MƯỜI LỜI KHUYÊN CỦA ĐỨC THÁNH CHA ĐỂ NÊN THÁNH

VUI MỪNG VÀ HÂN HOAN

MƯỜI LỜI KHUYÊN CỦA ĐỨC THÁNH CHA ĐỂ NÊN THÁNH

Tông huấn Vui mừng và Hân hoan, Đức Phanxicô cho chúng ta một tài liệu vui mừng và  sáng rõ. Sau đây là mười lời khuyên để nên thánh. 

1 –  Con đừng biểu diễn! 

“Để là thánh, không nhất thiết phải là giám mục, linh mục hay nam nữ tu sĩ. (…) Chúng ta tất cả được gọi để nên thánh khi sống với tình thương và trao tặng chứng tácủa mình trong đời sống hàng ngày”. 14

“Tôi thích thấy sự thánh thiện nơi dân kiên nhẫn của Chúa:

nơi các phụ huynh yêu thương dạy dỗ con cái, nơi những người đàn ông, đàn bà làm lụng để đem cơm gạovề cho gia đình, nơi những người bệnh, nơi các nữ tu lớn tuổi tiếp tục vui cười.

Với một lòng kiên trì luôn đi tới đàng trước mỗi ngày, tôi thấy sự thánh thiện của Giáo hội chiến đấu.

Và vì thế, thường thường sự thánh thiện “ở cửa bên cạnh”, nơi những người sống gần chúng ta, họ là phản ảnh sự hiện diện của Chúa hay nói một cách khác, họ là “tầng lớp trung lưu của thánh thiện”. 7.

2 – Cẩm nang đi đường: Tám Mối Phước Thật

“Tám Mối Phước Thật không có một chút gì gọi là nhẹ nhàng hoặc bề ngoài, ngược lại là đàng khác; vì chúng ta chỉ có thể sống với Tám Mối Phước Thật nếuThầKhí xâm chiếm chúng ta với trọn sức mạnh của Ngài và giải thoát chúng ta ra khỏi sự yếu đuối của tính ích kỷ, của tiện nghi, của kiêu ngạo”. 65

Tâm hồn khó nghèo, đó là thánh thiện!” 70;

“Phản ứng lại với một tâm hồn dịu dàng, đó là thánh thiện!” 74;

“Biết khóc với người khác, đó là thánh thiện!” 76;

Tìm công chính với đói và khát, đó là thánh thiện!” 79;

Nhìn và hành động với lòng thương xót, đó là thánh thiện!” 82; “Giữ tâm hồn trong sạch, không gì làm cho tình thương bị vướng bẩn, đó là thánh thiện!” 86; “Gieo hòa bình chung quanh chúng ta, đó là thánh thiện!” 89

  3 – Con muốn yêu thương? Hãy hành động.

“Ai thật sự muốn làm vinh danh Chúa bằng chính cuộc đời mình, ai thật sự mong muốn thánh hóa đời mìnhđể vinh danh Chúa, họ được gọi để tận hiến, để làm việc, để phấn đấu sống theo tinh thần của lòng thương xót”. 107

“Khi tôi gặp một người ngủ trong đêm lạnh giá, tôi cho rằng đây là một cái gì bất ngờ bắt tôi phải dừng lại, một người phạm pháp không có việc làm,

một trở ngại trên đường đi của tôi, một phiền nhiễucho lương tâm tôi,

một vấn đề mà tôi phải giải quyết với các chính trị gia,

và cũng có thể là một cái rác làm bẩn nơi công cộng.

Hay tôi có thể phản ứng bằng đức tin, đức ái của tôi, nhận biết nơi họ cũng là một con người có cùng nhân phẩm như tôi,

một tạo vật được Người Cha yêu thương vô cùng, một hình ảnh của Chúa,

một người anh em đã được Chúa Giêsu Kitô cứu chuộc.

Đó cũng có thể là một tín hữu kitô!” 98 

4 – Trau dồi tính khiêm tốn

“Tính khiêm tốn chỉ có thể bám rễ trong tâm hồn quacác điều sỉ nhục. Không có sỉ nhục thì không có khiêm tốn, không có thánh thiện.

