Chuyện những chiếc cầu treo ở Tây Bắc

Chuyện những chiếc cầu treo ở Tây Bắc

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam
2014-07-23

07232014-suspen-bridg-in-nvn.mp3

Cầu treo hiện đại ở Điện Biên

Cầu treo hiện đại ở Điện Biên

RFA

Với những người dân vùng cao mạn Tây Bắc, những chiếc cầu treo luôn là một thứ gì đó vừa gần gũi, quen thuộc lại vừa mang tính huyền nhiệm của một thế giới xa xôi nào đó mà Thượng Đế đã ban phát cho con người để con người mỗi ngày được đi lại trên đó và con người có thể xích lại gần nhau hơn. Đó là trong tâm thức của những người đồng bào dân tộc thiểu số, còn với những người miền xuôi, những kĩ sư xây dựng, mỗi cây cầu treo luôn tiềm ẩn mối họa và tội ác nào đó mà những đồng bào hồn nhiên, chất phát kia chưa kịp nhìn thấy. Bởi mỗi chiếc cầu treo là một công trình bị rút ruột, bị ăn gian nhiều thứ.

Bị rút ruột quá nhiều

Một kĩ sư xây dựng tên Trúc, đang công tác ở khu vực phía Bắc, chia sẻ: Theo em làm việc với tất cả những chủ đầu tư và nhà nước đều cùng một giuộc hết. Ví dụ như em báo giá đoạn đường này là một trăm ngàn một mét vuông thì phải chiết khấu lại cho bên A mười phần trăm và những thằng cóc cóc ba, bốn phần trăm..

Theo ông Trúc, có thể nói rằng toàn bộ 100% các cây cầu nói chung và đặc biệt là các cây cầu treo ở Việt Nam cũng như ở Tây Bắc đều bị rút ruột ít hoặc nhiều. Mức độ rút ruột tăng dần theo vùng sâu vùng xa bởi ở những nơi hẻo lánh khỉ ho cò gáy này ít có đơn vị giám soát thi công nào lại chịu băng đèo lội suối lên tận thực địa để theo dõi mà đa phần theo dõi theo kiểu sa-lon, ngồi tại văn phòng để gọi điện thoại, lấy hình qua bưu chính hoặc email để báo cáo và ăn chia với đơn vị thi công. Cuối cùng là đơn vị giám soát vô hình trung trở thành cái nơi làm tổn thất thêm một lần nữa chất lượng công trình bởi đơn vị thi công sẽ rút ruột tàn bạo hơn sau khi chung chi cho bên giám sát.

“ Theo em làm việc với tất cả những chủ đầu tư và nhà nước đều cùng một giuộc hết. Ví dụ như em báo giá đoạn đường này là một trăm ngàn một mét vuông thì phải chiết khấu lại cho bên A mười phần trăm và những thằng cóc cóc ba, bốn phần trăm

Một kĩ sư xây dựng tên Trúc”

Và ở những vùng cao vùng sâu như Tây Bắc, thường những cây cầu treo được xây dựng từ nguồn tài trợ nhân đạo của các nước Châu Âu. Chính vì địa hình hiểm trở, xa xôi, hơn nữa những người Châu Âu không thể trực tiếp đến từng địa phương để thi công xây dựng cầu mà chỉ thông qua các cơ quan nhà nước đại diện cấp trung ương, sau đó cấp này rót xuống các địa phương, và mỗi lần kinh phí đi qua tấm lưới lọc các cấp này lại hao đi một phần đáng kể. Khi đến tay nhà thầu thì mười đồng chỉ còn từ ba đến năm đồng, phần nhà thầu lại xơi tái một lần nữa, khoản kinh phí này chỉ còn teo tóp xương bọc da. Chính vì thế, không thể có những chiếc cầu bảo đảm chất lượng tỉ lệ với kinh phí ban đầu của nó.

Cầu treo cổ điển do đồng bào thiểu số tự làm (RFA)

Cầu treo cổ điển do đồng bào thiểu số tự làm (RFA)

Chung qui là mỗi cây cầu treo ở các huyện miền núi ở các tỉnh Tây Bắc sẽ bị rút ruột ít nhất là 50% kinh phí xây dựng bởi nó qua quá nhiều cửa, trong trường hợp cầu treo do nhà nước đầu tư, khoản tiền bị rút ruột sẽ giảm đi một chút nhưng cũng không đáng kể. Nghĩa là bất kì chiếc cầu nào xây dựng đều bị rút ruột, đặc biệt cầu treo cho những vùng có đồng bào thiểu số sinh sống thì việc rút ruột diễn ra tàn bạo hơn bởi không có sự quan sát của người dân, hơn nữa, với bản tính hồn nhiên, tin yêu lẫn nhau, cộng thêm kiến thức ít ỏi, người đồng bào thiểu số dễ dàng bị các đồng loại cán bộ người Kinh qua mặt mà không hề hay biết gì.

Tình trạng sập cầu treo Chu Va 6 ở Lai Châu chỉ là một điển hình có thể nhận biết thông qua hậu quả, trên thực tế, còn rất nhiều cầu treo bị độn gạch hoặc tre trong các mố bê tông chịu lực và nguy cơ sập của nó là hiển nhiên. Nếu chịu khó làm một cuộc khảo sát tất cả mọi cây cầu sẽ nhận ra vấn đề trầm trọng này ngay tức khắc.

Người dân không hay biết gì về tai họa treo trên đầu

Với những đồng bào dân tộc thiểu số, chiếc cầu treo bắc ra thế giới bên ngoài, để khỏi phải lội bộ đường rừng cả ngày để đi ra thị trấn, lên huyện là cả một thiên đường hiện ra trước mắt. Ông Giàng A Khư, một lão làng ở bản Tả Van, thị trấn Sa Pa, Lào Cai, chia sẻ: Từ ngày có cái cầu treo thì già cũng vui lắm, đi ra đi vào thị trấn mua con heo con gà cũng gần hơn. Nuôi nò lớn đ0i ra đi vào thị trấn bán cũng gần hơn… Nhưng rồi già cũng buồn hơn, con gái trong làng đi ra đi vào cây cầu treo và đi theo Tây, theo Trung Quốc, không lo nuôi con heo con gà…
Theo ông Khư, kể từ ngày cây cầu treo Tả Van bắc ngang qua suối, khoản cách từ bản làng ra thị trấn không còn xa xôi vạn dặm như trước đây, bà con hết sức mừng vui, phấn khởi đón mừng cây cầu mới này. Nhưng cũng kể từ ngày cây cầu treo xuất hiện, thế giới cách biệt giữa đời sống người dân bản làng với thế giới bên ngoài quá xa.

Tình trạng sập cầu treo Chu Va 6 ở Lai Châu chỉ là một điển hình có thể nhận biết thông qua hậu quả, trên thực tế, còn rất nhiều cầu treo bị độn gạch hoặc tre trong các mố bê tông chịu lực và nguy cơ sập của nó là hiển nhiên.

Đời sống của những nhà kinh doanh lấn dần vào bản làng, các dịch vụ du lịch mọc ra như nấm nhưng đời sống của bà con chẳng có gì thay đổi, cũng mảnh ruộng bậc thang nhỏ xíu, vài con heo cỏ, vài luống rau lây lất qua ngày. Trẻ con thì đua nhau đi bán các loại hàng lưu niệm, chuyện học hành trong bản vốn dĩ là một cái lỗ hổng, bây giờ lại thêm phần lai căn đủ điều. Hầu hết con gái trong bản đều ước mơ trở thành hướng dẫn viên du lịch vì nghĩ rằng làm hướng dẫn viên du lịch là sung sướng, có cơ hội lấy chồng giàu và bước ra được thế giới bên ngoài.

Trong khi đó, những gia đình bám trụ với nghề nông lại thêm phần bần cùng vì chính sách giữ nguyên trạng đời sống nguyên thủy để phục vụ du lịch, biến những bản làng thành những cái chuồng nguyên thủy chứa những con người nguyên thủy với nếp sống nguyên thủy nhằm tạo hiệu ứng dân tộc học để mà thu hút khách vãng lai. Ông Khư lắc đầu chua chát nói thêm rằng suy cho cùng, chiếc cầu treo qua suối Tả van, đi vào bản Tả Van chỉ đóng vai trò cái cổng của một thảo cầm viên trong mắt khách du lịch mà bước qua khỏi nó, du khách sẽ gặp được một thế giới khác rất ư nguyên thủy và na ná động vật cổ sơ.

Và ông Khư cũng nói thêm rằng có không biết bao nhiêu chiếc cầu treo ở Tây Bắc được xây dựng nhằm phục vụ du lịch và cũng có không biết bao nhiêu chiếc cầu treo ở mạn Tây Bắc ông đang sống đang chứa mầm họa cho đồng loại của ông. Mầm họa bởi chất lượng thi công kém và chủ trương xây dựng thiếu tính nhân văn mà thừa tính thực dụng. Chỉ có những đồng bào thiểu số hồn nhiên và chân chất là tội nghiệp!
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

 

Ông Phạm Quang Nghị thăm Mỹ

Ông Phạm Quang Nghị thăm Mỹ

Thứ năm, 24 tháng 7, 2014

Ông Phạm Quang Nghị đã gặp một số nhân vật trong chính giới Hoa Kỳ như Thượng nghị sỹ John McCain

Tin cho hay ủy viên Bộ Chính trị Đảng CSVN, Bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị đang có chuyến thăm tới Hoa Kỳ bắt đầu từ 21/7.

