85 năm tồn tại của đảng cộng sản Việt nam, hiện tại và tương lai!

85 năm tồn tại của đảng cộng sản Việt nam, hiện tại và tương lai!

Kính Hòa, phóng viên RFA
2015-02-02

02022015-85y-existenc-pcvn-zzz.mp3

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Trung ương 10

Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Trung ương 10

AFP

Your browser does not support the audio element.

Đảng cộng sản Việt nam kỷ niệm 85 năm thành lập. Đọc diễn văn nhân dịp này, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tiếp tục khẳng định rằng Đảng cộng sản Việt nam vẫn kiên trì theo chủ nghĩa Mác Lê Nin và tính giai cấp công nông. Sau đây là nhận xét của một số nhà quan sát trong và ngoài nước về hiện trạng cầm quyền của đảng cộng sản Việt nam hiện nay và tương lai sắp tới của nó.

Trong diễn văn chào mừng ngày thành lập đảng cộng sản, ông Nguyễn Phú Trọng một mặt nói rằng đảng của ông có truyền thống gắn bó máu thịt với nhân dân, mặt khác ông nói là cần phải tăng cường mối liên hệ với nhân dân để đủ sức lãnh đạo sự phát triển của đất nước.

Ông Trọng nói thêm là hiện nay ở Việt nam không có một lực lượng chính trị nào khác ngoài đảng cộng sản, và đảng cộng sản đã rút nhiều kinh nghiệm trong suốt 85 năm tồn tại của mình để lãnh đạo dân tộc vững bước đi lến chủ nghĩa xã hội.

Hiện trạng của đảng cộng sản Việt nam

Bình luận về những lời nói của ông Nguyễn Phú Trọng, Ông Nguyễn Minh Cần, cựu đảng viên cao cấp của đảng cộng sản Việt nam từ cuộc cách mạng tháng Tám năm 1945, hiện sống ở Nga nói rằng

Đó là những lời kêu gọi có tính chất khuông sáo.

Đảng cộng sản Việt nam hiện nay đang lâm vào một thế khủng hoảng rất là nghiêm trọng. Đảng cộng sản không mạnh như chúng ta tưởng, họ dựa vào một lực lượng công an, quân đội rất hùng mạnh, nhưng họ không được lòng dân chúng. Ngay trong nội bộ của cấp lãnh đạo, của những người gọi là cầm cân nảy mực cũng cấu xé giành giật nhau.”

” Đảng cộng sản Việt nam hiện nay đang lâm vào một thế khủng hoảng rất là nghiêm trọng. Đảng cộng sản không mạnh như chúng ta tưởng, họ dựa vào một lực lượng công an, quân đội rất hùng mạnh, nhưng họ không được lòng dân chúng

Ông Nguyễn Minh Cần”

Ông Nguyễn Minh Cần cũng nói là ông tin rằng trong xã hội Việt nam hiện nay các tổ chức xã hội dân sự đang lớn mạnh, chứ nói rằng chỉ có duy nhất đảng cộng sản Việt nam là không hoàn toàn đúng.

Ông Trần Quốc Thuận, cựu phó chủ nhiệm văn phòng Quốc hội lại nghĩ là các ý kiến đối lập với đảng cộng sản vẫn còn yếu trong xã hội Việt nam hiện tại:

Cụ thể như qua các kiến nghị, như kiến nghị 72 có 15000 chữ ký, nhưng các kiến nghị sau này thì từ 1000 đến tối đa là 2000 chữ ký. Điều đó cho thấy những tiếng nói không đồng ý, không đồng tình thì có tỉ lệ ủng hộ là không đáng kể.”

Ông Phạm Chí Dũng, nhà báo tự do và đã từng là đảng viên đảng cộng sản lại nhận định rằng sắp tới sẽ có một làn sóng từ bỏ đảng, và tình hình hiện nay là một tình hình mới với sự xuất hiện của những trang thông tin được nhiều người cho rằng do nội bộ cao cấp của đảng cộng sản đưa ra

Tôi cho đó là một điểm ngoặt, mở ra một thời kỳ, một giai đoạn mới, từ đấu tranh bí mật, trong ngoặc kép, chuyển sang bán công khai, rồi có thể là công khai. Sức mạnh của đảng cũng vì thế sẽ giảm dần. Tôi cho là sẽ có một làn sóng thoái đảng vì người ta không tin đảng nữa.”

Đánh giá về những thành tựu kinh tế ở Việt nam mà ông Nguyễn Phú Trọng ca ngợi là do đảng của ông lãnh đạo mà có, Tiến sĩ kinh tế Lê Đăng Doanh nói rằng.

” Đa đảng không những làm cho xã hội này lành mạnh hơn, tham nhũng dễ được phát hiện, những sai lầm dễ được sửa chữa, mà chính đảng cộng sản, giả sử vẫn là một đảng mạnh nhất thì những người tốt trong đảng đó cũng sẽ được sử dụng

Một đảng viên cao cấp”

Một mặt ghi nhận những tiến bộ đã đạt được nhưng mặt khác phải thừa nhận rằng Việt nam hiện rất thua kém các nước trong khu vực.”

Tương Lai

Khi được hỏi về cơ  cấu nhân sự của đảng cộng sản sau đại hội toàn quốc lần thứ 12 vào năm tới ông Nguyễn Minh Cần nói

Dù nhân vật nào đi nữa thì họ cũng sẽ bám lấy chế độ cực quyền, chế độ độc tài thống trị của đảng. Cho nên dù có nhân vật nào lên thì cũng đừng có hy vọng là họ đem lại điều gì tốt đẹp đâu.”

Một đảng viên cao cấp của đảng cộng sản xin được giấu tên cho rằng sự việc đảng cộng sản Việt nam nắm quyền và cai trị đến ngày nay là một bi kịch của nước Việt nam. Ông nói rằng đảng cộng sản Việt nam phải thức thời mà thay đổi, và điều đó cũng có lợi cho chính đảng cộng sản Việt nam, nếu đảng này mở ra một cuộc cạnh tranh chính trị trong tương lai

Trong cái dòng lịch sử lâu dài thì cộng sản là quái thai nên lịch sử đã vất vào sọt rác. Những người cộng sản bây giờ phải thức thời. Cái chủ thuyết của anh bây giờ là độc đảng toàn trị, không công nhận tam quyền phân lập. Cái tên không nói lên điều gì nhưng nếu anh chấp nhận đa nguyên đa đảng thì cái đảng của anh tốt. Có đa đảng thì chính người tốt trong đảng của anh họ mới được đảng dùng. Đa đảng không những làm cho xã hội này lành mạnh hơn, tham nhũng dễ được phát hiện, những sai lầm dễ được sửa chữa, mà chính đảng cộng sản, giả sử vẫn là một đảng mạnh nhất thì những người tốt trong đảng đó cũng sẽ được sử dụng.”

” Nếu như chúng ta nhìn sang Đài Loan và Hàn Quốc thì thấy họ cũng từ một chế độ độc đảng chuyển sang một chế độ có sự giám sát, có sự bầu cử, và có sự công khai minh bạch, có sự giám sát của báo chí và của các tổ chức xã hội dân sự

Ông Lê Dăng Doanh”

Bàn về việc có nên chấp nhận một sự đa nguyên chính trị ở Việt nam hay không, ông Trần Quốc Thuận nói

Dĩ nhiên khi xã hội có nhu cầu thì cử tri lúc đó họ sẽ quyết định chọn lựa. Dĩ nhiên là ở Việt nam thì đảng cộng sản phải lắng nghe, làm cho mình tốt hơn, lành mạnh hơn, thì điều đó là tốt. Còn lực lượng kia khi nào nó lớn mạnh, được nhân dân thừa nhận thì tất nhiên nó sẽ hình thành thôi.”

Trước khi có bài diễn văn kỷ niệm 85 năm ngày thành lập đảng cộng sản Việt nam ít ngày, ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng tuyên bố là đảng của ông sẽ đổi mới chính trị nhưng điều đó không có nghĩa là đổi thể chế.

Tiến sĩ Lê Đăng Doanh bình luận rằng:

Tôi không hiểu ông Tổng Bí thư muốn nói gì, nhưng một điều mà mọi người đều đồng ý là quyền lực phải được giám sát, là sự giám sát bởi người dân. Nguyên tắc thứ hai nữa là công khai minh bạch để chống tham nhũng. Nguyên tắc thứ ba nữa là các thành phần trong nhà nước phải hoạt động theo luật pháp. Cho nên đang có yêu cầu là có luật về sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt nam trong khuông khổ nhà nước, và cũng có yêu cầu là có sự giám sát đối với bản thân đảng cộng sản Việt nam.

Ông Lê Dăng Doanh cũng đưa ra các ví dụ về sự chuyển đổi thành công từ mô hình độc đảng chuyển sang dân chủ một cách thành công ở một số nước châu Á có văn hóa khá giống Việt nam

Nếu như chúng ta nhìn sang Đài Loan và Hàn Quốc thì thấy họ cũng từ một chế độ độc đảng chuyển sang một chế độ có sự giám sát, có sự bầu cử, và có sự công khai minh bạch, có sự giám sát của báo chí và của các tổ chức xã hội dân sự. Đó là điều mà sắp tới đây cần cân nhắc suy nghĩ để thực hiện một cách có hiệu quả ở Việt nam.”

Ông Phạm Chí Dũng thì cho rằng hiện đang có những kịch bản khác nhau trong đảng cộng sản cho việc thay đổi chính trị ở Việt nam trong tương lai, nhưng ông không quan tâm tới điều đó, mà ông cho rằng với những thay đổi về kinh tế và xã hội sắp tới nếu đảng cộng sản không nhanh chóng thay đổi thì sẽ rất muộn màng cho chính đảng cộng sản.

Các nhà độc tài không ngăn hỗn loạn, họ khơi dậy tình trạng đó

Các nhà độc tài không ngăn hỗn loạn, họ khơi dậy tình trạng đó

Raniah Salloum, SPIEGEL: Dikatatoren schützen nicht vor Chaos – sie schüren es.

Phạm Kỳ Đăng dịch

Đối với một số người những thể chế quyền uy được coi như cái nôi của ổn định. Điều ngược lại mới đúng. Bởi các nền độc tài không thể giải quyết xung đột bằng hòa bình, nên tất yếu những nền độc tài ấy dẫn đến bạo lực và vô chính phủ.

Những gì còn lại ở Mùa xuân Ả Rập thật khủng khiếp. Bạo lực và cùng quẫn đe dọa xác quyết cuộc sống của con người bên lề châu Âu tới hàng nhiều thập kỷ. Phong trào cực đoan “Nhà nước Hồi giáo” lan rộng. “Thập kỷ vừa qua đã chỉ ra rằng, có thể còn có sự tàn tệ hơn là chuyên chế: Nội chiến và Hỗn loạn”, nữ đồng nghiệp Christiane Hoffmann viết như vậy trên tờ SPIEGEL và trang SPIEGEL ONLINE. Cứ như ổn định là một giá trị tự thân, và phải chăng nó được đảm bảo bởi những “nền chuyên chế có khả năng hoạt động”vậy?

Suy nghĩ này lảng tránh một vấn đề cơ bản: Đối với một giai đoạn nào đó, những nền độc tài chỉ bảo đảm cho một thứ ổn định – dựa trên xương máu của nhiều mạng người. Luôn rồi đến một lúc nào đó chúng sụp đổ. Thường chúng kết thúc trong tình trạng hỗn loạn mà chúng vốn hứa hẹn bảo toàn cho người ta tránh được.

Hỗn loạn và chiến tranh là hậu quả của các nền độc tài

Bởi vì trong các nền độc tài không có những cơ chế để giải quyết các vấn đề tranh chấp một cách hòa bình. Vấn nạn bị đè nén thật lâu cho tới khi hệ thống sụp đổ bởi sự thể ấy. Chỉ một xung đột nhỏ có thể đưa một nền độc tài đi tới bờ vực thẳm. Nhiều người trẻ tuổi đổ xô ra thị trường lao động không có đủ công ăn việc làm cho họ, thế là đủ. Quá sức các nhà độc tài.

Không thể biểu quyết bãi những kẻ áp bức. Nếu nhân dân chán ghét họ, sẽ chẳng còn gì nhiều ở những người không hài lòng. Nếu họ kéo ra đường, đạn bắn vào họ. Những nhà độc tài dạy cho dân họ rằng: Chỉ có bạo lực mới giải quyết xung đột. Đó là một tài sản gây độc đối với thời gian sau độc tài.

Nhà độc tài biến đi, thường nhà nước biến theo

Nơi đâu quyền lực không phải giải trình, nơi đó sự cám dỗ lạm quyền đặc biệt lớn. Thế vào chỗ đứng của nhà nước là những cơ cấu giống như Mafia. Tham nhũng khoét rỗng những thiết chế, cho tới lúc hầu như không còn gì để lại cả. Nhà độc tài biến đi, do đó cũng biến đi cả nhà nước nữa. Những nhà nước đình trệ luôn là kết quả của nền thống trị độc tài – và bây giờ chăng hẳn chúng phải phục vụ cho sự bao biện?

