Ăn Tết bằng xương máu Mậu Thân thì hòa giải, hòa hợp với ai?

 

Ăn Tết bằng xương máu Mậu Thân thì hòa giải, hòa hợp với ai?

15-2-2018

Người dân Huế bị thảm sát trong Tết Mậu Thân. Ảnh: internet

Đảng và Nhà nước Cộng sản Việt Nam đã tự tay bóp cò súng vào đầu khi mở tiệc liên hoan mừng “chiến thắng Mậu Thân 50 năm” mà mồm vẫn bô bô kêu gọi người Việt bỏ nước ra đi từ sau 30/04/1975 hãy “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai vì mục tiêu phát triển chung của cả dân tộc”.

Đây là một bằng chứng nữa chứng minh người Cộng sản luôn luôn nói một đảng làm một nẻo và lươn lẹo có truyền thống.

Họ cũng đã quên lời nói của nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt năm 2005 vào dịp kỷ niệm 30 năm kết thúc chiến tranh: “Lịch sử đã đặt nhiều gia đình người dân miền Nam rơi vào hoàn cảnh có người thân vừa ở phía bên này, vừa ở phía bên kia, ngay cả họ hàng tôi cũng như vậy. Vì thế, một sự kiện liên quan đến chiến tranh khi nhắc lại có hàng triệu người vui mà cũng có hàng triệu người buồn. Đó là một vết thương chung của dân tộc cần được giữ lành thay vì lại tiếp tục làm nó thêm rỉ máu”. (Phỏng vấn của báo Quốc tế số ra ngày 31/3/2005)

Vậy thì khi có những cái đầu Lãnh đạo “sỏi đá nhiều hơn óc thịt” muốn lấy máu xương Mậu Thân 1968 của đồng bào miền Nam để sắp cỗ mừng Xuân Mậu Tuất 2018 thì họ có mục đích gì ngoài việc “lại tiếp tục làm nó thêm rỉ máu”?

MIỆNG LƯỠI HỔ MANG

Là người Việt Nam, ai cũng nhớ về cội nguồn dân tộc, ông bà, tổ tiên, dòng họ, chòm xóm và bạn bè, thầy cô mỗi khi Tết về. Nhưng ngoài những người còn sống, truyền thống dân tộc còn dạy chúng ta không quên người chết vì trong số họ, có cả những người đã hy sinh cho ta được sống sau 30 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn do đảng Cộng sản Việt Nam chủ động và nuôi dưỡng.

Trong số những nạn nhân của cuộc chiến, kinh hoàng, bi thảm và tàn ác nhất là những người bị quân Cộng sản giết không nương tay khi họ tấn công vào cố đô Huế Tết Mậu Thân năm 1968.

Số người này được ước tính từ 5,000 đến 6,000 người chết và mất tích trong 25 ngày đêm thành phố Huế nằm trong tay lực lượng Cộng sản. Họ bị quân đội miền Bắc và tay sai nằm vùng coi là “kẻ thù của cách mạng” và “có nợ máu với nhân dân” nên phải bị tiêu diệt gồm Quân nhân, Cảnh sát, Công chức và đảng viên các đảng chính trị. Số còn lại là các Nhà tu hành, viên chức làng xã, một số Bác sỹ Việt Nam và nước ngoài và dân thường chưa hề ám hại ai.

Tất cả những người này đã bị quân Cộng sản thảm sát bằng nhiều hình thức, kể cả chôn sống hay đập đầu cho chết vì muốn tiết kiệm đạn để chiến đấu.

Phiá Cộng sản miền Bắc chối biến không nhúng tay vào máu người cố Đô Huế mà đổ tội cho máy bay, đại bác và Quân đội Việt Nam Cộng hòa và Hoa Kỳ.

Bằng chứng trong cuốn phim tài liệu dài 12 tập “Mậu Thân 1968”, được nhà nước đầu tư và đã chiếu trên đài Truyền hình Việt Nam từ ngày 25 tháng 01 năm 2013, Nhà Đạo diễn (Bà) Lê Phong Lan (chủ Hãng phim Bản sắc Việt) đã mồm loa mép giải rằng: “Cái gọi là “cuộc thảm sát đẫm máu” chỉ là đòn tâm lý chiến mà Mỹ dựng lên, thực tế Huế đã bị bom Mỹ phá hủy làm nhiều thường dân chết cùng với quân giải phóng và lính Mỹ”.

