Thời tuổi thơ

Thời tuổi thơ

Tác giả: Phùng Văn Phụng

           Thuở nhỏ tôi sống ở miền quê hẻo lánh, đó là làng Đông Thạnh, cách xa quận lỵ Cần Giuộc về hướng đông nam khoảng sáu, bảy cây số. Từ nhà muốn đi lên quận Cần Giuộc phải đi bằng xe ngựa hay bằng xe đạp, mất khoảng từ bốn mươi phút tới một giờ.

            Làng Đông Thạnh thụộc Tổng Phước Điền Hạ, phía Bắc là làng Phước Vĩnh Tây, phía Đông là làng Phước Vĩnh Đông và làng Tân Tập, phía tây là làng Long Phụng, phía Nam là làng Long Hựu. Nếu đi về hướng đông sẽ gặp sông Soai rạp và Rừng Sát nổi tiếng có nhiều cọp dữ thời gian trước khi Pháp chiếm ba tỉnh miền đông Nam phần.

            Tôi còn nhớ, lúc tôi vào khoảng sáu bảy tuổi, ở phía trước căn nhà lá nghèo nàn, có vũng sình cho nên muỗi rất nhiều, buổi tối chưa kịp giăng mùng, muỗi cắn phủi không kịp. Nhà tôi buôn bán tạp hóa đủ các món lặt vặt như đường cát, dầu hôi, đậu trắng, đậu đỏ, giấy tiền, vàng bạc, gạo, muối, sà bông … Tối giăng mùng ngủ rồi cũng còn có người kêu cửa để mua thuốc lá hay kẹo bánh v.v… 

            Khi mưa xuống, đường sá ở quê tôi rất trơn trợt. Sau cơn mưa, khi chạy xe đạp, hai bánh xe sẽ dính đầy bùn đất sét. Hai bánh xe sẽ kẹt cứng, chỉ có cách dùng que củi để nại từng miếng bùn ra khỏi bánh xe. Muốn đi đâu, chỉ có cách lội bộ, dùng các ngón chân bấm vào đất, từ từ mà bước nếu không sẽ trợt té, “đo đất” dễ dàng. Mùa nắng, một cơn gió thoảng qua, bụi bay tứ tung, đưa bụi đất đỏ bám vào áo quần, đầu tóc. Mỗi lần có chiếc xe lam chạy qua, phải nín thở, lấy khăn tay che miệng, bịt mũi để không phải hít bụi màu đỏ sậm rất là dơ bẩn.

              Thầy hai Lang dạy tôi lớp hai, nước da thầy xanh xao, khuôn mặt gầy gò, thân hình thầy ốm nhom, sau này tôi mới biết thầy bị bịnh lao phổi.

             Lên lớp ba, tôi học thầy ba Hương, anh cậu bảy Nhẫn làm y tá, bác ruột của Thanh Thủy, cùng học chung trường trung học Cần Giuộc với tôi. Thầy ba Hương dạy rất kỹ lưởng. Nắn nót từng chữ viết cho chúng tôi. Gạch hàng ngay ngắn trong giờ tập viết. Hồi đó chỉ có loại ngòi viết chấm mực tím hay mực đen. Học sinh nào cũng mang theo bình mực, ngòi viết dùng một thời gian thì phải bỏ, mua ngòi viết khác. Lúc đó chưa có loại viết bút bi không cần chấm mực như bây giờ.

            Thanh Thủy hơn tôi hai tuổi. Tôi đang học lớp đệ lục (lớp 7 bây giờ), mỗi buổi sáng tôi đợi chiếc xe Lam từ ngả tư ra để đi học ở quận Cần Giuộc. Hôm nào lên xe, thấy có Thanh Thủy tôi thích thú lắm. Hôm nào không có cô nàng, tôi tiếc nuối ngẩn ngơ.

            Cuối năm học lớp đệ ngủ, tôi lên ở nhà thầy Lê Xuân Thu, giáo sư dạy nhạc của trường Trung học Cần Giuộc, để học nhạc và học thêm Toán Lý Hoá. Nguyễn Minh Diệu cũng cùng ở nhà thầy Thu với tôi để học thêm. Mặc dầu những năm tôi học lớp đệ thất, đệ lục, đệ ngủ tôi đều đứng hạng nhất, hạng nhì của lớp B1. Vì nhà thầy Thu ở Khánh Hội, quá nhiều muỗi, khi ngủ tôi thường lăn ra khỏi mùng, nên bị muỗi cắn và bị bịnh sốt rét. Mùa tựu trường của năm học lớp đệ tứ, mấy tháng đầu nhập học tôi đã bị sốt nhiều lần. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ bị cảm thường, nhưng thực ra tôi bị bịnh sốt rét nặng, gọi là sốt rét ngã nước. Mỗi lần sốt tôi bị nóng nhiệt độ 40, 41 độ C, sau đó tôi lại lạnh run, lạnh quá, đấp bao nhiêu cái mền cũng không hết run. Đi khám bác sĩ Pham hữu Chương, đi khám bịnh ở bác sĩ Thức cũng không bác sĩ nào chửa khỏi. Có lúc phải nằm nhà thương cả tuần lễ. Vì là năm thi Trung học đệ nhất cấp đầu tiên của trường Trung Học Cần Giuộc cũng là năm thi đầu tiên của toàn quận, nên thầy cô và cả gia đình tôi đều kỳ vọng vào kỳ thi này. Tôi sợ bị bịnh không thể thi được. Cuối cùng tôi đi bác sĩ người Pháp cho tôi uống 20 viên thuốc “kí-nin” trong một tuần, ngày đầu tiên uống năm viên và giảm lần mỗi ngày cho đến ngày cuối cùng là hai viên. Uống thuốc nhiều ngay trong những ngày đầu, vi trùng sốt rét đã chịu thua, nhưng tôi cũng bị ảnh hưởng là bị lùng bùng lỗ tai vì dùng quá nhiều thuốc. Sau khi uống thuốc “kí nin” theo cách trị bịnh của bác sĩ người Pháp này tôi khỏi hẳn không còn bị sốt rét nữa. Nhưng sức khỏe của tôi không còn như xưa. Tôi không còn chơi thể thao, chạy xa hay chạy nhanh được nữa. 

