Khi Việt Nam xuất hiện thêm một tỷ phú mới

Huỳnh Phi Long posted 2 updates.
Image may contain: one or more people and text
Nguyễn Lai  Follow

 

Hoàng Thế Nhân

Khi nước Mỹ có thêm một tỷ phú mới, người dân Mỹ và cả thế giới sẽ có thêm một sản phẩm tiện ích, hiện đại, sành điệu để kết nối yêu thương như Iphone hay Facebook.

Khi nước Nhật có thêm một tỷ phú, người dân Nhật và cả thế giới có thêm những sản phẩm thoả mãn nhu cầu tiêu dùng của họ như Sony, Toshiba hay Lexus.

Nước Mỹ hay Nhật lúc đó sẽ giảm bớt đi tỷ lệ người thất nghiệp, vô gia cư, các quỹ từ thiện vì cộng đồng sẽ được nhiều lên, những nước nghèo đói ở Châu Phi sẽ được giúp đỡ, hỗ trợ.

Khi Việt Nam xuất hiện một tỷ phú mới, rừng sẽ mất đi thêm một ít, tài nguyên sẽ dần cạn kiệt đi, dân oan bị cướp đất cũng sẽ tăng lên, nợ công cũng sẽ phình to sau mỗi nhiệm kỳ, người dân bỏ xứ đi làm culi, làm điếm cũng sẽ ngày càng tăng.

Khi Việt Nam xuất hiện thêm một tỷ phú mới, quốc lộ sẽ có thêm nhiều trạm BOT hơn, thuế phí cũng sẽ tăng thêm vài %, xăng dầu cũng sẽ tăng thêm vài ba nghìn một lít.

Khi Việt Nam xuất hiện thêm một tỷ phú mới, không khí sẽ ngày càng ô nhiễm thêm, bệnh nhân ung thư cũng sẽ tăng thêm, thị trường cũng sẽ nhiều hàng giả – hàng kém chất lượng hơn, con người sẽ LỪA – GIẾT – CHÉM nhau tàn nhẫn hơn, kẹt xe cũng ngày càng trầm trọng.

Thế nên, ở Việt Nam, tỷ phú tăng theo cấp số cộng thì người nghèo sẽ tăng theo cấp số nhân. Vui gì mà reo hò tung hô họ!…

( Hoàng Thế Nhân )

Ngẫm cafe

Made In VietNam


Made In VietNam 

                                                 Tiểu Tử

 

