08/02/1949: Hồng y Mindszenty của Hungary bị kết án

 

08/02/1949: Hồng y Mindszenty của Hungary bị kết án

Nguồn: Cardinal Mindszenty of Hungary sentencedHistory.com

Biên dịch: Nguyễn Thị Kim Phụng

Vào ngày này năm 1949, Hồng Y József Mindszenty, giáo chức Công giáo cao nhất Hungary, đã bị Toà án Nhân dân Cộng sản kết tội phản quốc và bị kết án tù chung thân. Các nhà quan sát ở Tây Âu và Hoa Kỳ đã tức giận, lên án phiên tòa và việc buộc tội Mindszenty là “gian dối” và “trái pháp luật.”

Hồng y Mindszenty đã quá quen với các vụ bắt bớ chính trị. Trong Thế chiến II, chính quyền phát xít của Hungary đã bắt giữ ông vì dám phát biểu lên án chiến dịch đàn áp người Do Thái trong nước. Sau chiến tranh, khi chế độ cộng sản lên nắm quyền tại Hungary, ông tiếp tục công việc chính trị của mình, tố cáo sự áp bức chính trị và thiếu tự do tôn giáo ở nước ông.

Năm 1948, chính phủ Hungary đã bắt giữ Hồng y. Mindszenty, cùng một số giáo chức khác của Giáo hội Công giáo, một nhà báo, một giáo sư, và một thành viên của gia đình hoàng gia Hungary, đã bị kết án vì những cáo trạng khác nhau trong một phiên xử ngắn của Toà án Nhân dân Cộng sản ở Budapest. Hầu hết đều bị buộc tội phản quốc, cố ý lật đổ chính phủ Hungary, và đầu cơ bằng ngoại tệ (chuyển tiền ra nước ngoài bất hợp pháp). Tất cả những người này, ngoại trừ Mindszenty, đã nhận được án tù từ một vài năm tới tù chung thân.

Hồng y Mindszenty là trọng tâm của phiên toà. Trong quá trình tố tụng, các công tố viên đã đưa ra một số tài liệu cho rằng Mindszenty có liên quan đến các hoạt động chống chính phủ. Đức Hồng y thừa nhận rằng ông “có tội, về mặt nguyên tắc và về chi tiết cụ thể, trong hầu hết các cáo buộc được đưa ra,” nhưng đã mạnh mẽ phủ nhận rằng các hoạt động của ông được thiết kế để lật đổ chính phủ Hungary. Tuy nhiên, ông vẫn bị luận tội và bị kết án tù chung thân.

Phản ứng trước các cáo buộc về Mindszenty đã diễn ra một cách nhanh chóng và đầy phẫn nộ. Ngoại trưởng Anh Ernest Bevin tuyên bố phiên xử là một sự sỉ nhục đối với hiểu biết của người Anh về tự do và công lý. Tòa thánh Vatican đã ban hành một tuyên bố rằng Hồng y là “người đạo đức và vô tội.” Chủ tịch Hạ viện Mỹ Sam Rayburn (thành viên Đảng Dân Chủ, đại diện bang Texas) tuyên bố rằng “những người Kitô hữu quá sốc trước phán quyết này.” Nhiều cuộc biểu tình đã được tổ chức tại một số thành phố của Mỹ, nhưng chúng vẫn không thể thay đổi bản án.

Sự kiện này có ý nghĩa quan trọng trong việc cho thấy chiều sâu của phong trào chống cộng ở Hungary. Năm 1956, Mindszenty được thả ra khi một chính phủ cải cách lên nắm quyền tại Hungary. Một thời gian ngắn sau đó, quân đội Liên Xô đã vào Hungary để đàn áp các cuộc biểu tình đòi dân chủ. Mindszenty phải xin tỵ nạn tại Đại sứ quán Mỹ ở Budapest và đã ở lại trong tòa nhà Đại sứ quán cho đến năm 1971. Năm đó, ông được Vatican triệu hồi và đưa đi định cư tại Vienna, nơi ông qua đời vào năm 1975.

DÂN CHỦ ĐẾN THẾ LÀ CÙNG!

 Hoàng Linh‘s post.
 
 
Image may contain: 1 person, eyeglasses and closeup
Image may contain: 1 person, smiling, eyeglasses and closeup
Hoàng Linh to Thích BBC Vietnamese

 

DÂN CHỦ ĐẾN THẾ LÀ CÙNG!

Nước láng giềng “4 tốt” Trung Quốc, tòa án họ thả bổng Hoàng Chí Phong vì tội biểu tình kêu gọi dân chủ. Ở VN, đất nước có khẩu hiệu “độc lập – tự do – hạnh phúc”, mặc dù chưa biểu tình nhưng họ đã kết án Trần Hoàng Phúc 14 năm tù giam, chỉ vì 3 clip youtube nói lên sự thật…?

P/s: ảnh bên trên: Hoàng Chí Phong HK, bên dưới: Trần Hoàng Phúc VN.

The Libertyweb: Mổ cướp nội tạng từ tử tù tại Trung Quốc vẫn không ngừng phát triển mạnh mẽ

 

The Libertyweb: Mổ cướp nội tạng từ tử tù tại Trung Quốc vẫn không ngừng phát triển mạnh mẽ

 Tờ The Libertyweb của Nhật Bản đưa tin, ngày 24/1, luật sư nhân quyền quốc tế David Matas, cựu Quốc vụ khanh Canada David Kilgour và bác sĩ cấy ghép tim Israel Jacob Lavee đã tổ chức một cuộc họp báo tại Câu lạc bộ phóng viên nước ngoài của Nhật Bản với chủ đề “Chấm dứt Diệt chủng Y tế”. Tại đây, các nhà điều tra nạn mổ cướp nội tạng đã trình bày kết quả công trình nghiên cứu suốt 10 năm của họ về vấn nạn nhức nhối này tại Trung Quốc.
Từ năm 1999, ngành cấy ghép tạng của Trung Quốc không  ngừng phát triển mạnh mẽ (Ảnh: COHResearch)

Tại cuộc họp báo, ông David Matas, David Kilgour và Jacob Lavee đã trình chiếu một đoạn video dài 20 phút với tựa đề “Diệt chủng y khoa: Cuộc diệt chủng hàng loạt bị che giấu trong ngành công nghiệp cấy ghép tạng của Trung Quốc”. Họ cũng đưa ra nhiều nhận định khiến giới y khoa không khỏi bàng hoàng về thực trạng cấy ghép tạng tại Trung Quốc hiện nay.

Đoạn video đã cho thấy kết quả điều tra của ông Matas, ông Kilgour và nhà báo Ethan Gutmann trong suốt 10 năm qua về nạn thu hoạch tạng tại Trung Quốc, được thống kê chi tiết trong phiên bản mới nhất của cuốn sách Thu hoạch đẫm máu/Đại thảm sát: Bản cập nhật (Bloody Harvest/The Slaughter: An Update).

Từ trái sang: David Kilgour, David Matas và Ethan Gutmann.

