Một thợ sơn ở Nghệ An bị chém gục khi ngồi uống nước

Một thợ sơn ở Nghệ An bị chém gục khi ngồi uống nước

Rất đông người dân tập trung tại hiện trường vụ án mạng. (Hình: Zing)

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Đang ngồi uống nước bên nhà hàng nhóm, một thợ sơn ở xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, bị một nhóm côn đồ cầm dao xông vào chém đứt cổ và chết trên đường đi cấp cứu.

Theo báo Thanh Niên, khoảng 7 giờ tối 22 Tháng Giêng, ông Hoàng Thanh Trà (38 tuổi, trú xã Diễn Hoàng, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An), làm nghề thợ sơn, đi “họp phường” (một dạng chơi hụi) ở xã Diễn Mỹ. Ngồi được khoảng 10 phút thì có một nhóm thanh niên gọi ông ra nói chuyện. Hai bên lời qua tiếng lại rồi xảy ra xô xát. Lúc này, được mọi người can ngăn nên ông Trà ra về.

 Tuy nhiên, nhóm thanh niên này không từ bỏ mà tiếp tục chạy về xã Diễn Hoàng truy lùng ông Trà. Không thấy ông Trà ở nhà, nhóm côn đồ truy tìm khắp xã. Khi phát hiện ông Trà đang ngồi uống nước ở nhà hàng xóm, lập tức cả nhóm chạy vào vung dao chém tới tấp nhiều nhát, trong đó có một nhát làm đứt cổ, khiến nạn nhân chết trên đường đi cấp cứu.

Theo báo Zing, một thanh niên bị cảnh sát bắt giữ khi bỏ chạy khỏi hiện trường khoảng 300 mét. Nơi xảy ra án mạng, cảnh sát thu được năm con dao.

Báo này cho hay, Thượng Tá Trần Văn Khang, phó trưởng Công An huyện Diễn Châu, cho biết Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra đang điều tra và chưa thể cung cấp danh tính đối tượng cũng như nguyên nhân vụ án. (Tr.N)

Thuốc giảm đau có ma túy của Trung Quốc ào ạt tràn vào Mỹ

 

Thuốc giảm đau có ma túy của Trung Quốc ào ạt tràn vào Mỹ

(Hình minh họa: Getty Images)

WASHINGTON, D.C. (NV) – Các điều tra viên của quốc hội Mỹ hôm Thứ Tư cho hay thành phần sản xuất thuốc giảm đau có chứa ma túy (opioid) từ Trung Quốc đang lợi dụng bưu điện Mỹ kiểm soát không xuể để ào ạt gởi số lượng lớn thuốc này sang cho đại diện phân phối của họ.

Trong cuộc điều tra kéo dài một năm, các giới chức trách nhiệm cũng thấy rằng giới bán ma túy ở Trung Quốc, công khai quảng cáo các loại opioid như fentanyl cho người mua ở Mỹ, đang thường xuyên sử dụng việc chuyển giao qua hệ thống bưu điện Mỹ.

Những kẻ này lợi dụng việc bưu điện Mỹ chưa hoàn toàn thiết lập xong hệ thống thu thập dữ kiện điện tử để giúp giới hữu trách nhận diện các bưu kiện đáng ngờ.

Hiện nay số lượng bưu kiện gửi từ Trung Quốc sang Mỹ do e-commerce đang ồ ạt gia tăng. Tuy nhiên, các điều tra viên của Quốc Hội Mỹ thấy rằng hệ thống bưu điện Mỹ chỉ nhận được dữ kiện liên quan đến 1/3 trong số hơn 300 triệu bưu kiện từ Trung Quốc gửi sang Mỹ năm 2017.

Các điều tra viên cũng nói rằng trong suốt năm 2017 không hề có sự cải thiện nào về tình trạng này.

Phát ngôn nhân Bưu Điện Mỹ David Partenhemer cho hay đang cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề rất quan trọng này. (V.Giang)

Lo âu vì ngân hàng được phép phá sản

2018-01-25   
 

Nhân viên tại một ngân hàng thương mại tại Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 2011. (Ảnh minh họa)

Nhân viên tại một ngân hàng thương mại tại Hà Nội, ngày 19 tháng 12 năm 2011. (Ảnh minh họa)

 AFP

‘Luật các tổ chức tín dụng’ sửa đổi bắt đầu có hiệu lực từ ngày 15/01/2018 cho phép ngân hàng chọn phương án phá sản. Đây là một trong những hình thức mà chính phủ Việt Nam nói nhằm tái cơ cấu các ngân hàng bị cho là yếu kém. Người dân nghĩ gì về luật đó?

Nỗi lo tiền gửi ngân hàng

Các ngân hàng ở Việt Nam trong thời gian qua gặp nhiều tai tiếng, cụ thể như vụ 17 sổ tiết kiệm hơn 400 tỷ “bốc hơi’ sau 5 năm gửi tại Oceanbank, 32 tỷ đồng trong sổ tiết kiệm biến mất tại BIDV, bị mất gần 800 triệu trong tài khoản của VietinBank… Nguyên nhân hầu hết đều chưa có kết luận rõ ràng.