Lẽ ra bữa nay bác sĩ Lê không nhận bịnh nhân vì là ngày nghỉ trong tuần của ông. Nhưng hôm qua, trong điện thoại, nghe giọng cầu khẩn của người bịnh ông không nỡ từ chối. Người đó – ông đoán là một cô gái còn trẻ – nói chuyện với ông bằng tiếng Mỹ. Cô ta hỏi ông nhiều lần:
– Có phải ông là bác sĩ Lee không?
Tên ông là Lê. Cái tên Việt Nam đó ở xứ Mỹ này người ta viết là “ Lee “, nên ông được gọi là “ ông Lee “ ( Li ).
<!>
Ông ôn tồn trả lời nhiều lần:
– Thưa cô, phải. Tôi là bác sĩ Lee đây.
– Phải bác sĩ Lee chuyên về châm cứu và bắt mạch hốt thuốc theo kiểu á đông không?
– Thưa cô phải.
– Có phải phòng mạch của bác sĩ ở đường Green Garden không?
Bác sĩ Lê, đã ngoài sáu mươi tuổi, tánh rất điềm đạm, vậy mà cũng bắt đầu nghe bực! Tuy nhiên, ông vẫn ôn tồn:
– Thưa cô phải. Xin cô cho biết cô cần gì?
Giọng cô gái như reo lên:
– Vậy là đúng rồi! Con Cathy bị bịnh suyễn nói bác sĩ chữa bịnh hay lắm. Cả nhà nó, kể luôn ba má ông bà nó đều đi bác sĩ hết.
Đến đây thì ông bác sĩ già đó không kềm được nữa, ông xẵng giọng:
– Cám ơn cô. Bây giờ xin dứt khoát cho tôi biết coi cô muốn cái gì?
Giọng bên kia đầu dây như lắng xuống:
– Tôi xin lỗi bác sĩ. Xin lỗi. Tôi muốn xin bác sĩ cái hẹn cho ngày mai. Tôi bịnh…
– Mai là ngày nghỉ trong tuần, phòng mạch không có mở cửa. Ngày khác vậy.
– Ngày mai cũng là ngày nghỉ của tôi nữa, bác sĩ à.
– Cô đã bịnh thì cứ xin nghỉ để đi bác sĩ, ngày nào lại không được!
Một chút im lặng ở đầu dây bên kia rồi giọng người con gái bỗng nghe thật buồn:
– Họ đâu có cho nghỉ, bác sĩ.. Họ nạt vô mặt:” Mầy muốn nghỉ thì mầy nghỉ luôn đi. Thiếu gì đứa muốn vào làm chỗ của mày. Mày biết không?”
Giọng nói như nghẹn ngang ở đó, rồi tiếp:
– Không có việc làm là chết, bác sĩ à…
Ông bác sĩ già làm thinh, suy nghĩ. Đầu dây bên kia, cô gái van lơn:
– Xin bác sĩ thông cảm. Tôi sợ bịnh nặng hơn, không đi làm nổi nữa là mất việc.
Xin bác sĩ thông cảm. Xin thông cảm.
– Ờ thôi, để tôi ráng giúp cô. Sáng mai, chín giờ. Phòng mạch của tôi ở số…
– Cám ơn bác sĩ. Cám ơn! Con Cathy có chỉ phòng mạch của bác sĩ rồi.
– Xin lỗi. Cô tên gì?
– Kim. K, I, M.
Bác sĩ Lê vừa ghi vào sổ hẹn vừa nghĩ:” Tội nghiệp! Chắc lại đi làm lậu nên mới bị người ta hâm he như vậy. Theo cách phát âm thì cô này có vẻ là người á đông. Tên Kim chắc là Đại Hàn. Để mình phải phone lại cô Cathy hỏi cho chắc ý kẻo gặp thứ lưu manh thừa dịp ngày nghỉ không có cô phụ tá, nó ‘su’ mình thì khổ! “
Đúng chín giờ, chuông cửa phòng mạch reo. Ông bác sĩ già bước ra mở cửa. Đứng trước mặt ông là một cô gái á đông còn trẻ, ăn mặc theo kiểu “ punk “: quần áo có tua có tụi, tóc dựng đứng hỗn loạn như con gà xước, đeo nhiều vòng sên bằng bạc to như dây lòi tói, đầy cổ đầy hai cườm tay, mang cái xắc đỏ cũng có tua có tụi. Bác sĩ Lê, quá đỗi ngạc nhiên, chưa kịp hỏi gì, thì cô gái nói bằng tiếng Mỹ rất lưu loát:
– Chào bác sĩ. Tôi là Kim, bịnh nhân đã gọi điện thoại cho ông hôm qua. Tôi có làm cho bác sĩ chờ không?
Bác sĩ Lê chưa hết ngạc nhiên, trả lời một cách máy móc:” Không! Không!”. Rồi ông bước tránh qua một bên:” Mời cô!”
Vào phòng mạch, ông đưa cho cô cái áo blouse trắng ngắn tay:
– Cô đến phía sau bình phong bỏ hết quần áo chỉ mặc quần lót thôi, rồi khoác ngược áo blouse này, lưng áo nằm về phía trước.
Trong lúc cô gái loay hoay làm theo lời dặn, ông bác sĩ già gọi phone về nhà, nói bằng tiếng Việt:
– Bịnh nhân của anh tới rồi, đang thay đồ. Chắc một giờ nữa là xong. Em đợi anh về rồi mình đi chợ.
Cô gái bỗng ló đầu ra khỏi bình phong mỉm cười nhìn ông, gương mặt thật rạng rỡ, định nói gì nhưng rồi không nói, thụt đầu vào tiếp tục cởi quần áo.
Một lúc sau cô ta bước ra, mắt ngời lên sung sướng, nói bằng tiếng Việt, giọng như reo lên:
– Bác sĩ là người Việt Nam mà con cứ tưởng là người Tàu! Tên “Lee” nghe Tàu trân!
– Ủa! Vậy mà tôi cứ nghĩ cô là người Đại Hàn chớ!
Rồi cả hai cùng cười, cái cười rất sảng khoái. Tình đồng hương trên đất khách bỗng thấy thật ấm, thật đầy…Ông bác sĩ già nhìn cô bịnh nhân trẻ mặc áo blouse trắng đứng trước mặt ông mà không còn thấy cô gái “punk” hồi nãy nữa!
Ông đưa cho cô cái dĩa, rồi vừa chỉ cái giường cao vừa nói:
– Cô cởi hết đồ nữ trang để vào đây, rồi lên nằm trên này để tôi chẩn mạch.
Cô gái làm theo như cái máy.
Phòng mạch được trang trí rất đơn sơ, nhưng thật yên tịnh. Trong không khí có mùi thơm dìu dịu của moxa (ngải cứu, đốt lên để hơ huyệt). Cái giường khám bịnh cao ngang tầm tay của bác sĩ. Ở một đầu giường có gắn thêm một vòng bằng da để chịu cái đầu của bịnh nhân, và khi bịnh nhân nằm sấp để châm cứu trên lưng thì mặt người bịnh nằm trọn trong vòng da. Như vậy, người bịnh không cảm thấy khó chịu nhờ khoảng trống ở giữa vòng da giúp người bịnh vẫn thở đều đặn và mắt được nhìn thoải mái xuống sàn nhà.
Bác sĩ đặt hai bàn tay lên cánh tay trần của cô gái, ôn tồn hỏi:
– Cô bịnh làm sao? Nói tôi nghe.
– Con ngủ không được, đêm nào cũng trằn trọc tới khuya. Hay bị chóng mặt. Đang đứng làm việc, tự nhiên muốn sụm xuống làm sợ toát mồ hôi. Con lo quá, bác sĩ. Mất việc làm chắc con chết quá, bác sĩ!
Ông Lê bóp nhẹ cánh tay bịnh nhân:
– Cô yên tâm. Có tôi đây. Mà…cô có uống rượu không?
– Không. Dạ thưa không.
– Cô có hút thuốc không?
– Dạ thưa có. Hút cũng nhiều…
– Cô có xì ke ma túy gì không? Nói thiệt tôi nghe.
– Mấy thứ đó con không dám rớ. Hồi ở bên nhà thằng anh con chết vì ba cái thứ ôn dịch đó, bác sĩ à. Vì vậy, con sợ lắm!
– Cô le lưỡi tôi coi
– Ùm. Được rồi. Bây giờ cô nằm yên, để hai tay xuôi theo thân mình, nhắm mắt, thở đều đặn.
Ông bác sĩ già đứng cạnh giường đặt mấy đầu ngón tay lên cườm tay cô gái, chăm chú bắt mạch. Một lúc sau, ông bước vòng qua phía đối diện bắt mạch tay bên kia. Bộ mạch nói lên một sự rối loạn tâm thần. Cô gái này chất chứa quá nhiều ẩn ức nên sanh bịnh. Ông nhìn cô gái đang nhắm mắt thở đều: gương mặt Việt Nam đó, bỏ đi món tóc “punk”, vẫn toát ra nét nhu mì dễ thương. Ông cảm thấy tội nghiệp cô bịnh nhân trẻ này và thắc mắc không biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy cô ta trôi qua xứ Mỹ để có một cuộc sống mà ông đoán là thật bấp bênh, qua cuộc nói chuyện trong điện thoại. Ông nói:
– Bây giờ, cô nằm sấp xuống để tôi châm trên lưng.
Cô gái mở choàng mắt nhìn ông, mỉm cười, một nụ cười đầy tin tưởng. Ông bác sĩ nói tiếp:
– Cô đừng sợ. Châm không có đau. Còn nhẹ hơn kiến cắn nữa.
Cô gái trở mình nằm sấp, hai vạt áo blouse rớt xuống hai bên, bày ra cái lưng thon thon với nước da ngà ngà. Theo thói quen, trước khi châm, bác sĩ vuốt lưng bịnh nhân vài lần để bịnh nhân đỡ bị stress. Lần này, khi vuốt xuống thắt lưng, ông để ý thấy dưới làn vải mỏng của quần lót có một vết bầm nằm vắt ngang phía trên của mông. Ngạc nhiên, ông hỏi:
– Cô bị ai đánh hay sao mà bầm vậy?
Cô gái cười khúc khích:
– Bác sĩ coi đi!
Ông già kéo quần lót xuống một chút, thì ra không phải vết bầm mà là hàng chữ xâm màu chàm: Made In VietNam! Ông bật cười, vừa kéo lưng quần lót lên vừa nói:
– Cha…Bạo quá há!
Cô gái hơi rút cổ cười khúc khích vài tiếng nữa rồi im. Chắc cô đang sống lại với một vài kỷ niệm nào đó. Ông bác sĩ già áp hai lòng bàn tay lên lưng bịnh nhân, nhưng bây giờ sao ông không còn thấy cười được nữa. Hàng chữ “Made In VietNam” nhắc cho ông rằng con người nằm đây là sản phẩm của quê hương ông, cái quê hương đã mấy chục năm xa cách, cái quê hương mà ở đó ông không còn ai để nhớ, nhưng ông còn quá nhiều thứ để nhớ. Những thứ cũng mang dấu ấn “ Made In VietNam”, từ con trâu cái cày, từ mảnh ruộng vườn rau, từ hàng cau rặng dừa, từ con đường đất đỏ đến con rạch nhỏ uốn khúc quanh quanh…Chao ơi! Bỗng nhiên sao mà nhớ thắc thẻo đến muốn trào nước mắt…
