CẢM TẠ CHÚA VÌ ĐỨC TIN

 CẢM TẠ CHÚA VÌ ĐỨC TIN

  1. Năm nay tôi đã 90 tuổi. 90 năm đời tôi là một chuyến đi tương đối dài. Chuyến đi ấy được đánh dấu bằng nhiều biến cố quan trọng. Những biến cố đó được coi như nhữngbến đợi, mà Chúa đã đến gặp tôi, để sai tôi đi. Chúa sai tôi đi vì Chúa muốn, mặc dầu tôi sợ hãi, xin được rút lui, mà không được.

Do vậy, lễ thụ phong linh mục, nhất là lễ thụ phong Giám mục của tôi đã được tổ chức hết sức đơn giản.

  1. Vâng phục thánh ý Chúa mà dấn thân vào nhiệm vụ đầy gian nan, tôi ý thức mình rất yếu hèn tội lỗi.Nhưng tôi tin vào Đấng đã sai tôi.

Hơn bao giờ hết, những ngày cuối đời, nhìn lại những ơn Chúa đã ban, tôi thấy tôi phải cảm tạ Chúa một cách đặc biệt vì đức tin.

  1. Thực vậy, đức tin đã đem lại cho tôi sự bình an, sức mạnh và hạnh phúc trong suốt hành trình ơn gọi đầy gian khổ.
  2. Chúa đã ban đức tin cho tôi, và chính Chúa dạy tôi sống đức tin ấy.Sống đức tin đó là như thế nào?Hôm nay tôi xin phép mô tả vắn tắt theo kinh nghiệm dựa vào những chỉ dẫn của vài vị thánh.
  3. Theo thánh Augutinh, sống đức tin là đón nhận Chúa.

Trong cuốn Tự Thú, quyển X, đoạn 27, thánh nhân viết:

“Chúa đã gọi con, Chúa đã kêu con, Chúa đã bẻ gẫy cái điếc của con.

“Chúa đã soi sáng, Chúa đã toả sáng và Chúa đã đánh tan sự mù tối của con.

“Chúa đã xức dầu thơm cho con. Con đã hít vào và thao thức nghẹn ngào, con thở về Chúa.

“Con đã nếm và con thấy đói, thấy khát.

“Chúa đã đụng tới con và con được cháy lên vì sự bình an của Chúa”.

Với những lời tự thú trên đây, thánh Augutinh cho thấy ngài tin Chúa là ngài đón Chúa. Ngài đón bằng tai, mắt, mũi, lưỡi và tay. Chúa vào trong ngài. Ngài cảm thấy Chúa là suối nguồn bình an, bởi vì Chúa là tình yêu thương xót.

  1. Khi tôi sống đức tin theo gương thánh Augutinh, tôi thấy cái đẹp, cái thiện, đều phát xuất từ Chúa.Tin Chúa là đón nhận Chúa bằng tất cả con người mình, để rồi cũng bằng tất cả con người của mình, tôi ca tụng Chúa.
  2. Cùng với gương sáng của thánh Augutinh, tôi cũng sống đức tin theo gương sáng củaĐức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II.

Tôi được may mắn ở bên Đức thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II nhiều lần, tại bàn thờ, tại bàn giấy, tại bàn ăn của ngài.

Đâu đâu, tôi cũng nhận thấy thánh nhân luôn sống kết hiệp với Chúa. Đối với ngài, sống đức tin là sống mật thiết với Chúa, như lời Chúa Giêsu dạy: “Hãy ở lại trong Thầy” (Ga 15,9). Mật thiết “như cành nho gắn với thân cây nho” (x. Ga 15,4).

  1. Thêm vào các gương sáng trên đây, tôi cũng học sống đức tin nơithánh nữ Têrêsa Calcutta.

Thánh nữ dạy tôi sống đức tin là hãy nhìn thấy Chúa Giêsu trong những người nghèo khổ, và hãy tránh kết án bất cứ ai.

  1. Sau cùng, sống đức tin của tôi đã chịu ảnh hưởng rất nhiều từFatima, nơi Đức Mẹ đã nhắc nhở đếnsự sám hối ăn năn. Sống đức tin hôm nay là hãy khiêm tốn nhận mình là kẻ cần phải ăn năn đền tội,cho mình và cho thế giới đang lâm nguy.
  2. Với mấy nét chính trên đây, tôi đã và đangsống đức tin như một cuộc gặp gỡ với Chúa. Gặp gỡ riêng tư, gặp gỡ thân mật, gặp gỡ thường xuyên.

Sống đức tin như thế một cách mãnh liệt trong suốt cuộc đời, nhất là cuộc đời Giám mục.

Tôi nói sự thật đó, chỉ để cảm tạ Chúa và cũng để chia sẻ trách nhiệm với cộng đoàn, mà tôi gắn bó.

  1. Sống đức tin, nếu phải là như trên đây đã gợi ý, thì lúc này, thiết tưởng chúng ta nên xem xét lại chính mình. Đây là vấn đề quan trọng, để làm chứng cho đức tin trong tình hình phức tạp hôm nay, và nhất là để cứu lấy chính mình.
  2. Nhờ đức tin, Chúa sẽ cứu chúng ta khỏi tội và khỏi lửa hoả ngục. Nhưng đức tin phải là đức tin mà Chúa muốn, chứ không phải đức tin mà mỗi người có quyền tạo dựng nên.

Đức tin là ơn trọng đại quý giá do Chúa ban. Chúa ban đức tin cho những ai khiêm nhường, nghèo khó, bé nhỏ.

Nếu hôm nay, chúng ta coi mình là những người đạo đức, thánh thiện, được quyền đào tạo đức tin với niềm tự đắc tự hào, thì đúng là chính chúng ta đã rơi vào một cuộc khủng hoảng về đức tin.

  1. Khủng hoảng về đức tin xảy ra trong chính những người tự nhận là nhân chứng của đức tin, thì hậu quả sẽ ra sao?

Cách đây đã mấy chục năm, tôi có dịp đi La Salette, để hành hương cầu nguyện với Đức Mẹ khóc. Bởi vì tại La Salette, Đức Mẹ đã hiện ra dưới hình một phụ nữ ngồi ôm mặt khóc. Đức Mẹ khóc, để cảnh báo về một tình hình đức tin sa sút lúc đó đang xảy ra ở nhiều nơi trên thế giới, nhất là tại Pháp.

  1. Cảnh báo về tình hình đức tin sa sút, đó là việc Đức Mẹ đã làm bằng nhiều cách,kể cả bằng nước mắt của Mẹ.

Nhớ lại cảnh Đức Mẹ khóc ở La Salette, tôi cầu xin Đức Mẹ đoái thương đến tôi và Hội Thánh tại Việt Nam. Xin Mẹ đừng để xảy ra cảnh đức tin sa sút, do biến chất hay do bất cứ nguyên nhân nào. Nếu chẳng may sa sút, thì xin Mẹ thương cứu. Đức Mẹ sẽ cứu, nhưng cần chúng ta biết đón nhận với lòng khiêm nhường cậy trông.

Tình hình hiện nay là rất phức tạp. Đức tin chân thực sẽ cứu chúng ta.

  1. Xem xét lại tình hình đức tin của mình, đó là việc Chúa muốn, mà mỗi người chúng ta nên làm trong năm nay, kỷ niệm 100 năm Đức Mẹ hiện ra ở Fatima.

Việc xem xét tình hình đức tin là việc không dễ chút nào. Rất cần ơn Chúa. Xin Mẹ Maria thương giúp chúng con. Amen.

Long Xuyên, ngày 19.5.2017.

