GIÀNG ƠI?
Thanh Tran shared Dải Chữ S Trong Ánh Nhìn Dư Luận‘s post.

.:’:. GIÀNG ƠI?
Tượng đài..cháu chẳng thích đâu
Cổng chào ngàn tỷ còn lâu mới cần
Cháu cần áo để ấm thân
Giữa đông giá lạnh thêm quần mặc thôi
Cháu thèm được học được chơi
Bằng nửa các bạn dưới xuôi là mừng
Tết đến được ăn bánh chưng
Không phải mệt mỏi vào rừng đào măng
Trung thu được ngắm chị Hằng
Được vui phá cỗ ông trăng ven đồi
Nhưng mà chỉ ước vậy thôi
Bản em nghèo lắm…quên rồi…từ lâu !!!!
Giá mà có đuợc cây cầu
Qua con suối dữ nước sâu…nó gầm
Có đường đi đỡ mỏi chân
Không bị gai xé áo quần ..cứa da
Tối đến được ngủ trong nhà
Bớt nghe gió hú rồi là…đếm sao
Cái bụng hết đói cồn cào
Không sôi óc ách …cứ gào cả đêm
Biết rằng…ước chỉ buồn thêm
Vùng cao bao kiếp lớn lên …cứ nghèo
Đói rách nó mãi bám theo
Muốn tìm con chữ gắng trèo…bằng tay!!!
Cháu mơ thêm cánh để bay
Chỉ cần vỗ nhẹ qua ngay sang bờ
Không phải ăn chực nằm chờ
Đu dây vượt lũ…cháu mơ …chút à!!!
Cô chú du lịch ngang qua
Xin ghé vô bản thăm nhà của em
Cho em gửi nhắn nỗi niềm
Công trình ngàn tỷ tốn tiền…làm chi?!!!
Bớt chút mở đường cháu đi
Xây trường cháu học bút chì cháu tô
Cháu sẽ tô đỏ màu cờ
Sao vàng năm cánh…lại mơ…nữa rồi…
#Long sư huynh, 01/02/18
Không quần thiếu áo mặc bay
Dù có ăn mày thì cũng chẳng sao
Vì tao ngồi ở trên cao
Suốt ngày đánh chén làm sao biết mày
Qua sông bơi nội đu dây
Đấy là việc của chúng mày mà thôi
Ông đây cứ cỡi xe hơi
Tham quan du lịch khắp nơi thỏa lòng
Tiền chùa tiền biếu tiền công
Ngu gì không phá chơi ngông một thời
Đến khi chức sắc tơi bời
Tiền vàng gom đủ ta thời về hưu
#Trần Thanh Lai
NGÀY MẸ GIÀ ĐI….
NGÀY MẸ GIÀ ĐI….
– Bác sỹ có thể cho thuốc về nhà uống được không? Tôi không muốn nhập viện, nhà tôi đơn chiếc lắm!
– Con bà đâu? Bà đi khám bệnh một mình à?
– Tụi nó đi làm hết rồi.
– Bận rộn đến nỗi để mẹ già 75 tuổi bệnh nặng đi khám bệnh một mình sao?
Mình hỏi xong tự dưng thấy có lỗi với bà cụ, bởi câu hỏi đó chỉ làm bà tủi thân và xót xa. Người cần nghe thì không có mặt ở đây.
Bà cụ ngồi đối diện với mình dáng vẻ gầy guộc như cành khô, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể xuôi tay về đất. Đường huyết 480 mg%, Na+ 157, Creatinin 2,5mg%, ECG : rung nhĩ đáp ứng thất nhanh….
Vậy mà …
Mình biết cho thuốc gì bây giờ? Insulin ư? Bà cụ có chích insulin được không? Nhìn đôi mắt ngân ngấn lệ mà se sắt trong lòng. Ngỡ như mình đang “kiệt” nước.
– Bà ơi, bà nghe lời con nhập viện đi. Bệnh bà nặng lắm. Bà có thể vào hôn mê do tăng áp lực thẩm thấu máu.
– Không được đâu. Bác sĩ cứ cho thuốc đi.
– Bà đọc số điện thoại con bà đi, con gọi cho. Bệnh của bà phải nhập viện.
Bà cụ nhìn mình một hồi rồi mới lập cập giở tờ giấy lận lưng có ghi số điện thoại con mình.
– Alo, phải chị là con bà Nguyễn Thị A không?
– Đúng rồi.
– Mẹ chị bệnh nặng lắm, phải nhập viện.
– Cho thuốc về được không? Bả còn phải coi nhà và hai đứa nhỏ nữa. Vợ chồng tui chiều nay có cuộc họp quan trọng.
– Chị nói đùa hay sao vậy? Tôi là bác sĩ đang khám cho bà đây.
Mình gần như quát lên trong điện thoại.
– Vậy thôi, nhập thì nhập. Mà ở bệnh viện đó có dịch vụ thuê người nuôi bệnh không?