Ông bác sĩ vuốt lưng cô bịnh nhân thật chậm để cho niềm xúc động lắng xuống tan đi. Ông có cảm tưởng như ông đang sờ lại được quê hương, có chỗ cao chỗ thấp, có phù sa đất mịn…Tự nhiên, ông muốn nói lên một tiếng “cám ơn”. Ông muốn cám ơn cô bịnh nhân đã mang quê hương đến với ông bằng hàng chữ nhỏ xâm trên bờ mông, chỉ vỏn vẹn có một hàng chữ nhỏ. Và ông cũng muốn nói với cô, nói một cách thật tình, không văn chương bóng bẩy, nói như ông nói cho chính ông, vỏn vẹn chỉ có một câu thôi:” Tôi cũng made in VietNam đây!”. Nhưng rồi ông làm thinh tiếp tục vuốt lưng người bịnh. Ông biết rằng cô gái không thể nào hiểu được ông, một bác sĩ già vừa quá sáu mươi, đã gần nửa tuổi đời lưu vong trên xứ Mỹ, có đầy đủ tiền tài danh vọng mà cũng xâm hàng chữ “Made In VietNam”, xâm ở trong lòng…
Bác sĩ im lặng dò huyệt châm kim. Bỗng cô bịnh nhân nói, giọng buồn buồn, làm như cô vừa xem lại hết một đoạn phim đời nào đó:
– Thằng bồ của con xâm cho con để làm kỷ niệm hồi tụi này còn ở Louisiana. Ảnh là thợ xâm…
– Ủa! Rồi sao bây giờ cô ở đây?
– Con theo ba má con dọn về Cali, ổng bả nói ở Cali bạn bè nhiều làm ăn dễ.
– Ờ…người Việt mình thích ở miền nam Cali lắm.
Ngừng một chút bác sĩ lại nói, trong lúc hai tay vẫn tiếp tục châm kim:
– Ở Cali khí hậu tốt hơn nhiều tiểu bang khác. Mà…ba má cô làm gì?
Cô gái làm thinh một lúc mới trả lời, giọng ngang ngang:
– Qua đây rồi ổng bả đá đít nhau. Bả lấy thằng Mễ chủ pressing, còn ổng thì chó dắt ổng ôm được một bà Mỹ goá chồng có tài sản.
– Vậy rồi cô ở với ai?
– Với ba con. Bà Mỹ cho con đi học college, ba con lái xe đưa rước.
– Vậy mà sao hôm qua, trong phone, cô nói cô đi làm?
Giọng cô gái như nghẹn lại:
– Khổ lắm bác sĩ.
Cô ngừng một chút để nén xúc động rồi nói tiếp:
– Ba con ỷ có bà Mỹ nuôi, không chịu đi làm. Tối ngày cứ đi nhậu với bạn bè, rồi nay đổi xe, mai đổi xe…Con nói ổng, chẳng những ổng không nghe mà còn chửi con: “Tiên Tổ mày! Tao đem mày qua đây đặng mày dạy đời tao hả!”
Lại ngừng một chút mới nói được, nói như trút hết ẩn ức còn lại:
– Có lần ổng xáng cho con mấy bạt tay đau điếng…
Rồi nghẹn ngào:
– Lần đó, con bỏ nhà đi hoang…
Nói xong, hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra một cái như vừa làm xong một việc gì thật khó!
Ông bác sĩ im lặng, tiếp tục châm, mà nghe thương hại cô bịnh nhân vô cùng. Cô ta cỡ tuổi con gái út của ông. Con gái út của ông đang học đại học, còn cô này thì đang sống trong hoàn cảnh quá bấp bênh. Cả hai đều Made In VietNam hết!
Châm xong, ông đặt tay lên cánh tay trần của bịnh nhân, vuốt vuốt như vuốt tay một đứa con đang cần được vỗ về an ủi:
– Cô cứ nằm yên như vầy độ mười lăm phút, nghen.
Tiếng “dạ” bỗng nghe như đầy nước mắt.
Sau khi gỡ kim, ông bác sĩ bóp tay bóp chân bịnh nhân một lúc rồi nói:
– Bây giờ thì cô mặc quần áo vào được rồi.
Cô gái ngồi lên nói “cám ơn” mà đôi mắt vẫn còn mọng nước. Cô bước vào sau bình phong, chậm rãi mặc quần áo, làm như cô muốn những xúc cảm hồi nãy có thời gian để thấm sâu vào lòng…
Khi cô bước ra, gương mặt cô đã trở lại rạng rỡ. Cô mỉm cười nhìn ông bác sĩ, rồi, vừa mở cái xắc đỏ vừa hỏi:
– Bao nhiêu vậy, bác sĩ?
– Không có bao nhiêu. Chừng chữa xong rồi cô hãy trả.
– Bác sĩ cho con trả mỗi lần, chớ đợi hết bịnh, tiền đâu con trả. Cái thứ đi làm lậu như con…
– Cô yên tâm. Rồi mình tính.
Ông bác sĩ đưa dĩa nữ trang:
– Cô đừng quên mấy thứ này.
Cô gái phì cười, không đeo vào người mà trút hết vào xắc, rồi hỏi:
– Chừng nào con trở lại nữa, bác sĩ?
– Tuần tới, cũng ngày này giờ này.
Bác sĩ mở tủ thuốc, chọn lấy ra hai chai có dán nhãn sẵn, trao cho bịnh nhân:
– Trên nhãn có ghi liều lượng: mỗi ngày, cô uống sáng trưa chiều, mỗi thứ hai capsule.
Ra đến cửa phòng mạch, ông bác sĩ già cầm bàn tay cô bịnh nhân trong hai bàn tay của ông, lắc nhẹ:
– Bớt hút thuốc đi, nghen! Từ từ rồi tôi sẽ chữa cho cô vụ ghiền thuốc nữa.
Ngập ngừng một chút rồi ông nói, giọng ôn tồn:
– Tôi muốn nói với cô điều này…
Cô gái chớp chớp mắt chờ. Chắc là lần đầu tiên cô được một ông già cầm tay một cách ân cần như vậy. Bác sĩ nói:
– Mình là người Việt Nam, ăn măỉc theo “punk” không hạp với con người với bản chất của mình chút nào hết. Cô đâu có xấu mà cô làm cho xấu đi, uổng lắm! Mình phải xứng đáng là Made In VietNam, chớ cô.
Cô gái nhìn vào mắt ông bác sĩ, không nói gì hết, chỉ siết tay ông già một cái thật mạnh, rồi bước ra xe, một chiếc xe hơi cũ mèm phải đề tới bốn lần mới nổ máy!
* * *
Ông bác sĩ Lê ngồi uống cà phê với tôi ở khu Phước Lộc Thọ ( Orange County – Nam Cali ). Ông kể tiếp:
– Anh biết không, lần sau cô Kim đến phòng mạch, ăn mặc chải gỡ rất dễ thương. Chẳng có chút gì “ punk “ hết! Lần khám bịnh đó, tôi có hỏi cổ sao không về sống với thằng bồ ở Louisiane có phải hơn là sống cù bơ cù bất ở Cali. Cổ nói như mếu:” Ảnh có vợ rồi “. Tôi biết: như vậy là cổ kẹt thiệt. Tôi đem chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Bả cảm động lắm nên đề nghị giúp tiền cho cổ học một cái nghề gì đó, uốn tóc, làm nail chẳng hạn, để có công ăn việc làm vững chắc hơn là đi làm lậu tầm bậy tầm bạ.
Tôi nói chen vào:
– Chắc gì cổ chịu. Nghe anh kể, tôi đoán chị này cũng tự ái lắm.
– Anh nói đúng. Cổ từ chối hoài. Sau nhờ vợ tôi mời cổ về nhà khuyên nhủ, coi như là trong thân tình, cổ mới chịu. Hôm đó, cổ ôm vợ tôi vừa khóc vừa nói: “Con cám ơn ông bà. Cám ơn ông bà”.
– Sau đó cổ có đi học thiệt không?
– Có. Học làm nail. Học giỏi nữa là khác.
– Cổ bây giờ ra sao rồi?
– Mới đầu làm thợ, làm công cho người ta. Bây giờ vừa làm thợ vừa làm chủ. Khá lắm!
– Mừng cho cổ, há!
– Cổ xách đồ nghề tới làm nail cho vợ tôi, con út và hai con dâu tôi thường lắm. Làm không lấy tiền. Cổ cứ nói với mấy con tôi:” Tôi chịu ơn ông bà bác sĩ biết đời nào mới trả cho hết, mấy cô biết không? Tôi không dám nói ra, chớ mỗi lần tôi cầm bàn tay của bà bác sĩ để làm nail, tôi vẫn nghĩ không có bàn tay này thì làm gì tôi thoát ra khỏi hoàn cảnh của tôi hồi đó để có những gì tôi có hôm nay…”
– Dễ thương quá!
– Noel, ngày Tết…cổ đều mang quà đến tặng vợ chồng tôi.
– Con người ở có tình có nghĩa quá, anh há!
– Đã hết đâu! Cổ còn nhớ đến ngày giỗ của ba má tôi nữa. Mấy ngày đó tụi con tôi có đứa quên chớ cô ta không bao giờ cô ta quên. Ngày đó, cô đem đồ tới cúng và ở lại phụ vợ tôi nấu nướng dọn giẹp nữa. Cho nên vợ tôi quí cô ta lắm!
Nói xong, bác sĩ Lê vỗ vai tôi, cười:
– Anh thấy không? Cô ta mới đúng là “Made In VietNam” đó! Còn nguyên chất, hè!
Ông Lê vui vẻ cầm tách cà phê vừa nhâm nhi vừa nhìn quanh. Người Việt Nam đi đầy trong thương xá. Cung cách có hơi khác nhưng nói năng thì y hệt như ở bên nhà. Một vài tiếng chửi thề rớt rơi đâu đó, nghe rất tự nhiên. Bỗng ông quay sang hỏi tôi mà nghe như ổng tự hỏi ổng:
– Không biết ở xứ Mỹ này, đồng hương lưu vong, có ai lâu lâu nhớ lại rằng mình “Made In VietNam”, không?
– Có chớ anh! Nhưng cũng có người chẳng những không nhớ mà còn tự đóng cho mình con dấu “Made In USA” nữa, anh à. Thứ đó bây giờ thấy cũng nhiều!
Tôi đưa tách lên môi uống ngụm cà phê cuối cùng, bỗng nghe cà phê sao mà thật đắng…