Vẻ như Christiane Hoffman tin tưởng rằng, hoặc con người vốn sinh ra đã là những người theo dân chủ hoặc là không. Đây là một sự nhầm lẫn. Phần nào ở nước Đức họ cũng vẫn là những con người ấy trong những năm ba mươi (của thế kỷ trước) từng để cho cuộc thử nghiệm dân chủ thất bại và sau này trong những năm năm mươi đã giúp thử nghiệm này đi đến thành công. Giữa hai khoảng thời gian đó là nền độc tài tàn tệ nhất của lịch sử loài người.

Rất khó gây dựng nên một nền dân chủ trên đống hoang tàn của sự thống trị quyền uy. Thế mà lịch sử dạy cho rằng điều này khả thể. Cho đến vài ba thập kỷ gần đây toàn bộ Đông Âu và phần rộng lớn của Nam Mỹ gồm nhan nhản những nền độc tài. Giờ đây là những nền dân chủ vận hành khá hơn hay tệ hơn, nhưng ít nhất còn xa mới đến tình trạng vô chính phủ được cho là đáng khiếp sợ.

R. S.

Về tác giả: Raniah Salloum, sinh năm 1984, nghiên cứu Chính trị và Kinh tế tại Đại học Tổng hợp Sciences Po Pháp và Cornell University, New York, Mỹ. Từ 2012 là Biên tập viên mục Chính trị của Spiegel Online.

Ước Vọng hay Ảo vọng mùa xuân

Ước Vọng hay Ảo vọng mùa xuân

Kính Hòa, phóng viên RFA
2015-02-02

02022015-the-wish-n-illusi-spring.mp3

Nikkei Asian Review - Một trong những cơ quan truyền thông lớn nhất Nhật Bản đưa tin về Chân Dung Quyền Lực

Nikkei Asian Review – Một trong những cơ quan truyền thông lớn nhất Nhật Bản đưa tin về Chân Dung Quyền Lực

RFA

Your browser does not support the audio element.

Ước vọng sự thật

Sự thật hay nửa sự thật? Những câu hỏi mà giới blogger đặt ra cho nhau trước màn hình máy tính vào những ngày này, khi mà trang blog Chân dung quyền lực, mà nhiều bloggers nghi ngờ rằng của một thế lực nào đó trong đảng cộng sản cầm quyền,  vẫn còn ngự trị. Và “nạn nhân” mới nhất  của nó là Viện trưởng Viện kiểm soát nhân dân tối cao Nguyễn Hòa Bình. Có đến liên tục năm bài viết đưa ra những hình ảnh và số liệu về số tài sản khổng lồ của gia đình ông này.

Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc từ Úc kể rằng trong những ngày cuối năm âm lịch này, một đoàn cán bộ từ Việt nam sang Úc làm việc, mà câu chuyện đầu môi của họ chỉ xoay quanh… Chân dung quyền lực. Blogger Mai Tú Ân viết

Trang mạng không ai biết xuất hiện từ đâu và của ai đấy. Và những điều không thể tin được đó lại xuất hiện hàng ngày, hàng giờ với thông tin ngồn ngộn, thừa mứa đến từng chi tiết, từng con số, từng tư liệu, từng hình ảnh… khiến cho người dân không thể không đau lòng, không thể không phẫn nộ khi đọc nó..

Vẫn biết rằng những thông tin của Trang mạng CDQL, cũng như những thông tin lề trái không hẳn lúc nào cũng là sự thực, nhưng đáng buồn là có một chân lý ngàn đời rằng, một phần sự thực sẽ dẫn đến sự thực, nếu không chứng minh được một phần sự thật ấy không phải là sư thật.

Và cuối cùng thì sự im lặng tai hại của chính quyền cùng tất cả bộ máy thông tin tuyên truyền hùng hậu trước sự kiện ấy, đã khiến cho niềm tin vào chế độ của người người dân Việt Nam ngả nghiêng; xao động như bị một cơn bão tàn phá tâm can.

Theo như  Mai Tú Ân vừa trình bày, sự mất lòng tin đó của người dân  chính do ước vọng được biết sự thật từ bao lâu nay không được thỏa mãn. Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc viết về trang Chân dung quyền lực

Nó cố nói lên sự thật. Nhưng đó chỉ là một phần sự thật. Còn những góc cạnh khác, hầu như ai cũng biết, nhưng biết một cách mơ hồ. Chúng ta hy vọng sẽ có những trang báo khác lần lượt phanh phui hết tất cả những tệ nạn tham nhũng của tất cả những người đang nắm giữ quyền lực tại Việt Nam hiện nay.

” Trang mạng không ai biết xuất hiện từ đâu và của ai đấy. Và những điều không thể tin được đó lại xuất hiện hàng ngày, hàng giờ với thông tin ngồn ngộn, thừa mứa đến từng chi tiết, từng con số, từng tư liệu, từng hình ảnh

Blogger Mai Tú Ân”

Tất cả. Chứ không phải chỉ có một số người đang tranh chấp quyền lực với nhau.

Như vậy có thể nói rằng Sự thật cho tất cả chính là ước vọng mùa xuân này của giới bloggers Việt nam.

Có blogger như nhà văn Võ Thị Hảo nhìn thấy ước vọng ấy trong một cái nhìn tích cực trong câu chuyện xuất hiện của trang blog Chân dung quyền lực. Nhà văn viết rằng

Dẫu sao, khi có cuộc chiến thông tin giữa các thế lực cầm quyền, là đã manh nha cho các cuộc cạnh tranh chính trị giữa các nhóm lợi ích. Dẫu đang sơ khai nhưng độ khốc liệt của nó sẽ đẩy nhanh tốc độ trưởng thành.

Cuộc chiến ngày càng gay cấn thì dân càng được lợi. Hóa ra, đôi khi những cuộc chiến quyền lực độc tài nhất cũng phải tựa vào chút lợi ích của quyền tự do ngôn luận.

Trường Tồn hay không trường tồn

Trong khi blogger Dân Nguyễn thì lại thấy phiền lòng về sự hoạt động của trang blog của những chủ nhân bí ẩn này. Dân Nguyễn viết nhắc lại chủ nhân trang Que choa và viết rằng:

Khi người ta bức tử Quechoa, thì lập tức người ta cho ra lò Chân dung quyền lực – một sự cạnh tranh hết sức không lành mạnh, thể hiện rõ bản chất cá lớn nuốt cá bé của quyền lực đỏ. Lý do mà người ta dẹp Quechoa bởi những gì nó chuyển tải, thì bây giờ, thiên hạ có thể tìm thấy, thậm chí là ê hề trong Chân dung quyền lực. Quechoa sạch sẽ, nhân bản, hướng thiện, tiến bộ bao nhiêu, thì Chân dung quyền lực nhơ nhuốc, hôi hám sặc mùi bấy nhiêu.

Cho đến nay vẫn chưa có phát ngôn chính thức nào từ phía nhà nước và đảng cộng sản Việt nam về trang Chân dung quyền lực. Nhưng có rất nhiều lời cáo buộc rằng những thông tin không phải do nhà nước nắm giữ là gây hại cho nhân dân. Nhà văn Võ Thị Hảo hiến kế cho nhà nước Việt nam làm thế nào để các trang blog được gọi là gây hại ấy

Chúng chỉ sống được trên làn rêu ẩm ướt tối tăm của sự bưng bít thông tin, dối trá thông tin, bạo lực thông tin, bè phái thông tin của các vị quan chức từ trên xuống dưới. Chúng là lũ chuyên dùng từ điển ngược, như dùng „kính chiếu yêu“, soi ra gương mặt dị dạng của những thông tin lừa bịp hoặc che giấu.

” Chúng chỉ sống được trên làn rêu ẩm ướt tối tăm của sự bưng bít thông tin, dối trá thông tin, bạo lực thông tin, bè phái thông tin của các vị quan chức từ trên xuống dưới. Chúng là lũ chuyên dùng từ điển ngược, như dùng “kính chiếu yêu”

Nhà văn Võ Thị Hảo”

Nhưng có vẻ ý kiến của nhà văn Võ Thị Hảo không được giới cầm quyền quan tâm lắm, vì như blogger Kami chỉ ra rằng lời hứa đưa ra kết quả tín nhiệm các ủy viên Bộ chính trị, chóp bu quyền lực của Đảng cộng sản vẫn không được thực hiện. Kami trích dẫn phát biểu mới đây của ông đương kim Tổng bí thư đảng cộng sản là ông Nguyễn Phú Trọng rằng phải để cho công chúng tham gia vào nhiều phạm vi khác nhau và phát huy vai trò của báo chí, công luận, và Kami viết rằng

Tuy vậy, phát biểu đó của ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cũng chứng tỏ rằng bản thân ông và Đảng CSVN đến lúc này vẫn không bỏ được thói chuyên nói một đằng và làm một nẻo, điều từ lâu nay là nguyên nhân khiến cho Đảng CSVN đã đánh mất lòng tin đối với dân chúng. Nghĩa là, trong khi ông Tổng Bí thư thì nói như thế, nhưng thì mặt khác trên thực tế, ông Tổng Bí thư và Đảng CSVN đã hoàn toàn không muốn cho công chúng biết, thậm chí là họ muốn dấu nhẹm các thông tin mà dân chúng hết sức quan tâm. Ví dụ như chuyện về Kết quả lấy phiếu tín nhiệm 20 cán bộ cao cấp của Đảng, đến lúc này vẫn là một thông tin tuyệt mật của Đảng không cho phép phổ biến.

Lời phát biểu của ông Trọng được Kami trích dẫn từ trong một bài trả lời báo chí Việt nam của ông, trong đó ông nêu lên ước vọng rằng đảng của ông sẽ mãi mãi trường tồn cùng dân tộc. Tới đây hản độc giả Việt nam nghĩ ngay đến những khẩu hiệu tuyên truyền của đảng cộng sản mỗi độ xuân về, không những tên đảng đứng kề tên nước mà đôi khi đứng trước cả mùa xuân, tức là trước cả đất trời vậy!

Trong vài năm trở lại đây ông Nguyễn Phú Trọng thường hay được giới bloggers trích dẫn những phát biểu, đôi khi khó hiểu và gây cười của ông. Cách đây không lâu ông nói rằng đảng của ông sẽ đổi mới chính trị nhưng không có nghĩa là đổi thể chế chính trị. Người ta vẫn còn nhớ những tuyên bố chống tham nhũng khẩn thiết của ông, thậm chí có lần ông suýt khóc sau đại hội trung ương kỳ trước, khi đảng của ông không kỷ luật được một đồng chí X nào đó cũng của ông! Ông cố gắng thành lập ban nội chính trung ương để mong làm trong sạch bộ máy cầm quyền. Nhưng cũng chính ông cũng nói rằng xóa bỏ điều 4 của Hiến pháp là phản động.

Blogger Trần Minh Khôi dẫn ra câu chuyện cải tổ của Tân Tổng thống dân cử Jodowi bên Indonesia mà viết rằng

Một bằng chứng nữa cho thấy cơ chế, chứ không phải cá nhân, quyết định sinh hoạt chính trị quốc gia. Trông đợi vào cá nhân mà không thay đổi cơ chế là hoang tưởng.

Cơ chế mà mọi người đều biết chính là nền tảng ý thức hệ Mác lê mà những người cộng sản đã du nhập vào Việt nam. Tiến sĩ Nguyễn Đình Cống viết trên trang blog Bauxite Việt nam phản biện lại ý kiến cho rằng bi kịch xã hội chính trị ngày nay của Việt nam chỉ là do từ những tính xấu của người Việt mà ra

Sự cộng hưởng giữa một số tính cách xấu của người Việt với những độc hại của chủ nghĩa Marx Lenin mới thực sự là nguyên nhân gốc của tệ nạn xuống cấp về đạo đức của xã hội hiện nay.

Liệu ước vọng tồn tại ngàn đời cùng dân tộc đó của ông Trọng có phải là hoang tưởng hay không? Khi mà ông dứt khoát không từ bỏ ý thức hệ đó?

Mô hình nhà nước của đảng của ông Trọng đang cai trị 90 triệu dân Việt nam gọi là dân chủ tập trung, với mọi quyền hành, kể cả quyền báo chí đều tập trung vào tay đảng cộng sản.

” Khi người dân không được phép phát biểu một cách dõng dạc như các bậc phụ lão trước điện Diên Hồng ngày xưa thì họ cũng có thể lên tiếng trong thế giới ảo của internet

Giáo sư Nguyễn Hưng Quốc”

Nhưng thời đại đã thay đổi, khi đảng cộng sản được thành lập thì máy fax chưa xuất hiện. Lúc đảng cộng sản nắm quyền trên toàn cõi Việt nam thì chưa có Internet và facebook. Blogger nổi tiếng Điếu Cày nói rằng mỗi một trang Facebook thực sự đóng vai trò một tờ báo. Điều đó làm đảng cộng sản cảm thấy lo sợ, như giáo sư Nguyễn Hưng Quốc viết trên trang của ông về sự tự do ngôn luận trong không gian điện tử ngày nay

Khi người dân không được tự do bỏ phiếu thì mỗi phát biểu trên blog và facebook đây đó đều có thể xem là một lá phiếu. Khi người dân không được phép phát biểu một cách dõng dạc như các bậc phụ lão trước điện Diên Hồng ngày xưa thì họ cũng có thể lên tiếng trong thế giới ảo của internet.

