GIÊSU chính là HY VỌNG đời TA, dẫu đời “MƯA NẮNG” thất thường.

Fr_Quảng_CSsR

Quý ông bà và anh chị giáo hữu khắp nơi trên thế giới, nhất là đang sinh sống tại Mỹ rất thân mến,

Con gửi tới mọi người đường link con chia sẻ mùa vọng: https://www.youtube.com/watch?v=TnDNLBtyJJA

Mùa Vọng lại thắp lên HY VỌNG cho chúng ta giữa những khó khăn.

  1. Nước Mỹ được ví như là “ANH HAI” trong gia đình nhân loại ngày nay về chiều lĩnh mực, nên mỗi THAY ĐỔI, BIẾN ĐỘNG của nước Mỹ, dường như cả thế giới bị thay đổi và biến động theo. Và mỗi lần, bầu tổng thống Mỹ và có tổng thống mới lên, thường, là có nhiều thay đổi và biến động. Việc bầu tổng thốngsẽ có những người vui, và có những người không vui. Vui vì người mình bầu được đắc cử. Buồn vì người mình bầu không đắc cử. Đó là một thực tế rất thật của cuộc sống.

Tuy nhiên, dù vui, dù buồn, cuộc sống vẫn cứ phải chảy không ngừng.

  1. Bầu cử để tìm ra người lãnh đạo, dù thích hay không thích, ta vẫn phải chấp nhận cuộc chơi “dân chủ” = người được cho là nhiều phiếu là thắng, người ít phiếu là thua. Vì luật chơi là KHÁCH QUAN, ít nhất là theo những con số, thế nên, thái độ “bình thường” nhất của những người trưởng thành là đón nhận nó, dù muốn dù không.
  2. Cuộc sống CẦN nhiều thứ hơn BẦU CỬ. Ai cũng muốn người mình bầu thắng. Đó là bản chất tự nhiên, nhưng bản chất của cuộc sống cũng dạy chúng ta rằng: Không ai làm mãi. Hết một hoặc hai nhiệm kỳ là sẽ có người khác. Thế nên, cuộc sống còn NHIỀU thứ nữa. Chẳng hạn: tình yêu thương giữa những người thân, tình bạn giữa con người, lòng tự trọng, lòng nhân ái, etc.

Đúng là “một người tốt trong một hệ thống xấu, thì hệ thống xấu sẽ làm tha hoá người tốt. Và một hệ thống tốt, sẽ nâng đỡ người xấu.” Thế nên, nhiệm vụ của chúng ta dù trong hoàn cảnh nào cũng phải cố gắng xây dựng, kiên toàn để một hệ thống xã hội tốt hơn. Bổn phận làm cho xã hội tốt hơn không được miễn chuẩn. Vì lẽ, theo Aristotle, “con người là động vật chính trị.” Chúng ta không thể khước từ bản chất xã hội gắn liền với bản chất của con người. Hãy làm cho môi trường xã hội xung quanh ta trở nên tốt hơn bằng những giá trị VĨNH CỬU: CHÂN-THIỆN-MỸ.

  1. Chỉ mình Chúa Giêsu khẳng định: “Thầy là ĐƯỜNG, là SỰ THẬT, và là SỰ SỐNG.” Mọi sự thế gian rồi cũng qua đi, dẫu có nhiều THẤT VỌNG, ĐAU KHỔ, BUỒN VUI của kiếp nhân sinh, thì như Tông Thư của Đức Giáo Hoàng Phanxicô khi loan báo năm thánh, ngài nhắc nhở, mời gọi chúng ta: Spes non confundit(Đức CẬY không làm thất vọng” (Rm 5,5). Năm thánh này mời gọi chúng ta trở thành: “Những người hành hương của Hy vọng”.

Ước mong HY VONG là CHÍNH CHÚA sẽ giúp chúng ta bước đi bình an dẫu đời có ra sao!

From: quangcssr & NguyenNThu

Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường (Mt 11:28-30)- Cha Vương

Một ngày ấm ám và êm ái bên Chúa nhé. Hãy tiếp tục cầu nguyện cho nhau.

Cha Vương

Thứ 4 T2MV: 11/12/2024

TIN MỪNG: Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.” (Mt 11:28-30)

SUY NIỆM: Mỗi người đều có một gánh nặng. Gánh nặng đó đến từ đâu? Bạn làm gì với gánh nặng đó? Câu trả lời cho câu hỏi này tuỳ theo góc nhìn của mỗi người. Cuộc đời trở nên vui hay buồn, gánh đời nặng hay nhẹ tuỳ theo người gánh. Lời Chúa hôm này nêu ra 3 lời mời gọi: Hãy đến với Ta, mang lấy ách của Ta, học từ Ta.

(1) Hãy đến với Chúa Giêsu mỗi ngày. Bắt đầu ngày mới của bạn bằng lời cầu nguyện. Cầu nguyện liên lỉ!

(2) Hãy mang lấy ách của Chúa Giêsu và bước đi với Người. Cái ách là thứ mà người ta đặt lên cổ của những con vật. Còn cái ách của Chúa là gì? Có thể đó là cánh tay Thiên Chúa quàng lên cổ bạn! Như cánh tay của người mẹ quàng lên vai người con khi nó bị đau, như người cha nhân hậu “chạnh lòng thương, chạy ra ôm chồm anh ta và hôn lấy hôn để.” (Lc 15:20b) Thật thú vị khi nghĩ đến vòng tay của Chúa cũng cong cong như hình cái ách đang choàng lên cổ của người mà Ngài đang thương mến.

(3) Hãy học nơi Chúa, đừng để gánh nặng cuộc đời làm bạn thất vọng. Tập có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Hiền hậu và khiêm nhường là phẩm tính của Chúa Giê-su. Qua mầu nhiệm Nhập thể và qua cuộc khổ nạn đau thương, Chúa Giê-su đã chứng minh điều đó. Khi cuộc sống khó khăn, hãy nhớ lại ách (vòng tay hiền hậu và nhân từ của Chúa). Đừng vì tự ái mà chiến đấu một mình. Hãy để Chúa Giêsu gánh vác những gánh nặng đang đè trên vai bạn và cùng đồng hành với Người.

LẮNG NGHE: ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa vĩnh cửu, là Đấng sáng tạo toàn cõi đất. Người không mệt mỏi, chẳng nhọc nhằn, trí thông minh của Người khôn dò thấu. Người ban sức mạnh cho ai mệt mỏi, kẻ kiệt lực, Người làm cho nên cường tráng. Nhưng những người cậy trông ĐỨC CHÚA thì được thêm sức mạnh. Như thể chim bằng, họ tung cánh. Họ chạy hoài mà không mỏi mệt, và đi mãi mà chẳng chùn chân. (Is 40:28,29,31)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, Chúa đã chấp nhận mọi sỉ nhục, đã chịu chết đau thương để diễn tả tình yêu vô biên của Chúa đối với nhân loại. Những ai muốn theo Chúa Giêsu, không thể chọn lựa con đường khác với con đường thập giá, xin giúp con luôn chạy đến Chúa để tâm hồn được nghỉ ngơi bồi dưỡng.

THỰC HÀNH: Điều gì đang ngăn cản bạn đến với Chúa trong lúc này? Hãy dành thời gian tâm sự với Chúa về những gánh nặng của bạn nhé.

From:Do Dzung

Tình Thương Nhiệm Mầu – Gia Ân     

Án oan Hồ Duy Hải ra sao khi ông Nguyễn Hòa Bình rời đi?

Ba’o Nguoi-Viet

December 10, 2024

Đàm Chính Sự

Vụ án oan sai của Hồ Duy Hải đã trở thành một vết thương mưng mủ trong lòng xã hội Việt Nam suốt hơn một thập niên qua, gieo rắc nỗi hoang mang về tính công bằng và minh bạch của hệ thống tư pháp.

Gắn liền với nó là hình ảnh của cựu Chánh Án Nguyễn Hòa Bình, người vừa rời khỏi ngành tòa án để đảm nhiệm vị trí phó thủ tướng đầy quyền lực. Liệu sự ra đi này, cùng với những biến động nhân sự khác trong ngành tư pháp, có mở ra tia hy vọng thực sự cho công lý được thực thi, hay vụ án Hồ Duy Hải sẽ tiếp tục chìm trong bóng tối của những khuất tất, tranh cãi và sự thờ ơ của những người có trách nhiệm?

Hồ Duy Hải, một thanh niên 23 tuổi đến từ Long An, bị kết án tử hình vì tội giết hai nữ nhân viên bưu điện Cầu Voi vào năm 2008. Tuy nhiên, ngay từ đầu, vụ án đã vướng rất nhiều điểm nghi vấn, khiến dư luận và gia đình Hải tin rằng anh bị oan.

Không có nhân chứng nào nhìn thấy Hồ Duy Hải gây án, DNA của anh cũng không được tìm thấy tại hiện trường. Con dao được cho là hung khí đã bị thay đổi một cách khó hiểu so với ban đầu, các vật chứng khác cũng có dấu hiệu bị làm giả hoặc bị hủy một cách có chủ đích.

