Hố chôn tập thể, nghĩa trang 1400 tỉ và những đứa bé đói

Hố chôn tập thể, nghĩa trang 1400 tỉ và những đứa bé đói

RFA

Nếu xét trên chính sách vĩ mô của nhà cầm quyền, ba khái niệm: Hố chôn tập thể; Nghĩa trang (Yên Trung) nghìn tỉ và; Những đứa bé đói khổ, rét lạnh nơi miền núi không có gì liên quan với nhau. Bởi chính sách dành cho mỗi lĩnh vực, mỗi mảng đều riêng lẻ. Nhưng xét trên khía cạnh con người, tính nhân bản, nhân văn, nhân đạo và trách nhiệm của nhà cầm quyền, thì ba vấn đề này đều thuộc về lương tri. Sự cân đối, phân bổ hợp lý ở ba lĩnh vực, khía cạnh này sẽ cho thấy mức độ quan tâm, trách nhiệm và lương tri của nhà cầm quyền.

Karl Marx, ông tổ của chủ nghĩa Cộng sản thế giới từng đưa ra một nhận định trong Tư Bản Luận (sau này, trong Chính sách kinh tế mới, viết tắt là NEP – New Economy Policy của Lênin cũng nhắc lại): Chỉ có những con thú mới quay lưng đi để liếm bộ lông trước đồng loại bị thương. Và xét trên một ý nghĩa nào đó, khi no đủ, người Cộng sản lại chọn khuynh hướng đi ngược với giáo huấn của tổ phụ Karl Marx.

Nghĩa là, xét lại tiền ngân sách nhà nước, do đâu mà có. Xin nói nhanh, do nhân dân đóng thuế mà có ngân sách nhà nước. Bản chất và hiệu dụng của ngân sách nhà nước là gì? Đó là nói một cách sâu xa, ngân sách nhà nước đóng vai trò quĩ tiết kiệm và an sinh cho toàn dân thông qua sự điều hành của nhà nước. Vấn đề an sinh xã hội, cân bằng dân số, y tế, giáo dục, văn hóa, an ninh xã hội đều phụ thuộc vào ngân sách nhà nước. Một khi các vấn đề an sinh xã hội và an ninh xã hội được đáp ứng đầy đủ, nhà nước mới được quyền dùng ngân sách trong các lễ lạc, tượng đài, những công trình không mang tính xã hội.

Ở đây, nghĩa trang Yên Trung có được xem là công trình xã hội hay không? Bởi ngày trong lúc này, có quá nhiều vấn đề xã hội cần được quan tâm đúng mức và đầy đủ, nếu chưa thực hiện được các vấn đề như an ninh, chủ quyền quốc gia, an ninh xã hội, an sinh xã hội… Thì tất cả những vấn đề khác nhà nước đều không được trích thuế của dân để thực hiện. Phải dành thuế của dân cho những vấn đề có tính thiết thực cho nhân dân.

Thử đặt những câu hỏi: Có bao nhiêu đứa bé dân tộc thiểu số ở các tỉnh miền núi được đến trường, cơm đủ ngày ba bữa, có áo ấm để mặc? Có bao nhiêu hố chôn tập thể gồm cả hai phía Việt Nam Cộng Hòa và Cộng sản Bắc Việt đã thành những hố lãng quên? Và tất cả những cổng chào, tượng đài, nghĩa trang nghìn tỉ của nhà nước mang lại giá trị gì cho quốc gia, dân tộc?

Ở câu hỏi thứ nhất, về những đứa bé nghèo, có thể nói rằng khắp đất nước Việt Nam, từ thành phố đến thôn quê, vùng sâu vùng xa, miền núi, càng đi sâu vào vùng hoang vắng thì sự nghèo khổ càng hiện rõ. Bạn tôi từng lắc đầu, chép miệng nói với tôi về những đứa bé đồng bào thiểu số khi trời rét còn chưa tới 10 độ C mà chúng vẫn không mặc quần (do không có quần để mặc) rằng “mấy đứa này trời nuôi chứ không phải người nuôi”. Bất kỳ huyện miền nhúi vùng sâu, vùng xa nào tại Việt Nam đều có cảnh thiếu, đói, trời lạnh không có áo ấm, trẻ con bỏ học sớm hoặc không có cơ hội đến trường hoặc đến trường bằng những chiếc cầu dây tử thần băng qua suối chảy xiết… Có một ngàn lẻ một kiểu thiếu, đói tại Việt Nam.

Nói về những hố chôn tập thể, sở dĩ tôi phải nói đến cả hai phía bởi chỉ riêng chiến dịch tổng tiến công Mậu Thân 1968, tại Huế và nhiều tỉnh khác đã xuất hiện hàng trăm hố chôn tập thể. Trong đó, có những hố của quan chức Việt Nam Cộng Hòa và thường dân (bị Cộng sản nằm vùng giết để trả thù và bịt đầu mối cơ sở) và có những hố chôn của chính những người Cộng sản chôn người Cộng sản.

Trường hợp Cộng sản chôn Cộng sản diễn ra như thế nào? Đó là những người bộ đội Cộng sản Bắc Việt bị tổng động viên từ những ngày đầu năm 1967 cho đến thời điểm hành quân vào miền Nam để tham gia “tổng tiến công”. Cũng xin nói thêm, những bộ đội Cộng sản Bắc Việt tham chiến Mậu Thân là những cậu bé từ 13 đến 15 tuổi, họ không có gì ngoài lòng căm thù Mỹ, Ngụy rất con nít mà họ có được thông qua nền giáo dục miền Bắc với thơ Tố Hữu, Chế Lan Viên, Phạm Tiến Duật, Chính Hữu… Họ chỉ biết Mỹ, Ngụy là những kẻ ăn thịt người man rợ và họ phải đi vào miền Nam để “giải phóng cho người miền Nam”, một số người trước khi đi đã xăm hàng chữ “Sinh bắc tử nam”.

Khi vào đến miền Nam, vào Huế, Đà Nẵng, Sài Gòn, có nhiều bộ đội trẻ giật mình vì “lập trường chính trị không vững”, khi nhìn thấy miền Nam đẹp, thanh bình và giàu có, hiện đại, không như những gì họ được dạy… Nhiều bộ đội đã tỏ ra lơ là, không còn hăng say tinh thần chiến đấu. Và cái đêm giao thừa định mệnh Tết Mậu Thân, họ bị cấp chỉ huy đưa vào vị trí chiến đấu, xích chân vào nhau để khỏi bỏ chạy lúc đánh nhau. Thường thì một tiểu đội hoặc một trung đội trẻ bị xích chân với nhau để từ đó họ phải bắn và bắn, chiến đấu và chiến đấu cho đến lúc chết.

Và hầu hết những tiểu đội, trung đội thiếu niên này đều chết trong lúc vứa đánh vừa bị xiềng chân. Họ cũng không được chôn cất tử tế, sau này, xương cốt của họ được phát hiện và chôn cất, cởi trói khi có những người dân xây cất nhà cửa, đào móng nhà và đào trúng nơi họ nằm. Tại Gò Vấp, Sài Gòn, tại trung tâm thành phố Huế, tại Đà Nẵng, Quảng Nam đều có những hố chôn như vậy. Và vẫn còn một vài nhân chứng sống, đã chứng kiến những bộ đội trẻ nít phải chiến đấu, chết và bị chính các đồng đội lấp đất trước khi rút quân ra sao. Đó là chưa nói đến một số trường hợp chính Cộng sản bị Cộng sản giết do họ không muốn tiếp tục theo con đường “giải phóng miền Nam’, họ xin về quê làm ăn, cưới vợ, và khi ra khỏi bưng, họ bị giết, bị chôn ở bìa rừng, con số này không hề ít.

Nếu cộng thêm các hố chôn tập thể mà quan chức, cán bộ miền Nam bị giết trong chiến tranh, đặc biệt là Tết Mậu Thân và những ngày trước 30 tháng 4 năm 1975, có lẽ con số lên đến cả hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn xác người vẫn còn nằm lây lất, rải rác, vất vưởng đâu đó trong lòng đất mẹ. Lẽ ra, trong nhiều năm nay, nhà cầm quyền, cụ thể là đảng Cộng sản phải có những hành động qui tập, hỗ trợ qui tập cho cả hai phía để thực hiện tinh thần “nghĩa tử là nghĩa tận” và cũng là động thái hòa giải dân tộc để đi đến hòa hợp dân tộc thay vì kêu gọi bằng những văn bản, lời nói suông. Nhưng họ đã không làm vậy!

Bây giờ, xương máu, sự đau khổ của nhân dân vẫn còn đầy rẫy mặt đất, đi đâu cũng gặp cảnh khổ, đi đâu cũng gặp những gia đình mất con, mất anh em chưa tìm thấy xác vì chiến tranh. Vậy mà người Cộng sản lại nghĩ đến chuyện lấy tiền thuế của nhân dân để xây khu nghĩa trang cho cán bộ cao cấp! Nên nhớ, trong tiền ngân sách nhà nước, cụ thể là tiền thuế của dân, gồm cả sự đóng góp của cả hai phía, không có đồng thuế nào là không nhuốm mồ hôi, nước mắt của dân nghèo, của những bà mẹ liệt sĩ Cộng sản, của những bà mẹ quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tử trận và cả những đồng đô la của người Việt hải ngoại gửi về cho người thân trong nước.

Nói một cách nghiêm túc, ngân sách nhà nước có không dưới 40% là tiền có gốc gác của người “phía bên kia”. Dù có chối bỏ, léo hánh cách gì thì đây cũng là sự thật. Nhưng vấn đề tôi muốn nói ở đây không phải là tiền phía bên này hay bên kia trộn lẫn trong ngân sách nhà nước. Mà vấn đề là một đất nước đang bị tùng xẻo, cây xanh, môi trường, tài nguyên đang kiệt quệ, những khối bê tông cơ quan, nhà quan và tượng đài mọc lên ngày càng quá nhiều, nó hiện hữu như thách thức nỗi khốn cùng, đói khổ và đau khổ của nhân dân.

Trong lúc biển bị nhiễm độc vẫn chưa kịp lành lặn, tiếp tục bị đe dọa bởi Formosa, trong lúc miền Tây Nam bộ đang bị nhiễm mặn trầm trọng, nhân dân đói khổ, trong lúc trẻ em miền núi, nhân dân miền núi vẫn đói khổ, lạc hậu, trong lúc tài nguyên rừng và khoáng sản bị tùng xẻo không thương tiếc, trong lúc vết thương Nam – Bắc chưa kịp lành lặn, trong lúc nợ công cao chất ngất, người dân còng lưng đóng thuế vì nợ công, giá xăng tăng, điện tăng, vật giá leo thang, các bệnh viện không có chỗ nằm, bệnh nhân phải chui gầm giường, nằm hành lang mà chờ điều trị… Thì nhà cầm quyền lại quyết định xây dựng thật nhiều tượng đài, cổng chào, ngốn hàng tỉ tỉ đồng, rồi lại nghĩ thêm chuyện xây khu nghĩa trang cao cấp cho cán bộ.

Liệu có khi nào giới cầm quyền suy nghĩ về những gì họ đã làm bấy lâu nay? Liệu có khi nào họ đặt mình vào nhân dân nghèo khổ để thấy sự vô lý và trơ tráo của họ? Và liệu có khi nào họ nghĩ đến một chân lý: Tượng đài xây được thì đập được, nghĩa trang xây được thì cào bằng được, cổng chào xây được thì hạ được… Bởi những thứ này không phải là sức mạnh, không phải là trường tồn. Bởi sức mạnh, sự trường tồn của một dân tộc nằm trong tay nhân dân.

