CHUYỆN ĐỜI…

CHUYỆN ĐỜI…

Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cấp cứu , trên thuyền  chỉ cò… thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cấp cứu .

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…………..

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng: “Em hận anh, em đã lấy nhầm người rồi.”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé.

Cậu học sinh nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”

Thầy giáo xúc động: “Trả lời rất đúng.”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi.”

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

* Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

* Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.

* Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh mình.

* Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

 

Báo cáo láo như bịt mắt đi trong đêm

Báo cáo láo như bịt mắt đi trong đêm

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-09-11

09112014-docbaotrongnuoc-nn.mp3

000_APH2000031307419.jpg

Những phụ nữ làm thuê ở Hà Tây

AFP photo

Bộ Lao động Thương binh Xã hội vừa công bố tỷ lệ thất nghiệp của Việt Nam cập nhật đầu tháng 9/2014 chỉ có 1,84%, tức ở mức thấp nhất thế giới mà những nước phát triển phương tây nằm mơ cũng không thể có. Con số ảo đầy tính khôi hài này nên được hiểu như thế nào.

Những con số khôi hài …

Trong cuộc phỏng vấn tối 11/9/2014, từ Hà Nội chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành nhận định:

Cả cái đất nước như thế này, hàng trăm nghìn doanh nghiệp bị phá sản trong mấy năm vừa rồi thì làm sao tỷ lệ lao động thất nghiệp chỉ 1,84% được. Các nước như Mỹ, Nhật, Châu Âu nó ở cái số nào chứ làm gì có cái phẩy bao nhiêu. Mình nói như vậy là không biết xấu hổ trong vấn đề báo cáo. Những việc này Nhà nước Việt Nam các vị lãnh đạo nên ngồi suy nghĩ lại đừng đưa ra những con số làm cho cả thế giới người ta cười. Việt Nam cần xem lại vấn đề thông thoáng và trung thực thông tin, chứ còn thông tin như thế thì ai mà nghe cho được.”

VnExpress bản tin trên mạng ngày 10/9/2014 trích lời bà Nguyễn Thị Hoài Thu, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban các vấn đề xã hội của Quốc hội Việt Nam mô tả tỷ lệ thất nghiệp 1,84% do Bộ Lao động và Thương binh Xã hội đưa ra là “lạc quan tếu”. Bà Hoài Thu nói: “không biết người ta định nghĩa thế nào là thất nghiệp. Nhưng thực tế có rất nhiều người thất nghiệp, lúc nào trên đường phố, quán xá cũng đầy người. Nếu người ta có việc làm thì phải ở trong cơ quan, công sở, nhà máy. Nếu tỷ lệ thất nghiệp thấp như ngành Lao động công bố thì người ngồi la cà quán xá, đi đường trong giờ hành chính chắc không đông đến thế.”

Ông Phạm Thành ở Hà Nội, một nhà báo từng nhiều năm phục vụ truyền thông nhà nước nhận xét về những con số ảo được báo cáo mà trước kia ông gặp hàng ngày khi tác nghiệp báo chí:

“Những việc này Nhà nước Việt Nam các vị lãnh đạo nên ngồi suy nghĩ lại đừng đưa ra những con số làm cho cả thế giới người ta cười.
– Chuyên gia Bùi Kiến Thành”

“Nó nhờ cơ chế nó lên cho nên nó dốt nát đưa ra con số đó thôi. Bây giờ dân Việt Nam chẳng ai tin con số đó đâu. Trên thực tế ngay trong khu mình cư trú, nếu chịu khó ra chỗ chợ lao động ở trên phố thì thấy dân thất nghiệp ở đó đầy ra. Trước nay ngay những người có bằng cấp đại học mà vẫn thất nghiệp.”

Tờ báo mạng lề trái Việt Nam Thời Báo của Hội Nhà báo độc lập mô tả câu chuyện tỷ lệ thất nghiệp 1,84% thấp nhất thế giới là bệnh báo cáo láo. Tác giả bài viết trích lời Ông Nguyễn Bá Thanh trưởng Ban Nội chính Trung ương từng gọi là bệnh ‘báo cáo láo thành quen’.

Nhà báo Phạm Thành đặt vấn đề theo cách riêng của ông:

“Xưa nay cộng sản có bao giờ dựa vào sự thật để làm cái gì đâu, đấy là bản chất của họ. Bây giờ mấy ông chóp bu nhìn nhận vấn đề bằng cảm tính nếu muốn đưa ra chủ trương đường lối chính sách gì là theo ý chí của các ông ấy. Khi mà ý chí của các ông ấy phổ biến ra, thì các bộ phận chức năng phải làm sao đưa ra các số liệu cho nó phù hợp ý chí chủ quan của họ, chứ cộng sản nó có bao giờ nó làm trên con số thực đâu.”

Nếu Việt Nam đề ra chính sách chiến lược phát triển mà dựa trên những số liệu ảo thì đất nước có thể sẽ phải chịu nhiều hệ lụy nguy hiểm. Chuyên gia Bùi Kiến Thành nhấn mạnh:

“Tất nhiên, mình đưa ra một con số ảo để dựa vào đó làm kế hoạch thì tất cả kế hoạch đều ảo hết thôi. Kế hoạch mà không có con số chính xá thì làm sao mà làm kế hoạch được, vì vậy cho nên chúng ta sống trong thế giới ảo, rồi tự cho mình là ghê gớm lắm. Bởi vậy cho nên có nhiều vấn đề xảy ra, nên kinh tế không có con số chính xác thì làm sao mà làm việc được. Việc này là cả vấn đề, chính sách của nhà nước phải nhìn rõ sự thực, tình hình nó như thế nào. Đừng bịt mắt mà đi trong đêm nguy hiểm lắm, cũng như đang lái xe ban đêm trên đường cao tốc mà tắt đèn đi thì làm sao không gặp sự cố.”

… do bệnh thành tích

Chuyên gia Bùi Kiến Thành nói với chúng tôi là không thể tưởng tượng được từ nhiều thập niên đã qua, cơ quan chức năng của Việt Nam luôn tạo ra những con số hoành tráng và những báo cáo khó tin.

000_Hkg9235495-400.jpg

Giới trẻ VN sử dụng iPhone, iPad tại một quán cà phê vỉa hè Hà Nội năm 2013. AFP photo

“Đối với nền kinh tế quốc dân của bất cứ nước nào, trọng trách lớn nhất của quản lý nhà nước là làm sao tạo công ăn việc làm cho đất nước mình. Vì vậy cho nên vấn đề là thời gian của người lao động không trở lại, không có gì lãng phí hơn là lãng phí thời gian cuộc sống của người lao động trên đất nước của mình. Mình không nhìn rõ vào sự thực chỉ nhìn con số báo cáo như thế rồi mình cho là thành tích này thành tích nọ, vấn đề đó cực kỳ nguy hiểm. Phải xem rõ sự thực nền kinh tế đất nước như thế nào, số người thất nghiệp ra sao, tại làm sao mà thất nghiệp chứ làm gì có con số 1,8% mà không biết ngượng. Riêng tôi tôi lấy làm xấu hổ cho những con số như thế.”

Báo Đất Việt và Dân Trí điện tử ngày 8/9/2014 trích lời PGS.TS Nguyễn Bá Ngọc, Phó viện trưởng viện Khoa học Lao động và Xã hội biện giải về tỷ lệ thất nghiệp 1,84% mà tổ chức này đưa ra. Theo đó số liệu là do Tổng Cục Thống Kê làm ra và đánh giá thất nghiệp theo tiêu chuẩn chung của Tổ chức Lao động Quốc tế ILO. Tuy rằng chính ILO thừa nhận cách đánh giá hiện hành không phù hợp với các nước như Việt Nam, vì nền nông nghiệp còn duy trì khối lượng lao động rất lớn. Phó Viện trưởng Nguyễn Bá Ngọc nhấn mạnh rằng, ở các nước công nghiệp phát triển, làm ra làm, thất nghiệp ra thất nghiệp chứ ở Việt Nam là kiểu thất nghiệp nửa vời, không có việc về vẫn tranh thủ làm cái này cái kia.

Tìm hiểu thực trạng Việt Nam, những người không có việc làm vẫn không đói, họ có thể đi câu cá, bắt tép mò cua, làm đủ thứ việc vặt, linh tinh ở khắp nơi và cơ quan chức năng vẫn xem họ là có việc làm? Phải chăng những yếu tố này góp phần tạo nên báo cáo tỷ lệ thất nghiệp 1,84% vừa nêu.

Đáp câu hỏi cách đánh giá thất nghiệp ở phương tây và Việt Nam có gì khác biệt hay không, khi mà nền kinh tế phát triển nhất thế giới là Hoa Kỳ vẫn thường xuyên có tỷ lệ thất nghiệp 6%-7%. Chuyên gia Bùi Kiến Thành phát biểu:

“Đừng bịt mắt mà đi trong đêm nguy hiểm lắm, cũng như đang lái xe ban đêm trên đường cao tốc mà tắt đèn đi thì làm sao không gặp sự cố.
– Chuyên gia Bùi Kiến Thành”

“Hoàn toàn khác biệt, Việt Nam thất nghiệp 1,84% của cái gì, cơ sở để tính phần trăm đó là cái gì? Điều này chúng ta chưa rõ ràng, bình thường như vậy người ta nói thất nghiệp trong toàn số, dân số của mình bao nhiêu, bao nhiêu ở thôn quê, bao nhiêu ở thành thị, bao nhiêu làm nông nghiệp thì phải nói cho rõ. Những người có việc làm là bao nhiêu, những người mất việc làm là bao nhiêu. Chúng ta không làm việc ấy thành ra cơ sở nào nói 1% hay 10%, cơ sở đó chúng ta không rõ ràng. Cơ sở Bộ Lao động đưa ra là cơ sở ảo không phải cơ sở thật.”

