Lệ đá – Dậu Nguyễn

httpv://www.youtube.com/watch?v=j2REtKA15gc&list=PLYNu2WsZ1JUhQ7J1GGZCKRwWY41IaYbRS&index=1

Lệ đá – Dậu Nguyễn 

Như nhân ngư, ngóng về biển cả. Như chinh phụ, đợi chờ chinh phu. Tháng năm mòn mỏi. Người hóa đá mà dòng lệ cũng hóa đá. Mời quý vị thưởng thức nhạc cảnh “Lệ đá”. Nhạc: Trần Trịnh. Thơ: Hà Huyền Chi. Tiếng hát: Vũ Khanh. Hình ảnh & video clips: Internet. Thực hiện nhạc cảnh: Dau Nguyen.

Nước Mỹ – Nước Úc Số Một Vì “Toilet” ?

Nguồn :  Van Pham added 9 new photos.
 

Nước Mỹ – Nước Úc Số Một Vì “Toilet” ? – Phượng Vũ….

Toilet có mọi nơi, hoàn toàn sạch bóng & miễn phí….

Lợi tức đầu người (GDP) dân Na Uy đứng hạng 3 trên thế giới : 65,500 USD 1 năm, Mỹ hạng 7 = 50,000usd, nhưng vật giá ở Na Uy cao hơn Mỹ gần 3 lần, xăng giá 11usd /1 gallon, sale tax 25%, nhà hàng không cho free nước đá lạnh như Mỹ, khát phải mua 1 chai nước nhỏ giá 24 Krone = 4USD, suy ra nếu so sánh GDP Mỹ với vật giá Âu Châu thì GDP Mỹ phải cao hơn 150,000 USD !

Ngay giữa thành phố Oslo là công viên tên Vigelandsparken Sculpture Park có những bức tượng điêu khắc mỹ thuật, rộng 80 mẫu, hàng triệu du khách đến mỗi năm..nhưng chỉ có 1 nhà vệ sinh bên cạnh quán nước ngoài cổng, phải nhét đồng 10 Krones (1.75USD) để sử dụng, nhìn đoàn người xếp hàng rồng rắn bên ngoài chờ là.. nhịn luôn !

Nước Mỹ số một…
Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào.

“Đi cho biết đó biết đây
Ở hoài một chỗ, biết ngày nào “khôn”

Ông bà ta từ ngàn xưa đã có cái “nhìn xa trông rộng” thấy được nhu cầu phát triển sự hiểu biết, sự “khôn” lên qua việc đi đó đây. Vì thế ngày nay du lịch là ngành “kỹ nghệ không khói” nhưng đem lại lợi nhuận lớn cho rất nhiều nước trên thế giới. Ngoài ra nhờ đi đó đây, ta mới có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh để “biết mình, biết người”.

Ở Mỹ lâu năm, quen hưởng những tiện nghi đời sống căn bản của mọi người trong xã hội ( kể cả người nghèo), riết trở thành quen, thấy bình thường và xem đó là lẽ đương nhiên. Ví dụ như nhu cầu vệ sinh: ở Mỹ cầu tiêu công cộng có ở khắp nơi, giấy vệ sinh, giấy lau tay xài thoải mái, vòi nước uống cũng được thiết kế khắp nơi.

Các công viên, các khu “rest area” dọc các xa lộ, thậm chí ở những buổi meeting, hội chợ… cũng có những cầu tiêu tạm cho mọi người dùng khi cần đến và chẳng bao giờ phải tốn một xu nào. Nhưng khi du lịch ra nước ngoài khac mới “thấm thía”! Cái gì cũng phải trả tiền, kể cả nhu cầu vệ sinh (giá từ 1$ – 1.5$/1 lần, tùy nơi, tùy nước). Không phải chỉ tốn tiền mà còn “gian nan” khi hữu sự, để tìm cho ra “nơi cần đến”, ngay cả ở những thủ đô văn minh lẫy lừng lâu đời của thế giới!

Tôi nhớ có một lần khi thăm thủ đô Paris, một người trong đoàn cần toilet, bác tài chạy xuôi, chạy ngược, vòng vòng mãi mà vẫn không tìm ra! Cuối cùng một sáng kiến được nêu ra: tới một nhà hàng nào đó vô mua bất kỳ món gì đó để được đi toilet! Đó là nỗi khổ tâm lớn của các vị cao niên khi đi du lịch châu Âu, các vị phải nhắc nhau nhịn uống nước (điều này lại rất hại cho sức khỏe) để khỏi “khốn đốn” khi hữu sự!

Tôi nhớ một lần ở Rome, hướng dẫn viên dẫn một bà đi mãi qua đường này, tới ngõ nọ mà vẫn không tìm ra “nơi phải đến”, “bí” quá bèn hỏi:
– Bà có chịu tốn 10 Euro để vô restaurant kia mua thứ gì đó để được đi WC không?
– Nín hết nổi rồi, bây giờ không phải 10 Euro mà 20 Euro tôi cũng chịu luôn!

Có những WC có người ngồi thâu tiền còn đỡ, có những nơi, họ thiết kế sẵn phải bỏ đúng số tiền (cắc) quy định thì cổng mới mở cho vô. Khi đi du lịch đâu phải ai cũng có sẵn tiền cắc (Euro) trong túi, có một bà “mắc” quá nhưng không đổi được tiền cắc, nên phải mượn tứ tung trong đoàn, mỗi người thương tình móc hầu bao bỏ vô máy một ít, máy nuốt hết nhưng còn thiếu mấy xu, chưa đủ tiền, máy không mở cổng! Thật khốn đốn với máy móc vô tình!

Ở một số nước châu Á như Trung quốc, khách du lịch phải luôn thủ sẵn giấy vệ sinh trong bóp, vì trong toilet không có giấy vệ sinh. Tôi cứ bị ấn tượng mãi về một lần thăm Bắc Kinh (cách đây hơn 10 năm), đoàn du khách được một dàn các cô gái trẻ đẹp mặc xường xám đón chào tưng bừng ngay từ lối vào nhà hàng. Nhà hàng thiết kế rực rỡ sang trọng, đèn đuốc sáng choang như… cung đình. Sau bữa ăn khi cần đi WC, tôi ngạc nhiên khi bước vào thấy có một bàn trải khăn trắng bóc, trên bàn có một bình hoa tươi thật to, đẹp, và một cô gái xinh đẹp rực rỡ mặc xường xám ngồi đó chỉ để làm nhiệm vụ phát cho mỗi khách 1- 2 miếng giấy vệ sinh nhỏ.

Ôi “cung đình” mà không có giấy vệ sinh! Đúng là XHCN, hình thức trình diễn thì xôm tụ, nhưng nhu cầu căn bản thì không được đáp ứng. Trong đời sống có những nhu cầu xem ra có vẻ nhỏ nhặt, tầm thường, nhưng khi cần đến mà không có thì nó trở thành một trở ngại lớn, khiến người ta “điêu đứng” vì nó.

Nghe kể có một đoàn du khách nước ngoài viếng các lăng tẩm của triều đình Huế, đi từ lăng này đến lăng kia, cảnh đẹp hùng vĩ bao la…, bỗng một du khách cần đi WC, hướng dẫn viên tìm hoài không ra, bèn chỉ khách vào bụi cây xài đỡ,khách cương quyết không chịu! Vậy là cả đoàn phải ngưng tham quan, ra xe trở về khách sạn.