Các nhà điều tra đã dày công gọi điện thoại đến khảo sát 169 bệnh viện được phép thực hiện cấy ghép tạng ở Trung Quốc, cuối cùng đi đến kết luận rằng Trung Quốc tiến hành khoảng 60.000-100.000 ca ghép tạng mỗi năm. Trong khi đó, báo cáo chính thức của chính quyền Bắc Kinh khẳng định họ chỉ thực hiện 10.000 ca cấy ghép mỗi năm. Khoảng cách quá lớn giữa hai con số này đủ cho thấy chính quyền đang nói dối.

Vậy nguồn tạng khổng lồ đó đến từ đâu? Các nhà điều tra khẳng định đa số đến từ những người tập Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và các tín đồ Cơ Đốc giáo.

Trong buổi họp báo, ông Kilgour đã phát biểu: “Ngay cả khi số lượng các ca ghép tạng mỗi năm là 50.000 ca, thì tính trung bình có 165 người bị giết mỗi ngày. Đa số tạng đến từ các tù nhân lương tâm vô tội, đặc biệt là người tập Pháp Luân Công. Mỗi ngày họ bị ép lao động cưỡng bức lên đến 16 giờ đồng hồ, sau đó bị đưa đi xét nghiệm tổng quan để xem nội tạng của họ có phù hợp cho cấy ghép hay không.”

Nói một cách thẳng thắn thì phẫu thuật cấy ghép tạng của Trung Quốc chính là “giết người theo nhu cầu. Từ năm 1999, ngành cấy ghép tạng của Trung Quốc đã phát triển nhanh chóng. Trung Quốc đã thực hiện hơn 1.000.000 ca cấy ghép nội tạng từ năm 2000 đến nay. Theo The Libertyweb, không ngẫu nhiên mà cột mốc này trùng khớp với thời điểm khai màn cuộc bức hại Pháp Luân Công. Ngay khi cuộc bức hại bắt đầu, hàng chục ngàn người tập Pháp Luân Công đã bị bắt giữ, đưa đến các cơ sở tẩy não hay các trại lao động. Để đối phó với nhu cầu cấy ghép tạng ngày càng tăng cao, chính quyền Bắc Kinh đã quyết định xây dựng cơ sở dữ liệu y tế, rồi giết những người tập Pháp Luân Công này để thu hoạch nội tạng.

Tại Mỹ, thời gian chờ đợi tạng hiến tặng phù hợp để cấy ghép lên đến 2-3 năm, trong khi ở Trung Quốc, chỉ cần không đến 2 tuần là có thể tìm được tạng cấy ghép, có trường hợp cá biệt tạng được cung cấp chỉ trong vài giờ đồng hồ. Điều này đã cho thấy thực tế rằng, các cơ sở cấy ghép tại Trung Quốc phải có sẵn một “kho dự trữ tạng sống khổng lồ” và đó chính là những người tập Pháp Luân Công.

Trong cuộc họp báo, bác sĩ Lavee cũng nhận định: “Không ai biết trước khi nào mình sẽ chết [trong trường hợp tự nguyện hiến tạng], do đó chúng ta không thể lên kế hoạch ghép tạng vào một thời điểm nhất định nào đó. Nhưng ở Trung Quốc, người ta có thể lên lịch phẫu thuật cấy ghép chỉ trong 1-2 tuần là bởi họ có thể hành quyết những người tập Pháp Luân Công bị cầm tù và mổ lấy tạng trong cùng một ngày.”

Ông Matas còn nhấn mạnh: “Ở Trung Quốc, việc kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm máu các tù nhân chính là để thiết lập cơ sở dữ liệu cho ghép tạng. Nói cách khác, những người cung cấp tạng đã bị liệt vào ‘danh sách chờ đợi’ và khi ai đó có nhu cầu ghép tạng, họ sẽ bị hành quyết để lấy nội tạng.”

Thông qua khảo sát, bác sĩ Lavee chỉ ra rằng, có một số bệnh nhân Nhật Bản sang Trung Quốc để du lịch ghép tạng: “Ít nhất 66 bệnh nhân Nhật đã cấy ghép nội tạng ở Trung Quốc. Điều này là do bảo hiểm y tế Nhật Bản có thể được sử dụng ở nước ngoài.” Để so sánh, bác sĩ Lavee nêu ra tình huống tại Israel, luật cấy ghép được quốc gia này thông qua vào năm 2008. Theo đó, nếu một người Israel đến cấy ghép ở một đất nước bị liệt vào đối lập chính trị với Israel, bảo hiểm không chi trả cho hoạt động này. Do đó mà gần như không có bệnh nhân Israel đến Trung Quốc ghép tạng. Nhật Bản cũng nên thiết lập điều luật như vậy.

The Liberty Web cũng kêu gọi chính phủ Nhật Bản không thể để cho một tội ác kinh hoàng như vậy vẫn tiếp tục, đồng thời, các bác sĩ y khoa cũng nên ngăn cản bệnh nhân đến Trung Quốc ghép tạng và giúp nhiều người hơn biết đến tội ác tàn bạo đang diễn ra trong ngành cấy ghép tạng ở Trung Quốc, bởi xét về bản chất thì nó không khác gì những vụ thảm sát hàng loạt của Hitler và Stalin trong quá khứ.

Hiện nay, giới y khoa nói riêng và chính phủ nhiều quốc gia nói chung đã nhận thức rõ về vấn nạn mổ cướp nội tạng ở Trung Quốc và ban hành các điều luật nhằm hạn chế người dân đến quốc gia này du lịch ghép tạng. Mới đây, các nghị sĩ Quốc hội Úc đã xem xét việc mở rộng bổ sung điều khoản pháp luật nhằm ngăn chặn nạn buôn bán nội tạng người, và quy định rõ hành động ra nước ngoài ghép tạng của công dân Úc chính là phạm tội. Trước đó, Đài Loan, Ý, Tây Ban Nha và Israel đều đã thông qua điều luật cấm công dân đến Trung Quốc ghép tạng.

Minh Ngọc

LA DALAT – XE HƠI MADE IN VIETNAM THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA VANG DANH MỘT THỜI

Trung Minh Le shared Amy Truc Tran‘s post.
 
 
 
Image may contain: text
Amy Truc TranFollow

 

Việt cộng có lẽ phải mất cả trăm năm nữa mới làm được. 
Thời Việt Nam Cộng Hòa đã sản xuất được xe hơi với mức độ nội địa hóa lên đến 40%, nghĩa là 40% nguyên vật liệu trong chiếc xe được sản xuất tại miền Nam Việt Nam, cụ thể là tại nhà máy Công ty Xe hơi Sài Gòn, tọa lạc góc Lê Lợi – Nguyễn Huệ, nay là Caféteria Rex, Quận 1.
—————————————————————————

LA DALAT – XE HƠI MADE IN VIETNAM THỜI VIỆT NAM CỘNG HÒA VANG DANH MỘT THỜI

Từ năm 1970 cho đến 1975, Công ty Xe hơi Sài Gòn đã sản xuất hơn năm ngàn chiếc xe dân dụng La Dalat tại Việt Nam với mức độ nội địa hóa lên đến 40%.

