Việt Nam không có trường đại học nào lọt vào top 350 trường đại học hàng đầu Châu Á

 
 
Image may contain: text

Phạm Lê Vương CácFollow

 

Hãy nhớ rằng, để vực dậy một quốc gia dân tộc chỉ có thể khởi thủy từ trong các trường đại học mà ra.

Việt Nam không có trường đại học nào lọt vào top 350 trường đại học hàng đầu Châu Á, là thông tin đáng để chúng ta lo âu nhiều hơn là sung sướng cho việc giành vị trí á quân giải bóng đá U23 Châu Á vừa qua.

Đừng chạy theo những thứ chiến thắng viễn vông mà lãng quên đi thực tế rằng chúng ta đang là một quốc gia thất bại. Sự thất bại của quốc gia cũng bởi một phần nguyên do từ nền giáo dục đại học mà ở đó không hề tồn tại tính tự trị và tinh thần tự do học thuật.

TỔNG THỐNG ABRAHAM LINCOLN

 
 
Image may contain: 1 person
Đinh Văn HảiFollow

 

TỔNG THỐNG ABRAHAM LINCOLN

Cuộc nội chiến nam bắc Mỹ 1861 – 1865 vừa kết thúc . Bắc Mỹ đã chiến thắng và chế độ nô lệ ở nam Mỹ đã được xóa bỏ . Công việc sau chiến tranh thật bề bộn , cửa văn phòng tổng thống luôn bỏ ngỏ để bất kỳ ai cũng có thể gặp tổng thống bất kỳ lúc nào .
Tổng thống Abraham Lincoln đang đứng , hai tay chống mép bàn , đầu cúi xuống tấm bản đồ trải rộng
– Báo cáo ngài tổng thống – Lincoln ngẩng lên , trước mặt ông là tổng tư lệnh quân đội
– Có việc gì – Lincoln hỏi rất từ tốn
– Thưa ngài còn hơn 500 ngàn tù binh định giải quyết ra sao ạ
– Tù binh nào – lincoln sẵng dọng
– Những lính miền nam bị ta bắt ạ – viên tổng tư lệnh lúng túng . Lincoln ngồi xuống ghế , chậm rãi
– Tôi nhắc lại , đây là những công dân của nước Mỹ thống nhất , không có tù binh , tôi đã ra lệnh cho các anh phải cấp lương thực , nông cụ cho họ về quê sản xuất rồi kia mà . Các anh làm ngay đi.
– Báo cáo , rõ ! Viên tư lệnh quay người đi ra
– À này – viên tư lệnh vừa tới cửa quay lại – nhớ là phát súng và năm cơ số đạn cho mỗi đầu người – Lincoln ra lệnh
– Cái này… – viên tư lệnh lưỡng lự…
– Họ phải có vũ khí chống thú giữ , bảo vệ mùa màng chứ
– Rõ – viên tư lệnh đưa tay lên vành mũ rồi quay ra.
Lincoln đã có mấy động thái quan trọng
1 – Trợ cấp tử sỹ tính theo đầu người đã hy sinh cho cả hai bên
2 – Xây một tượng đài hoành tráng với dòng chữ “Đời đời nhớ ơn những người đã ngã xuống cho sự thống nhất nước Mỹ”
3 – Các nghĩa trang của hai bên tự xây dựng và tự chăm sóc , được chính phủ quan tâm như nhau . Sau này tại thủ đô Washington chính phủ Mỹ đã xây dựng nghĩa trang Arlington để tập kết các tử sỹ của cả hai bên nam bắc Mỹ , từ chiến sỹ đến các vị tướng .
Sau khi tổng thống Abraham Lincoln qua đời thì ý tưởng của ông đã được các đời tổng thống sau này thực hiện triệt để.
Tôi cứ hình dung , sau những động thái của tổng thống Lincoln thì các bà mẹ của hai miền sẽ ôm chầm lấy nhau mà khóc và họ không nghĩ rằng đã có một cuộc chiến tranh . Nước Mỹ phát triển nhanh là phải .
Ông là một tổng thống vĩ đại , có tư tưởng vĩ đại , ông đã khuyến khích người dân Mỹ góp ý cho chính phủ với câu nói nổi tiếng
“Tự do ngôn luận là chìa khóa của sự phát triển”
Tôi đã ghi lại lịch sử nước Mỹ với câu chuyện về tổng thống Abraham Lincoln .
Lời bàn xin giành cho người đọc.
Cám ơn các bạn đã đọc bài viết.