Nếu bạn không thể nào chịu đựng, không đau khổ vì một vài sỉ nhục, thì bạn không thể nào khiêm tốn, không đi trên con đường thánh thiện.

Sự thánh thiện mà Thiên Chúa ban cho Giáo hội phải đi qua con đường sỉ nhục của Con Thiên Chúa. Và đó là con đường!” 118

“Tôi không nói sỉ nhục là một cái gì dễ chịu, bởi vì như thế là ma-sô, nhưng tôi nói đó là con đường để noi gương Chúa Giêsu, để lớn lên trong sự kết hiệp với Ngài”. 120 

5 – Hãy ở trong niềm vui

“Vị thánh là người sống vui vẻ và có tinh thần hài hước. Họ vẫn giữ thực tế nhưng họ rọi sáng cho người khác với tinh thần tích cực và đầy hy vọng”. 122

“Tôi không nói đến niềm vui của chủ nghĩa tiêu thụ vàcá nhân chủ nghĩa lan tràn ở một vài loại văn hóa ngày nay.

Bởi vì tiêu thụ chỉ làm tâm hồn nặng thêm;

nó chỉ có thể cho lạc thú nhất thời chóng qua,

nhưng không cho niềm vui đích thực”. 128 

6 – Dám rao giảng Phúc Âm

“Đồng thời thánh thiện cũng là nói thẳng, nói thật: làdám rao giảng Phúc Âm, để lại một dấu ấn cho thế giới này”. 129

Thiên Chúa luôn mới mẻ, luôn thúc đẩy chúng ta lên đường, đi ra khỏi môi trường quen thuộc để đến các vùng ngoại vi, các biên giới.

Chúa hướng dẫn chúng ta ở đó, nơi nhân loại bị tổn thương nhất,

nơi con người dưới hình thức bề ngoài hời hợt, theo đám đông,

nơi có những người luôn đi tìm câu trả lời cho ý nghĩa đời mình”. 135 

7 – Không bao giờ cam chịu! 

“Vì theo thói quen, chúng ta không còn đương đầu với sự dữ, chúng ta “mặc kệ” để cho sự việc cứ thế mà đi hoặc để cho người khác quyết định.

Nhưng chúng ta hãy để Chúa đến thức tỉnh, đến lay động chúng ta trong giấc ngủ, đến giải thoát chúng ta khỏitình trạng trơ ì.

Chúng ta hãy đương đầu với thói quen,

chúng ta hãy mở mắt, mở tai và nhất là mở lòng,

hãy để mình xúc động với những gì xảy ra chung quanh,

được đánh động bởi Lời hằng sống và hiệu quả củaĐấng Sống Lại. 137

8 – Cầu nguyện mỗi ngày. Và lại bắt đầu cầu nguyện lại

“Tôi không nghĩ trong thánh thiện mà lại không có cầu nguyện, dù không nhất thiết phải cầu nguyện lâu giờ hay sốt sắng”. 147

“Tôi muốn nhấn mạnh, cầu nguyện không phải chỉ dành cho một vài người được ưu đãi, nhưng cho tất cả chúng ta,

vì ‘tất cả chúng ta đều cần giây phút thinh lặng của sự hiện diện này’.

Lời cầu nguyện tin tưởng là phản ứng của tâm hồnmở lòng ra diện đối diện với Chúa,

khi chúng ta tắt đi tất cả tiếng động ồn ào để lắng nghe tiếng nói dịu ngọt của Chúa vang lên trong thinh lặng”. 149

“Tôi dám xin anh chị em: Anh chị em có giây phút nào thinh lặng trước sự hiện diện của Chúa, không hấp tấp vội vãđể Chúa nhìn mình không?

Anh chị em có thấy ngọn lửa của Chúa đốt cháy tâm hồn mình không?

Nếu anh chị em không để Chúa khơi lên bằng sức ấm, bằng sự dịu dàng của tình yêu Ngài

thì anh chị em sẽ không có ngọn lửa và như thế làm sao anh chị em có thể làm tâm hồn người khác bừng lênbởi chứng từ và lời nói của mình?” 151

9 – Chuẩn bị cuộc chiến.

