BÁC SĨ CHẨN ĐOÁN KHÔNG RA BỆNH, THAI PHỤ PHẢI CẮT BỎ CỔ TỬ CUNG, THAI NHI CHẾT

BÁC SĨ CHẨN ĐOÁN KHÔNG RA BỆNH,
THAI PHỤ PHẢI CẮT BỎ CỔ TỬ CUNG, THAI NHI CHẾT

Trích EPHATA 630

Trao đổi với phóng viên báo Đời Sống Pháp Luật, chị L.T.V. cho biết: “Tối ngày 19.8.2014, tôi ( đang mang thai tuần thứ 36 ) có dấu hiệu đau bụng, sắp sinh. Chồng tôi đã đưa tôi đến Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang. Sau khi khám xong, bác sĩ kết luận là thai nhi của tôi vẫn khỏe bình thường và tiêm theo bệnh án, cho nằm chờ trên bàn đẻ. Chờ đến 2 giờ 30 tôi lên cơn đau dữ dội, bác sĩ khám cho tôi cho biết có xuất huyết nhưng không có vấn đề gì. Bác sĩ đó nói với tôi “chị chỉ ăn vạ thôi” rồi bỏ đi”.

Chị V. kể tiếp: “Đến 4 giờ sáng, khi tôi tiếp tục đau bụng dữ dội, không thể chịu nổi nữa, lúc này bác sĩ và kíp trực cho tôi đi siêu âm, chẩn đoán, nghi tôi bị viêm ruột thừa nên đã làm giấy chuyển sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang. Từ lúc ấy tôi lịm đi không còn biết gì nữa”.

Sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang, các bác sĩ đã đưa ngay chị V. đi khám và kết luận chị V. bị vỡ cổ tử cung, tràn dịch và huyết ra ngoài nhưng không liên quan gì đến viêm ruột thừa như Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang chẩn đoán. Sau đó đại diện Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang gọi điện yêu cầu Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang cử bác sĩ cùng phối hợp để mổ. Trước khi mổ, phía Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang gọi gia đình bệnh nhân đến để cam kết và thông báo rằng, không thể cứu được cả mẹ lẫn con. gia đình và anh N. ( chồng chị V. ) đã đồng ý mổ.

Kết quả ca mổ đã cứu được thai phụ nhưng phải cắt bỏ cổ tử cung còn thai nhi đã chết ngạt vì thiếu ôxy. Bác sĩ phía Bệnh viện Đa Khoa Bắc Giang cũng cho biết thêm, nếu mổ sớm trước hai tiếng sẽ cứu được cả hai mẹ con. Anh N. ( chồng chị V. ) bức xúc: “Tôi không hiểu tại sao vợ tôi đau đẻ mà các bác sĩ Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang lại chẩn đoán là bị viêm ruột thừa ? Chính vì chẩn đoán sai mà con tôi mới chết ngạt và vợ tôi phải cắt bỏ cổ tử cung. Sau khi mổ cho vợ tôi xong, các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa Bắc Giang cho tôi biết, nếu vợ tôi được mổ sớm trước đó một hai tiếng thì sẽ cứu được cả hai mẹ con. Lúc chuyển viện, dù vợ tôi rất yếu nhưng cũng không được các y bác sĩ cho thở ôxy, vì thế mà vợ tôi đã bất tỉnh ngay trên đường đi”.

Anh N. cũng cho biết thêm, việc chẩn đoán sai khiến thai nhi chết ngạt, sản phụ phải cắt bỏ cổ tử cung của Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang xảy ra từ ngày 20.8.2014 nhưng hơn một tuần sau cũng không thấy phía Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang có động tĩnh thăm hỏi gì đối với gia đình anh. Cho đến khi gia đình có đơn thư phản ánh gửi bệnh viện, Bệnh Viện Sản Nhi mới cử đại diện đến thăm hỏi nhưng không đề cập đến vấn đề sai sót của họ.

Để làm rõ thông tin vụ việc, ngày 30.9.2014, chúng tôi đã đến làm việc với lãnh đạo Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang. Trao đổi với phóng viên, ông Lê Công Tước, phó giám đốc Bệnh Viện cho biết: “Trường hợp của sản phụ LTV. nhập viện vào 21 giờ ngày 19.8.2014, các bác sĩ khám đã chẩn đoán thai phụ có dấu hiệu đau bụng chuyển dạ đẻ non. Thấy sản phụ đau bụng nhiều lần cho đến sáng, các bác sĩ đã tiến hành siêu âm. Bác sĩ chẩn đoán trường hợp này bị viêm ruột thừa và làm giấy chuyển sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang để mổ cấp cứu. Sau khi mổ ra mới biết chảy máu trong lòng bụng do bị nứt cổ tử cung, còn thai nhi đã chết trong bụng mẹ”.

Ông Tước cho rằng “đây là một ca khó” nên các bác sĩ ca trực chẩn đoán “không ra” phải chuyển sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang. Còn việc chẩn đoán đúng hay không đúng thì chưa thể kết luận ngay được, phải chờ hội đồng chuyên môn thẩm định.

Khi phóng viên đặt câu hỏi, ông cho rằng “đây là một ca khó” nhưng tại sao khi chuyển sản phụ V. sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang, các bác sĩ của viện này lại chẩn đoán được ra ngay” thì ông Tước lý giải: “Khi chuyển từ bệnh viện chúng tôi đi tình trạng của sản phụ vẫn ổn, tình trạng cho phép được chuyển cho nên chưa chẩn đoán được bên trong. Khi sang đến Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang, có thêm thời gian do đó các bác sĩ mới chẩn đoán ra bệnh một cách rõ ràng. Thường là bệnh nhân vỡ cổ tử cung sẽ đau bụng từng cơn. Nhưng sản phụ này không có dấu hiệu như thế”.

Ông Tước cũng khẳng định thêm một lần nữa: “Không chẩn đoán ra được là bệnh gì vì bệnh khó chẩn đoán, bệnh không điển hình”. Khi ông Tước nói như vậy, phóng viên tiếp tục thắc mắc: “Tại sao chẩn đoán không ra bệnh mà các bác sĩ Bệnh Viện Sản Nhi lại kết luận chị V. bị đau do viêm ruột thừa ?”, thì ông Tước nói phải chờ hội đồng chuyên môn thẩm định, có kết quả sẽ trả lời thỏa đáng.

Khi chúng tôi dẫn lời của sản phụ V. nói rằng, từ khi nhập viện, chị đau liên tục nhưng các y, bác sĩ ca trực không hề quan tâm. Khi chị đau không chịu nổi, phải kêu lên thì các y bác sĩ kíp trực lại cho rằng chị chỉ giả vờ. Không những vậy, họ còn nói những lời khó nghe khiến chị vô cùng bức xúc. Về vấn đề này, ông Tước cũng cho biết, cũng sẽ chờ hội đồng chuyên môn xác minh lại, nếu đúng sẽ sử lý nghiêm minh, không để “con sâu làm dầu nồi canh”.

Ông Tước liên tục nói khi nào có kết quả từ hội đồng chuyên môn thẩm định lại vụ việc này mới rõ ai đúng ai sai nhưng ông không cho biết khi nào mới họp thẩm định ? ! ? Như vậy gia đình sản phụ, dư luận sẽ phải chờ đến khi nào, trong khi sự việc đã xảy ra cách hơn một tháng ?

Ông Tước cho rằng “đây là một ca khó”, bệnh khó chẩn đoán, không điển hình nên các bác sĩ ca trực chẩn đoán không ra và phải chuyển sang Bệnh Viện Đa Khoa Bắc Giang. Khi ông Tước nói như vậy, phóng viên thắc mắc: “Tại sao không chẩn đoán không ra mà các bác sĩ bệnh viện Sản Nhi lại kết luận chị V. bị đau do viêm ruột thừa ?”, thì ông Tước nói phải chờ hội đồng chuyên môn thẩm định, có kết quả sẽ trả lời thỏa đáng.

Để tìm hiểu rõ về quá trình khám và kết luận của các bác sĩ ca trực sản phụ V., trong buổi làm việc, phóng viên có yêu cầu xem hồ sơ bệnh án. Tuy nhiên, ông Tước đã từ chối và cho biết: “Hồ sơ đang lưu trữ, chỉ khi nào cơ quan chức năng yêu cầu cung cấp thì chúng tôi sẽ cung cấp cho hội đồng chuyên môn xem”. Những thông tin mà ông Lê Công Tước, phó giám đốc Bệnh Viện Sản Nhi Bắc Giang cung cấp cho phóng viên chưa thực sự thỏa đáng. Qua đó, dư luận có quyền đặt ra câu hỏi nghi vấn “Phải chăng vẫn còn nhiều sai sót, khuất tất trong vụ việc thai phụ LTV. ? Có hay không sự thiếu trách nhiệm của các y bác sĩ trong ca trực của bệnh viện này” ?

ĐÀO SƠN, http://www.doisongphapluat.com

Bảo mẫu hành hạ trẻ em gây nhức nhối

Bảo mẫu hành hạ trẻ em gây nhức nhối

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-11-06

TTVN11062014.mp3

giu-tre-622.jpg

Một trung tâm giữ trẻ tư nhân tại TPHCM, ảnh minh họa.

RFA PHOTO

Tình trạng bảo mẫu hành hạ trẻ em ở các nhà trẻ tư nhân cũng như một số cơ sở dạy trẻ nhà nước đã làm dấy lên nỗi lo chung của xã hội về hiện tại và tương lai. Nếu như hiện tại, kiểu sống vô cảm, tàn nhẫn đã lấn sân đến tận các bảo mẫu, những người làm công việc nuôi dưỡng từ thể xác đến tâm hồn của các em nhỏ thì vấn đề nhân cách của những em nhỏ từng bị các bảo mẫu hành hạ sẽ ra sao trong tương lai là câu hỏi gây nhức nhối đến những bậc làm cha làm mẹ, đến xã hội.

Tính vô cảm và nạn hối lộ

Một người tên Thúy, sống ở quận 12, Sài Gòn, có con đang độ tuổi gửi trẻ, chia sẻ:

“Nói chung là làm nghề bảo mẫu thì phải được đào tạo kỹ mới làm được, ở mình thì họ hơi lôm côm. Nguyên nhân chính là do sự vô cảm của xã hội mình nó nhiễm vào từng cá nhân bảo mẫu, một cách không có ý thức. Vậy nên khi họ bộc phát những hành động như vậy thì bản thân họ, thứ nhất là họ thiếu tự chủ, thứ hai là nếu họ nghĩ như vậy là tội ác thì họ đã không làm rồi. Mỗi ngày, những vấn đề của xã hội làm họ vô cảm, họ trở nên phi nhân tính, khi họ bạo hành như thế với các thiên thần – trẻ em. Ở các nước thì những bảo mẫu được đào tạo rất kỹ, nghiêm túc thậm chí lương của họ có thể là cao nhất trong giáo dục , nhưng ở mình thì ngược lại, đời sống của các bảo mẫu không được đảm bảo, dần dần… Nói chung là rõ ràng để xảy ra những việc như vậy thì tôi thấy tệ lắm!”

” Nguyên nhân chính là do sự vô cảm của xã hội mình nó nhiễm vào từng cá nhân bảo mẫu, một cách không có ý thức.
-Chị Thúy “

Theo bà Thúy, hiện tượng bảo mẫu hành hạ trẻ em không còn là trường hợp cá biệt ở một số nơi mà là hiện tượng xã hội đã đi đến chỗ phổ biến khắp mọi hang cùng ngõ hẻm Việt Nam. Ngay cả em gái của bà về làm dâu xứ Bắc cũng than thở về tình trạng này, báo chí cũng đôi lần nói về chuyện bảo mẫu xứ Bắc hành hạ trẻ em một cách man rợ, không còn gì để nói.

Và miền Nam, đặc biệt là thành phố Sài Gòn, theo bà Thúy dự đoán thì có vẻ như không có bất kì cơ sở nuôi dạy trẻ nào không tiềm tàng nguy cơ hành hạ trẻ em. Lý giải về điều này, bà Thúy đưa ra hai giả thuyết: Tình trạng xã hội bị băng hoại nhân tính và; Nạn hối lộ đã tiếp tay cho thói phân biệt đối xử và tàn nhẫn với trẻ em.

Ở khía cạnh xã hội bị băng hoại, một phần do giáo dục, phần khác do cạnh tranh khốc liệt, do cơ chế tham ô, hối lộ và toa rập quá cao, con người chỉ còn biết nghĩ đến lợi nhuận và làm giàu bất chấp lương tri có ray rứt hay không. Chính điều này dẫn đến xã hội dần trở thành một guồng máy quay cuồng mất hết nhân tính, và càng về sau, con người càng phải sống trong một sinh quyển thiếu tình người, thiếu lòng yêu thương. Chính vì vậy, việc các bảo mẫu, về mặt chữ nghĩa là bà mẹ thứ hai nuôi giữ trẻ lại đối xử tàn tệ với trẻ em chỉ là hệ quả của một xã hội băng hoại tận gốc rễ.

Nạn hối lộ, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì người ta cứ nghĩ rằng nó chỉ diễn ra ở các quan chức và một số cơ quan nhà nước, trên thực tế thì nạn hối lộ đã len vào tận chân tơ kẽ tóc của bất kì người nào, không chừa một ai, làm chức lớn thì hối lộ lớn, làm chức nhỏ thì hối lộ nhỏ, không làm chức nào cũng hối lộ cho quan chức hoặc hối lộ giữa những kẻ không chức quyền với nhau nhằm bôi trơn một số quan hệ nào đó. Tiền hối lộ ở Việt Nam cũng giống như dầu nhớt bôi trơn động cơ xe, việc hối lộ các bảo mẫu cũng nằm trong hệ lụy này.

giu-tre-400.jpg

Ảnh minh họa chụp trước đây. RFA PHOTO.

Thường thì cha mẹ nào cũng thương con và lo lắng khi con mình đến lớp, nhất là các lớp vỡ lòng hay đến nhà trẻ, chính vì thế cha mẹ hay gửi gắm con cái cho các bảo mẫu, cô giáo mầm non. Cũng vì nếp nghĩ và thói quen hối lộ, đút lót bởi sống quá lâu trong văn hóa hối lộ, đút lót nên người ta không ngần ngại trao phong bì cho các bảo mẫu, giáo viên mầm non để con mình được chăm sóc kĩ hơn, tốt hơn. Và đương nhiên muốn con mình được tốt hơn, cha mẹ phải có tiền, mà trong một lớp mầm non, có mấy trẻ em có cha mẹ đủ tiền để đút lót cho bảo mẫu, giáo viên?