Theo Phuong Nguyen Van

MONG MANH

Thuong Phan and Mike Dang shared Vuon Thi Le‘s photo.
No automatic alt text available.
Vuon Thi Le

MONG MANH

Mong manh quá con đường em tới lớp
Mẹ đưa em qua những nhịp cầu treo
Dưới dòng kia thần nước dõi nhìn theo
Lão Hà Bá miệng đỏ lòm chực sẵn
Ở trên cao bao công bộc trùm trong chăn ấm
có thấy những đứa trẻ như em không áo trên đường…
Phải chăng em vì chiếc áo thân thương
Sợ ngã ướt nên bỏ trong cặp nhỏ
Nhớ ngày xưa đi ngủ ta mặc quần của bố
Để ngày mai quần ta phẳng tới trường
Nhớ ngày xưa ta cởi áo bỏ vào trong
chiếc túi nhỏ bấm đường trơn đi học
Sợ áo bẩn ta thà chịu rét
Cũng như em…ông chủ cuộc đời này!

Trời quê hương mưa xuân lất phất bay
Xuân em ước ao chỉ là cây cầu nhỏ
Hàng ngàn tỷ cho sân golf, cho cờ hoa… đẹp phố
Có ai nghĩ đến em run cầm cập men qua miệng tử thần

Chiếc lá nào dập dềnh giữa dòng trong
Hạt mưa nào sa trên dòng đục
Con gió nào vờn trên da trên thịt
Chở mong manh em trên mỗi nhịp cầu
Mong manh đời giữa Thiên Đường đầy hoa hay giữa chốn u lâu…!

(Tháng 2/2015)  

Về việc Nhạc sĩ Việt Khang được chính phủ Hoa Kỳ can thiệp sang Hoa Kỳ

huong Phan and 5 others shared Saigon Broadcasting Television Network‘s post.
Image may contain: 1 person, text
Saigon Broadcasting Television Network

 

THÔNG CÁO BÁO CHÍ: Về việc Nhạc sĩ Việt Khang được chính phủ Hoa Kỳ can thiệp sang Hoa Kỳ

Sau 4 năm tù giam và 2 năm quản chế, bị giam lỏng trong hoàn cảnh cô lập kinh tế và không được tự do sáng tác, nhạc sĩ Việt Khang đã được chính phủ Hoa Kỳ can thiệp để sang Hoa Kỳ vào sáng Thứ Năm, ngày 8/2/2018.

Đây là kết quả áp lực từ các tổ chức nhân quyền quốc tế và chính phủ Hoa Kỳ, đặc biệt là Thượng Nghị sĩ John McCain, cũng như từ những nỗ lực đấu tranh bền bỉ của người Việt khắp nơi trong nhiều năm qua.

Nhạc sĩ Việt Khang là tác giả của những nhạc phẩm làm lay động hàng triệu con tim người Việt khắp nơi như Anh Là Ai, Việt Nam Tôi Đâu, Trả Lại Cho dân… Các nhạc phẩm của anh luôn được hát vang trong những cuộc đấu tranh đòi công bằng và quyền làm người trong cũng như ngoài nước.

Vào năm 2012, sau khi Việt Khang bị bắt vì những nhạc phẩm yêu nước của anh, Đài Truyền Hình SBTN đã phát động một chiến dịch thỉnh nguyện thư gởi Tòa Bạch Ốc kêu gọi chính phủ Hoa Kỳ áp lực buộc Hà Nội phải thả anh. Chỉ trong vòng vài tuần ngắn ngủi, chiến dịch đã có sự tham gia của hàng trăm ngàn người Việt tại Hoa Kỳ, trở thành một hiện tượng chưa từng có trước đó.