Ông Nghị bắt đầu chuyến thăm từ thủ đô Washington DC, nơi ông có các cuộc làm việc với Cố vấn cao cấp của Ngoại trưởng John Kerry, Thomas Shannon; Phó Cố vấn an ninh quốc gia phụ trách đối ngoại Tony Blinken; Chủ tịch thường trực Thượng viện Patrick Leahy và Thượng nghị sỹ John McCain.

Ông không gặp được bản thân ngoại trưởng Mỹ, thay vào đó Thứ trưởng Ngoại giao Wendy Sherman đã tới chào và chuyển tới ông lời thăm hỏi của ông Kerry.

Thông tấn xã Việt Nam cho hay trong các cuộc tiếp xúc, Bí thư Hà Nội đã “thông tin về tình hình Việt Nam, chính sách đối ngoại… của Việt Nam; khẳng định Đảng và Nhà nước Việt Nam coi trọng và không ngừng thúc đẩy quan hệ hợp tác với Mỹ trong khuôn khổ Đối tác toàn diện”.

Ông cũng hoan nghênh các nỗ lực “tìm hiểu, nghiên cứu khả năng trao đổi giữa Đảng Cộng sản Việt Nam với các đảng tham chính ở Mỹ trong thời gian tới”.

Hai bên còn đề cập tới tình hình dân chủ, nhân quyền ở Việt Nam.

Về mặt chính thức, trong cương vị Ủy viên Bộ Chính trị và Bí thư Thành ủy, ông Phạm Quang Nghị là đại diện cao cấp của Đảng Cộng sản và không tham gia các thương lượng trực tiếp về chính sách.

Do vậy, chuyến đi Hoa Kỳ của ông được giới chuyên gia nhận định dường như là một cuộc “ra mắt” chính giới Mỹ của nhân vật có thể sẽ còn lên cao sau Đại hội Đảng XII sang năm.

Sau Washington DC, ngày 23/7 ông Nghị đã đi New York và sau đó ông sẽ thăm Chicago.

Tăng quan hệ với Washington

Chuyến đi của ông Phạm Quang Nghị cũng được xem như chỉ dấu của tiến trình xích lại gần Hoa Kỳ của Hà Nội.

Mới 10 tháng trước, ông Nghị còn đi thăm Bắc Kinh, nơi ông ca ngợi quan hệ truyền thống của Việt Nam với Trung Quốc.

Tuy nhiên kể từ đó, các hoạt động mạnh mẽ và đơn phương của Trung Quốc tại Biển Đông, tiêu biểu là sự kiện giàn khoan 981, đã đẩy Việt Nam lại gần quốc gia cựu thù cách một vòng trái đất.

Ông Carlyle Thayer, chuyên gia về Việt Nam tại Canberra, Úc châu, nói với BBC rằng chuyến đi của ông Nghị sẽ cho thấy Washington sẵn sàng tới đâu trong việc hỗ trợ Hà Nội, đặc biệt trong lĩnh vực chủ quyền lãnh thổ.

Nó cũng hé mở rằng trong nội bộ ban lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng sản Việt Nam đã có xu hướng muốn tách khỏi ảnh hưởng Trung Quốc và xích lại với Mỹ, tuy chưa rõ xu thế này mạnh mẽ đến đâu.

Một số chuyên gia, như Edmund Malesky, từ Đại học Duke ở bang North Carolina, Mỹ, cho rằng mong muốn hợp tác với Mỹ đang khá mạnh.

Ông Malesky tuần trước được báo Bưu điện Hoa Nam Buổi sáng dẫn lời nói: “Nhóm những nhà hoạch định chính sách muốn thúc đẩy quan hệ với phương Tây hiện đang ở thế mạnh”.

Tuy nhiên, Giáo sư Thayer cảnh báo rằng việc Trung Quốc di rời giàn khoan 981 có thể đã làm những người chủ trương thân phương Tây bị động và kế hoạch kiện Bắc Kinh ra tòa trọng tài quốc tế mà phe này ủng hộ có thể bị dừng.

Ngay cả nỗ lực mang vấn đề quan hệ với Trung Quốc ra hội nghị thượng đỉnh Asean tháng tới tại Miến Điện nay cũng có thể bị ảnh hưởng, theo ông Thayer, vì việc rời giàn khoan đã giảm ý nghĩa của công tác này.

 

Máy bay Algeria chở 116 người bị mất tích

Máy bay Algeria chở 116 người bị mất tích

24.07.2014

Một chuyến bay của Hãng hàng không Air Algerie (Algeria) chở theo 116 người bị mất tích trong cuộc hành trình từ Burkina Faso tới thủ đô Algiers của Algeria.

Hãng thông tấn chính thức của Algeria cho hay các nhân viên điều khiển không lưu bị mất liên lạc với chuyến bay chừng 50 phút sau khi phi cơ cất cánh từ thủ đô Ouagadougou của Burkina Faso trong chuyến bay thường kéo dài 4 tiếng.

Các nguồn tin từ Algeria cho hay liên lạc cuối cùng là khi máy bay đi ngang qua miền Bắc Mali.

Phi cơ này do hãng hàng không tư nhân Swiftair của Tây Ban Nha làm chủ.

Một thông cáo của hãng này cho hay trên chuyến bay có 110 hành khách và 6 thành viên phi hành đoàn.

Thông cáo cũng cho hay các chuyên cụ và nhân viên  khẩn cấp đã được điều động để điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với chuyến bay này.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi

Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời, hưởng thọ 68 tuổi
July 23, 2014

Nguoi-viet.com


FOUNTAIN VALLEY, California (NV)
Nghệ sĩ Quỳnh Giao qua đời sáng sớm Thứ Tư, 23 Tháng Bảy, tại nhà riêng ở Fountain Valley, California, sau một thời gian bạo bệnh, hưởng thọ 68 tuổi.

Nhà bình luận Nguyễn Xuân Nghĩa, phu quân của bà, cho nhật báo Người Việt biết.



Cố nghệ sĩ Quỳnh Giao. (Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)

Quỳnh Giao tên thật là Nguyễn Ðoan Trang, Pháp Danh Như Nghiêm, sinh năm 1946 tại làng Vỹ Dạ, Huế, là con gái của nữ danh ca tân nhạc Minh Trang.

Khi mới 5 tuổi, thân phụ của bà qua đời, và người mẹ tái giá với nhạc sĩ Dương Thiệu Tước.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao nổi tiếng ngay từ lúc thiếu thời, từng hát trên đài phát thanh quốc gia Sài Gòn, trong các chương trình của Ban Nhi Ðồng Kiều Hạnh.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao tốt nghiệp thủ khoa lớp dương cầm, và được một nhạc sĩ của Trung Tâm Văn Hóa Pháp, Alliance Française, hướng dẫn về thanh nhạc và opera.

Từ tuổi 15, Quỳnh Giao đã trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, là một trong những ca sĩ quan trọng trong các chương trình của các đài phát thanh Sài Gòn, Quân Ðội và Tiếng Nói Tự Do.

Trong những năm đầu thập niên 1970, Quỳnh Giao cũng với các em gái là Vân Quỳnh, Vân Khanh và Vân Hòa thành lập ban tứ ca Bốn Phương, chuyên hát tại vũ trường Ritz và thu âm cho các trung tâm băng nhạc Jo Marcel, Phạm Mạnh Cương và Premier.

Bà sang Mỹ năm 1975, định cư đầu tiên tại tiểu bang Virginia, đến thập niên 1990 thì chuyển về sống tại California.

Nghệ sĩ Quỳnh Giao cùng với hai ca sĩ Mai Hương và Kim Tước lập ban Tiếng Tơ Ðồng ở hải ngoại và thu được nhiều thành công.

Ngoài ra, bà luôn luôn hỗ trợ các sinh hoạt văn hóa và nghệ thuật trong cộng đồng, và cũng cộng tác với nhiều cơ quan truyền thông Việt ngữ. Nghệ sĩ Quỳnh Giao phụ trách mục Câu Chuyện Âm Nhạc trên nhật báo Người Việt và Người Việt TV trong nhiều năm.

Vài tháng cuối đời, vì sức khỏe yếu, bà không còn viết nữa. Tuy nhiên, chỉ cách đây vài tuần, bà đã viết bài viết – có lẽ là cuối cùng trong đời – về âm nhạc Việt Nam giai đoạn 1954 – 1975, cho số báo đặc biệt kỷ niệm 60 Năm Hiệp Định Geneva, đăng trên Người Việt. (Ð.D.)

