XIN ĐỪNG QUÊN FORMOSA ĐANG GIẾT DÂN TỘC VIỆT NAM .

Hangnga Lê shared Trang Nguyen‘s post.

 

No automatic alt text available.
Image may contain: beach, ocean, outdoor and water
Image may contain: food
Image may contain: outdoor

Trang Nguyen added 4 new photos.Follow

 

XIN ĐỪNG QUÊN FORMOSA ĐANG GIẾT DÂN TỘC VIỆT NAM .

Hiện tượng cá lại chết bất thường tại bờ biển Kỳ Phương – Kỳ Anh – Hà Tĩnh… (nằm Cạnh cty Formosa Hà tĩnh...

Hôm qua vào lúc 6h45’p ngày 20/2/2018 (tức ngày mùng 5/1 Âm Lịch) người dân gx Đông Yên phát hiện được 1 con “CÁ VOi ” có chiều dài hơn 2m – nặng gần 100kg trôi dạt vào bờ biển và có thêm 1 số cá nhỏ chết quanh đó….

Theo người dân cho biết thì chú “Cá Voi” này chết và trôi dạt vào Bờ Biển này gần 1 tuân rồi nhưng vì là những ngày TẾT người dân không ra Biển nên ko mấy ai biết và để ý..

Không chỉ những ngày nghỉ “TẾT” mà còn cả những ngày thường…Người dân phát hiện ngoài Xả Khói lên bầu trời chưa qua xử lý thì ở dưới môi trường biển Cty Formosa vẫn hoạt động và xả thải 1 cách bình thường – không có ý định ngưng xả thải ra môi trường biển..

Nguồn Giới Trẻ Giáo Xứ Đông Yên.

Billy Graham, ‘America’s pastor,’ dead at age 99

Mục sư Billy Graham, một trong những mục sư nổi tiếng nhất của Hoa kỳ đã từng giảng thuyết cho khoảng 215 triệu người thuộc 185 quốc gia trên thế giới, nếu tính con số khán thính giả truyền thanh truyền hình của ông thì con số có thể lên đến 2 tỷ người, và liên tục là cố vấn hay mục tử cho 12 đời tổng thống Hoa kỳ, ông vừa từ trần ở tuổi 99 với 70 năm sống đời mục sư. Theo Viện thăm dò Gallup, MS Billy Graham đứng thứ 7 trong danh sách những nhân vật nổi tiếng nhất của thế kỷ XX..

 
About this article

 

 
Evangelist Pastor Billy Graham, who boasted a career of more than 70 years and was one of the most admired men of the past century, has died at age 99, according to church sources.
 
NBCNEWS.COM|BY NBC NEWS
 

Sân bay Tân Sơn Nhất là nỗi ám ảnh kinh hoàng của toàn thể người Việt Hải ngoại

 Van Pham‘s post.
 
 
 
Image may contain: one or more people
No automatic alt text available.
Image may contain: 1 person, standing and indoor

Van Pham added 3 new photos.

 

Hôm nay đã là mùng 5 Tết. Từ thời điểm này, bà con Hải ngoại về VN ăn Tết nhiều người chuẩn bị trở về quốc gia mình đang cư ngụ để đi làm, đi học. Thì đây cũng là thời điểm bà con dễ dàng bi trấn lột, cướp trắng trợn từ lũ Hải quan, lẫn nhân viên hãng Hàng không Air VN.

Bởi sân bay Tân Sơn Nhất là nỗi ám ảnh kinh hoàng của toàn thể người Việt Hải ngoại và người nước ngoài khi đến và đi. Họ thường chỉ xử dụng luật rừng ở đây….
************

Hải quan Việt Nam chơi luật rừng, xử ép Người Việt Hải ngoại!!!

Phải công nhận là người Việt Nam rất giỏi hành hạ người Việt Nam.

Sau đây là những chia sẻ đang được rất nhiều lượt share từ cộng đồng mạng về vấn đề làm tiền và luật rừng nhân viên sân bay Việt Nam:
” Ai đời còn 10 phút nữa máy bay cất cánh. Bị nguyên 1 đám chặn lại ngay cửa bắt đóng phạt vì hành lí xách tay quá kg, hoặc phải quăng đồ lại, không được phép đưa cho người thân.

Nghĩ mình cũng sai nên hỏi đóng phạt, họ nói 75$/1kg. 5kg x 75$=375$. (trong khi mua 1 kiện hành lí 23kg chỉ tốn 170$).

Mình hỏi vậy có hoá đơn không? Họ nói không.

Nhân viên người nước ngoài của hãng nói cho mình đi vì trễ rồi nhưng đám hải quan Viêt Nam nhất quyết không đồng ý.

Nghĩ sắp trễ giờ bay nên phải ngậm ngùi quăng lại hơn 5kg đồ vô rổ của bọn họ. Mình lại hỏi,vậy đồ em quăng lại ai sẽ là người lấy. Họ nói đừng quan tâm.

Tui đi rất nhiều nước trên thế giới, chưa từng thấy tình trạng bị chặn ngay cửa máy bay để làm tiền như vậy !

Sân bay Tân Sơn Nhất là nỗi ám ảnh kinh hoàng của toàn thể Việt kiều và người nước ngoài khi đến và đi. Họ thường chỉ chơi luật rừng ở đây.

Khi từ Mỹ về Việt Nam! Tui mang hành lí xách tay nặng gần 19kg (chủ yếu là quần áo từ thiện). Phía bên Mỹ họ rất vui vẻ, thậm chí còn gợi ý cho tui gửi free để khỏi xách nặng tay.

Nói ra ở đây là chỉ trích thói làm tiền và hạch sách của sân bay nước mình. Chứ tui sai, nói chuyện đàng hoàng, phạt đúng luật tui vẫn vui vẻ chấp hành chứ đừng chơi trò ép dân, xin đểu như vậy.

P/s: Chưa từng thấy nước nào xách nguyên cái cân điện tử để trước cửa máy bay như vậy. Máy bay của Dubai, người Dubai ko nói tiếng nào, cho đi. Người việt nam hành hạ đồng bào như vậy đó. “

Đây là ý kiến cá nhân của tác giả
***************

Khách Tây đóng bỉm cho balo khi đến sân bay Việt Nam?

Gần đây trên các trang mạng Facebook vừa lan truyền chóng mặt một hình ảnh được cho là ở Việt Nam. Trong đó, khách du lịch phải bọc lại balo khi làm thủ tục nhập cảnh vào Việt Nam để chống lại việc ăn cắp hành lý.

Ảnh minh họa

Cũng có một số ý kiến cho rằng hình ảnh trên không phải ở Việt Nam mà là ở Singapore, vì theo quy định ở Singapore, các hành lý vượt quá cân nặng quy định đều bị đem vào máy yêu cầu bọc lại. Tuy nhiên, ý kiến trên cũng chỉ là phỏng đoán.