Đặc biệt là các lớp mầm non, nhà giữ trẻ ở những khu công nghiệp, những xóm nghèo, trẻ em ở đây toàn con nhà khó khăn, thiếu thốn, việc chi trả tiền hằng tháng cho con đi học đã khó khăn lắm rồi, lấy đâu ra tiền để bỏ phong bì. Có lẽ chính vì thế mà hầu hết các cơ sở nuôi dạy trẻ từng bị phanh phui hành hạ trẻ em đều nằm ở các vùng nghèo khó, hơn nữa, những em bé bị hành hạ mà báo chí trong nước đã nêu đều có hoàn cảnh cha mẹ khó khăn, làm công nhân hoặc lao động phổ thông. Những dấu hiệu này cho thấy trẻ em Việt Nam đã bị phân biệt đối xử ngay từ lúc bước vào giai đoạn giáo dục vỡ lòng.

Tương lai sẽ về đâu?

Một người mẹ khác tên Liên, sống ở quận Tân Bình, Sài Gòn, có con đang độ tuổi mẫu giáo, chia sẻ:

“Khi họ học nghề chẳng hạn như sư phạm mầm non đi, nhưng mà họ không được truyền lửa, truyền thông điệp tình yêu trong nghề nghiệp đó thì khi họ ứng xử như vậy, họ không thấy có gì áy náy hay ảnh hưởng đến đạo đức nghề nghiệp của họ. Phụ huynh khi lo cho con mình thì thường tặng quà, còn với họ, thu nhập của họ không được cao nên khi nhận những món quà đó, họ thấy đôi khi còn nhiều hơn cả tiền lương của họ nữa, vậy nên không tránh khỏi những đứa trẻ mà cha mẹ có tiền thì được đối xử tốt hơn, luôn được thiên vị, còn những đứa trẻ con nhà nghèo thì… Nói chung là những trường quốc tế, trường tư thục thì ít xảy ra tình trạng đó hơn là trường nhà nước thì thu nhập của giáo viên mầm non, bảo mẫu thấp nên không tránh khỏi tình trạng họ muốn kiếm thêm từ phụ huynh, tâm lý mà…!”

” Khi họ học nghề chẳng hạn như sư phạm mầm non đi, nhưng mà họ không được truyền lửa, truyền thông điệp tình yêu trong nghề nghiệp đó thì khi họ ứng xử như vậy, họ không thấy có gì áy náy.
-Chị Liên”

Theo chị Liên, sự thiệt thòi bao giờ cũng dành cho người nghèo, không có quyền thế. Một gia đình người làm công nhân khu công nghiệp như chị với thu nhập cả hai vợ chồng mỗi tháng chưa đầy bảy triệu đồng cho cả hai vợ chồng, mọi chi tiêu, điện nước, chỗ thuê trọ, ăn uống và tiền đến nhà giữ trẻ của con chị cũng chỉ trông vào chưa đầy bảy triệu đồng, thiếu trước hụt sau. Đôi lúc chị cũng muốn dành phong bì cho cô bảo mẫu để con chị được chăm sóc tốt nhưng dành mãi cũng không đủ, nhiều khi dành được vài trăm ngàn, định bỏ phong bì thì con chị lại bệnh, cuối cùng, chị đành bỏ qua khoản này.

Đương nhiên khi bỏ qua khoản phong bì cho bảo mẫu, anh chị luôn sống trong bất an về con mình bởi vì khu vực chị sống từng có nạn bảo mẫu hành hạ trẻ em. Và cha mẹ của đứa bé bị hành hạ vốn là bạn cùng công ty với chị Liên, cặp vợ chồng này cũng nghèo khổ, vất vả, không có tiền để gửi gắm con. Chính vì không có tiền gửi gắm con nên con của các gia đình nghèo luôn bị phân biệt đối xử, luôn phải chịu hành hạ. Điều này làm ảnh hưởng đến tương lai của trẻ em rất nặng nề.

Chị Liên bày tỏ sự lo lắng của mình trong tình trạng phân biệt đối xử với trẻ em nhà nghèo như hiện tại. Tương lai, các thế hệ mới sinh ra lớn lên sẽ phân biệt đối xử với nhau rất nặng nề và nhân cách của chúng cũng sẽ bị méo mó bởi ngay từ nhỏ, chúng đã sống trong sự phân biệt đối xử, sống trong bạo lực và hành vi man rợ. Nỗi đau này là món quà của xã hội hiện tại dành tặng cho đất nước tương lai.

Nói đến đây, chị Liên bật khóc.

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

httpv://www.youtube.com/watch?v=QsbNemCQZVk

Cảnh người già neo đơn nơi thành phố (RFA)

Báo Việt Nam đả phá ‘Nhóm 61’

Báo Việt Nam đả phá ‘Nhóm 61’

Báo Sài Gòn Giải Phóng vừa có bài công kích nhóm các Đảng viên lão thành từng gửi thư ngỏ kêu gọi từ bỏ CNXH, còn gọi là ‘Nhóm 61’.

Động thái này được xem là khá bất ngờ, nhất là khi bức thư ngỏ được gửi lên Ban Chấp hành Đảng Trung ương Đảng CSVN và toàn bộ các Đảng viên từ cuối tháng Bảy.

Bức thư đề ngày 28/7/2014 có 61 chữ ký của nhiều nhân vật hoạt động lâu năm và có tiếng ở Việt Nam như Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cựu Thứ trưởng Chu Hảo, các kinh tế gia Lê Đăng Doanh và Phạm Chi Lan…, tạm gọi là ‘Nhóm 61’.

Thư nhận định rằng từ nhiều năm nay, Đảng CSVN đã “dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm về xây dựng chủ nghĩa xã hội theo mô hình xô-viết, được coi là dựa trên chủ nghĩa Mác-Lênin”.

Thư cũng nhắc tới Hội nghị Thành Đô năm 1990, mà nhiều người cho là mốc dấu cho một giai đoạn Việt Nam bị lệ thuộc về chính trị-kinh tế vào Trung Quốc.

Từ đó tới nay, “Việt Nam đã có nhiều nhân nhượng trong quan hệ với Trung Quốc, phải trả giá đắt và càng nhân nhượng, Trung Quốc càng lấn tới”.

Theo các thành viên ‘Nhóm 61’, thực trạng yếu kém của Việt Nam phơi bày sự bất cập “cả về trách nhiệm và năng lực của lãnh đạo Đảng và nhà nước trong thời gian qua”.

Trong bài viết tựa đề “ Sự thật về lòng “trung thành” của nhóm thư ngỏ 61” đăng trong mục Xây dựng Đảng của báo Sài Gòn Giải Phóng hôm 4/11, tác giả Tân Vinh nói đã “cất công tìm hiểu thêm” về những người viết thư.

Ông này cho biết: “Sau khi tìm hiểu, thì có 22 người đang sống tại thành phố Hồ Chí Minh, trong số đó, một số nhân vật thời gian gần đây nổi tiếng trên mạng với những ý kiến đi ngược đường lối chủ trương của Đảng, tham gia vào nhiều thư ngỏ khác nhau nhưng cùng một mục tiêu đó là đòi Đảng từ bỏ vị trí cầm quyền, kích động biểu tình gây mất ổn định an ninh trật tự như Kha Lương Ngãi, Hà Quang Vinh, Tương Lai, Lê Công Giàu, Hạ Đình Nguyên… ”

Tác giả Tân Vinh cũng viết: “Đặc biệt hơn, trong đó có người đã bỏ sinh hoạt Đảng từ lâu, không còn là Đảng viên nữa như Lữ Phương; có người thì đã đi định cư tại nước ngoài, không tham gia bất kỳ sinh hoạt nào của Đảng là Cao Lập, thế mà họ vẫn tự xưng là Đảng viên, là Đảng viên “trung thành””.

Theo tác giả bài viết, có thể những người viết thư ngỏ muốn “tạo nên một sự hỗn loạn về thông tin, gieo rắc những mầm mống độc hại cho xã hội tạo nên sự bất ổn về tư tưởng, an ninh, gây nhiễu loạn, gây bất ổn trong quần chúng nhân dân, chia rẽ mối đoàn kết của dân tộc”.

Bộ mặt thật

Đi xa hơn nữa, tác giả Tân Vinh còn yêu cầu: “Đề nghị các cơ quan chức năng của Hà Nội sớm công khai để mọi người hiểu rõ bộ mặt thật của nhóm tự xưng là 61 đảng viên “trung thành” này”.

Ông cũng cáo buộc các thành viên ‘Nhóm 61’ là “khoác lên mình tấm áo mới là chống Trung Quốc, nhưng thực chất là chống lại đường lối đối ngoại sáng tạo, độc lập tự chủ của Đảng và Nhà nước”.

“Các nhóm này thông qua nhiều con đường khác nhau, nhiều phương thức khác nhau, nhưng mục đích cuối cũng vẫn là tiếp tay cho Việt Tân và các tổ chức phản động lưu vong chống lại sự lãnh đạo của Đảng, chống lại sự phát triển của đất nước, gây chia rẽ, phá hoại sự đoàn kết thống nhất trong Đảng, cũng như làm tổn hại niềm tin của quần chúng nhân dân đối với Đảng.”

Một thành viên ‘Nhóm 61’ khi được hỏi về bài viết trên Sài Gòn Giải Phóng cho rằng phương pháp luận của tác giả kém cỏi vì “chỉ tập trung vào lý lịch” chứ không đưa ra được lập luận nào.

Giai đoạn này, Đảng CSVN đang chuẩn bị tiến tới đại hội Đảng các cấp trước khi tổ chức Đại hội Đảng lần thứ XII vào năm 2016.

Bởi vậy, các tác giả bức thư ngỏ cho rằng đây là thời điểm thuận lợi để tiến hành thay đổi thể chế chính trị một cách thực sự.

Tuy nhiên cho tới nay chưa có phản hồi từ Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN cho bức thư này.

Công bố báo cáo về tự do tôn giáo 2014: Tôn giáo thiểu số tiếp tục bị đàn áp

Công bố báo cáo về tự do tôn giáo 2014: Tôn giáo thiểu số tiếp tục bị đàn áp

Chuacuuthe.com


Các tôn giáo thuộc thiểu số vẫn bị đàn áp tại nhiều nơi trên thế giới. Ảnh minh họa

Các tôn giáo thuộc thiểu số vẫn bị đàn áp tại nhiều nơi trên thế giới. Ảnh minh họa

VRNs (06.11.2014) – Sài Gòn –  Theo vaticaninsider – Vấn đề tự do tôn giáo trong bản báo cáo thế giới năm 2014 cho thấy, có một sự tuột dốc đáng báo động. Phần lớn các quốc gia có bạo loạn xảy ra là những đất nước Hồi giáo. Kitô giáo vẫn là tôn giáo bị bắt bớ nhiều nhất.

61 trong số 196 quốc gia có những chuyển biến, thì hầu hết theo hướng xấu đi: chỉ có 6 nước tình hình khả quan hơn trong khi 55 nước trở nên tệ hơn. Một sự giảm mạnh nổi lên trong vấn đề tự do tôn giáo trong bản báo cáo thé giới năm 2014, xuất bản bởi tổ chức Trợ Giúp cho Giáo Hội Đau Khổ (Aid to the Church Need). Đây là tái bản thứ 12  của bản báo có đã được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1999 và phân tích mức độ tự do tôn giáo nào được tôn trọng ở 196 quốc gia.

Theo Report 2014 trình bày sáng ngày 03.11 vừa qua tại Roma, bạo  loạn tôn giáo tiếp tục chi phối truyền thông quốc tế.  Bản báo cáo gần đây nhất xác nhận rằng, khủng bố tôn giáo không chỉ lan tràn khắp nơi mà thực sự tăng nhanh.  Điều kiện của các tôn giáo nhỏ ngày càng xấu đi ở mỗi quốc gia. Thỉnh thoảng, tình hình trở nên tệ hơn do luật pháp hoặc phân biệt hiến pháp hoặc sự chống đối tôn giáo liên quan tới xung đột dân tộc hoặc bộ lạc. Trong những trường hợp khác, các nhóm tôn giáo đàn áp hoặc muốn loại bỏ các nhóm khác hoặc chính quyền cố gắng giới hạn lại các hoạt động của một nhóm tôn giáo nào đó.

Thay đổi được ghi nhận ở 66 đất nước trong tổng số 196 quốc gia. Tuy nhiên, chỉ có 6 quốc gia chứng kiến sự tiến triển của các tôn giáo nhỏ trong khi tình hình ngày càng trở nên tồi tệ ở 55 quốc gia còn lại. Điều này có nghĩa là tình hình các nhóm tôn giáo trở nên ảm đạm trong hầu hết 30% quốc gia được khảo sát từ tháng 10 năm 2012 đến tháng 6 năm 2014.

Có 20 quốc gia vi phạm tự do tôn giáo ở mức cao, nói cách khác là không có tự do tôn giáo. Bao gồm 14 quốc gia xảy ra bắt bớ tôn giáo có liên can tới Hồi giáo cực đoan: Afhanistan, Ả Rập Saudi, Ai Cập, Iran, Iraq, Libya, Maldives, Nigeria, Pakistan, Công hòa Trung Phi, Syria, Somali, Sudan và Yemen. 6 đất nước tôn giáo bị bắt hại bởi chính quyền là Azerbaijan, Myanmar, Trung Quốc, Triều Tiên và Uzbekistan. Bản báo cáo nhấn mạnh rằng phần lớn những đất nước vi phạm mạnh mẽ tự do tôn giáo là những đất nước Hồi Giáo.

Ở phương Tây, căng thẳng tôn giáo đang leo thang do ảnh hưởng chủ nghĩa vô thần, thuyết duy vật và làn sóng di dân và tỵ nạn là những người có niềm tin và văn hóa khác với nước đó.

Châu Á là lục địa có nhiều vi phạm tự do tôn giáo nhất. Sự gia tăng một tôn giáo được ghi nhận tại nhựng quốc gia có một tôn giáo chính, không chỉ là Hồi giáo, nhưng còn có Hindu hay Phật giáo. Lo lắng lớn nhất ở Châu Phi là sự lớn mạnh của Hồi giáo.

Pv.VRNs

Hoa Kỳ không muốn ‘quan hệ đổi chác’ với Việt Nam

Hoa Kỳ không muốn ‘quan hệ đổi chác’ với Việt Nam

Ông Malinowski (phải) đảm nhận vị trí Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ hồi tháng Năm năm nay, và trước đó, ông là Giám đốc Văn phòng của Human Rights Watch ở thủ đô Washington.

