Hội chứng ếch luộc, chúng ta đang bị “nấu chín” mà không hay biết!

Hi chng ếch luc, chúng ta đang b “nu chín” mà không hay biết!

Nếu thứ gì đó không gây chết người ngay khi tiếp xúc, chúng ta thường cho rằng nó không có gì đáng ngại. Chúng ta thiết lập liều lượng “an toàn” cho các chất độc khác nhau dù đó là trong thực phẩm, nước uống, các chất ô nhiễm môi trường hay trong cả vắc-xin nữa.

Rốt cuộc, nếu lượng chất độc không đủ để phá hủy sức khỏe chúng ta trong vài phút, thì có nghĩa là sẽ không có vấn đề gì, phải vậy không? Nếu bạn đồng ý với quan điểm này, thì bạn sẽ dễ dàng trở thành một nạn nhân nữa của “hội chứng ếch luộc”.

 

Hội chứng ếch luộc là gì?

Khá đơn giản, nó dựa trên giả thuyết rằng nếu một con ếch được quẳng vào nước sôi, nó sẽ cố nhảy ra ngay lập tức, nhưng nếu bạn cho nó vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm và sẽ bị nấu đến chết.

Một số người cảm thấy rằng điều này không đúng nếu nhìn từ góc độ khoa học. Tuy nhiên, đã có những thí nghiệm chứng minh rằng khái niệm này rất đáng lưu tâm và có cơ chế rất khó nhận ra:

“Goltz đã tăng nhiệt độ nước từ 17.5 °C đến 56 °C trong 10 phút, tương đương 3.8°C/phút, trong thí nghiệm của ông con ếch nhanh chóng cố gắng tìm cách để trốn thoát. Trong khi đó, Heinzmann đã làm nóng những con ếch từ 21 °C to 37.5 °C trong 90 phút, mỗi phút tăng lên 0,2°C. Một nguồn dữ liệu khác từ năm 1897 nói “trong một thí nghiệm nhiệt độ được tăng lên 0.002°C mỗi giây, và con ếch đã chết sau 2,5 giờ mà không có phản ứng gì.”

Năm 1888 William Thompson Sedwikch đã giải thích sự mâu thuẫn giữa các kết quả thí nghiệm thu được là do tốc độ tăng nhiệt khác nhau trong các thử nghiệm này:

“Sự thật là nếu nhiệt độ được tăng lên một cách từ từ, thì một con ếch bình thường sẽ không có phản ứng nào; nhưng nếu nhiệt độ tăng lên nhanh hơn, nhưng vẫn đủ để được gọi là tăng lên một cách từ từ, thì không có gì đảm bảo là con ếch sẽ ngồi yên.”

Cho dù tính khoa học của hội chứng ếch luộc là như thế nào, thì câu chuyện này vẫn có tác dụng cảnh tỉnh về các vấn đề sức khỏe trong xã hội ngày nay.

Từ từ, nhưng chắc chắn, chúng ta bị đầu độc từ nhiều phương diện một cách liên tục mỗi ngày. Tuy nhiên, nó rất từ từ nên có ít người hiểu được mức độ nguy hiểm thực sự.

Chúng ta trở nên yên tâm với các liều lượng an toàn và tiêu chuẩn giới hạn mà các cơ quan chính phủ hay cơ quan chức năng cung cấp, và tin một cách sai lầm rằng chúng ta đang ở trong các giới hạn và như vậy sức khỏe của mình hoàn toàn không bị ảnh hưởng xấu gì.

>> Xã hội ta đang sống không cho phép ta được chọn “không biết”

Xin chào, chú ếch luộc!

Sự thật là hàng ngày chúng ta phải nạp vào cơ thể nhiều loại hóa chất từ thực phẩm, không khí, nước, các sản phẩm chăm sóc cơ thể, các đồ gia dụng, đồ nội thất, các công cụ, kết hợp với chế độ ăn nghèo nàn dinh dưỡng vì những thực phẩm “chết” do đã qua chế biến công nghiệp. Rốt cuộc, chúng ta đang tạo ra một cái chết từ từ cho những tế bào trong cơ thể mình. Điều này trực tiếp dẫn đến sự lão hóa sớm, bệnh tật các loại và các hình thức tổn thương khác trên cơ thể.

Một cơ thể với các chức năng khỏe mạnh có thể loại bỏ nhiều loại độc tố khác nhau nhưng chỉ trong điều kiện tối ưu và trong một môi trường hoàn hảo không bị ô nhiễm. (Olga_Danylenko/iStock)
Một cơ thể với các chức năng khỏe mạnh có thể loại bỏ nhiều loại độc tố khác nhau nhưng chỉ trong điều kiện tối ưu và trong một môi trường hoàn hảo không bị ô nhiễm. (Olga Danylenko/iStock)

Hầu hết mọi người gọi nó là “bệnh tuổi già”. Còn tôi gọi nó là“ngày càng bị nhiễm độc và suy dinh dưỡng”. Cách hiểu này có sự khác biệt rất lớn.

Xem xét thực tế sẽ thấy rằng, hầu hết mọi người cảm thấy mình già hơn khi ở ngưỡng tuổi từ giữa cho tới cuối những năm tuổi 30. Tức là bạn đã có mặt trên trái đất này khoảng 12.000 ngày, và tiếp xúc với vô số hóa chất độc hại từ nhiều nguồn, một số thì độc hại hơn những thứ khác (như các sản phẩm chứa thủy ngân và vắc-xin). Nhưng các bác sĩ hay các dược sĩ sẽ khiến bạn tin rằng một lượng phơi nhiễm “thấp”, và do đó nó “an toàn”, không việc gì phải lo lắng. Họ không quan tâm đến việc chúng được tích lũy trong cơ thể. Họ nói rằng cơ thể của bạn có thể đào thải chúng.

Đúng là một cơ thể với các chức năng khỏe mạnh có thể loại bỏ nhiều loại độc tố khác nhau NẾU ở trong điều kiện tối ưu và NẾU chúng ta sống trong một môi trường tương đối lành mạnh. Đáng buồn thay, ngày nay cả hai điều này đều là trường hợp QUÁ HIẾM HOI, và chức năng gan của bạn trở nên thực sự bị tổn thương.

>> Bạn có thể làm theo những người sống thọ nhất thế giới này không?

Rồi một ngày nào đó, bạn phát hiện mình bị bệnh

Ung thư, viêm khớp, dị ứng, suy nhược tuyến giáp, đau cơ do xơ hóa, IBS (hội chứng ruột kích thích) và hàng ngàn các thể loại bệnh khác nữa… Chúng như từ trên trời rơi xuống bạn vậy, hoặc dường như vậy. Bạn không hít phải sơn có nhiễm chì, không hút thuốc, không uống quá nhiều rượu bia cùng một lúc. Bạn đã không nhiễm độc tố nào quá ngưỡng an toàn, và đáng lý ra tất cả phải ổn chứ?

 

Nhưng, xin lỗi bạn, chính sự dối trá đã tàn phá sức khỏe của rất nhiều người

Thực tế là cơ thể bạn bị ngấm độc một cách từ từ qua thực phẩm, không khí, nước và các sản phẩm chăm sóc cơ thể, cùng với sự thiếu hụt dinh dưỡng do các thực phẩm nghèo nàn dinh dưỡng, chúng đang dần dần phá hủy cơ thể bạn. Lệ thuộc vào các đơn thuốc, các ca phẫu thuật và các quá trình điều trị y tế khác, bạn sẽ thấy mình phải chịu các vấn đề sức khỏe ở độ tuổi khá sớm, và bạn đang nhanh chóng tiến đến những năm dài của sự đau khổ và chất lượng cuộc sống giảm sút.

Bạn và những người trong gia đình xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, nhưng nó sẽ không xảy ra nếu bạn lờ đi cảnh báo này. Bạn sẽ kết thúc với các vấn đề về sức khỏe giống như người khác, và con cái bạn cũng vậy. Trong rất nhiều trường hợp, cha mẹ qua đời sớm bỏ lại con trẻ, và bạn không thể có cơ hội thứ hai với chúng.

Đó chắc chắn không phải là một gia sản mà bạn muốn để lại. Đừng lờ đi khi nhiệt độ trong nồi nước bị tăng lên, bởi khi đó bạn đang tiến một bước gần hơn đến bệnh tật và một cái chết không báo trước.

Sau Một Cuộc Chiến

Sau Một Cuộc Chiến

18/02/2018

Vi Anh

Tố Hữu, người làm thơ chuyên ca tụng CS mà CS Bắc Việt tôn là ‘thi bá’ có câu hận thù không đội trời chung với quân dân cán chính VNCH, là “Máu kêu trả máu đầu van trả đầu”.

Hơn 42 năm chiến tranh chấm dứt, CS Bắc Việt chiếm cả hai miền, mà CS vẫn còn thù quân nhân Việt Nam Cộng hoà, người chết lẫn người sống. CSVN vẫn nhốt hương hồn tử sĩ quân nhân VNCH trong Nghĩa trang Quân đội Biên hoà với tường rào, trạm gác, cổng đóng, bỏ hoang tàn bên trong,  không cho thân nhân vào sửa sang mồ mả, không cho vào viếng thăm thắp nén nhang tưởng niệm. Nhơn dịp Tết là cơ hội người dân Việt theo phong tục đi tảo mộ, viếng mộ, xin phép nhắc lại một số thông tin nghị luận khả tín chứng tỏ CSVN cố ý làm cho Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà của Việt Nam Cộng hoà điêu tàn.

 Phóng sự của VOA ngày 20.01.2017: Thăm nghĩa trang Biên Hòa, bị công an hạch hỏi. Công an Việt Nam câu lưu một số nhà vận động nhân quyền trong 2 giờ khi họ đến thắp hương viếng mộ các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) tại nghĩa trang Biên Hòa hôm 17/1 vừa qua. Ông Đức nói khách thắp hương tưởng niệm các chiến sĩ VNCH trong sự rình rập, giám sát của cả an ninh thường phục lẫn sắc phục. Sau khi viếng xong thì khách bị bao vây, ông Trương Minh Đức cho biết: “Rất là nhiều công an mật vụ, thường phục có, sắc phục có, trên 20 người, bao vây chúng tôi. Họ bế cổng lại, không cho chúng tôi ra. Họ bảo vào làm việc với họ. Họ giữ chúng tôi lại trong 2 tiếng đồng hồ. Rất nhiều lực lượng cơ động, thậm chí xe mô tô của cảnh sát giao thông cũng vào nghĩa trang thì chúng tôi cũng không biết họ làm cái trò gì nữa.”