Hồ Duy Hải từng khai nhận tội nhưng sau đó lại liên tục rút lại lời khai, khẳng định mình bị ép cung, bị đánh đập và đe dọa để nhận tội. Đáng chú ý, cơ quan điều tra đã bỏ qua những bằng chứng ngoại phạm quan trọng, cho thấy Hải có thể đã ở nơi khác vào thời điểm xảy ra vụ án, thậm chí còn có những nhân chứng có thể xác nhận điều này.

Năm 2020, sau nhiều năm đấu tranh không mệt mỏi của gia đình Hải và sự lên tiếng của dư luận, Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao dưới sự lãnh đạo của ông Lê Minh Trí đã đưa ra kháng nghị, chỉ ra 17 điểm phi lý trong vụ án và đề nghị tuyên Hải vô tội. Kháng nghị này được coi là một bước ngoặt quan trọng, khẳng định những nghi ngờ của dư luận về tính oan sai của vụ án là có cơ sở.

Ông Nguyễn Hòa Bình. (Hình: Tuoitre)

Tuy nhiên, kháng nghị này đã bị bác bỏ một cách đầy bất ngờ và gây tranh cãi bởi Hội Đồng Thẩm Phán do chính ông Nguyễn Hòa Bình, khi đó là chánh án Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, làm chủ tọa. Điều đáng nói là trước đó, khi còn là viện trưởng Viện Kiểm Sát Nhân Dân Tối Cao (2011-2016), ông Nguyễn Hòa Bình đã từng nhiều lần khẳng định Hải có tội, thậm chí còn ký văn bản khẳng định không kháng nghị bản án sơ thẩm và phúc thẩm, góp phần vào việc chủ tịch nước bác đơn xin ân xá của Hải.

Việc ông Nguyễn Hòa Bình tham gia tố tụng ở cả hai vị trí then chốt, mang tính quyết định đối với số phận của Hồ Duy Hải, đã dấy lên làn sóng phản đối mạnh mẽ từ dư luận và giới luật sư. Nhiều ý kiến cho rằng ông đã vi phạm nguyên tắc khách quan, công bằng trong xét xử, đồng thời thể hiện rõ sự xung đột lợi ích.

Lẽ ra, với tiền sử tham gia vào vụ án ở vị trí người đứng đầu cơ quan công tố, ông nên tự rút lui khỏi phiên tòa giám đốc thẩm để bảo đảm tính công bằng tối đa cho Hồ Duy Hải. Tuy nhiên, điều này đã không xảy ra, và quyết định của Hội Đồng Thẩm Phán do ông chủ tọa đã khiến niềm tin của người dân vào hệ thống tư pháp thêm lung lay.

Giờ đây, với sự ra đi của ông Nguyễn Hòa Bình khỏi ngành tòa án và việc ông Lê Minh Trí, người từng đứng đầu Viện Kiểm Sát kháng nghị vụ án, trở thành chánh án Tòa Án Nhân Dân Tối Cao, một tia hy vọng mong manh đã xuất hiện. Liệu vụ án oan Hồ Duy Hải có được xem xét lại một cách khách quan, toàn diện và công bằng hơn? Liệu những sai sót trong quá trình điều tra, truy tố và xét xử sẽ được nghiêm túc xem xét và sửa chữa? Liệu công lý sẽ được thực thi, trả lại sự trong trắng cho Hải sau hơn một thập niên sống trong cảnh tù tội và đối mặt với án tử hình oan ức?

Câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ, và không ai dám chắc chắn điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tuy nhiên, sự thay đổi nhân sự cấp cao trong ngành tư pháp ít nhiều đã thắp lên niềm tin cho những ai khao khát công lý cho Hải, cho gia đình anh và cho chính hệ thống tư pháp Việt Nam.

Tuy nhiên, thực trạng xung đột lợi ích, thiếu minh bạch và sự can thiệp của các thế lực bên ngoài vào hoạt động tư pháp vẫn là một vấn đề nhức nhối, cần được giải quyết triệt để để đảm bảo tính công bằng và liêm chính cho mọi vụ án.

Vụ án Hồ Duy Hải có thể trở thành một bước ngoặt quan trọng, thúc đẩy sự thay đổi tích cực, toàn diện trong việc thực thi công lý tại Việt Nam, hay sẽ tiếp tục là một vết thương mưng mủ, gây xói mòn niềm tin của người dân vào hệ thống pháp luật và công lý? Thời gian và những hành động cụ thể của các cơ quan chức năng sẽ cho chúng ta câu trả lời. 


 

Westminster kiện NamQuan và Amy Phan West ‘cản trở và gây hỗn loạn’ các buổi họp

Ba’o Nguoi-Viet

December 10, 2024

Đỗ Dzũng/Người Việt

WESTMINSTER, California (NV) – Thành phố Westminster vừa nộp đơn kiện hai nghị viên NamQuan Nguyễn và Amy Phan West “cản trở và gây hỗn loạn” các cuộc họp Hội Đồng Thành Phố (HĐTP), theo đơn nộp tại Tòa Thượng Thẩm California ở Orange County hôm 27 Tháng Mười Một.

Một cuộc họp của Hội Đồng Thành Phố Westminster. (Hình minh họa: Văn Lan/Người Việt)

Nguyên đơn yêu cầu tòa giúp giải quyết vấn đề qua hòa giải và hai bị đơn phải trả tiền luật sư phí.

Nếu không được, nguyên đơn nhờ tòa ra phán quyết quy định rõ hơn vai trò và quyền hạn của cả hai phía cũng như ra lệnh cấm Nghị Viên NamQuan Nguyễn (Địa Hạt 4) và Nghị Viên Amy Phan West (Địa Hạt 1) không được làm như vậy nữa.

Đơn kiện viết: “Thị trưởng không thể ngăn chặn hành động ngang ngược của họ, và tất cả cố gắng yêu cầu họ hợp tác đều thất bại. Kết quả là các cuộc họp của HĐTP không đạt được hiệu quả, kết thúc về khuya, và nói chung, làm những người có trách nhiệm làm cho cuộc họp hữu hiệu thất vọng.”

Thành phố tố cáo hai vị dân cử nêu trên liên tục “cản trở và gây hỗn loạn” bằng cách nói chen vào trong lúc đồng viện khác đang nói, nhiều lần làm buổi họp kéo dài tới sáng hôm sau, trong đó có ba buổi họp kéo dài tới 10 giờ trong sáu tháng qua, và được một số cơ quan truyền thông tường thuật.

“Nhiều lần, thị trưởng phải cảnh cáo hai bị đơn, nói rằng họ phải tôn trọng người khác khi họ đang nói, nhưng cả hai người không nghe theo,” đơn kiện tiếp tục.

Cụ thể, nguyên đơn nêu sự việc bị hai bị đơn “cản trở và gây hỗn loạn” như vậy trong sáu buổi họp vào các ngày 14 và 28 Tháng Tám, 11 Tháng Chín, 9, 14, và 23 Tháng Mười.

Theo quy định hiện hành, khi thảo luận một đề tài, mỗi thành viên HĐTP chỉ được phát biểu tối đa 5 phút. Sau đó, khi cả năm người đã phát biểu xong, mỗi người có thể phát biểu thêm một lần 5 phút nữa.

Trả lời phỏng vấn nhật báo Người Việt, Nghị Viên Amy Phan West cho biết bà chưa nhận được đơn kiện chính thức, nhưng biết nội dung vào thời điểm công chúng biết qua truyền thông, và hoàn toàn phản đối hành động này.

“Tại sao thành phố lại sử dụng tiền thuế của người dân cho việc này? Chúng ta có quá nhiều vấn đề cần giải quyết như tội phạm, đường sá xuống cấp, tại sao lại để thuế của thành phố tăng cao thuộc loại hàng đầu ở Orange County?,” vị nữ dân cử đại diện Địa Hạt 1 nói. “Rõ ràng, đây là cách mà những người còn lại trong HĐTP dùng tiền của dân để bịt miệng đối thủ, dập tắt tiếng nói đại diện của người dân Địa Hạt 1. Không chỉ với tôi, tôi nghĩ họ cũng làm như vậy với Nghị Viên NamQuan Nguyễn.”

Nghị Viên Amy Phan West phàn nàn thêm: “Riêng ông thị trưởng, ông cũng rất nhiều lần nói chen vào trong lúc tôi đang phát biểu. Vậy mà không sao. Điều này là không thể chấp nhận được.”

Nhật báo Người Việt có gọi điện thoại cho Nghị Viên NamQuan Nguyễn, để lại lời nhắn, nhưng chưa được hồi âm.

Đơn kiện của thành phố Westminster đối với Nghị Viên NamQuan Nguyễn và Nghị Viên Amy Phan West. (Hình: Người Việt)

Nghị Viên Amy Phan West và Nghị Viên NamQuan Nguyễn đắc cử lần đầu năm 2022 và nhiệm kỳ của cả hai sẽ kết thúc vào năm 2026.

Các cuộc họp của HĐTP Westminster gần đây luôn trong không khí hỗn loạn, có khi giữa dân cử và cư dân tham dự họp, làm Thị Trưởng Chí Charlie Nguyễn lúng túng, muốn nổi điên, gõ búa liên tục, lớn tiếng, và đưa ra cảnh cáo hai nghị viên NamQuan Nguyễn và Amy Phan West nhiều lần.