Con số thất nghiệp của Việt Nam là 1,84% như công bố của Viện Khoa học Lao động và Xã hội, trực thuộc Bộ Lao động Thương binh và Xã hội, trở thành một câu chuyện hài mà chính báo chí lề phải của Việt Nam cũng không bỏ qua. Hồi đầu năm 2014, bà  Phạm Thị Hải Chuyền Bộ trưởng Bộ Lao động Thương binh và Xã hội cũng từng báo cáo một con số đẹp, tỷ lệ thất nghiệp ở Việt Nam là 1,99%.

Bệnh thành tích thâm căn cố đế, thí dụ những con số không trung thực về mức tăng Tổng sản phẩm nội địa GDP của 63 tỉnh thành khi nhập lại thì thường gấp đôi mức tăng GDP của cả nước. Bệnh thành tích, nói láo ăn tiền, báo cáo láo thành quen rất phổ biến ở Việt Nam đến độ người dân chẳng màng quan tâm. Và có lẽ những con số thống kê bịa đặt không chỉ dừng ở chỗ ‘lạc quan tếu’ như phát biểu của bà Nguyễn Thị Hoài Thu, nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Quốc hội về các vấn đề xã hội. Tác hại của nó trong mấy thập niên vừa qua có lẽ không bao giờ có thể tổng kết được.

Triển lãm về ‘Cải Cách Ruộng Đất’ chết yểu (?)

Triển lãm về ‘Cải Cách Ruộng Đất’ chết yểu (?)
September 11, 2014

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI (NV) .- Ban Tổ chức triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957” tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội thông báo quyết định “tạm đóng cửa” cuộc triển lãm này vì “sự cố về ánh sáng”.

 

Dân bị nhà nước cướp đất, bị chặn không cho vào xem triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957” tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội (Hình: FB Bạch Hồng Quyền)

“Sự cố về ánh sáng” xảy ra hôm 11 tháng 9, sau khi hàng trăm người bị nhà cầm quyền các địa phương cưỡng đoạt nhà cửa, đất đai, từ nhiều nơi ở Việt Nam tìm về Hà Nội khiếu kiện, đổ đến và ngỏ ý muốn vào “xem triển lãm”.

Trước đó,  “Xuân Việt Nam” – một nhóm vận động cho tự do, dân chủ tại Việt Nam gửi thư ngỏ, mời mọi người, đặc biệt là thân nhân của các nạn nhân trong cuộc “cải cách ruộng đất”, những người dân bị cưỡng đoạt nhà – đất nay đang kêu oan tại Hà Nội và phóng viên của các cơ quan truyền thông quốc tế đang thường trú tại Hà Nội, đến Bảo tàng Lịch sử Quốc gia ở Hà Nội để cùng vào xem cuộc triển lãm này vào lúc 9 giờ sáng Chủ nhật 14 tháng 9.

Theo tường thuật của hai facebooker Trịnh Bá Phương và Bạch Hồng Quyền, trưa 11 tháng 9-2014, khi hàng trăm người dân đang kêu oan ở Hà Nội đổ đến Bảo tàng Lịch sử Quốc gia, xếp hàng mua vé vào xem  triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957”, từng được giới thiệu là nhằm “cung cấp thông tin đa chiều về một giai đoạn lịch sử đặc biệt” thì Bảo tàng Lịch sử Quốc gia từ chối bán vé. Họ lấy cớ “đến giờ nghỉ trưa” và cho biết hai giờ chiều cùng ngày mới mở cửa trở lại.

Bảo vệ của Bảo tàng Lịch sử Quốc gia nói thêm với những người dân đang kêu oan rằng, chỉ có thể cho họ vào xem triển lãm nếu họ “ăn mặc đàng hoàng”, không mang những cái áo được kẻ – vẽ đủ loại khẩu hiệu đòi công lý, đòi quyền sống.

Tuy những người dân đang kêu oan đã thay áo song tới hai giờ chiều, Bảo tàng Lịch sử Quốc gia vẫn đóng cửa. Lần này, chuyện không bán vé, tiếp đón người đến xem cuộc  triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957” được giải thích là vì có “sự cố ánh sáng”.

Liên quan tới việc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia tạm đóng cửa, ngưng bán vé, tiếp đón người đến xem cuộc  triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957”, blogger Nguyễn Xuân Diện dẫn tin của một nhà báo cho biết, suốt buổi chiều 11 tháng 9-2014, Ban Tuyên giao của Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN đã họp với lãnh đạo Bộ Văn hóa – Thể thao – Du lịch và lãnh đạo Bảo tàng Lịch sử Quốc gia về phương thức đối phó với tình huống mới.

Theo đó, cuộc triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957” sẽ bị dẹp bỏ và Bảo tàng Lịch sử Quốc gia có trách nhiệm chuẩn bị một cuộc triển lãm cổ vật để thay thế. Nếu thông tin này chính xác thì cuộc triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 – 1957”, khai mạc hôm 8 tháng 9-2014, sẽ mở cửa đón khách cho tới tháng 12 năm nay, cuối cùng chỉ tồn tại được ba ngày.

Trong thực tế, cuộc “Cải cách ruộng đất” được thực hiện tại miền Bắc Việt Nam từ 1953 – 1956, nhằm tiêu diệt các thành phần bị xem là “bóc lột”, “phản quốc”, “phản động” như địa chủ, cường hào,thành viên các đảng đối lập… Người ta ước đoán có khoảng 5,000 người bị xử tử oan (trong đó không ít người là ân nhân của Đảng Lao động Việt Nam – tiền thân của Đảng CSVN và Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa – tiền thân của nhà cầm quyền CSVN).

Cuộc “Cải cách ruộng đất” vừa kể khiến miền Bắc Việt Nam tan hoang, nhân tâm ly tán. Những sai lầm này nghiêm trọng tới mức, tháng 9 năm 1956, ông Trường Chinh phải từ chức Tổng Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương của  Đảng Lao động Việt Nam đưa  ông Hoàng Quốc Việt ra khỏi Bộ Chính trị, đưa ông Hồ Viết Thắng ra khỏi Ban Chấp hành Trung ương. Đến tháng 10 năm 1956, ông Võ Nguyên Giáp, thay mặt ông Hồ Chí Minh, Chủ tịch Nước thừa nhận sai lầm và phát động chiến dịch sửa sai.

Còn cuộc triển lãm về “Cải cách ruộng đất 1946 – 1957” tại Bảo tàng Lịch sử Quốc gia thì chia làm bốn mảng. Một đề cập đến chủ trương về cải cách ruộng đất. Một đề cập đến việc thực hiện. Một đề cập đến kết quả “người cày có ruộng”. Mảng cuối cùng đề cập đến “sai lầm và sửa chữa sai lầm” được xem là sơ sài nhất vì chỉ có nghị quyết, thông tư, chỉ thị, công văn sửa sai và báo cáo kết quả sửa sai từ một số địa phương.

Cũng vì vậy mà cuộc triển lãm bị công chúng chỉ trích kịch liệt. Trên các diễn đàn điện tử, các blog, hệ thống facebook, người ta gọi cuộc triển lãm là “bỉ ổi”, là “một bằng chứng khác về sự dối trá rẻ tiền, ngu dốt, đáng khinh”. Theo nhiều người, triển lãm này sẽ gợi ý cho những người chưa biết tường tận về “cải cách ruộng đất” tự tìm thông tin để hiểu đúng, hiểu đủ về nó.

Lúc đầu, trả lời báo điện tử VietNamNet, ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia cho biết, mục tiêu chính của cuộc triển lãm nhằm “nhấn mạnh về những thành quả của cải cách ruộng đất”, còn “sai lầm và sửa sai” không phải là mục đích chính. Ông Cương nhấn mạnh: “Không nhất thiết phải phơi bày sai lầm của lịch sử như vậy”.

Trên Internet, công chúng trưng ra hàng loạt bằng chứng, chứng minh giới lãn đạo Đảng Lao động Việt Nam (tiền thân của Đảng CSVN) dìm “cải cách ruộng đất” trong biển máu, gây oan khiên cho hàng triệu người là nhằm chứng minh sự trung thành với chủ nghĩa cộng sản để đổi lấy sự hỗ trợ vật chất, củng cố và phát triển quyền lực.

Đó cũng là lý do mà sau khi trả lời điện tử VietNamNet một ngày, lúc trả tời tờ Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử Quốc gia đổi giọng. Ông Cường xác nhận, cuộc triển lãm từng được quảng bá là nhằm “cung cấp thông tin đa chiều về một giai đoạn lịch sử đặc biệt”, thật ra “chỉ giới thiệu một phần” tài liệu, hiện vật. Phần lớn còn lại “không thể nào đưa ra hết” và không thể nào “cho phép công chúng tiếp cận”.

