‘ Sự giàu có mang lại bất hạnh’

‘ Sự giàu có mang lại bất hạnh’

Maria Atasanov BBC Capital

Có lẽ tất cả chúng ta đều mơ một ngày nào đó sẽ trở nên giàu có, trừ những người sinh ra trong những gia đình khá giả.

Và có lẽ ai cũng từng mơ về việc sở hữu khối tài sản khổng lồ, lối sống xa hoa của những người giàu có và nổi tiếng, nhưng căn biệt thự với sân vườn được cắt tỉa tỉ mỉ và những hồ bơi khổng lồ, những hòn đảo của riêng mình, xe thể thao đắt tiền, phi cơ riêng và nói chung là tiền để phung phí vào bất cứ thứ gì bạn muốn.

Vậy, điều gì đã xảy ra với những người đạt được giấc mơ đó?

Góc tối của sự giàu có

Tiền mang lại những thay đổi, đôi lúc là theo hướng tích cực, đôi lúc lại là tiêu cực.

Carol Philo đã chứng kiến cha mẹ mình, từ những người nghèo khó, biến thành những triệu phú sau khi công ty in ấn của họ làm ăn phát đạt.

Tuy nhiên lợi nhuận càng nhiều thì tham vọng cũng càng tăng.

“Mẹ tôi trở thành người mê tiền … Không có gì là đủ đối với bà,” Philo nói.

Sau một thời gian, quan hệ gia đình bắt đầu đổ vỡ.

“Là người đã chứng kiến tất cả những điều đó, tôi có thể khẳng định rằng có thể phấn đấu để sống thoải mái, nhưng để giàu có thì không nên”.

Murat Morrison cũng đồng ý với quan điểm trên.

Ông đã kiếm được nhiều tiền sau khi bán một công ty vận tải vào cuối những năm 90. Thế nhưng điều mà ông rút ra được, đó là “tiền chỉ mua sự thoải mái”.

“Sự thoải mái không tạo nên hạnh phúc hay sự mãn nguyện. Tôi cảm thấy trống trải suốt nhiều năm trời. Dù sống thoải mái là điều tốt, nhưng hạnh phúc sẽ mang lại cho bạn cảm giác trọn vẹn”.

Sự giàu có cũng làm lộ ra bản chất của con người, ông Paul Buchheit nhận định.

“Nói chung nó khắc đậm hơn những tính cách mà một người đã sở hữu,” ông nói.

“Nếu bạn là một kẻ đáng ghét, việc trở nên giàu có sẽ khiến bạn trở nên đáng ghét hơn”.

“Thế nhưng nếu bạn là người sống có mục đích và muốn lẽ sống của mình không chỉ đơn thuần là chạy theo đồng tiền, thì sự giàu có sẽ giúp bạn có thêm khả năng để theo đuổi ước mơ của mình”.

Liệu vật chất có làm nên hạnh phúc?

Sống với thực tế

Khía cạnh tiêu cực của sự giàu có đôi lúc có thể áp đảo những điều tích cực.

“Có lẽ khi nghe ai nói như vậy, bạn sẽ nghĩ họ nói dóc, vì bạn nghĩ người ta không có quyền than thở vì sự giàu có của mình,” một người ẩn danh, vốn đã kiếm được 15 triệu đôla sau khi bán một công ty công nghệ, nói.

“Nếu như bạn là người giàu có, bạn không có quyền được biểu lộ những bức xúc hay nhu cầu của mình trước công chúng. Người ta không nhìn bạn giống như một người thường”.

“Sự giàu có cũng làm ảnh hưởng đến mối quan hệ với bạn bè và gia đình. Người ta bắt đầu trông đợi được hưởng lợi từ bạn, và bạn bắt đầu tự hỏi liệu người ta có quý mến bạn thực sự, hay chỉ đến vì tiền”.

“Nếu bạn còn độc thân, việc biết được ai đó tìm đến với mình vì bản thân mình hay vì tiền còn khó khăn hơn”.

Thế nhưng phần lớn những người khác đều cho rằng sự giàu có mang lại nhiều lợi ích.

“Có nhiều tiền vẫn tốt hơn, nhưng có điều chắc chắn là sự giàu có không phải tuyệt vời như nhiều người tưởng tượng”, người này nói thêm.

Christopher Angus, một người kiếm nhiều tiền sau khi bán bốn công ty do mình thành lập, nói “tôi thà có tiền hơn là không. Bảy năm qua, tiền bạc đã cho tôi sự thoải mái và trải nghiệm mà người khác không thể có được trong cả cuộc đời.”

“Ví dụ như tôi đã đi nghỉ mát 25 lần trong một năm và đã xài hết 20 nghìn đôla chỉ trong một tối thứ Bảy”.

Sự cô lập

Sự thoải mái không làm nên hạnh phúc hay sự mãn nguyện

Doanh nhân Morat Morrison

Thế nhưng sự giàu có cũng khiến cho tiêu chuẩn của bạn tăng lên.

“Ban đầu bạn lái một chiếc Audi hoặc ăn trong một nhà hàng sang trọng”.

“Nhưng sau đó bạn bắt đầu quen với điều đó và bắt đầu trông đợi vào những thứ ở tầm cao hơn, và những thứ dưới mức đó sẽ không làm bạn hứng thú nữa”.

Angus, một người từng có nhiều tiền hơn nhu cầu khi chỉ mới 20 tuổi, nói cảm giác chán ngán đến với ông rất sớm.

“Tôi cảm thấy việc có đủ tiền cho gần như tất cả mọi thứ vật chất đã khiến tôi mất hết hứng thú và động lực để đạt được những điều mình từng mong ước trước khi trở nên giàu có.”

“Một chiếc Porsche và những thứ khác không còn đáp ứng nhu cầu của tôi nữa. Ba năm sau đó tôi mua 5 chiếc Porsche và những chiếc xe thể thao khác,” Angus nói.

Tôi trở nên nghiện ngập những thứ chỉ có giá trị hình thức để thu hút sự chú ý và khiến người ta muốn giao du với mình chỉ vì những gì tôi có và những gì tôi có thể mang lại cho họ.”

Một người giàu có khác, với khối tài sản hơn 20 triệu đôla, nói với điều kiện ẩn danh rằng “tôi đã luôn muốn trở nên giàu có và thực tế tôi đã đạt được giấc mơ đó.”

“Nhưng giờ đây tôi cảm thấy dường như nó không giống những gì tôi tưởng tượng”.

“Có lẽ con người ta cần tiến tới sự giàu có một cách chậm rãi hơn để có thể làm việc và sống lành mạnh hơn”.

“Tất nhiên là một khi đã giàu có thì khó mà từ bỏ nó. Bạn sẽ muốn được như vậy mãi mãi”.

Trên 1 thước tuyết phủ kín thành phố Buffalo

Trên 1 thước tuyết phủ kín thành phố Buffalo

buggtue

Category: FeaturedTin Hoa Kỳ

Buffalo, New York: Một trận bão tuyết đầu mùa và khủng khiếp diễn ra ở thành phố Buffalo, tiểu bang New York trong hai ngày thứ ba và thứ tư 19 tháng 11 năm 2014, đã khiến ít nhất 4 người chết và hàng trăm xe cộ bị kẹt trên xa lộ nhiều tiếng đồng hồ, trên khúc xa lộ kéo dài 6 cây số.

Nhiều người trên những xe bị kẹt đã phải nhịn đói trong đêm thứ ba. Nhiều người đã bị kẹt trong xe, trên xa lộ trên 24 tiếng đồng hồ.

Anh Bryce Foreback, 23 tuổi, đã nói chuyện qua cell phone với phóng viên hãng AP, là anh ta bị kẹt gần 20 tiếng trên xa lộ, không ngủ trong 30 tiếng đồng hồ, và thật là cơn ác mộng dường như không chấm dứt.