 “Luật sư Lê Công Định, người có mặt trong nhóm viếng nghĩa trang chia sẻ trên Facebook: “Con đường dẫn đến Nghĩa trang Bình An được cố tình đặt tên là ’30 tháng 4′. Chắc ai cũng có thể hiểu rõ tâm ý và ngụ ý phía sau cách đặt tên như vậy. Đây có lẽ là nghĩa trang duy nhất mà ai đến viếng mộ phần bên trong đều phải khai rõ họ tên, số căn cước, địa chỉ cư trú trong một quyển sổ gọi là “Bảng ghi nhận thông tin vào khu vực Nghĩa trang nhân dân Bình An”.

“Theo Luật sư Định, khách đến viếng đều bị một lực lượng an ninh chìm đông đảo theo sát. Anh Định viết: “Chúng tôi đến viếng nghĩa trang binh sĩ VNCH vừa để tưởng niệm ngày Hoàng Sa bị Trung Cộng xâm chiếm, vừa hương khói ngày Tết cho người nằm xuống vì quốc gia. Cá nhân tôi muốn tự mình đánh giá xem nhà cầm quyền thực tâm hoà giải dân tộc thế nào và có đúng như họ tuyên truyền hay không?”

“Thái độ thù hằn dành cho chúng tôi và hành động giữ người trái luật của họ sáng nay đã gửi ra một thông điệp rõ ràng là không hoà giải gì cả. Điều này thật đáng tiếc và tôi vô cùng thất vọng trước chính sách hai mặt này của các nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam”, luật sư Định viết.

Phóng sự VOA ngày 24.01.2016: “Đất nghĩa trang từ 125 mẫu nay chỉ còn 29 mẫu mà thôi. Có hai gia đình chiếm ngụ còn ở trong nghĩa trang mà chính quyền Bình Dương cũng chưa trục xuất họ ra được. Họ đập luôn tường ngay cổng ra vào và cất cả chuồng bò ngay trong nghĩa trang”… việc trùng tu “lâu nay được thực hiện mang tính cách cá nhân, rải rác, ‘đắp vá tạm thời’ trong khi càng ngày càng có nhiều ngôi mộ có nguy cơ mất dấu… Anh Phạm Văn Lộc, em ruột chuẩn úy Phạm Văn Sỹ tử trận ngày 3/4/1975, cho biết [VOA lấy làm câu tóm lượt] “Những phần mộ chưa trùng tu xuống cấp rất trầm trọng. Đa số trong đó bị mất bia mộ rất nhiều. Có những phần mộ nếu trùng tu không kịp sẽ bị mất dạng luôn.”

Phóng sự của RFA, ngày 7 tháng 8,năm 2015, Thanh Trúc, phóng viên RFA phỏng vấn: Thưa ông dân biểu Lowenthal, khi ghé thăm Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, nay là nghĩa trang Bình An, ông có nhìn thấy tình trạng hoang tàn đổ nát nơi đó như trong những bức ảnh mà VAF đã chụp và đưa cho ông coi?

“DB Lowenthal: Đúng là rất khó để tìm thấy cái mình muốn thấy, nhưng cũng dễ dàng nhận ra là nơi đó chẳng có ai quan tâm, chẳng có ai chăm sóc. Tôi nghĩ nếu được trùng tu thì đây là một nơi đáng cho những người trở về đến viếng thăm và cho họ cái cảm giác được chào đón trở lại. Đáng tiếc chính phủ Việt Nam không muốn thực hiện nghĩa cử đó, không muốn chứng tỏ thiện chí cởi mở, thay đổi tư duy trong việc tôn trọng nhân quyền của người đã chết qua việc cho VAF quyền được trùng tu nghĩa trang này một cách chính thức…”. “Các viên chức chính phủ đều nói sẽ làm nhưng họ đã không giữ lời hứa…

Câu tóm lượt của phóng sự: “Theo tôi thì chính quyền địa phương Bình Dương không có thiện chí và không cho phép thực hiện một công việc vừa nhân đạo vừa có tính cách hàn gắn những vết thương chiến tranh còn tồn tại đến giờ. – DB Lowenthal.

Năm 2005 ký sự của một du khách Mỹ muốn viếng Nghĩa trang Quân Đội VNCH ở Biên Hoà mà không vào được. Sau đây là một đoạn nhật ký của Maggy Sterner trong Vietnam Dairy 4: Honoring the Dead  ngày 15/7/2005, sau khi ghé mà không được vào viếng để tôn vinh tử sĩ trong Nghĩa Trang Quân Đội Biên hòa. Người Mỹ này đi với con, sau khi quan sát từ ngoài có một câu hỏi: “Is this a prison for ghosts?” (đây phải chăng là trại giam những vong hồn [tử sĩ VNCH]?).

Câu hỏi đó là câu kết luận của đoạn nhựt ký của Ông như sau: “Cách một khoảng ngắn trên xa lộ đi về hướng bắc, chúng tôi gặp nghĩa trang quốc gia của quân đội Miền Nam VN, gọi là Nghĩa Trang Biên Hoà. Có một thời, đây là một nghĩa trang lớn nhứt của Nam VN. Bây giờ nó bị bao bọc bởi một tường rào cháy nám, bên trên là những vòng kẽm gai và nhiều tháp canh gác. Ngay đối với ngôi nhà mồ trên đồi, nơi người ta thường bắt đầu bày tỏ sự chào kính, cũng bị cấm. Sát bên cạnh nghĩa trang, chúng tôi thấy những tân binh của bộ đội mới của VN đang giặt đồ và trồng rau. Tại sao cần quá nhiều quân nhân ở một địa điểm như thế này? Tại sao nghĩa trang trông giống như một căn trại võ trang. Những bộ đội trẻ đóng tại căn cứ này – sanh sau Chiến tranh VN chấm dứt – không còn bị đe dọa bởi những người Miền Nam VN “phản động” hàng ngàn người đang nằm dưới đất ở đây. Những quân nhân của Miền Nam mà Đảng CSVN gọi là “bù nhìn” và không cho có mặt trong lịch sử hay viện bảo tàng. Qua kẽ hở của tường rào nám đen, chúng tôi thấy vài ngôi mộ bị cỏ dại cao che phủ. Một năm trước đây một đoạn  video từ VN đã đến được Mỹ cho thấy nhiều mộ bia bị hư hao. Nhiều phần của nghĩa trang bị cố ý phá hoại. Tại sao cho phép điều đó xảy ra? Tại sao làm những tường rào ra và tháp canh? Nhà cầm quyền sợ cái gì? Phải chăng đó là trại nhốt những vong hồn? [tử sĩ VNCH]”.

Ai cũng biết vong hồn đó dĩ nhiên là hương hồn của tử sĩ VNCH vì Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà là nghĩa trang quân đội lớn nhứt, danh dự nhứt của VNCH trước 30-4-75, ngày chấm dứt cuộc chiến tranh của CS Hà nội muốn thôn tính Miền Nam, vì tự do, dân chủ, quân dân cán chính VNCH phải  tự vệ chánh đáng chống lại CS Bắc Việt suốt gần 20 năm ròng rã.

Đó là lý do quân dân cán chính VNCH, người Việt Quốc gia, người Việt yêu tự do, dân chủ không thể sống được với CSVN đang thống trị đất nước VN trong gọng kềm CS, di tản ra ngoại quốc. Không ở được trong nước nhà với CS, người Việt mang hồn thiêng sông núi VN theo mình ra hải ngoại, giương cao biểu tượng là ngọn cờ quốc gia VN nền vàng ba sọc đỏ lên ở VN Hải Ngoai. Và sau đó kết hợp cùng nhau thành lập Nghĩa Trang Quân Cán Chính VN Cộng Hoà ở Nam California, tiểu bang người Việt định cư đông nhứt thế giới. Để thỉnh hương hồn anh linh tử sĩ VNCH về nơi an nghỉ xứng đáng để tưởng niệm. Và để đáp ứng nguyện vọng người còn sống, lúc sống từng chiến đấu bên nhau khi chết cùng nằm kề bên nhau. Người Việt hải ngoại đã đóng góp, mua đứt, trả dứt miếng đất 55 mẫu tây rồi, đang làm thủ tục xây cất./.(VA)

Đôi điều suy nghĩ về vương triều Nguyễn

Hoa Kim Ngo shared nghiên cứu lịch sử‘s post.

Bài nên xem

Cmt của Nguyen : Công lao của Vua Chúa Nguyễn là vô cùng to lớn, không hề thua kém các triều đại trước đó. Còn về yếu kém, triều đại nào chả có, và chế độ cs hiện tại là tệ hại và nhục nhã nhất trong 2500 lịch sử nước Việt Nam ta.