Ông Cường thú nhận, điều đó “có thể không thỏa mãn được hết mong muốn của người dân, đặc biệt là những dòng họ, gia đình có liên quan đến cải cách ruộng đất”. Tuy nhiên ông Cường biện bạch, “cuộc cách mạng nào cũng có những tổn thất” nên phải nói với các nạn nhân rằng “sự hi sinh của họ mang lại nhiều điều tích cực cho đất nước thời kỳ đó”. Theo ông Cường, “có những mất mát không thể nào bù đắp và trở thành nỗi đau kéo dài rất lâu và giá trị những bài học ấy luôn có tính thời sự”.

Cách nay vài ngày, trả lời BBC về cuộc triển lãm “Cải cách Ruộng đất 1946 -1957”, với tư cách là một người nghiên cứu lịch sử, ông Dương Trung Quốc, Chủ tịch Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam bảo rằng, ông không chấp nhận cách giải quyết vấn đề theo kiểu: “Thôi, chuyện lịch sử nó phức tạp quá, không bới ra làm gì nữa”.

Ông Quốc nói thêm, cần phải bàn về việc: “Có cần thiết phải làm một cuộc phát động long trời lở đất như thế, dẫn đến những việc làm cực đoan như thế và để lại những hậu quả nặng nề như thế hay không?”. Sự bàn bạc đó, theo ông Quốc là cho tương lai. Đó là “tinh thần tự chủ, giải quyết vấn đề của nước mình trên cơ sở của nước mình, chứ không phải áp đặt việc học hỏi các nước khác một cách cực đoan”. (G.Đ)

Xin xem thêm:

Đóng cửa cuộc triển lãm “Cải cách ruộng đất” vô thời hạn (RFA)

VOA Việt ngữ thương lượng phát thanh trên đài nhà nước VN

VOA Việt ngữ thương lượng phát thanh trên đài nhà nước VN
September 10, 2014

Nguoi-viet.com

WASHINGTON DC (NV) .- Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) – chương trình Việt Ngữ – đang có kế hoạch hợp tác để phát thanh ngay tại Việt Nam trên một làn sóng của Đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV).

 

Người Việt biểu tình trước Tòa Bạch Ốc diễn tả không có tự do ngôn luận tại Việt Nam trong cuộc biểu tình trước Tòa Bạch Ốc hồi năm 2007 khi ông Phan Văn Khải, thủ tướng CSVN đến đây. (Hình: PAUL J. RICHARDS/AFP/Getty Images)

Đây là một kế hoạch hợp tác thông tin của đài VOA với phía truyền thông Việt Nam không được biết đến cho tới khi có một bản tin tiết lộ trên báo mạng điện tử WND (World Net Daily) ngày 31 tháng 8 năm 2014 về sự thương lượng của Hội Đồng Quản Trị Truyền Thanh của chính phủ Hoa Kỳ BBG (U.S. Broadcasting Board of Governors) với phía nhà cầm quyền CSVN.

Một người làm việc trong hệ thống phát thanh của chính phủ Hoa Kỳ, không muốn nêu tên, xác nhận với Nhật báo Người Việt rằng, ‘VOA đang thương lượng với Đài Tiếng Nói Việt Nam, về chương trình phát thanh này. Tuy nhiên phía Việt Nam muốn có toàn quyền lựa chọn chương trình phù hợp.’

Hôm 8 tháng 9 vừa qua, tổ chức xã hội theo dõi hoạt động của truyền thông chính phủ ‘BBG Watch’ lên tiếng chỉ trích đó là hành động trái luật và đi ngược lại tôn chỉ thông tin của chính hệ thống đài VOA.

Theo tiết lộ của ký giả Steve Peacock trên mạng WND, chương trình phát thanh tiếng Việt của đài VOA dự trù thời lượng sẽ dài 15 phút mỗi ngày từ Thứ Hai đến Thứ Sáu trên một kênh của đài truyền thanh quốc gia Việt Nam có tên là ‘VOV Giao Thông’, phát thanh trên cả nước.

Nếu kế hoạch được thỏa thuận sẽ được hiểu là mối quan hệ giữa nhà cầm quyền Việt Nam và Hoa Kỳ ngày một chặt chẽ hơn, khi mà Hà Nội chấp nhận để đài VOA phát thanh ngay tại Việt Nam thay vì người dân ở Việt Nam hiện vẫn bắt làn sóng ngắn để nghe trực tiếp chương trình phát thanh Việt ngữ của VOA.

Chương trình phát thanh sẽ có tên là “Chào nước Mỹ” (Welcome to America) trên tần số 91FM của đài ‘VOV Giao Thông’ được mô tả là được phát thanh “toàn vẹn, không bị tước quyền ưu tiên, không cắt xén sửa đổi, không bị rút gọn hay bị trích lại”.

Tuy nhiên, bản hợp đồng lại cũng cho phép phía đài VOV Giao Thông quyền lựa chọn “quyết định xem một chương trình đặc biệt nào đó (của đài VOA) có phù hợp với luật pháp Việt Nam hay không và cũng có sự lựa chọn cho phát thanh hoặc không cho phát thanh cái chương trình đó (của đài VOA) nếu họ muốn”.

Nội dung chương trình của đài VOA được phát thanh sẽ bao gồm các mặt trào lưu văn hóa, khoa học, giáo dục, xã hội, nghệ thuật và sinh hoạt đời sống ở Hoa Kỳ. Chương trình thử nghiệm phát thanh có thể nghe trên internet qua địa chỉ: https://vimeo.com/85859780

“Chúng tôi cho rằng VOA và Ủy Ban Điều Hành phát thanh Quốc tế (IBB) của cơ quan BBG hoàn toàn hiểu rằng sự xếp đặt phát thanh này, trong khi có thể giúp tăng số lượng thính giả tại Việt Nam, là rõ ràng vi phạm điều lệ Hiến Chương của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (Voice of America Charter), và như thế vi phạm luật pháp Hoa Kỳ.” Tổ chức Quan Sát BBG (BBG Watch) viết bình luận trên trang mạng của họ.

BBG Watch cáo buộc rằng cơ quan BBG biết rất rõ nhà cầm quyền Việt Nam sẽ không cho phép VOA phát thanh các chương trình tin tức “luôn luôn đáng tin cậy và chính xác” cũng như “khách quan” và “toàn diện” như điều lệ mà đài VOA phải tuân thủ.

“Ban điều hành VOA biết rất rõ ràng rằng bất cứ người Mỹ gốc Việt nào hay cả người Mỹ, hoặc bất cứ ai, chỉ trích về nhà cầm quyền CSVN và các chính sách của họ đều “không phù hợp với luật pháp Việt Nam” nếu không hiểu theo nghĩa pháp lý thì cũng chắc chắn như vậy trong thực tế”. BBG Watch bình luận.

Theo tổ chức vừa kể, VOA và ban điều hành quốc tế IBB biết rất rõ rằng cái đòi hỏi quyền quyết định bỏ không phát thanh chương trình nào của VOA chỉ là một câu viết hợp đồng tiêu chuẩn trong các nước tự do dân chủ thật sự chỉ nhằm bảo vệ trong các trường hợp pháp lý lạ thường. “Nhưng tại Việt Nam thì có nghĩa là loại trừ các tiếng nói chỉ trích nhà cầm quyền”.

Tổ chức BBG Watch viện dẫn bản phúc trình nhân quyền thường niên của Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ viết rằng “ Tuy hiến pháp và luật pháp (CSVN) công nhận quyền tự do phát biểu, gồm cả các thành viên báo chí, nhà cầm quyền (CSVN) tiếp tục dùng các điều luật bảo vệ an ninh quốc gia và chống bôi nhọ để giới hạn các quyền đó. Luật (CSVN) định nghĩa tội ‘Tuyên truyền chống nhà nước XHCN’, ‘gây chia rẽ người không tôn giáo với tôn giáo’, …là những tội nghiêm trọng về an ninh quốc gia. Nhà cầm quyền cũng không cho phép ‘lợi dụng các quyền tự do dân chủ để xâm phạm lợi ích của nhà nước và các tổ chức XHCN’.”

BBG Watch cho hay Bộ Ngoại Giao cáo buộc như vậy trong khi Đài Phát Thanh VOA, cơ quan IBB và BGG đã phạm luật khi muốn thỏa hiệp với một chế độ luôn luôn cấm đoán tất cả những lời đả kích chế độ.

Hiến Chương về điều hành và nội dung các chương trình phát thanh nhiều ngôn ngữ khác nhau trong đó có chương trình Việt ngữ của Đài phát thanh VOA được khởi thảo từ năm 1960 nhưng mãi đến năm 1976 mới được tổng thống Gerald Ford ký ban hành. (TN)

Sài Gòn rộ nạn cướp ‘cắt túi đeo, rạch đùi nạn nhân’

Sài Gòn rộ nạn cướp ‘cắt túi đeo, rạch đùi nạn nhân’
September 10, 2014

Nguoi-viet.com
SÀI GÒN ( NV) – Cư dân Sài Gòn đang rất lo ngại và lo sợ trước tình trạng cướp giật diễn ra liên tục trong thời gian gần đây, đặc biệt là chiêu cướp “cắt túi đeo, rạch đùi nạn nhân.”

