Kỷ niệm đáng ghi nhớ

Kỷ niệm đáng ghi nhớ

Linh mục Bôgiani là tuyên úy quân đội. Ngày đoàn quân Italia lên đường hồi thế chiến thứ hai, cha cũng được lệnh theo họ, không phải để chiến đấu chống ai nhưng là để giúp đỡ tinh thần cho các chiến binh công giáo.

Không có cuộc chiến nào dù có chính đáng đến mấy mà lại không vô nhân, không gây đổ vỡ tang tóc cho mọi người. Đối với một linh mục, dấu chỉ yêu thương và hoà giải của Thiên Chúa, phải từng ngày chứng kiến cảnh bắn giết là một điều vô cùng đau đớn.

Tình hình chiến trận lan rộng và cha theo các binh đoàn sang Nga. Đoàn quân đi ngang qua Ukraina, một quốc gia vô cùng màu mỡ với những đồng lúa óng vàng rung rinh trước gió, trải dài đến vô tận. Nhưng cha không trông thấy nhà cửa, dân quê và nhất là không trông thấy một tháp chuông nhà thờ nào. Đâu đâu cũng chỉ toàn là một bầu khí câm nín chết chóc, lặng thinh đến ngạt thở. Trong cuộc hành trình trên đoạn đường dài hai ngàn cây số với bao nhiêu gian nan mệt mỏi, giờ đây lại phải đối đầu với một bầu khí thê lương như thế, cha Bôgiani cảm thấy nghẹt thở. Thêm vào đó là cảnh phục kích và bắn giết giữa hai bên.

Tuy nhiên, trong suốt lộ trình ngang qua nước Ukraina, cha Bôgiani đã có dịp thường xuyên cử hành thánh lễ, bác các bí tích cho người dân của quốc gia khốn khổ này. Vì mọi nhà thờ đã bị nhà nước quốc hữu hoá và sử dụng vào việc khác hay đã bị phá hủy, nên tín hữu tụ tập nhau ở những nơi nào có thể được như rạp hát, hội trường…

Sau mấy chục năm phải sống dưới sự cấm cách, người dân kéo đến tham dự lễ của cha nhưng trong bộ tịch rụt rè, sợ hãi với cái nhìn xa vắng và buồn rười rượi. Trong các nhà nguyện nhỏ, sau khi truyền phép cha Bôgiani giơ cao Mình và Máu Thánh Chúa lên và cha nghe được tiếng khóc sụt sùi cảm động của giáo hữu đang quì mọp dưới đất. Đối với nhiều người, không biết sau bao năm cấm cách đây là lần đầu tiên họ mới được tham dự thánh lễ.

Nhân dịp này tín hữu công giáo Ukraina đem con tới cho cha rửa tội. Cha Bôgiani không nhớ rõ con số trẻ em được cha ban bí tích Rửa tội. Các sĩ quan của đoàn quân Italia cũng thường được cha mời làm cha đỡ đầu cho các trẻ em này. Trong suốt thời gian đi qua nước Ukraina cha đã được sống các tâm tình và các cảm xúc của các thừa sai lớn của Giáo hội.

Nhưng kỷ niệm cha nhớ rõ nhất là kỷ niệm với anh Pickynô, một chiến binh Italia. Pickynô bị thương trên đầu vì một trái lựu đạn nổ nên anh mất hết tóc. Tuy được cấp cứu nhưng sau đó vết thương bị nhiễm trùng uốn ván.

Hôm ấy Pickynô đã cùng với những người lính khác xưng tội với cha Bôgiani. Sau khi giải tội xong, cha đi lấy Mình Thánh Chúa để trao cho họ. Đến phiên Pickynô thì anh ta bị trùng uốn ván khiến cho miệng cứng đơ ngậm chặt không sao mở ra được nữa. Tuy Pickynô muốn rước Mình Thánh Chúa lắm nhưng trong tình trạng này cha Bôgiani đành chịu không biết làm sao. Thấy cha trở lại trao Mình Thánh Chúa cho các đồng đội mà mình không sao mở miệng ra được để rước Chúa, Pickynô tủi thân khóc thầm.

Cha Gôgiani nói với anh: “Pickynô à, rất tiếc là tôi không thể cho anh rước Mình Thánh Chúa được. Nhưng tôi sẽ ban bí tích Xức dầu bệnh nhân cho anh. Anh hãy xác tín rằng Chúa cũng bằng lòng với anh rồi, anh rước Chúa bằng lòng ước muốn là được rồi.”

Nhưng Pickynô nắm chặt lấy tay cha Bôgiani tỏ dấu muốn rước Mình Thánh Chúa. Cha lại nói lớn: “Anh không thể rước Chúa được, nhưng Chúa vẫn hài lòng cơ mà!” Nói rồi cha miễn cưỡng tiếp tục trao Mình Thánh Chúa cho các chiến binh khác, cổ họng nghẹn cứng vì cảm động.

Được một lúc bỗng cha nghe có tiếng thét. Thì ra muốn rước Mình Thánh Chúa quá mà không biết cách nào mở miệng ra được, Pickynô đã cố hết sức với một dụng cụ y khoa nạy hai hàm răng để một khe nhỏ hầu có thể rước Mình Thánh Chúa. Cha Bôgiani quay lại đặt Mình Thánh Chúa qua khe hở của miệng anh. Ít phút sau đó, Pickynô êm ái trút hơi thở cuối cùng.

Đã hai lần cha Bôgiani mơ thấy Pickynô mỉm cười hạnh phúc và đẹp như thiên thần.

Lòng khao khát rước Chúa Giêsu Thánh Thể đã khiến anh Pickynô làm một hành động táo bạo. Hành động ấy biểu lộ một đức tin mãnh liệt vào sự hiện diện của Chúa và vào lời Người dạy: “Ai ăn Thịt và uống Máu Ta thì được sống muôn đời.”

Sự sống muôn đời ấy không chỉ cần thiết cho những người biết mình không còn sống được ở trần gian này nữa. Nhưng sự sống ấy phải là động lực cho mọi sinh hoạt của chúng ta trong cuộc sống đời này, là nguyên lý làm cho cuộc sống trần gian của ta được phát triển và đạt tới độ sung mãn trong cõi vĩnh hằng.

Với niềm xác tín ấy, chúng ta cũng tăng thêm lòng yêu mến Thánh Thể và năng đón nhận Thánh Thể với tất cả niềm tin yêu ngày càng lớn mạnh hơn.

S.T.

Anh chị Thụ Mai gởi

T.T.X.V.H vs. T.T.X.V.N

T.T.X.V.H vs. T.T.X.V.N

RFA

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

THÔNG TẤN XÃ VỈA HÈ (TTXVH) đã và đang làm đã góp phần từng bước đưa đất nước thoát khỏi cái vòng kim cô mang cái tên “định hướng“ trên lĩnh vực tư tưởng-truyền thông.

Huỳnh Ngọc Chênh

Với thời gian, ngó bộ, nhà báo Bùi Tín mỗi lúc một thêm khó tính. Ông nhắc đến Thông Tấn Xã Việt Nam với những lời lẽ mỉa mai và chua chát, thấy rõ:

“Ngày 14/9/2009 thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng ra chỉ thị đề cao cơ quan Việt nam Thông tấn xã là cơ quan thông tấn chính thức của nhà nước, ca ngợi cơ quan này là đã tỏ ra sắc bén, giao thêm cho nó nhiệm vụ và quyền hạn thay mặt chính phủ ra ‘tuyên bố,’ ‘cải chính’ và ‘bác bỏ’ khi cần thiết. Ông còn chỉ thị cho mọi cơ quan thông tin báo chí khác trong cả nước phải đưa tin ‘chính thống’ theo Việt nam Thông tấn xã, được coi là mẫu mực, khuôn phép của nền báo chí Việt nam.

Ngay sau đó, ông Dũng lên đường đi thăm một số nước châu Âu, trong đó có nước Hungari. Đi theo ông có một đoàn báo chí, trong đó quan trọng nhất là phóng viên Thông tấn xã, để đưa tin về các cuộc thăm của ông thủ tướng.

Vậy mà …

ngày 19/9 sau khi ông Dũng gặp Chủ tịch Quốc hội Hungari là ông Bela Kotona, Thông tấn xã Việt nam lại đưa tin chính thức rằng: ‘ thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng gặp bà Chủ tich quốc hội Hungari Szili Katalin (!) và chúc mừng bà vừa được bầu vào Chức vụ cao quý này(!)’.

Thật ra bà Szili Katalin đã từ nhiệm chúc vụ này từ ngày 14/9.

Đưa tin như thế, cứ như chửi vào mặt cả ông Katona và bà Katalin!

Thật là lạ lùng ! Thật là kinh khủng ! Thật không thể tưởng tượng được!”

Ý Trời ơi, tưởng gì, chớ đưa tin bậy bạ “rồi sau đó lẳng lặng sửa lại sai sót, không một lời xin lỗi” là chuyện vẫn xẩy ra hàng ngày ở TTXVN mà. Chuyện nhỏ, như con thỏ, mà sao bác Bùi Tín nặng lời dữ vậy? Điều thực sự “kinh khủng” là sự cồng kềnh (“không thể tưởng tượng được”) của cái tổ chức này kìa.

Coi, nó “tự giới thiệu” nè:

“Là cơ quan sự nghiệp thuộc Chính phủ, TTXVN thực hiện chức năng thông tấn Nhà nước trong việc phát tin, văn kiện chính thức của Đảng và Nhà nước; cung cấp thông tin phục vụ yêu cầu lãnh đạo của Đảng và quản lý Nhà nước; thu thập, phổ biến thông tin bằng các loại hình báo chí phục vụ các đối tượng có nhu cầu ở trong và ở nước ngoài…

Hệ thống các ban biên tập tin trong nước, kinh tế, thế giới, đối ngoại, với đội ngũ đông đảo phóng viên, biên tập viên, là một trong những sức mạnh to lớn tạo nên thành công của Thông tấn xã Việt Nam. Với 63 phân xã tại tất cả các tỉnh thành trong nước và 27 phân xã nước ngoài ở cả 5 châu lục, cùng nguồn thông tin trao đổi trực tuyến liên tục 24/24 giờ với 42 hãng thông tấn và tổ chức báo chí quốc tế là một ưu thế mà không một cơ quan báo chí nào của Việt Nam sánh được, TTXVN có một nền tảng thông tin lớn mạnh sánh ngang cùng các nước trên thế giới.