 

7 kinh nghiệm kinh doanh thành công của Quốc Việt Foods®

7 kinh nghiệm kinh doanh thành công của Quốc Việt Foods®
July 23, 2014

Nguoi-viet.com

Thiên An/Người Việt

ORANGE, California (NV) – Đầu năm 2002, ông Tuấn Nguyễn quyết định nghiên cứu để sản xuất thực phẩm Việt Nam với phẩm chất cao cho người Việt hải ngoại. Quốc Việt Foods®, công ty đầu tay của ông Tuấn Nguyễn và người thân, nhanh chóng chiếm được thị trường, và ngày một lớn mạnh trong suốt 12 năm hoạt động.

Ông Tuấn Nguyễn và một trong những sản phẩm của công ty. (Hình: Thiên An/Người Việt)

Từ những ngày đầu khi ông Tuấn và vợ, bà Theresa Hương Nguyễn, cặm cụi trong garage, hầm hết nồi phở này sang nồi phở khác nhằm tìm ra công thức nấu hoàn hảo nhất, đến nay, cái tên Quốc Việt Foods® và các sản phẩm cốt thực phẩm của công ty đã phổ biến khắp nơi.

Bắt đầu với ba mặt hàng đầu tiên là Cốt Phở Bò®, Cốt Phở Gà®, và Cốt Bún Bò Huế®, phân phối trong một xưởng rộng chưa đến 900 sq ft, công ty Quốc Việt nay sản xuất hơn 16 loại cốt thực phẩm và hàng chục mặt hàng trà thiên nhiên (organic), cà phê hột/xay, cà phê nước và các loại Cốt Sinh Tố™ trái cây. Hiện nay, xưởng sản xuất của Quốc Việt ở thành phố Orange, rộng hơn 32,000 sq ft và đang trong giai đoạn mở mang lớn hơn.

Giá trị tổng số hàng bán ra ước tính vào khoảng $1 triệu mỗi tháng, sản phẩm Quốc Việt xuất hiện ở tất cả các tiểu bang tại Hoa Kỳ.

Hiện nay, hai hệ thống siêu thị của Mỹ là Costco Wholesales® và Albertsons® cũng đang phân phối hàng Quốc Việt. Riêng trong ngành kinh doanh nhà hàng, hàng của Quốc Việt do hệ thống Sysco® Los Angeles và Riverside bán sỉ. Ngoài thị trường Mỹ, công ty phân phối hàng cho nhiều quốc gia khác như Canada, Anh, Na Uy , Hòa Lan, Thụy Sĩ …

“Công ty Quốc Việt tuy là công ty đầu tay của chúng tôi và tuổi đời còn rất mới so với nhiều công ty khác, nhưng chúng tôi có một tham vọng lớn,” ông Tuấn Nguyễn chia sẻ. “Chúng tôi mong rằng, trong một ngày không xa, ai cũng có thể dễ dàng nấu được những món ẩm thực Việt Nam, và chúng ta sẽ có một thương hiệu mà mọi gia đình Việt hay Mỹ đều biết đến và dùng trong bếp để thưởng thức món Việt bất kỳ khi nào họ muốn.”

Ông Tuấn Nguyễn và bà Theresa Nguyễn, hai sáng lập viên và hiện giữ vai trò điều hành của công ty Quốc Việt.(Hình: Thiên An/Người Việt)

Trò chuyện cùng ông Tuấn và bà Theresa, hai sáng lập viên và hiện giữ vai trò điều hành của công ty Quốc Việt, phóng viên ghi lại một số điều mà hai ông bà cho là căn bản để một doanh nghiệp thành công trong thị trường Hoa Kỳ và thế giới.

1-Phải vững kỹ thuật

“Sự khác biệt của Quốc Việt nằm ở kỹ thuật chuyên môn cao,” ông Tuấn nói. Ngoài bằng cao học về Khoa Học Thực Phẩm (Food Science), bản thân ông có hơn 20 năm kinh nghiệm làm việc cho các công ty thực phẩm tại Hoa Kỳ.

“Những sáng lập viên khác của Quốc Việt cũng là người dày dặn kinh nghiệm trong nghề,” ông Tuấn nói thêm. “Trước khi có hàng bán trên thị trường, Quốc Việt tìm kiếm nhu cầu của thị trường, nghiên cứu và dùng sự hiểu biết về kỹ thuật để tạo ra một sản phẩm hoàn toàn thích hợp với nhu cầu.”

2-Đáp ứng nhu cầu người tiêu dùng

“Công ty Quốc Việt hiểu được nhịp sống ở Mỹ. Giới trẻ ngày nay không có thời gian nấu ăn. Họ chuyên về công việc của họ, và không giỏi nấu ăn như một đầu bếp, như bà, mẹ chúng ta ngày xưa. Mà thức ăn lại là nhu cầu quan trọng trong cuộc sống hằng ngày,” ông Tuấn nói.

Ông kể lại những ngày chưa thành lập công ty Quốc Việt: “Đi chợ thấy các hộp gia vị giúp nấu món Việt Nam toàn nhập từ nước ngoài và mình trong nghề, mình biết rằng mình có thể làm các loại nước súp cô đặc cho các loại phở và bún Việt Nam ngon hơn và an toàn hơn.”

3-Nắm rõ các luật liên quan

Vị giám đốc công ty Quốc Việt nhấn mạnh việc phải nắm rõ các luật lệ trước khi bắt đầu các kế hoạch kinh doanh. “Luật của Mỹ, không thể nói ‘tôi không biết’ là xong. Người kinh doanh phải tìm hiểu thật kỹ hoặc tìm trợ giúp từ giới chuyên môn để không phải gặp các rắc rối về luật pháp về sau này,” ông chia sẻ.

Ông lấy ví dụ: “Tất cả những tên như Cốt Phở Bò®, Cốt Phở Gà® của công ty Quốc Việt đã được đăng ký bản quyền cho các loại nước cốt cô đặc.* Bất kỳ những công ty khác đều không được sử dụng những tên này nếu không có phép. Vì những tên này trở nên phổ biến trong những năm qua do Quốc Việt đã bỏ ra một số tiền rất nhiều để quảng bá. Đây không phải là một danh từ chung hay nhóm từ chung như một số khách hàng nghĩ. Hiện nay, Quốc Việt đã đăng ký bản quyền cho hơn 30 tên sản phẩm của Quốc Việt và một số công ty khác phạm lỗi và đang sử dụng mà không biết mình đang vi phạm bản quyền.”

“Việc hiểu rõ các luật lệ và quy định đặc biệt cần thiết khi làm việc với các đối tác lớn,” ông Tuấn nhấn mạnh.

Quốc Việt không ngần ngại chia sẻ kinh nghiệm khi tham gia vào hệ thống bán hàng của Costco Wholesale®.

Ông nói: “Những hệ thống này có quy định gắt gao và giai đoạn kiểm định hàng hóa rất kỹ. Giấy tờ rất nhiều, mình phải tìm hiểu kỹ. Họ sẽ dùng một công ty độc lập đến để kiểm tra trước khi ký hợp đồng, về mọi mặt, từ hàng hóa đến cách chăm sóc nhân viên… Mình phải tuân thủ luật lệ và tất cả các tiêu chuẩn lao động.”

4-Đặt chữ tín hàng đầu

Vị giám đốc cho biết: “Từ ngày thành lập, đường lối kinh doanh của công ty không thay đổi. Nếu hàng bị hư hại vì bất kỳ lý do gì, chúng tôi sẽ đổi cho khách. Chất lượng phải được bảo đảm 100%.”

Có lẽ vì thế mà khi phóng viên hỏi có sự khác biệt giữa khách hàng Mỹ và khách hàng Việt không, ông Tuấn trả lời ngay: “Công ty không phân biệt Mỹ hay Việt hay những sắc dân khác. Khi mình phục vụ, mình phục vụ tất cả. Mình không nghĩ là người Việt thì dễ chịu và Mỹ thì khó. Phải phục vụ tối đa. Muốn cạnh tranh được với tất cả các công ty khác thì cách phục vụ phải bảo đảm cho từng khách hàng đều hài lòng.”

5-Kiên nhẫn để thu phục khách hàng mới

Bà Theresa chia sẻ: “Các ý kiến đóng góp của khách đều phải được lắng nghe. Cách làm việc của chúng tôi tốt hơn cũng nhờ góp ý của khách hàng. Ngay cả sản phẩm cũng vậy, các loại nước súp cô đặc trước khi xuất hiện trên thị trường đều được khảo sát ý kiến ẩm thực của rất nhiều người.”

“Vạn sự khởi đầu nan,” bà nói.

Ông Tuấn kể lại những năm đầu đầy khó khăn khi Quốc Việt mới đưa ra những sản phẩm đầu tay.

“Lúc đầu còn quá mới, công ty phải có quảng cáo ‘demo’ nấu cho khách ăn vào mỗi cuối tuần để giới thiệu sản phẩm cho cộng đồng. Mình phải bình tĩnh giải thích đây không là hóa chất, mà là những nguyên liệu tự nhiên qua công nghệ của các nhà khoa học thực phẩm được chế biến để có thể lưu trữ trong nhiều năm và không dùng hóa chất,” ông chia sẻ.