Phi trường ở Mỹ, ghế ngồi chờ đợi cho hành khách là ghế nệm dày và lúc nào cũng dư thừa, thậm chí lúc ít khách có thể nằm ngủ thoải mái. Toilet và vòi nước uống có khắp nơi, bây giờ lại có thêm những chỗ cho hành khách charge pin điện thoại, laptop, I pad, I phone…

Nhưng khi tới phi trường Paris (Charles De Gaulles) những nhu cầu căn bản đó hình như biến mất. Thực ra trước đây tôi đã đến phi trường Paris nhiều lần, nhưng đều đi ra ngay luôn. Lần này chuyến bay chuyển ở Paris trước khi tới Berlin nên tôi mới có cơ hội thâm nhập CDG. Trước hết khi máy bay đáp xuống CDG, tôi ngạc nhiên khi thấy phải đi cầu thang sắt xuống, với va li carry-on, nếu kéo đi thì nhẹ nhàng, nhưng phải xách nó lên và leo mấy chục bậc thang xuống thì không dễ chút nào! Sau đó, leo lên xe buýt chở vô phi trường.

Vô đây tôi lại tiếp tục chạy vòng vòng, mệt “bở hơi tai” vì phải xách carry-on lên xuống cầu thang nhiều lần đi từ khu này qua khu khác, phải qua khu x-ray (khám bằng tay là chính) rồi mới tới được cổng đổi chuyến bay! Khu nhà kiếng tương đối nhỏ nhưng có tới 12 cổng, mỗi cổng chỉ vỏn vẹn có một quầy nhỏ và một computer. Có một số băng ghế sắt trong khu vực cho hành khách ngồi đợi nhưng quá ít so với nhu cầu, nên hành khách ngồi la liệt dưới đất, khắp lối đi. Một số ông thì ngồi vắt vẻo trên các lan can, bờ tường. Tôi vừa mỏi chân, vừa mệt vừa khát nước, nhưng nhìn quanh cả khu vực không thấy có vòi nước uống nào, cả WC cũng không có, chỉ thấy toàn người là người.

Khi lên được máy bay Air France, ngồi yên chỗ quan sát, tôi có cảm tưởng nó là “xe đò bay” thì đúng hơn (khi so sánh với máy bay Mỹ mà tôi vừa đi) vì ghế ngồi và thiết bị cũ kỹ như từ thế kỷ trước. Lúc máy bay cất cánh tôi nghe nó gầm gừ “phành phành” rồi “ạch ạch” như đang cố sức nâng cái thân già nua bốc lên khỏi mặt đất, tôi chỉ lo nó rớt (may là tôi có mua bảo hiểm rồi nên đỡ lo). Cuối cùng sau một hồi “lắc lư con tàu” nó cũng bay lên được. Yên tâm rồi, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi (vì chẳng có phương tiện giải trí nào: nhạc, tivi…). Cơn khát nước làm tôi chợt tỉnh, thấy chung quanh ai cũng có ly nước, tôi bèn yêu cầu một nam tiếp viên cho xin ly nước, nhưng hắn trố mắt ra ngó tôi như tôi đang đòi hỏi một điều gì quá đáng, rồi hắn phớt lờ (đúng là tính “ga lăng” của đàn ông Pháp đã trở thành quá khứ). Có lẽ họ cho rằng họ chỉ phát nước theo giờ của họ, hết giờ là hết phát? Sau khi yêu cầu 2 lần không được, khát quá tôi đợi lúc bà tiếp viên trưởng đi ngang để lập lại yêu cầu, bà bảo tôi đợi một lát và mang đến cho tôi một ly nước nhỏ. Hình như nước trở thành hiếm quý và cách phục vụ lịch sự cũng hiếm quý luôn!

Ôi Air France! một thuở mơ ước khi tôi còn học trung học ở Saigon, lúc nhìn những hình ảnh quảng cáo của Air France trên các tạp chí nước ngoài! Ôi mộng và thực đúng là “nghìn trùng xa cách”! Xin tạm biệt Air France và phi trường Paris (kinh đô ánh sáng một thời) mà không mong ngày gặp lại! Có lẽ từ đây nếu có du lịch châu Âu, tôi phải lo học thuộc lòng câu của William Shakespear: “I always feel happy, you know why? Because I don’t expect anything from anyone.”

Tới phi trường Berlin (TXL) lại cũng phải đi cầu thang sắt xuống, rồi đi xe bus vô phi trường, xem ra phi trường này còn nhỏ và thiếu tiện nghi hơn phi trường Paris, tôi lại tiếp tục xách carry-on mệt nghỉ, chứ không kéo đi nhẹ nhàng như ở các phi trường Mỹ. May mà hai nước Pháp và Đức là hai nước lớn lại có nền kinh tế vững mạnh trong khối châu Âu!

Đúng là có đi ra ngoài mới thấy tiện nghi ở nước Mỹ là số một, đó là chưa kể đến vụ so sánh giá cả hàng hóa ở Mỹ và châu Âu, hàng hóa ở Mỹ vừa nhiều vừa rẻ. Sau này về đến phi trường LAX tôi thấy thật nhẹ nhàng, thoải mái, tất cả đều được chuẩn bị phục vụ chu đáo nhanh gọn, lịch sự.

Đúng là “sweet home” Ôi! “My beautiful America”. Bây giờ tôi mới cảm thấy thực sự yêu mến và tự hào về quê hương thứ 2 của tôi : Nước Mỹ yêu dấu! Quả là:
“Phải chờ đến xế chiều
Ta mới thấy ánh sáng ban ngày rạng rỡ biết bao!”

Nói đến niềm tự hào về nước Mỹ, tôi lại nhớ đến sự việc trên chuyến Cruise Coastal của Đức vừa đi. Ngày thứ hai lên tàu thì toilet trong phòng bị nghẹt, tôi gọi điện cho họ sửa mấy lần mà tình trạng vẫn không thay đổi, tôi phải xuống chỗ “Customer Service” để xếp hàng đi khiếu nại.

Thật ngạc nhiên khi họ “tỉnh bơ” cho biết không phải chỉ riêng phòng tôi mà các phòng ở tầng 2,5,8 đều bị như vậy, họ đang sửa, khi nào xong họ sẽ thông báo. Tôi bèn hỏi:
– Trong khi chờ sửa, thì khách giải quyết vụ toilet ra sao?
– Đi kiếm mấy cái toilet công cộng mà xài
– Nhưng chúng ở đâu?

Sau một hồi thắc mắc tới lui, họ mới chịu lục sơ đồ ra để tìm và cho biết một cái ở lầu 9, một cái khác ở lầu 4. Nghĩa là khi hữu sự phải “ôm bụng” chạy vòng vòng mấy tầng lầu để đi tìm cái toilet công cộng và xếp hàng chờ tới phiên. Chắc là dân châu Âu quen kiểu này rồi nên không thấy phiền?

Trở về phòng, tôi bực bội kể lại cho chị bạn cùng phòng nghe, chị là bác sĩ hưu trí ở Đức. Sáng nay chị đã là nạn nhân “ôm bụng” chạy vòng vòng, may mà tình cờ tôi nhớ ra cái toilet công cộng ở lầu 9 cạnh bên nhà hàng, nên chỉ cho chị. Do đó tôi tưởng chị là “đồng minh” bèn nói:
-Hệ thống phục vụ trên tàu quá tệ! Đã vậy xem ra họ còn thản nhiên cho đó là chuyện nhỏ, không hề có một lời xin lỗi khách hàng. Ở Mỹ thì họ đã xin lỗi ríu rít rồi…

Không ngờ chị phản ứng mạnh:
– Mệt quá, Mỹ cái gì cũng tốt, cũng ngon lành hết! Dân Mỹ được nuông chiều quá hóa hư! Bởi vậy trên thế giới, Mỹ đi đâu cũng bị chúng ghét, bị khủng bố cho chết hết là đúng rồi! Lúc nào cũng đòi hỏi thứ này, thứ kia , còn đòi xin lỗi…“nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”…

Chị mắng cho một hồi “tràng giang đại hải” mà vẫn chưa hả cơn giận. Tôi ngơ ngác vì bỗng dưng mình bị “giũa” một trận te tua chỉ vì là “dân Mỹ” mà nào tôi có đòi hỏi điều gì cao cấp đâu, chỉ là những nhu cầu căn bản thôi. Thôi “một sự nhịn chín sự lành”, nên tôi nín nhịn vì chị lớn hơn tôi nhiều, coi như mình nhịn “chị hai” trong nhà cho mọi chuyện êm xuôi tốt đẹp trong chuyến đi chơi!