Một đoàn nữ tuyển thủ bóng rổ gồm 25 người, của trường đại học Niagra đã bị kẹt gần một ngày trên xe bus. Nhiều nữ cầu thủ không có nước uống, phải ăn tuyết. Các tuyển thủ này đã ra khỏi xe bus vào lúc 4 giờ sáng hôm thứ tư.

Chính quyền tiểu bang Buffalo đã tạm đóng cửa một khoảng xa lộ dài 200 cây số trong hồm thứ ba.

Một người Mỹ bị chết trong tai nạn giao thông, trong khi ba người khác chết vì đau tim, khi đang xúc tuyết.

Cũng trong ngày thứ tư, 50 tiểu bang Hoa Kỳ và Canada đã chìm trong một tủ lạnh khổng lồ, khi nhiệt độ trong ngày ở hầu như trên toàn nước Mỹ, đã xuống dước mức 0 độ C.

Sở khí tượng quốc gia Mỹ cũng tiên đoán là sô tuyết rơi tring vùng Đại Hồ có thể lên đến 6 feet (180 cm), cao ngập đầu người.

Cũng trong hôm thứ tư, thống đốc Andrew Cuomo cùa tiểu bang New York đã điều động 150 vệ binh quốc gia trợ giúp việc cào tuyết.

Nhiều cư dân trong thành phô Buffalo đã không mở cửa ra ngoài được, vì tuyết phủ kín các cửa ra vào,các cửa sổ. Họ phải nhờ những nhân viên cứu hỏa, những cấp cứu viên, cào tuyết từ bên ngoài.

Tại Canada, sở Khí tượng Canada cũng khuyến cáo cư dân trong tỉnh bang Ontario không nên ra ngoài nếu không cần thiết, khi lượng tuyết rơi ở nhiều vùng trong tỉnh bang sẽ lên đến 25 cm, và sức gió có thể lên đến 80 cây số một giờ.

Tuyết cao phủ kín cửa ra vào

Tuyết cao phủ kín cửa ra vào

“Trong quan tài không có túi đựng tiền”

“Trong quan tài không có túi đựng tiền”
httpv://www.youtube.com/watch?v=O1zhW-2-vOA&list=UU8Z8xvp0-Qwkhlsfcll6Zqg

Thật thế ai chẳng biết rằng khi nhắm mắt xuôi tay không ai có thể mai theo cho mình được đồng xu nào.
Tiền bạc tưởng là những gì có thể nắm bắt được cuối cùng cũng chỉ là một thứ ảo ảnh.
Qua cuộc sống và lời giảng dạy của Ngài, Chúa Giêsu đã cho chúng ta thấy được giá trị và ý nghĩa của cải vật chất. Ngài đã sinh ra trong nghèo khó và sống khó nghèo nói với chúng ta rằng của cải vật chất không phải là cứu cánh tối hậu của con người. Quan hệ của con người đối với của cải vật chất là một quan hệ quyết liệt đến độ Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng con người phải chọn lựa giữa Thiên Chúa và Tiền Của: Không ai có thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được.
Thật ra con người còn có tiền của như một phương tiện để sống xứng với phẩm giá con người. Chúa Giêsu không đến trong trần gian để bần cùng hóa loài người. Sự sống sung mãn mà Ngài mang đến bao gồm cuộc sống vật chất xứng với nhân phẩm.
Qua dòng lịch sử Kitô giáo cũng đã mang đến ánh sáng văn minh cho loài người. Tuy nhiên của cải vật chất là con dao hai lưỡi: nó có thể là phương tiện giúp con người sống xứng với phẩm giá của mình mà cũng có thể là Chủ nhân ông sai khiến và làm cho con người đánh mất phẩm giá của mình.
Qua cuộc sống, cái chết và giáo huấn của Ngài, Chúa Giêsu không ngừng cảnh cáo chúng ta về mối nguy hiểm ấy của của cải vật chất. Sinh ra trong nghèo khó, sống nghèo và chết đơn côi, Chúa Giêsu muốn dạy chúng ta rằng: Chỉ có sự hiến thân sự hiến thân vô vị lợi mới mang lại ý nghĩa cho cuộc sống con người mà thôi.

LẠY CHÚA TRONG KHI MƯU CẦU CHO CUỘC SỐNG CHÓNG QUA NÀY, XIN CHO CHÚNG CON LUÔN BIẾT TÌM KIẾM VÀ XÂY DỰNG NHỮNG GIÁ TRỊ VĨNH CỬU LÀ KHO TÀNG MÀ TRỘM CƯỚP KHÔNG MÀNG ĐẾN VÀ MỐI MỌT KHÔNG THỂ NÀO ĐỤC KHOÉT ĐƯỢC.

VẠN TUẾ RẤT THÁNH TRÁI TIM ĐỨC CHÚA GIÊSU LÀ VUA HẰNG SỐNG HẰNG TRỊ ĐỜI ĐỜI!

VẠN TUẾ RẤT THÁNH TRÁI TIM ĐỨC CHÚA GIÊSU LÀ VUA HẰNG SỐNG HẰNG TRỊ ĐỜI ĐỜI!

… Câu chuyện do Cha Gnarocas kể lại và xảy ra tại giáo xứ Thánh Nicola ở Melicucco, vùng Reggio Calabria, miền Nam nước Ý.

Tại giáo xứ Thánh Nicola, vào đầu thập niên 1940, một thanh nữ Công Giáo đức hạnh tên Anna được bầu làm Đoàn Trưởng Hội Công Giáo Tiến Hành ngành trẻ. Cô Anna rất có lòng sùng kính Thánh Tâm Đức Chúa GIÊSU KITÔ. Cô liền hăng say cổ động các thành viên trẻ Công Giáo Tiến Hành thi hành một việc đạo đức. Đó là sốt sắng tham dự Thánh Lễ và rước Mình Thánh Chúa trong 9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp.

Đầu năm 1943, Cô Anna thành công trong việc thuyết phục Antonio – một đoàn viên Công Giáo Tiến Hành nguội lạnh – chấp nhận thi hành việc lành thánh này. Với ơn Chúa trợ giúp, cộng với lời khuyến khích chân thành của Cô Anna, Antonio đều đặn đến nhà thờ xưng tội, tham dự Thánh Lễ và rước lễ trong 9 Ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tục. Antonio thi hành các việc đạo đức với trọn lòng kính mến Thánh Tâm Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Vị Vua và là Vị Anh Hùng Lý Tưởng của giới trẻ.

Sau đó trong một thời gian dài Antonio vẫn duy trì thói quen đạo đức đến nhà thờ xưng tội và tham dự Thánh Lễ. Nhưng rồi, ma quỷ, xác thịt và thế gian lôi kéo, Antonio bị sa ngã. Chàng không lãnh các Bí Tích nữa và sống buông thả. Chàng dan díu với một phụ nữ đã lập gia đình, tên Giovanna. Bà Giovanna ly dị chồng và sống một mình. Bà Giovanna và Antonio trở thành đôi tình nhân sống ngoài vòng luật lệ gia đình và Giáo Hội. Nhưng bà Giovanna thuộc về một gia đình khá giả. Carlo – em trai của bà Giovanna – không chấp nhận lối sống ”lăng loàn” của bà chị, mà theo tâm thức thời đó, là một ô nhục cho gia đình. Do đó, Carlo tìm cách thủ tiêu Antonio để giải thoát chị khỏi vòng tay tình nhân ràng buộc. Có thế, bà Giovanna mới dễ dàng trở về với nếp sống bình thường, không gây tiếng xấu cho gia đình.

Carlo chờ đợi một dịp thuận tiện để bắn chết Antonio. Và một ngày, cơ hội xảy đến, Carlo rút súng lục bắn vào người Antonio mấy phát liên tục. Antonio ngã gục trên vũng máu, nhưng chàng chưa chết ngay. Người ta chở chàng đến Nhà Thương cấp cứu. Bác sĩ thấy là chàng không thoát chết được.