 Tiểu Tử

DẠ KHÚC THIÊN THẦN | Cs THUỶ TIÊN- BÍCH NGÂN – NHẬT HẠ & Tình Yêu Giáng Sinh | Cs Xuân Truờng

httpv://www.youtube.com/watch?v=T9C-Nxlgabw

DẠ KHÚC THIÊN THẦN | Cs THUỶ TIÊN- BÍCH NGÂN – NHẬT HẠ

httpv://www.youtube.com/watch?v=zMdxuLs4YDU&feature=youtu.be

Tình Yêu Giáng Sinh | Cs Xuân Truờng | Đêm Nhạc Giáng Sinh 2017

Tình yêu giáng sinh cho nhau nụ cười

Sưởi lòng ấm êm giữa đêm lạnh lùng

Xin mời xem video Dạ Khúc Thiên Thần & Tình Yêu Giáng Sinh

Kính,

P. Trung

ĐIỂM MẶT KẺ ĐÁNH BOM TÒA ĐẠI SỨ MỸ SAIGON

From:    Huỳnh Phi Long shared Van Pham‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, standing and outdoor
Image may contain: 1 person, sitting and indoor
Image may contain: 1 person

Van Pham added 3 new photos.

 

Những kẻ bán rẻ lương tâm để theo cộng sản gây nên những cảnh tàn sát man rợ, không chút tình người…. kết cuộc đểu thảm thương như thế!!! Quả báo thường kéo dài qua vài kiếp, nhưng đôi khi cũng xảy ra nhãn tiền…!!!!!!!!!!!!!
*******************

ĐIỂM MẶT KẺ ĐÁNH BOM TÒA ĐẠI SỨ MỸ SAIGON

Sau khi đánh bom Tòa Đại sứ Mỹ Ngọc Diệp bí mật đi tu tại chùa Quang Minh Tự (Phú Nhuận)

Bà mẹ anh hùng được Việt cộng phong tặng, nay ra ngồi bên lề đuờng kiếm sống qua ngày với những mảnh giấy Khen…

Rất nhiều ‘chiến sĩ tình báo’ lừng lẫy một thời, nay nếu gặp lại sẽ bắt gặp ở họ chỉ có những giọt nước mắt lăn dài… Người thì đang sống trong tủi nhục, nghèo đói, người may mắn hơn có chức vụ cao trong Chế độ mới, song cũng phải sống trong tâm trạng khắc khoải, phẫn uất, hối tiếc…???

Trường hợp Thượng Tướng Phan Trung Kiên, người đội trưởng Biệt động Sài gòn lừng lẫy năm xưa đã từng được phong tặng danh hiệu anh hùng, cuộc đời đi theo ‘cách mạng’ đã đưa ông lên được đến ‘lon’ Thượng Tướng, vậy mà ngay khi vừa về nghỉ hưu chưa được mấy tháng ông đã phải nằm bất động bởi ‘cơn nhồi máu cơ tim’ do thầy trò Nguyễn Văn Hưởng gây ra bởi đơn giản ông đã nhiều lần lớn tiếng vạch mặt chỉ tên tham nhũng, bởi ông không còn dấu nổi sự hối tiếc để rồi thốt ra miệng không phải chỉ một lần:

“Nếu biết thế này thì trước đây không đủ sức ‘làm cách mạng’….”!

Trường hợp nữ tình báo Đặng Ngọc Ánh – Một Bác sĩ nổi tiếng tốt nghiệp Sorbone – đã ‘lập thành tích’ kinh hoàng ngày 29/6/1965: Đánh sập Tòa Đại sứ Hoa Kỳ! Vậy mà số phận của bà những năm cuối đời đến chính giới truyền thông Lề Đảng hôm nay đã phải đau đớn viết:

“Cả cuộc đời hy sinh, cống hiến cho cách mạng, cuối đời bà phải sống nương tựa vào người con tật nguyền của một nữ đồng đội mà bà hứa nhận nuôi. Để có cái ăn, bà phải tự tay lao động âm thầm ở một bản làng vùng sâu của huyện Đức Trọng (tỉnh Lâm Đồng).”

Cả cuộc đời nữ bác sĩ xinh đẹp này đã hy sinh cho ‘Cách mạng’, đã chối bỏ cả người chồng chính thức của mình, rồi lừa dối một Đại sứ Mỹ lấy làm chồng chì vì để đánh sập Tòa Đại Sứ cướp luôn sinh mệnh của chính ông Đại sứ này…

Có lẽ cuộc đời đều có nhân quả: Từ sau ngày 30-4-1975, cuộc đời của bà Ngọc Ánh là những năm tháng dài tăm tối, tủi nhục, nghèo đói, sống lay lắt ở một vùng đồi núi….

Từ một phụ nữ xinh đẹp, tài ba, bà Ánh đã biến thành thế này đây….Những người gặp bà đời thường đều được nghe những tiếng chặc lưỡi, những giọt nước mắt hối tiếc vì những điều mình đã làm…

Tất cả những người như họ mà Thượng Tướng Phan Trung Kiên, như bà Đặng Ngọc Ánh chỉ là gương mặt điển hình … Họ đều giống nhau ở một điều: Tất cả đều nhận ra mình đã bị lừa dối, đã bị lầm lạc hy sinh cho một thứ không có thật… Đã có những năm tháng họ lầm tưởng rằng mình chiến đấu, hy sinh vì lý tưởng, vì lòng yêu nước…..

Để rồi sự thật phũ phàng cuộc đời họ là câu trả lời đầy đủ nhất: Họ đã gây tội ác không những đối với đồng loại mà đối với chính những người thân yêu của họ và gây tội ác đối với chính bản thân họ! Họ đã đánh đổi Hạnh phúc có thật của mình cho một chủ thuyết, cho một Đảng mà đến hôm nay đã hiện nguyên hình chính là Đảng X – Đảng tham nhũng, độc tài, phát xít….????

Tinh thần quý tộc biến mất và ý thức lưu manh phát triển

Tinh thần quý tộc biến mất và ý thức lưu manh phát triển

Trong khi trước đây người ta hô hào về việc xóa bỏ địa chủ phú nông, thì phương Tây xóa bỏ bần nông. Trong khi trước đây người ta tự hào về việc xóa bỏ quý tộc thì phương Tây xóa bỏ lưu manh. Đây chính là hai tư tưởng trị quốc hoàn toàn khác nhau, có thể dùng câu nói nổi tiếng để khái quát: một chế độ tốt có thể làm cho người xấu trở thành người tốt, một chế độ xấu có thể làm cho người tốt biến thành kẻ xấu. Phát động lưu manh để tiêu diệt quý tộc, cũng không thể làm cho lưu manh trở thành cao thượng, chỉ có thể làm cho lưu manh càng trở nên lưu manh hơn. Dụ dỗ, đe dọa nhiều người hơn nữa biến thành lưu manh, cuối cùng biến cả xã hội thành lưu manh.

Quý tộc, bình dân và lưu manh

Nhân loại là một quần thể to lớn và phức tạp nhất trên thế giới. Nói về tính chất vốn có của tinh thần và ý thức, có thể phân thành 3 thứ bậc khác nhau: quý tộc, bình dân và lưu manh. Ba thứ bậc này được phân theo dạng hình thoi đứng, ở giữa phình to là tầng lớp bình dân, đầu nhỏ ở trên cùng là tầng lớp quý tộc, còn đầu nhỏ dưới cùng là lưu manh. Từ bình dân tới quý tộc thì không có giới hạn rõ rệt, từ bình dân tới lưu manh cũng không có giới hạn rõ rệt, nhưng lưu manh và quý tộc thì có sự khác biệt một trời một vực.

Sở dĩ được gọi là quý tộc không phải vì có nhiều của cải, cũng không phải vì có nhiều quyền lực, mà là vì họ có một tinh thần cao quý, sử sách gọi đây là tinh thần quý tộc. Người thiếu tinh thần quý tộc, thì dù giàu có không ai sánh bằng cũng chỉ là mang bản tính lưu manh mà giàu có; dù có quyền lực to đến mấy, thì cũng chỉ là kẻ độc tài chuyên chế mang bản tính lưu manh.

Sở dĩ gọi là lưu manh không phải là vì không có gì trong tay, mà là ý thức lưu manh ở bên trong nội tâm. Giai cấp vô sản không đồng nghĩa với lưu manh, giai cấp vô sản đa số là người bình dân an phận thủ thường. Trong quần thể lưu manh, có người giàu, có kẻ nghèo; có bình dân, có quyền quý; có người ngốc nghếch, cũng có kẻ thiên tài.

Tinh thần quý tộc đại diện cho đỉnh cao của văn minh nhân loại, ý thức lưu manh đại diện cho sự thấp kém nhất của nhân loại. Dường như tất cả mọi người đều có suy nghĩ hướng tới sự cao thượng, và cũng có những ham muốn dục vọng thấp kém, đây chính là cuộc chiến giữa nhân tính và thú tính.

 Nhân tính chiến thắng thú tính, thì con người hướng tới sự cao thượng; thú tính chiến thắng nhân tính, con người sẽ hướng tới sự hèn hạ bỉ ổi. Đối với đa số người bình dân, nhân tính và thú tính vẫn đang giằng co chưa có hồi kết, nên nó làm cho cả một đời vẫn cứ loay hoay quanh cao thượng và thấp kém.

 Đa số người dân đều là an phận thủ thường nên cả đời sẽ không có gì nổi bật. Bình dân nếu muốn siêu phàm thoát tục, thì phải hướng tới cao thượng để có hy vọng trở thành quý tộc. Còn nếu hướng tới sự thấp kém hèn mọn thì sẽ trở thành lưu manh. Con người vươn tới sự cao thượng thì rất khó, và để trở thành quý tộc thì lại càng khó hơn; còn hướng tới sự thấp kém hèn mọn thì rất dễ, trở thành lưu manh thì dễ như trở bàn tay. Cũng chính vì nguyên nhân này mà xã hội nhân loại hiện nay quý tộc thì ít mà lưu manh thì nhiều.