“Đời sống kitô là một cuộc chiến liên lỉ. Phải có sức mạnh và can đảm đ��� cự lại với cám dỗ của ma quỷ và để loan báo Tin Mừng. Cuộc chiến đấu này rất cao đẹp, bởi vì nó giúp cho chúng ta dâng mừng Thiên Chúa chiến thắng trong đời sống chúng ta”. 158

“Chúng ta sẽ không chấp nhận sự hiện hữu của ma quỷ, nếu chúng ta chỉ nhìn theo các tiêu chuẩn thực nghiệm và không có chiều kích siêu nhiên. Chính xác, chúng ta xác quyết sức mạnh ma quỷ ở giữa chúng ta, giúp chúng ta hiểu vì sao sự dữ đôi khi đã có quá nhiều sức mạnh tàn phá”. 160

“Như thế chúng ta đừng nghĩ quỷ là một huyền thoại, một biểu tượng, một hình ảnh hay một ý tưởng. Sự sai lầm này làm cho chúng ta buông tay, lơ là chú ý và bị cám dỗ nhiều hơn”. 161

“Chúng ta có các vũ khí cực mạnh của Chúa ban cho chúng ta:

đức tin được diễn tả trong lời cầu nguyện, suy gẫm Lời Chúa, dâng thánh lễ, giờ chầu, bí tích giải hòa, các việc làm bác ái, đời sống cộng đoàn và dấn thân làm việc truyền giáo”. 162 

10 – Học hỏi để phân định cái gì Chúa muốn cho mình

“Làm thế nào để biết sự việc đó là do Thần Khí, hay nó bắt nguồn từ thế gian, từ quỷ? Phương cách duy nhất là phân định, đòi hỏi một khả năng lý luận tốt hay hợp theo lẽ thường. Đó là một ơn chúng ta phải xin”. 166

“Thường thường điều này thể hiện qua những việc nhỏ, những việc có vẻ như không đáng kể, nhưng sự vĩ đại lại được cho thấy trong những gì đơn giản và bình thường hàng ngày”. 169

“Điều thách thức ở đây là ý nghĩa đời sống của tôi trước mặt Chúa Cha,

Đấng biết tôi và yêu thương tôiý nghĩa đích thực của đời tôi mà không ai biết tôi hơn Ngài”. 170 

Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch

Hậu Giang: Dân tiếp tục tố nhà máy giấy phát tán mùi hôi

Nhiều người dân ở Hậu Giang cho rằng, do bụi và mùi hôi thối phát ra từ nhà máy giấy Lee&Man của nhà đầu tư Trung Quốc làm cho họ bị viêm họng trong thời gian dài. Vụ việc khiến người dân “không thể chịu nổi nữa”. 

Bà Nguyễn Kim Tiến có nhà ở cạnh nhà máy giấy Lee&Man thuộc Công ty TNHH Giấy Lee&Man (do Tập đoàn Lee & Man Paper Hong Kong – Trung Quốc đầu tư; có vị trí tại thị trấn Mái Dầm, huyện Châu Thành, tỉnh Hậu Giang) cho biết: “Do bụi và hôi thối như mùi hầm cầu từ nhà máy giấy bốc lên khiến tôi bị viêm họng trong thời gian dài, chữa mãi không hết”.

 hau giang: dan tiep tuc to nha may giay phat tan mui hoi hinh anh 1

Bà Nguyễn Thị Ánh Tuyết cho biết, bụi phát ra từ nhà máy giấy Lee&Man bám đầy nhà của bà

“Không chỉ bị viêm họng, tôi còn bị đau đầu, chóng mặt. Tình trạng này diễn ra nghiêm trọng từ sau Tết Nguyên đán tới giờ, làm tôi chịu không nổi nữa. Không riêng gì tôi, chị Khâu, ông Sáu Mới, ông Hai Tài,…ở gần đây cũng bị viêm họng tương tự” – bà Tiến nói.

Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc…

Khi thức dậy, không thấy tôi, mình đừng khóc…

Từ ngày ông về nhà, mản hạn công tác nước ngoài, bà vui vẻ lên nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn, bệnh huyết áp thấp của bà cũng đỡ hơn. Sáng nào ông cũng dậy sớm, đánh thức bà và họ nắm tay nhau đi tập thể dục. Vậy mà đột nhiên mấy hôm nay, khi nào bà tỉnh dậy cũng chỉ thấy có một mình bà trên giường, ông thức từ khi nào? Ông đi tập thể dục một mình sao? Bà thầm nghĩ: Cái ông này, làm gì cũng được vài bữa (Thật ra cái vài bữa bà nói ấy cũng đã hơn ba năm rồi).

Bà dậy, mặc thêm cái áo len, trời sang thu nên buổi sáng hơi lạnh. Bà thấy ông từ đằng xa, tay xách tùi đồ ăn sáng, khuôn mặt có vẻ đăm chiêu. Nhưng vừa nhìn thấy bà, ông lại mỉm cười ngay. Bà nhìn ông, người đàn ông cao to, đẹp trai ngày nào, nay đã thành một ông già.
Thời gian thật khắc nghiệt với con người và với cả tình yêu.

Thấy vẻ mặt suy tư của bà, ông cười:

–  Bà lại đang nghĩ gì thế?

–  Tôi chỉ nghĩ không biết ông đi đâu?

–  Tôi đi mua bánh khúc của bà Dần đấy. Món này bà thích nhất mà. Gớm, bà ấy làm bánh khúc cũng ba bốn chục năm rồi ấy nhỉ?

–  Bánh khúc của bà ấy, thì chẳng ai làm ngon được bằng. Nhưng vừa rồi bà ấy bảo, bà ấy bán nốt tuần này thôi. Bà ấy thấy mệt rồi.

Bà thở dài, nhìn ông:

–  Thì chúng ta già cả rồi mà. Ông nhìn xem, cây mít này tôi trồng khi thằng Hải mới được mấy tuổi, vậy mà năm nay nó cũng đã cằn cỗi rồi! Có ra được quả nào nữa đâu!

–  Cứ để nó đấy làm kỹ niệm bà ạ!.

–  Nhưng sao dạo này không thấy ông dậy đánh thức tôi dậy cùng thế?

–  Tôi thấy bà ngủ ngon, nên đánh thức bà dậy làm gì.

–  Lần sau, ông cứ đánh thức tôi dậy đi cùng ông!

Ông biết tâm tình của bà. Ông đưa tay nắm lấy tay bà bảo:

–  Thôi tôi với bà về ăn bánh khúc!

***

Nhưng ông vẫn không đánh thức bà. Khi tỉnh giấc, bà cũng chỉ thấy có một mình. Lúc đầu bà có chút hốt hoảng, nhưng sau vài buổi sáng, bà biết ông ông chỉ đang ngồi ở ngoài sân hoặc đi mua đồ ăn sáng. Nhưng bà nhận thấy dạo này nhiều lúc ông trâm ngâm đến lạ, bà thấy lòng mình có chút bất an.

Ông đang ngồi nấu cháo bên chiếc bếp than. Nhưng nối cháo đã trào ra ngoài mà ông không hay. Giọng bà vẫn dịu dàng như mọi khi:

–  Dạo này, tôi thấy ông gầy đi!

Ông đưa mắt nhìn bà, miệng nở một nụ cười:

–  Bà yên tâm, tôi ốm sao được!

–  Nhưng dạo này, tôi thấy ông cứ suy nghĩ gì ấy!

–  Tôi thì nghĩ gì đâu ngoài bà!

***

Mấy tháng sau, người ta không còn thấy hai vợ chồng già dắt tay nhau đi dạo nữa, mà chỉ thấy bà cụ lặng lẽ đi một mình. Bà đi quanh một vòng rồi về nhà, nấu cháo, múc ra hai bát và đặt trên bàn. Bà ăn một bát…

Một năm sau, bà cũng ra đi. Khi con gái dọn dẹp đồ đạc trong nhà mới phát hiện ra lá thư của ông viết cho bà, nét chữ run run nhòe ướt, không biết vì nước mắt của ông khi viết hay của bà mỗi khi đọc, cô thấy những nếp gấp gần như bị rách ra:

Mình à!