“Chị có hay xem báo đài, thì cũng thấy có một số ngân hàng người dân gửi vào trường hợp cách đây 2 tháng có chị gửi bên một ngân hàng cũng uy tín, cũng lớn lắm mà mất hai mươi mấy tỉ không rõ nguyên nhân thì mình cũng hoang mang lo ngại. “

Vào khi những tin xấu về rủi ro khi gửi tiền tại ngân hàng khiến nhiều người quan ngại, thì nay thêm tin ngân hàng được phép phá sản. Mức qui định bồi thường tối đa cho người gửi tiền khi ngân hàng phá sản là 75 triệu đồng cũng khiến người dân hoang mang vì họ nghe nói người gửi 100 triệu cũng như người gửi 10 tỉ đồng cũng chỉ được bồi thường như nhau.

Một mặt thì nhà nước kêu là bảo hộ tiền gửi nhưng một mặt thì cho phép người ta phá sản như vậy thì rất là nguy hiểm.
– Người dân

“Cái đó rất là phi lý, một mặt thì nhà nước kêu là bảo hộ tiền gửi nhưng một mặt thì cho phép người ta phá sản như vậy thì rất là nguy hiểm. Thứ hai là hiện tại cái cơ chế kiểm soát của nhà nước đối với ngân hàng hiện nay rất lỏng lẻo. Ví dụ như vừa qua các ngân hàng, các vụ án chúng ta thấy được gì? Lúc đụng ra mới biết là các ngân hàng nó bị mất. Chứ ngoài ra mình không có cơ chế ngăn ngừa. Hệ thống thanh tra của ngân hàng không có hiệu quả. Vừa qua các vụ án chúng ta đã thấy rồi. Giờ nó kêu là nhà nước mua 0 đồng như vậy toàn bộ vốn ngân hàng cũng đã mất rồi chứ đừng nói là cái tiền gửi của ngân hàng. Mà gửi bao nhiêu cũng đền bù có 75 triệu.”

Như vậy cho dù người dân và các doanh nghiệp gửi tiền trăm hay tiền tỉ, mức bồi thường cào bằng này hết sức có lợi cho ngân hàng khi phá sản. Thiệt hại tất nhiên là phía người gửi, và nhất là với khách hàng có số tiền gửi lớn.

“Làm như vậy thì đâu có được. Tiền người ta gửi vô rồi nếu mà phá sản thì trả không hết một lần thì trả từ từ… Thí dụ người ta trả chậm hay gì đó nếu mà người ta không có đủ khả năng thì cũng phải ráng trả chậm cho những người đã gửi số tiền trong ngân hàng.”

Lâu nay, người đi vay nếu mất khả năng trả nợ thì sẽ bị ngân hàng áp dụng các biện pháp xử phạt như tăng lãi suất, phạt tiền, tịch thu và thanh lý tài sản của người đi vay với mục đích thu hồi lại số tiền gốc và lãi về cho ngân hàng. Trước tin chỉ được nhận mức bồi thường tối đa 75 triệu khi ngân hàng được cho phá sản khiến nhiều người nghĩ đến biện pháp rút tiền gửi.

“Nếu nghe thông tin như vậy thì người dân cũng phải rút thôi chứ làm sao mà để được. Nếu mà để lỡ lúc chờ phá sản rồi thì không rút được nữa.”

“Chắc chắn phải rút ra rồi tìm hiểu ngân hàng nào tin tưởng mới gửi.”

Tuy vậy, trong trường hợp chưa tìm ra kênh đầu tư cho khoản tiền của mình, thì gửi ngân hàng hưởng lãi suất tiếp tục là một giải pháp nhưng phải ‘chọn mặt gửi vàng’.

“Đầu tiên mình phải lựa ngân hàng có uy tín chút. Ví dụ bây giờ chúng ta chưa có kênh đầu tư nào hết thì tạm thời chúng ta phải gửi ngân hàng chứ giờ sao giờ. Ôm tiền ở nhà thì nó cũng vậy thôi.”

Nghe thông tin như vậy thì người dân cũng phải rút thôi chứ làm sao mà để được. Nếu mà để lỡ lúc chờ phá sản rồi thì không rút được nữa.
– Người dân

Để có được đánh giá chính xác về uy tín của một ngận hàng tại Việt Nam hiện nay cũng khá khó khăn; vì đối với các con số do ngân hàng công bố người dân cũng không có cách nào kiểm chứng những số liệu đó.

“Nói chung thì người ta gửi tiền vô thì ít người biết lắm. Có nhiều người chỉ biết gửi tiền lấy kì hạn, chứ có nhiều người ta cũng đâu biết là ngân hàng nó làm ăn ra sao.”

“Cái luật đó nó được thông qua thì cái quyền lợi của người gởi cần phải xem lại.”

Một số người dân cho rằng luật cho phá sản có được điểm tích cực là khiến các ngân hàng cần phải cố gắng hoàn thiện và phải làm sao chiếm được sự tin tưởng của các khách hàng.