Trong một số cuộc họp, thậm chí Nghị Viên NamQuan có vài lần gọi ông thị trưởng là “thằng ngốc” (idiot) và “ngu xuẩn” (stupid).

Có lần, bà Terry Raines, một cư dân thành phố, phải lên tiếng: “Thị trưởng, ông phải giữ trật tự HĐTP chứ. Nếu luật sư thành phố không hướng dẫn ông cách đối phó với tình trạng này, ông và tổng quản trị nên đi ra ngoài kiếm luật sư khác để họ hướng dẫn ông cách giải quyết, để thành phố có thể hoạt động được. Tôi chưa bao giờ thấy sự hỗn loạn và hoàn toàn điên loạn như cuộc họp hôm nay.”

Một lần khác, Phó Thị Trưởng Kimberly Hồ phải thốt lên: “Các phiên họp lúc nào cũng không đứng đắn, cứ như là một gánh xiếc và tôi không chịu nổi nữa. Tôi xin lỗi những cư dân trong phòng họp và những người đang xem (qua truyền hình) ở nhà.”

Tòa Thượng Thẩm California sẽ xét xử vụ kiện này vào Tháng Năm, 2025.

—–
Liên lạc tác giả: dodzung@nguoi-viet.com


 

TOÀN TRÍ, TOÀN TRI, TOÀN TRỊ- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”.

Được khen ngợi như một ‘Phaolô khổng lồ’ của Hoa lục, Hudson Taylor viết cho một người bạn, “Dường như Chúa đã tìm khắp thế giới một đứa ‘đủ yếu’ để làm công việc của Ngài. Tìm thấy tôi, Ngài nói, ‘Con đủ yếu, con sẽ làm được!’. Tất cả những người khổng lồ của Chúa đều là những đứa yếu. Họ không cậy mình, nhưng cậy Ngài, Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời chúng ta chiêm ngắm Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’; cũng là Đấng đã nói, “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”. Dẫu là Vua Trời, Ngài xuống thế mặc lấy hình hài một thơ nhi để cứu chuộc loài người. Đó chính là ý nghĩa của lễ Giáng Sinh!

Giêsu, người đang nói những lời này là ai? Ngài là người có thể nhìn thấu nơi kín đáo trong tâm hồn mỗi người và khám phá ở đó những điều ẩn giấu. Ngài biết bạn và tôi đang vất vả nhọc nhằn! Rằng, chúng ta nặng gánh bởi những đòi hỏi của cuộc sống, những tì đè của tội lỗi, những bất an của lương tâm. Và rằng, chúng ta căng thẳng bởi sự giằng co của những đam mê và những ước muốn điên rồ không thoả mãn. Giêsu là người dám hứa những gì mà linh hồn luôn khao khát cho nơi tôn nghiêm thẳm sâu của nó; những gì chưa bao giờ được phép hy vọng, và hơn cả những gì một người có thể cảm thấy mình xứng đáng. “Hãy đến với tôi!”. Ai có thể thốt ra lời mời đơn giản, nhẹ nhàng nhưng hấp dẫn đến thế nếu không phải là Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị!’.

Điều tương tự được tìm thấy qua lịch sử Israel. Giữa chốn lưu đày, khi dân Chúa sa sút niềm tin, Israel tưởng nghĩ, Thiên Chúa đã bỏ họ, “Thanh niên thì mệt mỏi, nhọc nhằn; trai tráng cũng ngả nghiêng, lảo đảo”. Biết họ đang ngờ vực, hoang mang, ‘đặt Ngài lên bàn cân’ với các thần ngoại, Ngài lên tiếng, “Các ngươi so sánh Ta với ai, để Ta phải ngang hàng với nó? Hãy đưa mắt lên cao mà nhìn: Ai đã sáng tạo những vật đó? Đấng tung ra toàn bộ đạo binh tinh tú, gọi đích danh từng ngôi một!”. Nói như thế khác nào nói, “Ta là Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị!’”. Rồi đây, Ngài sẽ đưa họ về, băng bó, chữa lành; để mỗi người có thể nhủ lòng, “Chúc tụng Chúa đi, hồn tôi hỡi!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng!”. Đến cách nào? Bằng cách “Hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi!”. “‘Ách’ của Chúa bao gồm việc mang lấy gánh nặng của người khác với tình yêu thương huynh đệ. Một khi nhận được sự ủi an và nghỉ ngơi của Chúa, chúng ta được kêu gọi trở thành sự nghỉ ngơi và ủi an cho anh chị em mình với thái độ ngoan nguỳ và khiêm nhượng noi gương Thầy mình. Sự ngoan ngoãn và khiêm nhường trong lòng giúp chúng ta không chỉ mang lấy gánh nặng của người khác, mà còn giữ cho quan điểm cá nhân, phán đoán, chỉ trích hoặc sự thờ ơ của chúng ta không đè nặng lên họ!” – Phanxicô. Hãy đến với máng cỏ nơi Giêsu đang nằm bất lực! Đấng ‘toàn trí, toàn tri, toàn trị’ nhập thể vì yêu con người! Chỉ cần lặng thinh! Mọi tham vọng sẽ tan biến, mọi đam mê sẽ dịu lại và tất cả những gì viển vông mụ mị phải tan bay!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con biết ‘chìm sâu vào trong’ khi cung chiêm máng cỏ! Cho con biết mình ‘quá yếu’ khi được Chúa ‘lỡ chọn’ cho những công việc quá ư ‘khổng lồ!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*************************************************

Thứ Tư Tuần II Mùa Vọng:

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

28 Khi ấy, Đức Giê-su cất tiếng nói: “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng. 29 Anh em hãy mang lấy ách của tôi, và hãy học với tôi, vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường. Tâm hồn anh em sẽ được nghỉ ngơi bồi dưỡng. 30 Vì ách tôi êm ái, và gánh tôi nhẹ nhàng.”


 

Tấn công Đại học Fulbright Việt Nam một kiểu như 30 năm trước

Ba’o Nguoi-Viet

December 10, 2024

*Chuyện Vỉa Hè

*Đặng Đình Mạnh

Tháng 08/2024, một video mang tên “Không để cách mạng màu đổi màu giáo dục”đã bị lặng lẽ gỡ ra khỏi không gian mạng.

Theo đó, chủ nhân của video là Đài Truyền Hình Quốc Phòng đã cho phát trên kênh của mình với nội dung cho rằng Trường Đại học Fulbright Việt Nam (FUV), có trụ sở tại Sài Gòn là nơi tuyên truyền tư tưởng sai lệch.

Bà Hillary Clinton, Ngoại trưởng Mỹ nói chuyện với sinh viên trường đại học Fulbright Việt Nam hồi Tháng Bảy 2012. (Hình: Brendan Smialowski/AFP/Getty Images)

Thậm chí ám chỉ rằng trường đại học này có liên hệ với các tổ chức phản động với mục đích “gây kích động”, cổ súy cho mầm mống “cách mạng màu”, “cách mạng đường phố”…

Nhìn lại câu chuyện tấn công vào Trường Đại học Fulbright, khiến tôi nhớ về cuộc tấn công tương tự vào Khoa Luật Trường Đại học Tổng hợp TP.HCM từ hơn 30 năm trước, nơi tôi và hơn một nghìn bạn đã may mắn được học ở khóa đầu tiên, vì nó khá giống với nhau về cung cách và nội dung tấn công.

Khóa luật của chúng tôi được khai sinh từ những “bà mụ” gồm ông Triệu Quốc Mạnh, Luật sư, nguyên là Biện Lý Cuộc và là Chỉ Huy Trưởng của lực lượng Cảnh sát Đô Thành trong những giờ cuối cùng của VNCH cũ. Có điều, ông cũng là một cán bộ nằm vùng của Việt Cộng. Ông Phan Hiền, Bộ trưởng Bộ Tư pháp và ông Nguyễn Ngọc Giao, Giáo sư, Hiệu trưởng Trường Đại học Tổng hợp TP.HCM.

Khi ấy, khóa luật vẫn chưa được thành lập thành một khoa riêng biệt tại Trường Đại học Tổng hợp, mà chỉ là một ngành (Ngành Luật) thuộc Khoa Triết mà thôi.

Tháng 09/1990, khóa luật đầu tiên của chúng tôi khai giảng với 3 lớp, gồm các lớp 5LHA, 5LHB và 5LHC. Trong đó, tuy là khóa luật học đầu tiên, nhưng lệ thuộc vào Khoa Triết lúc ấy đang đào tạo khóa thứ 5, nên các lớp của chúng tôi được đặt ký hiệu bắt đầu bằng khóa 5 là vậy.

Cả 3 lớp đều được giảng dạy tại cơ sở 2, đường Đinh Tiên Hoàng, Quận 1, nơi trước năm 1975 là cơ sở của trường Đại Học Văn Khoa.