Bây giờ mình mới hiểu được tại sao bà cụ không muốn nhập viện. Ôi … giá như mình đừng hiểu, đừng cố nhìn thật sâu vào lòng người ….
Nhiều khi chúng ta mê mải với cuộc mưu sinh, mà quên còn mẹ ở bên, bạn nhỉ? Hay do tình yêu và sự hy sinh của mẹ quá thầm lặng, đến nỗi chúng ta không cảm nhận được!
Mỗi đêm chúng ta đi làm về, vội lao vào chiếc tivi xem trận đá bóng ngoại hạng, xem cô ca sỹ hở hang bốc lửa hát… mà quên hỏi mẹ hôm nay có khỏe không, ăn có ngon miệng không, mùa mưa về khớp xương có nhức mỏi hơn không?
Có bao giờ chúng ta mua tặng mẹ một chiếc áo, một nhành hoa? Có bao giờ chúng ta chở mẹ lang thang phố, hay ghé vào một quán nào đó, ngồi lặng im bên mẹ và nhìn mẹ ăn?
Rồi một ngày không xa, chúng ta vội vàng đưa mẹ đến phòng cấp cứu trong cơn nguy kịch. Rồi một ngày bác sĩ nhìn chúng ta lắc đầu hỏi : Sao anh chị không đưa bà đến đây sớm hơn?
Rồi chúng ta ngỡ ngàng hối tiếc … Mẹ đã ra đi. Bây giờ bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu tiền của cũng không thể nhìn thấy thêm một lần nữa nụ cười hiền từ bao dung của mẹ.
Trở về sau cuộc cờ tàn.
Bàn chân con bước bao lần chông chênh.
Bao lần khó ngủ trong đêm.
Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?
[ST]
(Mùa Vu Lan 2017)
LUCIE 1937 gởi
Mình ơi – Dậu Nguyễn
httpv://www.youtube.com/watch?v=V1betrDxFHA&index=5&list=PLYNu2WsZ1JUhQ7J1GGZCKRwWY41IaYbRS
Mình ơi – Dậu Nguyễn (4K)
“Mình ơi”. Nhạc và lời: Diệu Hương. Tiếng hát: Ngọc Hạ. Hình ảnh và video clips: Internet. Thực hiện nhạc cảnh: Dậu Nguyễn.
Dứt khoát không trung thành mù quáng với đảng cộng sản
Mới đây, một quan chức và cũng là một trí thức xã hội chủ nghĩa là Thượng tướng – Bộ trưởng công an Tô Lâm có viết một bài dài trên các báo công an. Dù bài viết dài nhưng nội dung bài viết vẫn chỉ xoay quanh ý chính là lực lượng công an phải trung thành với đảng cộng sản: “công an chỉ biết còn đảng [cộng sản] thì còn mình”.
Hẳn là giới lãnh đạo cộng sản rất yên lòng khi nghe hết tướng quân đội lại đến tướng công an bày tỏ lòng trung thành với họ. Giới lãnh đạo thì vậy, thế còn các anh em lính trẻ thì sao? Tôi vẫn nghĩ cần phải chỉ ra cho các anh em trẻ trong lực lượng vũ trang, gồm cả quân đội và công an, thấy rõ các anh em cần phải trung thành với ai.
Dân trả lương cho lực lượng vũ trang chứ không phải đảng cộng sản
Đầu tiên, cần khẳng định rõ ràng rằng tiền lương, tiền phụ cấp, và mọi thứ bổng lộc khác mà sỹ quan quân đội, công an được hưởng đều là từ tiền thuế của dân. Giới lãnh đạo cộng sản hoàn toàn không có gì để cho các anh em cả. Chính họ tự nhận là họ thuộc tầng lớp vô sản, không hề sở hữu tài sản gì, đi làm cách mạng để “bao nhiêu lợi quyền ắt qua tay mình” (lời Quốc Tế Ca).
Để có tiền trả lương nhằm mua sự trung thành của các anh em, giới lãnh đạo cộng sản không ngần ngại tăng thuế phí vô tội vạ gây gánh nặng và oán thán cho dân khắp nơi. Các anh em có thể thấy vui khi thấy tiền lương mình tăng một chút nhưng bù lại, gia đình, họ hàng và chính anh em phải trả tiền đổ xăng cao hơn, mua đồ mắc hơn vì các sắc thuế đều tăng.
Cái tuyệt chiêu này gọi là “lấy mỡ nó rán nó”. Giới lãnh đạo cộng sản bắt con em nhân dân đi nghĩa vụ công an, quân đội, rồi lấy tiền thuế của nhân dân đóng trả lương cho con em nhân dân để đi làm “công cụ bạo lực” bảo vệ “chính quyền cách mạng” cho họ. Thật quá sức “tài tình” và “khéo léo”!
Dân không chỉ đóng thuế để nuôi lực lượng vũ trang mà còn nuôi cả bộ máy đảng cộng sản. Luật Ngân sách nhà nước ghi rõ là bảo đảm kinh phí cho đảng cộng sản và mặt trận tổ quốc. Giới lãnh đạo cộng sản tự xưng là đại diện cho nhân dân lao động nhưng họ không hề lao động mà ăn bám vào đồng thuế đẫm mồ hôi nước mắt của nhân dân, của chính họ hàng, người thân, bạn bè các anh em lính tráng.