“Mình sống ở đâu thì mình theo luật ở đó thôi. Nhưng mà bây giờ VN đã gia nhập WTO từ rất là lâu rồi và tham dự tất cả các định chế thương mại các thứ. Thì bây giờ luật cũng cho các ngân hàng nước ngoài vào rất là nhiều. Và nếu anh nhìn và nếu anh làm ngân hàng thì với anh đây là một cơ hội. Nếu như ngân hàng anh có thể cung cấp dịch vụ tốt hơn thì hoàn toàn anh có thể thu hút được khách hàng nhiều hơn, thì người dân cũng nhiều sự lựa chọn hơn. Không phải phụ thuộc vào một số ngân hàng, mọi người cứ nói ngân hàng nhà nước là an toàn, nhưng mà thực sự nó có an toàn thật hay không?  Nếu mà ngân hàng nước ngoài người ta cung cấp được dịch vụ tốt hơn như thế thì chắc chắn người ta sẽ lấy được khách hàng thôi.”

Đó cũng là điều mà nhiều người đang trông chờ; đặc biệt sau khi một loạt các quan chức ngân hàng đang phải ra tòa và chịu án về những khoản lỗ suốt thời gian qua.

Ở cuối một con đường

 

Ở cuối một con đường

Huy Phương/Người Việt

Bông hồng cho người nằm xuống. (Hình: Huy Phương/Người Việt)

Ở vùng Little Saigon có một con đường nổi tiếng, mà cư dân ở đây ai cũng qua lại nhiều lần. Con đường được đặt tên là đường số 1 khiến người ra liên tưởng đến quốc lộ số 1 như trong tác phẩm “Dọc Đường Số 1” của Phan Nhật Nam.

Con đường phát xuất từ thành phố nhỏ Tustin, băng ngang qua Santa Ana và kết thúc ở thành phố Westminster với một địa điểm, nơi có một ngôi nhà xây kiểu cổ tĩnh lặng, được gọi là Peek Family, hay rõ hơn là Peek Funeral Home, nơi mà 90% cư dân Quận Cam phải ghé qua trước khi trở về với cát bụi hay đi vào lòng đất!

Từ ngày về cư ngụ tại Quận Cam, tôi đã đến đây rất nhiều lần để đưa tiễn bạn bè, thân nhân và đồng đội. Không ai là khỏi qua đây, một vị tướng lãnh cho đến một binh nhì, nói theo kiểu “huynh đệ chi binh,” và từ một triệu phú cho đến một kẻ không nhà, từ một nghệ sĩ hay một nhân vật nổi tiếng có hàng nghìn người đưa tiễn, cho đến một người vốn vô danh trong cộng đồng, mà tang lễ chỉ có mươi người tham dự.

Trong hơn hai mươi năm, tôi đã có dịp ngồi nghe hàng trăm bài diễn từ thắm thiết ca ngợi, tuyên dương công trạng, đạo đức của người chết, mà khi sống người đọc không có cơ hội để mặt đối mặt tâng bốc, những lời ca tụng mà nếu còn sống, người trong quan tài hẳn bất như ý. Cũng có những bài điếu văn, không hề thấy thấp thoáng hình ảnh người chết mà lồ lộ vóc dáng, chân dung, tiểu sử người đang đứng trước quan tài.

Ngày nay cái máy “micro” có mặt khắp nơi, trong hội nghị, ở đám biểu tình, một buổi họp và bây giờ có cả trên bục của nhà quàn, tuy hoàn cảnh mỗi nơi có khác nhau, nhưng sức hấp dẫn của nó vẫn là một.

Thơ vốn là thứ khó chọn chỗ để trình diễn nhất, nhưng cuối cũng vẫn có hai nơi dễ dãi nhất để trình bày là trong đám cưới và giữa đám ma.

Những người qua đời đến đây rất lặng lẽ, không ai hề hay biết và chúng ta chỉ được thông báo ngày họ ra đi, với những tràng hoa viếng đầy màu sắc và đoàn thân quyến bạn bè lặng lẽ theo sau, trên con đường dẫn đến lò thiêu hay ra nghĩa địa buồn.

Hình như tất cả chức tước, danh vọng, tiền bạc và của cải đều nằm lại phía sau, và tất cả người ra đi đều có chung một loại xe, không phân biệt giàu nghèo, thứ bậc trong xã hội, đó là chiếc xe tang. Và chắc chắn theo quy luật khắc nghiệt, không ai mang theo mình được một thứ gì, ngoài một bộ áo quần duy nhất mặc trong mình, không một mảnh giấy tờ tùy thân nào được đem theo, kể cả những vật bất ly thân cũng đành để ở lại.

Cái chỗ chúng ta thường gọi là nơi về, chỗ đến, thường được mô tả là nơi chốn tốt đẹp, thanh thản, cao sang, có phần thiêng liêng mà mắt trần chúng ta chưa hề thấy được, cái nơi mà ai cũng chúc tụng, cầu nguyện cho chúng ta được đến, vậy thì có gì phải sợ hãi.

