máu này gốc Ba Lan nhưng là người thành lập cơ quan mật vụ Cheka khủng khiếp nhất tại Nga ngay sau khi cách mạng CS 1917. Sau khi một lãnh đạo tổ chức Cheka bị ám sát hụt tại St. Petersburg, Dzerzhinsky ra lệnh bắt 800 người và tất cả đều bị xử bắn không qua một phiên tòa nào. Chỉ trong vòng một tháng từ tháng Chín đến tháng Mười 1918, ước lượng đã có 10 ngàn đến 15 ngàn người bị giết. Danh từ “Khủng bố Đỏ” xuất hiện trong giai đoạn này.

Dzerzhinsky kiêm nhiệm hàng loạt chức vụ cấp bộ trưởng ngoài việc điều hành ngành an ninh Sô Viết. Y có năng khiếu về ngoại ngữ mặc dù học hành bị dang dở vì tham gia hoạt động CS. Dzerzhinsky bị tù nhiều lần trong đó có lần bị lưu đày tận vùng băng tuyết Siberia. Sau khi vượt thoát khỏi Siberia, Dzerzhinsky hoạt động cho đảng CS Đức. Là nhân vật nổi tiếng trong phong trào CS Đông Âu, sau 1917, Felix Dzerzhinsky thay vì hồi cư về Ba Lan đã quyết định ở lại Nga và được bầu vào đảng ủy CS thủ đô Moscow. Felix Dzerzhinsky chia sẻ quan điểm của Lenin về vai trò toàn trị của Soviet và là người đầu tiên nhận trọng trách thành lập cơ quan an ninh CS.

Thế nhưng, cánh tay khủng bố dù tàn bạo, sắc máu bao nhiêu cũng không thể giữ được chế độ tồn tại lâu dài. Tim óc của chế độ toàn trị chính là bộ phận tuyên truyền tẩy não. Tẩy não là một tiến trình xóa bỏ tận gốc rễ bằng nhiều cách các nhận thức cũ và trên đó xây dựng một hệ thống nhận thức mới. Cơ quan tuyên truyền Agitprop được Lenin thành lập và sau đó đổi tên thành Ban Tư Tưởng Trung Ương. Chỉ trong vòng hai năm, 1917 đến 1918, Agitprop đã phát hành 3600 mẫu bích chương tuyên truyền. Tại mọi cửa hàng, cửa sổ, đường phố, cơ quan, đâu cũng dán truyền đơn, bích chương, biểu ngữ tuyên truyền đập vào mắt, xoáy vào nhận thức người đọc. Nhiều đoàn xe lửa tuyên truyền chạy từ thành phố này sang thành phố khác phân phối truyền đơn, tổ chức những đêm văn nghệ tại những nơi xe lửa dừng.

Kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả”

Trong xã hội CS, vô số “anh hùng” được dàn dựng, khác nhau về bố cục, tình tiết nhưng đều tuân theo một nguyên tắc: người thật chuyện giả. Một vài ví dụ điễn hình là Hướng Lôi Phong, Huang Jiguang, Wang Jinxi, Shi Chuanxiang của Trung Cộng, Pavlik Morozov, Alexey Stakhanov của Liên Xô và vô số người thật chuyện giả ở Việt Nam. Cái chết của Nguyễn Văn Trỗi là một ví dụ quen thuộc của kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả”.

Tố Hữu viết về cái chết của Nguyễn Văn Trỗi trong bài thơ Hãy nhớ lấy lời tôi:

Anh thét to: “Ta có tội gì đây ?”

Chúng trói Anh vào cọc mấy vòng dây.

Mười họng súng. Một băng đen bịt mắt

Anh thét lên: “Chính Mỹ kia là giặc!”

Và tay Anh giật phắt mảnh băng đen

Anh muốn thiêu, bằng mắt, lũ đê hèn

Với cái chết. Anh muốn nhìn giáp mặt

Như ngọn lửa không bao giờ dập tắt!

….

Anh thét lên: Hãy nhớ lấy lời tôi:

Đả đảo đế quốc Mỹ!

Đả đảo Nguyễn Khánh!

Hồ Chí Minh muôn năm!

Hồ Chí Minh muôn năm!

Hồ Chí Minh muôn năm!

Phút giây thiêng, Anh gọi Bác ba lần!

Súng đã nổ. Mười viên đạn Mỹ

Anh gục xuống. Không, Anh thẳng dậy

Anh hãy còn hô: “Việt Nam muôn năm!”

Máu tim Anh nhuộm đỏ đất Anh nằm!

