Nổ súng ở Quốc hội Canada sau khi một binh sĩ bị bắn chết gần đó

Nổ súng ở Quốc hội Canada sau khi một binh sĩ bị bắn chết gần đó

Lực lượng đặc nhiệm bao vây các tòa nhà văn phòng làm việc của Quốc hội Canada ở Ottawa sau vụ nổ súng, ngày 22/10/2014.

Lực lượng đặc nhiệm bao vây các tòa nhà văn phòng làm việc của Quốc hội Canada ở Ottawa sau vụ nổ súng, ngày 22/10/2014.

Hàng chục phát súng đã nổ trong tòa nhà Quốc hội Canada ở Ottawa sau khi ít nhất một tay súng bắn chết một binh sĩ canh gác ở Đài tưởng niệm Chiến tranh Quốc gia gần đó.

Cảnh sát cho hay có một tay súng bị bắn chết trong tòa nhà chính của Quốc hội.

Cảnh sát được vũ trang hùng hậu với sự yểm trợ của xe thiết giáp đã bao vây các tòa nhà văn phòng ở trung tâm thủ đô, và cảnh sát cho biết đang truy tìm thêm một hoặc nhiều nghi can.

Cảnh sát Ottawa cho hay súng cũng đã nổ tại một thương xá gần đấy.

Một phát ngôn nhân của Thủ tướng Stephen Harper cho hay Thủ tướng đã rời khỏi khu vực nổ súng và được an toàn.

Bộ trưởng nội các Jason Kenney loan báo cái chết của binh sĩ tại đài tưởng niệm chiến tranh. Ông nói Canada sẽ “không bị khủng bố hay đe dọa” vì vụ nổ súng bắn càn này.

Tại Washington, phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc Josh Earnest cho biết các giới chức Hoa Kỳ đã đề nghị hỗ trợ cho đối tác Canada vào lúc có thêm thông tin về các vụ tấn công. Ông Earnest nói một cuộc điện đàm giữa Tổng thống Barack Obama và Thủ tướng Harper đang được sắp xếp.

Các vụ tấn công diễn ra hai ngày sau khi một người cải đạo sang Hồi giáo lao xe vào hai binh sĩ Canada gần Montreal, khiến một người thiệt mạng.

Những người chứng kiến nói một số người bên trong tòa nhà Quốc hội vào lúc xảy ra các vụ nổ bất thần buổi sáng đã bỏ chạy bằng cách núp dưới các dầm nhà được dựng lên trong công tác tân trang. Những người khác đã nhắn tin qua Twitter rằng họ đã tự khoá trái trong các văn phòng trong khi chờ đợi sự giúp đỡ của các giới chức an ninh.

CUỘC SỐNG KHÔNG CHO AI QUÁ NHIỀU

CUC SNG KHÔNG CHO AI QUÁ NHIU

! Ở một đất nước giàu có của Châu Âu,

có một cô ca sĩ rất nổi tiếng. Tuy mới chỉ 30

tuổi nhưng danh tiếng cô đã vang dội khắp nơi,

hơn nữa cô có một người chồng như ý và một

gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Một lần, sau khi tổ

chức thành công một đêm diễn, cô ca sĩ cùng

chồng và con trai bị đám đông người hâm hộ

cuồng nhiệt bao quanh. Mọi người tranh nhau

chuyện trò với cô. Những lời lẽ tán tụng khen ngợi

tràn ngập cả sân khấu.

Có người khen cô tuổi nhỏ chí lớn,

vừa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào

nhà hát tầm cỡ quốc gia và trở thành nữ ca sĩ

trụ cột của nhà hát. Có người tán tụng rằng

mới có 25 tuổi mà cô đã được lựa chọn là

một trong 10 nữ ca sĩ có giọng hát opera xuất

sắc nhất thế giới. Có người lại ngưỡng mộ

cô có người chồng tuyệt vời, một cậu con trai

kháu khỉnh, dễ thương.

Trong khi mọi người thi nhau bà luận,

cô ca sĩ này chỉ im lặng lắng nghe, không thể

hiện thái độ gì. Khi mọi người nói xong cô

chậm rãi nói: “Trước tiên, tôi cảm ơn những

lời ngợi khen của mọi người dành cho tôi và

những người trong gia đình

tôi. Tôi hy vọng có thể chia sẻ niềm vui này

với mọi người. Nhưng các bạn chỉ nhìn thấy

một số mặt trong cuộc sống của tôi còn một

số mặt khác, các bạn vẫn chưa nhìn thấy. Cậu

con trai của tôi mà mọi người khen là bé kháu

khỉnh, đáng yêu, thật bất hạnh, nó là 1 đứa

trẻ bị câm. Ngoài ra, nó còn có một người

chị tâm thần và thường xuyên bị nhốt ở

nhà.”

Mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt nhìn nhau, dường như

rất khó chấp nhận một sự thật như thế. Lúc

này, cô ca sĩ mới điềm tĩnh nói với mọi

người: “Tất cả những chuyện này nói lên

điều gì? Có lẽ chúng nói lên một triết lý,

đó là, Thượng đế rất công bằng, ngài không

cho ai quá nhiều thứ bao giờ.”

Thượng đế rất công bằng , ngài không cho ai quá ít, cũng không cho ai

quá nhiều. Vì thế, đừng nên chỉ nhìn thấy

hoặc ngưỡng mộ những thứ người khác có, mà

nên nghĩ và trân trọng những thứ bạn đang có,

cho dù đó không phải là những vinh quang tột đỉnh.

Vậy nên, nếu ai hỏi bạn “Bạn có hạnh phúc

không?”Bạn hãy trả lời rằng : ”Mình hạnh

phúc.Hạnh phúc theo cách mình

sống và những gì mình đang có trên

đời này”.

(ST  Internet)

Anh chị Thụ Mai gởi

 

Nội dung thương thảo ở HongKong, hôm qua

Nội dung thương thảo ở HongKong, hôm qua

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – KongKong – Hôm qua, tại HongKong cuộc thương thảo giữa những người trẻ biểu tình và giới lãnh đạo HongKong đã diễn ra. Đây là một cơ hội cho thấy những người trẻ HongKong hành động có chọn lựa cho lý tưởng quốc gia chứ không phải bị ai xúi giục, như người đứng đầu HongKong đã vu khống.

VRNs xin đăng lại tường trình của Ann.

—-

TÓM TẮT CUỘC HỌP

Giữa chính quyền Hồng Kông và các đại diện SINH VIÊN HONGKONG – Chúng ta đọc những gì mà các SINH VIÊN mới chỉ từ 19 đến 21 tuổi nói về chính trị, quyền con người, luật và hiến pháp?

141022002

NHÂN VẬT:

Người trung gian: GS Leonard Cheng Kwok-hon.

I. Chính quyền HONGKONG:

Carrrie Lam, Thư ký trưởng

Rimsky Yuen, bộ trưởng tư pháp

Raymond Tam, bộ trưởng văn phòng thông tin đại lục và hiến pháp

hai tay kia im lặng nên không tính.

II. Đại diện Liên đoàn SINH VIÊN HONGKONG:

Alex Chow, Yvonne Leung, Nathan Law, Lester Shum, Eason Chung

141022003

VÒNG 1

1. Alex Chow Yong-kang: Nhiều người không hài lòng về quyết định ngày 31.08 của chính quyền TW (Bắc Kinh). Chúng ta đã đấu tranh cho dân chủ kể từ khi Chan Kin-man còn là SINH VIÊN cho đến bây giờ.

Alex nhắc đến Lương Chấn Anh nói trên TV rằng bầu cử phổ thông sẽ làm cho người nghèo tham dự và anh ta muốn sử dụng bầu cử đại diện để tiếp tục cho các nhà tài phiệt được độc quyền mà bỏ qua quyền chính trị của gần một triệu người nghèo?

Bây giờ khoảng cách giàu nghèo của chúng ta đứng đầu thế giới, chúng ta đang trở thành các công dân hạng hai cho suốt cuộc đời, một triệu người đói nghèo. Chúng tôi không muốn chỉ đổi cái tên hội đồng bầu cử thành hội đồng đại diện. Năm vị ở đây đều là SINH VIÊN trường đại học HONGKONG, tôi cũng vậy, nhớ xem phương châm của chúng ta là gì? Chính quyền HONGKONG nói đã viết báo cáo cải cách chính trị lên NPC, như thế nào mà chính quyền nói không có trách nhiệm về điều đó bây giờ? Sự xuống đường này là không chỉ SINH VIÊN chúng tôi mà là cho mọi thế hệ. Chính quyền phải là người để chúng tôi về nhà bằng cải cách chính trị.

2. Yvonne Leung Lai-kwok: có hay không cuộc họp hai tiếng có ý nghĩa, một điều nên làm rõ ràng. Ông bà đã lặp lại nhưng gì đã nói là quyết định của chính quyền TW ngày 31.08 là không thể lay chuyển. Nhưng thực tế không phải như thế, nói theo hiến pháp”

Cô ấy đưa ra các điều khoản của Hiến pháp Trung quốc rằng nếu quyết định của Hội đồng TW không phù hợp thì nó có quyền hủy quyết định đó.

3. Nathan Law, có nhiều vấn đề xã hội HONGKONG có nguồn gốc từ hệ thống không dân chủ. Bây giờ vấn đề chính trị là vấn đề xã hội và ý thức. Có quá nhiều người nghèo buộc chúng ta phải nhìn vào nó. Báo cáo của chính quyền HONGKONG lên hội đồng quốc hội quốc gia là nguồn gốc của vấn đề chính trị hiện thời và điều kiện của một ứng viên trưởng đặc khu phải là một người yêu đất nước và yêu Hongkong, nó cũng đã tước đoạt đi quyền của những người yêu HONGKONG đứng lên bầu cử. Căn cứ vào báo cáo của chính quyền có trên 70% người dân ủng hộ sự thiết lập là không chấp nhận được. Báo cáo nói rằng không cần điều chỉnh phụ lục luật cơ bản là hoàn toàn sai, NPC đã bị hiểu lầm vì báo cáo nghèo nàn.

VÒNG 2

1. Yvonne Leung: chính quyền Hongkong đang từ bỏ quyền lực của mình dưới một quốc gia hai chế độ để có được dân chủ hơn. Nhân dân HONGKONG đang xem TV sẽ cảm thấy giận dữ nếu chính quyền HONGKONG từ bỏ trách nhiệm. Nó có trách nhiệm hiến pháp để đấu tranh cho đề nghị cải cách dân chủ cho HONGKONG và sau đó chuyển nó sang lập pháp để bỏ phiếu. Bạn không nên ngồi đó và không làm gì chỉ vì chính quyền Bắc Kinh can thiệp vào bước sau đó. Tranh cãi của chúng ta không nên tập trung vào có hay không quyết định của TW là không thể lay chuyển. Chúng ta nên nói về vấn đề chúng ta đang phải đối mặt.