Đây cũng là lúc chúng ta bỏ hết lo âu, phiền muộn, đau đớn, nợ nần lại sau lưng để thanh thản đi qua một thế giới khác.

Những mộng ước trong đời chưa thành cũng xin bỏ lại, những công việc dở dang không biết gửi gắm lại cho ai. Chúng ta cũng biết ước mơ là vô tận, mà đời sống thì gang tấc. Nói như Trịnh Công Sơn: “Những hẹn hò từ nay khép lại!”

Trong những lúc trà dư tửu hậu, chúng ta thường vui vẻ nói chuyện mình có cơ may trúng số cuối tuần này với tỉ lệ may mắn là một trên hàng chục triệu người, trong khi đó có một cơ hội đồng đều cho tất cả mọi người là cái chết thì không một ai muốn nhắc đến.

Vậy thì con người sinh ra vốn lạc quan cùng tận, trong khi sự sống đang mơn mởn đâm chồi, tỏa ngát hương, cái chết quả độc ác, tàn nhẫn. Nhưng đừng cho nó chọn lựa sự đến bất ngờ, khiến cho chúng ta ngạc nhiên, sợ hãi như trong lúc bất thình lình, đột ngột đến đập vai, gọi lớn, hù dọa sau lưng. Cái chết quả là một điều kinh hoàng, nhưng giá mà chúng ta làm quen được với nó từ ngày còn trẻ, quen thuộc mà không hề bị ám ảnh.

Chúng ta thường nói đến sự ra đi của song thân, quyến thuộc hay bạn bè của chúng ta một cách bình thản, nhưng xem chuyện giã từ cuộc sống của cá nhân chúng ta như là một điều kỵ húy.

Kinh nghiệm trong trại tù cho biết, khi một người biết được ngày mai mình sẽ được phóng thích, đêm nay, người sắp mãn hạn tù rộng lượng sẵn lòng đem tất cả vật dụng, tư trang cho người khác, một là những thứ đó họ không cần đến nữa, hai là để cho chuyến trở về (hay ra đi) được thanh thản, nhẹ nhàng hơn.

Luật đời không cho chúng ta biết trước được ngày “phóng thích,” nhưng nếu biết trước được ngày ra đi này, chúng ta có sẵn lòng đem cho tất cả mọi người tình yêu thương chúng ta có, và sẵn sàng vứt bỏ sự thù ghét cho thênh thang nhẹ gánh buổi lên đường không?

Cuối tuần này, chúng ta sẽ đến đây viếng ai? Phải chăng tất cả đều cùng một nơi về!

Nhà thơ Trần Văn Nam, nhà ở tận thành phố Walnut, cách Little Saigon hơn 45 phút xe, nhưng theo ước nguyện cuối đời của anh, gia đình sẽ đưa anh về nằm ở cái nơi cuối đường Bolsa cho đông vui, gần gũi anh em.

Tôi có thể nói rằng, không phải chỉ có con đường số 1 từ thành phố Santa Ana, khi qua thành phố Westminster đổi thành Bolsa là dẫn đến nhà quàn, lò thiêu và nghĩa trang Peek Family, mà có thể nói tất cả con đường của thành phố nơi đây cuối cùng đều dẫn một nơi như thế, đó là nơi ta viếng người đã khuất, gặp bà con, bạn bè trong nhiều lần, và cuối cùng là nơi chúng ta đến đây trước khi trở về với cát bụi hay đi vào lòng đất!

Thật ra, đã ra đi, ai cũng có nơi đến, và con đường nào cũng có một chỗ cuối của nó! (Huy Phương)

CUỐI TUẦN, cười. .. chút chơi! Có một ” TRÁI LÝ ” nè Bạn ! ?

CUỐI TUẦN, cười. .. chút chơi! Có một ” TRÁI LÝ ” nè Bạn ! ?
Hổng biết vị Lãnh đạo nầy nói thiệt hay nói chơi, mà nhìn bộ mặt. .. tỉnh rụi! 
( Bạn biết là vị nào đây? ).
__________________
NOTICE TO FACEBOOK REVIEWER : The image of this article is borrowed on the Internet and the official newspaperes of the Government of Vietnam.

Image may contain: 1 person, eyeglasses
 

Ảnh hưởng Trung Quốc hạn chế dân chủ tại Việt Nam

Ảnh hưởng Trung Quốc hạn chế dân chủ tại Việt Nam

Mỹ Lan
RFA
2018-01-19 
 
Ông Arch Puddington

Ông Arch Puddington

 Courtesy Freedom House
 

Tổ chức Freedom House, trụ sở tại Hoa Kỳ, vào ngày 16 tháng một công bố phúc trình thường niên về dân chủ trên thế giới năm 2018. Theo đó Việt Nam lại bị xếp vào số quốc gia không có tự do. Theo tổ chức này, tại Việt Nam, quyền tự do được xếp hạng 6/7, trong đó hạng 7 là những quốc gia mất tự do nhất. Phóng viên Mỹ Lan của Đài Á Châu Tự Do đã có cuộc phỏng vấn ngắn với ông Arch Puddington, đại diện tổ chức Freedom House về vấn đề này.