+ Gm. Gioan B BÙI TUẦN

http://www.vongtaysongnguyen.com/cam-ta-chua-vi-duc-tin/

 

——-

From:  VÒNG TAY SONG NGUYỀN

KHO TÀNG CỦA TẠO HÓA

KHO TÀNG CỦA TẠO HÓA

“Chúng ta phải cầu nguyện luôn mà không biết mệt mỏi, vì sự cứu rỗi của nhân loại không phụ thuộc vào sự thành công về vật chất, và cũng không dựa trên khoa học mà làm mờ đi sự minh mẫn.  Và nó cũng không phụ thuộc vào vũ khí và các nghành công nghiệp của con người, nhưng nó chỉ dựa vào một mình Chúa Giêsu” – 
 

Thán h Frances Xavier Cabrini

Đọc những lời lẽ khôn ngoan của các thánh chúng ta hiểu được các ngài đã tìm được kho tàng mà Chúa Giêsu muốn nói với các môn đệ trong Phúc Âm Luca chương mười hai, “kho tàng của anh em ở đâu thì lòng anh em ở đó.”  Kho tàng mà các thánh tìm được chính là thứ mà mỗi người chúng ta được sinh ra để đi tìm; thế nhưng tại sao những người tìm thấy được nó thì chẳng có bao nhiêu?  Không biết các bạn có bao giờ đọc tiểu sử của các thánh và suy tư về cuộc đời của các ngài thật sự như thế nào chưa?  Nếu các bạn chưa từng thực hiện điều này, tôi mời bạn hãy đi tìm đọc một mẫu chuyện nhỏ của một vị thánh quen thuộc với bạn và suy tư về kho tàng họ tìm được.  Và nếu bạn đã từng đọc qua nhưng chưa bao giờ suy tư  xin hãy dừng lại chốc lát và suy tư về lối nhìn và cách sống của các ngài.  Một loạt những câu hỏi sẽ được đặt ra: các ngài đã nhìn thấy gì?  Cái gì đã thúc đẩy các ngài để đi tìm kho tàng đó mà các ngài đã bỏ hết cuộc đời để tìm kiếm?  Nói một cách khác, kho báu của các thánh là gì?  Phải chăng đó chỉ vỏn vẹn là một Thiên Chúa mà chúng ta cùng được biết và được mời gọi chia sẻ kho tàng vô giá ấy?  Nếu những gì các thánh đã nhận ra đều được tỏ lộ cho chúng ta qua nhiều thế kỷ, tại sao chúng ta lại không nhận thấy?  Phải chăng chúng ta là những người như Chúa đã nói trong Phúc âm, “có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe?”

Các thánh là những người có tầm nhìn xa và họ không lu bu với những bận rộn xung quanh, bởi thế cuộc sống của các ngài không chỉ luẩn quẩn với những công việc hàng ngày.  Nhưng các ngài luôn dành thời gian để trèo lên đỉnh núi của tâm hồn để quan sát lại tầm nhìn và hướng đi của mình.  Thật sự trên đỉnh núi chúng ta sẽ nhìn mọi sự rõ ràng hơn.  Ở đó, chúng ta không chỉ nhìn thấy được những gì liên quan đến chính mình, nhưng còn nhìn thấy cả một thế giới rộng lớn đang bao trùm lấy ta và ta là một phần tử nhỏ trong thế giới sống động ấy.  Lúc đó chúng ta sẽ nhận ra rằng phải có một sức mạnh siêu nhiên làm chủ và điều khiển tất cả, và con tim của chúng ta sẽ nhận ra sự tài tình của Thiên Chúa cũng như sự hiện diện của Ngài trong vũ trụ này.  Chính ở trên đỉnh núi của tâm hồn mà các thánh nhận ra được sự nhỏ bé của mình và tìm được kho tàng quý báu của các ngài – là chính Chúa Giêsu, kho tàng của mọi tạo vật.

Nhìn lại kinh nghiệm sống của mỗi người, có lẽ chúng ta đã có dịp trèo núi hay được đi núi.  Trong kinh nghiệm đó chúng ta nhận ra rằng con đường đi đến đỉnh núi không dễ dàng và chúng ta phải dồn hết sức lực mới đến được nơi mà ta muốn đến.  Và khi đến nơi, ta hẳn quên đi sự mệt mỏi của chặng đường đã qua và chỉ biết kinh ngạc trước sự hùng vĩ của thiên nhiên.  Nơi đó trước khung cảnh thiên nhiên, chúng ta cảm thấy mọi sự như mới mẻ, như chúng ta được tiếp sức, và chúng ta cảm thấy mình thật nhỏ bé và được bao bọc trong sự quan phòng của Thiên Chúa.  Trên đỉnh núi đó, chúng ta được nhắc nhở rằng chúng ta không làm chủ bất cứ gì nhưng được mời gọi để sống và thưởng thức sự hùng vĩ và cảnh đẹp của thiên nhiên.

Hành trình của tâm hồn mỗi người chúng ta cũng tương tự.  Chúng ta phải dồn hết sức lực để trèo, để tìm, để khám phá.  Hành trình của mỗi người chúng ta là tìm ra kho báu của đời mình, một kho tàng mà Thiên Chúa đã trao ban cho riêng từng người chúng ta.  Các thánh là những người đã đi trước và các ngài đã tìm được và đã hướng dẫn chúng ta biết cách tìm đến kho tàng vô giá đó.  Sự chọn lựa là do chúng ta và nằm trong tầm tay của mình.

Ước gì mỗi người chúng ta hãy dùng chút thời gian trong ngày để tìm hiểu những con đường các thánh đã đi qua, hầu giúp chúng ta biết trèo lên đỉnh núi thiêng liêng của con tim, định hướng lại con đường trước mặt và tiếp tục tìm kiếm vì chúng ta không thể quên rằng chúng ta được sinh ra để đi tìm kho tàng quý báu dành cho chúng ta – đó chính là Ngôi Hai Thiên Chúa.  Nguyện xin các thánh – là những người đã dành hết cuộc đời của các ngài để đi tìm kho tàng quý báu ấy, và khi tìm được rồi các ngài đã can đảm đánh đổi tất cả để được nó – dạy cho chúng ta biết bắt chước các ngài và luôn đi tìm Thiên Chúa trong cuộc sống hàng ngày.

Củ Khoai

****************************** **************

Con đã tìm hạnh phúc từ lâu,

đôi khi như người điên, người mất trí,

với sự đam mê, với lòng tham lam

tiền bạc, quyền hành, quyền lực…

con đã nếm mùi chút ít những điều đó,

nhưng lạy Chúa, con không tìm được niềm vui.

 Con đã tìm hạnh phúc trong sự khôn ngoan,

Khôn ngoan như thế gian đề nghị

kiến thức, khoa học, tiếng tăm,

biết hết về lòng người,

hiểu hết về định mệnh thế giới,

nhưng đâu cũng vậy, con không thấy chi cả.

 Con cũng đã tìm thành công, lạy Chúa

Trong đời con, trong nghề nghiệp, trong gia đình,

được đứng nhứt mọi nơi, được mọi người nghe,

được mọi người nhìn nhận, nhưng con không gặp chi cả.

 Hôm nay, lạy Chúa, Chúa mời con lắng nghe Chúa.

Chúa không đợi con nơi công trạng và thành công.

Chúa chờ con giữa cuộc đời,

một đời người thật đơn giản, thật nhỏ bé.

Và chính nơi đó, Chúa tự biểu lộ để sau cùng

Con tìm thấy trong sự hiện diện của Chúa

Ý nghĩa của đời con.

“Ai có tai thì nghe.” (Mt 11, 15)

Hiền Hòa chuyển dịch

From: Langthangchieutim

LÃNH ĐẠO TRẺ CỦA VIỆT NAM : LƯU THỊ QUYÊN

From facebook:  Honolulu Nguyen
BÉ HẠT TIÊU

LÃNH ĐẠO TRẺ CỦA VIỆT NAM : LƯU THỊ QUYÊN

Giữa cái chốn cạnh tranh quyền lực gió tanh mưa máu, giữa cái “bức tường lửa”đầy hắc ám, đột nhiên xuất hiện một nhà lãnh đạo 23 tuổi với cái máy vi tính đã dẫn đầu 12.600 người đầy nhiệt huyết đứng ra tranh đấu cho lẻ phải, cho sự thật.