La Dalat được đánh giá là chiếc xe ít tốn xăng, dễ sửa chữa, dễ thay thế các bộ phận hỏng hóc, đặc biệt các bộ phận như cánh cửa, kính xe đều có thể “tự chế”, dễ làm hơn các loại xe Nhật và rẻ tiền. Các bộ phận rời được bán với giá phải chăng vì hoàn toàn được chế tạo tại Việt Nam.

Tiền thân là gốc Pháp nhưng La Dalat đã để lại dấu ấn không hề nhỏ mang tên Việt Nam. Năm 1973, ngạc nhiên và hài lòng với thành công đáng ngờ của Công ty Xe hơi Sài Gòn, công ty Citroën của Pháp đã sang Việt Nam lấy 3 chiếc La Dalat về Pháp để mổ xẻ phân tích thiết kế, từ đó họ cho ra đời kiểu khung xe dễ sản xuất mà không đòi hỏi đầu tư nhiều công nghệ như chiếc Baby Brousse mui trần thế hệ thứ hai hay chiếc FAF.

VÔ CẢM

Lê hồng Song

VÔ CẢM

Trời bừng sáng sau cơn mưa đêm… Bầu không khí tươi mát ùa vào căn phòng trực cấp cứu của bệnh viện. Cô y tá trẻ mặc bộ blue trắng nhận ca trực, cô vừa lật cuốn sổ ghi chép của ca trước vừa sửa lại bình hoa tươi trên bàn. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh và làn môi xinh tươi như hoa hồng mới nở. Cách đó không xa, ông bác sĩ tuổi trung niên ngồi trước bàn làm việc của mình, mỉm cười nhìn dòng chữ “Thầy thuốc như mẹ hiền” uốn bằng đèn huỳnh quang màu đỏ tươi rực rỡ vừa mới sắm.

Bỗng một chiếc xe gắn máy phóng thẳng tới cửa phòng cấp cứu. Gã lái xe mặt mày bậm trợn, ngồi sau là cô gái mặc mỗi chiếc áo nịt, phấn son nhòe nhoẹt. Cô ta đang ôm một thằng bé chừng mười tuổi được quấn trong cái áo khoác phụ nữ loang máu.

Gã lái xe giật thằng bé trên tay cô gái rồi bồng vào trong phòng, nói với cô y tá:

– Bác sĩ ơi cấp cứu !

Cô y tá rời mắt khỏi cuốn sổ:

– Sao vậy ?

– Thằng bé bị tai nạn giao thông !

– Anh là bố nó à ?

– Không, tôi lái xe ôm…

– Thế còn cô kia ?

Cô y tá liếc mắt về phía cô gái ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa rồi bĩu môi cau mặt. Nước mưa đã cuốn trôi lớp son phấn rẻ tiền trên mặt cô ta để lộ ra lớp da nhợt nhạt. “Trông chẳng khác gì gái điếm đứng đường mạt hạng. Vào nơi công cộng mà dám phô ra như thế à ?…” – Cô y tá nghĩ.

Quả thật cô gái mặc áo ngực ấy là một gái điếm nghèo, sáng sớm nay cô đang đi xe ôm của gã kia về phòng trọ thì gặp thằng bé bị tai nạn nằm ngất bên đường. Chiếc xe nào đã quẹt phải nó rồi bỏ chạy luôn. Thương hại, cô cởi áo khoác quấn cho thằng bé rồi cùng anh xe ôm đưa nó đến đây.

Gã xe ôm bối rối liếc qua cô gái, ấp úng trả lời cô y tá:

– À ! Cô này…

Cô y tá xinh đẹp không thèm nhìn hai người, cất giọng lạnh lùng:

– Sang bên kia làm thủ tục nhập viện.

Gã xe ôm đặt thằng bé xuống thềm, rồi chạy sang dãy nhà đối diện. Người bảo vệ chỉ cho gã cái lỗ hình vuông bằng hai bàn tay trên tấm kính dày, chung quanh bịt lưới sắt. Gã khom lưng nhìn vào trong ô vuông đó, thấy gương mặt hồng hào của người nữ nhân viên ngồi sau chiếc bàn chất đầy sổ sách. Gã nhũn nhặn:

– Chị ơi, cho tôi làm thủ tục nhập viện…

Người phụ nữ không ngẩng mặt lên, nói máy móc:

– Tên gì ? Hộ khẩu ? Chứng minh nhân dân ?…

– Dạ… thằng nhỏ mà !…

– Thằng nhỏ à ?… Anh là gì của nó ?

– Tôi lái xe ôm… Thấy nó bị tai nạn nên chở tới đây.

– Rắc rối đây ! Sao anh không gọi bố mẹ nó tới làm thủ tục nhập viện ?

Gã xe ôm nói lắp bắp:

– Tôi đâu biết bố mẹ nó… Với lại gấp quá ! Cấp cứu mà !

– Thôi được ! Nộp tiền tạm ứng viện phí.

– Bao nhiêu chị ?

– Hai triệu.

Gã xe ôm ngẩn ra, hắn biết trong túi mình có chưa tới hai trăm ngàn.

Gã móc hết tiền ra rồi nói với chị nhân viên:

– Tôi chỉ có bi nhiêu… Chị làm ơn cho thằng bé nhập viện, rồi tôi sẽ tìm bố mẹ nó tới thanh toán.

– Không được ! Anh không biết bố mẹ nó thì làm sao mà tìm ?

– Chị làm ơn… Thằng bé sắp chết !…

– Đã bảo không được ! Chị nhân viên gắt, cộc cằn máy móc: Bệnh viện đã quy định.

Gã xe ôm đành chạy trở lại lại phòng cấp cứu, hỏi cô gái điếm:

– Cô có tiền không ?…

Cô gái khẽ quay đi, moi trong chiếc áo nịt ra mấy tờ bạc được xếp cuốn chặt rồi đưa cho anh xe ôm. Anh ta mở ra: Chưa tới trăm ngàn !…

– Bi nhiêu nhằm nhò gì ? Anh xe ôm lắc đầu cau mặt.

Mặt anh xe ôm xám ngắt, mắt đỏ ngầu, hai hàm răng nghiến chặt của anh ta như muốn nhai nát cái gì đó… Cô gái điếm nhìn bộ mặt cau có của anh ta mà phát sợ, nói như phân trần:

– Đêm qua mưa… tôi không có khách…

Thằng bé nằm dưới thềm kêu khóc thảm thiết. Nhìn nó thật thê thảm: Chiếc quần đùi rách tướp để lộ ra cẳng chân dập nát, da thịt chỗ đó bầy nhầy. Máu vẫn chảy từ vết thương chưa được băng bó. Da thằng bé bợt nhớt như con cá ươn, ngực thoi thóp và đôi mắt long lanh đảo nhìn mọi người như cầu cứu. Trong túi áo ngực của nó còn thò ra xấp vé số ướt nhẹp.

Gã xe ôm nhìn thằng bé mà ứa nước mắt. Gã chợt quỳ mọp xuống trước mặt ông bác sĩ, hai tay cầm mấy tờ bạc cô gái điếm vừa đưa đội lên đầu:

– Tôi lạy bác sĩ ! Bác sĩ làm ơn cứu thằng bé ! …

Khuôn mặt đen sạm của gã xe ôm méo mó khổ sở. Ông bác sĩ ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhịp nhịp chân phải… Gã xe ôm biết có quỳ xin cũng không được. Gã đứng dậy nói với cô gái điếm:

– Thôi được ! Cô trông thằng bé, để tôi đi cầm đỡ chiếc xe vậy.