 
 · 
 

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, toàn bộ những giá trị kinh tế – xã hội của miền Nam đều bị xóa bỏ và thay thế bởi những khái niệm, chuẩn mực mới của miền Bắc XHCN. Riêng về lịch sử, triều Nguyễn (1802 – 1945) chịu sự phê phán, lên án hết sức nặng nề. Tất cả đường phố Sài Gòn có biển tên vua quan triều Nguyễn đều bị xóa bỏ, thay bằng những tên khác như Nguyễn Hoàng (bị thay bằng Trần Phú), Gia Long (Lý Tự Trọng), Thành Thái (An Dương Vương), Minh Mạng (Ngô Gia Tự), Hiền Vương (Võ thị Sáu), Lê Văn Duyệt (Cách Mạng tháng 8), Võ Di Nguy (Phan Đình Phùng), Nguyễn Huỳnh Đức ( Huỳnh Văn Bánh), Trương Minh Giảng (Lê Văn Sỹ), Phan Thanh Giản (Điện Biên Phủ), Võ Tánh ( Hoàng văn Thụ) v.vv… Những ngôi trường miền Nam nổi tiếng một thời, mang tên vua chúa và các khai quốc công thần triều Nguyễn cũng chịu chung số phận bị xóa tên như Gia Long, Petrus Ký, Lê Văn Duyệt, Trịnh Hoài Đức, Châu Văn Tiếp, Phan Thanh Giản …Đặc biệt địa danh “Gia Định” để chỉ một vùng đất là thủ phủ miền Nam đã tồn tại hơn 200 năm cũng bị xóa mất. Sách giáo khoa và tham khảo trong nhà trường phổ thông dùng những từ ngữ hết sức “cay nghiệt” khi nói về các vua chúa nhà Nguyễn : “…Triều Nguyễn là vương triều phong kiến cuối cùng dựng lên bằng một cuộc chiến tranh phản cách mạng nhờ thế lực xâm lược của người nước ngoài. Gia Long lên làm vua lập nên triều Nguyễn sau khi đàn áp cuộc chiến tranh cách mạng của nông dân … Triều Nguyễn là vương triều tối phản động …Bản chất cực kỳ phản động của chế độ nhà Nguyễn bộc lộ rõ ngay từ đầu qua những hành động khủng bố, trả thù vô cùng đê hèn của Nguyễn Ánh đối với các lãnh tụ nông dân và những người thuộc phái Tây Sơn kể cả phụ nữ và trẻ em… “Chính quyển nhà Nguyễn hoàn toàn đối lập với nhân dân và dân tộc. Nó chỉ đại diện cho quyền lợi của những thế lực phong kiến phản động, tàn tạ, nó không có cơ sở xã hội nào khác ngoài giai cấp địa chủ. Vì vậy, các vua nhà Nguyễn từ Gia Long (1802-1819) đến Minh Mệnh (1820-1840), Thiệu Trị (1841-1847),Tự Đức (1847-1883) đều rất sợ nhân dân và lo lắng đề phòng các hành động lật đổ. Chính vì khiếp nhược trước phong trào nhân dân mà nhà Nguyễn không dám đóng đô ở Thăng Long, phải dời vào Huế”.(1)

Nhiều thế hệ học sinh đã được học những bài học lịch sử với quan điểm đánh giá cực đoan như vậy, nên không trách trong một thời gian dài, rất nhiều những ngộ nhận oan sai, thậm chí lòng căm thù đối với nhà Nguyễn tỏ ra “hết sức sâu sắc”. Thực ra, các vua chúa triều Nguyễn cũng có nhiều công lao to lớn trong sự nghiệp mở nước và thống nhất đất nước, chấm dứt nội chiến…mà vì nhiều lý do, người ta cố tình bỏ quên hoặc lãng tránh nhắc đến các sự kiện đó, hoặc buộc phải nhắc đến thì lại cố tình gán ghép cho những động cơ sai trái, suy diễn theo hướng có tội. Đó là một thái độ không công bằng, thiếu tôn trọng sự thật khách quan, thiên lệch và bóp méo lịch sử. Bài viết này không có tham vọng “tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời” (Kiều), cũng không nhằm biện minh cho những sai lầm của nhà Nguyễn trong quá khứ, chỉ mong cung cấp những sự kiện lịch sử có thật để bạn đọc có một cái nhìn khách quan, đầy đủ hơn từ đó có những nhận xét công tâm về nhà Nguyễn, một vương triều vẫn đang có nhiều tranh cãi trong quá khứ và cả hiện tại.

https://nghiencuulichsu.com/…/doi-dieu-suy-nghi-ve-vuong-t…/

Kiến Hào Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, toàn bộ những giá trị kinh tế – xã hội của miền Nam đều bị xóa bỏ và thay thế bởi những khái niệm, chuẩn mực mới của miền Bắc XHCN. Riêng về lịch sử, tr…
NGHIENCUULICHSU.COM
 

Con xin làm kiếp phù sa – Thánh Ca Mùa Chay 2018 & Con Đường Chúa Đã Đi Qua – Lm.Nguyễn Sang

httpv://www.youtube.com/watch?v=22Ne_FBfXRU&feature=youtu.be

Con xin làm kiếp phù sa – Thánh Ca Mùa Chay 2018

Xin mời nghe Thánh Ca Mùa Chay
Con xin làm kiếp phù sa trời cao lồng lộng con là hư không
Tình Ngài thật khó đếm đong tình ngài biển cả vô song nhiệm mầu…
Kính,
PTrung

httpv://www.youtube.com/watch?v=UBmgd8vWMcE

Con Đường Chúa Đã Đi Qua – Lm.Nguyễn Sang

Người dân dựng rạp giữa quốc lộ đòi làm rõ vụ công an đụng chết người

 

Người dân dựng rạp giữa quốc lộ đòi làm rõ vụ công an đụng chết người

Sau khi dựng xong rạp giữa quốc lộ 15A, người dân đặt bàn ghế bên trong, đòi làm rõ cái chết của ông Nguyễn Viết Ngụ. (Hình: VNExpress)

HÀ TĨNH (NV) – Hàng chục người thân của nạn nhân bị ông thượng úy công an đụng xe chết rồi bỏ chạy đã dựng rạp giữa quốc lộ 15A. tỉnh Hà Tĩnh, đòi phải làm rõ sự việc.

Theo tin một số báo tại Việt Nam, buổi sáng 19 Tháng Hai, 2018, công an huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh đã phải cử cán bộ tới xã Phú Lộc để làm việc với người nhà ông Nguyễn Viết Ngụ (74 tuổi), “đưa ra phương hướng xử lý vụ tai nạn khiến ông này tử vong ba hôm trước.”

Tổng hợp các bản tin của VNExpress, Người Lao Động, Thanh Niên, khoảng 12 giờ trưa ngày 16 Tháng Hai, ông Ngụ đang đi xe đạp trên một khu vực thuộc xã Phú Lộc thì bị một chiếc xe hơi 5 chỗ ngồi hiệu Viox (Toyota) đụng phải, ngã xuống đường. Tài xế gây tai nạn về sau được biết là Phạm Cao Hoàng, thượng úy công an thuộc Trung Tâm Huấn Luyện và Bồi Dưỡng Nghiệp Vụ (PX 14, công an tỉnh Hà Tĩnh).

Sau khi gây tai nạn, tài xế Hoàng không dừng xe mà bỏ chạy nên bị một số người dân chứng kiến chạy xe máy đuổi theo bắt dừng lại. Ông Nguyễn Viết Ngụ được đưa đi cấp cứu nhưng chấn thương sọ não quá nặng nên đã không qua khỏi. Chiếc xe hơi chỉ bị vỡ kính đèn bên trái trong khi chiếc xe đạp thì hư hại hoàn toàn.

Vì áp lực của thân nhân và người dân chứng kiến, công an huyện Can Lộc sau đó lập biên bản, đưa ông Hoàng và chiếc xe gây tai nạn về trụ sở làm việc. Tại buổi thực nghiệm hiện trường vào chiều 18 Tháng Hai, thân nhân và người dân chứng kiến tai nạn đã phản đối “cách ứng xử của tài xế Hoàng vì anh này đưa ô tô tới đã thay biển số khác, đặt không đúng vị trí gây tai nạn,” theo VNExpress.

Tờ Thanh Niên dẫn lời anh Nguyễn Quốc Phú (35 tuổi), người nhà nạn nhân kể: “Sau khi gây tai nạn, chiếc xe ô tô có biển số là 38A – 003.85 nhưng đến hôm mùng 3 Tết, khi công an đưa chiếc xe ô tô gây tai nạn ra thực nghiệm hiện trường thì đã được đổi biển số thành 38N – 5128. Sau khi chúng tôi đưa hình ảnh chụp khi xảy ra tai nạn để đối chất, thì một người nào đó mới đưa biển số cũ để lên xe.”

Không những dùng bảng số giả, tài xế Hoàng còn đổ vạ cho hai người đi xe máy gây tai nạn chứ không phải ông ta, theo tờ Thanh Niên.

VNExpress cũng đưa ra video clip cảnh thân nhân của ông Nguyễn Viết Ngụ dựng khung sườn và phủ bạt làm rạp, mang bàn ghế và cả áo quan chận ngay trên quốc lộ 15A, đòi phải thực hiện đúng hiện trường tai nạn xảy ra và lập biên bản.

Thượng Tá Phạm Tài, phó trưởng công an huyện Can Lộc cho biết, công an đã dựng xong hiện trường vào chiều qua, tài xế Hoàng thừa nhận mình là người gây tai nạn khiến ông Ngụ tử vong.

“Chúng tôi sẽ xử lý từng việc, đầu tiên là việc gây tai nạn, tiếp đến là việc dùng biển số giả,” ông Tài nói trước hàng trăm người dân, được VNExpress dẫn lại.(TN)

Donald Trump và sự suy tàn về quyền lực mềm của Hoa Kỳ

 

Donald Trump và sự suy tàn về quyền lực mềm của Hoa Kỳ

Tác giả: Joseph S. Nye

Dịch giả: Đỗ Kim Thêm

6-2-2018

Bằng chứng là hiển nhiên. Nhiệm kỳ tổng thống của ông Donald Trump đã xói mòn quyền lực mềm của Hoa Kỳ. Trong cuộc thăm dò gần đây của Viện Gallup ở 134 quốc gia, chỉ 30% số người đã có một cái nhìn thuận lợi cho Hoa Kỳ dưới sự lãnh đạo của ông Trump, giảm gần 20 điểm kể từ nhiệm kỳ của tổng thống Barack Obama. Trung tâm Nghiên cứu Pew phát hiện rằng với mức tỷ lệ 30% là đồng tình, Trung Quốc đã đạt đến mức tương đương với Mỹ. Bảng chỉ số của nước Anh về Sức mạnh mềm 30 cho thấy là nước Mỹ đã trượt từ vị trí hàng đầu vào năm 2016 xuống thứ ba trong năm ngoái.

Những người ủng hộ cho ông Trump trả lời rằng, sức mạnh mềm không thành vấn đề. Ông Mick Mulvaney, Giám đốc Ngân sách của ông Trump, đã tuyên bố “ngân sách về quyền lực cứng” khi ông cắt giảm 30% ngân quỹ của Bộ Ngoại giao và Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ. Đối với những người quảng bá cho chính sách “nước Mỹ trên hết”, thì những nơi khác còn lại của thế giới nghĩ gì, đó là chuyện thứ yếu. Họ có đúng không?

Sức mạnh mềm dựa vào sự thu hút hơn là ép buộc hoặc mua chuộc. Nó kết chọn con người thay vì cưỡng chế họ. Trên bình diện cá nhân, các bậc cha mẹ khôn ngoan biết là quyền lực sẽ lớn lao và lâu bền hơn khi họ đưa ra những tấm gương về giá trị đạo đức vững chắc cho con mình, thay vì họ dùng roi vọt, tặng tiền quà hay ngăn cản.