Cao thượng và cao quý không khác nhau về bản chất, nhưng cao thượng và cao quý lại có khoảng cách, đó là mức độ khác nhau, trạng thái khác nhau. Bình dân cũng biết cao thượng, nhưng thường chỉ có thể cao thượng trong thuận cảnh, chứ không thể “cố thủ” cao thượng trong nghịch cảnh. Nếu như trong nghịch cảnh mà có thể giữ được cao thượng, thì đó chính là trạng thái cao quý, cũng tức là đã thành quý tộc.

Nếu cao thượng đã  đạt đến trạng thái cao quý, thì tức là “phú quý mà không dâm, dưới áp lực mà không chịu khuất phục”. Đây chính là trạng thái của tinh thần quý tộc. Câu trên có hai tầng ý nghĩa. Tầng thứ nhất là giải thích đối với phú hào quyền quý: Anh giàu có rồi thì không thể dâm đãng, anh có quyền rồi thì anh không thể lấy quyền đấy để bắt người khác khuất phục. Tầng thứ hai là giải thích với tầng lớp bình dân: Anh không giàu có, nhưng anh không thể bị phú quý dụ dỗ mê hoặc để rồi từ bỏ cao thượng; anh không có quyền lực nhưng anh không thể khuất phục trước quyền lực, anh chỉ có thể tâm phục, khẩu phục trước sự công bằng và chân lý. Đạt đến trạng thái này rồi, thì dù có là bình dân nhưng anh vẫn có tinh thần quý tộc.

Tinh thần quý tộc là gì?

Tinh thần quý tộc có 3 nội hàm cao quý đó là: thành tín, đạo nghĩa, ý thức trách nhiệm.

Thành tín là linh hồn của văn minh nhân loại, không có thành tín, thì không có đạo đức, cũng không có văn minh; thành tín cũng là linh hồn của phẩm cách cá nhân, không có thành tín, thì không thể có phẩm cách cao thượng. Người thiếu sự thành tín, thì hoặc là người vô lại hoặc là kẻ lưu manh. Dân tộc thiếu sự thành tín, thì chắc chắn là dân tộc ngu muội không có văn hóa. Thành tín cũng là gốc rễ của chế độ dân chủ, vì không có thành tín, thì không có dân chủ đúng nghĩa. Cụ thể, dân chủ dựa vào hiến pháp, và hiến pháp chính là khế ước của xã hội. Thành tín chính là gốc rễ của khế ước, không có thành tín thì khế ước cũng chỉ là tờ giấy vứt đi.

Quý tộc sở dĩ là quý tộc, là bởi vì quý tộc coi thành tín quan trọng hơn cả mạng sống, thành tín mang đến sự cao thượng, sự tôn nghiêm và giá trị cao quý của sinh mệnh. Ví dụ, quý tộc châu Âu thà dùng quyết đấu sòng phẳng thẳng thắn để phân thắng thua, chứ  không muốn dùng âm mưu, quỷ kế để tranh cao thấp. Đây thực chất chính là thà chết để giữ lấy giá trị của thành tín. Sử quan thời Trung Quốc cổ đại thà chết chứ không muốn vì đế vương thay đổi lịch sử, cũng chính là thà chết để giữ lấy giá trị của sự thành tín.

Đạo nghĩa bao hàm nhân đạo và công đạo. Nhân đạo là tiền đề của công đạo, chính là sự tôn trọng đối với sinh mệnh của con người. Người ngay cả ý thức nhân đạo cũng không có, thì về cơ bản không thể có công đạo. Tôn thờ bạo lực chính là coi thường nhân đạo. Nhân đạo và công đạo hòa quyện sinh ra chủ nghĩa nhân quyền của nền văn minh hiện đại, sở dĩ châu Âu có thể sinh ra Công ước Nhân quyền, thực chất chính là do sự thúc đẩy của tinh thần quý tộc.

Tinh thần đạo nghĩa mang tới nhân từ, mang tới khoan dung, mang tới sự quan tâm, mang tới sự công chính. Quý tộc quan tâm tới những người yếu, các sự nghiệp từ thiện trên thế giới dường như đều do quý tộc đầu tư xây dựng, và cái mà họ dựa vào chính là tinh thần đạo nghĩa.

Tinh thần trách nhiệm chính là tinh thần dám gánh vác. Chịu trách nhiệm với lương tri của xã hội nhân loại, chịu trách nhiệm với văn hóa truyền thống của nhân loại, bảo vệ đạo đức, duy trì công bằng xã hội, bảo vệ sự phát triển hòa bình của xã hội.

Chính tinh thần trách nhiệm mang tới lòng tin và sức mạnh không gì lay chuyển được của quý tộc, một khi dân tộc rơi vào khủng hoảng, quý tộc sẽ đứng phía trước dân tộc, bảo vệ an toàn cho dân tộc. Chính tinh thần trách nhiệm này mang đến cho họ tinh thần “Prometheus cướp lửa thần trao cho nhân loại”, và tinh thần “ta không vào địa ngục thì còn ai vào nữa”. Cũng chính tinh thần này đã bảo vệ và thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển hơn.

Ba loại tinh thần này đều đến từ tín ngưỡng tôn giáo, chỉ có tín ngưỡng tôn giáo mới có thể chuyển hóa thành sức mạnh tinh thần kiên định và bền bỉ, đạt đến trạng thái cao quý.

Dù cá nhân quý tộc có tồn tại khuyết điểm này khuyết điểm nọ, nhưng quần thể quý tộc vẫn là lực lượng chủ đạo thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển.

Tinh thần quý tộc thúc đẩy văn minh nhân loại phát triển

Trong mỗi cá nhân đều tồn tại cuộc chiến nhân tính và thú tính, và nó làm cho cả một đời cứ loay hoay giữa cao thượng và thấp kém: thượng đế kêu gọi con người hướng đến cao thượng, ma quỷ dụ dỗ con người hướng đến sự thấp kém; người cao quý cao thượng thì gần quý tộc hơn, người hướng tới thấp kém bỉ ổi thì gần với lưu manh hơn; hoặc có thể nói, người gần với quý tộc thì trở nên cao thượng, kẻ gần với lưu manh thì trở nên thấp kém. Tục ngữ gọi hiện tượng này là “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.

Mở rộng ra, một dân tộc cũng tồn tại cuộc chiến giữa nhân tính và thú tính, điều này thực chất là cuộc chiến giữa văn minh và vô văn hóa, cũng là cuộc chiến giữa quý tộc và lưu manh. Một dân tộc do quý tộc chủ đạo, thì sẽ mang đến sự tiến bộ cho nền văn minh; do lưu manh chủ đạo thì sẽ lùi lại về không có văn minh, đây không phải là sức sản xuất vật chất bị thụt lùi, mà là sự thụt lùi về văn minh tinh thần, về văn hóa, đạo đức. Điều này đã được chứng minh bởi lịch sử.

Lịch sử phát triển của nhân loại là do quý tộc chủ đạo, do đó nhân loại mới từ không văn minh mà hướng đến văn minh, nhưng trong quá trình lịch sử phát triển lâu dài, có lúc cũng bị lưu manh kiểm soát, lưu manh chiếm cứ địa vị chủ đạo, kết quả làm cho văn minh bị thụt lùi, do đó, tiến trình phát triển của văn minh nhân loại mới xuất hiện nhiều khúc khuỷu, tiến lùi.

Ý thức tinh thần của con người là thể đa diện phức tạp, tức có ý thức giữ gìn cao thượng, thì cũng có ham muốn tình cảm thấp kém. Tuy nhiên, con người hướng tới cao thượng lại giống như leo núi, rất khó; còn hướng tới thấp kém lại rất dễ, giống như đang ngồi cầu trượt. Do đó mà xã hội nhân loại từ trước đến nay lưu manh vẫn nhiều hơn quý tộc.

Xã hội nhân loại trước giờ lưu manh vẫn nhiều hơn quý tộc, vậy sao quý tộc có thể chiếm địa vị chủ đạo trong sự phát triển của xã hội? Điều này quyết định bởi thái độ của tầng lớp bình dân: tầng lớp bình dân ủng hộ quý tộc, thì quý tộc chiếm thượng phong, tức chiếm vị trí chủ đạo, và dân tộc này sẽ duy trì nền văn minh cao thượng; tầng lớp bình dân mà ủng hộ lưu manh, lưu manh chiếm thượng phong, tức lưu manh chiếm vị trí chủ đạo, thì dân tộc này sẽ duy trì sự thấp kém không văn minh. Đây chính là nguyên nhân cơ bản các dân tộc khác nhau có tiến trình văn minh và mức độ văn minh khác nhau.