Ông Malinowski (phải) đảm nhận vị trí Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ hồi tháng Năm năm nay, và trước đó, ông là Giám đốc Văn phòng của Human Rights Watch ở thủ đô Washington.

VOA Tiếng Việt

05.11.2014

Một nhà ngoại giao cấp cao của Mỹ mới tuyên bố như vậy trong khi giới quan sát nhận định rằng Hà Nội dường như đang sử dụng các nhà bất đồng chính kiến trong cuộc mặc cả với Washington.

Trong cuộc gặp với báo giới, kết thúc chuyến thăm kéo dài nhiều ngày tới Việt Nam tuần trước, Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ về Dân chủ, Nhân quyền và Lao động, ông Tom Malinowski đã đề cập tới nhiều khía cạnh của mối quan hệ Việt – Mỹ.

Nhà ngoại giao từng là Giám đốc văn phòng của tổ chức thúc đẩy nhân quyền Human Rights Watch ở thủ đô Hoa Kỳ cho biết: “Thông điệp chúng tôi gửi tới những người đã gặp là, hiện có một cơ hội lịch sử để xây dựng một mối quan hệ gần gũi hơn nhiều giữa Hoa Kỳ và Việt Nam nhưng chúng tôi không muốn đó là một mối quan hệ đổi chác, tức là chúng tôi đến với Việt Nam khi chúng tôi cần họ vì một cái gì đó và phía Việt Nam đến với chúng tôi khi họ cần chúng tôi vì một cái gì đó”.

” Thông điệp chúng tôi gửi tới những người đã gặp là, hiện có một cơ hội lịch sử để xây dựng một mối quan hệ gần gũi hơn nhiều giữa Hoa Kỳ và Việt Nam nhưng chúng tôi không muốn đó là một mối quan hệ đổi chác, tức là chúng tôi đến với Việt Nam khi chúng tôi cần họ vì một cái gì đó và phía Việt Nam đến với chúng tôi khi họ cần chúng tôi vì một cái gì đó.

Ông Malinowski nói.”

Ông Malinowski nói thêm rằng phía Mỹ muốn mối bang giao với Hà Nội “sâu sắc và bền vững hơn như các mối quan hệ đối tác của Mỹ với các bạn hữu và các đồng minh thân thiết nhất ở châu Á, châu Âu cũng như những nơi khác”.

Nhưng để đạt tới điều đó, Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ cho rằng mối quan hệ Hà Nội – Washington cần phải “dựa trên những giá trị chung”, và đó là lý do vì sao Hoa Kỳ “nhấn mạnh rất nhiều tới vấn đề nhân quyền”.

Ông Malinowski có đề cập tới một số tiến bộ của Việt Nam, trong đó có việc thả 12 tù nhân lương tâm, nhưng ông nói phía Mỹ “muốn thấy nhiều hơn thế”.

Nhà ngoại giao này cũng đề cập cụ thể tới những người bị cầm tù vì bày tỏ quan điểm một cách ôn hòa như luật sư Lê Quốc Quân, blogger Anh Ba Sàm hay blogger Tạ Phong Tần.

Về các cá nhân mà phương Tây gọi là tù nhân lương tâm như blogger Điếu Cày, trong khi Việt Nam lại chỉ coi là những người vi phạm pháp luật, ông Malinowski nói: “Sự thật là, một người đã vi phạm pháp luật vì pháp luật trong nước không phù hợp với các cam kết về nhân quyền trong hiến pháp của Việt Nam. Pháp luật quả thực ngăn cấm những điều như tuyên truyền chống nhà nước. Vì vậy, ở một mức độ, chính phủ có thể nói không sai rằng một số người mà chúng tôi coi là tù nhân lương tâm đã vi phạm pháp luật”.

” Sự thật là, một người đã vi phạm pháp luật vì pháp luật trong nước không phù hợp với các cam kết về nhân quyền trong hiến pháp của Việt Nam. Pháp luật quả thực ngăn cấm những điều như tuyên truyền chống nhà nước. Vì vậy, ở một mức độ, chính phủ có thể nói không sai rằng một số người mà chúng tôi coi là tù nhân lương tâm đã vi phạm pháp luật.

Ông Malinowski nói thêm.”

Ông nói thêm: “Và đó là lý do vì sao cách thức để giải quyết vấn đề hóc búa này, cho dù có đồng ý về các thuật ngữ hay không, là phải làm công việc khó khăn là cải cách luật pháp. Điều đó sẽ mất thời gian, nhưng lại giúp chúng tôi vượt qua cái mốc hiện thời khi mà chúng tôi tranh cãi về các trường hợp cụ thể, để hướng tới một mối quan hệ ít tính chất đổi chác hơn giữa Mỹ và Việt Nam”.

Ông Malinowski tới Việt Nam hôm thứ Ba tuần trước, cùng ngày chính quyền địa phương thả blogger Điếu Cày và cho ông sang Mỹ.

Nhà bất đồng chính kiến từng được Tổng thống Obama nêu tên được phóng thích không lâu sau khi Mỹ dỡ bỏ một phần lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam và hai nước đang gấp rút hoàn tất việc thương thảo về Hiệp định Đối tác Thương mại xuyên Thái Bình Dương (TPP).

Trợ lý Ngoại trưởng Mỹ nói rằng một phần quan trọng trong quá trình gia nhập TPP là Việt Nam “cần phải cải cách luật pháp từ đó cho phép công dân Việt Nam quyền được thành lập các tổ chức công đoàn”.

Ông nói: “Quyền lao động là một phần của các cuộc đàm phán TPP. TPP cũng phải được Quốc hội Hoa Kỳ phê chuẩn và ngoài quyền lao động, Quốc hội Hoa Kỳ rất quan tâm về tình trạng nhân quyền ở Việt Nam. Vì vậy, sự tiến bộ sẽ giúp chúng tôi thuyết phục Quốc hội của chúng tôi dễ dàng hơn nhiều rằng họ nên thông qua TPP với Việt Nam như là một phần của thỏa thuận”.

Trong cuộc phỏng vấn với đài VOA, blogger Điếu Cày cho biết ông bị buộc phải rời Việt Nam rồi sang Mỹ và Hà Nội không cho ông lựa chọn nào khác.

” Trong một số trường hợp, chính phủ Việt Nam đã khăng khăng đòi tù nhân được thả phải rời khỏi đất nước khi được thả. Trong những trường hợp khác, chính phủ đã cho phép họ ở lại Việt Nam. Trong trường hợp đầu tiên, tức là chính phủ yêu cầu tù nhân phải ra đi, chúng tôi tất nhiên sẽ tiếp nhận nếu đó là mong muốn của các tù nhân. Nhưng điều đó không phải là lý tưởng.

Ông Malinowski nói.”

Khi được hỏi là điều đó là sự lựa chọn của nhà bất đồng chính kiến này, hay là thỏa thuận giữa Washington và Hà Nội, quan chức ngoại giao phụ trách về vấn đề nhân quyền nói: “Trong một số trường hợp, chính phủ Việt Nam đã khăng khăng đòi tù nhân được thả phải rời khỏi đất nước khi được thả. Trong những trường hợp khác, chính phủ đã cho phép họ ở lại Việt Nam. Trong trường hợp đầu tiên, tức là chính phủ yêu cầu tù nhân phải ra đi, chúng tôi tất nhiên sẽ tiếp nhận nếu đó là mong muốn của các tù nhân. Nhưng điều đó không phải là lý tưởng”.

Ông Malinowski cho biết thêm: “Chúng tôi đã nói rõ ràng với chính phủ Việt Nam rằng những người bị lấy đi quyền tự do của họ, vì bày tỏ chính kiến một cách ôn hòa, cần được thả và được phép tiếp tục cuộc sống của họ ở Việt Nam. Đó mới là sự tiến bộ về nhân quyền thật sự. Nếu họ đến Hoa Kỳ, họ thường sẽ đi với một quy chế đặc biệt theo đó họ có một con đường để nhập quốc tịch sau một vài năm nếu họ chấp nhận con đường đó. Như vậy, đó là sự lựa chọn của họ”.

Trong các cuộc họp với các quan chức Việt Nam, ông Malinowski cho biết cuộc gặp “rất nghiêm túc và thực chất” với một thứ trưởng Bộ Công an kéo dài gần hai tiếng.

Nhà ngoại giao này cho biết ông nghĩ ông là quan chức cấp cao đầu tiên của Washington tới thăm một nhà tù ở Việt Nam, nhưng cho hay, ông không gặp tù nhân lương tâm nào trong trại giam.

VN nhờ Hoa Kỳ giúp điều tra hối lộ y tế

VN nhờ Hoa Kỳ giúp điều tra hối lộ y tế

Bộ Y tế Việt Nam đang rà soát lại các đơn đặt hàng thiết bị mua từ Bio-Rad trong giai đoạn 2005 – 2014

Bộ Y tế Việt Nam đề nghị Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội phối hợp điều tra cáo buộc nói các quan chức Việt Nam nhận 2,2 triệu đôla từ một công ty của Mỹ.

Công văn đề ngày 6/11 do Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến ký có đề cập tới bài viết trên BBC Tiếng Việt về vụ này.

Công ty Bio-Rad Laboratories Inc. đã đồng ý nộp phạt cho chính phủ Mỹ khoảng 55 triệu đôla để giải quyết cáo buộc hối lộ quan chức tại ba nước khác.

Công ty này bị cáo buộc giả mạo chứng từ để che giấu các khoản thanh toán và đã trả 7,5 triệu đôla tiền hối lộ cho các quan chức tại ba quốc gia là Nga (4.6 triệu đôla), Thái Lan (hơn 700 nghìn đôla) và Việt Nam (2.2 triệu đôla) trong giai đoạn 2005-2010 để giành hợp đồng.

Vào hôm thứ hai Ủy ban Chứng khoán và Sàn giao dịch (SEC) và Bộ Tư pháp Hoa Kỳ công bố rằng Bio-Rad, công ty có trụ sở tại Hercules, California đồng ‎ý trả tiền phạt hình sự 14.35 triệu đôla cho Bộ Tư pháp và 40.70 triệu đôla cho SEC để tránh bị truy tố.

Trong công văn gửi Phó Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền Hoa Kỳ tại Việt Nam được các báo trong nước trích dẫn, Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến đã đề nghị Đại sứ quán Hoa Kỳ “phối hợp với các cơ quan liên quan của Hoa Kỳ hỗ trợ điều tra làm rõ thông tin” về vụ hối lộ.

Các tổ chức, cá nhân có hành vi vi phạm sẽ bị “xử lý nghiêm”, thư viết.

Tuy nhiên, phía Việt Nam cũng nói trong “trường hợp thông tin nói trên không đúng, đề nghị phía Hoa Kỳ công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng để người dân Việt Nam không hoang mang, đảm bảo niềm tin của nhân dân” đối với nhà nước và ngành y tế.

Thanh tra Bộ Y tế cũng yêu cầu các sở y tế và các bệnh viện trung ương rà soát và báo cáo lại việc mua các thiết bị từ công ty Bio-Rad Laboratories trong giai đoạn từ 1/1/2005 – 5/11/2014, theo các báo trong nước.

Trước đó, Bộ trưởng Tiến cũng đã gửi “công văn hỏa tốc” cho Bộ Công an đề nghị ‘điều tra để xử lý nghiêm’.

‘Xác định phạm tội ở đâu’

Nếu vụ việc xảy ra ở Việt Nam, gây ra hậu quả ở Việt Nam và người thực hiện là người Việt Nam thì sẽ phải áp luật hình sự của Việt Nam và cơ quan điều tra của Việt Nam phải vào cuộc

Luật sư Hoàng Văn Hướng

Theo báo điện tử VnExpress, ông Nguyễn Minh Tuấn, Vụ trưởng Trang thiết bị và công trình y tế (Bộ Y tế), nói công ty này, vào năm 2013, đã xin rút khỏi thị trường Việt Nam và thôi chịu trách nhiệm pháp lý.

Trả lời BBC ngày 6/11, luật sư Hoàng Văn Hướng, trưởng văn phòng luật sư Hoàng Hưng, cho rằng điều này không có tác động đáng kể đến quá trình điều tra.

“Tuyên bố này chỉ mang tính chất dân sự. Còn khi đã có dấu hiệu vi phạm về hình sự, hoặc vi phạm các công ước Việt Nam ký với Hoa Kỳ hoặc với cảnh sát quốc tế thì không thể nào có trường hợp ngoại lệ được”.

Ông Hướng cho rằng sắp tới, công tác điều tra sẽ phải xem xét nơi xảy ra hành vi hối lộ.

“Nếu vụ việc xảy ra ở Việt Nam, gây ra hậu quả ở Việt Nam và người tham gia thực hiện là người Việt Nam thì sẽ phải áp luật hình sự của Việt Nam và cơ quan điều tra của Việt Nam phải vào cuộc.”

“Tuy nhiên trường hợp mang tính quốc tế thì phải phối hợp với cảnh sát quốc tế để thi hành pháp luật tại các nước sở tại.”

Ông Hướng cũng cho rằng việc phòng chống hối lộ vẫn được thực hiện tại Việt Nam, nhưng “tội phạm, nhất là tội phạm kinh tế, ngày càng trở nên tinh vi”.

“Điều này khiến việc đấu tranh phòng ngừa và xử lý ở Việt Nam hết sức phức tạp”, ông nói.

Tài liệu điều tra

Bộ Y tế Việt Nam đã đề nghị Bộ Công an vào cuộc điều tra

Tài liệu điều tra trong phần nói về Việt Nam cho biết “trong khoảng từ 2005 tới cuối 2009, văn phòng Việt Nam của Bio-Rad đã thanh toán sai trái 2.2 triệu đôla cho các đại l‎ý và các nhà phân phối và họ đã chuyển tiếp tiền hoa hồng này cho quan chức chính phủ Việt Nam”.

“Giám đốc Văn phòng Việt Nam đã duyệt các khoản hối lộ cho quan chức chính phủ để duy trì hoạt động kinh doanh theo đó các đại diện bán hàng, theo chỉ đạo của Giám đốc Văn phòng Việt Nam trả tiền mặt cho quan chức tại các bệnh viện của nhà nước và các phòng thí nghiệm để đổi lại việc họ mua sản phẩm của Bio-Rad.”