Một người bị trói cả hai tay vào “cọc mấy vòng dây” mà còn tay nào để “giật phắt mảnh băng đen”?

Ngay cả khi bị “Mười viên đạn” “gục xuống” làm sao còn “đứng thẳng dậy” để hô?

Những câu chuyện hoang đường chỉ có trong đầu cuồng tín bịnh hoạn của Tố Hữu mà trong tuổi về già đã thú nhận với Trần Đăng Khoa trong Chân Dung và đối thoại rằng chính y đã nhét vào mồm Nguyễn Văn Trỗi: “Tôi cho cả Nguyễn Văn Trỗi hô: Hồ Chí Minh muôn năm. Mà hô những ba lần kia”.

Bài thơ Hãy nhớ lấy lời tôi đầy nghịch lý, khinh thường hiểu biết của người đọc, phạm những lỗi lầm sơ đẳng, thế nhưng đã được đưa vào mọi sách giáo khoa. Những trò tuyên truyền bỉ ổi đó không phải chỉ trong thời chiến mà nửa thế kỷ sau khi nhân loại sống trong thời đại toàn cầu hóa 2014 này vẫn còn có những văn nô, bồi bút đem ra ca ngợi. Mấy tuần qua, nhan nhản trên các báo đảng, bài thơ buồn cười đó cũng được đem ra học tập giống như trong thập niên 1960 ở miền Bắc.

Một ví dụ khác về kỹ thuật tuyên truyền “người thật chuyện giả” là “anh hùng Nguyễn Văn Bé”. “Anh hùng” này đã làm cả hệ thống tuyên truyền của đảng hố to và có lẽ “liệt sĩ Nguyễn Văn Bé” là trường hợp duy nhất sau 1975 đảng gián tiếp thừa nhận chỉ là sản phẩm tuyên truyền.

Nguyễn Văn Bé là ai ?

Theo cả hai nguồn tài liệu, Việt Nam Cộng Hòa và CSVN, Nguyễn Văn Bé sinh năm 1946 tại quận Châu Thành tỉnh Mỹ Tho trong một gia đình nghèo. Y tham gia các hoạt động CS tại địa phương và chính thức trở thành đoàn viên Đoàn Thanh Niên Nhân Dân Cách Mạng trực thuộc đảng Nhân Dân Cách Mạng (tên gọi của đảng CS khi hoạt động tại miền Nam Việt Nam). Nguyễn Văn Bé gia nhập bộ đội CS ở tuổi 19 và được giao trách nhiệm tải súng đạn. Vào năm 1966, trận đụng độ giữa quân đội CS và quân Mỹ, Bé bị bắt cùng với số vũ khi mà y đang tải vào ngày 30 tháng 5, 1966 tại kinh Cả Bèo, xã Mỹ Quý, tỉnh Kiến Phong.

Đến điểm này hai bên, VNCH và CSVN, đều tường thuật gần giống nhau. Theo bộ máy tuyên truyền CS phát ra từ Hà Nội, “anh hùng Nguyễn Văn Bé” dù bị tra tấn chẳng những không khai một lời mà còn phát biểu những câu nói bất hủ “Tất cả hành động của Mỹ rồi cũng chẳng khác gì bong bóng của xà phòng sẽ bị nước sông cuốn đi”. Cuối cùng, Nguyễn Văn Bé bị đưa đến một trung tâm gần xã Mỹ An. Tại đây, Nguyễn Văn Bé, sau khi nháy mắt ra dấu cho người thợ cày đứng gần để chạy ra xa, đã nâng 10 kí lô mìn Claymore khỏi đầu, miệng hô lớn “Mặt trận Giải Phóng Miền Nam muôn năm, đả đảo đế quốc Mỹ” trước khi đập mạnh khối mìn vào thành một chiếc tăng M118. Khối mìn nỗ lớn và cả kho đạn bị nỗ lây. Cũng theo bản tin của đài phát thanh Hà Nội, “16 lính Mỹ và 10 lính ngụy” chết ngay tại chỗ, ngoài ra nhiều thương vong do đạn lạc gây ra sau đó. Tuy nhiên, một anh hùng như thế mà chỉ giết được “16 lính Mỹ và 10 lính ngụy” thì quá ít nên trong những bản tin sau đó con số lính Mỹ chết được tăng lên 96.

Tức khắc khi câu chuyện được đăng trên báo Nhân Dân ở miền Bắc và các báo bí mật ở miền Nam, các cơ quan tuyên truyền bắt đầu chỉ thị học tập noi gương “chủ nghĩa anh hùng cách mạng” của “Liệt sĩ Nguyễn Văn Bé”. “Sự hy sinh của anh không những được cả thế hệ thanh niên Việt Nam kính phục mà còn nhận được sự thán phục bởi tuổi trẻ toàn thế giới”.