Cụ thể, sức mạnh dân tộc nằm trong niềm tin, sự hưởng ứng, đồng thuận và cảm phục của nhân dân. Và sức mạnh của một đảng phái so với sức mạnh của một dân tộc cũng chỉ bằng một bụi cây trong một vườn cây. Liệu cách lựa chọn đạp qua mọi dư luận, đạp qua mọi sự bất bình, bất công để đạt sự thỏa mãn của một đảng phái, một nhóm lợi ích có phải là lựa chọn thông minh?

Và vấn đề cần đặt ra ở đây không phải là sự lựa chọn có thông minh hay không thông minh của đảng cầm quyền, mà là sự công bằng xã hội, sự sòng phẵng, tính minh bạch và tôn trọng nhân dân bắt buộc phải có của nhà lãnh đạo. Họ dù muốn hay không muốn cũng phải thực hiện nguyện vọng của nhân dân và không được phép đạp lên nỗi đau, nỗi khổ của nhân dân mà hưởng lộc! Bởi đất nước đã quá đủ đau khổ, nhân dân đã quá đủ lầm than và hơn bao giờ hết, nhân dân, đất nước cần phát triển, cần tiến bộ, cần tồn tại đúng nghĩa một dân tộc, một quốc gia!

 

Nhà hoạt động môi trường Hoàng Bình bị kết án nặng nề 14 năm tù giam

Trần Bang and Tony Ton shared Châu Văn Thi‘s post.
Image may contain: 4 people, people standing and suit

Châu Văn Thi

Nhà hoạt động môi trường Hoàng Bình bị kết án nặng nề 14 năm tù giam

Theo đó, ông Hoàng Bình bị kết án 7 năm tù giam về cáo buộc “chống người thi hành công vụ” và 7 năm tù giam về hành vi”Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, tổ chức, công dân”. Tổng hợp hình phạt là 14 năm tù giam.

Ông Nguyễn Nam Phong bị tuyên 2 năm tù giam về tội “Chống người thi hành công vụ”.

Bên ngoài phiên tòa có khoảng 10 người bị đánh đập, bắt giữ vô cớ, theo người thân của ông Hoàng Bình cho hay.

Trước đó, linh mục Nguyễn Đình Thục gửi thư xin được làm nhân chứng trong phiên tòa nhưng không nhận được hồi đáp.

Ảnh: Ông Nguyễn Nam Phong và Hoàng Đức Bình trong phiên tòa sáng nay. Nguồn: Báo Nghệ An

Hoàng Bình và Nguyễn Nam Phong vô tội!

“Sáng 6-2-2018, TAND tỉnh Nghệ An xét xử nhà hoạt động môi trường Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong với cáo buộc tội danh “Chống người thi hành công vụ”. Riêng ông Hoàng Bình bị truy tố thêm tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, tổ chức, công dân” theo điều 258 BLHS.

Bên ngoài phiên tòa có khoảng 10 người bị đánh đập, bắt giữ vô cớ, theo người thân của ông Hoàng Bình cho hay.

Trước đó, linh mục Nguyễn Đình Thục gửi thư xin được làm nhân chứng trong phiên tòa nhưng không nhận được hồi đáp.

Ảnh: Ông Nguyễn Nam Phong và Hoàng Đức Bình trong phiên tòa sáng nay. Nguồn: Báo Nghệ An

Việt Nam-Trung Quốc: “Hai Quốc gia, Một trạm Kiểm soát Cửa khẩu”

 

Hơn 100 người Việt tụ tập trước tượng đài Vua Lý Thái Tổ tại trung tâm Hà Nội hôm 17/02/16 để tưởng niệm kỷ niệm ngày nổ ra chiến tranh biên giới Việt-Trung. Những tấm biểu ngữ ghi hàng chữ "Ngày 17/2/1979, Nhân dân sẽ không quên". (AP Photo/ Tran Van Minh.)

Hơn 100 người Việt tụ tập trước tượng đài Vua Lý Thái Tổ tại trung tâm Hà Nội hôm 17/02/16 để tưởng niệm kỷ niệm ngày nổ ra chiến tranh biên giới Việt-Trung. Những tấm biểu ngữ ghi hàng chữ “Ngày 17/2/1979, Nhân dân sẽ không quên”. (AP Photo/ Tran Van Minh.)

Việt Nam và Trung Quốc có đường biên giới đất liền dài tới 1,280 km và kế hoạch thành lập một trạm kiểm soát biên giới chung đã có từ lâu. Hôm 4/2, tờ South China Morning Post của Hong Kong dẫn lời một giới chức Trung Quốc nói rằng dự án này có thể sớm đi vào hoạt động, có lẽ từ tháng Năm năm nay. Ông Jian Xingchao, phó thị trưởng thành phố Phòng Thành Cảng, nơi được chọn làm địa điểm đặt 1 trong hai trạm kiểm soát cửa khẩu chung, nói: “Rất nhiều chi tiết còn đang dược thảo luận, nhưng cả hai bên đều có chung ước muốn đó.”

Trạm kiểm soát đầu tiên, ở Phòng Thành Cảng (Fanchenggang), sẽ được thiết lập trên cầu Dongxing-Móng Cái. Trạm thứ nhì có thể được đặt ở Cầu Hữu nghị, cửa khẩu ở Pingxiang.

Cả Phòng Thành Cảng lẫn Pingxiang đều thuộc Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây ở miền Nam Trung Quốc. Trạm đầu tiên sẽ kết nối với thành phố Móng Cái ở tỉnh Bắc Ninh, tỉnh Quảng Ninh và trạm kiểm soát thứ hai kết nối với thị trấn Đông Đăng ở tỉnh Lạng Sơn.

Theo ông Jian, vấn đề chủ yếu xoay quanh vấn đề chủ quyền vì bên nào tiến hành kiểm tra ở biên giới thì trên thực tế bên đó có hiệu lực thực hiện chủ quyền đối với bên kia, do đó đây là một vấn đề “khó giải quyết bởi vì không bên nào muốn buông bỏ quyền lực đó”.

Nhà hoạt động chống Trung Quốc, Tiến sĩ Nguyễn Quang A tuần hành dọc theo Hồ Hoàn Kiếm ở Hà Nội để đánh dấu kỷ niệm năm thứ 35 Chiến Tranh biên giới Việt-Trung, ảnh chụp ngày 16/2/014.

Nhà hoạt động chống Trung Quốc, Tiến sĩ Nguyễn Quang A tuần hành dọc theo Hồ Hoàn Kiếm ở Hà Nội để đánh dấu kỷ niệm năm thứ 35 Chiến Tranh biên giới Việt-Trung, ảnh chụp ngày 16/2/014.

Tiến sĩ Nguyễn Quang A, nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển IDS và Chủ tịch Hiệp hội Doanh nghiệp Việt Nam – Hungary, nhận định:

“Cái đó có thể gây nhiều lo ngại trong dân chúng Việt Nam. Thực sự nếu trong một bối cảnh chung của sự hội nhập quốc tế mà chúng ta thấy ở ASEAN hay ở các nước thuộc khu vực Schengen chẳng hạn, thì việc đó có thể là một việc bình thường, thậm chí đáng hoan nghênh, nhưng với hoàn cảnh lịch sử cụ thể của Việt Nam và Trung Quốc, thì tôi nghĩ cái chuyện đấy gây rất nhiều phản cảm.”

Ông nói thái độ hoài nghi và tinh thần phản kháng Trung Quốc nơi người dân Việt Nam còn rất cao, trong bối cảnh Trung Quốc đang tìm mọi cách để bành trướng và gây ảnh hưởng lớn tới Việt Nam “như đã gây ở Campuchia và Lào.”

Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng dự án này có lợi cho Trung Quốc để thực hiện cái gọi là chiến lược “tằm ăn dâu” lấn chiếm đất, bởi vì nó tạo điều kiện dễ dàng cho người Trung Quốc vào Việt Nam hơn là người Việt Nam vào Trung Quốc, kể cả dưới chiêu bài du lịch. Ông đơn cử trường hợp thành phố Phủ Lý, cách đây mấy chục năm chỉ có vài chục người Trung Quốc đi du lịch đến rồi ở lại, bây giờ có khoảng 40,000 người Trung Quốc làm ăn trong một thành phố chỉ có khoảng 100,000 dân. TS Quang A cho rằng đó là một “sự bành trướng rất hữu hiệu của Trung Quốc.”

“Trung Quốc là một nước đông dân nhất thế giới và có chủ trương nhất quán là như thế, thì đối với kinh nghiệm của VN lịch sử nhiều ngàn năm về việc giữ gìn độc lập thì chắc chắn là người dân và tôi tin rằng trong giới lãnh đạo cũng có người quan ngại về tiến triển đấy”.

“Như vậy cái chủ quyền của hai nước nó không được xác định rõ ràng. Tôi không hiểu tại sao mà lại phải nhập làm một. Tôi là một người nghiên cứu lịch sử từ xưa đến nay, tôi cũng không hiểu.”
Nhà sử học Nguyễn Nhã, tác giả nhiều công trình nghiên cứu về lịch sử xác lập chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa

Tiến sĩ Nguyễn Nhã, tác giả của nhiều công trình khoa học nghiên cứu về lịch sử xác lập chủ quyền của Việt Nam đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, nhận định:

“Tôi đã từng đến Lạng Sơn thì tôi thấy cửa ngõ của Lạng Sơn, ở bên này là của VN, bên kia là của Trung Quốc, thì bây giờ nhập lại một thì tôi không hiểu là ý đồ thế nào. Như vậy là phải thống nhất với nhau, mà có khi bên này bên kia không đồng ý với nhau thì sao, thì tôi cũng không rõ.”

Báo South China Morning Post dẫn lời Tiến sĩ Lê Hồng Hiệp của Viện nghiên cứu Yusof Ishak ở Singapore, tỏ ra lạc quan là Việt Nam và Trung Quốc có thể hợp tác với nhau, ông coi dự án này như một cách để 2 nước có thể làm việc với nhau và phục vụ các lợi ích chung, vượt lên trên cuộc tranh chấp ở Biển Đông để hướng tới phía trước.

Nhưng nhà sử học Nguyễn Nhã tiên đoán sẽ có những phức tạp khó khăn khi kế hoạch “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát cửa khẩu” đi vào hoạt động:

“Như vậy cái chủ quyền của hai nước nó không được xác định rõ ràng. Tôi không hiểu tại sao mà lại phải nhập làm một. Tôi là một người nghiên cứu lịch sử từ xưa đến nay, tôi cũng không hiểu.”

Tuy các nhà nghiên cứu đều cho rằng dự án này cũng có mặt tích cực của nó khi tạo thuận lợi cho hợp tác giao thương, giao lưu văn hóa, tăng sự hiểu biết lẫn nhau trong khu vực, nhưng cùng lúc, họ cảnh báo về mối nguy tiềm tàng trong bối cảnh Trung Quốc kiên trì tiến hành chiến dịch tằm ăn dâu để thực hiện tham vọng “Nam tiến”.

“Tôi nghĩ rằng cái đó nó càng gây nghi ngờ trong dân chúng về những cái gọi là hiệp định bí mật như hiệp ước Thành Đô mà rất tiếc là chính quyền Việt nam, Đảng Cộng sản VN không bác bỏ mà cũng không công nhận, và cái điều đấy nó càng làm cho sự lo ngại nó có cơ sở hơn.”
Tiến sĩ Nguyễn Quang A

Tiến sĩ Nguyễn Quang A:

“Nếu người ta hiểu biết lẫn nhau hơn, giao thương làm ăn với nhau hơn thì các sự căng thẳng sẽ giảm bớt, nhưng tôi nghĩ phải lưu ý đến luôn cả mặt kia nữa vì không khéo thì lợi bất cập hại cho nên làm cái gì cũng phải có một mức độ tính toán thiệt hơn.”