Dư luận rất lo ngại trước các vụ cướp trên đường phố Sài Gòn như được phổ biến trên Facebook. ( Hình báo Người Lao Ðộng)

Nhiều người nghĩ đeo túi quai chéo ra đường sẽ an toàn vì bọn cướp muốn giật cũng khó khăn, Thế nhưng chúng lại có chiêu thức “giải mã” khá hiệu quả là dùng dao y tế cắt đứt quai đeo, để lại vết thương cho nạn nhân.

Mới đây, một cư dân mạng có nickname Trang Puka đăng tải thông tin trên Facebook mình bị cướp kèm theo hình ảnh chụp vết thương dài, sâu do cướp dùng dao y tế gây ra. Những thông tin này ngay lập tức lan rộng với cả ngàn lượt chia sẻ kèm nhiều bình luận bày tỏ sự phẫn nộ đối với bọn cướp manh động.

Trang Puka kể lại sự việc xảy ra lúc 16 giờ ngày 9 tháng 9, 2014. Khi cô đang đi từ hướng ngã tư Hàng Xanh về nhà, đến chân cầu Ðiện Biên Phủ thì bị kẻ cướp cao to lực lưỡng phóng nhanh đến cắt đứt dây túi đeo chéo, đạp ngã xe nhưng xe không ngã vì cô chạy chậm. Mặc dù túi dẫu đã bị cắt đứt quai, song do đông người chúng chưa kịp cướp.

Có lẽ, chưa lấy được “chiến lợi phẩm” nên hai tên cướp cầm dao mổ y tế trên tay, quay lại chỉ vào mặt nạn nhân chửi thề. Lúc đó đông người xúm quanh nên hai tên cướp bỏ chạy.

“Về đến nhà, thấy máu tùm lum mới biết đùi bị đứt một đoạn khá sâu nên đón taxi vô bệnh viện Gia Ðịnh may và chích ngừa xong về. Có đời nào đeo túi chạy xe máy đâu, hôm nay cốp xe đầy đồ, mà đi gần nhà nghĩ không sao, ai ngờ đâu…!” – Trang Puka than thở. Cô chia sẻ thông tin để mọi người cảnh giác.

Nhiều cư dân mạng bình luận dưới dòng chia sẻ: “Vết cắt thấy sâu quá. Tụi này ác thiệt”; “Dã man quá!”; “Sao Sài Gòn không lập chốt chặn như Hà Nội… Sẽ còn có bao nhiêu người chết và tàn tật vì cướp giật lộng hành nữa?”; “Ghê quá riết không ai dám ra đường”; “Từ mai đi học không mang túi xách nữa, đeo ba lô thôi”; “Hên là không bị té, sợ thật!”; “Ra đường chắc không dám đem gì, mặc đồ rách rưới”…

Trước đó, một đoạn camera quay lại cảnh tên cướp ra tay chớp nhoáng, lấy túi xách trong cốp xe đang lan truyền nhanh chóng trên trang mạng xã hội Facebook. Trên Facebook của cư dân mạng có nickname Yen Vuong cho biết cô đã cất công đến cửa hàng bánh nơi mình bị mất giỏ xách để xin xem lại camera, nhằm biết quá trình mất đồ thế nào.

Ban đầu, tiệm bánh không đồng ý cung cấp, cô bực nên đến công an phường trình báo. Sau một hồi nói qua nói lại, cuối cùng công an viên cũng xuống hiện trường và cô lấy được đoạn camera mình cần. “Khổ chủ” đã tung đoạn clip lên mạng để rút kinh nghiệm và cảnh báo mọi người thận trọng khi ra đường.

Một số cư dân mạng nhận định: “Khủng khiếp!”; “Ðúng là chuyên nghiệp và nhanh ghê!”; “Cảm ơn bạn đã bỏ ra 20 triệu mua cho mọi người bài học kinh nghiệm nha Yến.” “Thật lòng tui rất sợ! Bây giờ không biết ra đường đi đứng thế nào cho an toàn đây trời!”; “Cốp xe đóng rồi. Lúc nó chạy xe đến đầu tiên, nó lấy áo mưa che lại, dùng đoản bẻ khóa cho cốp bung ra, rồi quay xe lại cùng chiều để giật…”; “Lúc nó chạy xe lại là nó đã mở được cốp xe của tỷ rồi. Lúc tỷ sơ ý là nó lấy chạy liền. Rất là nhanh!”…

Vấn nạn cướp giật ở Việt Nam hiện đã trở thành bệnh “nan y” mà nhà cầm quyền Cộng Sản gần như bất lực. Chỉ tội cho dân lành luôn phải mang tâm trạng bất an trong cuộc sống hàng ngày của một xã hội “rối như canh hẹ” (TR.N)

 

William Li – VIET

William Li – VIET

httpv://www.youtube.com/watch?v=s4JG2LImJW4&feature=youtu.be

Bài nói chuyện của Bác sĩ William Li về UNG THƯ:
CHÚNG TA CÓ THỂ ĂN ĐỂ BỎ ĐÓI TẾ BÀO UNG THƯ.
( Lồng tiếng Việt )

Sự thật của cuộc triển lãm ‘cải cách ruộng đất’

Sự thật của cuộc triển lãm ‘cải cách ruộng đất’

An Nhiên, thông tín viên RFA
2014-09-10

09102014-exhi-land-reform.mp3

ccrd-3-622

Hình ảnh một vụ đấu tố trong thời cải cách ruộng đất.

File photo

Chính quyền Hà Nội quyết định cho phép triển lãm những hình ảnh, di vật trong thời gian Cải Cách Ruộng Đất, tuy nhiên cuộc triễn lãm có phản ánh đúng với những gì đã diễn ra trong lịch sử?

Không đầy đủ không trung thực

Vào sáng ngày 8/9/2014 tại Bảo tàng Lịch sử quốc gia Hà Nội khai mạc cuộc triển lãm 150 hình ảnh và các di vật về “cải cách ruộng đất” trong khoảng thời gian từ 1946-1957 trong một không gian rộng khoảng 230m2. Sự kiện đang thu hút rất nhiều sự quan tâm của các nhà sử học và công chúng. Ông Nguyễn Văn Cường, Giám đốc Bảo tàng Lịch sử quốc gia cho biết chủ đề triển lãm tái hiện giai đoạn lịch sử mà Đảng Cộng sản Việt Nam giúp “người cày có ruộng, xóa bỏ giai cấp bốc lột ở nông thôn”, và thành tựu đó có phần đóng góp rất lớn vào trường kỳ kháng chiến giành độc lập tòan dân tộc Việt Nam  – trên bản tin thời sự của VTV vào tối 8/9:

“Chúng tôi muốn công chúng sẽ được tiếp cận một cách nó đa chiều và tòan diện về buổi thực hiện, việc thành tựu nó rất là lớn. Trong buổi triển lãm này nó thể hiện đó là cảnh “người cày có ruộng”, đó là xóa bỏ giai cấp bốc lột.

“Thế nhưng mà với 150 hiện vật được bày ở đó thì nó đưa lại cho tôi cái nhận xét không đúng như là những gì tôi đã đọc được hoặc là tôi đã nghe được trực tiếp từ những nạn nhân của cải cách ruộng đất

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện”

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện Phó giám đốc Thư viện Hán Nôm Việt Nam đang công tác tại Hà Nội, hy vọng cuộc triển lãm CCRĐ của chính quyền Hà Nội sẽ đem đến cho công chúng một cái nhìn tương đối tòan diện, tuy nhiên ông đã thất vọng sau khi đi xem và nghe ban tuyên huấn thông báo trên phương tiện truyền thông:

“Thế nhưng mà ở trong đó thấy những tư liệu hoặc là những hình ảnh khác nhau về cuộc cải cách ruộng đất này. Qua đấy để cho những người mà không sống được trong thời kỳ đó, sẽ tìm hiểu được cái cuộc CCRĐ này như thế nào. Thế nhưng mà với 150 hiện vật được bày ở đó thì nó đưa lại cho tôi cái nhận xét không đúng như là những gì tôi đã đọc được hoặc là tôi đã nghe được trực tiếp từ những nạn nhân của cải cách ruộng đất.”

Ông Diện cho biết tiếp không chỉ mình Ông nói rằng cuộc triển lãm CCRĐ này là không trung thật mà còn có nhiều người đã lên tiếng cũng viết trong quyển lưu bút được đặt tại phòng triển lãm, trong đó có người từng là người trong cuộc:

“Tôi đã ghi vào sổ ghi cảm tưởng là tôi đã đến xem triển lãm CCRĐ,  các hiện vật không toát lên sự không trung thật về CCRĐ, cùng ký tên, cùng ở trong cái trang lưu bút đó thì có một người là Tiến sĩ sử học Việt Trần Hoàng cũng ghi trong là cảm nhận sau khi xem triển lãm CCRĐ đây là vấn đề khá nhạy cảm, có triển lãm còn hơn là không có. Tuy nhiên với tư cách là người trong cuộc, tôi không thấy triển lãm đáp ứng được yêu cầu mong mỏi của công chúng từ  khá lâu.”