Khi nghe tin không lành, cô Anna tức tốc đến viếng thăm người hấp hối. Cô lựa lời an ủi Antonio. Sau cùng, cô nghiêm giọng nói:
– Nếu đúng như lời người ta đồn thổi về anh, thì thật là anh đang tẩy rửa tội lỗi mình bằng chính máu anh!

Antonio với giọng thều thào đáp:
– Đúng như lời chị nói!

Cô Anna liền mời Cha Sở đến. Cha Sở hỏi Antonio có muốn lãnh các Bí Tích lần cuối cùng không. Chàng đáp ngay:
– Thưa Cha Có!
Cha Sở lại hỏi:
– Nhưng trước hết, Cha xin hỏi con, con có bằng lòng tha thứ cho người đã giết con không?

Antonio trả lời liền:
– Thưa Cha Có! Con sẵn sàng tha thứ cho kẻ sát nhân!

Sau đó, Antonio sốt sắng xưng tội, lãnh Mình Thánh Chúa làm của-ăn-đàng và chịu phép Xức Dầu Bệnh Nhân.

Mấy giờ sau, Antonio êm ái trút hơi thở cuối cùng, trên gương mặt điểm niềm an bình và niềm vui khó tả.

Câu chuyện Antonio, người thanh niên tội lỗi, được ơn trở lại, ơn tha thứ cho người giết mình và ơn chết lành, thực hiện lời Đức Chúa GIÊSU KITÔ long trọng nói với thánh nữ Marguerite-Marie Alacoque (1647-1690), trong lần hiện ra vào một ngày thứ sáu năm 1688:
– Trong mức độ tột cùng lòng từ bi Trái Tim CHA, CHA hứa với con rằng: ”Tình Yêu Toàn Năng của CHA sẽ ban ơn hoán cải sau cùng cho những ai rước lễ 9 ngày Thứ Sáu Đầu Tháng liên tiếp. Những người này sẽ không chết khi còn mắc tội trọng nhưng sẽ được lãnh các Bí Tích và trong giờ sau hết, Trái Tim CHA sẽ là nơi nương náu vững vàng nhất”.

… DÂNG MỌI SỰ CHO TRÁI TIM CHÚA

Kính lạy Rất Thánh Trái Tim Đức Chúa GIÊSU, chúng con xin dâng linh hồn và xác cùng mọi sự cho Trái Tim Chúa; nếu ngày hôm nay chúng con sa phạm điều gì lỗi lời chúng con đã hứa, thì xin Chúa thứ tha. Lạy Chúa, xin hãy dùng Trái Tim Vẹn Sạch Đức Mẹ, là Nữ Vương hay ban sự bình an mà lập Nước Chúa trong mọi gia thất khắp cả miền xứ chúng con.

Chớ chi chẳng những mọi người giáo hữu, mà lại các dân các nước đều nhìn biết Chúa là VUA rất nhân từ, mà yêu mến phượng thờ. Chớ chi cả và thiên hạ chóng rập một tiếng tán tạ tung hô rằng: Nước Chúa trị đến! Vạn Tuế Rất Thánh Trái Tim Đức Chúa GIÊSU là VUA hằng sống hằng trị đời đời. Amen.

(”Sembra Impossibile .. eppure è così”, Editrice Comunità, 1992, trang 81-82)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

From: hnkimnga & Anh chị Thụ Mai gởi

Thư gửi Anh chị em giáo chức Công giáo nhân Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20.11.2014

Thư gửi Anh chị em giáo chức Công giáo nhân Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20.11.2014

– Tin nổi bật, Tin Công Giáo Việt Nam

VRNs (20.11.2014) – Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20.11.2014, Đức cha Giuse Đinh Đức Đạo, Giám mục Phụ tá Gp Xuân Lộc cũng là Chủ tịch Ủy Ban Giáo dục Công Giáo trực thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam đã viết thư gửi giáo chức Công giáo. VRNs giới thiệu với quý vị bức thư này:

THƯ GỬI ANH CHỊ EM GIÁO CHỨC CÔNG GIÁO

NHÂN NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20.11.2014

Kính thưa quý Thầy Cô Giáo,

Ngày 20 tháng 11 hằng năm là Ngày Nhà Giáo Việt Nam. Trong ngày này, các sinh viên, học sinh nô nức bày tỏ tâm tình tri ân và quý mến đối với quý Thầy Cô Giáo của mình. Với tư cách là Chủ Tịch Ủy Ban Giáo Dục Công Giáo thuộc Hội Đồng Giám Mục Việt Nam, tôi muốn hợp cùng các sinh viên, học sinh và cha mẹ của các em, bày tỏ lòng biết ơn và trân trọng của tôi đối với quý Thầy Cô. Trong bầu khí thân thương, đầy tình nghĩa của Ngày Nhà Giáo, tôi cũng muốn chia sẻ với quý Thầy Cô đôi tâm tư về một nhu cầu của xã hội mà lời giảng dạy của quý Thầy Cô cho các sinh viên, học sinh chắc chắn sẽ giúp giải quyết rất hiệu quả, đó là vấn đề An toàn Giao thông.

Đây là vấn đề nghiêm trọng trên thế giới và tại Quê hương Việt Nam chúng ta. Nhiều tai nạn giao thông xảy ra hằng ngày đã cướp đi bao sinh mạng, gây ra đau thương cho biết bao gia đình. Do đó, ngày 10 tháng 5 năm 2010, Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc đã quyết định lấy những năm 2011 – 2020 là Thập niên An toàn Giao thông trên khắp thế giới. Nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam chúng ta đã đưa ra những chương trình cụ thể để tăng cường và bảo đảm an toàn giao thông.

Đức cha Giuse Đinh Đức Đạo, Giám mục phụ tá Giáo phận Xuân Lộc, Chủ tịch Ủy ban Giáo dục Công giáo

Đức cha Giuse Đinh Đức Đạo, Giám mục phụ tá Giáo phận Xuân Lộc, Chủ tịch Ủy ban Giáo dục Công giáo

Các tai nạn giao thông phát sinh từ nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên tố chính vẫn là những người tham gia giao thông. Nếu mọi người biết tuân thủ luật giao thông, nhường nhịn nhau, nhất là biết tôn trọng sự sống của mình và của người khác, chắc chắn giao thông sẽ trật tự hơn và các tai nạn giao thông sẽ giảm bớt rất nhiều. Vì vậy, canh tân luật giao thông, sửa chữa và phát triển đường đi, điều hành và kiểm soát giao thông là những điều rất quan trọng và cần thiết, nhưng không đủ, còn cần phải gây ý thức và giáo dục lương tâm của những người tham gia giao thông.

Trong việc giáo dục Giới Trẻ, ngoài các bậc cha mẹ, quý Linh mục, Tu sĩ và quý Hội đồng Mục vụ hay Ban Hành giáo và các giáo lý viên trong các giáo xứ, chắc chắn không ai được các em quí mến và lắng nghe bằng quý Thầy Cô Giáo. Sự tín nhiệm và lòng quí mến của các em là niềm vinh dự và cũng là cơ hội quý báu để quý Thầy Cô Giáo có thể dễ dàng thực hiện trách nhiệm giáo dục lương tâm cho các thế hệ tương lai. Trong hiến chế “Vui mừng và Hy vọng” của Công đồng Vaticanô II, có một đoạn tuyệt vời nói về lương tâm như sau: “Nơi tận sâu thẳm của lương tâm, con người khám phá ra một lề luật không do chính mình đặt ra nhưng lại phải tuân theo, và tiếng nói của luật lương tâm luôn luôn kêu gọi con người phải sống yêu thương và thi hành điều thiện cũng như tránh xa điều ác. Trong tâm hồn con người, tiếng nói ấy luôn vọng lên đúng lúc: hãy làm điều này, hãy tránh điều kia. Thiên Chúa đã khắc ghi sẵn trong tâm hồn con người một lề luật, phẩm giá con người có được nhờ tuân giữ lề luật ấy và con người cũng sẽ bị xét xử theo lề luật ấy. Lương tâm là nơi thẳm sâu thầm kín, là cung thánh của lòng người, nơi đây chỉ còn một mình con người với Thiên Chúa, Đấng đang lên tiếng trong thâm tâm con người. Nhờ trung thành nghe theo lương tâm, các Kitô hữu liên kết với mọi người để cùng tìm kiếm chân lý và giải quyết trong chân lý những vấn đề luân lý được đặt ra trong đời sống cá nhân cũng như trong giao tiếp xã hội.” (Vui mừng và Hy vọng, số 16).