Nếu dân không phải nuôi bộ máy đảng cộng sản, mặt trận ăn bám thì tiền lương dành cho quân đội, công an đã cao hơn nhiều, và quân đội đã có thể có tiền để mua được nhiều trang thiết bị, vũ khí hiện đại hơn. Vậy thì lý do gì để anh em lính tráng trung thành với họ?
Sao dám giao tính mạng cho những người không biết đánh trận?
Giới lãnh đạo cộng sản nói chung, các tướng lãnh công an, quân đội nói riêng, đòi hỏi các anh em lính tráng phải trung thành với họ. Thế thì một câu hỏi đặt ra là khả năng cầm quân đánh trận của họ đến đâu.
Nếu để ý tin tức một chút thì anh em sẽ thấy là giới lãnh đạo cộng sản không có khả năng bảo vệ đất nước. Ví dụ là tháng 7/2017, công ty Repsol phải rút khỏi dự án Cá Rồng Đỏ trong vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam do áp lực quân sự từ Trung Quốc. Tướng lãnh Việt Nam không thấy nói cho dân biết kế sách bảo vệ đất nước thế nào mà chỉ thấy đòi kinh doanh kiếm tiền, đòi “phong tướng” nếu không thì sẽ “tâm tư”, theo lời trần tình của ông cựu Bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh.
Hiện tại thì các tướng lãnh quân đội, công an đang suy nghĩ làm sao đè bẹp được ý chí phản kháng của người dân Đồng Tâm và cướp đất của dân Đồng Tâm, Hà Nội được êm thắm. Những tướng tá như vậy có đáng để anh em trung thành?
Xa hơn, ngày 14/3/1988, 64 chiến sỹ hải quân Việt Nam chết thảm tại đảo Gạc Ma vì “lãnh đạo cấp cao” của đảng cộng sản ra lệnh cho bộ đội không được nổ súng chống lại quân xâm lược. Đây là theo lời tiết lộ của tướng Lê Mã Lương và clip vẫn còn đầy trên Youtube.
Chưa kể là sau này, tất cả những người lính chiến đấu với quân xâm lược Trung Quốc ở cả mặt trận biên giới phía Bắc từ năm 1979 đều bị truyền thông, lịch sử đảng cộng sản lãng quên. Bia tưởng niệm bị đục bỏ. Những người dân đi tưởng niệm các liệt sỹ hi sinh vì nước thì bị đánh đập, đe dọa.
Những cựu chiến binh ở chiến trường Campuchia từ năm 1979 cũng bất bình như vậy. Họ cũng chiến đấu để bảo vệ quốc gia nhưng giới lãnh đạo cộng sản vì muốn làm người em tốt của Trung Cộng nên đã xóa bỏ lịch sử.
Ngay cả cái gọi là “Cuộc tổng tấn công và nổi dậy Mậu Thân 1968” đang được kỷ niệm rầm rộ, anh em cũng thấy là giới lãnh đạo cộng sản dù biết là đánh không thắng nhưng vẫn xua lính vào chỗ chết. Không hề có chuyện dân đồng tình với đảng cộng sản và “nổi dậy”. Việc những hình ảnh chết chóc của cuộc chiến tác động đến dư luận Mỹ đòi hỏi rút quân về nước hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Anh em có thể đọc thêm cuốn “Điệp viên yêu chúng ta” (The spy who loved us) của Thomas Bass nói về điệp viên Phạm Xuân Ẩn để có thêm thông tin.
Do đó, nếu trung thành với giới lãnh đạo cộng sản thì anh em nên chuẩn bị tinh thần là sẽ có thể chết tức tưởi vì có súng đạn trong tay cũng không được bắn, hay biết là không thể đánh mà vẫn bị ép vào chỗ chết, và có chết thì sẽ bị lãng quên. Suy cho cùng, anh em chỉ là “công cụ bạo lực” cho họ, không dùng được nữa thì vứt bỏ. Anh em đừng mong là khi chết anh em sẽ được chôn cùng họ ở nghĩa trang cao cấp Mai Dịch hay nghĩa trang Yên Trung 1,400 tỷ.
Nếu tôi ở vào vị trí như 64 chiến sỹ hải quân ở Gạc Ma, chắc chắn tôi sẽ chống lệnh của “lãnh đạo cấp cao” và bắn trả quân xâm lược Trung Quốc. Thật sự tôi không tán thành cái chết cam chịu tuân phục cấp trên mù quáng như vậy.
Đảng cộng sản và bác Hồ không “đẻ” ra anh em
Một ngụy biện thường thấy của các “giáo sư tiến sỹ” xã hội chủ nghĩa như ông Tô Lâm là bác Hồ và đảng cộng sản đã thành lập ra quân đội nhân dân và công an nhân dân thì quân đội và công an phải trung thành với đảng cộng sản.
