
Đột kích lán buôn người Việt, Pháp bắt 27 người


Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em (Mt 5,44)

Nhà bác học Alexandre Yersin: “Tôi muốn được chôn ở Suối Dầu, đừng cho ai đem tôi đi nơi khác. Mọi tài sản còn lại xin tặng hết cho Viện Pasteur Nha Trang và những người cộng sự lâu năm. Đám tang làm giản dị, không huy hoàng, không điếu văn”.
NHÀ BÁC HỌC ALEXANDRE YERSIN (1863-1943)
Nhà bác học Alexandre Yersin (1863-1943) – Hiệu trưởng sáng lập Trường thuốc Đông Dương (tiền thân Đại học Y khoa Hà Nội và Đại học Dược Hà Nội), Tổng Giám đốc các viện Pasteur Đông Dương…
Alexandre Yersin sinh năm 1863, người Thụy Sĩ, quốc tịch Pháp, ông mồ côi cha từ khi chưa lọt lòng. Năm 1882, ông nhận bằng tú tài văn khoa. Năm 1888, sau khi tốt nghiệp trường y Paris, ông chính thức nhập quốc tịch Pháp. Cũng trong thời gian này, ông tham gia vào nhóm nghiên cứu của Louis Pasteur (1822-1895), trở nên nổi tiếng qua nhiều công trình tiên phong do nhóm nghiên cứu của bác sĩ Louis Pasteur tiến hành.
Năm 1888, Alexandre Yersin (25 tuổi) đã có thành công vang dội với việc bảo vệ luận án tiến sĩ y khoa tại Paris, đề tài: “Nghiên cứu sự phát triển chứng nhiễm trùng huyết của bệnh lao thực nghiệm” được Đại học y khoa Paris tặng huy chương đồng. Sau đó, Alexandre Yersin tìm ra độc tố của vi trùng bệnh bạch hầu, khiến tên tuổi của ông càng thêm lừng lẫy.
Năm 1894, sau nhiều kỳ công nghiên cứu tìm tòi thí nghiệm, Alexandre Yersin đã tìm ra vi trùng dịch hạch, nghiên cứu bào chế thuốc điều trị và phòng bệnh dịch hạch. Thành tựu này được Chính phủ Pháp tặng Huân chương Bắc Đẩu bội tinh.
Đến năm 1896 lúc bệnh dịch hạch tái phát tràn lan ở Trung Quốc, Hồng Kông, Quảng Đông…, 80% người bệnh được cứu sống nhờ loại thuốc của bác sĩ Alexandre Yersin bào chế. Bệnh dịch hạch vốn đã giết chết trên 50 triệu người trên thế giới, từ đó không còn là bệnh nan y.
Tại Hội nghị Vi sinh vật thế giới lần thứ 10 năm 1970, các nhà khoa học đã quyết định cho vi khuẩn dịch hạch mang tên người khám phá ra nó là Yersinia Pestis.
Năm 1902, Alexandre Yersin làm Hiệu trưởng đầu tiên của Trường thuốc Hà Nội, nay là Đại học Y khoa Hà Nội. Ông là Giám đốc viện Pasteur Đông Dương, gồm cả Viện Pasteur Nha Trang và viện Pasteur Sài Gòn. Kế thừa thành tựu của ông, ngày nay, các Viện Pasteur Việt Nam vẫn đang phát huy hiệu quả việc phòng, chữa bệnh cho nhân dân.
Alexandre Yersin còn say mê nghiên cứu khoa học trên nhiều lĩnh vực. Ngoài y học, ông còn thành công trong việc nghiên cứu trên các lĩnh vực khác như: Sinh học, Nông học, Thiên văn học, Vật lý. Ông đã đưa vào trồng và thử nghiệm thành công cây cao su ở Việt Nam, cây Canhkyna ở Hòn Bà, Dran, ở cao nguyên Lang Biang để bào chế thuốc chữa bệnh sốt rét rất hiệu quả. Ông còn nuôi các loại gia súc đặc biệt là ngựa để lấy nguyên liệu sản xuất Vacxin phòng bệnh dịch hạch.
Tại Nha Trang, Alexandre Yersin đã xây dựng Viện Pasteur mang tên người thầy của ông. Kể từ đó phần lớn thời gian ông ở trong phòngthí nghiệm Viện Pasteur, xóm Cồn, Suối Dầu. Ông có nhiều thời gian gần gũi với người xung quanh mình. Ông yêu mến trẻ con, giúp đỡ người già đau yếu, hướng dẫn cho mọi người ăn ở vệ sinh. Ông còn quan tâm đến đời sống sinh hoạt tinh thần của người dân địa phương. Thỉnh thoảng ông chiếu phim tại sân nhà cho nhân dân xem những phim tài liệu về thế giới, khoa học…
Người dân thường gọi ông bằng tên gọi thân mật là ông Năm, xem ông là ân nhân, là vị thần hộ mệnh qua các công việc ông làm cho mọi người như: Bác sĩ chẩn trị, dược sĩ bán thuốc, nhà từ thiện, nhà giáo dục, người chở che…
Khi ông mất, người dân thương khóc ông và đi tiễn đưa rất đông. Có nhiều người lập bàn thờ và thắp hương cho ông theo phong tục của người Việt Nam. Vùng đất này đã gắn liền với phần lớn cuộc đời ông. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, ông đã để lại di chúc:
“Tôi muốn được chôn ở Suối Dầu, yêu cầu ông Bùi Quang Phương giữ tôi lại Nha Trang, đừng cho ai đem tôi đi nơi khác. Mọi tài sản còn lại xin tặng hết cho Viện Pasteur Nha Trang và những người cộng sự lâu năm. Đám tang làm giản dị, không huy hoàng, không điếu văn”.
Không chỉ với tài năng khoa học sáng chói cống hiến trọn đời cho người dân Việt Nam và toàn thể nhân loại, Yersin còn được người dân địa phương mãi mãi tôn kính tri ân, thờ phụng như bậc thánh nhân, bởi trái tim vô cùng nhân hậu với người dân nghèo khổ lạc hậu, một nhân cách cao cả, giản dị, khiêm nhường hiếm có”.
Thanh Thanh
(BNQ t/h)
_______
Mộ phần khiêm nhường của nhà bác học Yersin, người cứu nhân loại khỏi thảm họa dịch hạch – ở Suối Dầu, Cam Lâm, Khánh Hòa.
Di chúc của ông: “Tôi muốn được chôn ở Suối Dầu, đừng cho ai đem tôi đi nơi khác. Mọi tài sản còn lại xin tặng hết cho Viện Pasteur Nha Trang và những người cộng sự lâu năm. Đám tang làm giản dị, không huy hoàng, không điếu văn”.
Tấm hình này tôi gửi đến những người bạn mà khi vào Facebook của các bạn tôi thấy tràn ngập hình ảnh ăn uống, du hí, vui chơi, hưởng thụ. Tất nhiên các bạn có quyền làm như thế, có quyền làm những gì mình thấy thoải mái, thích thú và vui vẻ. Và hẳn là cuộc sống rất cần được như vậy
.