“Vào năm 2006, giám đốc văn phòng khu vực (Bio-Rad Singapore) biết về hoạt động bôi trơn này từ một nhân viên tài chính. Nhân viên này đã nêu các quan ngại với Giám đốc Văn phòng Việt Nam, người thông báo lại rằng trả tiền hối lộ là việc chuyện thường tại Việt Nam.”

Tuy nhiên vào ngày hoặc khoảng ngày 18/05/2006, Giám đốc Văn phòng Việt Nam viết email lại cho văn phòng Singapore nói trả phí cho bên thứ ba ‘bị cấm trong Chính sách Đạo đức Kinh doanh của Bio-Rad’ nhưng cũng nói rằng Bio-Rad sẽ mất 80% tiền bán hàng ở Việt Nam nếu không tiếp tục hối lộ.”

Để “lách luật”, Giám đốc Văn phòng Việt Nam cũng trong email này đề xuất “Bio-Rad Singapore sẽ bán sản phẩm của hãng này cho một nhà phân phối của Việt Nam với giá được giảm để rồi nhà phân phối này sẽ bán lại cho các khách hàng của chính phủ (bệnh viện và các phòng thí nghiệm) đúng giá và sẽ lại quả một phần tiền như tiền hối lộ.

“Trong khoảng từ 2005 tới cuối 2009, văn phòng Việt Nam của Bio-Rad đã thanh toán sai trái 2.2 triệu USD cho các đại l‎ý và các nhà phân phối và họ đã chuyển tiếp tiền hoa hồng này cho quan chức chính phủ Việt Nam.

“Những khoản tiền hối lộ này, được ghi trong sổ sách là ‘tiền thưởng bán hàng’, ‘phí quảng cáo’, và ‘phí đào tạo’ đã mang lại cho Bi-Rad Singapore doanh thu trước thuế là 23 triệu đôla,” tài liệu điều tra nói.

CÓ THƯỞNG PHẠT ĐỜI ĐỜI KHÔNG ?

CÓ THƯỞNG PHẠT ĐỜI ĐỜI KHÔNG ?

Lm Phanxicô Xaviê  Ngô Tôn Huấn

Nhân tháng các linh hồn sắp tới, xin cha cho biết:

1- Chúa có phạt ai xuống hỏa  ngục không ?

2- Luyện ngục ,hỏa ngục khác nhau như thế nào ?

3- Tín điều các Thánh thông công là gì ?

Trả lời :

1- Chúa có phạt ai xuống hảo ngục không ?

Thiên Chúa là tình thương, Người chậm bất bình và  hay tha thứ. Người tạo dựng  con người chỉ vì yêu thương vô vị lợi và “ muốn cho mọi người được cứu độ và nhận biết chân lý.” ( 1 Tm 2 : 4). Nghiã là Chúa muốn cho mọi người được vui hưởng hạnh phúc vĩnh cửu với Người trên Thiên Đàng, là nơi không còn đau khổ , bệnh tật, nghèo nàn, bất công và chết chóc nữa.

Hạnh phúc Thiên Đàng là hạnh phúc  mà mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe  lòng người chưa hề nghĩ tới, đó lại là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Người. ( 1 Cor 2: 9) Như Thánh Phaolô đã viết.

Nhưng muốn hưởng  hạnh phúc Thiên Đàng thì phải yêu mến Chúa và tuân giữ các giới răn của Người.

Tại sao ?   tại vì Thiên Chúa là tình thương” nên ai không yêu thương thì không biết Thiên Chúa” ( 1 Ga 4 : 8)

Biết Thiên Chúa là tình thương , mà quả thật Người là tình thương thì lẽ tự nhiên ta phải  yêu mến Người  với tất cả tâm trí và nghị lực để đáp trả phần nào tình thương quá lạ lùng của Chúa dành cho con người. Vả Lại, yêu mến Chúa chỉ có lợi cho ta chứ  Chúa không được lợi lộc gì vì Người đã quá đủ hạnh phúc , giầu sang nên không cần ai thêm gì cho Người nữa.

Tuy nhiên, vì Thiên Chúa tạo dựng con người với hai đặc tính độc đáo là có lý trí và ý muốn tự do ( intelligence and free will) và  Thiên Chúa  hoàn toàn tôn trọng cho con người sử dụng hai khả năng đó, nên vấn đề thưởng  phạt mới được đặt ra cho riêng con người mà thôi.Nghĩa là nếu con người , qua lý trí, nhận biết có Thiên Chúa là Đấng tạo thành trời đất và muôn vật – trong đó có con người- thì con người phải sử dụng ý muốn tự do của mình để chọn yêu mến Chúa và sống theo đường lối của Người để được cứu rỗi và vui hưởng hạnh phúc Nước Trời, chiếu theo ánh sáng của lời Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ xưa là:

Không phải bất cứ ai thưa với Thầy : Lậy Chúa !, Lậy Chúa ! là được vào Nước Trời cả đâu,  nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời mới được vào mà thôi.” ( Mt 7 : 21)

Nhưng thế nào là thi hành ý muốn của Chúa Cha ?

Chúa Giê su đã chỉ rõ cho ta cách thi hành ý muốn của Chúa Cha như sau :.

ai yêu mến Thầy , thì sẽ giữ lời Thầy

Cha của Thầy sẽ yêu mến người ấy

Cha của Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người  ấy. ( Ga 14: 23)

Giữ lời Thầy có nghĩa là thực thi những gì Chúa đã rao giảng và dạy bảo  , cụ thể là hai Điều Răn quan trọng nhất, đó là mến Chúa và yêu người, như Chúa đã nói với một luật sĩ  Do Thái xưa. ( Mt 22: 37-39)

Như vậy , thực thi hai Điều Răn đó là chứng minh cụ thể lòng yêu mến Chúa và xứng đáng được “ Cha Thầy và Thầy đến ở” với ta như Chúa Giê su nói trên đây.

Là con người , ai lại không muốn hạnh phúc, sung sướng và bình an ? nên yếu mến Chúa là yêu mến  chính nguồn hạnh phúc, an vui  vĩnh cửu đó.Như thế, chỉ có lợi cho con người khi chọn  yêu mến Chúa, chứ tuyệt đối không có lợi lộc gì cho   Chúa hết. Chúng ta phải xác tín điều này, để đừng ai nghĩ rằng Thiên Chúa  được lợi lộc gì khi ta yêu mến và tuân giữ các giới răn của  Người. .

Đó là điều chắc chắn ta phải tin khi thi hành các Điều Răn của Chúa để không giết người, trộm cắp. gian dâm, thông dâm, mãi dâm, ấu dâm, phái thai, ly dị, thù oán người khác, kỳ thị chủng tộc, nói xấu , vu cáo làm hại  danh dự và đời tư  của người khác, bất công , bóc lột  người làm công cho mình, và dửng dưng trước sự đau khổ, nghèo đói của anh chị em đồng loại.

Nếu ta tuân giữ các Điều Răn của Chúa để không làm những sự dữ  hay tội lỗi nói trên, thì chúng ta đã yêu mến Chúa cách cụ thể  để được “ ở lại trong tình thương của Người” như Chúa Giêsu đã dạy trên đây. Ngược lại,  nếu ai dùng “ ý muốn tự do= free will để làm những sự dữ nói trên thì đã tự  ý  và công khai khước từ Thiên Chúa và tình thương của Người. Như thế họ phải lãnh chịu mọi hậu quả của việc mình làm vì tự do chọn lựa.

Chính vì con người có tự do để chọn lựa , hoặc sống theo đường lối của Chúa để được chúc phúc;   hay khước từ Chúa để sống theo ý riêng mình và chạy theo những lôi cuốn của thế gian , nhất là những cám dỗ của ma quỉ để tôn thờ tiền bạc, của cải vật chất và mọi thú vui vô luân vô đạo,  như thực trạng sống của  con người ở khắp nơi trong thế gian tục hóa ngày nay.Nếu ai chọn sống  như vậy, thì  cũng đã tự ý chọn nơi cư ngụ cuối cùng cho mình, sau khi phải chết trong thân xác có ngày phải chết đi này.Thiên Chúa yêu thương con người và đã cứu chuộc con người nhờ  Chúa Kitô. Nhưng Thiên Chúa cũng  gớm  ghét mọi tội lỗi, vì tội lỗi và sự dữ  đi ngược lại với bản chất yêu thương, công bình và thánh thiện của Người. .

Nhưng  cho dù Thiên Chúa quá yêu thương con người như vậy, mà  con người không cộng tác với ơn cứu chuộc  của Chúa Kitô,  bằng quyết tâm sống theo đường lối của Chúa và xa tránh mọi sự dữ và tội lỗi thì Chúa vẫn không thể cứu ai được.  Lý do là  Chúa không tiêu diệt hết mọi  tội lỗi  và vì con người  còn có tự do để  cộng tác với ơn cứu chuộc của Chúa , hay khước từ ơn cứu chuộc này để sống theo thế gian và làm nô lệ cho ma quỉ, kẻ thù của Thiên Chúa.

Như vậy, nếu Thiên Đàng là nơi dành cho những ai thực tâm yêu mến Chúa, tuân giữ các giới răn của Người và quyết tâm xa tránh mọi tội lỗi, thì hỏa ngục phải là nơi dành cho những ai đã  cố ý khước từ Chúa và tình thương của Người để sống theo ma quỷ và làm những sự dữ như giết người, hiếp dâm  và bán con gái nhỏ dại  cho bọn buôn người  cung cấp cho bọn đi tìm thú vui man rợ cực kỳ khốn  nạn là thú “ấu dâm”,  như đang diễn ra ở nhiều nơi trên thế giới trống vắng niềm tin này. Như thế, phải có hỏa ngục dành cho những kẻ gian ác đã tự ý chọn cho mình nơi ở vinh viễn xa lìa Thiên  Chúa ngay từ ở đời này. Nghĩa là họ đã tự  ý chọn hỏa ngục vì cách sống của họ, chứ không phải vì Thiên Chúa muốn phạt ai ở chốn này, vì Người là Cha đầy yêu thương và “ không muốn  cho ai  phải diệt vong, nhưng muốn cho mọi người  đi tới chỗ ăn năn hối cải.” ( 2 Pr 3 : 9).

2- Sự khác biệt giữa hỏa ngục và  Luyên tội :

Chúa Giê su thường nói đến hỏa ngục là nơi lửa không bao giờ tắt ( Mt 5: 22).

Thánh Gioan Tông Đồ đã coi những kẻ sát nhân là những kẻ không có sự sống đời đời ,tức là phải xa lìa Thiên Chúa trong nơi gọi là hỏa ngục:

Phàm ai ghét  anh  em mình, thì là kẻ sát nhân

Và anh  em biết:

Không kẻ sát nhân nào có sự sống đời đời ở lại trong nó” (1 Ga: 15)

Nhưng cần phân biệt điều này: con người dù tội lỗi đến đâu, mà biết sám hối ăn năn thì vẫn  được Chúa thương tha thứ. Cụ thể là Chúa Giêsu đã tha thứ cho người  gian phi ( kẻ trộm lành)  nhận biết tội mình và xin Chúa tha thứ:

Tôi bảo thật anh, hôm nay anh sẽ được ở với  tôi trên  Thiên Đàng.”  ( Lc 23: 39-43) .

Ngược lại, chỉ những ai tội lỗi mà không hề sám hối  để xin Chúa tha thứ , đặc biệt là tội phạm đến Chúa Thánh Thần, tức  tội  hoàn toàn  từ chối lòng thương sót của Chúa cho đến chết , thì sẽ  không bao  giờ được tha thứ,  như Chúa Giê su đã nói rõ trong Tin Mừng Thánh Marcô.( Mc 3: 29)

Lại nữa, những ai chết đang khi mắc tội trọng ( mortal sin) thì cũng chịu hình phạt hỏa ngục, căn cứ theo giáo lý của Giáo Hội. ( X SGLGHCG, số 1035) . Tuy nhiên , cần nói lại là Thiên Chúa không tiền định cho ai phải xuống hỏa ngục , hoặc muốn phạt ai trong nơi “lửa không hề tắt” này. Nhưng vì con người có tự do trong đời sống thiêng liêng, nên nếu  ai dùng tự do này để xa lìa Chúa , để  tự do làm những sự dữ mà không hề biết ăn năn, xin Chúa thứ tha thì đã tự ý chọn hỏa ngục làm nơi cư ngụ cuối cùng cho mình.

Trái với hỏa ngục , Luyên ngục hay Luyên tội ( Purgatory) là nơi các linh hồn thánh ( holy souls)  được thanh luyện để đạt được sự thánh thiện cần thiết trước khi  vào Thiên Đàng vui hưởng Thánh Nhan Chúa là nguồn vui  hạnh phúc của các thánh và các thiên thần.Các linh hồn đang  “ tạm trú” ở đây là những người đã ra đi trong ơn nghĩa Chúa, tức  là được bảo đảm về ơn cứu độ, nhưng vẫn cần được thanh luyện để đạt mức thánh thiện cân xứng trước khi  gia nhập hàng ngũ các Thánh trên Thiên Quốc. Các linh hồn thánh này không thể làm thêm việc thiện, và cũng không thể phạm tội được nữa vì thời giờ đã mãn cho họ trên trần gian  này.  Vì thế, trong khi còn được thanh luyện  ở nơi đây, các linh hồn mong đợi các Thánh trên Thiên Đàng và các tín hữu còn sống cứu giúp họ bằng lời cầu nguyện và các  việc lành. Ngược lại, các linh hồn cũng có thể cầu xin đắc lực cho các tín hữu còn sống trên trần thế và trong  Giáo Hội lữ hành. Nhưng các Thánh trên Trời, các linh hồn thánh trong Luyện ngục và các tin hữu còn sống không thể giúp gì cho các linh hồn đã lìa xa Chúa trong hỏa ngục, vì không có sự hiệp thông nào giữa nơi này với Thiên Đàng, Luyện ngục và Giáo Hội đang lữ hành trên trần thế.

3 – Tín điều các Thánh Thông Công ( communion of  Saints )

Tín điều này dạy: chỉ có sự hiệp thông giữa Giáo Hội vinh thắng ( Triumphal Church) trên trời và Giáo Hội lữ hành ( Pilgrim Church)  trên trần thế cùng với Giáo Hội đau khổ  ( Suffering  Church) trong Luyện Tội. Nghĩa là các Thánh trên Trời , các linh hồn thánh trong Luyện tội và các tín hữu còn sống và đang hiệp thông với Giáo Hội, cả ba thành phần này   được hiệp thông với nhau trong cùng một niềm tin, tôn thờ Thiên Chúa , nhờ Chúa Kitô và trong Chúa Thánh Thần.