2. Lester Shum: Giải quyết vấn đề chính trị bằng các phương tiện chính trị, vẫn đòi hỏi chúng tôi tôn trọng quyết định của NPC là không thể chấp nhận. Luật viết ra để bảo vệ quyền con người

3. Eason Chung: nó chống lại hiến pháp là không phản ảnh ý định thực sự của nhân dân HONGKONG, chính phủ nên làm trách nhiệm và viết lại báo cáo. Chính quyền đã bỏ qua dân chủ mà điều đó là nhu cầu thực sự của nhân dân. Quyền chính trị của chúng ta là giảm bớt tối đa sau khi quyết định của NPC.

4. Alex: chính phủ phải giải quyết vấn đề chính trị bằng quyền lực hiến pháp của nó chứ chính trị không thể giải quyết bằng vũ lực. Nhân dân HONGKONG chưa từng bầu cử và ủy quyền cho Lương Chấn Anh, từ hội đồng bầu cử cho đến hội đồng đại diện mà tôi dự đoán là như nhau. Những gì mà chính quyền hứa hẹn cho tương lai của nhân dân HONGKONG? Nó cởi mở hơn hay là đi giật lùi lại? Nếu chính quyền không hủy bỏ bốn khu vực trong hội đồng đại diện và bầu cử phân theo chức năng thì khó mà kêu gọi được mọi người quay về nhà.

5. Nathan Law: các ngài bộ trưởng, các ngài sẽ phản ánh mong muốn của dân chúng đến chính quyền TW? Law cũng nói rằng bất kỳ hạn chế đối với quyền bỏ phiếu và quyền được bình chọn, do sự khác biệt trong quan điểm chính trị, sẽ là không hợp hiến. “Khi bạn nhận thức được rằng các phương pháp chọn lựa giám đốc điều hành và bầu cử Hội đồng Lập pháp không đạt kỳ vọng của người dân, tại sao bạn không làm điều gì đó?”. “Bạn có thể làm một cái gì đó trong khuôn khổ hiến pháp. Cũng nghĩ như thế nào để kéo xã hội gần lại với nhau khi mà chúng đã bị xé toạc một phần bởi cải cách.

Cuộcthương thảo được truyền hình trực tiếp đến những người đang biểu tình

Cuộc thương thảo được truyền hình trực tiếp đến những người đang biểu tình

VÒNG 3

1. Yvonne Leung: chúng tôi không lùi bước. Tại sao NPC giới hạn đối thủ chỉ có 2-3?

2. Alex: quyền lực thuộc về hội đồng đại diện hay thuộc về nhân dân? Luật căn bản chống lại hiến pháp thì tại sao không sửa lại luật căn bản?

3. Nathan Law: nhiều người không tin tưởng chính phủ. Thật ngạc nhiên cho chúng tôi khi ông Lương Chấn Anh nói trên truyền thông rằng dân chủ sẽ nhìn thấy nhiều người người chi phối bầu cử. Điều chỉnh Luật cơ bản là có thể và có nhu cầu cấp thiết. Tôi hi vọng chính quyền không nên bỏ qua thử thách và cho chúng tôi thời gian cụ thể.

4. Eason Chung: Chính phủ đã lặp lại những gì đã từng nói trong vòng hai năm qua. Chúng tôi hi vọng chính phủ đưa ra một giải pháp để giải quyết tình huống hiện tại. Chúng tôi ở đây là để nói cho các ông bà biết những gì số đông muốn và những gì quan điểm của họ là. Không phải là các ông bà thuyết phục chúng tôi đồng ý hay không mà phải đối diện với nhân dân.

5. Lester Shum: Chúng tôi đã phải nói chuyện 1 tiếng 45 phút. Chính quyền Bắc Kinh đã giết chết giấc mơ dân chủ của chúng tôi. Rồi chỉ một lời nhắn đơn giản mà chúng tôi có từ chính phủ là muốn chúng tôi phải chịu đựng đề nghị cải cách chính trị trước và chấp nhận hội đồng đại diện. Chúng đã làm đủ sự nhượng bộ? Có quá nhiều người trẻ đã hi sinh việc học và thời gian của họ. Chúng tôi thậm chí đang mong muốn bị bắt và đi vào tù. Những gì chúng tôi muốn? Quyền được bỏ phiếu, quyền được bầu và bầu cử công bằng. Bây giờ chính phủ bảo chúng tôi thu dọn và về nhà. Toàn bộ thế hệ chúng tôi, đã thức tỉnh bởi hơi ngạt, không thể chấp nhận điều nay. Chúng tôi là thế hệ được chọn lựa bởi nhiều lần. Tôi nghĩ cũng áp dụng với các ông bà – các ông bà cũng là những nhân viên chính phủ được lựa chọn nhiều lần. Các ông bà có thể có trách nhiệm chứ? Hay sẽ là những người giết chết tương lai chính trị của chúng tôi và là những kẻ thù của 1 ngàn năm?

6. Alex Chow: nếu chính phủ không giải quyết vấn đề này nghiêm túc thì biểu tình sẽ tiếp tục diễn ra. Sự tín nhiệm của các thành viên NPC là được thử thách nặng nề. 1 vài sinh viên bảo tôi rằng họ ở Mongkok rủi ro là sẽ bị bắn chết. Tại sao xã hội chúng ta ép họ làm điều này? Nhân dân HONGKONG sẽ nhìn bạn như là các anh hùng hay là những kẻ gây tội ác để dân chủ, đóng các con đường hay mở các con đường cho dân chủ?

PHẦN CHÍNH QUYỀN: chỉ nói vắn tắt lại vì có nhiêu đây lặp lại.

Carrie Lam: Tôi hy vọng bạn cảm thấy hai giờ đối thoại được xây dựng. Có lẽ bạn cảm thấy thất vọng về những gì chúng tôi nói hôm nay, nhưng chúng ta phải tuân theo luật cơ bản, nếu không chúng ta sẽ đi theo con đường sai, tiêu tốn thời gian của chúng ta và đặt chúng ta vào nơi đã rồi. tôi hi vọng bạn là đừng nản lòng và khôn ngoan để nghĩ cách thoát khỏi tình trạng hiện tại. Hi vọng các bạn chia sẻ trách nhiệm với chúng tôi.

Các bạn phải thực tế, quyết định 31.08 là hướng đến phía trước. Chúng tôi vẫn bàn đến việc bầu cử vào năm 2022. Trong thực tế, số đông dân chúng nói rằng cảnh sát đã kiềm chế hết sức và hạn chế tối đa việc sử dụng vũ lực. Tôi mong rằng các bạn công bằng trong mối quan hệ với cảnh sát. Vấn đề HONGKONG không thể được giải quyết ở HONGKONG nhưng cũng là trách nhiệm cho chính quyền TW, phải cẩn thận để chọn lựa lãnh đạo.

Bà Carrie Lam lưu ý 4 điểm:

1. Chúng ta vẫn có chỗ để nắm giữ các chi tiết cho cuộc bầu cử 2017

2. Cuộc bầu cử 2017 vẫn không kết thúc, vẫn có thể thay đổi trong tương lai

3. Chúng ta hy vọng thiết lập sân chơi cho những người trẻ và sinh viên thảo luận về sự thay đổi sau 2017

4. Chúng tôi đang quan tâm tích cực nộp báo cáo đến văn phòng liên lạc HONGKONG và Macau của hội đồng quốc gia về sự xuống đường hiện tại.

* Ngoài lề: Đài SCTV và Sina của Hongkong khi quay trực tiếp buổi nói chuyện lại cắt phần SINH VIÊN chất vấn==>> HÈN, hahaha

Cácsinh viên họp báo sau khi kết thúc thương thảo

Các sinh viên họp báo sau khi kết thúc thương thảo

CẬP NHẬT SAU HỌP – NÓI TẠI ADMIRALTY

1. Yvonne Leung: Các bạn không biết chính quyền đang nói gì ư? Tôi cũng vậy. 23 ngày đã trôi qua mà chưa có nhân viên chính quyền bước xuống đây, hay cho họ xuống đây, nói bốn điểm của họ lại lần nữa để xem ai sẽ hiểu được họ nói gì? Tôi hi vọng chúng ta đấu tranh để có kết quả là bầu được một Trưởng đặc khu mà người đó biết lắng nghe chúng ta còn không thì tiếp tục chiếm đóng ở đây.

2. Eason Chung: những quan chức chính phủ đó họ không có cảm giác bình thường. Tại sao chúng ta ở đây? Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau. Đó là dân chủ.

3. Nathan Law: Chính phủ đang chơi trò Taichi – nhiều tiếng nói trong XH – họ đại diện cho XH còn bạn thì không – thế chúng ta không phải ở đây để đại diện cho số đông à? Chính phủ nói dối để tước đoạt quyền của chúng ta. Chỉ có bạn đại diện cho chính bạn. Đi ra đây và đấu tranh cho chính bạn.

4. Lester Shum: quyết định ngày 31.08 đã thực sự giết giấc mơ dân chủ của chúng ta. Bạn nghĩ là chơi trò chơi chữ với chúng tôi là được sao? Chúng tôi sẽ không đi cho đến khi có được dân chủ.

5. Alex Chow: tối hôm qua chúng tôi đã chuẩn bị với các luật sư, thậm chí có thể chiến thắng tranh cãi với chính phủ. Chính trị là biến cái không thể thành có thể. Tại sao chính phủ không thể sửa luật cơ bản?Tất cả chúng ta đang làm nên lịch sử. Chúng ta sẽ không chấp nhận làm công dân hạng hai, chỉ khi chúng ta hợp tác và vượt qua chướng ngại vật.

5. Benny Tai: tôi tự hào vì có một SINH VIÊN như Yvonne Leung. Ý kiến công cộng không phải là đếm trên đầu người.

6. Joshua Wong: đừng quên là không chỉ có Lau Kong-wah mà còn Edward Yau cũng không nói gì cả. Nếu các ông bà muốn mở ra sân chơi mà không có thực chất thì quên đi LA (tiếng Tàu )

Ann Đỗ

Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì

Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì

Chuacuuthe.com

Mai Tá lược dịch.

VRNs (22.10.2014) – Úc Đại Lợi – Suy tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 30 mùa Thường niên năm A 26-10-2014

“Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì,”

“Sấp mặt xuống, uốn mình theo dáng liễu”.

(dẫn từ thơ Hàn Mặc Tử)

Mt 22: 34-40

Sấp mặt, uốn mình trước ngưỡng cửa bóng trăng quì, là tư thế vẫn riêng biệt của nhà thơ. Lời nguyện gẫm, xanh như màu huyền diệu, lại vẫn là lời gẫm nguyện của dân con người Việt, được kể ở nhiều nơi.