Cũng tương tự như vậy, các nhà lãnh đạo chính trị đã hiểu từ lâu là quyền lực đến từ khả năng lập ra nghị trình và quyết định khuôn khổ cho việc thảo luận. Nếu tôi có thể khiến cho bạn làm những gì mà tôi muốn, thì tôi không phải buộc bạn làm những gì mà bạn không muốn. Nếu Hoa Kỳ biểu hiện được các giá trị mà nước khác muốn theo đuổi, Hoa Kỳ có thể bớt đi chính sách dùng gậy và cà rốt. Thêm vào sức mạnh cứng, sự thu hút có thể là một tác lực của cấp số nhân.

Sức mạnh mềm của một quốc gia xuất phát chủ yếu từ ba nguồn lực: nền văn hóa (khi nó hấp dẫn nền văn hoá khác), các giá trị chính trị như dân chủ và nhân quyền (khi nước này sống phù hợp với các giá trị này) và các chính sách (khi các chính sách này được coi là chính thống vì nó nằm trong khuôn khổ với sự khiêm nhường và ý thức về quyền lợi của người khác. Những gì mà chính phủ áp dụng ở trong nước (ví dụ như bảo vệ báo chí tự do), trong các tổ chức quốc tế (tư vấn cho nước khác và chủ nghĩa đa phương) và trong chính sách đối ngoại (thúc đẩy phát triển và nhân quyền) có thể tác động đến người khác bằng ảnh hưởng của các tấm gương của mình. Trong tất cả các lĩnh vực này, ông Trump đã làm đảo ngược các chính sách gây thu hút của Mỹ.

Điều may mắn là nước Mỹ không chỉ có ông Trump hay chính phủ. Không giống tài sản thuộc về sức mạnh cứng (thí dụ như quân đội), nhiều nguồn lực do sức mạnh mềm khác biệt với chính phủ và chỉ đáp ứng một phần các mục đích của chính quyền. Trong một xã hội tự do, chính phủ không thể kiểm soát văn hoá. Thật vậy, việc thiếu các chính sách văn hoá chính thức có thể tự nó là một nguồn thu hút. Các bộ phim Hollywood như “The Post” thể hiện việc các phụ nữ độc lập và tinh thần tự do báo chí có thể thu hút người khác. Cũng có thể đó là công việc từ thiện của các đoàn thể Hoa Kỳ hay các lợi ích của quyền tự do nghiên cứu tại các trường đại học Hoa Kỳ.

Các doanh nghiệp, trường đại học, hiệp hội, tôn giáo và các đoàn thể phi chính phủ khác phát triển quyền lực mềm của họ theo khả năng riêng mà quyền lực mềm này có thể tăng cường hoặc làm phản tác dụng đối với các mục tiêu trong chính sách đối ngoại chính thức. Đó là một sự thật. Tất cả những nguồn lực thuộc về sức mạnh tư nhân này có thể sẽ trở nên quan trọng hơn trong thời đại thông tin toàn cầu. Đây là lý do tại sao các chính phủ đoán chắc rằng các hành động và chính sách riêng tạo ra và thúc đẩy chứ không phải là cắt giảm và phí phạm sức mạnh mềm của họ.

Các chính sách đối nội hoặc đối ngoại có vẻ là ngụy biện, kiêu căng, thờ ơ với quan điểm của người khác, hoặc dựa trên một khái niệm hẹp về lợi ích quốc gia có thể làm giảm sức mạnh mềm. Lấy ví dụ như trong các cuộc thăm dò dư luận được thực hiện vào năm 2003 sau cuộc xâm lược Iraq, sự suy giảm nặng nề về tính hấp dẫn của Hoa Kỳ là phản ứng đối với chính quyền của Tổng thống Bush và các chính sách của ông, chứ không phải là cho nước Mỹ nói chung.

Chiến cuộc Iraq không phải là chính sách đầu tiên của chính phủ làm cho Hoa Kỳ không được ưa chuộng. Trong thập kỷ 1970, nhiều người trên thế giới đã phản đối cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam và lập trường toàn cầu của Mỹ phản ánh tình trạng không được ưa chuộng của chính sách đó. Khi chính sách thay đổi và những ký ức của Mỹ mờ nhạt, Mỹ đã hồi phục được phần lớn sức mạnh mềm bị mất. Cũng tương tự như vậy, sau hậu quả của chiến cuộc Iraq, Hoa Kỳ đã tìm cách phục hồi phần lớn sức mạnh mềm ở hầu hết các nước trên thế giới (mặc dù ở Trung Đông là ít hơn).

Những người hoài nghi vẫn có thể lập luận rằng, sự thăng trầm về quyền lực mềm của Hoa Kỳ là không quan trọng, vì các quốc gia hợp tác nhau cho lợi ích riêng. Nhưng lập luận này bỏ qua một điểm chính: hợp tác là một vấn đề mức độ và mức độ bị ảnh hưởng bởi sự thu hút hoặc cự tuyệt. Hơn nữa, ảnh hưởng của các quyền lực mềm của một quốc gia sẽ mở rộng đến các tác nhân ngoài phạm vi của nhà nước – ví dụ như bằng cách hỗ trợ hoặc cho phép tuyển dụng hoặc ngăn trở bởi các tổ chức khủng bố. Trong thời đại thông tin, sự thành công không chỉ phụ thuộc vào quân đội của ai thắng, mà còn về chuyện thắng như thế nào.

Một trong những nguồn lực lớn nhất của quyền lực mềm của Mỹ là tinh thần cởi mở của tiến trình dân chủ. Ngay cả khi những chính sách lầm lạc làm giảm sức hấp dẫn của Mỹ, khả năng chỉ trích và sửa đổi của Mỹ khiến Mỹ trở nên thu hút đối với những người khác ở mức độ sâu xa hơn. Khi người biểu tình hải ngoại diễn hành chống chiến tranh Việt Nam, họ thường hát bài “Chúng ta phải vượt qua”, bản thánh ca của Phong trào Dân quyền Hoa Kỳ.

Chắc chắn là nước Mỹ cũng muốn vượt qua. Với kinh nghiệm trong quá khứ, có mọi lý do để hy vọng rằng Mỹ sẽ khôi phục lại quyền lực mềm sau thời của ông Trump.

***

Joseph S. Nye: Giáo sư Đại học Harvard; cựu Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, Chủ tịch Hội đồng Tình báo Quốc gia. Ông là tác giả của cuốn sách Is the American Century Over?

Nguyên tác: Donald Trump and the Decline of US Soft Power

***

Sách mới của dịch giả: Giới Thiệu Các Danh Tác Cổ Điển Và Hiện Đại Của Phương Tây

Bình Luận từ Facebook

Từ chặt hoa đến bẻ hương

Từ chặt hoa đến bẻ hương

Viết Từ Sài Gòn
2018-02-19
 

Những cặp đôi nhảy đầm ở tượng đài Lý Thái Tổ, Hà Nội hôm 17/2/2018

Những cặp đôi nhảy đầm ở tượng đài Lý Thái Tổ, Hà Nội hôm 17/2/2018

 Courtesy FB Lê Hoàng
 

Đầu năm, đầu tháng, lẽ ra tôi nên nói chuyện gì đó vui vui. Nhưng thực sự khó mà nói chuyện vui được khi mọi thứ trong xã hội tôi sống trở nên tệ hại và bệ rạc. Từ chuyện cuối năm nông dân bán hoa không được thì thẳng tay chặt hoa cho đến chuyện một người đàn bà xông vào phá lễ tưởng niệm những chiến sĩ đã ngã xuống trong cuộc chiến Việt – Trung 1979, và thêm nữa, Võ Văn Thưởng, con trai cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, hiện là Trưởng ban tuyên giáo Trung ương trả lời với truyền thông là “tôi mới nhậm chức nên không biết gì về cuộc chiến biên giới 1979”.

Vì sao nông dân trở nên máu lạnh? Họ máu lạnh từ bao giờ? Vì sao người ta trở nên hỏng hóc tư duy đến độ không biết phải trái, xông vào bẻ hương, phá đám lễ tưởng niệm? Vì sao Võ Văn Thưởng lại trả lời ngô nghê như một đứa thất học?

Ở khía cạnh thứ nhất, nói nông dân trở nên máu lạnh, điều này vô hình trung vơ đũa cả nắm và xúc phạm những người quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để làm ra hạt gạo, làm ra lương thực cho quốc gia. Nhưng đâu đó, rau bơm thuốc hôm nay, ngày mai hái đi bán, bơm dầu nhớt cho rau muống, nhúng rau củ quả vào hóa chất để tăng trọng lượng sau một đêm và đi bán, đều do người nông dân, nhà buôn Việt Nam và cả nông dân Trung Quốc thực hiện. Và người tiêu dùng Việt Nam trở thành cái sọt rác hứng toàn bộ chất độc của nông nghiệp vô lương Việt – Trung.

Vì sao lại có chuyện đổ đốn, đau khổ như vậy? Khi chính những người chân lấm tay bùn, những người gần gũi thiên nhiên và lương thiện nhất lại trở thành kẻ giết đồng loại không thương tiếc, tôi nhấn mạnh là cả nông dân Trung Quốc và nông dân Việt Nam đều là những kẻ máu lạnh đáng thương, giết đồng loại một cách không thương tiếc. Và sở dĩ xảy ra nông nổi này, nói cho cùng, nông dân cũng là nạn nhân, họ là nạn nhân của nhà quản lý và nạn nhân của sự mù mờ, thiếu kiến thức khoa học và cả ham tiền bởi từng sống qua quá nhiều gian khổ, đau khổ.

Một đứa bé đói khổ, cần ăn một ổ bánh mì cầm hơi, đang nằm giữa đường, thứ mà nó cần nhất không phải là bài giảng về lòng yêu thương hay tính từ bi hỉ xả của một vị sư hay một vị linh mục nào đó, mà một ổ bánh mì của kẻ cướp có giá trị hơn nhiều trong lúc ấy.