Ban Giảng huấn được Luật sư Triệu Quốc Mạnh mời tham gia, hầu hết là số Giáo sư từ Đại học Luật khoa Sài Gòn (Cần Thơ và Huế), Học viện Quốc gia Hành chính còn ở lại trong nước sau năm 1975, một số luật sư và một số nguồn khác. Một số vị tôi còn nhớ tên, mà khi nhắc lại danh tính, tôi vẫn thấy đầy hãnh diện khi được thọ giáo họ, các giảng sư: Vũ Tam Tư, Nguyễn Mạnh Bách, Đào Quang Huy, Vũ Phúc Tùng, Triệu Quốc Mạnh, Nguyễn Văn Ngôn, Lương Hữu Định, Lương Văn Lý, Nguyễn Ngọc Bích, Lê Tử Thành, Nguyễn Văn Trung (Chủ nhiệm Đoàn Luật sư TP. HCM), Nguyễn Văn Hòa, Trần Thị Bông, Phạm Mạnh Khôi, Trần Văn Huỳnh, Trần Trung Hậu…

Đồng thời, rất nhiều giáo trình của Đại học Luật khoa Sài Gòn cũng được các Giáo sư biên tập lại, đưa vào giảng dạy. Không chỉ giáo sư, giáo trình từ Đại học Luật khoa Sài Gòn cũ, mà mô thức đào tạo theo hình kim tự tháp cũng được vận dụng tương tự.

Đại học Văn Khoa sau những năm giải phóng.

Theo đó, đầu vào như mặt đáy kim tự tháp, mở rộng dễ dàng cho mọi người muốn theo học. Họ chỉ cần ghi danh mà không cần phải qua bất kỳ kỳ thi tuyển nào cả. Nhưng đầu ra như đỉnh chóp kim tự tháp thu hẹp nhỏ dần, thế nên, mức độ khó tăng dần theo hàng năm để sàng lọc người học. Chỉ còn lại một số ít sinh viên cuối cùng qua kỳ thi tốt nghiệp sẽ có khả năng vào làm việc tại các cơ quan tư pháp.

Mô thức đào tạo theo hình kim tự tháp có ích lợi trong việc phổ cấp kiến thức pháp luật rộng rãi cho người dân, dù chỉ học chương trình cử nhân luật trong một vài năm đầu cũng đều rất tốt cho xã hội. Vì khi ấy, họ đã được trang bị các kiến thức luật pháp cơ bản cho mình. Rất tiếc, mô thức đào tạo theo hình kim tự tháp này trong ngành luật đã mai một, không còn nghe ai nhắc đến nữa.

Có lẽ cũng vì “đầu vào” dễ dàng như vậy, nên không chỉ đối với sinh viên thuần túy, mà còn thu hút không ít quan chức đủ các cấp, các ngành ghi danh theo học. Nổi tiếng nhất là Chủ Tịch UBND thành phố lúc bấy giờ, ông Trương Tấn Sang, người mà về sau nắm giữ đến chức vụ Chủ Tịch nước, hoặc ông Phó Giám đốc Công an thành phố Trần Văn Tạo…

Số sinh viên trong các khóa Luật lúc đó, nay đã ngồi vào khá nhiều vị trí quan trọng trong ngành tư pháp Việt Nam, kể cả 1 người đã là Thẩm phán thuộc Hội đồng Thẩm phán Tòa án Nhân dân Tối cao, chỉ gồm 17 thành viên. Phó Chánh án Tòa án Nhân dân Cấp cao tại Sài Gòn. Còn số Chánh án, Phó Chánh án, Chánh tòa các cấp tại Sài Gòn hoặc các quận huyện thì nhiều lủ khủ. Có 2 người đã trở thành Phó Chủ nhiệm Đoàn Luật sư tại Sài Gòn. Số trở thành công tố viên hoặc lãnh đạo các ngành công an, hải quan cũng không ít.

Xét trong bối cảnh hiện nay, với thành phần ban giảng huấn và giáo trình như kể trên đã là cả một cái gai xương xóc khó mà được chấp nhận đối với chế độ, huống chi vào thời điểm ấy, cách nay 34 năm, khi tư duy giáo điều nặng nề vẫn đang chế ngự khắp nơi, thì nó còn là điều cấm kỵ nghiêm trọng đến mức nào.

Chuyện đến rồi phải đến. Khoảng cuối năm thứ nhất, trên báo Sài Gòn Giải Phóng đã xuất hiện bài viết của tác giả Mai Hồng Quỳ, bà là một Tiến sĩ Luật, phê phán khóa luật Trường Đại học Tổng hợp kịch liệt với những lời cáo buộc “chết người”, nào là mất quan điểm chính trị, đào tạo xa rời định hướng xã hội chủ nghĩa, cổ súy cho pháp luật tư bản… Nếu sự phê phán đến từ một Tiến sĩ Luật, trong thời buổi còn nặng nề giáo điều, thì lời lẽ cáo buộc sẽ ghê người đến mức nào vào lúc ấy!?

Không phải trên báo thường mà chọn đăng tải bài viết trên báo Đảng là sự tấn công trực diện vào khóa luật còn non trẻ. Tuy vậy, giờ nhìn lại, tác động của bài viết tưởng nặng nề, mà hóa ra lại chỉ như việc ném đá ao bèo, chỉ gợn chút sóng lăn tăn mà thôi.

Nhưng trong thời điểm ấy cho đến tận khi tốt nghiệp, chưa bao giờ chúng tôi hết lo lắng về sự tồn tại của khóa luật, như những kẻ phải học lậu trong một khóa học bất hợp pháp vậy. May mắn, khóa cử nhân luật dự kiến chỉ 4 năm đã được chúng tôi hoàn thành vào năm 1995, sau đến 5 năm mài đũng quần trên giảng đường.

Sau chúng tôi vài khóa, thì Trường Đại học Luật với Hiệu trưởng Mai Hồng Quỳ, cô nàng cố nhân xinh đẹp ngày nào, cũng đã kịp thôn tính khoa luật Trường Đại học Tổng hợp, chấm dứt những khóa luật với ban giảng huấn và giáo trình mà chúng tôi đã may mắn và hãnh diện được thọ giáo.

Caption (VN-TruyenHinhQuoc-Phong-1-121222.jpg) Phóng viên đài Truyền hình Quốc Phòng CSVN tường thuật cuộc triển lãm võ khí quốc tế tại Hà Nội cuối năm 2022. (Hình: Chụp lại màn hình THQP)

Sự phê phán của bà Mai Hồng Quỳ khi đó, về học thuật mà nói, thì thật ra làm gì có pháp luật tư bản! Chỉ có một hệ pháp luật chung cho loài người sử dụng mà thôi, đúng như tục dao pháp lý La-tinh “Ubi Societas, Ibi Jus” (Được hiểu rằng: Ở đâu có xã hội, ở đấy có pháp luật). Nó chỉ mang tên là “Pháp luật tư bản” khi những lý thuyết gia Cộng sản đặt tên và gán cho nó chức năng đấu tranh giai cấp:”Pháp luật là vũ khí của giai cấp bóc lột” để rồi xa lánh nó.

Nhưng sau đó, tôi không rõ ngôi Trường Đại học Luật dưới thời Hiệu trưởng, Tiến sĩ Luật Mai Hồng Quỳ đã chấp nhận việc đưa các kiến thức pháp luật, vốn tri thức chung của loài người vào giảng dạy trong trường hay chưa? Để các cử nhân luật tốt nghiệp từ ngôi trường này có thể hòa nhập với thế giới pháp lý văn minh? Hay vẫn sắt máu với tính giai cấp để tạo sân chơi riêng cho mình với 4 đối tác sắp tuyệt chủng của nhân loại, gồm Trung Cộng, Lào, Bắc Hàn và Cuba?

Giờ nhớ lại, như nước chảy hoa trôi thôi nhỉ? Nhưng nhìn lại vào sự tấn công vào Đại học Fulbright Việt Nam theo mô thức cũ, đã có từ hơn 30 năm trước mà thấy rùng mình.

DC, ngày 9 Tháng Mười Hai 2024
Đặng Đình Mạnh 


 

Lễ nhớ Đức Mẹ Loreto (10/12).- Cha Vương

Chúc bình an đến bạn và gia đình nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 10/12/2024

Bạn biết không? Năm ngày từ ngày 8 tháng 12 đến ngày 12 tháng 12 giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim của những người có lòng sùng kính Đức Mẹ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Giáo Hội cử hành ba lễ dành riêng cho Đức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, tất cả đều liên quan đến một cách nào đó những sự kiện kỳ diệu. Nổi bận hơn nhất là Lễ Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội (8/12), Lễ trọng—bổn mạng của đất nước Hoa Kỳ. Kế đến là Lễ kính Đức Mẹ Guadalupe  (12/12), bổn mạng Giáo hội Mỹ châu Latinh. Chen vào giữa là Lễ nhớ Đức Mẹ Loreto (10/12). Vào ngày 7 tháng 10 năm 2019, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã cho phép cử hành Lễ Đức Mẹ Loreto như lễ nhớ tùy ý trong lịch phụng vụ của Giáo Hội hoàn vũ.