Một giáo dân người Việt kể cho tôi nghe về nỗi gian truân anh chịu trên bước đường lưu lạc, tạm dung nơi xứ người. Tên anh là Nguyễn Văn Mạnh, con trai một gia đình đông con gồm 8 trai, 4 gái. Năm 1978, ba mẹ anh, tuy là nông gia chất phác chẳng biết nhìn xa trông rộng, nhưng cũng thấy được tình hình nguy cập không thể chăm nổi đàn con 12 đứa, đã quyết định cho một cháu đi vượt biển, nên đã gửi cháu lên tàu theo đám người vượt biên, vượt biển. Hành trình của những người này đầy hãi hùng, kinh khiếp, những nguy cơ bỏ xác nơi biển Đông.

Bốn giờ sáng hôm ấy, có tiếng gõ nhẹ nơi cửa, Mạnh chào ba mẹ lần cuối để từ biệt. Và, đó đích thực cũng là lần cuối trong đời, anh còn được thấy mặt mẹ cha. Vừa, bước ra khỏi nhà, là anh đã được bịt mắt, dắt lên xe tải đưa đi theo đường giây, được giữ kín. Hành trình kéo dài suốt 8 tiếng đồng hồ, ngang qua nhiều khu rừng rậm rạp.

Cuối cùng, anh cũng tới được bãi đáp vắng, lạ. Đến đây, vừa cởi băng bịt mắt ra, anh mới biết là mình còn sống. Mạnh kể lại: “nếu chẳng may gặp phải những người thất đức, chỉ biết tính toán ăn chặn tiền bạc, thì chắc anh đã bỏ xác ở đâu đó, giống như nhiều gia đình có con ra đi biệt tăm, vô âm tín”.

Anh Mạnh còn kể: chúng con rất may là được đưa lên chiếc “tắc xi” ra gặp “cá lớn”. Ghe bầu được gọi là “cá lớn” chỉ có sức tải chứa tối đa là 10 người, thế mà họ cũng chất nêm chất nệm đến 29 mạng. Thực phẩm – xăng dầu – nước uống, không được trang bị chu đáo cho chuyến đi dài ngày, đến hai tuần.

Mọi người trên chiếc xuồng câu ọp ẹp đều mệt lả, đói khát và bệnh tật vì phải phơi nắng suốt tuần lễ, đến khô miệng. Bọn cướp biển người Thái bắt gặp đã không hề nương tay. Họ nhẫn tâm hãm hiếp mọi phụ nữ họ gặp ở trên ghe, vứt xác 6 người xuống biển vì những người này không còn đủ sức chịu đựng, được nữa.

Vừa nhìn thấy đất liền, là 20 người còn lại tưởng chừng hy vọng sống sót đã gần kề, ai ngờ Hải quân Mã- Lai tuân lệnh cấp trên, đã dùng súng xua đuổi thuyền nhân người Việt, quay trở ra hải phận quốc tế, không thương tiếc. Anh Mạnh nói tiếp: “Vào giờ phút đen tối ấy, con như đã mất hết niềm tin vào Chúa và Đức Mẹ, lẫn cả tình nguời. Chỉ biết có chờ chết, mà thôi.”

May cho Mạnh gặp được tàu buôn người Hà Lan cứu vớt cho nước, tặng thực phẩm, xăng dầu và cặp mạn đưa về đất liền Phi Luật Tân chờ một đệ tam quốc gia tiếp vớt. Cuối cùng, Mạnh được nước Úc chấp thuận cho tạm dung.

Một năm sau đó, anh đặt chân lên Sydney, ổn định cuộc sống. Nay, sau nhiều năm cố gắng cần cù, anh đã ra trường với mảnh bằng bác sĩ y khoa, quyết quay lại giúp đỡ cộng đồng ở vùng quê suốt 2 năm liền, không nhận thù lao.

Sách Xuất hành hôm nay, Đức Chúa nói với Môshê:

“Ngươi không được ngược đãi, áp bức các ngọai kiều

vì chính ngươi cũng từng là ngọai kiều trên đất Ai Cập.”

Ở Tin Mừng Mat-thêu, Đức Kitô cũng khẳng định:

“Các con hãy yêu mến Đức Chúa

và thương yêu người thân cận hết lòng trí và tâm hồn,

cho phải phép”.

Riêng tôi, tôi lại nghĩ: đối với thế giới Tây Phương, hiện nay chẳng có vấn đề nào cấp bách mời gọi chúng ta thi hành triệt để cho bằng vấn đề đối xử với các di dân, tị nạn. Dạo gần đây, nhiều nước trên thế giới đã có lòng tốt đón tiếp những người chọn lựa rời bỏ hoặc ra đi thoát khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình.

Vốn sẵn lòng giàu sang có của dư Trời cho, như nước Úc, thì việc đón tiếp những người mang phận hẩm hiu, cũng là chuyện đương nhiên, dễ hiểu. Càng dễ hơn, khi các nước phương Tây chúng ta, nay cũng đã định ra quota số lượng người mỗi năm, để thâu nhận họ vào cửa ngõ nhà mình hầu tạm dung, vì lợi ích chung.

Tin Mừng hôm nay, Đức Kitô không hứa trước với ta rằng: việc chứng tỏ mình mến Chúa và yêu người lân cận, không phải là không gây cho chúng ta những hao tổn tiền bạc. Nhưng luật thương yêu người lân cận mà Chúa dạy, luôn kéo theo những đòi hỏi hy sinh cao độ. Đòi hỏi ấy, được gửi đến cho chúng ta với tư cách cá nhân, đoàn thể, hay đất nước. Nếu công nhận lời dạy của Chúa, ta cũng phải có quyết tâm đùm bọc người lân cận của mình nữa.

Ở đoạn khác trong Tin Mừng Matthêu, Đức Kitô còn nhắc nhở: “Ai nhận nhiều, sẽ phải cho nhiều”. Điều đáng buồn, là: nhiều người trong chúng ta, đều muốn có đời sống tốt đẹp, nhưng lại ít ra tay nghĩa hiệp giúp người khác/nước khác kiến tạo chốn “đất lành chim đậu, thật dễ sống. Rốt cuộc, có khi chúng ta cũng đã chối từ san xẻ mọi tốt lành ta đã hưởng hoặc tạo được, do cần cù lao động, mới có được.

Thánh Matthêu còn kể cho ta nghe câu chuyện về Đức Maria, thánh Yuse và Đức Kitô đã phải rời Israel, để tá túc bên Ai Cập, sống kinh nghiệm của “người di tản buồn”. Ngày nay, nếu Gia Đình rất thánh của Đức Kitô cũng lại đến với ta, xin định cư giống như, hoặc qua những người tị nạn hôm nay, thì chắc các Ngài cũng sẽ bị tống về cho Hêrôđê giải quyết, thôi.

Cầu mong tiệc thánh hôm nay giúp ta có được đổi thay tận đáy lòng để ta biết hành xử cho đúng, với mọi người. Ở khắp nơi. Mọi người, có nghĩa và có thể là: người cận thân hoặc cận lân. Cũng có thể, là: khách lạ tị nạn hoặc bạn bè thân quen, đang túng quẫn.

Túng và quẫn, không chỉ về thể xác. Túng và quẫn, còn có nghĩa tinh thần và trí tuệ nữa. Họ là, những người không cần được cung chúc “cái sự sang” hoặc “có quan có tước” đầy mình. Nhưng, vẫn chỉ muốn làm giáo dân hạng thứ, hoặc dân thường ở huyện. Chỉ muốn xin 2 chữ: Bình an. Yên lành.

Trong tâm-tình suy-tư như thế, ta lại cũng trở về với lời thơ, những ngâm rằng:

“Bỗng đêm nay trước cửa bóng trăng quì,

Sấp mặt xuống, uốn mình theo dáng liễu.

Lời nguyện gẫm, xanh như màu huyền-diệu,

Não-nề lòng viễn khách giữa cơn mơ.

Trời từ-bi cảm-động ứ sương mờ,

Sai gió lại, lay hồn trong kẽ lá”.

(Hàn Mặc Tử – Hãy Nhập Hồn Em)

Say hồn hay nhập hồn, vẫn là những động-thái của gẫm suy, bài quì sụp lạy trước trăng mờ, hay sao đó. Gẫm suy và quì lạy, là tư-thế của dân con nhà Đạo quyết nguyện-cầu với Chúa và với nhau, tuy có mau có lẹ, nhưng vẫn là động-thái êm/nhẹ đôi lúc cũng xuất-thần của nhiều người, cả từ trước lẫn hôm nay, ở Nước Trời cần khuyến-khích.

Lm Richard Leonard sj

Mai Tá lược dịch.

 

Gs. Allen Weiner: Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục vi phạm nhân quyền

Gs. Allen Weiner: Nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục vi phạm nhân quyền

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – California, USA – ngày 21 tháng 10 năm 2014, Giáo sư Allen Weiner, giám đốc Chương Trình Luật Quốc Tế và Đối Chiếu tại trường Đại Học Luật Stanford, ngày hôm nay đã gởi thông tin cập nhật liên quan đến kiến nghị đã được trình lên Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc (UNWGAD) tại Geneva tháng Bảy năm 2012 đặt vấn đề về việc bắt giữ phi pháp và tiếp tục giam cầm mười sáu nhà hoạt động xã hội và chính trị tại Việt Nam.

Bản cập nhật nêu việc nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam đã liên tục thất bại trong việc tuân theo phán quyết của UNWGAD tháng Tám năm 2013, rằng việc tước đoạt quyền tự do của những nhà hoạt động nêu trên là làm trái với nghĩa vụ quốc tế của Việt Nam chiếu theo Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị và Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền.Ủy Ban đã yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam thả tức khắc những người bị giam giữ và bồi thường thỏa đáng cho họ.

Bản cập nhật nhấn mạnh rằng mặc dầu tính chất rõ ràng của phán quyết tháng Tám năm 2013 của UNWGAD, nhà cầm quyền Việt Nam vẫn còn đang tiếp tục vi phạm những nghĩa vụ pháp lý rõ ràng theo luật pháp quốc tế. Mười một trong số nhà hoạt động tiếp tục bị chính phủ Việt Nam giam giữ tùy tiện, vi phạm những nghĩa vụ quốc tế về nhân quyền.

Ngoài ra, mặc dù năm trong số những nhà hoạt động đã mãn hạn tù, họ vẫn còn phải chịu những hạn chế phi pháp về quyền tự do do việc nhà cầm quyền thi hành những biện pháp “quản lý hành chánh”, một cách hạn chế tự do đi lại, làm trở ngại trầm trọng đến sinh kế của họ và đồng thời vi phạm những nghĩa vụ quốc tế của Việt Nam.

Ngoài ra, bản cập nhật liệt kê những đối xử đầy ác tâm của nhà cầm quyền Việt Nam đối với những người liên quan trong phán quyết của UNWGAD. Bản cập nhật nhấn mạnh sự quan tâm đặc biệt đến cách đối xử tàn nhẫn, mất phẩm giá con người đối với ông Fanxicô Đặng Xuân Diệu.