Nếu thực sự hình ảnh trên ở sân bay Việt Nam thì khá “đẹp mặt”, tiếng tăm ăn cắp hành lý của khách du lịch của chúng ta đã vang khắp thế giới.

https://videos.files.wordpress.com/g5BmIPke/img_0476_dvd.mp4

Tâm tình với chồng Mỹ vợ Việt David và Tuyết Brown

 

Tâm tình với chồng Mỹ vợ Việt David và Tuyết Brown

Trở về sau chuyến trở về Việt Nam mới đây, ông David Brown, cựu nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tại VN và vợ là bà Tuyết Lê nói thấy ‘xã hội còn bề bộn’ nhưng ‘khá tốt so với 15 năm trước’ trong dịp thăm văn phòng BBC.

“Một số người bạn ngoại quốc của tôi đến Việt Nam thăm thì họ hỏi “Đâu, chỗ nào cộng sản đâu?”, họ nghĩ nước này cũng khá tốt”, bà Tuyết Lê (tên thật là Bạch Tuyết) nói.

“Nếu nói về cuộc sống có tiến bộ không thì người Việt Nam lúc nào cũng cởi mở, muốn hiểu biết về bên ngoài, muốn tìm cơ hội làm việc. Tôi thấy có tiến bộ.”

“Khi tôi nói chuyện với người dân, cái họ lo sợ nhất là hình như đất nước đang ngừng lại một chút trong sự tiến bộ. Khi tôi hỏi họ làm thế nào để tốt hơn, dân Việt Nam đỡ khổ hơn thì họ nói phải có đa đảng. Cái đó tôi hơi ngạc nhiên.”

Ông Brown lại băn khoăn nhiều hơn về vấn đề tham nhũng.

Ông nói ‘Việt Nam đang gặp thách thức’ và ‘sẽ bị hạn chế’ nếu ‘không giải quyết được tham nhũng.’

“Có người hy vọng Tổng Bí thư sẽ có kết quả tốt với chính sách chống tham nhũng của ông”, ông Brown nhận định.

Câu chuyện đến đây chuyển qua chuyện riêng của hai người.

Khi bà Tuyết Lê Brown kể chuyện, ông David Brown thi thoảng nhắc các thông tin còn thiếu bằng tiếng Việt giọng Nam trôi chảy và ngược lại.

Vợ chồng bà thay phiên nhau kể về mối tình dài gần 50 năm của mình và trải nghiệm mới mỗi lần về Việt Nam thời gian gần đây.

Chi tiết nào người này không nhớ, quay qua hỏi thì người kia bổ sung chi tiết.

Trong suốt buổi nói chuyện, cựu nhân viên ngoại giao Mỹ luôn nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mến.

Ở tuổi ngoài 60, bà Tuyết Lê dường như vẫn giữ được nguồn năng lượng dồi dào.

Kết hôn năm 17 tuổi rồi qua Hoa Kỳ định cư gần 50, năm nào bà Tuyết Lê Brown cũng về Việt Nam dạy học.

Để trở thành giảng viên môn Tâm bệnh như hôm nay, bà Tuyết Lê đã vượt qua nhiều định kiến của xã hội Mỹ đối với người Việt di tản để vừa nuôi con, vừa làm đủ nghề, rồi học lên cao học.

“Hai năm vừa rồi khi trở về dạy ở Đại học Nhân văn tôi được khen là nói tiếng Việt rất khá rồi, mừng quá”, bà Tuyết Lê nói. Giọng bà sôi nổi, như không có bóng dáng của tuổi tác đi qua.

Còn ông Brown thì nói: “Toàn quốc hết sức vui vẻ vì bóng đá Việt Nam đã được vào chung kết (U23 châu Á). Lúc đó không có tuyết thì sẽ thắng. Ở Việt Nam mọi người đang chuẩn bị ăn Tết, không khí rất vui.”

Ông Brown về hưu đã 20 năm nhưng vẫn làm việc cho một tổ chức phi chính phủ của Viện Hàn lâm Hoa Kỳ.

Ông bà còn tham gia một dự án dạy các em học sinh trung học địa phương các vấn đề môi trường.

Mỗi năm vào mùa đông, ông Brown và bà Tuyết Lê đều trở về Việt Nam gặp bạn bè và ‘tìm hiểu thêm những vấn đề đang xảy ra ở Việt Nam hiện thời’.

“Chúng tôi vẫn nhớ Việt Nam”, ông Brown nói.

Cặp đôi Tuyết Lê-Brown và David Brown là hai khuôn mặt quen thuộc của cộng đồng mạng, cả ở Mỹ và Việt Nam.

Hai ông bà được biết đến với câu chuyện tình lãng mạn thời chiến tranh Việt Nam.

Đó là khi chàng thanh niên David Brown, 22 tuổi, nhân viên Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, được cử đến Việt Nam năm 1965 khi chiến tranh bắt đầu leo thang.

Tại đây, ông gặp bà Tuyết Lê, người phụ nữ của đời mình, khi đó mới 17 tuổi, tại Biên Hòa.

“Hồi ấy còn nhỏ lắm, nhưng tôi đã để ý đến David vì đôi mắt xanh, dáng người cao lớn, và vì lối phát âm tiếng Việt rất chuẩn”, bà nhớ lại.

Một lần sau giờ làm, chàng thanh niên David Brown đánh bạo ngỏ ý muốn chở cô Bạch Tuyết về nhà. Cô gái trẻ gật đầu bằng lòng sau vài giây suy nghĩ.

Buổi chiều cô Bạch Tuyết ngồi sau xe gắn máy chàng trai người Mỹ cao lớn đã gắn chặt cuộc đời hai người với nhau.

Nhưng ban đầu không dễ để ‘cưa đổ’ thân phụ cô Bạch Tuyết.

David cuối tuần nào cũng tới nhà Tuyết hầu chuyện thân phụ cô vài tiếng hồng hồ, chủ yếu nói về chính trị. Ông Brown cho biết lúc đó chỉ mong được thấy bóng Tuyết mang trà ra mời.

“Gia đình tôi rất cổ hủ”, bà Tuyết Lê nhớ lại.

“Bố mẹ không cho phép có bạn trai, nhất là bạn trai ngoại quốc. Người ta nghĩ người ngoại quốc chỉ có tinh dục chứ không có tình nghĩa như người Việt Nam. Nếu một cô gái Việt Nam đi với một người ngoại quốc thì sẽ nghĩ cô ấy làm ở bar hay cái gì đấy.”

“Có một số người bạn ba mẹ nói nếu không có tiền thì chúng tôi cho, chứ đừng cho con trong tay người ngoại quốc. Lúc đó có một gia đinh Việt Nam khá có tiền hỏi cưới tôi cho con trai họ.”