Mỹ Lan: Theo báo cáo mới nhất của Freedom House về dân chủ trên toàn thế giới, Việt Nam lại tiếp tục nằm trong danh sách các nước không có tự do trong nhiều khía cạnh. Ông có thể cho chúng tôi biết thêm về bảng xếp hạng này?

Ông Arch Puddington: Về cơ bản, Việt Nam vẫn tiếp tục nằm trong số các quốc gia không có tự do. Chúng tôi đánh giá điều này dựa trên những tiêu chí liên quan đến các quyền tự do về chính trị, mức độ tham nhũng, cải cách dân chủ, tự do báo chí, tự do internet…Tại Việt Nam vẫn còn diễn ra những cuộc đàn áp dân chủ và báo chí thì bị kiểm soát hết sức gắt gao.  Đó là lý do vì sao chúng tôi xếp Việt Nam vào nhóm các nước không có tự do nhất trên thế giới hiện nay.

Mỹ LanTổ chức Theo dõi Nhân quyền, Tổ chức Ân xá quốc tế, Ủy ban Bảo vệ Các nhà báo … nêu ra đợt đàn áp nặng nề đối với giới bất đồng chính kiến, các nhà hoạt động … ở Việt Nam năm ngoái, tại sao chính phủ Việt Nam lại áp dụng biện pháp khắc nghiệt như vậy?

Ông Arch Puddington: Tôi cũng không biết rõ vì sao họ lại làm như vây? Đâu là động cơ của hành động đàn áp này? Mặc dù chính quyền không điều động công an hay quân đội đàn áp công khai nhưng những người bất đồng chính kiến thường bị hành hung bởi những công an mặc thường phục, dân thường và chủ yếu là bị côn đồ tấn công. Cũng giống như các tổ chức khác, chúng tôi quan ngại về hành động này và đây là bằng chứng cho thấy Việt Nam không có sự thay đổi nào đáng kể về tự do dân chủ.

Mỹ LanTrong khu vực, xu hướng hạn chế dân chủ đang trở nên phổ biến hơn như ở Thái Lan, Campuchia … Xu hướng này ảnh hưởng như thế nào đối với Việt Nam?

Ông Arch Puddington: Tất nhiên Việt Nam không nằm ngoài xu thế này rồi. Bạn có thể thấy giờ đây Campuchia hầu như chỉ còn duy nhất một đảng cầm quyền. Thái Lan cũng đã thông qua luật cải cách cho phép quân đội duy trì quyền lực. Bạn cũng có thể thấy Myammar gặp rất nhiều khó khăn để duy trì nền dân chủ hay như tại Philippines, chính sách của Tổng thống Duterte cũng đang gây tác động không nhỏ tới nền dân chủ nước này. Tại Việt Nam, dân chủ còn bị đàn áp mạnh hơn và có thể nói Việt Nam đang là quốc gia đàn áp dân chủ nhất trong số các nước trong khu vực.

Mỹ Lan: Ông thấy các xã hội dân sự độc lập có thể giúp nâng cao nhận thức của công chúng về dân chủ ở mức độ nào?

Ông Arch Puddington: Thế giới hiện nay đã có sự liên kết mạnh mẽ hơn, mạng xã hội và internet cho phép người dân có được thông tin về những gì đã và đang diễn ra bên ngoài đất nước mình. Điều này không ngoại lệ đối với người dân Việt Nam. Ngày càng có nhiều người Việt Nam nhận thức được quyền lợi của người dân và gây áp lực đối với chính phủ yêu cầu cải thiện chất lượng cuộc sống. Các nhà bất đồng chính kiến, các luật sư dân chủ là một trong số những người tham gia tích cực vào các hoạt động này và tôi tin rằng trong tương lai sẽ có những thay đổi tích cực hơn.

Mỹ LanÔng có nghĩ rằng hành xử của chính phủ Hà Nội sẽ khiến người dân ý thức về tình trạng bất bình đẳng xã hội?

Ông Arch Puddington: Về điều này thì tôi không dám chắc. Tôi chỉ muốn nói rằng nếu như bạn có bạn bè ở Châu Âu hay Hoa Kỳ thì bạn có thể thấy tự do dân chủ ở đây được tôn trọng như thế nào và người dân đều có quyền gây áp lực yêu cầu chính phủ thay đổi. Còn ở Việt Nam thì tự do dân chủ vẫn đang bị kiểm soát và một trong những lý do chính là liên quan tới Trung Quốc, nơi mà quyền tự do dân chủ của người dân cũng đang bị kiểm soát chặt chẽ. Trung Quốc có ảnh hưởng quá lớn đối với các nước trong khu vực Đông Nam Á thế nên tôi nghĩ rằng nếu như Hoa Kỳ không có chính sách can thiệp thì Trung Quốc sẽ giữ thế kiểm soát hoàn toàn và kết cục là bầu không khí dân chủ tại khu vực sẽ ngày càng tồi tệ hơn.