141022011

Những vi phạm nhân quyền

Theo lời một cựu tù nhân, ông Diệu đã bị biệt giam và bị đánh đập vì vẫn duy trì mình vô tội và từ chối mặc quần áo tù. Quản lý nhà tù đã liên tục không cung cấp thức ăn và nước sạch và bắt ông Diệu phải sống trong phòng giam chật hẹp và thiếu cả những phương tiện vệ sinh cơ bản.

Sự ngược đãi ông Diệu là một vi phạm rõ rệt Điều 19(1) của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị, theo đó: “Tất cả những người bị tước mất quyền tự do phải được đối xử một cách nhân đạo và nhân phẩm phải được tôn trọng.” Sự ngược đãi này đồng thời cũng đi ngược lại với Điều 5 của Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền, theo đó: “Không ai có thể bị tra tấn hoặc bị đối xử, trừng phạt một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo, làm hạ phẩm giá.”

Hành vi này cũng hoàn toàn trái ngược với các tuyên bố của nhà cầm quyền Việt Nam khi ký Công Uớc Liên Hiệp Quốc Về Chống Tra Tấn Và Những Đối Xử, Trừng Phạt Tàn Nhẫn, Vô Nhân Đạo Hoặc Làm Giảm Nhân Phẩm vào ngày 7 tháng 11 năm 2013. Đại sứ Việt Nam tại Liên Hiệp Quốc, khi ký vào Công Ước đã khẳng định rằng, Việt Nam [một lần nữa] “tái xác nhận quyết tâm vững chắc ngăn ngừa tất cả những hành động tra tấn, tàn nhẫn, vô nhân đạo, hoặc làm giảm nhân phẩm và bảo vệ, cổ vũ tốt hơn những nhân quyền cơ bản.”

Vì những ngược đãi tiếp tục đối với những người tham gia vào những hoạt động xã hội và chính trị ôn hòa tại Việt Nam và việc nhà cầm quyền Việt Nam tiếp tục giam giữ những người đó một cách phi pháp, bản cập nhật yêu cầu UNWGAD có hành động khẩn cấp thay mặt cho ông Fanxicô Đặng Xuân Diệu và những người kiến nghị, điển hình là yêu cầu một chuyến viếng thăm Việt Nam, gồm cả việc đi thăm ông Diệu tại nhà tù; đòi hỏi nhà cầm quyền Việt Nam điều tra về tình trạng và cách đối xử hiện nay đối với ông Diệu; lập lại Phán Quyết trước của Ủy Ban và tái yêu cầu thả tất cả mười sáu nhà hoạt động xã hội và chính trị bao gồm trong Phán Quyết tháng Tám năm 2013.

Vi phạm luật pháp quốc tế

Theo ông Allen Weiner, giảng viên cao cấp của Trường Luật Stanford, cũng là luật sư của những người đệ đơn: “Dựa trên quan điểm của Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc, không thể có câu hỏi chính đáng nào về việc Việt Nam giam giữ những nhà hoạt động xã hội và chính trị là đúng với lập pháp quốc tế hay không. Đó không thể là gì khác ngoài sự đàn áp của nhà cầm quyền đối với những người muốn thực thi những quyền dân sự và chính trị, được bảo vệ bởi luật pháp quốc tế.”

“Việc nhà cầm quyền Việt Nam từ chối thả những người đệ đơn, bất kể phán quyết rõ ràng của Ủy Ban Điều Tra Về Bắt Giữ Tùy Tiện của Liên Hiệp Quốc, phản ảnh sự coi thường trầm trọng luật pháp quốc tế và nêu lên những câu hỏi quan trọng về vai trò mà Việt Nam muốn có trong cộng đồng quốc tế”, ông Weiner nhấn mạnh. “Trên hết, đó là một sự bất công nặng nề đối với các nhà hoạt động, chỉ muốn tham gia vào những sinh hoạt xã hội và chính trị mà chúng ta cho là những điều hiển nhiên trong một xã hội tự do.”

Trong phán quyết tháng Tám năm 2013, UNWGAD có trách nhiệm cứu xét những trường hợp bắt giữ tùy tiện, đã nêu rõ rằng việc có quan điểm và bày tỏ quan điểm, kể cả những quan điểm không phù hợp với chính sách của nhà nước, được bảo vệ bởi Điều 19 của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị. Ủy Ban nhấn mạnh rằng những điều khoản của luật pháp Việt Nam được sử dụng để buộc tội những người đệ đơn, là “mơ hồ và quá chung chung”. Ủy Ban nhận định rằng việc tước đoạt quyền tự do của những người đệ đơn, cũng như những sai sót trong thủ tục tại các phiên xử, là trái với nhiều điều khoản của Công Ước Quốc Tế Về Các Quyền Dân Sự Và Chính Trị và Bản Tuyên Nhôn Quốc Tế Nhân Quyền.

Những người đệ đơn kể tên như sau: Đặng Xuân Diệu, Hồ Đức Hòa, Nguyễn Văn Oai, Chu Mạnh Sơn, Đậu Văn Dương, Trần Hữu Đức, Lê Văn Sơn, Nông Hùng Anh, Nguyễn Văn Duyệt, Nguyễn Xuân Ánh, Hồ Văn Oanh, Thái Văn Dung, Trần Minh Nhật, Tạ Phong Tần, Trần Vũ Anh Bình, và Nguyễn Đình Cương.

GS. Allen Weiner

Allen S. Weiner là giáo sư cao cấp, giám đốc Chương Trình về Luật Quốc Tế và Đối Chiếu Luật tại trường Đại Học Luật Stanford, đồng-giám đốc Trung Tâm Stanford về Xung Đột và Đàm Phán Quốc Tế tại Đại Học Stanford. Ông là một học giả về luật quốc tế với kiến thức chuyên môn về nhiều lãnh vực như luật an ninh quốc gia và quốc tế, luật chiến tranh, giải quyết tranh chấp quốc tế, và luật hình sự quốc tế (gồm cả công lý chuyển tiếp). Lãnh vực nghiên cứu của ông chủ yếu về luật quốc tế và đối sách với những đe dọa an ninh hiện đại của khủng bố quốc tế, việc gia tăng những vũ khí giết người hàng loạt, và những trường hợp tội ác chống nhân loại lan rộng. Ông cũng nghiên cứu quan hệ giữa luật quốc tế và luật quốc gia trong bối cảnh những xung đột vũ trang không đối xứng giữa Hoa Ký và những nhóm phi chính phủ và đối phó với khủng bố.

 

Trung tâm R.F.Kennedy quan ngại về cái chết của tù nhân chính trị Sahrawi ở Tây Sahara

Trung tâm R.F.Kennedy quan ngại về cái chết của tù nhân chính trị Sahrawi ở Tây Sahara

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – Sài Gòn – Kerry Kennedy, Chủ tịch Trung tâm Robert F. Kennedy về Công lý và Nhân quyền (RFK Center) có trụ sở tại Washington, và Santiago A. Canton, Giám đốc điều hành Đối tác về nhân quyền của RFK, đã bày tỏ quan ngại sâu sắc về cái chết của tù nhân chính trị Hassana El Ouali người Sahrawi trong khi bị giam giữ.

El Ouali đã qua đời hôm 27/9 tại một bệnh viện quân sự ở Dakhla, Tây Sahara. Ông là một thành viên tích cực của phong trào ủng hộ độc lập và là một nhà vận động chống sự tra tấn cũng như tàn bạo của cảnh sát. Ông mắc bệnh nặng bởi hậu quả của một cuộc tuyệt thực và sự chăm sóc y tế nghèo nàn tại nhà tù của Ma-rốc.

Tù nhân chính trị Hassana El Ouali người Sahrawi. Ảnh aps.dz

Tù nhân chính trị Hassana El Ouali người Sahrawi. Ảnh aps.dz

Ông El Ouali chỉ được chuyển đến một bệnh viện sau khi phía gia đình và bạn bè áp lực. El Ouali bị bỏ tù với cáo buộc “tham gia vào một cuộc biểu tình bất hợp pháp” và “hình thành một băng đảng.”

Một số báo cáo cho biết, ông bị tra tấn trong thời gian giam giữ, với các hình thức như bị treo lên trần nhà và bị sốc điện ở nhiều bộ phận trên cơ thể.

Mặc dù gia đình yêu cầu việc khám nghiệm tử thi để làm rõ nguyên nhân cái chết của ông, chính quyền Ma-rốc đã đột ngột chôn El Ouali vào hôm 6/10 mà không có sự hiện diện hay đồng ý từ gia đình của ông.

Vị chủ tịch Trung tâm RFK nói: “nếu các báo cáo về tra tấn và ngược đãi y tế là đúng thì điều này rất đáng lo ngại.”

Ông kêu gọi “chính phủ Ma-rốc điều tra những cáo buộc rộng rãi về việc các tù nhân bị ngược đãi, đồng thời phải đảm bảo nhân phẩm của những người bị giam giữ được bảo vệ cách dứt khoát.”

Tin tức về điều kiện giam giữ và cái chết của El Ouali được đưa ra trong bối cảnh tồn tại một loạt các báo cáo đáng lo ngại về các nhà tù Ma-rốc ở Tây Sahara.

Juan Mendez, Báo cáo viên đặc biệt của Liên Hiệp Quốc về tra tấn, nói rằng các nhà tù ở Tây Sahara rất đông đúc, và tra tấn thường được sử dụng như cách thức để bịt miệng và trừng phạt những tù nhân chính trị bất đồng chính kiến​​.

Các nhóm quốc tế như Tổ chức Ân xá Quốc tế và các tổ chức địa phương như Tập thể Bảo vệ Quyền con người Sahrawi (CODESA) cũng báo cáo kết quả tương tự.

Cả hai nhóm cũng cáo buộc chính quyền Ma-rốc vi phạm nhân quyền đối với công dân Sahrawi, thậm chí bên ngoài nhà giam, và việc chính phủ hạn chế quyền tự do hội họp, di chuyển, và biểu hiện của người Sahrawi.

Pv.VRNs lược dịch

Điếu Cày: ‘Đấu tranh để cho ngày trở về’

Điếu Cày: ‘Đấu tranh để cho ngày trở về’

BBC

Phát biểu tại phi trường Los Angeles hôm 21/10, Blogger Điếu Cày nói:

“Tôi thấy chính phủ Hoa Kỳ thì mong muốn tôi trở thành một công dân của Hoa Kỳ nhưng tôi không hiểu tại sao chính phủ Việt Nam lại muốn trục xuất tôi.

Những việc tôi làm chỉ mang lại lợi ích cho dân tộc Việt Nam, cho tổ quốc Việt Nam. Điều đó đáng để chính phủ Việt Nam phải suy nghĩ.”

Khi được hỏi liệu ông có nghĩ trong tương lai sẽ về lại Việt Nam hay không, ông Nguyễn Văn Hải trả lời: “Tôi sang đây đấu tranh là để cho ngày trở về”.

Đoạn phim do báo Người Việt thực hiện.

