Nguy hiểm do chính BLHS tạo ra?

From facebook: Trần Bang

QUAN ĐIỂM CỦA PGS – TIẾN SĨ VÕ TRÍ HẢO

Nguy hiểm do chính BLHS tạo ra?

Bận quá, ko lên tiếng và nghĩ rằng lãnh đạo sẽ sáng suốt để gạt đi những ý kiến tầm phào, chứa đựng lợi ích nhóm (lợi ích của nhóm “luật sư buộc tội”), nay thấy ko ổn, nên có vài comment:

1. Thiếu hiểu biết căn bản về nhà nước pháp quyền (rule of law # rule of majority);

2. Thiếu hiểu biết về nhân quyền không thể bị tước đoạt bởi lợi ích hay ý muốn của số đông;

Hình dung chiếc xe bus bị mất phanh (đứt thắng) trong khi xuống đèo Hải Vân, bên phải là biển, bên trái là quán nước chè của cụ già 80 tuổi; không thể vì lợi ích của số đông (50 thanh niên trên xe bus) pháp luật lại cho phép lái xe tông chết cụ già, tránh cho xe rơi xuống biển. Việc giữ cho xe không rơi xuống biển là việc của lái xe, không thể đẩy nghĩa vụ đó sang cho cụ già hành hành nghề bán nước chè bên đường.

3. Thiếu hiểu biết về “bản chất hành pháp” của chức năng công tố của Viện Kiểm, nên trao quyền cho “luật sư buộc tội” (General Attorney tiếng Anh, Staatsrechtsanwalt tiếng Đức) soạn thảo ra một đạo luật mà thông qua đó tước đi vũ khí của “luật sư gỡ tội” để công việc của “luật sư buộc tội” được nhàn nhã, khách hàng của “luật sư buộc tội” (cơ quan hành pháp) được an toàn;

4. Thiếu hiểu biết về vị thế của luật sư gần như đồng nhất với vị thế của bị can, bị cáo, bị đơn -> vô hình dung tước đi quyền im lặng của bị cáo, thông qua việc trừng phạt luật sư không tố cao.
Xây dựng nhà nước pháp quyền mà tiếp tục dựa vào các lập luận của một nhà nước cai trị, đàn áp giai cấp của thời kỳ bao cấp, thay vì dựa vào “nhà nước của dân, do dân, vì dân” & nhà nước pháp quyền ở Điều 2, “quyền con người” ở Điều 14 Hiến Pháp 2013 thì sẽ đưa xã hội đến chỗ bất an. Và có thể nói Dự thảo BLHS 2015 tiềm ẩn vi hiến (tổn hại quyền con người tại Điều 31 Hiến pháp 2013)

P/S:
– Đưa BHLS trở về giống với tập quán văn minh của cộng đồng quốc tế, là góp phần đưa dân tộc Việt Nam đi chung con đường văn minh của nhân loại. Hãy chung tay, nếu có thể làm được gì đó tốt đẹp ở phút chót. Please! Share it!
– Các nhà báo thoải mái trích dẫn mà không cần phải hỏi lại nhé!

Pgs, Ts Võ Trí Hảo.

(FB Bảo Nhi Lê)

Có hai thứ cha mẹ cần trang bị cho con cái, và chỉ hai thứ đó là đủ

Có hai thứ cha mẹ cần trang bị cho con cái, và chỉ hai thứ đó là đủ

Tỉ phú Hồng Kông Yu Pang-Lin vừa qua đời ở tuổi 93, để lại di chúc hiến toàn bộ tài sản trị giá khoảng 2 tỉ USD cho hoạt động từ thiện.

“Nếu các con tôi giỏi hơn tôi thì chẳng cần phải để nhiều tiền cho chúng.

Nếu chúng kém cỏi thì có nhiều tiền cũng chỉ có hại cho chúng mà thôi” – ông Yu Pang-Lin khẳng định.

Yu Pang-Lin không phải là người đầu tiên trên thế giới “keo kiệt” với con nhưng lại hào phóng với xã hội. Người giàu nhất thế giới – Bill Gates – từng tuyên bố sẽ chỉ để lại cho con 0,05% tổng tài sản kếch xù của mình. Báo chí hỏi tại sao lại như vậy, ông trả lời đại ý: Con tôi là con người, mà đã là con người thì phải tự kiếm sống, không chỉ kiếm sống để phục vụ chính bản thân mình mà còn phải góp phần thúc đẩy xã hội. Đã là con người thì phải lao động. Tại sao tôi chí Time bầu chọn là 1 trong 25 nhân vật ảnh hưởng nhất thế giới, tác giả cuốn sách nổi tiếng 7 thói quen để thành đạt – viết di chúc để lại tiền cho con và ra đi năm 2012.


Cả chín người con không ai nhận tiền. Họ lý giải rất giản dị rằng họ là những người bình thường và hoàn toàn có thể tự lao động, tự kiếm sống được.

Tương tự, tỉ phú Warren Buffett viết di chúc chỉ để lại 10% tài sản của mình cho con, còn lại là làm từ thiện. Tuy nhiên, ba người con, dù không phải quá giàu có, cũng từ chối và dành luôn số tiền đó cho từ thiện.

Những người cha kiên quyết không để lại tiền cho con hoặc những người con quyết liệt không nhận tài sản thừa kế chắc chắn không phải là những người không coi trọng đồng tiền, vì hơn ai hết họ đã phải đổ mồ hôi, công sức và trí tuệ cả đời để tạo dựng nên sản nghiệp.

Tuy nhiên, họ cũng hiểu có một thứ còn quý giá hơn tiền, quan trọng hơn tiền, đó chính là trách nhiệm, mà trước hết là trách nhiệm với chính mình (tự mình phải chịu trách nhiệm về mình), rồi trách nhiệm với gia đình, cộng đồng, xã hội… Họ cũng ý thức được một cách sâu sắc ẩn họa của việc xài những đồng tiền không do chính mình làm ra.

Có người nói rằng có hai thứ mà cha mẹ cần trang bị cho con cái và chỉ hai thứ đó là đủ, còn không, nếu có để lại cho con thứ gì đi nữa mà thiếu hai thứ đó thì coi như chưa cho con gì cả.

Hai thứ đó là: ý thức tự chịu trách nhiệm về bản thân mình và năng lực để tự chịu trách nhiệm.

Một con người biết trách nhiệm và có năng lực để thực hiện điều đó khi đi học sẽ học thực, học vì mình (và do đó sẽ khó có kiểu học đối phó; mua điểm, mua bằng; học vì cha, vì mẹ); khi đi làm sẽ làm hết mình, tự giác và luôn hướng tới hiệu quả cao nhất (và do đó sẽ không có kiểu làm “giả cầy”, thụ động; làm gian, làm dối như một vài trường hợp mà không khó cũng có thể nhận diện được ở nhiều cơ quan, công sở)…

Không để lại tiền cho con nhưng để lại cho con ý thức trách nhiệm và trang bị cho con năng lực để tự chịu trách nhiệm thông qua giáo dục làm người, giáo dục làm việc, ấy là đã để lại một sản nghiệp đồ sộ cho con rồi.

HÔM NAY NGÀY QUỐC TẾ THIẾU NHI 1/6 TRÊN ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Nguyễn Lai‘s post.
Image may contain: 1 person, selfie, outdoor and closeup
Image may contain: 12 people, people sitting
Image may contain: one or more people and people sitting
Image may contain: 5 people
Image may contain: one or more people, people eating, people sitting and food
Nguyễn Lai added 5 new photos.Follow

HÔM NAY NGÀY QUỐC TẾ THIẾU NHI 1/6 TRÊN ĐẤT NƯỚC
VIỆT NAM :

MỘT ĐẤT NƯỚC ĐỨNG ĐẦU VỀ MỌI MẶT :

– THAM NHŨNG

– NGHÈO ĐÓI

– MỘT ĐẤT NƯỚC MÀ NGƯỜI DÂN BỊ TƯỚC QUYỀN TỰ DO

– NGÔN LUẬN
– ĐI ĐỨNG
– BIỂU TÌNH VÌ MÔI TRƯỜNG….

YÊU CẦU NHÀ CẦM QUYỀN KHÔNG KÍCH ĐỘNG HẬN THÙ TÔN GIÁO.

From facebook:  Hoa Kim Ngo shared Dung Truong‘s post — with Phuong Trinh 
 

YÊU CẦU NHÀ CẦM QUYỀN KHÔNG KÍCH ĐỘNG HẬN THÙ TÔN GIÁO.

Hai tối 30 và 31 côn đồ, cán bộ, lương dân ( có thể cả AN giả dạng thường dân) ) đã giở những hành vi bạo động , đòi giết LM Nguyễn Đình Thục và tấn công vào nhà những giáo dân tại giáo xứ Song Ngọc. Những hành vi tàn ác này có sự chứng kiến của công an và an ninh, nhưng những người này không hề có thái độ ngăn cản mà làm ngơ để họ đập phá , đe dọa . Do đó , câu hỏi đặt ra những kẻ phá hoại này có được sự tiếp tay của nhà cầm quyền Nghệ An hay không ???.

Trong khi giáo dân đi khiếu kiện một cách ôn hòa thì nhà cầm quyền cho CSCĐ đàn áp đánh đập và bắt bớ người dân. Thay vì nhà cầm quyền phải giải quyết thỏa đáng cho người dân thì ngược lại luôn dùng những mưu chước rất hèn hạ để trấn áp họ. Bây giờ lại dùng thủ đoạn kích động cán bộ, giáo viên và lương dân chống trả giáo dân khi những giáo dân này chỉ đi đòi quyền lợi của mình, trong đó có cả quyền lợi những người đang hành hung giáo dân, vì chính họ cũng là nạn nhân của Formosa.