Tôi không biết các bạn có đồng ý với nhận định ấy hay không, nhưng tôi biết chắc chắn một điều: chính phủ Việt Nam cũng nghĩ vậy. Vì cũng nghĩ như vậy, họ mới ghét và sợ blog và facebook đến vậy.

Nhạc sĩ, blogger Tuấn Khanh thì mô tả khung cảnh Sài gòn những ngày cuối năm

Thế giới đã khác, những tờ báo giấy mòn mỏi và chậm chập như những chuyến xe liên tỉnh không đến kịp thời gian. Con người Sài Gòn hôm nay ngồi chạm lướt vào hiện tại tức thì để nói về cuộc sống của mình, buồn phiền hay vui cười những tin tức chớp tắt từng giờ. Sài Gòn ngồi một chỗ có thể nhìn mọi nơi, nghe những chuyển động của người Việt, có thể cười cợt với những vận may hạnh phúc và cũng có thể chết lặng với những đảo điên của giống nòi.

Giữa những ước vọng về sự thật của giới bloggers và ước vọng về sự tồn tại của ông Nguyễn Phú Trọng, blogger nhạc sĩ Tuấn Khanh giở lại một bài hát xuân của cố nhạc sĩ Phạm Duy mà ngậm ngùi rằng

Tự mình mở lại bài Xuân Ca, tôi lại thấy trong đó muôn ngàn ngậm ngùi, không chỉ cho người đã khuất mà cho một nước Việt mong manh mờ ảo.

Một năm mới lại đến. Xuân ca lại văng vẳng trong trái tim người. Niềm khao khát còn đó nhưng mùa  xuân thật sự của xứ Việt đang ở nơi đâu?

Chúng tôi xin mượn lời nhạc sĩ Tuấn Khanh và lời ca của cố nhạc sĩ Văn cao về ước vọng một Mùa xuân đầu tiên để kết thúc bài điểm blog hôm nay.

LÀM PHẬT KHÔNG DỄ

LÀM PHẬT KHÔNG DỄ

Thượng tọa Thích Nhất Hạnh, một trong những tác giả Việt Nam nổi tiếng tại Hải ngoại đã có lần kể một giai thoại về Đức Phật và ác thần Mara như sau:

Ngày nọ, Đức Phật đang bận việc dưới hầm, còn Almada, đệ tử của Ngài đang đứng ngoài cửa.  Thình lình Almada thấy Mara xuất hiện.  Almada cứ tưởng như Mara đang lạc lối, nhưng Mara tiến lại gần Almada và yêu cầu cho được gặp Đức Phật, Almada hỏi lại:

–        Ngươi còn đứng đây để làm gì?  Ngươi không nhớ là Đức Phật đã nhiều lần đánh bại ngươi dưới gốc cây bồ đề rồi sao?  Ngươi còn vác mặt tới đây làm gì? Ngươi không biết xấu hổ sao?  Cút đi, Đức Phật không muốn thấy mặt ngươi nữa đâu, ngươi là đồ ác, ngươi là kẻ thù của Ngài.

Nghe thế, Mara liền cười ngất:

–        Ngươi bảo là sư phụ ngươi cũng có kẻ thù ư?

Almada cảm thấy bối rối, anh biết Đức Phật chưa bao giờ nói rằng Ngài có kẻ thù.  Đuối lý, Almada liền xuống hầm báo tin cho Đức Phật biết Mara xin được gặp Ngài.  Anh hy vọng Đức Phật sẽ sai anh lên nói với Mara rằng: Ngài đang bận, không thể tiếp hắn được.  Nhưng Đức Phật rất vui mừng khi nghe tin có Mara muốn gặp, cứ như thể hắn là một người bạn chí thân của Ngài, và Ngài liền thân hành đến gặp Mara.  Almada hết sức thất vọng khi thấy Đức Phật đến trước mặt Mara cung kính bái chào hắn, rồi nhiệt tình bắt tay hắn.  Ngài chào hắn:

–        Chào ông bạn, ông bạn có khoẻ không?  Mọi việc đều tốt đẹp cả chứ?

Nhưng Mara không đáp lại.  Đức Phật mời hắn xuống hầm và sai Almada pha trà.  Almada bực bội lắm, anh nghĩ trong bụng: ta có thể pha trà cho sư phụ mỗi ngày một trăm lần cũng được, nhưng pha trà cho Mara, ta không thấy vui chút nào, nhưng là vì lệnh của Đức Phật thì làm sao có thể từ chối được.  Trong câu chuyện nghe lóm giữa Đức Phật và Mara, Almada nghe Mara thú nhận một cách chán nản như sau:

–        Mọi việc không diễn ra tốt đẹp chút nào, tôi quá mệt mỏi vì phải làm Mara, tôi muốn được làm một cái gì khác cơ, như Ngài biết: đóng vai Mara không phải là chuyện dễ: có nói thì nói gian, nói dối, còn có làm thì làm điều dữ, điều ác.  Tôi mệt mỏi lắm rồi, nhưng điều tôi không chịu nổi chính là các môn sinh của tôi.  Ngày nay, cứ mỗi lần mở miệng ra thì họ nói tới công bình xã hội, hoà bình, bình đẳng, giải phóng, bất bạo động.  Tôi nghe quá nhàm tai rồi, tôi nghĩ đã đến lúc tôi xin bàn giao chúng lại cho Ngài, tôi chỉ muốn làm một cái gì khác thôi.

Đức Phật lắng nghe với tất cả chú ý và cảm thông.  Cuối cùng Ngài nói:

–      Bộ anh tưởng rằng làm Phật thì dễ hơn sao?  Anh không thấy những gì các môn sinh của tôi làm cho tôi sao?  Họ đặt trên miệng tôi những lời mà tôi chưa bao giờ thốt ra, họ xây chùa chiền cho tôi, tạc tượng cho tôi, và đặt tôi lên bàn thờ để thu nhặt cam chuối, tiền bạc cho riêng họ, tôi và giáo huấn của tôi đã trở thành đối tượng để đổi chác.  Này ông bạn Mara, nếu ông biết được thế nào là làm Phật, tôi tin chắc ông chẳng muốn làm Phật chút nào đâu.

**************************************

Qúy vị và các bạn thân mến,

Môn đệ của ác thần thì nói đến nhân nghĩa, còn đệ tử của Đức Phật thì lại tôn thờ đấng suốt một đời chỉ muốn sống siêu thoát, từ bỏ.  Phải chăng, đây là dụ ngôn về sự thiếu nhất quán và thái độ thỏa hiệp của con người.  Đây cũng chính là cơn cám dỗ triền miên của các tín hữu Kitô chúng ta.

Trong Tin mừng, Chúa Giêsu không ngừng kêu gọi thái độ triệt để tận căn của Người.  Ngài xử dụng những hình ảnh rất mạnh để nói lên thái độ dứt khoát mà các môn đệ của Ngài phải có: “Ai cầm cày mà quay lại đằng sau, không đáng làm môn đệ Ngài.  Ai không từ bỏ tất cả, ngay cả cha mẹ mình cũng không đáng làm môn đệ Ngài”.  Có thể theo Cha với một thái độ triệt để và dứt khoát như thế không? Chắc chắn nếu không có ơn Chúa chúng ta không thể sống triệt để và dứt khoát như thế được.  Chúng ta dễ dàng chạy theo tinh thần thế tục và thoả hiệp với những sức mạnh của sự dữ.  Chúng ta dễ dàng lấy sự yếu đuối của loài người để biện minh cho thái độ thoả hiệp của chúng ta.

Là một người môn đệ đích thực của Chúa Kitô không phải là chuyện dễ, nhưng Chúa Giêsu đã nói với chúng ta: chỉ những ai bền đỗ đến cùng mới được cứu thoát.

**************************************

Lạy Chúa, không có ơn Chúa, chúng con không làm được việc gì.  Xin Chúa nâng đỡ bổ sức cho chúng con, để sau mỗi lần vấp ngã, chúng con biết chỗi dậy và tiếp tục đi theo Chúa.  Amen!

R. Veritas

Anh chị Thụ Mai gởi

TUỔI THƠ

TUỔI THƠ

Câu truyện của một thầy giáo già kể: Trước khi bắt đầu các lớp học, thầy thường đứng trước mặt các học sinh và cúi đầu chào.  Thầy luôn làm thế với thái độ rất trân trọng.  Một này nọ, có vài người hỏi thầy rằng tại sao thầy lại làm thế?  Thầy trả lời rằng: Thầy làm như vậy, bởi vì thầy không biết bao nhiêu trẻ học sinh sau này sẽ thành đạt.  Thầy đã nhận thấy mỗi học sinh giống như một kho tàng ẩn dấu và thầy đã cúi chào trong sự tin tưởng rằng có nhiều học sinh sẽ thành công và thành đạt xứng đáng sự tôn kính trong tương lai cuộc sống.  Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta một tiềm năng để trở nên vĩ đại.

Hôm nay Giáo Hội mừng kính lễ Đức Maria dâng Chúa Giêsu trong Đền Thờ.  Một Hài Nhi bé nhỏ đã được các cụ già đón nhận một cách rất thành kính.  Ngay khi vừa lọt lòng mẹ, Chúa Hài Nhi đã được các thiên thần tung hô, các mục đồng đến viếng thăm và từ xa, các nhà Đạo Sĩ đã đến tôn thờ và dâng lễ vật.  Theo luật Môisen cũng là tục lệ của người Do thái, những người con trai được sinh ra, nhất là con đầu lòng, sau 40 ngày, bà mẹ phải đưa đến Đền thờ, trước là dâng con cho Chúa, sau là chính mình làm lễ tẩy uế: Khi ấy, đủ ngày thanh tẩy theo luật Môsê, cha mẹ Chúa Giêsu liền đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa (Lc 2, 22). Dù Đức Maria và ông Giuse biết rằng trẻ Giêsu là Con Thiên Chúa.  Các ngài đã chu toàn mọi lề luật: Như đã chép trong Lề luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng sẽ được gọi là người thánh thuộc về Chúa” (Lc 2, 23). Dâng con trong đền thờ là để thánh hiến người con cho Thiên Chúa và cha mẹ có thể thế chân bằng cách dâng cúng của lễ như chim bồ câu hay chiên bò.

Thánh lễ hôm nay cũng còn được gọi là Lễ Nến.  Thánh lễ 40 ngày sau lễ Giáng Sinh đã xuất hiện từ đầu thế kỷ thứ V tại Giêrusalem.   Mãi đến năm 650, thánh lễ này mới du nhập vào Rôma.  Giáo hội Đông phương hiểu Thánh lễ này như lễ gặp gỡ của Chúa: Đấng Mesia tiến vào Đền thờ và gặp đại diện dân Chúa của Cựu ước qua ông già Simêon và bà tiên tri Anna.  Giáo hội Tây phương lại coi đây là Thánh lễ mừng kính Đức Maria: Thanh tẩy theo luật Do thái.  Khi sát nhập vào Phụng vụ Rôma, Đức Giáo Hoàng Sergiô I (678-701) lại thêm vào nghi thức rước nến.  Vì thế, từ thế kỷ thứ Tám, thánh lễ được gọi là Lễ Nến.  Vì trước Thánh lễ có nghi thức làm phép nến và kiệu nến vào nhà thờ như cuộc đón rước Chúa Giêsu là Ánh Sáng của muôn dân.  Những cây nến được làm phép và thắp sáng trong ngày lễ này, tượng trưng cho ánh sáng và vinh quang của Chúa Giêsu.  Từ cuộc canh tân Phụng vụ năm 1960, thánh lễ này cũng qui hướng về Chúa Giêsu, hơn là Đức Mẹ  dâng Chúa Giêsu trong Đền thờ.

Tiên tri Malakia đã tiên báo sự xuất hiện của Đấng Cứu Thế trong đền thánh: Này đây Chúa là Thiên Chúa phán: Đây Ta sai thiên thần Ta đi dọn đường trước mặt Ta!  Lập tức Đấng Thống Trị mà các ngươi tìm kiếm và thiên thần giao ước mà các ngươi mong ước, đến trong đền thánh Người (Mal 3, 1). Trong mọi hoàn cảnh diễn biến và qua các biến cố liên quan, những lời tiên tri thuở xưa đã từng bước được thực hiện trong đời sống của Chúa Giêsu.  Thiên Chúa hiện hữu từ đời đời đã đi vào thời gian và không gian, nên có sự phát triển từng bước.  Thiên Chúa vẫn là Thiên Chúa trong mọi sự. Chúng ta có thể tôn thờ Thiên Chúa nơi hình ảnh của Chúa Hài Nhi, Chúa trong đền thờ, Chúa giảng dạy, Chúa chiên lành, Chúa bị đánh đòn, Chúa chết treo thập giá, Chúa sống lại và Chúa lên trời. Chúng ta có thể đến gặp gỡ Chúa qua nhiều cách thế nhiệm mầu.