Blogger Điếu Cày được tự do, đang trên đường sang Mỹ (Nguoi-viet.com)

httpv://www.youtube.com/watch?v=l8ykC9fgfRA#t=71

Các Con Hãy Nên Trọn Lành!

Các Con Hãy Nên Trọn Lành!

Đức Ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

Người ta kể lại rằng thánh Antôn ẩn tu (không phải là thánh Antôn thành Pa-đua) đã tìm đến gặp một người thợ giày, vì nghe đồn rằng người thợ giày này có một đời sống đạo đức lạ thường.

Ðể trả lời đâu là bí quyết để nên thánh, người thợ giày đáp gọn: “Tôi chỉ biết đóng giày”.

Ngạc nhiên vô cùng, thánh Antôn hỏi vặn lại: “Nếu chỉ có thế thì làm sao mà gọi là thánh thiện được.  Tôi đây, tôi tưởng nghĩ đến Chúa từng phút giây.  Ông có bí quyết gì khác nữa không?”.

Người thợ giày giải thích: “Tôi làm việc 8 giờ, cầu nguyện 8 giờ và ngủ nghỉ 8 giờ”.

Thánh Antôn ẩn tu vẫn chưa cho đó là cuộc sống lý tưởng.

Ngài cho biết, ngài cầu nguyện từng phút giây. “Vậy ông sống đức khó nghèo như thế nào?”.

Người thợ giày bảo: “Tôi cho Giáo hội một phần ba của cải của tôi, một phần ba tôi bố thí cho người nghèo và một phần ba tôi giữ lại cho tôi”.

Thánh Antôn chưa cho đó là bí quyết nên thánh trọn hảo, bởi vì chính ngài đã phân phát tất cả của cải của ngài cho Giáo hội và người nghèo…

Thánh nhân vặn hỏi mãi, cuối cùng người thợ giày mới khai ra bí quyết của ông như sau:
“Mặc dù tôi phân phát một phần ba tiền lương của tôi cho người nghèo, nhưng đêm ngày tôi không ngủ yên được khi tôi nhìn thấy cảnh nghèo xung quanh tôi, đến độ tôi đã thưa với Chúa: Chúa ơi, thà để con đi hỏa ngục còn hơn nhìn thấy những người khốn khổ này phải triền miên trong cảnh nghèo đói…”.

Nghe đến đó, thánh Antôn đã bỏ ra về. ngài chợt hiểu rằng ngài chưa đủ thánh thiện như người thợ giày này đến độ dám hy sinh tất cả chỉ vì người nghèo.

Có rất nhiều cách để nên thánh, nhưng dường như không có một mẫu mực thánh thiện chung cho tất cả mọi người.

Có người nên thánh ngay trong bấc sống của mình giữa trần gian.

Có người chịu tử đạo.

Có người sống trong bậc tu trì.

Mỗi một vị thánh là một cách sống.

Tuy nhiên giữa khung khác biệt đó vẫn có một mẫu số chung cho tất cả mọi cuộc sống thánh thiện: đó là Tình Yêu. Thánh Phaolô trong bài ca đức ái đã nói: “Dù tôi có thể nói được các tiếng lạ lùng, dù tôi có thể làm được phép lạ chuyển núi di sông, dù tôi có làm được không biết bao nhiêu công trình… nếu tôi không có tính đức bác ái, tôi chỉ là một thứ thùng rỗng…”.

Không có đức bác ái, không có tình yêu thì tất cả tòa nhà đạo đức của chúng ta chỉ được xây dựng trên hão huyền mà thôi.

Chúa Giêsu cũng đã nói với chúng ta: “Các con hãy nên trọn hảo như Cha các con trên trời”. Thiên Chúa là Tình Yêu.  Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi người không loại trừ ai.  Và cuối cùng vì yêu thương con người, Thiên Chúa đã hóa thân làm người như chúng ta… Ðó là tận cùng của Tình Yêu!

Người thợ giày trong câu chuyện của thánh Antôn ẩn tu không những dành của cải của mình cho người nghèo, ông còn tưởng nghĩ đễn người nghèo như chính lẽ sống của mình.  Thánh Antôn đã nhận ra đó là bí quyết cao cả nhất để nên thánh.  Bố thí tất cả của cải của mình, xa lánh tất cả các thú vui của cuộc sống, đêm ngày ăn chay cầu nguyện là điều tốt.  Nhưng nếu sống như thế chỉ để tìm cho mình sự thanh thản trong tâm hồn mà phải sợ người khác quấy rầy, thì một cuộc sống như thế chưa phải là lý tưởng nhất.

“Hãy nên trọn lành như Cha các con trên trời”.

Ðó phải là lý tưởng của người Kitô chúng ta.  Cha trên trời yêu thương tất cả mọi người.  Cha trên trời đã yêu thương con người đến nỗi đã phó ban chính Con Một của Ngài.  Thiên Chúa chỉ được gọi là Cha bởi vì Ngài sống cho con cái của mình…

Sự sống Ngài ban cho chúng ta chỉ có thể triển nở và có ý nghĩa nếu nó cũng được sống cho tha nhân.

Đức Ông Phêrô Nguyễn Văn Tài

From: KittyThiênKim & Nguyễn Kim Bằng gởi

Hôn nhân khác đạo

Hôn nhân khác đạo

Chuacuuthe.com

VRNs (22.10.2014) – Sài Gòn – Tỷ lệ ly hôn tại Hoa Kỳ chiếm khoảng 50%, rõ ràng là không dễ xây dựng mối quan hệ phu thê bền vững lâu dài. Khi hai người có niềm tin khác nhau, thách thức có thể rất khó vượt qua. Với tình yêu, sự tôn trọng và thỏa thuận hợp lý, hôn nhân khác đạo vẫn có thể hạnh phúc. Hãy ghi nhớ mấy điều này:

1. CỞI MỞ GIAO TIẾP

141020006

Hôn nhân khác tôn giáo có thể thành công nếu hai vợ chồng duy trì lời thề hứa khi đối mặt với các thử thách và luôn chân thật với nhau. Mặc dù nên nói chuyện cởi mở về sự khác nhau về tôn giáo trước khi kết hôn, không bao giờ quá trễ để bắt đầu cuộc đối thoại. Trong cuốn A Non-Judgmental Guide to Interfaith Marriage (Hướng dẫn Hôn nhân Liên tôn), tác giả Steven Carr Reuben khuyến khích sự giao tiếp bằng cách nhắc các vợ chồng “luôn yêu thương nhau khi nói chuyện về tôn giáo”. Cần phải nhớ rằng tình yêu là phẩm chất có giá trị của mọi tôn giáo. Nếu bạn ngại nói về niềm tin, hãy cho nhau biết mà không biết cách bắt đầu hoặc bắt đầu từ đâu. Bạn càng cởi mở thì càng tốt cho cả hai.

2. BIẾT RÕ NIỀM TIN CỦA NHAU

Trong cuốn Interfaith Families: Personal Stories of Jewish-Christian Intermarriage (Gia đình Liên tôn: Các Câu chuyện về Hôn nhân giữa Do Thái giáo và Kitô giáo), tác giả Jane Kaplan nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tìm hiểu tôn giáo của nhau để có thể tôn trọng lẫn nhau. Đặt ra các câu hỏi không chỉ để học hỏi kinh nghiệm, mà còn là cách xác định chiều sâu của lời hứa đối với tôn giáo của mình. Đối thoại có thể hữu ích, với điều kiện cả hai luôn tôn trọng và lịch sự với nhau. Cách tốt nhất là đặt ra các câu hỏi cởi mở và chân thành.

3. THỎA THUẬN CÁCH GIÁO DỤC CON CÁI

Thảo luận cách nuôi dạy con cái nên bao gồm vấn đề tôn giáo, vì tôn giáo gắn liền với giáo dục. Vợ chồng cần thống nhất cách giáo dục con cái, vì điều đó ảnh hưởng các hoạt động khác của con cái. Vợ chồng cần rạch ròi vấn đề này càng sớm càng tốt. Thỏa thuận và thống nhất với nhau để giáo dục con cái tốt nhất. Tôn trọng nhau là bài học sống có giá trị cao để con cái phát triển đúng về tâm sinh lý và tâm linh. Hảy hỏi con cái, khuyến khích và giúp chúng biết cách tự quyết định.

4. GIỮ TRUYỀN THỐNG

Khi thảo luận về tôn giáo, mỗi người hãy nói rõ về tôn giáo của mình với những ngày lễ nghỉ. Đối với một số người, những ngày lễ nghỉ phải được tuân thủ. Ngay cả những người cho tôn giáo không quan trọng, họ vẫn mừng lễ bằng cách nào đó, chẳng hạn cây Giáng Sinh hoặc Đàn Menorah (đàn đa nhánh dùng trong đền thờ Do Thái cổ). Vợ chồng có thể thấy vui mừng khi duy trì truyền thống tôn giáo của nhau, của cả bên nội và bên ngoại.

5. TÔN TRỌNG SỰ KHÁC BIỆT

Tác giả Naomi Schaefer Riley hướng dẫn nghiên cứu cấp quốc gia về hôn nhân khác đạo. Bà phát hiện tỷ lệ cao về xung đột ở các cặp vợ chồng không cùng tôn giáo, bà nói rằng “kết hôn với người khác đạo cần phải biết rõ tôn giáo của người đó”. Chính Riley cũng có chồng khác đạo, bà khuyến khích các cặp vợ chồng cần phải nghiêm túc và luôn tôn trọng tôn giáo của nhau.

Tóm lại, hôn nhân khác đạo rất cần thỏa thuận với nhau ngay từ đầu, và cả hai phải tuân thủ tuyệt đối sự thỏa thuận đó. Vợ chồng có thể cảm thấy ít bị áp lực và tận hưởng hôn nhân bằng cách áp dụng phương pháp khác nếu hoàn cảnh cho phép.

TRẦM THIÊN THU

(Viết theo Beliefnet.com)

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu A’

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu A’

VOA

Hành khách xếp hàng tại quầy kiểm tra vé ở sân bay Tân Sơn Nhất, TP HCM.

Hành khách xếp hàng tại quầy kiểm tra vé ở sân bay Tân Sơn Nhất, TP HCM

Trà Mi-VOA

20.10.2014

Hai sân bay quốc tế lớn nhất của Việt Nam bị đưa vào danh sách các phi trường tệ nhất Châu Á trong bảng khảo sát 2014 do trang mạng The Guide to Sleeping in Airports thực hiện.

Kết quả vừa công bố được báo chí Việt Nam trích đăng cho thấy sân bay Nội Bài ở Hà Nội xếp thứ 5 và phi trường Tân Sơn Nhất ở TPHCM giữ hạng 8 trong danh sách 10 sân bay tồi nhất khu vực vì các điều kiện cơ sở hạ tầng và phục vụ yếu kém.

Cuộc khảo sát được thực hiện qua ý kiến bầu chọn của những người du hành quốc tế dựa vào các yếu tố chính như vệ sinh sân bay, thái độ phục vụ, và điều kiện về cơ sở vật chất của phi trường.