Nhưng điêu ngoa cách mấy cũng không thoát được lưới Trời lồng lộng.

Đã có hằng hà sa số nhân chứng và tài liệu chứng minh hành động sát nhân của quân Cộng sản ở Huế Mậu Thân và khắp miền Nam trong chiến tranh. Nhưng Lê Phong Lan và những miệng lưỡi hổ mang của người Cộng sản hãy banh tai ra mà nghe “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn”, của Hoàng Phủ Ngọc Tường, một người Huế có học chạy theo Cộng sản, từng bị nhiều người nguyền rủa vai trò của anh ta trong vụ thảm sát Huế Mậu Thân.

Thư này được Tường nhờ Nhà văn trong nước Nguyễn Quang Lập phổ biến ngày 10/02/2018, trong đó có đọan nói về thảm sát Huế: “Điều quan trọng còn lại tôi xin ngỏ bầy ở đây, với tư cách là một đứa con của Huế, đã ra đi và trở về, ấy là nỗi thống thiết tận đáy lòng mỗi khi tôi nghĩ về những tang tóc thê thảm mà nhiều gia đình người Huế đã phải gánh chịu, do hành động giết oan của quân nổi dậy trên mặt trận Huế năm Mậu ThânĐó là một sai lầm không thể nào biện bác được, nhìn từ lương tâm dân tộc, và nhìn trên quan điểm chiến tranh cách mạng”.

Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng nhìn nhận đã có những sai lầm khi trả lời Burchett trong cuốn phim “Việt nam một thiên lịch sử truyền hình” (Vietnam: A Television History; Tet, 1968; Interview with Hoang Phu Ngoc Tuong) năm 1981.

Tường nói trong “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn”: “Khi nói về thảm sát Huế tôi đã hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ. Đó là năm 1981, khi còn hăng say cách mạng, tôi đã nghĩ đúng như vậy. Chỉ vài năm sau tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Đó là sự nguỵ biện. Không thể lấy tội ác của Mỹ để che đậy những sai lầm đã xảy ra ở Mậu thân 1968”.

Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường từng là thành viên của Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Và Hòa Bình Thành Phố Huế đi theo Cộng sản từ trước Mậu Thân. Vào năm 1981, khi cuộc phỏng vấn của Burchett diễn ra là thời gian Tường xin vào đảng CSVN mà chưa được nên đã “hăng hái bảo vệ cách mạng, đổ tội cho Mỹ “để lấy điểm chăng?

Nghi vấn này được Hoàng Hải Vân, một cựu Bộ đội quân Cộng sản người Huế, viết trên Facebook ngày 11/02/2018.

Nguyên văn thế này: “Tôi không dám suy đoán về những gì mà tôi không biết. Tôi chỉ nhớ lại một chi tiết mà bản thân tôi có “dính” một chút xíu vào thời điểm nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường phát biểu “mạo nhận” và “lỡ lời” trên bộ phim nói trên. Hồi ấy tôi vừa ở bộ đội về. Một hôm nhà thơ Phan Duy Nhân (người bị bắn gãy chân và bị bắt trong sự kiện Mậu Thân ở Đà Nẵng, sau này làm Quyền Trưởng ban Tôn giáo Chính phủ) mang một tờ giấy đến nhờ tôi đánh máy giúp (vì tôi biết đánh máy chữ và đánh ít khi bị lỗi). Đó là bản Xác nhận quá trình tham gia cách mạng của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, do anh Phan Duy Nhân “lôi kéo” và tổ chức. Tôi hỏi anh Nhân, rằng anh Tường là nhà văn nổi tiếng, đã thoát ly tham gia cách mạng rồi thì cần cái bản xác nhận này để làm gì, anh Nhân nói, ông ấy đang xin vào Đảng, cần cái xác nhận này để bổ sung lý lịch. Tôi thắc mắc, ảnh nổi tiếng thế sao giờ vẫn chưa vào Đảng, anh Nhân nói người ta phải xét tới xét lui rất lằng nhằng”.

Trong cuộc phỏng vấn của Thụy Khuê, Đài Phát thanh Quốc tế Pháp (Radio France International) vào dịp kỷ niệm Mậu Thân 30 năm, Tường còn nhắc lại chuyện ông Lê Minh, một trong số các tư lệnh của quân Cộng sản tại chiến trường Huế Mậu Thân đã nhìn nhận “có sai lầm” và yêu cầu “minh oan” cho những nạn nhân.