Nhưng các bạn ạ, nếu không dành một chút nhỏ nhoi sự quan tâm của các bạn cho các vấn đề xã hội, chẳng hạn như môi trường, thì hậu quả không chỉ người khác gánh chịu, mà chính là các bạn, người thân và con cái các bạn. Hậu quả đầu tiên của ô nhiễm môi trường mà ai cũng nhìn thấy đó là bệnh tật, nhất là bệnh ung thư. Tôi tin chắc rằng trong cuộc đời các bạn hẳn đã phải tiễn đưa nhiều người quen, bạn bè, hàng xóm và cả người thân ra đi vì căn bệnh quái ác này. Và biết đâu, trong số các bạn cũng có người đang phải mang trong người căn bệnh này. Số khác ( có lẽ) cũng sẽ là những bệnh nhân tương lai của hai chữ “ung thư”. Đừng chửi tôi là dở hơi, lắm chuyện, bao đồng và thích lôi chuyện chính trị ra giảng giải nhé. Tôi biết các bạn giỏi (và khôn) hơn tôi nhiều. Nhưng nói thật, chẳng chính trị chính em ( mẹ) gì đâu. Đây là lần đầu tiên tôi nói với các bạn đấy. Và tôi biết các bạn vẫn đọc nhiều điều tôi viết, tôi nói dù không like, ko còm, không phản đối hay chia sẻ. Vì thế tôi mới viết những lời này như là sự “lên giọng” dù tôi rất không muốn bị mang tiếng như thế.
Tóm đi tóm lại là hai tóm, các bạn nói riêng và đa số người dân VN chúng ta nói chung, đã và đang là nạn nhân của đủ thứ tệ đoan, đủ thứ vấn nạn trong xã hội. Một trong những vấn nạn đó là căn bệnh ung thư. Nguyên nhân chính của đại hoạ ung thư là ô nhiễm môi trường. Oái oăm thay, thảm hoạ môi trường lại đến từ sự kém hiểu biết và sự thờ ơ của chính chúng ta, trong đó có các bạn.
Hai người thanh niên này là Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong. Hôm nay họ bị đưa ra toà và bị kết án 14 năm và 2 năm tù giam chỉ vì đấu tranh bảo vệ môi trường, chống Formosa gây ra thảm hoạ này. Nếu hôm nay bạn qua fb của tôi, cười khẩy sau khi đọc stt này rồi mắng anh Bình, anh Phong là “ngu, dại dột”, thì không những bạn mắc tội vô cảm mà còn góp phần cổ vũ cho cái ác và cái xấu.
Vậy thì chúng ta rất xứng đáng được sống chung với các ác, cái xấu và đáng bị cai trị bởi chúng. Vì chính chúng ta, chính các bạn đã chọn lựa như thế.

HÃY ĐỂ NHÂN DÂN TIN YÊU ĐẤT NƯỚC
(Viết khi đọc tin Hà Nội bỏ ra 1.400 tỷ đồng tiền thuế của Nhân Dân xây nghĩa trang cho cán bộ cao cấp)
Tôi đã hai lần hương khói Trường Sơn
Tôi đã hai lần viếng thăm Quảng Trị
Nhưng ngạc nhiên với nghĩa trang 1.400 tỷ
Hà Nội dự xây vườn thượng uyển cho quan
Mỗi ngôi mộ 30 mét vuông
Có ngôi mộ chứa đầy tội lỗi
Có ngôi mộ một đời gian dối
Ngôi mộ nào từng rơi lệ vì Dân?
Tôi nghĩ về đứa trẻ thiếu ăn
Tôi nghĩ về tiền dân đóng thuế
Tôi nghĩ nợ công oằn mình trước cửa
Tôi nghĩ rất nhiều mà tìm không ra lẽ
Cái lý nào cho lương tâm?
Vui sướng gì lúc sống đã xa dân
Hạnh phúc gì khi chết chẳng gần dân mà sám hối
Lại bày trò tri ân ấm êm một cõi
Bệnh tật gì ngày mất cứ nan y
Đất nước này xấu tốt cũng của chung
Tổ quốc này giàu nghèo cùng khúc ruột
Hình chữ S đã bao phen lửa đốt
Máu nhuộm đồng bào nam bắc cắt chia
Nỗi đau xưa còn mãi đến giờ
Lớp trẻ chúng tôi không ngày yên được
Lòng thật muốn dựng xây, tâm can đêm đêm thổn thức
Mà bất bình… cơn tức nhức năm canh
Nghĩa trang là nơi nằm xuống nhẹ nhàng
Sao phải phí cả núi tiền cho bia miệng
Ai vẽ ra bàn cờ Yên Trung?
Ai đang làm màu “trách nhiệm”?
Hàng ngàn liệt sĩ Trường Sơn, Quảng Trị khóc cười số phận
Công bằng vậy ư?
Có thẹn với tiền nhân khi đất nước sinh hư
Có thẹn với lòng mình khi nói về công trạng
Tôi đã thấy nước mắt Mẹ Việt Nam lai láng
Lầm lũi một mình sức yếu tuổi cao
Tôi đã thấy vợ liệt sĩ mòn mỏi má đào
Họ đã sống một cuộc đời khó khổ
Tôi đã thấy… rất nhiều, rất nhiều những em thơ bơ vơ giữa chợ
Họ cần gì ngoài cuộc sống ấm no
Tỉnh lại đi những con khỉ diễn trò
Cuộc đời không là trường xiếc
Hãy để Nhân Dân tin yêu đất nước
Có được không???
Rạng sáng ngày 4/2/2018
(Minh Đan)
Nếu xét trên chính sách vĩ mô của nhà cầm quyền, ba khái niệm: Hố chôn tập thể; Nghĩa trang (Yên Trung) nghìn tỉ và; Những đứa bé đói khổ, rét lạnh nơi miền núi không có gì liên quan với nhau. Bởi chính sách dành cho mỗi lĩnh vực, mỗi mảng đều riêng lẻ. Nhưng xét trên khía cạnh con người, tính nhân bản, nhân văn, nhân đạo và trách nhiệm của nhà cầm quyền, thì ba vấn đề này đều thuộc về lương tri. Sự cân đối, phân bổ hợp lý ở ba lĩnh vực, khía cạnh này sẽ cho thấy mức độ quan tâm, trách nhiệm và lương tri của nhà cầm quyền.
Karl Marx, ông tổ của chủ nghĩa Cộng sản thế giới từng đưa ra một nhận định trong Tư Bản Luận (sau này, trong Chính sách kinh tế mới, viết tắt là NEP – New Economy Policy của Lênin cũng nhắc lại): Chỉ có những con thú mới quay lưng đi để liếm bộ lông trước đồng loại bị thương. Và xét trên một ý nghĩa nào đó, khi no đủ, người Cộng sản lại chọn khuynh hướng đi ngược với giáo huấn của tổ phụ Karl Marx.
Nghĩa là, xét lại tiền ngân sách nhà nước, do đâu mà có. Xin nói nhanh, do nhân dân đóng thuế mà có ngân sách nhà nước. Bản chất và hiệu dụng của ngân sách nhà nước là gì? Đó là nói một cách sâu xa, ngân sách nhà nước đóng vai trò quĩ tiết kiệm và an sinh cho toàn dân thông qua sự điều hành của nhà nước. Vấn đề an sinh xã hội, cân bằng dân số, y tế, giáo dục, văn hóa, an ninh xã hội đều phụ thuộc vào ngân sách nhà nước. Một khi các vấn đề an sinh xã hội và an ninh xã hội được đáp ứng đầy đủ, nhà nước mới được quyền dùng ngân sách trong các lễ lạc, tượng đài, những công trình không mang tính xã hội.
Ở đây, nghĩa trang Yên Trung có được xem là công trình xã hội hay không? Bởi ngày trong lúc này, có quá nhiều vấn đề xã hội cần được quan tâm đúng mức và đầy đủ, nếu chưa thực hiện được các vấn đề như an ninh, chủ quyền quốc gia, an ninh xã hội, an sinh xã hội… Thì tất cả những vấn đề khác nhà nước đều không được trích thuế của dân để thực hiện. Phải dành thuế của dân cho những vấn đề có tính thiết thực cho nhân dân.