Báo nhà nước dẫn lời giới chức hàng không Việt Nam bác bỏ đánh giá của cuộc khảo sát, nói rằng ‘không phản ánh đúng thực tế và thiếu khách quan.’

Một hành khách quốc tế đã trên 50 lần bay sang Việt Nam từ năm 1997 tới nay mà chuyến đi mới nhất chỉ cách đây vài tháng, đồng tình với kết quả trên bảng xếp hạng.

Việt Nam trong danh sách các sân bay tệ nhất Châu Á

Giáo sư Jonathan London thuộc Đại học Thành thị Hong Kong, nhà xã hội học-kinh tế chính trị học chuyên về Việt Nam, nhận xét:

“Sân bay của Việt Nam vẫn còn nhiều vấn đề lắm. Riêng chuyện phải chờ mãi mới lấy được hành lý ở sân bay Nội Bài của Hà Nội đã là một yếu tố làm cho tôi rất chán. Rất nhiều lần, đến  mức hiện nay tôi luôn cố gắng để chỉ mang một túi carry-on mà thôi, vì không muốn chờ hơn 30 phút để lấy hành lý. Sân bay Tân Sơn Nhất ở Sài Gòn cũng hơi chật và đã có khi tôi phải xếp hàng chờ đợi rất lâu. Về vấn đề hối lộ, tôi chưa gặp khó khăn nào, tôi chưa đưa tiền cho ai cả, đặc biệt những người Việt kiều về nước muốn tránh vấn đề thì có hiện tượng họ cho tiền vào hộ chiếu, nhưng bản thân tôi chưa gặp.”

Du khách thường xuyên sang Việt Nam này nói vấn đề nhức nhối nhất của các sân bay Việt Nam là điều kiện vệ sinh vô cùng thấp.

Giáo sư London:

“Vấn đề vệ sinh không phải là chuyện đặc biệt ở sân bay mà là một vấn đề ở cả nước Việt Nam. Việt Nam muốn phát triển các dịch vụ tiêu chuẩn quốc tế thì việc nâng cao thực hiện vệ sinh ở các sân bay là rất nên cố gắng thực hiện và giải quyết. Những điều kiện ở các sân bay Việt Nam sẽ tạo ra những cảm giác đáng nhớ đối với khách sang Việt Nam. Họ vào các phòng vệ sinh ở sân bay Việt Nam thấy quá tệ, quá tồi thì chắc chắn họ sẽ nhớ. Vì vậy, nên ưu tiên cho những sân bay đã.”

So sánh điều kiện phi trường của Việt Nam với các nước lân cận trong khu vực với ánh mắt một hành khách thường xuyên qua lại các nước Châu Á, Giáo sư Jonathan London cho rằng:

“Nếu đánh giá sân bay Việt Nam so với trước đây khoảng 10 năm, tôi sẽ cho khoảng 6 điểm cho những tiến bộ đã đạt. Nhưng nếu so sánh với các sân bay khác trong khu vực, tôi nghĩ chỉ đạt 4 điểm tối đa, tức chưa đạt mức trung bình.”

Trang mạng The Guide to Sleeping in Airports được thành lập từ năm 1996 có chức năng là kho dữ liệu đánh giá các sân bay trên toàn thế giới.

Nguồn: Sleepinginairports.net/TuoiTre/ThanhNien/VOA Interview

Về Với Mẹ Cha & Gạo Trắng Trăng Thanh &Thương Quá Việt Nam

Về Với Mẹ Cha -Nguyễn Đức Quang -Duy Khánh -NNS

httpv://www.youtube.com/watch?v=VnOufSd4e3U

Gạo Trắng Trăng Thanh -Hoàng Thi Thơ

httpv://www.youtube.com/watch?v=lH1uPf3d-IA&list=PLfe9JTtbGcgWU1Bzo_EWkppquq-xobH2H&index=18

Thương Quá Việt Nam -Phạm Thế Mỹ -Duy Khanh & Huong Lan

httpv://www.youtube.com/watch?v=Rmh2fOwRWrQ&list=PLfe9JTtbGcgWU1Bzo_EWkppquq-xobH2H&index=33

Về đây khi mái tóc còn xanh xanh

Về đây khi mái tóc còn xanh xanh

Trần Ngọc Mười Hai

VRNs (20.10.2014) – Úc Đại Lợi – Chuyện Phiếm đọc trong tuần thứ 30 mùa Thường niên năm A 26-10-2014

“Về đây khi mái tóc còn xanh xanh.”
Về đây với mầu gió ngày lang thang
Về đây xác hiu hắt lạnh lùng.
Ôi lãng du quay về điêu tàn.

Đâu tiếng đàn ngoài hiên mưa?
Và đâu bướm tơ, vui cùng mùa?
Một mùa Xuân mới, mắt êm nắng hào hoa.”

(Nhạc: Come back to Sorrento – Lời Phạm Duy: Trở Về Mái Nhà Xưa)

(Rm 9: 1-5)

Về đây là về đâu thế? Chốn nào đây? Về Sorrento ư? Nơi “khỉ ho cò gáy” nào mà xa thế? Về để làm gì mà sao nghệ-sĩ nhà mình cứ gọi mãi bằng những lời “buồn như chấu cắn”, thế này đây:

“Về đây nghe tiếng hú hồn mê oan.

Về đây lắng trầm khúc nhạc truy hoan.

Về đây nhé ! Cắm xong chiếc thuyền hồn

Ôi thoáng nghe dây lòng tiếc đờn.”

(Lời Việt: Phạm Duy – bđd)

Ôi thôi! Đó là chuyện của nghệ sĩ đời, sống ở đời. Với nhà Đạo, lại có những lời mời mọc như muốn bảo người đọc hãy cứ trở về với vấn-đề gai góc hôm xưa, nay ê hề, mà không là chuyện cũ.

Vừa qua, bần đạo được một người bạn thảy cho đọc bài viết nọ nói về những chuyện lạ kỳ ở nhà đạo, đại để cũng hơi giống lời ca ta vẫn hát:

“Mái tóc nhà lưu luyến vạt trăng xanh.
Nếu mưa về yêu lấy hạt long lanh.
Chờ mong nắng cho tươi đời xuân xanh.
Người xa vắng biết đâu nấm nhà buồn…

Đốt ánh đèn in bóng vào rêu xanh.
Sẽ thấy cười tan vỡ hồn đêm thanh.
Và nghe thấy kiếp xưa bước nhẹ về
Đang khóc than trên đường não nề”.

(Lời Việt: Phạm Duy – bđd)

Chao ôi, lời hát với ca từ nào những là: “đèn in bóng vào rêu xanh”, rồi “sẽ thấy cười tan vỡ hồn đêm thanh”. Và đêm ấy, thấy nhiều người vẫn cứ lần giở trước đèn trang báo Đạo ghi bài viết khá lạ về tác-vụ giảng rao Tin Mừng mà người đi Đạo nay thực hiện.

Nói chung thì, sự việc như lời kể của người viết trẻ ở Úc tên là Ann Rennie như sau:

“Rao truyền Tin Mừng đâu chỉ mỗi giảng-giải hoặc rao báo Lời của Chúa mà thôi đâu. Đó vẫn là: quyết sống Lời Ngài trong quan-hệ với mọi người, ở đời. Qua tương-quan với mọi người trong đời, tôi lại cứ luôn nói về cuộc sống của thánh Phanxicô thành Assisi là đấng thánh hiền-lành từng khuyên nhủ mọi người: ‘Hãy truyền-bá Tin Mừng của Chúa, nếu cần, hãy dùng lời lẽ bình thường mà làm thế”. Riêng tôi, lại vẫn nghĩ: rao truyền Lời Chúa, đích-thị là quảng bá lối sống phù-hợp với Tin Vui An Bình mỗi ngày trong đời mình được nghe biết một cách rất chi tiết.

Có thể nói, việc này biểu-hiện sự tử-tế, là thứ ân-huệ keo sơn để ta cảm thông mà san sẻ với những người đang cùng sống với ta. Việc này, còn là thời-gian ta bỏ ra để lắng nghe bậc cao niên ở đâu đó cứ ngồi hằng giờ để kể về những chuyện tồn-đọng nơi “bộ nhớ” của các cụ. Làm như thế, còn có nghĩa: ta sẽ bỏ hết công sức của mình ra mà tranh-đấu cho các sự việc tốt-lành/hạnh-đạo được thành sự. Những việc như để biểu-lộ mức ngạc nhiên, vui mừng khi ta hành-xử theo đúng lương-tâm của ta…” (xem Ann Rennie, How will they know if we really love them? The Australian Catholics số mùa Hè năm 2014, tr. 16)

Vâng. Đặt vấn-đề thì bao giờ chả đặt ra như thế. Như thế, còn để thêm mắm muối dưa hành cho ca-từ nghệ-sĩ ở trên hát đã khá hơn, như sau:

“Thôi nhé đừng hoài âm xưa
Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà
Người ngồi im bóng
Lắng nghe tháng ngày qua”.

(Lời Việt: Phạm Duy)

Vâng. Đúng là như thế. Có “hoài âm xưa”, thì cũng cứ “ngồi im bóng” “lắng nghe tháng ngày qua” thiên hạ/mọi người ở nhà Đạo vẫn cứ đề-cập đến những chuyện thương-yêu, lương-tâm/trách-nhiệm, như bậc thày ở Úc có lần từng xác-quyết như sau:

“Thiên-Chúa, Ngài cũng có cử-chỉ đẹp hoặc bí-kíp lịch-duyệt Ngài vẫn dành riêng cho ta. Ngài là Đấng có kinh-nghiệm hơn ai hết, về mọi thứ. Còn ta, chỉ là tay mơ luôn lần mò/chập-chững trong hành-trình sống, nhiều khiếm-khuyết.

Thiên-Chúa, là Đấng không chỉ ban cho ta mỗi cử-chỉ đẹp mà thôi; nhưng, Ngài còn ban cho ta cung-cách lịch-duyệt đầy yêu-thương, nữa. Ngài vẫn tôn-trọng ta, nên mới để ta thử sức mình trước mắt Ngài. Và, Ngài có mặt ở đây đó, để hỗ-trợ cho ta cả vào lúc luật-lệ hoặc bí-kíp thực-hiện cuộc sống tốt-lành/hạnh-đạo chưa phổ biến rõ ràng.