Tường nói: “Lê Minh (lúc đó đã nghỉ hưu), còn nhắc nhở rằng, điều quan trọng có thể làm, và phải làm bây giờ, là những người lãnh đạo kế nhiệm ở Huế, phải thi hành chính sách minh oan cho những gia đình nạn nhân Mậu Thân, trả lại công bằng trong sáng và những quyền công dân chính đáng cho thân nhân của họ”.

“Đồng chí” của Tường là Nguyễn Đắc Xuân, người cũng bị nhiều nhân chứng Huế liệt kê vào hàng ngũ sát nhân cũng nhắc lại chuyện Lê Minh với BBC ngày 12/02/2018: “Năm 1988, tôi giúp Thành Ủy Huế làm một quyển sách về Huế Mậu Thân 1968. Khi đó, ông Lê Minh, người chỉ huy hồi 1968 đó đã yêu cầu những người cách mạng bây giờ là phải tổ chức minh oan cho những người đã chết. Rất tiếc, đến giờ này, chưa ai làm việc minh oan này cả”.

GƯƠNG BÀ NGUYỄN THỊ NĂM

Làm gì có 2 chữ “minh oan” trong từ điển sắt máu của người CSVN, như lịch sử đã chứng minh tội ác của đảng cầm quyền thời ông Hồ Chí Minh trong bi kịch Cải cách Ruộng đất 1953-1956?

Tài liệu chính thức ghi: “Tổng số người bị quy trong Cải cách ruộng đất đã được thống kê là 172.008 người; số người bị oan sai là 123.266 người, chiếm tỷ lệ 71, 66%”.

Người đầu tiên bị dân chúng địa phương buộc tội chết trong cải cách ruộng đất là bà Cát Hanh Long, tức Nguyễn Thị Năm ở Thái Nguyên; bà bị người dân địa phương quy tội địa chủ gian ác, bị xử bắn mặc dù trong thời kháng chiến đã có nhiều công lao lớn với cách mạng Việt Nam”. (theo Bách Khoa Toàn thư mở)

Tài liệu của báo Luật sư Việt Nam (LSVN) ngày 18/09/2017 viết về công lao của bà Năm thế này: “Trước khi thành công, bà Năm đã ủng hộ Việt Minh 20.000 đồng tiền Đông Dương (giá trị bằng 700 lượng vàng) không kể vải vóc, lương thực. Tại “Tuần lễ vàng” ở Hải Phòng theo lời kêu gọi của Chủ tịch Hồ Chí Minh tháng 9/1945, bà Năm cũng đã ủng hộ 100 lạng vàng nữa. Bà được cử làm Hội trưởng Hội Liên hiệp phụ nữ tỉnh Thái Nguyên ba năm liền. Các ngôi biệt thự của bà ở Hà Nội, Hải Phòng, ở đồn điền Đồng Bẩm đều là nơi qua lại, ăn ở, địa điểm liên lạc của cán bộ Việt Minh cao cấp. Hai con trai bà là Nguyễn Văn Hanh, Nguyễn Văn Cát đều theo Việt Minh đi bộ đội. Nguyễn Hanh từng tháp tùng đoàn đại biểu Chính phủ do các ông Nguyễn Lương Bằng, Trần Huy Liệu, Cù Huy Cận…vào Huế nhận ấn kiếm khi vua Bảo Đại thoái vị”.

Trong số những người được bà Năm nuôi ăn, cho chỗ ở và giúp đỡ trong nhiều năm có Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Nghị, Lê Giản, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh v.v…

Người bị lên án vô ơn bạc nghĩa nặng nhất trong vụ án bà Nguyễn Thị Năm là Hồ Chí Minh, người cầm quyền khi thi hành Cải cách Ruộng đất. Ông Hồ đã không dám cứu bà Năm vì nhu nhược trước áp lực của cố vấn Trung Hoa muốn đưa bà Năm ra xử làm gương.

Nhà báo Bùi Tín kể: ““Ông Hoàng Quốc Việt kể lại rằng hồi ấy ông chạy về Hà Nội, báo cáo việc hệ trọng này với ông Hồ Chí Minh. Ông Hồ chăm chú nghe rồi phát biểu: “Không ổn! Không thể mở đầu chiến dịch bằng cách nổ súng vào một phụ nữ, và lại là một người từng nuôi cán bộ cộng sản và mẹ một chính uỷ trung đoàn Quân đội Nhân dân đang tại chức”.