Lễ kính Đức Mẹ Loreto—Sau khi Đức Mẹ hồn xác về trời, ngôi nhà Đức Mẹ ở Nazareth được gọi là ngôi nhà thánh (Santa Casa) biến thành nguyện đường. Ở đó, giáo dân tiên khởi tôn kính một pho tượng Đức Mẹ ẩm Chúa Hài Đồng. Tục truyền rằng pho tượng hay làm phép lạ đó được tạc bằng một khúc gỗ bách hương xứ Libăng.

Vào thế kỷ thứ IV, hoàng hậu Helena cho xây cất một ngôi thánh đường rộng rãi bọc lên trên ngôi nhà thánh này, khách hành hương viếng cảnh thánh địa thường hay đến tôn kính. Năm 1252, vua Louis IV đã viếng ngôi nhà thánh này.

Vào thế kỷ thứ 13, khi quân Hồi giáo xâm chiếm thánh địa, ngôi nhà thánh được di chuyển (qua không gian hay đường biển không rõ, theo tục truyền do bàn tay các thiên thần) về trên đồi Loretto, nước Ý; sau một thời gian ở tại Tersato, xứ Dalmatia.

Sự kiện xảy ra vào khoãng năm 1294, ngôi nhà thánh được chuyển từ Dalmatia bên kia biển Adriatique về Recawati và được đặt vào trong một khu rừng thuộc quyền sở hữu của một nhà quí phái tên là Loretto.

Một điều đáng chú ý là các nhà khảo cổ kiểm chứng được rằng kích thước của ngôi nhà thánh ở Loreto giống kích thước của ngôi nhà thánh xưa kia mà Thánh Gia Thất đã ở được lưu giữ trong một thánh đường ở Nazareth mà nay mất tích. Thứ đá dùng cũng giống nhau. Hơn nữa, ngôi nhà thánh lại không có móng và bậc thang như đã được kiểm chứng trong các lần khác vào năm 1962-1965.

Cũng như ở bên thánh địa thời trước, một thánh đường dâng kính Mẹ Loreto được xây cất bọc lên thánh tích và năm 1728 được Đức Giáo Hoàng Benedicto XIII nâng lên bậc Vươmg Cung Thánh Đường. Giáo dân tấp nập đến kính viếng. Kinh cầu Đức Bà Loreto được đặt ra vào khoãng năm 1400 để dùng trong các cuộc hành hương.

Có khoãng 50 vị Giáo Hoàng đã đến kính viếng ngôi nhà thánh và có nhiều vị thánh như thánh Ignatius Loyola, thánh Francis Xavier, thánh Charles Borromeus, thánh Alphonsus de Ligorius là giáo lữ hành hương.

Theo hiệp ước Latran ký kết giữa chính phủ Ý và tòa thánh Vatican năm 1929 thì thánh đường Loreto thuộc quyền sở hữu của Tòa Thánh. Trước ngày khai mạc Công Đồng Viticanô II ngày 04 tháng 10 năm 1962, Đức Giáo Hoàng John XXIII đã đến kính viếng ngôi nhà thánh để xin cho Công Đồng thành công mỹ mãn và ngày 08 tháng 9 năm 1979, Đức Giáo Hoàng John Paul II đã đến hành hương để xin “ơn soi sáng và hổ trợ” trước khi thăm viếng và đọc diển văn tại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York ngày 03/10/1979.

Ngày 24/3/1920, Đức Giáo Hoàng Benedictus XV công bố chọn Đức Mẹ Loreto làm quan thầy chính của các phi công, ám chỉ ngầm ngôi nhà thánh được di chuyển do “bàn tay của các Thiên Thần” cũng như trong lời nguyện khi làm phép “các cơ khí dùng để bay trong không khí trời” (Trích “Mẹ Maria” của Cố Lm Hồng Phúc, CSsR  trang 251)

Để bày tỏ lòng tôn kính đối với Ðức Mẹ Loreto, mời bạn hãy hiệp cùng con cái Mẹ trên khắp hoàn cầu dâng lời cầu xin: Chúng con lạy ơn Rất Thánh Đức Mẹ Chúa Trời, chúng con trông cậy Đức Bà là Chúa bầu chúng con, xin cho chúng con biết lòng Đức Mẹ yêu dấu con mọn này, còn ở dưới thế cách xa mặt Mẹ. Đức Chúa Giêsu xưa xuống thế gian chẳng bỏ loài kẻ có tội, lại liều mình chịu nạn chịu chết vì hết cả loài người ta. Đức Mẹ cũng một lòng theo con như vậy. Mẹ ơi, Khoan thay! Nhân thay! Chớ trở mặt đi mà chẳng nhìn chúng con. Xin Đức Mẹ thương xem dạy dỗ yên ủi chúng con. Con cậy Mẹ có phép tắc nhiều trên hết Thiên Thần cùng trên hết các Thánh. Chúng con còn ở dưới thế này như kẻ đi biển cả vậy. Đức Mẹ là như Ngôi Sao chính ngự ở trời bên Bắc vậy, xin Đức Mẹ dẫn đàng cho chúng con được theo kẻo phải xiêu chìm sa hỏa ngục vô cùng. Chúng con trông cậy Đức Mẹ cho chúng con ngày sau được vào cửa Thiên đàng, xem thấy mặt Đức Chúa Giêsu cùng mặt Đức Mẹ, được hưởng muôn muôn sự phúc gồm hết mọi sự tốt lành chẳng hay hết, chẳng hay cùng. Amen. (Lời nguyện trong Kinh Cầu Đức Bà Loreto)

From: Do Dzung

****************************

30 Bài Thánh Ca Về Đức Mẹ Maria Hay Nhất – Thánh Ca Tuyển Chọn 

Luật sư thứ 4 trong vụ án Thiền Am Bên bờ Vũ Trụ đến Mỹ tị nạn

VOA

10/12/2024

Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc tại North Carolina, Mỹ, ngày 9/12/2024.

Luật sư Trịnh Vĩnh Phúc vừa rời Việt Nam đến Hoa Kỳ tị nạn sau thời gian gần hai năm ông “liên tục bị áp lực nặng nề” từ công an tỉnh Long An. Ông là luật sư thứ tư trong vụ án Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ đã phải rời khỏi đất nước.

“Chúng tôi chân thành cảm ơn Chính phủ Hoa Kỳ thông qua các tổ chức hữu trách đã giúp đỡ, tiếp nhận, có phương cách hữu hiệu đảm bảo sự an toàn cho vợ chồng chúng tôi vào định cư nước Mỹ”, luật sư Trịnh Vĩnh Phúc viết cho VOA hôm 9/12.

Ông cho biết thêm rằng ông và gia đình rời Việt Nam hôm 3/12, đến bang North Carolina của Mỹ hôm 4/12.

“Việc phải rời Việt Nam sang Hoa Kỳ, xa quê hương Việt Nam yêu thương và từ bỏ nghề luật sư tranh tụng mà tôi theo đuổi hơn 30 năm với nhiều tâm huyết và sự dấn thân là một quyết định khó khăn đối với tôi”, luật sư Phúc bày tỏ. “Tuy nhiên, áp lực nặng nề suốt hơn 20 tháng qua từ Công an tỉnh Long An và việc bảo toàn danh dự, phẩm giá khiến tôi quyết định rời đi”.

Embed share

Vụ án Thiền Am: Vì sao các luật sư bị điều tra theo Điều 331?

VOA đã liên lạc Công an tỉnh Long An, Bộ Ngoại giao Việt Nam và Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ về việc luật sư Trịnh Vĩnh Phúc đến Mỹ để lánh nạn, nhưng chưa được phản hồi.

Trong vụ án xảy ra tại Tịnh Thất Bồng Lai hay còn gọi là Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ, có 5 luật sư tham gia bào chữa gồm Trịnh Vĩnh Phúc, Đặng Đình Mạnh, Nguyễn Văn Miếng, Đào Kim Lân và Ngô Thị Hoàng Anh.

Theo truyền thông nhà nước, hồi tháng 4/2023, cả 5 luật sư này đều bị công an tỉnh Long An triệu tập do có tin báo về tội phạm từ Cục An ninh mạng và Phòng chống tội phạm sử dụng công nghệ cao (A05 – Bộ Công an) về các hành vi phát tán các thông tin trên không gian mạng, bị cho là “có dấu hiệu tội phạm lợi dụng quyền tự do dân chủ”, theo Điều 331 Bộ luật Hình sự. Đây cũng chính là điều luật mà các thân chủ của họ tại Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ bị khởi tố và phạt tù.

Vào tháng 11/2022, một phiên tòa phúc thẩm ở Long An tuyên y án tổng cộng 23,5 năm tù đối với 6 thành viên tại Thiền Am Bên Bờ Vũ Trụ, với mỗi bị cáo lãnh án từ 3 năm đến 5 năm tù cho tội danh “lợi dụng quyền tự do dân chủ”, theo Điều 331.

Truyền thông Việt Nam cho hay luật sư Phúc và luật sư Anh đã đến trình diện công an tỉnh Long An theo giấy mời, trong khi ba luật sư kia không xuất hiện.

Hồi tháng 6/2023, như VOA đã đưa tin, ba luật sư gồm Đặng Đình Mạnh, Nguyễn Văn Miếng, Đào Kim Lân đến Mỹ tị nạn sau khi các ông bị công an truy tìm.