Lưu Thị Quyên không dựa hơi ai, không cần lừa bịp ai mà cũng tự nhiên trở thành lãnh tụ nổi tiếng. Cô chỉ có duy nhất tấm lòng trong trong sáng và một đầu óc sắc xảo. Cô đã đưa ra một đòi hỏi đơn giản là yêu cầu CSVN “công khai dự thảo ngân sách nhà nước”.

Từ 1954 đến nay ngân sách của nhà nước CSVN được giấu như là bí mật của quốc gia. Có thể nói ông Kim Jong Un giữ bí mật nguyên tử như thế nào thì CSVN cũng giữ bí mật ngân sách nhà nước như thế ấy. Nhưng rồi đến năm 1993 thì bí mật này bắt buộc phải chia sẻ với ông chủ nợ Mỹ.
Năm 1993 Tống thống Clinton của Mỹ cho phép IMF và Wold Bank cho CSVN vay để xóa đói giảm nghèo và vay để phát triển kinh tế. Dĩ nhiên con nợ phải cho ông chủ nợ biết tình hình công nợ của họ như thế nào, kể cả dự án điều hành ngân sách quốc gia. Từ đó CSVN cũng phải chia sẻ bí mật ngân sách với các ông chủ nợ quốc tế, nghĩa là công khai công nợ với quốc tế. Đây là việc bình thường đối với các quốc gia khác trên thế giới, chẳng những công khai với giới tài chánh quốc tế, mà còn công khai với quốc dân của mình.

Nhưng đối với 4 nước Cọng sản còn lại trên thế giới thì không có chuyện công khai công nợ của nhà nước bởi vì theo nguyên tắc Mác-Lênin thì việc điều hành quốc gia là việc của “Bộ chính trị” mà người dân không được quyền nhòm ngó tới. Vì vậy khi Lưu Thị Quyên đòi công khai hóa dự thảo ngân sách nhà nước thì có nghĩa là đòi phá bỏ Mác- Lênin, tức là xóa bỏ hai chữ “Cọng sản”.
Mặc dầu CSVN đã âm thầm phá rào Mác- Lênin từ năm 1986, trước khi chủ nghĩa Mác- Lênin sụp đổ. Nhưng họ vẫn giữ kho bạc của quốc gia trong tay họ, và họ không muốn cho dân biết họ đã tiêu xài tiền của quốc gia như thế nào. Sở dĩ họ không muốn cho dân biết là vì họ đã tuồn tiền trong kho bạc về nhà riêng của họ mà dân không thể nào hay biết.

Tuy nhiên CSVN đã mắc sai lầm trầm trọng khi họ lấy tiền vay của Mỹ để đầu tư kiếm lời tại Venezuela, là quốc gia thù nghịch với Mỹ. Năm 2008 Tổng bí thư Nông Đức Mạnh, Chủ tịch Nguyễn Minh Triết thăm viếng Venezuela. Năm 2009 trang mạng Tuyên Giáo Việt Nam khẳng định “Việt Nam và Venezuela cùng tiến lên Xã hội chủ nghĩa”(sic).
Việc này không thể nào thoát khỏi con mắt của các thầy phù thủy Mỹ, cho nên tháng 9 năm 2016 nhà báo Huy Đức tung ra tài liệu cho thấy CSVN đã “đầu tư” 2,1 tỉ USD cho Venezuela và rồi bị lừa mất trắng. Số tiền bị lừa này không khi nào được đưa ra Quốc hội bởi vì đó là một vụ mượn tiền nhà nước để kinh doanh kiếm lời riêng, mà trong đó Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng cũng có liên can. Chính ông đã ký giấy thông qua mà không trao đổi với Quốc hội.
Người Mỹ thừa biết mánh lới kiếm tiền của lãnh đạo CSVN cho nên ngay lúc đó họ đã gài cho nhà nước CSVN sa lầy với món tiền đầu tư tại Venezuela. Và tiếp đó là nhà nước Venezuela sa lầy với thị trường dầu hỏa thế giới. Và tới tháng 9 năm 2016 thì nội vụ mới được Huy Đức đưa ra ánh sáng. Lãnh đạo CSVN quy trách nhiệm cho một mình ông Đinh La Thăng.

Theo dõi những vụ bê bối như thế này, cô nhỏ Lưu Thị Quyên thấy ngay sự vô lý của việc tùy tiện tiêu tiền nhà nước để làm giàu riêng, cô nói :
“Dự án của cháu bắt đầu bằng một cái hiểu lầm rất phổ biến ở giới trẻ, đó là các bạn thường nghĩ rằng ngân sách nhà nước là từ nhà nước ban phát cho mình, nghĩa là mình phải biết ơn nhà nước khi nhà nước cung cấp đường sá, công viên, bệnh viện…”
Đó không phải là hiểu lầm, mà là bị lừa phỉnh. Từ thời 1954 người ta đã phải luôn mồm “cám ơn Bác”, “cám ơn Đảng”; từ thế hệ này qua thế hệ kia cứ in rằng những gì mình nhận được là của Bác, của Đảng. Thét rồi dân chúng không còn thói quen tư duy bởi vì Đảng quản lý luôn suy nghĩ của người dân. Đảng cho nghe gì mới được nghe, Đảng bảo nghĩ gì mới được nghĩ.
Đời này tới đời kia, người dân chỉ biết biết cắm cúi sống và cắm cúi làm việc. Nghĩa là đi từ kiếp con người sang kiếp của loài vật.
Cũng may là loài người chế ra cái máy vi tính, và rồi ông Trời sinh ra cô Lưu Thị Quyên. Cô bé Quyên không phải “bị” nghe những gì Đảng nói. Cô bé Quyên không “bị” suy nghĩ những gì Đảng bảo. Cô chỉ chú tâm nhìn vào internet, và cô thấy ngay cái sự vô lý to đùng trước mắt : Việc gì mà phải cám ơn Đảng về việc Đảng lấy tiền của mình ban phát cho mình ?

Sau khi thấy ra sự vô lý khủng đó thì cô bé cảm thấy không nên tin tưởng những người đang tiêu tiền của cô. Từ đó cô đặt vấn đề phải kiểm tra xem người ta đã tiêu tiền của mình như thế nào? Trước tiên cô lấy chữ ký của 12.600 người để đòi Quốc hội CSVN phải công khai dự thảo ngân sách nhà nước !!!
Tới đây thì rắc rối to cho lãnh đạo CSVN bởi vì người ta không thể bịt miệng 12.600 người, cũng không thể thuê đầu gấu tấn công khủng bố chừng đó người. Thôi thì đành cố đấm ăn xôi, giả ngây giả điếc, làm như không hay không biết, chỉ mong sao cho cái con bé Quyên nó đừng có làm cái gì quá đáng.
Thế nhưng ở bên Mỹ lão Trump lại không thông cảm cho. Nhân ngày phụ nữ quốc tế bà vợ của lão bày ra chuyện vinh danh Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là “Phụ nữ can đảm” của thế giới. Và rồi giờ đây lão Trump lại cho tìm trong hơn 100 nước trên thế giới, lựa ra 10 nhân vật lãnh đạo trẻ xuất sắc nhất, trong đó có cô Lưu Thị Quyên của Việt Nam.
Thế rồi Tổng thống Donald Trump cho tuyên dương cô nhỏ Lưu Thị Quyên là “Lãnh đạo trẻ” của thế giới…!! Mà cái cô lãnh đạo này thì bé hạt tiêu, cô ta chẳng biết sợ trời sợ đất là gì, cô ta phát biểu trước thế giới về những phi lý của chế độ CSVN như là chuyện… chơi game !!
Nhờ cô Quyên mà cả thế giới bật ngữa. Người ta tưởng chuyện cám ơn lãnh tụ chỉ xảy ra ở Bắc Triều Tiên, bởi vì dân trí ở đó ngang bằng mặt đất. Nhưng người ta đâu ngờ ở Việt Nam cũng còn tư tưởng đó, mà ngay cả trong giới trẻ có học thức. Thật là quá thất vọng !