Bàn tay Nguyễn Văn Bé dùng để đập khối bom được báo đảng gọi là “bàn tay thiên tài”. Nhiều vở kịch được dựng ngay để diễn lại “hành động anh hùng” của Nguyễn Văn Bé. Một bài báo đảng cho biết sức mạnh của bàn tay Nguyễn Văn Bé chắc chắn được thúc đẩy bởi một lực huyền bí vì “chẳng những giết ngay gần hàng trăm kẻ thù mà còn tạo nên một ảnh hưởng dây chuyền dẫn đến một phong trào làm theo anh hùng Nguyễn Văn Bé khắp cả nước”. Nói chung, hình ảnh Nguyễn Văn Bé như ngôi sao mầu nhiệm làm cả nước đều tin. Chủ nghĩa anh hùng cách mạng thôi thúc con người miền Bắc. Nhiều thanh niên đã gác hết chuyện học hành, gia đình để tình nguyện vào Nam chiến đấu theo gương “anh hùng Nguyễn Văn Bé”

Các cơ quan tuyên truyền địa phương tin chắc rằng Nguyễn Văn Bé đã chết.

Thật không may cho đảng, Nguyễn Văn Bé không chết. Anh đã đầu hàng, tình nguyện chiêu hồi và còn sống bình an. Các hình ảnh anh chụp với gia đình được báo chí phổ biến rộng rãi. Trên đài phát thanh, đoạn băng “Tôi là Nguyễn văn Bé, hãy còn sống đây…” được phát mỗi ngày khi bắt đầu chương trình. Nguyễn Văn Bé thật có đụng độ nhưng trận chiến chỉ kéo dài không đến 30 phút. Theo báo Time, anh ta chưa bao giờ bắn một viên đạn, thay vì trốn trong con kinh đào và bị nắm tóc kéo lên.

Để phản công trong trận chiến tuyên truyền, phía Việt-Mỹ đã in hơn 20 triệu truyền đơn, bảy triệu minh họa, 465 ngàn bích chương, 167 ngàn tấm hình Nguyễn Văn Bé, 10 ngàn bài hát và rất nhiều chương trình truyền thanh truyền hình nói về sự thật Nguyễn Văn Bé đã đầu hàng, hồi chánh và hiện sống bình an. Các cơ quan tâm lý chiến Việt Mỹ còn phỏng vấn cha mẹ Nguyễn Văn Bé và giúp đưa gia đình họ đến khu vực an toàn. Các cơ quan tuyên truyền của đảng CS phản ứng bằng cách tổ chức rầm rộ ngày kỷ niệm một năm “anh hùng Nguyễn Văn Bé hy sinh”. Các đài phát thanh, báo chí và cả báo chí Liên Xô cũng đăng bài thương tiếc “liệt sĩ Nguyễn Văn Bé”. Nhân dân miền Bắc lại tiếp tục tin rằng anh đã thật sự hy sinh.

Sau 1975, quả thật với một chiến công to lớn như vậy, Nguyễn Văn Bé không những chỉ có tên đường mà phải một tên phố, một công viên mang tên anh. Nhưng không, bởi vì sự giả dối như thế quả quá trâng tráo và trắng trợn. Câu chuyện ngụy tao Lê Văn Tám còn có thể im lặng vì thời gian quá xa nhưng Nguyễn Văn Bé vẫn còn mang tính thời sự, nhiều người trong thời đó còn sống, nhiều tác giả nhạc, văn, thơ còn chưa hết sượng sùng.

Tội ác của bồi bút và văn nô

Hiện nay hầu hết các “anh hùng xã hội chủ nghĩa” ở 15 nước cựu Liên Xô và các nước Đông Âu, một số bị chôn vùi trong tro bụi thời gian, một số chỉ còn xuất hiện trong các truyện tranh vui giải trí (comic book), riêng tại Việt Nam, không chỉ các thế hệ măng non mà cả thanh niên, sinh viên còn phải học, phải tin vào những mẩu chuyện hoang đường một cách đáng thương và tội nghiệp. Dĩ nhiên không phải tại các em những nạn nhân bất hạnh đã sinh ra và lớn lên trong xã hội lọc lừa. Ngoài chính phạm là đảng CS, tội ác này còn có sự a tòng của đám văn nô, bồi bút, những kẻ chỉ vì chút bổng lộc đảng ban cho mà chịu cúi đầu làm tôi mọi, tiếp tay với đảng làm băng hoại mọi giá trị đạo đức và tương lai dân tộc.