Xin quý Thầy Cô dạy dỗ và huấn luyện cho các em biết sống theo lương tâm để trở thành muối men tốt trong xã hội. Chớ gì quý Thầy Cô Giáo Công giáo được nhận biết và cảm phục như những người sống và giáo dục các sinh viên, học sinh có lương tâm ngay thẳng, có tinh thần trách nhiệm và tôn trọng sự sống. Đây không đơn giản chỉ là danh dự của người Công giáo, nhưng là đòi buộc của đức bác ái đối với tha nhân và lòng tôn kính đối với Thiên Chúa là Đấng tạo dựng và ban sự sống cho muôn loài vì Tình Yêu. Xem thường luật lệ giao thông, điều khiển phương tiện giao thông cách tuỳ tiện có thể gây tổn thương đến sự sống con người, mà “sự sống con người vốn dĩ là thánh thiêng, nghĩa là thuộc về Thiên Chúa, là sỡ hữu của Thiên Chúa… chỉ có Người mới có thể lấy lại” (Giáo lý Hội Thánh Công Giáo cho người trẻ, số 378).

Tôi mới đọc trên mạng một câu chuyện có tựa đề “Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân?”. Câu chuyện kể về một anh lái xe, vì xe hỏng nên xuống lấy hai hòn đá chặn hai bánh sau để sửa xe. Sửa xe xong, anh lên xe, để lại hai hòn đá trên đường. Mặc dù được một cụ già nhắc bảo, anh vẫn rồ máy cho xe chạy. Đến trạm kiểm soát, anh thấy mất ví tiền, trong đó có giấy phép lái xe. Trở lại chỗ sửa xe để tìm, anh không thấy ví tiền, nhưng thấy một mảnh giấy yêu cầu anh vác hòn đá lên đồi để tìm ví tiền. Theo hướng chỉ dẫn, anh lên tới một nấm mộ, trên đó đặt ví tiền và một tờ giấy. Giấy phép lái xe và tiền đầy đủ không thiếu một đồng. Còn tờ giấy thì viết như sau: “Cái ví này là do tôi nhặt được… Đây là mộ của con trai tôi. Hai năm trước, vào một đêm, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý: “Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”. Nhờ nhiệt tâm giáo dục của quý Thầy Cô, những câu chuyện tương tự chắc sẽ không xảy ra.

Cầu chúc quý Thầy Cô tràn đầy niềm vui, nhất là trong Ngày Nhà Giáo. Xin Đức Mẹ gìn giữ, che chở quý Thầy Cô và gia đình. Thân ái chào quý Thầy Cô và xin quý Thầy Cô chuyển đến quý Thầy Cô Giáo đồng nghiệp không Công giáo lời chào thân ái và quí trọng của tôi.

Ngày 17 tháng 11 năm 2014

Giuse Đinh Đức Đạo

Giám mục Phụ tá Gp Xuân Lộc

Chủ tịch Ủy Ban Giáo dục Công Giáo

Công an đánh liệt 2 chân nghi can, nhưng không bị truy tố

Công an đánh liệt 2 chân nghi can, nhưng không bị truy tố

Nguoi-viet.com

KONTUM (NV) .- Dù xác nhận đã đánh một nghi can đến liệt cả hai chân, hai ông Công an huyện Ngọc Hồi tỉnh Kontum chỉ bị đề nghị “cho ra quân trước thời hạn” thay vì truy tố hình sự.

Nguyễn Văn Anh Tuấn bị Công an đánh liệt hai chân, được dìu ra từ phòng xử án. (Hình: Người Lao Động)

Theo báo Người Lao Động hôm Thứ Ba 18/11/2014, công an tỉnh Kontum xác nhận có hai công an tham gia đánh nghi can Nguyễn Văn Anh Tuấn, 21 tuổi, khi anh này bị giam giữ tại nhà tạm giam của Công an  huyện Ngọc Hồi “dẫn đến liệt hai chân”. Tuấn bị cáo buộc tội “Cố ý gây thương tích” và “trộm cắp tài sản”.

Theo công an tỉnh Kon Tum được tờ Người Lao Động thuật lại, ngày 9-6-2014, “Tuấn đến công an huyện Ngọc Hồi đầu thú và bị bắt tạm giam để phục vụ cho công tác điều tra. Đến ngày 14-6-2014, các chiến sĩ đội Thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp đưa Tuấn ra cắt tóc để đảm bảo vệ sinh theo quy định của nhà tạm giữ nhưng Tuấn không chịu và dọa “nếu cứ cắt tóc thì Tuấn sẽ bị liệt chân”.

“Đêm 14-6-2014, hai chiến sĩ công an là Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến (công tác tại đội Thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp công an huyện Ngọc Hồi), trong quá trình kiểm tra Nhà tạm giữ công an huyện Ngọc Hồi phát hiện Anh Tuấn vi phạm nội quy nhà tạm giữ. Sẵn có thành kiến từ trước, lại cho rằng Tuấn cố ý khiêu khích nên cả hai người đã tát 4 lần vào má trái và đá vào đùi trái của Tuấn.” Phía công an Kontum chỉ nhìn nhận có vậy.

Chỉ “tát 4 lần vào má trái và đá vào đùi trái” mà Nguyễn Văn Anh Tuấn liệt cả hai chân? Bà Nguyễn Thị Diện, mẹ đẻ của Tuấn cho biết trên tờ Người Lao Động là “trong lúc chăm sóc Tuấn tại bệnh viện Đa khoa tỉnh Kon Tum, Tuấn có viết ra giấy, kể lại từ ngày 11 và 12-6-2014 đã bị công an đánh liên tục.”

Nói khác, hai Công an (không thấy nói cấp bậc) Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến đã sử dụng nhục hình với Nguyễn Văn Anh Tuấn chứ không phải là chuyện ngứa mắt vì chuyện cắt tóc theo cách chạy tội của công an tỉnh Kontum cho thuộc cấp ở huyện Ngọc Hồi.

Theo tờ Người Lao Động “Giấy ra vào viện của Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kon Tum thể hiện Tuấn nhập viện ngày 15-6-2014 trong tình trạng đau đầu nhiều, không đi lại được và đau họng, đau cổ, khó nuốt, đau hai chi dưới…”

Tuy bị hai tên công an tra tấn, nhục hình đến liệt hai chân, ngày 11/11/2014, Nguyễn Văn Anh Tuấn vẫn bị lôi ra tòa án huyện Ngọc Hồi và bị kêu án 4 năm tù giam theo hai tội danh “Cố ý gây thương tích” và “Trộm cắp tài sản”.

Vì Nguyễn Văn Anh Tuấn không thể đi lại trong tại tạm giam, công an huyện Ngọc Hồi “cũng đã hai lần mời bà Diện đến cho bảo lãnh cho Tuấn về chữa trị nhưng bà Diện từ chối, yêu cầu làm rõ nguyên nhân”, nguồn tin trên kể.

Tờ Người Lao Động thuật lời ông đại tá Lê Văn Minh, Trưởng Công an huyện Ngọc Hồi, cho biết “liên quan đến sự việc này, công an huyện đã kỷ luật, buộc ra quân trước thời hạn 2 chiến sĩ Hoàng Văn Tuấn, Nguyễn Văn Tiến vì lý do nhậu nhẹt, vi phạm nội quy nhà tạm giữ, không có trách nhiệm mà vào phòng giam.”