Liệu khái niệm “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát cửa khẩu”, có gợi lên cách hành xử của Trung Quốc khi thực hiện chính sách “Một quốc gia, hai thể chế” tại đặc khu Hong Kong?

Tiến sĩ Nguyễn Quang A cho rằng kế hoạch “Hai quốc gia, một trạm kiểm soát” càng gây thêm nghi ngờ về hiệp định Thành Đô bí mật giữa lãnh đạo Đảng Cộng sản VN và Trung Quốc như tin đồn bấy lâu nay.

“Tôi nghĩ rằng cái đó nó càng gây nghi ngờ trong dân chúng về những cái gọi là hiệp định bí mật như hiệp ước Thành Đô mà rất tiếc là chính quyền Việt nam, Đảng Cộng sản VN không bác bỏ mà cũng không công nhận, và cái điều đấy nó càng làm cho sự lo ngại nó có cơ sở hơn. ”

Tiến sĩ Nguyễn Nhã không nhắc tới hiệp định Thành Đô, nhưng cũng nêu lên quan ngại của nhiều người và của cá nhân ông:

“Theo tôi, nếu không có chuyện Trung Quốc áp đặt bằng vũ lực ở Hoàng Sa đó thì có khi lại không đặt vấn đề ra, và các nước như Cộng đồng chung Châu Âu đó thì họ cũng có sự hợp tác rất là chặt chẽ, nhưng mà chủ quyền của nước nào, và văn hóa của nước nào họ vẫn tôn trọng. Hàng rào có thể bỏ đi nhưng tôi thấy là các nước từ nước Pháp qua nước Đức và các nước còn lại thì tôi thấy chủ quyền của mỗi nước vẫn được tôn trọng..”

Nhà sử học nói nhiều người lấy làm lo ngại, và bản thân ông cũng lo ngại nhưng “sau này thì lịch sử viết ra thì mới biết được”.

CHỢ ĐỜI….! HAY SỰ TÍCH NGƯỜI NGHIỆN ĐỐT LÒ GIỮA CHỢ..!

 Lê hồng Song‘s post.
 
Image may contain: 1 person, sitting
Image may contain: 1 person
Image may contain: 1 person, smiling
Lê hồng Song added 3 new photos.

 

CHỢ ĐỜI….! HAY SỰ TÍCH NGƯỜI NGHIỆN ĐỐT LÒ GIỮA CHỢ..!

-Truyện ngắn tình cảm..

Phố chợ nghèo bỗng ồn ào bởi một sự kiện chưa từng xảy ra; ấy là sự xuất hiện đường đột của một con điên ngay cái lúc phiên chợ sáng đang đông đúc.
Nếu như con điên như mọi người điên khác trên thế gian này, nghĩa là quần áo rách rưới, tóc tai bù xù, mặt mũi nhem nhuốc thì đã chả tạo nên sự kiện. Đằng này, con điên cao như người mẫu, mặt trái xoan, đôi mắt trong veo, tóc cắt ngang vai. Con điên mặc quần bò đen, áo xanh màu nước biển. Trên vai con điên đeo một cái túi vải còn trên tay luôn luôn cầm một quyển sổ nhỏ và một cây bút bi, hễ ngồi xuống chỗ nào là con điên lại mở sổ ra ghi ghi chép chép, toàn là tiếng Tây nên chẳng ai hiểu được con điên viết gì.

Nếu như con điên xấu xí, bẩn thỉu thì những người bán hàng đã xua đuổi, đã đốt vía để tránh sự đen đủi cho việc bán hàng nhưng con điên xinh quá nên ai cũng cho tiền, cho quà. Tiền, cam, chuối, khoai lang, bánh rán, chai nước, con điên cho tất vào chiếc túi vải và cảm ơn lại mọi người bằng nụ cười hiền hậu; một nụ cười không một chút biểu hiện của kẻ điên, thậm chí nụ cười còn quyến rũ người khôn phải đáp lại bằng một nụ cười ngây dại.

Con bé xinh đẹp thế mà bị điên, thật tội nghiệp!
Nó điên nhưng sạch sẽ thế chắc là điên vì thất tình!

Tay nó cầm sổ cầm bút, chắc là điên do ngộ chữ!

Cả chợ bàn ra tán vào, và rồi khi phiên chợ tan thì câu chuyện về con điên lại râm ran từng nhà. Nhiều người tò mò đi bộ, phóng xe máy ra tận phố chợ để được nhìn thấy con điên. Trời ơi, cô Nâu xinh đẹp nhất làng cũng chả sánh được với con điên! Cô em cho anh hôn cái! Này em về làm vợ anh đi! Con điên lại cười; kẻ buông lời ong bướm cũng ngây ngất cười theo.

Vàng làm nổi lòng tham của con người còn nhan sắc làm nổi dục vọng của đàn ông; sự xinh đẹp của con điên đã khiến bao kẻ thèm khát muốn chiếm đoạt được thân thể con điên.

Kẻ đầu tiên là gã bán thịt lợn.

Gã bán thịt lợn không phải là người đầu tiên nhìn thấy con điên nhưng lại là người đầu tiên phát hiện ra người đẹp là con điên. Con điên xinh đẹp, con điên sạch sẽ, ai cũung nghĩ là diễn viên hay người mẫu ở thành phố về phố chợ chơi nhà người thân nên chả ai dám bắt chuyện làm quen sợ bị chê cười là thấy người sang bắt quàng làm họ. Gã bán thịt lợn vốn điêu luyện trong việc thái thịt, thoăn thoắt thoăn thoắt mười miếng như mười nhưng mắt gã không bao giờ nhìn miếng thịt mà thường là liếc nhìn đàn bà, con gái đi chợ xem ai ngon mắt thì bỏ lời ông bướm nên ngay từ khi nhìn thấy con điên, gã đã buông lời, người đẹp có mua thịt, anh bán cho chỗ mông ngon nhất. Thấy người đẹp không nói, chỉ cười, gã bảo điên à? Lại chỉ thấy người đẹp cười, gã bán thịt hô toáng lên, ô hô con điên, con điên! Người ta đổ xô đến để xem, râm ran bàn tán và khen gã bán thịt tưởng ngu như lợn ai dè lại thông thái đến thế!

Tự hào vì là kẻ phát hiện ra người đẹp là con điên nhưng gã cũng là kẻ đầu tiên nảy ra ý đồ chiếm đoạt thân thể con điên. Gã nghĩ đêm đến thế nào con điên cũng nằm vạ vật hay ngồi ngủ gà gật trong các hàng quán ở phố chợ nên nửa đêm gã bán thịt lợn lẻn ra. Trăng thượng tuần soi rõ phố chợ hiu hắt, không một bóng người, không một tiếng chó sủa. Gã bán thịt đảo con mắt híp như đôi mắt lợn nhìn ngang nhìn ngược. Thấy con điên trải áo mưa nằm ngủ trên tấm phản bán thịt của mình thì gã bán thịt khấp khởi trong lòng, trời dâng cho mình thân thể đẹp hút hồn của con điên rồi! Gã mặc quần đùi, áo may ô. Lúc đầu gã định bế con điên xuống đất để cưỡng hiếp nhưng sợ cô thức dậy chống cự nên gã đánh đòn chắc ăn, gã sẽ nằm đè lên con điên, cái phản bán thịt lợn của gã rất vững chắc, gã biết vì chiếc phản cũng chính là sản phẩm do chính tay gã đóng. Gã lùn, chân không vắt qua người con điên được nên gã kiếm cái ghế đứng lên rồi đổ sập người lên tấm thân mềm mại của con điên. Bị tảng thịt đè lên người, con điên ngộp thở. Đúng cái lúc gã bán thịt đang lôi cái của quí của mình ra thì có ánh đèn pin loang loáng, gã bán thịt rủn người khi nhận ra vợ gã tay cầm con dao thái thịt. Thị túm tóc gã lôi dậy:
Bà biết ngay mà, sáng nay vừa nhìn thấy con điên là mắt ông đã hếch lên như chó dạng chân hếch đái.

Ái đau quá, mình tha tội cho tôi, tôi cũng chưa làm gì được nó.
Lần sau mà còn mắt ngang mày ngửa nữa thì bà sẽ xẻo!
Gã bán thịt mặt mũi trông hung dữ nhưng sợ vợ hơn sợ cọp, gã lập cập đi về nhà. Vợ gã bán thịt dứ dứ con dao vào mặt con điên ra hiệu đuổi cô đi. Con điên xách chiếc túi vải bước đi. Đêm khuya, phố chợ vắng lặng, con điên sợ lại bị gã đàn ông nào đó nằm đè lên người nên cô không ngủ, đi lang thang cho đến sáng.

Kẻ thứ hai là đồng phạm.
Hôm sau, con điên được một bà tốt bụng ở phố chợ gọi vào nhà cho tắm rửa, cho ăn uống, lại cho cả một chiếc váy của cô con gái ở thành phố thải về cho mẹ, bà không mặc nên đem cho con điên. Chiếc váy khoe đôi chân dài, cái oe thon, khoảng ngực trần không quá lộ liễu của con điên nhưng cũng đủ làm cho cặp mắt của ông chủ tịch xã tối sầm lại. Ông đã sáu mươi tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn dẻo dai, nhất là cái khoản kia của ông vẫn sung mãn lắm, mà vợ ông đã sáu ba tuổi nên ông hay tạt ngang tạt ngửa vào nhà mấy bà góa chồng hay có chồng đi làm ăn xa. Trưa ấy, thấy con điên đang thơ thẩn ở ngoài cổng khu làm việc của các ban ngành trong xã, ông chủ tịch liền ra vẫy vẫy con điên vào phòng làm việc. Con điên theo vào, ông chỉ khép của mà không kịp chốt cửa, ông tốc ngay váy con điên lên. Con điên tát vào mặt ông một cái, mặc kệ, ông cứ ghì con điên xuống. Đang trưa, cán bộ, nhân viên đã về nghỉ, ngỡ chẳng còn ai nào ngờ cửa phòng bật mở. Ông bí thư xã đi vào, tưởng ông sẽ tri hô lên nhưng không, ông tủm tỉm cười nói với ông chủ tịch, con điên khỏe lắm, để ông giúp cho một tay. Thì ra ông bí thư xã cũng đã bí mật theo dõi con điên, cũng đang có định dẫn dụ con điên về phòng mình để chiếm đoạt nhưng ông vẫn chậm chân hơn ông chủ tịch. Lúc đầu ông chủ tịch hơi sợ nhưng khi nghe ông bí thư bảo phải cho ông đưa con điên sang phòng ông để thưởng thức con điên trước thì ông chủ tịch lại nhanh chóng chuyển sang tức tối. Ông bí thư muốn được chiếm đoạt con điên truớc, ngoài cái việc con điên xinh đẹp còn có một vấn đề sâu sa nhạy cảm nữa, ấy là ông nghĩ rất có thể con điên này còn trinh tiết nên mình phải làm trước để hưởng cái lộc trời cho này. Lòng vả cũng như lòng sung, ông bí thư biết nghĩ thế thì ông chủ tịch cũng nghĩ thế nhưng chính ông là người dụ dỗ đưa con điên về đây thì ông phải là người thưởng thức trước, ấy thế mà bị kẻ khác nẫng tay trên thì hỏi sao ông không uất ức? Thế là xảy ra một cuộc khẩu chiến:

Tôi đưa nó về đây, tôi phải làm trước!