Tình trạng người nông dân Việt Nam và nông dân Trung Quốc là tình trạng của đứa bé đói ăn trong câu chuyện dài dòng của lịch sử. Người nông dân không có kiến thức về hóa chất, đương nhiên, người nông dân cần có tiền để tồn tại, thậm chí để làm giàu, đương nhiên. Và mọi hoạt động, làm ăn của người nông dân, bao giờ cũng thụ động hơn rất nhiều so với các nhóm ngành nghề khác, người nông dân, đặc biệt là nông dân Việt buộc lòng phải chạy theo thị trường, chạy theo chính sách nhà nước. Nhà nước mở cửa cho lưu thông hành hóa với Trung Quốc thì người nông dân cả hai quốc gia này nghĩ đến chuyện làm sao có nhiều nông sản bán sang nước kia. Nhà nước thả cửa các loại hóa chất bơm kích thích hoa củ quả chóng lớn thì người nông dân tin rằng nó không tệ, nó giúp mình mau giàu.

Bởi nhà nước chi phối toàn bộ, từ y tế đến giáo dục, văn hóa, khoa học… Người nông dân tiếp nhận một cách thụ động mọi thứ nhà nước bán ra, ban hành ra… Đó là sự thật ở các nước độc tài, gồm cả Việt Nam và Trung Quốc. Và cái giá của việc thụ động này là vì chén cơm manh áo, vì chút tiền để nộp các khoản phí cho con học hành, vì chút tiền để ăn Tết, người nông dân phải chạy đua, chạy đua đến độ bất chấp và máu lạnh.

Câu chuyện, hình ảnh người nông dân chặt cây quất, bẻ hoa mào gà, đập nát hoa cúc, hoa vạn thọ, hoa thược dược, hoa lay ơn, hoa cẩm chướng… (Ui cả chục loài hoa và cả hàng trăm, thậm chí hàng ngàn, hàng triệu chậu hoa trên cả nước bị chính tay người đã trồng, đã nâng niu hoặc chí ít người đã dám bỏ ra hàng chục, hàng trăm triệu đồng để mua nó về với tràn trề hi vọng… đập nát, giết chết trong trưa Ba Mươi, Chiều Ba Mươi Tết…) lại cho thấy một ‘ổ bánh mì khác’.

Vì sao? Vì lẽ, cái ổ bánh mì trong cơn đói, hay niềm hi vọng nào đó đã bị giết trong cơn hỗn loạn của sự trí trá, của một chính sách vô trách nhiệm hay trong một giác độ khác, đó là thứ đòn mị dân và người nông dân nếm đủ, nếm trọn vẹn. Để rồi, đôi khi người ta đâm ra giận và thù ghét cả máu tim hay sự tồn tại của mình. Phản ứng của người nông dân đầy vẻ máu lạnh từ chuyện nhúng hóa chất rau củ quả để bán kiếm nhiều tiền, chặt cây, chặt hoa khi không bán được… Tất cả, như một sự quyên sinh về nhân cách. Rất may là người ta đã có cái cây, chậu hoa để thế mạng trong cuộc quyên sinh này! Nhưng cũng không ít nông dân, nhà buôn đã tự tử, đã quyên sinh bản thân vì những chuyện tương tự!

Và hôm 17 tháng 2, khi các nhà hoạt động dân chủ, xã hội dân sự tổ chức tưởng niệm cuộc chiến Biên giới phía Bắc 1979, đã có một người đàn bà bước vào buổi lễ trang nghiêm, sẵn sàng để người khác ghi hình ảnh quấy rối, hành vi nhiễu loạn, hồ đồ của mình. Rồi thêm cảnh các cặp đôi hưu trí mặc áo dài, veston ôm nhảy xà nẹo với nhau, tan, te ngay trước tượng đài, một số khác thì đi rút chân hương mà bẻ… Dường như mọi hành vi xấu xa, hoen ố nhất đều được họ trưng ra ngay giữa thủ đô Hà Nội, trong ngày Tết Nguyên Đán, ngày thiêng liêng của đất nước, dân tộc, họ không ngán gì cả!

Điều này khiến tôi liên tưởng đến cuộc chiến Mậu Thân 1968, khi mà cả nước đang trong giờ phút thiêng liêng, đón giao thừa, thì họ đã khai hỏa, tiếng súng của họ làm cho nhiều người mơ hồ, nhầm tưởng là tiếng pháo. Dường như không còn yếu tố nhân cảm hay tôn trọng một luật chơi nhân đạo nào đối với người Cộng sản mặc dù họ nhân danh hòa bình, nhân đạo và tương lai dân tộc để phát động chiến tranh chiếm miền Nam.

Và đây cũng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng nhiều thế hệ trở nên máu lạnh dưới triều đại Cộng sản xã hội chủ nghĩa. Bởi phải sinh ra và lớn lên trong một chế độ chính trị mà ở đó, sự tàn độc, tính tiểu nhân, nhược tiểu sợ lớn hiếp bé, tính thủ đoạn được thả sức lên ngôi. Con người ngày càng trở nên mụ mị bởi chính sách ngu dân của nhà cầm quyền… Thì e rằng rất khó để có được một xã hội tử tế.

Một xã hội mà con người muốn thỏa mãn cái ăn, cái mặc và chỗ ở thì phải chấp nhận quyên sinh nhân cách, quyên sinh mọi giá trị đạo đức và quyên sinh cả tình thương, tình thân để đánh đổi lấy nó, thì làm sao tìm ra sự tử tế, lòng lân mẫn hay tính tự trọng?

Một xã hội có bề dày cả ngàn năm văn minh lúa nước, con người gắn bó, hòa điệu với cây cỏ, thiên nhiên, nhưng cũng chính những con người gần với thiên nhiên nhất lại vung tay chặt phá thiên nhiên một cách không thương tiếc và có chút gì đó hả hê, thỏa mãn trong đau khổ… Thì liệu sự tử tế có còn?

Một xã hội có cả ngàn năm Bắc thuộc, trải qua nhiều cuộc binh biến, chiến tranh và giữ nước, xây dựng đất nước. Nhưng cuối cùng cái tinh thần xây dựng đất nước lại gắn với tính lệ thuộc chính trị và mọi gái trị qui ước về đạo đức chính trị bị phá vỡ không thương tiếc, dẫn đến hệ lụy một dân tộc đáng tự hào trở nên đớn hèn và tội nghiệp thì liệu tương lai dân tộc sẽ về đâu?

Một năm mới ghé đến, nhưng nghe sao buồn vẫn cứ nhiều hơn vui? “Vui là vui gượng kẻo mà”!

Mậu Thân 1968: Tổng tấn công và nổi dậy, cuộc chiến xâm lược hay cuộc nội chiến tương tàn?

Mậu Thân 1968: Tổng tấn công và nổi dậy, cuộc chiến xâm lược hay cuộc nội chiến tương tàn?

Bởi  AdminTD

19/02/2018

FB Trương Nhân Tuấn

19-2-2018

 Ảnh: Tạp chí LIFE

Lập luận của nhà nước CSVN hiện nay cuộc chiến Mậu thân 1968 là cuộc “tổng tấn công và nổi dậy”. Theo lập luận này chiến tranh VN là một cuộc chiến tranh “giải phóng”, đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào. Mỹ là lực lượng xâm lược “thực dân kiểu mới”. “Ngụy” là lực lượng “tay sai” của Mỹ. Tổng tấn công là vì lực lượng quân đội tổng hợp đến từ miền Bắc (quân chính qui) và quân “nằm vùng”, gọi là quân “giải phóng” (thuộc MTQGGPMNVN). “Nổi dậy” là vì có yếu tố “nhân dân nổi dậy cướp chính quyền”, điển hình ở Huế.

Nhưng nếu ta xét dưới một lăng kính khác, như dưới cái nhìn của phía người Mỹ, hay của phía Việt Nam Cộng Hòa, trận Mậu Thân còn có tên gọi khác, không đơn thuần là “tổng tấn công và nổi dậy”.

Dưới cái nhìn của người Mỹ, chiến tranh VN là chiến tranh “quốc tế”, theo đó “quốc gia South Vietnam” là một “quốc gia độc lập có chủ quyền”. Quốc gia này bị quân miền Bắc “xâm lược”. Đạo quân miền Bắc được sự yểm trợ vũ khí đạn dược, cũng như ý thức hệ chính trị, của khối cộng sản, gồm Liên Xô, Trung Cộng và khối XHCN gồm các nước Đông Âu. Còn quân “giải phóng”, thuộc MTGPMN, là một “cánh tay nối dài” của CS miền Bắc. Bởi vì lực lượng này do miền Bắc vũ trang đồng thời nhân sự lãnh đạo tất cả đều là đảng viên của đảng CSVN. Tức là, quân “chính qui” miền Bắc hay quân “giải phóng” trong Nam, thực tế chỉ là một, do đảng CSVN lãnh đạo.

Sự có mặt của Mỹ ở miền Nam VN, tương tự như sự có mặt của quân đội này ở Nam Hàn (từ năm 1952), ở Tây Đức (từ sau Thế chiến thứ II cho đến đầu thập niên 90 của thế kỷ trước), hay ở một số nước Á Châu hay Châu Âu. Mục đích sự hiện diện quân đội Mỹ ở các nơi đây không nhằm “chiếm hữu lãnh thổ” mà nhằm bảo vệ “thế giới tự do”, chống lại thế lực cộng sản bành trướng, như làn sóng đe dọa nhuộm đỏ thế giới.

So sánh với thực tế hiện nay, khối cộng sản đã sụp đổ. Ai thắng ai thua đã rõ. Khẩu hiệu “chống Mỹ xâm lược” của CS miền Bắc là không có căn cứ. Mỹ không hề “xâm lược” miền Nam.

Cũng như việc gọi chính quyền miền Nam là “Ngụy”. Hà Nội đã từng gọi chính quyền Nam Hàn, chính quyền Tây Đức… là “ngụy”, là “tay sai thực dân Mỹ”, như đã từng gọi chính quyền VNCH. Đến nay ta thấy lãnh đạo VNCH không hề phụ thuộc Mỹ, ở các quyết định “kinh bang tế thế”.

Mục tiêu “giải phóng dân tộc” của CS miền Bắc vì vậy cũng không đúng. Người Mỹ không hề có tham vọng bành trướng lãnh thổ ở Tây Đức, ở Nam Hàn, hay ở miền Nam VN. Dân tộc miền Nam cũng không hề bị “kềm kẹp” bởi bất kỳ thế lực nào. Nếu so sánh mức độ “tự do và dân chủ”, chế độ miền Nam thời đó hơn xa các nước Châu Á bây giờ như Thái lan, Mã Lai, Phi v.v… Các bộ luật của miền Nam không hề hạn chế người dân ở các quyền tự do cơ bản (như luật của VN bây giờ). Người dân miền Nam không cần ai “giải phóng” hết cả.