Cô gái điếm lau nước mắt:

– Hay anh… để em qua phòng bên kia… bán máu ?

Gã xe ôm nhìn lướt qua thân hình gầy gò của cô gái, lắc đầu:

– Cô thì có bao nhiêu máu mà bán ? Chưa chắc họ đã chịu mua…

Gã nói xong hấp tấp chạy ra cửa bệnh viện.

Lúc ấy phòng cấp cứu tiếp nhận thêm mấy bệnh nhân: Một cô gái tự tử vì thất tình, một anh chàng say rượu bị trúng gió và một người đàn ông bị nhồi máu cơ tim, ông này được đưa tới bằng xe hơi Mercedes kèm hai Honda @ hộ tống. Người thân của ông nhà giàu đứng chật phòng cấp cứu. Bà vợ mập mạp của ông ta nhanh nhẹn dúi vào tay bác sĩ và cô y tá mỗi người một phong bao:

– Tốn kém bao nhiêu cũng được, bác sĩ mau mau cứu sống chồng tôi.

Ông bác sĩ vội vã rời cái bàn như bị bắt vít từ sáng, cô y tá cuống quýt đẩy băng ca… Ông bệnh nhân “đại gia” được đưa thẳng vào phòng chăm sóc đặc biệt không cần qua thủ tục nào. Trong khi đó, thằng bé bị bỏ quên ngoài thềm cùng cô gái điếm.

… Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống sân bệnh viện. Ba lá cờ phấp phới tung bay trên đỉnh cột thép không rỉ, trên cùng là cờ đảng, giữa lá cờ nước và dưới cùng là cờ bệnh viện với hình con rắn mổ cái cốc thủy tinh. Cuộc chào cờ buổi sáng thứ hai của cán bộ nhân viên bệnh viện vừa kết thúc. Người thân của những bệnh nhân nghèo kéo nhau tụ tập dưới chân cột cờ để nhận cơm, nhận cháo từ thiện của một sư bà mang tới.

Đang múc cơm cháo cho mọi người, sư bà bỗng nghe tiếng kêu rên của thằng bé từ phòng cấp cứu vọng ra. Bà ngừng tay lắng nghe… tiếng kêu rên càng lúc càng rõ hơn… Bằng tâm thức của một người tu hành, sư bà thấu hiểu tiếng kêu tuyệt vọng của một sinh linh. Bà vội trao công việc phát cơm cháo cho người khác rồi chạy tới.
Thằng bé đã kiệt sức, mắt nhắm nghiền… Cô gái điếm bất lực ngồi bên cạnh. Sư bà cúi sát xuống khuôn mặt trẻ thơ trắng bệt:

– Nam mô A Di Đà Phật !…

Thằng bé mở mắt nhìn bà sư, nước mắt nó ứa ra. Sư bà nhìn chiếc áo phụ nữ vấy máu, rồi liếc qua cô gái ốm yếu ăn mặc hở hang phong phanh… Bà hiểu ngay sự tình, liền quay lại chỗ phát cơm cháo từ thiện, nói với mọi người:

– Thưa quý vị ! Trong kia có một đứa trẻ đang hấp hối vì không có tiền nhập bệnh viện. Tôi biết quý vị ở đây cũng không giàu có gì…

Sư bà chỉ nói được như vậy. Những người nghèo khó lại có trái tim nhạy cảm, họ hiểu ngay điều sư bà muốn nói và việc cần làm. Thế là chiếc vung nồi cháo từ thiện biến thành thùng công đức…

Vừa lúc đó gã xe ôm trở về, mặt mướt mồ hôi. Gã đã cầm được chiếc xe gắn máy là cần câu cơm của gia đình, phải năn nỉ mãi mới được triệu rưỡi, cộng với số tiền của gã, của cô gái và lòng hảo tâm của nhiều người nghèo, may quá được hơn hai triệu ! Đủ ứng tiền nhập viện cho thằng bé.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, ngồi quây quần bên nhau ở góc sân chia nhau húp những bát cháo từ thiện.

Bỗng cô y tá xăm xăm đi tới nói với gã xe ôm:

– Thằng bé cần phải tiếp máu. Nhóm máu O…

– Trời ! Gã xe ôm thốt lên ! Thẫn thờ đặt bát cháo đang húp dở xuống nền gạch…

Bầu không khí như chết lặng trước tình huống bất ngờ. Cô gái điếm bỗng lên tiếng:

– Máu O à ? Tôi nhóm máu O !…

Nói xong, cô nhanh chóng theo y tá vào phòng hiến máu. Gã xe ôm cũng vội vã bước theo…

Nửa giờ sau gã xe ôm dìu cô gái điếm ra. Trên gương mặt nhợt nhạt của cô hé nở nụ cười.

Image may contain: 1 person

Thời tuổi thơ

Thời tuổi thơ

Tác giả: Phùng Văn Phụng

           Thuở nhỏ tôi sống ở miền quê hẻo lánh, đó là làng Đông Thạnh, cách xa quận lỵ Cần Giuộc về hướng đông nam khoảng sáu, bảy cây số. Từ nhà muốn đi lên quận Cần Giuộc phải đi bằng xe ngựa hay bằng xe đạp, mất khoảng từ bốn mươi phút tới một giờ.

            Làng Đông Thạnh thụộc Tổng Phước Điền Hạ, phía Bắc là làng Phước Vĩnh Tây, phía Đông là làng Phước Vĩnh Đông và làng Tân Tập, phía tây là làng Long Phụng, phía Nam là làng Long Hựu. Nếu đi về hướng đông sẽ gặp sông Soai rạp và Rừng Sát nổi tiếng có nhiều cọp dữ thời gian trước khi Pháp chiếm ba tỉnh miền đông Nam phần.

            Tôi còn nhớ, lúc tôi vào khoảng sáu bảy tuổi, ở phía trước căn nhà lá nghèo nàn, có vũng sình cho nên muỗi rất nhiều, buổi tối chưa kịp giăng mùng, muỗi cắn phủi không kịp. Nhà tôi buôn bán tạp hóa đủ các món lặt vặt như đường cát, dầu hôi, đậu trắng, đậu đỏ, giấy tiền, vàng bạc, gạo, muối, sà bông … Tối giăng mùng ngủ rồi cũng còn có người kêu cửa để mua thuốc lá hay kẹo bánh v.v… 

            Khi mưa xuống, đường sá ở quê tôi rất trơn trợt. Sau cơn mưa, khi chạy xe đạp, hai bánh xe sẽ dính đầy bùn đất sét. Hai bánh xe sẽ kẹt cứng, chỉ có cách dùng que củi để nại từng miếng bùn ra khỏi bánh xe. Muốn đi đâu, chỉ có cách lội bộ, dùng các ngón chân bấm vào đất, từ từ mà bước nếu không sẽ trợt té, “đo đất” dễ dàng. Mùa nắng, một cơn gió thoảng qua, bụi bay tứ tung, đưa bụi đất đỏ bám vào áo quần, đầu tóc. Mỗi lần có chiếc xe lam chạy qua, phải nín thở, lấy khăn tay che miệng, bịt mũi để không phải hít bụi màu đỏ sậm rất là dơ bẩn.