Tiếp theo thỉnh nguyện thư gởi Tòa Bạch Ốc, Đài Truyền Hình SBTN đã cùng người Việt ở khắp mọi nơi tiếp tục đấu tranh không ngừng nghỉ qua những buổi xuống đường, những cuộc vận động quốc tế, những chiến dịch hướng về tù nhân lương tâm,… để vận động cho sự tự do của người nhạc sĩ yêu nước này.

Đài Truyền Hình SBTN xin tri ân các tổ chức nhân quyền quốc tế, các chính phủ, các đoàn thể, tất cả những đồng bào người Việt trong và ngoài nước, và đặc biệt Thượng nghị sĩ John McCain, đã đồng hành cùng chúng tôi trong những chiến dịch vận động cho các tù nhân lương tâm, cho dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam.

Việc nhạc sĩ Việt Khang rời khỏi Việt Nam để có thể tiếp tục sáng tác dòng nhạc thiết tha với vận mạng đất nước là một thành quả không nhỏ, để cùng góp phần vào nỗ lực tố cáo các vi phạm nhân quyền của CSVN trước dư luận quốc tế, đấu tranh cho các tù nhân lương tâm khác còn đang bị giam cầm, và đấu tranh cho một Việt Nam dân chủ, tự do.

Trân trọng, 
Đài Truyền Hình SBTN

TRÁCH NHIỆM

Thuong Phan and 3 others shared Ngô Thăng Long‘s post.
Image may contain: 2 people, eyeglasses and text

Ngô Thăng Long

 

*** TRÁCH NHIỆM ***

Hai con người, hai đẳng cấp trí tuệ, hai lập trường quan điểm họ đều có quan điểm vững vàng riêng. Đừng đem so sánh với nhau. Bởi mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Một người chỉ là sinh viên, một người lại là phó thủ tướng của một chính phủ.

Nói theo cách của bộ ngoại giao. 
THẬT ĐÁNG QUAN NGẠI.  

Ngày đi, đảng gọi “Việt gian” Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”

Thuong Phan and 3 others shared Amy Truc Tran‘s post.
Image may contain: 1 person, smiling, text

Amy Truc TranFollow

Thủ tướng cmlv nói: “Tổ quốc luôn lắng nghe hơi thở của bà con kiều bào“.

Tự nhiên nhớ lại câu chuyện của ông. Ngày xưa, ông làm việc dưới thời tổng thống Nguyễn Văn Thiệu. Cộng sản tràn vào, khổ quá, ông nghĩ cách vượt biên. Ngày ông đi vượt biên, ủy ban xã liệt gia đình mình vào danh sách đen “gia đình phản cách mạng”, gây khó dễ đủ điều. Cậu mình, ba mình phải liên miên đi “trình diện xã”. Thế nhưng, lúc ông là “Việt kiều Úc” trở về thì cả đám công an xã đến nhà tay bắt mặt mừng, gọi ông là “Việt kiều yêu quê hương” và không quên “kêu gọi ông hỗ trợ chút đỉnh cho anh em” để đổ bê tông con đường vào ủy ban xã. Ông không cho tiền, còn chửi cho cả đám 1 trận, từ đó đến nay, ông hơn 80 tuổi, vẫn khẳng định như đinh đóng cột: “Tao không về Vn nữa”.

Vậy đó, ca dao nhân gian đặt rất chính xác:
“Đảng ta là đảng thần tiên
Đa lô (đô-la) thì được, đa nguyên thì đừng.