“Về sau ba tôi đưa ra ba điều kiện cho David: Phải có gia đình bên Mỹ qua hỏi cưới theo đúng phong tục Việt Nam. Thứ hai David phải theo đạo thiên chúa. Thứ ba nếu có con phải cho con theo đạo thiên chúa.”

“Lúc đó không có email , David gọi điện thoại về Mỹ để xin phép. Lúc đó bố David mới mất một năm trước. Mẹ David đồng ý qua dù với người Mỹ tình trạng lúc đó ở Việt Nam rất kinh khủng.”

“David cũng đồng ý đi học đạo thiên chúa.”

Hôn lễ của hai người được cử hành vào tháng 6/1969, một thời gian ngắn trước khi David Brown được chuyển về lại Hoa Kỳ.

‘Bí quyết hôn nhân’

Trong khi bà Tuyết Lê thường được nhìn nhận là ‘rất Mỹ’ từ phong thái, phục sức đến phát âm tiếng Anh thì ông David lại ‘rất Việt Nam’. Ông nói giọng Sài Gòn không chê vào đâu được.

Ngày Tết, ông thường thích có món thịt kho, dưa muối và bánh Tét.

Bà Tuyết Lê nói có những khác biệt về văn hóa trong đời sống hôn nhân. Chẳng hạn như việc bà phải gửi tiền về giúp gia đình nhưng ông Brown không hiểu điều này.

Cả hai cãi cọ nhiều vì bà Tuyết Lê xem đó là điều hiển nhiên trong văn hóa Việt Nam trong khi ông Brown thấy ‘không hợp lý tý nào’.

Cuối cùng, bà Tuyết Lê chọn cách thuyết phục chồng bằng tự lập.

Bà bán hàng ở một tiệm quần áo đàn ông, rồi sau đó làm ở một tiệm bán vải. Mới vài tuần đã được khen thưởng là nhân viên tốt.

Bà còn vừa chăm con, vừa học thêm để lấy cho xong bằng cao học trong ngành y tế tâm thần.

“Tuyết khiến tôi xấu hổ và đồng ý giúp đỡ gia đình cô ấy”, ông Brown thừa nhận.

“Tuyết có lẽ là người đàn bà Việt Nam tuyệt vời nhất mà tôi gặp, thông minh, tràn đầy sức sống, bướng bỉnh, không cho phép cuộc đời đánh bại mình.”

Ông bà David Brown nay định cư ở thành phố Fresno, California. Ông bà có hai con gái, một người tốt nghiệp Ðại Học Harvard, người kia tốt nghiệp Brown University.

Bà Tuyết Lê-Brown hiện là một Tham Vấn Tâm Lý Lâm Sàng.

Ông David Brown hiện là chuyên gia viết những bài phân tích về chính trị cho các tờ Asia Times, Asia Sentinel, East Asia Forum.

Lúc rảnh, ông vợ nấu ăn, làm vườn, đi chợ.

Trả lời câu hỏi về bí quyết hôn nhân, bà Tuyết Lê nói ‘tình dục phải tốt’, ‘độc lập về tài chính’ và ‘phải nhường nhịn nhau’.

“Tôi thường nhường nhà tôi 60%”, bà Tuyết Lê không quên nhấn mạnh.

 
About this article

 
Ông bà David, Tuyết Lê-Brown nói về một Việt Nam ‘còn bề bộn nhưng tiến bộ hơn’ sau chuyến trở về mới đây.
 
BBC.COM
 

Cà Mau: Dân đi quá đông làm sập cầu Hòn Đá Bạc

 

Cà Mau: Dân đi quá đông làm sập cầu Hòn Đá Bạc

Cầu dẫn ra khu du lịch Hòn Đá Bạc. (Hình: Báo Người Lao Động)

CÀ MAU, Việt Nam (NV) – Cầu dẫn ra khu du lịch nổi tiếng Hòn Đá Bạc ở huyện Trần Văn Thời, bị sập ngay trong ngày mùng 1 Tết, do người đi quá đông buộc chính quyền địa phương phải cho rào lại chờ sửa chữa.

Chiều 20 Tháng Hai, xác nhận với báo Người Lao Động, ông Nguyễn Quốc Đoàn, chủ tịch xã Khánh Bình Tây, huyện Trần Văn Thời, cho biết đã rào phần cầu bị sập lún và cấm xe cộ chạy qua cầu dẫn ra Hòn Đá Bạc.

“Nguyên nhân cầu bị lún là do dịp Tết lượng du khách chen lên cầu quá đông, trong khi khả năng chịu lực của chân cầu yếu vì trước đó cầu đã bị tàu biển va đập vào,” ông Đoàn nói.

Trước đó, khoảng 7 giờ ngày 16 Tháng Hai (mùng 1 Tết), nhiều người dân phát hiện chiếc cầu bắc từ đất liền ra Hòn Ông Ngộ, nằm trong cụm Hòn Đá Bạc, một địa điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh Cà Mau bị sụp lún một đoạn khoảng 30 mét, lún sâu khoảng 10 cm. Ngoài ra, hai cây cầu sắt bắc từ Hòn Ông Ngộ sang Hòn Đá Bạc cũng bị xuống cấp, không bảo đảm cho việc qua lại.

Ngay khi phát hiện cầu lún, ủy ban xã Khánh Bình Tây đã cử lực lượng trực tại điểm sụp lún và xuống cấp để hướng dẫn người dân và du khách đi ra khu du lịch Hòn Đá Bạc an toàn. “Chúng tôi cho rào lại, đồng thời không cho khách và người dân chạy xe qua cầu ra hòn. Do có hai cầu từ đất liền dẫn ra Hòn Đá Bạc nên việc đi lại của khách du lịch không trở ngại nhiều,” ông Đoàn cho biết thêm.

Tin cho biết, cách đây đúng 12 năm, vào trưa ngày 30 Tháng Giêng, 2006 (mùng 2 Tết Bính Tuất), chiếc cầu nối từ đất liền ra Hòn Đá Bạc dài khoảng 600 mét đã bị sập 2 nhịp gần bờ khiến gần 50 du khách bị rơi xuống nước. Rất may, không có ai thương vong và tất cả đều được cứu kịp thời. (Tr.N)

CUỘC “BẮT CÓC” ĐẦU NĂM.

Hoa Kim Ngo is with Sương Quỳnh and 5 others.

CUỘC “BẮT CÓC” ĐẦU NĂM.

Hạ Đình Nguyên.

Bắc cóc là một từ phổ biến ở Việt Nam.

Nó không chỉ dành riêng cho giới giang hồ khốn khổ.

Nó có tổ chức và hành sự công khai, lại có tiếng vang tầm quốc tế. Nó đang là một biện pháp chính thức và hữu hiệu trong cách cai trị của nhà nước Việt Nam xã hội chủ nghĩa.