Các phóng viên của TTXVN luôn theo sát mọi sự kiện trong nước và quốc tế, cung cấp hàng ngàn tin bài, lưu giữ hàng ngàn hình ảnh mỗi ngày về các vấn đề chính trị, xã hội, kinh tế, văn hóa, thể thao, khoa học công nghệ, môi trường, v,v… TTXVN là cơ quan phát ngôn chính thức của Chinh phủ Việt Nam về các vấn đề trong nước và quốc tế…

Website của TTXVN tại địa chỉ http://news.vnanet.vn là một trong những trang thông tin chính thức và là trang duy nhất ở trong nước cung cấp những thông tin mới nhất, tin cậy bằng bốn ngữ (Việt, Anh, Pháp, Tây Ban Nha) về tình hình Việt Nam và thế giới, là cầu nối để độc giả khắp nơi trên thế giới hiểu về Việt Nam và con người Việt Nam. Đây cũng là cổng truy cập cho các khách hàng đăng ký để mua các sản phẩm đa dạng của TTXVN (tin, ảnh, báo, tạp chí, sản phẩm nghe nhìn…).”

Tổng Giám đốc TTXVN Nguyễn Đức Lợi. Ảnh: thethaovanhoa

T.T.X.V.N cũng “nổ” lớn cho nó đã miệngvậy thôi chớ không phải vậy đâu. Căn cứ vào Biz Informationbizinformation.org – ghi nhận hồi tháng 9 năm 2009, phóng viên Trần Văn (RFA)cho biết: “số người truy cập trang web của TTXVN thua xa những website chỉ của vài cá nhân, hoặc một vài nhóm nhỏ, và hoàn toàn độc lập như Việt Studies (viet-studies.info) hay Bauxite Việt Nam  (bauxitevietnam.info).”

Hiện tượng “kinh khủng” và “ngoài sức tưởng tượng này” được nhà văn Phạm Viết Đào gải thích bằng đôi câu giản dị:

“Ở đâu tồn tại thể chế độc tài, độc đoán trong đời sống thông tin, ở đó giới blogger chính trị – kinh tế – xã hội sẽ nảy sinh và phát triển; blogger trở thành một kênh thông tin bù đắp những mảng thông tin mà bạn đọc thật sự quan tâm, cần nhưng đang bị hụt hẫng do báo chí chính thống lẩn trốn, né tránh…”

Một trong những đối thủ đáng ngại nhất của TTXVN (hiện nay) là TTX Ba Sàm– theo như lời “tố giác” của báo Pháp Luật, số ra ngày 10 tháng 5 năm 2014:

“Khoảng năm 2009, trên mạng Internet lần đầu tiên xuất hiện một trang blog có tên ‘anhbasam’ mà ngay khi vừa xuất hiện, trang blog này đã thu hút sự chú ý của nhiều người thường xuyên truy cập Internet, thậm chí có ngày đã đạt lượng truy cập hàng trăm nghìn lượt…

Người đứng ra lập blog, viết bài và đăng tải trên trang mạng anhbasam chính là Nguyễn Hữu Vinh, 58 tuổi, có hộ khẩu thường trú tại phố Đặng Văn Ngữ, phường Trung Tự, quận Đống Đa, Hà Nội; trú tại Khu đô thị Ciputra, phường Xuân La, quận Tây Hồ, Hà Nội. Giúp việc đắc lực theo chỉ đạo của Vinh là Nguyễn Thị Minh Thúy (34 tuổi) trú tại Khu tập thể Thành Công, phường Thành Công, quận Ba Đình, Hà Nội.”

Nguyễn Hữu Vinh, Giám Đốc T.T.X Vỉa Hè. Ảnh:danchunglambao

Cũng theo số báo thượng dẫn:

“… ngày 5/5, Cơ quan An ninh điều tra (Bộ Công an) đã thực hiện lệnh bắt, khám xét khẩn cấp đối với Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Thị Minh Thúy về hành vì‘Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân.”

Bộ Công An, như vậy, đã cứu cho T.T.X.V.N một bàn thua – thấy rõ. Cứ cho “công an vào cuộc” là bọn phản động phải “tắt đài” hết, đúng không?

Dzụ này, nói thiệt, tui (e) không đúnggì cho lắm.Ngó vậy chớ không phải vậy đâu.

Năm 2010, Bộ Công An cũng đã rầm rộ vào cuộc “phá sập 300 trang mạng và blog cá nhân xấu” nhưng đợt tổng công kích (dữ dội) này, rõ ràng, không mang lại một“chiến tích vẻ vang”nào ráo trọi!

Tui vẫn còn nhớ thái độ ung dung và xem thường (đối phương) ra mặt của

trang Dân Luận:

“Đột nhập và phá hoại các trang web ‘lề trái’ có thể giúp các anh trì hoãn được vài ba ngày, nhưng chắc chắn không thể đảo ngược được tiến trình tiến bộ của cả một dân tộc dưới sự hỗ trợ của công nghệ thông tin. Chúng tôi giữ vững niềm tin rằng sự thật và chính nghĩa sẽ chiến thắng giả dối và bạo lực. Thời điểm mà các anh sẽ phải thừa nhận mình đã sai có lẽ cũng sắp tới rồi, hãy cùng chờ xem!”

Và chính sự hung hãn của lực lượng công an đã khiến cho tính liên đới của cư dân mạng được phát huy– theo như nhận định của Blog Dân Làm Báo:

“ Chúng ta là một phần của Talawas, X-cafe, Dân Luận, của Đàn Chim Việt, Thông Luận, Tiền Vệ… nơi mà cả một hệ thống với những con người máy, vô cảm, nhắm mắt theo lệnh cấp trên, ngày đêm rình rập để phá rối, phá hoại, tấn công và đánh sập.”

“Không phải chỉ đơn giản một trang nhà bị tấn công. Chính mỗi người chúng ta, những bạn đọc, những người dân đang bị tấn công. Chính chúng ta đang bị bịt mồm, bịt mắt, bịt tai. Chính chúng ta đang bị cướp mất cơ hội tìm hiểu, trình bày, góp ý, phê bình, đóng góp vào sự phát triển của đất nước bằng sự quan tâm, trí tuệ và lòng nhiệt thành của chúng ta mà những trang nhà thông tin này đã tạo một diễn đàn chung cho tất cả.”

Công an càng thô bạo thì cường độ của cuộc chiến tranh nhân dân (TTXVN vs. TTXVH) càng tăng:

“Nguyễn Hữu Vinh bị bắt nhưng Ba Sàm thì không. Chúng tôi, Đinh Ngọc Thu, Trịnh Hữu Long và các cộng tác viên âm thầm của trang Ba Sàm, không có lý do gì để từ bỏ tinh thần Ba Sàm, từ bỏ mạch ngầm khai dân trí mà anh và nhiều người đã, đang và sẽ đi.

Chúng tôi cũng không có lý do gì để bỏ rơi các độc giả thân thiết của mình, những người tin yêu và quý trọng những gì chúng tôi đã làm trong thời gian qua. Và trên hết, chúng tôi không có bất cứ lý do gì để thỏa hiệp với những điều luật phi lý và một thể chế không có tính chính danh đã và đang kìm kẹp gần một trăm triệu người Việt Nam trong vòng nô lệ…

Đất nước ở trong tay chúng ta, đẹp đẽ và thiêng liêng. Chúng ta không thể bỏ mặc nó cho những kẻ mà ta khinh bỉ.”

Hạn từ “chúng ta” trong đoạn văn dẫn thượng không chỉ là hàng ngàn(hay hàng chục ngàn) “các cộng tác viên âm thầm” cùng “những độc giả thân thiết” của TTX VH mà có thể là toàn thể cư dân mạng, trong số nàyblogger Nguyễn Hữu Vinh là một trong những người tiên phong – theo nhận xét của nhà báo Huy Đức: “Nếu VN đang bắt đầu một cuộc cách mạng thông tin, báo chí, thì ABS là một trong những nhà cách mạng hàng đầu.”

Không phải là “nếu” mà thực sự đã có một cuộc cách mạng thông tin bùng nổ ở đất nước này. Chung cuộc cũng đã được nhìn thấy trước, và thấy rõlà (thua!) dù có tạo thêm một chục cái TTXVN nữa thì chế độ toàn trị hiện hành cũng thảm bại thôi.

Phía sau tờ giấy xác nhận bệnh tâm thần

Phía sau tờ giấy xác nhận bệnh tâm thần

Nhóm phóng viên tường trình từ VN
2014-08-22

tam-than-305.jpg

Một người bị tâm thần ngủ bên hiên nhà trên đường phố Sài Gòn.

RFA

Bệnh tâm thần, nói theo nghĩa nào cũng là một sự không may mắn trong số phận của người mang lấy nó. Và chẳng có ai dại gì dây dưa với những người bị loại bệnh này. Nói cách khác, đó là một tai nạn số phận đeo đẳng suốt cuộc đời. Thế nhưng gần đây, người ta chen nhau xin giấy chứng nhận để được làm bệnh nhân tâm thần mặc dù bản thân họ không dính dự gì đến loại bệnh này. Và đây cũng là đầu mối của nhiều tội ác trong xã hội.