Ngày đi, đảng gọi “Việt gian”
Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều”
Chưa đi : phản động trăm chiều
Đi rồi : thành khúc ruột yêu ngàn trùng.”

http://vtv.vn/…/thu-tuong-to-quoc-lang-nghe-hoi-tho-cua-ba-…

08/02/1949: Hồng y Mindszenty của Hungary bị kết án

 

08/02/1949: Hồng y Mindszenty của Hungary bị kết án

Nguồn: Cardinal Mindszenty of Hungary sentencedHistory.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1949, Hồng Y József Mindszenty, giáo chức Công giáo cao nhất Hungary, đã bị Toà án Nhân dân Cộng sản kết tội phản quốc và bị kết án tù chung thân. Các nhà quan sát ở Tây Âu và Hoa Kỳ đã tức giận, lên án phiên tòa và việc buộc tội Mindszenty là “gian dối” và “trái pháp luật.”

Hồng y Mindszenty đã quá quen với các vụ bắt bớ chính trị. Trong Thế chiến II, chính quyền phát xít của Hungary đã bắt giữ ông vì dám phát biểu lên án chiến dịch đàn áp người Do Thái trong nước. Sau chiến tranh, khi chế độ cộng sản lên nắm quyền tại Hungary, ông tiếp tục công việc chính trị của mình, tố cáo sự áp bức chính trị và thiếu tự do tôn giáo ở nước ông.

Năm 1948, chính phủ Hungary đã bắt giữ Hồng y. Mindszenty, cùng một số giáo chức khác của Giáo hội Công giáo, một nhà báo, một giáo sư, và một thành viên của gia đình hoàng gia Hungary, đã bị kết án vì những cáo trạng khác nhau trong một phiên xử ngắn của Toà án Nhân dân Cộng sản ở Budapest. Hầu hết đều bị buộc tội phản quốc, cố ý lật đổ chính phủ Hungary, và đầu cơ bằng ngoại tệ (chuyển tiền ra nước ngoài bất hợp pháp). Tất cả những người này, ngoại trừ Mindszenty, đã nhận được án tù từ một vài năm tới tù chung thân.

Hồng y Mindszenty là trọng tâm của phiên toà. Trong quá trình tố tụng, các công tố viên đã đưa ra một số tài liệu cho rằng Mindszenty có liên quan đến các hoạt động chống chính phủ. Đức Hồng y thừa nhận rằng ông “có tội, về mặt nguyên tắc và về chi tiết cụ thể, trong hầu hết các cáo buộc được đưa ra,” nhưng đã mạnh mẽ phủ nhận rằng các hoạt động của ông được thiết kế để lật đổ chính phủ Hungary. Tuy nhiên, ông vẫn bị luận tội và bị kết án tù chung thân.

Phản ứng trước các cáo buộc về Mindszenty đã diễn ra một cách nhanh chóng và đầy phẫn nộ. Ngoại trưởng Anh Ernest Bevin tuyên bố phiên xử là một sự sỉ nhục đối với hiểu biết của người Anh về tự do và công lý. Tòa thánh Vatican đã ban hành một tuyên bố rằng Hồng y là “người đạo đức và vô tội.” Chủ tịch Hạ viện Mỹ Sam Rayburn (thành viên Đảng Dân Chủ, đại diện bang Texas) tuyên bố rằng “những người Kitô hữu quá sốc trước phán quyết này.” Nhiều cuộc biểu tình đã được tổ chức tại một số thành phố của Mỹ, nhưng chúng vẫn không thể thay đổi bản án.

Sự kiện này có ý nghĩa quan trọng trong việc cho thấy chiều sâu của phong trào chống cộng ở Hungary. Năm 1956, Mindszenty được thả ra khi một chính phủ cải cách lên nắm quyền tại Hungary. Một thời gian ngắn sau đó, quân đội Liên Xô đã vào Hungary để đàn áp các cuộc biểu tình đòi dân chủ. Mindszenty phải xin tỵ nạn tại Đại sứ quán Mỹ ở Budapest và đã ở lại trong tòa nhà Đại sứ quán cho đến năm 1971. Năm đó, ông được Vatican triệu hồi và đưa đi định cư tại Vienna, nơi ông qua đời vào năm 1975.