Chuyện bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Đức là một điển hình lớn, nó đem lại tiếng tăm cho người cầm đầu đất nước, dù có gây nên cái nhìn kém văn minh và thiệt hại đến mấy trong bang giao quốc tế cũng không quan trọng, miễn là được việc của mình. Đó là cách nghĩ của người cầm đầu, thể hiện cái gọi là “bản lĩnh”.

Chuyện bắt cóc trong nước đối với công dân đã trở nên chuyện bình thường. Bắt cóc trẻ em, bắt cóc con gái, để tống tiền, hoặc để bán sang Trung Quốc, để buôn nội tạng…là cách của bọn giang hồ. Chúng hành sự lén lút, và bị nhân dân lên án, theo chuẩn mực đạo lý bình thường, có khi bị pháp luật trừng trị. Còn cách bắt cóc ngang nhiên, công khai, hợp với luật pháp xã hội chủ nghĩa, là một cách bắt cóc “có lý tưởng”…Ít ra, những người đang hành sự nghĩ thế. Họ đang bảo vệ chế độ. Nếu bạo lực đã tạo nên chế độ, thì bảo vệ chế độ cũng phải bằng bạo lực, cũng là hợp lý.

Sáng mồng một Tết, tôi thong thả mặc quần áo tươm tất, ăn vội bửa sáng, nhấp chút cà phê, chuẩn bị đi đến điểm hẹn – quán “cà phê Cộng”, gần tượng đài Trần Hưng Đạo. Dự định sẽ thắp hương ở đấy, để tưởng nhớ đồng bào và chiến sĩ đã hy sinh, vì mai là ngày Trung quốc khởi đầu cuộc tấn công Việt Nam, với 60 vạn quân ào sang chém giết, tàn sát, đốt phá 6 tỉnh miền Bắc…Đứa cháu gái vội mách với tôi, có 3 an ninh và 3 chiếc gắn máy chắn ngang phía trước cổng nhà mình. Tôi nhìn ra, thấy đúng như vậy.

Tôi phân vân chẳng nên đi, thì cánh cửa sực mở, 2 người bước xộc vào, mấy con chó kêu lên phẫn nộ, chặn họ lại. Họ đứng lại. Tôi bước ra. Họ cất tiếng chào năm mới. Tôi nhả nhặn nói, xin lỗi, tôi không tiếp các anh, mong là các anh trở ra cho. Họ quay ra, tôi đóng chốt cửa.

Lòng tôi không vui, tự hỏi, vì sao họ có thể bất chấp mọi thứ, và có quyền làm mọi thứ?

Họ chà đạp mọi giá trị truyền thống dưới chân mình. Chuyện nầy không còn là chuyện nhỏ của riêng ai, nó bao trùm cả đất nước nầy lâu nay. Suy nghĩ một lát, tôi quyết định phải đi, thử một chuyến du xuân với chế độ. Tôi trèo rào, đi quanh vài khu vườn thì ra tới lộ. Tôi đón xe ôm. Chú tài chở tôi phom phom trên đường nhựa, phố xá thong dong sạch đẹp, rồi tôi đến được điểm hẹn ở trung tâm thành phố. Một số bạn đã có mặt, họ đã đến đây từ mỗi hoàn cảnh khác nhau, đều giống như những chuyện đùa. Tôi hỏi một em phục vụ quán. Sao gọi là quán “Cộng”, nó nghĩa là gì? Trả lời, là cộng lại, cọng thêm, để ngày càng đông, chứ không phải là trừ, nó sẽ ngày càng ít. À ra thế, thật nôm na đơn giản, thế mà tôi bị ám ảnh chữ “Cộng”, chứ nó tuyệt nhiên không liên quan gì đến cnxh hay ông Tổng Trọng. Các bạn tôi, đều nhẹ nhàng, vui vẻ, cho rằng đây là một cuộc xuất hành đầu năm có ý nghĩa, thay vì đi viếng mộ người thân, đi thăm ông bà, đến chùa thắp hương, thì đi viếng tượng đức Trần Hưng Đạo, người anh hùng dân tộc, chống Tàu xâm lược 3 lần đều thắng lợi vẻ vang, và nhắc lại sự kiện lịch sử năm 1979 không thể nào quên. Hàn huyên xong, nhóm người bắt đầu đi bộ đến tượng đài – cách chừng vài chục mét – tôi nán lại một khoảng cách, và đi sau cùng, dìu một lão đồng chí 82 tuổi băng qua đường. Những chiếc gắn máy chở hai, mặt bít kín khẩu trang, chạy lòng vòng một cách bất thường ở ngã ba, bổng áp sát bên tôi, nhảy xuống, nhanh chóng áp hai bên, đẩy tôi lên xe, cùng tiếng nói nhỏ rót vào tai, nhưng có âm sắc của một thứ mệnh lệnh lạnh lùng chứa đựng sự bất lương: “chú lên xe! lên xe!”. Người ngồi sau ôm cứng tôi như một kẻ bạo dâm. Chiếc xe chở 3, kẹp tôi ở giữa, không mũ bảo biểm, phóng trên con phố đông người, vượt cả đèn đỏ khi con lộ chưa kịp bị bít kín bởi dòng người. Và một chiếc nữa đi kèm sát. Lòng tôi bình thản, không gợn lên một ý tưởng hận thù hay bạo động nào. Nhìn sang anh đi kèm, anh ta lùn, lưng dài và chân thì rất ngắn, mang dép không quai sau, (trường học cấm học trò đi dép lê kiểu nầy), cái bộ dạng ấy hẳn là không đắt đào mấy. Anh chàng cầm lái ở xe tôi, và người ngồi sau ôm tôi, tôi đều không rõ mặt và hình dạng. Tôi hỏi, các anh ở cấp Thành hay Quận. Họ im lặng. Nhìn sang dòng xe đang chảy êm trên con phố đầy hoa xuân, thấy một đấng nữ nhi lướt xe qua, tôi nói, ô, ăn mặt rất đẹp, nhất là đôi chân, nhỉ?. Im lặng. Tôi biết hai anh ta đang gồng mình mác-lê trong lòng khi đang thi hành nhiệm vụ bắt cóc thiêng liêng. Có tiếng điện thoại reo, người ngồi sau nghe máy, trả lời vội vã “đang bận ôm hàng, đang bận ôm hàng”. Tôi là hàng hóa của nhóm anh ta sáng hôm nay. Một nghề bán buôn thật đặc biệt. Tôi nghĩ thầm, tụi nó chở mình về trụ sở công an nào đó, hoặc là chở về nhà, về đâu thì cũng vậy! Ta thuộc về cái lứa tuổi ông Trọng, cái tuổi ăn rồi mà nói chưa ăn ấy, chẳng sao cả!. Ta cũng đã một thời tuổi trẻ trôi theo giòng nước. Khoảng 50 năm trước, một lần bị tóm theo kiểu nầy, nhưng không thể gọi là bắt cóc. Người bắt ta có mang sắc phục cảnh sát hẳn hoi, xe cộ đàng hoàng, hú còi inh ã, đâu có thế nầy!. Có tiếng qua lại gì đó trên điện thoại, thì xe hướng về ngã cầu Bình Triệu. Có lẽ là chở về nhà, ta khỏi tiền một cuốc xe ôm. Đến ngã ba HB, xe rẽ trái, chạy ngược chiều 20 mét, quẹo trái vào hẻm, dừng lại trước cổng nhà, họ thật rành đường! Xuống xe, tôi nói, anh lấy khẩu trang ra chứ, để thế là không lịch sự. Lịch sự ra phết, họ gỡ ngay khẩu trang ra, và “cười”. Cái cười khó biết giả thật. Tôi thấy họ đều trẻ. Họ còn “chúc Tết” tôi nữa! Tôi không ngại khi họ dùng bạo lực với tôi lúc nảy, nay bỗng dưng kinh hãi về nụ cười kia và lời chúc Tết nọ. Chỉ 30 phút trước, họ không khác những tay chuyên trấn lột, một loại người có thể giết người, bây giờ thì họ giống người tử tế, ra vẻ hiền lành, lương thiện có dư. Làm sao họ có thể chứa cả hai điều mâu thuẩn ấy trong một con người, trong một khuông mặt, trong cái cười ghê răng ấy? Cách nay khá lâu, có một tu sĩ Tin Lành nói với tôi, trong đời chỉ có một trong hai loại, hoặc là thiên thần, hoặc là quỹ dữ, không thể có hai trong một. Tôi thì không đồng tình với niềm tin trên. Nhưng tôi biết, có sự tròng trành điên đảo giữa lương thiện và bất lương qua mỗi khoảnh khắc của đời người. Cái bất lương có thể ẩn trốn nhất thời trong lớp vỏ lương thiện để hành sự. Tôi biết họ bị che lấp, họ lớn lên và trưởng thành, trọn vẹn là sản phẩm đặc biệt được nhồi nặn riêng của một thời kỳ cũng đặc biệt, gọi tên là thời kỳ xã hội chủ nghĩa. Họ là một binh chủng riêng, là mũi nhọn, là tia chớp, là một loại công cụ rất đáng tư hào. Họ có nhiệm vụ rất trá ngụy – mà họ cho là thiêng liêng – là bảo vệ chế độ, là trung thành với “ở trên”. Một chế độ bí hiểm và lòng trung thành cũng bí hiểm nốt. Ở “trên” là trên nào, là những ai, rất nhiều và vô hình vô dạng. Họ né tránh nói đến con người cụ thể, dù họ rất mơ hồ. Họ có cái riêng để tôn thờ, để trung thành, để nhân danh, để tồn tại, không cần thiên thần hay qủy dữ, lương thiện hay vô lương, có thể gọi đó là một thứ Thượng Đế bí hiểm của riêng mình: “Thượng Đế xã hội chủ nghĩa”. Giáo sư Đào Công Tiến trong một bài viết mới đây, gọi chủ nghĩa ấy đã chết rồi mà chưa chịu chôn. Họ cùng nhau phục chế và nhang khói như kẻ giữ đền đề ăn oản. Nghệ thuật ăn oản cao đến mức không còn nghệ thuật, như chuyện đá bóng, đội U 23 giành được cúp Á quân, thì chủ nghĩa xã hội xun xoe xuất hiện náo nhiệt để ăn oản, trơ trẻn chường mặt che lấp hàng cầu thủ, nhưng nếu đội bóng thua thì chúng cũng vắng bóng.