Giấy chứng nhận tâm thần trở nên có giá

Giám đốc một bệnh viện tâm thần chia sẻ:

“Bệnh tâm thần nói nôm na là chia ra làm ba loại, một là tâm căn, thứ hai là nó liên quan đến loạn thần, thứ ba là nó liên quan đến hành vi và các loại nhiễm. Hiện có hai hệ thống phân loại chuẩn mà Việt Nam mình dùng, một là hệ thống ICD-10 của tổ chức y tế thế giới mà bộ y tế chính thống hiện tại đang dùng tức hệ thống bảng phân loại các loại bệnh tâm thần, thứ hai nữa là như mình hay những người làm về lâm sàng thì thích DSM, cái này là theo tiêu chuẩn của Mỹ, bây giờ là DSM-5 tức là mới ra đời năm 2013, hai hình thức phân loại này là chuẩn nhất hiện nay giới chuyên môn dùng. Trong các tiêu chí xác định ai đó có bị tâm thần hay không là dựa vào cấp chuyên môn, rõ ràng khi một ai đó đến bệnh viện tâm thần, thì mặc định rằng người khám mình là có chuyên môn nên họ có một cái quyền là xác nhận mình có tâm thần hay không nên điều này dẫn đến một hiện tượng khá kỳ cục là họ mua giấy, khi người ta chạy án hoặc là khi người ta làm việc không đúng với đạo đức hành nghề.”

” Khi một ai đó đến bệnh viện tâm thần, thì mặc định rằng người khám mình là có chuyên môn nên họ có một cái quyền là xác nhận mình có tâm thần hay không nên điều này dẫn đến một hiện tượng khá kỳ cục là họ mua giấy.
-GĐ một bệnh viện tâm thần”

Theo vị giám đốc này, bệnh tâm thần được chia thành nhiều nhóm theo chuyên môn của các bệnh viện và theo qui định của chuyên khoa tâm thần Việt Nam, đương nhiên là các nhóm này được chia căn cứ theo cách phân chia của quốc tế. Và bệnh tâm thần thường phát bệnh từ những ngày cuối mùa Đông mãi cho đến mùa Hạ năm sau. Có thể nói rằng trong thời gian này, sự chật vật của bệnh nhân sẽ tăng gấp nhiều lần so với những mùa khác vì số lượng bệnh nhân tăng quá cao mà buồng bệnh thì quá hạn chế, chật hẹp, chính vì vậy mà các bệnh nhân càng dễ trở nên nổi loạn và đôi khi các bác sĩ không tài nổi quản lý họ được.

Và cũng theo vị giám đốc này, không hiểu sao gần đây có rất nhiều người liên lạc với ông để xin giấy chứng nhận tâm thần hoặc một số người không có dấu hiệu nào cho thấy bị bệnh tâm thần nhưng lại cố tình gào thét, đập phá để gia đình đưa nhập viện tâm thần, sau đó lại quậy phá ở bệnh viện một thời gian nữa nhưng mỗi khi đưa thuốc thì lại lén vứt đi, mặc dù các bác sĩ làm một số bài kiểm tra tâm lý và đưa ra kết luận người đó không bị bệnh tâm thần. Nhưng người đó lại tiếp tục quậy phá cho đến khi có giấy ra viện của bệnh viện tâm thần cùng với giấy xác nhận bệnh nhân tâm thần mới chịu thôi.

Vị bác sĩ này cho rằng một khi người ta chen chân nhau để lấy giấy xác nhận bị bệnh tâm thần như vậy là có hai vấn đề: Xã hội đang mỗi ngày càng giống bệnh viện tâm thần hơn và; Giấy chứng nhận tâm thần rất có ý nghĩa trong xã hội này. Mà một khi giấy chứng nhận tâm thần có giá trị trong xã hội thì cũng đồng nghĩa rằng xã hội đó có quá nhiều vấn đề mờ ám cũng như tội ác tiềm ẩn, rất có thể người ta mượn chứng bệnh tâm thần để chạy tội vì người mang phải bệnh này được xếp vào diện mất năng lực quản lý hành vi, họ không phải chịu bất cứ trách nhiệm hình sự nào.

Xã hội sẽ đi về đâu?

tam-than-400.jpg

Một người bị tâm thần (ảnh minh họa). RFA PHOTO.

Một giáo sư xã hội học người miền Trung, hiện đang làm việc tại thành phố Sài Gòn, chia sẻ:

“Trốn trách nhiệm pháp luật nghĩa là có giấy chứng nhận tâm thần thì có giết người cũng không có tội lỗi. Bị tâm thần nó thế đó nên giờ nó có tiền nó chạy giấy đó đó, liên quan đến vấn đề tài chính thì có giấy tâm thần thì huề vốn. Vừa rồi có một giám đốc bệnh viện tâm thần ăn hối lội nhiều quá trời rồi ra khám cũng bị tâm thần luôn, thế là huề vốn. Bây giờ có giấy đó lợi lắm, có giết người cũng không ở tù.”

Theo vị giáo sư này, tất cả những kẻ cố tình tạo dáng tâm thần và chạy cho được giấy chứng nhận tâm thần đều có vấn đề trong các quan hệ xã hội, mà nói cụ thể họ là những kẻ đã gây ra một thứ tội ác nào đó khó bề tránh khỏi lưới pháp luật cũng như khó bề tránh được tòa án lương tâm. Chính vì biết tội ác của mình quá nặng, họ cố tình chạy cho được giấy chứng nhận tâm thần để trốn tránh trách nhiệm hình sự.

“Trách nhiệm pháp luật nghĩa là có giấy chứng nhận tâm thần thì có giết người cũng không có tội lỗi. Bị tâm thần nó thế đó nên giờ nó có tiền nó chạy giấy đó đó.
-Một giáo sư xã hội học”

Ví dụ như một kẻ buôn ma túy, đến lúc y phát hiện ra đường dây của y đã bị lộ nhiều chỗ, nguy cơ y bị bắt chỉ là sớm muộn và với tội của y, khó mà thoát được án nặng. Y bèn tìm cách chạy giấy chứng nhận tâm thần để lách luật. Và chuyện này đã xảy ra quá nhiều ở Việt Nam, không ngoại trừ những cán bộ, chức sắc nhà nước, sau quá trình tham nhũng dai dẳng, họ biết bản thân không thể thoát tội một khi đường dây quyền lực của họ bị vỡ, cái dù bên trên của họ đã bị vô hiệu hóa thì bệnh viện tâm thần trở thành cái dù khác thay thế cho cái dù quyền lực trước đây. Họ sẽ bằng mọi giá kiếm cho được giấy chứng nhận bệnh tâm thần… Mọi việc xem như xuôi thuyền mát mái, bệnh viện tâm thần trở thành đấng cứu rỗi, thần hộ mệnh cho các quan tham một khi cái dù quyền lực bị hỏng.

Trong một số trường hợp khác, những kẻ phạm tội giết người cũng tìm cách chạy cho được giấy chứng nhận tâm thần để chạy tội. Có không ít kẻ giết người trước đó là một người lành lặn, không bị gì nhưng khi bước ra trước vành móng ngựa thì mắt mũi kèm nhèm, gật gù, méo mó, nói năng không dầu không đũa… và luật sư của y lại trưng ra giấy chứng nhận tâm thần, mọi việc xem như xong, không đủ cơ sở về năng lực hành vi của y để kết án.

Chuyện này xảy ra ở khắp đất nước, có một điều lạ là không hiểu vì sao cho đến bây giờ, những kẻ mạo danh bệnh tâm thần kia vẫn chưa bao giờ bị soi xét hồ sơ lần nào và các quan tòa vẫn tin rằng y bị bệnh tâm thần, mọi tội ác của y được gác lại sau tấm bình phong tâm thần của y. Đã có rất nhiều trường hợp như thế trong các phiên tòa hình sự, kinh tế ở Việt Nam nhưng chưa bao giờ có một cuộc điều tra cụ thể nào về trách nhiệm của những bác sĩ tâm thần có thẩm quyền đã cấp giấy chứng nhận tâm thần man trá này.

Điều này cho thấy hiện nay, xã hội Việt Nam đang ở cao trào mượn giấy chứng nhận tâm thần để chạy tội, hệ thống pháp luật cũng như những cơ quan thi hành pháp luật đã bỏ ngỏ hướng này, để nhiều kẻ gây tội dễ dàng qua mắt pháp luật cũng như lương tri cộng đồng. Thậm chí, rất có thể một số quan tòa đã thông đồng với người nhà kẻ phạm tội và bác sĩ tâm thần để thực hiện phương án tâm thần hóa tội phạm mà thoát tội.

Cầu mới khánh thành hơn 2 tháng đã sập

Cầu mới khánh thành hơn 2 tháng đã sập
August 21, 2014

Nguoi-viet.com


ĐIỆN BIÊN (NV) .-
Chiếc cầu treo giúp người dân khỏi phải chui túi nylon qua suối chỉ khánh thành được hơn 2 tháng đã sập. Dân địa phương lại phải dựa vào các phương tiện tạm bợ.

Cầu treo qua suối Sam Lang sập chỉ hơn 2 tháng đưa vào sử dụng (Hình: VNExpress)

Theo tin VNExpress, chiếc cầu treo bắc qua suối Nậm Pồ, khu vực bản  Sam Lang, xã Nà Hỳ huyện Nầm Pồ tỉnh Điện Biên, đã sập xuống nước vào buổi tối ngày 22/7/2014 vừa qua, nay mới thấy có tin.

Đây là chiếc cầu dài 100 m, rộng 1.5 m, tải trọng 30 tấn với tổng mức đầu tư 3.5 tỷ đồng (khoảng gần 175,000 USD) được quảng cáo là “áp dụng công nghệ chịu lực hiện đại” được khánh thành ngày 5/5/2014 với tiền đầu tư xây dựng góp từ nhiều nguồn khác nhau.

Cầu đã được gấp rút thực hiện hai tháng sau khi báo chí đưa ra tin tức và hình ảnh từ cô giáo đến học trò chui vào túi ny lông rồi thuê người khỏe mạnh biết bơi kéo qua dòng suối. Bản Sam Lang cách thành phố Điện Biên 180 km đường rừng núi, có 100 hộ dân. Địa phương này bị chia cách bởi nhiều con suối, trong đó có suối Nậm Pồ rộng 80 m. Vào mùa lũ nước chảy xiết, thuyền, đò không thể hoạt động.