Qua đây cho thấy sự lợi dụng thiếu hiểu biết của người dân chính là nhà cầm quyền chứ không phải bất cứ “thế lực thù địch nào”. Dùng người Dân chống Dân là một chiều trò bẩn thỉu vô cùng, phải được gọi đúng tên đó là TỘI ÁC.
HÃY DỪNG NGAY TỘI ÁC LẠI, ĐỪNG ĐỂ ĐẤT NƯỚC RƠI VÀO THẢM HỌA ĐAU THƯƠNG. TỘI ÁC NÀY KHÔNG AI KHÁC MÀ CHÍNH NHỮNG NGƯỜI ĐANG NẮM QUYỀN PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM.
Sài Gòn 1-6-2017

Sương Quỳnh.

 
 
18,463 Views
 
Dung Truong with Trần Bang 

 

Khẩn khẩn khẩn. CS đang đàn áp giáo xứ song Ngọc tối nay 31/5/2017
Rất mong ace chia sẻ thông tin 

 

Ngôn Ngữ, Trình Độ & Đối Thoại – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

Ngôn Ngữ, Trình Độ & Đối Thoại – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến 

Ảnh của tuongnangtien

RFA

Một lời nói tử tế có thể làm ấm lòng người suốt cả mùa Đông.

Ngạn ngữ Nhật Bản

Cứ theo như dư luận chung (chung) thì ông Võ Văn Thưởng tuy là một đảng viên nhưng tốt. Ít nhất thì ông cũng không đến nỗi quá xấu như những người tiền nhiệm: Đinh Thế Huynh, Tô Huy Rứa, Nguyễn Khoa Điềm, Hà Đăng …

Mặt tốt này của đương kim Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương vừa được hé lộ, tại một hội nghị trực tuyến,vào hôm 18 tháng 5 vừa qua:

Chúng ta không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý.

Phải chi hồi thập niên 60 hay 70 của thế kỷ trước mà ông (nguyên) Trưởng Ban Tuyên Huấn Trung Ương, Tố Hữu, cũng nói được một câu tương tự thì qúi hóa biết chừng nào. Tuy ông Võ Văn Thưởng phát ngôn hơi bị muộn nhưng dư luận, xem ra, vẫn khá … lạc quan – như thường lệ:

“Dự định đề nghị xem xét mở ‘đối thoại’ với bất đồng chính kiến của Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Đảng CSVN, ông Võ Văn Thưởng, là tín hiệu mới, đáng khích lệ và là ‘lời mời rất quý báu’, một ‘cơ hội’ cần được ‘chớp lấy’, theo một số ý kiến bình luận, quan sát của khách mời tại Tọa đàm cuối tuần của BBC Việt ngữ.”

Một trong những vị khách mời này, T.S Cù Huy Hà Vũ, cho rằng quan điểm của ông Thưởng “rất đáng chú ý và rất đáng khuyến khích.”

Lê Công Định thì dè dặt hơn đôi chút: “Tôi ngờ rằng đây không phải là chủ trương mới của Đảng Cộng Sản.”Trí nhớ của vị luật sư trẻ tuổi này, quả nhiên, không tệ.

Khi chưa vào tù, nhà báo Trương Duy Nhất cũng đã có lúc mừng (hụt) vì cái “chủ trương rất đáng chú ý và khuyến khích” này:

 Phát biểu tại hội nghị công tác Tuyên giáo toàn quốc 2012 diễn ra sáng nay 9/12/2013, ông Hồ Quang Lợi, Trưởng ban Tuyên giáo thành ủy Hà Nội nói: “Đã tổ chức đội ngũ 900 dư luận viên trên toàn thành phố nhằm phát huy sức mạnh của đội ngũ tuyên truyền miệng. Trong khi đó, báo chí thủ đô thực hiện ý kiến chỉ đạo về những vụ việc nhạy cảm; thành lập các tổ phóng viên bấm nút, phản ứng nhanh. Tổ chức “nhóm chuyên gia” đấu tranh trực diện trên mạng internet, tham gia bút chiến trên internet… 

Một thông tin khá bất ngờ, tạo cho tôi cảm giác thích thú…

Hãy công khai tranh luận một cách chính danh quân tử, thay vì sử dụng những biện pháp kỹ thuật lén lút cướp phá không khác gì bọn hacker, hoặc chụp mũ chính trị và kết án một cây bút chỉ vì những bài viết góp ý, phê bình phản biện của họ. Trước một thông tin, trước một tác phẩm, một bài viết, một cây bút, một góp bàn phản biện, chỉ được phép dùng chính phương cách truyền thông “tham chiến”, chứ không được phép dùng đến cái còng số 8, nòng súng và nhà giam…

Trương Duy Nhất & Võ Văn Thưởng. Ảnh: RFA

Trương Duy Nhất đã lãnh đủ ca ba (“còng số 8, nòng súng và nhà giam”) trước khi ông có cơ hội “đối thoại” với đám dư luận viên của chế độ hiện hành. Sau đó, sau khi bước ra khỏi nhà tù vào hôm 26 tháng 5 năm 2015, cũng không thấy nhà báo của chúng ta “bút chiến” hay “tranh luận” với một ông (hay bà) dư luận viên nào ráo trọi.

Sợ chăng?

E không phải thế đâu. Và cũng chả riêng gì trường hợp Trương Duy Nhất. Tôi chưa hề thấy một tù nhân lương tâm nào ở đất nước mình đã tỏ ra khiếp sợ và giữ im lặng sau sau khi ra khỏi nhà tù cả. Chỉ có những vị đã đi tù lần nữa, hoặc đang sẵn sàng chuẩn bị để ngồi tù tiếp tục – nếu cần!

Sở dĩ không có tranh luận hay đối thoại gì ráo trọi giữa những nhà bất đồng chính kiến với Nhà Nước Việt Nam, theo tôi, chả qua là vì bất đồng ngôn ngữ mà thôi. Cái “tầng ngôn ngữ” của đội ngũ dư luận viên hiện nay, rõ ràng, hơi quá xa lạ với số đông dân Việt:

          – Vì sao Lập phò bị bắt?

         Phạm Đoan Trang càng mở mồm càng hèn hạ

              – Tống Văn Công đến già mà vẫn còn ngu

              – Não bộ bẩn tưởi như thế chỉ có Trương Duy Nhất

          –  “Anh già” Bùi Tín cho Bộ trưởng Trương Minh Tuấn là “sát thủ tự do báo chí”

         Linh mục Đặng Hữu Nam mù luật hay ngáo?

          – Cái đầu đặc bê tông của Nguyễn Đình Cống

          – Nữ tặc Bùi Hằng đã ra tù

          – JB Nguyễn Hữu Vinh: Mày mới là kẻ phá đạo

          – Ngựa quen đường cũ Lê Công Định không thể hoàn lương

          – Tên phản động Lê Mỹ Hạnh bị đánh ghen tại nhà nghỉ vì cướp chồng người khác    

          – THẰNG CHA NGUYỄN ĐÌNH THỤC THÌ LÁO, GIÁO DÂN THÌ “NGÁO”

          – Trương Nhân Tuấn phản quốc vong nô: Ngu nhưng thích nói.

          – Đ.M. THẰNG HÁN GIAN CON CHÁU BA TÀU HỌ TƯỞNG

         NGUYỄN ĐAN QUẾ VÀ ĐỖ NAM HẢI BỊ NGÁO ĐÁ

          – Trần Thị Nga bị bắt, Tuấn Khanh trở mặt

          – Người buôn gió (Bùi Thanh Hiếu) vẫn chỉ chứng tỏ mình là hạng lưu manh đường phố

          – GS, TSKH Nguyễn Quang A từ một một nhà kinh tế thành một tên phản động

          –  “Giáo sư” đốn mạt Tương Lai, tức ông Nguyễn Phước Tương       

          – HUỲNH NGỌC CHÊNH SẼ BỊ LÀNG DÂN CHỦ VIỆT CHỬI CHO LÀ CỰC NGU?

          – Thằng mồm lông Huy Đức Osin lại xuyên tạc cuộc chiến chống Khme Đỏ!

          – Chân dung “Tinh hoa dâm chủ” tiến sỹ Luật Cù Huy Hà Vũ

          – Nguyễn Tường Thụy lại ẳng lên về Phạm Văn Trội

           Chúng mày im mẹ mồm đi

Vâng thì chúng tôi cũng đành phải “im mẹ mồm” thôi, chứ biết đối đáp ra sao với cái thứ thứ ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) của Ban Tuyên Giáo Trung Ương và Bộ Thông Tin của chính phủ hiện hành.

Ngoài việc bất đồng ngôn ngữ, trình độ nhận thức cũng là một trở ngại không nhỏ cho việc tranh luận hay đối thoại. Ông Võ Văn Thưởng tuyên bố “…  không sợ đối thoại, không sợ tranh luận, bởi vì sự phát triển của mỗi lý luận và của học thuyết cách mạng nào rồi cũng phải dựa trên sự cọ xát và tranh luận. Và cũng chính sự tranh luận đó tạo ra cơ sở để hình thành chân lý.

Trời! Có còn gì để mà “tranh luận” về “lý luận và học thuyết cách mạng” nữa đâu, cha nội? Nó đã “cọ xát” quá trời cả trăm năm qua (khiến cho hằng trăm triệu người oan mạng, và đã bị nhân loại chôn sống từ thế kỷ trước mất rồi) còn “phát triển” với “hình thành” cái con bà gì nữa?