Chuyện bắt cóc đầu năm là một thắng lợi vẻ vang trên đường phố của những thiên thần xhcn. Họ không học theo cách nghĩ của quán “Cà phê Cộng”. Họ đang xây những “Cà phê Trừ”. Trừ càng nhiều càng tốt, để chỉ giữ vai trò độc tôn trơ trụi của mình.

Con gái tôi nghe tin chuyện tôi bị bắt cóc, nó gọi điện và cười ngất: “Ba ơi, buồn cười quá!” nó lại tiếp tục cười nứt nẽ. Hỏi, sao buồn cười ?. Nó bảo, nầy nhé, ba như đứa trẻ choi choi, trốn nhà đi chơi, bị người ta bắt đưa về nhà…, sao không buồn cười được! Tôi hỏi, chỉ buồn cười thôi sao?. Nó bảo, biết rồi, họ làm chuyện kỳ cục, quá kỳ cục!. Con gái tôi thuộc loại thiên thần thật, cực kỳ lương thiện, ngôn ngữ nó chỉ chừng ấy. Nó không quan tâm chuyện chính trị. Nó không biết Thượng đế xhcn, nó không rõ Tổng Trọng là ai, bí thư thành ủy của thành phố mà nó đang sống có tên là gì. Nhưng nó biết khái quát nhà nước qua hình ảnh thu gọn, rất biểu trưng, chỉ như một khái niệm, là cảnh Công an nằm ngồi canh gác suốt đêm ngày trước cổng nhà, và hôm nay có bổ sung thêm một chút kiến thức về chuyện bắt cóc “buồn cười quá” hôm qua. Nó chỉ quan tâm chuyện giá cả ngoài chợ đang lên cao, chuyện chăm sóc vệ sinh cho mấy cháu nhỏ, và nhất là đề phòng chuyện “mẹ mìn” bắt cóc con nít.

Nó đột ngột chấm dứt đường dây nóng với tôi trước khi cúp máy: Ba ơi, con đi thay… bím cho em bé đã. Tôi hiểu, như vậy là nó chấm dứt hoàn toàn câu chuyện về các thứ đang diễn ra. Lành thay cho một công dân! Và cũng bi đát thay cho một xã hội!

Hôm nay, mồng ba Tết, nhóm quạ đen đã biến mất, 3 chiếc gắn máy chắn ngang trước cửa không còn, bầu trời trở lại trong xanh. Họ nghĩ là họ đã hoàn thành nhiệm vụ “trên giao”, và bày tỏ đủ sự trung thành nham nhở với “giáo chủ” của mình.

Tôi nhớ câu thơ của Bùi Minh Quốc, từng viết: “Một thời khốn nạn đã lên ngôi”

Mồng 3 Tết Con Chó Vàng. Năm thứ 7, Triều Nguyễn Phú Trọng.
HĐN.(19/2/2018)

Việt Nam tham nhũng thứ hai châu Á?