” Tôi thấy thiếu một điều mà tôi quan tâm nhất đó là phần đấu tố địa chủ, con số bao nhiêu địa chủ bị bắt oan không thấy, tôi cũng muốn xem cái cảnh mà nông dân đấu tố địa chủ mang họ ra tòa án dân nhân đấu tố như thế nào? Trói tay, trói chân sỉ nhục họ ra làm sao? Thì tôi không thấy?

Blogger Nguyễn Tường Thụy”

Sự thật của việc cải cách ruộng đất vẫn được che dấu

Blogger Nguyễn Tường Thụy là người có mặt trong ngày khai mạc triển lãm CCRĐ cũng muốn tìm hiểu sự thật thông tin – hiện vật trong việc CCRĐ, nhưng rồi Ông Thụy cũng thất vọng, cho rằng buổi triển lãm chỉ mang tính thành tích của chính quyền, không nói lên sự thật:

“Hình ảnh hiện vật ít, có thể họ đã chọn lọc, tôi thấy thiếu một điều mà tôi quan tâm nhất đó là phần đấu tố địa chủ, con số bao nhiêu địa chủ bị bắt oan không thấy, tôi cũng muốn xem cái cảnh mà nông dân đấu tố địa chủ mang họ ra tòa án dân nhân đấu tố như thế nào? Trói tay, trói chân sỉ nhục họ ra làm sao? Thì tôi không thấy?”

Ông Thụy tiếp lời:

“Còn ngoài ra trưng bày những cảnh địa chủ, còn nông dân ăn mặc rách rưới, quần áo nông dân thế này…quần áo của địa chủ thế kia, và hình ảnh nông dân hồ hởi theo đảng để ủng hộ CCRĐ thì những hình ảnh ấy rất là nhiều, và cũng đưa ra những hình ảnh trước và sau CCRĐ nông dân được này, nọ thì nó được nâng lên. Nhưng về tòan hoàn cảnh  không được đều, phần nào muốn nhấn mạnh thì nhiều hiện vật hơn, phần nào họ không muốn nhấn mạnh thì ít hiện vật hơn.”

Trong những hiện vật triển lãm cũng nói đến sự sai lầm của Đảng cộng sản trong việc CCRĐ, tuy nhiên những hình ảnh – hiện vật – tài liệu cụ thể thì công chúng không được biết đến một cách rõ ràng, Ông Nguyễn Tường Thùy cho biết:

” Trong cuộc triển lãm này không thấy những hình ảnh đó, nó rất là phiến diện đáng lẽ ra là nói hết được tòan cảnh của việc CCRĐ, nhưng mà khi đến xem cái cuộc triển lãm đó thì chỉ thấy được hình ảnh tưng bừng của nông dân được chia rượu, và là thấy được đời sống xa hoa của địa chủ

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện”

“Khi mà nói về sửa sai thì cũng trưng bày một số cái văn bản, nói về vấn đề sửa sai một vài hình ảnh, vì dụ như trong hội nghị đại khái là, hội nghị nói về sai lầm trong CCRĐ xảy ra trong năm 1956 hay 1957, thì có một cái ảnh ông Hồ khóc mà khi nhận sai lầm thì cũng không có được trưng ra, bức ảnh đó tôi thấy rất là ấn tượng.”

Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện rất bức xúc khi mà cuộc triển lãm mang tính lịch sử, nhưng không được trung thật, những sai lầm – tội ác do chính quyền gây ra thời đó không được đưa ra, những việc phá tan chùa, đình, miếu, làng, xã…làm phá vỡ những truyền thống đạo lý – văn hóa tốt đẹp của con người Việt Nam qua ngàn năm:

“Trong cuộc triển lãm này không thấy những hình ảnh đó, nó rất là phiến diện đáng lẽ ra là nói hết được tòan cảnh của việc CCRĐ, nhưng mà khi đến xem cái cuộc triển lãm đó thì chỉ thấy được hình ảnh tưng bừng của nông dân được chia rượu, và là thấy được đời sống xa hoa của địa chủ và tầng lớp trên…”

Ông Diện tiếp lời với chúng tôi:

“Cải cách ruộng đất là do người Trung Quốc, các chuyên gia Trung Quốc chỉ đạo và cố vấn đã được thực hiện một cách rất là rầm rộ trong miền Bắc Việt Nam và đã gây ra là biết bao đau thương. CCRĐ là nó đóng thẳng trực tiếp, phá tan kết cấu làng xã Việt Nam, nó tàn phá luân lý đạo đức lúc bấy giờ là cha tố con, con tố cha, vợ tố chồng, anh em tố nhau…Nó tàn phá cái đạo lý luân lý vô cùng, và những người là nạn nhân của thời đó họ nghĩ lại rất thấy kinh hoàng.”

Theo sự quan sát của Ông Nguyễn Tường Thùy, cuộc triển lãm hiện tại Hà Nội, chính quyền Việt Nam muốn hình ảnh – thông tin về việc CCRĐ được khắc phục tốt đẹp trong con mắt của người dân, dẹp những dư luận không tốt về cải cách ruộng đất mà lâu nay công luận, mọi người vẫn thường nhắc đến.

iBook Cải Cách Ruộng Đất:

http://www.rfa.org/vietnamese/people_stories/land_reform-12022013161432.html

Chuyên đề Cải Cách Ruộng Đất:

http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/landreform

Lực lượng vũ trang cần trung thành với ai?

Lực lượng vũ trang cần trung thành với ai?

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2014-09-09

RFA

000_Hkg380740.jpg

lượng vũ trang Việt Nam

AFP photo

Phần âm thanh Tải xuống âm thanh

Khẩu hiệu “Trung với Nước – Hiếu với Dân” của ông Hồ Chí Minh liên tục được dùng để giáo dục các chiến sĩ trong lực lượng võ trang trong hàng chục năm qua. Song đến bây giờ, khẩu hiệu đó bị sửa thành “Trung với Đảng – Hiếu với Dân”.

Lực lượng vũ trang (LLVT) là lực lượng chiến đấu của nhà nước có nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền, an ninh, quốc gia và giữ gìn trật tự an toàn xã hội.

Quân đội có nhiệm vụ bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, chủ quyền của quốc gia, chống ngoại xâm. Công an, cảnh sát có nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự và bảo vệ pháp luật.

Ông Hồ Chí Minh đã tặng cho Quân đội Nhân dân Việt nam khẩu hiệu truyền thống “Quân đội ta trung với nước, hiếu với dân. Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành. Khó khăn nào cũng vượt qua. Kẻ thù nào cũng đánh thắng” và cũng tặng cho lực lượng Công An Nhân dân khẩu hiệu “Công an nhân dân vì nước quên thân, vì dân phục vụ”.

Gần đây, 20 tướng lĩnh cao cấp của các LLVT đã có thư kiến nghị với Lãnh đạo Nhà nước, trong đó nêu lên yêu cầu: “Lực lượng vũ trang mang tên Nhân dân phải luôn luôn vì Nhân dân, nên không được huy động Quân đội và Công an vào bất cứ việc gì có hại cho Nhân dân. Vì vậy, để bảo vệ uy tín của Quân đội là lực lượng có nhiệm vụ hiến định “quốc phòng”, tức là bảo vệ Tổ quốc trước ngoại xâm, cần chấm dứt ngay việc huy động Quân đội vào những sự vụ mang tính đối kháng với Nhân dân, như giải tỏa đất đai, ngăn chặn các cuộc biểu tình yêu nước ôn hòa…”

Bình luận về vấn đề này, Nhà báo Võ Văn Tạo, một cựu học viên trường Sĩ quan Lục quân Sơn Tây (Trường Võ Bị Trần Quốc Tuấn) cho biết: theo lịch sử của trường, ngày 26.5.1946, ông Hồ Chí Minh đã trao tặng lá cờ đỏ thêu sáu chữ vàng “Trung với Nước, Hiếu với Dân” nhân dịp đến dự lễ khai giảng khóa đầu tiên của trường tại Sơn Tây.

Từ Nha trang, Nhà báo Võ Văn Tạo nói:

“Lúc học chính trị trong LLVT chúng tôi thuộc câu đầu tiên nằm lòng là “Quân đội ta từ Nhân dân mà ra, vì nhân dân mà chiến đấu”, bên cạnh đó còn có câu “Quân lệnh như sơn”. Chúng tôi thảo luận và trả lời Chính trị viên nói rằng “Chúng ta từ nhân dân mà ra, do đó không bao giờ được phép bắn vào dân”. Nói như thế để thấy việc sử dụng quân đội đàn áp hay nổ sung vào dân là hoàn toàn trái với bản chất ban đầu của Quân đội”

Song những năm gần đây, quan điểm về LLVT của Đảng CSVN đã thay đổi, khác hẳn với quan điểm của ông Hồ Chí Minh. Cụ thể là khẩu hiệu đó đã bị biến thành “Trung với Đảng, hiếu với dân”  và “Công An Nhân dân còn Đảng còn mình”

Bình luận về sự thay đổi quan điểm này của Đảng CSVN, Thiếu tá Nông Hoàng Thắng ở Cục chính trị Quân khu 1 cho rằng: nếu xem xét kỹ về lịch sử, người cẩn trọng sẽ thấy lời căn dặn “Trung với Nước, Hiếu với Dân” của ông Hồ Chí Minh ra đời vào thời điểm tháng 5-1946. Khi ấy tình hình đất nước rất phức tạp, khiến ông Hồ Chí Minh phải nói tránh việc trung với Đảng thành ra trung với nước.