Dân tộc ủng hộ quý tộc, quý tộc dễ chiếm thượng phong; dân tộc ủng hộ lưu manh, lưu manh dễ chiếm thượng phong. Nếu lưu manh chiếm thế thượng phong, chiếm vị trí chủ đạo, thì tất nhiên sẽ mê hoặc và dụ dỗ nhiều người hơn nữa biến thành lưu manh, ép buộc nhiều người hơn nữa biến thành lưu manh, cuối cùng biến thành một đại quốc lưu manh, văn hóa đạo đức sẽ bị thoái lui toàn diện, xã hội sẽ đổ vỡ.

Sáng tạo văn minh và sáng tạo lịch sử

Thành tựu văn minh nhân loại dường như đều là quý tộc sáng tạo, từ tư tưởng triết học thời viễn cổ, tín ngưỡng tôn giáo, lòng tin đạo đức, đến văn hóa nghệ thuật thời trung cổ, đến khoa học tự nhiên thời cận đại, cho đến cơ chế dân chủ thời hiện đại, tư tưởng mở ra thời đại mới của lịch sử nhân loại, dường như đều là quý tộc sáng tạo ra. Có thể nói thế này, không có quý tộc, thì không có văn minh nhân loại. Không cần tìm đâu xa, chỉ cần tìm những nhà triết học, văn học, nghệ thuật, tư tưởng, thần học, khoa học vĩ đại trên thế giới, có ai không phải là quý tộc?

Quý tộc không chỉ sáng tạo văn minh, mà còn sáng tạo ra lịch sử. Những nhà quý tộc thời cận đại của châu Âu, họ đã sáng tạo ra “Quân chủ lập hiến”, sáng tạo “Tuyên ngôn độc lập”, sáng tạo “Tuyên ngôn nhân quyền”, anh hùng  dân tộc Ấn Độ Mahatma Gandhi đã sáng tạo ra “Cách mạng phi bạo lực”, Martin Luther King của Mỹ sáng tạo ra “Tôi có một ước mơ”, họ đem những tư tưởng văn minh này vào thực tế, sáng tạo ra lịch sử huy hoàng, trở thành những cột mốc cho nhân loại hướng tới văn minh.

Sáng tạo lịch sử khác sáng tạo văn minh

Từ trước tới nay, lưu manh không biết sáng tạo văn minh, chỉ biết sáng tạo sự ngang tàn bạo ngược. Tuy vậy lưu manh cũng có thể sáng tạo lịch sử, nhưng lưu manh không thể sáng tạo lịch sử của văn minh, chỉ có thể sáng tạo lịch sử của sự phá hoại, sáng tạo lịch sử tàn sát. Lưu manh từ trước giờ chỉ biết sáng tạo bạo lực, sáng tạo chiến tranh, sáng tạo sự hoang đường, sáng tạo tai nạn.

Nếu một dân tộc mà nhóm người lưu manh giữ vai trò chính trong thời gian dài, thì sẽ trở thành dân tộc “ỷ mạnh hiếp yếu”, trở thành một dân tộc hung bạo, trở thành một dân tộc hủ bại biến chất.

Đạo lý như thế này, lẽ nào còn cần ai chứng minh sao?

Hoàng Hà (biên dịch từ 360doc.com)

NỤ CƯỜI MÃN NGUYỆN..!

Bà Nguyễn Thị Lan đã rời sân khấu đúng lúc vì màn sắp hạ, tuồng sắp hết.

From:   Lê hồng Song‘s post.
 
 
 
Image may contain: 6 people, people smiling, people standing and text

Lê hồng Song

 

NỤ CƯỜI MÃN NGUYỆN..!

Nữ chủ tịch HĐND xã Đồng Tâm ‘cám ơn nhân dân cả nước’ sau khi bị khai trừ đảng

Nữ chủ tịch hội đồng nhân dân xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội, bà Nguyễn Thị Lan, đã bước ra khỏi hội trường đấu tố khai trừ đảng chính bà và được hàng ngàn người dân “chào đón như một nhà vô địch”.

Trang Tễu Blog của Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện hôm Thứ Sáu 15/12 mô tả quang cảnh buổi đấu tố hôm 13 tháng 12 là “ghê rợn và kinh tởm”, đồng thời đăng lại ảnh chụp những trang tường trình viết tay đề ngày 15 tháng 12 của chính bà Lan về buổi họp bất thường vừa nêu. Bản tường trình cho biết vào lúc 7 giờ sáng, bà đến trụ sở ủy ban nhân dân xã thì thấy gần một chục cán bộ huyện và gần 20 cán bộ xã đã có mặt ở đó. Trong hội trường còn có nhiều phóng viên và cả trăm công an. Khi bà Lan nhất quyết đòi xem quyết định khai trừ đảng, các cán bộ huyện và xã mới đùn đẩy cho nhau đi lấy tờ trình ra cho bà xem. Khi nghe họ đọc tờ trình, bà nổi giận xông lên diễn đàn phản đối thì bị hai nữ công an huyện khống chế, khóa tay hai bên. Cuộc họp diễn ra với các thủ tục biểu quyết khai trừ và bãi nhiệm bà Lan được tiến hành dồn dập cho xong chuyện.
Trong phần cuối bản tường trình, bà Lan, 51 tuổi, 19 năm tuổi đảng, viết rằng bà ra về không còn đảng tịch và chức vụ, nhưng đảng của bà giờ đây “là ở trong lòng dân”. Bà ghi nhận “tuy ra về buồn một chút, nhưng đã được nhân dân trao tặng những bó hoa tươi thắm, những vòng tay ôm chia sẻ, những bài thơ trong mơ của họ”.

Nụ cười rạng rỡ trên nét mặt bà Lan và nhân dân Đồng Tâm là cái tát thẳng vào mặt chế độ bạo quyền cộng sản. Bất cứ chế độ lãnh đạo cầm quyền nào, dùng thủ đoạn cường bạo để ức hiếp nhân dân nó sẽ không thể tồn tại. Ngày tàn của chế độ cộng sản trên đất Việt sẽ không còn xa, và bè lũ tham quan cường quyền sẽ phải trả lời trước 90 triệu người dân Việt. Lịch sử sẽ ghi khắc ghi tội ác của chúng với đất nước này.

chỉ có những người đứng về phía nhân dân , lo nghĩ cho dân mới hiểu sự ấm áp , chân thành mà nhân dân trao tặng . Ở đó không hề có sự giả tạo , gian dối và đố kỵ hảm hại lẩn nhau , ở đó chỉ có tình người chân thật và sự đoàn kết , đồng lòng cùng nhau.

Chuyện của chiếc xe màu vàng ở Mỹ

 

Chuyện của chiếc xe màu vàng ở Mỹ

  

Đây là đoạn clip ghi lại cảnh chiếc xe buýt vàng tại Mỹ đỗ gần lề đường để trả học sinh khiến người xem thán phục. Các xe dù cùng hay ngược chiều đều lập tức dừng lại cách một đoạn khá xa. Mọi người rất kiên nhẫn tuân thủ luật lệ này.

Đoạn video do anh Tuấn La, hiện đang sống tại thành phố Alpharetta, bang Georgia (Mỹ), ghi lại trong lúc đưa con đến trường và đăng tải trên Facebook cá nhân. Qua hình ảnh trong clip có thể thấy, khi chiếc xe buýt vàng đỗ gần lề đường để trao trả học sinh, các ô tô khác dù là cùng hay ngược chiều đều lập tức dừng lại, cách chiếc xe buýt một đoạn khá xa.

Xe Bus ở Mỹ

Trên thực tế, hình ảnh này đã trở nên rất đỗi quen thuộc với người tham gia giao thông ở Mỹ. Theo quy định của chính phủ, những chiếc xe buýt vàng đưa đón học sinh tới trường như thế này luôn là phương tiện được ưu ái nhất.

– Văn hóa nhường đường cho xe buýt học sinh ở Mỹ

Tại Mỹ, những chiếc xe buýt vàng đưa đón học sinh tới trường như thế này luôn là phương tiện được ưu ái nhất. Vậy nguyên nhân nào dẫn tới hành động “nhường nhịn” của các tài xế Mỹ?

Trước tiên, người Mỹ luôn coi trọng và muốn trẻ em được ở trong điều kiện an toàn nhất. Nhiều đứa trẻ vì quá nhỏ để có thể hiểu được về những nguy hiểm khi tham gia giao thông. Vì thế, người lớn cần có trách nhiệm và thận trọng hơn khi thấy những đứa trẻ băng qua đường hay tham gia giao thông.

Thứ hai, đó là điều luật mà các tài xế phải tuân thủ. Nếu bạn bất chấp luật pháp, lái xe vượt lên trên xe buýt đưa đón học sinh thì bạn sẽ bị phạt rất nặng. Toà án Tối cao Mỹ đề ra mức sàn tiền phạt cho hành vi này là 419 USD (khoảng 9,5 triệu đồng). Và đương nhiên, không giống như các lỗi vi phạm giao thông khác, khi bạn vượt xe buýt chở học sinh, toà sẽ không bao giờ khoan hồng đến mức giảm số tiền phạt cho bạn.