Chiến tranh VN, miền Bắc từ cây súng viên đạn cho tới cục lương khô, đều đến từ TQ, LX hay từ khối XHCN “anh em”.

Tài liệu từ phía TQ được bạch hóa, quân TQ thường xuyên có mặt ở VN, có lúc đến 200.000 quân, trong những thời điểm gay cấn nhứt. Trận Điện Biên Phủ, tài liệu TQ bạch hóa, rõ ràng chiến thắng là chiến thắng của quân Tàu. Từ cấp chỉ huy chiến lược, cho tới mọi thứ vũ khí, đều do Tàu cung cấp. Hiệp định Genève 1954, ký kết do hai sĩ quan CSVN và Pháp, là ý nguyện của Tàu và Pháp, nhằm tránh một cuộc chiến tranh thế giới bùng nổ (kiểu Đại Hàn).

Lê Duẩn từng tuyên bố câu để đời “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, cho Trung Quốc”.

Dĩ nhiên, nhận viện trợ của LX và TQ thì phải đánh cho LX, cho TQ mà thôi.

Lập trường VNCH là “một quốc gia độc lập có chủ quyền” đã được nhìn nhận, không chỉ ở các nước đồng minh tham gia chiến tranh VN (Úc, Canada, Tân Tây Lan, Phi, Thái lan, Nam Hàn…). Các nước này trong thời điểm Mậu Thân đều có mặt ở VN. VNCH là một “quốc gia” còn được đông đảo học giả VN hiện nay công nhận.

Phần lớn các học giả “nghiên cứu Biển Đông” của VN hiện nay đều khẳng định “VNCH là một quốc gia độc lập, có chủ quyền”.

Nếu thật sự như vậy, chiến tranh VN là một cuộc chiến “xâm lăng”, quốc gia này đem quân chiếm một quốc gia khác, như Đức đánh chiếm nước Pháp năm 1940.

Vì vậy làm gì có chuyện “tổng tấn công và nổi dậy”!

Quân CS miền Bắc, cùng với tay sai MTGPMN, là quân “xâm lược”. Những “trí thức phật tử” nằm vùng như Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Đắc Xuân… là quân “cộng hòa gian”, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản.

Nếu chiếu theo luật Hình sự của VN hiện nay, đám đồ tể “phật tử mài dao” HPN Tường, ND Xuân… đều bị kết vào tội “phản bội tổ quốc”, lý ra phải tử hình.

Nhưng luật của VNCH ngày xưa không có các điều 79, 88, 258 v.v… Vì vậy bọn “cộng hòa gian” mới lớn mạnh, trở thành một “lực lượng”. Họ muốn làm gì thì làm, muốn bán nước thì bán.

Nhưng lực lượng “cộng hòa gian” ngoại trừ ở Huế, không đủ “mạnh” để “nổi dậy”. Dân chúng không ai theo cộng sản hết cả. Bọn này nhanh chóng bị dân chúng cô lập, tố cáo. Hầu hết lớp CS “nằm vùng” sau 1968 đều ra “hồi chánh”.

Tức là yếu tố “nổi dậy” cũng không đúng. Ở Huế là phản loạn nổi dậy, giết chóc dân lành. Không hề có dân chúng nào “nổi dậy” hết cả. Cuộc thảm sát ở Huế thuộc về “tội ác diệt chủng”.

*****

Nếu đứng trên một lập trường khác, nhìn chiến tranh VN qua một lăng kính khác. Hai bên VNDCCH và VNCH là hai thực thể chính trị cùng thuộc về một “quốc gia duy nhứt” gọi là Việt Nam. Hai bên VNCH và VNDCCH là hai “quốc gia chưa hoàn tất – Etat partiel”, mỗi bên đều có nguyện vọng “thống nhứt đất nước”.

Cái nhìn này thuộc “thiểu số”, do chính tôi đề xướng, nhằm mục đích khẳng định chủ quyền HS và TS vẫn thuộc về VN hôm nay.

Dưới quan điểm này thì chiến tranh VN là một cuộc “nội chiến” nồi da xáo thịt. Hai bên là “nạn nhân” của các thế lực quốc tế. Cuộc chiến VN là thí điểm “nóng” của “chiến tranh lạnh”, của hai thế lực toàn cầu là CS và tư bản.

Trận Mậu Thân, cũng như thảm sát Mậu Thân ở Huế, là “hệ quả tất yếu” của “chiến tranh cách mạng” ở hình thức “nóng”.

Các phong trào cách mạng như “cải cách ruộng đất”, “cách mạng văn hóa”, “cải tạo công thương nghiệp” ở VN hay ở TQ, hay các vụ “kinh tế mới” ở LX, … nạn nhân của cộng sản trên 100 triệu người (VN khoảng 4 triệu người). Đó là nạn nhân ở hình thức “lạnh”.

Thảm sát ở Huế, cũng như 100 triệu người là nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản, là “tội ác của cộng sản” mà những thành phần “đồ tể” như HPN Tường, ND Xuân là những kẻ phạm “tội ác diệt chủng”, “tội ác chống nhân loại”.

Từ hai cái nhìn, của Mỹ “VNCH là một quốc gia độc lập có chủ quyền”, hay cái nhìn (của tôi) “VNCH và VNDCCH là các quốc gia chưa hoàn tất. Cả hai đều thuộc về một quốc gia VN duy nhứt”. Thì chiến thắng của đảng CSVN là chiến thắng của một “lực lượng nội xâm”. Một chế độ “thực dân mới” đã xuất hiện ở VN. Chúng ăn của dân không từ một thứ gì. Chúng buôn dân, bán nước. Các chủ trương “xuất khẩu lao động” là một hình thức buôn dân. Các chủ trương “cho mướn đất 70 năm, 100 năm” như Formosa, Bô xít… là bán nước trá hình. Chúng ký kết các hiệp định đưa VN vào vòng lệ thuộc (vói TQ)…

Nếu CSVN là một “lực lượng dân tộc” thì họ đã không đi ngược lại quyền lợi của dân tộc.

Thảm sát Huế đã qua 50 năm. Các “bí mật” về cuộc thảm sát lý ra phải được bạch hóa. Vấn đề khó khăn là Hoàng Phủ Ngọc Tường có trách nhiệm (ít nhứt) vê 3 cái chết : hai người Mỹ và một người Pháp.

Vì vậy các bí mật này khó được bạch hóa. Các văn khố nước ngoài không nói chi tiết về các vụ này. Chỉ khi mà văn khố chiến tranh của VN được mở ra cho mọi người tham khảo. Ta mới có thể đọc được những “bản án” của các “tòa án nhân dân” tại Huế.

“Côn đồ Đặng Tiểu Bình” từng chủ trương xóa bỏ Việt Nam

“Côn đồ Đặng Tiểu Bình” từng chủ trương xóa bỏ Việt Nam

Polpot và Đặng Tiểu Bình. Ảnh: internet

Những bồi bút, văn nô của đảng trong thời gian qua xuất bản hàng loạt sách ca ngợi Đặng Tiểu Bình với những cái tựa đọc lên rất dễ bị tăng xông máu như “Con đường phi thường của Đặng Tiểu Bình”, “Đặng Tiểu Bình, một trí tuệ siêu việt” v.v…

 Lẽ ra nên có một tác phẩm kể tội ác của y đối với dân tộc Việt Nam và đặt tựa là “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” mới đúng. “Côn đồ” là chữ y dùng để chỉ Việt Nam.

Lý do vì “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” đã từng chủ trương xóa bỏ nước Việt Nam trong bản đồ thế giới bằng một cuộc chiến đánh phủ đầu (preemptive war).

“Đánh phủ đầu” theo chủ trương của “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” không phải là để dời vài cột mốc, đụng độ lẻ tẻ dọc biên giới mà là cuộc tấn công quyết định trước khi Việt Nam có khả năng chống trả.

“Côn đồ Đặng Tiểu Bình” nói với Tổng thống Jimmy Carter trong chuyến viếng thăm Mỹ đầu năm 1979: “Bất cứ nơi nào, Liên Sô thò ngón tay tới, chúng ta phải chặt đứt ngón tay đó đi.”

Cựu Ngoại trưởng Mỹ Henry Kissinger giải thích quan điểm này trong tác phẩm Về Trung Quốc (On China):

“Những gì Đặng Tiểu Bình đề nghị về căn bản là chính sách đánh phủ đầu, đó là một lãnh vực trong chủ thuyết quân sự ngăn chận tấn công của Trung Quốc… Nếu cần thiết, Trung Quốc sẽ chuẩn bị phát động các chiến dịch quân sự để phá vỡ kế hoạch của Liên Sô, đặc biệt tại vùng Đông Nam Á”.

“Đông Nam Á” và “ngón tay” theo ý “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” không phải là mục tiêu nào khác mà là Việt Nam.

Trong chuyến viếng thăm Mỹ đầu năm 1979, Đặng không mua chuộc được sự ủng hộ công khai của Mỹ. Mỹ chỉ đồng ý giúp theo dõi sự động binh của 55 sư đoàn Liên Sô phía Bắc và chụp không ảnh các trận đánh vùng biên giới.

Đặng tưởng đó là một thành công nhưng hóa ra là một thất bại. Nhờ những tấm ảnh chụp từ vệ tinh mà các cơ quan truyền thông quốc tế biết dân quân Việt Nam vùng biên giới dù không chuẩn bị đã dạy cho Trung Cộng một bài học đích đáng.

Theo nhận xét của Đại Tá Russell D. Howard thuộc Học Viện An Ninh Quốc Gia của Không Quân Hoa Kỳ, Trung Cộng thiệt hại chỉ trong vài ngày bằng hơn một nửa số tổn thất của Mỹ trong 10 năm tham dự chiến tranh Việt Nam.

Sau tuần lễ đầu chịu đựng nhiều thiệt hại nhưng danh sách các vùng chiếm được chỉ là những làng xã dọc biên giới, “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” ra lịnh bằng mọi giá phải chiếm cho được thành phố Lạng Sơn, thủ phủ tỉnh Lạng Sơn để lấy tiếng trước khi rút lui. Chiều ngày 4 tháng Ba, sau nhiều trận giao tranh đẫm máu quân Trung Cộng tiến vào Lạng Sơn.

Khi rút khỏi những nơi này, quân Trung Cộng san bằng tất cả nhà cửa để trả thù cho số thương vong quá lớn.