Thử đặt những câu hỏi: Có bao nhiêu đứa bé dân tộc thiểu số ở các tỉnh miền núi được đến trường, cơm đủ ngày ba bữa, có áo ấm để mặc? Có bao nhiêu hố chôn tập thể gồm cả hai phía Việt Nam Cộng Hòa và Cộng sản Bắc Việt đã thành những hố lãng quên? Và tất cả những cổng chào, tượng đài, nghĩa trang nghìn tỉ của nhà nước mang lại giá trị gì cho quốc gia, dân tộc?
Ở câu hỏi thứ nhất, về những đứa bé nghèo, có thể nói rằng khắp đất nước Việt Nam, từ thành phố đến thôn quê, vùng sâu vùng xa, miền núi, càng đi sâu vào vùng hoang vắng thì sự nghèo khổ càng hiện rõ. Bạn tôi từng lắc đầu, chép miệng nói với tôi về những đứa bé đồng bào thiểu số khi trời rét còn chưa tới 10 độ C mà chúng vẫn không mặc quần (do không có quần để mặc) rằng “mấy đứa này trời nuôi chứ không phải người nuôi”. Bất kỳ huyện miền nhúi vùng sâu, vùng xa nào tại Việt Nam đều có cảnh thiếu, đói, trời lạnh không có áo ấm, trẻ con bỏ học sớm hoặc không có cơ hội đến trường hoặc đến trường bằng những chiếc cầu dây tử thần băng qua suối chảy xiết… Có một ngàn lẻ một kiểu thiếu, đói tại Việt Nam.
Nói về những hố chôn tập thể, sở dĩ tôi phải nói đến cả hai phía bởi chỉ riêng chiến dịch tổng tiến công Mậu Thân 1968, tại Huế và nhiều tỉnh khác đã xuất hiện hàng trăm hố chôn tập thể. Trong đó, có những hố của quan chức Việt Nam Cộng Hòa và thường dân (bị Cộng sản nằm vùng giết để trả thù và bịt đầu mối cơ sở) và có những hố chôn của chính những người Cộng sản chôn người Cộng sản.
Trường hợp Cộng sản chôn Cộng sản diễn ra như thế nào? Đó là những người bộ đội Cộng sản Bắc Việt bị tổng động viên từ những ngày đầu năm 1967 cho đến thời điểm hành quân vào miền Nam để tham gia “tổng tiến công”. Cũng xin nói thêm, những bộ đội Cộng sản Bắc Việt tham chiến Mậu Thân là những cậu bé từ 13 đến 15 tuổi, họ không có gì ngoài lòng căm thù Mỹ, Ngụy rất con nít mà họ có được thông qua nền giáo dục miền Bắc với thơ Tố Hữu, Chế Lan Viên, Phạm Tiến Duật, Chính Hữu… Họ chỉ biết Mỹ, Ngụy là những kẻ ăn thịt người man rợ và họ phải đi vào miền Nam để “giải phóng cho người miền Nam”, một số người trước khi đi đã xăm hàng chữ “Sinh bắc tử nam”.
Khi vào đến miền Nam, vào Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn, có nhiều bộ đội trẻ giật mình vì “lập trường chính trị không vững”, khi nhìn thấy miền Nam đẹp, thanh bình và giàu có, hiện đại, không như những gì họ được dạy… Nhiều bộ đội đã tỏ ra lơ là, không còn hăng say tinh thần chiến đấu. Và cái đêm giao thừa định mệnh Tết Mậu Thân, họ bị cấp chỉ huy đưa vào vị trí chiến đấu, xích chân vào nhau để khỏi bỏ chạy lúc đánh nhau. Thường thì một tiểu đội hoặc một trung đội trẻ bị xích chân với nhau để từ đó họ phải bắn và bắn, chiến đấu và chiến đấu cho đến lúc chết.
Và hầu hết những tiểu đội, trung đội thiếu niên này đều chết trong lúc vứa đánh vừa bị xiềng chân. Họ cũng không được chôn cất tử tế, sau này, xương cốt của họ được phát hiện và chôn cất, cởi trói khi có những người dân xây cất nhà cửa, đào móng nhà và đào trúng nơi họ nằm. Tại Gò Vấp, Sài Gòn, tại trung tâm thành phố Huế, tại Đà Nẵng, Quảng Nam đều có những hố chôn như vậy. Và vẫn còn một vài nhân chứng sống, đã chứng kiến những bộ đội trẻ nít phải chiến đấu, chết và bị chính các đồng đội lấp đất trước khi rút quân ra sao. Đó là chưa nói đến một số trường hợp chính Cộng sản bị Cộng sản giết do họ không muốn tiếp tục theo con đường “giải phóng miền Nam’, họ xin về quê làm ăn, cưới vợ, và khi ra khỏi bưng, họ bị giết, bị chôn ở bìa rừng, con số này không hề ít.
Nếu cộng thêm các hố chôn tập thể mà quan chức, cán bộ miền Nam bị giết trong chiến tranh, đặc biệt là Tết Mậu Thân và những ngày trước 30 tháng 4 năm 1975, có lẽ con số lên đến cả hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn xác người vẫn còn nằm lây lất, rải rác, vất vưởng đâu đó trong lòng đất mẹ. Lẽ ra, trong nhiều năm nay, nhà cầm quyền, cụ thể là đảng Cộng sản phải có những hành động qui tập, hỗ trợ qui tập cho cả hai phía để thực hiện tinh thần “nghĩa tử là nghĩa tận” và cũng là động thái hòa giải dân tộc để đi đến hòa hợp dân tộc thay vì kêu gọi bằng những văn bản, lời nói suông. Nhưng họ đã không làm vậy!
Bây giờ, xương máu, sự đau khổ của nhân dân vẫn còn đầy rẫy mặt đất, đi đâu cũng gặp cảnh khổ, đi đâu cũng gặp những gia đình mất con, mất anh em chưa tìm thấy xác vì chiến tranh. Vậy mà người Cộng sản lại nghĩ đến chuyện lấy tiền thuế của nhân dân để xây khu nghĩa trang cho cán bộ cao cấp! Nên nhớ, trong tiền ngân sách nhà nước, cụ thể là tiền thuế của dân, gồm cả sự đóng góp của cả hai phía, không có đồng thuế nào là không nhuốm mồ hôi, nước mắt của dân nghèo, của những bà mẹ liệt sĩ Cộng sản, của những bà mẹ quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tử trận và cả những đồng đô la của người Việt hải ngoại gửi về cho người thân trong nước.
Nói một cách nghiêm túc, ngân sách nhà nước có không dưới 40% là tiền có gốc gác của người “phía bên kia”. Dù có chối bỏ, léo hánh cách gì thì đây cũng là sự thật. Nhưng vấn đề tôi muốn nói ở đây không phải là tiền phía bên này hay bên kia trộn lẫn trong ngân sách nhà nước. Mà vấn đề là một đất nước đang bị tùng xẻo, cây xanh, môi trường, tài nguyên đang kiệt quệ, những khối bê tông cơ quan, nhà quan và tượng đài mọc lên ngày càng quá nhiều, nó hiện hữu như thách thức nỗi khốn cùng, đói khổ và đau khổ của nhân dân.