Quy định phạt đã được ghi rõ trong luật của từng bang. Chẳng hạn như, tại bang Florida, tài xế phải nộp 165 – 265 USD (khoảng 3,8 – 6 triệu đồng) và bị treo bằng lái từ 30 ngày đến một năm. Ở bang Texas, số tiền nộp phạt tối đa có thể tới 1.250 USD (khoảng 28,4 triệu đồng).

Vào mùa hè năm 2017, North Carolina vừa có luật mới cho phép các hạt của bang được phép ban hành các mức phạt với lỗi trên. Luật đưa ra mức phạt tiêu chuẩn từ 450 USD cho lần đầu phạm lỗi, 750 USD cho lần vi phạm thứ hai và tới 1.000 USD với lần thứ ba và mọi lần vi phạm sau đó. Tiền thu được sẽ được đưa về hệ thống trường học của hạt.

Thường các tài xế ngược chiều chỉ được phép chạy ngang qua xe buýt đang dừng nếu có dải phân cách cứng giữa đường, hoặc có làn đường thứ 5 (làn chính giữa đường) với vạch kẻ liền màu vàng.

Ngoài ra, người vượt xe buýt đưa đón học sinh đến trường ở Mỹ luôn bị coi là “điên rồ”. Nếu bạn không muốn hình ảnh mình trở nên “xấu xí” trong mắt mọi người thì tốt nhất là bạn đừng nên phạm phải lỗi giao thông này. Đối với nhiều người, đây là hành động “đáng xấu hổ” nhất trong danh sách các lỗi vi phạm giao thông.

– Xe buýt vàng: Một biểu tượng không thể thiếu trong cuộc sống thường nhật tại Mỹ

Thoạt nhìn, có lẽ bạn sẽ nghĩ, những chiếc xe này sao lại có kiểu dáng cũ kĩ đến vậy? Trên thực tế, những chiếc xe buýt vàng này có kiểu dáng cổ điển bởi nó đã có lịch sử phát triển khá dài.

Ngoài màu vàng đặc trưng và dễ nhận biết trở thành màu tiêu chuẩn từ năm 1939, xe buýt trường học tại Mỹ còn trang bị một loạt thiết bị nhằm đảm bảo an toàn tối đa cho học sinh.

Ngay từ những năm 1970, nhiều bang của nước Mỹ đã quy định loại xe buýt này phải có đèn báo hiệu và được bật cách điểm dừng từ 30 đến 91m để báo hiệu cho các tài xế khác. Ngoài ra, để ngăn xe khác chạy ngang xe buýt đang dừng đón, trả học sinh, bên sườn trái xe sẽ mở ra biển Stop màu đỏ nổi bật.

Trên xe buýt trường học còn áp dụng những công nghệ khác như hệ thống khóa khởi động để ngăn động cơ khởi động nếu một cửa khẩn cấp bị khóa, âm thanh cảnh báo nếu một cửa khẩn cấp không được đóng chặt khi động cơ đã hoạt động.

Cũng do kích thước lớn nên xe buýt trường học có nhiều điểm mù, dễ gây nguy hiểm với chính học sinh khi lên, xuống xe cũng như người đi bộ đứng gần hoặc đi ngang gần đó. Qua thời gian, thiết kế của loại xe buýt này dần được nâng cấp nhằm giảm thiểu thương vong trong trường hợp tai nạn, tăng khả năng quan sát, nhận dạng và cảnh báo của tài xế với các xe khác…

Đặc biệt, kết cấu thân của xe buýt trường học gồm một bộ khung chống lật tích hợp với một loạt lối thoát khẩn cấp.

Hình ảnh những chiếc xe buýt vàng đã trở nên rất đỗi quen thuộc ở Mỹ, nhất là đối với những gia đình có con đi học. Mỗi sáng, họ đều không thể bỏ lỡ chuyến xe buýt vàng thân thuộc này. Còn đối với người đi đường, xe buýt màu vàng là lời nhắc nhở hãy dành ưu tiên số 1 cho các em học sinh và tôn trọng văn hóa xe buýt vàng: “Dừng xe cho đến khi các em học sinh đã lên hoặc xuống hết ô tô”.

Nguồn video: ĐKN

Chủ quán karaoke ở Bình Dương bị đâm chết khi ngăn ‘huyết chiến’

 

Môt số thanh niên liên quan được đưa về trụ sở công an. (Hình: Pháp Luật TP.HCM)

BÌNH DƯƠNG, Việt Nam (NV) – Hai nhóm thanh niên trong lúc hát karaoke ở thị xã Thuận An xảy ra mâu thuẫn, truy sát nhau bằng hung khí và đâm chết chủ quán.

Đến chiều 19 Tháng Mười Hai, công an tỉnh Bình Dương vẫn đang ráo riết truy tìm những người liên quan đến vụ chém nhau làm ông Lê Văn Trung (43 tuổi), chủ quán karaoke Anh Quân, phường Bình Hòa, thị xã Thuận An, chết.

Theo báo Pháp Luật TP.HCM, rạng sáng cùng ngày, hai nhóm thanh niên với khoảng 20 người có quen biết nhau, hát ở hai phòng tại quán trên trong lúc hát đã qua lại giao lưu bằng bia.

Tuy nhiên, chùng khoảng nửa giờ sau, bất ngờ hai nhóm xảy ra mâu thuẫn rồi lao vào xử nhau  bằng mã tấu, dao rựa rất ác liệt. Thấy vậy, nhân viên của quán là ông Đinh Văn Điệp đã can ngăn thì bị chém trọng thương.

Lúc này, ông Trung chạy ra can ngăn. Bất ngờ ông Trung bị một người trong đám hỗn tạp này dùng dao đâm thủng ngực, khiến ông gục tại chỗ. Một người quen của ông Trung tên Khách nhảy vào căn ngăn cũng bị đám đông này truy sát chấn thương nặng.

Gây án xong, cả hai nhóm bỏ trốn khỏi hiện trường. Chủ quán chết ngay sau đó do vết thương quá nặng. (Tr.N)

PVN: Sau Phùng Đình Thực và Đinh La Thăng đến ai?

 

Ông Phùng Đình Thực (trái) và ông Đinh La Thăng tại sự kiện khánh thành tòa nhà Viện Dầu khí Việt Nam hồi tháng 7/2010. Ảnh: PVME.

Cơ quan An ninh Điều tra Bộ Công an hôm 20/12 thông báo khởi tố ông Phùng Đình Thực, cựu Tổng giám đốc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam (PVN), về tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” theo Điều 165 Bộ luật Hình sự.

Cùng ngày, cơ quan này cũng ra kết luận điều tra đối với ông Đinh La Thăng, người bị mất chức Ủy viên Bộ Chính trị hồi 5/2017 và từng là Chủ tịch PVN thời kỳ 2006-2011, theo đó đề nghị truy tố ông và “các đồng phạm” với cùng tội danh trên.

Ông Đinh La Thăng cùng các ông Nguyễn Xuân Sơn, nguyên phó tổng giám đốc OceanBank, và các cựu thành viên Hội đồng Thành viên PVN Nguyễn Xuân Thắng, Nguyễn Thanh Liêm, Vũ Khánh Trường và Phan Đình Đức bị đề nghị truy tố tội “Cố ý làm trái”, còn ông Ninh Văn Quỳnh, Phó Tổng giám đốc PVN bị đề nghị tội “Lạm dụng chức vụ quyền hạn chiếm đoạt tài sản”.

Trong số này, ông Nguyễn Xuân Sơn hồi cuối tháng tháng Chín đã bị kết án tử hình trong một vụ án khác, vụ OceanBank.

Các ông Ninh Văn Quỳnh, Nguyễn Xuân Thắng, Nguyễn Thanh Liêm và Vũ Khánh Trường cũng phải hầu tòa trong vụ án trên.

Quyết định khởi tố

Ông Phùng Đình Thực bị xác định “có những sai phạm trong quá trình chỉ đạo thực hiện dự án Nhà máy Nhiệt điện Thái Bình 2”, theo nội dung đăng trên website của Bộ Công an.

Ông Thực cũng bị cấm đi khỏi nơi cư trú.

Tin tức về việc ông Thực bị bắt và bị khởi tố đã được đăng tải rộng rãi trên các báo từ cách đây hơn 10 hôm, nhưng sau đó đồng loạt bị rút lại.

Lúc 17:25 ngày 9/12, Thông tấn xã Việt Nam phát đi bản tin “Khởi tố bị can đối với hai nguyên Tổng Giám đốc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam Phùng Đình Thực và Đỗ Văn Hậu.”