Chiếu cầu treo nói trên, khi khánh thành, đã được mô tả kỹ thuật là “áp dụng công nghệ mới như kết cấu thép chịu được mô-men xoắn, không rung lắc; hệ mặt cầu tạo ra những gân tăng cứng chịu được tải trọng lớn…”

Hình ảnh học sinh chui túi nilon vượt suối khi chưa có cầu treo Sam Lang. (Hình: VTC)

Từ áp lực của dư luận sau tai nạn sập cầu treo Chu Va ở huyện Tam Đường tỉnh Lai Châu làm 8 người chết và 38 người bị thương, Bộ Giao thông Vận tải CSVN đã giao cho Sở Giao thông Điện Biên “khẩn trương” xây cầu treo ở đây. Tuy nhiên, tiền vốn xây dựng không phải do bộ này bỏ ra.

Ông Nguyễn Hồng Trường, thứ trưởng GTVT được thuật lời trên báo điện tử VTC hôm Thứ Năm 21/8/2014 là “việc khảo sát, thiết kế và thi công cầu treo Sam Lang là đúng quy trình và đảm bảo các yếu tố kỹ thuật”.

Ông còn cho hay cầu treo đã được xây dựng “cao hơn mức lũ lịch sử cũ 2 mét” nên không ngờ cơn lũ hậu quả của trận bão số 2 giữa Tháng Bảy lại còn “cao hơn lũ lịch sử 5 mét” nên đã kéo phăng cây cầu, làm cư dân địa phương mất phương tiện qua lại. Trên phần bình luận của độc giả gửi tới báo VNExpress, có rất nhiều người đả kích từ thiết kế đến phẩm chất của cây cầu.

Theo VTC cầu treo Nậm Pồ được bộ GTVT chỉ thị gấp rút sửa chữa “phù hợp với mức lũ lịch sử mới” và “hoàn thành trước tháng 9 để “đảm bảo giao thông đi lại cho người dân”.

Cầu sập, người dân phải đi lại bằng bè tre. (Hình: VNExpress)

Trong khi chờ đợi sửa cầu treo, người dân địa phương qua suối trên những bè tre ở khu vực suối Páo với giá 10,000 đồng/người/lượt, còn người có xe máy thì 20,000 đồng/người/lượt’.

Trên cả nước, nhất là khu vực miền cao nguyên, đồi núi, còn hàng trăm cây cầu treo chờ sập nhưng không có tiền sửa chữa hay làm mới. Người ta chỉ biết có chuyện như vậy sau khi cây cầu treo Chu Va ở tỉnh Lai Châu sập làm vừa chết vừa bị thương gần 50 chục người.

Khi cầu Chu Va sập, một số cuộc điều tra đã dẫn tới việc bắt giữ 6 người gồm cả phó ban quản lý dự án cầu này. Dù là trưởng ban quản lý dự án nhưng lại là con rể của ông Lò Văn Giàng, bí thư tỉnh ủy Lai Châu, nên ông này được ưu ái bỏ ra ngoài.

Nhà cầm quyền CSVN vội vã mở cuộc điều tra sập cầu Chu Va chỉ vì tiền xây dựng cầu treo này và hàng chục cây cầu treo khác là tiền viện trợ lấy từ Qũy Danida (Quỹ Hợp tác phát triển của Bộ Ngoại giao Đan Mạch). (TN)

Việt Nam ‘lên án hành động vô nhân đạo’ trong vụ tàu cá

Việt Nam ‘lên án hành động vô nhân đạo’ trong vụ tàu cá

VOA Tiếng Việt

21.08.2014

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao vừa ‘lên án mạnh mẽ những hành động vô nhân đạo nhằm vào tàu cá và ngư dân Việt Nam đang hoạt động hợp pháp trong vùng biển của Việt Nam’.

Ông Lê Hải Bình phát biểu như vậy hôm nay, 21/8, năm ngày sau khi một ngư dân trên đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi, thông báo đã bị tàu Trung Quốc ‘tấn công và đập phá’ gần quần đảo Hoàng Sa.

Ông Bình cho biết thêm rằng Việt Nam ‘đang xác minh thông tin’.

Trong cuộc phỏng vấn với VOA Việt Ngữ đầu tuần này, ông Lê Khởi, chủ tàu, cho biết hơn 10 thuyền viên trên thuyền đánh cá của ông đã bị tàu của Trung Quốc ‘tấn công’ hôm 15/8 khi đang đánh bắt thủy sản tại đảo Cây Dừa thuộc quần đảo Hoàng Sa.

Ông kể: “Họ mặc đồng phục màu đen. Còn khi một tiếng đồng hồ sau thì có một chiếc tàu 46101 có người mặc đồng phục rằn ri. Đó là tàu chắc là không phải hải giám mà chắc là tàu của cảnh sát biển. Họ rượt đuổi thì tôi chạy, cố không cho họ đuổi kịp tàu, nhưng không thể tránh né được. Cuối cùng, khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, họ lên tàu và họ đập cửa kính, họ khống chế, đánh đập. Họ lấy hết tài sản, và các thiết bị trên tàu, lấy cá, lấy hết”.

Đây là vụ việc mới nhất xảy ra sau khi Trung Quốc rút giàn khoan dầu gây tranh cãi từng gây ra cuộc đối đầu suốt hơn một tháng.

Khi được hỏi là vì sao ông nghĩ đó là tàu của Trung Quốc, ngư dân từ đảo lý sơn nói: “Có cờ Trung Quốc và quốc huy của Trung Quốc. Tôi là một ngư dân đã bị bắt bớ và đánh đập nhiều lần rồi và đã từng ở [bị giữ] trên đảo Hải Nam ba tháng nên bản thân tôi rất rành ba cái chuyện đó”.

Cho tới nay, Bắc Kinh chưa lên tiếng về cáo buộc của chủ tàu người Quảng Ngãi.

Về thông tin Trung Quốc diễn tập bắn đạn thật tại Vịnh Bắc bộ ngày 20/8, ông Bình nói rằng cuộc tập trận diễn ra tại vùng biển thuộc bán đảo Lôi Châu của nước này.

Phát ngôn viên Bộ Ngoại giao nhấn mạnh: “Chúng tôi hy vọng với vị trí là một thành viên Hội đồng bảo an LHQ, Trung Quốc sẽ có đóng góp cho hòa bình và ổn định khu vực cũng như trên cũng như thế giới”.

Nguồn: MOFA, Người đưa tin, VOA

 

Nhân viên cứu trợ Mỹ xuất viện sau khi khỏi bệnh Ebola

Nhân viên cứu trợ Mỹ xuất viện sau khi khỏi bệnh Ebola

Bác sĩ Kent Brantly và bà Nancy Writbol đã được điều trị khỏi bệnh Ebola tại bệnh viện Emery ở Atlanta.

Bác sĩ Kent Brantly và bà Nancy Writbol đã được điều trị khỏi bệnh Ebola tại bệnh viện Emery ở Atlanta.

21.08.2014

Một trong hai nhân viên cứu trợ người Mỹ bị nhiễm virus Ebola hôm nay đã xuất viện ở Atlanta.

Một nhóm cứu trợ cho hay bác sĩ Kent Brantly đã hồi phục hoàn toàn.

Bệnh viện Emery, nơi bác sĩ Kent Brantly và bà Nancy Writebol được chữa trị cho dùng thuốc thử nghiệm ZMapp, dự định mở cuộc họp báo hôm nay để loan báo về trường hợp của hai nhân viên cứu trợ này.

Hai người mắc phải Ebola trước đây trong tháng khi công tác tại Liberia, quốc gia bị ảnh hưởng nặng nhất bởi đợt bùng phát dịch Ebola tệ hại nhất từ trước tới nay.

Tổ chức Y tế Thế giới cho biết có 1.350 người đã thiệt mạng ở Tây Phi vì dịch bệnh này, trong đó có 576 ca tử vong từ Liberia.

Các giới chức Liberia đã chỉ thị cách ly hai  khu vực ngoại ô của thủ đô với hy vọng khống chế dịch bùng phát.

Chủ tịch tỉnh Bình Dương khoe dinh thự nguy nga

Chủ tịch tỉnh Bình Dương khoe dinh thự nguy nga
August 20, 2014

Nguoi-viet.com


BÌNH DƯƠNG (NV)
Cuộc chạy đua “khoe của” của các nhà “tư bản đỏ” ở Việt Nam có vẻ như ngày càng thêm hào hứng, với sự xuất hiện của ông Chủ Tịch tỉnh Bình Dương Lê Thanh Cung.

Tin của báo Ðời Sống và Pháp Luật cho hay, dư luận đã phanh phui tài sản khổng lồ của ông Lê Thanh Cung, tức là ông Chín Cung, hiện là chủ tịch chính quyền tỉnh Bình Dương, từ cuối năm 2013.



Dinh thự nguy nga của ông chủ tịch tỉnh Bình Dương hiện nay tọa lạc tại Thủ Dầu Một. (Hình: báo Kiến Thức)

Theo nguồn tin này, ông Chín Cung có một dinh thự xa hoa tọa lạc tại thành phố Thủ Dầu Một, tỉnh Bình Dương, trên lô đất rộng đến 1,000 thước vuông. Người dân cư ngụ chung quanh nói rằng, dinh thự của ông Chín Cung tráng lệ, nhiều phòng ốc, tường rào kiên cố, nổi bật giữa khu dân cư nghèo nàn.

Tin này cũng nói rằng, trong sân vườn dinh thự của ông Chín Cung có nhiều chậu kiểng trị giá tiền tỉ. Người dân còn tin rằng, dinh thự của ông Chín Cung lớn vào hàng nhất, nhì tỉnh Bình Dương, khó ai sánh bằng. Trị giá của ngôi nhà này được ước lượng không dưới 20 tỉ đồng, tương đương 1 triệu đô la.