Suy ra mới biết tinh thần “bài Mỹ” ở các nước Âu châu khá mạnh (ghé vô Nga 1 ngày tham quan cũng phải nộp tiền làm đơn xin visa). Kiểu này qua các nước Trung Đông chắc bị “xơi tái” quá, nhưng tôi nhớ một lần cách đây 5,6 năm dân Mỹ qua Ai cập thì lại được đối xử như VIP, đi đâu cũng được ưu tiên và có xe jeep hộ tống “tiền hô, hậu ủng” rất oai!

Hôm sau tâm sự với một chị bạn khác về nỗi ấm ức bị mắng oan. Chị trả lời:
– Chắc tại chị ấy ở Đức lâu, nên ngấm tinh thần “tự tôn dân tộc” của dân Đức, không muốn nước nào qua mặt, mà như vậy là tự ái dân tộc dỏm, vì dù gì mình cũng là người Việt Nam! (Chị cười) Ai bảo Mỹ giàu hơn, mạnh hơn nên dễ bị chúng ghét!
Tôi chán ngán:
– À thì ra vậy! Hèn gì em nghe người ta thường nói “ở đời mình thua – chúng khinh, mình hơn – chúng ganh ghét, mình bằng – chúng nói xấu”. Không biết đến bao giờ các dân tộc trên thế giới sẽ sống với nhau trong tâm trạng “để hận thù người người lắng xuống” hầu không còn ai cảm thấy:
“Đôi khi ta muốn thoát ly
Đi thật xa khỏi cuộc đời này
Xa lìa chuyện ganh đua với chê bai” (L.H.H.)

Dù sao nhờ có đi ra ngoài, có dịp mở rộng tầm nhìn, có dịp so sánh, tôi mới biết trân quý hơn những điều tôi đang được hưởng mỗi ngày ở xã hội này, mà đôi khi quá quen, tôi cứ xem đó là lẽ đương nhiên, là chuyện thường tình (giống như trong đời sống gia đình có nhiều người có phước có được những bà vợ, ông chồng rất tốt, rất tử tế, nhưng họ không hề biết quý và cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên và bình thường, cho đến khi không còn nữa mới hối tiếc thì đã muộn!).

Khi ý thức lại những tiện nghi của đời sống ở Mỹ mà tôi vẫn xem đó là chuyện bình thường, tôi mới biết đôi khi nó là niềm ước mơ của biết bao người trên thế giới nói chung và dân tộc Việt Nam nói riêng. Họ không chỉ cần những nhu cầu vật chất căn bản của đời sống nhưng còn cần những nhu cầu căn bản về tinh thần (quyền làm người, quyền tự do…) mà họ khát khao nhưng không hề được đáp ứng!

Xin cám ơn Chúa, xin cám ơn đời đã cho tôi có một cuộc sống tương đối an lành trên xứ Mỹ này, để từ đó tôi biết yêu thương và chia sẻ nhiều hơn với những mảnh đời bất hạnh khác nơi quê nhà, vì có thể “Một tình thương cho cuộc sống đang chờ đợi ta” bởi:

“Tình yêu là trái chín của mọi mùa
Nằm trong tầm với của mọi bàn tay”
(Mẹ Theresa)

No automatic alt text available.
Image may contain: outdoor
Image may contain: indoor
Image may contain: house, tree, sky and outdoor
Image may contain: house, sky and outdoor
+5

CHUYỆN CÓ THẬT Ở ĐÀ NẴNG-

Nguồn:   Hoa Kim Ngo shared Nghia Xuan Nguyen‘s post.

CHUYỆN CÓ THẬT Ở ĐÀ NẴNG-

Sau khi bán hết đất, Đà Nẵng đi xin lại đất để mở lối xuống biển
Zing
07/12/2017 18:11 GMT+7
2 liên quan
Gốc
Lãnh đạo TP Đà Nẵng đang thương thảo với đại diện các doanh nghiệp để xin lại đất, mở lối đi xuống biển, phục vụ người dân và du khách.

Ngày 7/12, tại phiên tiếp thu và giải trình, kỳ họp thứ 6, HĐND TP Đà Nẵng khóa IX, ông Huỳnh Đức Thơ, Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, cho biết lãnh đạo thành phố đang rất trăn trở và gặp nhiều khó khăn trong việc mở lối đi xuống biển cho người dân.

Ông nói trước đây chính quyền đã bán các vệt đất nằm ở phía đông đường Võ Nguyên Giáp (quận Sơn Trà và Ngũ Hành Sơn) cho các doanh nghiệp. Hiện nay, chủ đầu tư đã hoàn thiện việc xây dựng các khách sạn cao cấp.

Những năm gầy đây, quá trình tiếp xúc cử tri, người dân Đà Nẵng liên tục yêu cầu thành phải mở các lối đi xuống biển. Trên thực tế, khi đất đã giao cho doanh nghiệp, họ xây các khách sạn nên người dân không được đi xuống biển qua khuôn viên đất của khách sạn.

Đại biểu Võ Văn Quý chất vấn: “Biển Đà Nẵng thì người dân phải được xuống tắm, mà muốn xuống tắm thì phải có lối đi. Đề nghị thành phố giải quyết vấn đề bức xúc này cho người dân”.

Sau khi bán hết đất, Đà Nẵng đi xin lại đất để mở lối xuống biển – Ảnh 1

Lãnh đạo Đà Nẵng phải đi xin đất doanh nghiệp để mở lối đi xuống biển cho dân. Ảnh: Đoàn Nguyên.

Ông Vũ Quang Hùng, Giám đốc Sở Xây dựng, cho biết ngoài 4 bãi tắm công cộng đã được quy hoạch và đang đầu tư, thành phố đã phê duyệt quy hoạch và lập thủ tục đầu tư 5 lối xuống biển.

Lối thứ nhất giữa Furama Resort và Cung hội nghị quốc tế Ariyana; ngoài ra có thêm 4 lối đi xuống biển nhỏ khác. “Với lối xuống biển giữa dự án Furama và Ariyana, Sở Kế hoạch và Đầu tư đang trình UBND thành phố bố trí vốn dự kiến khoảng 5 tỷ đồng và triển khai thực hiện trong năm 2018”, ông Hùng cho hay.

Theo ông Huỳnh Đức Thơ, việc triển khai thực hiện quy hoạch trên đang gặp khó khăn. Lý do là chính quyền đã bán đất cho nhà đầu tư, giờ muốn mở lối đi xuống biển thì phải thương lượng, xin lại.

“Để giải quyết lối đi xuống biển cho người dân, chúng tôi phải thương lượng với các chủ đầu tư để xin họ từng mét đất. Tuy nhiên, nhiều doanh nghiệp không đồng ý vì họ không muốn khuôn viên khách sạn bị chia cắt”, ông Thơ nói.

“Đối với lối Furama và Ariyana (Ngũ Hành Sơn), chủ đầu tư không chịu chia cắt. Tuy nhiên, vị trí này là cống nước công cộng, nên thành phố phải làm việc để vừa mang lợi ích cho người dân, vừa tính đến sự hài hòa trong khu du lịch này”, ông Thơ nói thêm.