Ông nói tiếp: “Các bác nói là mấy năm trên kệ mà không hư là phải có chất bảo quản, Quốc Việt phải giải thích khoa học thực phẩm cho các bác. Đó là, vi khuẩn không thể sống mà không có nước, mình tách nước ra khỏi các nguyên liệu thì thức ăn sẽ không hư hại. Mình phải giải thích khoa học sao cho dễ hiểu, rồi mấy bác mới tin được.”

“Tụi này quảng cáo như vậy khoảng gần một năm. Giới trẻ trong độ tuổi đi làm hoặc có con nhỏ, họ chịu thử. Họ thích sản phẩm và sẵn sàng mua và dùng nhiều. Họ chính là người giới thiệu và giải thích lại cho các bác nghe. Sau đó các bác lại giới thiệu cho nhau tìm Quốc Việt để mua. Sau khoảng hai năm đầu, hàng hóa bắt đầu đều đặn được các chợ nhận vào,” ông Tuấn thổ lộ.

Ông thêm: “Khi bắt đầu, các chợ chưa có dạng hàng nước lèo cô đặc như của Quốc Việt. Giá thành nước cốt cô đặc sản xuất ngay tại Mỹ chắc chắn đắt hơn giá gia vị của các nước nhập vào. Ban đầu, các chợ không chịu bán, chê đắt. Nay thì nhiều chợ lại dùng sản phẩm Quốc Việt để bán khuyến mãi nhằm thu hút khách hàng đến chợ mình.”

6-Đừng ngại giúp đỡ cộng đồng

Bà Theresa, cũng phụ trách đối ngoại cho Quốc Việt, chia sẻ: “Hàng năm, công ty ủng hộ cộng đồng bằng nhiều cách, giúp nhiều hội đoàn, tham gia vào các sinh hoạt của chùa, nhà thờ… Mình kinh doanh lâu dài mà, đâu phải ngày một ngày hai, quan hệ với cộng đồng rất quan trọng với công ty Quốc Việt.”

Sắp tới, đích thân hai ông bà dùng xe tải của công ty để làm thiện nguyện tại Đại Hội Thánh Mẫu ở Missouri. Tại đây, công ty Quốc Việt sẽ làm 30,000 ly sinh tố để gây quỹ giúp một ca đoàn thiếu nhi có tiền tham dự sự kiện này. Được biết, ca đoàn gồm gần 100 em nhỏ từ California sang trình diễn nhạc.

“Trước đây cha mẹ các em phải bỏ tiền túi ra. Lần này, Quốc Việt hy vọng gây quỹ đủ để giúp chi phí cho các em. Cho một rồi mai này mình nhận được mười,” bà Theresa nói.

7-Đam mê thực sự

“Khi đó, mấy người chúng tôi có ít vốn lắm. Mấy ai làm kinh doanh mà dám chắc 100% mình sẽ thành công. Nhưng không hiểu sao khi đó chúng tôi không hề nghĩ đến thất bại. Niềm đam mê quá lớn khiến mình chỉ nghĩ đến mục tiêu và tập trung vào làm cho bằng được mới thôi,” ông Tuấn Nguyễn chia sẻ.

“Đi làm hãng Mỹ, cứ cuối tuần là anh Tuấn đi chợ mua cả chục kí thịt và xương nấu phở đến nỗi người bán nói ‘sao nhà mê ăn phở dữ vậy?'” bà Theresa cười, kể. “Cô con gái của chúng tôi khi đó mới một, hai tuổi thôi, rất thích ăn phở và từ bé đến giờ cũng vẫn mê nhất món này. Chúng tôi hay gọi đùa bé là ‘Phở Girl’ của bố mẹ.”


Liên lạc tác giả: vu.an@nguoi-viet.com

*Tất cả các tên công ty và tên nhãn hiệu đã đăng ký và có bản quyền (Registered Trademarks) liên bang Hoa Kỳ nêu trong bài viết là tài sản sáng kiến (Intellectual Property) của công ty Quốc Việt Foods®, Costco Wholesales®, Albertsons® và Syco®.

 

Một Giấc Mơ

Một Giấc Mơ

Mẹ Têrêxa Calcutta, người được giải thưởng Nobel Hòa Bình năm 1979 và là người sáng lập viên của dòng Nữ Tử thừa sai Bác Ái chuyên phục vụ người nghèo và hấp hối, đã kể lại ơn gọi phục vụ của Mẹ trong một lá thư viết từ Calcutta như sau:

“Trong những ngày đầu khi mới khởi sự làm việc cho những người cùng khổ nhất trong vùng ngoại ô, tôi bị sốt liệt giường.  Trong cơn mê sảng, tôi bỗng thấy mình được đến trình diện trước mặt thánh Phêrô, người giữ cửa Thiên Ðàng.  Nhưng Thánh Phêrô chận lại không cho tôi vào Thiên Ðàng.

Ngài nói như sau: “Không thể để cho một người thuộc khu ổ chuột được vào Thiên Ðàng.  Thiên Ðàng không có nơi cùng khổ”.

Tôi mới tức giận nói với Ngài như sau: “Thế ư? Vậy thì con sẽ làm mọi cách để làm cho Thiên Ðàng đầy dẫy dân cư của các khu ổ chuột và lúc đó, Ngài bị bắt buộc sẽ để cho con vào Thiên Ðàng”.

Tội nghiệp thánh Phêrô.  Kể từ sau giấc mơ ấy, Mẹ Têrêxa và các nữ tu của Mẹ đã không để cho ngài được ở yên phút nào.  Không biết bao nhiêu người cùng khổ và cô đơn đã qua đời trong vòng tay ôm ấp của Mẹ và các nữ tu.  Thiên Ðàng đã trở thành nơi cư trú của những người cùng khổ…

Giai thoại trên đây của Mẹ Têrêxa Calcutta như muốn nói lên một chân lý : không ai nên Thánh một mình, không ai lên Thiên Ðàng một mình.

Ðức Cha Fulton Sheen, vị diễn giả nổi tiếng trên các đài truyền thanh và truyền hình tại Hoa Kỳ, đã có lần phát biểu như sau: “Không ai trong chúng ta có thể vào Thiên Ðàng, nếu ở đó không có ai nói với chúng ta : chính tôi đã giúp đỡ để bạn được vào Thiên Ðàng”.

Ai cũng có thể là một trợ giúp để đưa chúng ta vào cửa Thiên Ðàng.

*        Họ có thể là những người cùng khổ mà chúng ta chìa tay để san sẻ, để giúp đỡ.

*        Họ cũng có thể là những người cách này hay cách khác làm cho chúng ta đau khổ.

*        Nhưng ưu tiên hơn cả vẫn là những người chúng ta cố gắng làm cho hạnh phúc.

Chính những người đó là kẻ giúp đỡ chúng ta được vào Thiên Ðàng.  Nhưng Thiên Ðàng không đợi chờ ở đời sau.  Hạnh phúc cũng không chỉ dành lại cho đời sau, Thiên Ðàng và Hạnh Phúc có thể đến với chúng ta ngay từ cõi đời này.

Và Thiên Ðàng và Hạnh Phúc ấy là gì nếu không phải là mỗi lần chúng ta cố gắng làm cho người khác được hạnh phúc.

Đức Ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Canada kiện Việt Nam bán phá giá thép mạ kẽm

Canada kiện Việt Nam bán phá giá thép mạ kẽm
July 22, 2014

Nguoi-viet.com

HÀ NỘI (NV)Các nhà sản xuất của Canada vừa kiện Việt Nam cùng với một số quốc gia xuất cảng thép mạ kẽm bán phá giá vào nước này.

Sáng ngày 22 tháng 7, 2014, Cục Quản Lý Cạnh Tranh của Bộ Công Thương Việt Nam xác nhận tin nói rằng, loại thép mạ kẽm của Việt Nam bị nhà sản xuất của Canada kiện bán phá giá. Ngoài Việt Nam, loại thép mạ kẽm của các quốc gia khác như Ðài Loan, Ấn Ðộ, Indonesia, Philippines, Nam Hàn, Thái Lan, Thổ Nhĩ Kỳ và Ukraine cũng bị kiện tương tự.


Thép Việt Nam xuất cảng bị kiện bán phá giá. (Hình: web: chongbanphagia.vn)

Theo phúc trình của Cục Quản Lý Cạnh Tranh của Bộ Công Thương Việt Nam thì đây là vụ điều tra chống bán phá giá và chống trợ cấp thứ hai mà Canada nhắm vào Việt Nam, và là vụ thứ bảy mà Việt Nam bị kiện trên thế giới theo luật chống trợ cấp.

Trước đó, máy biến thế của Việt Nam cũng đã bị Canada đệ nộp hồ sơ kiện bán phá giá. Trong vài năm trở lại đây, có nhiều loại sản phẩm của Việt Nam bị các nước kiện bán phá giá, từ đinh thép cho đến con tôm, cá basa…

Tài liệu của trang web chongbanphagia.vn cho hay, riêng trong vụ thép mạ kẽm này, nguyên đơn là công ty tư nhân trách nhiệm hữu hạn BlueScope Steel của Úc. Công ty này cho rằng, Việt Nam đã xuất cảng hàng sang Úc với giá thấp hơn giá trị thông thường, và việc bán phá giá này gây thiệt hại đáng kể cho ngành công nghiệp của Úc, như suy giảm lợi nhuận, suy giảm tỉ lệ hoàn vốn đầu tư, giảm việc làm, giảm khả năng tăng vốn tái đầu tư. Ðơn kiện cũng nói rằng, Việt Nam đã xuất cảng sang Úc khoảng 12,524 tấn thép cuộn cán nguội, chiếm gần 7% thị phần nhập cảng của Úc.