Thiên-Chúa, còn là Đấng sẵn-sàng để những kẻ mỏng-dòn/dễ-vỡ như ta được đồng-hành với Ngài bằng sáng-kiến đi bước truớc. Chúa biết rõ tính mỏng dòn/dễ vỡ của ta. Và, ta cũng biết rõ cử-chỉ lịch-duyệt của Ngài. Đó là căn-bản sự sống và là hoạt-động theo tinh-thần đồng-đội, tức: tinh-thần hợp-tác có hỗ-tương, trong mọi lúc. Ta là tạo-vật có giới-hạn, còn Ngài là Đấng Quyền-uy Cao-cả làm hết mọi sự. Nhưng giữa ta và Ngài, mọi khác-biệt vẫn quên đi, nhờ vào ân-huệ và nhờ ta cùng Chúa tin-tưởng lẫn nhau. Cả hai bên, Thiên-Chúa và con người đều sống thực những gì mình có khả-năng thể-hiện, trên thực-tế. Chúa biết rõ việc Ngài làm. Đó, là sự thực mà người bình-thường ở đời và/hoặc người không tự đứng-vững vẫn sống cách khác, có kinh-nghiệm.

Quả là chuyện tuyệt-vời. Bởi sau những khó-khăn ta gặp phải, chắc-chắn sẽ có những kinh-nghiệm đạo-đức nói về ta và về Chúa, thì: ta và Ngài đều làm công việc ấy, chung với nhau.

Đó, là ý-nghĩa thực của lương-tâm.

Lương-tâm, là từ-vựng có gốc-nguồn từ tiếng La-tinh, trong đó gồm hai chữ “Con” và “Scientia”, mà tiếng Anh và tiếng Pháp thường gọi là: “Conscience”.

Lương-tâm, là: hiểu-biết nhau hoặc thông-cảm lẫn nhau, trong mọi sự. Thiên-Chúa chấp-nhận quyết-định của ta theo tiếng lương-tâm. Chúa và ta, có trách-nhiệm đồng-đều về những quyết-định như thế. Kết-quả là, ân-huệ từ đó đến với ta. Thứ ân-huệ của sự tự-trọng về đạo-đức. Và, đó cũng là phúc-lành Chúa ban lên những gì khả-thi, bình-dị và thông-thường, theo tính khôn-ngoan của những người con chân-phương, bé nhỏ.

Lương-tâm, đích-thị là “lẽ thường” rất phải, vẫn đặt-định những gì thường-tình rất phải lẽ đến cho ta và với Chúa, Đấng hiểu biết mọi sự và cảm-thông với hết mọi người.

Một lần nọ, khi tôi đang giải-nghĩa điều này cho các học-viên thuộc Đại-học nọ, thì có một học-viên đưa ngay một phản-hồi, rồi hỏi: “Thày nói thế, tức là em cũng…OK, phải không?” “Đúng. Đúng là như thế!” Ngay sau đó, học-viên ấy lại hỏi tiếp: “Nói như thế, tức là Chúa cũng OK với em chứ?” “Đúng thực như vậy!”

Thật thế, Thiên-Chúa vẫn muốn như vậy. Và, Ngài rất vui lòng đồng-hành với ta, bởi ta có tự-do để làm thế. Và, Chúa vẫn cùng ta sử-dụng tự-do-tuy-có-giới-hạn ở nơi ta, nhưng ta sử-dụng nó một cách có trách-nhiệm. Chúa rất vui, bao lâu ta và Ngài tiếp-tục có quan-hệ hỗ-tương, muôn đời. Theo tôi, thì: Chúa rất vui khi trở-thành diễn-viên trong câu truyện ta kể lại. Đồng thời, Ngài để tai ra mà lắng nghe ta thuật truyện cho Ngài. Ngài vẫn nghe hoài và nghe mãi, đến bất tận.

Nhiều người lại có những thứ, mà tôi gọi là kinh-nghiệm đạo-đức rất thực, cả khi họ khám-phá ra Chúa, trong các tình-huống như thế. Nhưng tiếc thay, những người như thế lại cũng giống như ta, ở chỗ: họ không tìm ra ngôn-từ nào thích-hợp, để nói lên sự việc này.

Thành thử, ta và mọi người vẫn thận-trọng khi có yêu-cầu, mà theo tôi, họ rất có lý để yêu-cầu. Và thường thì: yêu-cầu của họ luôn có tính hào-hùng, phải lẽ. Tuy thế, nỗi khổ-đau và niềm ưu-tư/khắc-khoải mà họ và ta cảm-nghiệm, đều đưa ra chứng-cứ cho thấy: ta và họ đều yêu Chúa vẫn rất mực. Vì thế nên, nhiều lúc, họ và ta cũng đánh liều tìm cách làm những điều Chúa dạy bảo, cho phải đạo. Và, riêng tôi lại vẫn nghĩ: Chúa thấy mọi sự theo cung-cách tựa hồ như thế.” (xem Lm Kevin O’Shea CSsR, Lương tâm trưởng thành trong đạo đức, www.giadinhanphong.blogspot.com ngày 20/9/2014)

Đấng bậc thày dạy mà còn nghĩ như thế, huống hồ là đàn em bé nhỏ, rất học trò. Về lương tâm, đáng thánh hiền-từ ở Kinh/Sách, lại cũng có những lời khuyên nhủ, rất như sau:

“Có Đức Kitô chứng giám,

tôi xin nói sự thật,

tôi không nói dối và lương tâm tôi,

được Thánh Thần hướng dẫn,

cũng làm chứng cho tôi rằng:

lòng tôi rất đỗi ưu phiền và đau khổ mãi không ngơi.

Quả vậy, giả như vì anh em đồng bào của tôi theo huyết thống,

mà tôi có bị nguyền rủa và xa lìa Đức Kitô, thì tôi cũng cam lòng

Họ là người Israel, đã được Thiên Chúa nhận làm con,

được Ngài cho thấy vinh quang,

ban tặng các giao ước, lề luật,

một nền phụng tự và các lời hứa;

họ là con cháu các tổ phụ;

và sau hết, chính Đức Kitô, xét theo huyết thống,

cũng cùng một nòi giống với họ.

Ngài là Thiên Chúa,

Đấng vượt trên mọi sự.

Chúc tụng Ngài đến muôn thuở muôn đời.”

(Rm 9: 1-5)

Xem như thế, thì: với lương-tâm không bao giờ nói dối, con người vẫn luôn được Thánh Thần Chúa hướng-dẫn để sống lướt vượt mọi sự, mà chúc tụng Ngài đến muôn thuở muôn đời. Chúc-tụng Chúa, không chỉ bằng môi miệng qua kinh-kệ hoặc bằng việc hành hạ thân xác với hãm mình, nhưng bằng vào cả những lời ca, hoặc hành-xử rất nên làm.

Chúc tụng Chúa, không chỉ bằng những hát vang những ca từ rất buồn và cũng rất phiền theo kiểu đọc những kinh như “Từ Vực Sâu u tối”, hoặc những bài hát uỷ-mị rất “luyện tội” như “Từ Chốn Luyện Hình” của ai đó. Trái lại, vẫn hiên ngang hát lên lời lẽ tuy cũng buồn như “chuồn chuồn bay trong mưa”, mà là những ca từ được dịch như trên, những hát rằng:

“Thôi nhé đừng hoài âm xưa
Giọt mưa đã gieo trên thềm nhà
Người ngồi im bóng
Lắng nghe tháng ngày qua”.

(Lời Việt: Phạm Duy)

Chúc tụng Chúa, còn là động-thái sáng giá nhất trong nguyện cầu. Bởi nguyện cầu tuy có chữ “cầu” ở trong đó, vẫn không là động-thái những “xin xỏ”, khẩn nài”, lạy van chút nào hết. Nguyện và cầu trong yêu-thương có trách-nhiệm của một lương-tâm trong trắng, vẫn là động-thái của người đời và tín-hữu đi Đạo, ở mọi nơi, mọi đạo.

Chúc-tụng Chúa, còn là chúc và tụng những công việc Ngài làm cho ta, ngang qua hết mọi người, mọi đạo ở đời. Chúc-tụng Chúa, cả vào khi ta nhận-lĩnh quà tặng “Cứu-chuộc” Ngài ban cho ta và cho mọi người, qua đó ta sống yêu-thương hài-hoà cả với người cùng Đạo hay khác tôn-giáo, như lời của bậc thày giảng-dạy từng có lần đoan-quyết, như sau:

Đạo Chúa coi Ơn Cứu-chuộc như tiến-trình không bị triệt-tiêu, nhưng tháp-nhập và hội-nhập vào bản-thể con người. Bản-thể của ta hiện-hữu mà không bị tắt ngúm hoặc hủy-diệt, nhưng vẫn vĩnh-cửu trong Chúa. Kitô-hữu sinh ra, là để thương-yêu người đồng-loại như yêu-thương chính mình; còn, người nhà Phật lại vẫn nghĩ: không “ngã” nào trên đời khiến con người biết yêu-thương người khác, hết.

Với nhà Phật, sống là truy-tầm cái “Ngã” đích-thực, vượt mọi thể-hình hoặc thể-loại nào vốn có. “Ngã” đích-thực, là lối nói một chiều về “vô ngã/vô thường” đã lạc mất; nên con người cứ luyến nhớ điều đó, cách khôn nguôi.

Ta để lạc mất nó, là do thế-giới có thiếu-hụt căn-bản. Thế-giới ta sống, là sống hữu-hạn, không miên-trường, lại đem cái “Dục” vào thân; đồng thời, lại dính-liền với cái “Dục” ấy. Các yếu-tố này, là căn-nguyên/cội-nguồn hi-hữu tạo nên Khổ đau, âu sầu, dị-biệt.

Bằng vào Tông-thư “Bước Qua Ngưỡng Cửa Hy-Vọng”, Đức Gioan Phaolô Đệ Nhị đã mô-tả Phật-giáo như thứ tôn-giáo tiêu-cực trong đó người nhà Phật tin rằng thế-giới là ác-quỉ, bắt nguồn từ sự-dữ mà ra. Trong khi đó, Đức Bênêđíchtô 16, khi còn là Hồng Y Ratzinger, lại viết một câu như thể bảo: Đạo Phật tự tạo cho mình thứ “Dục Tự-tại”.

Thật ra thì, ngôn-từ do các đấng bậc trên cao sử-dụng là cốt để so với Ơn Cứu-chuộc Kitô-giáo, cũng hơi quá đáng và không thích-hợp cho công-cuộc Đại-kết. Theo nhà Phật, thế-giới ta sống, không là thế-giới đích-thực mà chỉ là Khát vọng. Là, “Lòng Dục”, tức: nguồn-gốc của sự dữ. Nó còn có nghĩa như thứ gì đó dính-liền một cách không thích-đáng vào bản-thể con người.” (xem Lm Kevin O’Shea CSsR, Cứu-chuộc Thế-Gian Qua Các Đạo Nơi Trần Thế, www.giadinhanphong.blogspot.com ngày 08/10/2014)

Nói như đấng bậc thày dạy trường lớp như trên, còn là nói có kinh-nghiệm bản thân và những trải-nghiệm về công cuộc Đại-kết hết mọi người thuộc các tôn giáo khác nhau, ở trên đời.