Chúa đến với loài người là để cứu rỗi và giải thoát, chứ không phải để kết án luận phạt: Vì chưng Người không đến cứu giúp các thiên thần, nhưng đến cứu giúp con cái Abraham (Dt 2, 16). Chúng ta không đi tìm kiếm một Thiên Chúa cao siêu, vĩ đại và tuyệt đối cách xa.  Chúng ta tuyên xưng Thiên Chúa hiện hữu và quyền năng an bài mọi sự trong yêu thương.  Tin rằng chúng ta đang tôn thờ một Thiên Chúa vô hình và vô biên nhưng thực ra Thiên Chúa đã đến và cư ngụ giữa chúng ta.  Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể.  Tác giả thơ Do-thái đã diễn tả: Bởi thế, Người nên giống anh em Mình mọi đàng, ngõ hầu trong khi phụng sự Chúa, Người trở thành đại giáo trưởng nhân lành và trung tín với Chúa, để đền tội cho dân (Dt 2, 17).

Chúa Giêsu cảm thông thân phận của con người.  Ngài đã trải qua tất cả những thử thách ở đời và đã đi đến tận cùng của sự đau khổ là cái chết: Quả thật, bởi chính Người đã chịu khổ hình và chịu thử thách, nên Người có thể cứu giúp những ai sống trong thử thách (Dt 2, 18). Vượt qua sự chết để vào vinh quang sự sống, Chúa Kitô trở nên niềm hy vọng và trông cậy cho tất cả mọi tạo vật.  Ngài là sự sống và là sự sống lại viên mãn.  Tất cả những ai tin vào Ngài, sẽ được ánh sáng ban sự sống.  Những ai tiếp rước Ngài thì Ngài ban cho họ quyền làm con Thiên Chúa.  Chúa Kitô hôm qua, hôm nay và mãi mãi là Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa thật.

Khi Đức Maria và thánh Giuse dâng Chúa trong đền thờ: Ông Simêon đã chúc tụng Thiên Chúa: “Lạy Chúa, giờ đây, Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an theo như lời Chúa đã phán: vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ của Chúa (Lc 2, 29-30). Ông già Simêon sống trong đền thánh chuyên tâm cầu nguyện và mong chờ ơn cứu độ.  Ngày này, ông đã đại diện cho toàn dân chứng kiến giây phút lịch sử Thiên Chúa viếng thăm Dân Người và Đấng Thánh đã tiến bước vào cung thánh.  Người ta thường nói: Chứng của hai người là chứng thật.  Trong đền thờ, cũng có bà tiên tri Anna, con ông Phanuel, thuộc chi họ Asê, cũng đến: Bà liền chúc tụng Chúa, và nói về trẻ Giêsu cho tất cả những người đang trông chờ ơn cứu chuộc Israel (Lc 2, 38). Trẻ Giêsu là trung tâm điểm của tất cả vũ trụ vạn vật.  Thiên Chúa vĩ đại trở nên bé nhỏ trong vòng tay âu yếm của những kẻ tin.  Ông Simêon và bà Anna đã hết sức vui mừng gặp được trẻ Giêsu và đã dâng lời ngợi khen Thiên Chúa.

Khi đi rao giảng, Chúa Giêsu đã đón nhận các trẻ nhỏ.  Chúa luôn bảo vệ và yêu thương các trẻ nhỏ.  Chúa Giêsu gọi các trẻ lại mà nói: Cứ để các trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cản chúng, vì Nước Thiên Chúa là của những ai giống như chúng (Lc 18, 16). Mỗi một con người, từ bào thai, thai nhi, ấu nhi, trẻ thơ, thiếu nhi hay thiếu niên và trưởng thành đều được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa.  Mỗi một cá nhân đều được trao ban những khả năng tiềm tàng và sự sống vô giá.  Chúng ta phải trân qúy món qùa mà Thiên Chúa đã trao tặng.  Các con trẻ đơn sơ trong trắng như các thiên thần.  Chúa đón nhận các trẻ thơ: Người ôm lấy các trẻ em và đặt tay chúc lành cho chúng (Mc 10, 16). Đừng bao giờ nghĩ rằng các trẻ em là gánh nặng mà là niềm vui trong cuộc sống gia đình. Các cha mẹ đừng khi nào than phiền, nguyền rủa, chối từ và xua đuổi con cái của mình, vì mỗi trẻ đều có một khả năng tiềm ẩn mà chính Thiên Chúa đã phú bẩm.  Hãy yêu thương, dưỡng nuôi và ôm ấp món qùa Chúa đã trao ban cho chúng ta.

Lạy Chúa, Chúa đã trở thành trẻ thơ cho người ta nâng niu và ôm ẵm.  Chúa đã cảm nhận tình yêu chia sẻ của con người.  Xin cho chúng con biết mở rộng vòng tay đón nhận và tôn trọng mọi người, nhất là các trẻ thơ vô tội.  Cầu xin Mẹ Maria giúp chúng con biết noi gương Mẹ để biết khiêm nhu phục vụ Chúa và tha nhân trong mọi công việc của cuộc sống.

LM Giuse Trần Việt Hùng

From: suyniemhangngay1 & Anh chị Thụ Mai gởi

GIEO GIÓ, GẶT BÃO

GIEO GIÓ, GẶT BÃO

B/S Nguyễn Hy Vọng

1-  John Lennon, ca sĩ của ban nhạc The Beatles, Anh quốc. Trong lúc được tạp chí American Magazine phỏng vấn, John Lennon nói:
“Thiên Chúa Giáo sẽ không còn, sẽ biến mất. Tôi không có gì phải tranh cãi về điều đó. Tôi chăc chắn như thế.  Ông Giêsu thì được, nhưng những kẻ theo Ông thì quá ngay ngô (ý muốn nói là bị Ông Giêsu lừa gạt).  Ngày nay, chúng tôi, ban nhạc The Beatles nổi tiếng hơn Ông Giêsu.”  (1966)
Sau khi John Lennon tuyên bố lời trên đây, hắn bị bắn sáu lần. Không biết sau khi bị bắn sáu lần, John Lennon có ăn năn hay không? Nhưng mọi người đã biết ‘The Beatles’ đã chết.

2-  Tancredo Neves, người Ba tây (Brazil). Trong lúc vận động tranh cử tổng thống, hắn tuyên bố:
“Nếu tôi có được 500,000 người trong đảng bầu cho, thì ngay cả Thượng Đế cũng không thể đẩy tôi ra khỏi chưc vụ tổng thống.”
Tancredo Neves được số phiếu hắn muốn, nhưng một ngày trước ngày nhận chức tổng thống, hắn lăn ra chêt mà không ai biết lý do tại sao.

3-  Cazuza, viết nhạc, ca sĩ, nhà thơ. Trong một buổi trình diễn ở Canecio (Rio de Janeiro), lúc hút thuốc lá, hắn thổi khói thuốc vào không khí và nói:
“Thượng Đế, phần đó cho ngươi.”
Hắn bị bịnh liệt kháng (Aids), chêt ở tuổi 32, trong tình trạng cực kỳ đau đớn và rên siết mãi mới chết được.

4-  Một nhà báo hỏi người thiết lập chiêc tàu Titanic, về sự an toàn của chiêc tàu, thì kẻ thiêt lập chiêc tàu, nói:
“Ngay cả Thượng Đế cũng không thể đánh chìm được nó.”
Kết quả ra sao, mọi người đã biêt.

5-  Marilyn Monroe, diễn viên điện ảnh. Trong một xuất trình diễn, được Billy Graham đến thăm.  Bill Graham nói, Chúa Thánh Thần sai ông đến để nói với cô. Nghe xong, Marilyn Monroe, nói:
“Tôi không cần Giêsu của ông”.
Một tuần sau, người ta thấy xác Marilyn chết cô đơn trong một chung cư.

6-  Bon Scott, ca sĩ của ban nhạc  AC/DC.  Một bản nhạc hắn ca vào năm 1979, có câu:
“Đừng ngăn cản tôi. Tôi đang đi xuống tận cùng; xuống con đường cao tốc đến hỏa ngục.”
Ngày 19/2/1980, Bon Scott chết vì ngẹt thở, do cơn ói mửa của hắn.

7-  Năm 2005, thành phố Campinas, Ba tây (Brazil), có một nhóm bạn lái xe đến đón một cô bạn của họ… Người mẹ cùng đi với cô con gái đến chiếc xe.  Người mẹ lo lắng khi thấy bạn của con gái bà say rượu. Bà nắm tay đứa con gái, lúc đó đã ngồi vào xe:
“Con gái của mẹ. Con hãy xin Chúa cùng đi với con và xin Ngài che chở con.”
Đứa con gái trả lời:
“Ông Ta có đi thì vào cốp xe, trong xe không còn chỗ cho Ông ta.”

It giờ sau, tin tức cho biêt chiếc xe bị tai nạn, không người nào sống sót. Chiếc xe bị hư hại đến độ, không ai có thể nhận biêt đó là xe loại gì, nhưng có một điều làm cho những người cảnh sát hết sức ngạc nhiên, là cốp xe không bị hư hỏng; theo họ, điều đó không thể xảy ra trong một tai nạn khủng khiếp như thế; và có một điêù làm cho mọi người càng ngỡ ngàng hơn, là trong cốp xe có một hộp trứng, nhưng không một quả trứng nào bị vỡ.

8-  Christine Hewitt (người Jamaica ), là nhà báo và hoạt náo viên. Cô nói:
“Thánh Kinh là quyển sách tồi tệ nhât thế giới đã được viết.”
Tháng sáu năm 2006,  cô bị cháy rụi trong khi cô lái chiếc xe của cô.

9-  Năm 1954, sau khi chiếm Miền Bắc, một toán công an Cộng sản vào nhà dòng kín Bùi Chu lục soát. Khi đến Nhà Nguyện, lúc các nữ tu chầu Mình Thánh, một tên công an cộng sản lớn tiếng la lối:
“Chúa của các ngươi ở đâu?”
Nữ tu chỉ Nhà Tạm trên bàn thờ, tên công an này lấy súng mang trên người nhắm Nhà Tạm, bắn, làm chén thánh và Mình Thánh Chúa đổ ra vương vãi. Bắn xong, hắn vẫn đứng yên, chỉa súng vào Nhà Tạm như muốn bắn tiếp. Các nữ tu vô cùng đau lòng vì Mình Thánh Chúa bị xúc phạm, nên quỳ xuống, van xin anh đừng bắn nữa; nhưng khi chạm đến anh, mới biết linh hồn anh lià xác từ lúc nào rồi.

10-  Năm 1963, sau khi Tổng Thống Ngô Ðình Diệm bị một số tướng tá phản bội lật đổ, một số người bên lương tràn vào tòa Tỉnh trưởng Thừa Thiên, Huế, đập phá “tàn tích gia đình trị”. Khi thấy bức tượng Thánh Gioan Tẩy Giả, Quan Thầy của Tổng Thống Diệm, một thanh niên trèo lên vác búa đập vỡ mặt mũi bức tượng, nhưng hắn bị trật chân ngã xuống và chết ngay lập tức. Sự kiện này xẩy ra trước mắt nhiều người chứng kiến.

11-  Voltaire là kẻ chống Thiên Chúa và đánh phá Hội Thánh Công Giáo rất quyết liệt. Không một lời gian dối và vu oan nào mà ông tởm gớm.  Ông chiêu tập một nhóm lấy tên là “Beelzebub” ( tên của tướng quỷ ). Năm 1753 ông đã lên án Thiên Chúa: “20 năm nữa Thiên Chúa về hưu, vì không còn ai phục vụ Ngài.”
20 năm sau, năm 1773, Voltaire tắt thở trong cái chết thê thảm. Ông thấy những hình ảnh làm ông run sợ, ông hét lên: “Một bàn tay đang kéo tôi đến với Thiên Chúa…Qủy băt tôi…Tôi trông thấy hỏa ngục.”  Ông tru tréo như thú vật hung dữ. Ông lấy móng tay cấu xé thịt mình ra từng miếng. Một bà gìa thường giúp người hấp hối; sau khi chứng kiến cái chêt của Voltaire, đã nói:
“Khi ấy tôi ở gần giường của Voltaire đang hấp hối, tôi không muốn nhìn thấy một người vô đạo chêt nữa.”
Một người khác cũng chứng kiến cái chêt của Voltaire, nói:
“Nếu quỷ có thể chết được, cũng không chêt dữ như Voltaire.”

Kết
Nhân loại đã phạm tội và đáng bị phạt hoả ngục đời đời. Tội lỗi đời đời của nhân loại không ai có thể gánh vác, nhưng vì yêu thương, Thiên Chúa đã ban Người Con duy nhất của Ngài là Chúa Cứu Thế Giêsu, xuống trần để cứu chuộc nhân loại.
Những ai tin vào Chúa Cứu Thế Giêsu thì được cứu, những ai không tin sẽ bị án phạt.  Những kẻ chống lại Thiên Chúa và Giáo Hội Công Giáo, như:  đảng Cộng sản, nhóm Giao điểm, những kẻ tôn thờ Satan, quyền lực, tiền của, phủ thủy, đồng bóng, cầu cơ, bói toán, bùa ngãi.… đừng tưởng rằng Thiên Chúa chưa trừng phạt mà nghĩ rằng không có Thiên Chúa.  Thiên Chúa là Đấng hằng hữu. Thiên Chúa muốn trừng phạt ai vào lúc nào, ở đời này hoặc ở đời sau là quyền của Ngài.