Trong lúc biển bị nhiễm độc vẫn chưa kịp lành lặn, tiếp tục bị đe dọa bởi Formosa, trong lúc miền Tây Nam bộ đang bị nhiễm mặn trầm trọng, nhân dân đói khổ, trong lúc trẻ em miền núi, nhân dân miền núi vẫn đói khổ, lạc hậu, trong lúc tài nguyên rừng và khoáng sản bị tùng xẻo không thương tiếc, trong lúc vết thương Nam – Bắc chưa kịp lành lặn, trong lúc nợ công cao chất ngất, người dân còng lưng đóng thuế vì nợ công, giá xăng tăng, điện tăng, vật giá leo thang, các bệnh viện không có chỗ nằm, bệnh nhân phải chui gầm giường, nằm hành lang mà chờ điều trị… Thì nhà cầm quyền lại quyết định xây dựng thật nhiều tượng đài, cổng chào, ngốn hàng tỉ tỉ đồng, rồi lại nghĩ thêm chuyện xây khu nghĩa trang cao cấp cho cán bộ.
Liệu có khi nào giới cầm quyền suy nghĩ về những gì họ đã làm bấy lâu nay? Liệu có khi nào họ đặt mình vào nhân dân nghèo khổ để thấy sự vô lý và trơ tráo của họ? Và liệu có khi nào họ nghĩ đến một chân lý: Tượng đài xây được thì đập được, nghĩa trang xây được thì cào bằng được, cổng chào xây được thì hạ được… Bởi những thứ này không phải là sức mạnh, không phải là trường tồn. Bởi sức mạnh, sự trường tồn của một dân tộc nằm trong tay nhân dân.
Cụ thể, sức mạnh dân tộc nằm trong niềm tin, sự hưởng ứng, đồng thuận và cảm phục của nhân dân. Và sức mạnh của một đảng phái so với sức mạnh của một dân tộc cũng chỉ bằng một bụi cây trong một vườn cây. Liệu cách lựa chọn đạp qua mọi dư luận, đạp qua mọi sự bất bình, bất công để đạt sự thỏa mãn của một đảng phái, một nhóm lợi ích có phải là lựa chọn thông minh?
Và vấn đề cần đặt ra ở đây không phải là sự lựa chọn có thông minh hay không thông minh của đảng cầm quyền, mà là sự công bằng xã hội, sự sòng phẵng, tính minh bạch và tôn trọng nhân dân bắt buộc phải có của nhà lãnh đạo. Họ dù muốn hay không muốn cũng phải thực hiện nguyện vọng của nhân dân và không được phép đạp lên nỗi đau, nỗi khổ của nhân dân mà hưởng lộc! Bởi đất nước đã quá đủ đau khổ, nhân dân đã quá đủ lầm than và hơn bao giờ hết, nhân dân, đất nước cần phát triển, cần tiến bộ, cần tồn tại đúng nghĩa một dân tộc, một quốc gia!

Nhà hoạt động môi trường Hoàng Bình bị kết án nặng nề 14 năm tù giam
Theo đó, ông Hoàng Bình bị kết án 7 năm tù giam về cáo buộc “chống người thi hành công vụ” và 7 năm tù giam về hành vi”Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, tổ chức, công dân”. Tổng hợp hình phạt là 14 năm tù giam.
Ông Nguyễn Nam Phong bị tuyên 2 năm tù giam về tội “Chống người thi hành công vụ”.
Bên ngoài phiên tòa có khoảng 10 người bị đánh đập, bắt giữ vô cớ, theo người thân của ông Hoàng Bình cho hay.
Trước đó, linh mục Nguyễn Đình Thục gửi thư xin được làm nhân chứng trong phiên tòa nhưng không nhận được hồi đáp.
Ảnh: Ông Nguyễn Nam Phong và Hoàng Đức Bình trong phiên tòa sáng nay. Nguồn: Báo Nghệ An
Hoàng Bình và Nguyễn Nam Phong vô tội!
“Sáng 6-2-2018, TAND tỉnh Nghệ An xét xử nhà hoạt động môi trường Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong với cáo buộc tội danh “Chống người thi hành công vụ”. Riêng ông Hoàng Bình bị truy tố thêm tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, tổ chức, công dân” theo điều 258 BLHS.
Bên ngoài phiên tòa có khoảng 10 người bị đánh đập, bắt giữ vô cớ, theo người thân của ông Hoàng Bình cho hay.
Trước đó, linh mục Nguyễn Đình Thục gửi thư xin được làm nhân chứng trong phiên tòa nhưng không nhận được hồi đáp.
Ảnh: Ông Nguyễn Nam Phong và Hoàng Đức Bình trong phiên tòa sáng nay. Nguồn: Báo Nghệ An
Việt Nam và Trung Quốc có đường biên giới đất liền dài tới 1,280 km và kế hoạch thành lập một trạm kiểm soát biên giới chung đã có từ lâu. Hôm 4/2, tờ South China Morning Post của Hong Kong dẫn lời một giới chức Trung Quốc nói rằng dự án này có thể sớm đi vào hoạt động, có lẽ từ tháng Năm năm nay. Ông Jian Xingchao, phó thị trưởng thành phố Phòng Thành Cảng, nơi được chọn làm địa điểm đặt 1 trong hai trạm kiểm soát cửa khẩu chung, nói: “Rất nhiều chi tiết còn đang dược thảo luận, nhưng cả hai bên đều có chung ước muốn đó.”
Trạm kiểm soát đầu tiên, ở Phòng Thành Cảng (Fanchenggang), sẽ được thiết lập trên cầu Dongxing-Móng Cái. Trạm thứ nhì có thể được đặt ở Cầu Hữu nghị, cửa khẩu ở Pingxiang.
Cả Phòng Thành Cảng lẫn Pingxiang đều thuộc Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây ở miền Nam Trung Quốc. Trạm đầu tiên sẽ kết nối với thành phố Móng Cái ở tỉnh Bắc Ninh, tỉnh Quảng Ninh và trạm kiểm soát thứ hai kết nối với thị trấn Đông Đăng ở tỉnh Lạng Sơn.
Theo ông Jian, vấn đề chủ yếu xoay quanh vấn đề chủ quyền vì bên nào tiến hành kiểm tra ở biên giới thì trên thực tế bên đó có hiệu lực thực hiện chủ quyền đối với bên kia, do đó đây là một vấn đề “khó giải quyết bởi vì không bên nào muốn buông bỏ quyền lực đó”.
Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS và Chủ tịch Hiệp hội Doanh nghiệp Việt Nam – Hungary, nhận định:
“Cái đó có thể gây nhiều lo ngại trong dân chúng Việt Nam. Thực sự nếu trong một bối cảnh chung của sự hội nhập quốc tế mà chúng ta thấy ở ASEAN hay ở các nước thuộc khu vực Schengen chẳng hạn, thì việc đó có thể là một việc bình thường, thậm chí đáng hoan nghênh, nhưng với hoàn cảnh lịch sử cụ thể của Việt Nam và Trung Quốc, thì tôi nghĩ cái chuyện đấy gây rất nhiều phản cảm.”
Ông nói thái độ hoài nghi và tinh thần phản kháng Trung Quốc nơi người dân Việt Nam còn rất cao, trong bối cảnh Trung Quốc đang tìm mọi cách để bành trướng và gây ảnh hưởng lớn tới Việt Nam “như đã gây ở Campuchia và Lào.”
Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng dự án này có lợi cho Trung Quốc để thực hiện cái gọi là chiến lược “tằm ăn dâu” lấn chiếm đất, bởi vì nó tạo điều kiện dễ dàng cho người Trung Quốc vào Việt Nam hơn là người Việt Nam vào Trung Quốc, kể cả dưới chiêu bài du lịch. Ông đơn cử trường hợp thành phố Phủ Lý, cách đây mấy chục năm chỉ có vài chục người Trung Quốc đi du lịch đến rồi ở lại, bây giờ có khoảng 40,000 người Trung Quốc làm ăn trong một thành phố chỉ có khoảng 100,000 dân. TS Quang A cho rằng đó là một “sự bành trướng rất hữu hiệu của Trung Quốc.”