Liên quan đến kiến nghị mở lối đi xuống biển ở khu vực cuối tuyến đường Hồ Xuân Hương, ông Thơ thông tin những năm trước, thành phố đã giao đất và không thu tiền sử dụng đất cho doanh nghiệp.

“Ở khu vực này, thành phố cũng đã cho phép doanh nghiệp làm bãi đổ xe nên bây giờ họ không muốn nhường đất để mình mở lối đi xuống biển. Tuy nhiên, tinh thần là lãnh đạo sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của bà con”, Chủ tịch Đà Nẵng chốt lại vấn đề. 

AI CHO THĂNG ĐƯỢC NÓI?

Nguồn:    Hoa Kim Ngo and Văn Lang shared Nguyen Anh Tuan‘s post.
No automatic alt text available.

Nguyen Anh TuanFollow

AI CHO THĂNG ĐƯỢC NÓI?

“Khởi tố, bắt tạm giam ông Đinh La Thăng” – không chỉ Tuổi Trẻ, Thanh Niên, Vietnamnet mà hàng trăm tờ báo khác cũng đang loan tin này với cùng một tiêu đề, văn phong, và nội dung, theo một sự chỉ đạo nghiêm ngặt dễ thấy.

Chưa biết rồi những ngày tới đây báo chí sẽ khai thác những chi tiết nào nữa, tuy nhiên dám chắc một điều là cả 900 tờ báo sẽ chỉ một hướng tấn công ông ấy.

Những lời biện minh, giãi bày của ông Thăng, nếu có, cũng không thể nào xuất hiện trên truyền thông. Tiếng nói của ông rồi đây chỉ là một tự sự cô độc giữa bốn bức tường mà ngoài ông ra thì chỉ đến tai các điều tra viên – những người, trớ trêu thay, lại chỉ phớt lờ cười nhạt, trước khi lấy lời khai để hoàn thành một bản hồ sơ luận tội chiếu lệ cho ông.

Ông Thăng có thể có, hoặc được chỉ định, một luật sư. Cũng có thể thi thoảng được gặp vợ con, nếu những người đồng chí của ông chỉ mới cạn tàu chứ chưa ráo máng. Nhưng, ngay cả khi luật sư muốn bảo vệ ông bởi trách nhiệm nghề nghiệp, vợ con muốn nói tốt cho ông bởi tình nghĩa gia đình, thì vấn đề là tờ báo nào ở Việt Nam dám đăng những lời này?

Kết cục không khó dự đoán. Công chúng, bao gồm cả bạn bè người thân của ông, sau một thời gian dài bị oanh tạc thông tin bởi hàng trăm tờ báo tập trung khai thác sai phạm của ông với vô số những lời lẽ đao to búa lớn, hẳn sẽ muốn đưa ông lên đoạn đầu đài ngay mà chẳng cần gì đến một phiên tòa. Lúc này, liệu ông có muốn được giữ quyền im lặng, được mời luật sư tham gia từ đầu, được giãy bày với báo chí thông qua luật sư và gia đình để rộng đường dư luận, được xét xử bởi một quan tòa độc lập – những quyền căn bản bình thường của bất kỳ công dân nào ở các nước dân chủ pháp trị?

Bị nguyên một hệ thống trấn áp bằng truyền thông mà chẳng hề có quyền đáp lại một lời nào để tự bảo vệ mình, nhân quả dường như đến quá sớm với Đinh La Thăng khi chính ông từng một thời nằm trong nhóm chóp bu duy trì và vận hành hệ thống đó.

Đinh La Thăng đang có bi kịch của ông ấy. Nhưng nằm ngay trung tâm bi kịch đó tiềm ẩn một rủi ro chung cho tất cả chúng ta: Không phân biệt địa vị, nghề nghiệp, sang hèn, từ Ủy viên Bộ Chính trị đến anh bán hàng rong, chúng ta đều có thể là nạn nhân của một nền pháp quyền què quặt khi mà nhân quyền, dân quyền của chúng ta không được thượng tôn nghiêm ngặt như một điểm cốt lõi tạo thành cộng đồng quốc gia này.

Những ngày tới, ở vị trí nạn nhân của quyền lực, ông Thăng hẳn sẽ có cái nhìn khác về nhân quyền, dân quyền – những thứ mà lúc còn ở đỉnh cao quyền lực chắc ông đã từng cười nhạt khi nghe thấy. Nhưng có lẽ, mọi thứ đã quá muộn với ông rồi.

Liệu chúng ta có nên như ông ấy, chỉ đợi tới lúc trở thành nạn nhân mới bắt đầu nghĩ tới quyền của mình?   

Lỗi do cơ chế?

Nguồn:   Trần Bang shared Chân Trời Mới Media‘s post.

Lỗi do cơ chế?

Cơ chế là gì? Do ai lập ra? 

Có thể thay đổi cơ chế, để có cơ chế mới là môi trường thuận lợi cho những điều tử tế phát triển, nẩy nở; để nó là “ thiên địch “ của cái ác, cái gian dối, bạo lực được không?

 
Image may contain: 1 person, motorcycle, crowd and outdoor
Chân Trời Mới Media

 

Vì sao người Việt vô cảm? Do con người hay cơ chế?

Hôm trước khi ở ngoài đường tôi chạy qua một vụ tai nạn – hình như đụng xe. Như bao vụ tai nạn khác ở xứ này, người dân chỉ nhìn. Không phải tất cả, nhưng đa số. Họ chỉ nhìn, rồi bu xung quanh. Và họ chỉ nhìn chứ không có ý thức là nên chở người gặp nạn đi bệnh viện. Phải một hồi sau thì mới có một mạnh thường quân xuất hiện để chở người gặp nạn tới bệnh viện. Tôi tự hỏi, vì sao người Việt lại vô cảm. Vì bản chất họ vô cảm hay vì lý do nào khác?

Giờ hãy đặt bản thân bạn vào một người đi đường thấy người bị nạn. Người đó cần phải chở đến bệnh viện – bạn sẽ làm gì? Nếu bạn cứu thì sẽ phải đối mặt với những thứ sau đây:

1- Viện phí. Mình không biết là người bị nạn có bảo hiểm hay không.
2- Vì mình là người đem người ta tới nên phải đóng viện phí.
3- Nếu không liên lạc được với người nhà thì mình tự trở thành người nhà của họ.
4- Rồi khi kêu người nhà của họ lên thì họ sẽ cáo buộc mình là người
gây ra tai nạn.
5- Khi mình nói mình không phải là thủ phạm thì người ta sẽ nói: “Nếu
mày không phải là thủ phạm thì tại sao mày lại giúp nó.”
6- Rồi có thể Công An sẽ điều tra bạn. Bạn phải mất thời gian đi trình báo.
7- Bạn sẽ tốn tiền, tốn công sức, tốn thời gian vì người khác.
8- Và bạn sẽ mất niềm tin vào chính bạn và xã hội.

Đó là cái giá để làm người tử tế ở đất nước này. Dưới một cơ chế như vậy thì ai sẽ là người tử tế? Hay đúng hơn là ai còn dám làm người tử tế nữa? Vậy lỗi là của ai? Vì người dân vô cảm hay vì cơ chế này khiến họ vô cảm? Vì họ ích kỷ hay chế độ này khiến họ ích kỷ?