Thiếu tá Nông Hoàng Thắng nói:

“Trước vô vàn khó khăn và để tập hợp khối đoàn kết toàn dân, thành lập Chính phủ liên hiệp kháng chiến với sự có mặt của đại diện nhiều thành phần, đảng phái, hơn nữa về danh nghĩa Ðảng ta đã tuyên bố tự giải tán; nhưng thực tế là Ðảng rút vào hoạt động bí mật. Ðây là lý do để Bác Hồ không nhắc tới Ðảng trong lời dặn đó. Theo tôi việc hiện nay Đảng sửa các khẩu hiệu là trung với Đảng là việc cần thiết và phù hợp với nhiệm vụ chính trị của giai đoạn cách mạng hiện nay.”

Trả lời thắc mắc cho rằng, trước kia cùng nhạc hiệu chương trình phát thanh Quân đội Nhân dân phát trên đài TNVN, vẫn được phát thanh viên đọc: “Quân đội ta trung với nước, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng”. Song bây giờ đã được đổi thành “Quân đội ta trung với Đảng, hiếu với dân, sẵn sàng chiến đấu hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, khó khăn nào cũng vượt qua, kẻ thù nào cũng đánh thắng.”.

Nhà báo Võ Văn Tạo nói:

“Đúng, hồi đó là phát thanh viên luôn đọc là “Quân đội ta trung với nước, hiếu với dân”… và câu đó là lấy từ trong lá cờ của Chủ tịch Hồ Chí Minh – Hiệu trưởng danh dự đầu tiên của trường đã tặng cho trường Võ bị Trần Quốc Tuấn. Theo tôi đây là sự phản bội, sự lợi dụng làm chệnh mục tiêu của cách mạng ban đầu đi, để phục vụ cho lợi ích của cá nhân. Người ta lợi dụng Đảng, các chóp bu lợi ích lợi dụng 3-4 triệu Đảng viên làm bình phong che chắn cho quyền lợi của họ thôi”

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, cho rằng LLVT phải trung thành với Tổ quốc VN chứ không thể trung thành với một Đảng, điều này đi ngược lại với tư tưởng Hồ Chí Minh. Theo ông trước đây Hồ Chí Minh đã chỉ rõ quân đội phải trung với nước, hiếu với dân.

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh nói:

“Thế thì vứt Nước đi đâu mà bảo phải trung thành với Đảng CS là thế nào? Tôi là Đảng viên tôi cũng không tán thành ý kiến đó, bởi vì Nước còn thì Đảng còn, Nước mất thì Đảng không còn. Do vậy phải trung thành với Tổ quốc VN tôi cho là vừa chính xác, vừa đúng với  tư tưởng Hồ Chí Minh. Gọi quân đội là quân đội nhân dân, từ nhân dân mà ra. Cho nên phải trung với nước, hiếu với dân là đúng rồi. Chứ không ai nói là quân đội đảng Cộng sản.”

Hiến pháp Việt Nam Sửa đổi năm 2013 mới nhất cũng ghi rõ “Lực lượng vũ trang nhân dân tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, Nhân dân, với Đảng và Nhà nước, có nhiệm vụ bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội; bảo vệ Nhân dân, Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa, cùng toàn dân xây dựng đất nước và thực hiện nghĩa vụ quốc tế.”

Nhà báo Võ Văn Tạo cho biết suy nghĩ của mình:

“Theo tôi đấy là sự láo xược, sự bậy bạ và sự lừa dối khi cho rằng đây là ý kiến của toàn dân. Đó còn là chưa kể đến họ đã tuyên bố thu thập được 27 triệu ý kiến, thử hỏi họ có bộ máy nào để đọc 27 triệu ý kiến mà họ tổng hợp và trong thời gian bao nhiêu năm. Cái đó là điều hết sức bậy bạ, dân không muốn như thế nhưng họ bảo dân muốn. Tôi cho đó là cuộc bức cung toàn dân ”

Đảng phái chỉ là tập hợp của những người có chung một lý tưởng, không đại diện cho lợi ích của tổ quốc và tuyệt đại đa số dân chúng. Lực lượng vũ trang không phải trung thành với bất kỳ đảng phái chính trị nào, mà trung với nước, hiếu với dân là bổn phận thiêng liêng, một trách nhiệm nặng nề, nhưng cũng là một vinh dự của người chiến sĩ trong lực lượng vũ trang.

May mà còn nước Mỹ để đến

May mà còn nước Mỹ để đến


Đào Như

29.08.2014

Trung tuần tháng 8 vừa rồi, dư luận trong nước xôn xao về việc ông Trần Ngọc Phi Long, 31 tuổi, Phó phòng Hợp tác Quốc tế của sở Ngoại vụ Thành phố Cần Thơ, sau khi tham dự khóa huấn luyên ngắn hạn tại Canada từ 30/6/2014 đã tìm cách trốn sang Mỹ và sẽ ở lại đây để tiếp tục học xong cấp tiến sĩ. Từ Mỹ, ông Long đã viết thư về tổ chức của ông trong nước xin nghỉ viêc vì lý do gia cảnh và sức khỏe. Trong khi đó, theo một nguồn tin khác, bà Tạ Thị Dậu, mẹ ông Long, cho hay ông Long gọi điện thoại từ Mỹ về và nói là “con sẽ ở lại Mỹ để học tiến sĩ vì nhà mình nghèo nên khó chứng minh tài chánh, không được, nên con ở lại Mỹ luôn.” Cũng theo Bà Dậu, hiện ông Long đang theo học lớp chuẩn hóa một số chứng chỉ để năm tới được làm nghiên cứu sinh tiến sĩ. Như thế có nghĩa là ông Long được chính thức thu nhận thường trú tại Mỹ.

Được biết, đây không phải là lần đầu tiên ông Long được chính quyền Cần Thơ ưu tiên cho đi tham dự  khóa đào tạo cán bộ ngành. Nhờ giỏi ngoại ngữ, năm 2007 ông Long đã từng được Sở Ngoại vụ Cần Thơ gửi đi tham dự khóa đào tạo cán bộ quan hệ quốc tế tại Anh, với chi phí tổng cộng $15,000 USD. Theo ông Trần  Phước Sơn, Phó Giám đốc Sở Ngoại vụ Cần thơ, ông Long là một cán bộ có nhiều triển vọng.

Điều lý thú ở đây là nhiều công dân ưu tú của các nước xã hội chủ nghĩa đã bỏ nước ra đi, và vùng đất lý tưởng mà họ đến luôn luôn là nước Mỹ. Từ thế kỷ trước là nhà chí sĩ yêu nước Jose Marti của Cuba, Bác sĩ Lý Chí Tuy của Trung Quốc, nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, và đến hôm nay, Cù Huy Hà Vũ, Trần Ngọc Phi Long… và sẽ còn những ai nữa. Theo tiết lộ của báo mạng Nguoi-Viet.com thì “gần đây nhất, đã có hai cán bộ thuộc Bộ Công Thương Việt Nam đã tìm cách trốn ở lại Mỹ  sau nhiệm kỳ công tác.Hai cán bộ này là bà NHG, nguyên Ủy viên Thương mại  tại Mỹ, và ông BNL, chuyên viên Vụ Chính sách Đa biên…”

Nguyên do chung cũng chỉ vì thế giới xã hội chủ nghĩa đã lỗi thời, không còn phù hợp với xã hội toàn cầu hóa hôm nay, không phát huy được tư duy và tài năng con người vì không biết tôn trọng quyền lợi con người và tự do cá nhân, hạt nhân để xây dựng xã hội tiến bộ tốt đẹp hơn. Những người bỏ nước xâ hội chủ nghĩa để đến Mỹ đều có mẫu số chúng là giương cao ngọn cờ nhân quyền, và kêu gọi tự do, dân chủ cho đất nước họ.

Phải chăng, Hợp Chủng Quốc vẫn là vùng đất hứa của nhân loại tiến bộ? Ở Mỹ, tự do, dân chủ dã trở thành lý tưởng từ lúc khai thiên lập địa của đất nước này. Nữ thần Tự do là biểu tượng của một nước Mỹ tự do, dân chủ hôm nay. Đó là truyền thống đời đời của nước Mỹ. Con tàu Mayflower cùng với những con tàu tỵ nạn sẽ tiếp tục chuyển tải đến nước Mỹ những con người yêu chuộng tư do, dân chủ đến đây để học hỏi, phát triển tư duy, xây dựng sự nghiệp, đồng thời cống hiến, bồi đắp Hợp Chủng Quốc ngày một tươi sáng vẻ vang hơn. Nước Mỹ, bức tranh hài hòa với muộn vàn màu sắc, là bản hợp xướng tuyệt vời của muôn vàn thanh âm khác nhau, là diểm đến lý tưởng cho nhân loại tiến bộ hôm nay.

Việt Nam trong mắt Lý Quang Diệu

Việt Nam trong mắt Lý Quang Diệu


x

Cao Huy Huân

09.09.2014

Trong thế kỷ 21, có những điều mà trong thế kỷ trước không ai nghĩ rằng sẽ có nhiều thay đổi đến vậy. Giờ phút này, một công dân trẻ như tôi ngồi đây, viết những dòng chữ này thì đất nước Việt Nam, nơi tôi đang sống, làm tôi thất vọng về trình độ phát triển. Sáng nay tôi được đọc một bản nói rằng năng suất lao động của người Việt chỉ bằng 1/5 của người Malaysia, 2/5 của người Thái Lan và tệ hơn, chỉ bằng 1/15 của người Singapore.