Ngày ba luật sư đến Mỹ, Bộ Ngoại giao Mỹ ra thông điệp nói rằng chính quyền Việt Nam chớ nên trả thù các luật sư.

“Hoa Kỳ khuyến khích chính phủ Việt Nam tôn trọng quyền được xét xử công bằng như đã được đảm bảo theo luật pháp Việt Nam, bao gồm cả việc đảm bảo các luật sư bào chữa các vụ án hình sự có thể hành nghề tư vấn pháp lý một cách hiệu quả mà không sợ bị trả thù”, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ cho VOA biết qua email.

Vào tháng 4/2024, Đoàn Luật sư Thành phố Hồ Chí Minh đã xóa tên luật sư Đặng Đình Mạnh và luật sư Nguyễn Văn Miếng.

“Ở Việt Nam, luật sư khi tham gia tố tụng bào chữa, bảo vệ các nhà hoạt động dân chủ, nhân quyền, các tù nhân lương tâm, các vụ án liên quan đến chính trị, tôn giáo, sắc tộc, giúp đỡ pháp lý cho dân oan mất đất trong các vụ cưỡng chế thu hồi đất, tháo dỡ nhà, nhất là các vụ việc đụng chạm đến quyền hành của công an luôn gặp nhiều khó khăn, nguy hiểm, tiềm ẩn nguy cơ bị xử lý ngược, có thể bị khởi tố, bị bắt giam, bị tù đày”, luật sư Trịnh Vĩnh Phúc bày tỏ những rủi ro đối với việc hành nghề của các luật sư


 

Tại các thành phố đang già hóa của Trung Quốc, người trẻ bỏ đi trong khi có ít em bé được sinh ra

Theo nhật báo phố Wall – WSJ và các báo khác.

Trước đây từng là nơi năng động trong sự sản xuất, Phủ Thuận nay lại là một thành phố đang dần chìm vào giấc ngủ. Hầu hết các mỏ than và nhà máy lọc dầu đã đóng cửa. Một nửa số người trẻ đã rời đi. Quỹ lương hưu của thành phố đang thâm hụt nghiêm trọng, vì trả tiền cho khoảng một phần ba dân số từ 60 tuổi trở lên.

Năm ngoái, chỉ có 5.541 trẻ sơ sinh được sinh ra tại thành phố 1,7 triệu dân này. Để so sánh, Quận Wayne của Michigan, bao gồm Detroit và có dân số tương đương, đã ghi nhận hơn 20.000 ca sinh sản. 

 

Vào năm 2015, Phủ Thuận bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo về tình hình tài chính của mình, với lý do thâm hụt lương hưu khoảng 1,5 tỷ đô la, theo một bài báo của Tân Hoa Xã vào thời điểm đó.

Nghĩa vụ trả lương hưu kể từ đó đã tăng nhanh và hiện được dự đoán sẽ vượt quá tổng sản phẩm quốc nội của thành phố là 13,1 tỷ đô la. 

Cách duy nhất mà Phủ Thuận vẫn có thể trả lương cho người về hưu là thông qua trợ cấp từ chính quyền trung ương.

Nhu cầu nhà hưu dưỡng tăng cao trong khi ngân sách nhà nước thì có hạn.

Ngân Hàng Thế Giới tiên đoán gánh nặng ngân sách dành cho người già và sự sút giảm sản lượng GDP ở Trung Cộng.

Người già sống cô đơn, không con cháu ở các thành phố Trung Cộng. Số người tự vẫn gia tăng.

Dân số Trung Quốc bắt đầu giảm vào năm 2022 và tỷ lệ sinh đã giảm mạnh trong nhiều năm. Đến năm 2035, Trung Quốc sẽ phản ánh giống như tình hình hiện tại của tỉnh Phủ Thuận, nơi có 30% người Trung Quốc từ 60 tuổi trở lên, dựa trên ước tính dân số của Liên Hợp Quốc. 

Sự trỗi dậy của Phủ Thuận được xây dựng dựa trên sách lược tăng trưởng của Đảng Cộng sản đối với đầu tư do nhà nước lãnh đạo và hạn chế sinh đẻ. Phủ Thuận là một ngôi sao trong cả hai lĩnh vực. Giờ đây, nó là hiện thân của sự căng thẳng về kinh tế và nhân khẩu học mà toàn bộ Trung Quốc sẽ phải đối mặt trong tương lai. 

Tỷ lệ sinh của Trung Quốc đang dao động ở mức chỉ hơn một ca sinh trên một phụ nữ, thấp hơn nhiều so với mức 2,1 cần thiết để duy trì dân số ổn định. Trung Quốc hiện đang cố gắng thúc đẩy một “nền văn hóa chuộng sinh nở”.

Tỉnh Liêu Ninh, nơi có Phủ Thuận, đã áp dụng chính sách một con với sự nhiệt tình cách mạng cao độ, Ủy ban tỉnh từng khoe khoang về “kỳ tích kép” của việc kiểm soát dân số hiệu quả và tăng trưởng kinh tế cao hơn các nơi khác. Các quan chức ước tính sẽ có thêm 22 triệu ca sinh nở trong tỉnh từ năm 1980 đến năm 2010 nếu chính sách này không được áp dụng triệt để. 

 

Tình cảnh người già ở Trung Cộng

Đảng khuyến khích, tặng quà mà dân Trung Cộng không chịu tin và có thêm con

Nhân vụ Đàm Vĩnh Hưng, nói chuyện vãn: Xướng ca vô loại

Ba’o Nguoi-Viet

December 9, 2024

Vương Trùng Dương

“Không có nghề nào xấu, chỉ có người xấu”

(Ngạn ngữ)

“Chỉ thời gian mới chứng tỏ người chính trực; nhưng chỉ cần một ngày để biết được ai là kẻ xấu”

(Triết Gia Sophocles)

***

Trong thời gian qua, Đàm Vĩnh Hưng (Huỳnh Minh Hưng), ca sĩ trong nước đến Mỹ. Ngày 19 Tháng hai, 2024, cô Mộng Linh, bạn của vợ chồng tỷ phú Gerard Williams & ca sĩ Bích Tuyền mượn ngôi biệt thự ở Newport Coast, California tổ chức buổi tiệc ngoài sân, nơi có bồn phun nước. Tuy có dựng sân khấu lộ thiên thấp nhưng gần cuối bữa tiệc, Đàm Vĩnh Hưng nhảy lên ngồi lên bệ phun nước dẫn đến ngã bệ nước, phải nhập viện cấp cứu và sau đó cắt bỏ ngón chân.

Ông Gerard Williams cũng tử tế trả tiền giải phẫu cho bệnh viện khoảng một trăm nghìn đôla. Theo VOA, 18 Tháng Mười Một 2024 “Đàm Vĩnh Hưng cáo buộc trong đơn kiện rằng ông Williams không thực hiện quy trình kiểm tra và bảo trì tài sản thường xuyên, tạo ra môi trường làm việc không an toàn cho khách mời.”

Trở về Việt Nam, Đàm Vĩnh Hưng tiếp tục hát hò, múa may nhảy nhót… nhưng ngày 30 Mười, nguyên đơn của Đàm Vĩnh Hưng qua tổ hợp luật sư gởi Tòa Thượng Thẩm tiểu bang California với lý do liên quan đến bất cẩn và trách nhiệm của người chủ nhà, cho rằng bệ phun nước không bảo đảm an toàn (mặc dù anh ta tự ý nhảy lên cao để mọi người theo dõi, không phải anh ta đứng cạnh đó hát mà bệ phun nước tự nhiên ngã xuống dập chân!)… và theo đơn kiện thì tai nạn xảy ra đã làm thiệt hại “sự nghiệp” nên bồi thường vài chục triệu đôla!

Thời gian đầu, vài tờ báo mạng trong nước cũng a dua bênh vực chàng ta, nhưng sau khi ông Gerard Williams thấy vô lý nên kiện ngược lại Đàm Vĩnh Hưng với mức bồi thường là “1 đồng danh dự.” Mục tiêu chính của ông là muốn nói lên sự thật. Và, sau đó Đàm Vĩnh Hưng rút đơn kiện.

Theo chia sẻ của ca sĩ Bích Tuyền thì Đàm Vĩnh Hưng bị thương ở chân là do anh tự ý leo lên bồn phun nước trong sân để hát, điều này khiến bồn nước bị vỡ làm chân anh bị thương.

Vụ lùm xùm nầy qua các cơ quan truyền thông Việt ngữ ở California đề cập khá nhiều và đả kích Đàm Vĩnh Hưng kiểu “ăn vạ” làm xấu đi hình ảnh trong giới ca hát.