Tôi muốn được sống lâu hơn mình để có thể nấu cháo cho mình ăn mỗi sáng, đánh thức mình dậy mỗi sáng và để mình không phải sống cô đơn một mình những năm tuổi già. Khi trẻ, tôi vì nhiệm vụ phải để mình sống cô đơn. Tôi muốn bù đắp lại cho mình.

Những ngày tháng sau này là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời tôi khi được sống bên mình, được chăm sóc cho mình. Nhưng ông trời không chiều lòng người rồi.

Tôi biết, một sáng nào đó mình thức dậy và không còn thấy tôi ở bên cạnh nữa, chắc hẳn mình sẽ không chịu nổi. Nên khi tôi biết tôi bị ung thư giai đoạn cuối, tôi biết tôi sẽ chẳng sống được lâu nữa, nên sáng nào tôi dậy trước mình và để mình lại đó. Tôi muốn mình quen dần cảm giác ấy để sau này khi tôi đi rồi, mình không quá hụt hẫng. Không biết mình đã quen chưa? Nhưng dù sao, khi thức dậy một sáng nào đó, không có tôi bên cạnh, mình cũng đừng khóc đấy!

Tôi chưa nói câu này với mình: Hen găp lại!

Cô con gái đặt bức thư của bố dưới bức di ảnh của cha mẹ trên bàn thờ.

Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn phải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ.

From GS Nguyễn Phi Phượng

ĐSQ Việt Nam tại Malaysia khốn nạn thế này khiến một phụ nữ Việt tự sát tại chỗ

ĐSQ Việt Nam tại Malaysia khốn nạn thế này khiến một phụ nữ Việt tự sát tại chỗ

Tất cả nhân viên Đại Sứ Quán và nhiều người dân có mặt tại Trụ sở Cơ quan Đại sứ quán Việt Nam ở số 4 Persiaran Stonor, Kuala Lumpur đã bị sốc sau khi một phụ nữ Việt tự sát ngay tại phòng lãnh sự bằng một con dao vào ngày 03/04/2018.

Theo những nhân chứng có mặt tại hiện trường, vụ việc xảy ra lúc 11h30, người phụ nữ Việt được xác định tên là Trần Thị Mai, 37 tuổi, bước đầu đến trụ sở Đại Sứ Quán Việt Nam tại Kuala Lumpur để hỏi về thủ tục làm giấy thông hành và mong muốn được về nước. Nạn nhân sau đó được yêu cầu đến phòng lãnh sự của Đại Sứ Quán để thảo luận về hình thức về nước của mình trước khi căng thẳng nảy sinh giữa họ.

Tờ Star dẫn lời đại diện cảnh sát quận Dang Wangi cho biết “Bà ấy đã nổi giận và bắt đầu la mắng nhân viên [Đại sứ quán] trước khi rút dao từ trong túi ra”.

Bà Trần Thị Mai, 37 tuổi, được cho biết đã dùng dao mang theo và tự đâm vào ngực mình. Bà đã được một người Việt có mặt tại hiện trường đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi.

Nạn nhân được xác định là Trần Thị Mai, 37 tuổi

“Một công dân Việt Nam không thể nào không làm thủ tục về nước được trong khi hộ chiếu của cô vẫn còn thời hạn 10 năm vì cô nói mới làm lại hộ chiếu và nhập cảnh Malaysia cách đây khoảng 4 tháng”, anh S (giấu tên) là người có mặt ở Đại Sứ Quán Việt Nam chứng kiến vụ việc cho biết.

Người phụ nữ Việt đã rất bị kích động trước thái độ làm việc bàng quan của các nhân viên Đại sứ quán. Cô rất giận giữ và hét vào mặt các nhân viên Đại sứ quán Việt Nam trước khi rút một con dao ra khỏi túi xách và tự sát bằng cách đâm vào ngực trái của mình.

Vụ tự sát xảy ra ngay tại Đại sứ quán đã khiến nhiều người Việt Nam ở nước ngoài phẫn nộ. Nhiều ý kiến cho rằng tệ nạn lạm thu và thái độ bàng quang, vô trách nhiệm của các cán bộ tại các đại sứ quán Việt Nam đã dẫn đến những uất ức của người dân khi buộc phải đến làm thủ tục.