Trước mắt nhà lãnh đạo trẻ Lưu Thị Quyên còn có hàng loạt những vấn đề cần phải ra tay :
Trước tiên là nhà nước phải công khai hóa con số Formosa chịu bồi thường 500 triệu USD ở đâu mà ra? Tại sao không phải là 400 triệu? Tại sao không phải là 600 triệu, 700 triệu ?
Thứ hai là nhà nước phải công khai lỗi của Formosa. Formosa đã gây thiệt hại như thế nào mà phải chịu phạt 500 triệu ? Con số này có quá đáng lắm không so với lỗi mà Formosa đã phạm phải? Hay là không đáng bao nhiêu so với tai họa do Formosa gây ra?
Thứ ba là nhà nước phải công khai xác nhận các quan chức CSVN có đồng lõa trong vụ sai phạm của Formosa không? Đồng lõa như thế nào?
Thứ tư là nhà nước phải công khai xác nhận quan chức CSVN có đồng lõa trong việc đẻ ra con số 500 triệu USD bồi thường hay không? Đồng lõa như thế nào ? Ai là người cho phép thương lượng và ai là người chịu trách nhiệm thượng lượng ?
Thứ năm là nhà nước phải công khai chuyện tại sao ngay từ đầu Formosa đã nhận là cá chết do nhà máy thép, thế mà nhà nước lại nói không chắc ? Rồi đùng một cái nhà nước nói đúng là Formosa làm cá chết và Formosa đã chịu bồi thường 500 triệu USD?
Thứ sáu là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc phải công khai giải thích vì sao Thủ tướng lại nói nếu kiện Formosa thì chưa chắc 30 năm sau đã nhận được bồi thường?

Ngoài ra còn nhiều thứ khác nữa mà nhà lãnh đạo trẻ Lưu Thị Quyên cần phải giải quyết; dĩ nhiên phải ưu tiên cho Formosa chứ nếu không thì sắp sửa xảy ra đổ máu giữa dân oan Nghệ An, Hà Tĩnh với lực lượng đầu gấu của nhà cầm quyền CSVN.

Có lẽ rồi đây cô nhỏ Lưu Thị Quyên không còn vô tư “lên tay múa ngón” trên bàn phím như chơi game nữa, bởi vì gánh nặng trên vai của cô rất lớn so với tuổi tác của cô….Cô đã thực sự trở thành chỗ nhờ của hằng triệu con người. Và giờ đây không chỉ có 12.600 người đồng chí với cô, mà là 12.600 x 2, 12.600 x 3,… và đằng sau còn có cả ông Trump !!!…
Lãnh đạo Nguyễn Thị Kim Ngân đã từng mạnh miệng hỏi những người như Lưu Thị Quyên đã làm được gì cho đất nước? Thì đây, 12.600 người trẻ tuổi đã hỏi ngược lại bà Kim Ngân rằng bà đã làm được gì cho đòi hỏi công khai hóa ngân sách nhà nước? Đó là công việc của chính bà. Để xem bà Ngân sẽ làm được gì trước đòi hỏi chính đáng của Lưu Thị Quyên ?


Phan Cao Tri

Visit Thần Phong TaeKwonDo Australia
http://thanphongaustralia.com/

Image may contain: 1 person, smiling, text
 

Ngẫm xem có đúng không nhé

          Ngẫm xem có đúng không nhé

1.Tranh chấp với người nhà, giành được rồi thì tình thân cũng mất đi.
2.Tính toán với người yêu, rõ ràng rồi thì tình cảm cũng phai nhạt.
3.Hơn thua với bạn bè, chiến thắng rồi thì tình nghĩa cũng không còn.
4.Khi tranh luận, người ta chỉ hướng đến lý lẽ mà quên rằng cái mất đi là tình cảm, còn lại sự tổn thương là chính mình
5.Cái gì đã đen thì sẽ đen, trắng là trắng, tốt nhất hãy để thời gian chứng minh.
6. Rũ bỏ sự cố chấp của bản thân, dùng lòng khoan dung để nhìn người xét việc; thêm một chút nhiệt tình, một chút điềm tĩnh và ấm áp thì cuộc sống sẽ luôn có ánh mặt trời và suốt đời mình sẽ là người thắng cuộc.
7.Ở đời, sống là để bản thân mình xem, đừng tham vọng mọi người đều hiểu bạn; cũng đừng mong cầu mọi việc đều theo ý mình.
8.Khi đau buồn hay mỏi mệt, nên biết tự an ủi lấy bản thân.
9.Không có người lo lắng thì càng phải mạ

10.Không có ai cổ vũ cũng phải biết tự bay lên.
11.Không có người chiêm ngưỡng cũng cần thơm tho và tươm tất.
12.Cuộc sống, không có khuôn mẫu cố định, chỉ cần một trái tim trong sáng và nhiệt huyết.
13.Gặp phiền não thì tự tìm lấy niềm vui riêng, đừng quên đi hạnh phúc
14.Dù bận rộn cũng nhớ giữ lại chút thanh nhàn, đừng để mất sức khỏe.
15.Mệt mỏi rồi thì tạm dừng lại nghĩ ngơi, đừng đánh mất niềm vui cuộc sống.
16.Chỉ cần trong lòng luôn nhớ đích đến và biết hiện giờ mình đang làm gì ở đâu thì yên tâm, sẽ không bị lạc đường!

BUÔNG…!

Ðời còn vướng một chữ buông
Mà sao học mãi không xong cả đời
Buông là tất cả được thôi
Không buông, lụy khổ, cuộc đời mất đi

Cớ sao ôm giữ mà chi..?
Tham lam, vọng tưởng, sân si suốt đời
Tựu chung cũng một chữ “tôi”
Thương yêu, ghét bỏ từ nơi tâm mình

Ðừng nghe rước lấy ưu phiền
Tâm không bình lặng, thân liền động ngay
Xin người cố giữ tâm an
Thân mong tránh dữ, làm lành, vầy duyên

Hãy lo tu tỉnh ngày đêm
Hầu mong thoát khỏi muộn phiền, si mê
Buông là tĩnh thức muôn bề
Thân, tâm thanh tịnh, tìm về giác chân …

From:  Nguyễn Kim Bằng gởi

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái

Đối với người Do Thái trên khắp thế giới, địa danh thiêng liêng nhất của họ là Bức tường than khóc tại thành cổ Jerusalem (Israel).

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Bức tường than khóc còn có tên là bức tường phía Tây (Western Wall), do vua Herod Echo xây dựng vào đầu thế kỷ I TCN, trên một đoạn đường chống của ngôi đền do vua Salomon xây dựng cách đây gần 3.000 năm. Sau trận chiến với quân La Mã, bức tường bị phá hủy và hiện nay chỉ còn một đoạn ngắn của tường thành.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Hơn 2.000 năm trôi qua kể từ ngày Chúa Jesus giáng sinh, các tín đồ từ khắp nơi trên thế giới vẫn đổ về đây để cầu nguyện. Người Do thái xưa và nay rất tôn sùng bức tường này vì đối với họ đây không chỉ là một di tích lịch sử mà còn là niềm tự hào dân tộc. Ngày nay, khu vực Bức tường than khóc rất rộng lớn, khang trang và thường xuyên có nhiều du khách tới thăm viếng.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Tại đây các tín đồ thường viết lời nguyện cầu trên một mảnh giấy và đặt vào một khe nhỏ nào đó trong bức tường.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Bức tường dài được chia khu vực cầu nguyện riêng biệt cho phụ nữ và nam giới.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Những tín đồ có thể ở đây cả ngày, ngồi trên những chiếc ghế và thành kính cầu nguyện.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Mỗi ngày có hàng nghìn người tới viết thư gửi lên Thượng đế tại Bức tường than khóc.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Những người Do Thái theo nhóm Hassidi thường mặc áo dài và đội mũ đen, để râu dài. Họ tin tưởng nếu cầu nguyện liên tục trong 40 ngày thì sẽ được hưởng nhiều phép màu.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Người Do thái trải qua chiến tranh nhiều năm nên Bức tường than khóc là nơi mà họ tạ ơn Thượng đế cũng như cầu nguyện cho số phận của dân tộc trong những lúc có tai biến hay đất nước bị nguy nan.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Gần Bức tường than khóc là nhà thờ mộ chúa Holy Seplucher. Người Do thái tin rằng đây là nơi an táng Đức chúa Jesus, nơi người đã ngã xuống sau khi vác thánh giá qua 14 chặng đường.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Du khách được vào khu hầm mộ chúa Jesus. Khu hầm mộ khá nhỏ hẹp chỉ vừa 4 người nên du khách thường phải xếp hàng chờ đến lượt mình.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Phía trong khu hầm mộ được trang trí lộng lẫy với nhiều biểu tượng, hình ảnh cuộc đời Đức chúa Jesus.