Theo luật hình sự CSVN, tra tấn nhục hình nghi can, theo điều 298, thì bị phạt tù từ 6 tháng đến 12 năm. Nếu chỉ bị truy tố theo điều 104 là “Tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác” thì bị phạt tù từ 6 tháng đến 15 năm. Cách giải quyết vụ việc của công an tỉnh Kontum theo đúng chính sách nặng với dân, nhẹ với đồng đảng.

Từ đầu năm 2014 đến nay, ít nhất đã có 20 người dân chết vì bị công an tra tấn nhục hình, ép cung đến chết khi vừa mới bị tạm giam để điều tra một vài giờ tới một vài ngày. Trong số này, có 7 người dân bị vu cho là “tự tử” dù trên thi thể của họ đầy dấu vết tra tấn đòn vọt.

Ngày 6/11/2014, có 25 tổ chức Xã Hội Dân Sự độc lập tại Việt Nam ký tên chung trong một bản tuyên bố lên án Công an bạo hành. (TN)

Máy bay ‘suýt va nhau’ khi cất cánh

Máy bay ‘suýt va nhau’ khi cất cánh

Vietnam Airlines nói chiếc trực thăng quân sự đã cắt ngang mũi máy bay của hãng này ở khoảng cách chỉ 60m

Một trực thăng quân sự đã suýt va chạm với một máy bay dân sự của Vietnam Airlines trên vùng trời sân bay quốc tế Tân Sơn Nhất, giới chức Việt Nam cho biết.

Thông tin trên được Cục trưởng Cục Hàng không Việt Nam xác nhận với BBC qua điện thoại hôm 20/11.

“Chúng tôi đang phối hợp với bên quân sự để điều tra và xác minh cụ thể”, ông Lại Xuân Thanh nói.

“Mức độ nguy hiểm của vụ việc cũng đang được đánh giá”.

Sự việc xảy ra ngày 29/10, nhưng báo cáo về vụ việc chỉ mới được Tổng Công ty Quản lý bay Việt Nam gửi cho Cục Hàng không Việt Nam hôm 18/11.

Lỗi do ai?

Trong tin đăng ngày 20/11, báo Tuổi Trẻ dẫn báo cáo của Tổng Công ty Quản lý bay Việt Nam (VATM) cho biết lúc 11h41 ngày 29/10, một chiếc Airbus A231 của Vietnam Airlines nhận lệnh cất cánh ở đường cất hạ cánh 25R từ bộ phận kiểm soát không lưu của sân bay Tân Sơn Nhất.

Chỉ 9 giây sau đó, một chiếc trực thăng Mi172/423 cũng được bộ phận chỉ huy bay quân sự ra lệnh cất cánh.

Khi máy bay của Vietnam Airlines đang ở độ cao khoảng 152m thì chiếc trực thăng quân sự ‘cắt ngang phía trước’, ở khoảng cách chỉ khoảng 60m, theo thông tin từ Vietnam Airlines do Tuổi Trẻ dẫn lại.

Ông Thanh nói với BBC rằng các thông tin ban đầu cho thấy đây có thể là sai sót trong phối hợp điều hành.

“Cụ thể lỗi của ai của ai thì vẫn cần phối hợp với bên quân sự để làm rõ”, ông cho biết thêm.

Tuy nhiên trong cuộc phỏng vấn với báo Tuổi Trẻ hôm 19/11, ông Đỗ Quang Việt, Cục phó Cục Hàng không Việt Nam, cho rằng sự cố là do lỗi của kiểm soát viên không lưu quân sự.

“Nếu muốn để máy bay cắt ngang đường hạ cánh, phía quân sự phải thông báo trước với phía kiểm soát viên dân sự rồi mới được thực hiện”, ông này nói.

“Trong trường hợp này phía quân sự đã không báo trước cho kiểm soát viên không lưu dân sự nên đã để xảy ra sự cố trên”.

Tuyển ‘toàn con cháu’

“Sở dĩ nguồn nhân lực của hàng không Việt Nam kém là do các tổng công ty quản lý cảng, quản lý bay … nhận vào toàn con cháu nên không nói được

Bộ trưởng Giao thông Vận tải Việt Nam Đinh La Thăng”

Đây không phải là vụ việc duy nhất bị cho là liên quan đến chất lượng kiểm soát viên không lưu trong thời gian gần đây.

Trong một sự cố tương tự hôm 27/6, hai máy bay dân sự của Jetstar Pacific đã suýt va chạm với máy bay của Vietnam Airlines tại sân bay Đà Nẵng.

Kết quả điều tra được truyền thông trong nước dẫn lại sau đó cho biết kiểm soát viên không lưu chịu trách nhiệm điều hành hai máy bay không có giấy phép và đang thực tập. Kíp trực đài kiểm soát không lưu tại sân bay Đà Nẵng cũng thiếu người so với quy định.

Cục Hàng không Việt Nam ngày 11/7 đã đình chỉ các nhân viên liên quan đến sự cố và thu hồi giấy phép của trưởng kíp trực. Giám đốc Tổng công ty Quản lý bay miền Trung cũng bị đình chỉ công tác để điều tra.

Hồi giữa tháng 11, các báo trong nước dẫn lời ông Đinh Việt Thắng, Tổng giám đốc VATM nói các nhân viên không lưu trong nước “có tỷ lệ tay nghề trung bình và yếu chiếm khoảng 40%”.

“Nhận thức trách nhiệm nghề nghiệp của một bộ phận KSVKL còn hạn chế, chưa thấy hết được tầm quan trọng, sự sống còn của đơn vị trong việc đảm bảo an toàn”, ông nói.

Bộ trưởng Giao thông Vận tải Đinh La Thăng cũng được truyền thông Việt Nam dẫn lời nói tại một buổi làm việc về nâng cao chất lượng, an toàn bay gần đây rằng “sở dĩ nguồn nhân lực của hàng không Việt Nam kém là do các tổng công ty quản lý cảng, quản lý bay … nhận vào toàn con cháu nên không nói được”.

SỨ ĐIỆP CỦA NGÔI MỘ ĐÁ

SỨ ĐIỆP CỦA NGÔI MỘ ĐÁ

GM Giuse Vũ Văn Thiên

Có ai trong chúng ta mà đã không hơn một lần đến viếng người thân và đã trầm ngâm bên ngôi mộ.  Có biết bao hình thức khác nhau của ngôi mộ: một đá, mộ xây, mộ xi măng, mộ đất.  Mỗi ngôi mộ thường chỉ được ghi vài dòng chữ đơn sơ nói lên tên, tuổi ngày sinh và ngày mất của người nằm bên dưới ba tấc đất.  Dừng chân suy tư bên những ngôi mộ, có lẽ mỗi người chúng ta đã tự hỏi: phải chăng cuộc đời con người, đã có thời huy hoàng là thế, mà nay chỉ còn lại ngôi mộ lanh lẽo với vài dòng chữ đó thôi sao?

Không!  Ngôi mộ không chỉ là nấm đất vô hồn.  Đó là nơi an nghỉ của một con người, một cuộc đời. Nằm dưới ngôi mộ là cả một lịch sử đời người với những tháng ngày vinh quang xen lẫn với ô nhục; với những giọt nước mắt và những nụ cười; với một thời yêu thương và một thuở giận hờn… nói tóm lại, dưới ngôi mộ là cả một chặng đường của một con người có Thiên Chúa luôn đồng hành.  Vì vậy, ngôi mộ đá có biết bao điều nói với chúng ta:

1- Điều thứ nhất ngôi mộ đá nói với chúng ta: cuộc đời này thật mỏng manh quá đỗi.  Như bông hoa phù dung sớm nở tối tàn, cuộc đời thật ngắn ngủi.  Mới ngày nào còn cắp sách đến trường, hôm nay đã lên ông lên bà, rồi già lão, bệnh tật, rồi chấm dứt cuộc đời.  Khi nghĩ về cuộc đời quá ngắn ngủi như thế, xin đừng mưu mô tính toán mà làm gì.  Xin đừng chia rẽ và giận ghét làm chi.  Cuộc đời này ngắn lắm, tiền bạc trên thế gian này nhiều lắm, bàn tay ta có tham mấy cũng chẳng vơ vét hết được.  Rồi đến lúc bàn tay xuôi xuống, lạnh cóng, cô đơn, chẳng nắm giữ được gì.