Singapore, một đất nước nhỏ bé về diện tích, đang ám ảnh những công dân Việt Nam ở thế kỷ 21 này. Những khu dân cư, những trung tâm thương mại, những thành phố mới được xây dựng… tất cả đều được “ăn theo” mô hình và kỹ thuật của Singapore. Nhưng tại sao lại là Singapore? Chẳng phải những mô hình, những kỹ thuật đó Singapore cũng đã học tập từ những quốc gia phương Tây tiên tiến hay sao? Tại sao từ một làng chài kém phát triển trên bán đảo Malay, Singapore đã phát triển thành một quốc gia đứng thứ 2 ở châu Á về mức sống? Câu trả lời có thể dẫn đến nhiều nguyên nhân, nhưng căn nguyên nhất vẫn là yếu tố con người.

Lý Quang Diệu, nhân vật đã thay đổi và biến làng chài nhỏ bị dịch bệnh triền miên trở thành đất nước có nền kinh tế phát triển hàng đầu của châu Á. Singapore là nơi mà những kiến trúc hiện đại cùng chung sống với thiên nhiên chan hòa, nơi cả thế giới ngưỡng mộ về chuẩn mực môi trường xanh sạch, nơi có làn sóng di dân ngược từ châu Âu sang châu Á. Nhưng trong những ngày đầu lập nước vào thập niên 60 thế kỉ trước, Lý Quang Diệu, thủ tướng đầu tiên của Singapore, đã từng nói “hy vọng là một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài Gòn”. Thật  đáng kinh ngạc khi có một thời chính nhà lãnh đạo của Singapore đã mơ tưởng và bị ám ảnh về sự phát triển của Sài Gòn.

Còn bây giờ thì sao? Sau hơn 30 năm, chính người Việt Nam đang thèm thuồng được như Singapore  ngày nay. Sau khi Mỹ rút khỏi miền nam Việt Nam, chính Lý Quang Diệu, người từng có tuổi thơ sinh sống tại Biên Hòa, đã nắm ngay lấy cơ hội đó để biến thời cuộc thành lợi ích cho Singapore. Sau năm 1975, tất nhiên Mỹ và phương Tây đóng cửa với Việt Nam, mọi giao thương với châu Á đều dành cho đồng minh của họ. Singapore được Lý Quang Diệu phát triển thành cảng trung chuyển đường biển lớn nhất tại khu vực. Và đúng theo quy luật về thương mại – kinh tế, Singapore được thừa hưởng những đặc quyền của một cảng biển lớn, một cửa ngõ hướng vào Đông Nam Á và cả châu Á.

Lý Quang Diệu cho rằng, cuộc chiến tranh giữa Việt Nam và Mỹ là tiền đề quan trọng cho sự phát triển của những nước phi Cộng sản ở châu Á. Rõ ràng là trước khi tuyên bố như thế, Lý Quang Diệu đã nhanh chóng nắm lấy cái “tiền đề quan trọng” đó để biến Singapore từ một quốc gia non trẻ kém phát triển thành một đất nước giàu có. Lý Quang Diệu nhận định rằng, sau khi Mỹ rút khỏi miền nam Việt Nam, lập tức những đồng minh của Mỹ ở châu Á tranh thủ thời cơ để trở thành 4 con rồng châu Á, và sau này có thêm sự xuất hiện của 4 con hổ Đông Nam Á. Bốn con rồng được nói đến là Singapore, Nam Triều Tiên, Hong Kong và Đài Loan. Bốn con hổ là Malaysia, Thái Lan, Philippines và Indonesia. Vậy Việt Nam đã biến đi đâu trong bản đồ khu vực? Và lý do gì Việt Nam lại tụt hậu một cách nhanh chóng như vậy?

Lý Quang Diệu từng nói rằng lẽ ra vị trí số một ở châu Á phải là của Việt Nam. Theo ông, vị trí địa lý chiến lược, tài nguyên thiên nhiên phong phú là hai yếu tố hàng đầu có thể đưa Việt Nam trở thành người khổng lồ ở châu Á. Ông cho rằng, đất nước Singapore nhỏ bé với diện tích và dân số chỉ xấp xỉ Sài Gòn, hoàn toàn không có tài nguyên thiên nhiên, chỉ có một ít đất để xây dựng và ngay cả nước sinh hoạt cũng phải nhập từ nước bạn Malaysia, nhưng Singapore đã phát triển trở thành đất nước có GDP cao thứ hai ở châu Á chỉ sau Nhật Bản. Lại nói đến Nhật Bản, Lý Quang Diệu cũng chỉ ra những bất lợi của quốc gia này, đó là một quốc gia bại trận sau Chiến tranh thế giới thứ hai, không giàu tài nguyên, quanh năm động đất và sóng thần,  nhưng chỉ vài  năm sau khi chiến tranh kết thúc, Nhật Bản là người khổng lồ châu Á. Lý Quang Diệu cho rằng, sự thành công của một quốc gia bao gồm ba yếu tố: điều kiện tự nhiên (vị trí chiến lược và tài nguyên thiên nhiên), con người và thời cơ. Trong đó, để có yếu tố thời cơ, thì yếu tố con người phải vững và nhanh nhạy. Lý Quang Diệu đánh giá rất cao điều kiện tự nhiên của Việt Nam, nhưng ông không đánh giá cao yếu tố con người trong sự phát triển chậm chạp này. Tôi hay đọc các bài viết trong nước ca ngợi sự thông minh, tính cần cù, chịu khó của người Việt. Xin lỗi, tôi không thấy được sự thông minh và cần cù đó. Xin nhắc lại, năng suất làm việc của người Việt Nam chỉ bằng 1/15 của người Singapore, tức là một người Singapore làm việc bằng 15 người Việt Nam. Dân số Singapore là 5 triệu dân, dân số Việt Nam là hơn 90 triệu dân. Vậy tức là năng suất làm việc của 5 triệu dân Singapore chỉ mới bằng 75 triệu dân Việt Nam, thế nhưng GDP của Singapore là gần 300 tỷ USD, trong khi GDP của Việt Nam là khoảng 170 tỷ USD. Đó chỉ là một so sánh chung chung, chưa tính đến dân số ở độ tuổi lao động của hai quốc gia. Một khi yếu tố con người đã yếu kém như thế thì yếu tố cơ hội cũng sẽ chẳng có nhiều.

Lý Quang Diệu tiếc vì Việt Nam không biết trọng dụng người tài, ông nói rằng người tài ở Việt Nam đã định cư ở nước ngoài hết rồi. Tôi đồng tình với quan điểm này của Lý Quang Diệu. Tôi thường nghe nói về cậu bé thần đồng Đỗ Nhật Nam và cũng thường xem các video thi hùng biện tiếng Anh của em. Báo chí và truyền thông Việt Nam cũng hay đề cập đến em, nhưng tuyệt nhiên không thấy có một động thái nào của chính phủ Việt Nam dành cho Đỗ Nhật Nam. Phải chăng đối với chính phủ Việt Nam, cậu bé ấy không phải là nhân tài cần đầu tư và phát triển? Chưa kể là trong một lần phát biểu về truyện tranh, cậu bé ấy đã bị những người lớn Việt Nam công kích, chỉ vì em không thích đọc truyện tranh mà chỉ thích đọc sách khoa học. Thật trớ trêu. Đỗ Nhật Nam chỉ là một trường hợp thần đồng được báo chí ưu ái, nhưng cũng bị chính phủ thờ ơ. Vậy còn những thần đồng thầm lặng khác ở cái đất nước hơn 90 triệu dân này thì sẽ nhận được hỗ trợ gì từ chính phủ? Trong mọi sự phát triển, yếu tố con người luôn tối quan trọng. Thật đáng tiếc.

Nói thế nào đi chăng nữa, Lý Quang Diệu cũng chỉ là người ngoài, không phải người Việt Nam. Thế nhưng những nhận định khách quan của ông cũng đáng để suy ngẫm về sự phát triển của một quốc gia nhiều thuận lợi như Việt Nam. Tôi thường thấy Việt Nam rất tự hào về lực lượng lao động trẻ với giá nhân công rẻ của minh. Tôi cảm thấy đó là một điều đáng xấu hổ. Giá nhân công rẻ chẳng qua là do trình độ, tay nghề kém nên chẳng thể đòi hòi được trả công cao. Gần đây, quốc gia láng giềng với GDP thấp hơn Việt Nam là Campuchia cũng đã tự chế tạo được xe hơi. Ngược lại, khi hãng điện tử Samsung đưa ra danh sách những mặt hàng có thể đặt gia công với các doanh nghiệp Việt Nam thì mới vỡ lẽ là Việt Nam chưa thể sản xuất nổi cái sạc pin, usb và ngay cả vỏ nhựa cho điện thoại di động. Tất nhiên, Việt Nam đã đánh mất cơ hội gia công cho hãng này. Việt Nam còn sẽ đánh mất nhiều cơ hội như thế cả về quy mô và số lượng nếu cứ tiếp tục tự hào với những cái thuộc về quá khứ và không nhận thức được một cách thấu đáo và nghiêm túc rằng mình đang ở đâu trên bản đồ khu vực và thế giới. Lý Quang Diệu nói phải mất 20 năm nữa Việt Nam mới bằng Malaysia, vậy thì 20 năm nữa Malaysia sẽ phát triển ra sao và mãi mãi người Việt Nam sẽ bị ám ảnh bởi sự thua kém của mình hay sao?