Vấn đề rành rành như vậy mà ông Trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương (Võ Văn Thưởng) vẫn cứ coi như chưa có chuyện gì đáng tiếc xẩy ra (ráo trọi) thì thiệt là chuyện lạ. Lạ hơn nữa là thiên hạ vẫn có kẻ còn coi đây là tín hiệu mới đáng khích lệ và là lời mời rất quý báu”, một cơ hội cần được chớp lấy” … nữa kìa.

Vận nước, ngó bộ, còn lao đao lâu và lao đao lắm!

Kỳ vọng gì từ chuyến đi của Thủ tướng Phúc?


Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc

Tổng thống Mỹ Donald Trump và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc

Chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa, Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc sẽ gặp Tổng thống Mỹ Donald Trump tại Tòa Bạch Ốc, thượng đỉnh Mỹ-Việt đầu tiên kể từ khi Hoa Kỳ có tân chính quyền, dưới sự lãnh đạo của nhà đại tư bản Trump.

Bản tính ‘khó lường’ của ông Trump khiến cho mối bang giao ‘lắm lúc thăng, nhiều lúc trầm’ càng thêm khó đoán. Chuyến đi của ông Phúc mang tới những hứa hẹn thế nào?

Mời quý vị cùng phóng viên Trà Mi của VOA Việt ngữ tìm hiểu trong cuộc thảo luận với ba nhà quan sát trong và ngoài nước: Luật sư Vũ Đức Khanh từ Canada kiêm Giáo sư luật tại Đại học Ottawa (Canada) chuyên nghiên cứu về chính trị Việt Nam, quan hệ quốc tế, và luật pháp quốc tế; Luật sư Lê Công Định, học giả từng nhận học bổng danh giá Fulbright của Mỹ tại Trường Luật của Đại học Tulane, chuyên nghiên cứu công pháp quốc tế; và Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, nhà quan sát từng là cán bộ trong Ban An ninh Nội chính Thành ủy.

LS Vũ Đức Khanh: “Chính phủ Hà Nội không còn cơ hội đu dây giữa Trung Quốc với Hoa Kỳ…Nhân quyền người Mỹ yêu cầu chính phủ Việt Nam làm có lợi cho đất nước, nhân dân Việt Nam. Giữa người Việt với nhau sẽ phải đối thoại nhân quyền. Việt Nam đừng trông mong bất cứ lực lượng nào mà phải tự đứng trên đôi chân của mình.”

LS Lê Công Định: “Nếu chúng ta trông đợi vào chính quyền mới của Hoa Kỳ xem họ gây áp lực với Việt Nam thế nào rồi mới có hành động thì không phải là sách lược đúng đắn.”

CÁC CON HÃY NHẬN LẤY THÁNH THẦN…

  CÁC CON HÃY NHẬN LẤY THÁNH THẦN…

 Trong những năm gần đây phong trào canh tân đoàn sủng phát triển mạnh trong Giáo Hội Tin Lành và trong giáo Hội Công Giáo, có người gọi đó là mùa xuân của Giáo Hội đang là sức sống mới.  Nhưng cũng có người đang nhìn phong trào này với thái độ cảnh giác.  Họ sợ rằng nó sẽ đi xa đường lối của Giáo Hội.  Tôi không có ý phân tích phê phán, nhưng theo tôi phong trào có một điểm mà chúng ta có thể ghi nhận.  Phong trào giúp cho ta ý thức hơn về vai trò của Chúa Thánh Thần trong đời Kitô Hữu.  Một vai trò mà nhiều khi chúng ta lãng quên.  Có lẽ phần nào nó cũng giống như một nhà khoa học ở trong phòng thí nghiệm.  Ông ra sức nghiên cứu về không khí như là một vật thể và mô tả không khí bằng những công thức khoa học có vẻ phức tạp mà ông quên rằng, từng giây từng phút mình đang được ngủ lặng trong không khí mà đôi khi mình quên hít thở.  Cho nên sự sống thân xác của mình mỗi lúc mỗi tàn tạ.

Tôi xin lấy một hình tượng quen thuộc trong Kinh Thánh để diễn tả về Chúa Thánh Thần.  Thánh Luca mô tả: Vào ngày lễ ngũ tuần các môn đệ tề tựu cầu nguyện.  Khi ấy có những lưỡi nhưlưỡi lửa rải rác đậu xuống trên mỗi người.  Lửa là hình tượng Kinh Thánh dùng để diễn tả về Chúa Thánh Thần trong chúng ta.

Hôm nay tôi xin nhắc lại và đào sâu hơn hình tượng Thánh Gioan Thánh Giá sử dụng.  Ngài là người có kinh nghiệm thần bí sâu sắc đồng thời là một nhà thơ cho nên ngài đã vận dụng ngôn ngữ thi ca để diễn tả kinh nghiệm thần bí đó.  Đó là hình ảnh của lửa, của củi.

Chúng ta thử tưởng tượng cảnh mùa đông băng giá ở Châu Âu, ngoài vườn có một khúc củi nằm cô đơn giữa tiết trời băng giá.  Cái lạnh làm cho làn da của nó xần xùi, xấu xí.  Thế rồi nó được ông chủ nhà đem vào quăng vào lò sưởi.  Hơi nóng làm khúc củi cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.  Nó cảm nhận được đầy sự an ủi không tả được.

Nhưng tiếc rằng sự sung sướng kéo dài chẳng được bao lâu.  Trong khoảnh khắc ngọn lửa ôm chặt lấy nó.  Sức nóng của lửa nung nấu khiến cho nhựa cây rỉ ra bên ngoài làm thành một lớp da sần sùi như da cóc.  Nó tỏa ra một mùi thật khó chịu.  Khúc củi quằn quại trong than hồng một thời gian.  Cuối cùng nó trở nên một với lửa.  Nó không còn là củi mà chỉ là lửa.  Lửa đem ánh sáng, lửa đem hơi ấm cho những người trong phòng.

Gioan Thánh Giá dùng hình ảnh tuyệt vời ấy để diễn tả về tác động của Chúa Thánh Thần trong đời sống chúng ta.  Hình ảnh ấy giúp chúng ta thấy được đâu là cùng đích của đời sống trong Thánh Thần.  Cái cùng đích ấy là Chúa Thánh Thần làm cho chúng ta được nên một với Thiên Chúa.  Như Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu nói: “Ta trở thành một giọt nước hòa trong đại dương.”  Sự nên một ấy chỉ trở thành trong đời sống vĩnh cửu cho những người mà Chúa ban cho kinh nghiệm thần bí, những người cảm nghiệm được sự nên một hồng phúc với Thiên Chúa.

Chúng ta chưa có được kinh nghiệm huyền bí đó.  Nhưng tôi nghĩ: Nếu chúng ta thực hiện đúng những bí tích mà Giáo Hội cử hành là chúng ta đã đi đúng mục đích của Giáo Hội, dẫn ta đến chỗ nên một với Thiên Chúa.  Khi ta rước mình Thánh Chúa và để Máu Thánh Chúa hòa vào máu thịt ta để ta nên một với Ngài.

Sự nên một xét trên một bình diện mà người ta gọi là hữu thể học đó hoàn toàn có thật nhưng không ai thấy được.  Sự nên một ấy phải diễn tả qua cuộc sống bên ngoài theo kiểu nói của thánh Phaolô.  “Anh em hãy mang trong anh em những tâm tư như đã có trong Chúa Giêu Kitô.”  Cho nên khi nào chúng ta nên một với Chúa thật thì ta sẽ suy nghĩ như Chúa Giêsu, phản ứng như Chúa Giêsu, cảm xúc, yêu thương như Chúa Giêsu.  Đấy là dấu chỉ cụ thể.  Đấy là cùng đích.

Nhưng để đạt được tới cùng đích nên một trong Thiên Chúa ấy thì chúng ta phải trải qua một hành trình thanh tẩy của Thánh Thần.  Hành trình này khởi đầu bằng một niềm an ủi ngọt ngào.  Có một số kinh nghiệm nói lên điều ấy.  Có anh chị em dự tòng nói với tôi: “Thưa Cha, con xin gì Đức Mẹ cũng cho con hết.”  Những tu sinh hoặc những nữ tu mới chập chững bước vào đời sống tận hiến: “Thưa Cha, con cảm thấy hạnh phúc vô cùng.”  Những lúc ấy ai cũng ca ngợi Chúa, cảm thấy rất ư là dễ thương.  Chúa yêu ta vô cùng.

Thưa anh chị em.  Đấy chỉ là giai đoạn đầu.  Sớm hay muộn gì chúng ta cũng được Chúa Thánh Thần dẫn vào giai đoạn thanh tẩy, giai đoạn đau đớn, giai đoạn này sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn.  Vì nó đau đớn cho nên ta không muốn bước vào, không dễ chấp nhận.

Tôi nghĩ có hai lý do chính và cũng là hai giai đoạn chính.

Lý do thứ nhất: Thánh Thần giúp chúng ta chấp nhận con người thật của mình.  Có lẽ nhiều người sẽ ngỡ ngàng khi nghe thế.  Chúa Giêsu nói: “Hãy yêu tha nhân như chính mình.”  Nếu tôi không yêu chính mình thì tôi không thể yêu người khác được.  Yêu chính mình là chấp nhận con người thật của mình.  Chấp nhận hình hài mà Chúa đã ban cho mình.  Anh chị em thử kiểm nghiệm lại đời sống của mình xem.  Đã biết bao lần ta mơ ước những điều mà chúng ta không có.  Ví dụ: Phải chi Chúa ban cho mình sóng mũi cao hơn tí nữa thì đẹp biết bao.  Hay phải chi da mình được trắng như bạn mình nhỉ…  Những mơ ước ấy biều lộ điều chúng ta không chấp nhận chính mình.