Tạp chí Forbes hôm 13/3 đăng bài của cộng tác viên Tanvi Gupta dựa trên phúc trình về tình trạng tham nhũng ở Á châu của tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) đặt Việt Nam vào vị trí số hai trong danh sách 5 nước tham nhũng nhất châu lục, chỉ sau Ấn Độ. 

 
 
About this article

 
Phúc trình về tình trạng tham nhũng ở Á châu của tổ chức Minh bạch Quốc tế đặt Việt Nam vào danh sách 5 nước tham nhũng nhất.
 
BBC.COM
 

ĐÓN COI: PHIM ‘’ILE DE LUMIÈRE’’

Huỳnh Phi Long and 3 others shared Từ Thức‘s post.
Image may contain: outdoor

Từ Thức

 

ĐÓN COI: PHIM ‘’ILE DE LUMIÈRE’’

Cuốn phim ‘’ Ile de Lumière ‘’ về chiếc tầu được đặt tên là Đảo Ánh Sáng, đã cứu vớt hàng trăm ngàn boat people Việt Nam sẽ được trình chiếu trên đài truyền hình quốc gia Pháp France 2 ,23H05 tối hôm nay, thứ ba 20/02/2018.

Cuốn phim của điện ảnh gia Nicolas Jallot đã gây xúc động lớn khi trình chiếu trong Đại hội Quốc Tế Phim Ảnh Lịch Sử ( Festival International du Film d’Histoire ) tại Pessac ( Pháp ) tháng 11 vừa qua.

Trong 65 phút, cuốn phim đã thuật lại cuộc vượt biển hãi hùng của hàng triệu người Việt đi tìm tự do khi Cộng Sản xâm chiếm miền Nam VN và phong trào cứu trợ lớn nhất trên đất Pháp

Nhiều khán giả tại đại hội đã không cầm được nước mắt, nhưng cũng đã hãnh diện vì dân tộc Pháp, trong dịp này, đã bày tỏ tinh thần quảng đại, nhân đạo đáng cảm phục.

Nicolas Jallot nói, trong một cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh Frnce Inter, có nưóc Pháp trước và sau Ile de Lumière.

Trước Ile de Lumière, người Pháp thường chia rẽ, tranh cãi về mọi vấn đề. Ile de Lumière là trường hợp hy hữu: tất cả xã hội Pháp đã ủng hộ hết lòng một chương trình nhân đạo.

Trước Ile de Lumière, nước Pháp chia ra hai phe, tả và hữu. Những gì phe tả ủng hộ, phe hữu chống , và ngược lại. Với Ile de Lumière, hai lãnh tụ trí thức , hai triết gia hàng đầu của Pháp, Jean Paul SARTRE, lương tâm của tả phái, và Raymond Aron, lương tâm của hữu phái, sau 30 năm bút chiến gần như hận thù, đã bắt tay nhau, vào điện Elysée để yêu cầu tổng thống Valéry Giscard d’Estaing đón nhận boat people. Sartre trước đó đã từ chối giải Nobel văn chương, từ chối gặp gỡ bất cứ một chính trị gia nào bị ông ta cho là phản động.

Lần đầu tiên tất cả báo chí thuộc mọi khuynh hướng đều nồng nhiệt ủng hộ một chương trình nhân đạo. Trừ một bài báo rụt rè trên tờ L’Humanité của Đảng Cộng Sản Pháp – tờ báo vốn bênh vực ngưòi anh em Cộng Sản Việt Nam một cách nhiệt thành hơn- chỉ trích các đảng phái chính trị khác đã lợi dụng một thảm kịch để bôi nhọ cuộc chiến đấu của người Cộng Sản VN. Nhưng đó chỉ là tiếng nói lẻ loi trong sa mạc.

Trước một phong trào nhân dân nhất trí chưa từng có, tổng thống Pháp đã quyết định đón nhận, giúp an cư lạc nghiệp cho 130.000 boat people, mặc dù chính sách của ông lúc đó là hạn chế tối đa di dân, vì nước Pháp đang gặp khó khăn kinh tế và vấn đề di dân đã bắt đầu rắc rối trong xã hội Pháp.
Nicolas Jallot nói sau đó, nước Pháp đã đón nhận 300. 000 thuyền nhân, và họ đã hội nhập , thành công, đóng góp cho xã hội Pháp, không gây một vấn đề gì.
Nicolas Jallot là một điện ảnh gia, một tác giả chuyên về những vấn đề hậu Cộng Sản. Ông đã viết hàng chục cuốn sách và nhiều phim tài liệu về Nga, Đông Âu, nhất là giai đoạn sau khi bức tường Berlin sụp đổ.

Ông nói lần đầu, thực tế phũ phàng về thiên đường Cộng Sản đã đập vào mắt người Pháp.

Trước đó đã có những tác phẩm tố cáo, như những tác phẩm của Soljénitsyne, nhưng không có gì gây ấn tượng mạnh hơn là những hình ảnh.

Mỗi ngày, trong mỗi gia đình, người ta theo dõi hoạt động của con tàu Ile de Lumière, không cầm được nước mắt trước địa ngục trần gian và hãnh diện thuộc một dân tộc đã đứng ra cứu vớt người tỵ nan.

Hình ảnh boat people lần đầu đến với người Pháp đầu tháng 11/ 1978 với phóng sự về tàu Hải Hồng, một con tàu chờ 2500 thuyền nhân bị chặn ở biển, không được phép vào hải phận Malaysia.

Hai ngàn 500 người đói khát, bịnh tật giữa trùng dương. Từ đó, các phóng sự liên tiếp trên các đài truyền hình nói về thảm cảnh của hàng triệu người Việt Nam bất chấp sóng biển, hải tặc cướp bóc, hãm hiếp đã vượt biển tìm tự do, chạy trốn một xứ sở mà trước đó báo chí thiên tả nói vừa được giải phóng.
Cả một thế hệ người Pháp, chứng kiến trực tiếp cuộc chạy trốn kinh hoàng của người Việt, đã coi như được chích ngừa vĩnh viễn giấc mộng ‘’xã hội chủ nghĩa ‘’ kiểu Mars, Lénine.

Hình ảnh bi thảm của thuyền nhân tàu Hải Hồng đã khiến Bernard Kouchner, một ‘’ French doctor ’’ nổi tiếng về những chương trình nhân đạo ở Phi và Á Châu, nghĩ đến việc tạo con tàu Ile de Lumière đi cứu vớt thuyền nhân lênh đênh ngoài biển cả.

Sáng kiến của bác sĩ Kouchner được cả nưóc Pháp ủng hộ , khởi đầu là các nhà trí thức, nghệ sĩ tên tuổi như Michel Foucault, André Gluckmann, Yves Montand, Simone Signoret. Ile de Lumière đã tuần tiễu cả vùng biển Đông Nam Á để cứu, chăm sóc và định cư hàng trăm ngàn thuyền nhân, mở đầu cho nhiều con tàu khác, nhiều chương trình nhân đạo lớn lao khác.