Các Thánh nam nữ trên trời hiệp thông với các linh hồn thánh trong Luyện Tội và các tín hữu trên trần gian bằng lời nguyện giúp cầu thay đắc lực trước Tòa  Chúa  cho các linh hồn và các tín hữu còn sống. Các linh hồn trong Luyện tội không thể tự giúp mình được nhưng có thể cầu xin cho các tin hữu còn sống. Các tín hữu có thể làm việc lành như cầu nguyện. làm việc bác ái và xin lễ cầu cho các linh hồn trong Luyên Tội ( cách riêng trong tháng 11 là thánh dành cầu nguyện cho các linh hồn) được mau vào Thiên Đàng hưởng Thánh Nhan Chúa.

Đó là nội dung tín điều các Thánh thông Công giữa các Thánh trên Thiên Đàng, các linh hồn thánh trong Luyện Tội và các Tín hữu trên trần thế.

Như thế,  chỉ có những ai đang  xa lìa Chúa  ở chốn hỏa ngục thì   không được thông hiệp với các Thánh trên trời , các Linh hồn trong Luyện tội  và các Tín hữu còn sống  trên trần gian này.Do đó, không ai có thể làm gì để cứu giúp họ được nữa.

Vậy chúng ta hãy cố gắng làm việc lành trong tháng  11 này để cầu cho các linh hồn được mau hưởng Thánh Nhan Chúa.Chắc chắn các linh hồn sẽ biết ơn và cầu xin Chúa cách đắc lực cho chúng ta.

Lm Phanxicô Xaviê  Ngô Tôn Huấn

Linh Hồn luyện Ngục Hiện Về

Linh Hồn luyện Ngục Hiện Về

Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt

1/  Linh hồn luyện ngục hiện về tại California

Câu chuyện dưới đây xảy ra tại vùng Orange, Cali: Linh hồn một thanh niên Công Giáo VN đã được Chúa cho hiện về nhập vào một thanh nữ chừng 20 tuổi để nói truyện với mọi người trong gia đình, có sự chứng kiến của cha già Vũ Tuấn Tú và một số người.

Anh Giuse Mai Văn Trung, con ông bà Mai Xuân Nghi. Anh bị bắn chết cách bí mật gần bên cô bồ ở San Jose, CA trước đây 10 năm (1986), cô nghe súng nổ, nhưng không biết ai bắn. Khi cô đưa anh vào bệnh viện thì anh chết.. Lý do tới nay cũng còn bí ẩn (có lẽ vì tình).

Tưởng câu truyện đã vào quá khứ, nhưng nay, ngày 8 tháng 10 năm 1996, đúng 10 năm sau, anh Trung được Chúa cho về nói truyện qua chị Bạch Thị Trâm là người ngoại giáo, đang học đạo để thành hôn với em ruột anh Trung.

Sáng hôm ấy, chị Trâm đang làm việc với mẹ là bà Bạch Vân, Giám đốc Trung Tâm băng nhạc Asia ở Garden Grove, CA. thì anh Trung nhập vào cô. Lúc đó, anh Hùng là nhân viên của Asia, anh cũng là thư ký của Cộng đồng VN Orange, cũng ở đó. Vì anh Trung nói qua cô Trâm rằng anh muốn nói chuyện với người nhà anh với sự chứng kiến của một linh mục, nên anh Hùng tới Trung Tâm Công giáo đón cha cố Vũ Tuấn Tú về Trung Tâm Asia, rồi mọi người cùng lên xe về nhà ba má anh Trung là ông bà Nghi ở gần nhà thờ Orange. Tại đây, có mẹ anh Trung, các em của anh khoảng gần 10 người, và một số bà con xóm ngõ.

– Đầu tiên anh chào mọi người và cho biết mình là ai: “Con là linh hồn Giuse Trung, Chúa cho phép con về gặp gia đình”. – Bà Nghi, mẹ anh hỏi: Con muốn gì, mẹ phải làm gì cho con?- Anh Trung nói: Mẹ xin cho con 5 Thánh lễ.- 5 lễ thôi à?- 5 lễ đủ rồi. Gia đình đã quên con cả 10 năm nay, không cầu nguyện cho con.-Má đâu có quên con, má vẫn cầu nguyện cho con mà.- Má cầu nguyện mà chia lòng chia trí, để ý đi đâu…

Rồi anh xin gặp từng người em. Anh đưa họ ra khoảng 5,6 thước để nói riêng với mỗi người. Sau đó anh hỏi:- Ba đâu?- Ba đi làm muộn mới về.- Con phải chờ ba về.

Và người ta gọi điện thoại mời ông về. Trong khi chờ đợi,  cha Tú xin mọi người đọc 5 chục kinh mùa Thương. Gần hết 5 chục kinh thì ông Nghi về. Gặp ông, anh Trung Chào ba và nói với ba anh:

– Ba phải dự lễ và giữ ngày Chúa nhật. Ba phải xưng tội mỗi năm ít là một lần, và phải sống đức tin Công giáo.- Ông Nghi nói: Ba vẫn tin mà.

– Anh Trung: “Đức tin phải có việc làm, đức tin không việc làm là đức tin chết”. Và nói tiếp: ” Xin gia đình đừng tìm biết và oán hận kẻ hại con, Chúa dậy tha thứ.”. “Gia đình hãy cầu nguyện và xin lễ cho linh hồn Maria Tuyết (người quen đã qua đời), Và xin lễ cầu cho linh hồn dì Maria Ngọc Bảo (Em gái bà Vân đã chết hồi 15 tuổi. Cô Bảo đã xin học đạo, nhưng bị gia đình ngăn cản, vì không muốn cho …Cô đã chết trong thời dự tòng và cô được ơn cứu rỗi).

Sau cùng anh Trung bắt tay từ giã mọi người. Rồi anh hỏi: – Còn em bé đâu

– Mẹ anh nói: Em nhỏ đang ngủ trong phòng.

Anh Trung xin gặp em, anh bế  rồi hôn em. Sau đó, anh (chị Trâm) nằm xuống giường gần đó thiếp đi. Chừng gần 15 phút sau, cô Trâm tỉnh lại và tỏ vẻ thật ngỡ ngàng sao mình lại ở đây (vì cô chưa thuộc về gia đình này, còn đang học đạo để dự định thành hôn với em trai của anh Trung)! Vì từ sáng, cô vẫn làm việc với mẹ cô tại Trung Tâm băng nhạc Asia.

Khoảng một tuần sau, cha Cố Tú (hiện đã về nhà hưu) đến nhà ông bà Nghi dâng lễ, ngài thấy, ông Nghi không được đánh động bao nhiêu về việc anh Trung hiện về. ngài nói: “Thất đúng như lời Chúa phán trong Kinh Thánh: Dù kẻ chết hiện về, họ cũng chẳng tin (Lc 16,37).

2/  Giọt mồ hôi của thầy dòng nhỏ chết nhỏ xuống tay thầy Dòng bạn

Có  một truyện trong sách dạy đàng nhân đức kể về cái nóng của Luyện ngục như sau:

Một ngày kia, một thầy Dòng đã chết được Chúa cho hiện về với một thày Dòng bạn vào ban đêm. Sau khi trò truyện, thầy sống hỏi thầy chết rằng:

– Anh có thể cho tôi biết Luyện ngục nóng nảy ra sao không?

– Thầy chết trả lời: Anh không thể hiểu được Luyện ngục nóng thế nào, nhưng để anh hiểu một chút thì anh giơ tay ra đây.

Thầy sống giơ tay ra, thầy chết chỉ nhỏ vào một giọt mồ hôi. Thầy sống đau đớn nhức nhối quá, la lên tùm lum và chạy chung quanh nhà Dòng, tay vẫy vẫy, không chịu được. Cả nhà Dòng nghe la ó, mất ngủ, các thầy dậy hết coi xem chuyện gì?

Sau khi nghe thầy sống kể lại chuyện giọt mồ hôi của thầy chết, ai nấy đều rợn tóc gáy.

Thầy sống ngã bệnh đau đớn và qua đời mấy ngày sau.

3/  Sử liệu các cha dòng Capucino ghi lại câu chuyện liên quan đến những cực hình các đẳng Linh hồn phải chịu trong Lửa Luyện Ngục

Cha Hippolyte de Scalvo là người tôi tớ tín trung của Chúa. Cha đặc biệt có lòng thương mến các đẳng Linh hồn. Cha luôn luôn cầu nguyện cho các vị được mau mau giải thoát khỏi chốn Luyện Hình. Cầu nguyện chưa đủ, cha Hippolyte còn ăn chay hãm mình đền bù thay cho các đẳng và thường thuyết giảng về Luyện Ngục. Cha nhắc các tín hữu nhớ cầu nguyện, dâng các hy sinh và việc lành phúc đức để cầu cho các Linh hồn được sớm về hưởng tôn nhan Chúa. Sáng nào cũng thế, cha Hippolyte thức dậy thật sớm để nguyện kinh cầu cho những người quá cố. Chúa Nhân Lành đã dùng gương vị tôi tớ Ngài để giúp các tín hữu hiểu phần nào những hình phạt các đẳng Linh hồn phải chịu trong Lửa Luyện Hình.

Năm ấy cha Hippolyte được Bề Trên gởi đến Flandres, một thành phố nằm ở biên giới hai nước Pháp và Bỉ, để mở một tu viện các cha dòng Capucino. Trong số các tu sĩ cùng đi với cha Hippolyte có một thầy dòng hết sức đạo đức. Nhưng vừa đến nơi, vị tu sĩ này ngã bệnh nặng và đột ngột từ trần.

Sáng hôm sau đó, cha Hippolyte quì cầu nguyện trong nhà thờ, sau giờ Kinh Sáng. Bỗng chốc cha thấy xuất hiện trước mặt mình vị tu sĩ quá cố, dưới hình một bóng ma phủ đầy lửa. Người quá cố thú tội cùng Cha Bề Trên với lời rên rỉ não nề về một lỗi nhẹ mà thầy đã quên xưng khi còn sống. Thú tội xong, thầy thưa: “Xin cha cho con việc đền tội tùy ý cha và xin cha ban phép lành cho con hầu con được giải thoát khỏi khuyết điểm khiến con phải đau khổ vô ngần trong Lửa Luyện Ngục”. Cảm kích trước tình trạng thảm sầu của vị tu sĩ thuộc quyền quá cố, cha Hippolyte vội vàng nói ngay:

– “Nhân danh quyền được phép, tôi xin tha tội cho thầy và chúc lành cho thầy. Còn về việc đền tội, vì thầy bảo là tôi có quyền ra việc đền tội, thì xin thầy hãy ở trong Lửa Luyện Ngục cho đến giờ Kinh Thứ Nhất, tức vào khoảng 8 giờ sáng nay”.

Cha Hippolyte nghĩ rằng mình đã khoan hồng khi ra việc đền tội cho tu sĩ quá cố chỉ ở lại nơi Luyện Hình vài giờ! Nào ngờ, vừa nghe xong án lệnh, thầy dòng đạo đức như rơi vào trạng huống tuyệt vọng. Thầy vừa chạy vòng vòng trong nhà thờ vừa kêu la thảm thiết:

– “Ôi tấm lòng không đại lượng! Ôi người cha không biết cảm thương một Linh hồn sầu não! Sao cha lại trừng phạt cách khủng khiếp một lỗi nhẹ mà nếu con còn sống, hẳn cha chỉ ra một việc đền tội cỏn con. Cha quả thật không biết tí gì về những kinh hoàng các Linh hồn phải chịu trong Lửa Luyện Ngục!”.

Nghe lời trách cứ nặng nề của vị tu sĩ quá cố, cha Hippolyte như “dựng tóc gáy” và cảm thấy vô cùng ân hận. Cha tìm cách “vớt vát” cái vô ý thức của mình. May mắn thay, cha nghĩ ra được một diệu kế. Cha vội vàng đánh chuông, gọi các tu sĩ trong cộng đoàn vào nhà thờ nguyện Kinh Giờ Một. Khi các tu sĩ có mặt đầy đủ, cha Hippolyte kể lại câu chuyện vừa xảy ra và cùng với cộng đoàn bắt đầu đọc ngay Kinh Giờ Một, hầu cho thầy dòng quá cố được sớm giải thoát khỏi lửa luyện hình.

Từ ngày đó cho đến khi qua đời, trong vòng 20 năm trời, Cha Hippolyte de Scalvo không bao giờ quên câu chuyện đã xảy ra. Trong các bài giảng, cha thường lập lại câu nói của thánh Anselmo (1033-1109): “Sau khi chết, hình phạt nhẹ nhất đón chờ ta trong Lửa Luyện Hình trở thành lớn lao hơn tất cả những gì trí khôn ta có thể tưởng tượng được khi còn sống trên trần gian này”.

(Jacques Lefèvre, “Les Âmes du Purgatoire dans la vie des Saints”, Editions Résiac, 1995, trang 24-26).

4/ CẦU CHO CÁC ĐẲNG LINH HỒN TRONG LUYỆN NGỤC

Vào năm 1827, tại thủ đô Paris nước Pháp có một thiếu nữ giúp việc nghèo thật nghèo nhưng vô cùng quảng đại.  Cô tên Têrêsa.  Têrêsa có thói quen lành thánh: mỗi tháng xin một thánh lễ cầu cho các đẳng Linh Hồn trong Luyện Ngục.  Nhưng rồi Thiên Chúa thử thách cô bằng một chứng bệnh hiểm nghèo, khiến cô vô cùng đau đớn.  Têrêsa bị mất việc làm và tiêu tán tiền của.  Ngày cảm thấy kha khá, Têrêsa ra khỏi nhà với vỏn vẹn 20 xu trong túi.  Cô rảo qua các khu phố để tìm việc làm.  Khi đi ngang nhà thờ thánh Eustache, Têrêsa ghé vào cầu nguyện.  Bỗng cô sực nhớ ra là tháng ấy, cô chưa xin lễ cho các đẳng Linh Hồn.  Nhưng Têrêsa thoáng chút do dự.  Số tiền 20 xu cũng là lương thực cho cô trong ngày hôm ấy.  Nhưng Têrêsa không do dự lâu.  Cô biết mình phải làm gì.  Bất ngờ một linh mục bước vào nhà thờ, chuẩn bị dâng thánh lễ.  Têrêsa hỏi cha có bằng lòng dành thánh lễ hôm ấy để cầu cho các đẳng Linh Hồn không.  Cha vui vẻ nhận lời với số tiền dâng cúng 20 xu của Têrêsa.  Thánh lễ cầu cho các đẳng Linh Hồn chỉ có vị linh mục chủ tế và một giáo dân tham dự.