Những suy nghĩ ấy làm cho ta tự mình dằn vặt mình.  Tự mình hành hạ mình, tự gây đau khổ cho mình bằng những tự ti mặc cảm.  Phải đau đớn lắm, phải tự đấu tranh mới chấp nhận chính con người thật của mình.  Chúng ta hãy kêu xin Chúa Thánh Thần giúp chúng ta thực hiện để chúng ta tự nhủ rằng: Dù tôi thế nào đi nữa Chúa vẫn yêu tôi.  Chúa tạo dựng tôi cho Chúa.  Cảm nhận được như thế sẽ làm cho ta thấy bình an hạnh phúc hơn.

Lý do thứ hai: Chấp nhận được chính mình rồi thì đến giai đoạn hai của sự thanh tẩy.  Đi từ chỗ “tôi đang là” đến chỗ “tôi được mời gọi để trở thành…”  Ở đây đòi hỏi sự bỏ mình.  Cuộc sống Thánh Augustinô là một điển hình.  Lúc trẻ ông xa vào con đường ăn chơi, mê đắm trên con đường tình dục, biết là sai nhưng ông vẫn biện minh cho mình, không nhìn nhận sự thật của chính mình, ông bảo: “Sở dĩ tôi bê bối thế vì ông thần ác ở trong hoành hành.”  Nhờ tác động của Chúa Thánh Thần, Thánh Augutinô mới đủ can đảm nhìn nhận mình là kẻ tội lỗi.  Từ đấy ông đã bước vào giai đoạn hai.  Ông trở thành một người sống như Chúa Giêsu, yêu thương, phục vụ, suy nghĩ như Giêsu.  Một con người trong Chúa Thánh Thần.

Chúng ta phải trở thành cái mà Chúa mời gọi chúng ta.  Đó là gì?  Thưa là mỗi ngày tôi trở thành người hơn.  Cho dù tôi sống bậc gia đình hay tu sĩ, cho dù tôi hành động gì nhưng vẫn hàm ẩn tất cả bên trong là cái tính người, là tính Kitô Hữu.  Và hành trình đó đòi chúng ta phải tự bỏ mình mỗi ngày. Công việc ấy rất khó, một mình ta không thể làm được mà phải có tác động của Chúa Thánh Thần.  Hãy cầu nguyện với Chúa Thánh Thần.

Chúa Thánh Thần sống như không khí tràn ngập vũ trụ, vấn đề là tôi có hít thở không?  Chúa Thánh Thần như dòng suối tràn lan mọi nơi.  Vấn đề là tôi có múc mà uống không?  Chúa Thánh Thần là ngọn lửa hừng hực, vấn đề là tôi có nhóm lên hay không? Cho nên cầu nguyện là tự tạo cho mình một nội tâm thích hợp.  Mở lòng ra cho gió ùa vào, làm rỗng chính mình cho dòng nước chảy vào, và nhóm ngọn lửa lên cho đời mình.

Nếu chúng ta chấp nhận trở về với chính mình trong thinh lặng, nhìn lại đời mình, ta có thể khám phá ra những gì mà Lời Chúa hướng dẫn chúng ta hôm nay.

Tôi xin kết thúc suy niệm này bằng tâm tình của Thánh Augustinô. “Lạy Chúa là vẻ đẹp ngàn đời, vẻ đẹp cổ xưa nhưng vẫn luôn luôn mới mẻ.  Con đã chạy tìm những cái đẹp bên ngoài vốn chỉ là phản ánh èo uột của vẻ đẹp vĩnh hằng.  Chúa là vẻ đẹp vĩnh hằng ở trong con thì con lại không kiếm tìm.  Vì thế, xin Chúa cho con biết trở về với chính lòng mình mỗi ngày, để ở đó con gặp được Chúa, hít thở Chúa.  Con đón nhận dòng nước ân sủng và lòng con được đốt cháy ngọn lửa Thánh Thần.  Amen!”

 ĐGM Nguyễn Văn Khảm

From Langthangchieutim gởi

“Cánh cửa ngang qua thế giới buồn”

Suy Tư Tin Mừng sau lễ Hiện Xuống năm A ngày 04/6/201

 Tin Mừng (Ga 20: 19-23)

Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do-thái. Đức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Người cho các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ vui mừng vì được thấy Chúa. Người lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.”

 “Cánh cửa ngang qua thế giới buồn”

“tống biệt hồng, sang tống biệt đen.

Em mang điệp khúc về đâu đó,

Ta tưởng chừng như giã biệt em.”

(dẫn từ thơ Nguyên Sa)

Mai Tá lược dịch.

Thế giới buồn, có phải vì tống biệt hồng/tống biệt đen, người em nơi cánh cửa? Điệp khúc vui, phải chăng em mang về từ đâu đó như giã biệt, từ Đức Chúa? Ngài giã biệt, nhưng thay vào đó, Ngài đã gửi Thần Khí Thánh đến với ta.

Trình thuật thánh Gioan, nay ghi lại cùng một tình tự có giã biệt, thân thương Ngài gửi đến với dân gian, thế giới buồn. Sau ngày Chúa chịu nạn trên thập giá, Ngài trỗi dậy từ cõi chết và thăng tiến về Trời, khiến đồ đệ dân con cứ phân vân không biết sự việc gì rồi sẽ xảy đến, ngay sau đó? Một số vị, quay về với nghề cũ, những thả lưới với buông câu. Có vị, nhớ mình từng gửi Chúa những câu hỏi, rất tương tự. Hỏi thì hỏi, nhưng vẫn chờ câu giải đáp khả dĩ xứng hợp với ưu tư của chính mình.

Thay vào đó, Thày bảo: về với thế-giới-mới, Thầy sẽ gửi Thần Khí đến mọi người, vào thời sau. Và lời Ngài, nay đã thành hiện thực. Tương tự một tình huống trong đó có người thổ lộ: mình lo không biết có đạt chốn thiên đường được không đây? Nghe vậy, Thầy bèn trấn an dân con mình: đừng lo toan/thắc mắc. Bởi, thiên đường tự khắc đến với mình, cũng chóng thôi. Lời Thầy còn nhắn nhủ: đạt chốn thiên-đường thì ai cũng đạt! Ngài lại thêm: Thiên đường mà người người lo không đạt, chưa hẳn là kết cục của thế giới. Bởi, thế giới nay còn những chuyện lớn lao, quan trọng hơn.

Thiên đường mà người đời những mong tưởng, nay xuất hiện ở đây, ngay nơi này, củng rất sớm. Điều quan trọng, là: dân con mọi người phải sẵn sàng kiên trì sống. Tức, chấp nhận qui cách sống đúng sứ mệnh Ngài trao ban. Dù biết Thiên đường là nơi đây vá chốn này. Thế mà, đồ đệ Chúa vẫn không hiểu điều Thầy tỏ lộ. Và, cả ta nữa, chừng như vẫn không hiểu hết điều Chúa tỏ bày cho ta và mọi người.

Nên, Ngài phải nói thêm: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thần Khí, khi Người ngự xuống trên anh em.” (Cv 1: 8) Chính Thần Khí Chúa sẽ giúp mọi người trở nên giống Thầy, khi đạt thế-giới-mới. Vào Lễ Ngũ Tuần, Thần Khí đến, người người sẽ dùng ảnh hình để nói lên những gì mình cảm nhận, từ Ngài.

Cảm nhận Thần Khí là đón nhận Luồng Gió Mới cực mạnh, nay thổi đến. Như, Lửa Ngọn dũng mãnh tạo sự sống. Như gà mẹ khống chế trạng huống hỗn độn quanh ổ, rồi mới đẻ. Tức, tạo môi trường thích hợp để sinh hạ sự sống mới. Thần Khi đến, là như: sói dữ ở bên chiên lành. Như, nguồn sống tạo yên hàn không bạo lực. Thần Khí đến, bảo đảm cho an bình, thịnh vượng. Cho, niềm thuỷ chung qua nhẫn cưới, ngày hứa hôn. Ngài là Thần Khí, Đấng giúp ta đi vào thế-giới-mới, rất sẵn sàng.

Xuất Hành về với Đất Hứa, dân con Do thái đều đã nhận được lời hứa hẹn đạt thế-giới-mới chốn thiên đường. Chốn Đất Lành miền Canaan, như vẫn gọi. Nhưng trước đó, họ cảm nghiệm một hành trình xuyên suốt, có cột mây che nắng ban ngày. Có, cột lửa soi sáng ban đêm. Và, họ cảm nhận kinh nghiệm có Chúa ở cùng, chung sức sống.

Trong hành trình di rời thế giới cũ về với Thế-giới-mới, Chúa hứa ban không chỉ mỗi đất lành miền Canaan, nhưng toàn thế giới, vũ trụ. Vũ trụ ta, là thiên đường. Có trời đất giao hoà, đầy Thần Khí. Có Năng Lượng Chúa cao cả, nạp cho ta. Cao cả, nhưng Ngài không là con đường rất chung chung, không thể đến. Ngài cho ta nếm trước hương vị của thiên-đường-thế-giới-mới, không phải mây trời hoặc cột lửa; mà là Thần Khí. Chính Thần Khí ấp ủ thế-giới-mới, để nuôi ta. Đó, là sáng-thế nguyên-thủy. Là, Thần Khí đến với mọi người, rất hôm nay.

Thần khí đến với ta. Với từng người. Ngài đến, theo cung cách thế-giới-mới-rất-thiên-đường, với hình thể nhỏ của vũ trụ. Xem thế, tất cả chúng ta là dân con đã được dựng. Dân con của Thần Khí. Xem thế, thì: Thiên-đường-tràn-đầy-Thần-Khí đã đến với ta và ở với ta. Ngài đi vào cuộc sống của chính ta. Và mọi sự nơi ta nữa.