Ký giả Nayan Chanda thăm vùng giao tranh vài ngày sau cuộc chiến đã ghi nhận không chỉ các công sở mà cả trường học, bịnh viện đều bị quân Trung Cộng giựt sập.

Để ngăn chận khối Việt Miên Lào liên minh nhau, tháng 8 năm 1975, “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” chia sẻ với Khieu Samphan, nhân vật số ba trong Khmer Đỏ “Khi một siêu cường [Mỹ] rút đi, một siêu cường khác [Liên Sô] sẽ chụp lấy cơ hội mở rộng nanh vuốt tội ác của chúng đến Đông Nam Á”.

Để xóa bỏ Việt Nam, “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” ủng hộ CS Campuchia giết một cách dã man đồng bào Việt sống dọc biên giới Việt Miên.

“Côn đồ Đặng Tiểu Bình” gặp riêng “khát máu Pol Pot” từ 28 tháng 9 đến 22 tháng 10, 1977 tại Bắc Kinh.

“Khát máu Pol Pot” chủ trương chỉ cần một người Campuchia diệt được ba chục người Việt, dân Campuchia sẽ tiêu diệt toàn bộ dân tộc Việt Nam. Các cuộc đột kích vào đảo Thổ Châu, Phú Quốc, nhiều địa phương thuộc các tỉnh An Giang, Tây Ninh, đốt phát làng mạc, giết người, bắt cóc, bịt mắt thả sông của Khmer Đỏ trong giai đoạn 1977-1978 phát xuất từ chủ trương này.

Về mặt đối ngoại, “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” cố gắng thuyết phục các quốc gia Đông Nam Á, Á Châu và Mỹ.

Từ cuối năm 1978 đến đầu năm 1979, Đặng viếng thăm hàng loạt quốc gia châu Á như Nhật, Thái Lan, Mã Lai, Singapore, Miến Điện, Nepal. Tại mỗi quốc gia thăm viếng, họ Đặng luôn đem thỏa ước Việt-Sô ra hù dọa các nước láng giềng như là mối đe dọa cho hòa bình và ổn định Đông Nam Á.

Đặng phát biểu tại Bangkok ngày 8 tháng 11 năm 1978: “Hiệp ước [Việt Sô] này có ý nghĩa quan trọng hơn đối với Á Châu và Thái Bình Dương. An ninh và hòa bình châu Á, Thái Bình Dương và toàn thế giới bị đe dọa”. Ngoại trừ Singapore, Đặng nhận sự ủng hộ của hầu hết các quốc gia Đông Nam Á.

Lý Quang Diệu sáng suốt chỉ ra cho “Côn đồ Đặng Tiểu Bình” thấy: “Không có một cộng đồng Nga kiều nào tại các nước Đông Nam Á có thể dẫn đến các cuộc nổi dậy của Cộng Sản do Liên Sô ủng hộ nhưng ở đâu cũng có các cộng đồng Hoa kiều được đảng và nhà nước Trung Cộng xúi dục và ủng hộ”.

Việt Nam, quốc gia vùng trái độn giữa hai quyền lực thế giới, chưa bao giờ đứng trước một chọn lựa sinh tử như hôm nay.

Một người có trách nhiệm với tương lai đất nước, dù cá nhân mang một thiên kiến chính trị nào, cũng phải biết thức tỉnh, đặt quyền lợi dân tộc lên trên, chọn hướng đi thích hợp với đà tiến văn minh dân chủ của thời đại, chấm dứt việc cấy vào nhận thức của tuổi trẻ một tinh thần bạc nhược, đầu hàng, vinh danh kẻ thù dân tộc.

Chỉ với vài trong số rất nhiều tội ác mà lịch sử sẽ lần lượt viết ra trong tương lai, Đặng Tiểu Bình xứng đáng được gọi “Côn đồ”.

Lúng túng, loay hoay: không thể che lấp sự thật

J.B Nguyễn Hữu Vinh
2018-02-19
 

Ông Phan Văn Anh Vũ (giữa) trong một sự kiên ở Đà Nẵng hôm 29/4/2016.

Ông Phan Văn Anh Vũ (giữa) trong một sự kiên ở Đà Nẵng hôm 29/4/2016.

AFP
 

Dân gian có câu ví khá hay: “Loay hoay như chó bí ỉa” và “lúng túng như gà mắc tóc”.

Những câu ngạn ngữ này để chỉ thái độ lúng túng của ai đó khi thiếu hiểu biết, hoặc gian lận, hoặc muốn che giấu một sự thật nào đó. Trong cuộc sống, thỉnh thoảng người ta vẫn thấy hoặc là ở những người dốt, hoặc ở những kẻ gian có thái độ này.

Nhiều vụ việc, hễ dính đến Công an, thì y như rằng hiện tượng “chó đau ỉa” và “gà mắc tóc” liên tục xảy ra. Nó xảy ra ở cách tiếp nhận, nó xảy ra ở cách xử lý, nó xảy ra ở cách đối phó, nó xảy ra ở cách thông tin…

Những chuyện đã qua

Người ta thấy rõ ở rất nhiều vụ việc:

– Công an đánh hướng dẫn đám côn đồ bao vây Thái Hà, Tòa TGM Hà Nội năm 2008. Khi bị các cơ quan ngoại giao nước ngoài chất vấn, Lê Dũng đã nói: Đó không phải là dân, công an mà là “Quần chúng tự phát”. Câu “ngu ngữ” này đã bị cả thế giới làm cho te tua đến mức sau đó cả hệ thống quan chức không dám mở mồm ra lần nào nữa chỉ bằng một câu hỏi: Vậy thì cứ dân tự phát là hiển nhiên đúng và được bảo vệ kể cả khi chúng vi phạm luật pháp?

– Công an đánh nhà báo sưng mặt, đá nhà báo trước bao nhiêu ống kính và hình ảnh đầy trên mạng, nhưng tay Đại tá Nguyễn Duy Ngọc – phó giám đốc, thủ trưởng cơ quan CSĐT Công an TP Hà Nội cho rằng không phải công an đánh nhà báo, mà chỉ là “Gạt tay trúng má và giơ chân hơi cao”.

Sáng tác này của đại tá Công an, khiến xã hội được trận cười không dứt. Một nữ nhà báo nói với mình rằng: Bố tổ sư lão Ngọc, hôm ấy, báo hại em đang đi họp dở phải chạy về thay quần lót vì lão phát biểu xong em không nhịn được, vãi ra cả quần, xấu hổ khiếp. Thế mà lão không hề xấu hổ.

Có lẽ vì sự dày… mặt này, nên sau đó lão được lên chức Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát – Bộ Công an.

Không rõ với những người trình độ và liêm sỉ như vậy thì Bộ Công an sẽ đến đâu.

Chuyện hiện tại

Thì đây, hôm nay lại có một tay Tướng Công an hẳn hoi, Trung tướng Trần Đăng Yến – Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh, trong cuộc họp báo về vụ Vũ Nhôm, ông ta trả lời các câu hỏi như sau:

” Nói về tấm thẻ ngành công an của ông Phan Văn Anh Vũ được lan truyền trên mạng là thật hay giả Trung tướng Trần Đăng Yến khẳng định: “Tấm thẻ ngành công an của Vũ “nhôm” được đăng trên mạng cũng nằm trong quá trình điều tra, làm rõ.

Về thông tin trên mạng xã hội cho rằng, Vũ “Nhôm” có 3 hộ chiếu và được giúp đỡ khi chạy trốn, Trung tướng Trần Đăng Yến cho rằng, có nhiều thông tin chưa chính xác và Cơ quan An ninh điều tra đang làm rõ.

“Trường hợp phát hiện vi phạm, Cơ quan An ninh điều tra tiếp tục xử lý nghiêm” – Trung tướng Trần Đăng Yến khẳng định.

Bên cạnh đó, Trung tướng Yến cho rằng, khi báo chí thu thập thông tin thì phải có nguồn kiểm chứng.

“Hiện nay, vấn đề lộ lọt thông tin trên mạng đang rất phức tạp, nhất là trong sự phát triển của Internet. Chúng ta rất dễ bị nhiễu từ các thông tin này…”- Trung tướng Yến nói. (Trích nguyên văn)

Lời bàn:

Buổi họp báo của Bộ Công an, tập trung báo chí là để có những thông tin cần thiết cho xã hội được rõ, được minh bạch. Cũng theo các cán bộ lãnh đạo Cộng sản, thì phải cung cấp cho báo chí những thông tin chính xác, kịp thời để “ngăn chặn những tin đồn thiếu căn cứ hoặc có ý đồ xấu”, nhất là chuyện “báo chí chạy theo mạng xã hội”. Tay lãnh đạo nào cũng ông ổng như vậy từ Chủ tịch nước đến Bộ trưởng Công an, Truyền thông…

Thế nhưng buổi họp báo của Bộ Công an có nội dung gì?

– Về cái thẻ công an của Vũ Nhôm, rõ như ban ngày là cấp bậc: Cấp tá, số hiệu sĩ quan hẳn hoi, có thằng ký, có con dấu… Vậy với nghiệp vụ Công an, chỉ cần chưa đầy 10 phút có thể xác định thẻ đó, chữ ký đó là dởm hay thật, do ai làm và vì sao? Vũ Nhôm có số hiệu sĩ quan, có danh sách quân số… đủ cả có ở trong ngành công an hay không.

Vậy mà từ ngày bị khởi tố đến giờ tròn 2 tháng mà hệ thống công an ta “giỏi nhất thế giới” vẫn “đang điều tra, làm rõ” chứ không biết sự thật? Lý do là vì nó có thật nhưng làm giả, hay nó là thẻ giả nhưng có thằng công an khác làm thật cho nó, hay vì nó giả cả thẻ cả người… chắc không đầy 30 phút thì đã rõ vì Vũ Nhôm đang trong tay Công an chứ đâu xa, nhưng cứ cho là mất đi nửa ngày. Thế mà hai tháng qua, vẫn không rõ đâu là thật, đâu là giả? Chẳng lẽ cả Bộ công an này đi ngủ hai tháng qua?

– “Về thông tin trên mạng xã hội cho rằng, Vũ “Nhôm” có 3 hộ chiếu và được giúp đỡ khi chạy trốn”, thì vẫn là điệp khúc “Cơ quan An ninh điều tra đang làm rõ”. – Nghĩa là vẫn dẫm chân tại chỗ mà chưa điều tra ra được cái gì cả.