Báo mạng VOV của Việt Nam cho biết, mới đây thôi, đinh thép Việt Nam bị công ty Hoa Kỳ kiện bán phá giá. Ðây là vụ kiện “Chống bán phá giá và chống trợ cấp” thứ tư của các nhà sản xuất của Hoa Kỳ nhắm vào các sản phẩm Việt Nam, sau túi nhựa, ống thép hàn carbon, mắc áo bằng thép.

Trong các vụ kiện như thế, mức thuế đánh vào sản phẩm của Việt Nam nhập cảng vào Hoa Kỳ có thể bị đẩy lên rất cao, bao gồm thuế chống bán phá giá và thuế chống trợ cấp. (PL)

 

Nước khoáng ở Tân Sơn Nhất lấy từ… toa lét?

Nước khoáng ở Tân Sơn Nhất lấy từ… toa lét?
July 22, 2014

Nguoi-viet.com
SÀI GÒN (NV) Sáng ngày 21 tháng 7, 2014, xuất hiện trên mạng hình chụp một nhân viên chuyền nước từ vòi ở phòng vệ sinh nam vào bình nước khoáng tinh khiết, tại phi trường Tân Sơn Nhất.

Tấm hình được một hành khách chụp được, sau đó tung lên mạng, đã gây chấn động dư luận. Nhiều người phẫn nộ cho rằng, Công Ty Dịch Vụ tại Tân Sơn Nhất làm ăn tắc trách khi cho một nam nhân viên, làm việc tại khu vực quốc nội của phi trường, chuyền nước từ vòi trong nhà vệ sinh nam vào bình nước khoáng.


Ảnh chụp nhân viên Dịch Vụ Sân Bay Tân Sơn Nhất chuyền nước vào bình nước khoáng từ vòi trong phòng vệ sinh nam của phi trường. (Hình: báo Zing)

Cách đó chưa đầy một tuần lễ, đáp ứng lời kêu gọi của Cục Hàng Không Việt Nam, đại diện Cảng Hàng Không Tân Sơn Nhất khoe sẽ lắp ngay hai trụ cung cấp nước uống miễn phí cho hành khách ra, vào phi trường Tân Sơn Nhất. Báo Dân Trí dẫn lời đại diện Cảng Hàng Không Tân Sơn Nhất cho biết, hai trụ nước uống sẽ được đặt tại khu vực cách ly của nhà ga quốc tế và quốc nội để phục vụ hành khách đến và đi từ sân bay.

Ðây là một trong một số biện pháp được cho là “cải cách” để phục vụ hành khách của Cảng Hàng Không Tân Sơn Nhất. Biện pháp được áp dụng đồng thời với sự kiện này là việc giảm giá thức ăn, nước uống giải khát bán tại các cửa hàng ở Tân Sơn Nhất kể từ ngày 15 tháng 7, 2014.

Một bức ảnh khác còn cho thấy có 5 bình nước khoáng đã được đong đầy, đặt trên xe đẩy có lẽ chờ mang ra ngoài lắp vào trụ cung cấp nước uống miễn phí của sân bay.

Theo báo mạng Tri Thức, một cán bộ đại diện trung tâm thương mại dịch vụ SASCO của sân bay xác nhận, bức ảnh trên chụp được hôm 21 tháng 7 tại nhà vệ sinh nam của nhà ga quốc nội. Tuy nhiên, ông này biện minh rằng, nhân viên của ông lấy nước đựng trong bình nước khoáng, mang đến khu vực đang sửa chữa nhà ga quốc nội để… rửa sàn, chứ không phải để dùng làm nước uống cho khách hàng tại sân bay. Ông này cho hay, đã chỉ thị nhân viên của công ty dùng sô để đựng nước lau rửa sàn, thay vì đựng trong bình nước khoáng, để tránh bị hiểu lầm.

Lời giải thích nói trên của cán bộ có trách nhiệm thực hiện các dịch vụ phục vụ khách hàng tại Tân Sơn Nhất càng làm dư luận hoang mang, vì không mấy người tin đó là sự thật.

Trước đó, người dân phản đối mạnh khiến một số công ty đã phải giảm khoảng 15% giá một số món ăn, thức uống bán tại khu vực cách ly của phi trường Tân Sơn Nhất, trong đó có SASCO. Giá một tô phở từ 65,000 đồng, tương đương 3 đô la, giảm xuống còn 55,000 đồng, tương đương 2.2 đô la, cho phù hợp với túi tiền của phần đông khách hàng Việt Nam. (PL)

 

Chuyện cảnh sát giao thông và người dân

Chuyện cảnh sát giao thông và người dân

Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam
2014-07-21

07212014-traffic-poli-n-peop.mp3

Cảnh sát giao thông, bạn dân. Ảnh minh họa

Cảnh sát giao thông, bạn dân. Ảnh minh họa

Photo soha.vn

Với một quốc gia bất kì và bình thường nào nhất, cảnh sát là lực lượng bảo an của nhân dân và là biểu tượng về an ninh của xã hội, đặc biệt, lực lượng cảnh sát giao thông luôn là tiêu điểm để hướng đến một trật tự chung nhằm duy trì an toàn trong lưu thông.

Nhưng, ở Việt Nam, trong thời Cộng sản xã hội chủ nghĩa, lực lượng cảnh sát nói chung và cảnh sát giao thông nói riêng chưa bao giờ nắm giữ đúng vai trò và chức năng này. Với người dân, lực lượng cảnh sát giao thông luôn là nỗi ám ảnh và khi bóng áo vàng xuất hiện trên đường, sự rối loạn cũng xuất hiện đồng thời.

Người dân luôn lo sợ bởi cảnh sát

Một cư dân quận 7, Sài Gòn, tên Phúc, chia sẻ: Không riêng gì cảnh sát giao thông mà mọi thứ công cụ cảnh sát khác đều khiến dân sợ hãi hết. Dân họ cúi đầu lặng lẽ sống để được yên ổn. Trong cách sống người Việt Nam mình vậy thôi, người ta khinh bỉ và sợ hãi nhưng yên lặng để sống yên ổn. Một khi nó thổi thì không lỗi thì cũng thành có lỗi!

Theo ông Phúc, nếu như những năm trước 1975 ở Sài Gòn, hình ảnh người quân cảnh luôn làm cho người dân yên tâm mỗi khi ra đường. Đặc biệt, nếu gặp cướp, chỉ cần la to hai chữ “quân cảnh” thì nhất định tên cướp có ăn gan trời cũng phải chùng tay trong phút chốc để quan sát. Hoặc nếu lúc đó có quân cảnh ở gần đó thì bằng mọi giá, lực lượng quân cảnh cũng truy lùng cho được tên cướp để đưa về bốt. Còn Sài Gòn những năm sau 1975 thì hoàn toàn khác, mọi sự rối loạn nhen nhóm hình thành và cuối cùng là bùng phát dữ dội.

Hiện tại, nếu ra đường gặp cướp, dù có đang bị cướp ở vị trí rất gần đồn công an thì người dân cũng chỉ bằng mọi giá giữ lấy sinh mạng và tài sản nếu được, chuyện hô to kêu cứu chỉ có giá trị nếu gặp một vài cảnh sát chìm nào đó còn lương tri, họ sẽ truy đuổi, nếu không gặp những cảnh sát chìm như thế, chuyện mất mát là đương nhiên. Mà Sài Gòn hiện tại, lực lượng cảnh sát chìm có mặt trên mọi nẻo đường nhưng họ có mặt không phải để duy trì an ninh cho nhân dân mà là để đề phòng và phát hiện những cuộc biểu tình chống Trung Quốc bành trướng. Chính vì thế, khi có một cuộc biểu tình nhỏ vừa diễn ra thì ngay lập tức có công an bao vây và dập tắt. Số lượng công an chìm nổi nhiều vô kể.

Cảnh sát giao thông trên đường di sản Hà-Nội. RFA

Cảnh sát giao thông trên đường di sản Hà-Nội. RFA

” Không riêng gì cảnh sát giao thông mà mọi thứ công cụ cảnh sát khác đều khiến dân sợ hãi hết. Dân họ cúi đầu lặng lẽ sống để được yên ổn. Trong cách sống người Việt Nam mình vậy thôi, người ta khinh bỉ và sợ hãi nhưng yên lặng để sống yên ổn. Một khi nó thổi thì không lỗi thì cũng thành có lỗi!