Có thể, có người bảo: đó kìa, những người “sống vô gia cư chết vô địa táng”, đâu như thế. Hoặc tôi đây, cũng chẳng giống vậy. Có thể, có nhiều chuyện vô lý và bi thảm, vẫn xảy đến trên con đường, mình đang sống. Cả nơi khu vực phía sau nhà, nhiều chuyện xảy đến cũng khiến ta khó mà tin. Thánh Phaolô là vị thánh từng trải nhiều về chuyện này, khi thánh nhân bảo: ta là “đền thờ của Thần Khí”, ngay khi thánh nhân còn đang rao giảng ở Côrinthô, kinh đô đồi truỵ của Hy Lạp. Là, vùng cấm địa của Achaia có đền Aphrodite, đền thờ nữ-thần nhục-dục, đầy thác loạn. Nhưng, thánh nhân vẫn nhận biết điều ấy, cũng rất thật.

Suy niệm sự kiện Chúa Về Trời, ta nghĩ ngay đến “thiên-đường”, không theo nghĩa bầu trời, nhưng theo nghĩa thế-giới-mới, Chúa tạo dựng. Và, Đức Chúa cũng từ thế giới này, đến với ta. Ngài tập họp mọi người vào với thế-giới ấy. Ngài gửi Thần Khí đến với ta như dấu ấn mới, rất an bình. Tuyệt mỹ.

Nhưng, làm sao biết được điều ấy sẽ xảy đến? Lấy gì làm bằng để thấy được là: Thần Khí sống với ta? Và, đâu là bằng chứng Ngài ban trước thiên-đường-thế-giới-mới ấy? Xin thưa: bằng chứng, nằm ở cuộc sống rất đẹp, của mọi người. Ở, mối ưu tư/quan ngại về công lý và an bình, khi vẫn còn nhiều người đang bị chèn ép. Áp bức. Ngay chính ta, cũng đã trải nghiệm nhiều nét đẹp của sự sống. Nhưng nhiều lúc, ta và Hội thánh lại quên mất cung cách phải có, để giáp mặt với sự-sống-rất-đẹp. Để rồi, đôi lúc biến nó thành vật vô giá trị. Và, lẩn tránh tất cả những gì là Chân-Thiện-Mỹ, ở đời. Thay vào đó, ta chỉ thích mỗi cung cách hành đạo cứng ngắc, vụ hình thức rất ngán ngẫm.

Thực tế ở đời, nhiều vị vẫn còn đang làm công việc tuyệt vời, trong đời. Ví dụ ư? Đấy kìa, những vị đang làm rất nhiều điều kỳ diệu, mà ít ai chịu làm. Đích thị là, Thần Khí đang làm những điều kỳ diệu rất “thiên-đường”, nơi người ấy. Chắc chắn rằng, Thần Khí Tuyệt Mỹ cùng hiện diện, ở nơi họ.

Ưu tư/quan ngại về công lý và bình an, còn thấy nơi nhiều người. Đó cũng là mối quan tâm lo lắng cho số phận của người nghèo. Để rồi, hẹn sẽ tìm cách thực hiện cho bằng được sự bình an, rất công lý. Ví dụ ư? Đừng nên tìm ví dụ nơi thể chế chính trị xã hội của loài người. Bởi lẽ, không chỉ mỗi các nhà từ thiện mới có khả năng thực hiện được công việc tuyệt mỹ/tuyệt diệu ấy. Phải nói rằng, chính Thần Khí đang thực hiện công lý và bình an nơi con người và môi trường. Khi đó, Thần Khí Công Lý và An Bình, sẽ còn hiện diện mãi, nơi họ và với họ.

Chắc chắn, Công Lý và Sự Tuyệt Mỹ/Tuyệt Diệu đang kết-thân-làm-một để bừng nở như bông hoa mới chớm ở thế-giới-mới. Với ta, đó là khởi đầu của sự kiện đất-trời-hoà-hợp do Thần Khí ban cho ta. Đang diễn ra.

Lâu nay, nhà Đạo mình nói nhiều đến Thần Khí Chúa ở cùng Hội thánh. Nay, có lẽ nên thêm: Thần Khí Chúa đang ở với và ở cùng ta. Và, thế giới. Cầu mong sao, Ngài ở với và ở trong Hội thánh ta nữa. Bởi, Hội thánh là chốn thánh thiếng từ đó ta thấy được mọi sự đang diễn tiến, đến với ta cùng một lúc.

Với tinh thần lạc quan sẵn có, ta sẽ ngâm vang lời thơ buồn, nhưng hy vọng của nghệ sĩ:

“Chết một ngàn năm chắc phải sầu,

Nhưng này thương nhớ lúc xa nhau.

Mịt mù nhân thế trôi biền biệt,

Giữa vị sầu nghe có vị đau.”

(Nguyên Sa – A Tỳ)

Bằng vào lời thơ, thi nhân thấy “có vị đau”, giữa vị sầu. Về với thiên-đường, người người đều cảm nhận Thần Khí, rất mỹ quan. Mỹ quan thiên đường Ngài trao ban, sẽ cùng với mọi người sống cuộc đời đẹp rất đáng sống, với mọi người.

Lm Kevin O’Shea CSsR biên-soạn 

Mai Tá lược dịch.

“Chúa yêu trần thế, đã chết cho đời, và đã sống lại,”

Chuyện Phiệm Đọc Trong Tuần sau lễ Hiện Xuống năm A 04/6/2017

Alleluia hát lên người ơi

https://www.youtube.com/watch?v=8bR9e-zxAak

“Chúa yêu trần thế, đã chết cho đời, và đã sống lại,”

hát lên người ơi! Alleluia!
Hát lên người ơi!

Sáng tươi huyền diệu,

là một kiếp người,

được Chúa thương yêu.”

(Thành Tâm/Sỹ Tín, CSsR –  Hallêluyah! Hát Lên Người Ơi!)

(Thư 1 Côrinthô 15: 12-14)

Ở giáo-xứ mà bần đạo bầy tôi đây sống đến 25 năm, có cái tên thanh-tao/nhè nhẹ của Anh Cát Lợi, vào mỗi độ nhà Đạo mừng Chúa trỗi dậy, ca-đoàn lễ Việt tuy có hát nhạc-bản ở trên, nhưng vẫn không tạo được khí thế của Ban Hallêluyah thời niên 1960’. Không biết có phải, vì khi ấy bọn tôi hát là hát cho những người “xuôi triền thất-vọng”, “ôm niềm đau” hay sao đó, những là: 

 “Mừng hát hỡi những ai xuôi triền thất vọng.

Mừng hát hỡi những ai ôm niềm đau.

Vì có Chúa Tình Yêu đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai lê đời khó nghèo.

Và ai trơ trụi ngay trên giường chết.

Vì có Chúa Trời Đất đang ở với ta.”

(Thanh Tâm/Sỹ Tín, CSsR – bđd)

Ấy chết! Nói thì nói thế, chứ ở đâu mà chẳng có những người thất-vọng, khổ đau giống như thế. Vâng. Ở trời Tây bên này, tuy không là chốn “Tây Phương cực-lạc”, nhưng vẫn có quyền hát và nói những lời sau đây:    


“Mừng hát hỡi những ai mong cuộc đổi đời.

Và ai đang dựng-xây cho trần-giới.

Vì có Chúa Tạo Hóa đang ở với ta.

 Mừng hát hỡi những ai mơ mùa thái-hòa.

Và ai đang mạnh tay tắt lửa chiến.

Vì có Chúa Bình Yên đang ở với ta.

Lá lá la la la la là!

(Thanh Tâm/Sỹ Tín, CSsR – bđd)

Vâng. Đúng thế. Nếu bạn và tôi, ta cứ dõi theo lời trần-tình của đấng thánh-hiền khi trước đã từng nói, hẳn ta cũng sẽ cảm-nghiệm được những ý/lời thêm một lần được trích-dẫn, như sau:

Nhưng nếu chúng tôi rao giảng rằng

Đức Kitô đã từ cõi chết trỗi dậy,

thì sao trong anh em có người lại nói:

không có chuyện kẻ chết sống lại?

Nếu kẻ chết không sống lại,

thì Đức Kitô đã không trỗi dậy.

Mà nếu Đức Kitô đã không trỗi dậy,

thì lời rao giảng của chúng tôi trống rỗng,

và cả đức tin của anh em cũng trống rỗng.”

(Thư 1 Côrinthô 15: 12-14)

Vâng. Rất không sai. Dẫu có “ôm niềm đau” hoặc “mong cuộc đổi đời” hay sao đó, người người và bầy tôi đây vẫn có lập-trường lạc-quan ở mức tối-thiểu, để còn vui sống theo kiểu “rất trỗi dậy” với muôn người. Và mọi người.

Vâng. Đúng là như thế. Dông-dài dẫn-nhập chuyện “phiếm” hôm nay, chỉ cốt để phân-bua với bầu bạn rằng: vừa rồi, bần đạo bầy tôi đây lục-lọi chồng sách/báo cũ để tìm chất-liệu viết thêm về những gì có liên-quan đến lễ hội Phục Sinh, bèn bắt chộp được câu hỏi/đáp từ người giáo dân gửi cố đạo Sydney những lời sau đây:

“Thưa cha. Có thể nào cha viết cho bà con đi Đạo biết được lý-do tại sao người Công-giáo và Chính-thống-giáo lại mừng lễ Phục Sinh không bao giờ cùng một ngày cả vậy?Thêm nữa, có bao giờ Giáo hội đôi bên tìm cách đồng-thuận với nhau để cùng mừng lễ hội trọng đại như thế không?” 