Những kẻ chống lại Thiên Chúa và Hội Thánh Công Giáo, hãy trở về với Thiên Chúa trước khi quá muộn, vì mọi phàm nhân đều phải chết và không biết giờ chết. Nhưng khi lià đời, thì không phàm nhân nào thoát khỏi bị xét xử:

“Đừng để bị lừa dối, Đức Chúa Trời không chịu khinh thường mãi đâu, vì ai gieo điều gì sẽ gặt điều ấy.” (Galatians 6: 7)

Lạy Chúa Giêsu,
Con van xin Chúa thương xót con trong mọi nơi, mọi lúc và nhất là trong giờ con lâm chung. Amen.

B/S Nguyễn Hy Vọng

Anh chị Thụ Mai gởi

Cảnh báo tình trạng giao thông thiếu an toàn

Cảnh báo tình trạng giao thông thiếu an toàn

RFA

Tình trạng giao thông tháng Giêng vừa qua

Tình trạng giao thông tháng Giêng vừa qua

Files photos

Tình trạng giao thông thiếu an toàn tại Việt Nam lại được thừa nhận bởi một viên chức trong Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Hà Nội.

Ông Khuất Việt Hùng, phó ban chuyên trách Ban An Toàn Giao thông Quốc Gia được báo Tuổi Trẻ trích dẫn nói rằng mỗi ngày tại Việt Nam có 25 người thiệt mạng vì tai nạn giao thông. Ông này nói bóng bẩy là họ ra đường và không quay trở lại.

Thống kê tháng giêng vừa qua cho thấy có tổng cộng hơn 2100 vụ tai nạn giao thông với 781 người thiệt mạng và hơn 2700 người bị thương tại Việt Nam.

Thủ phạm gây ra tai nạn được cho biết người trẻ chiếm chừng phân nửa.

Ủy ban An toàn Giao thông Quốc gia Việt Nam nêu ra bảy hành vi vi phạm mà người tham gia giao thông nên tránh; trong đó có những hành vi như vượt đèn đỏ, chạy xe trên vỉa hè, đi sai làn đường, đi ngược chiều, bấm còi liên tục…

Trong năm qua, tại Việt Nam có gần 9 ngàn người tử vong vì tai nạn giao thông.

Cuối Năm Về Galang

Cuối Năm Về Galang

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến

RFA

Nghĩa Trang Galang là chứng tích của một giai đoạn lịch sử không thể xoá bỏ về một hành trình đi tìm tự do bằng mọi giá của cả triệu người Việt.

Trùng Dương

Tôi đến Thái Lan tả tơi, ủ dột, eo xèo và bèo nhèo như một cái mền sakymen thấm nước. Vì không có thân nhân ở Hoa Kỳ, từ đây, tôi được đưa sang một trại tị nạn chuyển tiếp để chờ một hội thiện nguyện bảo trợ cho vào Mỹ.

Thế là tôi bắt đầu cuộc đời ly hương của mình bằng những ngày mưa đầu mùa ở Galang, một hòn đảo nhỏ bé, thuộc Nam Dương.

Những chiều mưa đầu mùa bao giờ cũng buồn. Những chiều mưa đầu tiên nơi đất lạ thì buồn muốn chết! Tôi cứ ngồi bó gối, nhìn những giọt nước trong veo (nương nương) chạy theo mái láng mà nhớ nhà muốn khóc.

Có hôm tạnh ráo, đi lang thang quanh đảo mãi cho đến lúc gần xẫm tối, tôi lạc vào một khu đất trống. Thoáng nghe tiếng muỗi vo ve, tôi nhìn xuống chân và hốt hoảng nhận ra là mình đang dẵm chân trên những nấm mồ của những người đã qua đời tại trại.

Giữa buổi chiều tà vắng lặng, trên một hải đảo hoang vu, cách quê nhà cả một đại dương xanh thẫm, đứng trên những nấm đất “xè xè” – mọc đầy cỏ dại, vương vãi mấy chân nhang đã bạc phếch mầu – tôi bỗng cảm được hết sự lạnh lẽo, thê lương, và ảm đạm của cái cảnh “vùi thây nơi đất khách quê người.” Cùng lúc, tôi cũng hiểu ngay tại sao trên những ban thờ nho nhỏ – ở quê nhà – thường luôn có khói hương ấm áp, và ngọn đèn dầu hột vịt (tù mù) cho đỡ phần quạnh quẽ.

Tôi rời Galang vào một buổi sáng cuối năm 1980 và trở lại ba mươi bốn năm sau, vào một chiều cuối năm 2014. Nghĩa trang của trại là nơi tôi cùng người bạn đồng hành (anh N.C.B) đến viếng đầu tiên. Nhìn những mộ phần khang trang, ngăn nắp, vôi quét trắng tươi, cỏ dọn sạch sẽ, nằm gọn gàng ngay ngắn –  giữa biển trời bao la – tôi mới chợt nhận ra rằng mình là một kẻ (sống) rất vô tình.

Tôi đã hăm hở và hối hả rời bỏ Galang, để lại không biết bao nhiêu là nấm mồ hoang lạnh của những đồng bào và đồng cảnh mà chưa bao giờ nhìn lại (dù chỉ một lần) cho mãi đến khi tóc đã đổi màu.

May mắn là không phải mọi kẻ tị nạn nào đều bạc bẽo như nhau, và không ít người sống rất có tình; nhờ vậy, hôm nay tôi mới có “lối” để về thăm chốn cũ.

Nghĩa Trang Galang. Bên phải là trụ xi măng trạm hình cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH, buộc phải sơn lại trắng đen bởi áp lực của nhà đương cuộc Hà Nội. Ảnh: N.C.B

Tôi rất thích bản nhạc Nha Trang Ngày Về (… ngồi đâу tôi lắng nghe… Ƭôi như là con ốc, bơ νơ nằm trên cát. Chui sâu vào thân xác lưu đầy…) dù không được quen biết bất cứ ai ở miền “thùy dương cát trắng.” Tôi cũng không có mối tình nào ở Galang, dù có viết mấy câu thơ, viết “dùm” cho những cô gái bị người tình phụ (mà dân ở đảo gọi là Galang tình xù) nhưng không còn nhớ được toàn bài:

Xa anh trời vào hạ

Thái Lan mưa đầu mùa

Bây giờ là cuối hạ

Nam Dương trời đang mưa

Galang đời cũng đẹp

Người ta thường có đôi

Riêng mình em thì trót

Yêu anh rồi nên thôi

Thư anh ngày một chậm

Nét chữ càng thêm to

Giấy trắng thừa ra mãi

Làm sao em không lo

Hay là  thôi anh nhé

Làm bận lòng nhau chi

Biết đâu đời lại đẹp

Khi đường ai nấy đi

Lần lượt, trước sau, những chàng trai cùng những cô gái ở tuổi đôi mươi (thưở ấy) đều đã “đi” định cư ở một quốc gia thứ ba nào đó. Và (chắc) cũng chả có mấy ai, mấy khi, ngoái về chốn cũ?

Galang, chiều nay, quanh tôi không một bóng người – ngoài vài bầy khỉ nhỏ, và năm bẩy chú hưu sao (đứng ngơ ngác nhìn khách lạ) trong một khu đất rộng, gần nơi trưng bầy mấy con tầu đã đưa đám thuyền nhân đến hải đảo này.

Ảnh: N.C.B

Galang hoang vu, và hoang tàn quá. Tôi bước vào một ngôi chùa, không có ai ráo trọi. Nhà thờ cũng vậy. Trống trơn. Tượng Đức Mẹ Vô Nhiễm được che bởi một tấm bạt lớn phiá trên (ý hẳn để cho ngài đỡ giãi dầu mưa nắng) nhưng e cũng chả có tác dụng chi nhiều vì sự khắc nghiệt và khốc liệt của nắng mưa, nơi vùng  nhiệt đới.

Ảnh: N.C.B

Cạnh đó là bức tượng thánh Giuse đã rớt mất một bàn tay, ngó mà ái ngại.

Ảnh: N.C.B

Trong tấm biển chỉ dẫn (cũng đã rơi xuống đất từ lâu) ngay ở cổng vào có ghi hàng chữ “Cao Dai Pagoda” nhưng chúng tôi tìm mãi vẫn không thấy Thánh Thất nơi nào cả.

Ảnh: N.C.B

Cho đến khi bước chân vào gian nhà dùng làm Bảo Tàng Viện Thuyền Nhân thì tôi mới thấy Galang vẫn còn chút … hơi thở nhẹ, nhờ tiếng nhạc nho nhỏ phát ra tự bên trong. Cái gì chớ nhạc Việt thì tôi rành sáu câu, nhất là nhạc sến, vậy mà tôi hoàn toàn không biết bài hát (lạ hoắc) này. Tôi chỉ “cảm” được là nó rất sến (sến hết biết luôn) nhưng vẫn thấy vui thích với cái ý nghĩ là mình –  một thằng vô cùng bạc bẽo – vẫn được Galang mở rộng vòng tay (đón nhận) khi trở lại.

Thái độ rất thân thiện tử tế của nhân viên an ninh, cũng như sự chỉ dẫn vui vẻ và tận tình của người trông coi những di vật còn lại của thuyền nhân cũng khiến tôi vô cùng cảm động, dù chúng tôi có bị trở ngại (ít nhiều) vì bất đồng ngôn ngữ. Tôi và anh bạn hăng hái ký tên vào sổ lưu niệm, và sốt sắn hiến tặng hết cả số tiền mà chúng tôi có sẵn trong người.

Lúc trở ra, tôi thật hân hoan khi thấy hai chiếc xe du lịch (cùng với du khách) nối đuôi nhau vào trại – dù trời đã ngả chiều. Phải vậy chớ. Không lẽ cả một trung tâm du lịch mà có mình (ên) tụi tui thì coi sao được.

Tình trạng thưa vắng du khách ở Galang chắc đã bắt đầu từ nhiều năm trước. Nhật báo Jakarta Post, số ra ngày 01 tháng 8 năm 2009, có bài viết (“Vietnamese Refugee Camp Still Open’) đề cập đến yêu sách đóng cửa trại tỵ nạn (Galang) của nhà đương cuộc Hà Nội.

Bài báo này dẫn lời bà Nada Faza Soraya – Chánh Sự Vụ Phòng Thương Mại Của Nam Dương – nói rằng khu trại rất quan trọng đối với hướng dẫn viên du lịch, và họ không hề có ý muốn khai thác quá khứ đen tối của chính phủ Việt Nam. (“There was no intention of exploiting the gloomy past of Vietnamese gorvernment”).

Cùng thời điểm này, từ Galang, phóng viên Hồng Nga của BBC cũng có bài tường thuật (nghe được vào ngày 5 tháng 8 năm 2009) về sự việc này:

“Hai thập niên hiện diện của ngưi Việt tại đây khiến thông tin trại có thể sẽ đóng cửa vĩnh viễn, ngừng đón người ti thăm khiến người dân địa phương ngỡ ngàng.”

“Lý do chính là từ khi ngừng hoạt động, trại tỵ nạn Galang cũ đã trở thành một địa chỉ du lịch khá phổ biến, mang lại thu nhập cho người bn địa.”

“Dư luận địa phương bày tỏ bất bình, trong khi có cáo buộc chính phủ Việt Nam đã gây áp lực vi Jakarta để làm công việc này.”

Đồng thời, đại diện tổ chức Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam, ông Trần Đông cũng đã lên tiếng chỉ trích việc “âm thầm xóa bỏ dấu vết tội ác, hủy hoại di tích lịch sử và nhân đạo thế giới tập đoàn đảng trị và tay sai Bắc Kinh tại Hà Nội.”

Nhân đây, cũng xin được nói thêm đôi điều về cơ quan thiện nguyện Văn Khố Thuyền Nhân Việt Nam (Archives of Vietnamese Boat People – AVBP) qua lời của nhà văn Trùng Dương, sau chuyến đi thăm Galang của chị, vào năm 2012:

“Hội AVBP, Web site tại http://www.vnbp.org/, được thành lập từ năm 2004, nhằm tìm kiếm và trùng tu các mộ phần thuyền nhân, không phân biệt có tên hay vô danh, ở rải rác các nơi trong vùng Đông Nam Á, đồng thời ghi dấu lại các di tích thuyền nhân để các thế hệ sau biết mà tìm đến vì chính quyền Cộng Sản Việt Nam cố tình muốn xoá bỏ những di tích lịch sử này, để đồng thời bạch hoá tội lỗi của chế độ ngu muội hà khắc đã là nguyên do đẩy cả triệu người Việt ra biển đi tìm một đời sống có tự do và nhân phẩm, với từ 200,000 tới nửa triệu con người bị chết trên đường đi tìm một đồi sống có nhân phẩm. Sự hy sinh này và phần mộ của những người còn may mắn có được nấm mồ chính là những chứng tích của một giai đọan lịch sử cần được duy trì và bảo vệ.”