Cần phải nói ngay rằng đây là chuyện giả dối. Những người lính đầu tiên gia nhập đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân là để giải phóng đất nước khỏi thực dân và phát-xít chứ không phải gia nhập quân đội để bảo vệ quyền lợi cho riêng đảng phái nào. Anh em cứ đọc 10 lời thề đầu tiên của đội là sẽ rõ. Bản thân ông Hồ cũng khẳng định quân đội “trung với nước, hiếu với dân”. Chuyện “trung với đảng, hiếu với dân” là lời lẽ bịa đặt của giới lãnh đạo cộng sản.
Nếu lúc đó giới lãnh đạo cộng sản “huỵch toẹt” là họ chỉ lợi dụng xương máu anh em trong quân đội để thâu tóm quyền lực và quyền lợi, biến “trung với nước” thành “trung với đảng” thì chắc chắn không có ai theo họ làm cách mạng hết.
Chính ông Lê Kiên Thành, con trai của cố Tổng bí thư đảng cộng sản Lê Duẩn, trong bài viết mới đây đã công nhận 90% liệt sỹ nằm lại Trường Sơn không phải là đảng viên cộng sản mà họ vẫn chết vì [điều mà họ tin là] lợi ích dân tộc. Thắng lợi chiến tranh hay cách mạng gì thì cũng là do dân hy sinh là chính mà thôi. Giới lãnh đạo cộng sản nhận vơ hết công trạng của họ rồi bắt anh em lính tráng phải trung thành với họ là chuyện gian trá.
Nhân dân không biết ra lệnh
Mọi văn kiện của đảng cộng sản hay như bài viết mới đây của ông Tô Lâm đều thêm “nhân dân” vào sau phần “trung thành với Đảng, Nhà nước” cho dân đỡ tủi. Thế nhưng “nhân dân” là một khái niệm rất tổng quát. Liệu có người dân cụ thể nào có thể ra lệnh cho quân đội, công an hay không? Đó thực sự chỉ là một trò mị dân.
Ở các nước thật sự “dân chủ, công bằng, văn minh”, lực lượng vũ trang chỉ trung thành với Hiến pháp, và qua đó lực lượng vũ trang trung thành với nhân dân một cách thực chất. Lực lượng vũ trang chấp hành mệnh lệnh của người lãnh đạo được dân bầu ra qua bầu cử đa đảng tự do và công bằng. Tuy nhiên, nếu người lãnh đạo đó vượt quyền hạn do Hiến pháp trao cho và ra lệnh cho lực lượng vũ trang đàn áp dân thì lực lượng vũ trang có quyền từ chối không chấp hành mệnh lệnh.
Ở Việt Nam, lực lượng vũ trang “nhân dân” đi đánh đập những người dân tưởng niệm những liệt sỹ đã chống giặc Tàu xâm lược, đánh những người dân đi khiếu kiện đất đai như cụ Lê Đình Kình, đi kinh doanh bất chấp luật pháp để kiếm tiền như vụ Vũ nhôm… Xương máu các anh em chiến sỹ bị lợi dụng, lạm dụng chỉ để bảo vệ cái ghế bất hợp pháp của đảng cầm quyền, làm đầy túi tham cho họ.
Nhắn nhủ
Tôi viết bài này để các anh em trong quân đội, công an đọc, nhất là các anh em trong Lực lượng 47 đọc và cùng thảo luận trong các đơn vị quân đội mà các anh em đang công tác. Tôi không phải là “thế lực thù địch” mà là đồng đội của các anh em. Nhiều bà con, họ hàng, bạn bè của tôi đang là sỹ quan. Nếu có giặc đến thì tôi là người cầm súng cùng với anh em bảo vệ đất nước chứ không phải những người đang rao giảng cho các anh em về lòng trung thành với đảng cộng sản.
Giới lãnh đạo cộng sản ngoài chuyện bất lực trong việc bảo vệ chủ quyền quốc gia, còn tỏ ra bất lực trong việc phát triển kinh tế. Đơn cử như chuyện phát triển công nghiệp ô tô là một sản phẩm cực kỳ quan trọng trong việc công nghiệp hóa thành công thì đến giờ này Bộ Công thương và Bộ Tài chính vẫn cãi nhau ỏm tỏi về việc áp dụng thuế cho ô tô như thế nào. Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì ra lệnh tính cả nền kinh tế ngầm vào GDP để GDP cao hơn, và có thể vay nợ nhiều hơn. Đảng cộng sản tiếp tục cầm quyền bất hợp pháp không do dân bầu thì đất nước tiếp tục lụn bại về kinh tế, và qua đó gây suy giảm khả năng chiến đấu của lực lượng vũ trang vì không có tiền mua sắm trang thiết bị, vũ khí.
Nếu giới lãnh đạo cộng sản không thay đổi sang dân chủ thực chất thì cuối cùng chắc chắn sẽ có biến động chính trị – xã hội lớn. Khi đó, hẳn anh em đã biết phải đứng về phía ai, nhân dân hay giới lãnh đạo cộng sản?