Nicolas Jallot nói cuốn phim nói về một bi kịch lớn nhất trong lịch sử cận đại, nhưng cũng nói về một nước Pháp mà chúng ta yêu quý : nưóc Pháp nhân bản

Sau khi Công Sản chiếm miền Nam VN, đã có hàng triệu người vưọt biển. Ít nhất một phần ba đã bỏ mình trên biển cả

https://www.facebook.com/TransparencesProductions/videos/1297210497067353/

Thu dư ngân sách hơn 7 tỷ USD, Singapore ‘lì xì’ toàn dân

Dien Hong Tran
SINGAPORE THU DƯ THÌ HỌ LÌ XÌ CHO TOÀN DÂN/

CÒN Ở VIỆTNAM THÌ MỖI NGÀY THẤY THUẾ TĂNG, RÒI LẠI THÊM MỤC THU PHÍ.

Tất cả công dân Singapore từ 21 tuổi trở lên sẽ nhận được một khoản tiền “lì xì” từ chính phủ, tối đa 228 USD, sau khi tiền thu ngân sách vượt đến hơn 7 tỷ USD.
NEWS.ZING.VN
 

Ý đảng vẫn luôn ngược với lòng dân!

Song Chi
2018-02-19
 

Người dân tưởng niệm cuộc chiến biên giới Việt Trung ở tượng đài Lý Thái Tổ tại Hà Nội ngày 17/2/2018

Người dân tưởng niệm cuộc chiến biên giới Việt Trung ở tượng đài Lý Thái Tổ tại Hà Nội ngày 17/2/2018

 Courtesy FB Nguyễn Thuý Hạnh
 

Chỉ trong vòng một tuần, trước và sau Tết Âm lịch Mậu Tuất 2018, có đến mấy sự kiện lịch sử mà qua đó, thái độ của nhà nước cộng sản VN thêm một lần nữa, đã tự bộc lộ họ là ai, những quan niệm về bạn-thù, sự đánh giá về lịch sử của họ có minh bạch, tiến bộ, thay đổi chút nào sau bao nhiêu năm và họ có lý do gì để tiếp tục lãnh đạo đất nước này, dân tộc này.

Sự kiện lịch sử thứ nhất là 50 năm biến cố Tết Mậu Thân 1968 mà nhà nước này bao lâu nay vẫn trí trá gọi tên là “Cuộc tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân 1968”. Đã nửa thế kỷ trôi qua, bao nhiêu tư liệu, thông tin của thời đại internet đã chứng minh cuộc tổng tấn công đó thực sự là thành công hay thất bại về mặt quân sự, mục tiêu, cái giá phải trả trên sinh mạng con người lẫn các cơ sở vật chất là quá đắt ra sao. Nghiêm trọng hơn, biến cố Mậu Thân luôn luôn để lại một ký ức kinh hoàng của một trong những trang sử đẫm máu nhất, man rợ nhất về cuộc thảm sát hàng ngàn thường dân tại Huế của phe tấn công hay phe “nổi dậy”. Cho dù nhờ những oái ăm, trớ trêu của lịch sử, mà sự thất bại nặng nề về quân sự đó cuối cùng lại biến thành sự “chiến thắng” về mặt chính trị cho Miền Bắc, dẫn đến sự chuyển hướng của cuộc chiến tranh và sự rút lui của Mỹ, bỏ rơi đồng minh VNCH về sau này, nhưng rõ ràng, đó vẫn là một sự kiện đẫm máu, một sự tráo trở, lừa dối, không chính danh đứng về phía đảng cộng sản.

Lẽ ra sau 50 năm, một quãng thời gian đủ dài để nhìn nhận lại, đánh giá lại lịch sử, nếu đảng cộng sản vẫn chưa đủ dũng cảm để công khai, minh bạch những sai lầm, tội ác cùa mình và có một thái độ thành khẩn sám hối trước nhân dân, trước lịch sử thỉ cũng không nên nhắc lại nhiều biến cố này. Vinh quang gì khi người Việt giết người Việt? Đàng này, “non sông dễ đổi, bản tính/ bản chất khó dời”, đảng và nhà nước cộng sản lại ra sức tổ chức kỷ niệm sự kiện Mậu Thân một cách rình rang, lịnh cho báo chí truyền thông tiếp tục dối trá, bóp méo lịch sử, tiếp tục “tẩy não” các thế hệ trẻ như họ đã làm bao năm qua, khoét sâu thêm vết thương chưa lành của bao nạn nhân cùng gia đình họ. Hệ quả là những nhân chứng, những người có lương tri lại buộc lòng phải lên tiếng. Sự chia rẽ trong lòng dân tộc lại trỗi dậy và lời kêu gọi hòa giải hòa hợp lậu nay từ phía đảng cộng sản, thêm một lần nữa cho thấy chỉ là đầu môi chót lưỡi, không bao giờ có thể thực hiện được.

Việc ăn mừng sự kiện Mậu Thân chứng tỏ đảng cộng sản hoàn toàn không thay đổi từ nhận thức đến thái độ, hành động và hoàn toàn “thất nhân tâm” đối với đại đa số người dân Việt ở cả hai miền, trong và ngoài nước.

Sự kiện lịch sử tiếp theo là ngày 17.2, đúng mùng hai Tết, là ngày tưởng niệm 39 năm nổ ra cuộc chiến tranh biên giới Việt Trung-17.2.1979-17.2.2018, tuy ngắn ngủi nhưng tàn khốc, với sự dã man từ phía binh lính Trung Cộng khi quyết chí giết hại càng nhiều càng tốt dân Việt Nam, bất kể già trẻ lớn bé, quyết chí đốt sạch, phá sạch các cơ sở vật chất, trường học, nhà máy…tại những nơi mà chúng tấn công. Cuộc chiến tranh tuy trện danh nghĩa là kết thúc sau 1 tháng khi Trung Cộng tuyên bố rút quân, nhưng trên thực tế những xung đột giữa hai bên vẫn tiếp tục kéo dài cho đến tận năm 1988.