Ông không nhường tôi trước, tôi có quyền kêu công an xã đến bắt ông vì tội hiếp dâm!
Thằng khốn nạn!
Thằng đê tiện!

Ông bí thư và ông chủ tịch tuy được dân bầu ra để phụng sự nhân dân nhưng dân bầu xong rồi thì lại muốn nhân dân phục vụ lại mình bằng tiền, bằng đánh chén, bằng sự hiến thân của các cô, các bà; dân không tự nguyện, tất nhiên, thì các ông dùng thủ đoạn, quyền lực để hành dân. Hai ông cùng phụng sự nhân dân nhưng lại coi nhau không ra gì, kẻ này nói xấu kẻ kia. Trong nhiều cuộc họp, cả hai đã từng đập bàn, chỉ tay vào mặt nhau, thậm chí có lần còn hắt cả rượu vào mặt nhau nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ khẩu chiến.
Lần này thì tranh nhau vì gái đẹp, dù là gái đẹp điên song vẫn có sức mạnh ghê gớm, nó đã khiến ông bí thư và ông chủ tịch hai lao vào nhau, kẻ đấm, người đá. Con điên sợ hãi chạy ra ngoài. Cuộc chiến tay- chân diễn ra trong vòng mười lăm phút, phần thắng nghiêng về phía ông bí thư xã vì ông trẻ hơn, khỏe hơn. Ông chủ tịch bị gãy hai răng cửa, vêu mõm còn ông bí thư thì thâm tím mắt trái.

Kẻ thứ ba là gã chủ lò gạch.
Chuyện con điên xinh đẹp xuất hiện ở phố chợ cũng đến tai bà vợ ông chủ của mười cái lò gạch lúc nào cũng nhả khói mù mịt. Cây chết, lúa héo, nhà nhà đóng kín cửa, người lớn trẻ con ra đường thì bịt khẩu trang kín mít, dân làng kêu trời trước thảm họa ô nhiễm nhưng thanh tra đến thanh tra lại đi vì khi đi có cầm theo phong bì. Là vợ ông chủ lò gạch nên gia đình bà giàu có nhất phố chợ nhưng buồn thay, vợ chồng bà có hai người con, một trai, một gái thì cậu con trai nối dõi lại bị câm điếc, người lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác. Bị câm điếc, bị điên nhưng bố mẹ giàu có nên thằng câm vẫn lấy được vợ, một cô gái con nhà nghèo ở cùng xã, người lùn và béo song sau một tuần chung sống, chả hiểu sao cô bỏ đi biệt tăm.

Bà chủ lò gạch đi bộ ra phố chợ, vừa nhìn thấy con điên bà đã nảy ra trong đầu một ý đồ, bà mua cho cô một cái bánh mì rồi cầm tay cô đi về nhà. Đi được mấy bước, bà dẫn cô lại chỗ quầy bán quần áo, mua liền cho cô hai bộ váy. Kẻ chợ nhìn thấy bà chủ lò gạch đối xử tử tế với con điên thì ai cũng biết mưu đồ của bà, người khen bà khôn, kẻ nói bà rước thêm nợ về nhà, bà nhổ toẹt một bãi nước bọt ra chiều bà khinh tất cả.

Về đến nhà, đợi con điên ăn xong bánh mì, bà chủ lò gạch rót nước cho cô uống rồi dẫn cô vào nhà tắm, bà tự mở vòi nước, ra hiệu cho cô cởi quần áo, tắm rửa. Con điên gật đầu, tự mình tắm rửa. Khi con điên tắm xong bước ra, bà chủ lò gạch sững sờ trước vẻ đẹp của cô, bà gọi điện cho chồng về ngay để tính chuyện. Nửa giờ sau ông chủ lò gạch phóng xe phân khối lớn về đến nhà, ông định nạt nộ vợ vài câu vì cái tội phá vỡ cuộc vui đánh chắn ăn tiền của ông với ông trưởng phòng Tài nguyên – Môi trường huyện nhưng vừa nhìn thất con điên, ông đã ngẩn ngơ cả người. Nghe vợ giới thiệu đây là con điên mà mấy ngày qua cả phố chợ bàn tán, ông chủ lò gạch hiểu ngay ý vợ:

Bà đưa cô ta về để cưới vợ cho thằng câm?
Đúng thế!
Được đấy, con điên rất đẹp, biết đâu ông giời đem nó đến cho nhà mình.
Vợ chồng ông chủ lò gạch bàn tính cứ để cho con điên ăn ở với con mình đến khi nào có thai sẽ làm đám cưới cho chắc ăn, kẻo nó lại bỏ đi như con vợ trước thì lại mất của mất người.

Đêm, bà chủ lò gạch dẫn con điên lên phòng thằng câm ở trên tầng ba, lại đưa cho con điên bộ váy ngủ màu hồng, ra hiệu cho cô thay váy. Con điên thay váy xong, bà chủ lò gạch chỉ vào giường, thấy giường không có người, cô gật đầu trèo lên giường. Một lúc sau, bà chủ lò gạch mới cho thằng câm lên phòng, thấy con điên đang nằm ở giường mình thì thằng câm thích lắm, chả hiểu nó thích vì cô điên xinh đẹp hay chỉ đơn giản thích vì có một người bạn ngủ chung cho vui. Thằng câm liền vén màn chui vào. Con điên hốt hoảng ngồi dậy xua tay, thằng câm hiểu ý con điên không muốn cho mình nằm chung nên quay ra đi lại chỗ bộ ghế xa-lông nằm. Thánh nhân ở chung phòng với giai nhân cũng khó mà chợp mắt nếu chưa được mây mưa với giai nhân nhưng thằng câm lại là kẻ điên nên có lẽ đối với nó, giai nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ như cô vợ xấu xí vừa lùn vừa béo đã bỏ đi nên chỉ một lúc thằng câm đã kéo gỗ khò khò.

Nửa đêm ông chủ lò gạch tỉnh giấc, bên cạnh bà vợ đang nghiến răng ken két, ông tò mò muốn biết xem con điên và thằng câm thế nào nên ông rón rén như mèo rình chuột đi lên tầng ba. Ông khẽ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thằng câm đang ngủ trên ghế xa-lông, nước dãi đùn đầy hai khóe miệng, ông biết ngay thằng câm bị con điên xuôi đuổi, ông đi lại gần chiếc giường. Con điên đang ngon lành trong giấc ngủ, bộ váy mỏng, ngắn mà vợ ông cố tình cho con điên mặc để kích thích cho con trai thì lúc này đây nó lại đang kích động cơn thèm khát của chính chồng mình. Ông chủ lò gạch chặc lưỡi, miếng ngon con không ăn được thì bố ăn, gã tắt đèn điện, cởi bỏ quần áo, đổ sập lên người con điên. Con điên bị thân hình lực lưỡng của ông chủ lò gạch đè nặng, gã lại rất khỏe nên cô chỉ chống đỡ được một lúc thì bị gã chiếm đoạt. Thằng câm không hề biết gì, vẫn gáy khò khò. Thỏa mãn xong, ông chủ lò gạch thấy cô điên mệt lử, nằm im lặng, gã vội vã mặc quần áo đi xuống tầng hai, vào nhà vệ sinh rửa ráy, lau khô, đi lại giường ngủ. Vợ gã đã thôi nghiến răng, gã nằm xuống, sung sướng chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Sáu giờ sáng, ông chủ lò gạch thức dậy nói với vợ phải ra thăm lò gạch, bà chủ lò gạch tế nhị đợi mãi đến hơn tám giờ mới lên phòng con. Thằng câm đã đi chơi, nhìn thấy váy con điên xộc xệch, lại nhìn thấy trên tấm nệm ga có vệt máu đỏ, bà mừng lắm, thằng câm có phúc lấy được vợ vừa đẹp vừa còn trong trắng rồi. Thôi nó bị đau, bị mệt, cứ để nó ngủ thêm, bà chủ lò gạch cầm cạp lồng đi ra phố chợ mua cho con điên bát phở gà.

Tháng sau, phát hiện ra con điên có thai, bà chủ lò gạch thông báo cho chồng tin vui, gã sung sướng bảo làm đám cưới ngay cho thằng câm và con điên. Luật pháp không cho phép những kẻ tâm thần được kết hôn nhưng ở cái phố chợ này thì đồng tiền lại cho phép họ được thành hôn có giá thú. Một đám cưới to nhất, sang nhất phố chợ từ trước đến nay đã được tổ chức.

Đêm tân hôn, căn phòng cô dâu, chú rể đã được tân trang lại, tất cả đều mới, tất cả đều thơm phức. Với những đôi uyên ương bình thường thì nó sẽ làm cho đêm tân hôn thêm ngất ngây hạnh phúc nhưng mà với vợ chồng thằng câm thì điều đó không có ý nghĩa gì. Thằng câm được làm chồng hợp pháp, lại được ngồi xe hoa sang trọng với cô dâu đi dọc phố chợ nhưng từ đêm đầu tiên bị con điên xua đuổi phải ra ngủ trên ghế sa-lông, những đêm sau đó nó không lên giường nữa mà nằm ngủ ngay trên ghế. Nó không hiểu vợ chồng là gì, nó lại càng không hiểu nghĩa vụ thiêng liêng của người chồng là phải làm cho người vợ sung sướng trên chiếc giường cưới; nó chỉ mơ hồ hiểu rằng, con điên không thích nó ngủ chung, nó phải tôn trọng, đơn giải chỉ thế thôi. Chú rể thì thế nhưng bố chú rể thì không thế, từ đêm chiếm đoạt được con điên, cách bốn, năm đêm gã chủ lò gạch lại mò lên, gã tưởng lần đầu tiên con điên bị đau nên chống cự, lần sau con điên sẽ quen đi sẽ sung sướng nhưng lần nào con điên cũng chống cự. Cũng may con điên không kêu lên, chỉ dùng tay cào cấu, gã chỉ cần khoá chặt hai tay con điên lại, ghì thật chặt một lúc thì con điên đuối sức đành để mặc gã làm tình.

Đêm nay, đêm tân hôn của thằng câm, gã chủ lò gạch tuy cả ngày đã nốc nhiều rượu nhưng gã vẫn thấy xốn xao trong lòng, y như gã vừa cưới vợ. Gã rất muốn mò lên phòng thằng câm sớm để thưởng thức đêm tân hôn thứ hai trong cuộc đời nhưng vợ gã chưa nghiến răng ken két thì thị chưa thể ngủ say. Hàng ngàn đêm ngủ chung với vợ, gã đã đúc rút ra được kinh nghiệm, khi vợ ngã nghiến răng thì có súng bắn cạnh tai, thị vẫn ngon giấc, thậm chí thị còn nhoẻn cười trong mơ. Gã chủ lò gạch cũng tò mò muốn xem đêm tân hôn thằng câm có được ngủ chung với vợ không hay vẫn cái cái cảnh thằng câm nằm gáy như sấm trên ghế sa-lông? Nếu sau đám cưới, con điên cho thằng câm ngủ chung thì chúng sẽ ngủ với nhau suốt đời, gã sẽ chẳng còn cơ hội hãm hiếp con điên nữa. Kể cũng tiếc nhưng dẫu sao đứa con trong bụng con điên cũng là sản phẩm của chính gã.