“Trung Quốc là một nước đông dân nhất thế giới và có chủ trương nhất quán là như thế, thì đối với kinh nghiệm của VN lịch sử nhiều ngàn năm về việc giữ gìn độc lập thì chắc chắn là người dân và tôi tin rằng trong giới lãnh đạo cũng có người quan ngại về tiến triển đấy”.
“Như vậy cái chủ quyền của hai nước nó không được xác định rõ ràng. Tôi không hiểu tại sao mà lại phải nhập làm một. Tôi là một người nghiên cứu lịch sử từ xưa đến nay, tôi cũng không hiểu.”Nhà sử học Nguyễn Nhã, tác giả nhiều công trình nghiên cứu về lịch sử xác lập chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa
Tiến sĩ Nguyễn Nhã, tác giả của nhiều công trình khoa học nghiên cứu về lịch sử xác lập chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, nhận định:
“Tôi đã từng đến Lạng Sơn thì tôi thấy cửa ngõ của Lạng Sơn, ở bên này là của VN, bên kia là của Trung Quốc, thì bây giờ nhập lại một thì tôi không hiểu là ý đồ thế nào. Như vậy là phải thống nhất với nhau, mà có khi bên này bên kia không đồng ý với nhau thì sao, thì tôi cũng không rõ.”
Báo South China Morning Post dẫn lời Tiến sĩ Lê Hồng Hiệp của Viện nghiên cứu Yusof Ishak ở Singapore, tỏ ra lạc quan là Việt Nam và Trung Quốc có thể hợp tác với nhau, ông coi dự án này như một cách để 2 nước có thể làm việc với nhau và phục vụ các lợi ích chung, vượt lên trên cuộc tranh chấp ở Biển Đông để hướng tới phía trước.
Nhưng nhà sử học Nguyễn Nhã tiên đoán sẽ có những phức tạp khó khăn khi kế hoạch “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát cửa khẩu” đi vào hoạt động:
“Như vậy cái chủ quyền của hai nước nó không được xác định rõ ràng. Tôi không hiểu tại sao mà lại phải nhập làm một. Tôi là một người nghiên cứu lịch sử từ xưa đến nay, tôi cũng không hiểu.”
Tuy các nhà nghiên cứu đều cho rằng dự án này cũng có mặt tích cực của nó khi tạo thuận lợi cho hợp tác giao thương, giao lưu văn hóa, tăng sự hiểu biết lẫn nhau trong khu vực, nhưng cùng lúc, họ cảnh báo về mối nguy tiềm tàng trong bối cảnh Trung Quốc kiên trì tiến hành chiến dịch tằm ăn dâu để thực hiện tham vọng “Nam tiến”.
“Tôi nghĩ rằng cái đó nó càng gây nghi ngờ trong dân chúng về những cái gọi là hiệp định bí mật như hiệp ước Thành Đô mà rất tiếc là chính quyền Việt nam, Đảng Cộng sản VN không bác bỏ mà cũng không công nhận, và cái điều đấy nó càng làm cho sự lo ngại nó có cơ sở hơn.”Tiến sĩ Nguyễn Quang A
Tiến sĩ Nguyễn Quang A:
“Nếu người ta hiểu biết lẫn nhau hơn, giao thương làm ăn với nhau hơn thì các sự căng thẳng sẽ giảm bớt, nhưng tôi nghĩ phải lưu ý đến luôn cả mặt kia nữa vì không khéo thì lợi bất cập hại cho nên làm cái gì cũng phải có một mức độ tính toán thiệt hơn.”
Liệu khái niệm “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát cửa khẩu”, có gợi lên cách hành xử của Trung Quốc khi thực hiện chính sách “Một quốc gia, hai thể chế” tại đặc khu Hong Kong?
Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng kế hoạch “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát” càng gây thêm nghi ngờ về hiệp định Thành Đô bí mật giữa lãnh đạo Đảng Cộng sản VN và Trung Quốc như tin đồn bấy lâu nay.
“Tôi nghĩ rằng cái đó nó càng gây nghi ngờ trong dân chúng về những cái gọi là hiệp định bí mật như hiệp ước Thành Đô mà rất tiếc là chính quyền Việt nam, Đảng Cộng sản VN không bác bỏ mà cũng không công nhận, và cái điều đấy nó càng làm cho sự lo ngại nó có cơ sở hơn. ”
Tiến sĩ Nguyễn Nhã không nhắc tới hiệp định Thành Đô, nhưng cũng nêu lên quan ngại của nhiều người và của cá nhân ông:
“Theo tôi, nếu không có chuyện Trung Quốc áp đặt bằng vũ lực ở Hoàng Sa đó thì có khi lại không đặt vấn đề ra, và các nước như Cộng đồng chung Châu Âu đó thì họ cũng có sự hợp tác rất là chặt chẽ, nhưng mà chủ quyền của nước nào, và văn hóa của nước nào họ vẫn tôn trọng. Hàng rào có thể bỏ đi nhưng tôi thấy là các nước từ nước Pháp qua nước Đức và các nước còn lại thì tôi thấy chủ quyền của mỗi nước vẫn được tôn trọng..”
Nhà sử học nói nhiều người lấy làm lo ngại, và bản thân ông cũng lo ngại nhưng “sau này thì lịch sử viết ra thì mới biết được”.
httpv://www.youtube.com/watch?v=0GiRy2yYk-o
Chuyện Một Đêm – Hoàng Oanh




CHỢ ĐỜI….! HAY SỰ TÍCH NGƯỜI NGHIỆN ĐỐT LÒ GIỮA CHỢ..!
-Truyện ngắn tình cảm..
Phố chợ nghèo bỗng ồn ào bởi một sự kiện chưa từng xảy ra; ấy là sự xuất hiện đường đột của một con điên ngay cái lúc phiên chợ sáng đang đông đúc.
Nếu như con điên như mọi người điên khác trên thế gian này, nghĩa là quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi nhem nhuốc thì đã chả tạo nên sự kiện. Đằng này, con điên cao như người mẫu, mặt trái xoan, đôi mắt trong veo, tóc cắt ngang vai. Con điên mặc quần bò đen, áo xanh màu nước biển. Trên vai con điên đeo một cái túi vải còn trên tay luôn luôn cầm một quyển sổ nhỏ và một cây bút bi, hễ ngồi xuống chỗ nào là con điên lại mở sổ ra ghi ghi chép chép, toàn là tiếng Tây nên chẳng ai hiểu được con điên viết gì.
Nếu như con điên xấu xí, bẩn thỉu thì những người bán hàng đã xua đuổi, đã đốt vía để tránh sự đen đủi cho việc bán hàng nhưng con điên xinh quá nên ai cũng cho tiền, cho quà. Tiền, cam, chuối, khoai lang, bánh rán, chai nước, con điên cho tất vào chiếc túi vải và cảm ơn lại mọi người bằng nụ cười hiền hậu; một nụ cười không một chút biểu hiện của kẻ điên, thậm chí nụ cười còn quyến rũ người khôn phải đáp lại bằng một nụ cười ngây dại.
Con bé xinh đẹp thế mà bị điên, thật tội nghiệp!
Nó điên nhưng sạch sẽ thế chắc là điên vì thất tình!
Tay nó cầm sổ cầm bút, chắc là điên do ngộ chữ!
Cả chợ bàn ra tán vào, và rồi khi phiên chợ tan thì câu chuyện về con điên lại râm ran từng nhà. Nhiều người tò mò đi bộ, phóng xe máy ra tận phố chợ để được nhìn thấy con điên. Trời ơi, cô Nâu xinh đẹp nhất làng cũng chả sánh được với con điên! Cô em cho anh hôn cái! Này em về làm vợ anh đi! Con điên lại cười; kẻ buông lời ong bướm cũng ngây ngất cười theo.