2- Điều thứ hai ngôi mộ đá nói với chúng ta: đây chỉ là một điểm dừng.  Những ngôi mộ đá không nằm yên bất động mãi mãi.  Cũng như cuộc đời này chỉ là cõi tạm, là quán trọ, ngôi mộ chỉ là một chỗ dừng chân.  Thân xác con người được an táng trong lòng đất như hạt giống được gieo xuống.  Hạt ấy bị mục nát, nhưng đó là điều cần thiết để mọc lên một cây mới.  Sẽ có ngày Thiên Chúa mở tung các ngôi mộ.  Sẽ có ngày Ngài cất tấm khăn tang bao trùm thế giới.  Khi ý thức ngôi mộ chỉ là nơi dừng chân, chúng ta được yên ủi, vì chúng ta không mãi mãi mất những người thân, nhưng họ đang an giấc trong bụi đất, chờ ngày phục sinh.  Chính vì vậy, một số nghĩa trang công giáo được gọi là “nhà chờ”, một số phòng chứa hài cốt được gọi là “phòng đợi.”  Đây chính là nơi chờ đợi đến ngày ra trình diện trước nhan Chúa và để gặp gỡ Ngài.

3- Điều thứ ba ngôi mộ đá nhắc nhở chúng ta về một ngôi mộ trống: sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần -Tin Mừng Thánh Gioan kể lại – Maria Mađalêna ra mồ từ sáng sớm và bà thấy ngôi mộ trống. Ngôi mộ ấy là mộ của Đức Giêsu.  Ngài đã được an táng ba ngày trước và nay không còn ở đó nữa. Đức Giêsu đã chiến thắng tử thần.  Thân xác Người không bị hư nát trong mồ.  Thiên Chúa đã cho Người sống lại vinh quang.  Cùng với Người, những ai tin vào Người cũng sẽ được sống lại như vậy “ai tin Ta sẽ được sống muôn đời” (Ga 6, 47). Như vậy, ngôi mộ nhắc nhở chúng ta về biến cố Đức Giêsu phục sinh và đồng thời nhắc chúng ta rằng những người đang an nghỉ nơi đây sẽ được sống lại. Người lành được sống lại để hưởng vinh quang; kẻ dữ được sống lại để lĩnh án phạt đời đời.

Như vậy, khi dừng chân suy niệm bên mộ người thân, chúng ta hãy lắng nghe điều được phát biểu qua những nấm mộ tưởng chừng như vô tri vô giác và lạnh băng ấy.  Suy nghĩ về cuộc đời, về linh hồn, về sự chết cũng giúp chúng ta hãy cố gắng sống hoàn thiện hơn.

GM Giuse Vũ Văn Thiên

suyniemhangngay1 & Anh chị Thụ Mai gởi

Những Đồi Hoa Sim – thơ Hữu Loan & Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng -thơ Phạm Thiên Thư & Ai Nhớ Chăng ai Duy Quang

Những Đồi Hoa Sim – thơ Hữu Loan

httpv://www.youtube.com/watch?v=snN2v0vC1Sc&list=PLNBxCTIUVE70WqqxZNJrO3-7La8kXmWHY&index=8

Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng -thơ Phạm Thiên Thư

httpv://www.youtube.com/watch?v=WfdAeIuDGaI&list=PLNBxCTIUVE70WqqxZNJrO3-7La8kXmWHY&index=19

Ai Nhớ Chăng ai Duy Quang

httpv://www.youtube.com/watch?v=AjHdVamMH9s

Nguyễn Công Khế: Tự do báo chí, không còn cách nào khác

Nguyễn Công Khế: Tự do báo chí, không còn cách nào khác

Mặc Lâm, RFA
2014-11-19

vml11192014.mp3

nguyencongkhe-305.jpg

Nhà báo Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên.

Courtesy of Thanh Nien online

Nhà báo Nguyễn Công Khế trả lời RFA về sinh hoạt báo chí ở VN

Báo International New York Times trong số ra ngày hôm nay 19/11 có đăng một bài viết của nhà báo Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên viết về vấn đề tự do báo chí tại Việt Nam.

Bài báo này xuất hiện vào lúc Quốc hội Việt Nam chất vấn Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và các bộ trưởng mở ra một góc tối của tự do báo chí tại Việt Nam cần phải được Quốc hội và người đứng đầu chính phủ có thái độ dứt khoát vì tính chất quan trọng khó chối cãi của nó.

Biên tập viên Mặc Lâm của Đài Á Châu Tự Do phỏng vấn tác giả bài báo, nguyên Tổng biên tập báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế, về bài viết này.

Sự cấm đoán trong làng báo VN

Mặc Lâm: Thưa ông, là một nhà truyền thông có bề dày và kinh nghiệm trong bối cảnh xã hội Việt Nam chưa quen thuôc với tự do báo chí, ông đã mang kinh nghiệm khó khăn ấy để viết lên bài báo với tựa đề “Một nền Tự do báo chí cho Việt Nam” nói về sự cấm đoán trong làng báo Việt Nam và đăng trên một tờ báo lớn có lịch sử trong ngành báo chí thế giới là tờ International New York Times. Xin ông cho biết đây có phải là thời điểm thích hợp cho bài báo này hay không?

Nguyễn Công Khế: Cách đây không lâu, khi trả lời chính thức trên báo Thanh Niên và báo Một Thế Giới, tôi đã nói rõ việc này. Chính vì sự cấm đoán và mở rộng các vụ nhạy cảm của các nhà lãnh đạo, nó đã để báo chí đi vào ngõ cụt. Những thông tin cần thiết nhất thì lại không được đến từ những tờ báo chính thống.

Bây giờ với thời đại thông tin này, người ta phải đọc trên mạng, hàng nghìn trang xuất hiện. Hồi trước chúng ta làm báo nhật trình, tức là báo ngày.

Bây giờ không phải là báo ngày nữa mà là báo phút. Do vậy, nếu chúng ta không để cho những tờ báo chính thống do chính phủ kiểm soát ở Việt Nam nói những điều cần thiết và những sự thật thì dứt khoát người ta sẽ đọc các trang mạng và tin đó là sự thật.

 

NguyenCongKhe-NewYorkTimes-300.jpg

Bài viết của ông Nguyễn Công Khế trên báo New York Times số đề ngày 19/11/2014.

Ví dụ như cuốn Đèn Cù của ông Trần Đĩnh chẳng hạn, rồi một số cuốn sách người ta in ra trên mạng ở nước ngoài thì anh đâu có kiểm soát được. Cả một bộ máy chính thống không hề nói lại một câu từ “cải cách ruộng đất” cho đến “bệnh tình của các nhà lãnh đạo” tức là làm cho cả một nền báo chí thụ động. Và từ đó làm cho mất niềm tin của nhân dân đối với chính sách thông tin này.

Nhà báo e ngại, lãnh đạo sợ mất ghế

Mặc Lâm: Với kinh nghiệm của Tổng biên tập một tờ báo lớn khi ông quyết định cho đăng các bài báo có tính đối diện với thời cuộc, đối diện với những vấn đề bị cho là nhạy cảm trong kinh tế xã hội hay chính trị…sau khi bài báo ấy xuất hiện ông có quan sát những hiệu quả mà nó mang tới hay không?

Nguyễn Công Khế: Thời của tụi tôi thì cách đây không lâu đâu –như tôi, Tô Hòa, Võ Như Lanh, Kim Hạnh…. một số Tổng biên tập trước đó. Khi đăng một bản tin chúng tôi nghĩ đến công chúng, đến đất nước mình nhiều hơn là nghĩ đến cá nhân của Tổng biên tập.