Nếu trường hợp tương tự xảy ra ở Phương Tây hay một nước tiến bộ nào đó thì chuyện này sẽ xảy ra:

1- Người thấy tai nạn sẽ gọi cấp cứu.
2- Người bị nạn sẽ được chở tới bệnh viện ngay lập tức.
3- Tới bệnh viện sẽ được chữa trị, cho dù người đó có bảo hiểm haykhông. Nhiệm vụ của bác sĩ là chữa bệnh, viện phí không quan trọng bằng con người.
4- Người nhà của bệnh nhân sẽ cảm ơn bạn vì họ biết bạn không gây ra.
5- Cho dù bạn là thủ phạm, nếu bạn tự giác sửa sai thì người ta sẽ tha thứ cho bạn.
6- Bạn cảm thấy mình thật vĩ đại vì đã giúp cứu một mạng người.

Vậy là do con người hay do cơ chế? Nếu bản chất người Việt Nam là vô cảm và ích kỷ thì nếu sống trong cơ chế trên thì họ có khác không? Tôi nghĩ sẽ khác hoàn toàn. Họ sẽ trở nên tử tế hơn. Báo chí thường xuyên lên án sự vô cảm của người Việt nhưng ít khi nào hỏi vì sao? Vì sao người Việt lại ích kỷ? Vì sao người Việt lại thờ ơ? Vì sao người Việt lại vô cảm. Vì họ đã mất niềm tin vào xã hội này rồi.

Tại sao phải giúp người khác khi mình chỉ rước họa vào thân? Đâu ai ngu. Vậy lỗi tại ai? Con người hay cơ chế? Tôi nghĩ bạn đã có câu trả lời cho chính mình.

Ẩn danh – lượm từ FB Trần Kiều Ngọc

Hiền tài là nguyên khí quốc gia…

Nguồn:   Trần Bang‘s post.

“Hiền tài là nguyên khí quốc gia, nguyên khí thịnh thì đất nước mạnh và càng lớn lao, nguyên khí suy thì thế nước yếu mà càng xuống thấp. Bởi vậy các bậc vua tài giỏi đời xưa, chẳng có đời nào lại không chăm lo nuôi dưỡng và đào tạo nhân tài bồi đắp thêm nguyên khí”(Thân Nhân Trung)

Thể chế công an trị theo định hướng xã nghĩa đã nhốt hiền tài VN vào nhà tù hoặc trục xuất ra nước ngoài, nó đã biến VN thành “Quốc gia không chịu phát triển” và có nguy cơ sớm thành thuộc quốc của TQCS.

Trần Huỳnh Duy Thức là một kỹ sư, doanh nhân, blogger. Ông Thức bị bắt vào tháng 5/2009 vì tội trộm cước viễn thông và tuyên truyền chống nhà nước,…
LUATKHOA.ORG

Phá gì mà khiếp, ăn gì mà kinh?

Nguồn:          Honolulu Nguyen 

Phá gì mà khiếp, ăn gì mà kinh?

Thanh Hồ

Tác giả gửi tới Dân Luận

Hà Nội: Đá lát “bền vững 70 năm” vỡ nát sau hơn 1 năm sử dụng
Đôi lúc nghĩ rằng, thôi thì cứ im lặng mà sống, quan tâm đến những tiêu cực, bất công của xã hội làm gì cho mệt. Có nói, có lên án cũng chẳng thay đổi được gì. Nhưng im lặng đồng nghĩa với việc chấp nhận mặc cho lũ sâu mọt phá nước, hại dân. Thật không cam tâm. Chẳng dẫn chứng đâu xa, chỉ trong vòng một tuần nay đã có vô số chuyện khó hiểu đến mức không ai tin nổi dù sự thật sờ sờ trước mắt.

Bắt đầu từ chuyện nhỏ (thực ra không nhỏ): Chuyện cái vỉa hè ở Hà Nội, năm ngoái Sở Xây dựng Hà Nội tuyên bố vỉa hè lát bằng đá tự nhiên, kết cấu bền vững đảm bảo sử dụng 50-70 năm thì năm nay nó đã xuống cấp nghiêm trọng (mặt đá bong tróc, vỡ vụn). Lý giải nguyên nhân, đại diện Sở Xây dựng Hà Nội cho biết do dưới lớp đá là bê tông, và lớp bê tông liên quan đến trạm điện, gốc cây trên vỉa hè nên đã ảnh hưởng đến chất lượng lớp đá.

Không biết mọi người nghe có thấu không, chứ tôi thì thấy chướng quá. Dự án cả ngàn tỷ đồng sai sót lớn như thế mà vẫn nói tỉnh bơ như không có gì. Quả là hơn cả mặt dày, đúng như câu ví von “mặt đường càng mỏng thì mặt quan càng dày”.

Câu hỏi đặt ra là: Tại sao dự án lớn như thế, nhiều tiền như thế (Chi phí khoảng 500.000 đồng/m2, dự kiến đến năm 2020, vỉa hè của hơn 930 tuyến đường tại Hà Nội sẽ được thay thế bằng đá tự nhiên ) mà lỗi kỹ thuật lại sơ đẳng đến như vậy?

Hãy tưởng tượng, chỉ ba năm (từ 2011 -2013), chỉ riêng 4 quận nội thành là Ba Đình, Hoàn Kiếm, Đống Đa và Hai Bà Trưng (Hà Nội) đã chi gần 1.000 tỷ đồng cho việc đầu tư xây dựng, sửa chữa vỉa hè thì cả thành phố Hà Nội biết bao nhiêu ngàn tỷ mà nói. Đó là chưa kể các tỉnh thành khác.

Sự việc tiếp theo cũng liên quan đến chất lượng công trình là trong cơn bão số 12 (Danray) vừa qua, tỉnh Khánh Hoà có gần 1.900 trụ điện bị quật gãy. Theo đó những hình ảnh tại hiện trường cho thấy các trụ điện gãy đổ đã lộ rõ ở trụ lõi thép thép ít và nhỏ. Lý giải về việc này, ông Nguyễn Cao Ký, Tổng Giám đốc Công ty CP Điện lực Khánh Hòa, cho rằng bão số 12 là cơn bão rất mạnh mấy chục năm nay mới thấy ở Khánh Hòa. Sức gió rất lớn, xoáy trong khi đường dây điện vướng vào vật cản như tôn bay, cây đè… là nguyên nhân gây ra hiện tượng trụ điện gãy, nghiêng trụ điện: “Nếu nằm trong đường đi tâm bão thì nói thật khó mà chịu nổi”.

Tôi thực sự sốc khi nhìn những hình ảnh đó các bạn ạ. Nhưng còn sốc hơn khi nghe ông Ký khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Khi mua hàng thì ai cũng muốn mua hàng đúng chất lượng. Chúng tôi đã kiểm tra theo hướng dẫn và theo TCVN quy định. Đồng thời bốc ngẫu nhiên một số cột đập nát ra để kiểm tra kết cấu bên trong”.

Đã có kiểm tra cả trong lẫn ngoài, vậy tại sao hàng ngàn cây cột điện lõi chỉ vài ba cọng thép như chiếc đũa không bảo đảm chất lượng vẫn được đưa vào sử dụng?

Một câu hỏi thật khó để trả lời. Trong vụ việc này dù lý giải thế nào cũng không thoả đáng.

Còn nhớ vào tháng 7 năm ngoái, cơn bão số 1 đổ bộ vào Miền Bắc, một số cột điện thuộc đường dây 22kV Lý Nhân – Hòa Hậu bị gãy đổ, lộ ra vấn đề lõi cột điện bê tông không có thép. Thế nhưng tổng Công ty Điện lực miền Bắc (EVNNPC) vẫn khẳng định tất cả các cột điện bị đổ trong cơn bão đều đạt chuẩn theo quy định. Bởi đây là công nghệ các cột bê tông được áp dụng công nghệ bê tông dự ứng lực.