              Thầy hai Lang dạy tôi lớp hai, nước da thầy xanh xao, khuôn mặt gầy gò, thân hình thầy ốm nhom, sau này tôi mới biết thầy bị bịnh lao phổi.

             Lên lớp ba, tôi học thầy ba Hương, anh cậu bảy Nhẫn làm y tá, bác ruột của Thanh Thủy, cùng học chung trường trung học Cần Giuộc với tôi. Thầy ba Hương dạy rất kỹ lưởng. Nắn nót từng chữ viết cho chúng tôi. Gạch hàng ngay ngắn trong giờ tập viết. Hồi đó chỉ có loại ngòi viết chấm mực tím hay mực đen. Học sinh nào cũng mang theo bình mực, ngòi viết dùng một thời gian thì phải bỏ, mua ngòi viết khác. Lúc đó chưa có loại viết bút bi không cần chấm mực như bây giờ.

            Thanh Thủy hơn tôi hai tuổi. Tôi đang học lớp đệ lục (lớp 7 bây giờ), mỗi buổi sáng tôi đợi chiếc xe Lam từ ngả tư ra để đi học ở quận Cần Giuộc. Hôm nào lên xe, thấy có Thanh Thủy tôi thích thú lắm. Hôm nào không có cô nàng, tôi tiếc nuối ngẩn ngơ.

            Cuối năm học lớp đệ ngủ, tôi lên ở nhà thầy Lê Xuân Thu, giáo sư dạy nhạc của trường Trung học Cần Giuộc, để học nhạc và học thêm Toán Lý Hoá. Nguyễn Minh Diệu cũng cùng ở nhà thầy Thu với tôi để học thêm. Mặc dầu những năm tôi học lớp đệ thất, đệ lục, đệ ngủ tôi đều đứng hạng nhất, hạng nhì của lớp B1. Vì nhà thầy Thu ở Khánh Hội, quá nhiều muỗi, khi ngủ tôi thường lăn ra khỏi mùng, nên bị muỗi cắn và bị bịnh sốt rét. Mùa tựu trường của năm học lớp đệ tứ, mấy tháng đầu nhập học tôi đã bị sốt nhiều lần. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ bị cảm thường, nhưng thực ra tôi bị bịnh sốt rét nặng, gọi là sốt rét ngã nước. Mỗi lần sốt tôi bị nóng nhiệt độ 40, 41 độ C, sau đó tôi lại lạnh run, lạnh quá, đấp bao nhiêu cái mền cũng không hết run. Đi khám bác sĩ Pham hữu Chương, đi khám bịnh ở bác sĩ Thức cũng không bác sĩ nào chửa khỏi. Có lúc phải nằm nhà thương cả tuần lễ. Vì là năm thi Trung học đệ nhất cấp đầu tiên của trường Trung Học Cần Giuộc cũng là năm thi đầu tiên của toàn quận, nên thầy cô và cả gia đình tôi đều kỳ vọng vào kỳ thi này. Tôi sợ bị bịnh không thể thi được. Cuối cùng tôi đi bác sĩ người Pháp cho tôi uống 20 viên thuốc “kí-nin” trong một tuần, ngày đầu tiên uống năm viên và giảm lần mỗi ngày cho đến ngày cuối cùng là hai viên. Uống thuốc nhiều ngay trong những ngày đầu, vi trùng sốt rét đã chịu thua, nhưng tôi cũng bị ảnh hưởng là bị lùng bùng lỗ tai vì dùng quá nhiều thuốc. Sau khi uống thuốc “kí nin” theo cách trị bịnh của bác sĩ người Pháp này tôi khỏi hẳn không còn bị sốt rét nữa. Nhưng sức khỏe của tôi không còn như xưa. Tôi không còn chơi thể thao, chạy xa hay chạy nhanh được nữa. 

           Năm 1959, lần đầu đi thi Trung học đệ nhất cấp, thi cả hai môn viết và vấn đáp. Phụ huynh học sinh, ông Hiệu trưởng Trần văn Quới, thầy cô giáo của trường đều lo lắng theo dõi cuộc thi lần đầu tiên này. Gia đình tôi là gia đình nông dân, thân nhân bà con cô bác ở làng Tân Tập sống bằng nghề làm ruộng, cho nên họ thấy ai có đi học thì họ quý lắm.

            Ngày đầu tiên xuống Mỹ Tho để thi Trung học đệ nhất cấp, tôi ở chung với các bạn trong Thánh Thất Cao Đài, khi ngủ phải nằm san sát nhau, hôm sau, ba tôi xuống mướn phòng ngủ để tôi có chỗ nghỉ ngơi, yên tĩnh, thoải mái. Ban đêm có chỗ ngủ đàng hoàng để có tinh thần và có sức khỏe làm bài thi. Năm đó tôi đã đậu Bình thứ.

            Thầy Thu bị động viên và đã chết trận khi thầy chưa vợ, chưa con. Em thầy Thu là Lê Hữu Đông cũng chết trận khi lên đến Trung Tá. Em gái cũng chết vì vượt biên mất tích.

            Một kỷ niệm khó quên vào năm học lớp hai tại trường tiểu học Rạch Núi vì gia đình nghèo chỉ có bộ đồ bà ba đen mặc đi học hàng ngày. Thấy Trần Khương Thới nhà ở xã Tân Tập đi học có một bộ đồ Py-gia-ma có sợi dây buộc ngang hông, tôi thích lắm, tôi ao ước quá sức nhưng tôi biết rằng ba má tôi cũng không thể nào mua cho tôi được.

            Một lần khi đi học về, đang bước vô nhà thì từ đàng sau, không biết đứa bạn học nào, đã đấm mạnh vào lưng rồi bỏ chạy mất. Tôi khóc và chạy vào nhà.  

            Sau khi hiệp định Geneve được ký kết ngày 20 tháng 7 năm 1954, hy vọng sau hai năm sẽ thống nhất đất nước, nhưng thực tế không phải như vậy mà chiến tranh triền miên mãi cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975, đất nước mới thống nhất nhưng dưới bạo lực không phải do bầu cử. Hàng trăm ngàn người đi tù, hàng triệu người bỏ nước ra đi bằng mọi cách, mọi phương tiện bằng đường hàng không, đường biển hoặc đường bộ.

            Họ ra đi trên những chiếc thuyền mỏng manh chịu đói khát, chịu cướp bóc, bị hải tặc, bị bảo tố, chết chóc ngoài biển khơi hay trong rừng rậm. Đi đường bộ qua Campuchia, để từ đó vượt qua Thái Lan.

Người Việt trong nước vẫn còn mơ hồ về cái tên Hồ Chí Minh

 Tạ Phong Tần‘s post.
 
Image may contain: 2 people, beard

Tạ Phong Tần is with Tạ Phong Tần.