Trong quá khứ thì cộng đồng người Việt tị nạn không ưa, biểu tình “ca sĩ dở hơi,” điển hình như bài viết của nhà văn Huy Phương “Biểu tình ‘chống Đàm Vĩnh Hưng!’” trên nhật báo Người Việt ngày 31 Tháng năm, 2015: “Chúng tôi đã được đọc các tin tức về các cuộc biểu tình của người Việt khắp nơi từ Đông sang Tây, gần đây là tối Thứ Bảy, 1 Tháng Ba, rất đông người Việt đã tổ chức cuộc biểu tình phản đối lại việc ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng sẽ sang biểu diễn tại thành phố Denver, Colorado. Tối hôm Thứ Sáu, 15 Tháng Năm, dưới bầu trời giá lạnh, vào lúc 11 giờ khuya, đông đảo người Việt tại Bắc California tập trung biểu tình tại câu lạc bộ Pure Lounge, thành phố Sunnyvale, cách thành phố San Jose khoảng 8 dặm đường, để “chống” Đàm Vĩnh Hưng…

… Việc Đàm Vĩnh Hưng bị người Việt ở Hoa Kỳ phản đối mạnh mẽ là do ca sĩ này bị coi là tuyên truyền cho nhà nước Việt Nam. Đàm Vĩnh Hưng được nhà nước Việt Nam tuyên dương và hát một số bản nhạc mang tính chính trị, cầm cờ đỏ sao vàng đứng hát, là điều mà nhiều người Việt tại Hoa Kỳ ‘rất dị ứng.’

Năm 2012, trong buổi đấu giá gây quỹ từ thiện cho một ca sĩ trong nước chữa bệnh tại phòng trà “Không Tên” ngày 4 tháng Mười Một, 2012, Đàm Vĩnh Hưng hôn môi một nhà sư trẻ, gây tiếng xấu trong dư luận và bị chính Bộ Văn Hóa, Thể Thao và Du Lịch Việt Nam xử phạt 5 triệu đồng. Ông sư trẻ tuổi hôn môi với Đàm Vĩnh Hưng sau đó đã xin hoàn tục…”

Phải nói cộng đồng người Việt tị nạn (khán, thích giả) với tấm lòng nhân hậu, dễ dãi nên không cố chấp nhiều với ca sĩ nầy đã xảy ra trong quá khứ.

Ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng. (Hình: Facebook “Đàm Vĩnh Hưng”)

Nhắc đến chuyện “đáo tụng đình” nầy để đề cập đến chuyện vãn dưới đây vì gần nửa thế kỷ qua với giới ca sĩ hải ngoại nói chung và ở Hoa Kỳ nói riêng không tệ đến trường hợp như vậy ở tư gia của thân hữu.

Ngày xưa, Trần Hậu Chủ ưa thích hưởng thụ nơi chốn cung đình, yến tiệc với thực khách và cung tần, mỹ nữ, tuyển chọn thơ để phổ thành nhạc với khúc “Hậu Đình Hoa” ca hát, ăn chơi, phó mặc sơn hà xã tắc cho đám cận thần đến chỗ mất nước.

Hậu Đình Hoa tạo dựng bởi những bài thơ tuyển chọn được phổ nhạc thành khúc hát của Trần Hậu Chúa dùng trong khi yến tiệc ở cung đình của quan trong triều, thực khách cùng gia tần để hưởng thụ.

Đời nhà Đường ở Trung Hoa, nhà thơ Đỗ Mục (803-853) giữ chức Ngự sử ở Lạc Dương. Xuất thân từ dòng dõi quý tộc, giỏi thi phú, được gọi là Tiểu Đỗ (nhà thơ Đỗ Phủ (712-770) gọi là Lão Đỗ).

Quan Tư đồ Lý Nguyện ở Lạc Dương lúc nào cũng tiệc tùng, quấn quít bên đám ca kỹ, ồn ào thâu đêm. Nhân dịp Lý Nguyện mở đại tiệc, quan trông coi hình sự Đỗ Mục được mời tham dự, giới thiệu nhà thơ kỹ nữ Tử Vân, Đỗ Mục xao xuyến làm kẻ tình si trước dung nhan mỹ nữ.

Đỗ Mục hào hoa phong nhã, đa tình, nhưng lại khinh thường lớp xướng ca, bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Bạc Tần Hoài đã mô tả hình ảnh người ca kỹ tiêu biểu cho lớp người thuộc thành phần xướng ca vô loại:

“Yên lung hàn thủy, nguyệt lung sa,

Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia.

Thương nữ bất tri vong quốc hận

Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.”

Trần Trọng Kim dịch:

“Khói lồng nước, bóng trăng lồng cát

Bến Tần Hoài, thuyền sát tửu gia

Gái ca đâu nghĩ nước nhà

Cách sông vẫn hát khúc Hoa Hậu Đình.”

Bài thơ tứ tuyệt nầy trở thành quen thuộc ở nước ta trong nhiều thập niên qua, được nhiều văn nhân chuyển dịch. Xin trích hai câu sau “Thương nữ bất tri vong quốc hận! Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa” qua các ngòi bút chuyển dịch:

“Mặc ai tan nát nước nhà

Chị em vẫn hát bài “Hoa sau vườn””

(Ngô Tất Tố )

“Chẳng biết khúc buồn xưa mất nước

Bên sông cón hát Hậu Đình Hoa”

(Bùi khánh Đản & Đỗ Bằng Đoàn)

“Ca nhi nào biết quốc vong

Đình hoa còn hát, như không hận thù”

(Chi Điền)

“Thương nữ chẳng hay hờn mất nước

Hậu đình có hát ở bên sông”

(Đào Hữu Dương)

Theo Hoàng Lê Bổn trong “Tầng Lớp & Giai Cấp Xã Hội Việt Nam Thời Xưa” về thứ cấp, tầng lớp  được tổng hợp với ngành nghề trong xã hội vào thời điểm trước công nguyên có Ngư (công việc liên quan đến sông nước), Tiều (núi, rừng), Canh (đất đai, đồng áng), mục (chăn nuôi, gia súc); sau nầy có: Sĩ, Nông, Công, Thương. Sĩ ở đây được hiểu là lớp người khoa bảng, trí thức… được hiểu là sĩ phu, không có nghệ sĩ trong thành phần này.

Vì vậy, xướng ca không có xếp loại trong thành phần nào. Công việc ca hát nầy chỉ mua vui cho thiểu số ở cung đình, quan chức và ở chốn thanh lâu… cho nên người đời không mấy thiện cảm.

Không chỉ ở Đông phương mới xem thường hình ảnh xướng ca, nhà điện ảnh Charles Chaplin (1899-1977), được mệnh danh vua hề Charlot, để lại ca khúc bất hủ “Limelight” rất quen thuộc qua lời ca của Phạm Duy và Xuân Mỹ: “Đời ca hát ngày tháng cho đời mua vui… Rồi khi ánh đèn tắt, lặng lẽ cô đơn. Chìm trong bóng đêm, người ta lãng quên, bẽ bàng.”

Đứng trên nhiều địa hạt khác “East is East, West is West” như quan niệm của nhà văn Anh quốc Rudyard Kipling (1865-1936), nhưng từ ngàn xưa giữa Đông và Tây, cuộc đời ca nữ nó phũ phàng và bất hạnh, bị người đời xem đó như lớp người để mua vui cho khách làng chơi. Dòng thơ Xuân Diệu thời tiền chiến đã giãi bày tâm sự, hình ảnh qua bài Tình Kỹ Nữ:

“Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả,

Tay em đây mời khách ngả đầu say;

Đây rượu nồng, và hồn của em đây,

Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử…

… Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt

Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi.”

Quan niệm đó, ngày nay đã lỗi thời. Trong 4 thú vui tao nhã: cầm, kỳ, thi, họa; nhà văn Toan Ánh trong “Cầm Ca Việt Nam” đã viết: “Cái thú phong lưu thứ hai của ta sau cầm, tôi nghĩ cần nói tới ca hát trước… Ta thường ca hát khi cảm hứng nổi lên muốn đem tâm tư gửi vào giọng hát, hoặc cũng có khi vì uất hận muốn gởi nỗi niềm bực tức vào câu ca… Ta cũng thích hát và hát cũng là một thú chơi thanh cao tao nhã không kém gì cầm, kỳ, thi, họa”

(Toan Ánh – CCVN, NXB Xuân Thu trg 73-74).

Vào thời điểm cuối cùng của thế kỷ XX để bước vào thiên niên kỷ mới. Sau bao thập niên ca sĩ trong nước sống cuộc sống của “công nhân xướng ca”, được làn gió đổi mới thổi vào từ bên ngoài, xướng ca có cơ hội ca… xướng, chưa được lâu dài liền bị “sao… quả tạ” mang búa rìu giáng xuống.

Nghề xướng ca ở trong nước ở miền Bắc trong hai thập niên (1954-1975) “nghèo rớt mồng tơi” vì chỉ là “công nhân ca hát” trong tổ chức để hưởng tem phiếu thực phẩm. Và cả nước khoảng thập niên 1990 nhờ “nhạc vàng” với những sáng tác các nhạc sĩ thời tiền chiến (bị cấm vì lãng mạn, yếu đuối) và các nhạc sĩ ở miền Nam Việt Nam mới “ăn nên làm ra” rồi nào “chảnh”, “trưởng giả học làm sang”… dẫn đến những trò nhố nhăng, kệch cỡm mất thiện cảm. làm xấu đi hình ảnh xướng ca!