Chưa hết, vào tháng 4 năm nay, ở Ninh Thuận khi các công nhân kỹ thuật đến tu sửa trụ điện trung thế, bất ngờ gãy đổ đè chết một người, bị thương một người. Tại hiện trường, trụ điện trung thế bị gãy lìa phần gốc, trơ vài cọng sắt nhỏ (theo Dân Việt)

Sau sự việc, ông Đỗ Thắng Hải, Thứ trưởng Bộ Công Thương nói, sự cố xảy ra trong điều kiện thời tiết không quá khác thường, nhưng cột điện đường dây 500 KV bị đổ là sự việc khác thường. Nhưng rồi sự việc cũng rơi vào im lặng.

Thế đây, chẳng ai lên tiếng đi tìm nguyên nhân, truy trách nhiệm cả, ngay cả những người có trách nhiệm.

Còn gì chối bỏ trách nhiệm tuyệt vời hơn là đổ lỗi cho tự nhiên.

Chuyện không kém phần động trời khác là sau khi rà soát lại, chi phí làm mỗi km đường sắt Hà Nội giảm 1.000 tỷ đồng. Theo đó tuyến đường sắt số 2 Hà Nội đoạn Trần Hưng Đạo – Thượng Đình có tổng chiều dài 5,9km, tổng kinh phí dự án là 34.743 tỷ đồng. Sau khi rà soát còn 28.918 tỷ đồng (giảm hơn 5.800 tỷ đồng).

Chỉ có thể nói một từ “khiếp”, ăn gì mà kinh. Giả sử nếu không rà soát thì 5.800 tỷ ấy sẽ đi đâu về đâu? Và liệu con số 28.918 tỷ đồng đã là đáp án cuối cùng chưa?

Cho nên đừng thắc mắc chuyện cán bộ xây biệt phủ.

Nhưng đừng quá bi quan, chúng ta vẫn còn những cán bộ vì nước thương dân. Đó là những cán bộ ở Sơn La, họ bị truy tố vì… thương dân.

Liên quan đến việc 17 cán bộ của tỉnh Sơn La bị khởi tố hình sự về các tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng và thiếu trách nhiệm về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng, Bà Tráng Thị Xuân – Phó Chủ tịch Thường trực UBND tỉnh Sơn La, đồng thời cũng là Đại biểu Quốc hôi – cho biết: “không phải do các cán bộ làm không tốt mà chính vì anh em làm có lợi cho người dân”.

“Ví dụ, một số hồ sơ để giải quyết việc bồi thường, đền bù thu hồi đất, giải phóng mặt bằng chưa đầy đủ nhưng anh em vì thương dân nên vẫn làm hoàn thiện sớm hồ sơ giúp dân nên người dân được lợi. Nhưng chính vì thế giờ cán bộ giải quyết lại phải chịu trách nhiệm chứ họ không tư túi gì, không đút một xu nào vào túi cá nhân” .

Hơn 26.000 tỷ đồng cho dự án tái định cư thủy điện Sơn La, miếng bánh thơm ngon đến thế mà lũ chuột không tơ tưởng thì chẳng thể tin nổi. Cứ cho là bà Xuân nói đúng thì trường hợp của ông Đèo Văn Ban – nguyên cán bộ UBND huyện Mường La (1 trong 17 cán bộ của tỉnh đã bị khởi tố) khai khống diện tích đất từ khoảng 4,5 ha lên thành hơn 17 ha để nhận tiền đền bù phải giải thích sao đây? Đó không là tư túi thì là gì?

Tất cả những vụ việc nêu trên chỉ là những vụ rất vụn vặt trong vô vàn những sai phạm, tiêu cực diễn ra hàng ngày ở xứ sở này. Nhưng không thể vì nó vụn vặt mà bỏ qua vì nhiều cái như thế góp lại sẽ rất lớn. Một con đê không chỉ bị phá bởi tổ mối lớn mà còn bởi những tổ mối nhỏ. Mối chúa bao giờ không chỉ một con mà cả bầy, phân tầng lớp và phá mọi lúc mọi nơi.

Thanh Hồ

Image may contain: one or more people, shoes and outdoor
 
 

NÓI CÓ SÁCH , MÁCH CÓ CHỨNG :

Nguồn:   Dien Hong Tran shared Tòng Thanh Phạm‘s post.
 
 
 
Image may contain: one or more people, people on stage, people sitting and indoor

Tòng Thanh PhạmFollow

 

 

NÓI CÓ SÁCH , MÁCH CÓ CHỨNG :

Cô nữ giảng viên Đại học Sư Phạm suy nghĩ một lát rồi nói:

Tự Lực Văn Đoàn… Hừ, Tự Lực Văn Đoàn, tôi chưa nghe nói đến bao giờ cả. Hình như đó là một gánh cải lương. Còn Nhất Linh chắc chắn là một nghệ sĩ cải lương. Riêng Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng… tôi không biết ba ông này có phải nghệ sĩ cải lương như Nhất Linh không…

CÔ GIẢNG VIÊN TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM THÁI BÌNH

Tứ Trụ của Tự Lực Văn Đoàn

Ngày 9.1.2007, trong mục “Ai là triệu phú” trên đài Truyền hình VTV3, do MC Lại Văn Sâm điều khiển, người được mời lên chiếc “ghế nóng” (Hot Seat) tham dự chương trình là cô Nguyễn Thị Tâm, 27 tuổi, giảng viên trường Đại học Sư phạm thành phố Thái Bình.

MC đặt câu hỏi nguyên văn như sau: “Trong tứ trụ của Tự Lực Văn Đoàn: Nhất Linh,

Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng; ai là người không phải anh em ruột với ba người kia?”.

Cô nữ giảng viên Đại học Sư Phạm suy nghĩ một lát rồi nói:

– Tự Lực Văn Đoàn… Hừ, Tự Lực Văn Đoàn, tôi chưa nghe nói đến bao giờ cả. Hình như đó là một gánh cải lương. Còn Nhất Linh chắc chắn là một nghệ sĩ cải lương. Riêng Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng… tôi không biết ba ông này có phải nghệ sĩ cải lương như Nhất Linh không…

– Vậy chị kết luận ai không phải anh em ruột với ba người kia?

– Tôi đề nghị cho tôi được hưởng quyền trợ giúp, gọi điện thoại cho người thân.

– Chị muốn gọi cho ai ?

– Cho anh Nam, một bạn đồng nghiệp cũng dạy trong trường. Anh Nam là người đọc rất nhiều sách, kiến thức rất rộng, chắc chắn anh ấy biết.
MC cho phòng máy liên lạc với người tên Nam đang chờ sẵn ở nhà để trợ giúp, “cứu bồ” cho cô Tâm.

– A lô, anh Nam phải không ạ ? Tôi là Lại Văn Sâm đang ngồi với chị Nguyễn Thị Tâm trong chương trình “Ai là triệu phú”. Anh có sẵn lòng trợ giúp chị Tâm một câu hỏi không ạ?

– Vâng, xin chào anh Lại Văn Sâm. Tôi rất sẵn lòng.

– Nếu vậy anh và chị Tâm có ba muơi giây để vừa hỏi vừa trả lời. Ba mươi giây của anh và chị bắt đầu…

Cô Tâm lập lại câu hỏi như chương trình đã hỏi: “Trong tứ trụ của Tự Lực Văn Đoàn…”, “Anh cho em biết Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Khái Hưng, ai không phải là anh em ruột với ba người kia…”

Đầu dây có tiếng trả lời rất lớn và dứt khoát, nghe rõ mồn một:

– Hoàng Đạo ! Hoàng Đạo không phải là anh em ruột với Nhất Linh, Thạch Lam và Khái Hưng.