 

Bức tường than khóc, nơi linh thiêng của người Do thái 

Bên ngoài hầm mộ là tảng đá nơi truyền thuyết cho rằng Đức chúa từng nằm trước khi được an táng, cũng được nhiều người Do thái đến cầu nguyện.

Ngoài Bức tường than khóc, Nhà thờ mộ chúa Holy Sepluche, du khách đến thành cổ Jerusalem (Israel) thường đến thăm các danh thắng lịch sử như đường chúa đi qua, đỉnh núi Ô liu, khu vực khảo cổ thành vua David… Mặc dù Israel vẫn có xung đột với các nước láng giếng ở khu vực biên giới song mỗi năm nước này vẫn đón khoảng 3 triệu khách du khách đến thăm những thánh tích tôn giáo của nhân loại tồn tại qua nhiều thế kỷ.

 

NỮ TU MỘT MẮT GIÚP TÔI THOÁT RA KHỎI TÌNH TRẠNG ĐỒNG TÍNH PÊ ĐÊ.

NỮ TU MỘT MẮT GIÚP TÔI THOÁT RA KHỎI TÌNH TRẠNG ĐỒNG TÍNH PÊ ĐÊ.

Lời chứng của Anh Paul Darrow

Phan Sinh Trần gởi

Paul Darrow, lần đầu tiên tìm đến bãi tắm biển của giới đồng tính nam ngay từ những năm mới có 15 tuổi đầu, không lâu sau đó, anh đi xe quá giang lên thành phố Nứu Ước nơi có những môi trường sinh hoạt của giới đồng tính phát triển mạnh và nhiều, thành phố cũng là nơi anh có thể theo đuổi nghề làm người mẫu tạo hình. Chính tại đây, Darow có cơ hội làm việc như một người mẫu quốc tế và dần dà đã trở nên nổi tiếng, anh có dịp cặp kè với các tài tử nổi tiếng ở các hộp đêm trong thành phố.

Những khi không ở phim trường hay phòng tập thể dục, anh luôn nhớ và thường xuyên đi săn tìm “bạn tình” đồng giới, Anh kể “tôi đã chơi bời với hàng tá, rồi đến con số hàng trăm, thậm chí sau cùng đến mấy ngàn người tình. Tôi hoàn toàn điên dại cho dù không bao giờ muốn mình ra như thế khi mà tôi trở nên vô cảm với ý niệm về tình bạn trên cả hai phương diện thân xác và linh hồn”.

Tuy nhiên, khi nạn dịch AID, dịch bệnh liệt kháng hoành hành trong giới đồng tính và cướp đi hầu hết các bạn bè của Darow, đã có đến 90 phần trăm bạn bè ra đi vì căn bệnh thế kỷ này, quả là một phép lạ khi Darow luồn lách và thoát ra khỏi bản danh sách dài của thần chết. Anh sợ bệnh dịch làm toi mạng và  quyết định dời về vùng San Francisco để làm lại cuộc đời. Tại nơi đó, anh đã gặp bạn chung sống mới,tên là Jeff, họ cùng sống trong một phòng cabin nhỏ ở quận hạt Sonoma.

Một hôm, ở nhà tình cờ Darrow khám phá ra trên chương trình TV, xuất hiện bà Sơ một mắt, nói chuyện rất thẳng thắn, được anh đặt cho hỗn danh là “ Sơ hải tặc” vì sơ có một mắt bị che bằng miếng vải nhỏ. Darrow vội gọi bạn  “Ê Jeff lại mà coi nè, mày phải coi cái màn diễn kỳ quái này” vừa nói anh vừa chỉ vào hình ảnh trên TV. Họ không biết nhân vật đang nói trong chương trình  TV, đó là Mẹ Angelica, vốn vừa bị tai biến não làm méo xệch bên má phía trái của bà, và đã phải đeo miếng bịt che cho mắt trái, tuy nhiên, thật lạ lùng! bệnh tật không làm cho Sơ chùn bước trong việc chia sẻ Tin Mừng Cứu Độ. “Jeff lại coi mau đi” tôi vừa cười vừa nhạo báng “Trời ơi, mấy người Ki tô giáo điên khùng hết biết này! Tôi cùng bạn bè nói móc Sơ, và cười nhạo bà”. Người mà sau này sẽ làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của Darrow một cách vĩnh viễn.

Giễu cợt một hồi, Jeff rời khỏi phòng, Darrow định bấm chuyển đổi sang băng tầng TV khác, thì trong anh chợt có một điều gì đó làm phân vân và thắc mắc, “lời nói của Mẹ Angelica, vừa khôn ngoan, vừa thực tế, lại rất chân thực đánh động vào tâm trí của tôi” Mẹ nói:

–          Bạn thấy không, Chúa đã tạo tác ra Bạn để làm một người hạnh phúc vui tươi trong đời này và đời tiếp đến.

Mẹ thốt nên lời cách khó khăn từ cặp môi méo xệch và khó chuyển động nhưng một con mắt còn đang hoạt động lại bừng sáng lên và lấp lánh niềm hy vọng qua cặp kiếng bà đeo. Bà nói tiếp:

–          Ngài hằng chăm sóc cho bạn. Ngài canh chừng mọi động, tĩnh của bạn. Không một ai từng yêu mến bạn lại có thể ân cần quan tâm cho bạn đến mức độ đó.

Lời của Mẹ Angelica như rung lên một sợi dây thanh âm, có tiếng vang vọng trong tâm hồn của Darrow, làm cho Anh phải chựng lại, dáo dác nhìn quanh, và rồi,  anh chợt khám phá ra là,  kể từ hôm đó anh đã bí mật, lén lút tìm và xem lướt qua các chương trình nói chuyện của Sơ mỗi khi anh có cơ hội.

Bà sơ một mắt đó chính là Mẹ Mary Angelica thuộc dòng Đức Mẹ truyền tin, sáng lập viên của hệ thống truyền hình Công Giáo toàn cầu tên là “Lời vĩnh cửu” (EWTN),đài có số lượng khán thính giả khổng lồ, bao gồm 250 triệu gia đình ở khắp năm châu, bà đã về với Chúa vào ngày 27 tháng 3 năm 2016 sau một thời gian dài chiến đấu với các hâu chấn của cơn tai biến động mạch não. Sơ mất vào năm chin mươi hai của đời người.

Darrow làm chứng tiếp “Bà ta có sức ảnh hưởng vô cùng lớn trong đời tôi và tôi dần dần yêu mến bà nhưng tôi lại phải dấu bà khỏi sự dòm ngó ở chung quanh”, nghĩa là một khi tôi xem xong các chương trình của bà, tôi cẩn thận bấm qua đài khác trước khi tắt TV phòng khi Jeff hay ai đó bật TV lên và biết là tôi đang xem chương trình của Mẹ Angelica. Sự thì thọt, che dấu này làm tôi nhớ đến hoạt cảnh hồi còn lén lút xem các chương trình chiếu phim khiêu dâm, tôi cũng đã có cách dấu diếm tương tự như vậy vì tôi không muốn cho Jeff hay mọi người biết được rằng tôi đã xem các phim sex, các cảnh dâm ô, làm tình trên TV”.