© Copyright Tiếng Dân
Mơ mộng Hão Huyền
Mơ mộng Hão Huyền
Ảnh: internet
Ông cựu phó thủ tướng Vũ Khoan nói “Xóa nỗi nhục nước nghèo là sứ mạng lịch sử của người trẻ” rất giống với câu: “Đời tôi và các bạn chưa đòi được Hoàng Sa thì đời con cháu sẽ làm được” của ông Vũ Đức Đam.
Tôi thấy tư duy của các ông thật vô lý. Người trẻ hay con cháu muốn làm được gì đấy to lớn đẹp đẽ thì cũng cần một nền tảng. Không có cái móng nhà, người trẻ bỗng nhiên xây được tầng hai, tầng ba làm sao?
Chưa kể con cháu chúng ta sẽ phải kế thừa một đất nước yếu kém về mọi mặt, văn hoá băng hoại, kinh tế xách dép cho kẻ thù và từ đấy sẽ xách dép về quân sự, quốc phòng, ô nhiễm môi trường, giáo dục càng cải càng thối. Chỉ chăm chăm cho có nhiều PGT, GS mà không hề quan tâm thực sự tới chất lượng giáo dục. Kết quả là gọi là trí thức nhưng cứ ngủ miệt mài từ năm này qua năm khác.
Những thanh niên yêu nước, sống với đầy tinh thần trách nhiệm với dân tộc, thông minh, dũng cảm, đấu tranh cho nhân quyền, giúp người dân đấu tranh bảo vệ môi trường thì bị bắt hàng loạt.
Vậy cơ sở nào để tự đâu mọc lên một thế hệ trẻ, hay lớp con cháu nào để bỗng dưng xuất hiện như một phép lạ để xoá nỗi nhục nước nghèo hay đòi lại được Hoàng Sa? Hay các ông tin Thánh Gióng là có thật? Một ngày nào đấy sẽ xuất hiện một thế hệ Thánh Gióng về mọi lĩnh vực và đưa đất nước trong vài ngày sánh vai được với cường quốc năm châu?
Muốn có được một thế hệ trẻ tài năng thì các ông cần phải đặt một nền tảng dân chủ, nhân quyền, tự do ngôn luận, tự do biểu đạt chính kiến, phải công nhận một quyền đã được ghi trong hiến pháp là quyền biểu tình.
Các ông dùng thứ luật pháp tuỳ tiện và nhà tù để bịt miệng những tiếng nói phản biện thì thế hệ trẻ làm sao có thể phát triển tư duy, dám đứng lên đấu tranh với cái xấu để xây dựng đất nước?
Các ông ghét và đàn áp những người bất đồng chính kiến bằng những bản án vô lý, vô nhân đạo. Chỉ nói riêng 7 năm tù trong tổng số 14 năm tù mà Hoàng Bình phải chịu chỉ vì ngồi yên trong ô tô, không mở cửa theo yêu cầu của công an, quay livestream mà các ông khép vào tội chống người thi hành công vụ thì đã đủ nói lên sự đàn áp dã man thế nào rồi. Báo chí nước ngoài viết bài ầm ầm về việc này các ông biết không? Ngay cả những dòng tít của những bài báo đã nói lên được bản chất của bản án.
Thể diện của một quốc gia chính là ở những điều này, quyền lực mềm của một chính thể cũng là ở những điều này. Tôi phản đối bản án vô nhân đạo với Hoàng Bình cũng như với nhiều người con ưu tú khác của đất Việt.
Những câu nói văn hoa đèm đẹp mơ mộng và vô căn cứ của các ông khiến tôi rất bực mình. Người dân của đất nước này cần những lãnh đạo nói những điều thẳng thắn, tư duy đúng đắn chứ không cần những sự ví von bay bổng, những lời nói ru ngủ được những kẻ ngu nhưng khiến những con người hiểu biết và có lương tri phẫn nộ.
Các ông là những người có quyền cao chức trọng, hãy quan tâm tới những vấn đề nổi cộm của xã hội và những bản án với những con người dám đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn. Và xin hãy bớt những phát biểu vô bổ như thế này đi.
NẾU VIỆT NAM ÁP DỤNG SẼ PHẢI TỐN RẤT NHIỀU ĐẠN
Dien Hong Tran and VanHieu Nguyen shared Đức Bảo Phạm‘s post.

Đức Bảo Phạm is with Lâm Đồng and 41 others.
NẾU VIỆT NAM ÁP DỤNG SẼ PHẢI TỐN RẤT NHIỀU ĐẠN
Năm 1961, tướng Park Chung Hee làm cuộc đảo chính quân sự thành công và lên làm Tổng thống Nam Hàn với Quốc sách: Tập trung sức phát triển kinh tế để biến Nam Hàn từ nghèo đói trở thành một đất nước giàu có.