DÂN CHỦ ĐẾN THẾ LÀ CÙNG!

 Hoàng Linh‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, eyeglasses and closeup
Image may contain: 1 person, smiling, eyeglasses and closeup
Hoàng Linh to Thích BBC Vietnamese

 

DÂN CHỦ ĐẾN THẾ LÀ CÙNG!

Nước láng giềng “4 tốt” Trung Quốc, tòa án họ thả bổng Hoàng Chí Phong vì tội biểu tình kêu gọi dân chủ. Ở VN, đất nước có khẩu hiệu “độc lập – tự do – hạnh phúc”, mặc dù chưa biểu tình nhưng họ đã kết án Trần Hoàng Phúc 14 năm tù giam, chỉ vì 3 clip youtube nói lên sự thật…?

P/s: ảnh bên trên: Hoàng Chí Phong HK, bên dưới: Trần Hoàng Phúc VN.

The Libertyweb: Mổ cướp nội tạng từ tử tù tại Trung Quốc vẫn không ngừng phát triển mạnh mẽ

 

The Libertyweb: Mổ cướp nội tạng từ tử tù tại Trung Quốc vẫn không ngừng phát triển mạnh mẽ

 Tờ The Libertyweb của Nhật Bản đưa tin, ngày 24/1, luật sư nhân quyền quốc tế David Matas, cựu Quốc vụ khanh Canada David Kilgour và bác sĩ cấy ghép tim Israel Jacob Lavee đã tổ chức một cuộc họp báo tại Câu lạc bộ phóng viên nước ngoài của Nhật Bản với chủ đề “Chấm dứt Diệt chủng Y tế”. Tại đây, các nhà điều tra nạn mổ cướp nội tạng đã trình bày kết quả công trình nghiên cứu suốt 10 năm của họ về vấn nạn nhức nhối này tại Trung Quốc.
Từ năm 1999, ngành cấy ghép tạng của Trung Quốc không  ngừng phát triển mạnh mẽ (Ảnh: COHResearch)

Tại cuộc họp báo, ông David Matas, David Kilgour và Jacob Lavee đã trình chiếu một đoạn video dài 20 phút với tựa đề “Diệt chủng y khoa: Cuộc diệt chủng hàng loạt bị che giấu trong ngành công nghiệp cấy ghép tạng của Trung Quốc”. Họ cũng đưa ra nhiều nhận định khiến giới y khoa không khỏi bàng hoàng về thực trạng cấy ghép tạng tại Trung Quốc hiện nay.

Đoạn video đã cho thấy kết quả điều tra của ông Matas, ông Kilgour và nhà báo Ethan Gutmann trong suốt 10 năm qua về nạn thu hoạch tạng tại Trung Quốc, được thống kê chi tiết trong phiên bản mới nhất của cuốn sách Thu hoạch đẫm máu/Đại thảm sát: Bản cập nhật (Bloody Harvest/The Slaughter: An Update).

Từ trái sang: David Kilgour, David Matas và Ethan Gutmann.

Các nhà điều tra đã dày công gọi điện thoại đến khảo sát 169 bệnh viện được phép thực hiện cấy ghép tạng ở Trung Quốc, cuối cùng đi đến kết luận rằng Trung Quốc tiến hành khoảng 60.000-100.000 ca ghép tạng mỗi năm. Trong khi đó, báo cáo chính thức của chính quyền Bắc Kinh khẳng định họ chỉ thực hiện 10.000 ca cấy ghép mỗi năm. Khoảng cách quá lớn giữa hai con số này đủ cho thấy chính quyền đang nói dối.

Vậy nguồn tạng khổng lồ đó đến từ đâu? Các nhà điều tra khẳng định đa số đến từ những người tập Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và các tín đồ Cơ Đốc giáo.