Có thể đêm nay vợ gã chủ lò gạch bị phấn khích bởi đám cưới nên giấc ngủ của thị cũng bị thay đổi, mười hai giờ đêm rồi mà thị vẫn chưa nghiến răng. Gã bực lắm, giá như có thuốc mê, gã đã xịt cho vợ một nhát. Một giờ rồi hai giờ đêm, thị vẫn không nghiến răng, gã chủ lò gạch không nhịn được nữa, gã gỡ bàn tay vợ ra khỏi cái của quí của mình. Vợ gã có thói quen rất tệ, hễ đi ngủ là đặt tay vào chỗ ấy của chồng nếu không thị sẽ không ngủ được. Cửa phòng thằng câm xưa nay vẫn mở, thật ra trước đây cửa cũng có khoá nắm đấm, nhưng thằng câm không biết sử dụng nhiều lần tự nhốt mình, đạp cửa ầm ầm nên vợ gã phải nhét miếng gỗ vào làm cho ổ khoá thành vô dụng. Gã chủ lò gạch khẽ đẩy cửa đi vào, trong bóng tối lờ mờ, gã nhận ra thằng câm vẫn đang gáy khò khò trên ghế sa-lông, con điên vẫn đang ngủ một mình trên chiếc giường tân hôn, gã vén cửa màn chui vào. Lần này gã không đổ sập ngay lên người con điên mà gã nhìn con điên suy tính sao cho việc cưỡng hiếp vẫn thành công nhưng không làm con điên sảy thai. Gã suy đoán, ngay cả trong đêm tân hôn thằng câm cũng không dám lên giường với vợ, vậy gã thử nhập vai chú rể, biết đâu chính cái đám cưới hôm nay đã giúp con điên nhận ra vai trò của người vợ mà cho chồng ngủ chung? Nghĩ vậy, gã chủ lò gạch khẽ nằm xuống, ôm lấy thân hình mềm mại của con điên. Thấy con điên vẫn ngủ, gã mừng tí tẹo, lấy tay xoa xoa lên bầu vú của con điên để kích thích. Con điên trở mình nhưng vẫn ngủ, nỗi mừng tí tẹo biến thành nỗi mừng to tát, gã chủ lò gạch lùa tay vào váy con điên ve vuốt. Con điên cựa mình, gã nghĩ cô đã hưng phấn nên trườn lên người cô với ý định làm tình nhẹ nhàng để tránh sảy thai cho con điên. Trên đời này, không ai có thể hiểu hết được thế giới con người với con người; lại càng không hiểu hết được thế giới của người điên nên gã chủ lò gạch đã ngu ngốc cho rằng những suy luận của mình là sáng suốt. Giá gã cứ đổ ập xuống người con điên như mọi khi thì gã đã làm tình được nhưng gã lại muốn trở thành chú rể, muốn được cô dâu hân hoan dâng hiến nên con điên bị đánh thức và đã phản ứng dữ dội. Gã chủ lò gạch phải gồng mình chống đỡ, cả hai vật lộn tơi tả trên giường đến nỗi làm cho thằng câm thức giấc. Thằng câm thấy trên giường có kẻ đang ra sức đè lên người con điên, nó liền bật điện lên. Thằng câm nhận ra bố nó. Nó không hiểu chuyện bố nó đang làm với con dâu là loạn luân. Nó cũng không biết sự công bằng, tôi cưới vợ thì tôi phải được ngủ với vợ, ông hãy cút đi. Nó chỉ đơn giản nghĩ rằng, con điên không muốn cho mình ngủ chung thì cũng không muốn cho bố nó ngủ chung, nó đã tôn trọng con điên thì cũng buộc bố nó phải tôn trọng con điên. Thằng câm chạy đến bên giường cầm tay kéo bố ra. Được thằng câm tiếp sức, con điên vùng dậy, nó chạy lại chiếc bàn, cầm cái bình thuỷ tinh đựng nước sôi để nguội trên bàn. Bao nỗi căm hờn kẻ đã hãm hiếp mình bị kìm nén, nay được bung ra, con điên lao đến giáng cái bình thủy tinh lên đầu gã chủ lò gạch. Gã chủ lò gạch ngã lăn quay ra nhà, mắt trợn ngược lên nhìn con điên. Thằng câm sợ hãi dắt tay con điên đi xuống nhà, mở cửa rồi cả hai chạy về phía thị xã.

Từ đấy phố chợ mất đi hai người điên nhưng lại xuất hiện một kẻ điên mới, gã hay ra phố chợ xếp gạch vỡ thành một cái lò gạch rồi chổng mông chổng đít thổi lửa phù phù.    

Các em gái vùng cao bị bán sang TQ

Các em gái vùng cao bị bán sang TQ

trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnh  VINCENT TREMEAU
Trẻ em gái tại nhiều vùng núi hẻo lánh của Việt Nam đã và đang trở thành nạn nhân của các vụ buôn người

Trẻ em gái tại nhiều vùng núi hẻo lánh của Việt Nam đã và đang trở thành nạn nhân của các vụ buôn người.

Báo cáo của tổ chức Plan International cho hay, nhiều trẻ trong số này chỉ trong độ tuổi từ 13 trở lên, bị lừa bán sang Trung Quốc để làm vợ của những người đàn ông nghèo.

Các bước thường lặp lại. Trẻ em gái từ các vùng quê nghèo bị bắt cóc, hoặc bị lừa gạt, sau đó bị bán qua biên giới.

“Chỉ riêng năm ngoái thôi, huyện Mường Chà chỗ tôi ở đã có ba vụ trẻ em gái bị đưa sang Trung Quốc,” ông Sùng A Chìa, mục sư từ một Hội thánh Tin Lành tại huyện Mường Chà, Điện Biên, nói với BBC qua điện thoại ngày 5/1.

“Bị bắt cóc hay không thì tôi không nghe nói, nhưng bị lừa sang Trung Quốc thì có.”

“Ba em này tuổi từ 14 đến 18. Trong đó em 18 tuổi trước đây thường hay nói chuyện điện thoại [với ai đó], rồi bị lừa sang Trung Quốc.”

“Sau đó em này có quay về. Chính quyền địa phương có tới hỏi thăm.”

“Nhưng hai em kia thì không thấy quay về.”

Cũng theo ông Chìa, việc trẻ em gái bị lừa sang Trung Quốc không phải là do đời sống ở bản quá khó khăn.

“Ở đây cũng khó khăn nhưng không phải là quá tệ. Chủ yếu là do các em thiếu hiểu biết, chưa nghe tuyên truyền về việc này bao giờ.”

trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnh   VINCENT TREMEAU

Tỉnh Điện Biên, nơi ông Chìa và gia đình sinh sống, chỉ là một trong những tỉnh miền núi Việt Nam nổi cộm với vấn đề buôn bán phụ nữ qua biên giới nhiều năm qua.

Nơi những trẻ em gái ‘mất tích’

Nhiếp ảnh gia Vincent Tremeau đã có chuyến đi thực địa cùng Kirsty Cameron của Tổ chức Plan International đến một làng hẻo lánh gần biên giới Việt Trung, nơi nhiều trẻ em gái ‘mất tích’.

“Nhiều trẻ em gái ở vùng núi phía bắc Việt Nam bị bắt cóc và bán sang bên kia biên giới làm vợ đàn ông Trung Quốc”, bài báo của Vincent Tremeau viết trên BBC News.

Trong phóng sự ảnh của Vincent, có bà Do 56 tuổi đang ngồi bó gối thẫn thờ trong căn nhà cũ.

Ước muốn duy nhất của người phụ nữ đang mắc bệnh hiểm nghèo này là được gặp con gái lần cuối trước khi chết.

Mi, con gái bà, tên Mi, mất tích hai năm nay.

Mi bị bắt cóc đi đang đi chợ. Gia đình chỉ biết khi cô bé rời chợ thì có hai gã đàn ông bám theo. Dân địa phương nói rằng nhiều khả năng cô bé đã bị gả bán cho đàn ông Trung Quốc.

Gia đình bà Do đã tìm con ở khắp Hà Giang nhưng vô ích.

Chưa dừng lại ở đó, sau Mi, ba bé gái khác trong ngôi làng chỉ vỏn vẹn 50 nhân khẩu này cũng bị bắt cóc.

Cuộc sống ở tại cộng đồng này kỳ khó khăn. Một thủ đoạn bọn buôn người sử dụng là bỏ ra hàng tháng để tìm hiểu một cô gái, giả làm bạn hoặc bạn trai, trước khi nói với họ rằng họ có thể giúp họ kiếm được việc làm ở Trung Quốc.

Với niềm tin rằng tiền lương cao hơn và cuộc sống tốt hơn ở đó, nhiều cô gái cho đây là cơ hội để giúp đỡ gia đình nên sẵn sàng đi với họ, cho đến khi nhận ra bị lừa ở bên kia biên giới.

Dinh (18 tuổi) 18 tuổi cũng bị bắt cóc. Khi cô 15 tuổi, cô cùng bạn là Lia được cho đi nhờ về nhà để khỏi phải đi bộ đường xa. Tuy nhiên, các cô gái nhanh chóng nhận ra rừng họ bị đưa đi sai đường.

Cô bị đưa đến Trung Quốc, bị nhốt trong một căn nhà và chụp hình cho người mua. Mặc dù Dinh đã bỏ trốn sau tám tháng, Lia vẫn chưa trở lại.

trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnhVINCENT TREMEAU
Dinh trốn thoát sau khi bị bán qua biên giới, nhưng Lia vẫn chưa thấy trở về

‘Nỗi mất mát mơ hồ’

Các gia đình có người mất tích chịu cái gọi là “sự mất mát mơ hồ” – một thuật ngữ do nhà tâm lý học Pauline Boss đặt ra và được miêu tả là một trong những cảm giác đau đớn nhất bởi vì có rất ít khả năng có một ‘cái kết’ cho tình trạng này, theo bài báo của Vincent Tremeau.

Những người bị ảnh hưởng trải qua một loạt các cảm xúc mãnh liệt và liên tục biến động: đau khổ, bối rối, đau đớn, tuyệt vọng, buồn bã, thất vọng, bất lực, hy vọng.

Những cảm xúc này – kết hợp với sự chờ đợi tin tức không hồi kết – có thể tàn phá sức lực và khiến những người ở lại suy nhược.

Thường xuyên tìm kiếm câu trả lời, nhưng không chắc chắn về nơi ở và số phận của người mất tích, gia đình không thể thương tiếc sự mất mát của họ theo cách mà một người nào đó có thể chịu đựng được một sự mất mát.

Trong khi đó, nhiều trẻ em gái, trong đó nhiều em mới 13 tuổi, tiếp tục là nạn nhân của bọn buôn người, bị bắt cóc, đưa sang Trung Quốc để bán ‘làm vợ’.

Theo Tổ chức Plan International về quyền trẻ em, kiểu hôn nhân cưỡng bức này dù tăng chậm nhưng đều đặn trong thập kỷ qua.

Chính phủ Việt Nam ước tính có khoảng 300 vụ buôn người chỉ trong vòng ba tháng đầu năm 2017.

Trong khi đó, tổ chức Child Helpline nhận được gần 8.000 cuộc gọi liên quan đến các vụ buôn bán phụ nữ và trẻ em gái qua biên giới trong suốt ba năm qua.

trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnh  VINCENT TREMEAU
Chỉ còn lại các bức ảnh Mi treo trên tường nhà
trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnhVINCENT TREMEAU

Cần phối hợp giữa hai chính phủ

“Hiện giờ không có cơ quan nào có thể nêu được hàng năm ở Việt Nam có bao nhiêu người bị buôn bán sang biên giới, bao nhiêu người đi qua biên giới để làm ăn để chủ ra xu thế là nó tăng vọt hay không”, bà Bà Khuất Thu Hồng, chuyên gia về bình đẳng giới nói với BBC từ Hà Nội ngày 5/2.