 

Người Việt trong nước vẫn còn mơ hồ về cái tên Hồ Chí Minh, tại sao lại là HCM chớ ko phải là Nguyễn Ái Quốc, Nguyễn Tất Thành hay Nguyễn Sinh Cung. Hôm nay tôi giải thích luôn:

1) – Người Việt hay người Tàu giống nhau ở chổ cho dù có 100 cái tên, 1.000 cái tên khác thì khi trở thành lãnh đạo quốc gia ai cũng dùng tên thật, ko ai lấy bí danh, biệt hiệu trong vai trò đại diện quốc gia cả. Ví dụ: Cụ Phan Bội Châu, tên khai sinh là Phan Văn San, khi đi hoạt động có lấy nhiều tên khác như: Phan Sào Nam, Hài Thu, Thị Hán, Độc Kinh Tử, Việt Điểu, Hàn Mãn Tử, v.v. và cụ Phan đều có giải thích ý nghĩa từng cái tên. Cụ thể: Tên Sào Nam và Việt Điểu lấy ý từ câu “Hồ mã tê Bắc phong/ Việt điểu sào Nam chi” (nghĩa là “Ngựa Hồ hí gió Bắc/ Chim Việt đậu cành Nam) hàm ý cụ là đi đâu, ở đâu, làm gì cũng hướng về nước Nam. HCM là kẻ giỏi chữ Hán (như đảng cs nói, và Lý Thụy-HCM đã tự thể hiện bằng thư gởi bà Tăng Tuyết Minh) lẽ nào ko hiểu câu “Danh bất chính, ngôn bất thuận, sự bất thành”, nhưng khá khen cho lão không quên cái tổ quốc Tàu + của lão. Cho nên, HCM chính là tên thật của lão í;

2)- Đảng cs luôn luôn nói HCM tức là Nguyễn Ái Quốc, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung, nhưng cả HCM lẫn đảng cs chưa bao giờ (nhấn mạnh 3 chữ “chưa bao giờ”) giải thích tại sao Nguyễn Ái Quốc (Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Sinh Cung) lại lấy tên là HCM và HCM có ý nghĩa là gì. Điều này cũng cho thấy HCM là họ tên thật của thằng cha chệt nào đó chẳng liên quan gì đến họ Nguyễn ở Nghệ An;

3)- Người Tàu có phong tục gọi bằng họ đối với người được kính trọng, ko được gọi bằng tên vì như vậy là bất kính. Ví dụ: Trương Tam thì gọi là bác Trương, Lý Tứ thì gọi bác Lý. Người Việt thì ngược lại, gọi tên chớ không  gọi họ. Trong trường hợp đã ví dụ trên, người Việt sẽ gọi là bác Tam, bác Tứ chớ ko bao giờ gọi bác Trương, bác Lý. Danh xưng “bác Hồ” tức là gọi theo phong tục Tàu, chỉ người Tàu mới dùng cách xưng hô này. Vì vậy, HCM là người Tàu mới cố giữ phong tục Tàu khi đang sống tại VN.

4)- Hiện nay muốn xác định huyết thống quá dễ, lấy tóc của xác ướp trong Ba Đình giám định ADN với con cháu Nguyễn Sinh Khiêm, Nguyễn Sinh Nhuận là ra ngay. Nhưng csvn ko bao giờ dám làm điều này để thẳng thắn bác bỏ ý kiến cho rằng HCM không phải Nguyễn Ái Quốc, vì csvn thừa biết ý kiến đó đúng.

Ảnh: DanLamBao.

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21

 
 
 
Image may contain: one or more people, people standing, sky, cloud and outdoor

Lê Hồng Nhung to Lê Khôi – ĐẤU TRƯỜNG DÂN CHỦ (Nhóm Muôn Chiều)

 

HỊCH TƯỚNG SĨ thế kỷ 21. “ hãy đọc và đừng bỏ sót chữ nào”

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.
Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Scôtlen dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo.
Thật khác nào:
Đem cổ tích mà biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
Thật là so với:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?
Thế mà, nay các ngươi:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
Cho nên:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm?
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ?
Thật là:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
Nay nước ta:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
Chỉ e:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chắc cả trung đoàn
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu cũng dăm đại đội
Được thế thì:
Kiếm giải “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
Vì:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây khi nước Việt hóa hổ, hóa rồng, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Cho nên mới thảo hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Sưu Tầm. Hay quá.

San Francisco cho giới nghiền ma túy có nơi ‘chích choác’ an toàn

San Francisco cho giới nghiền ma túy có nơi ‘chích choác’ an toàn

Một người nghiện dùng nơi chích ma túy an toàn ở Vancouver, B.C. Canada. (Hình: AP)

SAN FRANCISCO, California (NV) – Thành phố San Francisco nhiều phần sẽ khai trương hai địa điểm đầu tiên vào Tháng Bảy tới đây, để giới nghiền ma túy có thể đến chích an toàn. Điều này cũng sẽ khiến thành phố trở thành nơi đầu tiên trên toàn quốc đi theo mô hình gặp nhiều tranh cãi này, là tạo những địa điểm chích hợp pháp, có người trông coi.

Bản tin của tờ San Francisco Chronicle cho hay các thành phố khác, gồm cả Seattle, Baltimore và Philadelphia, hiện đang bàn về việc mở ra các địa điểm tương tự, nhưng San Francisco nhiều phần sẽ đi đầu.

 Ở các quốc gia khác như Canada, Úc và ở Âu Châu, các nơi như thế này đã được mở ra lâu nay.

Bà Barbara Garcia, giám đốc sở y tế thành phố San Francisco, hôm Thứ Hai nói rằng bà đang chuẩn bị các chi tiết về việc thiết lập hai nơi này. Bà cũng đang cộng tác với sáu tới tám tổ chức thiện nguyện, vốn đã có chương trình trao đổi kim chích cùng là các dịch vụ khác để giúp người nghiện. Hai trong số các tổ chức này sẽ được chọn để cấp dịch vụ tạo nơi chích ma túy an toàn, theo bản tin của tờ SF Chronicle.

Khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân?

 

Khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân?

Hồi thăm Israel, có lần đi ngang qua một vài nghĩa trang, thấy nhiều ngôi mộ được xếp các cục đá nhỏ vòng quanh hay trên bề mặt. Hỏi ra mới hay đó là tập tục khi đi viếng mộ người đã khuất của các bạn. Người Do Thái quan niệm khi qua đời, thân xác chúng ta cũng về lại cùng đất đá. Vì thế, thay vì mang hoa, họ mang đá đến để lên mộ người chết. Những ngôi mộ ở vùng đất này, vốn dĩ trông đã đơn sơ giữa nắng gió sa mạc, lại càng thêm giản dị bởi không có chút sắc màu nào của hoa lá.