Trong một cuộc phỏng vấn dành cho phóng viên Thanh Quang (RFA) nghe được vào hôm 17 tháng 10 năm 2013, ông Trần Đông – Giám Đốc AVBP –  cho biết thêm chi tiết:

Chúng tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng tới cuối năm 2015 sẽ hoàn tất công trình mộ phần thuyền nhân Việt Nam tại tất cả những nơi vừa nói. Hiện giờ chúng tôi đang xúc tiến ráo riết tổ chức gây quỹ trong năm 2014 song song với việc trùng tu mộ thuyền nhân trong 2014 và 2015. Chúng tôi rất hy vọng được sự đóng góp giúp đỡ của tất cả đồng hương khắp nơi trong đợt gây quỹ lần cuối cùng vào năm 2014 và có thể có những cuộc gây quỹ nhỏ nữa trong năm 2015 để hoàn tất công tác trùng tu tất mộ thuyền nhân trong vùng Đông Nam Á vào cuối năm 2015.”

Tôi không hy vọng là Galang, trong tương lai gần, có thể trở thành một công viên du lịch hấp dẫn hay một khu di tích lịch sử – như nhiều người mong đợi vì điều này tùy thuộc hoàn toàn vào thái độ của chính quyền địa phương, và ngoài tầm tay của cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Tuy nhiên, tôi tin chắc là VKTNVN “sẽ hoàn tất công tác trùng tu 2500 mộ thuyền nhân rải rác khắp vùng Đông Nam Á vào cuối năm 2015” – dù biết rằng đây chả phải là chuyện dễ dàng chi, và rất cần sự góp sức của mọi người.

Đó là việc tối thiểu mà chúng ta có thể làm được, và bắt buộc phải làm. Những người cầm quyền hiện nay ở VN không mong gì hơn là chúng ta thất bại trong việc duy trì và bảo tồn “lịch sử thuyền nhân.”

Nếu không có cái “lịch sử” bi tráng này và  “những chứng tích của một giai đọan lịch sử cần được duy trì và bảo vệ” thì cộng đồng thuyền nhân (hôm nay) và con cháu của họ (sau này) nào có khác gì một đám người trôi sông lạc chợ.

‘400.000 đôla từ người xa lạ’

‘400.000 đôla từ người xa lạ’

Ông Alan Barnes, sống ở miền bắc nước Anh, chỉ cao 137cm

Người hảo tâm đã cam kết góp 400.000 đôla chỉ trong vòng bốn ngày để giúp một người già tàn tật bị kẻ xấu tấn công.

Ông Alan Barnes, sống ở miền bắc nước Anh, chỉ cao 137cm. Năm nay 67 tuổi, ông bị lùn và khiếm thị do mẹ ông mắc bệnh sởi trong thời gian mang thai.

Một tuần trước, trong lúc ra ngoài đổ rác, ông bị một thanh niên tấn công, tìm cách cướp của.

Kết quả ông bị gãy xương cổ và không còn dám về nhà.

Khi nhân viên làm đẹp Katie Cutler nghe chuyện, cô đã lập trang web kêu gọi giúp đỡ ông Barnes.

Trong vòng bốn ngày, hơn 20.000 người đã cam kết góp tiền, với tổng số lên đến 400.000 đôla.

Số tiền nay đủ để mua một căn nhà mới cho ông Barnes.

Lối thoát nào cho sự tồn tại của Đảng?

Lối thoát nào cho sự tồn tại của Đảng?

TS. Cù Huy Hà Vũ

Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ tin rằng ‘thiếu chính danh’ chính là thách thức chính của Đảng CSVN hiện nay.

Một nhà bất đồng chính kiến hàng đầu và cựu tù nhân chính trị của Việt Nam nói với BBC rằng Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn có tương lai ‘lâu dài’ nếu như đảng này biết chấp nhận từ bỏ ‘chế độ độc tài’ và ‘chia sẻ quyền lực’ với nhân dân và các lực lượng chính trị khác trong xã hội.

Trao đổi với Tọa đàm (Hangout) Cuối tuần của BBC hôm 01/2/2015 từ Mỹ, Tiến sỹ Luật Cù Huy Hà Vũ nói:

“Nếu như Đảng Cộng sản Việt Nam biết chấp nhận xóa bỏ chế độ độc tài của mình, để rồi từ đó đi vào cạnh tranh một cách bình đẳng, tự do với tất cả các đảng phái, thì Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn có thể tồn tại được.”

Quan điểm này được Tiến sỹ Hà Vũ đưa ra vào dịp chính quyền Việt Nam sắp đánh dấu tròn 85 năm ngày Đảng Cộng sản ra đời.

Theo ông Vũ lẽ ra Đảng Cộng sản Việt Nam đã có thể có những điều chỉnh ít nhất từ sau tháng Tư năm 1975, ngày cuộc chiến Việt Nam chấm dứt.

Nhà bất đồng nói: “Sau 30/4/1975, Đảng Cộng sản Việt Nam phải chấm dứt ngay học thuyết dùng bạo lực để giành chính quyền, dùng bạo lực để giữ chính quyền như hiện nay.

“Cụ thể, theo tôi sau 30 tháng Tư năm 1975, khi đất nước Việt Nam đã thống nhất, thì Đảng Cộng sản Việt Nam phải chủ động đứng ra để tuyên bố từ bỏ sự cầm quyền độc tài của mình và tổ chức cuộc bầu cử tự do với sự tham gia của tất cả các đảng phái thể hiện tất cả các quan điểm chính trị khác nhau

” Nếu như Đảng Cộng sản Việt Nam biết chấp nhận xóa bỏ chế độ độc tài của mình, để rồi từ đó đi vào cạnh tranh một cách bình đẳng, tự do với tất cả các đảng phái, thì Đảng Cộng sản Việt Nam vẫn có thể tồn tại được

TS. Cù Huy Hà Vũ “

“Đặc biệt những quan điểm khác biệt và thậm chí hoàn toàn khác biệt với Đảng Cộng sản Việt Nam. Cho nên từ sau 30/4/1975 đến nay, Việt Nam chỉ có Hiến pháp duy trì độc tài của Đảng Cộng sản Việt Nam, thể hiện ở Điều 4 Hiến pháp.

‘Thách thức và hậu quả’

Theo ông Vũ sự ‘không chính danh’ chính là thách thức lớn nhất của Đảng và ông chỉ ra hậu quả nếu Đảng Cộng sản không trả lại các quyền thực sự cho người dân.

Tiến sỹ Luật nói:

“Tôi cho rằng đó không những không chính danh, mà đó là một sự cướp quyền của dân, và chính sự cướp quyền này của dân của Đảng Cộng sản Việt Nam cần phải bị xóa bỏ.

“Cho nên thách thức lớn nhất hiện nay, hay nói đúng ra cái thách thức từ trước tới nay, thách thức cốt lõi của Đảng Cộng sản Việt Nam, đó chính là việc cướp quyền của dân và nếu Đảng Cộng sản Việt Nam không trả lại quyền của dân, đó là quyền được tham gia bầu cử một cách tự do.

“Có quyền tự do lựa chọn các ứng cử viên của mình, trên cơ sở sự cạnh tranh bình đẳng của tất cả các đảng phái thể hiện tất cả các quan điểm chính trị, thì Đảng Cộng sản sẽ phải bị nhân dân Việt Nam và các lực lượng dân chủ trên thế giới xóa bỏ.

Đảng Cộng sản

Ông Cù Huy Hà Vũ cho rằng thách thức lớn nhất của Đảng hiện nay là ‘thiếu tính chính danh’.

“Và trong trường hợp đó, đương nhiên Đảng CSVN bắt buộc phải biến mất.

“Và theo tôi đó cũng không phải là hay cho một đảng cộng sản Việt Nam.”

‘Kêu gọi Đại hội đảng’

Tiến sỹ Hà Vũ nhân dịp này trình bày mong muốn cá nhân và đưa ra lời kêu gọi với Đảng Cộng sản Việt Nam ở kỳ Đại hội lần thứ XII dự kiến được nhóm họp vào đầu năm 2016 tới đây.

Ông nói: “Tôi luôn chủ trương giải thể chế độ độc tài của Đảng CSVN một cách hòa bình, tức là thông qua con đường pháp luật, thông qua con đường bầu cử tự do. Chỉ có trên cơ sở đó thì người dân Việt Nam mới thực sự thực hiện được quyền làm chủ vận mệnh của bản thân mình và cũng như vận mệnh của dân tộc, của quốc gia.

“Cho nên tôi mong muốn rằng Đảng Cộng sản Việt Nam, ở Đại hội 12 tới của Đảng CSVN, chủ động tuyên bố chấm dứt chế độ độc tài của Đảng CSVN, bỏ điều 4 ra khỏi Hiến pháp.

” Tôi mong muốn rằng Đảng CSVN ở Đại hội 12 tới của Đảng, chủ động tuyên bố chấm dứt chế độ độc tài của Đảng, bỏ điều 4 ra khỏi Hiến pháp. Và đồng thời tuyên bố ngay lập tức bầu cử tự do, trên cơ sở đa đảng

TS. Cù Huy Hà Vũ “

“Và đồng thời tuyên bố ngay lập tức bầu cử tự do, trên cơ sở đa đảng, tức là một cuộc bầu cử có sự tham gia của tất cả các chính kiến, cho dù hoàn toàn khác biệt với Đảng Cộng sản Việt Nam.

“Đó là ước muốn của tôi và tôi tin rằng đó cũng là ước muốn của nhiều người. Vì vậy, tôi cho rằng đó là giải pháp tốt nhất cho Đảng Cộng sản Việt Nam cũng như cho đất nước Việt Nam.

Thế nhưng, theo ông Cù Huy Hà Vũ, khả năng mong muốn của ông trở thành hiện thực là không có, vì theo ông Đảng Cộng sản sẽ lựa chọn theo một hướng hoàn toàn khác.

Ông nói: “Tuy nhiên xác suất của kịch bản này diễn ra, theo tôi là 0%, vậy thì những kịch bản còn lại là gì? Nó cũng chỉ có một kịch bản thôi. Đó là kịch bản Đảng CSVN, ban lãnh đạo CSVN duy trì đến cùng, kể bằng bạo lực sự cầm quyền của mình.”

‘Khen Chân dung Quyền lực’

Bình luận về một trang mạng mới đây vừa bị chính quyền Việt Nam, mà đại diện là Bộ Thông tin & Truyền thông công khai chỉ trích, kêu gọi tẩy chay, trang ‘Chân dung Quyền lực’ vì được cho là trang mạng ‘nhảm nhí’, ‘xấu độc’, nhân dịp này, ông Cù Huy Hà Vũ nói:

Bộ Thông tin Truyền thông

Lãnh đạo Bộ Thông tin & Truyền thông tuần này vừa chỉ trích đích danh trang ‘Chân dung Quyền lực’ và kêu gọi ‘tẩy chay’ trang này.

“Trước hết, tôi phải có lời khen ngợi trang ‘Chân dung Quyền lực’, bởi vì những thông tin mà trang ‘Chân dung Quyền lực’ đưa ra có thể nói là rất chính xác, có những tài liệu liên quan đến hành vi tham nhũng của các Ủy viên Bộ chính trị Đảng CSVN như chúng ta thấy.

“Đó là những tài liệu rất xác thực. Những tài liệu này ở đâu ra?

“Chắc chắn là phải từ trong nội bộ Ban lãnh đạo cộng sản Việt Nam đưa ra, bởi vì người bình thường không thể tiếp cận được những hồ sơ đó.

“Vấn đề ở chỗ những tài liệu đó đưa ra để làm gì?

“Tất nhiên, về mặt khách quan là để cho người dân Việt Nam cũng như trên thế giới thấy là chế độ Cộng sản Việt Nam là một chế độ tham nhũng, là một chế độ tội ác, nói một đằng, làm một nẻo, đối với dân là lừa đảo, đối với quốc tế cũng là lừa đảo.

” Trang ‘Chân dung Quyền lực’ này theo tôi rất có lợi để cho tất cả mọi người, từ người dân trong nước, cho đến ngoài nước, thấy rõ hơn nữa bộ mặt của Đảng Cộng sản Việt Nam

TS. Cù Huy Hà Vũ “

“Mồm thì nói chống tham nhũng, nhưng thực tế là ăn cướp và có những tài sản rất nhiều,” ông nêu quan điểm.

‘Dù sao vẫn có lợi?’

Tuy nhiên, vẫn theo Tiến sỹ luật Hà Vũ, trang mạng này cũng có tính hai mặt và đặc biệt phản ánh một khía cạnh khác mà ông gọi là ‘tranh đấu quyền lực’ nội bộ.

Ông nói tiếp: “Đó là một chuyện, thế nhưng xét cho kỹ thì đây là một hình thức đấu tranh quyền lực trong những người cầm quyền, trong Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam. Và như chúng ta đã thấy, trang ‘Chân dung Quyền lực’ này lần lượt tố cáo nhiều Ủy viên Bộ chính trị, thậm chí cao cấp nhất.

“Nhưng lại chừa ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng ra, thì điều này cho thấy trang ‘Chân dung Quyền lực’ được dựng ra để phục vụ cho việc thanh toán các băng nhóm khác với ông Nguyễn Tấn Dũng. Điều này có thể được khẳng định một cách rất rõ ràng.”