Người viết xin trích một số đoạn trong bài thơ Tản mạn về thơ và đồng nghiệp của nhà thơ Thái Bá Tân để kết luận cho bài viết này:

Đất nước cần thần tượng?

Dạ, có ngay, có ngay.

Cần anh hùng? Rất dễ.

Anh hùng thì có đầy.

Thế là Lê Văn Tám,

Nguyễn Văn Bé trung kiên,

Rồi nhà tù Phú Lợi,

Rồi kéo pháo Điện Biên…

Rồi báo cáo, tổng kết,

Rồi thi đua, phê bình,

Cái việc ai cũng biết

Là lừa người, lừa mình.

Trần Trung Đạo

danlambaovn.blogspot.com

______________________________________

Tham khảo:

1. Stéhane Courtois, Nicolas Werth, Jean-Louis Panné, Andrzej Paczkowski, Karel Bartosek, Jean-Louis Margolin The Black Book of Communism, Crimes, Terror, Reppression, Harvard University Press, 1999.

2. Mihai C. Bocarnea and Bramwell Osula: Edifying the New Man: Romanian Communist Leadership’s Mythopoeia. Regent University, International Journal of Leadership Studies. Vol. 3 Iss. 2, 2008, pp. 198-211.

3. Margaret Peacock. Broadcasting Benevolence: Images of the Child in American, Soviet and NLF Propaganda in Vietnam, 1964–1973. Project MUSE, 2010.

4. The Strange Case of the Vietnamese “Late Hero” Nguyen Van Be

(http://www.psywarrior.com/BeNguyen.html)

5. South Viet Nam: The Hero

(http://content.time.com/time/magazine/article/0,9171,836801,00.html

6. SGM Herbert A. Friedman THE USE OF MUSIC IN PSYCHOLOGICAL OPERATION

7. Sự thật về Nguyễn Văn Bé (http://vietnamsaigon75.blogspot.com/2013/07/liet-si-nguyen-van-be-hy-sinh-nam-1966.html)

8. Christoph Giebel. Imagined Ancestries of Vietnamese Communism: Ton Duc Thang and the Politics of History and Memory

9. Questioning of Lei Feng’s Frugality Leads to Detention,

(http://blogs.wsj.com/chinarealtime/2013/08/21/four-detained-for-questioning-lei-fengs-frugality/)

10. Thơ Thái Bá Tân Tản mạn về thơ và đồng nghiệp, Facebook

11. Trần Đăng Khoa Chân Dung và đối thoại, truyen.com

Cầu nguyện cho Nina Phạm và Amber Joy Vinson: một nghiã cử không biên giới

Cầu nguyện cho Nina Phạm và Amber Joy Vinson: một nghiã cử không biên giới

Trần Mạnh Trác

10/15/2014

(Theo tin CNA 15/10/2014) Những người Công Giáo ở Bắc Texas, không phân biệt chúng tộc, đang tổ chức cầu nguyện cho 2 cô y tá bị lây nhiễm vi khuẩn Ebola trong khi thi hành công vụ, cô Nina Phạm, 26 tuổi, người Việt Nam, và cô Amber Joy Vinson, 29 tuổi, người da màu gốc ở Ohio.

Cô Nina Phạm là một thiếu nữ con nhà mộ đạo ở giaó xứ Fatima, giáo phận Fort Worth, đã được tiếp xúc với một linh mục cuả giáo phận Dallas tại bệnh viện nơi cô đang được điều trị trong một khu vực cách ly.

“Thật là một nỗi buồn sâu sắc khi nhận được tin hai cô Nina Phạm và Amber Joy Vinson, làm y tá tại Dallas, đã bị lây nhiễm vi khuẩn Ebola trong lúc chăm sóc cho ông Thomas Eric Duncan,” là lời cuả Đức Giám Mục Kevin Farrell, địa phận Dallas. “Chúng tôi cầu nguyện cho họ chóng phục hồi, và hơn nữa cho gia đình cuả họ và những người thân yêu.”

Nina Phạm, y tá bệnh viện Presbyterian ở Dallas, đã bị nhiễm bệnh trong khi chăm sóc cho ông Thomas Duncan, người Liberia, từ khi ông được nhập viện cho đến khi ông qua đời ngày 8 Tháng Mười.

Cô Vinson, cũng từng chăm sóc cho ông Duncan, đã đến bệnh viện ngày 14 tháng 10 vừa qua để báo cáo rằng cô cũng có triệu chứng lây bệnh.