Tài sản khổng lồ thứ hai của ông Chín Cung được kể đến là một vườn cây trồng hàng trăm ngàn cây cao su xanh mướt, không khác một đồn điền rộng lớn, khoảng 5-7 năm tuổi. Bao bọc chung quanh vườn cây là một hàng rào kẽm gai, cùng với những hàng cột bê tông chạy dài suốt hai cây số mỗi cạnh vuông vức. Theo ông trưởng ấp 8 tại địa phương tên Nguyễn Văn Như, vườn cao su nhà ông Chín Cung rộng xấp xỉ 100 ha.



Ðồn điền cao su rộng 100 ha của ông chủ tịch chính quyền tỉnh Bình Dương. (Hình: báo Kiến Thức)

Ông Nguyễn Văn Như còn tiết lộ rằng, đồn điền cao su kể trên nằm trên khuôn viên đất “liền khoảnh, liền thửa,” không bị phân chia ranh giới cho thấy, vườn cao su không của một ông chủ điền, có giá trị ước lượng 120 tỉ đồng, tương đương 6 triệu đô la.

Nhiều nguồn tin khác thì nói rằng, ông Chín Cung được cấp phần đất làm đồn điền cao su khi còn là phó chủ tịch chính quyền huyện Bến Cát, thuộc tỉnh Bình Dương. Nguồn tin khác cũng nói rằng, ông Lê Thanh Cung năm nay 60 tuổi, coi như chỉ còn 4 tháng nữa thì đến tuổi nghỉ hưu. Khi đó, ông Chín Cung coi như “hạ cánh an toàn,” vì không thuộc diện phải kê khai tài sản.

Như vậy là sau ông cựu tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền, nay có thêm ông chủ tịch tỉnh Bình Dương được liệt kê vào danh sách các nhà “tư bản đỏ” có dinh thự nguy nga tráng lệ, đồ sộ ở Việt Nam hiện nay. Ðiều đáng quan tâm không phải vì giá trị khổng lồ của số tài sản này, mà là nguồn gốc tài sản mà họ tậu được. (PL)

Nhờ Mẹ đến với Chúa

Nhờ Mẹ đến với Chúa

TRẦM THIÊN THU

Chuacuuthe.com

140820005

VRNs (21.08.2014) – Sài Gòn – Ngày xưa, tại tiệc cưới Cana, khi thấy họ hết rượu, Mẹ thương họ nên đã xin Chúa Giêsu giúp họ. Nhưng Chúa Giêsu nói: “Mẹ ơi, chuyện đó can gì đến mẹ và con? Giờ của con chưa đến” (Ga 2:4). Dù thấy Con Trai Yêu Dấu nói vậy mà Mẹ vẫn tin tưởng và căn dặn gia nhân: “Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo” (Ga 2:5). Sáu chum đá đựng đầy nước lã (mỗi chum khoảng 80-100 lít) đã được Chúa Giêsu hóa phép thành rượu hảo hạng. Đó là phép lạ đầu tiên. Điều đó chứng tỏ lời đề nghị của Đức Mẹ rất có hiệu quả, vì thế mà chúng ta cần nhờ Mẹ và qua Mẹ để đến với Chúa Giêsu – Ad Jesum Per Mariam. Đó là cách khôn ngoan tuyệt vời để chúng ta khả dĩ gặp gỡ chính Đức Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng ta. Đi tới bất cứ nơi nào cũng phải qua ít nhất một con đường, chắc hẳn không có con đường nào an toàn bằng Con-Đường-Mẹ-Maria, trong đó còn chứa cả Tình Mẫu Tử kỳ diệu.

Với cảm thức tâm linh như vậy, Cộng đoàn Lòng Chúa Thương Xót (LCTX) TGP Saigon đã tổ chức chuyến hành hương về linh địa La Vang từ ngày 11 tới 19-8-2014.

Năm nay có điều đặc biệt vì là Đại Hội La Vang lần thứ 30 (ba năm một lần). Đại hội năm 2014 có chủ đề “PHÚC ÂM HÓA ĐỜI SỐNG GIA ĐÌNH” vì là Năm Phúc Âm Hóa Gia Đình: Gia đình cầu nguyện, Hiệp nhất thủy chung, Bảo vệ sự sống, và Loan báo Tin Mừng.

Điểm đến chính là La Vang, đường xa thăm thẳm và quanh co, các đoàn hành hương đều phải dừng chân nhiều chỗ trên hành trình. Hành hương nhắc nhở chúng ta về chuyến lữ hành trần gian về Nước Trời, đặc biệt là khi kính mừng Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời.

Đức Mẹ được đưa về trời qua một “giấc ngủ” (dormition), tức là “chết mà như ngủ”. Ngày 1-11-1950, qua Thông điệp “Munificentissimus Deus” (Thiên Chúa Quảng đại), ĐGH Piô XII đã long trọng công bố tín điều Đức Maria lên trời cả hồn và xác.

Thật hạnh phúc khi chúng ta có được niềm tin Công giáo, niềm tin đó không mơ hồ hoặc ảo tưởng, mà là chắc chắn, đúng như chúng ta vẫn tuyên tín: “Tôi trông đợi kẻ chết sống lại và sự sống đời sau”. Chắc chắn đúng như như vậy, vì Chúa Giêsu đã hứa để củng cố niềm tín đó: “Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. Và Thầy đi đâu thì anh em biết đường rồi” (Ga 14:2-4).

Đoàn chúng tôi khởi hành từ 5 giờ sáng thứ Hai, 11-08-2014, xe chuyển bánh trực chỉ Phú Yên – nơi có biển Cà Ná và biển Đại Lãnh, nhưng đặc biệt nhất là Nhà Thờ Mằng Lăng (1), nơi sinh của Chân phước Anrê Phú Yên (1625–1644), vị thánh bổn mạng giáo lý viên và giới trẻ Công giáo Việt Nam. Ngài được Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II tôn phong chân phước ngày 5-3-2000.

Sau khi tham dự Thánh Lễ tại Nhà Thờ Mằng Lăng sáng thứ Ba 12-8-2014, đoàn khởi hành đi Đà Nẵng, và ghé thăm Tòa Giám Mục Đà Nẵng vào buổi chiều, sau đó đến nghỉ đêm tại nhà hưu dưỡng của Dòng nữ Thánh Phaolô.

Sáng thứ Tư 13-8-2014, đoàn trực chỉ Thánh Địa La Vang (2). Quảng trị là vùng đất khô cằn sỏi đá, thời tiết khắc nghiệt, nắng cháy da, kèm theo cái nóng bức của gió Lào khiến người ta như ngộp thở. Tuy nhiên, năm nay trời nắng nhẹ nên cái nóng cũng giảm bớt, nhưng so với những nơi khác thì cái nóng bức của Quảng Trị vẫn khiến những giọt mồ hôi đổ ra như tắm. Buổi chiều có mưa nhẹ, dân địa phương gọi đó là Mưa Ngoi – không như mưa phùn, mưa thưa hạt và nhẹ, không đủ ướt áo. Họ cho biết về loại mưa đặc biệt này là những ngày sau có gió nhiều, có thể có giông. Nhưng thật kỳ lạ, ở Đông Hà có mưa lớn nhưng không mưa ở La Vang, nơi có khoảng 200.000 con cái từ khắp nơi về với Mẹ La Vang. Nếu mưa thì hàng trăm ngàn người sẽ cực khổ khi đi lại. Đó là phép lạ chứ đâu xa!

17 giờ ngày 13-8-2014, Đại Hội La Vang lần thứ 30 chính thức khai mạc bằng Thánh Lễ vọng Kính Đức Mẹ Hồn xác lên Trời. Đoàn đồng tế gồm có 10 giám mục và khoảng 150 linh mục.

Nhập lễ là bài thánh ca Nữ Vương Hòa Bình của cố NS Hải Linh. Giai điệu trầm hùng vang dội cả trời La Vang, như dìu đưa mọi người thành tín đến với Đức Maria, Thánh Mẫu Mông Triệu, với niềm hy vọng sẽ được cùng Mẹ về Quê Trời vĩnh hằng.

Đức TGM Phaolô Bùi Văn Đọc, TGP Saigon, Chủ tịch Hội đồng Giám mục Việt Nam, nói: “Mẹ Maria cũng đang yêu thương đến La Vang và muốn an ủi chúng ta. Mẹ dạy chúng ta tin vào Thiên Chúa, tin vào những gì Thiên Chúa đã làm và sẽ thực hiện. Thiên Chúa không ngừng tiếp tục ban Chúa Thánh Thần xuống cho chúng ta”.

Năm 2014 là Năm Gia Đình, Đức TGM Leopoldo Girelli nói: “Chiêm ngắm gia đình Thánh Gia, các ngài đã hoàn tất ý định của Thiên Chúa. Các gia đình Kitô hữu phải có khả năng thưa lên như Đức Maria: không phải vì tôi, nhưng để cho ý định Thiên Chúa được thành sự. Chúng ta chiêm ngắm đời sống cầu nguyện rất sâu từ Mẹ, Mẹ cũng do ảnh hưởng từ cha mẹ mình. Vì thế, tôi muốn kêu gọi anh chị em, những bậc cha mẹ, hãy trao cho con cái mình đức tin, một đời sống cầu nguyện. Đức Trinh Nữ Maria, khi hay tin bà Isave thụ thai, Mẹ bỏ công việc của mình để đến giúp đỡ và ở lại với bà 3 tháng. Quý gia đình thân mến, như Mẹ Maria chúng ta loan báo Tin Mừng cho lương dân với một tình yêu xuất phát từ lòng bác ái. Quả thế, Đức Trinh Nữ Maria là mẫu gương của niềm tin, cầu nguyện, yêu thương bác ái. Lạy Đức Mẹ La Vang chúc lành cho anh chị em. Lời nguyện tín hữu cầu cho Hội Thánh, cầu cho mỗi người, mỗi gia đình và cho tất cả những ai đau khổ tinh thần lẫn thể xác”.

Sau đó, 20 giờ có rước kiệu Mình Thánh Chúa. Sau đó là giờ cầu nguyện Lòng Chúa Thương Xót (LCTX).