Tháng 7/1961, trước 20.000 sinh viên Đại học Seoul ông đã nói:
“Toàn dân Nam Hàn phải thắt lưng buộc bụng trong 5 năm, phải cắn răng vào mà làm việc nếu muốn được sống còn. Làm thế nào trong vòng 10 năm chúng ta tạo được một nền kinh tế đứng đầu Đông Á, và 20 năm sau chúng ta trở thành cường quốc kinh tế trên thế giới. Chúng ta sẽ bắt thế giới phải ngưỡng mộ chúng ta! Hôm nay có thể một số đồng bào bất đồng ý kiến với tôi. Nhưng xin những đồng bào ấy hiểu cho rằng Tổ Quốc quan trọng hơn quyền lợi cá nhân! Tôi không muốn mị dân! Tôi sẽ cương quyết ban hành một chính sách khắc khổ. TÔI SẼ ĐEM BẮN BẤT CỨ KẺ NÀO ĂN CẮP CỦA CÔNG DÙ CHỈ 1 ĐỒNG! Tôi sẵn sàng chết cho lý tưởng đã đề ra!…”.
“Đứa con đầu lòng” ngành đạm Việt Nam lỗ luỹ kế hơn 2.300 tỷ đồng
Son Ngo and Chuyển Vận Nguời shared a link.

ĐÓN NHẬN SỰ SỐNG
ĐÓN NHẬN SỰ SỐNG
Elisabeth Nguyễn
Không ai trong loài người chúng ta có thể làm nên sự sống. Chúng ta lãnh nhận sự sống từ Thiên Chúa, từ ngày Người tạo thành trời đất, muôn vật, con người từ hư vơ.
Sự sống của chúng ta, nó đi từ sâu thẳm thời gian qua thân xác, trái tim và tinh thần của hàng tỉ tỉ triệu triệu con người. Sự sống đó đã chuyển lần lần chuyển xuống ông bà, cha mẹ rồi tới chúng ta.
Con ơi, con hãy thương mẹ: chín tháng cưu mang ba năm bú mớm, mẹ đã cưu mang con đến ngần này tuổi đầu. Mẹ xin con hãy nhìn xem trời đất và muôn loài trong đó, mà nhận biết rằng Thiên Chúa đã làm nên tất cả từ hư vô, và loài người cũng được tạo thành như vậy (2Mcb 7, 27b – 28).
Để có sự hiện diện của ta, cần có hai người là cha mẹ. Để có sự hiện diện của cha và mẹ cần có 4 người. Sự hiện diện của 4 người, cần có sự hiện diện của 16 người. Cứ thế ta nhân lên thì phải công nhận là trải qua bao nhiêu sự truyền thừa đời sống của những con người, trải qua bao nhiêu thế hệ mới có sự hiện diện của ta.
Sự sống chúng ta đã lãnh nhận từ quá khứ và còn lãnh nhận trong hiện tại. Ngày hôm nay, một phần là từ tất cả nhân loại, những con người bằng cách này hay cách khác đã nuôi hoặc đang nuôi chúng ta từ các quôc gia trên thế giới, những tinh hoa truyền thừa từ các tôn giáo, những công trình nghiên cứu khoa học, y học, văn hóa, văn chương v.v… từ những bậc cai trị đất nước, các bậc tu hành, các nhà giáo dục, những người làm ra cơm bánh, của cải, những nông dân, nông nghiệp, một phần khác là từ vũ trụ, không khí, mặt trời, nước uống, biển cả, đồi núi, sông hồ v.v…và nhất là khoa tin học trong khoảng hai, ba chục năm gần đây tiến thật nhanh chóng, chính nhờ Thiên Chúa ban cho những người đó có bộ óc thông minh và ý chí cần cù sáng tạo , đã cho chúng ta những phương tiện như internet mà chúng ta đang xử dụng.v.v… Tất cả những thứ này chúng ta nhận lãnh cách nhưng không, ngay từ khi ta chỉ là một em bé chào đời cho đến khi ta rời khỏi thế giới này. Đây thật là một Hồng Ân lớn lao Thiên Chúa ban cho loài người.
Ngay cả một phần nhỏ của sự sống chúng ta cũng không thể tự có được. Con người trong chúng ta không ai được lựa chọn sinh ra và chết đi theo ý mình. Ta không được lựa chọn làm đàn ông hay đàn bà, với ngoại hình đẹp xấu, cao lùn, tính cách, tài năng, tánh tình, thông minh hay ngu độn, giàu có hay nghèo hèn, da trắng hay vàng, đen v.v…
Mẹ không rõ các con đã thành hình trong lòng mẹ như thế nào. Không phải mẹ ban cho các con thần khí và sự sống. Cũng không phải mẹ săp đặt các phần cơ thể cho mỗi người trong các con. Chính Đang Tạo Hóa càn khôn đã nắn đúc nên loài người và đã sáng tạo muôn loài. Chính Người do Lòng Thương Xót, cũng sẽ trả lại cho các con Thần Khí và sự sống bởi các con trọng luật lệ của Người hơn bản thân mình (Mcb 7, 22-23)
Nhưng chúng ta ai cũng đến thế gian này với cả một hồng ân trong mắt Chúa, chúng ta có một giá trị cao trọng trước mặt Chúa, Ngài cho chúng ta sự tự do để chúng ta có cơ hội duy nhất là được làm chính mình. Chúng ta muốn tự xây nên mình, có cơ hội sống như mình muốn, làm điều mình tin tưởng, sáng tạo điều mình mơ ước hay theo đuổi điều mình khao khát ước ao thì ta hãy đón nhận sự sống một cách tự do và ý thức do lương tâm mách bảo.