Vàng làm nổi lòng tham của con người còn nhan sắc làm nổi dục vọng của đàn ông; sự xinh đẹp của con điên đã khiến bao kẻ thèm khát muốn chiếm đoạt được thân thể con điên.
Kẻ đầu tiên là gã bán thịt lợn.
Gã bán thịt lợn không phải là người đầu tiên nhìn thấy con điên nhưng lại là người đầu tiên phát hiện ra người đẹp là con điên. Con điên xinh đẹp, con điên sạch sẽ, ai cũung nghĩ là diễn viên hay người mẫu ở thành phố về phố chợ chơi nhà người thân nên chả ai dám bắt chuyện làm quen sợ bị chê cười là thấy người sang bắt quàng làm họ. Gã bán thịt lợn vốn điêu luyện trong việc thái thịt, thoăn thoắt thoăn thoắt mười miếng như mười nhưng mắt gã không bao giờ nhìn miếng thịt mà thường là liếc nhìn đàn bà, con gái đi chợ xem ai ngon mắt thì bỏ lời ông bướm nên ngay từ khi nhìn thấy con điên, gã đã buông lời, người đẹp có mua thịt, anh bán cho chỗ mông ngon nhất. Thấy người đẹp không nói, chỉ cười, gã bảo điên à? Lại chỉ thấy người đẹp cười, gã bán thịt hô toáng lên, ô hô con điên, con điên! Người ta đổ xô đến để xem, râm ran bàn tán và khen gã bán thịt tưởng ngu như lợn ai dè lại thông thái đến thế!
Tự hào vì là kẻ phát hiện ra người đẹp là con điên nhưng gã cũng là kẻ đầu tiên nảy ra ý đồ chiếm đoạt thân thể con điên. Gã nghĩ đêm đến thế nào con điên cũng nằm vạ vật hay ngồi ngủ gà gật trong các hàng quán ở phố chợ nên nửa đêm gã bán thịt lợn lẻn ra. Trăng thượng tuần soi rõ phố chợ hiu hắt, không một bóng người, không một tiếng chó sủa. Gã bán thịt đảo con mắt híp như đôi mắt lợn nhìn ngang nhìn ngược. Thấy con điên trải áo mưa nằm ngủ trên tấm phản bán thịt của mình thì gã bán thịt khấp khởi trong lòng, trời dâng cho mình thân thể đẹp hút hồn của con điên rồi! Gã mặc quần đùi, áo may ô. Lúc đầu gã định bế con điên xuống đất để cưỡng hiếp nhưng sợ cô thức dậy chống cự nên gã đánh đòn chắc ăn, gã sẽ nằm đè lên con điên, cái phản bán thịt lợn của gã rất vững chắc, gã biết vì chiếc phản cũng chính là sản phẩm do chính tay gã đóng. Gã lùn, chân không vắt qua người con điên được nên gã kiếm cái ghế đứng lên rồi đổ sập người lên tấm thân mềm mại của con điên. Bị tảng thịt đè lên người, con điên ngộp thở. Đúng cái lúc gã bán thịt đang lôi cái của quí của mình ra thì có ánh đèn pin loang loáng, gã bán thịt rủn người khi nhận ra vợ gã tay cầm con dao thái thịt. Thị túm tóc gã lôi dậy:
Bà biết ngay mà, sáng nay vừa nhìn thấy con điên là mắt ông đã hếch lên như chó dạng chân hếch đái.
Ái đau quá, mình tha tội cho tôi, tôi cũng chưa làm gì được nó.
Lần sau mà còn mắt ngang mày ngửa nữa thì bà sẽ xẻo!
Gã bán thịt mặt mũi trông hung dữ nhưng sợ vợ hơn sợ cọp, gã lập cập đi về nhà. Vợ gã bán thịt dứ dứ con dao vào mặt con điên ra hiệu đuổi cô đi. Con điên xách chiếc túi vải bước đi. Đêm khuya, phố chợ vắng lặng, con điên sợ lại bị gã đàn ông nào đó nằm đè lên người nên cô không ngủ, đi lang thang cho đến sáng.
Kẻ thứ hai là đồng phạm.
Hôm sau, con điên được một bà tốt bụng ở phố chợ gọi vào nhà cho tắm rửa, cho ăn uống, lại cho cả một chiếc váy của cô con gái ở thành phố thải về cho mẹ, bà không mặc nên đem cho con điên. Chiếc váy khoe đôi chân dài, cái oe thon, khoảng ngực trần không quá lộ liễu của con điên nhưng cũng đủ làm cho cặp mắt của ông chủ tịch xã tối sầm lại. Ông đã sáu mươi tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn dẻo dai, nhất là cái khoản kia của ông vẫn sung mãn lắm, mà vợ ông đã sáu ba tuổi nên ông hay tạt ngang tạt ngửa vào nhà mấy bà góa chồng hay có chồng đi làm ăn xa. Trưa ấy, thấy con điên đang thơ thẩn ở ngoài cổng khu làm việc của các ban ngành trong xã, ông chủ tịch liền ra vẫy vẫy con điên vào phòng làm việc. Con điên theo vào, ông chỉ khép của mà không kịp chốt cửa, ông tốc ngay váy con điên lên. Con điên tát vào mặt ông một cái, mặc kệ, ông cứ ghì con điên xuống. Đang trưa, cán bộ, nhân viên đã về nghỉ, ngỡ chẳng còn ai nào ngờ cửa phòng bật mở. Ông bí thư xã đi vào, tưởng ông sẽ tri hô lên nhưng không, ông tủm tỉm cười nói với ông chủ tịch, con điên khỏe lắm, để ông giúp cho một tay. Thì ra ông bí thư xã cũng đã bí mật theo dõi con điên, cũng đang có định dẫn dụ con điên về phòng mình để chiếm đoạt nhưng ông vẫn chậm chân hơn ông chủ tịch. Lúc đầu ông chủ tịch hơi sợ nhưng khi nghe ông bí thư bảo phải cho ông đưa con điên sang phòng ông để thưởng thức con điên trước thì ông chủ tịch lại nhanh chóng chuyển sang tức tối. Ông bí thư muốn được chiếm đoạt con điên truớc, ngoài cái việc con điên xinh đẹp còn có một vấn đề sâu sa nhạy cảm nữa, ấy là ông nghĩ rất có thể con điên này còn trinh tiết nên mình phải làm trước để hưởng cái lộc trời cho này. Lòng vả cũng như lòng sung, ông bí thư biết nghĩ thế thì ông chủ tịch cũng nghĩ thế nhưng chính ông là người dụ dỗ đưa con điên về đây thì ông phải là người thưởng thức trước, ấy thế mà bị kẻ khác nẫng tay trên thì hỏi sao ông không uất ức? Thế là xảy ra một cuộc khẩu chiến:
Tôi đưa nó về đây, tôi phải làm trước!
Ông không nhường tôi trước, tôi có quyền kêu công an xã đến bắt ông vì tội hiếp dâm!
Thằng khốn nạn!
Thằng đê tiện!
Ông bí thư và ông chủ tịch tuy được dân bầu ra để phụng sự nhân dân nhưng dân bầu xong rồi thì lại muốn nhân dân phục vụ lại mình bằng tiền, bằng đánh chén, bằng sự hiến thân của các cô, các bà; dân không tự nguyện, tất nhiên, thì các ông dùng thủ đoạn, quyền lực để hành dân. Hai ông cùng phụng sự nhân dân nhưng lại coi nhau không ra gì, kẻ này nói xấu kẻ kia. Trong nhiều cuộc họp, cả hai đã từng đập bàn, chỉ tay vào mặt nhau, thậm chí có lần còn hắt cả rượu vào mặt nhau nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ khẩu chiến.