           Năm 1959, lần đầu đi thi Trung học đệ nhất cấp, thi cả hai môn viết và vấn đáp. Phụ huynh học sinh, ông Hiệu trưởng Trần văn Quới, thầy cô giáo của trường đều lo lắng theo dõi cuộc thi lần đầu tiên này. Gia đình tôi là gia đình nông dân, thân nhân bà con cô bác ở làng Tân Tập sống bằng nghề làm ruộng, cho nên họ thấy ai có đi học thì họ quý lắm.

            Ngày đầu tiên xuống Mỹ Tho để thi Trung học đệ nhất cấp, tôi ở chung với các bạn trong Thánh Thất Cao Đài, khi ngủ phải nằm san sát nhau, hôm sau, ba tôi xuống mướn phòng ngủ để tôi có chỗ nghỉ ngơi, yên tĩnh, thoải mái. Ban đêm có chỗ ngủ đàng hoàng để có tinh thần và có sức khỏe làm bài thi. Năm đó tôi đã đậu Bình thứ.

            Thầy Thu bị động viên và đã chết trận khi thầy chưa vợ, chưa con. Em thầy Thu là Lê Hữu Đông cũng chết trận khi lên đến Trung Tá. Em gái cũng chết vì vượt biên mất tích.

            Một kỷ niệm khó quên vào năm học lớp hai tại trường tiểu học Rạch Núi vì gia đình nghèo chỉ có bộ đồ bà ba đen mặc đi học hàng ngày. Thấy Trần Khương Thới nhà ở xã Tân Tập đi học có một bộ đồ Py-gia-ma có sợi dây buộc ngang hông, tôi thích lắm, tôi ao ước quá sức nhưng tôi biết rằng ba má tôi cũng không thể nào mua cho tôi được.

            Một lần khi đi học về, đang bước vô nhà thì từ đàng sau, không biết đứa bạn học nào, đã đấm mạnh vào lưng rồi bỏ chạy mất. Tôi khóc và chạy vào nhà.  

            Sau khi hiệp định Geneve được ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, hy vọng sau hai năm sẽ thống nhất đất nước, nhưng thực tế không phải như vậy mà chiến tranh triền miên mãi cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, đất nước mới thống nhất nhưng dưới bạo lực không phải do bầu cử. Hàng trăm ngàn người đi tù, hàng triệu người bỏ nước ra đi bằng mọi cách, mọi phương tiện bằng đường hàng không, đường biển hoặc đường bộ.

            Họ ra đi trên những chiếc thuyền mỏng manh chịu đói khát, chịu cướp bóc, bị hải tặc, bị bảo tố, chết chóc ngoài biển khơi hay trong rừng rậm. Đi đường bộ qua Campuchia, để từ đó vượt qua Thái Lan.

Người Việt trong nước vẫn còn mơ hồ về cái tên Hồ Chí Minh

 Tạ Phong Tần‘s post.
 
Image may contain: 2 people, beard

Tạ Phong Tần is with Tạ Phong Tần.

 

Người Việt trong nước vẫn còn mơ hồ về cái tên Hồ Chí Minh, tại sao lại là HCM chớ ko phải là Nguyễn Ái Quốc, Nguyễn Tất Thành hay Nguyễn Sinh Cung. Hôm nay tôi giải thích luôn:

1) – Người Việt hay người Tàu giống nhau ở chổ cho dù có 100 cái tên, 1.000 cái tên khác thì khi trở thành lãnh đạo quốc gia ai cũng dùng tên thật, ko ai lấy bí danh, biệt hiệu trong vai trò đại diện quốc gia cả. Ví dụ: Cụ Phan Bội Châu, tên khai sinh là Phan Văn San, khi đi hoạt động có lấy nhiều tên khác như: Phan Sào Nam, Hài Thu, Thị Hán, Độc Kinh Tử, Việt Điểu, Hàn Mãn Tử, v.v. và cụ Phan đều có giải thích ý nghĩa từng cái tên. Cụ thể: Tên Sào Nam và Việt Điểu lấy ý từ câu “Hồ mã tê Bắc phong/ Việt điểu sào Nam chi” (nghĩa là “Ngựa Hồ hí gió Bắc/ Chim Việt đậu cành Nam) hàm ý cụ là đi đâu, ở đâu, làm gì cũng hướng về nước Nam. HCM là kẻ giỏi chữ Hán (như đảng cs nói, và Lý Thụy-HCM đã tự thể hiện bằng thư gởi bà Tăng Tuyết Minh) lẽ nào ko hiểu câu “Danh bất chính, ngôn bất thuận, sự bất thành”, nhưng khá khen cho lão không quên cái tổ quốc Tàu + của lão. Cho nên, HCM chính là tên thật của lão í;

2)- Đảng cs luôn luôn nói HCM tức là Nguyễn Ái Quốc, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung, nhưng cả HCM lẫn đảng cs chưa bao giờ (nhấn mạnh 3 chữ “chưa bao giờ”) giải thích tại sao Nguyễn Ái Quốc (Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung) lại lấy tên là HCM và HCM có ý nghĩa là gì. Điều này cũng cho thấy HCM là họ tên thật của thằng cha chệt nào đó chẳng liên quan gì đến họ Nguyễn ở Nghệ An;

3)- Người Tàu có phong tục gọi bằng họ đối với người được kính trọng, ko được gọi bằng tên vì như vậy là bất kính. Ví dụ: Trương Tam thì gọi là bác Trương, Lý Tứ thì gọi bác Lý. Người Việt thì ngược lại, gọi tên chớ không  gọi họ. Trong trường hợp đã ví dụ trên, người Việt sẽ gọi là bác Tam, bác Tứ chớ ko bao giờ gọi bác Trương, bác Lý. Danh xưng “bác Hồ” tức là gọi theo phong tục Tàu, chỉ người Tàu mới dùng cách xưng hô này. Vì vậy, HCM là người Tàu mới cố giữ phong tục Tàu khi đang sống tại VN.

4)- Hiện nay muốn xác định huyết thống quá dễ, lấy tóc của xác ướp trong Ba Đình giám định ADN với con cháu Nguyễn Sinh Khiêm, Nguyễn Sinh Nhuận là ra ngay. Nhưng csvn ko bao giờ dám làm điều này để thẳng thắn bác bỏ ý kiến cho rằng HCM không phải Nguyễn Ái Quốc, vì csvn thừa biết ý kiến đó đúng.