– Chắc chắn không anh?
– Chắc trăm phần trăm.

– Ba mươi giây của chị đã hết. Xin chị cho biết câu trả lời.

– Tôi tin vào kiến thức của người bạn đồng nghiệp của tôi. Tôi trả lời, Hoàng Đạo không phải anh em ruột với ba người kia.

– Chị quyết định như thế?

– Vâng, câu trả lời của tôi là phương án B, Hoàng Đạo.

– Sai. Đáp án của chúng tôi là phương án D, Khái Hưng. Khái Hưng không phải anh em ruột với Nhất Linh, Hoàng Đạo và Thạch Lam. Hoàng Đạo tên thật là Nguyễn Tường Long, sinh năm 1906, em ruột nhà văn Nhất linh, anh ruột nhà văn Thạch Lam. Như vậy phần thưởng của chị từ năm triệu đồng còn lại một triệu đồng. Nhưng không sao, chúng ta lấy vui làm chính. Xin cám ơn chị đã tham gia chương trình.

Ứng viên Nguyễn Thị Tâm bị loại khỏi cuộc chơi, nhường chỗ cho người khác.
Thưa quý bạn, một giảng viên đại học mà không biết Tự Lực Văn Đoàn hoặc Khái Hưng, Nhất Linh, Hoàng Đạo, Thạch Lam là ai là một điều quá đỗi bất thường, điều đó không chỉ làm chúng ta ngạc nhiên mà vô cùng thất vọng! Trong bốn tiếng “Tự Lực Văn Đoàn” đã có hai tiếng “Văn Đoàn” thì đó không thể là một gánh cải lương và Nhất Linh không thể là một kép hát cải lương được. Nếu không biết chính xác thì ít ra cô giáo ấy phải biết suy luận chứ. Đem cái kiến thức như vậy cô giáo giảng dạy cho sinh viên rồi sau này sinh viên (ĐHSP) ra trường, lại đi giảng dạy cho học sinh thì nguy hiểm quá!

Một chương trình phát sóng ra toàn thế giới, có nhiều người Việt đã ra khỏi nước mấy mươi năm mà xem chương trình này, đều hỡi ơi về kiến thức của một Giảng Viên Đại Học.

Một nền giáo dục với những giảng viên có kiến thức như vậy tôi e rằng không phải là một nền giáo dục tốt.

Tương tự như vậy, trong trò chơi “Rung Chuông Vàng”, được hỏi Hùng Vương, Lạc Long Quân, Âu Cơ là ai? Một số thí sinh (là sinh viên) cũng… không biết. Có quá ngạc nhiên không?

Dù sao tôi cũng rất cảm ơn VTV3 đã mạnh dạn phát những chương trình như thế, bởi đó không chỉ “vui là chính” mà còn là cách để dân VN ta biết được “mặt bằng kiến thức” của người tham gia các chương trình – khi biết mình yếu, sẽ phải tìm cách để… vươn lên.

Ông Lý Quang Diệu, cựu thủ tướng Singapore năm nay đã 82 tuổi, mới sang thăm Việt Nam, đã nói: “Ngay cả về mặt kinh tế, nếu muốn thành công thì trước hết phải có sự đầu tư vào giáo dục tốt”.

Đoàn Dự

Dụng tâm Hán hóa sớm hơn dự định của Hội nghị Thành Đô

 

 

Dụng tâm Hán hóa sớm hơn dự định của Hội nghị Thành Đô

 
Nguyễn Lộc Yên (Danlambao) – Gần đây, xôn xao về Phó Giáo sư Tiến sĩ Bùi Hiền (PGS.TS Bùi), PGS.TS Bùi nguyên là Hiệu phó trường ĐHSP Ngoại ngữ Hà Nội, nguyên phó Viện trưởng Viện Nội dung và Phương pháp dạy học phổ thông, vừa giới thiệu cuốn sách Ngôn ngữ Việt Nam dày 2.200 trang, do nhà xuất bản Dân Trí phát hành. PGS.TS Bùi đề nghị: “giáo dục” sẽ viết là “záo zụk”, “ngôn ngữ” sẽ viết là “qôn qữ”, “nhà nước” sẽ viết là “n’à nướk”… vì chữ D, GI, R thay bằng Z; CH, TR= C; C,Q,K= K; Kh= X; Th= W; NH= N; PH= F; NG, NGH= Q… Như chữ: Nguyễn Phú Trọng = Quyễn Fú Cọq.
 
Tôi không biết PGS.TS Bùi tại sao “záo zụk” của ông lại bị biến chứng như thế? Ngại thay, nếu thay đổi theo lối chữ của PGS.TS Bùi sẽ gây trên 90 triệu người Việt tự nhiên bị mù chữ. Hàng triệu triệu văn tự, sách báo bị hủy bỏ… gây ra rất trở ngại, rất tốn kém mà sự thay đổi này chỉ có lợi cho “Kẻ thù truyền kiếp” là Tàu cộng mà thôi, đây là dụng tâm hủy bỏ hoàn toàn sử sách chống Tàu?!.
 
Từ đấy, tôi muốn biết việc này có liên quan đến “Hội nghị Thành Đô” ở nước Tàu không?. Được biết tại Hội nghị Thành Đô: “Ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990, là bước ngoặt của Việt/Tàu. Tại đây, phía Cộng sản Việt Nam có Nguyễn Văn Linh, Tổng bí thư ĐCSVN; Đỗ Mười, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng và Phạm Văn Đồng, cố vấn Ban chấp hành Trung ương ĐCSVN. Phía Trung cộng có Tổng bí thư Giang Trạch Dân, Thủ tướng Lý Bằng. Theo chỉ thị của lãnh tụ Đảng Cộng sản Tàu là Đặng Tiểu Bình, cuộc hội họp bí mật này không được công bố?!” 
 
Phải chăng, do đấy mà nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam (CSVN) và các đảng viên nòng cốt CSVN đã kín đáo thi hành nghị quyết tuyệt mật của “Hội nghị Thành Đô?” Chúng ta là người Việt làm sao dửng dưng hay làm ngơ tin tức hệ trọng với quê hương, nên tôi tìm xem các báo, radio trong và ngoài nước để biết hiện tình nước Việt thế nào? Tôi thấy quá nhiều sự kiện tác hại đến nước Việt thật khủng khiếp lẫn xót xa, đấy là:
 
(1)- Vào năm 2014, RFA có đoạn nói về Hội nghị Thành Đô: “Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa Cộng sản, Đảng Cộng sản và Nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị vốn lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ Tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây… Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”.
 
Hội nghị Thành đô 1990
 
(2)- VnExpress (báo trong nước) ngày 15-11-2015 ghi: “Hàng trăm giáo sư, phó giáo sư, chuyên gia nghiên cứu Sử học đã phản ứng trước Dự thảo chương trình giáo dục phổ thông tổng thể không còn môn học Lịch sử là môn học bắt buộc.”
 
(3)- Lê Duẩn, bí thư thứ nhất đảng CSVN (năm 1976 là tổng bí thư), đã nói khi chiếm miền Nam Việt Nam năm 1975: “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”.
 
(4)- Ngày 16-6-2016, Đài Đáp Lời Sông Núi phổ biến, có đoạn: “Trong lần đưa tin Nguyễn Phú Trọng sang chầu Bắc Kinh ngày 11/10/2011, truyền hình VTV trong bản tin thời sự buổi tối ngày 14/10 đã chính thức treo cờ Trung Cộng với sáu ngôi sao, như ngầm ám chỉ Nguyễn Phú Trọng đã đồng ý sáp nhập Việt Nam vào thành một tỉnh của Tàu như các sắc dân Mãn, Mông Hồi, Tạng bên Trung Hoa. Sự việc cờ Trung cộng với 6 ngôi sao lại tiếp tục được lập lại khi Tập Cận Bình lúc đó là Phó chủ tịch nhà nước Trung cộng, sang thăm Hà Nội ngày 21/12/2011”. Ngôi sao thứ 6 là tiêu biểu VN nhập Trung.
 