Nhà bất đồng chính kiến cho rằng trong cuộc ‘đấu tranh nội bộ này’ của Đảng, người dân Việt Nam phải có ‘sự lựa chọn’.

Ông nói: “Nhân dân Việt Nam phải có sự lựa chọn của mình, biết rằng tất cả là mọi thành viên trong Bộ Chính trị của Đảng CSVN, trong Ban lãnh đạo CSVN, trong Ủy ban Trung ương Đảng CSVN, đã không có ai vì dân, vì nước cả. Tất cả đều vì quyền lợi vật chất, vì những ham muốn tội ác của mình.

Trang Chân dung Quyền lực

Ông Cù Huy Hà Vũ cho rằng trang ‘Chân dung Quyền lực’ là ‘rất có lợi’ cho người dân ‘từ trong nước đến ngoài nước’.

“Cho nên kết luận lại, trang ‘Chân dung Quyền lực’ này theo tôi rất có lợi để cho tất cả mọi người, từ người dân trong nước, cho đến ngoài nước, thấy rõ hơn nữa bộ mặt của Đảng Cộng sản Việt Nam.

“Cho dù trang này được dựng ra là nhằm phục vụ đấu đá nội bộ giữa Ban lãnh đạo Đảng CSVN, giữa ông Nguyễn Tấn Dũng và các thành viên khác còn lại của Bộ Chính trị hiện thời của Đảng,” nhà bất đồng chính kiến nêu quan điểm với Tọa đàm Cuối tuần của BBC.

Tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ từng bị kết án 7 năm tù giam vì tội “Tuyên truyền chống nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” tại các phiên tòa của chính quyền vào tháng Tư và tháng Tám năm 2011, nhưng ông đã được phóng thích vào ngày 6/4/2014 và rời Việt Nam tới Mỹ cùng ngày.

Ông Vũ được Tổ chức Ân xá Quốc tế công nhận là ‘tù nhân lương tâm’ và được nhiều tổ chức quốc tế, khu vực lên tiếng yêu cầu Việt Nam trao trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện trong suốt thời gian ông bị bắt và thọ án tù.

Chạy chức, chạy quyền có là chuyện phổ biến?

Chạy chức, chạy quyền có là chuyện phổ biến?

Anh Vũ, thông tín viên RFA
2015-02-01

RFA

02012015-lobby-officia-is-commo.mp3

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

AFP

Your browser does not support the audio element.

Ngày 29.1.2014, tại Hội nghị công tác tổ chức xây dựng Đảng Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng có nói rằng “… cứ thấy chạy bao nhiêu tỷ vào chức này, chức kia. Nghe chuyện chạy chức, chạy quyền xót cả ruột. Các đồng chí cần làm rõ xem có chuyện đó không?”

Trên thực tế chuyện chạy chức chạy quyền ở VN hiện nay ra sao?

Một tệ nạn phổ biến

Ở VN hiện nay, chuyện chạy chức, chạy quyền … đang là một tệ nạn khá phổ biến và có xu hướng gia tăng.

Tới mức, từng có lãnh đạo một Viện nghiên cứu đã đề xuất ý tưởng cho rằng, cần “luật hóa” cho phép chạy chức chạy quyền công khai.

Ngày 29.1.2014, tại Hội nghị công tác tổ chức xây dựng Đảng, TBT Nguyễn Phú Trọng có nói rằng: “Dư luận xã hội nói câu chuyện chạy chức, chạy quyền… cứ thấy chạy bao nhiêu tỷ vào chức này, chức kia. Nghe chuyện chạy chức, chạy quyền xót cả ruột. Các đồng chí cần làm rõ xem có chuyện đó không?”

Đánh giá tình trạng chạy chức chạy quyền ở VN hiện nay, GS. Nguyễn Minh Thuyết, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa, Giáo dục, Thanh niên, Thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội cho biết:

“Tôi nghĩ rằng hiện nay chúng ta đang phải sống chung với việc chạy chức chạy quyền và đó là một điều hết sức đáng buồn. Nó không chỉ là báo động sự xuống cấp của đạo đức xã hội, mà nó còn báo hiệu về kỷ cương xã hội là yếu. Chính là khi phổ biến việc triển khai nghị quyết 4 của TW thì TBT Nguyễn Phú Trọng cũng dẫn ra điều này để chúng ta thấy cái thực trạng cái việc chạy việc, chạy chức, chạy quyền hiện nay. Và có thể nói mỗi chúng ta đều đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp như thế này. Song chỉ có điều nói ra hay không nói ra, vì nói ra nó có tiện hay không?”

” Dư luận xã hội nói câu chuyện chạy chức, chạy quyền… cứ thấy chạy bao nhiêu tỷ vào chức này, chức kia. Nghe chuyện chạy chức, chạy quyền xót cả ruột. Các đồng chí cần làm rõ xem có chuyện đó không?

TBT Nguyễn Phú Trọng”

Chuyện chạy chức, chạy quyền không phải chỉ là chuyện nghe dư luận đồn thổi, mà bản thân ông đã nghe trực tiếp từ người thân của mình. GS. Nguyễn Minh Thuyết chia sẻ:

“Những việc chạy chức, chạy quyền, chạy việc thì tôi cũng phải nói thật là cũng thường xuyên tôi được nghe, thậm chí có cả họ hàng hay người quen nói. Ví dụ tôi có về một tỉnh ở rất xa Hà nội, ở đấy có gặp một ông anh họ, ông ấy có bảo:”Cháu của chú cũng vừa tốt nghiệp trường Sư phạm ra, để về cái trường này cháu cũng phải chạy cũng mất 8 chục (triệu)”. Khi tôi mang chuyện này để kể cho một nhà báo, thì nhà báo này bảo tôi “Ô, chưa có vấn đề gì đâu thầy ạ, em biết có trường hợp cũng ở đó mà chỉ chạy về đó với cái chân y tế học đường, tiểu học thôi còn mất 3 chục (triệu)”. Nên có thể nói những chuyện này đã xảy ra quá nhiều, chỉ có điều chúng ta muốn phanh phui nó ra, chúng ta muốn xử lý nó hay là chúng ta thôi để kệ nó cùng chung sống.”

Theo báo VNN online, phát biểu kết luận hội nghị toàn quốc công tác tổ chức xây dựng Đảng, ông Tô Huy Rứa – Trưởng Ban Tổ chức TƯ đã khẳng định: “Việc này dư luận đang quan tâm lắm, nói rất nhiều. Điều tra dư luận xã hội của Ban Tuyên giáo TƯ mới đây chỉ ra nạn chạy chức, chạy quyền, chạy tội là điều bức xúc thứ hai của người dân, chỉ sau tham nhũng”.

Dưới tiêu đề “Chắc chắn là có chuyện chạy chức chạy quyền” báo Tuổi trẻ  cho biết: “Ông Lê Hồng Anh – thường trực Ban Bí thư đã thừa nhận với báo chí rằng “chuyện chạy chức, chạy quyền có cả ở cấp địa phương lẫn trung ương. Hiện nay có một thế lực ngầm, đường dây ngầm để chạy dự án, chạy chức, chạy tội. Đường dây này tồn tại lâu rồi, có điều là làm chưa ra được thôi, nhưng có khi nó nằm ngay trong bộ máy nhà nước.”

Nhận xét về nhận định này, PGS. TS. Xã hội học Trịnh Hòa Bình – Giám đốc Trung tâm Điều tra Dư luận Xã hội thuộc Viện KH & XH khẳng định:

” Những việc chạy chức, chạy quyền, chạy việc thì tôi cũng phải nói thật là cũng thường xuyên tôi được nghe, thậm chí có cả họ hàng hay người quen nói.

GS. Nguyễn Minh Thuyết”

“Một người ở cương vị như thế mà nói thì nó giống như sự xác nhận rằng hiện tượng đó đã trở nên không phải là điều lạ lẫm, không phải hiếm hoi và dường như là chuyện phổ biến. Những ý kiến phản bác thì dường như không có và những người có trách nhiệm cao hơn nữa cần thấy đấy là một kênh thông tin để kiểm tra, để tìm cách xác tín trở lại và bản thân cái đó cũng như lời thừa nhận. Người ta có thể bình luận rất nhiều xung quanh cái sự việc đó, rằng là trong xã hội chúng ta đã có sự chấp nhận việc bôi trơn bộ máy. Đặc biệt đối với các công tác liên quan đến việc đề bạt nhân sự, thăng thưởng hay thuyên chuyển v.v… thì đều có bóng dáng của hành vi phong bì, hối lộ.”

Ở trên có gương mẫu thì dưới mới nghiêm minh

Trả lời câu hỏi nguyên nhân do đâu khiến tình trạng chạy chức, chạy quyền trở nên hết sức phổ biến như hiện nay?

Quy trình bổ nhiệm hiện nay tuy qua nhiều cấp, song mang nặng tính hình thức, đồng thời còn do không đánh giá con người, đánh giá công việc theo hiệu quả và nếu sai thì tất cả rơi vào trách nhiệm tập thể, không có anh nào chịu trách nhiệm cá nhân cả. GS. Nguyễn Minh Thuyết cho hay:

” Có thể nói là những tấm gương về đạo đức xã hội quá yếu, nhất là những tấm gương của người lớn, người trên. Vì nếu ở trên có gương mẫu thì ở dưới mới nghiêm chỉnh được

GS. Nguyễn Minh Thuyết”

“Chúng ta đưa qua, đưa lại rất nhiều cấp, nhiều ban, nhiều bệ để mà xét duyệt, nâng lên đặt xuống rất nhiều. Và trong nhiều trường hợp, việc nâng lên đặt xuống cũng để chờ xem người sắp được bổ nhiệm có chạy đến mình hay không? Tôi muốn nói nguyên nhân ở đây là do kỷ cương rất là yếu, vì trước hết chúng ta không có một cơ chế giám sát để các cơ quan có thể giám sát lẫn nhau, để mọi người có thể giám sát lẫn nhau. Mà cái giám sát của chúng ta hiện nay cũng chỉ là hình thức thôi. Cái thứ 2 là khi giám sát xong rồi, phát hiện ra cái sai rồi cũng vẫn chưa xử lý được, đá qua đá lại đến khi sự việc nó nát ra rồi thì cuối cùng cũng chẳng xử lý gì. Và thứ 3 có thể nói là những tấm gương về đạo đức xã hội quá yếu, nhất là những tấm gương của người lớn, người trên. Vì nếu ở trên có gương mẫu thì ở dưới mới nghiêm chỉnh được. ”

Nếu không khắc phục kịp thời tình trạng này, sẽ dẫn đến hậu quả dây chuyền, bởi chọn cán bộ mà sai, không bảo đảm về cả năng lực và phẩm chất thì đến lượt, họ lại chọn những cán bộ như vậy mà thôi. PGS. TS. Xã hội học Trịnh Hòa Bình chia sẻ:

“Điều đó dẫn tới sự méo mó của bức tranh nhân lực của xã hội, bới vì đến lượt mình những người phải bỏ tiền ra để bôi trơn đã phải tham gia quá trình đó với tính cách như hối lộ, tham nhũng thì anh ta cũng sẽ hành xử như vậy khi đã có được một vị trí. Mà cũng sẽ đặt vấn đề như thế để nhũng nhiễu và hạch sách, đòi hỏi khi trở thành một người có điều kiện ban phát. Khi mọi giá trị bị đảo lộn thì nó rất nguy hại cho quá trình phát triển, điều đó chắc chắn nó sẽ gây ra sự mất lòng tin. Bản thân nó sẽ làm cho chính guồng máy của chúng ta bị xuống cấp, bị tha hóa.”

Trong một bài viết trên VNN gần đây, tác giả Đinh Duy Hòa  đã cảnh báo trước rằng: “Bộ máy nhà nước chắc sẽ bao gồm những người nhiều tiền kinh khủng, ở các Bộ sẽ toàn những người tiền trên thiên hạ mới trúng được, rồi chủ tịch các tỉnh, huyện… rồi cũng thế. Hệ thống hành chính chắc phải đổi lại là hệ thống hành chính tiền tệ cho chính xác.”

Thế nào là một chính quyền của giới đầu cơ?

Thế nào là một chính quyền của giới đầu cơ?

Nam Nguyên, phóng viên RFA
2015-01-30

namnguyen01302015.mp3

000_Hkg9227512.jpg

Ảnh minh họa chụp một con đường ven sông Sài Gòn, hướng về trung tâm TPHCM hôm 19/11/2013.

AFP

Your browser does not support the audio element.

Kinh tế tài chính VN đang gặp nguy hiểm?

TS Vũ Quang Việt, chuyên gia kinh tế gốc Việt vừa cảnh báo là Việt Nam đang trong tình trạng bấp bênh, mức tăng GDP không đủ để trả lãi nợ vay của toàn bộ nền kinh tế.