Ảnh: DanLamBao.

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21

 
 
 
Image may contain: one or more people, people standing, sky, cloud and outdoor

Lê Hồng Nhung to Lê Khôi – ĐẤU TRƯỜNG DÂN CHỦ (Nhóm Muôn Chiều)

 

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21. “ hãy đọc và đừng bỏ sót chữ nào”

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Sưu Tầm. Hay quá.

San Francisco cho giới nghiền ma túy có nơi ‘chích choác’ an toàn

San Francisco cho giới nghiền ma túy có nơi ‘chích choác’ an toàn

Một người nghiện dùng nơi chích ma túy an toàn ở Vancouver, B.C. Canada. (Hình: AP)

SAN FRANCISCO, California (NV) – Thành phố San Francisco nhiều phần sẽ khai trương hai địa điểm đầu tiên vào Tháng Bảy tới đây, để giới nghiền ma túy có thể đến chích an toàn. Điều này cũng sẽ khiến thành phố trở thành nơi đầu tiên trên toàn quốc đi theo mô hình gặp nhiều tranh cãi này, là tạo những địa điểm chích hợp pháp, có người trông coi.

Bản tin của tờ San Francisco Chronicle cho hay các thành phố khác, gồm cả Seattle, Baltimore và Philadelphia, hiện đang bàn về việc mở ra các địa điểm tương tự, nhưng San Francisco nhiều phần sẽ đi đầu.

 Ở các quốc gia khác như Canada, Úc và ở Âu Châu, các nơi như thế này đã được mở ra lâu nay.

Bà Barbara Garcia, giám đốc sở y tế thành phố San Francisco, hôm Thứ Hai nói rằng bà đang chuẩn bị các chi tiết về việc thiết lập hai nơi này. Bà cũng đang cộng tác với sáu tới tám tổ chức thiện nguyện, vốn đã có chương trình trao đổi kim chích cùng là các dịch vụ khác để giúp người nghiện. Hai trong số các tổ chức này sẽ được chọn để cấp dịch vụ tạo nơi chích ma túy an toàn, theo bản tin của tờ SF Chronicle.

Khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân?

 

Khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân?

Hồi thăm Israel, có lần đi ngang qua một vài nghĩa trang, thấy nhiều ngôi mộ được xếp các cục đá nhỏ vòng quanh hay trên bề mặt. Hỏi ra mới hay đó là tập tục khi đi viếng mộ người đã khuất của các bạn. Người Do Thái quan niệm khi qua đời, thân xác chúng ta cũng về lại cùng đất đá. Vì thế, thay vì mang hoa, họ mang đá đến để lên mộ người chết. Những ngôi mộ ở vùng đất này, vốn dĩ trông đã đơn sơ giữa nắng gió sa mạc, lại càng thêm giản dị bởi không có chút sắc màu nào của hoa lá.

Xem nghĩa trang ở nhiều nước phương Tây cũng thấy khác biệt hẳn so với nghĩa trang ở xứ mình. Cùng quan niệm thân xác sinh ra từ cát bụi và khi chết đi thì lại trở về với cát bụi, nên người phương Tây cũng không xem trọng việc mồ mả. Những ngôi mộ ở mấy xứ “giãy chết” đều chung một kiểu chỉ có tấm bia đơn giản trên mặt mộ phẳng phiu chứ không lô xô, phô trương đủ kiểu như ở ta. Vì thế, đi trong nghĩa trang mà có cảm giác như đi dạo trong công viên! Đặc biệt, nếu có phân chia thì thường thấy nghĩa trang được phân biệt theo tôn giáo, theo dòng tộc hoặc theo các địa hạt dân cư. Họ cũng có nghĩa trang quân đội, nghĩa trang dành cho các danh nhân, anh hùng dân tộc… nhưng chẳng thấy chỗ nào có nghĩa trang quốc gia dành riêng cho quan chức!

Nghĩa trang trên đồi Olives ở Jerusalem, Israel (ảnh trên). Một góc nghĩa trang quốc gia mang tên “Ngôi nhà của Quân đội và Không lực Hoa Kỳ” tại Washington D.C (dưới, trái) và nghĩa trang cho các quan chức VN trị giá 1.400 tỷ.

Vì thế, đọc tin Nhà nước chuẩn bị chi 1.400 tỷ đồng để xây dựng nghĩa trang cho cán bộ cao cấp, ngẩn ngơ nghĩ đúng là nước mình tuy nghèo nhưng ngay cả chuyện “hậu sự” cũng phải khác với người ta! Mà kể cũng lạ, người cộng sản VN luôn nêu cao sự trung thành với chủ nghĩa Mác -Lênin và xây dựng hệ tư tưởng trên cơ sở học thuyết về duy vật biện chứng. Thế nhưng trên thực tế thì lại khác hẳn! Tình trạng quan chức chăm chỉ đi lễ chùa, xây đền thờ miếu mạo hoặc các khu “văn hoá tâm linh” ngày càng trở nên phổ biến. Chưa có thời kỳ nào mà “buôn thần bán thánh” phát triển rực rỡ như thời nay. Vì thế, cũng không có gì ngạc nhiên khi các “đầy tớ” phải lo đến cả chỗ an nghỉ cho mình ngay từ lúc còn đang sống!

Ừ thì có lý do là Mai Dịch đầy rồi nên phải cần một khu mới! Nhưng trong giai đoạn hiện nay, khi ngân sách thường xuyên rỗng ruột vì bội chi, khi nhân dân vẫn đang oằn mình dưới đủ loại thuế – phí mà chỉ có tăng chứ không có giảm, khi vẫn còn những hộ nghèo thiếu ăn, khi vẫn còn bao người bệnh bó tay chịu chết vì không đủ tiền mua thuốc, khi vẫn còn không ít trẻ em vùng sâu, vùng xa thiếu một ngôi trường đàng hoàng để học… lẽ nào người ta có thể thản nhiên rút từ ngân quỹ quốc gia một số tiền hàng ngàn tỷ đồng để lo chỗ nằm cho một nhóm nhỏ người (sẽ) chết? Lẽ nào ngay cả khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân? Lẽ nào với tầng lớp lãnh đạo ở xứ mình, “lộc bất tận hưởng” là phải đến cả lúc chết như vậy?