Cũng có lời kể lại: “Hồ Chủ tịch đã nói với nhiều đồng chí Trung ương: “Người ta không nên đánh phụ nữ dù bằng một cánh hoa hồng, huống hồ phát súng đầu tiên của cải cách ruộng đất lại nhằm vào một phụ nữ, mà người ấy lại rất có công với cách mạng”.

Chuyện kể là như thế, nhưng thật hư khó chứng minh. Chỉ có điều chắc chắn là ông Hồ, vì sợ mất lòng cố vấn Tầu Lã Quý Ba nên đã “làm ngơ” để cho Bà Nguyễn Thị Năm bị đưa ra pháp trường thi hành án tử hình tối ngày 29/5 năm Quý Tỵ (ngày 9/7/1953) tại Thái Nguyên khi 47 tuổi. (báo Luật sư Việt Nam (LSVN), ngày 18/09/2017)

PHỤC HỒI DANH DỰ CHO AI?

Vẫn theo báo LSVN, cho đến năm 1987, khi đất nước bắt đầu đổi mới theo Nghị quyết Đại hội 6 của Đảng, bà Nguyễn Thị Năm mới được minh oan, sửa lại thành phần giai cấp sau 1/3 thế kỷ bị oan sai.

Theo sự chỉ đạo của Bộ Chính trị, Ban Tổ chức Trung ương đã đề nghị Tỉnh ủy Bắc Thái (tháng 4/1987) sửa lại thành phần giai cấp cho bà Năm do hai con trai bà đầu đơn, đến tháng 6/1987 UBND tỉnh Bắc Thái đã quyết định ghi rõ: “Bà Nguyễn Thị Năm, tức Cát Hanh Long trước bị quy là “Tư sản địa chủ cường hào gian ác” nay sửa lại thành phần giai cấp cho bà Năm là: “Tư sản địa chủ kháng chiến”.

Đáng lẽ ra, sau khi đã sửa sai như thế thì bà Năm phải được “Nhà nước khen thưởng (truy tặng) như ngàn, vạn người có công với cách mạng theo Nghị định 28/CP ngày 29/4/1995 của Chính phủ, mặc dầu con bà đã nhiều lần gửi đơn xin các cơ quan cứu xét, nhưng vẫn chưa được một cơ quan nào trả lời” , báo LSVN đặt vấn đề.

Thắc mắc là chuyện của dân nhưng quan tâm hay không là chuyện của đảng và nhà nước. Vì vậy “Dù đã nhiều lần lên tiếng yêu cầu từ năm 1995 đến năm 2014 qua những lá thư gửi lên địa phương và trung ương đòi phục hồi danh dự cho mẹ nhưng gia đình hoàn toàn không được hồi âm”, báo LSVN than vãn thay cho gia đình bà Năm.

VU CÁO MÁU TANH

Ngược dòng thời gian, để bào chữa cho việc xử bắn bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm, báo Nhân Dân của đảng CSVN, vào ngày 21/07/1953 đã bịa đặt ra đủ thứ tội ác để buộc tội bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm. Bài viết ký tên tắt C.B. mà sau này có nhiều người suy đóan là “Của Bác” để ám chỉ Tác gỉa chính là ông Hồ Chí Minh.

Những vu oán cáo vạ đê hèn của bài viết nguyên văn như sau:

“Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:

– Giết chết 14 nông dân.

– Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.

– Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.

– Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.

– Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.

Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !

Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:

– Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.

– Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.

– Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.

– Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.

– Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.

– Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.

Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:

Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,

Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!

(21-7-1953)

C.B.

Như vậy thì ông Hồ và nhiều Lãnh đạo đảng CSVN, những người đã được bà Cát Hanh Long Nguyễn Thị Năm cưu mang có “ăn cháo đá bát” không?

Nhắc lại chuyện này để chúng ta thấy chuyện phản bội trắng trợn xấu xa này tưởng như chỉ xẩy ra trong hàng ngũ đầu trộm đuôi cướp vô học, ai ngờ cũng ăn sâu bám rễ ở cung đình đảng Cộng sản Việt Nam.

Đáng chú ý hơn là chuyện gia đình bà Năm “hoàn toàn không được hồi âm” đã xẩy ra trong khỏang thời gian từ 1995 cho đến bây giờ (năm 2018), tổng cộng 23 năm qua 4 đời Tổng Bí thư Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng.