Trước mặt con, Người đả đặt lửa với nước, con muốn gì, hãy đưa tay ra mà lấy. Trước mặt con là cửa sinh cửa tử, ai thích gì sẽ được cái đó (Hc16, 16-17).
Trong chương trình của Thiên Chúa thì mỗi người dù nhỏ bé hèn mọn, bệnh tật hay bất hạnh đến đâu cũng có một chỗ đứng trên thế gian này. Sự sống tự nó đã là một mầu nhiệm. Vậy ta hãy chuẩn bị cho sự sống của cá nhân mình cho xứng đáng làm một con người đích thực, chân thực và hữu ích cho thế giới này với vốn liếng của mỗi người là năm chiếc bánh và hai con cá mà Thiên Chúa đã ban cho.
Phúc thay kẻ nghiền ngẫm khôn ngoan, và biết dùng trí khôn mà suy luận (Hc14,20).
Chúng ta là Kitô hữu, chúng ta cần phải sống xứng đáng là con người mang hình ảnh Chúa và hãnh diện được tham dự lao tác với Ngài trong công trình Cứu Độ Loài Người
Hãy tạ ơn Thiên Chúa, Đang tạo dựng muôn vật. Ghi ơn Ngài về Ân Sủng và Tình Thương của Ngài ban cho toàn thể nhân loại.
Hãy biết ơn tổ tiên, cha mẹ, đấng sinh thành, nuôi nấng, dạy dỗ ta nên người.
Hãy biết ơn tôn giáo ban cho ta một kho tàng tinh thần siêu nhiên để ta sống dồi dào hạnh phúc.
Hãy biết ơn tổ quốc, những anh hùng có công giữ nước, dựng nước để ta có một quê hương giàu đẹp.
Hãy biết ơn người giúp đỡ ta khi ta hoạn nạn, khi ta đói khát (tinh thần lẫn vật chất).
Hãy biết ơn người cứu ta khi ta gặp nguy hiểm, đã nuôi dưỡng và cưu mang gia đình ta, giúp ta một lối thoát, vực ta lên khi ta tuyệt vọng.
Hãy biết ơn hàng xóm láng giềng những người sống xung quanh ta, những người giàu có, kẻ nghèo nàn v.v…
Hẫy biết ơn những người đã nói không với yêu cầu của mình, đã phản bội bất tín với mình v.v…
Tạ ơn Thiên Chúa, vinh danh Ngài về tất cả hồng ân Ngài ban cho cá nhân con và cho gia đình con, cho cả nhân loại trên thế gian này. Amen.
Elisabeth Nguyễn
(2.2018)
Sách Tâm Tình Gởi Lại

Để tìm thấy đời sống có ý nghĩa, có niềm vui và hạnh phúc đời này và đời sau.
Mời bạn tải xuống nguyên bản sách dạng Pdf:
Hành trình dương thế hơn 70 năm của tác giả được ghi lại: những khó khăn của tù cải tạo, những ngày đầu tiên sống ở Mỹ, những ưu tư, khắc khoải, những tâm tình chân thật của tác giả được gói ghém, chia xẻ trong sách này.
Hãy tìm đọc sách mới xuất bản:
“Tâm Tình Gởi Lại”
của tác giả: Phùng Văn Phụng
(Tái bản có bổ túc nhiều bài mới rất hấp dẫn và bổ ích)
Sách dày 414 trang, 8 trang màu rất đẹp.
Còn một số sách, để tặng, xin liên lạc, cho biết địa chỉ, để tác giả gởi tặng.
Xin liên lạc: Phùng Văn Phụng, gởi đến:
E mail: rogerphung42@yahoo.com
hay Điện thoại: (281) 772-7585
Cải cách cơ cấu là gì và tại sao nó lại quan trọng?
Cải cách cơ cấu là gì và tại sao nó lại quan trọng?