Một cư dân quận 7″

Nếu so sánh giữa mức độ kêu cứu khi gặp cướp và mức độ hô hào biểu tình của một nhóm nhỏ, bao giờ mức độ kêu cứu cũng có cường độ âm thanh to và khẩn cấp hơn nhiều. Thế nhưng tiếng kêu cứu bị bỏ ngoài tai công an, cảnh sát nhưng tiếng hô của người biểu tình sẽ được phát hiện ngay tức khắc, thậm chí không hô, chỉ trương khẩu hiệu, biểu ngữ vẫn bị phát hiện như thường. Đó là trường hợp ngành công an nói chung, nếu xét riêng ngành công an giao thông thì mức độ gây sợ của họ đối với người dân còn cao hơn nhiều.

Bất kì con đường nào đang có xe cộ lưu thông một cách bình thường, nhịp nhàng, chỉ cần những áo vàng xuất hiện cộng thêm vài áo xanh của cảnh sát cơ động thì mọi chuyện trở nên phức tạp, người đi đường trở nên bất an, nháo nhào và dáo dác…
Trong một số trường hợp, cảnh sát giao thông chơi trò núp lùm, ngồi trong các bụi cây để bắn tốc độ hoặc ngồi phục kích ở những vị trí khuất tầm mắt, đợi cho các cô nữ chạy xe ngang qua thì nhảy xổ ra thổi còi một phát nghe đinh tai nhức óc và chỉ thẳng gậy vào mặt đối phương, làm cho đối phương bị bất ngờ, khủng hoảng tâm lý trong giây lát và dừng xe, không hiểu chuyện gì. Sau đó là hàng loạt cáo buộc của cảnh sát đối với người đi đường mà nếu người đi đường biết điều nhét cho cảnh sát vài trăm ngàn thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, chuyến đi được tiếp diễn.

Và cứ như thế, nạn mãi lộ đối với cảnh sát giao thông trở thành một hoạt động thường nhật ở Việt Nam, nơi nào có cảnh sát giao thông, tất nhiên nơi đó có mãi lộ, việc mãi lộ đã ăn sâu vào tiềm thức và lâu ngày, trở thành một loại văn hóa của dân tộc. Hay nói cách khác, sợ cảnh sát giao thông khi ra đường đã trở thành một loại tâm lý tập thể của người Việt.

” Ai cũng mong được đứng đường. Việc đứng đường của cảnh sát giao thông là một cơ hội ăn nên làm ra, nó cũng giống như một cô gái điếm thì phải ra đường đứng vẫy khách, một công an giao thông phải ra đường, phải chỉ gậy mới có thể kiếm ăn, mới ăn nên làm ra, có của dư của để”

Đầu tư để được đứng đường

Một cựu nhân viên ngành công an giao thông, yêu cầu giấu tên, chia sẻ: Mãi lộ cũng là thứ tham nhũng nhỏ nhỏ thôi chứ gì đâu. Đại khái là thứ tham nhũng nhỏ nhỏ đó nó đã tràn ngập xã hội rồi. Không phải nghĩa là có cảnh sát giao thông lả an toàn mà không có thì không an toàn. Người đi đường mà ý thức thì không có cảnh sát giao thông cũng tốt thôi! Cảnh sát nó núp trong lùm cây nó bắn tốc độ, đâu cần ở xa, ngay ở Sài Gòn, cảnh sát đầy đường đầy sá mà trộm cắp, cướp giật như rươi vậy thôi!

Theo ông này, tuy cảnh sát giao thông phải núp lùm, phải đứng đường và đại đa số là tạo ra hình ảnh xấu trong mắt nhân dân và có thể bị nhân dân phản ứng, đánh đập hoặc đánh đập nhân dân bất kỳ giờ nào nhưng đã là cảnh sát giao thông, ai cũng mong được đứng đường. Việc đứng đường của cảnh sát giao thông là một cơ hội ăn nên làm ra, nó cũng giống như một cô gái điếm thì phải ra đường đứng vẫy khách, một công an giao thông phải ra đường, phải chỉ gậy mới có thể kiếm ăn, mới ăn nên làm ra, có của dư của để.

” Chỉ cần được đứng ở các trạm này, mỗi đêm, thu nhập của mỗi cảnh sát thấp nhất cũng được năm triệu đồng, nếu trúng thì con số lên mười triệu, thậm chí vài chục triệu nếu bắt trúng những xe chở hàng lậu hoặc động vật quí hiếm. Cứ chia ca với nhau, mỗi người đứng từ một đến ba đêm và ba ngày mỗi tuần”

Chính vì vậy mà phần đông các cảnh sát giao thông có đạo đức trong ngành hoặc cô thế, bị trù dập đều phải ngồi văn phòng đến mòn ghế và ăn lương chay ba đồng ba cọc, khó có cơ hội mà phất lên được. Còn những cảnh sát giao thông biết ăn chia, biết liều lĩnh và biết ép phạt đều tìm cách để được đứng đường. Thậm chí có những trạm đứng đường như trạm Hàng Xanh, trạm số 2 Thủ Đức là những trạm mà muốn được đứng đó, các cảnh sát phải tự đấu giá ngầm với nhau, phải chung chi tiền tỉ mỗi năm để được đứng đường.

Chỉ cần được đứng ở các trạm này, mỗi đêm, thu nhập của mỗi cảnh sát thấp nhất cũng được năm triệu đồng, nếu trúng thì con số lên mười triệu, thậm chí vài chục triệu nếu bắt trúng những xe chở hàng lậu hoặc động vật quí hiếm. Cứ chia ca với nhau, mỗi người đứng từ một đến ba đêm và ba ngày mỗi tuần. Có thể nói con số thu nhập của các cảnh sát này là con số khủng. Bởi chỉ cần một chiếc xe tải bình thường đi qua trạm, nếu có chở hàng thì cách gì cũng dừng lại để chung từ hai trăm đến năm trăm ngàn đồng. Mà lưu lượng xe trung bình trên đường phải là con số hàng ngàn chiếc, cứ như vậy nhân lên sẽ thấy ngay thu nhập của các cảnh sát đứng đường.

Đó là chưa nói đến những vụ tai nạn giao thông được dàn xếp “công bằng” bởi cảnh sát giao thông, họ cũng được hưởng đậm trong các vụ tai nạn. Và sở dĩ ngành cảnh sát giao thông có thể ăn tàn bạo mà không nói được gì là vì trên một tuyến xe, tất cả mọi trạm đều có chung chi cho cảnh sát giao thông, vì phải chung chi, người chủ xe buộc phải độn thêm hàng cho quá trọng tải cho phép mới bù được khoản chung chi này, mà một khi đã độn thì cái lỗi đã đeo trước ngực nên không chung không được. Ngược lại, nếu không độn quá tải thì sẽ bị hạch họe đủ thứ, từ cái còi cho đến cái đèn, gương chiếu hậu và giấy phép lái xe, cảnh sát sẽ hạch họe bao giờ lòi ra lỗi mới thôi.

Chính vì thế, với người dân, cảnh sát giao thông nói riêng và công an nói chung là một thứ gì đó đáng kinh sợ và luôn gây rối loạn, bất an trên đường đi cũng như trên đường đời.
Nhóm phóng viên tường trình từ Việt Nam.

 

Nếu Đảng vì tổ quốc thì mọi việc đã khác !

Nếu Đảng vì tổ quốc thì mọi việc đã khác !

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2014-07-22

07222014-vn-comm-at-turn-poin.mp3

Lá cờ đỏ sao vàng

Lá cờ đỏ sao vàng

AFP

Trung Quốc âm mưu thôn tính biển Đông khóa chặt Việt Nam trong vòng lệ thuộc, Đảng Cộng sản Việt Nam đang đứng giữa ngã ba lịch sử, thân Trung Quốc để giữ đảng và vai trò độc quyền cai trị hay chấp nhận cải tổ chính trị, dân chủ hóa đất nước tìm chỗ dựa bảo vệ chủ quyền.

Liên minh và không liên minh

Sự kiện Nhà nước Việt Nam khẳng định không liên minh với ai để chống nước thứ ba, được các nhà phản biện gọi là sự không tưởng trong tư duy chiến lược, hoặc biểu lộ sự nhu nhược chủ hòa với kẻ xâm lăng bá quyền Trung Quốc.

Ông Lê Phú Khải, nhà báo kỳ cựu từng ở trong guồng máy thông tin tuyên truyền của nhà nước Việt Nam từ Hà Nội nhận định:

“ Một nước bé như nước mình, nước Việt Nam mà không liên minh với một nước thứ ba không có một chỗ dựa thì làm sao mà có thể đương đầu với Trung Quốc mạnh hơn mình. Rõ ràng là không tưởng và điều này chứng tỏ nhà nước Việt Nam cũng chưa thoát Trung được, chưa nhìn thấy rõ kẻ thù thâm độc như thế nào, vẫn còn lấn cấn không thoát Trung ra được, không dứt khoát nên mới đưa ra chiến lược như thế.”

Theo ông Nguyễn Trung, một cựu Đại sứ của chế độ Hà Nội, Việt Nam trong thể chế hiện nay, nếu có nài xin cũng chẳng có nước nào muốn liên minh. Trong bài viết được phổ biến trên các trang mạng xã hội, ông Nguyễn Trung cho rằng: “… Nếu dân tộc ta, nước ta còn chưa đủ bản lĩnh sống vì chính ta, thì ai dám liên minh với ta? Xin hãy tự hỏi mình: Bản thân chúng ta có dám kết thân với kẻ ba, bốn mặt, hư, ăn bám và èo uột không.”