Lễ xong, Têrêsa ra khỏi nhà thờ tiếp tục đi lang thang tìm việc làm.  Têrêsa thật sự lo lắng vì đi mãi mà không có hy vọng gì hết.  Bỗng một chàng trai dáng vẽ quí tộc tiến đến gần và hỏi:

– Cô tìm việc làm phải không? -Têrêsa nhanh nhẹn trả lời: – Thưa ông phải.

Người thanh niên nói tiếp:- Cô hãy đến đường X nơi nhà số Y, chắc chắn cô sẽ có việc làm và sẽ được hạnh phúc.

Nói xong, chàng trai bỏ đi ngay không đợi nghe lời Têrêsa rối rít cám ơn.  Khi tìm được căn nhà đúng số đã chỉ, Têrêsa thấy một cô giúp việc từ trong nhà đi ra, nét mặt cau có khó chịu.  Têrêsa rụt rè hỏi thăm bà chủ có nhà hay không?  Cô kia đáp lửng lơ: – Có lẽ có .. có lẽ không .. nhưng có hệ gì, vì đâu có dính dáng gì đến tôi.

Nói xong, cô gái ngoay ngoảy bỏ đi.  Têrêsa run rẩy bấm chuông.  Một tiếng nói dịu dàng bảo vào.  Têrêsa bỗng đối diện với một phụ nữ cao niên quí phái.  Bà nhẹ nhàng bảo Têrêsa hãy trình bày cho bà biết cô muốn gì.  Têrêsa nói nhanh:

– Thưa bà, sáng nay cháu hay tin bà cần một người giúp việc.  Cháu xin đến nhận chỗ làm này.  Người ta bảo đảm với cháu là bà sẽ tiếp nhận cháu với lòng nhân hậu.

Bà chủ ngạc nhiên nói với Têrêsa:

– Điều cháu vừa nói thật là lạ.  Sáng nay bà chả cần ai hết.  Nhưng cách đây nửa giờ bà vừa đuổi một cô giúp việc vì nó chễnh mãng trong việc làm.  Chuyện này chưa hề có người nào biết, ngoại trừ bà và cô giúp việc.  Vậy thì ai đã chỉ cho cháu đến đây?

Têrêsa đơn sơ trả lời:

– Một thanh niên dáng điệu sang trọng, cháu gặp ngoài đường, đã bảo cháu đến đây.

Bà chủ nhà thử tìm cho biết người thanh niên ấy là ai, nhưng vô hiệu.  Bỗng Têrêsa nhìn lên và trông thấy tấm hình một chàng trai treo trên tường.  Têrêsa mừng rỡ kêu lên:

– Thưa bà, bà không cần phải tìm đâu cho xa.  Đây chính là gương mặt người thanh niên đã nói chuyện với cháu.  Chính anh ta đã chỉ đường cho cháu đến đây.

Vừa nghe xong, bà chủ nhà kêu lên một tiếng thất thanh, như muốn ngã xuống bất tỉnh.  Xong, bà bảo Têrêsa tỉ mỉ kể lại cho bà nghe, bắt đầu từ chuyện cô có lòng thương mến các đẳng Linh Hồn, đến Thánh Lễ sáng hôm ấy, rồi chuyện gặp gỡ chàng thanh niên.  Khi Têrêsa chấm dứt, bà chủ âu yếm ôm hôn cô và nói:

– Cháu không phải là đầy tớ giúp việc cho bà, nhưng từ giờ phút này, cháu là con gái bà.  Chàng thanh niên mà con trông thấy chính là đứa con trai độc nhất của bà.  Con bà chết cách đây hai năm và ngày hôm nay chính con đã giải thoát nó ra khỏi Lửa Luyện Hình.  Bà chắc chắn như thế.  Bà hết lòng ghi ơn con.  Giờ đây chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện cho tất cả những Linh Hồn còn chịu thanh tẩy trong Lửa Luyện Ngục trước khi được vào hưởng hạnh phúc vĩnh cửu muôn đời.

Soeur Jean Berchmans Minh Nguyệt

Anh chị Thụ Mai gởi

Tản Mạn Về Kiên Giang, Nhà Thơ Minh Hương Việt Hóa

Tản Mạn Về Kiên Giang, Nhà Thơ Minh Hương Việt Hóa

Vietbao.com

Trong văn chương Việt Nam hiện đại có một sự kiện đặc biệt là ba thơ-truyện của ba nhà thơ Bắc Trung Nam nổi tiếng lại xuất hiện rất gần nhau, cuối thập niên 40 và đầu thập niên 50. Cả ba đều đã được phổ nhạc, phổ rất đạt, tiếng nhạc lời ca tuy có tăng gia thêm giá trị cho các bài thơ, đem tác phẩm đến người thưởng thức nhiều hơn, nhưng trên căn bản cả ba bài đều được công nhận là tuyệt tác, đáng nể. Mỗi bài có giá trị riêng nhưng lớp người thưởng thức chung quy chỉ là một nhóm: dễ ngậm ngùi vì sự bi thiết của một tình yêu có người nữ bất hạnh, có chia ly mà không có tái hợp vốn nghịch lại với sở thích truyền thống của người nghe/đọc Việt Nam. Hữu Loan và Kiên Giang với người vợ/người yêu bất hạnh, Vũ Anh Khanh với vùng quê tan tác vì bom đạn – mà ta có thể coi là tượng trưng cho sự tan tác của một cành hoa, một người nữ không may.

Tại sao họ sáng tác ngược lại với sở thích chung lâu đài mà lại được ưa thích? Phải chăng vì cảm quan con người gần đây đã đổi thay? Cũng có thể người nghe đọc thơ-truyện đó thì liên tưởng đến sự bi thương của mình hay người thân, ít ra cũng là sư bi thương của một ai đó sống trong thời đại nầy, cách câu chuyện thiệt của ba tác giả không xa.

Người ta đọc thơ của họ, thấy liền trước mắt hình ảnh từ sự thật, cho nên dễ hóa mình là một phần tử của câu chuyện, hay đi xa hơn một chút, sự kiện đó, bi kịch đó mình đã thấy hoặc đã xảy ra cho mình. Tác giả đem chính đời họ để nói giùm người thưởng thức, vì có sự tương tác và đồng cảm nên tác phẩm được chào đón nhiều.

Hữu Loan kể về người vợ đầu tiên, người vợ ông coi như tình yêu em gái, trong sáng với thương yêu che chở, Kiên Giang với cô Nguyễn thị Nhiều bạn học, từng trao đổi bài vở, buông bắt chuyện không đâu vô đâu với những ánh mắt tha thiết không bao giờ nói và nhất là không hứa gì nhưng là hứa trong tâm tư rất nhiều. Vũ Anh Khanh là chuyến về Trảng Bàng chơi nhà bạn văn đồng tư tưởng, ghé họ đạo Tha La, xúc động trước sự hoang tàn do chiến tranh tác động lên đời sống của dân xóm đạo hiền lành khiến cho hầu hết thanh niên trong xóm tức giận quyết phải lên đường làm một cái gì cho xứ sở, không cần biết sau đó là kết cuộc sẽ như thế nào…

blank

Kiên Giang Hà Huy Hà năm 2008. (Hình trên mạng)
Hữu Loan và Vũ Anh Khanh đã mất từ lâu, một người chết già sau thời gian dài sống đời chua xót vì bài thơ mang đến và vì thái độ phản kháng với chế độ, một người chết trẻ khi quyết lội về vùng đất tự do để được sống và viết phù hợp với đóa tài hoa của mình.

Và mới hai ngày trước đây, chiều 31/10/2014 Kiên Giang đã nằm xuống. Cái chết của thi sĩ chuyên viết thơ-truyện nầy coi như Trời cho một bonus khấm khá, 87 tuổi, sanh năm 1927, chết già, tuy rằng những tháng cuối đời phải buồn bã vì bịnh tật và nghèo khổ. Bịnh tật là do ba tháng trước ông bị xe đụng. Ôi sao những người văn nghệ già của đất nước ta bị tai nạn xe cộ nhiều như vậy! Sơn Nam trước đây, Kiên Giang bây giờ, và còn biết bao nhiêu người nữa mà ta không biết! Người già được Bác Sĩ khuyên cố tránh đừng để té ngã gãy xương, xương già khi gãy khó lành. Ta nói mà không sợ quá lố, hai cái chết nầy là kết quả trực tiếp từ những tai nạn mấy tháng trước ngày mất. Những sáng tác ấp ủ cuối đời của họ không thực hiện được vì những anh nầy ông nọ say xỉn chạy càn, phóng ẩu sau cơn vui…

Thôi! Cứ tạm an ủi nhau để khỏi bi thiết quá độ và trách móc vô ích, ta coi như số của Sơn Nam và Kiên Giang là như vậy. Hết số thì về Trời. Tác phẩm để lại cho Đời bao nhiêu đó đã đủ. Đời chỉ đáng nhận số lượng bấy nhiêu đó từ những người-Trời nầy thôi.

* * *
Tôi giao tình thân mật với Sơn Nam từ trước 75, những năm 69-79 hai người thường nhậu rượu đế ở tệ xá trên đường Chi Lăng; trước 75 thì có chút gì nhè nhẹ rẻ tiền đưa cay, sau 76 thì nhậu khan phần lớn, nhưng chỉ có dịp quen biết với Kiên Giang độ chừng mười năm nay thôi. Mười năm nhưng gặp nhau độ 5, 7 lần, khi thì ở hội quán Nghệ sĩ đường Cô Bắc, khi thì ở quán cóc đường Nguyễn Cư Trinh, hai lần sau cùng nhân đám tang nhà văn Thẩm Thệ Hà. Chúng tôi không còn trẻ nữa nên hai người chỉ nhăm nhi cà phê, Kiên Giang ly đen nhỏ với một món ăn gì đó, người ở xa về ly cà phê sữa thiệt ít cà phê. Chuyện lan man đủ thứ không ra đầu đuôi ngô khoai gì, đụng đâu nói đó. Thỉnh thoảng do thói quen cố hữu, tôi – hay người đi theo – ghi lại vài ba ý đặc biệt hoặc năm ba câu thơ của người mình nói chuyện, nhờ đó giờ đây tôi có được một vài câu thơ- miệng của Kiên Giang. Tôi gọi là thơ-miệng vì ông đọc cho tôi, và thiệt tình không biết ông có đọc cho ai khác hay đã in ở đâu chưa.

Tôi xếp Kiên Giang vô lớp nhà thơ của tình yêu: Tình yêu gái trai không trọn vẹn mà ai cũng biết, tình yêu quê hương âm ỉ, giấu giếm trong lòng, chỉ khi hứng chí tuôn ra chút chút với bạn bè có chút gì liên quan đến chữ nghĩa hay ý kiến về những chuyện xảy ra chung quanh.

Kiên Giang có lối nói chuyện thẳng thừng, gọn, không rào đón, tiếng nói mạnh, thấy trong cách nói sự ngay thẳng của người Nam. Ông thường nhấn mạnh, tôi là người gốc Hoa, có thể gọi là Minh Hương. Nhưng Minh Hương gì nữa? Tôi trở thành người Việt chánh cống lâu rồi hồi nào không biết, có lẽ do chơi thân với toàn là người Việt… rồi mất gốc luôn. Nơi đây là quê hương tôi, quê hương con cháu tôi…

blank

Bìa bản nhạc thơ Kiên Giang do Huỳnh Anh phổ. (Tài liệu từ Internet)
Tôi cảm giác sờ đụng được sự thành thật trong lời nói của người thơ kiêm soạn giả cải lương nầy. Việt Nam đã có nhiều người gốc Hoa bồi đắp cho văn chương Việt bằng tác phẩm có giá trị như Trịnh Hoài Đức, Mạc Thiên Tích, Hồ Dzếnh… có thể là cả Phan Thanh Giản và nhiều nhà thơ sành chữ Hán khác của Miền Nam nữa… Dòng máu cha sanh mẹ tạo hình thành con người sinh học của ta, nhưng chính tâm hồn và cảm thức của ta mới quan trọng, nó được cá nhân ta hoàn thiện từ từ theo thời gian và nhận thức để tạo nên con người thật là ta với bản ngã của ta. Tâm hồn Kiên Giang đáng quí ở chỗ chung thủy với người yêu, cảm thấy mình có lỗi khi không hiểu ý tình của người yêu cho nên ray rứt trường kỳ, sự ray rứt đó tạo nên thơ-truyện buồn Hoa Tím Thôi Cài Lên Mái Tóc. Ray rứt đó khiến ông thay đổi đoạn kết câu chuyện dầu rằng thoại trước đã thành công. Sự công bố câu chuyện tình yêu, công bố hình ảnh người tình quá vãn là sự biểu hiện đáng quí cái tâm hồn chung thủy của ông.

Tôi nhớ lần nào đó mình đã hỏi:

Mối tình đó anh mang trong lòng hoài làm sao chịu nổi, làm sao sống?

Và ông trả lời gần như gằn từng tiếng:

Đâu phải lúc nào cũng nhớ đâu! Nhưng mà tiếc vì mình vô tình, vì mình lo công việc riêng làm mất hụt nhiều thứ. Mình có lỗi nhiều với người ta. Nhắc nầy làm nọ cũng là cách xin lỗi người ta.

Ông chuyển đề tài hỏi tôi có đem theo quyển Lúa Sạ Miền Nam có bút tích của ông mà tôi mua được ở chợ sách cũ như đã hứa trước khi đến không. Tôi đưa ra mấy trang copy bút tích của ông, của Sơn Nam …, ông cám ơn sau khi đã coi lại cẩn thận.

Tôi ngồi nhìn người thơ lớn tuổi, điếu thuốc gắn trên môi, tàn dài chưa rớt, tay lật lật những tờ giấy, ngừng lại hơi lâu ở hình chụp chung hai người trẻ Kiên Giang và Sơn Nam, tôi ngẫm nghĩ về cách ông cẩn thận và trân trọng đối với kỷ niệm trong khi đó cũng như bạn chí cốt của ông trước đây, khi được tặng tiền đã hờ hững bỏ túi không bao giờ đếm hay sành soạn coi ít hay nhiều.