“Tuy nhiên, do chưa thẩm định kỹ nguồn tin, thông tin trên là chưa chính xác. Thông tấn xã Việt Nam thành thật cáo lỗi cùng Cơ quan An ninh điều tra – Bộ Công an; cá nhân ông Phùng Đình Thực và ông Đỗ Văn Hậu, cùng các khách hàng sử dụng thông tin,” báo VietnamPlus cho biết hôm 9/12/2017.

‘Chưa đủ mức răn đe’

Trả lời Ben Ngô của BBC Tiếng Việt ngày 20/12, Luật sư Phùng Thanh Sơn, Giám đốc công ty Luật Thế Giới Luật Pháp, nói:

“Từ vụ ông Nguyễn Xuân Sơn bị tuyên án tử hình, ông Đinh La Thăng bị bắt đến việc ông Phùng Đình Thực bị khởi tố đều có một điểm chung là đưa ra các quyết định hoặc có những hành vi làm thất thoát tiền PVN.”

“Về chế tài thì tội “Cố ý làm trái các quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” của Điều 165 Bộ luật Hình sự năm 1999 (đã được sửa đổi bổ sung 2009) cũng như các tội thuộc nhóm trật tự quản lý kinh tế của Bộ luật Hình sự năm 2015 thì mức hình phạt tối đa chỉ 20 năm tù giam.”

“Theo tôi, mức hình phạt này chưa thực sự đủ mức răn đe đối với các quan tham. Bởi các bị cáo đối với nhóm tội này rất ít khi có tình tiết tăng nặng mà thường thì có nhiều tình tiết giảm nhẹ.”

“Mà khi có nhiều tình tiết giảm nhẹ thì họ chắc chắn sẽ được tòa xử dưới khung, tức dưới 12 năm.”

“Chưa kể, các quan tham trong quá trình chấp hành án có thể được xem xét giảm thời hạn chấp hành án nên thực tế thì hình phạt mà các quan tham gánh sẽ thấp hơn nhiều so với khung hình phạt luật định.”

“Để tăng cường tính răn đe thì nên xem xét tăng hình phạt và không xem xét giảm thời hạn chấp hành án phạt tù đối với các tội có “màu sắc” của tham nhũng.”

Theo báo Zing, tính đến ngày 20/12, đã có 26 lãnh đạo PVN bị khởi tố trong quá trình điều tra các sai phạm xảy ra tại tập đoàn này.

Hồi tháng Mười, website Chính Phủ đăng bài dẫn lời Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc trong buổi họp về sự phát triển của ngành dầu khí tại trụ sở Chính phủ:

“Gần đây, nhất là từ năm 2015 đến nay, PVN gặp nhiều khó khăn, “có nhiều chuyện không vui”. Những vấn đề như vậy ảnh hưởng đến PetroVietnam, một tập đoàn lớn của đất nước, tạo tâm lý không tốt trong đội ngũ cán bộ, viên chức, người lao động.”

“Tôi mong muốn PVN trong khó khăn, càng phải vững vàng.”

Ngày 20/12, ông Nguyễn Minh Nhị, cựu Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh An Giang nói với BBC:

“Theo dõi vụ khởi tố ông Phùng Đình Thực thì tôi cũng biết mười ngày trước các báo đã phải đính chính tin này.”

“Theo tôi, vụ khởi tố ông Phùng Đình Thực cũng như bắt ông Đinh La Thăng trước đó đều nằm trong phát ngôn “Lò đã nóng thì không ai có thể ngoài cuộc” của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.”

Diễn viên phim “Trời và Đất” qua đời ở tuổi 46


Diễn viên Lê Thị Hiệp trong phim Trời và Đất

Diễn viên Lê Thị Hiệp trong phim Trời và Đất

Theo tạp chí tin điện ảnh Variety, bà Hiệp mất vì các biến chứng ung thư dạ dày. Nữ diễn viên Lê Thị Hiệp đã xuất hiện bên cạnh tài tử Tommy Lee Jones trong bộ phim của đạo diễn Oliver Stone nói về một phụ nữ sống trong chiến tranh Việt Nam.

Bà Hiệp sinh ra ở Việt Nam nhưng đã rời bỏ quê hương để lên đường tị nạn cùng em gái khi mới lên 8 tuổi. Mẹ của bà đã đưa con lên tàu hồi năm 1979, mong đoàn tụ với người cha ở Hồng Kông.

Gia đình gồm chín người cuối cùng đã đoàn tụ và dọn đến định cư ở Oakland, bang California. Bà Hiệp đã lớn lên ở đó. Bà học chuyên ngành sinh lý học tại Đại học California- Davis, cũng thời gian đó, bà tham gia thử vai cho phim Trời và Đất.

Bà Hiệp đóng vai một nhân vật có thật, cũng chính là tác giả cuốn truyện “Heaven and Earth”, và là nhà hoạt động nhân đạo có tên Lệ Lý Hayslip. Sau khi quay xong bộ phim, hai người duy trì tình bạn tốt đẹp với nhau.

Được khen ngợi nhiều về tài diễn xuất trong phim, bà Hiệp trở thành một người tiên phong mở đường cho các diễn viên Mỹ gốc Á trong các bộ phim dòng chính của Mỹ.

Sau này bà trở thành bếp trưởng và chủ nhà hàng Le Cellier, bán các món Pháp-Việt ở Marina Del Rey, California.

Năm 2014, bà tham gia chương trình truyền hình Chopped nổi tiếng của kênh Food Network.

Nữ diễn viên Lê thị Hiệp qua đời trong niềm thương tiếc của chồng, hai con, sáu anh chị em và bố mẹ.

(theo Variety, People, Daily Mail)

Ông Đinh La Thăng bị đề nghị truy tố

RFA
2017-12-20
 
Ông Đinh la Thăng.

Ông Đinh la Thăng.

 AFP
 

Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công An vừa đưa ra kết luận điều tra và đề nghị truy tố ông Đinh La Thăng.

Hôm nay 20 tháng 12 năm 2017, Cơ quan cảnh sát điều tra Bộ Công an đã đưa ra kết luận điều tra và đề nghị truy tố ông Đinh La Thăng các tội cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng và tội lạm dụng chức vụ quyền hạn chiếm đoạt tài sản, xảy ra tại Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PVN) trong thời gian ông Thăng làm chủ tịch hội đồng quản trị PVN từ 2008 đến 2011, gây thiệt hại 800 tỉ đồng cho PVN.

Ông Đinh La Thăng bị bắt vào ngày 8 tháng 12 năm 2017, sau 12 ngày bị khởi tố và bắt tạm giam, cảnh sát điều tra Bộ Công An hoàn tất kết luận điều tra và đề nghị truy tố ông Thăng và các đồng phạm.

Ngoài ông Thăng, cơ quan điều tra đề nghị truy tố các bị can khác là ông Nguyễn Xuân Sơn nguyên phó tổng giám đốc Ngân hàng Đại Dương (OceanBank), các ông Nguyễn Xuân Thắng, Nguyễn Thanh Liêm, Vũ Khánh Trường và Phan Đình Đức cũng về tội cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.

Riêng ông Ninh Văn Quỳnh phó tổng giám đốc PVN bị đề nghị truy tố tội lạm dụng chức vụ quyền hạn chiếm đoạt tài sản.

Ngoài ra, ông Phùng Đình Thực nguyên tổng giám đốc tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam PVN vừa bị cơ quan an ninh điều tra quyết định khởi tố về tội cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý gây hậu quả nghiêm trọng, theo điều 165 bộ luật hình sự Việt Nam.

Quyết định này đã được Viện Kiểm sát nhân dân tối cao phê chuẩn vào ngày 20 tháng 12 năm 2017.

Ông Phùng Đình Thực là nguyên phó bí thư Đảng ủy, ủy viên hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam PVN từ 2008-2010 và chủ tịch hội đồng thành viên từ 2011-2014.

Theo kết luận điều tra, ông Thực thiếu trách nhiệm trong việc nhận xét không đúng đối với ông Trịnh Xuân Thanh khi chuyển công tác về Bộ Công Thương, không xem xét vi pham của ông Nguyễn Xuân Sơn khi làm tổng giám đốc OceanBank.

Cả hai ông Thanh và ông Sơn cũng đang bị bắt giữ, chờ ngày ra tòa về tội gây thất thoát hàng ngàn tỉ đồng của tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam.

Ngoài ra, ông Thực cũng có trách nhiệm liên quan đến những vi phạm tại Dự án nhà máy sản xuất xơ sợi Đình Vũ và các dự án nhiên liệu sinh học.