Mỹ Lan: Cám ơn ông dành cho Đài Á Châu Tự Do cuộc phỏng vấn

Nhân viên sứ quán đã lạm dụng quyền bất khả xâm phạm của các cơ sở lãnh sự

 Trần Bang‘s post.
 
No automatic alt text available.

Trần Bang

 

Năm 2016 ngồi vỉa hè HN nghe ” cử nhân tốt nghiệp đại học khá giỏi, có ngoại hình, có ngoại ngữ, có lý lịch 3 đời trong veo hay cs càng tốt, “chạy” 200-500 củ thì vào được Bộ ngoại giao. Nhưng vào rồi chỉ pha trà hoặc được sai vặt… ở HN, nếu muốn đi sứ thì thêm 1000 củ đến 3000 củ tuỳ theo Á, Âu, Nam Mỹ, Bắc Mỹ…”

Nên khi nghe tin nhân viên, cán bộ đảng viên sứ quán của CHXHCN VN ở các nước buôn ngà voi, sừng tê, vi cá mập… hay thu phí di vu cao của Việt Kiều khi làm thủ tục hành là chính liên quan đến VN, thì hiểu ngay… đó là cách thu hồi vốn và chốt lời, làm gì còn Tổ quốc, Danh dự, Tự trọng…, có chi mô?

“Một tờ báo Chile vừa đăng tải những hình ảnh được chụp hôm thứ năm (18.1) từ phía trên tòa nhà Đại sứ quán Việt Nam tại Chile, ở địa chỉ Avenida Eliodoro Yáñez 2897, Providencia, thành phố Santiago de Chile!

Sự việc xuất phát từ những người xung quanh cảnh báo về mùi hôi trên mái nhà cơ quan ngoại giao. Đây cũng là lần đầu tiên xảy ra tại Chile khi gần cả 100 vây cá mập của các loài trưởng thành còn tươi được phơi ngay trong thành phố.

Ông Matias Asun, giám đốc tổ chức Greenpeace tại Chile cho rằng bắt cá, chặt vây là một hành động man rợ, đe dọa môi trường. Trên twitter ông này viết sự việc đã gây chấn động cộng đồng khoa học quốc tế!

©http://www.elmostrador.cl/…/cientos-de-aletas-de-tiburon-s…/

Không chỉ vậy, còn có thể gây nên vấn đề ngoại giao, vì nhân viên sứ quán đã lạm dụng quyền bất khả xâm phạm của các cơ sở lãnh sự. Trước áp lực của các tổ chức bảo vệ môi trưòng, Bộ ngoại giao Chile cho biết đã tìm mọi cách liên lạc với toà đại sứ Việt Nam nhưng không được trả lời và còn cúp ngang điện thoại!

Sự việc xảy ra đúng lúc, một hội nghị khoa học đang diễn ra tại Nam Mỹ thảo luận về hiểm họa diệt chủng của cá mập! “

( Copy FB Lê Nguyễn Hương Trà )

VIỆT CỘNG NÓI VỀ VIỆT NAM CỘNG HÒA

Trần Bang shared Sài Gòn Báo‘s post.
Thời VNCH ( Miền Nam trước 30/4/1975) nông dân chỉ học hết Tiểu học là đã tự lập thân, tại sao thời XHCN thì tốt nghiệp đại học có khi còn ăn bám bố mẹ, hoặc còn mất mấy trăm triệu “ chạy “ việc?
 
Image may contain: 1 person, smiling, eyeglasses
Sài Gòn Báo

 

VIỆT CỘNG NÓI VỀ VIỆT NAM CỘNG HÒA
Nguyễn Minh Nhị, cựu chủ tịch tỉnh An Giang

#sgb Cách đây khoảng 60 năm, xã tôi không mấy người học hết tiểu học. Người nào có trình độ như vậy nếu không là giáo làng dạy sơ học thì cũng là nông dân giàu có, vì họ có kiến thức cơ bản để làm người lao động ở nông thôn, có kỹ năng làm ruộng, làm vườn…

Họ không bao giờ kêu gọi Nhà nước, xã hội làm cái gì để giúp họ làm ra và bán giùm sản phẩm. Nghĩa là họ có bản lĩnh tồn tại. Năm 1989, lần đầu tiên ở An Giang tổ chức đại hội nông dân sản xuất giỏi, qua điều tra nhanh cho thấy 100% nông dân sản xuất giỏi này là thầy giáo nghỉ dạy hoặc có học vấn hết tiểu học trở lên (trước năm 1975).

Tôi nghĩ, họ thành công như vậy trước hết là nhờ chương trình học ngày trước trang bị cho họ đủ kiến thức, kỹ năng, nhân cách… Còn bây giờ, có thể phải hết lớp 9 hoặc tốt nghiệp THPT, nhưng muốn đạt yêu cầu cho một lao động biết tự lập như vậy không dễ…

1 dân tộc bạc phúc là khi 99% dân số nghĩ rằng đá banh thắng là thắng tất cả!