Khi đến cập đến “hiện tượng” nầy không phải người viết có đầu óc đố kỵ mà nhìn vào thực tế giới ca sĩ ở miền Nam VN hầu hết giữ được nhân cách của người nghệ sĩ nên không làm hoen ố hình ảnh “xướng ca vô loại.” Tôi đã viết nhiều bài về các ca sĩ như Thái Thanh, Lệ Thanh, Hà Thanh, Lệ Thu, Mai Hương… Trần Văn Trạch, Duy Trác, Ban Hợp Ca Thăng Long… với hình ảnh đẹp và được khán thính giả cảm tình và ái mộ.

Trước đây báo chí trong nước đã phê phán: “Ca sĩ miền Bắc thì ỉ eo ca sĩ miền Nam hát sến, chỉ chuộng màu mè, phù phiếm. Làng ca sĩ Sài Gòn lại chê các đồng nghiệp ở Hà Nội khuôn sáo, khô cứng.”

Chê bai cách ăn mặc cực kỳ kinh dị “phụ họa thêm những động tác nhảy nhót, lúc lắc bốc lửa khiến những chàng choai choai phát rồ phát dại”.

Đưa ra những hình ảnh nhố nhăng, bệnh hoạn, kiêu căng, làm tiền làm tội của giọng hát được bốc thành “sao” hốt tiền bạc tỷ… cho thấy mối nguy hại “bệnh ngôi sao” của loại xướng ca nầy đang hoành hành trong nước.

Tờ ANTG số 142 ví von qua lời Tường Vy: “… Dường như tình cảm nhân đạo trong lớp trẻ bây giờ ít, họ ích kỷ hơn và không muốn chia sẻ, thậm chí vô lễ với thầy cô. Đối với bạn bè thì khan hiếm tình thân ái, nói xấu nhau không tiếc lời. Nhiều lần đi diễn cùng họ, ngồi trong cánh gà, tôi nghe hết.”

Tú Gân trong ngành VH-TT Lâm Đồng:… “Tất cả những điều nầy cho thấy cái tư cách và chất nghệ sĩ đích thực đã và đang mất đi một cách trầm trọng. Chính họ, chứ không ai khác, đã tự làm mất mình”. Ông Đặng Văn Phong, Nghệ An:… “Nếu đem so sánh với hiểm họa ma túy thì tác hại của nó còn lớn hơn chúng ta tưởng”. Ông Phạm Quang Bình:… “Những gì mà tác giả bài báo đã nêu lên khiến bạn đọc phải bàng hoàng, giật mình thì lại e rằng vẫn còn chưa đủ.”

Hấp thụ làn sóng mới, thời đại mới trong “giai đoạn tạp chủng” trong xã hội bị băng hoại đạo đức, ca sĩ nào không vướng chuyện lăng nhăng tình ái?. Lên án phong trào ca nhạc thương mại, nhiều nhạc sĩ cũng nhập cuộc để nói về chức năng nghệ thuật và giải trí, vẫn theo luận điệu cũ rích thời bút chiến “nghệ thuật và nhân sinh” ở thập niên 40 để đả phá xướng ca không tuân theo đường lối nhà nước.

Cách nay 1.200 năm ở Trung Hoa với khúc nhục ca vong quốc Hậu Đình Hoa.

Trần Hậu Chủ (583-587), vị vua cuối cùng của nhà Hậu Trần thời Nam Bắc triều. Trần Hậu Chủ mê hai mỹ nhân Khổng Quý Tân và Trương Lệ Hoa, cho dựng gác Lâm Xuân, gác Ỷ Kết, lầu Vọng Tiên bằng gỗ trầm hương, dát thêm vàng ngọc, để cùng mỹ nhân thưởng ngoạn. Hằng đêm lại bày tiệc vui, họp các quan học sĩ làm thơ xướng họa… Những bài thơ hay cho chép thành tập, đem phổ nhạc để ca nhân xướng hát, gồm ba tập: Nghinh Xuân Nhạc, Ngọc Thụ, và Hậu Đình Hoa. Trong ba tập, Hậu Đình Hoa gồm những bài thơ, bài hát du dương, tình tứ nhất.

Khi quân của Tuỳ Văn Đế đánh vào tới kinh đô, Trần Hậu Chủ vẫn còn say tuý luý trên lầu Ỷ Kết. Người ta lấy nước đổ vào mặt cho tỉnh, khuyên ra hàng để cứu sinh linh, Hậu Chủ bèn nghĩ kế… thoát thân bằng cách dắt mỹ nhân và quần thần nhảy xuống giếng ở sau lầu để trốn!

Hơn hai trăm năm sau, thi sĩ Đỗ Mục vào cuối đời Đường, một đêm đậu thuyền ở bến Tần Hoài, mắt nhìn cảnh khói phủ mờ sông lạnh, trăng chiếu bãi cát xa, tai nghe giọng hát, động mối cảm hoài, làm nên bài thơ tuyệt tác Bạc Tần Hoài. Thương nữ xưa kia, cũng như thất phu, không được học hành rành rẽ, cho nên thấy khúc ca du dương thì hát, hay đâu đó là khúc nhục ca vong quốc nên để lại cho người đời hình ảnh  “Thương nữ bất tri vong quốc hận”. Con sâu làm rầu nồi canh!

Người xưa quá khắt khe khi quy kết “xướng ca vô loại” suy cho cùng cũng vô lý vì “Không có nghề nào xấu, chỉ có người xấu” mà chỉ riêng cá nhân nào đó làm tổn thương nghề nghiệp.

Than ôi! kiếp xướng ca…!

(Little Saigon, December 2024)


 

Nhà báo Mỹ mất tích ở Syria 12 năm, nay gia đình hay tin còn sống

Ba’o Nguoi-Viet

December 9, 2024

WASHINGTON, DC (NV) – Hôm Chủ Nhật, 8 Tháng Mười Hai, Tổng Thống Joe Biden cho biết chính phủ Hoa Kỳ tin rằng Austin Tice, nhà báo người Mỹ bặt vô âm tín từ 12 năm trước gần thủ đô Syria, vẫn còn sống và Washington cam kết đưa ông về nhà sau khi quân nổi dậy lật đổ ách cai trị của Bashar al-Assad ở Damascus, thông tấn xã AP đưa tin.

“Chúng tôi nghĩ rằng giờ đã tới lúc đưa ông ấy về nhà,” Biden nói với các phóng viên tại Tòa Bạch Ốc, đồng thời thừa nhận rằng “chính phủ không có bằng chứng trực tiếp” nào cho thấy hiện giờ Tice đang ra sao. “Assad phải chịu trách nhiệm.”

Tổng Thống Biden cho biết các viên chức vẫn cần phải xác định chính xác vị trí của Tice sau khi ông mất tích vào Tháng Tám 2012 tại một trạm kiểm soát trong khu vực tranh chấp phía Tây Damascus.

Marc và Debra Tice, cha mẹ của ký giả Austin Tice (chân dung bên trái), trong một cuộc họp báo ở Beirut, Lebanon ngày 4 Tháng Mười Hai, 2018 (Hình: JOSEPH EID/AFP/Getty Images)

“Chúng tôi vẫn cam kết giúp ông ấy đoàn tụ với gia đình,” Biden nói.

Tice, cư ngụ tại Houston, viết tin cho The Washington Post, tờ McClatchy và các phương tiện truyền thông khác.

Một đoạn phim công bố vài tuần sau khi Tice mất dạng cho thấy ông bị bịt mắt, bị các chiến binh có võ trang giữ lại, và ông thốt lên, “Ôi, lạy Chúa.” Từ đó cho tới nay, không một ai hay biết gì về ông. Syria từng công khai chối bỏ việc tống giam Tice.

Hoa Kỳ không có bằng chứng mới nào cho thấy Tice còn sống, nhưng vẫn tiếp tục hoạt động dò la theo giả thuyết ông còn tồn tại, theo một viên chức Hoa Kỳ ẩn danh. Viên chức này cho biết Hoa Kỳ sẽ tiếp tục nỗ lực nhằm xác định vị trí của Tice và cố gắng đưa ông về quê nhà.

Mẹ của Tice, Debra, cho biết trong một cuộc họp báo hôm Thứ Sáu ở Washington rằng gia đình nhận được tin tức từ một “nguồn tin quan trọng,” nhưng bà không nêu danh, xác nhận rằng con trai bà vẫn còn sống.

“Con trai tôi đang được săn sóc và còn khỏe mạnh, chúng tôi biết điều này,” bà nói.

Vào tuần trước, gia đình Tice đã gặp gỡ các viên chức tại Bộ Ngoại Giao và Tòa Bạch Ốc.

“Tôi có đôi lời nhắn nhủ người dân Syria, xin quý vị hãy lắng nghe, xin hãy nhớ cho một điều, chúng tôi đang chờ Austin,” Debra Tice nói trong các bình luận được các tổ chức ủng hộ con tin lan truyền trên mạng xã hội hôm Chủ Nhật. “Chúng tôi biết chắc một điều rằng khi con tôi quay về với xã hội, nó sẽ cần thời gian để bình tâm và sẽ cần được săn sóc và chỉ dẫn rất nhiều. Hãy giúp tôi đưa đường dẫn lối cho Tice về trong vòng tay gia đình!” (TTHN)