“Tình trạng lây nhiễm này nhắc nhở cho chúng ta rằng có nhiều y tá, bác sĩ, và chuyên gia y tế, với tấm lòng vị tha quảng đại, đã bỏ ra những thời gian dài vô tận để bảo vệ chúng ta và cộng đồng cuả chúng ta” Đức Giám Mục Farrell nói. “Đây là lúc mà cộng đồng chúng ta đáp trả với tinh thần từ bi bác ái và một thái độ bình tĩnh.”

Cô Nina Phạm, từ bệnh viện Dallas đã giao tiếp được với gia đình ở Fort Worth nhiều lần qua mạng lưới Skype (điện thoại trên mạng).

Cô cũng đã được tiếp xúc với một linh mục, theo lời bà giám đốc truyền thông cuả địa phận Dallas là Annette Gonzalez Taylor.

“Cha ấy không được phép vào trong khu vực cách ly, nhưng Ngài đã giao tiếp được với cô ấy”, bà nói thêm, “sức mạnh của lời cầu nguyện thì không có ranh giới.”

Trở về Địa Phận Fort Worth nơi gia đình cô Nina Phạm cư ngụ, Lm Jim Ngô Hoàng Khôi, dòng Đồng Công, chánh xứ Gx Fatima, đã dâng lễ hằng ngày cầu nguyện cho cô ấy.

Cha Khôi, dẫn lời cuả bà mẹ cô Nina, đã nói với tờ Dallas Morning News rằng cô Nina đang cảm thấy “rất thoải mái” và “đang được hỗ trợ rất nhiều.”

“Cô ấy biết rằng mọi người đang cầu nguyện cho cô ấy, đặc biệt là trong thời gian khó khăn này.”

Hôm thứ ba vừa qua cô Nina đã nhờ Bệnh viện Presbyterian viết một thông báo như sau: “Tôi đang cảm thấy khoẻ và xin cảm ơn tất cả mọi người về những lời chúc tốt đẹp và những lời cầu nguyện.”

“Tôi may mắn có được sự hỗ trợ của gia đình và bạn bè và tôi cảm thấy hạnh phúc khi được chăm sóc bởi một đội gồm các bác sĩ và y tá tốt nhất trên thế giới.”

Cô Nina đang được truyền máu cuả bác sĩ Kent Brantly, là một người đã sống sót qua cơn dịch Ebola, với hy vọng rằng máu đó chứa các kháng thể có thể giúp chống lại virus.

Trường Công Giáo Nolan Catholic High School ở Fort Worth, nơi cô Nina tốt nghiệp năm 2006, sẽ tổ chức một buổi cầu nguyện riêng cho cô vào ngày 16.

Trường hợp lây nhiễm cuả Nina Phạm và Amber Joy Vinson đã nêu ra một số lo ngại về việc có thể có nguy cơ truyền nhiễm trong Thánh Lễ hay ở những nơi công cộng khác.

Bà Taylor, giám đốc truyền thông cuả địa phận Dallas, nói rằng giáo phận Dallas đã ra thông cáo cho các linh mục là bắt đầu cử hành các việc phụng vụ theo nghi thức cuả Hội đồng Giám Mục Hoa Kỳ áp dụng trong mùa cảm cúm, nhưng bà nói thêm rằng sự việc này không chỉ là để đáp ứng với Ebola.

“Thông cáo đã được gửi ra để đáp ứng nhu cầu cuả đầu mùa cảm cúm và cuả cơn dịch enterovirus (D68) rất dễ lây lan, đang xảy ra ở Dallas và trên toàn quốc.”

“Những người có triệu chứng cảm cúm thì không nên đến tham dự thánh lễ”, Bà Taylor nói. “Không đi lễ khi có bệnh thì không có tội,” bà giải thích thêm.

Bà cũng lưu ý rằng đối với những nơi có cho rước Máu Thánh, thì người Công Giáo phải có trách nhiệm để quyết định rằng mình có nên rước Máu Thánh không. (vì việc dùng chung một chén thánh)

Đức Giám Mục Farrell ca ngợi các quan chức ở Dallas đã có phản ứng trước cơn dịch Ebola. Ngài tin tưởng rằng họ “sẽ thực hiện các bước cần thiết để chăm sóc cho các bệnh nhân và bảo vệ cộng đồng.”