Thực tế là ảnh hưởng của Mẹ Angelica tiếp tục gia tăng, thúc giục Darrow quay về nhà Chúa sau nhiều thập kỷ vắng mặt. Đây là một thay đổi khó khăn vì Darow biết chắc rằng mình sẽ bị mất đi nhiều bạn bè và khách hàng nếu họ thấy anh đi đến một nhà thờ Công Giáo. Trong một chừng mực nào đó thì Darrow đã nghĩ đúng, anh kể “Tôi mất khách hàng, tôi mất bạn bè. Mọi người choáng váng khi biết tin, vì tôi vốn là một người có học vấn, khá thông minh mà lại tin vào Chúa Giê Su Ki tô, đấy là ý nghĩ của những người chứng kiến, nhìn thấy tôi đi nhà thờ trở lại”. Tuy nhiên, Darrow không bao giờ ân hận về việc tốt lành đã làm, từ khi anh được Chúa đổi mới, anh đi khắp nơi chia sẻ kinh nghiệm của mình một cách công khai trong xã hội qua các buổi nói chuyện và hội thảo. Mẹ Angelica cũng hướng dẫn cho Darrow khám phá về “Can Đảm Quốc Tế”, một chương trình mục vụ được Tòa Thánh công nhận, dành riêng cho các Tín Hữu Công Giáo có khuynh hướng đồng tính luyến ái, nhằm mục đích gia tăng mối liên lạc của họ với Chúa cho thêm gần gũi, khuyến khích tình bạn trong sáng, và học sống đời sung mãn trong đức khiết tịnh. Cũng chính trong khi cộng tác với chương trình “Can Đảm Quốc Tế”, Darrow tham gia đóng phim tài liệu “Ước muốn từ đồi Vĩnh cửu – Desire from Everlasting Hills” để chia sẻ về câu chuyện thực của đời mình và niềm hy vọng tương tự mà người xem có thể tìm ra được từ Hội Thánh Công Giáo.

Về kinh nghiệm quay về với Hội Thánh Công Giáo, Anh xác nhận “ Không hề có một sự kỳ thị nào khi tôi bắt đầu hành trình trở lại Đạo. Tôi không bao giờ bị coi là một người xấu xa, tội lỗi, không bị chê bai như là một người đã làm điều xằng bậy, ngay cả trong lúc tôi xưng thú tội lỗi ở tòa cáo giải. Đạo Công Giáo quả thực như tên gọi, như lời giáo huấn, là Đạo mở rộng lòng và đón nhận mọi người”

“Tôi muốn tỏ bày tình yêu của tôi dành cho Chúa và lòng biết ơn dâng lên Ngài vì mọi sự Ngài đã làm cho tôi, Ngài không bao giờ quên tôi trong suốt mấy thập kỷ tôi quên Ngài, làm điêu nghịch phạm đến Ngài

Bí quyết nào giúp Mẹ Angelica bị tai biến đến xấu xí dị dạng lại có thể chài lưới được nhiều linh hồn giống như trường hợp của Anh Darrow vậy?

Cha Giu Se Wolfe cho biết bí quyết để cải hóa lòng người là dựa cậy vào Chúa và luôn cầu nguyện cho đương sự, nhất là “Sơ chịu mọi thống khổ hy sinh dâng lên Chúa Giê Su để được thông phần đau khổ với Chúa và để được dip cầu nguyện, cứu giúp chính linh hồn mình và các linh hồn người khác”, Cha Giu Se kể tiếp:

–          ( Khi bệnh Mẹ bị trở nặng vào những thời gian sau cùng) Mẹ Angelica chỉ thị cho các con cần làm mọi sự để cho Sơ sống không cần biết mẹ bị đau đớn, thương tổn đến mức nào …hầu hết chúng ta ít ai nghĩ đến cách hy sinh đó, chúng ta chỉ muốn Chúa mau đem chúng ta ra khỏi cơn thử thách…

–          Điều vĩ đại nhất trên thế gian, chính là Tình yêu của Thiên Chúa trao ban đến cho chúng ta qua Chúa Giê Su, và đây là điều mà Mẹ Angelica lĩnh hội, cho nên ngài muốn yêu Chúa để đáp trả lại tình Chúa. Và đó là tất cả của đời sống Sơ:

Đã có nhiều sách mô tả các kỳ công Chúa làm qua mẹ Angelica và về đời sống thánh thiện phát sinh nhiều hoa trái Thánh Linh của Mẹ, chúng tôi sẽ có dịp được trình bày trong các bài sau.

Bạn có thể xem phim “Ước muốn từ đồi Vĩnh cửu – Desire from Everlasting Hills”  ở mạng liên kết này: https://everlastinghills.org/ movie/

Phim tài liệu , tiểu sử Mẹ Angelica : https://www.youtube.com/watch? v=HjHoFI2QIEs

Chương trình nói chuyện của Mẹ Angelica, trênTV “Lời Vĩnh Cứu” :                   https://www.youtube.com/watch? v=bMfQ5kyjPi4

(Nguồn: http://www.catholicnewsagency. com/images/Mother_Angelica_ with_eye_patch_1_YouTube_ screenshot_CNA.jpg?w=640)

VN tiếp quan chức Google và yêu cầu gỡ bỏ video xấu

VN tiếp quan chức Google và yêu cầu gỡ bỏ video xấu

2017-05-26
 
Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc tiếp ông Eric Schmidt, Chủ tịch điều hành Tập đoàn Alphabet (công ty mẹ của Google) hôm 26/5.

Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc tiếp ông Eric Schmidt, Chủ tịch điều hành Tập đoàn Alphabet (công ty mẹ của Google) hôm 26/5.

Courtesy chinhphu.vn
 

Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc tiếp ông Eric Schmidt, chủ tịch điều hành tập đoàn Alpabet tức công ty mẹ của Google vào ngày 26 tháng 5 tại văn phòng chính phủ ở Hà Nội.

Tại cuộc gặp, ông Nguyễn Xuân Phúc phát biểu rằng Việt Nam hoan nghênh và tạo điều kiện cho Google đầu tư thành công tại Việt Nam, trong đó có các doanh nghiệp Mỹ.

Tuy nhiên theo như báo chí trong nước thuật lại thì theo ông Nguyễn Xuân Phúc bên cạnh những mặt tích cực còn có những mặt tiêu cực ví dụ việc lợi dụng Youtube đề truyền tải những tin tức độc hại , vi phạm pháp  luật Việt Nam.

Ông Nguyễn Xuân Phúc yêu cầu Google nên phối hợp làm việc chặt chẽ với Việt Nam nhằm đối phó xử lý các thông tin mà ông cho là xấu và bất lợi.

Trong chuyến đến Việt Nam lần này ông Eric Schmidt cũng dự một lễ khai trương dự án do Google hỗ trợ cho Hội Nông Dân Việt Nam trong mục đích đào tạo kiến thức về kỹ thuật số cho nhà nông Việt Nam. Đây là chương trình đào tạo nhằm nâng cao trính độ sử dụng vi tính và kỹ thuật cao cho nông dân vùng sâu vùng xa trong lao động sản xuất.

Việt Nam giữ chính sách theo dõi, kiểm soát internet nghiêm ngặt. Trước đó Hà Nội từng đề nghi Yahoo giúp loại bỏ những kênh thông tin bị cho là xấu và độc hại cho người truy cập cũng như cho xã hội.

CHUỘT CẮN KHỐ RÁCH…

CHUỘT CẮN KHỐ RÁCH…

“Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa nên dặn học trò ở lại chăm lo tu hành.