Nói chuyện với ông mấy lần tôi biết được lắm điều thú vị mà trước nay mình không biết. Chẳng hạn nhà thơ Truy Phong sống suốt đời ở quê trên cù lao Dài, quận Vũng Liêm, đã chết cách đây 4 năm. (lúc chúng tôi nói chuyện 2010), chẳng hạn như nhà văn Nguyễn Tử Quang của xứ Sóc Trăng cũng có làm thơ và ông ta ký là Vô Ngã, chẳng hạn như tuồng cải lương Trương Chi Mỵ Nương tuy để tên một mình Hà Huy Hà nhưng có sự góp sức đáng kể của Hà Triều và Hoa Phượng mà vì lý do tế nhị với đoàn hát không thể để tên ba người.

blank

Địa chỉ ông cho tôi trước khi về Long Xuyên năm 2010. Cả hai bây giờ đã trở thành hư ảo, số đt thì càng hư ảo hơn!
Tôi ngạc nhiên nhiều khi ông kiên nhẫn đọc đi đọc lại cho người chép chép bài thơ của thi sĩ Nguyễn Văn Cổn, một bài thơ quê hương nhè nhẹ kiểu thơ của thi sĩ Bàng Bá Lân, thầy tôi:

Tù-và văng vẳng nhớ quê xưa,
Nhớ bóng làng ta khuất lá dừa,
Nhớ ngọn lúa vàng bông phất phới,
Nhớ bần bên rạch ngọn đong đưa… (thơ Nguyễn Văn Cổn)

Phải yêu thắm thiết quê hương nầy mới nhớ được bài thơ ít người biết kia! Càng ngạc nhìên hơn nữa khi ông đọc vài bài thơ-miệng của mình về thời thế với nội dung mà tiếng bên đó bây giờ gọi là nhạy cảm, có vấn đề, nói chơi với nhau thì được viết lên giấy trắng mực đen thiệt là gay.

Tôi thích nhứt ba câu mà Kiên Giang nhấn mạnh trước khi đọc: Tôi làm ba câu thôi, ai muốn hiểu sao thì hiểu, ai muốn làm thêm thì cứ làm, tôi không chịu trách nhiệm:

Đĩ điếm cũng thay khung mặt nạ,
Đổi ngón nghề, lang chạ gian manh.
Hòa Bình tưởng hết chiến tranh… (thơ-miệng Kiên Giang)

Tôi ứng khẩu thêm vô câu cuối theo cái nhìn của người ở ngoài nước…, ông nghe xong chỉ cười cười không nói gì.

Có lần trước khi chia tay ông nhấn mạnh về tình người, tình bạn về cách sống của người lúc lên voi làm sao cho phải đạo và kết luận bằng cặp thơ:

Cho hay hết thảy đều tan biến,
Còn lại ngàn sau chút nghĩa tình. (thơ-miệng Kiên Giang)

Và, ông vừa nói vừa mỉm cười: – ít thấy ở ông. Có hai câu nầy cho Việt Kiều:

Dầu xa cách mấy trùng dương,
Ở đâu cũng có quê hương trong lòng. (thơ-miệng Kiên Giang)

Anh Kiên Giang! Hơi khác với trường hợp anh sanh ra và sống trọn đời ở Việt Nam nên tha thiết với quê hương phong cảnh Việt, trở thành người thuần Việt, không để ý gì đến xứ sở máu thịt Trung Hoa, chúng tôi sanh ở Việt Nam, sống thời gian dài ở nước ngoài hơn sống ở nơi mình sanh ra nên có cái quê hương của tuổi trẻ trong lòng, đồng thời cũng có cái quê hương trung niên trong trí, cái quê hương thứ hai đã bao bọc và che chở chúng tôi khi bị quyền lực trên cái quê hương thứ nhứt làm khó dễ trăm bề…

Vâng, thưa anh Kiên Giang, dẫu xa quê hương cách mấy, trong lòng những người xa xứ chúng tôi cũng canh cánh nhớ về cái quê hương đầu tiên nơi mình được sanh thành. Nhưng cũng từ lòng yêu quê hương thâm sâu đó chúng tôi đau đớn thấy nó bị bóc lột lợi dụng, ngóc đầu lên không nổi, thua kém những đất nước chung quanh….

Nguyễn Văn Sâm

(California, ngày 03 tháng 11 năm 2014)

Anh với tôi mộng canh trường

Anh với tôi mộng canh trường

Chuacuuthe.com

Mai Tá lược dịch

VRNs (05.11.2014) – Úc Đại Lợi – Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 32 mùa Thường niên năm A 09-11-2014

“Anh với tôi mộng canh trường,”

“Giăng kề song cửa, hoa kề gối

“Anh truyện sầu, tôi truyện mến thương”.

(Dẫn từ thơ Đinh Hùng)

Ga 2: 13-22

Truyện sầu hay truyện mến thương của tôi và anh, đâu chỉ là chuyện của thi ca, và âm nhạc. Truyện như thế, vẫn trải dài ở nhiều nơi, cả ở ngoài đời lẫn trong Đạo.

Rất nhiều người ở đời thường, vẫn hay tỏ bày nỗi ngạc nhiên rất mực, khi khám phá ra rằng: ngay như nhà Đạo, vẫn có chuyện phân biệt giữa đền thánh với nguyện đường, ở địa phương. Điều mà nhiều người thường nghĩ, đó là: đền thánh Phêrô không phải là Nhà Thờ Chánh Toà của Giáo phận La Mã. Thậm chí, có khách hành hương còn đến đây, để tìm cho ra ngai triều của Đức Giáo Hoàng, tức Đức Giám Mục thành Rôma, nhưng không thấy.

Có người lại cứ tưởng chiếc ghế chạm trổ công phu của thánh Phêrô đặt sau bàn thờ trên cao, là ngai-triều chính-hiệu của ngài, nhưng vẫn lầm. Có người lại cứ nghĩ: chiếc ghế di-động mà Đức Giáo Hoàng thường ngồi, là ngai triều của ngài, cũng không đúng.

Thánh đường Latêranô đích-thực là Vương Cung Thánh Đường, của La Mã. Ở nơi đó, có ngai-triều của Đức Giám Mục thành Rôma, rất đúng thực. Từ thế kỷ IV, Giáo hội dùng nơi này để cung-hiến thành chốn thánh dâng lên Chúa.

Nơi đây, mỗi năm Đức Giáo Hoàng vẫn thân-hành đến chủ-trì các nghi lễ phụng-tự, rất long trọng. Và chính tại thánh-đường này, ngài uy-nghi ngồi trên ngai-toà mình ngõ hầu ban huấn-từ, giãi-bày nhiều điều cho dân Chúa biết.

Trong cuộc sống Giáo hội, nhiều giáo hội địa phương cũng dùng việc kỷ-niệm cung-hiến thánh đường trong giáo-phận mình, coi như lễ trọng. Cung-hiến thánh-đường Latêranô, là lễ-hội toàn-cầu, nhằm nhắc ta nhớ mà hiệp-thông với Đức Giáo Hoàng, trên cương-vị ngài là Giám Mục thành La Mã.

Bằng vào cử-chỉ này, ta chứng-tỏ rằng: Giáo-hội mình là Giáo-hội của chung, rất Công giáo. Nhưng, điều đáng buồn, là: đôi khi ta cũng thấy nhiều người nghĩ rằng họ được phép chọn-lựa giữa Giám-mục địa-phận mình với cả Giám-mục thành La Mã nữa. Điều này, thật cũng có ý nghĩa, nhưng đó không phải là tính-cách chung, của Công giáo.

Nói cho cùng, dù ta có lòng mến mộ Đức Giáo Hoàng đặc-biệt thế nào đi nữa, thì tình-cảm riêng-tư của ta vẫn không dẫn đến kết-quả như một hiệp-thông với ngài. Bởi, ta chỉ có thể hiệp-thông với Đức Giáo Hoàng khi có được sự thông-hiệp ngang qua Giám-mục sở tại của mình, mà thôi.

Và, Đức Giám mục địa phận sở tại của ta cũng chủ sự cùng một Tiệc Thánh Thể như và với Đức Giám Mục thành La Mã là Đức Giáo Hoàng.

Trong cuộc sống thường-nhật, nhiều nguời cũng mắc phải sai lầm tựa như thế, cũng là điều dễ hiểu thôi. Nhiều năm qua, Hội-thánh ta vẫn tập-trung vào vai-trò của Đức Giáo Hoàng mạnh đến độ ta sẽ được tha thứ nếu nghĩ rằng Đức Giáo Hoàng chỉ là Cán bộ Cấp Cao của Giáo triều Vaticăng.

Và Đức Giám Mục sở tại lại là Giám-đốc hay Thủ-trưởng, một chi-nhánh của giới cầm-quyền.

Nên, khi Đức Giáo Hoàng ra lệnh “hãy nhảy lên”, thì ta hỏi: “Dạ thưa, cao đến cỡ nào ạ?” Thành thử, vấn-đề này xem ra hơi giống thái-độ của những người “bảo hoàng hơn vua”, luôn có nguồn sử của Hội thánh, cũng tương tự như thế.

Chính vì thế, nên Công Đồng Vatican II đã làm sáng-tỏ vai-trò của Đức Giáo Hoàng trong việc quản cai, giáo-huấn và thực-thi hiến-pháp, trong Giáo hội. Công Đồng Vatican minh định rất thận trọng, là nhằm hồi-phục chức-năng đúng-đắn khi xưa, về cương-vị lãnh-đạo của Đức Giáo Hoàng.

Công Đồng đây cho thấy, việc cai quản, giáo huấn và thi hành giáo-luật luôn chứa-đựng một bối-cảnh, vẫn có từ khi trước. Công Đông vẫn dạy rằng: Đức Giáo Hoàng thực thi cương-vị lãnh-đạo như vị thủ-lĩnh tối cao trong số các Giám mục. Ngài là mục-tử mang tính toàn-cầu. Là, dấu chỉ của sự hiệp-nhất trong Hội thánh.

Và, là người có trọng-trách giáo-huấn, duy-trì và bảo-vệ niềm tin của toàn-thể Hội thánh, ngang qua phương cách mà ngài xác nhận với những người anh em Giám mục có cùng một trọng trách trong giáo hội địa phương của các ngài.

Chính từ đó, nguồn cội của cụm từ “vâng phục” lại có ý nghĩa của sự việc “lắng nghe một cách cẩn trọng”.

Vì thế nên, Tiệc thánh hôm nay là để ta cử-hành sự hiệp-nhất trong đa-dạng, khi ta tập-trung nhấn mạnh đến Mẹ thánh Giáo-hội đối với các giáo-hội Công giáo La Mã, ở địa phương.

Cầu mong sao, từ đó ta lĩnh-hội được điều tốt đẹp để có quyết-tâm với Đức Giám Mục sở tại nơi ta sống. Bởi, ngài cũng là đấng kế-vị của các thánh tông đồ. Và, ngài cũng đáp-ứng với lời kêu gọi của Đức đương kim Giáo Hoàng giúp ngài nghĩ ra các phương-cách khả dĩ thực-hiện công việc phục-vụ Hội thánh. Đó, là “dấu chỉ” lớn lao hơn cho sự hiệp-nhất Đạo của Chúa với thế-giới nhân-trần, trong lai thời.

Cũng cầu mong sao, để mỗi người chúng ta nhớ được rằng: tinh-thần mà Tin Mừng hôm nay muốn tỏ-bày, chính là sự việc Giáo-hội cũng được dựng-xây bằng gạch hồ thật đấy. Thế nhưng, Thân Mình Rất Hiển Vinh của Đức Kitô lại vẫn được đúc-kết bằng những người con biết sống-thực tình yêu thương cứu-độ Ngài ban cho thế-giới, rất hôm nay.

Trong tinh-thần cảm-nghiệm những điều như thế, ta lại sẽ ngâm nga câu hát của nhà thơ ở trên, vẫn hát rằng:

“Anh với tôi mộng canh trường,

Giăng kề song cửa, hoa kề gối

Anh truyện sầu, tôi truyện mến thương.

Anh buồn từ thuở giăng lên núi

Ấy độ tôi về ước lại mong.”

(Đinh Hùng – Cặp Mắt Ngày Xưa)

Nỗi buồn, thuở nào cũng vẫn là buồn một nỗi thời muôn thuở. Miễn anh và tôi, ta cũng chớ buồn vì sự chênh-lệch quyền-bính ở nhà thờ và nhà Đạo, rất hôm nay. Bởi lẽ, quyền-bính với quyền-hành ngày hôm nay, dù ở nơi nào đi nữa, vẫn là vấn-đề muôn thuở của tôi và của anh, rất sáng ngời, đầy bực bõ.

Thế nên, giải quyết được tranh-chấp quyền-hành ở mọi chốn, cũng là giải quyết tận gốc mọi nỗi buồn của người con trong nhà Đạo, suốt mọi thời.

Lm Richard Leonard sj

Mai Tá lược dịch

Quốc hội California lần đầu tiên có Thượng nghị sĩ gốc Việt

Quốc hội California lần đầu tiên có Thượng nghị sĩ gốc Việt

Nguoi-viet.com

Bầu cử Ðịa Hạt 34: Janet Nguyễn thắng với  62% số phiếu


Linh Nguyễn & Ðỗ Dzũng/Người Việt

SANTA ANA, California (NV) “40 năm rồi cộng đồng chúng ta mới làm nên lịch sử ngày hôm nay,” Giám Sát Viên Janet Nguyễn cảm động tuyên bố, khi kết quả của Cơ Quan Bầu Cử Orange County cho thấy bà dẫn trước đối thủ Jose Solorio 62% so với 38% vào lúc 10 giờ tối Thứ Ba, 4 Tháng Mười Một, tại nhà hàng Azteca Mexican Restaurant, Garden Grove.

Ðây là lần đầu tiên Hoa Kỳ có một thượng nghị sĩ tiểu bang gốc Việt.


Giám Sát Viên Janet Nguyễn (trái) và Luật Sư Andrew Ðỗ cùng mừng chiến thắng. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Bà nói tiếp: “Ðây là cuộc bầu cử gay go nhất trong đời tôi. Ðây là David đối chọi với Goliath, và David đã chiến thắng. Ðây là chiến thắng của cộng đồng Việt Nam chúng ta, không phải của riêng cá nhân tôi. Kết quả cuộc bầu cử này cho thấy cử tri Ðịa Hạt 34 muốn thay đổi tiểu bang California.”