Ông Pat Svacina, giám đốc truyền thông của Giáo phận Fort Worth, cho biết rằng giáo phận đã có nhiều chuyên gia y tế và nhân viên đang theo dõi mọi hướng dẫn mới nhất của CDC (Trung Tâm Phòng Ngừa Bệnh) về căn bệnh này và đang phân phối mọi thông tin đến các cán bộ gồm có y tá trường học và các vị mục tử. Điều này đã được thực hiện trước khi có tin cô Nina bị bệnh, ông nói, lưu ý rằng nơi cô Nina nhiễm bệnh không phải là ở trong khu vực Fort Worth. (Fort Worth là một thành phố cách Dallas 45 miles, 72 km)

“Giáo Phận Fort Worth và các giáo dân đang cầu nguyện cho các y tá đã bị ảnh hưởng vì dịch Ebola và cho gia đình cuả họ, cho tất cả thân nhân cuả họ và cho tất cả những người bị ảnh hưởng bởi nạn dịch Ebola này,” ông Svacina nói “Chúng tôi nguyện xin Chúa, Chúa Giêsu Kitô, ở với họ trong thời gian khó khăn này. ”

Ông nói thêm, “Đức Giám Mục Michael Olson đã yêu cầu mọi người Công Giáo cầu nguyện cho Nina và gia đình. Đồng thời Giáo phận cũng dâng lời cầu nguyện cho tất cả các bệnh nhân Ebola”.

Chuyện bây giờ mới kể

Chuyện bây giờ mới kể

Nguoi-viet.com
Tạp ghi Huy Phương


Có lẽ trong số khách đi xem cuốn phim tài liệu “Last Days in Vietnam” (Những ngày cuối cùng ở Việt Nam) tại rạp University 6 ở Irvine hôm 1 tháng 10 vừa qua, ba đứa cháu ngoại của tôi là những khán giả trẻ nhất.

Ngoại Trưởng Henry Kissinger và Tổng Thống Gerald Ford.

Mặc dù cuốn phim được giới phê bình Mỹ đánh giá rất cao, 96% trên Rotten Tomatoes, tôi vẫn có chút ngại ngần không muốn rủ bọn trẻ đi xem, sợ chúng chán với cuốn phim tài liệu kể về những sự kiện xảy ra lúc chúng chưa sinh ra đời. Tôi cũng không muốn chúng phải kinh nghiệm những khổ đau thế hệ trước đã trải qua dù là gián tiếp. Nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn tha thiết muốn cho chúng hiểu được tại sao cha ông chúng đã có mặt trên đất nước Hoa Kỳ này và tại sao thế hệ tôi vẫn còn khắc khoải và lo nghĩ về những gì đang xảy ra nơi cố quốc.

Trong hơn một tiếng rưỡi đồng hồ, cuốn phim kể lại những nỗ lực tuyệt vọng và bi tráng của thủy quân lục chiến và nhân viên Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ nhằm di tản những công dân Việt Nam Cộng Hòa có khả năng bị trả thù khi quân đội Bắc Việt chiếm lấy miền Nam.

Cảnh tượng cả Mỹ lẫn Việt hốt hoảng chen lấn tìm đường di tản trước cuộc tiến quân của Bắc Việt trong những ngày cùng tháng tận của miền Nam đã làm người xem phim như sống lại những ngày tháng bi thảm đó, đau đớn như một lần nữa mất nước.

Ðạo diễn Rory Kennedy đã cố gắng xây dựng một đánh giá khá quân bình về trách nhiệm và đặc biệt là tư cách của những người Mỹ và Việt, ở cả vai trò quyết định hay nạn nhân của cuộc chiến. Tổng Thống Nixon cam kết sẽ trả đũa bất kỳ cuộc tấn công vi phạm hiệp định hòa bình nào của Cộng Sản Bắc Việt và bảo đảm tiếp tục chi viện cho Việt Nam Cộng Hòa để bảo vệ chế độ dân chủ của miền Nam. Nhưng những lời hứa trên văn bản này cũng chỉ là giấy lộn khi chế độ dân chủ tại Hoa Kỳ không chấp nhận một tổng thống như Nixon lạm quyền đi nghe lén đối thủ chính trị của mình.

Cảnh di tản tại Tòa Ðại Sứ Mỹ tại Sài Gòn.

Ðại Sứ Martin cứng đầu không chịu chuẩn bị kế hoạch di tản vì mãi hy vọng về một giải pháp chính trị cho miền Nam và cũng không muốn thông tin về di tản sẽ làm dân miền Nam hoảng loạn. Nhưng trong vài ngày cuối, ông Martin lại ra lệnh cho thủy quân lục chiến Mỹ cho phép mỗi chuyến bay rời tòa đại sứ ra Hạm Ðội 7 chỉ được chở một số ít nhân viên Mỹ còn lại là người Việt Nam để di tản được càng nhiều người Việt càng tốt. Chính ông Martin đã chỉ lên chuyến trực thăng kế cuối rời tòa đại sứ khi biết rằng đã tận lực, không thể làm gì hơn cho số người Việt còn kẹt lại.