Học trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ, Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ có độc mỗi một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách hoài nên tu sĩ cứ lâu lâu lại phải đi xin một mảnh vải che thân khác.

Dân làng thấy vậy, bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa, nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn.Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin sữa để nuôi con mèo. 

Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó, ngoài thức ăn khất thực, tu sĩ lại phải đi xin rơm về nuôi bò.

Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một mảnh đất và dụng cụ canh nông để tu sĩ trồng trọt, nuôi bò. Tu sĩ ra công cầy cấy nên rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết, phải mang bán ngoài chợ.

Miếng đất thật mầu mỡ sinh hoa lợi quá nhiều, tu sĩ làm không xuể, phải gọi người đến làng giúp Lạ thay, miếng đất cứ thế sinh sôi nẩy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú.

Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khắc tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không còn là bao vì tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, lo sổ sách giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa, rồi có tiền bạc phải lo đầu tư, bỏ vốn mua thêm đất đai, khai khẩn thêm nữa.

Một hôm, sư phụ trở về không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương, trong đền ồn ào những tín đồ vừa cúng bái vừa buôn bán.

Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi tại sao lại có sự thay đổi như thế Tu sĩ trả lời, ‘thưa thầy, thật tâm con muốn tu hành nhưng tại lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo vệ cái áo con nuôi mèo. Để có sữa cho mèo ăn, con phải nuôi bò, và để có rau nuôi bò, con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làm không xuể nên phải gọi thêm người làm giúp, rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người lo việc cúng tế, nhang đèn cẩn thận’.

Sư phụ thở dài,

“Xây cất đền thờ thật to chỉ là trói buộc, nào phải giải thoát !
Tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phức tạp, chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu !
Chỉ vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm việc giải thoát.
Con chỉ lầm lẫn một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay, trói buộc vào các thứ đó rồi làm sao có thể thoát được ?”

Chỉ vì một sự việc rất nhỏ mà đôi khi nó sẽ dấn đến những sự việc lớn bất ngờ mà chính bản thân ta cũng không ngờ tới.

S.T.

Hàn Quốc

From facebook:  Honolulu Nguyen‘s post.
 

Honolulu Nguyen

Hàn Quốc

Năm 2004, Việt Nam cho chiếu bộ phim “Thời đại anh hùng” trong đó có đoạn Tổng thống Park Chung-hee đã khóc vì thấy dân khổ quá.
Ông tuyên bố sau 10 năm nữa sẽ có nhiều nước trên thế giới phải đến làm thuê cho Hàn Quốc.

Thập niên 60, Hàn Quốc là 1 trong những nước nghèo đói nhất châu Á. Năm 1968, người Hàn quyết định thay đổi giáo dục bằng cách bê nguyên sách giáo khoa của người Nhật về dịch sang tiếng Hàn để giảng dạy, ngoại trừ các môn xã hội như địa lý, lịch sử và văn học. Lúc đó cũng có nhiều người chỉ trích rằng, Hàn Quốc lẽ nào lại không tự soạn được một bộ sách giáo khoa, đây cũng bởi tính sĩ diện của họ rất cao.

Nhưng chính phủ vẫn quyết tâm thực hiện, vì để có được chương trình giáo dục đó, người Nhật đã mất cả trăm năm cải biên cách đào tạo phương Tây sao cho phù hợp với đặc trưng của châu Á, bắt đầu từ thời Minh Trị Thiên Hoàng. Để rút ngắn thời gian, Hàn Quốc chẳng có cách nào ngoài việc lấy kinh nghiệm của người khác, và để dành thời gian và công sức lo việc khác nữa. Vì Hàn Quốc muốn trở thành một bản sao mới của Nhật, nền kinh tế dựa trên lòng tự hào dân tộc, tính kỷ luật và đạo đức của toàn thể xã hội.

Đúng 20 năm sau, năm 1988, Hàn Quốc đăng cai Olympic Seoul, cả thế giới không ai tin vào mắt mình khi thấy kỳ tích bên bờ sông Hàn. Ô tô, xe máy, dệt nhuộm, hoá chất, đóng tàu, điện tử, bánh kẹo… bên Nhật có cái gì thì bên này có cái đó mặc dù dù dân số chỉ bằng 1/3. Không ai biết trong 20 năm đó, cả dân tộc Hàn đã nắm chặt tay với quyết tâm thoát nghèo như thế nào, chỉ biết rằng trên tivi lúc đó chỉ có vẻn vẹn 2 chương trình là “dạy làm người” và “dạy làm ăn”; từ cái văn minh nhỏ xíu như nụ cười của một nhân viên bán hàng cho đến cách quản lý chi phí của một quán cà phê, cách tạo dựng một nhà máy.

Từ một dân tộc “xin việc”, tức các doanh nghiệp nước ngoài đến đặt nhà máy tại Hàn và thuê lao động tại đây, Hàn Quốc bắt đầu khan hiếm lao động và trở thành dân tộc đi “cho việc”, mà người xếp hàng “xin việc” lúc bấy giờ lại là người Trung Quốc, Thái Lan, Philippines. Hàn Quốc đã thành công trong việc tiếp nối Nhật Bản thành dân tộc đi “cho việc” người khác.

Năm 1988, pháo hoa thắp sáng 2 bờ sông Hàn, người Hàn Quốc ôm nhau cười trong nước mắt, hơn 100 quốc gia giàu có nhất trên thế giới miễn visa cho họ. Hàn Quốc giờ đây đã bước chân vào nhóm 24 quốc gia thịnh vượng nhất loài người. Nhưng thách thức mới lại xuất hiện, vì bây giờ không phải là Nhật Bản nữa, mà là Hồng Kông và Singapore, 2 cực hút nam châm của cả châu Á về tài chính, thương mại và giải trí.

Bộ phim Ngôi Nhà Hạnh Phúc được phủ sóng khắp Châu Á và chinh phục hàng triệu con tim.

Phim Hồng Kông tràn ngập thị trường và không có đối thủ. Ngay lập tức người Hàn tuyển chọn ra 2.000 sinh viên ưu tú nhất, cử sang Holywood, điên cuồng học hành, từ đạo diễn, diễn viên, phục trang đạo cụ… 4 năm sau tốt nghiệp, (năm 1992), những bộ phim đầu tay như: Cảm xúc, Mối tình đầu, Hoa cúc vàng,…với một thế hệ diễn viên đẹp từng milimet đã chinh phục được hàng triệu con tim.

Ngành làm phim đã phối hợp khéo léo với ngành thời trang, mỹ phẩm và hàng tiêu dùng để xâm nhập vào các thị trường. Đại sứ quán Hàn Quốc tại các nước có nhiệm vụ dịch thuật ra tiếng địa phương và tặng không cho các đài truyền hình, tạo ra làn sóng Hanluy nổi tiếng. Người Nhật điên cuồng, người Trung Quốc điên đảo, các nước Đông Nam Á thì chỉ biết ụ pa ơi, ụ pa hỡi. Phim Hồng Kông bị đá văng ra khỏi thị trường cho thuê băng đĩa.

Vào năm 1988, ngoài 2.000 người đi Holywood để xây dựng công nghiệp điện ảnh thì cũng có ngần ấy người được cử sang Milan và Paris để học thời trang, mỹ phẩm. Các tập đoàn như xe Kia, Samsung, Hyundai còn thuê cả ê-kip thiết kế của các hãng xe Đức như Mercedes, BMW làm việc cho họ, với tham vọng xuất khẩu xe sang Mỹ và châu Âu. Muốn bán cho Tây thì bao bì nhãn mác phải có óc thẩm mỹ của Tây, chứ kiểu “tròn tròn xinh xinh” của dân châu Á, người Tây không thích, không bán được. Có những năm mẫu xe của Hyundai bán chạy nhất ở Bắc Mỹ và châu Âu. Người Mỹ bắt đầu nhìn người Hàn với ánh mắt khác, ngưỡng mộ, ngạc nhiên và thích thú.