Cảm phục tinh thần Nguyễn Văn Túc!

 
Image may contain: 1 person, standing

Nguyễn Thúy HạnhFollow

Thấy vậy, anh Túc ngoái lại nhìn vợ, mỉm cười, khiến chị trấn tĩnh lại.

Toà hôm nay có nói đến một bằng khen của anh Túc khi anh đi chiến đấu 4 năm ở chiến trường Campuchia, nhằm để anh ăn năn xin giảm án. Nhưng anh dứt khoát trả lời: “Tôi không cần cái bằng khen đó, tôi ko việc gì phải vì nó mà cúi đầu xin các ông cho giảm án. Các ông cứ việc kết tội tôi bao nhiêu năm cũng được, tôi chỉ biết là tôi không có tội!”. “Tôi đấu tranh đòi dân chủ, nhân quyền, đòi đa nguyên đa đảng, là để xã hội tốt đẹp lên, cái đó ko phải là tội”…

Cảm phục tinh thần Nguyễn Văn Túc!

#HAEDC

KHÔNG TIN CŨNG PHẢI TIN

Image may contain: 5 people, people smiling

Việt Nam quê hương tôi

KHÔNG TIN CŨNG PHẢI TIN —

– Tôi tin được không khi cán bộ đội chống ma tuý là trùm buôn bán ma tuý.

– Tôi tin được không khi sĩ quan cao cấp công an chống cờ bạc lại là trùm cờ bạc.

– Tôi tin được không khi Bộ trưởng y tế lại là chỗ dựa lưng cho bọn buôn thuốc giả.

– Tôi tin được không khi một tổng biên tập tờ báo lớn miệng luôn mồm yêu nước, thương dân, sống chết với đồng bào, gắn bó với đảng, ray rứt với hiện tình đất nước, sau khi thu vén được món tiền to liền đem hết vợ con, cháu chắt chuồn qua Mỹ mua nhà, sắm xe, mở công ty.

– Tôi tin được không những cán bộ lương chẳng bao nhiêu mà xây nhà hàng trăm tỷ, con học nước ngoài, vợ toàn xài hàng hiệu, rượu uống một chai hàng chục triệu.

– Tôi tin được không khi những quan chức ngành giáo dục khắp nơi trên đất nước bán chỗ dạy học cho các giáo viên với giá hàng trăm triệu.

– Tôi tin được không những cán bộ, nhân viên có nhiệm vụ giữ rừng lại là những tên lâm tặc phá rừng.

– Tôi tin được không những cán bộ giữ cánh cửa biên giới lại là những kẻ buôn lậu hoặc tiếp tay cho buôn lậu mang những chất độc giết người vào cho nhân dân tiêu thụ đầu độc người dùng.

– Tôi tin được không những cán bộ thanh tra, lực lượng chống tham nhũng lại là những kẻ tham nhũng kinh khiếp nhất.

– Tôi tin được không những tổng biên tập báo, những nhà báo chống tiêu cực lại là thành viên thân cận với những quan chức tham ô, hối lộ, những doanh nghiệp vi phạm nghiêm trọng, những đám xã hội đen, những tập đoàn Mafia.

– Tôi tin được không khi những cảnh sát giao thông không làm đúng chức trách của mình là giữ gìn và điều tiết giao thông mà chỉ đi thu tiền mãi lộ.

– Tôi tin được không khi những lãnh đạo hôm qua còn hò hét quốc kế dân sinh, hô hào phong trào yêu nước, chống tội phạm … hôm nay đã là tội phạm đứng trước vành móng ngựa.

– Tôi tin được không khi lãnh đạo giáo dục bắt các cô giáo phải đi hầu rượu quan chức như gái bia ôm

– Tôi tin được không khi bệnh nhân vào cấp cứu với bệnh trạng thập tử nhất sinh, muốn được thăm khám phải đóng đủ tiền thì các cán bộ y tế mới cho phép tiến hành cứu người.

– Tôi tin được không khi bệnh nhân phải nằm bốn người trên một giường và bộ trưởng y tế khi đến thăm lại lấy làm ngạc nhiên với tình trạng quá tải ấy.