Những người này, trong chuỗi thời gian cầm quyền, cũng đã ra rả khua môi gõ lưỡi kêu gọi hòa hợp, hòa giải dân tộc với những người Việt Nam bỏ nước ra đi trong khi họ vẫn tổ chức liên hoan, ăn mừng và “bới đống tro tàn tìm máu đổ” trước mắt các nạn nhân người miền Nam vào mỗi dịp 30 tháng Tư hàng năm.

TỪ TRỌNG ĐẾN PHÚC

Giờ đây, sau 50 năm chưa nguôi uất hận, tang thương và cay đắng của người dân Huế, đảng và nhà nước CSVN lại bỏ ra ba tháng (từ 12/2017 đến 02/2018) với không biết bao nhiều tiền của để tổ chức tiệc tùng và hội thảo để ca tụng chiến thắng Mậu Thân 1968.

Làm như vậy, không những người CSVN đã che giấu đi tội ác Mậu Thân mà còn “tiếp tục làm nó thêm rỉ máu” như nguyên Thủ tướng Võ Văn Kiệt đã cảnh giác năm 2005.

Vậy mà, tại Trụ sở Trung ương Đảng ngày 07/02 (2018), người cầm đấu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng vẫn có thể hớn hở nói với số Việt kiều thân Đảng từ nước ngoài về ăn Tết rằng: “Đảng và Nhà nước luôn trân trọng những đóng góp, tấm lòng hướng về đất nước của bà con kiều bào ta trên toàn thế giới; Đảng và Nhà nước luôn giang rộng cánh tay đón chào người Việt ở nước ngoài về với quê hương cội nguồn”.

Cũng với giọng lưỡi tát nước theo mưa để nịnh Kiều bào, Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc nói: “Tổ quốc lắng nghe hơi thở của bà con kiều bào, đặc biệt lắng nghe những nguyện vọng, những ý kiến đóng góp quý báu của bà con dành cho đất nước” và “Chính phủ do dân, vì dân, trong đó có bà con Việt kiều”…..kỳ vọng kiều bào ta cùng người dân trong nước đoàn kết một lòng, xây dựng đất nước ngày một phát triển hơn, thực hiện khát vọng “xây dựng đất nước ta đàng hoàng hơn, to đẹp hơn”.

Nhưng những lời đầu môi chót lưỡi này có ý nghĩa gì với những nạn nhân của Huế Mậu Thân khi mà vào ngày 30/01/2018, Nhật báo Nhân Dân của đảng vẫn chạy tội với những lời lẽ trong bài viết tráo trở “Sự dối trá và lừa bịp”.

Bài viết mở đầu bằng câu: “50 năm qua, rất nhiều bài báo, công trình nghiên cứu và cả những người trong cuộc đã chứng minh, khẳng định sự việc “thảm sát ở Huế năm 1968” là sản phẩm của sự dối trá, bịp bợm”.

Ai dối trá và bịp bợp thì người Cộng sản nên hỏi thẳng nằm vủng Hoàng Phủ Ngọc Tường để biết ăn nói ngạo ngược như thế thì hòa hợp-hòa giải dân tộc với ai?

Nghi can nổ súng ở Florida thường đe dọa bạn học, khoe có súng

 

Nghi can nổ súng ở Florida thường đe dọa bạn học, khoe có súng

Nghi can nổ súng ở Florida, Nikolas Cruz. (Hình: Broward County Jail via AP)

PARKLAND, Florida (AP) — Các bạn học và hàng xóm cho hay nghi can trong vụ nổ súng tại trường trung học ở Florida khiến 17 người chết là một thiếu niên có nhiều vấn đề, hay đe dọa và quấy nhiễu bạn bè, ưa nói về việc giết thú vật, chụp hình với súng rồi đưa lên trang mạng xã hội, và cũng cho biết tập bắn trong sân sau nhà bằng súng bắn đạn hơi.

Nikolas Cruz, 19 tuổi, từng bị đuổi khỏi trường trung học Marjory Stoneman Douglas High School vì “lý do kỷ luật,” theo lời Cảnh sát trưởng quận Broward County, ông Scott Israel.