Bây giờ, từ các cán bộ nhà nước cho đến các cơ quan báo chí, người ta sợ bị “mất ghế” cho nên người ta không dám dũng cảm để nói lên sự thật mặc dù sự thật đó rất có lợi cho đất nước.

Nghị quyết của đảng, của chính phủ, quốc hội đang đặt vấn đề tham nhũng lên hàng đầu. Thế nhưng khi đặt bút viết chống tham nhũng của các vụ lớn thì các nhà báo rất e ngại, rất sợ, chùn tay. Điều đó làm cho tham nhũng hoành hành và dẫn đến nhiều hệ quả của đất nước.

Vấn đề nợ công, nợ xấu, những vấn đề mà cả đất nước và rất nhiều người dân quan tâm thì không làm được. Tôi nghĩ không phải là các nhà báo kém, thiếu chuyên nghiệp nhưng mà người ta ngại. Lãnh đạo các tờ báo thì sợ “mất ghế. Còn phóng viên thì ngại từ kiểm duyệt.

Tôi nghĩ nền báo chí như thế nó rất có hại, tai hại cho một đất nước đang phát triển. Sự công khai minh bạch của báo chí giúp cho sự phát triển của đất nước rất nhiều.

Lãnh đạo các tờ báo thì sợ “mất ghế. Còn phóng viên thì ngại từ kiểm duyệt. Tôi nghĩ nền báo chí như thế nó rất có hại, tai hại cho một đất nước đang phát triển.

Nguyễn Công Khế

Sa đà vào những chuyện vặt vãnh

Mặc Lâm: Theo nhận xét chung của chúng tôi thì ngày nay nhiều tờ báo dám xâm nhập vùng cấm, vùng nhạy cảm hơn mặc dù chấp nhận sau đó bài báo có thể bị gỡ xuống và Tổng biên tập có thể bị mất chức. Tuy nhiên các hiện tượng đó không nhiều. Theo ông những hoạt động ngoài lề này phải chăng là chủ trương của nhà nước mở một chút cửa để không khí tràn vào xóa bớt sư ngộp thở của tự do báo chí nhưng vẫn chưa đủ không khí cho một lá phổi lành mạnh. Theo ông nếu nhà nước mở hẳn cánh cửa này thì sự lợi hại ra sao?

Nguyễn Công Khế: Tôi nghĩ nhà nước mở ra chỉ có lợi hơn chứ không có hại. Bây giờ như VTV đang bàn đến vấn đề Công Phượng, nói về lý lịch của Công Phượng. Đó chỉ là một việc rất nhỏ thôi. Công Phượng với các hồ sơ của Tư pháp ở xã, phường vùng nông thôn Việt Nam rất lơ mơ. Vấn đề tuổi Công Phượng 19 hay 21 thì có gì thiết yếu đâu mà người ta lại ầm ầm trên đài. Những vụ lớn, những vụ tham nhũng, những vấn đề nhức nhối của đất nước thì không.

Việt Nam chúng ta sống phụ thuộc vào cái gì? Lao động rẻ, công nhân rẻ, tài nguyên thô và chúng ta sử dụng vốn ODA rất không hiệu quả. Tất cả những vấn đề nhức nhối thì báo chí ít đề cập đến.

Còn không thì báo chí sẽ phạn ra hai con đường. Một là các trang lá cải sẽ đăng cô đào này, bữa nay mặc cái áo này, bữa nay hở cái vòng một, vòng hai; Rồi người ta đi quá đà để khai thác, để câu view, tìm bạn đọc. Còn những vấn đề chính thì lại không đề cập. Đó là cái tai hại chứ.

Tôi nghĩ một chính quyền mạnh, một chính phủ mạnh thì cần một nền báo chí minh bạch, một nền thông tin minh bạch.

Mặc Lâm: Và ông nghĩ chính phủ hiện nay đã đủ mạnh chưa đề tiếp cận các nguồn thông tin minh bạch ấy?

Nguyễn Công Khế: Tôi thấy họ vẫn chưa dám để cho có thông tin nhiều chiều, có các phản biện thuyết phục. Một chính quyền mạnh, tôi nói trước đây-thời của chúng tôi cách đây không lâu như tôi đã nói ở trên- những phản ảnh của chúng tôi về tình hình thực trạng của kinh tế, chính trị, xã hội khi được đưa ra mà hơi gay gắt và nó gần với sự thật thì tôi nghĩ điều đó thúc đẩy cho xã hội lành mạnh. Nó chả có hại gì cả. Khi mà thông tin minh bạch thì người dân đặt lòng tin vào đất nước họ, vào xã hội nhiều hơn.

Con đường, chính sách minh bạch thông tin và tự do báo chí trước sau gì nó cũng đến và dứt khoát mình phải làm thôi. Không có cách nào khác, không có lựa chọn nào khác.

Nguyễn Công Khế

Thời của Minh bạch, Tự do sẽ đến

Mặc Lâm: Phải nói đây là một chủ đề rất gay gắt trong chính trường Việt Nam hiện nay. Ông là một đảng viên kỳ cựu, đã có những cống hiến nhất định cho đất nước, cho Đảng Cộng sản Việt Nam và hơn nữa cho ngành báo chí với tư cách một Tổng biên tập…khi ông đưa những nhận xét này trên một tờ báo lớn của thế giới ông có lo ngại sẽ có những động thái nào đó từ chính quyền gây khó khăn cho ông hay không?

Nguyễn Công Khế: Tôi trả lời báo trong nước còn mạnh hơn báo này nhiều. Anh phải đọc lại bài “Tôi đã bị trả giá nhiều lần” và “Dân thường không có quyền tham nhũng”. Trong các bài đó tôi nói mạnh hơn bài này rất nhiều. Tôi nói chủ yếu về chính sách thông tin của nhà nước hiện nay.

Mặc Lâm: Nhưng đó là những bài báo trong nước nhưng bây giờ thì ông công khai trên diễn đàn báo chí quốc tế và do đó nhà nước sẽ để ý hơn và có biện pháp khác hơn? Nó có thể phát sinh hai vấn đề, một là phản ứng tích cực có nghĩa là họ sẽ thay đổi theo đề nghị của ông hai là họ tiêu cực trong thái độ phủ nhận và chống đối. Giữa hai thái độ đó ông hy vọng nó diễn ra theo chiều hướng nào?

Nguyễn Công Khế: Tôi nghĩ nó sẽ diễn ra chiều hướng tích cực. Tôi đặt vấn đề trong nước rồi. Tôi có cảm giác là người ta đồng tình với tôi nhiều hơn. Tuy người ta chưa sửa được nhưng tôi nghĩ phần đồng tình nhiều, rất nhiều.

Tôi nghĩ con đường, chính sách minh bạch thông tin và tự do báo chí trước sau gì nó cũng đến và dứt khoát mình phải làm thôi. Không có cách nào khác, không có lựa chọn nào khác.

Mặc Lâm: Xin cám ơn ông.

Bùi Văn Phú: Tín nhiệm hay không?

Bùi Văn Phú: Tín nhiệm hay không?

Bùi Văn Phú

18-11-2014

Quốc hội Việt Nam tuần qua đã bỏ phiếu tín nhiệm lãnh đạo. Sau nhiều ngày bàn luận và chất vấn, 484 đại biểu đã đánh giá việc làm của 50 lãnh đạo từ Chủ tịch nước, Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội đến các bộ trưởng, thủ trưởng ban ngành.

Phiếu đánh giá có 3 chọn lựa: “tín nhiệm cao”, “tín nhiệm” và “tín nhiệm thấp”. Các đại biểu không có lựa chọn “không tín nhiệm” dành cho bất cứ lãnh đạo nào.

Kết quả, tất cả các lãnh đạo cao cấp đều nhận được đại đa số phiếu “tín nhiệm cao” hay “tín nhiệm” của các đại biểu.