Trong buổi họp báo, ông Kilgour đã phát biểu: “Ngay cả khi số lượng các ca ghép tạng mỗi năm là 50.000 ca, thì tính trung bình có 165 người bị giết mỗi ngày. Đa số tạng đến từ các tù nhân lương tâm vô tội, đặc biệt là người tập Pháp Luân Công. Mỗi ngày họ bị ép lao động cưỡng bức lên đến 16 giờ đồng hồ, sau đó bị đưa đi xét nghiệm tổng quan để xem nội tạng của họ có phù hợp cho cấy ghép hay không.”

Nói một cách thẳng thắn thì phẫu thuật cấy ghép tạng của Trung Quốc chính là “giết người theo nhu cầu. Từ năm 1999, ngành cấy ghép tạng của Trung Quốc đã phát triển nhanh chóng. Trung Quốc đã thực hiện hơn 1.000.000 ca cấy ghép nội tạng từ năm 2000 đến nay. Theo The Libertyweb, không ngẫu nhiên mà cột mốc này trùng khớp với thời điểm khai màn cuộc bức hại Pháp Luân Công. Ngay khi cuộc bức hại bắt đầu, hàng chục ngàn người tập Pháp Luân Công đã bị bắt giữ, đưa đến các cơ sở tẩy não hay các trại lao động. Để đối phó với nhu cầu cấy ghép tạng ngày càng tăng cao, chính quyền Bắc Kinh đã quyết định xây dựng cơ sở dữ liệu y tế, rồi giết những người tập Pháp Luân Công này để thu hoạch nội tạng.

Tại Mỹ, thời gian chờ đợi tạng hiến tặng phù hợp để cấy ghép lên đến 2-3 năm, trong khi ở Trung Quốc, chỉ cần không đến 2 tuần là có thể tìm được tạng cấy ghép, có trường hợp cá biệt tạng được cung cấp chỉ trong vài giờ đồng hồ. Điều này đã cho thấy thực tế rằng, các cơ sở cấy ghép tại Trung Quốc phải có sẵn một “kho dự trữ tạng sống khổng lồ” và đó chính là những người tập Pháp Luân Công.

Trong cuộc họp báo, bác sĩ Lavee cũng nhận định: “Không ai biết trước khi nào mình sẽ chết [trong trường hợp tự nguyện hiến tạng], do đó chúng ta không thể lên kế hoạch ghép tạng vào một thời điểm nhất định nào đó. Nhưng ở Trung Quốc, người ta có thể lên lịch phẫu thuật cấy ghép chỉ trong 1-2 tuần là bởi họ có thể hành quyết những người tập Pháp Luân Công bị cầm tù và mổ lấy tạng trong cùng một ngày.”

Ông Matas còn nhấn mạnh: “Ở Trung Quốc, việc kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm máu các tù nhân chính là để thiết lập cơ sở dữ liệu cho ghép tạng. Nói cách khác, những người cung cấp tạng đã bị liệt vào ‘danh sách chờ đợi’ và khi ai đó có nhu cầu ghép tạng, họ sẽ bị hành quyết để lấy nội tạng.”

Thông qua khảo sát, bác sĩ Lavee chỉ ra rằng, có một số bệnh nhân Nhật Bản sang Trung Quốc để du lịch ghép tạng: “Ít nhất 66 bệnh nhân Nhật đã cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc. Điều này là do bảo hiểm y tế Nhật Bản có thể được sử dụng ở nước ngoài.” Để so sánh, bác sĩ Lavee nêu ra tình huống tại Israel, luật cấy ghép được quốc gia này thông qua vào năm 2008. Theo đó, nếu một người Israel đến cấy ghép ở một đất nước bị liệt vào đối lập chính trị với Israel, bảo hiểm không chi trả cho hoạt động này. Do đó mà gần như không có bệnh nhân Israel đến Trung Quốc ghép tạng. Nhật Bản cũng nên thiết lập điều luật như vậy.