Nói như người bé nhỏ ở đời, là nói bằng ca từ hoặc truyện kể, không dễ nể nhưng vẫn để ta nhớ mà thực-hiện cho mình, trong đời mình. Thực-hiện cuộc sống có yêu thương rộng khắp, hết mọi người. Không cần biết họ là ai. Con trai hay con gái. Có tin vào thuyết này/Kinh nọ không. Chỉ cần biết một điều, là: họ cũng như ta, cũng là con cùng Cha trên trời. Ở đời. Bởi, Cha đang hiện hữu với thế-trần ở nơi họ và ngang qua họ.

Nhận-định rồi, tưởng cũng nên kiếm tìm “Thiên-Chúa-Là-Tình-Yêu” qua các chuyện ở đời và trong đời, như sau:

“Truyện rằng:

Ở vùng quê nọ bên nước Anh, có gia đình nọ chuyên nghề làm vườn, gồm hai vợ chồng và đứa con trai duy nhất. Vì hoàn cảnh quá nghèo nên cậu con chưa học hết tiểu học đã phải ở nhà giúp đỡ cha mẹ việc trồng tiả, hoặc đôi khi lên rừng lấy củi, kể cả việc câu cá ở một cái hồ lớn rất đẹp gần nhà để thêm lương thực cho bữa ăn. Trong các việc làm phụ giúp cha mẹ, cậu bé thích nhất là đi câu, bởi vì mỗi buổi đi câu là mỗi lần được tắm, bơi thỏa thích. Cậu bơi tuyệt giỏi, đến mức bạn bè trong xóm gọi cậu là “thằng Rái Cá” (Otter boy).

Một hôm, khi “thằng Rái Cá” cắm xong mớ cần câu ở góc hồ, đang tính cởi áo nhào xuống nước bơi một tăng cho đã đời, thì nó thấy 3 chiếc xe limousine sang trọng trờ tới đậu ngay gần đó nên nó khớp không tắm nữa, leo lên cây đại lăng ở cạnh hồ, núp mình trong tàng lá để canh chừng cần câu và cũng để ngắm nhìn toán du khách sang trọng.

Toán du khách đó chính là một gia đình giầu có, quyền qúy, vào hàng đệ nhất qúy tộc của vương quốc Anh. Họ từ thủ đô Luân Đôn đi du ngoạn miền quê, thăm dân cho biết sự tình. Dưới trời nắng đẹp ấm áp, một cái tăng lớn được căng lên lộng lẫy. Bàn ghế picnic bầy ra và thức ăn, cao lương mỹ vị dọn tràn đầy. Tiếng nhạc êm đềm réo rắt tỏa vang rồi đoàn du khách nhập tiệc. Kẻ ăn, người uống, kẻ khiêu vũ, người chụp hình …

Một lát sau, “thằng Rái cá” ngồi thu mình trên cành cây đại lăng, nhìn thấy một đứa trẻ trong đám du khách, chắc cũng 11, 12 tuổi, cỡ tuổi nó, thay đồ tắm và lội xuống hồ bơi qua bơi lại. Dường như những người lớn chăm chú vào việc ăn uống chuyện trò, không mấy ai để ý đến đứa trẻ ở dưới hồ. Riêng “thằng Rái Cá” nó tò mò quan sát đứa trẻ…

Ồ, coi kìa, thằng này bơi gì dở ẹc! Rõ ràng là nó không biết bơi ếch, bơi sải, bơi bướm gì cả, đến bơi ngửa chắc cu cậu cũng chẳng làm được! Nó chỉ đập loạn tay chân lên thôi, cái điệu bơi chó như thế là không khá được!

Chợt “thằng Rái Cá” nhoài mình ra chăm chú nhìn. Nó thấy 2 con thiên nga từ xa bơi tới phía đứa trẻ và đứa trẻ chắc là thích con thiên nga nên bơi theo … Chết chưa ! Nó bơi tuốt ra xa quá rồi, chỗ đó rất sâu, nguy hiểm lắm! Đúng lúc đó, có tiếng thét cấp cứu của đứa trẻ “Help me! Help…Help! !!” Toán du khách khi ấy kịp nghe và nhìn thấy, nhưng thay vì phải nhào ra cứu đứa trẻ thì họ ồn ào, nhốn nháo cả lên. Hai ba người xuống hồ với cả áo quần, nhưng chỉ lội ra nước đến cổ thì đứng lại.

Trời đất! Hóa ra chẳng ai biết bơi cả mà ngoài xa đứa trẻ đuối sức có vẻ muốn chìm rồi!
Không đợi lâu hơn được nữa, từ trên cành cây cao, “thằng Rái cá” phóng xuống chạy bay ra hồ trước con mắt ngạc nhiên của tất cả đoàn du khách. Tới bờ cao, nó nhún mình lao xuống nước trong tư thế plunge tuyệt đẹp và chỉ loáng mắt đã sải tay bơi tới chỗ đứa trẻ bị nạn. Nó hụp lặn xuống xốc nách đứa trẻ và như một chuyên viên rescue lành nghề, nó nghiêng người bơi sải từ từ vào bờ trước sự chứng kiến xúc động và tràng pháo tay reo mừng của mọi người. Khi tới bờ, đứa trẻ bị nạn được nhiều người xúm lại khiêng lên đưa vào giữa tăng và tại đó có sẵn một vị bác sĩ (trong toán du khách) lo việc cấp cứu hồi sinh cho đứa trẻ.

Chừng một tiếng đồng hồ sau, không khí an toàn tươi vui trở lại với mọi người trong toán du khách. Đứa trẻ qua tai nạn hiểm nguy, bây giờ quấn mình trong chiếc mền len và đang được uống mấy muỗng soup. Lúc ấy người ta mới chợt nhớ tới vị ân nhân vừa cứu sống nó.

– Ô hay, cái thằng bé con bơi giỏi hồi nãy đâu rồi nhỉ ?


Mọi người đổ xô đi tìm. Lát sau phát giác ra chỗ ẩn của nó. “Thằng Rái Cá” trèo lên ngồi yên chỗ cũ, trên cành cây đại lăng. Nó được gọi xuống và trịnh trọng đưa tới trình diện trước một vị quý tộc, ông này chính là cha của đứa trẻ vừa bị nạn.

– Hỡi con, (vị quý tộc nói với “thằng Rái Cá”) con vừa làm một chuyện vĩ đại mà tất cả chúng ta đây không ai làm được. Ta xin thay mặt toàn thể cám ơn con.

– Bẩm ông, (“thằng Rái Cá” lễ phép thưa) con có làm gì vĩ đại đâu! Bơi lội là nghề của con mà! Con cứu em là chuyện nhỏ, chuyện phải làm và cũng là chuyện thường đâu có gì khó khăn vĩ đại. Xin ông đừng bận tâm!

– Không đâu con ơi! con đã cứu mạng con trai ta. Gia đình ta và hội đồng quý tộc mãi mãi mang ơn con. Nay ta muốn đền ơn con, vậy con muốn điều gì hãy nói cho ta biết.

“Thằng Rái Cá” nghe hỏi vậy, ngập ngừng giây lát rồi ngỏ ý muốn xin vài ổ mì dư thừa đem về cho cha mẹ. Lòng hiếu thảo của nó đã khiến cho vị quý tộc và nhiều du khách cảm động rơi lệ. Vị quý tộc ôm nó vào lòng và nói:

– Hỡi con, điều con vừa xin là chuyện nhỏ, và đó chính là bổn phận của ta, ta biết ta sẽ phải làm gì cho con và gia đình con. Nhưng câu hỏi của ta là sau này lớn lên con ước mơ sẽ làm gì?

“Thằng Rái Cá” chỉ tay vào vị bác sĩ khi nãy cấp cứu hồi sinh cho đứa trẻ bị nạn, trả lời:
– Lớn lên, con muốn làm việc cứu người như ông kia.

– Ồ, con muốn làm bác sĩ, tốt lắm! Với ta đó cũng là chuyện nhỏ thôi, ta sẽ giúp con.

Câu chuyện nhỏ trên đây có phần kết luân thật là vĩ đại, bởi vì đứa trẻ bị chết đuối hụt có tên là Winston Churchill, sau này là vị Thủ Tướng đã làm rạng danh nước Anh, một vĩ nhân cực kỳ tài giỏi lỗi lạc của thế giới vào thời Đệ Nhị Thế Chiến.

– Còn “thằng Rái Cá”, cậu bé đã cứu mạng Churchill tên là Fleming, sau này trở thành vị bác sĩ tài ba lừng danh hoàn cầu. Fleming, chính là nhà bác bọc đã tìm ra thuốc trụ sinh Penicilin, cứu mạng biết bao nhiêu người trên thế giới. Ông đích thực là vị ân nhân vĩ đại của cả nhân loại.

Từ khởi đầu, chuyện chỉ là một chuyện nhỏ, sự hy sinh, vị tha, sự cho đi rất nhỏ nhoi! Nhưng nhờ đó, thành quả sau này đem đến cho cả nhân loại đã vô cùng lớn lao kỳ vỹ.

Câu chuyện còn thêm cho phần kết luận điều lý thú nữa, là một ngày nọ, thủ tướng Churchill bị lâm trọng bịnh đến nỗi đã hôn mê, nhiều bác sĩ phải lắc đầu. Tính mạng ông ở vào lúc nguy kịch nhất, thì Fleming xuất hiện như một tiền duyên định mệnh và vị bác sĩ tài ba này, đã lại một lần nữa cứu sống người bạn cố tri của mình. Khi tỉnh dậy sau cơn mê, mở mắt ra nhìn thấy Fleming, Churchill ngạc nhiên xúc động và nói rằng:

– Fleming! Có phải cứ mỗi lần tôi sắp chìm, Chúa lại cho bạn tới vớt tôi lên?
– Churchill, chúng ta hãy cám ơn Chúa ! Nhưng không hẳn là tôi, (Fleming giơ ra một viên thuốc nhỏ tí xíu) bởi cái này đây, chính cái này đã cứu bạn đó … Chuyện nhỏ mà!
(Chuyện do một người ký tên là Sưu tầm dịch từ truyện tích, rất ngoại quốc)

Chuyện Phiếm Đạo Đời hôm nay, kể lại “Chuyện nhỏ” này không chỉ để ca tụng vị y-sĩ chuyên-khoa chuyên giúp người và cứu đời mà thôi. Nhưng, còn nói lên rằng: ở đời những chuyện được gọi là “Chuyện nhỏ” ở đời, đôi khi và rất nhiều khi, đó lại là chuyện rất lớn. Lớn, vì nó nói lên được tình thương-yêu của nhiều người ở đời. Chẳng cần biết, người ấy có đi Đạo và/hoặc giữ Đạo hay không, miễn ai rao truyền Tình Thương Yêu ở đời, đều là người cùng với Chúa đồng-hành trong đời, rất yêu đời.

Trần Ngọc Mười Hai

Rất đồng ý với bạn và với tôi

Rằng nhiều chuyện đời

đâu là “Chuyện Nhỏ”

của trẻ nhỏ bao giờ.

Nhưng rất lớn

cả với người lớn,

trong đời.