Trong bài viết được tờ Thời báo Kinh tế Saigon Online đưa lên mạng ngày 29/1/2015, TS Vũ Quang Việt nguyên Vụ trưởng Vụ tài khoản Quốc gia Cục Thống kê  Liên Hiệp Quốc kêu gọi Việt Nam cấp bách đổi mới thể chế, nhằm bảo đảm sự lành mạnh cho nền tài chính quốc gia. Theo lời TS Vũ Quang Việt, hiện nay nền tài chính bị nhóm lợi ích tài chính sử dụng nhằm mục đích chính là đầu cơ tài sản từ địa ốc, chứng khoán và đến cả điều gọi là sản xuất ảo. Lạm phát, nợ tăng quá mức, nợ xấu là hệ quả, đưa đến tình trạng một số người giàu nhanh chóng còn đại đa số vẫn khó khăn.

TS Vũ Quang Việt đưa ra một thí dụ đơn giản, trong một nền kinh tế không có lạm phát, nếu nợ là 100% ngang bằng với GDP với lãi suất là 5% thì GDP tăng 5% chỉ đủ để trả lãi. Hiện nay tỷ lệ nợ của Việt Nam tức nợ của toàn bộ nền kinh tế đã bằng 164% GDP thì GDP tăng 5% chỉ đủ để trả 60% lãi, như thế phải tăng GDP đến 8% thì mới có thể trả được lãi.

” Chúng tôi vừa nhận được tin là 620 cán bộ công nhân viên của Bệnh viện đa khoa Lâm Đồng năm nay không có tiền thưởng Tết. Đó là một bi kịch chưa từng thấy đối với nền kinh tế.
-TS Phạm Chí Dũng”

Theo đánh giá của TS Vũ Quang Việt trên Saigon Times Online, toàn bộ nợ của nền kinh tế Việt Nam cho đến năm 2014 là 303 tỉ đô la, tương đương 164% GDP, số nợ tăng rất mạnh sau năm 2006, lúc đó chỉ bằng 98% GDP. Riêng về nợ công tức nợ của khu vực kinh tế nhà nước nếu gộp cả nợ của doanh nghiệp nhà nước, thì tính đến năm 2013 là 143,6 tỉ đô la chứ không phải 90 tỉ đô la như cách tính của chính phủ. Như vậy theo TS Vũ Quang Việt nợ của khu vực kinh tế nhà nước tương đương 53% tổng nợ của cả nền kinh tế. Trong khi đó khu vực kinh tế nhà nước chỉ sản xuất ra 32% GDP.

Đáp câu hỏi của chúng tôi là phải chăng tình hình kinh tế tài chính Việt Nam đang gặp nguy hiểm?  Chuyên gia kinh tế Phó Giáo sư Ngô Trí Long từ Hà Nội nhận định:

“Theo tôi nghĩ là một tình trạng báo động, với tư  cách chuyên gia tôi nghĩ là tỷ lệ nợ công theo GDP là căn cứ rất quan trọng. Nhưng quan trọng hơn nữa là xem việc sử dụng cái nguồn để trả nợ cũng như hiệu quả hoạt động nền kinh tế vấn đề sử dụng đồng tiền đó như thế nào. Chứ còn giả sử nợ công mặc dầu có dưới trần cho phép, nhưng hoạt động không hiệu quả, làm ít ăn nhiều làm không hiệu quả không có thặng dư thì chắc chắn sẽ nguy hiểm. Trong bối cảnh Việt Nam cả hai vấn đề đó cần phải xem xét, thứ nhất nợ công theo cách tính toán của một số chuyên gia theo thông lệ quốc tế thì có thể không phải như chính phủ công bố mà cao hơn, đặc biệt nguồn chi trả của nó thì không có khả năng đáp ứng. Bởi lẽ ngân sách luôn luôn thâm thủng bội chi mà bội chi ngân sách của Việt Nam là một căn bệnh trầm kha bởi năng suất chất lượng hiệu quả luôn luôn là thấp.”

000_Hkg9537856-250.jpg

Công trình xây dựng đường xe điện trên cao (sky train) tại trung tâm thành phố Hà Nội hôm 26 tháng 2 năm 2014. AFP PHOTO / HOANG DINH Nam.

Cùng một câu hỏi phải chăng tình trạng hiểm nguy đang đối diện nền kinh tế tài chính Việt Nam, TS Kinh tế Phạm Chí Dũng một nhà phản biện độc lập ở Saigon nhận định:

“Người ta đã nói khá nhiều về khả năng vỡ nợ của Việt Nam giống Argentina năm 2001 và năm trước chính phủ Việt Nam đề cập việc vay 1 tỉ đô la đã là khó khăn. Tôi không biết 1 tỉ đô la phát hành trái phiếu quốc tế của Việt Nam như là một thành tích vào cuối năm trước là ai mua; mà cũng có khá nhiều người tỏ ra nghi ngờ rằng, đã có những Tập đoàn Nhà nước ở hải ngoại đứng ra mua trái phiếu chứ không phải là một quốc gia uy tín nào, hoặc là những doanh nghiệp uy tín nào của quốc tế. Thành thử tình trạng hiện nay rất nguy hiểm và điều đó có thể nhìn thấy qua một ý kiến ‘phơn phớt’ của ông Bùi Quang Vinh Bộ trưởng Kế hoạch Đầu tư, hay ý kiến thẳng thắn hơn nhiều của ông Trần Đình Thiên, Viện trưởng Viện Kinh tế Việt Nam, thì nhìn vào tình trạng nợ công nợ xấu, thị trường bất động sản, vấn đề thất nghiệp và gần nhất là vấn đề tiền thưởng Tết của các doanh nghiệp hiện nay. Chúng tôi vừa nhận được tin là 620 cán bộ công nhân viên của Bệnh viện đa khoa Lâm Đồng năm nay không có tiền thưởng Tết. Đó là một bi kịch chưa từng thấy đối với nền kinh tế.”

Chính quyền đẩy lạm phát là chính quyền của giới đầu cơ

Trở lại bài viết của chuyên gia kinh tế tài chính TS Vũ Quang Việt trên Saigon Times Online, ông cho rằng lạm phát chính là biện pháp hay chính sách để người vay không phải trả nợ vì giá trị thật của nợ giảm… Và một chính quyền cổ vũ cho tăng tín dụng, đẩy lạm phát là một chính quyền của giới đầu cơ.

Trong câu chuyện với chúng tôi chuyên gia kinh tế Phó Giáo sư Ngô Trí Long nhận định:

“Tôi nghĩ cách nói của ông Việt rất là tế nhị, ông không nói thẳng là Việt Nam nhưng chúng ta thấy rằng thực chất nó là bản chất của nền kinh tế Việt Nam hiện nay. Đặc biệt ông Việt là một Việt kiều, nhiều khi người ta nói là thuốc đắng thì dã tật, sự thật thì mất lòng. Nói thẳng vấn đề ra thì nhiều khi người ta cũng cảm thấy là không dễ chịu cho nên cách của ông dùng hình tượng đó nhưng nếu mình hiểu đúng bản chất của nền kinh tế Việt Nam thì thực chất là nói đến nền kinh tế Việt Nam.”

” Nền kinh tế Việt Nam cũng vẫn có một sự trì trệ nhất định hay sự phát triển cũng chỉ có một mức độ nhất định, thì chính là do lời nói cũng như việc làm, chính sách chủ trương đưa ra và việc thực hiện nó không đồng nhất với nhau.
– PGS. Ngô Trí Long”

Trong bài viết của mình trên Saigon Times Online, TS Vũ Quang Việt  nhấn mạnh tới nguyên nhân gây ra nợ công lớn không chỉ vì chính sách xây dựng hạ tầng cơ sở mà còn vì chính sách chi tiêu cho Tập đoàn Doanh nghiệp Nhà nước, tưởng là có thể đẩy mạnh tốc độ tăng GDP và khi chúng thiếu hiệu quả gây khủng hoảng kinh tế, thì lại có cớ tăng chi kích cầu. Kết quả là nợ nhà nước phình to, chiếm tỷ lệ rất lớn của GDP nhưng cuối cùng chỉ là giúp tìm việc cho nhóm lợi ích và giúp cho giới đầu cơ làm giàu.

Cùng về vấn đề này, TS Kinh tế Phạm Chí Dũng trình bày cách nhìn của ông:

“Vào năm 2009 khoảng 143.000 tỉ đồng đã được tung ra tương đương 8,5 tỉ đô la vào thời điểm đó và đã làm lợi cho hai thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản. Thị trường chứng khoán tăng gấp ba lần, thị trường bất động sản Hà Nội cũng tăng giá gấp ba lần và tạo ra một cơn điên. Việc này chỉ có lợi cho bất động sản và chứng khoán và sau đó tính chất đầu cơ mạnh mẽ đến mức Quốc hội cũng phải lên tiếng. Nhưng mà cho tới giờ Quốc hội cũng chưa có điều kiện hoặc là không dám có điều kiện để kiểm chứng lại hiệu quả của gói kích cầu chính phủ tung ra vào năm 2009 là như thế nào.”

Chuyên gia Vũ Quang Việt sau khi vạch rõ nguyên nhân dẫn đến căn bệnh trầm kha của nền kinh tế Việt Nam hiện nay đã đề nghị sự cải cách cơ bản là “Viết lại Luật Tín dụng và Luật Doanh nghiệp”. Trên Saigon Times Online ông cho rằng, chỉ nói cơ cấu lại nền kinh tế như tăng chỗ này giảm chỗ kia thì không có nhiều ý nghĩa. Vấn đề cơ bản là xây dựng được một nền tài chính lành mạnh làm cơ sở để nền kinh tế phát triển lành mạnh. Theo quan điểm của ông Vũ Quang Việt, viết lại Luật Tín dụng là yêu cầu cơ bản và điều quan trọng là việc viết lại này không đòi hỏi phải thay đổi Hiến pháp hiện hành.

Theo TS Vũ Quang Việt, Luật các tổ chức tín dụng hiện hành cho phép sở hữu chéo, giữa các ngân hàng và giữa ngân hàng với công ty tài chính và doanh nghiệp phi tài chính. Chính điều này đã tạo ra cơ sở để tư bản thân hữu nảy nở. Viết lại Luật Tín dụng theo hướng triệt tiêu tất cả những sự cho phép đó, chấm dứt mọi hình thức lạm dụng tài chính quốc gia.

TS Vũ Quang Việt đề nghị viết rõ trong Luật Tín dụng và cả Luật Ngân hàng Nhà nước đòi hỏi mọi doanh nghiệp dù công hay tư phải báo cáo tài chính có kiểm toán hàng quí và hàng năm. Theo ông, lành mạnh hóa nền tài chính bằng cách viết lại luật chỉ là một điều kiện cần để kinh tế có thể hoạt động hữu hiệu. Các điều kiện khác vẫn là nền kinh tế phải có tính cạnh tranh, không ưu tiên do đó cần xóa bỏ dần Doanh nghiệp Nhà nước. Đối với các Doanh nghiệp Nhà nước độc quyền như sản xuất điện, cần nghiêm cấm đầu tư ngoài hoạt động mà Doanh nghiệp Nhà nước được độc quyền.

Trong bài viết trên Saigon Times Online, TS Vũ Quang Việt đề nghị công khai minh bạch về các khoản nợ. Thực hiện luật phá sản đối với ngân hàng và doanh nghiệp đã ngập sâu trong nợ nần, không thể cứu nếu không chi một lượng tiền quá lớn.

Đáp câu hỏi của chúng tôi về khả năng khuyến nghị của TS Vũ Quang Việt được lắng nghe và thực hiện, Phó giáo sư Ngô Trí Long nhận định:

“Tôi nghĩ ý kiến và quan điểm của ông Việt hoàn toàn đúng và đúng với thông lệ quốc tế, đúng với qui luật của kinh tế thị trường. Tôi đã từng làm việc nhiều với ông Việt, ông là người có tư duy kinh tế thị trường thực sự và cũng am hiểu về Việt Nam rất là sâu, những ý kiến và đề nghị của ông Việt là hoàn toàn chuẩn xác. Nhưng việc vấn đề được đưa ra và thực hiện nó như thế nào là một vấn đề cần phải xem xét; trong bối cảnh tình hình Việt nam hiện nay, đã thấy được tình hình đó nhưng để xử lý giải quyết những vấn đề này một cách triệt để đúng theo như lời nói thì hoàn toàn rất là khó. Chính vì vậy nền kinh tế Việt Nam cũng vẫn có một sự trì trệ nhất định hay sự phát triển cũng chỉ có một mức độ nhất định, thì chính là do lời nói cũng như việc làm, chính sách chủ trương đưa ra và việc thực hiện nó không đồng nhất với nhau.”

Theo quan điểm và ý kiến của TS Phạm Chí Dũng, đề nghị của TS Vũ Quang Việt có tính khả thi chỉ riêng trong vấn đề thực hiện phá sản các tổ chức tín dụng ngập trong nợ nần nói chung. Tuy nhiên theo lời nhà phản biện độc lập này, sự công khai minh bạch không tồn tại ở Việt Nam trong hoàn cảnh hiện nay. Trong khi các đề nghị cải cách cơ bản của chuyên gia Vũ Quang Việt, đặc biệt trong xóa sở hữu chéo, trên thực tế đều cần phải có sự công khai minh bạch mới có thể trở thành hiện thực.