The Liberty Web cũng kêu gọi chính phủ Nhật Bản không thể để cho một tội ác kinh hoàng như vậy vẫn tiếp tục, đồng thời, các bác sĩ y khoa cũng nên ngăn cản bệnh nhân đến Trung Quốc ghép tạng và giúp nhiều người hơn biết đến tội ác tàn bạo đang diễn ra trong ngành cấy ghép tạng ở Trung Quốc, bởi xét về bản chất thì nó không khác gì những vụ thảm sát hàng loạt của Hitler và Stalin trong quá khứ.

Hiện nay, giới y khoa nói riêng và chính phủ nhiều quốc gia nói chung đã nhận thức rõ về vấn nạn mổ cướp nội tạng ở Trung Quốc và ban hành các điều luật nhằm hạn chế người dân đến quốc gia này du lịch ghép tạng. Mới đây, các nghị sĩ Quốc hội Úc đã xem xét việc mở rộng bổ sung điều khoản pháp luật nhằm ngăn chặn nạn buôn bán nội tạng người, và quy định rõ hành động ra nước ngoài ghép tạng của công dân Úc chính là phạm tội. Trước đó, Đài Loan, Ý, Tây Ban Nha và Israel đều đã thông qua điều luật cấm công dân đến Trung Quốc ghép tạng.

Minh Ngọc

LA DALAT – XE HƠI MADE IN VIETNAM THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA VANG DANH MỘT THỜI

Trung Minh Le shared Amy Truc Tran‘s post.
 
 
 
Image may contain: text
Amy Truc TranFollow

 

Việt cộng có lẽ phải mất cả trăm năm nữa mới làm được. 
Thời Việt Nam Cộng Hòa đã sản xuất được xe hơi với mức độ nội địa hóa lên đến 40%, nghĩa là 40% nguyên vật liệu trong chiếc xe được sản xuất tại miền Nam Việt Nam, cụ thể là tại nhà máy Công ty Xe hơi Sài Gòn, tọa lạc góc Lê Lợi – Nguyễn Huệ, nay là Caféteria Rex, Quận 1.
—————————————————————————

LA DALAT – XE HƠI MADE IN VIETNAM THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA VANG DANH MỘT THỜI

Từ năm 1970 cho đến 1975, Công ty Xe hơi Sài Gòn đã sản xuất hơn năm ngàn chiếc xe dân dụng La Dalat tại Việt Nam với mức độ nội địa hóa lên đến 40%.

La Dalat được đánh giá là chiếc xe ít tốn xăng, dễ sửa chữa, dễ thay thế các bộ phận hỏng hóc, đặc biệt các bộ phận như cánh cửa, kính xe đều có thể “tự chế”, dễ làm hơn các loại xe Nhật và rẻ tiền. Các bộ phận rời được bán với giá phải chăng vì hoàn toàn được chế tạo tại Việt Nam.

Tiền thân là gốc Pháp nhưng La Dalat đã để lại dấu ấn không hề nhỏ mang tên Việt Nam. Năm 1973, ngạc nhiên và hài lòng với thành công đáng ngờ của Công ty Xe hơi Sài Gòn, công ty Citroën của Pháp đã sang Việt Nam lấy 3 chiếc La Dalat về Pháp để mổ xẻ phân tích thiết kế, từ đó họ cho ra đời kiểu khung xe dễ sản xuất mà không đòi hỏi đầu tư nhiều công nghệ như chiếc Baby Brousse mui trần thế hệ thứ hai hay chiếc FAF.

VÔ CẢM

Lê hồng Song

VÔ CẢM

Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm… Bầu không khí tươi mát ùa vào căn phòng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blue trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại bình hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở. Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của mình, mỉm cười nhìn dòng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi rực rỡ vừa mới sắm.

Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa phòng cấp cứu. Gã lái xe mặt mày bậm trợn, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, phấn son nhòe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu.

Gã lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong phòng, nói với cô y tá:

– Bác sĩ ơi cấp cứu !

Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ:

– Sao vậy ?

– Thằng bé bị tai nạn giao thông !