Hỏi gì chứ, hỏi những câu mang tính giáo-sử có ghi tháng ngày rõ rệt để lập nên phụng-vụ, quả đúng với “nghề của chàng”. Nhất thứ, “chàng” đây là bậc thày ở Sydney chuyên tìm-tòi ngày tháng niên-lịch ở sách vở, để giúp đỡ bà con nào không có thì giờ lục tìm, mà thôi. Và, sau khi lục tìm ngày tháng với ý-nghĩa, đức thày ở huyện nhà Sydney bèn có câu đáp-trả sau đây:

“Trả lời câu đầu-tiên anh/chị hỏi, tôi thấy có lý để ta mừng và vui mà chia thành 3 phần rõ rệt. Với Giáo-hội thời tiên-khởi, thì: ngày mừng Phục Sinh được định ra theo cách sao đó hầu ăn khớp với Lễ Vượt Qua của Do-thái-giáo, tức: dứt-khoát phải rơi vào ngày thứ 14 tháng Nissan âm-lịch, là ngày trăng tròn. Khi xưa, Lễ hội Phục Sinh được tổ-chức chỉ ít ngày sau lễ Vượt Qua, cốt để Lễ-hội này được rơi vào bất cứ ngày thường nào, trong tuần cũng đều được.

 Quyết-định tổ-chức Lễ Hội Phục Sinh luôn vào ngày của Chúa, là vì Đức Chúa của ta đã phục hồi sinh lực từ cõi chết đúng vào ngày Chúa Nhật, chuyện đó bắt đầu từ Công Đồng Nicê do hoàng-đế Constantine triệu-tập vào năm 325.

 Công-đồng đây, quyết-định rằng: Lễ Hội Phục Sinh phải được tổ-chức mỗi năm vào Chúa Nhật đầu  sau hội trăng tròn đến sau ngày Xuân phân vùng Bắc Bán Cầu. Ngày xuân phân, xảy ra một năm hai lần qua đó, mặt trời băng ngang đường Xích-đạo và vì thế ngày và đêm có thời-gian dài bằng nhau trên toàn thế-giới. Và, Xuân phân bao giờ cũng rơi vào mùa Xuân.

 Để cho dễ định trước ngày Lễ Phục Sinh rơi vào ngày nào mỗi năm, Giáo-hội đã quyết rằng ngày Xuân phân sẽ luôn rơi vào ngày 21 tháng Ba, dù theo ngôn-ngữ thiên-văn-học, ngày ấy có thể rơi vào ngày 20 tháng Ba năm ấy, cũng vậy. Thế nên, ngày tháng tổ-chức Lễ Phục Sinh có thể định ra từ 22 tháng Ba đến 25 tháng Tư.

 Nhiều thế kỷ cứ thế trôi, tiếp theo sau Công-đồng Nicê, tất cả các Giáo-hội dù Đông Phương hay Tây Phương, kể cả Giáo-hội Chính-thống phương Đông cũng mừng Phục Sinh vào cùng một ngày. Nhưng kể từ năm 1582 trở đi, sự việc đã thay đổi. Đến năm ấy, toàn thế-giới Rôma lại theo lịch do Hoàng Đế Julius Cesar chọn đưa vào từ năm 46 trước Công Nguyên. Lịch này gồm 365 chia cho 12 tháng cộng một ngày trội dư, cứ 4 năm một lần, sẽ rơi vào tháng Hai dương-lịch.

 Và, để sửa đổi, Đức Giáo Hoàng Grêgôriô 13 đã cải-tổ niên-lịch, bỏ đi 10, để rồi Thứ Năm 4 tháng Mười trong lịch của Julius Cesar sẽ kéo theo sau là Thứ Năm 15 tháng Mười theo lịch mới Grêgôriô. Trong khi toàn-thể phương Tây đã chọn lịch Grêgôriô, thì kể từ sau năm 1582, phương Đông lại vẫn tiếp tục theo lịch của Julius Cesar. Kết quả là, ngày tháng của họ đi trễ 10 ngày sau lịch Grêgôriô… Từ ngày ấy đến nay, có rất nhiều cuộc tranh-cãi/bàn luận trong đó Giáo-hội Công-giáo có tham-dự nhưng không đi đến thoả-thuận chung nào hết.

 Thành thử, nỗi niềm mơ ước của ta hôm nay và mai ngày là: nên tiếp tục có các cuộc thương-thảo Đông-Tây để mỗi năm ta mừng Đại Lễ Phục Sinh cùng ngày với nhau. Để được thế, cũng nên liên-lỉ nguyện cầu sao cho ước-mơ của mọi người sẽ thành hiện-thực, rất mau chóng.” (X. Lm John Flader, The Date of Easter, The Cathoplic Weekly 15/4/2012 tr.10)       

 Tổ chức cách sao đó cho ăn khớp với Lễ Vượt Qua của Do-thái-giáo”, cũng tựa như xác-quyết của người xưa, cứ bảo rằng: “Bê Lem, chốn Chúa sinh ra đời”, là cốt để ứng-nghiệm lời Ngôn-sứ nọ bảo: “Bê Lem hỡi, người không là thị-trấn nhỏ, bởi Đấng Cứu Tinh đã sinh ra trong thôn làng bé nhỏ của ngươi, kia đấy!”

Nói cách khác, các Lễ “lạy” hoặc Lễ “lạc” ở Đạo Chúa, chỉ bắt đầu vào các thế-kỷ sau này, khi các cụ đạo nghiên-cứu tháng ngày hoặc mà định ngày tổ-chức Lễ, là lấy từ Do-thái-giáo ra mà thôi. Còn nhớ, khi xưa, nhiều đấng thánh-hiền nhà Đạo cũng đưa ra nhiều xác-chứng, tựa như thế.

Như thế, là cốt để bà con mình còn giữ được tập-tục và lễ nghi trong Đạo, hệt như Do-thái-giáo. Có làm thế, ta mới hy-vọng đi dần vào chủ-trương “Đại kết các giáo-phái cùng thờ-phượng Đức Kitô là Đức Chúa; cùng kêu gọi mọi người hãy kết-đoàn trong tình thương-yêu của Đức Chúa. Bởi, Thiên-Chúa là Đức-Chúa-của-Tình-Yêu, rất thương yêu phải như thế, cũng dễ hiểu.

Về việc tái-tạo tinh-thần đoàn-kết đã có từ xưa, đấng bậc nọ trong Đạo Chúa từng có lời khẳng-định như sau:

Một trong các cuộc chiến do người Do thái nổi lên chống lại cường quyền La Mã, đã kéo dài chiến tranh suốt từ năm 66 đến 70 sau công nguyên, phá hủy thành thánh Giêrusalem và Đền Thờ của Chúa. Cho nên các Kitô hữu sống ở thành thánh, cũng thưa dần. Đến một lúc, bị biến mất chỉ để lại Galilê và Syria, dấu vết của tình tiết đấu tranh/tranh giành vai vế, lẫn địa vị. Chỉ mỗi cộng đoàn Phaolô của kiều dân Do thái là còn sống sót. Và, ràn chiên Hội thánh hôm nay là hậu duệ của cộng đoàn này.

 Chẳng mấy chốc, sau đó đã xảy đến với cộng đoàn một vấn đề rất mới, là: các thánh nay ngóng chờ Chúa sẽ lại quang lâm lần nữa, rất bất ngờ. Dù, việc này không xảy đến ngay tức khắc, nhưng các thánh cũng đã duy trì được căn tính của cộng đoàn, nhờ tái tạo nguồn nảy sinh tinh thần đoàn kết từ việc đọc Sách thánh viết bằng tiếng Do thái, và theo các giới lệnh, truyện kể có liên quan đến các anh hùng dân tộc.

 Và, nhờ cộng đoàn Phaolô vẫn nhớ đọc thư từ/bài viết do thánh nhân gửi các cộng đoàn, ở khắp nơi. Và, nảy sinh nhiều nhóm hội, trong đó, có nhiều vị thiên về nhóm theo Do thái. Có nhóm vẫn phụ trợ thánh Phaolô, rất mực. Nên, tính đa dạng càng phát triển mạnh nơi cộng đoàn tin Chúa Chiên Lành, là Đức Giêsu.

 Suốt thế kỷ thứ 2, kẻ tin vào Đức Kitô gần như biến dạng khỏi xã hội. Mãi cho đến đầu thế kỷ thứ ba, mới thấy một số tín đồ sở hữu đất đai, xây dựng các hang toại đạo để ẩn lánh, và cuối cùng dựng xây nhà thờ/đền thánh thiết lập chốn thánh thiêng cho cộng đoàn thờ tự. Xem như thế, ràn chiên Hội thánh mang tính cách hiệp nhất đích thực và chính tông của Đức Giêsu, đến rất chậm và khá trễ, lúc ấy lại thấy các giải thích về nhà Đạo, cũng đã khác.

 Đến giữa thế kỷ thứ ba và đầu thế kỷ thứ tư, cũng lại thấy một vài cuộc bách hại quyết loại trừ các Kitô hữu khỏi hiện trường tín thác. Cho đến năm 313, khi hoàng đế Constantin ra tay nhân nhượng người tín hữu ở phương Đông lẫn phương Tây, cho phép mọi người được tự do lựa chọn tôn giáo nào mình tin tưởng.

 Từ đó, Kitô giáo đã trở-thành thực-thể xã-hội đối với quần-chúng. Tuy nhiên, đó chỉ là một trong các cung cách dẫn giải niềm tin vào Đức Kitô được hoàng-đế Constantin chấp nhận. Mọi qui-cách khác đều đi vào chốn “thầm-lặng”, rất bí mật. Và vì thế, phần đông đã mất dạng.