” XIN ĐỪNG QUÊN TÔI- phận nữ Kim Hoa

” XIN ĐỪNG QUÊN TÔI- phận nữ Kim Hoa

CHÚNG TA CÙNG BỚT CHÚT THỜI GIAN CHÚA BAN MÀ CẦU NGUYỆN CHO LINH HỒN CHỊ MARIA. ĐỌC XONG BÀI CHIA SẼ NÀY KHÔNG CẦM ĐƯỢC NƯỚC MẮT.

Maria Phương Uyên đã thêm 5 ảnh mới — với Vũ Soi18 người khác.

Xin hãy đọc, đừng lướt qua, ta sẽ biết ta còn hạnh phúc đến chừng nào… CÁM ON CHỊ đã là sự hy sinh cho những ai cảm nghiệm và nhìn lại cuộc đời mình quá khứ, hiện tai và biết chấp nhận cám ơn tất cả những gì đến với mình ở tương lai HANH PHÚC= NỖI ĐAU thì ta mới BÌNH AN được.

” XIN ĐỪNG QUÊN TÔI- phận nữ Kim Hoa
Đó là tên một loài hoa màu xanh vẫn được trồng trên những ngôi mộ để nhắc nhở người thân đừng quên họ. Nhưng ở đây là phận nữ đầy sóng gió vùi dập, cô đã gần như bị bỏ lại sau lưng, bị lãng quên trong trần đời bon chen, giả dối.

Cô tên là Nguyễn Thị Kim Hoa, sinh năm 1987. Cô là con gái duy nhất của gia đình. Mọi thành viên trong gia đình yêu thương chăm sóc cho nhau. Đến năm 2000 người cha đã bỏ 2 mẹ con ở nhà đi với người phụ nữ khác, Kim Hoa trở thành mồ côi cha ngay khi ông vẫn đang còn sống. Cô đi vào đường tình đầy mộng mơ trong sáng, cuộc tình nóng vôị không chọn lựa này cũng chia tay sau đó vì cô phát hiện anh là dân bác sĩ (chích sì ke). Thất vọng với mối tình đầu, nhưng có một mất mát lớn hơn rất lớn mà cô không biết, cô đã bị lây nhiễm HIV, căn bệnh ủ lại trong cô.

Cuộc tình thứ hai của cô có kết quả, họ đã yêu nhau, đã lấy nhau và có với nhau được 2 người con. Cuộc sống tuy có khó khăn một chúc nhưng chắc chắn hơn. Căn bệnh quái ác nổi lên, cô cứ mệt mỏi, sốt. người ta đề nghị cô đi xét nghiệm và biết mình đã bị nhiễm HIV. Thật phũ phàng và tuyệt vọng. Mọi người trong nhà cũng được đề nghị xét nghiệm : 2 đứa con của cô âm tính như một điều hiếm hoi của cuộc sống dành cho cô, chồng cô cũng âm tính như một phép mầu. Cô và mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tai hoạ lúc này mới ập đến thực sự. Chồng và gia đình chồng lấy lý do để bảo vệ bản thân và con cái nên đã ly dị và bắt 2 đứa con theo bố luôn. Cô bị đẩy ra khỏi nhà, trở thành vô gia cư, không con cái, không tiền bạc. Cuộc đời còn lại chỉ còn cô và mẹ, 2 mẹ con cuốn lấy nhau sống qua ngày trong các phòng trọ rẻ tiền. Đau khổ và tuyệt vọng cứ bám lấy, cô xuống sức rất mau lẹ, nhà trọ cũng không còn khả năng trả nên đành phải vào bệnh viện Da Liễu Đồng Nai, nơi dành cho người HIV sống chờ chết.
Tôi được giới thiệu đến để chăm sóc và cũng để thực hiện ước muốn của cô là đi theo Chúa. Sáng Chúa nhật hôm nay 7/9/2014 tôi thăm viếng và vui trung thu cho bệnh viện tâm thần Biên Hoà với 1000 phần quà, bệnh viện ung bướu Trung Cao Biên Hoà với 100 phần và bệnh viện Da Liễu gặp cô.

Một người phụ nữ 27 tuổi chỉ còn mỗi da bọc xương nằm trên giường, miệng luôn kêu la vì đau đớn, đau từ đầu đến chân, cô có dấu hiệu nấm não. Cô sợ rằng mình chết sẽ không có hòm để chôn, cô sợ rằng không biết có nơi nào cho cô yên giấc ngàn thu, cô sợ nhất là chết rồi sẽ đi về đâu, có ai tha thứ, có ai đón nhận và giúp mình không? Một nỗi sợ sâu thẳm trong hồn.

Đây là sở trường của tôi, nghề của chàng mà. Tôi nói rằng chúng tôi sẽ đồng hành với cô về vật chất cũng như tinh thần. Chúng tôi làm việc này hoàn toàn do niềm tin vào Đức Kitô phục sinh và tình thương thúc đẩy. Cô đã đón nhận được cả hai từ chúng tôi khi cô tuyên xưng vào Đức Kitô và kêu lên “Lạy Chúa Giêsu xin cứu con”. Tôi đã rửa tội, ban bí tích Thêm Sức và xức dầu cho cô, tôi cũng cho cô rước Mình Thánh Chúa để cô được sức mạnh và sự sống của Chúa. Sau đó cô lịm dần và 4 tiếng sau cô đã trút hơi thở cuối cùng.
Tôi vào thăm viếng cô lúc 10g00 sáng, cử hành bí tích cho cô với tên thánh là Maria, khoảng 4 tiếng sau cô đã trút hơi thở. Tôi bàng hoàng vì thấy sự quan phòng của Chúa kỳ diệu đã không bỏ rơi phận người này. Chúng tôi đã kêu cho cô chiếc quan tài, trại hòm Ông Bản giáo xứ Hà Nội tẩm liệm cho cô thật chu đáo, lấy giấy báo tử và đưa về nhà vòm nghĩa trang Tây Hải ở tạm đây qua đêm nay. 4g30 sáng mai cộng đoàn chúng tôi cử hành lễ an táng cho cô và đưa đi hoả thiêu, sau đó cô sẽ được về nơi đặt kim tĩnh tại nghĩa trang thai nhi Tây Hải. Mọi sự tôi hứa với cô sẽ được thực hiện với tất cả niềm tin và tình thương của tôi và chúng ta.
Kim Hoa con thân mến, con là loài hoa dễ bị tổn thương, cuộc đời đầy sóng gió đã lấy đi của con quá nhiều. Ngay cái chính đáng nhất, căn bản nhất của một người phụ nữ là được làm vợ, làm mẹ cũng đã bị lấy đi. Ngày mai lễ an táng của con có cha, có cộng đoàn, có mẹ của con, còn chồng và con của con không có mặt. Nhưng đối với con cũng không quan trọng lắm vì con đã có Chúa là gia nghiệp, nên con đã đón nhận tất cả, chịu đựng tất cả, yêu thương tất cả và tha thứ tất cả. Con thật can đảm. Hy vọng con được toại nguyện và đón nhận tấm lòng của cha và mọi người làm con, con nhé.

Xin Chúa thương đến phận nữ tỳ đầy đau khổ này của Chúa. Cô đã tuyên xưng Chúa, cô đã kêu cầu Chúa cứu, chúng con không quên cô, thì chúng con tin tưởng tình yêu của Chúa cũng sẽ không bao giờ quên cô.

Lạy Chúa xin cho linh hồn Maria Nguyễn Thị Kim Hoa được nghỉ yên muôn đời, và cho ánh sáng ngàn thu chiếu soi trên linh hồn ấy.
Chúng ta tiếp tục cầu nguyện cho người phụ nữ này, forget-me-not, Xin đừng quên tôi.
Lm Giuse Nguyễn Văn Tịch ”

Từ Facebook Mỹ Liên & Maria Phương Uyên

Về Với Mẹ Cha -Nguyễn Đức Quang -Duy Khánh & Chiều Tây Ðô – Lam Phương -Duy Khánh & Hoàng Oanh & LK Chuyện Chúng Mình, Ngày Sau Sẽ Ra Sao – Hoàng Oanh va Trung Chỉnh

Về Với Mẹ Cha -Nguyễn Đức Quang -Duy Khánh -NNS

httpv://www.youtube.com/watch?v=VnOufSd4e3U&index=15&list=PLfe9JTtbGcgWU1Bzo_EWkppquq-xobH2H

Chiều Tây Ðô – Lam Phương -Duy Khánh & Hoàng Oanh

httpv://www.youtube.com/watch?v=01FHV1fPfUE

LK Chuyện Chúng Mình, Ngày Sau Sẽ Ra Sao – Hoàng Oanh va Trung Chỉnh

httpv://www.youtube.com/watch?v=q0tqZpaavqw