– Anh là bố nó à ?

– Không, tôi lái xe ôm…

– Thế còn cô kia ?

Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt. Nước mưa đã cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác gì gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à ?…” – Cô y tá nghĩ.

Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gã kia về phòng trọ thì gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đã quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây.

Gã xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá:

– À ! Cô này…

Cô y tá xinh đẹp không thèm nhìn hai người, cất giọng lạnh lùng:

– Sang bên kia làm thủ tục nhập viện.

Gã xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dãy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gã cái lỗ hình vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gã khom lưng nhìn vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gã nhũn nhặn:

– Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện…

Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc:

– Tên gì ? Hộ khẩu ? Chứng minh nhân dân ?…

– Dạ… thằng nhỏ mà !…

– Thằng nhỏ à ?… Anh là gì của nó ?

– Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây.

– Rắc rối đây ! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện ?

Gã xe ôm nói lắp bắp:

– Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá ! Cấp cứu mà !

– Thôi được ! Nộp tiền tạm ứng viện phí.

– Bao nhiêu chị ?

– Hai triệu.

Gã xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi mình có chưa tới hai trăm ngàn.

Gã móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên:

– Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ tìm bố mẹ nó tới thanh toán.

– Không được ! Anh không biết bố mẹ nó thì làm sao mà tìm ?

– Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết !…

– Đã bảo không được ! Chị nhân viên gắt, cộc cằn máy móc: Bệnh viện đã quy định.

Gã xe ôm đành chạy trở lại lại phòng cấp cứu, hỏi cô gái điếm:

– Cô có tiền không ?…

Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra: Chưa tới trăm ngàn !…

– Bi nhiêu nhằm nhò gì ? Anh xe ôm lắc đầu cau mặt.

Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái gì đó… Cô gái điếm nhìn bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần:

– Đêm qua mưa… tôi không có khách…

Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nhìn nó thật thê thảm: Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nhìn mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó còn thò ra xấp vé số ướt nhẹp.

Gã xe ôm nhìn thằng bé mà ứa nước mắt. Gã chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu:

– Tôi lạy bác sĩ ! Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé ! …

Khuôn mặt đen sạm của gã xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải… Gã xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gã đứng dậy nói với cô gái điếm:

– Thôi được ! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy.

Cô gái điếm lau nước mắt:

– Hay anh… để em qua phòng bên kia… bán máu ?

Gã xe ôm nhìn lướt qua thân hình gầy gò của cô gái, lắc đầu:

– Cô thì có bao nhiêu máu mà bán ? Chưa chắc họ đã chịu mua…

Gã nói xong hấp tấp chạy ra cửa bệnh viện.

Lúc ấy phòng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử vì thất tình, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, ông này được đưa tới bằng xe hơi Mercedes kèm hai Honda @ hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật phòng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao:

– Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi.

Ông bác sĩ vội vã rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quýt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào. Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm.

… Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, trên cùng là cờ đảng, giữa lá cờ nước và dưới cùng là cờ bệnh viện với hình con rắn mổ cái cốc thủy tinh. Cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới.

Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ phòng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rõ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới.
Thằng bé đã kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt:

– Nam mô A Di Đà Phật !…

Thằng bé mở mắt nhìn bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nhìn chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự tình, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người:

– Thưa quý vị ! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối vì không có tiền nhập bệnh viện. Tôi biết quý vị ở đây cũng không giàu có gì…

Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm, họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức…

Vừa lúc đó gã xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gã đã cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đình, phải năn nỉ mãi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gã, của cô gái và lòng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu ! Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện.

Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gã xe ôm:

– Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O…

– Trời ! Gã xe ôm thốt lên ! Thẫn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch…

Bầu không khí như chết lặng trước tình huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng:

– Máu O à ? Tôi nhóm máu O !…

Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào phòng hiến máu. Gã xe ôm cũng vội vã bước theo…

Nửa giờ sau gã xe ôm dìu cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười.

Image may contain: 1 person