Giáo viên dạy toán Jim Gard cho tờ Miami Herald hay rằng trước khi xảy ra vụ thảm sát hôm Thứ Tư, nhà trường đã coi Cruz là một mối đe dọa cho an toàn của các học sinh khác. Ông Gard tin rằng nhà trường đã gửi email đến các giáo viên, nói rằng Cruz không được vào trường nếu mang theo túi đeo lưng.

Một học sinh trong trường, cô Victoria Olvera, 17 tuổi, cho hay Cruz có thái độ hung dữ với bạn gái cũ của anh ta và bị đuổi vì đánh nhau với bạn trai mới của cô này. Giới chức nhà trường cho biết sau khi bị đuổi, Cruz đến học tại một trường khác trong quận Broward County.

Cruz là trẻ mồ côi, sau khi bà mẹ nuôi, Lynda Cruz, chết vì chứng sưng phổi hôm 1 Tháng Mười Một năm ngoái, theo lời hàng xóm, bạn bè và người thân.

Bà Cruz và ông chồng, người qua đời vài năm trước đây, đã nhận Nikolas và người em là Zachary làm con nuôi, sau khi dọn từ Long Island ở New York, tới quận Broward County, Florida.

Hai anh em sống với một gia đình người bạn của bà mẹ, theo lời người thân Barbara Kumbatovich, ở Long Island.

Do không hợp, Nikolas Cruz xin dọn đến ở với gia đình của người bạn ở khu Tây Bắc Broward. Gia đình này đồng ý và Curz dọn vào khoảng thời gian lễ Tạ Ơn năm ngoái. Gia đình này biết Cruz có khẩu súng AR-15, nhưng yêu cầu Cruz cho khẩu súng vào tủ khóa lại. Cruz là người giữ chìa khóa.

Họ nói rằng trong thời gian ở chung nhà, Cruz lễ độ với người trong nhà và cũng ít nói, nhưng cho thấy là nhớ bà mẹ qua đời.

Một giới chức công lực cho hay Cruz mua khẩu súng hợp pháp khoảng một năm trước đây, sau khi đủ 18 tuổi.

Hai vợ chồng hàng xóm lâu năm của gia đình Cruz, ông bà Malcolm và Christine Roxburgh, cho tờ Sun Sentinel hay rằng cảnh sát đến căn nhà gia đình Cruz nhiều lần vì anh ta phá phách và làm phiền hàng xóm.

Họ kể rằng, khi còn nhỏ và không muốn đi học, Cruz cứ đập đầu vào tường xi măng.

Họ cũng sợ hãi khi ở gần Cruz vì lo ngại rằng sẽ có ngày bị hại.

Cruz từng được đưa đến điều trị ở trung tâm tâm thần trong một thời gian, nhưng không đến nơi này từ hơn một năm qua. (V.Giang)

Chết vì tai nạn giao thông ngay trước Tết

 
Giao thông ở Hà Nội hôm 4/7/2017.

Giao thông ở Hà Nội hôm 4/7/2017.

 AFP
 

Chỉ trong vòng 2 ngày trước Tết nguyên đán Việt Nam đã ghi nhận có đến gần 55 người tử vong vì tai nạn giao thông.

Theo báo cáo nhanh của Cục Cảnh sát giao thông hôm 14/2, trong ngày 28 Tết, đã có 37 vụ tai nạn giao thông đường bộ, làm chết 35 người và 20 người bị thương.

Cục Cảnh sát giao thông cũng cho biết trong ngày đầu của kỳ nghỉ Tết, tức 29 Tết, cả nước xảy ra 22 vụ tai nạn giao thông, làm chết 20 người, bị thương 28 người. Trong đó có 21 vụ tai nạn đường bộ khiến 19 người chết, bị thương 28 người. Đường sắt có 1 vụ tai nạn làm 1 người chết.

Trước đó, cũng theo Cục Cảnh sát giao thông trong 3 ngày, từ 25 đến 27 Tết, đã xảy ra 83 vụ tai nạn giao thông, làm chết 73 người.

Ngoài ra, trong những ngày giáp Tết, lực lượng cảnh sát giao thông đã xử lý hàng ngàn trường hợp vi phạm an toàn giao thông, phạt tiền nhiều tỷ đồng, giam giữ nhiều phương tiện giao thông.

NÓNG:Tiếng kêu oan 30 tết nghe Xé Nát Lòng.

Thuong Phan and Dien Hong Tran shared Đoàn Giang Thanh‘s post.
 