Chủ tịch Nước Trương Tấn Sang đạt 380 phiếu tín nhiệm cao (78.51%) và 84 tín nhiệm (17.36%) trên tổng số 484 phiếu, tức 95.87% tín nhiệm cao và tín nhiệm cộng lại. Năm ngoái ông được tổng cộng 94.3%.

Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng đạt 340 (70.25%) và 93 (19.21%), tổng cộng 89.46%. Năm ngoái ông được 94.92%.

Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đạt 320 (66.12%) và 96 (19.83%), tổng cộng 85.95%. Năm ngoái ông được 67.48%.

Ông Dũng có tiến bộ nhiều nhất so với năm ngoái và cả ba người đứng đầu nước năm nay đều đạt trên 85% tín nhiệm từ đại biểu quốc hội.

Trong kỳ bỏ phiếu này, một số quan chức bị nhiều phiếu “tín nhiệm thấp” là bộ trưởng y tế Nguyễn Thị Kim Tiến với 192 phiếu tức 40%, bộ trưởng giáo dục Phạm Vũ Luận với 149 phiếu tức 31%.

Bà Tiến trong năm qua bị chỉ trích vì vụ việc thuốc tiêm chủng gây tử vong cho nhiều thiếu nhi. Ông Luận bị điểm xấu liên quan đến xuất bản sách giáo khoa, bằng cấp và tiến sĩ giấy trong ngành giáo dục. Tuy nhiên hai vị vẫn không từ chức.

Nhìn vào số phiếu, với mức tín nhiệm thấp là 40% và 31% thì bà Tiến và ông Luận vẫn còn được tín nhiệm cao và tín nhiệm ở mức 60% và 69%.

Như thế dù có dư luận bức xúc muốn họ từ chức thì không lãnh đạo nào làm thế vì quốc hội toàn là người của đảng. Đảng bố trí nhân sự lãnh đạo, cả quốc hội là người của đảng vẫn đồng ý tín nhiệm thì tại sao họ lại phải từ chức.

Nhìn chung, trừ một vài quan chức như bà Tiến hay ông Luận, còn lại 50 lãnh đạo các bộ, ban ngành đều được quốc hội tín nhiệm trên 70%. Một con số mơ ước cho lãnh đạo các quốc gia tự do dân chủ trên thế giới.

Vấn đề đặt ra là mức tín nhiệm các đại biểu dành cho lãnh đạo Việt Nam có phản ánh được lòng dân hay không?

Tổ chức chính trị và lãnh đạo nhà nước tại Việt Nam là cơ chế độc đảng. Đảng Cộng sản Việt Nam nắm quyền cai trị đất nước, như ghi trong Điều 4 Hiến pháp.

Các ứng viên đại biểu quốc hội phải được cơ sở ngoại vi của Đảng Cộng sản là Mặt trận Tổ quốc đề cử. Rất ít người dám tự ứng cử vì làm thế sẽ bị sách nhiễu, trấn áp. Có hai ứng viên độc lập là luật sư Lê Quốc Quân và tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã rơi vào trường hợp như thế. Vì tự ra ứng cử và tham gia những hoạt động dân chủ, ông Vũ đã bị kết án nhiều năm tù và nay phải sống lưu vong ở Mỹ. Luật sư Quân hiện bị tù vì trốn thuế.

Lần bầu quốc hội mới nhất là năm 2011 có gần 900 ứng viên được Mặt trận Tổ quốc chấp thuận để tranh 500 ghế đại biểu.

Như thế, đại biểu quốc hội chỉ phản ánh ý của đảng viên Đảng Cộng sản. Việc bỏ phiếu tín nhiệm cao thấp cũng là vì quyền lợi của đảng và các phe nhóm trong đảng.

Trong các chế độ tự do dân chủ, như ở Thái Lan, Nhật, Ấn Độ hay ở Anh quốc, nếu thủ tướng, cũng là người đứng đầu một đảng, thấy không còn được sự ủng hộ trong quốc hội thì sẽ tuyên bố giải tán quốc hội để dân bầu chọn lại.

Khi đó, các đảng sẽ vận động cử tri để họ chọn người của đảng mình vào quốc hội. Đảng nào chiếm được đa số đại biểu sẽ chọn người làm thủ tướng để lãnh đạo đất nước.

Tại Hoa Kỳ, một nước theo chế độ tổng thống, đầu tháng này đã có bầu giữa nhiệm kỳ tổng thống. Hôm 4/11 cử tri Mỹ đã bầu chọn 36 trong tổng số 100 thượng nghị sĩ và toàn thể 435 hạ nghị sĩ ở cấp liên bang và hàng nghìn dân cử các cấp khác.

Thăm dò dư luận của Viện Gallup vào cuối tháng 10 cho thấy số người ủng hộ Tổng thống Barack Obama là 42%, số không ủng hộ là 53%.

Sự bất đồng của dân Mỹ đối với các chính sách của Tổng thống Obama phản ánh qua kết quả bầu cử vừa rồi.

Tại hạ viện, cộng hòa vẫn chiếm đa số và tăng lên đến 243/435. Tại thượng viện, cộng hòa đạt 52/100 giành luôn đa số đang do đảng dân chủ nắm giữ.

Trong hai năm tới, tổng thống và quốc hội sẽ phải làm việc sao cho được lòng dân. Nếu không những lá phiếu của cử tri lại làm thay đổi chính trường Mỹ trong kỳ bầu chọn năm 2016.

Sinh hoạt chính trị ở Nam Triều Tiên, Indonesia, Mexico, Philippines cũng thế, tổng thống và quốc hội được dân bầu lên qua các kỳ bầu cử với ứng viên của nhiều đảng.

Tại những quốc gia tự do dân chủ, tiếng nói của dân được phản ánh trong các cơ quan quyền lực cao nhất của nhà nước.

Ở Việt Nam chưa có bầu cử đa đảng và quyền tự do phát biểu quan điểm chính trị còn bị đe dọa bởi những bản án tù.

Đơn giản nếu có ai thực hiện thăm dò ý kiến mức tín nhiệm của dân với lãnh đạo thì sẽ vào tù ngay. Năm ngoái, dịp quốc hội bỏ phiếu tín nhiệm lần đầu tiên, nhà báo tự do Trương Duy Nhất đưa ra thăm dó ý kiến đánh giá lãnh đạo, trong đó có cả lựa chọn “không tín nhiệm”. Sau đó ông bị bắt giam và đầu năm nay bị kết án 2 năm tù vì “lợi dụng tự do dân chủ để xâm phạm quyền lợi nhà nước” theo điều 258 luật hình sự.

Năm 2000, báo Tuổi Trẻ Xuân công bố một thăm dò dư luận xem ai là người được ái mộ. Kết quả Chủ tịch Hồ Chí Minh được điểm cao nhất, kế đến là Tướng Võ Nguyên Giáp, rồi đến Tổng thống Bill Clinton, Thủ tướng đương nhiệm Phan Văn Khải. Hệ lụy của việc thăm dò này là số báo xuân bị thu hồi và tổng biên tập bị kỷ luật.

Vì thế kết quả bỏ phiếu tín nhiệm lãnh đạo của quốc hội Việt Nam tuần qua chỉ là hình thức để cho có vẻ dân chủ, chứng tỏ lãnh đạo có ít nhiều trách nhiệm với dân.

Trên thực tế, hiện nay người dân Việt vẫn chưa có quyền định đoạt tương lai chính trị của đất nước và thay đổi lãnh đạo quốc gia qua các cuộc bầu cử tự do, đa đảng.

Lãnh đạo có được tín nhiệm hay không, tất cả đều là sự sắp xếp trong nội bộ Đảng Cộng sản Việt Nam, của Bộ Chính trị và hai triệu đảng viên. Hơn 80 triệu người dân vẫn đứng bên ngoài.

© 2014 Buivanphu