Thuong Phan and 2 others shared Nguyễn Quang‘s post.
Image may contain: outdoor
Image may contain: 2 people, text and outdoor

Nguyễn Quang added 2 new photos.Follow

Một dân tộc bạc phúc là khi 99% dân số nghĩ rằng đá banh thắng là thắng tất cả!

Thậm chí còn cởi đồ, đua xe lạng lách để ăn mừng.

Tuyệt nhiên trong đám đó, không có bất cứ đứa nào cởi trần phản đối giá xăng tăng để đi bão tiết kiệm hơn

Việt Nam đặt cả châu Á dưới chân? Mày có bị điên không Ngô Trà? Qua Nhật qua Hàn mà xem đất nước người ta đã cách xa mình bao nhiêu thế kỉ.

Khi trẻ em bên đây phải đi bán vé số, thì nước người ta đã được ăn học miễn phí

Khi người già phải đi móc bọc, lụm ve chai thì nuớc người ta lấy tiền thuế để lo an sinh cho họ

Khi hệ thống xe lửa bên đây còn đang tính ngưng thi công, thì nươc người ta đã vận hành từ kiếp nào

Khi tài xế phải nghĩ mọi cách để chống BOT, thì bên Campuchia đã bỏ trạm BOT cuối cùng

Khi đất nước này không làm nổi 1 con ốc vít, thì Campuchia lại 1 lần nữa tự sản xuất ô tô

Khi những người dân nơi đây nghe đến chính trị là muốn đột quỵ, thì Myanmar đã bắt đầu chuyển mình để phát triển sau khi chuyển từ đôc tài sang dân chủ

Và cũng chính khi người dân nơi đây xuống làm loạn đường phố vì nghĩ rằng mình “vô địch”, Formosa vẫn ngày đêm xả thải, nợ công vẫn tiếp tục tăng, cây xanh tiếp tục bị đốn hạ, xã hội bại hoại, đạo đức thối nát, nước Việt vẫn tiếp tục đi lùi so với sự văn minh của nhân loại

Chỉ thắng đá banh ( vòng loại) là lý do duy nhất để tụi mày dám xuống đường mà đòi đặt cả Châu Á dưới chân?

Đừng chọc cười tao!

VÌ NGU HAY HÈN NHÁT ?

From:   Thuong Phan and Dien Hong Tran shared Lê hồng Song‘s post.
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, standing

Lê hồng Song added 2 new photos. 

Một con chó trị giá (vật chất) 1 triệu đồng bị bắt trộm. Cả trăm người căm hận vác gậy gộc phang chết tươi thằng trộm.

Một thằng cẩu quan ăn cướp trắng trợn đến 800 tỷ tiền thuế của Dân , trị giá tương đương 800.000  con chó , nhưng có nhiều người không giận dữ ,  đã vậy còn lập fb kêu gọi 15 triệu người khóc mướn xin trắng án cho hắn. Tại sao ?

VÌ NGU HAY HÈN NHÁT ?  

Con mang một nửa dòng máu Việt, nhưng con không được chào đón ở cửa khẩu quê hương.

From:  Pham Xen‘s post.
Image may contain: one or more people and basketball court
Pham XenFollow

 

TÔI MONG RẰNG MỖI CHÚNG TA HÃY COPPY BÀI NÀY VÀ HÌNH ẢNH NÀY RỒI POST LÊN TIMELINE

Để facebook tràn ngập hình ảnh này và câu chuyện này.

Trích từ: Mai Ly Cao

Con mang một nửa dòng máu Việt, nhưng con không được chào đón ở cửa khẩu quê hương.

Câu chuyện này của bạn tôi, 
khi cô ấy đưa con về thăm ông bà ngoại, và đón Tết cổ truyền Việt Nam ở Hà Nội.
Nhưng ngay tại sân bay Nội Bài, hai mẹ con đã bị vòi “tiền uống nước” từ các cán bộ cửa khẩu nếu muốn lấy visa nhập cảnh nhanh hơn. Vì không đưa “tiền uống nước” cho cán bộ Việt Nam, nên cô bé 2 tuổi rưỡi đã xếp hàng chờ cùng mẹ 1 tiếng đồng hồ để lấy visa, trong khi ở các sân bay khác, trẻ con luôn được ưu tiên làm thủ tục trước.

Mẹ xin lỗi con!

Sau những phút bịn rịn chia tay bố ở phi trường CDG Paris, 
con theo mẹ lên máy bay của hãng hàng không VNA về sân bay Nội Bài, Hà Nội.
Con sốt cao từ hai hôm trước nên con khá mệt trên chuyến bay dài.
Rồi máy bay cũng hạ cánh, 
theo chân mẹ con đi lấy hành lý và đến cửa khẩu nhập cảnh.

Vì con chỉ có hộ chiếu Pháp, 
nên bố đã đặt làm giấy tờ cho con trên mạng internet, lấy visa ngay tại cửa khẩu Nội Bài.