 Thời kỳ hậu-Constantin, chỉ một đạo-giáo mang tính nguyên-thuỷ, rất chính-cống. Và chỉ mỗi phái nhóm chính-tông/chính-cống này khả dĩ triển-khai lời dạy công-nhiên rằng Đức Giêsu Kitô vừa là Chúa, vừa là người. Và, Thiên Chúa rất Ba Ngôi cũng từ lúc đó, được quan-niệm. Vào cuối thế kỷ thứ hai, duy chỉ mỗi Đạo nguyên thủy-chính tông mới tồn tại. Số còn lại, đều trở-thành “lịch-sử”, lùi vào quá-khứ.

 Người Công-giáo, nay biết rất ít hoặc chẳng có ý-niệm gì về quá-trình lịch-sử của Đạo mình. Có vị chỉ có ý-tưởng khá mơ-hồ về lịch-sử, lại đã cho rằng: công cuộc Phục-Hưng thời Trung-cổ đã khiến Hội-thánh thêm rạn nứt.

 Và, rồi nghĩ rằng: ta thừa-hưởng được “lề phải” rất đúng đắn từ các tranh-luận về ràn chiên, một Chúa Chiên. Còn mọi giáo-phái khác đều có sai sót. Và, họ cũng cho rằng, Chúa Chiên Lành, là Chủ Chăn, chỉ nhân-hậu với đạo-giáo rất chính-tông là Công-giáo mình, thôi.” (X. Lm Kevin O’Shea CSsR, Suy Tư Tin Mừng Chúa Nhật thứ 4 Phục Sinhwww.suyniemloingai.blogspot.com

 Nói khác đi, thì chuyện định ra tháng ngày tổ-chức Lễ Hội Phục Sinh, cũng chỉ để bà con trong Đạo nhớ mà thực-thi cuộc sống sao cho “ứng-nghiệm với tinh-thần của người xưa trong Cựu Ước” hoặc dã-sử Do-thái-giáo, mà thôi.

Ngõ hầu “ứng-xử” và “cảm-nghiệm” tinh-thần kết-đoàn giữa mọi người trong cùng một đạo-giáo, có lẽ thi-thoảng ta cũng nên làm như thế.

Để chứng-thực và minh-hoạ cho xác-quyết này, có lẽ cũng nên mời bạn và mời tôi, ta đi vào vùng trời truyện kể mang nhiều ý-nghĩa tinh-tế về thương yêu, đùm bọc rất kết-đoàn như sau:

“Có cậu bé nọ mồ côi cha mẹ từ bé. Cậu có một ước mơ nho nhỏ thôi, đó là có một mái ấm gia-đình để mà yêu thương để mà nương tựa. Hằng đêm mỗi khi nhắm nghiền đôi mắt và ngủ thì cậu luôn luôn mơ đến việc được nằm cuộn tròn trong vòng tay của cha, được mẹ hôn lên trán mỗi buổi sáng. Nhưng giấc mơ thì vẫn chỉ mãi là giấc mơ. Sự thật rành rành trước mắt là cậu không hề có gia đình hay một mái ấm thật sự nào.

 Cha mẹ cậu đã bỏ rơi cậu ngay từ khi cậu mới vừa sinh ra. Nhưng không vì thế mà cậu ghét họ chút nào, mà lại còn ngược lại nữa cơ. Cậu luôn tự nhủ với mình rằng: “Chắc là vì một lý-do nào đó họ mới làm vậy thôi ,chứ họ không hề muốn như thế”. Cứ thế cậu cứ thầm nói với lòng mình, tự an ủi chính mình như một thằng ngốc, mặc cho số phận cứ trôi nổi mãi, nhưng đối với cậu, nó là một con số không to và tròn trĩnh hơn bao giờ hết. Cha mẹ cậu chưa một lần thiết-tha nhớ đến cậu ,dù chỉ là một giây.

 Ngay từ hồi còn nhỏ, cậu bé lớn lên trong nhà thờ. Và được “cha sở” cùng các xơ đặt cho cái tên rất có nghĩa, là Bình-Minh. Đơn-giản, chỉ vì họ mong sau này, dù có ở nơi nào đi nữa thì cậu bé vẫn mãi mãi tỏa sáng.

 Hằng ngày, các xơ cùng với cha sở luôn luôn lo lắng và chăm sóc cho cậu, dành hết tình thương của mình để bù đắp phần nào nỗi đau mất mát lớn trong lòng cậu. Để cậu không bao giờ cảm thấy tủi thân và mặc cảm với mọi người rằng mình không có cha mẹ như bao trẻ em khác. Cậu hiểu rõ điều đó lắm chứ, cậu biết là cha và các xơ yêu cậu lắm đấy. Nhưng cậu vẫn thấy có cái gì đó nhói ngay trong chính trái tim mình mỗi lần đêm đến.

 Và cứ mỗi lần như thế, đêm nào cậu cũng ngồi bật dậy, đứng trước bàn thờ Chúa mà cầu nguyện. Vì cậu nghĩ: “Chắc chắn một ngày nào đó cha mẹ sẽ tìm được mình và đưa mình về nhà, mình sẽ có một gia đình hạnh phúc. Mình tin rằng như vậy”. Thế đấy, cậu cứ tự lừa dối chính bản thân mình, tự lừa dối  chính mình, rồi cảm thấy “Mình thật là ngốc!”

 Vẫn như thường lệ cuộc sống trong nhà thờ, đối với cậu, đã là một niềm vui. Tưới cây quanh khu vườn, rồi đọc kinh thánh cùng các xơ, để cảm thấy vui hơn và có niềm tin vào cuộc sống. Vì hôm nay là chủ nhật, nên mọi người đi nhà thờ rất đông. Mới sáng ra, mà đã có nhiều người đến rồi.

 Cậu ra mở cổng, rồi quay vào trong. “Trời hôm nay đẹp thật, không một gợn mây, thích thật” Vừa đi cậu vừa nghĩ lẩn thẩn như thế; bỗng có chú nhóc vô tình va phải cậu. Thấy thế cậu liền bảo:

_Lần sau em nhớ cẩn thận hơn nhé

Nó cười te toét bảo cậu:

_Vâng, cảm ơn anh!

Cậu hơi thắc mắc không biết người thân của chú nhóc đó đâu vội hỏi:

_Nhóc này! mẹ em đâu?

_Dạ ,ở đằng kia ạ! Nói vừa dứt câu, một người phụ nữ có một khuôn mặt hiền-hậu bước tới bảo:

_Nãy giờ con đi đâu thế, làm mẹ lo quá, cứ tưởng là con đi lạc!

Thấy những cử chỉ ngọt ngào của mẹ cậu bé thế ,cậu hơi buồn buồn một tí ,nhưng rồi giật mình khi nghe tiếng nhóc con la lên”

_Mẹ ơi hồi nãy con té, anh này đỡ con lên đấy mẹ ạ!

_Thế à! Người phụ nữ liền nhìn cậu rồi nói:

_Cảm ơn cháu nhé !Nói rồi người phụ nữ đó xoa đầu cậu rồi bước đi.

 Cậu trở về với thực tế, nãy giờ cậu cứ ngỡ là mình đang ở trên thiên đàng. Nhưng rồi cậu lại lủi thủi bước vào vườn tưới cây, bỗng thấy một bàn tay bóp nhẹ vai mình, thì ra đó là xơ Anne.Thấy cậu buồn, xơ liền hỏi:

_Sao con buồn thế, Minh?

_Có gì đâu xơ, chỉ là con cảm thấy…. nhớ mẹ thôi! Vừa nói cậu vừa mếu máo như một đứa trẻ, thấy vậy xơ liền ôm cậu vào lòng nói:

_Nín đi con ,dù sao hôm nay xơ cũng có tin vui cho con đấy.

_Con nhìn này, đây là Linh, từ nay bạn ấy sẽ là bạn của con. Do bố mẹ bạn ấy đi làm bận bịu nên gửi vào đây, chiều bố mẹ sẽ đón bạn về. Linh chỉ ở lại mỗi ngày chủ nhật thôi. Nên con phải hòa đồng với bạn đấy nhé. À! còn Linh nữa, đây là Minh! hai con làm quen với nhau nhé!

_Dạ con biết. Cả hai đồng thanh nói.

_Tốt lắm thế vậy …Xơ đi đây !

 Nói rồi cậu tiếp tục tưới vườn, cứ tưới tưới rồi tỉa lá cho cây hồng mình yêu quý mà không để ý rằng Linh đang đứng đó .Thấy cậu im lặng Linh liền bắt chuyện hỏi:

_Vậy cậu tên là Minh, nhưng mà cái gì Minh thế, tớ hỏi cho biết được không?

Cậu cười mỉm với Linh rồi bảo:

_Mình là tên là Bình Minh, 14 tuổi, mình sống trong nhà thờ này từ khi còn bé. Còn cậu?

_Mình là Mai Linh. Cũng 14 tuổi như cậu.

 Nói rồi cậu bảo:

_Vậy à! Cậu có muốn ra vườn với tớ không, tớ sẽ chỉ cho cậu xem cái này hay lắm.

Nói rồi, cả hai cùng đi dạo ra vườn, vừa đi Linh vừa hỏi:

_Tớ vẫn còn thắc mắc sao cậu lại sống trong nhà thờ từ bé thế? Linh trố mắt hỏi cậu:

_À ! Là vì …tớ ..mồ côi!

_Vậy à! Tại tớ không biết nên mới hỏi, xin lỗi nhé! Từ nay tớ sẽ là bạn thân nhất của cậu.

_Ừ! Đang nói bỗng cậu la toáng lên.

_Tới rồi! Đây là đài phun nước, đẹp không cơ chứ?

_Ừ đẹp thật. Cám ơn đã chỉ cho tớ xem. Còn bây giờ thì.. .vừa nói Linh vừa cầm vòi xịt lên bảo:

_Chết cậu rồi nhé!