“Tuy nhiên, qua các thông tin từ báo đài, tôi được biết kẻ buôn người nay đã lợi dụng công nghệ thông tin như Facebook, Zalo để lừa gạt, bán trẻ em gái qua biên giới.”

“Có một thực tế là điều kiện ở các khu vực miền núi phía Bắc đặc biệt khó khăn so với các khu vực khác.”

“Trẻ em gái phải bỏ học sớm do điều kiện tiếp cận với trường sở hạn chế, nhận thức về học hành cho trẻ em cũng hạn chế, rồi do phong tục tập quán như kết hôn sớm cũng ảnh hưởng đến việc học hành của các em. Nhiều em còn không nói được tiếng Kinh.”

“Như vậy có thể giả định là việc tiếp cận thông tin của các em cũng hạn chế, dễ khiến bị người ta lừa gạt rằng qua biên giới cuộc sống sẽ tốt hơn, thu nhập tốt.” “Trong bối cảnh đó, những giải pháp cơ bản nhất để nâng cao nhận thức cho đối tượng này là hỗ trợ để trẻ được đi học.”

“Trường sở có chương trình truyền thông bằng tiếng dân tộc để họ nắm được thông tin càn thiết, tránh được cạm bẫy.”

“Nâng cao sinh kế để họ yên tâm ở lại quê hương làm việc.”

“Thật ra thì rất khó để nói làm thế nào giữ chân được họ. Vì thu nhập thế nào là cao rất khó để nói. Người ở TP Hồ Chí Minh, Hà Nội vẫn đi tìm kiếm những chỗ có thu nhập cao hơn.”

“Về lâu dài thì tôi nghĩ chính phủ hai nước [Việt Nam – Trung Quốc] nên có chương trình phối hợp để hỗ trợ, cùng nhau giải quyết vấn đề này. Cần làm sao để có sự hợp tác tốt hơn giữa lực lượng biên phòng hai bên tại các vùng biên giới.”

trẻ em gái, buôn người, Việt Nam, Trung Quốc
Bản quyền hình ảnh   VINCENT TREMEAU

Bộ ảnh về đề tài này của Vincent Tremeau do Plan International đăng tải đã có mặt trên trang BBC News.

Thôi không cầm súng, con người tất an nhiên

 

Thôi không cầm súng, con người tất an nhiên

Tuấn Khanh

Trên trang facebook của chàng thanh niên Nuseir Yassin, vẫn thường được gọi tên là Nas Dailly, có post một video cảm động và lạ thường.

Đó là câu chuyện của hai người đàn ông sau 44 năm tìm thấy nhau. Quá khứ của họ thăm thẳm tối nhưng nụ cười về tương lai thì tỏa sáng.

Chuyện của video được tóm tắt như sau: Nhiều năm trước khi còn là một quân nhân của Hy Lạp, Iannis kết thúc đời binh nghiệp của mình bằng kỷ niệm khó quên khi nhận một viên đạn vào đầu, được bắn từ phía đối phương là Fethi, quân nhân Thổ Nhĩ Kỳ.

Nhưng may mắn là Iannis không chết. 30 năm sau, ông viết lại câu chuyện đời mình trong một cuốn sách. Lạ lùng thay, Fethi lại ngẫu nhiên đọc được cuốn sách ấy. Với những mô tả rất rõ về trận đánh, sự kiện… ông Fethi nhận ra rằng tác giả cuốn sách chính là người mà ông ta đã nhắm bắn.

Fatis và Lannis. Ảnh: Facebook

Fethi đã tìm cách liên lạc với Iannis và xin được tha thứ, và rồi ông nhận lại được một tình bạn từ kẻ mà mình đã từng muốn đoạt mạng sống. Cuộc xung đột chính trị ở Síp, quốc đảo xinh đẹp nằm ở phía Đông Địa Trung hải năm xưa, đã khiến hai thường dân hiền lành bị biến thành thù địch. Và giờ đây họ sánh vai với nhau, bước qua mọi thứ như những con người an nhiên nhất trên địa cầu.

Bản video đã nhận được hơn 100.000 like, hơn 35.000 lần chia sẻ và hàng ngàn lời bình luận. Có lẽ nó đã làm cảm động không ít người đã đi qua chiến tranh. Và chắc bản video này chắc rồi cũng sẽ làm nhiều người Việt Nam cảm động. Bởi Việt Nam có đủ các kinh nghiệm của một quốc gia bị xâu xé bởi các loại chủ nghĩa anh hùng và giải phóng, biến những người cùng màu da, tiếng nói trở thành hận thù. Câu chuyện của Fethi và Iannis tựa như một cánh cửa khác của sự tỉnh thức vào lúc này.

Vào lúc này – bởi đây là những ngày hệ thống truyền thông nhà nước rầm rộ tự ngợi ca về chiến dịch Mậu Thân 1968 tấn công tràn vào đời sống thường dân miền Nam. Sự rầm rộ ấy khiến người ta nhận ra rằng, sau nửa thế kỷ đã toàn trị, nhà cần quyền vẫn bước hoang mang tìm kiếm một hình dạng chính nghĩa. Thật khác với những người đàn ông vô danh trong bản video của Nas Daily, nhà nước rõ là không thể có được sự an nhiên, vì vẫn luôn còn tự đắc với những câu chuyện của ngày cầm súng.

Fethi và Iannis không còn trẻ con để biết rằng chuyện chĩa súng vào nhau là điều đáng để vứt đi. Họ ôm nhau và cười để nói những câu chuyện về ngày không phải còn phải cầm súng. Cuộc đời không phải là để cho bọn cầm quyền, bọn làm chính trị và tung hô chủ nghĩa lợi dụng. Và câu chuyện hai người đàn ông khoác vai nhau đi trên một con đường, đã không thể bị bất kỳ chính quyền nào sử dụng làm công cụ tuyên truyền chính trị.

“Hãy nhận rõ, bọn chính quyền không có lương tâm. Đôi khi chúng lêm giọng về chính sách, nhưng rồi sau đó không còn gì hơn nữa cả”. (By definition, a government has no conscience. Sometimes it has a policy, but nothing more). Albert Camus (1913-1960) đã nói. Quả vậy, khi con người vượt qua những thứ đó để tìm đến nhau, họ nhận rõ mọi thứ, kể cả rõ về kẻ đã tìm cách mở một cuộc chiến hay lên giọng sau một cuộc chiến.

Việt Nam cũng đã từng có nhiều cơ hội cảm động thuần túy để nhắc nhau như vậy, chẳng hạn như dịp cựu binh Frederic Whitehurst trao lại nhật ký Đặng Thùy Trâm. Câu chuyện một cô gái trẻ bị đẩy vào bom đạn, nếu được soi chiếu hoàn toàn dưới góc nhìn nhân bản, không nhuốm màu chính trị, ắt hẳn sẽ còn lưu truyền mãi về sau, hơn là qua một đợt truyền thông phong trào.

Một ngày nào đó, có thể người Việt sẽ được tự do làm nhiều video nhỏ như trên Nas Daily, nói về người Việt Nam thương yêu nhau, và biết ăn năn và biết đoàn kết chỉ cho vận mệnh quốc gia. Một ngày nào đó, con người trên đất nước này không còn bị đặt tên là kẻ thù, không còn bị xô vào trận làm kẻ sát nhân hay tội đồ, hoặc tự xướng danh một cách vô liêm sỉ.

_____

Về trang Nas Daily:

Theo mô tả từ các trang giới thiệu Nas Daily, thì đây là trang video của Nuseir Yassin, một thanh niên mang hai giòng máu Palestinian Israeli, năm nay 26 tuổi. Trang facebook với các video ngắn khoảng 1 phút đủ các câu chuyện trên đường đi của anh ta, thu hút đến hơn 4,5 triệu người theo dõi trang.

Đang là một nhân viên viết nhu liệu của PayPal với mức lương rất cao, Nuseir Yassin đã bỏ việc và lên đường với một chiếc camera để ghi lại mọi việc trên thế giới mà anh thấy, từ hơn một năm trước.

Năm 19 tuổi, Nuseir Yassin nộp đơn học ở đại học Havard. Bài luận của anh gây chú ý khi mô tả nỗi thất vọng của mình khi là một người Ả rập sinh ra trên đất Do thái, và vấp phải nhiều chướng ngại của số phận trớ trêu.

Bằng những video dài trên dưới 1 phút, Nuseir Yassin đang tạo ra mọt phong cách đặc biệt của vblog, và tạo niềm cảm hứng cho hàng triệu thanh niên đang bắt đầu thực hiện những video ngắn đầu tiên của mình.

Quả lừa khủng

Hoang Le Thanh‘s post.
 
 
 
Image may contain: 6 people, people standing and outdoor
Hoang Le Thanh

 

Quả lừa khủng

Lê Công Định

Tôi nghe kể lại rằng sở dĩ gia đình bác sĩ Hồ Hải không thuê luật sư và không thông báo ngày xét xử sơ thẩm, là vì có kẻ hứa hẹn rằng tòa án sẽ tuyên cho anh Hồ Hải một mức án bằng số ngày tù anh ở, rồi trả tự do tại tòa.

Kết quả, như chúng thấy, anh Hồ Hải đã bị tuyên 4 năm tù. Thật là một quả lừa khủng! Tất nhiên, không ai trách gia đình anh ấy, vì người trong nhà vốn ngay tình và luôn mong điều tốt đẹp nhất có thể cho anh Hồ Hải. Đáng trách chỉ là bọn lừa đảo thôi.

Âu cũng là bài học cho những ai còn đặt niềm tinh vào một chế độ đã mất tính chính danh.

*

Chúc anh bình an những ngày tháng sắp tới trong gông cùm của chế độ, mà cả bên thắng cuộc lẫn bên thua cuộc đều đã và đang bám víu một cách hài hước.

Thương anh, một người đàn ông nước Việt thực thụ!

Nguồn: Ls. Lê Công Định
https://www.facebook.com/LSLeCongDinh/posts/1999348590338915

Ảnh: Bị cáo Hải tại tòa – Ảnh: TUYẾT MAI. (Ghi chú nguyên văn tấm ảnh trong bài báo: “Tuyên truyền chống Nhà nước, bác sĩ đa khoa lãnh 4 năm tù”, đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 01/02/2018 11:11 GMT+7).

CSVN ĐÁNH CHÌM TÀU CHI MAI ĐỂ CƯỚP CỦA!!!

Thuong Phan shared Minh Tam Dang‘s post.
 
 
Image may contain: mountain, sky, cloud, outdoor and nature
Image may contain: 11 people, people sitting, child and indoor
Image may contain: sky, outdoor and water
Image may contain: sky, mountain, outdoor, water and nature
Image may contain: ocean, outdoor, water and food
+5

Minh Tam Dang added 9 new photos.

CSVN ĐÁNH CHÌM TÀU CHI MAI ĐỂ CƯỚP CỦA!!!

TỘI ÁC CỘNG SẢN đối với Dân Việt Nam và nhất là đối với Dân Miền Nam chất cao dầy hơn cả Núi Hy Mã Lạp Sơn (8848m), trúc Nam Sơn không ghi hết tội, biển Đông và Nam hải không rửa sạch mùi tanh hôi của chúng!!!

Vậy mà giờ đây, hàng năm, chúng ta phải chứng kiến cảnh chúng ăn mừng “chiến thắng vinh quang” của chúng!

Mời đọc câu chuyện của THUYỀN TRƯỞNG CSG-92.

Xin lưu ý, những tấm hình được mượn để minh họa. Cảm ơn Ông Thuyền trưởng đã vượt qua nỗi kinh hoàng để ngồi lại viết câu chuyện hãi hùng này.