Tổng Thống Henry Ford cũng đã không quay lưng lại với Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn khi vào ngày 10 tháng 4, 1975 đã đọc diễn văn trước Quốc Hội Mỹ về tình hình Việt Nam và yêu cầu Quốc Hội chấp thuận một ngân khoản 722 triệu đô la để viện trợ khẩn cấp cho miền Nam Việt Nam. Và Quốc Hội Mỹ, mà nhiều người Việt Nam tỵ nạn sau này đã đổ lỗi cho Ðảng Dân Chủ lúc đó đang chiếm đa số, đã không đồng ý cấp viện trợ theo yêu cầu của Ford. Không phải vì họ thiên tả hay chủ hòa nhưng vì cả nước Mỹ đã quá mỏi mệt với cuộc chiến; họ không tin vài trăm triệu đô có thể thay đổi tình thế khi trong hơn 15 năm Mỹ đã đổ hàng tỷ đô la và 58 nghìn mạng sống con dân của họ mà vẫn không đạt được kết quả.

Cuốn phim cũng phần nào giải thích vì sao dân miền Nam lại hoảng loạn chạy trốn Cộng Sản. Chỉ trong 15 phút đầu, cuốn phim đã kể lại vắn tắt vụ thảm sát tại Huế trong Tết Mậu Thân, khi hàng ngàn người dân cố đô vô tội bị trói tay từng chùm và dẫn đi mất tích, và sau đó là cảnh những thân nhân vật vã than khóc trước những nấm mồ tập thể và những thi hài bó trong mảnh poncho. Nỗi ghê sợ của vụ thảm sát Mậu Thân và sau này là biến cố trên “đại lộ kinh hoàng” vào mùa Hè 1972 đã khiến người dân miền Nam bất chấp mọi giá phải bỏ chạy càng xa Cộng Sản càng tốt. Nỗi ám ảnh đó đã khiến người chạy loạn trao cho người thân hay thậm chí người lạ những đứa con còn nhỏ của mình để mong chúng được đem đến vùng đất an toàn và tự do mà bố mẹ chúng đã chọn để sống.

Sự hy sinh trong chia ly đó đã bắt đầu từ 1954, đến 1972, 1975, cho đến suốt thập niên 80, người Việt vẫn tiếp tục ra đi, dấn thân vào mọi hiểm nguy chết chóc băng rừng vượt biển để tìm đến những đất nước mà họ tin có thể tiếp tục được sống trong tự do và nhân phẩm.

Khi ra khỏi rạp, cô cháu hỏi tôi, “Trong những giờ phút cuối cùng ấy, người ta chen chúc nhau để được ra đi, thì ông ngoại ở đâu?”

Tôi nói cho cháu rõ vào những “last days” ấy tôi phải ở lại với đơn vị cùng với những người lính của tôi. Không phải ai cũng có cơ hội ra đi, và đi được. Cũng như số phận một sĩ quan trong quân đội VNCH trong phim là Trung Úy Phạm Hữu Ðàm bị kẹt lại phải đi “học tập cải tạo“13 năm trong nhà tù Cộng Sản, tôi cũng ở lại với 7 năm tù từ Nam ra Bắc. Còn đứa cháu trai nhỏ nhất thì ôm tôi và nói, “Con cám ơn ông ngoại!”Tôi không hỏi xem cháu nó cám ơn tôi về điều chi! Nhưng tôi cám ơn chúng đã “chịu khó” nghe tôi bỏ cả buổi tối đi xem cuốn phim này.

Bích chương “Last Days in Vietnam.”

Ðể biết thế hệ cháu tôi nghĩ gì về những gì đã xảy ra cho thế hệ cha ông của chúng sau khi xem phim, tôi có một yêu cầu là tất cả đều phải viết cho tôi một vài dòng cảm tưởng. Dưới đây là “bài thu hoạch”(!) của chúng, lẽ cố nhiên bằng Anh ngữ, xin tạm dịch:

“Thật là một kinh nghiệm không tưởng tượng được khi ngồi và xem bộ phim này trong một rạp hát với các cá nhân và cựu quân nhân đã có mặt tại miền Nam Việt Nam vào thời điểm đó. Khi xem phim, tôi gần như có thể cảm thấy sự hoảng sợ mà tất cả người miền Nam đã trải qua khi họ cố gắng một cách tuyệt vọng để chạy trốn khi quân Bắc Việt đang tiến dần vào thành phố. Cuốn phim tài liệu này đã thực sự mở mắt cho tôi, một người Mỹ gốc Việt, để thấy rằng một sự kiện bi thảm như vậy đã xảy ra và để biết dù muốn hay không gia đình tôi đã phải sống qua tấn bi kịch này.” (HDP, 25 tuổi, 24 năm ở Mỹ)