Ngày trước, thời nhân dân miền Bắc đói khổ trong chế độ tem phiếu và còn phải thắt lưng buộc bụng theo lời kêu gọi “vì miền Nam thân yêu”, lúc ấy đã có cái cửa hàng “Tôn Đản là chợ vua quan” ở Hà Nội. Đó là nơi chuyên cung cấp thực phẩm, hàng hoá tiêu dùng… dành riêng cho bộ máy lãnh đạo cao cấp được hưởng tiêu chuẩn đặc biệt. Giờ nghĩ lại, cứ tự hỏi không hiểu hồi đó có vị “đầy tớ” nào cảm thấy nghẹn lòng áy náy mỗi khi rời cửa hàng Tôn Đản với hàng đống “tiêu chuẩn” xa hoa, cách biệt rất nhiều so với chế độ phân phối cho dân thường?

Nay, “chợ vua quan” kiểu ấy không còn cần thiết phải duy trì nữa, nhưng dường như vẫn tiếp tục tồn tại quan niệm “ăn trên ngồi trốc”, khẳng định đặc quyền đặc lợi của bộ máy lãnh đạo đất nước mà việc xây dựng nghĩa trang riêng cho cán bộ cao cấp chỉ là một ví dụ. Điều này thật khác xa với những gì mà các bậc lãnh đạo tiền bối của ĐCSVN thường nói về đạo đức cách mạng. Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng từng viết: “Chúng ta phải hiểu rằng: các cơ quan của Chính phủ, từ toàn quốc cho đến các làng, đều là công bộc của dân, nghĩa là để gánh việc chung cho dân, chứ không phải để đè đầu dân như trong thời kỳ dưới quyền thống trị của Pháp, Nhật. Việc gì có lợi cho dân, ta phải hết sức làm. Việc gì hại đến dân, ta phải hết sức tránh”.

Tôi nhớ đến lời hứa của mình cách đây hai năm với Bệnh viện Mường Khương (Lào Cai) vẫn chưa thực hiện được. Hồi đó, vào cuối tháng 1/2016, khi biết chúng tôi quyên góp gửi hàng “tiếp viện” cho đồng bào huyện Si Ma Cai do đợt rét hại đột ngột về giáp Tết, Phó Giám đốc Bệnh viện huyện Mường Khương đã chủ động liên lạc với tôi để xin tài trợ cho một dự án xã hội của các đoàn viên thanh niên ở Bệnh viện. Đó là kế hoạch xây dựng tủ thuốc miễn phí cho bệnh nhân người dân tộc, vì bà con thường xuyên không đủ khả năng mua thuốc điều trị mà cũng không có bảo hiểm. Tôi hứa với vị bác sĩ trẻ rằng sẽ cố gắng tìm cách giúp, nhưng đã hai năm trôi qua mà vẫn chưa thực hiện được việc này 😞.

Lại nhớ đến những lần thầy trò ở trường bày ra làm đủ thứ để quyên góp tiền xây nhà cho đồng bào vùng lũ trong chương trình hỗ trợ gia cư của CLB H4H (Habitat for Humanity). Hàng năm, các học sinh tham gia CLB chỉ dám đặt chỉ tiêu xây từ một đến hai căn nhà. Mỗi căn trị giá 40 triệu đồng. Như vậy, để xây 100 căn cần có 4 tỷ đồng: Một số tiền mà theo kế hoạch như hiện nay, có lẽ thầy trò phải mất từ nửa thế kỷ cho đến 100 năm mới quyên góp đủ! ☹️☹️☹️.

Một cái tết nữa lại sắp tới… Hôm qua tôi thấy trên sân trường những học sinh tiểu học bé xíu đang khệ nệ ôm những bao gạo, những thùng mì, những gói quần áo, sách vở… chất lên xe chuẩn bị mang “Tết Box” của cộng đồng chúng tôi đến cho những trẻ em nghèo như mọi năm… Luẩn quẩn trong đầu con số 1.400 tỷ đồng và câu hỏi miên man: Những học sinh đáng yêu đang được dạy để biết quan tâm và chia sẻ kia, các con sẽ nghĩ gì khi biết người lớn chúng ta có thể bỏ ra hàng ngàn tỷ đồng (số tiền lớn đến độ đầu óc non nớt của các con chắc không thể hình dung nổi!) để xây tượng đài hoặc làm nghĩa trang – những thứ mà ai cũng biết là không dành để chăm lo cho người đang sống?

Hoa Kỳ lên tiếng về bản án đối với nhà hoạt động Hoàng Bình

Hoa Kỳ lên tiếng về bản án đối với nhà hoạt động Hoàng Bình

RFA
2018-02-07
 

Anh Hoàng Đức Bình, giửa bên phải, và anh Nguyễn Nam Phong, giữa bên trái, tại tòa án tỉnh Nghệ An hôm 6/2/2018

Anh Hoàng Đức Bình, giửa bên phải, và anh Nguyễn Nam Phong, giữa bên trái, tại tòa án tỉnh Nghệ An hôm 6/2/2018

 AP
 

Hoa Kỳ quan ngại sâu sắc về bản án mà nhà chức trách Việt Nam tuyên phạt đối với hai nhà hoạt động môi trường ôn hòa là Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong.

Đó là nội dung trong tuyên bố của phát ngô nhân Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Heather Nauert, đưa ra vào ngày 6 tháng 2 ngay sau khi diễn ra phiên xử đối với hai ông Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong tại Nghệ An.

Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội vào ngày 7 tháng 2 lặp lại tuyên bố của phát ngôn nhân Heather Nauert.

Trong tuyên bố được đưa ra, Hoa Kỳ bày tỏ sự lo lắng trước tình trạng gia tăng đàn áp những người hoạt động ôn hòa từ năm 2016 đến nay tại Việt Nam, và kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do ngay lập tức cho các tù nhân lương tâm, những người bị bỏ tù vì bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa.

Hoa Kỳ kêu gọi Việt Nam đảm bảo việc thực thi luật pháp của mình, nhất quán với những cam kết của Việt Nam với thế giới về nhân quyền, cũng như tôn trọng chính bản hiến pháp của mình. Tuyên bố lặp lại rằng tất cả mọi người có quyền cơ bản như tự do biểu đạt, quyền lập hội và tụ tập ôn hòa.

Tuyên bố cũng nhắc đến những nhà hoạt động ôn hòa vì môi trường và xã hội khác là bà Trần Thị Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm.