Thế nhưng, kể từ sau khi vội vàng xin “bình thường hóa quan hệ” giữa hai nước, đảng và nhà nước cộng sản hầu như không muốn nhắc đến cuộc chiến này. Trong nhiều năm báo chí truyền thông được lịnh “câm lặng”, sách giáo khoa bỏ trống những trang lịch sử bi hùng, những tấm bia, dấu tích cuộc chiến bị đục bỏ bớt chữ…Có một giai đoạn người dân chỉ cần lên tiếng “Hoàng Sa-Trường Sa là của VN” hay có những hành vi tưởng niệm cuộc chiến này và việc mất Hoàng Sa, Trường Sa là bị xách nhiễu đủ kiểu, và bị bắt vào tù. Mấy năm gần đây trước sự phẫn nộ của dư luận, báo chí đảng được phép có một số bài viết, sách giáo khoa có được chừng mươi dòng về cuộc chiến…

Nhưng nhà cầm quyền vẫn tìm mọi cách ngăn cấm sự biểu hiện lòng yêu nước của người dân. Chẳng hạn, những khu vực như phía trước tượng đài Lý Thái Tổ ở Hà Nội, nơi nhiều nhà hoạt động hay tổ chức tưởng niệm những sự kiện lịch sử này thì họ cho công nhân ra đục đá ầm ỹ hoặc cho người ra khiêu vũ để “chiếm chỗ”. Năm nay cũng vậy, họ lại cho một đám người ra dìu nhau khiêu vũ giữa ban ngày ban mặt!

Tất cả chỉ nhằm một mục đích ngăn chặn, bóp nghẹt lòng yêu nước, căm thù bọn giặc phương Bắc tàn ác, dã man của người Việt, và nhằm xóa mờ những ký ức về một giai đoạn lịch sử. Thật trái ngược với sự công khai, ầm ỹ ăn mừng năm nào cũng vậy đối với những gì liên quan đến cuộc chiến tranh chống Mỹ và VNCH. Và đó là chủ trương, chính sách xuyên suốt bao nhiêu năm nay không hề thay đổi của đảng cộng sản.

Đối với VNCH, cùng chung một giòng máu, chung một tổ tiên nguồn cội, chung một quê hương nhưng khác ý thức hệ, thì từ sau khi chiến thắng và cho tới tận bây giờ nhà cầm quyền vẫn luôn luôn đối xử vô cùng khắc nghiệt, nhỏ nhen. Từ cách đánh giá về chính quyền VNCH vẫn không thay đổi, nghĩa trang Biên Hòa của bao nhiêu binh lính MN vẫn bị bỏ hoang phế, những người thương phế binh VNCH với cuộc sống khổ cực lắt lay qua ngày nhưng nếu có các tổ chức thiện nguyện nào đó muốn tập họp gửi tặng họ chút quà để an ủi thì bị chính quyền địa phương ngăn trở, cấm đoán; bất cứ cái gì dính dáng tới chế độ VNCH từ một lá cờ hay bộ quân phục đều trở thành “điều cấm kỵ” mà người nào cầm, mang lá cờ ấy hay bộ quân phục ấy sẽ bị tống vào tủ như Nguyễn Phương Uyên, Đinh Nguyên Kha, Nguyễn Viết Dũng tức “Dũng Phi Hổ” v.v…

Đối với Mỹ, mặc dù hai bên đã “bình thường hóa quan hệ” (năm 1995, mất hai mươi năm sau khi chiến tranh kết thúc) nhưng mọi sự tiến triển đều rất chậm chạp, ù lì, khiến VN bỏ lỡ nhiều cơ hội trong việc thúc đẩy quan hệ giữa hai bên, vì quyền lợi của cả hai, nhất là của VN. Trong nhiều năm, đảng cộng sản tiếp tục chơi trò “đu dây” giữa Trung Quốc và Mỹ, cứ khi nào bị Bắc Kinh lấn lướt, thiệt hại quá thì VN lại quay sang ve vãn Hoa Kỳ, khi Bắc Kinh bớt hung hăng thì VN lại “nồng ấm” với họ, nhưng dù thế nào thì cũng vẫn không quên hàng năm tổ chức ăn mừng chiến thắng, lên án “giặc Mỹ”.

Chính sách “đu dây”, hai mặt đó của VN chỉ là trò khôn vặt, câu giờ và không có lợi gì cho dân tộc, cho đất nước, như chúng ta thấy. Không có một quốc gia nào thực sự tin tưởng vào một nhà cầm quyền không đáng tin như vậy. Và giờ đây, VN thực sự không có đồng minh trong khi Trung Cộng đã kịp trở nên hùng mạnh hơn rất nhiều về kinh tế lẫn quân sự và là mối đe dọa lớn nhất đối với chủ quyền, độc lập, toàn vẹn lãnh thổ lãnh hải của VN, còn thế giới, từ Hoa Kỳ cho tới châu Âu thì chẳng còn quan tâm gì đến số phận của VN nữa!

Như đã nói, so với Mỹ và VNCH, chủ trương, chính sách của đảng cộng sản VN đối với Trung Cộng hoàn toàn khác. Dù bị Trung Cộng “dạy cho một bài học” về quận sự và vô số bài học về kinh tế, đảng cộng sản vẫn nhắm mắt quỵ lụy dựa vào Bắc Kinh hòng được yên thận và kéo dài tuổi thọ của chế độ. Các đời lãnh đạo cấp cao nhất của VN càng về sau càng trở nên hèn hạ, bạc nhược trước Bắc Kinh, và càng công khai rước voi về dày mả tổ, khi mở toang của rước giặc vào nhà trên mọi lĩnh vực, suốt từ Nam ra Bắc. Nhờ “công lao” của đảng cộng sản mà chưa bao giờ VN bị lún sâu đến thế trong mối quan hệ Việt-Trung bất xứng, đầy thiệt thòi và rủi ro này.

Sau hơn 40 năm, tin rằng đại đa số người VN không muốn khoét sâu thêm những vết thương của cuộc nội chiến, muốn lịch sử phải được viết lại một cách minh bạch, sự thật phải được trả lại để người Việt có thể học được những bài học đắt giá và tiến về phía trước. Đại đa số người dân Việt trong và ngoài nước muốn VN thay đổi theo xu hướng tự do dân chủ, bắt tay làm bạn, làm đồng minh với những cường quốc dân chủ, hùng mạnh trên thế giới như Mỹ, Anh, Pháp, Đức…và hết sức thận trọng với Trung Quốc, từng bước tìm cách thoát ra khỏi sự kìm tỏa, chi phối, can thiệp quá sâu vào nội bộ chính trị cũng như lũng đoạn về kinh tế VN của Trung Cộng v.v..

Thì đảng và nhà nước cộng sản lại hoàn toàn làm ngược lại.

Ngay từ đầu, đảng cộng sản đã luôn luôn lựa chọn sai đường, sai đồng minh, nhầm lẫn bạn-thù, luôn luôn đặt quyền lợi của đảng lên trện hết, bất chấp lợi ích của đất nước, dân tộc.

Và cho đến tận bây giờ, ý đảng vẫn luôn luôn ngược với lòng dân.

Một đảng cầm quyền như vậy có lý do gì để vẫn tiếp tục là vật cản ngăn trở mọi sự thay đổi, phát triển theo chiều hướng tích cực, tốt đẹp hơn của VN?

* Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á Châu Tự Do