“Chúng ta là tiểu bang lớn nhất Hoa Kỳ, có thu nhập cao nhất, nhưng lại bị đánh thuế nặng nhất. Ðiều này không thể chấp nhận được. Trong vai trò thượng nghị sĩ Ðịa Hạt 34, tôi sẽ tiếp tục bảo vệ Prop. 13, bảo vệ an toàn cho người dân, và bảo đảm con em chúng ta phải được vào đại học, cho dù chủng tộc của họ là gì,” bà Janet Nguyễn nói trong tiếng vỗ tay vang dội của một nhà hàng chật kín người.

Tuy nhiên, đối thủ của bà Janet Nguyễn, ông Jose Solorio, chưa chấp nhận thua cuộc.

Tại nhà hàng Original Mike’s ở Santa Ana, ông nói với nhật báo Người Việt như sau: “Vẫn còn sớm để nói ai thắng. Trong cuộc bầu cử giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ, chúng tôi vẫn có thể thắng. Ðây là một cuộc tranh cử lớn và là một trận thư hùng tầm cỡ nên chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ biết kết quả sau cùng.”

Nhân dịp này, ông Solorio cũng cảm ơn cử tri gốc Việt.

Ông nói: “Tôi muốn cảm ơn người Mỹ gốc Việt ủng hộ cuộc tranh cử Thượng Viện của tôi. Tôi là người lãnh đạo cộng đồng địa phương và sẽ tiếp tục vai trò này lâu dài trong tương lai. Tôi sẽ tiếp tục phục vụ cư dân Orange County lâu dài trong tương lai.”

Ông Jose Solorio từng là nghị viên Santa Ana, rồi sau đó làm dân biểu tiểu bang, và hiện là chủ tịch Hội Ðồng Giáo Dục Ðại Học Rancho Santiago.

Nhân dịp này, bà Janet Nguyễn cũng cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ bà, bao gồm gia đình, bạn bè, tình nguyện viên, nhân viên, và đặc biệt đồng hương Việt Nam đã giúp bà thắng cử.

Bà cũng cảm ơn các cơ quan truyền thông Việt ngữ đưa tin, làm cho cử tri gốc Việt hiểu hơn về cuộc bầu cử, và tham gia bầu cử.

“Nếu không có các cử tri gốc Việt, chúng ta sẽ không có chiến thắng ngày hôm nay,” vị giám sát viên Ðịa Hạt 1 của Orange County tuyên bố.

Bà Janet Nguyễn cũng đặc biệt cảm ơn ông Tony Lâm, nghị viên gốc Việt đầu tiên của một thành phố ở Hoa Kỳ.

“Xin cảm ơn chú Tony Lâm. Nhờ chú mở đường mà từng lớp chúng cháu mới có ngày hôm nay,” bà Janet Nguyễn nói.


Ứng cử viên Jose Solorio nói sẽ tiếp tục phục vụ cư dân Orange County. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

Có mặt tại nhà hàng, ông Tony Rackauckas, chánh biện lý Orange County, cho rằng bà Janet Nguyễn rất xứng đáng thắng cử và chúc mừng cộng đồng Việt Nam.

“Tôi xin chúc mừng cộng đồng Việt Nam có một vị dân cử ở Thượng Viện. Ðây là một thành công rất đáng tự hào, và tôi nghĩ bà Janet Nguyễn rất xứng đáng với chiến thắng hôm nay,” ông Rackauckas, người chính thức ủng hộ bà Janet Nguyễn trong cuộc bầu cử này, nói với nhật báo Người Việt.

Luật Sư Michael Schroeder, cựu chủ tịch đảng Cộng Hòa California, chia sẻ: “Tôi biết Janet đã làm rất nhiều cho cộng đồng, cho quận hạt, và bà đã được cử tri tin tưởng. Tôi rất vui khi thấy bà thắng cử hôm nay.”

Giám Sát Viên Janet Nguyễn là người gốc Châu Á đầu tiên đắc cử vào Hội Ðồng Giám Sát Orange County, trong một cuộc bầu cử đặc biệt năm 2007, đại diện Ðịa Hạt 1, và lúc đó là giám sát viên trẻ nhất trong lịch sử quận hạt này. Bà tái đắc cử năm 2008. Năm 2010, bà được các đồng viện chọn làm chủ tịch Hội Ðồng Giám Sát. Bà cũng là chủ tịch Ủy Ban Giao Thông Công Cộng, phó chủ tịch Ủy Ban Thông Tin và Lập Pháp, và thành viên Ủy Ban Ðiều Hành, thuộc Cơ Quan Giao Thông Quận Cam (OCTA). Bà đại diện hơn 600,000 cư dân thuộc các thành phố Fountain Valley, Garden Grove, Santa Ana, Westminster và khu vực Midway City. Orange County được xếp hạng là quận hạt đông dân thứ 6 tại Hoa Kỳ và có ngân sách hàng năm lớn hàng thứ 7 toàn quốc.

Cuộc bầu cử hôm Thứ Ba là lần đầu tiên bà ứng cử vào Thượng Viện California.

Kết quả các cuộc bầu cử khác ở Little Saigon

Tại Fountain Valley, có ba chỗ trống trong Hội Ðồng Thành Phố, và có bốn ứng cử viên gốc Việt cùng năm ứng cử viên không phải gốc Việt.

Dẫn đầu là ông Michael Võ, đương kim thị trưởng, với 18% số phiếu. Hai người dẫn đầu kế tiếp hai nghị viên đương nhiệm, không phải là người Việt.

Tại Garden Grove, cuộc đua tranh chức thị trưởng có ba ứng cử viên, trong đó có ông Bruce Broadwater, đương kim thị trưởng, và ông Bảo Nguyễn, ủy viên Học Khu Garden Grove, và ông Abert Ayala. Hiện tại, ông Bảo đang dẫn đầu với 43.2% so với 42.3% số phiếu của ông Broadwater.

Cuộc đua vào hai ghế trống Hội Ðồng Thành Phố Garden Grove có chín ứng cử viên, trong đó có ba người gốc Việt.

Hiện tại, ông Phát Bùi dẫn đầu với 24.8% số phiếu. Hạng nhì là ông Kris Beard, nghị viên đương nhiệm, được 22.1% số phiếu.

Tại Westminster, Thị Trưởng Trí Tạ tái đắc cử dễ dàng.

Trong khi đó, có bốn người tranh hai ghế trống trong Hội Ðồng Thành Phố Westminster, trong đó có hai người gốc Việt.

Hiện tại, ông Tyler Diệp dẫn đầu với 35.4% số phiếu, và bà Margie Rice, đương kim phó thị trưởng, hạng nhì, với 28.5% số phiếu.


Một vị cao niên dặn dò bà Janet Nguyễn, sau khi biết bà thắng cử. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Cử tri Việt Nam đi bầu

Cũng trong ngày Thứ Ba, nhiều người Việt ở Little Saigon sốt sắng đi bầu từ lúc 7 giờ sáng sớm vì có ứng cử viên gốc Việt tranh cử chức vụ quan trọng tại Thượng Viện California. Hầu như bất cứ phòng phiếu nào trong khu vực tập trung người Việt này đều có nhân viên nói tiếng Việt. Phòng phiếu đóng cửa lúc 8 giờ tối cùng ngày.

Tại trường Morningside Elementary School tọa lạc tại góc đường Ward và Bowen ở Garden Grove, chị Hương Nguyễn, một nhân viên tình nguyện làm việc tại phòng phiếu, vui vẻ cho biết: “Chúng tôi có mặt tại đây từ 5 giờ sáng để chuẩn bị các máy bầu cử và danh sách cử tri đã ghi danh trước. Lúc 7 giờ sáng, chúng tôi tiếp một cử tri gốc Việt đầu tiên, ông Giàu Dương, 65 tuổi, và mời ông ký tên trên miếng băng dán thùng phiếu, chứng kiến thùng phiếu trống,” bà Hương nói.

“Năm ngoái người vào phòng phiếu đầu tiên là người Mỹ, năm nay là một người Việt. Hy vọng có tin vui cho người Việt,” chị nói thêm rồi quay ra tiếp một người khác đến bỏ phiếu.

Trước đó chị giới thiệu người trưởng nhóm, bà Maxine Scott, một nhân viên thanh tra phòng phiếu.

“Tôi rất thích làm việc với Hương và Christine vì hai người Việt này rất siêng năng và đáng tin cậy. Tôi đến đây lúc 5 giờ 15 sáng thì họ đã có mặt lúc 5 giờ rồi. Khu này đa sô dân cư là người Việt nên có họ thật là tốt,” người trưởng nhóm chia sẻ.

“Từ sáng số người bỏ phiếu khoảng 95 người và một số khác đem bỏ phiếu bầu khiếm diện chưa kịp gởi trước đây. Hy vọng tối nay con số sẽ lên khoảng 200 người,” bà Scott nói thêm.

Khi ấy tới phiên một thiếu nữ trẻ chờ bỏ phiếu, cô cho biết cảm tưởng khi đi bỏ phiếu.

“Em lần đầu đi bỏ phiếu và đến đây vì có công chuyện ở gần khu này, có bỏ phiếu ở đây được không?” cô Anna Tạ, 18 tuổi, cư dân Westminster, hỏi.

“Em vẫn có thể bỏ phiếu ngay tại đây, nhưng phải điền một bao thư cho lá phiếu tạm (provisional ballot) vì em đã không bầu phiếu tại khu vực gần nhà mình. Ủy ban bầu cử sẽ phải xem xét lại xem em có ghi danh hợp lệ chưa, trước khi đếm lá phiếu của em,” chị Hương, nhân viên phòng phiếu, giải thích.



Một cử tri gốc Việt (trái) đến bỏ phiếu tại Little Saigon. (Hình: Linh Nguyễn/Người Việt)

Ðây là một tình trạng mà nhân viên phòng phiếu cho biết rất thường xảy ra. Nếu cử tri nhận được lá phiếu mẫu thì nên lưu ý chi tiết địa điểm phòng phiếu gần nơi cư ngụ nhất luôn được ghi trên tài liệu đó. Nếu đi bầu ở một nơi khác thì phải điền phiếu xin bầu bằng lá phiếu tạm, nhưng vẫn hợp pháp.

Một người khác, bà Vân Nguyễn, 45 tuổi, cư dân Garden Grove, cùng chồng và một người bạn rủ nhau đi bầu.

“Tôi qua Mỹ năm 1991 và đi bầu lần thứ ba. Lần này tôi đi bầu vì thấy dự luật quan trọng SCA5 ảnh hưởng đến việc học của các con tôi. Tôi bầu cho ai chống dự luật này,” bà Vân nói.

Tại một địa điểm khác, phòng phiếu đặt trong khu Kensington Garden Mobile Home, trên đường Bolsa, gần khu thương mại Catinat và chợ T & K, theo ông Alan Nguyễn, trưởng toán: “Số người đi bầu tại đây, tới 2 giờ chiều là khoảng 30 người.”

“Ðây là năm thứ hai tôi tình nguyện làm việc tại phòng phiếu. Tôi rất vui khi giúp được đồng hương mình,” ông nói thêm.

Cùng nhóm là ông George Nguyễn, 61 tuổi, cư dân Westminster.

“Tôi làm công việc này từ khi ông Lê Khắc Lý còn làm tại Sở Ghi Danh Bầu Cử Orange County. Tôi sẽ bỏ phiếu sau khi làm việc xong. Vợ tôi cũng đi bầu vì việc bỏ phiếu là quan trọng,” ông George nói và cho biết xưa ông phục vụ quân y tâm lý chiến và qua Mỹ năm 1975.

Vừa khi ấy thì có một người đến để bỏ phiếu.

“Tôi không kịp bầu khiếm diện vì năm nay đổi chỗ ở. Tôi phải làm sao?” ông Chung Dương hỏi.

“Không sao. Ông phải điền phiếu bầu tạm. Ðây này. Ông ra bàn ngồi cho thoải mái,” ông Alan nói.

Cũng gần khu Little Saigon, một phòng phiếu từ nhiều năm đặt tại tư gia của ông Ed Remero, 8362 Tulipwood Cir., Westminster, được nhiều người Việt đến bỏ phiếu.

“Chủ nhà đi vắng, nhờ con trai cho văn phòng bầu cử mượn đặt làm phòng phiếu. Chúng tôi có hai người nói tiếng Việt. Chúng tôi từ sáng nhận một số phiếu bầu khiếm diện và theo kinh nghiệm, có lẽ tối nay sẽ đông hơn,” ông John D. Tomlinson, 61 tuổi, trưởng nhóm, nói.

Một vị cao niên hớn hở bước ra sau khi bỏ phiếu, ông tự giới thiệu: “Tôi là Hạnh Nguyễn, tên Mỹ là Brown, 80 tuổi. Cuộc bầu cử năm nay rất quan trọng. Tôi quý những người hy sinh ra ứng cử. Tôi thay mặt bạn bè nhóm Phật tử xin được chuyển lời cám ơn các ứng cử viên. Tôi là người Việt, tôi bầu cho người Việt, nếu họ đắc cử là tôi vui rồi.”

“Tôi đi bầu lần thứ tư và qua Mỹ năm 1984. Tôi bầu cho Giám Sát Viên Janet Nguyễn. Cứ tên Việt Nam là tôi chơi, xấu tốt tính sau!” ông Xa Ðoàn, 75 tuổi, cư dân Westminster, vui vẻ nói.

Tại đây có hai người Việt tình nguyện phục vụ tại phòng phiếu, ông Tâm Nguyễn, 73 tuổi, cựu đại úy phục vụ lục Quân Công Xưởng trước năn 1975, hiện sinh sống ở Westminster và bà Minh Tâm Trần, 64 tuổi. Bà qua Mỹ năm 1986 và làm công việc này từ năm 1996 sau khi thôi công việc làm cho Tiểu Bang.

Một phòng phiếu khác đạt tại nhà thờ The Journey Evangelical Church tọa lạc tại số 14614 Magnolia St., Westminster, gần góc Hazard, cử tri người Việt đến rất đông.

“Tổng cộng tất cả khoảng 500 người, gồm cả người bỏ bao thư phiếu khiếm diện và người đến bầu tại chỗ. Tôi chắc sẽ đông hơn nữa có lẽ vì quen thuộc, tiện đường và có chỗ đậu xe dễ dàng,” ông Nicholas Rodriguez, nhân viên thanh tra, nói với báo Người Việt.

Trong khi đó, bà Kim Yến, một tình nguyện viên, chia sẻ: “Ðây là lần thứ ba tôi làm việc này. Năm nay tôi thấy vui hơn vì có chị Hường, bạn tôi cũng đi theo hôm nay.”

“Giúp được đồng hương là vui rồi. Tôi cầu sao cho người Việt mình đắc cử,” chị Hường nói.