” Một nước bé như nước mình, nước Việt Nam mà không liên minh với một nước thứ ba không có một chỗ dựa thì làm sao mà có thể đương đầu với Trung Quốc mạnh hơn mình. Rõ ràng là không tưởng và điều này chứng tỏ nhà nước Việt Nam cũng chưa thoát Trung được

nhà báo Lê Phú Khải”

Cùng về vấn đề liên quan, TS Phạm Chí Dũng thành viên sáng lập Hội Nhà Báo Độc Lập từ TP.HCM phân tích:

“ Trừ phi người Việt Nam biến thành người Philippines và tự đứng bằng đôi chân của mình và sau đó thì mới nhờ tới người Hoa Kỳ. Khi người Hoa Kỳ thấy người Philippines tự đứng bằng đôi chân của họ, tự dám bắt tàu cá Trung Quốc xâm phạm lãnh hải thì lúc đó Manila mới có được Hiệp định tương trợ quốc phòng đối với Mỹ. Còn Việt Nam bản lĩnh quá kém, cả thế giới coi thường không muốn có bất kỳ mối tương trợ quân sự nào về mặt thực chất, cho dù Việt Nam đã có hàng chục đối tác chiến lược toàn diện mà trong đó đối tác chiến lược toàn diện lớn nhất, có ý nghĩa nhất chính là Trung Quốc và Trung Quốc đang trở mặt với Việt Nam.”

Trong bài viết góp ý với Đại hội Đảng khóa XII sắp tới được phổ biến trên mạng, cựu Đại sứ Nguyễn Trung cảnh báo những kịch bản đen tối nhất có khả năng xảy đến cho Việt Nam. Ông Nguyễn Trung kêu gọi Đảng đấu tranh, cắt đứt cái thòng lọng ý thức hệ và sự nô lệ của quyền lực, cũng như sự cám dỗ của của mọi lợi ích tội lỗi, trả lại quyền làm chủ đất nước cho nhân dân. Từ đó Việt Nam cùng các nước trong khu vực tranh đấu thắng lợi trước bá quyền Trung Quốc, tránh được chiến tranh. Vẫn theo ông Nguyễn Trung, nếu chọn lựa con đường này, chế độ toàn trị cùng với mọi quyền lực và đặc quyền của nó sẽ không còn nữa, Đảng CSVN phải trở thành một đảng khác, hoặc sẽ không tồn tại nữa.

Không còn cách nào khác

Trò chuyện với chúng tôi, nhà báo Lê Phú Khải nhận định:

“ Nếu mà bảo vệ toàn trị thì không thể đi với dân chủ được. Dân chủ là minh bạch là công khai là đa nguyên. Khi mà toàn Đảng hô lên tổ quốc trên hết thì nó khác, còn nếu bây giờ lại chế độ trên hết thì nó khác. Nếu bây giờ bảo hộ chế độ thì Đảng rất là cô đơn không có nhân dân cũng không có đồng minh. Đây là điều Đảng Cộng sản Việt Nam phải lựa chọn không có cách nào khác.”

” Nếu mà bảo vệ toàn trị thì không thể đi với dân chủ được. Dân chủ là minh bạch là công khai là đa nguyên. Khi mà toàn Đảng hô lên tổ quốc trên hết thì nó khác, còn nếu bây giờ lại chế độ trên hết thì nó khác. Nếu bây giờ bảo hộ chế độ thì Đảng rất là cô đơn không có nhân dân cũng không có đồng minh

nhà báo Lê Phú Khải”

Đáp câu hỏi của chúng tôi là, có khả năng nào cho thấy Đảng Cộng sản Việt Nam vào kỳ Đại hội Đảng lần thứ XII sắp tới sẽ chọn lựa tổ quốc thay vì độc quyền cai trị. Nhà báo Lê Phú Khải nhận định:

“ Đây là câu hỏi khó vì nó là chính trị, nó biến động, đa dạng và nó bất ngờ, không ai có thể đoán được. Nhưng tôi nghĩ và theo những gì tôi cảm nhận được thì Đảng Cộng sản không thay đổi đâu, bây giờ số phận của đất nước tùy thuộc vào nhân dân thôi.”

Vận mệnh đất nước đang ở trong tay nhân dân như cách nhìn thế sự của nhà báo lão thành Lê Phú Khải. Nhưng nhân dân đâu có quyền lực cũng chẳng có lãnh tụ để đấu tranh. Tuy vậy ông Lê Phú Khải nói là ông vẫn tin vào xu thế thay đổi của thời đại. Ông nói:

“ Tôi nghĩ là thời đại này là thời đại thông tin, xã hội dân sự nó sẽ hình thành và nó sẽ phát triển, nhưng tất nhiên sẽ chậm. Dân trí như thế này thì nó chậm nó lâu, còn nếu đảng cầm quyền đứng ra cải tổ thì nó mau. Nhất định xu thế của thời đại là xu thế dân chủ rồi. Ngay cả Trung Quốc cũng không mạnh và chế độ toàn trị cũng không mạnh, sớm muộn cũng phải thay đổi không thể như thế này mà tồn tại được.”

Khi cảnh báo với Đại hội Đảng khóa XII sắp tới, cựu Đại sứ Nguyễn Trung cũng đề cập tới khả năng Đảng Cộng sản Việt Nam chọn con đường chủ hòa theo kiểu đầu hàng, không kiện ra quốc tế, chấp nhận đàm phán song phương cho vấn đề Biển Đông, gác tranh chấp cùng khai thác, để tạm thời tránh được chiến tranh bảo vệ quyền lực và tài sản của riêng họ. Ông Nguyễn Trung gọi cách chủ hòa như thế là phương án chấp nhận chết dần từng nấc về thể xác, nhưng chết ngay và chết hẳn về nhân cách một quốc gia, một dân tộc. Nhân dân Việt Nam sẽ phản kháng quyết liệt và dù Đảng có dùng nội chiến để đàn áp nhân dân đi nữa, thì theo vị cựu Đại sứ, trước sau và cuối cùng vẫn sẽ là cái chết nhục nhã của quyền lực.

Về phần nhà báo Lê Phú Khải, ông nói  người dân Việt Nam sẽ không chấp nhận đầu hàng Trung Quốc dưới bất cứ hình thức nào. Cho nên sẽ là thảm họa khi nhân dân không còn chấp nhận chính phủ của mình.

 

HD-981 : Việt Nam không nên sập bẫy ‘song phương’ và ‘không kiện’ Trung Quốc

HD-981 : Việt Nam không nên sập bẫy ‘song phương’ và ‘không kiện’ Trung Quốc

Nghe (20:24)

RFI

Dàn khoan Hải Dương HD-981 (DR)

Dàn khoan Hải Dương HD-981 (DR)

Trọng Nghĩa

Sau hơn hai tháng cho giàn khoan HD-981 vào hoạt động trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam ngoài Biển Đông, khuấy động quan hệ giữa Bắc Kinh và Hà Nội, ngày 15/07/2014 vừa qua, Trung Quốc đã di chuyển giàn khoan về hướng đảo Hải Nam. Quyết định – được Bắc Kinh loan báo một hôm sau đó – đã làm cho tình hình bớt căng thẳng – nhưng cũng làm dấy lên nhiều câu hỏi về dụng tâm thực sự của Trung Quốc.

Giới chuyên gia đều ghi nhận là việc Bắc Kinh « cho rút » giàn khoan diễn ra ít lâu sau khi Thượng viện Mỹ, trong một cử chỉ hiếm thấy, đã bỏ phiếu nhất trí thông qua một Nghị quyết lên án hành vi khiêu khích của Trung Quốc, và yêu cầu Bắc Kinh trả lại hiện trạng cho khu vực, và sau một cuộc điện đàm giữa Tổng thống Mỹ Barack Obama và Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.

Quyết định rút sớm hơn thời hạn dự trù ban đầu cũng được đưa ra một tháng trước Hội nghị Ngoại trưởng thường niên của Khối ASEAN và các đối tác tại Miến Điện, đặc biệt là hội nghị thường niên của Diễn đàn An ninh Khu vực ASEAN (ARF), trong bối cảnh có tin là Mỹ sẽ nêu bật các hành động của Trung Quốc.

Còn đối với Việt Nam, việc Trung Quốc hạ nhiệt căng thẳng cũng diễn ra vào lúc Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam chuẩn bị hội nghị bàn về Biển Đông và cân nhắc khả năng kiện Trung Quốc ra trước quốc tế.

Trong những ngày qua, đã có rất nhiều chuyên gia phân tích về động thái hạ nhiệt của Trung Quốc ngoài Biển Đông. Hôm nay, RFI xin giới thiệu nhận định của Giáo sư Ngô Vĩnh Long, một nhà nghiên cứu kỳ cựu về Biển Đông tại trường Đại Học Maine, Hoa Kỳ.