– Tôi tin được không khi hàng ngàn Tiến sĩ không rành về lãnh vực mình được cấp bằng, 
cũng chẳng biết một ngoại ngữ nào và gần 60% là quan chức hoặc công chức. Người ta còn có dự án tiêu chuẩn hoá Tiến sĩ xuống tận cấp phường. Muốn có bằng, họ phải tốn tiền hàng trăm triệu cho đến tiền tỷ.

– Tôi tin được không khi lãnh đạo cấp cao nói một đường làm một nẻo, và toàn nói sáo rỗng, máy móc và không thực tế.

– Tôi tin được không khi những công bộc của dân suốt ngày tìm đủ mọi cách, mọi biện pháp để vơ vét những đồng tiền của dân, bày ra đủ thứ thuế, đủ thứ trạm để bóp cổ dân.

– Tôi tin được không khi biết rằng đa số thực phẩm đều có chứa chất độc nhưng rồi cũng phải tiêu thụ nó để tiếp tục sống dù biết đó là con đường ngắn nhất đi đến nghĩa trang.

– Tôi tin được không khi các quan chức tiếp các phái đoàn viện trợ kinh tế cho ta lại chiêu đãi những loại rượu đắt tiền đến độ đoàn các nước phải kinh ngạc vì bản thân họ cũng không bao giờ dám dùng đến vì giá quá cao. Đang đi xin mà xài thế thì làm sao người ta giúp.

– Tôi không tin những người viết sử có thể lãng quên những anh hùng liệt sĩ của cuộc chiến tranh chống xâm lược phương Bắc, bóp méo lịch sử vì sợ mất lòng kẻ thù.

– Tôi không tin người lãnh đạo cao cấp nhất của quân đội lại ra lệnh cho chiến sĩ của mình không được nồ súng khi kẻ thù chiếm đảo để biến họ thành những tấm bia cho quân xâm lược tập bắn.

– Tôi không tin trong thời đại này người ta có thể đưa hết con cháu, bà con xa gần, sui gia, 
dâu rể ra làm quan, nắm hết chức vụ quan trọng trong địa phương mình phụ trách.

– Tôi không tin người ta có thể đăng tin cung cấp luận án tốt nghiệp, bán bằng giả trên mạng xã hội với địa chỉ và số điện thoại rõ ràng. Và đa số cán bộ đều sử dụng loại bằng này. Trong lúc hàng ngàn sinh viên tốt nghiệp chính quy phải thất nghiệp.

– Tôi không tin có thứ chính quyền đi cướp đất của dân, mua đất của dân giá rẻ mạt, không mua được thì cưỡng chế, sau đó bán lại cho doanh nghiệp với giá gấp trăm lần để bỏ túi.

– Tôi tin được không khi người ta bị bắt vào đồn công an sau đó bị chết vì lý do tự tử bằng sợi dây thun.

– Tôi tin được không khi có những người đảng viên, đang làm quan chức lại đã, đang và sẽ có trong mình cái thẻ xanh sẵn sàng định cư ở nước ngoài.

…………….

Tôi còn hàng trăm điều không tin nữa, nhưng đau đớn thay đó là sự thật. 
Tôi không tin nhưng rồi phải chấp nhận đó là thực tế diễn ra hàng ngày trên đất nước ta. 
Mà như thế thì làm sao mà tiến nhanh, tiến mạnh được, chỉ có nước đi thụt lùi.

Nguồn: DO DUY NGOC.  