Ngoài ra, người Hàn cũng cử những sinh viên giỏi toán nhất nước theo học ngành tài chính ở các trường đại học lớn của Mỹ, với tham vọng Seoul sẽ thành một London, New York. Các quỹ đầu tư ra đời và họ tự tìm kiếm các nhà máy mới khởi nghiệp be bé để rót tiền vào, tham gia vào quản trị. Hộ không hề chỉ trích, chỉ góp sức góp trí để xây dựng. Một người Hàn giàu có là cả dân tộc Hàn giàu có.

Hệ thống bán lẻ Lotte phải có nghĩa vụ mang hàng hoá Hàn đi khắp nơi. Ông lớn Samsung bắt đầu tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất châu Á để cho học bổng thạc sĩ miễn phí với điều kiện tốt nghiệp xong phải mấy năm phục vụ cho họ. Họ gom trí tuệ của cả châu Á để chinh phục thị trường điện thoại thông minh và máy tính bảng, cạnh tranh đối đầu với Apple, đối đầu với cả một tập thể trí tuệ thung lũng Silicone, cứ như Airbus của châu Âu cạnh tranh với Boeing vậy.

Người Hàn Quốc, dù dân thường hay sếp lớn, tất tần tật mọi thứ họ dùng phải là “Made in Korea”, dù vào thập niên bảy mươi sản phẩm vô cùng kém cỏi và xấu xí. Nhưng nếu người tiêu dùng không ủng hộ sản phẩm nhem nhuốc của thời khởi nghiệp, thì doanh nghiệp còn tồn tại đâu mà có sản phẩm tinh xảo sau này?

Tony nhớ lần đi Hàn đầu tiên, mùa thu năm 2005, bà chị ở Việt Nam cẩn thận ghi tên mấy nhãn hiệu mỹ phẩm ưa thích của chị ấy rồi nhắn mình mua giùm. Ở cửa hàng mỹ phẩm, cô bán hàng mặc bộ váy veston đen, chạy như bay lấy hết sản phẩm này đến sản phẩm khác cho Tony xem, đều là của Hàn cả. Do tiếng Anh không nói tốt nên cô cứ giải thích bằng tiếng Hàn đến lúc giọng khàn đặc. Đến lúc Tony lấy tay chỉ hộp phấn Lancom, thì cô thất vọng oà khóc. Cô khóc vì cô đã không thành công khi tình yêu nước của cô không thuyết phục được khách hàng. Tony nhìn cô ấy sững sờ, lẽ nào chỉ là 1 cô gái bán hàng bình thường mà có lòng yêu đất nước mãnh liệt thế sao? Tony thôi bèn mua mấy hộp mỹ phẩm của Hàn, dù chẳng biết có tốt không, vì kính phục quá. Lúc Tony bước ra khỏi cửa hàng, ngoái lại vẫn thấy cổ gập đầu cung kính.

Ngoài phố, gió bắt đầu lạnh, từng tốp học sinh chạy tập thể dục rầm rập trên vỉa hè, những chiếc áo khoác thêu cờ quốc gia ở sau lưng. Và Tony biết, sau lưng của mỗi công dân luôn là tổ quốc.

Lúc về già

 Lúc về già

 1- Lúc về già mình sẽ tuyệt đối không được chủ quan nghĩ rằng còn khoẻ, còn sung sức để nghĩ và làm những việc như hồi thanh niên.
Lúc về già mình sẽ không tham gia hội đoàn hay bất cứ công việc gì liên quan đến chính quyền. Không phải mình thiếu trách nhiệm, chỉ đơn giản vì thời điểm đó sức khỏe, trí tuệ xuống dốc rồi, tụi trẻ nó làm giỏi hơn. Đầu hai thứ tóc đi tranh việc với một đứa nó làm tốt hơn mình là sao?

2- Lúc về già mình sẽ không bao giờ đến cơ quan cũ nếu như chưa nhận được một lời mời trân trọng, vào những dịp đặc biệt…
Nếu đến mình cũng chỉ cúi đầu lễ phép chào lớp trẻ rồi chuyện phiếm với đồng niên, đồng nghiệp. Mình phải tự dặn mình rằng có nói gì chúng cũng chẳng nghe, vì mọi điều mình nói đã lỗi thời, cho dù bên dưới chúng chăm chú nhìn, đầu gật gật, rồi vỗ tay rất dài. Và dĩ nhiên chúng nó có báo cáo báo cò mình cũng chẳng nên quan tâm, tò mò tìm hiểu, vì đã lâu mình không cập nhật hay update, đâu còn hiểu được thời thế.

3- Lúc về già mình sẽ không sống chung với bất cứ đứa nào, chỉ sống với…vợ. Nếu cứ thương con cái, sống với chúng nó thể nào cũng đến lúc mình ở trọ trong chính ngôi nhà của mình. Con không có tiền mua nhà thì thuê, không đủ tiền thuê mình hỗ trợ, quyết không ở chung, trai gái dâu rể gì cũng vậy hết, một tuần đến thăm nhau 1 lần vào ngày cuối tuần là đủ.

4- Lúc về già… rất già, mình sẽ phải đặt chỗ ở một trung tâm dưỡng lão nào đó. Tiền ít ở chỗ xoàng, tiền nhiều ở chỗ tươm. Chọn Trung tâm có chăm sóc y tế tốt để không bắt con cháu phục dịch lúc yếu đau. Chúng nó còn phải đi làm. Lúc đi về phía bên kia mặt trời cũng tại Trung Tâm luôn. Con cháu chỉ cần đến nhà tang lễ làm thủ tục theo nghi thức, không khóc cũng không sao, vui càng tốt. Chẳng có lý do gì để khóc. Đó là quy luật của tạo hoá. Bất cứ cái gì tồn tại nguyên vẹn lâu quá chỉ tổ làm cho xã hội trì trệ.

5- Lúc về già mình sẽ chỉ nói hai chữ “ngày xưa” (đúng hơn là những câu chuyện hoài niệm) với bạn đồng niên, tuyệt đối không nói với lũ trẻ, vì chúng sẽ cho mình bị dở hơi. Với tụi trẻ chỉ nói “ngày mai” và chỉ trả lời khi chúng hỏi. Kinh nghiệm và vốn sống (mà nhiều người cho là báu vật) đối với mình khi đó chỉ để chiêm nghiệm. Cùng lắm là biến nó thành những câu chuyện trào phúng để tự cười cợt mình, cũng chẳng làm ai bực mình.

6-Lúc về già, mình sẽ cố không nghĩ khác những điều mình đã nghĩ như ở trên. Chẳng biết có làm được không?

Càng lớn tuổi chúng ta càng nhận ra:

  *   Mang một chiếc đồng hồ $30 hay $300 cũng cùng chỉ một giờ
  *   Mang một chiếc túi/bóp $30 hay $300 cũng cùng đựng bấy nhiêu tiền
  *   Uống một chai rượu $15 hay $300 cũng say giống nhau
  *   Ở trong căn nhà 100 mét vuông hay 1000 mét vuông nỗi cô đơn cũng giống nhau
  *   Lái chiếc xe $8000 hay $80,000 cũng phục vụ ta cùng mục đích chuyên chở
  *   Hạnh phúc nội tâm không đến từ vật chất trong thế gian này
  *   Có những bạn bè, anh chị em, những người nói chuyện, cười đùa, hát xướng tán gẫu với ta đó mới là hạnh phúc …

6 vị Bác sĩ tốt nhất trong đời:

  *   Ánh nắng mặt trời
  *   Nghỉ ngơi
  *   Thể dục
  *   Ăn uống điều độ
  *   Tự tin
  *   Bạn bè

Hãy giữ 6 vị này cho mọi thời điểm trong đời để tận hưởng một cuộc sống khỏe mạnh

Càng có tuổi chúng ta càng thấy ít đi những điều đáng phải sắp hàng chờ đợi 

 From : KimBằngNguyễn