Ngày 14-8-2014, 6 giờ sáng có Thánh lễ kính Đức Mẹ. 8 giờ 30 có thuyết trình và chia sẻ đề tài “Phúc Âm Hóa Gia Đình”. 14 giờ có thuyết trình và chia sẻ đề tài “Chứng nhân Đức Tin trong Đời sống Gia đình”. 15 giờ 30, đoàn chúng tôi tập trung cầu nguyện tại Đài Chúa Thương Xót tại linh địa La Vang. 20 giờ có chương trình “Canh Thức Bên Mẹ” tại linh đài Mẹ La Vang.

Sáng thứ Sáu 15-8-2014, đúng 6 giờ, rước kiệu Đức Mẹ La Vang, tiếp theo là Thánh Lễ Đại Triều Kính Trọng thể Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, cũng là Bế mạc Đại Hội. Chủ tế là Đức TGM Phanxicô Xaviê Lê Văn Hồng – TGP Huế, Phó Chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. Đồng tế có Đức TGM Leopoldo Girelli – Đại Diện Tòa Thánh tại Việt Nam, ĐGM Phêrô Nguyễn Văn Nhơn, ĐGM Cosma Hoàng Văn Đạt, ĐGM Phêrô Nguyễn Văn Khảm, ĐGM Giuse Nguyễn Tấn Tước, ĐGM Lôrensô Chu Văn Minh, ĐGM Giuse Đặng Đức Ngân, ĐGM Matthêu Nguyễn Văn Khôi, ĐGM Stêphanô Tri Bửu Thiên, ĐGM Anphong Nguyễn Hữu Long, ĐGM Giuse Châu Ngọc Tri, ĐGM Phêrô Nguyễn Văn Đệ, ĐGM Giuse Nguyễn Chí Linh, ĐGM Tôma Nguyễn Văn Trâm, và hơn 300 linh mục.

Đầu lễ, Đức TGM Phanxicô Xaviê Lê Văn Hồng, TGP Huế, mời gọi cộng đoàn cùng hiệp thông: “Hôm nay chúng ta về với Linh Địa La Vang trong dịp Đại Hội La Vang 30. Về với Mẹ trong những ngày hè oi bức, khí hậu nghiệt ngã, thiếu mọi tiện nghi, ăn chay nằm đất, nhưng chúng ta muốn thưa lên với Mẹ rằng không gì có thể cản trở con cái Mẹ trở về La Vang, mặc dầu phải chấp nhận hy sinh, gian khó vì tình Mẹ yêu con và tình con mến Mẹ. Về với Mẹ trong đại lễ mừng Mẹ được Chúa trọng thưởng hồn xác lên trời, chúng con khẩn khoản cầu xin Mẹ giúp chúng con luôn sống trong vui mừng và hy vọng sẽ được Mẹ đồng hành, nâng đỡ, phù trì, giữa bao thử thách gian nan của cuộc đời, để sau này chúng con sẽ được lên trời với Mẹ. Chúng con chiêm ngắm hình ảnh trong sách Khải Huyền của thánh Gioan, một người nữ ‘mặc áo mặt trời, chân đạp mặt trăng, đầu đội triều thiên mười hai ngôi sao’, chính là hình ảnh vinh quang của Mẹ và cũng là hình bóng của Hội Thánh khải hoàn mai ngày trên trời, bên Mẹ”.

Sau Tin Mừng, ĐGM Phêrô Nguyễn Văn Đệ, GP Thái Bình, đặc trách Ủy Ban Tu sĩ, chia sẻ: “Kính mừng Mẹ Đầy ơn phúc… Mẹ có phúc hơn mọi phụ nữ. Chúa có một chương trình kỳ diệu đối với Đức Mẹ và vì Mẹ đã tin, nên được chúc phúc. Khi Đức Giêsu rao giảng thì có người lên tiếng nói: Thưa Thầy, có Mẹ và anh em Thầy muốn gặp Thầy. Nhưng Đức Giêsu trả lời: Ai là Mẹ tôi, ai là anh em tôi. Đây chính là Mẹ và anh em tôi, đó là những ai tin và thi hành ý Cha tôi, Đấng ngự trên trời, đó là Mẹ tôi, anh chị em tôi. Mỗi gia đình chúng ta được Chúa tiên liệu trong một chương trình kỳ diệu, đó là bảo vệ sự sống. Chúa tuyên bố ai tin và thi hành chương trình kỳ kiệu đó, là Mẹ và anh chị em với Ngài. Ai tin và đón nhận sự sống như là quyền năng của Thiên Chúa, người đó là mẹ và anh chị em với Chúa”.

Sau lời nguyện hiệp lễ, Đức TGM Leopoldo Girelli nói với cộng đoàn hành hương: “Tôi xin Đại diện cho ĐGH Phanxicô mang đến phép lành và lời chúc phúc của ngài cho anh chị em hành hương Đại Hội lần thứ 30 này. ĐGH Phanxicô không chỉ là Giám mục của Rôma, của Âu châu, mà của cả toàn cầu và Á châu nữa. Hôm nay, ngài đang ở tại Hàn Quốc, chắc chắn chúng ta không quên cầu nguyện cho Ngài. Xin cộng đoàn lặp lại với tôi: Xin Đức Mẹ La Vang cầu cho chúng con. Lạy Đức Mẹ La Vang, xin cầu cho ĐGH Phanxicô”.

Thánh lễ kính Đức Mẹ Mông Triệu kết thúc, Đại Hội La Vang 30 cũng khép lại, nhưng ân phúc vẫn đọng lại và âm vang trong lòng của hàng trăm nghìn khách hành hương, đong đầy tâm tình cảm tạ Thiên Chúa và Thánh Mẫu La Vang. Mọi người hân hoan ra về trong bình an của Thiên Chúa giàu lòng thương xót và Đức Mẹ La Vang nhân lành luôn phù hộ các giáo hữu thành tín.

Đức Mẹ là hòm bia, là tư tế, là bàn thờ, là chén thánh, và là nhà tiệc ly. Nguyện xin Đức Mẹ giúp chúng con tìm ra nguồn sống mới để mỗi chúng con sống cuộc sống thánh đức trong Thiên Chúa. Xin Thánh Mẫu La Vang dẫn chúng con tới Chúa Giêsu, Con Yêu Dấu của Mẹ.

Năm nay trời nắng dịu, dù đã trưa nhưng trời La Vang cũng không nắng nóng như mọi năm. Đoàn chúng tôi khởi hành đi Trà Kiệu (3), nơi có sự kiện Đức Mẹ hiện ra năm xưa.

6 giờ sáng thứ Bảy 16-8-2014, đoàn chúng tôi chia tay Trà Kiệu để đến Tòa Giám Mục Quy Nhơn, nơi có Tiểu chủng viện Quy Nhơn (tức là TCV Làng Sông ngày xưa). Tại đây, lúc 15 giờ, đoàn chúng tôi lần chuỗi LCTX. Sau đó, ĐGM Matthêu Nguyễn Văn Khôi đã dâng lễ tạ ơn kính LCTX và làm phép Tượng đài LCTX.

Đến Quy Nhơn, đặc biệt là Ghềnh Ráng, người ta không thể không nói tới thi sĩ Hàn Mặc Tử (4). Ông là thi sĩ Công giáo đầu tiên và có lòng sùng kính Đức Mẹ. Ông có tài mà bạc mệnh, chết vì bệnh phong (cùi) khi mới 28 tuổi – độ tuổi sung sức của đời người. Thơ của ông nổi tiếng không chỉ trong giới Công giáo mà cả người ngoài Công giáo cũng biết đến. Chịu đau khổ vì bệnh tật, nhưng ông vẫn tin yêu Thiên Chúa và Đức Mẹ. Trong thi phẩm “Ave Maria”, ông đã cảm nhận:

Maria! Linh hồn tôi ớn lạnh,

Run như run thần tử thấy long nhan,

Run như run hơi thở chạm tơ vàng,

Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn trìu mến.

Lạy Bà là Đấng tinh tuyền thánh vẹn,

Giàu nhân đức, giàu muôn hộc từ bi…

Bệnh nhân phong rất đau đớn vào những ngày có trăng, trăng càng tỏ thì vi trùng càng rúc rỉa, và họ càng đau nhức. Do đó, thi sĩ Hàn đã rao bán trăng: “Trăng! Trăng! Trăng!… Ai mua trăng, tôi bán trăng cho…” (Trăng Vàng Trăng Ngọc). Chính đau khổ đã tạo nên một Hàn thi sĩ với những tứ thơ bí ẩn và những vần thơ bất hủ, chắc hẳn đó là sự công bằng của Chúa và không ngoài Thánh Ý Chúa.

Sua những ngày “nằm gai” tại linh địa La Vang, đoàn chúng tôi đi “nếm mật” tại Nha Trang ngày Chúa Nhật 17-8-2014 (tham quan chợ Đầm và Nhà Thờ Đá – Nhà thờ Chính tòa Nha Trang), và tại Đà Lạt ngày thứ Hai 18-8-2014 để biết thế nào là “thành phố vừa đi đã mỏi”, thế nào là “đường quanh co quyện gốc thông già” – theo cách mô tả của cố NS Lam Phương trong ca khúc “Thành Phố Buồn”.

Sáng thứ Ba 19-8-2014, đoàn khởi trở về Saigon. Trên đường về, chúng tôi có ghé Nhà thờ Bảo Lộc và lần chuỗi LCTX tại Đài Chúa Thương Xót tại sân trước của nhà thờ này. Cuối cùng, chúng tôi ghé cầu nguyện tạ ơn tại Đài Đức Mẹ An Bình trước khi kết thúc 10 km đường đèo Bảo Lộc: “Tạ ơn Đức Mẹ An Bình – Xin Mẹ chúc lành suốt kiếp nhân gian”.

Cuộc hành hương La Vang kết thúc, nhưng cuộc lữ hành trần gian vẫn tiếp diễn…

Thánh Tâm Chúa Giêsu là Trung Tâm Thương Xót. Có thể nói rằng, người được hưởng LCTX là tướng cướp Dismas – một trong hai tử tội chịu đóng đinh với Chúa Giêsu. Cả đời gian ác, coi trời chỉ bằng nắp bia và coi mọi người là rơm rác, nhưng nhờ sám hối chân thành, tướng cướp Dismas được Chúa Giêsu tha thứ và cho về trời ngay: “Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng” (Lc 22:43).