Câu chuyện ở một trường tiểu học

Câu chuyện ở một trường tiểu học
– Chào bác. Bác là bảo vệ trường phải không ạ? Cho tôi gặp cô giáo A.
– Cô A mới bị cho nghỉ việc vì bắt học sinh uống nước giặt khăn lau bảng.
– Thế thầy B đâu ạ?
– Thầy B đang đánh nhau với thầy C ngoài kia kìa.
– Thế cho tôi gặp cô D cũng được ạ.
– Cô D bị phụ huynh bắt quỳ chưa đứng dậy được.
– Thế còn thầy E cũng được
– Thầy E nhắc nhở học sinh xóa hình xăm bị nó đâm thủng bụng đi cấp cứu rồi.
– Vậy gặp cô F dạy hợp đồng trường mình cũng được ạ.
– Cô F mới bị cắt hợp đồng bây giờ ở nhà chăn lợn rồi
– Cô G thì sao ạ?
– Cô G xinh nhất trường. Hôm nay có thanh tra sở về, cô ấy phải đi tiếp các vị lãnh đạo.
– Thế thì này thì thật quá đáng, giáo viên còn mỗi cô H, tôi muốn gặp cô H.
– Cô H cũng mới bị đình chỉ vì mấy tháng đi dạy không chịu giảng bài.
– Vậy cho tôi gặp Hiệu phó.
– Hiệu phó đi ô tô vào sân trường cán gãy chân học sinh nên đang phải làm việc với công an.
– Thôi, thế cuối cùng cho tôi gặp thầy hiệu trưởng vậy.
– Thầy hiệu trưởng bị tố lừa chạy việc bị công an bắt hai hôm nay. Bây giờ cả trường chỉ còn mỗi tôi thôi.

………………
-ST, p/s cái hình không liên quan

Thêm 4 sếp doanh nghiệp bị bắt trong đường dây đánh bạc triệu đô

 Nguoi-Viet‘s post.
Nguoi-Viet

 

Ra là để có tiền đánh bạc lên đến cả triệu đô toàn là dân có máu mặt nhà nước cả

NGUOI-VIET.COM
 
Sau ba ngày bắt giam tướng công an Phan Văn Vĩnh trong đường dây đánh bạc triệu đô, công an tỉnh Phú Thọ đã khởi tố thêm bốn bị can. 

Con trai bất lực nhìn cảnh vợ chồng hàng xóm cắt tứ chi

TRỜI Ạ, NGƯỜI VIỆT NAM GIỜ ĐÂY CÒN TÀN ÁC CÒN HƠN CẢ TỔ CHỨC KHỦNG BỐ IS 😪😩😪

M.BAOMOI.COM
 
Nghe tiếng cãi vã ở bờ mương, anh Cường vội ra xem thì thấy vợ chồng hàng xóm đè bố mình xuống rồi dùng dao cắt tứ chi. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến anh không kịp trở tay, bất lực khi nhìn bố bị người khác sát hại. 

Tri thiên Mệnh

Tri thiên Mệnh

“Sức mạnh của trẻ thơ là tiếng khóc. Sức mạnh của đàn bà là phẩn nộ. Sức mạnh của người ăn trộm là vũ khí. Sức mạnh của vua chúa là quyền uy. Sức mạnh của kẻ ngu là áp đảo. Sức mạnh của bậc hiền trí là cảm hóa. Sức mạnh của người đa văn là thẩm sát. Sức mạnh của sa môn là nhẫn nhục.”

“Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ”

“Ra đời hai tay trắng. Lìa đời trắng hai tay. Sao mãi nhặt cho đầy. Túi đời như mây bay.”

“Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình”.

“Sự khác biệt giữa con người là do mức tiến hóa khác nhau qua các kiếp sống. Có khi nào ta thù ghét một kẻ kém ta đâu? Suy luận rằng: “vạn vật đồng nhất”, ta sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, vì họ không hiểu biết, không ý thức hành động của mình, vả lại họ và ta nào có khác nhau đâu. Khi ta hiểu rằng: “nhất bổn tám vạn thù”, ta nhìn vạn vật như chính mình, từ loài người qua loài thú, thảo mộc, kim thạch, và ý thức rằng mọi vật đều có sự sống, đều có Thượng đế ngự ở trong, ta sẽ cởi bỏ thành kiến, mở rộng lòng thương đến muôn loài”.

“Là con Phật, nếu không nói được những gì Phật nói, hãy im lặng như chánh pháp, đừng nói những lời ác, xuyên tạc, bịa đặt, vu khống, làm tổn hại kẻ khác, nếu không làm được những gì Phật làm, hãy im lặng và lắng nghe, quán sát, học hỏi những thiện tri thức, đừng vọng động làm những điều thương tổn đến tha nhân”.

“Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh”.

“Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác”.

“Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh chỉ có mỗi thứ ấy, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.”

Đức Đạt Lai Lạt Ma
https://keditim.net/?p=49381