(5)- Báo Tiếng Dội số 462, đăng ngày thứ Sáu 24-8-1951 về Thông cáo của Việt Minh:
 
ỦY BAN HÀNH CHÁNH KHÁNG CHIẾN VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HÒA NĂM THỨ VII TỔNG THƯ KÝ ĐẢNG LAO ĐỘNG VN SỐ: 284/ LĐ, ĐỘC LẬP TỰ DO HẠNH PHÚC
 
Hỡi đồng bào thân mến!
 
Tại sao lại nhận vào trong nước Việt Nam yêu mến của chúng ta, là một nước biết bao lâu làm chư hầu cho Trung quốc, cái thứ chữ kỳ quặc của bọn da trắng Tư Bản đem vào! Tại sao ta lại truyền bá trong dân chúng từ ải Nam Quan đến mủi Cà Mau, cách viết chữ dị kỳ của tên thực dân Alexandre de Rhodes đã đem qua xứ mình như thế? Không, đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy – một cách viết rõ ràng có mau thật đấy – và ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc. Vả chăng, người Trung Hoa, bạn của ta – mà có lẽ là thầy của chúng ta nữa, ta không hổ thẹn mà nhìn nhận như thế – có phải là dân tộc văn minh trước nhất hoàn cầu không?
 
Còn nói gì đến y khoa của Âu Mỹ: Chúng chỉ cắt, đục, khoét, nạo! Có thế thôi! Hỡi đồng bào yêu mến! Chúng ta hãy gạt bỏ cách chữa bệnh của bọn Đế quốc phương Tây đem qua xứ ta! Ta hãy bỏ nhà bảo sinh của chúng, bỏ bệnh viện của chúng, ta hãy dùng thuốc dán của ông cha ta để lại và nhất là dùng thuốc Tàu danh tiếng khắp cả hoàn cầu. Ta hãy trở về phương pháp này, trước nữa để ủng hộ các bạn Trung Hoa, sau nữa để loại ra khỏi nước Việt Nam yêu mến của ta bao nhiêu những đồ nhập cảng thực dân như là khoa học, phát minh v.v….
 
Ta hãy quét sạch lũ “trí thức” đã xuất thân ở các trường Âu Mỹ, đế quốc và thực dân! Chúc “Tổng phản công” và “Thi hành mọi phương pháp bài trừ thực dân”.
 
Trường Chinh: Tổng thư ký đảng Lao Động.
 
Xem đến đây, tôi giật mình, không giật mình sao được trước sự biến chứng về “záo zụk” của PGS.TS Bùi có giống y chang như ông Trường Chinh đã kêu gọi: “đồng bào của ta nên loại hẳn cách viết theo lối âu tây ấy… ta hãy trở về với thứ chữ của ông bà ta ngày trước, là thứ chữ nho của Trung Quốc”. Vậy PGS.TS Bùi có phải là cánh tay nối dài từ: Thông cáo của Việt Minh và Hội nghị Thành Đô không?! Nhưng Hội nghị Thành Đô “cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc”, nay mới năm 2017 cớ sao PGS.TS Bùi lại “Dụng tâm Hán hóa sớm hơn dự định của Hội nghị Thành Đô”, xin hỏi ông PGS.TS Bùi?! Phải chăng, ông vội vã đáp ứng theo “Trang mạng Hoàn Cầu Thời Báo” mà Dương Khiết Trì đã khuyên nhủ CSVN trong cuộc hội đàm tại Hà Nội ngày 18-6-2014, rằng: “Chính quyền CSVN tự kiềm chế trước khi quá muộn” và nhắn nhủ đảng CSVN với lời lẽ trịch thượng: “Thúc giục đứa con hoang đàng trở về nhà”.
 
Dù sao, PGS.TS Bùi đã nôn nóng và năng nổ trong việc Hán hóa, với bằng Tiến sĩ của ông Bùi quả có thâm độc hơn tiền bối của mình là ông Trường Chinh.
 
Nhân đây, tôi cũng xin nói khái quát về hình thành chữ “Quốc ngữ”: Chữ Quốc ngữ (National Language) là danh từ chung, chỉ chữ riêng biệt của một quốc gia. Chữ Quốc ngữ của nước Việt hay Việt ngữ là chữ của người Việt Nam. Chữ Khoa đẩu, chữ Nôm là chữ Quốc ngữ của người Việt đã dùng thời xưa. Tuy vậy, ngày nay từ được gọi chữ Quốc ngữ là chữ mà chúng ta đang dùng là “Chữ Việt dùng mẫu tự La Tinh”. Chữ Quốc ngữ bắt đầu hình thành vào Thế kỷ 16-17, khi các giáo sĩ Âu Châu vào Việt Nam truyền đạo. Năm 1631, giáo sĩ Borri đã dùng mẫu tự La Tinh để viết sách bằng chữ Ý (Italian) ghi âm Việt, mong việc giảng đạo cho người Việt được dễ dàng và người Việt sẽ hiểu thấu đáo hơn. Linh mục Alexandre de Rhodes, SJ (1591-1660), ông sinh tại Avignon, France (nước Pháp). Ông ở Việt Nam 6 năm (1624-1630), tên tiếng Việt của ông là: A Lịch Sơn Đắc Lộ. Năm 1651, ông biên soạn ra cuốn tự điển An Nam-Bồ Đào Nha (Portuguese) bằng mẫu tự La Tinh. Từ đấy, nhiều người cho rằng ông là người có công rất lớn trong việc tạo ra chữ Quốc ngữ. Năm 1838, ông Jean Louis Tabert biên soạn cuốn từ điển An Nam.
 
Mặc dù, các nhà truyền giáo Tây phương đã cố gắng biên soạn chữ Việt nhưng chữ viết lúc ấy chưa được chuẩn giống như PGS.TS Bùi đã bị biến chứng về “záo zụk” ngày nay, ví dụ như:
 
Chữ phiêm âm của Giáo sĩ / Nghĩa tiếng Việt 
 
Annam /An Nam
 
Quignin (hoặc) Qui nhi / Qui Nhơn
 
Nuoec man (hoặc) nuocman / Nước mặn
 
Onsaij (hoặc) Uai / Ông sãi…
 
Sau đấy, nhiều tác giả và học giả người Việt, như: Trương Vĩnh Ký, Huỳnh Tịnh Của, Hồ Biểu Chánh, Nguyễn Văn Vĩnh, Trần Trọng Kim, Nhóm Tự Lực Văn Đoàn, Lâm Tấn Phát… đã nghĩ ngợi, miệt mài, liên tục cải sửa, cải tiến chữ Quốc ngữ đến chuẩn mực. Nhờ vậy, chữ Quốc ngữ mới đọc, viết được thông dụng như ngày nay. Từ đó, chữ Hán và chữ Nôm ít dùng hay chấm dứt.
 
Luận ngữ đã viết “Một lời nói có thể thịnh nước, một lời nói có thể mất nước”(Nhất ngôn nhi khả dĩ hưng bang, nhất ngôn nhi khả dĩ táng bang), huống hồ thay đổi chữ viết của một quốc gia mà sự thay đổi ấy có ý đồ thâm độc, làm lợi cho “Kẻ thù truyền kiếp”!.
 
Thế nên: Còn CSVN thì nước Việt mất, không còn CSVN thì nước Việt còn”.
 
Ngày 1-12-2017