Chúa Giêsu đã cho biết: “Thà rằng trời đất này biến ra không, nhưng Lòng Thương Xót của Cha luôn ấp ủ một linh hồn biết tín thác”. Thật là tuyệt vời và vô cùng hạnh phúc cho các tội nhân chúng ta, nhờ tin mà được cứu độ và được sống. Được cứu độ là được về trời với Đức Mẹ, được hưởng phúc trường sinh để đời đời yêu mến Thiên Chúa Ba Ngôi. Trong ba đức đối thần (Tin, Cậy, Mến), đức mến quan trọng nhất. Tại sao? Bởi vì đời sau chỉ còn đức mến, không còn đức tin và đức cậy.

Thiết tưởng cũng nên nói thêm một chút: Thật buồn khi thấy có vài người (phụ nữ) đi hành hương nhưng thiếu sự hòa đồng, coi trọng “cái Tôi” quá. Hành hương chứ không là “hành hung”. Đừng lầm lẫn mà chia phe, kết bè với nhau. Thiếu hòa đồng nghĩa là thiếu hy sinh, thiếu hy sinh là thiếu yêu thương, miệng nói mến Chúa mà không yêu người thì là kẻ nói dối (1 Ga 4:20), thiếu yêu thương cũng là không thương xót. Mình không thương xót người khác thì làm sao có thể xin Chúa thương xót? Vậy là đối nghịch. Ai yêu thương thì mới có thể “vác thập giá” và “từ bỏ mình” (Mt 10:37-39; Lc 14:26-27). Từ bỏ mình để vác thập giá tức là từ bỏ “cái Tôi” của mình. Như vậy, từ bỏ mình và vác thập giá liên quan gần gũi với yêu thương, tức là thương xót. Đọc kinh nhiều, lần chuỗi nhiều, xin khấn nhiều,… cũng vô ích, nếu không cố gắng thực hành – tức là sống tình yêu thương, thể hiện lòng thương xót.

Người ta tỏ ra thành kính đến với Đức Mẹ La Vang, xin ơn này hoặc ơn nọ, xin cho mình và người khác, nhưng người ta không “làm ơn” cho người khác, không đâu xa mà chính những người đồng hành với mình, vậy thì làm sao Đức Mẹ có thể ban ơn? Nếu Đức Mẹ ban ơn cho họ, mà họ làm như vậy thì họ “vô tình” lại đổ hết ơn phúc đi rồi! Gương tốt là bài học để chúng ta noi theo, gương xấu cũng là bài học nhưng để chúng ta nên tránh, cố gắng đừng tái diễn điều tương tự.

Dọc đường đi theo hình chữ S, người ta không thể không thấy ít nơi sầm uất, còn quá nhiều người thiếu thốn và nghèo khổ, hãy thương xót họ nếu bạn muốn Thiên Chúa xót thương bạn, đó là thực hành mối phúc thứ Năm trong Tám Mối Phúc: “Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương” (Mt 5:7). Thương xót bằng cả con tim và đôi tay, đừng thương xót bằng miệng!

Nhân dịp này, chúng ta hãy cầu nguyện nhiều cho các Kitô hữu I-rắc, vì họ đang bị bách hại dữ dội. Họ bị tàn sát rất dã man!

Xin tạ ơn THIÊN CHÚA giàu lòng thương xót và ĐỨC MẸ tràn đầy ơn phúc. Xin Thánh Mẫu La Vang đoái thương và luôn cầu thay nguyện giúp cho chúng con, những dân con nước Việt Nam vẫn thiếu thốn đủ thứ, phải chịu nhiều bách hại cả tinh thần và thể lý. Xin Chúa thương cứu các tín hữu I-rắc, và xin Đức Mẹ che chở họ. Amen.

TRẦM THIÊN THU

(1) Nhà thờ Mằng Lăng thuộc huyện Tuy An, tỉnh Phú Yên. Giáo xứ Mằng Lăng là nơi sinh của Chân phước Anrê Phú Yên. Với lịch sử gần 120 năm tồn tại, nhà thờ Mằng Lăng được coi nhà thờ cổ nhất tỉnh Phú Yên và là một trong những nhà thờ lâu đời nhất của Việt Nam. Tại đây có hang động lưu giữ thánh tích (mớ tóc) của Chân phước Anrê Phú Yên và cũng là nơi lưu giữ cuốn cuốn “Phép Giảng Tám Ngày” của Lm Alexandre de Rhodes (in năm 1651 tại Roma, Ý), đây là sách bằng chữ quốc ngữ đầu tiên.

(2) Vua Cảnh Thịnh lên ngôi năm 1792. Ông ra chiếu chỉ cấm đạo toàn quốc ngày 17-8-1798, giáo dân phải tìm nơi lánh nạn tại vùng núi Lá Vằng – tức là La Vang. Trong cảnh thiếu thốn, dân lâm bệnh nhiều mà không có thuốc chữa. Họ họp nhau bên gốc cây đa cổ thụ để lần chuỗi Mai Khôi cầu xin Đức Mẹ cứu giúp. Đức Mẹ hiện ra trong ánh sáng ngời rực rỡ, tay bồng Chúa Hài Đồng, có hai thiên thần cầm đèn chầu. Một hôm, Đức Mẹ an ủi và động viên họ chịu đau khổ, cố gắng giữ vững Đức Tin, rồi dạy họ hái lá Vằng ở xung quanh đó mà nấu nước uống (màu như trà, hơi đắng) thì sẽ khỏi các chứng bệnh. Đức Mẹ nói: “Các con hãy tin tưởng, hãy vui lòng chịu đau khổ, hễ ai chạy đến cầu khẩn cùng Mẹ ở chốn này, Mẹ sẽ nhậm lời và ban ơn theo ý nguyện”. Đức Mẹ còn hiện ra nhiều lần khác để an ủi và nâng đỡ các giáo dân trốn cơn bách hại đạo. Năm 1972, chiến tranh khốc liệt, gọi là “Mùa Hè Đỏ Lửa”, nhưng đài Đức Mẹ La Vang vẫn không bị bom đạn làm hư hỏng chút nào. Quả là một phép lạ của Đức Mẹ!

(3) Đền thờ Đức Mẹ Trà Kiệu được xây dựng năm 1898 trên Ðồi Bửu Châu, phía đông Trà Kiệu (xã Duy Sơn, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam). Đền thờ dâng kính Đức Maria với tước hiệu Ðức Mẹ Phù Hộ Các Giáo Hữu, mục đích ghi nhớ sự kiện Ðức Mẹ hiện ra ngày 10 và 11-9-1885 để phù hộ cho giáo hữu nơi đây trong cuộc chiến chống lại Phong trào Cần Vương. Đức Mẹ đã động viên: “Các con chớ lo, này Mẹ đây!”.

Theo truyền thuyết, chữ Trà được lý giải là do người xưa gọi người Chiêm Thành là Chùm Chà, chữ Chà được đọc trại ra là Trà, gợi ý nhắc nhở đó là phần đất xưa của người Chàm. Còn chữ Kiệu, do chữ Kiều đọc trại ra, vì “kiều” nghĩa là người ở xa đến, tức là dân Ðàng Ngoài di cư và lập nghiệp tại đây.

(4) Hàn thi sĩ tên thật là Phêrô Phanxicô Nguyễn Trọng Trí, sinh ngày 22-9-1912 tại Quảng Bình, an nghỉ trong vòng tay Đức Maria ngày 11-11-1940 tại Quy Hòa (Quy Nhơn), được cải táng tới vị trí hiện nay ngày 13-2-1959. Lên hết dốc Mộng Cầm sẽ thấy mộ Hàn thi sĩ bên tay phải, bên tay trái là Nhà thờ Núi, cũng là Trung tâm Thánh Thể và Thánh Mẫu, nơi tôn nghiêm nhưng đầy chất thi ca, có thể cầu nguyện theo thi hứng. Lên cao hơn sẽ thấy khu tư quán với các câu thơ đặc trưng của chàng thi sĩ muốn bán trăng.

Thanh niên thiệt mạng vì bị công an rượt đánh

Thanh niên thiệt mạng vì bị công an rượt đánh
August 20, 2014

Nguoi-viet.com

PLEIKU (NV) .- Hàng trăm người biểu tình phẫn nộ vì một thanh niên đã tử vong sau màn Cảnh Sát Cơ Động rượt đuổi người chạy xe máy không đội “mũ bảo hiểm” ở thành phố Pleiku.

Người nhà nạn nhân Lê Hoài Thương đau đớn khi nhận xác người thân. (Hình:Tuổi Trẻ)

Theo tường thuật của một số báo Việt Nam, hàng trăm người dân và thân nhân của người chết đã tập trung vây kín nhà xác của bệnh viện đa khoa thành phố Pleiku hôm Thứ Ba 19/8/2014 vì cái chết bất ngờ của Lê Hoài Thương. Đây là nạn như thứ 16 của guồng máy Công an CSVN trong năm 2014.

Tin tức cho hay Lê Hoài Thương, 20 tuổi, chạy xe gắn máy chở hai người bạn là Trần Văn Bắc và Nguyễn Diệp Mành Cẩu đều cùng 19 tuổi, mà một người không đội “mũ bảo hiểm” tức mũ an toàn như luật lệ quy định. Thấy vậy, hai cảnh sát cơ động (CSCĐ) là lấy xe “mô tô đặc chủng” rượt theo và “ép sát”.

Tờ Tuổi Trẻ thuật lại lời Trần Văn Bắc: “Cảnh sát đã dùng chân đạp và dùng gậy vụt rất mạnh vào em và hai bạn đi trên xe. Thương lái xe lao thẳng vào con lươn bên đường và bị thương rất nặng, nhưng hai cảnh sát vẫn không đưa đi cấp cứu, người đi đường phải bế Thương vào bệnh viện”.