Ông Hoàng Đức Bình là một nhà hoạt động môi trường, chống lại việc xả thải gây nên thảm họa môi trường biển của nhà máy Forrmosa ở Hà Tĩnh vào năm 2016.

Ngày 6 tháng 2, năm 2018, ông Hoàng Đức Bình bị một tòa án ở huyện Diễn Châu, Nghệ An kết án 14 năm tù giam với 2 tội danh “chống người thi hành công vụ” và “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo điều 257 và 258 bộ luật hình sự.

Sau khi bản án được tuyên, tổ chức hoạt động vì môi trường là nhóm Cây Xanh Hà Nội đã tổ chức phản kháng bản án này trên các trang mạng xã hội của mình

Một người dân Hà Tĩnh, hiện sống tại Hà Nội, anh Nguyễn Quang Chung, là thành viên của nhóm Cây Xanh Hà Nội, nói với đài Á Châu Tự Do:

Xin xem thêm:  VOA

BNG Hoa Kỳ quan ngại về bản án đối với Đức Bình và Nam Phong


Nguyễn Nam Phong (trái) và Hoàng Đức Bình tại phiên tòa ngày 6/2/2018.

Nguyễn Nam Phong (trái) và Hoàng Đức Bình tại phiên tòa ngày 6/2/2018.

Tuyên bố của người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Heather Nauert nói: “Hoa Kỳ quan ngại sâu sắc về việc một tòa án của Việt Nam đã kết án và tuyên án các nhà hoạt động ôn hòa về lao động và môi trường Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong lần lượt 14 năm tù và 2 năm tù với các quy định mơ hồ của Bộ luật Hình sự.”

Kêu gọi Việt Nam chấm dứt bắt bớ, bỏ tù giới bất đồng

Kêu gọi Việt Nam chấm dứt bắt bớ, bỏ tù giới bất đồng

RFA
2018-02-06
 
Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hóa tại tòa án Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh hôm 27/11/2017

Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hóa tại tòa án Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh hôm 27/11/2017

AFP
 

Tình trạng đàn áp chưa từng có tại Việt Nam trong năm 2017 khiến cộng đồng quốc tế cần phair can thiệp với Hà Nội về vấn đề nhân quyền.

Liên đoàn Nhân quyền Quốc Tế và tổ chức thành viên Ủy Ban Nhân quyền Việt Nam lên tiếng như vừa nêu trong thông cáo báo chí vào ngày 5 tháng 2.

Tổng thư ký Liên Đoàn Nhân Quyền Việt Nam, bà Debbie Stothard, lên tiếng trong thông cáo báo chí rằng việc Châu Âu và Hoa Kỳ ngày càng quan tâm đến lĩnh vực ký kết hợp đồng kinh tế hơn nhân quyền đã khiến Hà Nội mạnh dạn thẳng tay tấn công các quyền chính trị và dân sự căn bản của người dân.

Bà Debbie Stothard nhấn mạnh đã đến lúc cộng đồng quốc tế cần tích cực can thiệp với Hà Nội về nhân quyền.

Thống kê cho thấy trong năm 2017, cơ quan chức năng Việt Nam tiến hành bắt giữ và giam tù ít nhất 46 nhà hoạt động và bảo vệ nhân quyền. Tất cả đều thực thi quyền tự do biểu đạt và tụ họp trong ôn hòa. Trong số này có 7 phụ nữ.

Biện pháp trấn áp gia tăng vào cuối tháng 12 năm ngoái khi tòa Việt Nam tuyên án 15 nhà hoạt động.

Liên Đoàn Nhân Quyền Quốc tế kêu gọi Hà Nội trả tự do ngay và vô điều kiện cho những tù nhân chính trị tại Việt Nam. Song song đó là Hà Nội phải hủy bỏ những điều trong Bộ Luật Hình sự bị cho là không phù hợp với các cam kết của Việt Nam theo luật quốc tế.

Liên Đoàn Nhân Quyền Quốc Tế còn bày tỏ quan ngại trước biện pháp mới nhất của chính phủ Việt Nam cho xiết chặt kiểm soát nội dung Internet. Vào ngày 25 tháng 12 năm 2017, tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, Phó Chủ Nhiệm Tổng Cục Chính Trị Quân Đội Việt Nam, thông báo đơn vị chiến đấu trên mạng của Quân Đội Việt Nam gọi là Lực Lượng 47 có 10 ngàn nhân sự.

Những giọt nước mắt nam nhi

Những giọt nước mắt nam nhi

 Elisabeth Nguyễn  (1.2018)

 ớc mắt của Thánh I-nhã Loyola

Thánh lễ là thân thể nhiệm mầu của Đức Kitô ôm trọn nhân loại trong sự thương xót cứu rỗi. Thánh Inhã rất quý Thánh Lễ nên khi được nhậm chức linh mục, Ngài không dâng lễ mở tay ngay như những linh mục khác mà Ngài chuẩn bị cả một năm trời cho Thánh Lễ mở tay của Ngài, đủ biết Thánh Lễ quý trọng và cao cả biết bao với Ngài.

Khi vào phòng thay áo, lúc khoác áo Alba, Ngài cũng khóc, lúc dâng lễ cũng khóc, dâng lễ xong cũng khóc, lúc thay áo cũng khóc, vì Ngài luôn nhận thấy mình bất xứng với tình thương bao la của Thiên Chúa trao cho mình.

Mình đang được Thiên Chúa bao phủ tràn đầy ân sủng và trong hoàn cảnh hiện hữu này. Ngài luôn sống với tâm tình biết ơn và nước mắt ấy là sức sống nâng đỡ Ngài trong suốt cuộc đời.