Nguồn: “What structural reform is and why it is important?”, The Economist, 09/12/2014
Biên dịch: Lê Thị Hồng Loan | Biên tập: Lê Hồng Hiệp
Chính phủ các nước có thể làm gì để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế? Hầu hết các nhà kinh tế tin rằng các chính phủ cần giúp thị trường hoạt động hiệu quả: cưỡng chế thực hiện hợp đồng, giải quyết tình trạng mất khả năng thanh toán, cung cấp điện cho các công ty, hay các hoạt động tương tự. Ngân hàng Thế giới có bảng xếp hạng hàng năm về mức độ hiệu quả của các chính phủ: các bảng xếp hạng mới nhất được công bố vào tháng Mười. Ở nhiều quốc gia, chính phủ khiến cho việc kinh doanh trở nên khó khăn: chẳng hạn, ở Madagascar, một doanh nghiệp có thể phải chờ hơn một năm mới được cấp điện. Tạp chí The Economist thường khuyến nghị “cải cách cơ cấu” (structural reform) như là một phương thuốc chữa các căn bệnh kinh tế. Nhưng chính xác thì “cải cách cơ cấu” nghĩa là gì?
Ở nghĩa đơn giản nhất, cải cách cơ cấu chỉ những thay đổi đối với cách thức hoạt động của chính phủ. Sẽ rất hữu ích khi nhìn vào một ví dụ cực đoan, chẳng hạn như Ukraine, để hiểu được điều này. Nền kinh tế của Ukraine đang trong tình trạng hỗn độn: đây là một trong những quốc gia tham nhũng nhất trên thế giới. Nhưng nước này đang cố gắng cải thiện tình hình. Ví dụ, trong những tháng gần đây, chính phủ đã buộc các bộ trưởng công khai các lợi ích tài chính của họ. Điều đó sẽ ngăn các chính trị gia tham nhũng trao các hợp đồng béo bở của chính phủ cho các công ty nơi họ có cổ phần. Thay vào đó là niềm hy vọng rằng các hợp đồng sẽ được trao cho công ty hiệu quả nhất, qua đó giúp cải thiện chất lượng dịch vụ công và cắt giảm chi phí. Chính phủ cũng đã loại bỏ những lỗ hổng bất thường trong các quy định về mua sắm, vốn cũng là một nguyên nhân gây tham nhũng lớn. Cho đến gần đây vẫn tồn tại một đạo luật ngăn cản công chúng giám sát các nhà cung cấp thức ăn cho các con thú trong các đoàn xiếc quốc doanh. Trong khi đó, giá khí đốt cho người tiêu dùng – hiện đang được trợ giá rất nhiều – sẽ được tăng lên trong vài năm tới để tiết kiệm tiền cho chính phủ.
Nhưng hầu hết các cải cách cơ cấu đều sâu xa hơn. Lấy Italia làm ví dụ. Matteo Renzi, thủ tướng Ý, đã hứa hẹn rất nhiều thay đổi. Thị trường lao động đã trở nên linh hoạt hơn một chút: các công ty có thể thuê tới 20% lực lượng lao động của họ theo các hợp đồng có thời hạn cố định tối đa ba năm. Và giá năng lượng đã giảm: chính phủ đang giúp hạ giá điện cho các công ty vừa và nhỏ trong một nỗ lực giúp họ trở nên cạnh tranh hơn. Pháp cần phải làm điều tương tự. Ví dụ, vào thời điểm hiện tại việc bán aspirin – một loại thuốc khá vô hại – trong phần lớn các siêu thị ở Pháp vẫn là việc làm bất hợp pháp. Chính phủ Pháp đang lên kế hoạch để đơn giản hóa luật lao động, thông qua việc nới lỏng các quy tắc điều chỉnh đối với các “hội đồng công nhân” (các tổ chức đại diện cho người lao động) trong các công ty. Pháp cũng muốn buộc những người đang xin trợ cấp thất nghiệp phải đi tìm việc “một cách chủ động hơn”. Quốc gia này cho rằng các điều kiện đang quá lỏng lẻo vào thời điểm hiện tại.
Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là những cải cách cơ cấu quan trọng như thế nào, đặc biệt khi một nền kinh tế đang gặp khó khăn. Việc chống tham nhũng ở Ukraine là rất đáng hoan nghênh, nhưng một chương trình đầu tư cũng sẽ giúp ích cho nền kinh tế của đất nước này. Việc tăng giá khí đốt quá nhanh sẽ gây hại nhiều hơn là lợi, tác động tiêu cực đến thu nhập của người tiêu dùng nhiều hơn nữa. Ở Italia, các nhà đầu tư có thể lo sợ về gánh nặng nợ khổng lồ – và có thể là không bền vững – không kém những lo lắng về thị trường lao động cứng nhắc của quốc gia này. Và phần lớn khu vực đồng euro đang kêu gọi nới lỏng định lượng, theo đó ngân hàng trung ương sẽ phải mua vào trái phiếu chính phủ. Các cải cách cơ cấu là cần thiết để đảm bảo tăng trưởng về lâu dài. Nhưng trong ngắn hạn các chính phủ cũng cần phải có hành động quyết liệt hơn.
“Ngôi mộ Tổng thống Mỹ nhỏ hơn ngôi mộ người nghèo ở làng tôi”

Người ta không coi cái câu chuyện làm nên một ngôi mộ lớn để ghi nhận, nhưng mà người ta thực hành tiết kiệm đối với ngay cả người lãnh đạo rất là cao.
Link vượt tường lửa: http://bit.ly/2E9dRAZ