Xem nghĩa trang ở nhiều nước phương Tây cũng thấy khác biệt hẳn so với nghĩa trang ở xứ mình. Cùng quan niệm thân xác sinh ra từ cát bụi và khi chết đi thì lại trở về với cát bụi, nên người phương Tây cũng không xem trọng việc mồ mả. Những ngôi mộ ở mấy xứ “giãy chết” đều chung một kiểu chỉ có tấm bia đơn giản trên mặt mộ phẳng phiu chứ không lô xô, phô trương đủ kiểu như ở ta. Vì thế, đi trong nghĩa trang mà có cảm giác như đi dạo trong công viên! Đặc biệt, nếu có phân chia thì thường thấy nghĩa trang được phân biệt theo tôn giáo, theo dòng tộc hoặc theo các địa hạt dân cư. Họ cũng có nghĩa trang quân đội, nghĩa trang dành cho các danh nhân, anh hùng dân tộc… nhưng chẳng thấy chỗ nào có nghĩa trang quốc gia dành riêng cho quan chức!

Nghĩa trang trên đồi Olives ở Jerusalem, Israel (ảnh trên). Một góc nghĩa trang quốc gia mang tên “Ngôi nhà của Quân đội và Không lực Hoa Kỳ” tại Washington D.C (dưới, trái) và nghĩa trang cho các quan chức VN trị giá 1.400 tỷ.

Vì thế, đọc tin Nhà nước chuẩn bị chi 1.400 tỷ đồng để xây dựng nghĩa trang cho cán bộ cao cấp, ngẩn ngơ nghĩ đúng là nước mình tuy nghèo nhưng ngay cả chuyện “hậu sự” cũng phải khác với người ta! Mà kể cũng lạ, người cộng sản VN luôn nêu cao sự trung thành với chủ nghĩa Mác -Lênin và xây dựng hệ tư tưởng trên cơ sở học thuyết về duy vật biện chứng. Thế nhưng trên thực tế thì lại khác hẳn! Tình trạng quan chức chăm chỉ đi lễ chùa, xây đền thờ miếu mạo hoặc các khu “văn hoá tâm linh” ngày càng trở nên phổ biến. Chưa có thời kỳ nào mà “buôn thần bán thánh” phát triển rực rỡ như thời nay. Vì thế, cũng không có gì ngạc nhiên khi các “đầy tớ” phải lo đến cả chỗ an nghỉ cho mình ngay từ lúc còn đang sống!

Ừ thì có lý do là Mai Dịch đầy rồi nên phải cần một khu mới! Nhưng trong giai đoạn hiện nay, khi ngân sách thường xuyên rỗng ruột vì bội chi, khi nhân dân vẫn đang oằn mình dưới đủ loại thuế – phí mà chỉ có tăng chứ không có giảm, khi vẫn còn những hộ nghèo thiếu ăn, khi vẫn còn bao người bệnh bó tay chịu chết vì không đủ tiền mua thuốc, khi vẫn còn không ít trẻ em vùng sâu, vùng xa thiếu một ngôi trường đàng hoàng để học… lẽ nào người ta có thể thản nhiên rút từ ngân quỹ quốc gia một số tiền hàng ngàn tỷ đồng để lo chỗ nằm cho một nhóm nhỏ người (sẽ) chết? Lẽ nào ngay cả khi đã trở về cát bụi, vẫn cần phân biệt quan với dân? Lẽ nào với tầng lớp lãnh đạo ở xứ mình, “lộc bất tận hưởng” là phải đến cả lúc chết như vậy?

Ngày trước, thời nhân dân miền Bắc đói khổ trong chế độ tem phiếu và còn phải thắt lưng buộc bụng theo lời kêu gọi “vì miền Nam thân yêu”, lúc ấy đã có cái cửa hàng “Tôn Đản là chợ vua quan” ở Hà Nội. Đó là nơi chuyên cung cấp thực phẩm, hàng hoá tiêu dùng… dành riêng cho bộ máy lãnh đạo cao cấp được hưởng tiêu chuẩn đặc biệt. Giờ nghĩ lại, cứ tự hỏi không hiểu hồi đó có vị “đầy tớ” nào cảm thấy nghẹn lòng áy náy mỗi khi rời cửa hàng Tôn Đản với hàng đống “tiêu chuẩn” xa hoa, cách biệt rất nhiều so với chế độ phân phối cho dân thường?

Nay, “chợ vua quan” kiểu ấy không còn cần thiết phải duy trì nữa, nhưng dường như vẫn tiếp tục tồn tại quan niệm “ăn trên ngồi trốc”, khẳng định đặc quyền đặc lợi của bộ máy lãnh đạo đất nước mà việc xây dựng nghĩa trang riêng cho cán bộ cao cấp chỉ là một ví dụ. Điều này thật khác xa với những gì mà các bậc lãnh đạo tiền bối của ĐCSVN thường nói về đạo đức cách mạng. Sinh thời, Chủ tịch Hồ Chí Minh cũng từng viết: “Chúng ta phải hiểu rằng: các cơ quan của Chính phủ, từ toàn quốc cho đến các làng, đều là công bộc của dân, nghĩa là để gánh việc chung cho dân, chứ không phải để đè đầu dân như trong thời kỳ dưới quyền thống trị của Pháp, Nhật. Việc gì có lợi cho dân, ta phải hết sức làm. Việc gì hại đến dân, ta phải hết sức tránh”.

Tôi nhớ đến lời hứa của mình cách đây hai năm với Bệnh viện Mường Khương (Lào Cai) vẫn chưa thực hiện được. Hồi đó, vào cuối tháng 1/2016, khi biết chúng tôi quyên góp gửi hàng “tiếp viện” cho đồng bào huyện Si Ma Cai do đợt rét hại đột ngột về giáp Tết, Phó Giám đốc Bệnh viện huyện Mường Khương đã chủ động liên lạc với tôi để xin tài trợ cho một dự án xã hội của các đoàn viên thanh niên ở Bệnh viện. Đó là kế hoạch xây dựng tủ thuốc miễn phí cho bệnh nhân người dân tộc, vì bà con thường xuyên không đủ khả năng mua thuốc điều trị mà cũng không có bảo hiểm. Tôi hứa với vị bác sĩ trẻ rằng sẽ cố gắng tìm cách giúp, nhưng đã hai năm trôi qua mà vẫn chưa thực hiện được việc này 😞.

Lại nhớ đến những lần thầy trò ở trường bày ra làm đủ thứ để quyên góp tiền xây nhà cho đồng bào vùng lũ trong chương trình hỗ trợ gia cư của CLB H4H (Habitat for Humanity). Hàng năm, các học sinh tham gia CLB chỉ dám đặt chỉ tiêu xây từ một đến hai căn nhà. Mỗi căn trị giá 40 triệu đồng. Như vậy, để xây 100 căn cần có 4 tỷ đồng: Một số tiền mà theo kế hoạch như hiện nay, có lẽ thầy trò phải mất từ nửa thế kỷ cho đến 100 năm mới quyên góp đủ! ☹️☹️☹️.

Một cái tết nữa lại sắp tới… Hôm qua tôi thấy trên sân trường những học sinh tiểu học bé xíu đang khệ nệ ôm những bao gạo, những thùng mì, những gói quần áo, sách vở… chất lên xe chuẩn bị mang “Tết Box” của cộng đồng chúng tôi đến cho những trẻ em nghèo như mọi năm… Luẩn quẩn trong đầu con số 1.400 tỷ đồng và câu hỏi miên man: Những học sinh đáng yêu đang được dạy để biết quan tâm và chia sẻ kia, các con sẽ nghĩ gì khi biết người lớn chúng ta có thể bỏ ra hàng ngàn tỷ đồng (số tiền lớn đến độ đầu óc non nớt của các con chắc không thể hình dung nổi!) để xây tượng đài hoặc làm nghĩa trang – những thứ mà ai cũng biết là không dành để chăm lo cho người đang sống?