 ớc mắt của Chúa Giêsu

Trong ba năm đi rao giảng khắp nơi Chúa Giêsu đã rơi nước mắt khóc thương khi thấy dân chúng lầm than, thấy bà góa nghèo khổ đang khóc thương sau quan tài con trai một của bà. Nhưng Kinh Thánh chỉ dùng chữ khóc trong những trường hợp:

  • Ngài khóc thương Lazaro : Thấy cô khóc, và những người Do Thái đi với cô cũng khócĐức Giêsu thổn thức trong lòng và xao xuyến……  Đức Giêsu liền khóc. (Ga 11, 33; 35)
  • Ngài khóc cho nhân loại khi cầu nguyện tại vườn Gietzêmanê: Người lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi người như những giót máu rơi xuống đất (Lc22,44)
  • Ngài khóc thành Gierusalem:  Khi đến gần Gierusalem và trông thấy thành, Đức Giêsu khóc thương mà nói: Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi!…(lc 19, 41-42a)

ớc mắt của Thánh Phêrô

Ông Phêro là một trong 12 môn đệ của Chúa Giêsu. Ông là người chân thật, hiền lành, thẳng thắn, sôi nổi, bộc trực mà nông cạn. Ông rất yêu thương  và ông kính trọng vị Thầy mà ông đã lẽo đẽo theo Ngài ba năm nay rồi, rất gần gũi với Thầy mình.

Vì tánh tình sôi nổi bộc trực nên khi Thầy Giêsu tiên báo cuộc khổ nạn trên núi Oliu thì ông lập tức phản ứng ngay

Bấy giờ Đức Giêsu nói với các ông: Đêm nay tất cả anh em sẽ vấp ngã vì Thầy. Vì có lời chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và đàn chiên sẽ tan tác (Mt 26, 31)

…..ông khẳng định lòng trung thành yêu thương của mình:

ông liền thưa: Dầu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa, thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã.

Đức Giêsu bảo ông: Thầy bảo thật anh: nội đêm nay, gà chưa kịp gáy thì anh đã chối Thầy ba lần. Ông Phêro lại nói: „dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy. (Mt 26, 33-34a).

Khi Thầy Giêsu của ông bị bắt, ông thể hiện lòng thương yêu và muốn bảo vệ Thầy ông bèn tuót gươm ra, nhằm người đấy tớ vị thượng tế mà chém đứt tai phải của y. Người đầy tớ ấy tên là Mancho.

Đức Giêsu nói với ông Phêro: Hãy xỏ gươm vào bao. Chén đắng Chúa Cha đã trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống?

Họ bắt  Đức Giêsu rồi điệu đến dinh thượng tế Caipha. Trong khi các môn đệ khác trốn hết, chỉ một mình ông Phêro thương Thầy hết mực nên mon men xa xa theo Thầy, khi họ điệu Đức Giêsu đến dinh thượng tế Caipha, ông vào bên trong sân, ngồi với bọn nha dịch để xem kết cuộc ra sao.

Một người tớ gái đến bên ông và nói: Cả bác nữa, bác cũng theo ông Giêsu, người Galile đó chứ  gì?

Ông liền chối: Tôi không biết cô nói gì!.

Thấy có người nhận biết mình , ông đi ra cổng, gặp một tớ gái khác: Bác này cũng theo ông Giêsu người Nazareth đấy.

Ông liền chối: Tôi không biết người ấy.

Một lát sau, lại có người nhận mặt ông: Đúng là bác cũng thuộc  bọn họ, cứ nghe giọng nói của bác là biết ngay.

Lúc này ông chịu hết nổi nên thốt lên lời độc địa  Tôi không biết người ấy. Ngay lúc ấy gà gáy. Ông sực nhớ lời Thầy đã nói: Gà chưa kịp gáy thì anh đã chối Thầy ba lần.

Ông ra ngoài khóc lóc thảm thiết.  Những giọt nước mắt thương yêu Thầy mình, trộn lẫn những giọt nước mắt ăn năn và buồn bã vì thất vọng, vì tuyệt vọng… tất cả những dự tính, những hy vọng tan tành theo mây khói…

ớc mắt của người tân tòng

Bằng những giọt nước mắt, những giọt nước mắt nam nhi nóng hổi,

anh em có thể thanh tẩy được quá kh

và siêu nhiên hóa cuộc sống hiện tại của mình (Thánh José Escriva)

Qua kinh nghiệm cá nhân, tôi, một tân tòng, một người khô khan, nguội lạnh đức tin. Chỉ biết theo đạo Thiên Chúa là được diện đẹp, lịch sự để mỗi Chúa Nhật đến nhà thờ dự Thánh Lễ mà không hề biết những ý nghĩa trong phụng vụ, không hề hiểu những bài đọc trong Thánh Lễ. Lời Chúa, lời đáp, lời ca, chả biết chi cả…chả hiểu chi cả.

Chỉ thấy mình đi lễ thì vui, được nhìn ngắm bàn thờ trang hoàng bông hoa đèn nến lung linh đẹp. Các em giúp lễ dễ thương, có em đẹp như thiên thần. Được nghe ca đoàn hát hay, vui vẻ…

Nhưng sau một thời gian cứ lập đi lập lại mãi như thế thì tâm hồn tôi nó trở chứng, nó thắc mắc đủ điều này nọ…

Tôi được dự một khóa tĩnh tâm theo phương pháp Linh Thao của Thánh Inhazio,  những thắc mắc được giải tỏa thật thỏa mãn

mà còn hơn thế nữa, tôi hiểu được Thiên Chúa là Đấng Tạo Dựng trời đất muôn vật và Ngài yêu thương tôi vô vàn, dù tôi bất toàn, dù tôi tội lỗi…

Ngài ban Con Một của Ngài xuống thế để chuộc tội lỗi mà ông tổ loài người là Adam & Eva đã phạm.

Ngài không chỉ chết cho mọi người chung chung, mà Ngài chết cho tôi, dù tôi bất toàn, tôi tội lỗi, chỉ vì Ngài yêu tôi. Thế có tuyệt vời không cơ chứ.

Thiên Chúa cho Thần Khí Ngài chạm đến trái tim chai đá của tôi và biến đổi thành trái tim mềm dịu, biết yêu thương mọi người, biết từ bỏ bớt những tật xấu như tham lam, những tánh hư như ganh tị, nói chuyện gẫu, chuyện vô bổ, chuyện người ta v.v…

Lần đó tôi khóc sướt mướt như chưa bao giờ được khóc. Những giọt nước mắt hạnh phúc, những giọt nước mắt biết ơn, những giọt nước mắt ăn năn, những giọt nước mắt hối tiếc vì mình được biết Ngài quá trễ…

Qua kinh nghiệm sống tâm linh của nhiều người, những giọt nước mắt đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong việc biến đổi tâm hồn một con người nên tốt đẹp, nên toàn hảo.