Ở đó, hai mẹ con gặp các cô chú công an hải quan cửa khẩu, 
họ nói rằng:
“Xin cháu mấy chục đồng để uống nước” thì sẽ được cấp visa ngay, còn không thì xin mời xếp hàng đợi. (chục đồng ở đây là đồng euro hoặc dollar)

Mẹ bảo họ mẹ không có tiền mặt ở đây, và thế là hai mẹ con được đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ. Còn những người chấp nhận bỏ vài chục đồng cho họ uống nước thì được giải quyết ngay và luôn cho dù không hề có luật nào như thế.

Con mệt và ngơ ngác, con muốn đi vệ sinh nhưng con vẫn phải xếp hàng, con không hiểu tại sao hai mẹ con phải đợi.
Mẹ xin lỗi con gái, mẹ vô cùng thất vọng và không muốn tiếp tay cho những người tham lam kia.

Vì thế dù vài chục euro là một số tiền không quá lớn, nhưng mẹ đã để con phải đợi cùng mẹ.

Con gái thân yêu, đây là đất nước của mẹ và quê hương của con đấy. Mẹ rất xấu hổ nhưng đúng là thế.

Một đất nước mà đồng tiền đã vận hành đến tận xương tủy. 
Một nơi mà con người nhìn nhau chỉ thấy tiền bạc và lợi ích thô bỉ.

Ở quê cha con được chào đón bằng những nụ cười thân thiện, bằng những ưu đãi dành riêng cho trẻ nhỏ. 
Ở quê mẹ con bị chặn đứng bằng “chục đồng uống nước” trắng trợn.
May mắn là con rất ngoan, 
con mệt nhưng con không khóc lóc, con nằm dựa vào hai chiếc vali kiên nhẫn chờ tới lượt.

Hai chiếc vali chứa rất nhiều quần áo cũ hai mẹ con đã xắp xếp hôm trước để mang về gửi tặng các bạn nghèo vùng cao.

Mẹ xin lỗi con!

Một vài lời gửi các anh chị cán bộ nhập cảnh ở sân bay Nội Bài:

Các anh chị thân mến,
Các anh chị chỉ biết nhìn vào bữa ăn hôm nay mà không nghĩ đến tương lai của xã hội cho con cái các anh chị ngày mai.

Thái độ và sự vòi vĩnh của các anh chị chính là một phần của một lượng lớn khách du lịch không muốn quay trở lại Việt Nam. Một thiệt hại không thể đo đếm được ngay lập tức.

Chúng tôi là những người con của đất nước này, chúng tôi về chơi vì đó là quê hương, là gia đình, là bạn bè thân thương.

Còn khách du lịch, họ đến, họ mang công việc, mang lợi nhuận đến cho các anh chị, thế giới này rộng lớn và đẹp vô cùng, họ có tiền, họ có rất nhiều lựa chọn.

Không Việt Nam thì sẽ là Thái Lan, Lào, Campuchia, ở đâu chào đón thì họ sẽ tới nhiều hơn.

Còn khi bị đối xử tệ, họ sẽ cười khẩy, chấm cho cái cần câu cơm của các anh chị 1 sao và nhờ sự lan truyền trên internet, nó sẽ thành lời cảnh báo chân thực nhất làm nản lòng những ai có ý định du lịch Việt Nam.

Chắc các anh chị đều biết sử dụng Facebook, hãy vào “Noi Bai International Airport” và nhờ ai đó biết tiếng Anh dịch hộ những đánh giá 1*
Đây là một ví dụ:

“Janet Chan — 1 star
Bribery happens at this airport. The customs are definitely greedy and always ask for money! Uncivilized!”
“Janet Chan — đánh giá 1*: 
Hiện tượng nhận hối lộ ở sân bay. Hải quan quá tham lam và luôn xin tiền! Thiếu văn minh!”

Hãy nhìn sang những nước láng giềng và tự hỏi tại sao họ phát triển hơn chúng ta?

Vì những người cán bộ nhà nước của họ khôn ngoan hơn các anh chị, họ biết rằng “vài chục đồng xin xỏ” ngày hôm nay có thể làm họ rủng rỉnh vài tuần nhưng về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến tương lai họ và cả con cháu họ.

Vì những người cán bộ nhà nước của họ biết xấu hổ, nhục nhã, không tham lam vô liêm sỉ.

Hãy động não suy nghĩ đi các anh chị ngành công an hải quan.

Nội Bài 13/1/2016

Trích từ: Mai Ly Cao 
-NB-

Sập cầu ở Sài Gòn, xe vận tải và nhiều xe gắn máy rớt xuống sông

Sập cầu ở Sài Gòn, xe vận tải và nhiều xe gắn máy rớt xuống sông

Hiện trường vụ sập cầu Long Kiển. (Hình: VietNamNet)

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Một xe vận tải chở đá quá trọng lượng liều mạng vượt qua cầu Long Kiển ở huyện Nhà Bè trong đêm khiến cầu đổ sập, kéo theo chiếc xe, xe gắn máy lọt xuống dòng sông.