Đối với Giáo sư Long, tham vọng khống chế toàn bộ Biển Đông của Trung Quốc không thay đổi, và Việt Nam vẫn là đối tượng cần tấn công để thực hiện ý đồ đó. Theo Giáo sư Long, quyết định rút giàn khoan còn nằm trong một âm mưu lôi kéo Việt Nam vào con đường đàm phán song phương để giải quyết căng thẳng do chính Bắc Kinh tạo ra, đồng thời thúc giục Việt Nam từ bỏ ý định kiện Trung Quốc ra trước tòa án quốc tế về vấn đề Biển Đông.

Đó là những cái bẫy mà Việt Nam không nên rơi vào nếu muốn bảo vệ lợi ích dân tộc.

Mời quý vị nghe toàn văn bài phỏng vấn Giáo sư Ngô Vĩnh Long.

Giáo sư Ngô Vĩnh Long – Đại học Maine (Hoa Kỳ)

 

21/07/2014
by Trọng Nghĩa

 

Nghe (19:59)

 

 

 

Giàn khoan đến và đi đều nhằm mục tiêu chính trị : Uy hiếp Việt Nam

Ngay từ đầu khi Trung Quốc cắm giàn khoan cách đảo Tri Tôn khoảng 18 dặm, và nói rằng nó hoạt động trong vùng biển “không có tranh chấp” của quần đảo Hoàng Sa “của Trung Quốc”, lý do chính là lý do chính trị : Uy hiếp Việt Nam, đặc biệt là chính quyền Việt Nam, cũng như để dò xét phản ứng của các nước trong khu vực và trên thế giới.

Động thái dịch chuyển giàn khoan hiện nay của Trung Quốc cũng là để thử xem phản ứng của Việt Nam và của các nước khác trên thế giới, đặc biệt là Hoa Kỳ, để Trung Quốc quyết định các bước tiếp theo.

Nếu Trung Quốc thực sự rút giàn khoan về đảo Hải Nam, đó cũng là để chứng minh rằng Trung Quốc đã hoặc đang hạ nhiệt, do đó Việt Nam không nên kiện Trung Quốc nữa mà nên đàm phán tay đôi với Trung Quốc.

Hạ nhiệt để “dụ dỗ” Việt Nam đàm phán tay đôi và không kiện Trung Quốc

Tôi nghĩ rằng đây là việc dẫn dụ, dụ dỗ Việt Nam, và tôi cũng hơi lo là vì ngày 16/07, ông Lê Hải Bình, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Việt Nam cho biết là Việt Nam mong muốn thông qua đàm phán hữu nghị để giải quyết các vấn đề tranh chấp, bất đồng ở Biển Đông với Trung Quốc – lẽ dĩ nhiên là trên cơ sở luật pháp quốc tế – và cũng yêu cầu Trung Quốc không đưa giàn khoan HD-981 quay trở lại.

Nhưng nếu Trung Quốc không đưa HD-981 mà đưa bốn, năm cái giàn khoan nhỏ trở lại thì lúc đó Việt Nam làm gì ? Cho nên tôi nghĩ đây là vấn đề Trung Quốc muốn thử xem Việt Nam phản ứng như thế nào.

Nếu Việt Nam đàm phán song phương với Trung Quốc, việc này sẽ giúp cho Trung Quốc biện hộ rằng tranh chấp ở Biển Đông chỉ liên quan đến hai nước Việt Nam và Trung Quốc mà thôi, và không một nước nào khác được can dự vào.

Trung Quốc đã nhiều lần nói công khai với Mỹ là không được xía vào công việc nội bộ của các nước trong khu vực. Cho nên, nếu Việt Nam cho thế giới biết, hay là thế giới nghĩ lầm Việt Nam muốn thông qua đàm phán song phương để giải quyết vấn đề, thì việc đó sẽ làm hỏng cẳng Mỹ và đồng minh, đặc biệt trong vấn đề họ muốn đưa căng thẳng ở Biển Đông ra Diễn đàn An ninh Khu vực ASEAN (ARF), vào tháng tới ở Miến Điện.

Mưu đồ của Trung Quốc : Làm Mỹ hụt chân

Ngoài việc muốn làm hụt cẳng Mỹ tại Diễn đàn ARF vào tháng tới, Trung Quốc cũng muốn làm cho Việt Nam mất đi sự ủng hộ của các nước khác ở trong khu vực nếu đi đàm phán song phương với Trung Quốc, đặc biệt là chia rẽ quan hệ giữa Việt Nam và Philippines.

Ngoài ra, vừa qua, Thượng viện Mỹ đã bỏ phiếu hoàn toàn nhất trí nói rằng Trung Quốc không nên tiếp tục gây hấn và hy vọng rằng Trung Quốc đưa mọi việc trở về vị trí cũ, tức là trước ngày 02/05. Thì Trung Quốc di chuyển giàn khoan như để nói với Thượng viện Mỹ rằng « tôi đã hạ nhiệt rồi, thì các anh không nên tiếp tục làm áp lực trên tôi »….

Nếu Thượng viện Mỹ thấy rằng không cần phải làm áp lực trên Trung Quốc nữa, có thể là chính quyền Obama cũng không làm áp lực trên Trung Quốc nữa. Mà áp lực của Mỹ là quan trọng nhất, Mỹ mà nới tay thì Trung Quốc thấy rằng họ có cớ lấn tới thêm, không những đối với Việt Nam, mà cả đối với Mỹ.

Bài học cho Việt Nam : Trung Quốc mềm nắm rắn buông

Bài học đầu tiên là Trung Quốc thường “mềm nắn rắn buông”. Trung Quốc hiện tỏ thái độ « buông » trước hết là vì phản ứng của người dân Việt Nam. Tôi nghĩ là Trung Quốc biết phản ứng của các lãnh đạo Việt Nam như thế nào, nhưng họ không ngờ rằng phản ứng của người dân Việt Nam mạnh như thế.

Thành ra lúc này Trung Quốc hạ nhiệt chút xíu để cho giới lãnh đạo Việt Nam, đặc biệt là thành phần thiên về Trung Quốc – đang trong thế yếu – có tiếng nói mạnh hơn.

Ngoài ra, Việt Nam sắp có Hội nghị Trung ương để bàn riêng về tình hình Biển Đông và về việc có nên kiện Trung Quốc ra Tòa án Quốc tế hay không. Trung Quốc hạ nhiệt để chính quyền Việt Nam và Hội nghị Trung ương thôi không bàn đến chuyện kiện Trung Quốc nữa, và như vậy, Trung Quốc có thể tiếp tục ép Việt Nam.

Bài học là Việt Nam mà yên lặng hơn, thì Trung Quốc sẽ đẩy tới hơn. Và nếu chính phủ Mỹ, Quốc hội Mỹ và các nước khác Nhật, Úc cũng thấy là vấn đề đã tạm yên rồi thì họ có thể cứ để cho yên và Trung Quốc trước sau gì cũng sẽ quay trở lại, và lần sau sẽ làm mạnh hơn một chút.

Xu hướng thân Bắc Kinh trong giới lãnh đạo Việt Nam

Việc cắm giàn khoan trong thềm lục địa Việt Nam là một chính sách uy hiếp giới lãnh đạo Việt Nam, đặc biệt là Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam.

Bộ Chính trị chia thành ba nhóm, số đông thân Trung Quốc, số « trung lập » không biết nghiêng về ai, và số ít hơn thì muốn kiện Trung Quốc. Cho nên khi cắm giàn khoan, Trung Quốc muốn thử xem phản ứng của Bộ Chính trị đảng Cộng sản Việt Nam như thế nào…

Phản ứng của Việt Nam cho thấy là Bộ Chính trị chưa có một chính sách đàng hoàng để kiện Trung Quốc.

Đó là trong lúc tình hình đang căng thẳng. Còn bây giờ Trung Quốc hạ nhiệt và làm giảm sự căng thẳng đi, thì có thể là Việt Nam sẽ không quyết định kiện Trung Quốc ra tòa án trọng tài theo phụ lục 7 của UNCLOS, chung với Philippines hay là riêng rẽ.

Nguy cơ mất đi hậu thuẫn của người dân Việt Nam và của quốc tế

Nếu như vậy, Chính quyền Việt Nam không những mất đi sự ủng hộ của dân chúng trong nước, mà cũng sẽ mất sự ủng hộ của các nước trong khu vực và của nhân dân trên thế giới. Việc đó sẽ làm suy yếu các lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam nói riêng, và Nhà nước Việt Nam nói chung.

Và nếu như vậy thì Trung Quốc đã kéo thêm được Việt Nam sâu thêm vào quỹ đạo của Trung Quốc, và nếu mọi người đều nghĩ rằng Việt Nam đã bị  kéo sâu thêm vào trong quỹ đạo của Trung Quốc, thì có thể là họ sẽ từ bỏ Việt Nam và đi đêm với Trung Quốc…

Vấn đề kiện Trung Quốc không phải là vấn đề thắng hay là thua, mà là vấn đề vận động chính trị. Nếu Việt Nam không kiện Trung Quốc, tức là Việt Nam đã chứng minh cho thế giới là Việt Nam chịu thua Trung Quốc, và nếu như vậy thì những nước khác sẽ suy nghĩ lại và có chính sách riêng của họ…