Tờ Tuổi Trẻ cho biết, bệnh án của Bệnh viện Đa khoa Gia Lai cho thấy “Thương bị đa chấn thương, vỡ sọ não, tử vong hồi 14g ngày 18-8-2014”. Hai nạn nhân Bắc và Cẩu “bị chấn thương phần mềm, được điều trị và cho về”.

Một nhân chứng giấu tên kể lại trên tờ Dân Trí như sau: “Lúc xảy ra sự việc tôi cũng đang đi trên đường Nguyễn Tất Thành để về nhà. Thấy CSCĐ “dí” xe chở 3 nên tôi tò mò chạy theo sát để xem, chứng kiến rất rõ sự việc. Một CSCĐ đã dùng dùi cui đánh vào người một trong 3 thanh niên trên xe máy nên họ đã bị ngã lộn một vòng rồi va vào con lươn. Sau đó các CSCĐ bỏ mặc người bị nạn rồi quay xe đi”

Tuy nhiên, theo tờ Tuổi Trẻ, phóng viên của tờ báo đã gặp lãnh đạo Phòng Cảnh sát cơ động Công an tỉnh Gia Lai, một phó giám đốc Công an Pleiku nhưng tất cả đều trả lời: “Vụ việc xảy ra là do tai nạn giao thông, nạn nhân phát hiện thấy công an rồi cho xe chạy nhanh va vào taluy đường dẫn đến té ngã”.

Không những chối tội gây chết người cho thuộc cấp, các ông này còn nói rằng “hai chiến sĩ cảnh sát cơ động nói đã trực tiếp đưa nạn nhân đi bệnh viện cấp cứu chứ không bỏ mặc như những người chứng kiến nói”.

Tờ Tuổi Trẻ thuật lời ông Phạm Thế Dũng, chủ tịch UBND tỉnh Gia Lai nói sau một cuộc họp khẩn về vụ việc cho biết “Chúng tôi đã chỉ đạo công an tỉnh Gia Lai khẩn trương đình chỉ công tác hai cán bộ liên quan, chờ điều tra làm rõ. Thông tin người dân cung cấp cho chúng tôi, khi xảy ra sự việc hai cán bộ nói trên đã bỏ mặc nạn nhân mà không đưa đi cấp cứu. Công an tỉnh phải làm rõ, nếu có sai phạm thì phải khởi tố ngay”.

Những ngày gần đây, người ta thấy có nhiều tin Cảnh Sát Cơ Động, Cảnh Sát Giao Thông đánh dân rất hung bạo trên đường phố. Không phải chỉ khi bị bắt về trụ sở để tra hỏi, người ta mới được biết sự tàn ác của công an thế nào.

Hồi tuần trước, ngày 13/8/2014, công an thị trấn Sông Đốc tỉnh Cà Mau đã rượt đuổi 2 thiếu niên 17 tuổi và 14 tuổi. Không những bị đánh tại chỗ khi đã ngã xuống đường, hai thiếu niên còn bị bắt về trụ sở, còng tay và đánh đến phải nhập viện cấp cứu. Theo tờ Đất Việt, công an nói rằng hai thiếu niên này “tự ngã” mà thành thương tích.

Ngày 12/8/2014, một người ở thành phố Huế đã bị công an xã Hương Toàn và thị xã Hương Trà vu cho tội “ăn cắp” rồi đánh đập tàn nhẫn chỉ vì họ hỏi mua “chim cút trống” không được thỏa mãn nhanh chóng. Trước sự phẫn nộ của dân chúng, lãnh đạo công an thị trấn Hương Trà tuyên bố “Công an đánh dân cũng vì công việc chung”, theo tin báo Đất Việt.(TN)

 

ĐI TÌM CHÍNH MÌNH

ĐI TÌM CHÍNH MÌNH

Bạn phải đi ra khỏi nơi mà bạn cảm thấy thoải mái và đi vào vùng hoang dã của trực giác của bạn. Những gì bạn sẽ khám phá hẳn là rất tuyệt vời.  Những gì bạn sẽ khám phá ra chính là bạn – Alan Alda

Trong dụ ngôn viên ngọc quý của Phúc Âm Mát-thêu chương mười ba, Chúa Giêsu ví một người đi tìm nước trời giống như đi tìm viên ngọc quý, và khi tìm được rồi, người ấy bán hết những gì mình có mà đổi lấy viên ngọc quý báu ấy.  Có lẽ trong dụ ngôn này, một trong những điểm mà được Thánh sử nhấn mạnh đến là việc đi tìm.  Chúng ta có thể nói rằng chúng ta là những con người luôn luôn đi tìm. Ngày nào chúng ta còn sống là ngày đó chúng ta còn đi tìm.  Đây cũng là câu hỏi mà Chúa Giêsu hỏi hai người môn đệ đầu tiên trong Phúc Âm Gioan sau khi Ngài chịu phép rửa, “Các anh tìm gì thế?” (Ga 1:38).  Như vậy, có bao giờ chúng ta ngồi nhìn lại xem mình đang đi tìm gì không?  Những gì mà chúng ta đang theo đuổi tìm kiếm có giá trị thật cho cuộc sống hay là chúng ta chỉ đi tìm thú vui chóng tàn?  Chúng ta tìm kiếm ở đâu?

Ở xã hội tiêu thụ này, nơi chúng ta có thể đi tìm là ở những trung tâm mua sắm, hay chúng ta có thể đi tìm những câu chuyện bên lề, những đối thoại vô bổ ở những quán càfe, hay chúng ta đi tìm thú vui ở những cuộc cá độ, ở những nơi hẹn hò chè chén say sưa.  Trong thế kỷ hiện đại này, chúng ta có khuynh hướng đi tìm chính mình qua internet, ở những tin nhắn, hoặc email.  Lúc nào chúng ta cũng chú tâm vào cái điện thoại bên người và mong chờ những lời nhắn, những cuộc gọi để chứng tỏ mình còn được để ý và nhớ đến.  Thậm chí chúng ta bị chi phối đến nỗi gia đình chúng ta trở thành thứ yếu. Ngay cả trong thánh lễ khi mà chúng ta đang cùng với gia đình và cộng đoàn dân Chúa tụ họp để nhớ đến Đấng mà không ngừng ban phát ân sủng cho ta, lòng chúng ta vẫn hướng về một vật vô tri – đó là cái điện thoại.  Chúng ta để cho con người của chúng ta trở nên nô lệ và nghèo nàn đến mức độ đó sao? Thật sự chúng ta tìm được gì ở những nơi này?  Có bao giờ chúng ta tìm được nguồn vui đích thực ở những đam mê, ở một liên hệ mà thật sự không mang lại một chút gì cho cuộc sống, hay ở những vật vô tri vô giác này không?  Chúng ta có biết chúng ta thật sự đi tìm gì không?

Có lẽ điều chúng ta thật sự luôn đi tìm kiếm là chính con người thật của mình vì chúng ta chính là viên ngọc quý mà Thánh sử Mát-thêu muốn nói đến, và viên ngọc quý báu ấy chỉ có thể tỏ sáng qua Ngôi Hai Thiên Chúa.  Chúng ta không thể đi tìm viên ngọc quý của chính mình khi tâm hồn mình còn chưa biết hướng về Chúa Giêsu.  Bởi thế, chúng ta không cần phải bôn ba đi tìm nơi nào khác vì ngay trong tâm hồn chúng ta là một Thiên Đàng.  Tâm hồn chúng ta là thửa ruộng nơi mà Thiên Chúa ẩn giấu món quà cao quý nhất mà Ngài ban tặng cho nhân loại, đó là Ngôi Hai Thiên Chúa.

Khi chúng ta biết hướng về Ngôi Hai Thiên Chúa, lúc đó chúng ta biết hướng về Nước Trời vì Nước Trời đối với mỗi người là nơi mà Thiên Chúa và con người gặp gỡ, nơi mà Chúa Giêsu cùng với chúng ta cày cấy mảnh đất tâm hồn của mỗi người để đơm bông kết trái, nơi mà ta gặp được Đấng đã hạ mình xuống thế để chia sẻ những gì Ngài được mạc khải bởi Thiên Chúa Cha với chúng ta.  Lúc ấy trong ta là nơi mà trời với đất sum họp.  Chúng ta sẽ gặp được chính mình đang được ẩn dấu trong Mầu Nhiệm Ngôi Lời Nhập Thể.  Chúng ta chỉ có thể tìm được kho tàng của chính mình đang được bao bọc của ân sủng Thiên Chúa khi mà chúng ta biết mở lòng để cho sự gặp gỡ huyền diệu ấy được thực hiện trong tâm hồn mình.

Điều mỗi người chúng ta cần xin là biết mong mỏi đi tìm chính con người thật của mình, viên ngọc quý của mình, đang được ẩn giấu trong Chúa Giêsu.  Có lẽ chúng ta cũng có những kinh nghiệm tương tự trong cuộc đời đó là những gì chúng ta muốn tìm chỉ có thể thấy được khi chúng ta thật sự đi tìm, và hành trình đi tìm đó giúp chúng ta khám phá ra chính mình và biết chính mình hơn.  Đây là kết quả của vẻ đẹp bí ẩn của con người vì con người chúng ta được dựng nên thật đẹp, đầy Thần Khí Thiên Chúa, và mang vẻ đẹp bí ẩn ngàn đời của Ngài.  Mong rằng chúng ta dám dành thời gian để tìm chút tĩnh lặng trong tâm hồn, biết lắng nghe nhịp đập của con tim mình, và lắng nghe xem tâm hồn mình đang đi tìm kiếm gì.  Chúng ta cần biết tâm hồn chúng ta đang tìm kiếm vẻ đẹp của chính nó ở nơi nào, và nó đang ở đâu.  Hơn nữa, chúng ta cần phải biết tâm hồn chúng ta đang mong mỏi điều gì nơi Ngôi Hai Thiên Chúa và xin Ngài ban ơn để giúp chúng ta lên đường đi vào thửa ruộng nội tâm.

Củ Khoai

Ngocnga & Anh chị Thụ Mai gởi