Khóc là trạng thái chân thực nhất của cảm xúc con người lộ ra bên ngoài. Có thể định nghĩa là bàn tay kỳ diệu của Thiên Chúa được đánh dấu bằng nước mắt.  Khi Chúa Thánh Thần chạm đến trong thâm sâu tâm hồn, phản ứng tự nhiên là những giọt nước mắt cảm động từ đáy lòng tuôn ra, những giòng nước mắt hạnh phúc, lay động tâm hồn.

Những giọt nước mắt có sức mạnh lay đổ hàng rào bướng bỉnh, chai đá nhường chỗ cho sự lành mạnh và toàn thiện. Khi những điều này xảy ra, nó biến đổi một tâm hồn trở nên mới như được tái sinh.

Người thông minh không phải là người trí tuệ

Người thông minh không phải là người trí tuệ

Người thông minh biết bản thân làm được gì, còn người trí tuệ biết bản thân không làm được điều gì.

 
Người thông minh không phải là người trí tuệ.

Người thông minh biết nắm bắt cơ hội, biết khi nào nên “ra tay”, còn người trí tuệ biết khi nào nên buông tay. Vì vậy, cầm lên được là thông minh, còn bỏ xuống được mới là trí tuệ..

Người thông minh thể hiện thế mạnh của mình ra ngoài, cũng chính là bộc lộ hết tài năng; còn người trí tuệ để người khác thể hiện thế mạnh của họ, âm thầm lặng lẽ làm.

Ví dụ trong một buổi tiệc, người thông minh bận nói, họ nói không ngừng, vì vậy họ giống như chiếc ấm trà; còn người trí tuệ bận nghe, chú ý lắng nghe người khác nói, thế nên họ là chiếc tách trà. Nước trong ấm rốt cuộc cũng phải rót vào tách mà thôi.

  1. Thông minh là một loại khả năng sinh tồn, còn trí tuệ lại là một dạng cảnh giới của sinh tồn

Trên thế giới không có nhiều người thông minh, trong số 10 người thì chỉ có 1-2 người, còn người có trí tuệ thì lại càng hiếm thấy, trong số 100 người có khi không có lấy người nào. Ngay cả Socrates được công nhận là người trí tuệ cũng tự thấy rằng nếu xét theo yêu cầu về trí tuệ thì bản thân ông cũng là người vô tri.

  1. Trong cuộc sống thực tế, những người không chịu thiệt thòi là người thông minh, còn người có thể chịu thiệt là người trí tuệ

Người thông minh luôn có thể bảo toàn lợi ích của mình khi làm việc với người khác. Ví dụ như trong làm ăn, họ luôn có thể thu về lợi nhuận – còn người trí tuệ tuyệt sẽ không theo đuổi việc thu lợi nhiều nhất trong kinh doanh, một số người thậm chí có phải bù tiền thì họ cũng làm, họ đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu. Người trí tuệ đều biết rằng “không mất thì sẽ không được”.

  1. Người thông minh chú ý chi tiết, còn người trí tuệ chú trọng tổng thể

Người thông minh phiền não nhiều, thường xuyên mất ngủ, bởi vì họ nhạy cảm hơn người bình thường. Còn người trí tuệ có thể rời xa phiền muộn, đạt đến mức độ “không vui vì người, không buồn vì mình”, vì vậy người trí tuệ ăn ngon ngủ yên.
Vì vậy người thông minh thường qua đời sớm, còn người trí tuệ vô lo nên thường sẽ sống thọ.

Người thông minh khát vọng thay đổi người khác để người khác làm theo ý mình, còn người trí tuệ thường thuận theo tự nhiên.

Vì vậy, quan hệ giao tiếp của người thông minh sẽ dễ căng thẳng, nhưng với người trí tuệ thì lại hòa nhã hơn.

 

  1. Thông minh đa số là trời sinh, có được do di truyền, còn trí tuệ dựa nhiều vào luyện tập.

Thông minh có thể có được nhiều tri thức hơn, còn trí tuệ khiến người ta có văn hóa.

Vì vậy, một người càng có nhiều tri thức thì càng thông minh, còn người càng có nhiều văn hóa thì càng trí tuệ.

Thông minh dựa vào tai và mắt, người ta thường gọi là “tai thính mắt tinh”; còn trí tuệ phụ thuộc vào tâm hồn, tức “tuệ do tâm sinh”.

Thông minh có thể mang đến tiền tài và quyền lực, trí tuệ có thể mang đến niềm vui.               Vì thế, nếu cầu tài thì chỉ cần thông minh là đủ, còn nếu muốn thoát khỏi phiền muộn thì cần có trí tuệ.

Ở Việt Nam, bạn có thể …

Van Pham shared Hoàng Thái‘s post.
Ở Việt Nam, bạn có thể thoải mái truy cập vào các trang web sex – thứ mà nước này coi là văn hoá phẩm đồi truỵ. Nhưng khi vào các trang web nói về các sự kiện lịch sử theo hướng đa chiều thì bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, và phải vượt tường lửa để tiếp cận được chúng.
 
Image may contain: 2 people, text

Hoàng Thái is with Hoàng Thái.

 

– Ở Việt Nam, bạn có thể thoải mái truy cập vào các trang web sex – thứ mà nước này coi là văn hoá phẩm đồi truỵ. Nhưng khi vào các trang web nói về các sự kiện lịch sử theo hướng đa chiều thì bạn sẽ gặp rất nhiều khó khăn, và phải vượt tường lửa để tiếp cận được chúng.

– Ở Việt Nam, bạn sẽ được coi là gây hại cho an ninh quốc gia nếu bạn nói ra sự thật, bạn biểu tình chống Trung Quốc, bạn chỉ trích những sai lầm của chính phủ và bạn sẽ bị phạt tù vì điều đó. Nhưng nếu chính phủ cho Trung Quốc thuê đất ở những vị trí nhạy cảm về an ninh quốc phòng, rước các doanh nghiệp ngoại bang vào giết biển, giết chết môi trường sống thì đó lại là những lỗi nhỏ, chỉ cần rút kinh nghiệm hay đổ cho bọn phản động xuyên tạc nhằm mục đích chống phá là xong.

– Ở Việt Nam, bạn sẽ bị bỏ tù nếu trốn tránh nghĩa vụ nộp thuế dù giá trị của nó là lớn hay nhỏ, nhưng nếu chính phủ làm thất thoát tiền thuế hàng tỷ đô thì họ vẫn vô can và số tiền thất thoát đó sẽ được bù lại bằng cách tăng thuế phí.