Lần này thì tranh nhau vì gái đẹp, dù là gái đẹp điên song vẫn có sức mạnh ghê gớm, nó đã khiến ông bí thư và ông chủ tịch hai lao vào nhau, kẻ đấm, người đá. Con điên sợ hãi chạy ra ngoài. Cuộc chiến tay- chân diễn ra trong vòng mười lăm phút, phần thắng nghiêng về phía ông bí thư xã vì ông trẻ hơn, khỏe hơn. Ông chủ tịch bị gãy hai răng cửa, vêu mõm còn ông bí thư thì thâm tím mắt trái.
Kẻ thứ ba là gã chủ lò gạch.
Chuyện con điên xinh đẹp xuất hiện ở phố chợ cũng đến tai bà vợ ông chủ của mười cái lò gạch lúc nào cũng nhả khói mù mịt. Cây chết, lúa héo, nhà nhà đóng kín cửa, người lớn trẻ con ra đường thì bịt khẩu trang kín mít, dân làng kêu trời trước thảm họa ô nhiễm nhưng thanh tra đến thanh tra lại đi vì khi đi có cầm theo phong bì. Là vợ ông chủ lò gạch nên gia đình bà giàu có nhất phố chợ nhưng buồn thay, vợ chồng bà có hai người con, một trai, một gái thì cậu con trai nối dõi lại bị câm điếc, người lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác. Bị câm điếc, bị điên nhưng bố mẹ giàu có nên thằng câm vẫn lấy được vợ, một cô gái con nhà nghèo ở cùng xã, người lùn và béo song sau một tuần chung sống, chả hiểu sao cô bỏ đi biệt tăm.
Bà chủ lò gạch đi bộ ra phố chợ, vừa nhìn thấy con điên bà đã nảy ra trong đầu một ý đồ, bà mua cho cô một cái bánh mì rồi cầm tay cô đi về nhà. Đi được mấy bước, bà dẫn cô lại chỗ quầy bán quần áo, mua liền cho cô hai bộ váy. Kẻ chợ nhìn thấy bà chủ lò gạch đối xử tử tế với con điên thì ai cũng biết mưu đồ của bà, người khen bà khôn, kẻ nói bà rước thêm nợ về nhà, bà nhổ toẹt một bãi nước bọt ra chiều bà khinh tất cả.
Về đến nhà, đợi con điên ăn xong bánh mì, bà chủ lò gạch rót nước cho cô uống rồi dẫn cô vào nhà tắm, bà tự mở vòi nước, ra hiệu cho cô cởi quần áo, tắm rửa. Con điên gật đầu, tự mình tắm rửa. Khi con điên tắm xong bước ra, bà chủ lò gạch sững sờ trước vẻ đẹp của cô, bà gọi điện cho chồng về ngay để tính chuyện. Nửa giờ sau ông chủ lò gạch phóng xe phân khối lớn về đến nhà, ông định nạt nộ vợ vài câu vì cái tội phá vỡ cuộc vui đánh chắn ăn tiền của ông với ông trưởng phòng Tài nguyên – Môi trường huyện nhưng vừa nhìn thất con điên, ông đã ngẩn ngơ cả người. Nghe vợ giới thiệu đây là con điên mà mấy ngày qua cả phố chợ bàn tán, ông chủ lò gạch hiểu ngay ý vợ:
Bà đưa cô ta về để cưới vợ cho thằng câm?
Đúng thế!
Được đấy, con điên rất đẹp, biết đâu ông giời đem nó đến cho nhà mình.
Vợ chồng ông chủ lò gạch bàn tính cứ để cho con điên ăn ở với con mình đến khi nào có thai sẽ làm đám cưới cho chắc ăn, kẻo nó lại bỏ đi như con vợ trước thì lại mất của mất người.
Đêm, bà chủ lò gạch dẫn con điên lên phòng thằng câm ở trên tầng ba, lại đưa cho con điên bộ váy ngủ màu hồng, ra hiệu cho cô thay váy. Con điên thay váy xong, bà chủ lò gạch chỉ vào giường, thấy giường không có người, cô gật đầu trèo lên giường. Một lúc sau, bà chủ lò gạch mới cho thằng câm lên phòng, thấy con điên đang nằm ở giường mình thì thằng câm thích lắm, chả hiểu nó thích vì cô điên xinh đẹp hay chỉ đơn giản thích vì có một người bạn ngủ chung cho vui. Thằng câm liền vén màn chui vào. Con điên hốt hoảng ngồi dậy xua tay, thằng câm hiểu ý con điên không muốn cho mình nằm chung nên quay ra đi lại chỗ bộ ghế xa-lông nằm. Thánh nhân ở chung phòng với giai nhân cũng khó mà chợp mắt nếu chưa được mây mưa với giai nhân nhưng thằng câm lại là kẻ điên nên có lẽ đối với nó, giai nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ như cô vợ xấu xí vừa lùn vừa béo đã bỏ đi nên chỉ một lúc thằng câm đã kéo gỗ khò khò.
Nửa đêm ông chủ lò gạch tỉnh giấc, bên cạnh bà vợ đang nghiến răng ken két, ông tò mò muốn biết xem con điên và thằng câm thế nào nên ông rón rén như mèo rình chuột đi lên tầng ba. Ông khẽ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thằng câm đang ngủ trên ghế xa-lông, nước dãi đùn đầy hai khóe miệng, ông biết ngay thằng câm bị con điên xuôi đuổi, ông đi lại gần chiếc giường. Con điên đang ngon lành trong giấc ngủ, bộ váy mỏng, ngắn mà vợ ông cố tình cho con điên mặc để kích thích cho con trai thì lúc này đây nó lại đang kích động cơn thèm khát của chính chồng mình. Ông chủ lò gạch chặc lưỡi, miếng ngon con không ăn được thì bố ăn, gã tắt đèn điện, cởi bỏ quần áo, đổ sập lên người con điên. Con điên bị thân hình lực lưỡng của ông chủ lò gạch đè nặng, gã lại rất khỏe nên cô chỉ chống đỡ được một lúc thì bị gã chiếm đoạt. Thằng câm không hề biết gì, vẫn gáy khò khò. Thỏa mãn xong, ông chủ lò gạch thấy cô điên mệt lử, nằm im lặng, gã vội vã mặc quần áo đi xuống tầng hai, vào nhà vệ sinh rửa ráy, lau khô, đi lại giường ngủ. Vợ gã đã thôi nghiến răng, gã nằm xuống, sung sướng chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sáu giờ sáng, ông chủ lò gạch thức dậy nói với vợ phải ra thăm lò gạch, bà chủ lò gạch tế nhị đợi mãi đến hơn tám giờ mới lên phòng con. Thằng câm đã đi chơi, nhìn thấy váy con điên xộc xệch, lại nhìn thấy trên tấm nệm ga có vệt máu đỏ, bà mừng lắm, thằng câm có phúc lấy được vợ vừa đẹp vừa còn trong trắng rồi. Thôi nó bị đau, bị mệt, cứ để nó ngủ thêm, bà chủ lò gạch cầm cạp lồng đi ra phố chợ mua cho con điên bát phở gà.
Tháng sau, phát hiện ra con điên có thai, bà chủ lò gạch thông báo cho chồng tin vui, gã sung sướng bảo làm đám cưới ngay cho thằng câm và con điên. Luật pháp không cho phép những kẻ tâm thần được kết hôn nhưng ở cái phố chợ này thì đồng tiền lại cho phép họ được thành hôn có giá thú. Một đám cưới to nhất, sang nhất phố chợ từ trước đến nay đã được tổ chức.