_Không, đừng đùa kiểu đấy!

_À há! Không à! Vừa nói Linh vừa xịt nước vào người cậu cả hai ướt nhẹp như con chuột lột. Bị mấy xơ la cho một trận tơi bời.

 Thấy thế, Linh liền ra mặt nói thay cho bạn:

_Tại con đấy! Các xơ đừng la Minh.

_Hai cái đứa này. Sơ có la cũng chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi.

_Được rồi vào thay đồ đi, nếu không lại cảm lạnh bây giờ!

_Dạ! Cả hai nói tiếng “dạ” thật nhỏ ra vẻ như đã hối lỗi.

_Thấy chưa! tớ đã bảo, mà không nghe!

_Biết rồi đừng la nữa, lần sau không làm như thế nữa, được chưa?

_Sao cũng được. Tuần sau, cậu đến nữa không?

_Có! Chắc chắn mà.

 Cứ thế thời gian thấm thoát trôi nhanh, cũng gần một tháng, cậu bé và Linh ngày càng thân thiết với nhau hơn. Có lần, cậu bé còn được bố mẹ Linh đối đãi như con trong nhà. Cậu cảm thấy rất vui. Một hôm Linh bảo:

_Nếu có một điều ước, cậu sẽ ước gì?

_Tớ ước sẽ có bố mẹ như cậu.

_Vậy à! Đơn giản chỉ thế thôi sao?

_Ừ! Tại cậu không biết đó thôi, chính mái ấm gia-đình là nơi giúp con người ta trưởng-thành nên người và thành-công trong cuộc sống, cho nên tớ chỉ ước có được bố mẹ giống như cậu, có một gia-đình để được yêu thương như cậu, là tớ mãn nguyện lắm rồi.

_Thế tớ sẽ nói với bố mẹ tớ nhận cậu làm con nhé! Lúc đó tớ sẽ có một người anh là cậu rồi nhỉ?

_Nhưng ….liệu có được không?

_Tớ cũng không biết, cứ thử xem sao. Bố mẹ tớ cũng thương người lắm. Đừng lo!

_Tớ chỉ sợ …..

_Cậu sợ gì? Linh ngơ ngác hỏi.

_Bố mẹ cậu lấy tiền đâu ra để nuôi cả hai đứa mình đây? Lại còn tiền học, tùm lum hết!

_Chuyện đó, cậu đừng lo! Bố mẹ tớ xoay xở được mà.

_Nếu được thế, thì cảm ơn cậu nhiều lắm.

_Có gì đâu

 Linh cười với bạn, bỗng chợt nghe có tiếng xe bên ngoài cổng nhà thờ. Thì ra, là bố của Linh. Linh định ra mở cửa nhưng cậu bé vội níu tay lại bảo:

_Để tớ đi cho!

_Cũng được.

_Ồ là cháu đấy à Minh.

_Dạ cháu chào bác.

_Ừ ngoan lắm, phải chi con Linh nhà Bác được một phần như cháu.

 Lúc đó Linh bước ra nũng nịu với bố mình, rồi bảo:

_Bố nói xấu con nhé! Con giận bố luôn.

_Đó con thấy chưa, hơi một tí là giận người lớn, thiệt là ….

_Bố khen bạn ấy hoài à, con hỗng chịu đâu.

_Thôi được, vậy bác về cháu nhé

 Tối hôm đó, cậu bé trằn-trọc mãi không ngủ được; không biết Linh có xin được bố mẹ bạn ấy nhận cậu làm con nuôi không nữa? Thầm nghĩ thế, nên cậu cứ thấy lồm cồm, nôn nao trong bụng. Một tuần lễ đã lặng lẽ trôi qua, mà cậu bé chưa gặp được Linh, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa. Hay là do sợ phải nhận cậu làm con, nên họ không cho Linh đến đây chơi với cậu nữa? Vậy là cậu mất bạn rồi sao. Cậu cứ lo như thế mãi không ngủ được đến mấy ngày liền.

 “Hơn hai tuần rồi, mà sao chưa thấy tin tức gì của Linh và bố mẹ bạn ấy đâu hết. Chắc là, họ không chấp-nhận nên không cho Linh qua đây rồi?”

 Đang suy nghĩ, bỗng cậu bé thấy có người lại gần, thì ra là xơ Anne và xơ James. Họ lần lượt hỏi:

_Sao mấy ngày nay không thấy con Linh nó tới, hai đứa có gì giận nhau sao? Xơ có nghe nó bảo là: nó sẽ về nói với bố mẹ về việc nhận con làm con nuôi, nhưng ….không biết có được không?

 Cậu im lặng không nói gì, chẳng lẽ Đức Chúa Trời không cho cậu có được ước-mơ kia lại bắt cậu từ bỏ con bé đó sao? Trời đất thật phũ phàng và bất công! Vậy là, ước mơ của cậu bé đi tong theo gió rồi.

 Thấy vậy hai xơ không nói gì thêm, mỗi bảo rằng:

_Thôi đừng buồn con à, sẽ có dịp khác thôi. Xơ đi vô đây. Cố lên con nhé! Cuộc sống, còn nhiều cơ hội mà!

Nghe thế, cậu bé chỉ lặng im, chẳng biết nói sao bây giờ, bỗng nghe có tiếng la lớn.

_Minh ơi, ra mở cửa cho tớ với!

_Trời đất! Mới nhắc, đã tới thật sao? À thì ra là Linh. Cậu bé vội ra mở cửa xem ai, xém té u đầu.

_Cậu đây rồi, xin lỗi nhé hai tuần rồi, tớ không tới được là bởi vì tớ phải dọn nhà.

_Thế hả? Cậu bé trơ mặt ra, không hiểu chuyện gì bèn hỏi ngay:

_Dọn nhà? Sao, có chuyện gì thế?

_Có cả tin vui lẫn tin buồn đây, cậu muốn nghe tin nào trước?

_Tin buồn trước.

_Được, thế thì cố nghe cho kỹ đây. Từ nay, cậu sẽ chính thức là anh của tớ. Tớ sẽ tha hồ bắt nạt cậu!

_Là sao, tớ vẫn chưa hiểu?

_Có nghĩa là: bố mẹ tớ chịu nhận cậu làm con nuôi rồi chứ sao với trăng gì, cậu khờ thế?

_Thiệt không?

_Chứ chả lẽ tớ nói xạo với cậu à? vừa mới nói xong, Linh vội vàng lôi cậu bé vào bên trong, bảo:

_Thu xếp đồ đạc đi!

_Nhưng …nhưng, tớ phải chào tạm-biệt các xơ và cha sở đã chứ.

_Ừ lẹ lên đi!

 Nói rồi, cậu bé vọt vào nhà trong. Thế là, từ nay cậu đã có cha/có mẹ như bao người khác rồi, Ông Trời đã không bỏ mặc cậu, Ngài đả biến ước-mơ của cậu thành hiện-thực rồi. Dù không là cha mẹ ruột, nhưng miễn sao cậu bé có được gia đình để yêu thương, nương tựa là cậu vui rồi. Từ nay, mình sẽ không còn buồn và cô đơn nữa. Cuộc sống mới, đang chờ đợi mình ở đằng trước.

 Trong lúc thu xếp đồ đạc, cậu bé chạy lại ôm các xơ và cha sở mà chào tạm-biệt họ, bỗng có một bàn tay khác ôm cậu vào lòng đó là mẹ của Linh và bố cậu ấy. Thế vậy, là đúng rồi đây! Không phải là giấc mơ nhưng là sự thực. Trên đời này, vẫn còn có người tốt như bố mẹ của Linh. Họ đã chấp-nhận cậu làm con rồi. Cậu bé vui mừng biết bao khi nghe tin ấy. Bởi thế nên, cậu đã tự hứa với lòng mình là: từ nay sẽ sống tốt và hết mực yêu thương bố mẹ “mới “ của mình .

 Và tiếp theo là lời bàn của người kể: “Thế đấy các bạn ạ! Cuộc sống luôn chứa-đựng nhiều mơ ước của các bạn nhỏ như chúng ta. Và, nhiều bạn còn bất hạnh hơn ta nhiều. Họ luôn khao-khát có được một gia đình như ta. Bởi thế nên, các bạn cũng phải biết yêu thương bố mẹ của mình và luôn tôn-trọng những gì mình đang có được, như hôm nay. Hãy sống cho thật tốt nhé, hỡi bạn mình!” (Truyện kể rút trên mạng)

 Suy và gẫm qua truyện kể như thế rồi, nay ta hãy cùng với ban Hallêluyah của Học-viện Dòng Chúa Cứu Thế  Đà Lạt vào thập niên 1960’, mà hát tiếp:

“Mừng hát hỡi những ai xuôi triền thất vọng.

Mừng hát hỡi những ai ôm niềm đau.

Vì có Chúa Tình Yêu đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai lê đời khó nghèo.

Và ai trơ trụi ngay trên giường chết.

Vì có Chúa Trời Đất đang ở với ta.”

“Mừng hát hỡi những ai mong cuộc đổi đời.

Và ai đang dựng-xây cho trần-giới.

Vì có Chúa Tạo Hóa đang ở với ta.

Mừng hát hỡi những ai mơ mùa thái-hòa.

Và ai đang mạnh tay tắt lửa chiến.

Vì có Chúa Bình Yên đang ở với ta.

Lá lá la la la la là!

 Chúa yêu trần-thế…

Đã chết cho đời, và đà sống lại, hát lên người ơi!

Hallêluyah!”

(Thành Tâm/Sỹ Tín CSsR– bđd)

Trần Ngọc Mười Hai

Lúc nào cũng muốn hát

Những ý/lời của nhạc-bản

Rất như thế.