– Ở Việt Nam, khi bạn vay ngân hàng thì bạn phải thế chấp tài sản và chỉ được vay 70% giá trị tài sản thế chấp. Nhưng nếu bạn gửi tiền vào ngân hàng thì người ta đưa cho bạn tờ giấy và bạn chỉ được đền bù tối đa 75 triệu nếu lỡ nó xù.

– Ở Việt Nam, thu nhập bình quân đầu người của bạn tuy kém người dân Mỹ đến 27 lần nhưng bạn phải mua xăng với giá gần gấp đôi, và mua xe oto với giá cao gấp 3 lần so với họ. Và đó được xem là những điều quá bình thường.

– Ở Việt Nam, bạn sẽ không thấy bất cứ một phát minh sáng chế nào đến từ đội ngũ giáo sư – tiến sĩ hơn 24.000 người, nhưng thỉnh thoảng bạn lại thấy các phát minh của những người nông dân ít học, của các cháu học sinh đang tuổi cắp sách đến trường.

– Ở Việt Nam, bạn lao động siêng năng, bạn làm đủ các công việc để kiếm thêm thu nhập nhưng bạn sống rất chất vật và rất khó để bạn mua được nhà hay tậu được ô tô. Còn mấy ông cán bộ thu nhập cũng tương đương hay thậm chí là thua bạn, nhưng họ lại có biệt phủ, có oto, nuôi con du học nước ngoài. Họ chỉ hơn mỗi bạn nhờ có bà vợ biết nấu rượu, nuôi heo hay đan chổi đót mà thôi.

……….

Ở Việt Nam, ôi, nói chung là ở Việt Nam, thôi, không nói nữa, đau hết cả đầu, hehe…!

(Fb Nhân Thế Hoàng)

Ảnh : NKYN

Công An Việt nam “sẵn sàng hy sinh để bảo vệ đảng”

Huỳnh Phi Long and 2 others shared Le Anh‘s post.
Image may contain: 2 people, text

Le AnhFollow

 

Theo BBC thông tin (2/2/2018) Bộ trưởng Bộ Công an Việt Nam, Thượng tướng Tô Lâm viết rằng công an Việt Nam ‘sẵn sàng hy sinh để bảo vệ Đảng Cộng sản’ trong bài trước dịp kỷ niệm 88 năm thành lập đảng này.

Ông viết:

“Thực tiễn lịch sử anh hùng của Công an Nhân dân Việt Nam cho thấy, quá trình xây dựng, lớn mạnh, trưởng thành, những chiến công, thành tích vẻ vang của CAND Việt Nam đều bắt nguồn từ sự lãnh đạo của Đảng…” (Trích từ bài viết của Tô Lâm)

Nhờ Đảng mà công an lập được các chiến công lẫy lừng nhất từ khi thành lập là:
– Nhờ đảng mà CA đàn áp dân dã man
– Nhờ đảng mà CA vu khống và chụp mũ để bắt bớ và giam cầm người yêu nước, yêu môi trường và bất đồng chính kiến
– Nhờ đảng mà CA làm đầy tớ cho các nhóm lợi ích cưỡng chiếm đất và cướp tài sản của dân…
– Nhờ đảng mà CA tham nhũng để tậu nhà cao cửa rộng.
– Nhờ đảng mà CA nổi tiếng gây sự với dân để kiếm bánh mì…
– Nhờ đảng mà CA ngày nay bị người dân thù ghét nhất…  

TẠI SAO CHỐNG FORMOSA LÀ CHỐNG NHÀ NƯỚC?

Thuong Phan and Hoa Kim Ngo shared Trương Duy Nhất‘s post.
Image may contain: 13 people
Trương Duy NhấtFollow

 

TẠI SAO CHỐNG FORMOSA LÀ CHỐNG NHÀ NƯỚC?

Lần thứ hai, phải chạy lại hàng tít này: “Tại sao chống Formosa lại là chống nhà nước?”.

Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh 10 năm, Trần Thị Nga 9 năm, Nguyễn Văn Hoá 7 năm. Và phiên toà hôm nay vừa xong: 14 năm với Hoàng Đức Bình, 2 năm với Nguyễn Nam Phong.

Họ làm gì?

Họ chống Formosa.

Nhưng tại sao chống Formosa, lại là “chống nhà nước”?
Tại sao kẻ đầu độc môi trường, huỷ hoại đại dương, phá tan nền kinh tế và cướp đi cuộc sống mưu sinh của hàng chục triệu đồng bào, lại được bảo vệ, được tự do kinh doanh. Trong khi những công dân lên tiếng phản đối hành vi huỷ hoại tàn độc đó lại bị coi là phạm tội?

Kết án một người lên tiếng chống Formosa, coi hành vi chống Formosa là “chống nhà nước”, thì nhà nước ấy, chính phủ ấy đã mặc nhiên thừa nhận họ là nhà nước của Formosa, chứ không phải nhà nước của nhân dân.

“Lợi ích nhà nước”, khái niệm bị xâm hại đặt ra trong những vụ án này, đúng ra cũng phải là lợi ích của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Hoá, Hoàng Đức Bình, Nguyễn Nam Phong, và hàng chục triệu cư dân ven biển, chứ sao lại là lợi ích của Formosa?

Đã bao lần tôi tự hỏi: thật ra, toà án đang nhân danh gì, chẳng lẽ lại nhân danh Formosa để kết tội công dân mình?

Bao người vì Formosa mà bị bắt. Bao bản án nặng nề tàn độc nhắm vào những công dân lên tiếng phản đối Formosa. Từ Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Trần Thị Nga, Nguyễn Văn Hoá, đến Hoàng Đức Bình, Nguyễn Nam Phong.

Rồi sẽ là ai tiếp, tôi, hay chính các bạn?

Biết là lên tiếng sẽ tù đày. Nhưng “nếu bạn im lặng, rồi ai sẽ nói?”- (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh). Chẳng lẽ, lại để thế hệ cháu con ta, đợi những bé Nấm – Gấu lớn lên mới phá gông cùm cứu mẹ?

Khi đó thì có cứu được không, hay Formosa đã nhuốm đen hết tổ quốc của mình.
_____________________________________
– truongduynhat.org