Tạ ơn Trời Phật cho những người sống sót trong những chuyến vượt biên đầy bất trắc để tìm TỰ DO, trong đó có em trai tôi đi năm 1979, sau đó Cậu tôi (Hải Quân VNCH) sau 6 năm tù cải tạo và 2 em trai khác của tôi và cuối cùng là tôi. Chúng tôi đã được Trời Phật cho sống kiếp thứ hai trên cõi trần này.

“”Xác nguời được đưa ra khỏi tàu Chi Mai đưa lên bến phà Cát Lái lập tức các túi hành lý bị tụi công an VC tịch thu đem lên xe cây ngay lập tức, không có thân nhân hay bất cứ ai léo hánh ở khu vực này. Chỉ huy bốc dỡ các tử thi này là Đại tá VC Đinh Mười, truởng phòng cảnh sát phòng cháy chửa cháy thành phố Sàigòn; và một tên đại tá khác của phòng cảnh sát trên sông. Lúc bấy giờ bí thư thành uỷ là Võ Văn Kiệt.

Tổng cộng xác chết được đem ra là 426 xác cả nam lẫn nữ. “”

“””Còn cảnh công an VC bắn vào người vượt biên hôm đó, chính mắt những người đóng đáy thấy, thủy thủ tàu CSG 92 và xà lan 64 thấy, công nhân nhà máy Vavioil và những cư dân trên bờ sông nhà bè phía đèn xanh đều thấy hết. Chưa hết đâu! Những người đi “đăng ký”, tập trung tại bến xe Văn Thánh ngoài ngã ba Hàng Xanh để cho xe bus đưa vào bên phà Cát Lái, nhưng còn hai xe bus chót chưa vào tới bến phà Cát Lái thì mìn đã nổ. Không biết rằng vì xe bus đến chậm hay thằng công an tay nghề quá zỏm, gài kim định giờ không chính xác?!”””
……………………………

Thuyền trưởng CSG-92
Cảng SaiGon

“May mắn cho tôi là khi vượt biên vô cùng thuận buồm xuôi gió, nhưng ngược lại, tôi là chứng nhân cuả một vụ cướp của giết người thật là rùng rợn do bọn cộng sản Việt Nam thực hiện vào năm 1977 tại căn cứ Hải quân Cát Lái cũ của QLVNCH.

Lúc bấy giờ tôi làm công nhân cho thuỷ đội Cảng Sàigòn, trên chiếc tàu kéo CSG 92 (Soài Rạp). Vào khoảng tháng 1 năm 1977 tàu chúng tôi chạy lên con sông Sàigòn tới phía sau nhà máy nhiệt điện Thủ Đức và kéo chiếc tàu tên là Chi Mai về Kinh Tân Thuận (kinh đôi) để cơ xưởng cảng Sàigòn gắn thêm một số máy phụ như máy charge gió (air compressor), máy bơm nước lườn, cũng như gắn thêm một số ống gió thông hơi từ boong tàu xuống tận 3 tầng dưới hầm máy.

Tôi thấy cách thiết kế vô cùng lạ mắt và không có một chút gì là an toàn cho việc vận hành, cũng như an toàn thoát hiểm tối thiểu cho một con tàu di chuyển trên sông nước. Tôi có hỏi chú sáu Bền người công nhân đầu não của xưởng này về việc lạ lùng này thì chú trả lời rằng: “Chú đâu biết gì đâu. Nghe nói rằng thành uỷ thuê xưởng sửa chữa làm một số việc và nhà nước đôi bên thanh toán cho nhau. Chú chỉ là lính lác nên đâu biết gì việc cuả họ”.

Con tàu này có máy chính hiệu của Đức chế tạo, công suất 900 horse power. Con tàu này dài khoảng chừng 22m rộng 5, 5 mét, chiều sâu tính từ mớm nước khoảng 3, 3 mét, nhưng nếu tính từ trên mặt boong (deck) khoảng 5 mét là cùng. Khi tàu này gần ra khỏi ụ sửa chữa nó được hàn thêm một số miếng sắt chữ V loại 6mm làm một boong giả thêm nữa, cao hơn mặt boong khoảng 1.70 mét.

Bấy giờ những người Hoa kiều trong Chợ Lớn thường tấp nập vào tầu này xem xét cúng bái và họ thường mang trái cây hoặc thịt thà qua biếu cho chúng tôi ăn. Sau vài lần họ muốn thuê chú hai Lâm Văn Tới làm máy trưởng cho tàu này. Họ nói dối rằng đấy là tàu khách chạy từ sài Gòn đi Cần Thơ. Nhưng chú khước từ, vì tàu CSG 62 cuả chú cũng sửa chữa sắp xong để hoạt động kéo xà lan nước đi Vũng Tàu cung cấp cho các tàu chiến cũng như đánh cá đang neo tại vùng cảng ấy. Sau họ bảo thật là đi vượt biên chính thức và sẵn lòng chi 15 lượng vàng và cho hết 6 người trong gia đình chú đi luôn không phải trả một xu nào cả, nhưng chú vẫn khước từ.

Sau đó tôi thấy tên Út Lương tên thật là Lương Văn Út thuyền trưởng tàu khách An Giang chạy từ Tân Châu -Long Xuyên -Sài Gòn và ngược lại, nhận lời. Tên Úc này là Việt kiều Kampuchia hồi hương về VN năm 69 hay 70 gì đó. Năm đó là năm Quân Lực VNCH hành quân vô Kampuchia tấn công và san bằng cục R cuả VC và cứu vớt Việt kiều khỏi bị bọn Lon Nol và Khmer Đỏ cáp duồn thả trôi sông Cửu Long về Việt Nam.

Út Lương có nước da sậm nâu, gần giống như Miên. Không hiểu hắn xoay ở đâu ra bằng Tài Công hạng nhất của Bộ giao thông và Bưu điện cấp cho hắn. Bằng màu đỏ hẳn hòi, còn mới cứng, chứ thằng này nó dốt như Hồ Chí Minh, tiếng Tây thì quẹt quẹt, tiếng Miên thì good, tiếng Việt và tiếng Tàu thì cũng khá khá, nhưng về hải nghiệp nó là con zéro to tướng. Nội việc khử từ trường cho hải bàn khi tàu sửa chữa, hay trang bị thêm chi tiết nó cũng không biết, làm floating radar, hoặc tâm phương qua tín hiệu kiểm báo nó cũng mù tịt, thì nói chi đến tính toán sai biệt trục địa cầu hàng năm để cộng thêm vào hướng đi, hoặc trừ bớt cho đúng với hướng thật sự muốn đi. Nhưng hắn vẫn nhận trách nhiệm đưa tàu đến Cát Lái.

Giờ đây tôi không chắc nhớ rõ ngày tháng sự vụ xảy ra, tôi chỉ nhớ lúc ấy trời nắng gắt lắm khoảng tháng 4 hay 5 gì đấy, bấy giờ tôi kéo xà lan chở nước xuống kho dầu Shell ở Nhà Bè bơm cho tàu dầu Hasukha của Liên Xô, và sau đó kéo ủi yểm trở cho hoa tiêu đưa tàu vào cặp cảng kho Esso Nhà Bè. Việc xong xuôi, tôi cặp xà lan nước đã giao hàng xong, kéo về lại cảng Sàigòn. Nhưng khi tàu sắp quanh vào khúc đèn xanh đỏ của sông Sàigòn, thì tôi thấy người trôi nổi lặn hụp bơi ngửa, bơ xấp đủ kiểu hết. Họ có áo phao bằng styro foam hoặc bằng túi hơi như loại hàng không phát cho hành khách. Cũng có người ôm bẹ dừa nước thả ngửa trên sông.

Tôi co giảm vận tốc tàu lại và yêu cầu anh em thuỷ thủ ở tàu kéo cũng như xà lan thả các thang dây trên tàu và xà lan xuống tận mé nước đồng thời lấy các phao tròn cột dây vào quăng ra cho họ bám vào để kéo họ lên các thang dây của tàu và xà lan.

Lúc bấy giờ là nước ròng chảy ra biển, và ngay chỗ này là mối tiếp giáp giữa 3 con sông Nhà Bè, Sàigòn và Đồng Nai nên mực nước luôn chảy nghịch lẫn nhau tạo thành dòng nước xoáy. Tôi sợ nạn nhân có thể bị lót lườn tàu và xà lan, vướng vào chân vịt, nếu họ luýnh quýnh và không hiểu biết. Vì vậy tôi chỉ để số vòng quay của chân vịt đủ mức cho tàu đứng yên một chỗ để đón cứu họ.

Lúc bấy giờ các ghe đóng đáy giàn xây (dòng xoay) tại ngã ba của ba con sông cũng túa ra cứu giúp họ. Khi đó, trên tàu và xà lan của chúng tôi đã cứu được 18 người. Bỗng phía bên sông Nhà Bè (Rạch Bảy) có nhiều tiếng súng nổ chát chúa và canô công an VC tuần tra trên sông từ hướng nhà máy dầu Navioil cũng như trên Cát Lái chạy đổ xuống, xuôi theo dòng chảy, chúng bắn vào nạn nhân bơi trên sông không một chút thương tiếc, và đuổi theo bắn tận nhà máy Silico gần đến vàm sông Phú Xuân, nơi có căn cứ của bộ đội biên phòng đóng giữ.

Riêng tàu của chúng tôi bị một tầu tuần tiễu có khoảng 6 công an nhảy lên bắt những nạn nhân này trói lại bằng dây ở những chiếc phao họ mang trên người, rồi đẩy họ té xuống tàu tuần cảnh, thấp hơn mặt boong xà lan ít nhất 2 mét. Khi không còn chỗ chứa các nạn nhân, chúng xô họ trở lại dòng sông lúc đó đang chảy xiết. Tôi la lên cản ngăn chúng, nhưng chúng bắt tôi vào trong phòng lái tàu và yêu cầu tôi chạy về cầu bến phá Cát Lái. Trên đoạn đường không đầy 2 cây số này tôi thấy vô số các túi sách may bằng nhựa simili và giỏ đệm trôi bồng bềnh trên mặt nước. Chúng ra lệnh cho tàu chạy chậm lại và dùng vợt chúng tôi thường dùng để vớt lon nhôm thực phẩm hoặc thức uống của tàu ngoại quốc thường vứt bỏ trôi nổi trên sông Sàigòn, để vớt những chiếc giỏ căng phồng này. Chúng tranh nhau mở ra lục lọi lấy vàng, đô la, đồng hồ… rồi chia chác nhau ngay tại chỗ.

Vì phải chạy chậm để tụi công an vớt những chiếc giỏ trên mặt sông nên 2 giờ sau, tàu chúng tôi mới cặp được bến phà Cát Lái trong khi đoạn đường không đến 2 cây số mà vận tốc bình thường của tầu tôi là 16 hải lý giờ (khoảng 25 cây số giờ).