Quả là đáng nể, mấy cái hộ chiếu, được giúp đỡ chạy trốn hay không thì không điều tra cư dân mạng vẫn biết rất rõ nó từ đâu. Và cũng như cái thẻ ngành công an, nó lồ lộ ra đó chứ đâu đến mức nó biến đi mất tích như con tàu MH370 của Malaysia mà không thể điều tra được?

Điều người ta không hiểu nổi là các vụ án chống lại những người yêu nước, thương dân, chống bành trướng, vì lãnh thổ và vì đất nước tiến bộ thì Công an điều tra rất nhanh quá mức có thể ngờ. Thậm chí không chỉ là điều tra ra “tội” mà còn điều tra ra cả những ý nghĩ trong đầu người khác để kết tội “âm mưu”… chống nhà nước với các công dân vô tội. Kỳ quặc nhất là Công an còn điều tra ra cả tội “Tuyên truyền lật đổ chế độ” của hai người mù chữ trong vụ án vừa qua mấy hôm thôi.

Thế mà vụ này, hai tháng trời công an không thể điều tra ra được Vũ Nhôm là công an thật hay công an  giả. Hộ chiếu thật hay giả… Có lẽ những người có đầu óc hài hước số 1 thế giới chưa chắc đã nghĩ ra chuyện này.

Mà chưa nói đâu xa, vụ án Trịnh Xuân Thanh kia thôi, từ khi bắt, đến khi có kết luận điều tra cũng chỉ có chục ngày.

Thực ra, đơn giản dễ hiểu chỉ vì đó là vụ thanh trừng phe nhóm, loại trừ đối thủ chính trị thì Đảng cho thực hiện theo một nguyên tắc khác hẳn: Đảng đã muốn bắt, là phải có tội.

Điều hài hước, nực cười nhất lại là sau khi trả lời các câu hỏi mà không trả lời điều gì, thì Trung tướng Trần Đăng Yến khẳn định: “Trường hợp phát hiện vi phạm, Cơ quan An ninh điều tra tiếp tục xử lý nghiêm”.

Điều này thể hiện một vấn đề rất rõ ràng là ông Yến này không hề hiểu Tiếng Việt. Nghĩa là ông ta không hiểu các nhà báo đang hỏi vấn đề gì. Thế nên, mới xảy ra hiện tượng ông hỏi gà, bà nói vịt là thế.

Tại sao nhà báo hỏi mấy cái thật giả, thì ông không trả lời được, đáp án là con sống không tròn trĩnh mà ông lại khoe sẽ “xử lý nghiêm khi phát hiện sai phạm”?

Tại sao chưa ai đánh mà ông đã khai cách làm việc của công an?

Lẽ dĩ nhiên là nếu luật pháp nghiêm minh, thì chuyện xử lý nghiêm là chuyện không cần bàn cãi và không cần rêu rao.

Lẽ dĩ nhiên là đã vi phạm luật pháp thì đến vua cũng phải trị tội như thường dân, huống chi là công an.

Thế nhưng, xin cam đoan là những vụ việc liên quan đến công an thì hầu hết không thể làm rõ, không thể nghiêm minh. Vì thế ông ta đã vội quảng cáo cho điều mà ông ta biết là chẳng ai tin ông ta.

Cứ xem lại thì rõ: Vụ em Dư chết vì “rửa bát bẩn” trong đồn công an, dù em chưa đến tuổi thành niên, tiếp theo là vụ đánh các luật sư mặt mũi tím bầm, nhìn không ra hình tượng con người kia. Rồi cũng chìm xuồng, đã có tên Công an nào bị “xử lý nghiêm” bao giờ.

Cứ xem lại vụ đánh nhà báo vì “Gạt tay trúng má, giơ chân hơi cao” đến mức nhà báo đi nằm viện, đại biểu quốc hội yêu cầu khởi tố… rồi cũng cứt trâu hóa bùn.

Cứ xem lại biết bao vụ khác nữa, đâu có đó và vẫn “Ma đưa lối, quỷ dẫn đường. Cứ lần theo bước đoạn trường mà đi” vậy thôi.

Mới đây nhất, viên CSGT Hà Nam khi chặn xe dọc đường không đúng nguyên tắc, cầm tiền rơi xuống lại dẫm chân lên, nhặt dưới đường bỏ túi… Có lẽ đến đứa trẻ con nó cũng biết đó là cái gì?

Thế nhưng dù đã báo cáo lên tận Bộ Công an, nhưng sau khi điều tra, công an vẫn “không thể làm rõ” vì “Do hình ảnh trong clip không phản ánh đầy đủ các thông tin nên không đủ căn cứ xác định cán bộ CSGT trong clip nhận mãi lộ”.

Điều này giống như câu hát nào đó: “Ai cũng hiểu, chỉ… công an Hà Nam không hiểu”.

Xưa nay, đã động vào công an, thì đừng mong chuyện xử lý nghiêm bất cứ chỗ nào. Công an là “lá chắn, là thanh kiếm”, là con chó giữ nhà của đảng và “chỉ biết còn đảng, còn mình”. Do vậy nếu xử lý nghiêm đám công an, thì ai giữ nhà cho đảng tung hoành muốn gì được nấy trên xương máu, tài sản, tính mạng của người dân và lãnh thổ đất nước cho ai nấy được?

Bởi nếu xử lý nghiêm” thì lại phải nhớ câu của Nguyễn Sinh Hùng: “Cứ vi phạm mà kỷ luật thì lấy đâu ra cán bộ mà làm việc”.

Bởi nếu không có hệ thống “lá chắn, là thanh kiếm”, là con chó giữ nhà kia, thì cam đoan rằng cái Đảng “quang vinh, vĩ đại” kia không thể tồn tại nổi 2 ngày.

Hài nữa, là ông ta yêu cầu “báo chí thu thập thông tin thì phải có nguồn kiểm chứng”. Nhà báo sẽ kiểm chứng ở đâu khi mà chính công an cũng chưa biết đầu đuôi nó ra sao dù đã hai tháng trôi qua? Việc điều tra, kiểm chứng mà công an còn chưa làm được gì sao yêu cầu báo chí?

Tạm kết:

Sở dĩ có những câu trả lời còn hài hơn cả vua hài, còn nhố nhăng hơn cả đám du thủ du thực, còn bẩn thỉu hơn cả đám cùng đinh kia. Chỉ vì điều duy nhất họ thiếu: Sự thật.

Vì không có sự thật, họ phải vòng vo.

Vì để vòng vo né tránh, nên họ phải sáng tác ngôn ngữ mới.

Vì không thể minh bạch những cái thối, cái bẩn nên họ phải đánh bài lờ rằng “đang điều tra, làm rõ” nhằm câu giờ.

Những cách vòng vo, luẩn quẩn và bất chấp sự thật, bất chấp liêm sỉ cũng như tiếng cười của thế gian, miễn là đạt mục đích hóa bùn bãi cứt trâu vốn ngày càng lớn.

Điều đó người ta không còn thấy lạ.

Điều người ta lạ nhất, là không hiểu vì sao một chế độ, một thể chế lại có thể là nơi sinh ra, dung dưỡng cho sự dối trá phát triển đến mức bất chấp quy luật đến vậy mà vẫn cứ tồn tại.

Tất cả những điều trên, có một tác dụng hết sức rõ ràng là nó chứng minh một chân lý đã được nhiều người, thậm chí là các trùm lãnh đạo cộng sản khẳng định như Tổng Bí Thư ĐCS Liên xô Mikhail Gorbachev: “Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng Cộng Sản. Ngày hôm nay tôi phải đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.”

Hay như Tổng thống Nga Putin nói: “Kẻ nào tin những gì CS nói là không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của CS, là không có trái tim“.

Ngày 18/2/2018

BỐ NÓ

 
 
Image may contain: one or more people, people standing, people dancing, people on stage and outdoor
Image may contain: outdoor

Tran Manh Hao added 2 new photos.Follow

BỐ NÓ

Thơ Trần Mạnh Hảo

Bố nó tên là Bình 
Đặng hay Tập nó đều kêu là bố
Nó giả đò làm người Việt mình
Kỷ niệm 39 năm hàng vạn dân quân Việt bị bố nó giết
Nó sai đười ươi ra nhảy múa mừng công trước tượng đài Lý Thái tổ

Bố nó xoa đầu khen nó mà bụng rất khinh :
– Mày dù giả Hán vẫn là Kinh !
– Bao giờ tao cướp trọn nước Việt 
– Tao sẽ đem mày ra giữa chợ hành hình
– Vì tao là hoàng đế Tập Cận Bình….
– Mày hãy nhìn gương tên bán nước Tống cho giặc Kim là vợ chồng Tần Cối
– Tao ghét vô cùng bọn bán nước cầu vinh

Sài Gòn ngày 19-2-2018

T.M.H.

Chú thích ảnh 1: ngày 17-2-2018 ( kỷ niệm 39 năm giặc Tầu cho ngót triệu quân qua giết hại hàng vạn quân và dân Việt Nam. “Nó” cho nhiều cặp đười ươi ra nhảy múa trước tượng đài Lý Thái tổ mừng công giặc, đồng thời để ngăn cản hàng vạn người yêu nước muốn đến thắp hương tưởng nhớ đồng bào đã bị giặc giết dọc tuyến 6 tỉnh biên giới phía Bắc 17-2-1979).
Chú thích ảnh 2 : những tên gian thần móc nối với giặc Kim bán nước Tống để giết trung thần Nhạc Phi nghìn năm bị làm tượng quỳ gối trước mộ Nhạc Phi cho dân Trung Hoa đến nhổ nước miếng vào mặt. Bốn tên bán nước đó là : Trương Tuấn, Vạn Sĩ, Tần Cối và vợ là Vương Thị. SỐ PHẬN “NÓ” và “CHÚNG NÓ” sau này ở Việt Nam sẽ giống như thế. 

DIỄN HÀNH TẾT MẬU TUẤT 2018

httpv://www.youtube.com/watch?v=1QAx82kWaS0

DIỄN HÀNH TẾT MẬU TUẤT 2018 PHẦN 1

 httpv://www.youtube.com/watch?v=R2RW3g8JCfc

DIỄN HÀNH TẾT MẬU TUẤT 2018 PHẦN 2

httpv://www.youtube.com/watch?v=ycK3-50iSqs

DIỄN HÀNH TẾT MẬU TUẤT. 2018. PHẦN 3