Hoa Kỳ lên tiếng về bản án đối với nhà hoạt động Hoàng Bình

Hoa Kỳ lên tiếng về bản án đối với nhà hoạt động Hoàng Bình

RFA
2018-02-07
 

Anh Hoàng Đức Bình, giửa bên phải, và anh Nguyễn Nam Phong, giữa bên trái, tại tòa án tỉnh Nghệ An hôm 6/2/2018

Anh Hoàng Đức Bình, giửa bên phải, và anh Nguyễn Nam Phong, giữa bên trái, tại tòa án tỉnh Nghệ An hôm 6/2/2018

 AP
 

Hoa Kỳ quan ngại sâu sắc về bản án mà nhà chức trách Việt Nam tuyên phạt đối với hai nhà hoạt động môi trường ôn hòa là Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong.

Đó là nội dung trong tuyên bố của phát ngô nhân Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Heather Nauert, đưa ra vào ngày 6 tháng 2 ngay sau khi diễn ra phiên xử đối với hai ông Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong tại Nghệ An.

Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Hà Nội vào ngày 7 tháng 2 lặp lại tuyên bố của phát ngôn nhân Heather Nauert.

Trong tuyên bố được đưa ra, Hoa Kỳ bày tỏ sự lo lắng trước tình trạng gia tăng đàn áp những người hoạt động ôn hòa từ năm 2016 đến nay tại Việt Nam, và kêu gọi chính phủ Việt Nam trả tự do ngay lập tức cho các tù nhân lương tâm, những người bị bỏ tù vì bày tỏ chính kiến của mình một cách ôn hòa.

Hoa Kỳ kêu gọi Việt Nam đảm bảo việc thực thi luật pháp của mình, nhất quán với những cam kết của Việt Nam với thế giới về nhân quyền, cũng như tôn trọng chính bản hiến pháp của mình. Tuyên bố lặp lại rằng tất cả mọi người có quyền cơ bản như tự do biểu đạt, quyền lập hội và tụ tập ôn hòa.

Tuyên bố cũng nhắc đến những nhà hoạt động ôn hòa vì môi trường và xã hội khác là bà Trần Thị Nga và Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức blogger Mẹ Nấm.

Ông Hoàng Đức Bình là một nhà hoạt động môi trường, chống lại việc xả thải gây nên thảm họa môi trường biển của nhà máy Forrmosa ở Hà Tĩnh vào năm 2016.

Ngày 6 tháng 2, năm 2018, ông Hoàng Đức Bình bị một tòa án ở huyện Diễn Châu, Nghệ An kết án 14 năm tù giam với 2 tội danh “chống người thi hành công vụ” và “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm quyền lợi ích của nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân” theo điều 257 và 258 bộ luật hình sự.

Sau khi bản án được tuyên, tổ chức hoạt động vì môi trường là nhóm Cây Xanh Hà Nội đã tổ chức phản kháng bản án này trên các trang mạng xã hội của mình

Một người dân Hà Tĩnh, hiện sống tại Hà Nội, anh Nguyễn Quang Chung, là thành viên của nhóm Cây Xanh Hà Nội, nói với đài Á Châu Tự Do:

Xin xem thêm:  VOA

BNG Hoa Kỳ quan ngại về bản án đối với Đức Bình và Nam Phong


Nguyễn Nam Phong (trái) và Hoàng Đức Bình tại phiên tòa ngày 6/2/2018.

Nguyễn Nam Phong (trái) và Hoàng Đức Bình tại phiên tòa ngày 6/2/2018.

Tuyên bố của người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Heather Nauert nói: “Hoa Kỳ quan ngại sâu sắc về việc một tòa án của Việt Nam đã kết án và tuyên án các nhà hoạt động ôn hòa về lao động và môi trường Hoàng Đức Bình và Nguyễn Nam Phong lần lượt 14 năm tù và 2 năm tù với các quy định mơ hồ của Bộ luật Hình sự.”

Kêu gọi Việt Nam chấm dứt bắt bớ, bỏ tù giới bất đồng

Kêu gọi Việt Nam chấm dứt bắt bớ, bỏ tù giới bất đồng

RFA
2018-02-06
 
Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hóa tại tòa án Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh hôm 27/11/2017

Nhà báo tự do Nguyễn Văn Hóa tại tòa án Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh hôm 27/11/2017

AFP
 

Tình trạng đàn áp chưa từng có tại Việt Nam trong năm 2017 khiến cộng đồng quốc tế cần phair can thiệp với Hà Nội về vấn đề nhân quyền.

Liên đoàn Nhân quyền Quốc Tế và tổ chức thành viên Ủy Ban Nhân quyền Việt Nam lên tiếng như vừa nêu trong thông cáo báo chí vào ngày 5 tháng 2.

Tổng thư ký Liên Đoàn Nhân Quyền Việt Nam, bà Debbie Stothard, lên tiếng trong thông cáo báo chí rằng việc Châu Âu và Hoa Kỳ ngày càng quan tâm đến lĩnh vực ký kết hợp đồng kinh tế hơn nhân quyền đã khiến Hà Nội mạnh dạn thẳng tay tấn công các quyền chính trị và dân sự căn bản của người dân.

Bà Debbie Stothard nhấn mạnh đã đến lúc cộng đồng quốc tế cần tích cực can thiệp với Hà Nội về nhân quyền.

Thống kê cho thấy trong năm 2017, cơ quan chức năng Việt Nam tiến hành bắt giữ và giam tù ít nhất 46 nhà hoạt động và bảo vệ nhân quyền. Tất cả đều thực thi quyền tự do biểu đạt và tụ họp trong ôn hòa. Trong số này có 7 phụ nữ.

Biện pháp trấn áp gia tăng vào cuối tháng 12 năm ngoái khi tòa Việt Nam tuyên án 15 nhà hoạt động.

Liên Đoàn Nhân Quyền Quốc tế kêu gọi Hà Nội trả tự do ngay và vô điều kiện cho những tù nhân chính trị tại Việt Nam. Song song đó là Hà Nội phải hủy bỏ những điều trong Bộ Luật Hình sự bị cho là không phù hợp với các cam kết của Việt Nam theo luật quốc tế.

Liên Đoàn Nhân Quyền Quốc Tế còn bày tỏ quan ngại trước biện pháp mới nhất của chính phủ Việt Nam cho xiết chặt kiểm soát nội dung Internet. Vào ngày 25 tháng 12 năm 2017, tướng Nguyễn Trọng Nghĩa, Phó Chủ Nhiệm Tổng Cục Chính Trị Quân Đội Việt Nam, thông báo đơn vị chiến đấu trên mạng của Quân Đội Việt Nam gọi là Lực Lượng 47 có 10 ngàn nhân sự.