Đêm tân hôn, căn phòng cô dâu, chú rể đã được tân trang lại, tất cả đều mới, tất cả đều thơm phức. Với những đôi uyên ương bình thường thì nó sẽ làm cho đêm tân hôn thêm ngất ngây hạnh phúc nhưng mà với vợ chồng thằng câm thì điều đó không có ý nghĩa gì. Thằng câm được làm chồng hợp pháp, lại được ngồi xe hoa sang trọng với cô dâu đi dọc phố chợ nhưng từ đêm đầu tiên bị con điên xua đuổi phải ra ngủ trên ghế sa-lông, những đêm sau đó nó không lên giường nữa mà nằm ngủ ngay trên ghế. Nó không hiểu vợ chồng là gì, nó lại càng không hiểu nghĩa vụ thiêng liêng của người chồng là phải làm cho người vợ sung sướng trên chiếc giường cưới; nó chỉ mơ hồ hiểu rằng, con điên không thích nó ngủ chung, nó phải tôn trọng, đơn giải chỉ thế thôi. Chú rể thì thế nhưng bố chú rể thì không thế, từ đêm chiếm đoạt được con điên, cách bốn, năm đêm gã chủ lò gạch lại mò lên, gã tưởng lần đầu tiên con điên bị đau nên chống cự, lần sau con điên sẽ quen đi sẽ sung sướng nhưng lần nào con điên cũng chống cự. Cũng may con điên không kêu lên, chỉ dùng tay cào cấu, gã chỉ cần khoá chặt hai tay con điên lại, ghì thật chặt một lúc thì con điên đuối sức đành để mặc gã làm tình.
Đêm nay, đêm tân hôn của thằng câm, gã chủ lò gạch tuy cả ngày đã nốc nhiều rượu nhưng gã vẫn thấy xốn xao trong lòng, y như gã vừa cưới vợ. Gã rất muốn mò lên phòng thằng câm sớm để thưởng thức đêm tân hôn thứ hai trong cuộc đời nhưng vợ gã chưa nghiến răng ken két thì thị chưa thể ngủ say. Hàng ngàn đêm ngủ chung với vợ, gã đã đúc rút ra được kinh nghiệm, khi vợ ngã nghiến răng thì có súng bắn cạnh tai, thị vẫn ngon giấc, thậm chí thị còn nhoẻn cười trong mơ. Gã chủ lò gạch cũng tò mò muốn xem đêm tân hôn thằng câm có được ngủ chung với vợ không hay vẫn cái cái cảnh thằng câm nằm gáy như sấm trên ghế sa-lông? Nếu sau đám cưới, con điên cho thằng câm ngủ chung thì chúng sẽ ngủ với nhau suốt đời, gã sẽ chẳng còn cơ hội hãm hiếp con điên nữa. Kể cũng tiếc nhưng dẫu sao đứa con trong bụng con điên cũng là sản phẩm của chính gã.
Có thể đêm nay vợ gã chủ lò gạch bị phấn khích bởi đám cưới nên giấc ngủ của thị cũng bị thay đổi, mười hai giờ đêm rồi mà thị vẫn chưa nghiến răng. Gã bực lắm, giá như có thuốc mê, gã đã xịt cho vợ một nhát. Một giờ rồi hai giờ đêm, thị vẫn không nghiến răng, gã chủ lò gạch không nhịn được nữa, gã gỡ bàn tay vợ ra khỏi cái của quí của mình. Vợ gã có thói quen rất tệ, hễ đi ngủ là đặt tay vào chỗ ấy của chồng nếu không thị sẽ không ngủ được. Cửa phòng thằng câm xưa nay vẫn mở, thật ra trước đây cửa cũng có khoá nắm đấm, nhưng thằng câm không biết sử dụng nhiều lần tự nhốt mình, đạp cửa ầm ầm nên vợ gã phải nhét miếng gỗ vào làm cho ổ khoá thành vô dụng. Gã chủ lò gạch khẽ đẩy cửa đi vào, trong bóng tối lờ mờ, gã nhận ra thằng câm vẫn đang gáy khò khò trên ghế sa-lông, con điên vẫn đang ngủ một mình trên chiếc giường tân hôn, gã vén cửa màn chui vào. Lần này gã không đổ sập ngay lên người con điên mà gã nhìn con điên suy tính sao cho việc cưỡng hiếp vẫn thành công nhưng không làm con điên sảy thai. Gã suy đoán, ngay cả trong đêm tân hôn thằng câm cũng không dám lên giường với vợ, vậy gã thử nhập vai chú rể, biết đâu chính cái đám cưới hôm nay đã giúp con điên nhận ra vai trò của người vợ mà cho chồng ngủ chung? Nghĩ vậy, gã chủ lò gạch khẽ nằm xuống, ôm lấy thân hình mềm mại của con điên. Thấy con điên vẫn ngủ, gã mừng tí tẹo, lấy tay xoa xoa lên bầu vú của con điên để kích thích. Con điên trở mình nhưng vẫn ngủ, nỗi mừng tí tẹo biến thành nỗi mừng to tát, gã chủ lò gạch lùa tay vào váy con điên ve vuốt. Con điên cựa mình, gã nghĩ cô đã hưng phấn nên trườn lên người cô với ý định làm tình nhẹ nhàng để tránh sảy thai cho con điên. Trên đời này, không ai có thể hiểu hết được thế giới con người với con người; lại càng không hiểu hết được thế giới của người điên nên gã chủ lò gạch đã ngu ngốc cho rằng những suy luận của mình là sáng suốt. Giá gã cứ đổ ập xuống người con điên như mọi khi thì gã đã làm tình được nhưng gã lại muốn trở thành chú rể, muốn được cô dâu hân hoan dâng hiến nên con điên bị đánh thức và đã phản ứng dữ dội. Gã chủ lò gạch phải gồng mình chống đỡ, cả hai vật lộn tơi tả trên giường đến nỗi làm cho thằng câm thức giấc. Thằng câm thấy trên giường có kẻ đang ra sức đè lên người con điên, nó liền bật điện lên. Thằng câm nhận ra bố nó. Nó không hiểu chuyện bố nó đang làm với con dâu là loạn luân. Nó cũng không biết sự công bằng, tôi cưới vợ thì tôi phải được ngủ với vợ, ông hãy cút đi. Nó chỉ đơn giản nghĩ rằng, con điên không muốn cho mình ngủ chung thì cũng không muốn cho bố nó ngủ chung, nó đã tôn trọng con điên thì cũng buộc bố nó phải tôn trọng con điên. Thằng câm chạy đến bên giường cầm tay kéo bố ra. Được thằng câm tiếp sức, con điên vùng dậy, nó chạy lại chiếc bàn, cầm cái bình thuỷ tinh đựng nước sôi để nguội trên bàn. Bao nỗi căm hờn kẻ đã hãm hiếp mình bị kìm nén, nay được bung ra, con điên lao đến giáng cái bình thủy tinh lên đầu gã chủ lò gạch. Gã chủ lò gạch ngã lăn quay ra nhà, mắt trợn ngược lên nhìn con điên. Thằng câm sợ hãi dắt tay con điên đi xuống nhà, mở cửa rồi cả hai chạy về phía thị xã.
Từ đấy phố chợ mất đi hai người điên nhưng lại xuất hiện một kẻ điên mới, gã hay ra phố chợ xếp gạch vỡ thành một cái lò gạch rồi chổng mông chổng đít thổi lửa phù phù.