Khi tàu vừa cập bến, tụi công an bắt chúng tôi lên bờ, lục soát trên tàu, xà lan và khám xét thân thể của chúng tôi. Đến khoảng 10 giờ tối thì tên đại tá công an trưởng phòng cứu hỏa đến hỏi chúng tôi có thấy điều gì hay không, có muốn khiếu nại gì không? Chúng tôi dư hiểu chúng muốn gì, nên ai cũng phải lắc đầu, “thưa không nghe, không thấy, không biết cũng như không khiếu nại điều gì”. Chúng tôi chỉ xin chúng báo cáo về đội an ninh bảo vệ của bến cảng Sàigòn là tàu chúng tôi bị vướng lưới nên phải lặn gỡ, vì vậy về trễ. Chúng bằng lòng gọi phôn giúp cho việc ấy. Khi chúng tôi được thả trở lại tàu, trên bến phá, tụi công an đã cho lập vòng rào an ninh cấm tất cả nhân dân cùng những người không có trách nhiệm lui tới khu vực ấy. Vòng đai này được kéo bằng kẽm concertina, phía trong ở giữa bến phá chúng dùng nhưng manh cót quây tròn lại, che kín những xác người nằm ngổn ngang ít nhất là 150 người. Những xác người được xếp dài khaỏng 30 mét nằm kế bên nhau như cá trong hộp thành 3 hàng. Còn các túi hành lý được chất ngay lên xe truck cuả công an mà loại này trước năm 1975 dùng để tịch thu báo chí khi báo chí có nội dung xuyên tạc vu khống chính phủ VNCH, để làm lợi cho cộng sản.

Sau đó hai ngày, đội thủy của cảng Sàigòn được lệnh điều động tàu của chúng tôi kéo cần cẩu 100 tấn (có sức mạnh kéo nổi 100 tấn). Cần cẩu này nguyên là của quân vận Mỹ bàn giao lại cho chính phủ VNCH, và sau chuyển lại cho cảng Sàigòn xử dụng. Chúng tôi kéo cần cẩu nổi này ra đến Cát Lái khoảng 10 giờ sáng và người nhái công an (Bắc Kỳ) lặn xuống choàng dây cáp 16 mm qua tàu Chi Mai để cho cần cẩu trục lên.

Nhưng không biết loay hoay như thế nào đó họ làm mãi không xong, và phải xin toán người nhái của cảng Sàigòn đến giúp đỡ. Toán người nhái ốm đói này vốn là những công nhân trên 45 tuổi trước 1975 thuộc Ty Cảng Vụ cảng Sàigòn, có nhiệm vụ lặn kiểm tra các đế phao neo (con rùa) trên sông Sàigòn, cùng như kiểm tra chân đế cầu tàu trong cảng Sàigòn. Nhờ toán người nhái của Sàigòn trước 1975 , công việc trôi chảy, tôi nổ máy đẩy cần cẩu nổi ra xa, để neo căng cả 4 phiá và kéo tàu Chi Mai lên….

Khi dây cáp được kéo lên chưa được 3 mét, từ dưới mặt nước nổi vọt lên những xác người như nhưng trái ngư lôi vừa thoát khỏi bệ phóng. Máu từ mũi tai cuả họ trào ra trông thật thảm khốc. Chú hai Giỏi, cần cẩu trưởng, người to như cảnh sát motor cycle của Mỹ, cũng phải rụng rời tay chân không thể tiếp tục giữ cần LIFT và dừng tay lại ngay vị trí này. Bọn công an trên cầu phà bụm tay lại làm loa ra lệnh kéo tiếp nên anh Sanh phải nhảy lên phòng điều khiển thay thế chu hai Giỏi…

Dây được kéo lên từ từ thật chậm từng tấc cáp mỗi lần chuyển dịch, xác người tiếp tục vọt nổi lên, Tôi không nhớ rõ lắm vì cảm giác đã chết cứng tê dại, mắt mở nhưng hình như không còn biết gì cả. Vì đấy là xác người vô tội bị VC xua đuổi, hoặc lừa đảo, nên họ phải trốn ra nước ngoài. Họ là những người giàu có, có nhà cửa khang trang, cơ sở máy móc sản xuất, mà bọn công sản Bắc Kỳ xâm lược đang thèm thuồng muốn chiếm lấy làm cuả riêng, nên đã lừa họ mang của cải xuống tàu rồi tìm cách giết họ để chiếm đoạt của cải.

Khi tàu nhô cột cờ lên khỏi mặt nước, một thảm cảnh mà suốt 16 năm sống xuôi ngược trên các dòng sông cuả VN, bờ duyên hải VN và Philippines tôi chưa bao giờ trông thấy cảnh tượng như thế. Qúy vị à! Một phụ nữ tay ôm chặt đứa bé gái khoảng một tuổi đã sình chương cuộn tròn như một quày dừa non. Chiếc áo Badesuite bằng thứ vải nylon dầy chắc vướng vào các móc dùng để móc cờ hiệu của tàu hoặc tín hiệu. Trên mặt của nạn nhân bị tôm cá rỉa mất gần hết một bên mặt….

Tàu Chi Mai tiếp tục được kéo lên, trên mặt boong không còn gì tồn đọng. Trong cabin lái, xác hai cô gái trẻ ôm nhau chết cứng. Tàu Chi Mai tiếp tục được đưa lên cao, nước tràn ra từ các lỗ Abblouse (lỗ có kính tròn để cho thuỷ thủ có thể quan sát bên ngoài hay mở ra để nhận lấy gió khi những ngày biển êm gió lặng). Nước chảy tràn ra cho thấy bên trong, xác người dằn xẹp xuống như cá được đóng vào hộp vậy….

Cuối cùng tàu Chi Mai được đặt trên boong cần cẩu 100 tấn, sau khi các kè được chêm chặt hai bên hông tàu Chi Mai. Chúng tôi thấy bên hông phía tay phải của tàu Chi Mai có một lỗ thủng to hình dạng tròn méo mó phần phía trước của lổ thủng bị tét ép vào phía trong thân tàu chứng tỏ khối thuốc nổ được đặt từ bên ngoài. Xác người bên trong chắc phải còn đủ cả vì lỗ thủng này, xác người không thể trôi ra được, vì tàu bị chìm nghiêng về phía này, bùn non và đất sét còn bám chặt cả một bên thân tàu.

Xác nguời được đưa ra khỏi tàu Chi Mai đưa lên bến phà Cát Lái lập tức các túi hành lý bị tụi công an VC tịch thu đem lên xe cây ngay lập tức, không có thân nhân hay bất cứ ai léo hánh ở khu vực này. Chỉ huy bốc dỡ các tử thi này là Đại tá VC Đinh Mười, truởng phòng cảnh sát phòng cháy chửa cháy thành phố Sàigòn; và một tên đại tá khác của phòng cảnh sát trên sông. Lúc bấy giờ bí thư thành uỷ là Võ Văn Kiệt.

Tổng cộng xác chết được đem ra là 426 xác cả nam lẫn nữ. Tôi đã không dám ăn thịt cá tôm cua hơn nửa năm trời mặc dù lúc bấy giờ công nhân kỹ thuật thuộc tổng cục đường biển như tôi mỗi tháng chỉ mua được 2 kí thịt heo cho nhu yếu phẩm mà thôi.

Thằng Lương Văn Út tài công chiếc tàu Chi Mai còn sống nhăn răng tại Sài Gòn. Sau vụ nổ tàu Chi Mai, Cộng Sản không có cách gì che giấu được, vì hơn 170 hành khách nhà nghèo loại đóng 5 cây vàng cho một đầu người, phải chịu cảnh đứng ngồi như cá hộp. Họ hiểu đi tàu trong hoàn cảnh đó sẽ bị ướt lạnh khi trời mưa giông, vì cả hai thứ nước mưa và nước sóng biển.

Họ chắc chắn hiểu được thân phận, và những rủi ro có thể mang đến cho họ khi bị say sóng, hoặc sóng to chụp phủ lên tàu có thể cuốn họ xuống biển, nên họ chịu rất nhiều tổn phí để kiếm mua phao vì thời ấy của đó là hàng quốc cấm, không có chợ nào được bày bán cả. Ngay cả như tôi, thuyền trưởng tàu kéo cấp ba (có công suất trên 1200 mã lực) là loại chỉ đếm trên đầu ngón tay vào năm 1989, vẫn không có áo phao cho cá nhân của mình nửa đó. Chỉ cấp loại xốp bình cà rem (Styro foam) nhét vào áo khỉ (monkey vest) như áo bộ đội mang băng đạn AK vậy, nhưng vẫn phải ghi tên và chức vụ bằng nước sơn đỏ, và điều này phòng vật tư của Công Ty làm sẵn phát cho tàu, nếu bị mất phải làm báo cáo và kiểm điểm như mất súng vậy.

Chính các phao này đã giúp cho hầu hết những nguời trên boong này thóat ra khỏi tàu Chi Mai ngay lúc nó nghiêng chìm. Chỉ có những người thông thuộc với sông nước nên ỷ lại không mặc vào, có thể bị chết, hoặc thoát, hay tù sau vụ chìm này. Điều tôi nói đây có kiểm chứng, vì 4 ngày sau đó, những xác chết trôi nổi trên sông Nhà Bè, Phú Xuân, Soài Rạp, Lòng Tàu, cũng như trôi dạt vào những miệng đáy đóng trên sông để bắt tôm cá. Người dân đã báo cho chính quyền đem đi mai táng hoặc trả xác lại cho thân nhân.

Còn cảnh công an VC bắn vào người vượt biên hôm đó, chính mắt những người đóng đáy thấy, thủy thủ tàu CSG 92 và xà lan 64 thấy, công nhân nhà máy Vavioil và những cư dân trên bờ sông nhà bè phía đèn xanh đều thấy hết. Chưa hết đâu! Những người đi “đăng ký”, tập trung tại bến xe Văn Thánh ngoài ngã ba Hàng Xanh để cho xe bus đưa vào bên phà Cát Lái, nhưng còn hai xe bus chót chưa vào tới bến phà Cát Lái thì mìn đã nổ. Không biết rằng vì xe bus đến chậm hay thằng công an tay nghề quá zỏm, gài kim định giờ không chính xác?! Điều này từng xảy ra trong thời chiến qua các vụ đặc công VC đánh các cầu Bình Triệu, Bình Lợi, Tân Cảng… Đặc công VC ôm mìn lội ven sông để gài giật xập cầu, nhưng lội chưa tới nơi thì mìn phát nổ. Báo chí phổ biến tin tức, lính địa phương quân giữ cầu đều biết chuyện này!

Việt Cộng sản bắn chết người thường dân vô tội đâu có phải là điều hiếm hoi ở trong thời chiến cũng như thời bình. Hơn nữa VC đã dán bản cáo trạng khắp hai miền đất nước rằng “VƯỢT BIÊN LÀ PHẢN QUỐC”. Vì vậy chúng sợ ai không dám bắn?! Hơn nữa VC bắn để cướp của, vì người bị chúng bắn là thành phần tư bản, bị VC ghép vào tội phản quốc bóc lột.

Còn 2 chiếc xe bus chở người vượt biên đến sau, khi thấy tàu Chi Mai bị phát nổ, bọn công an liền ra lệnh cho quay đầu lên hướng nhà tù Thủ Đức tạm trú qua đêm và sáng hôm sau chở thẳng lên Bù Đóp nhốt cho đến gần 4 tháng. Sau đó, chúng đưa xuống cù lao Rồng ở Mỹ Tho cho đi bán chính thức, với điều kiện thêm 3 cây một đầu người.

Ngoài ra, còn vụ cho chìm tàu khách Vũng Tàu tại ngã ba Thiềng Liềng năm 1979 để cướp tiền cướp của nữa. Vụ này VC bán bãi xong, trở giọng lật lọng bắt khách ra đi đa số là Bắc di cư năm 1954 và giáo dân ở giáo xứ Tân Định, Bà Chiểu, trong đó có con của nhạc sĩ Lê Văn Thiện, hòa âm cho ban nhạc Shootgun của ca sĩ Thanh Thuý.

Thuyền Trưởng Tàu CSG-92″

https://baomai.blogspot.ca/…/csvn-anh-chim-tau-chi-mai-e-cu…