“Cuốn phim ‘Những Ngày Cuối ở Việt Nam’ đã cho tôi biết về những ngày cuối cùng của cuộc chiến đã xảy ra như thế nào cho những người liên quan. Trước khi xem phim, tôi thực sự không biết những gì đã xảy ra trong những khoảnh khắc cuối cùng của cuộc chiến, nhưng bây giờ, tôi cảm thấy như tôi hiểu nó rõ ràng hơn. Ðiều khiến tôi cảm động là xúc cảm mạnh mẽ của ông tôi đối với những cảnh miêu tả trong phim. Việc ông tôi khóc khi xem cảnh hạ cờ Việt Nam trên những chiếc tàu hải quân Việt Nam tại vịnh Subic, cùng với cảnh mọi người hát quốc ca miền Nam Việt Nam đã giúp tôi hiểu sự quan trọng của cuộc chiến đối với những người liên quan. Thay vì chỉ là một phần của lịch sử mà tôi đã đọc trong các cuốn sách giáo khoa, cuộc chiến vẫn còn rất mới để còn có những ảnh hưởng đến ngày hôm nay. Tôi đã học được rằng ngay cả bây giờ, những ảnh hưởng của chiến tranh vẫn còn tồn tại và tác động đến cộng đồng Việt Nam, điều mà tôi đã không thực sự chú ý đến trước khi xem cuốn phim này.” (LKN, 19 tuổi, sinh ở Mỹ)

“Trước khi xem phim, tôi không biết thời điểm của những biến cố dẫn đến việc Việt Nam trở thành một quốc gia Cộng Sản. Tôi lớn lên chỉ biết rằng Ðảng Cộng Sản nắm quyền vào tháng 9 năm 1975; họ đã phá vỡ hiệp định hòa bình giữa miền Bắc và miền Nam, và miền Nam đã thua trận. Cuốn phim tài liệu rất có giá trị thông tin. Tôi đã biết được những thông tin mà trước đây tôi không thể tưởng tượng đã có ảnh hưởng đến cuộc chiến như thế nào, chẳng hạn như việc Cộng Sản đã thấy một cơ hội xuất hiện khi Nixon từ chức tổng thống! Bộ phim đã đào sâu các chi tiết như vậy, nhưng nó vẫn rất dễ hiểu. Tôi thậm chí đã khóc khi xem đoạn thuyền trưởng của một tàu hải quân Việt Nam đã phải hạ lá cờ quốc gia thua cuộc của mình để Cộng Sản khỏi nhìn thấy.” (HCP, 15 tuổi, sinh ở Mỹ)

Ðọc những dòng cảm tưởng của ba đứa cháu, tôi lấy lại niềm tin vào thế hệ trẻ lớn lên sau cuộc chiến và ở nước ngoài; chúng vẫn đủ tri thức và tấm lòng để hiểu những gì xảy ra cho quê hương và ông bà cha mẹ của chúng 40 năm trước. Có những điều tuổi trẻ cần quên, như lòng căm thù hay sự phản bội. Nhưng có những điều tuổi trẻ cần nhớ, như lý do chúng có mặt trên đất Mỹ này và nỗi khổ đau dân tộc của chúng vẫn đang gánh chịu trên quê hương Việt Nam. Tôi đã không đủ sức để kể một phần đời của mình cho chúng, thì thôi mượn cuốn phim của người để nói hộ những điều mình muốn nói với thế hệ mai sau.

Có những điều không nhớ thì sẽ không “lớn nổi thành người”…Việt Nam.

Rước Lễ Lần đầu -Hàn Thư Sinh & TÂM CA DÂNG MẸ -Liên Bình Định & Đời Là Thế -Hàn Thư Sinh

Rước Lễ Lần đầu -Hàn Thư Sinh -bé Song Thương, Liên Hoa & Mỹ Linh -DuyHan

httpv://www.youtube.com/watch?v=mRIawPeb_Ss

TÂM CA DÂNG MẸ -Liên Bình Định -Diệu Hiền & nhóm bè phụ họa -DuyHan

httpv://www.youtube.com/watch?v=6ScP1AVeZhc

Đời Là Thế -Hàn Thư Sinh & Ngọc Lễ -Mai Thiên Vân & Diệu Hiền -DuyHan

httpv://www.youtube.com/watch?v=VH8pCI5CojM