Image may contain: 2 people, people standing and outdoor
Image may contain: 4 people, people standing and outdoor
Image may contain: 4 people, outdoor
Image may contain: 3 people, outdoor

Đoàn Giang Thanh added 4 photos and a video — with Trần Bang and 32 others.

 

NÓNG:Tiếng kêu oan 30 tết nghe Xé Nát Lòng.

Dân Oan không đất, không nhà đang biểu tình trước cổng Phủ chủ tịch nước Trần Đại Quang và Phủ Thủ Tướng CP Nguyễn Xuân Phúc.

8g sáng nay 30 tết (15-2-2018) những người dân oan các tỉnh Đồng Nai, Ninh Bình, Bạc Liêu, Gia Lai, Thanh Hóa, Kiên Giang, Tây Ninh cùng Biểu tình trước Phủ Thů Tướng CP Nguyễn Xuân Phúc và Phủ Chủ tịch Nước Trần Đại Quang. 

Dân oan kêu oan, kêu cứu và Tố cáo quan tham nhũng chính quyền địa phương cướp Sạch Sành Sanh đất đai, đập phá TANH BÀNH nhà cửa của dân oan. Đẩy người dân vào đường cùng ngõ cụt đang lang thang khắp thủ đô Hà Nội để kêu cứu, kêu oan từ đầu năm 2017 đến nay là 30 tết vẫn chưa được Quan TW giải quyết. 

Dân oan Biểu Tình đến nhà riêng Thủ Tướng CP Nguyễn Xuân Phúc bị lực lượng an ninh,công an dân phòng ngăn chặn đưa lên xe đưa đi là xong…

Hà nội sáng 30 tết (15-2-2018).

TỘI LỖI VÀ TÌNH THƯƠNG

TỘI LỖI VÀ TÌNH THƯƠNG      

Gm Giuse Vũ Văn Thiên

Chúng ta đã bước vào Mùa Chay.  Đối với người tín hữu, đây là “thời Chúa thi ân, đây là ngày Thiên Chúa cứu độ” (2 Cr 6,2).  Sống tinh thần Mùa Chay là khiêm tốn nhìn nhận mình còn nhiều tội lỗi, đồng thời nhận ra tình thương bao la của Thiên Chúa.  Nhờ tình thương, chúng ta được canh tân đổi đời và nên giống Chúa Giêsu trong tư tưởng, lời nói và việc làm.

Mỗi khi Mùa Chay về, chúng ta được mời gọi thực hành những việc đạo đức truyền thống như chay tịnh, hãm mình, hy sinh, cầu nguyện.  Thoạt nghĩ đến những thực hành này, chúng ta thường coi đó là những ràng buộc nặng nề, làm giảm tự do ngăn cản ham muốn hưởng thụ của chúng ta.  Tuy vậy, những việc đạo đức của Mùa Chay, nếu được thực hiện có ý thức, sẽ giúp chúng ta hoàn thiện bản thân, sống đẹp lòng Chúa và sống tốt với anh chị em mình.

Bài đọc I trích sách Sáng thế giúp chúng ta rút ra bài học từ một sự trong quá khứ.  Đây cũng là một kinh nghiệm về lòng từ bi hay thương xót của Thiên Chúa, mặc dù con người tội lỗi phản nghịch.  Vào thời xa xưa, đã có lúc nhân loại trở nên xấu xa và đầy tội lỗi.  Chúa đã muốn dùng cơn Đại hồng thủy để xóa đi cả dòng giống con người.  Tác giả sách Sáng thế diễn tả với nỗi đau đớn: “Thiên Chúa hối hận vì đã làm ra con người trên mặt đất” (St 5,6).  Ngài đã muốn dùng cơn Đại hồng thủy để xóa đi loài người và mọi loài thụ tạo, để thiết lập một dòng giống mới, tinh tuyền thánh thiện hơn.  Dòng giống này phát sinh từ gia đình ông Nôê, người sống đạo đức và kính sợ Chúa.  Bằng con tàu khổng lồ ông đã chuẩn bị theo lệnh truyền của Chúa, gia đình ông và các loại cỏ cây, súc vật, chim trời đã trở thành những nhân tố đầu tiên của cuộc sáng tạo mới sau khi nước hồng thủy rút đi.  Nước vừa có sức mạnh hung dữ nhấn chìm mọi tạo vật, vừa có khả năng làm sinh ra một thế hệ mới.  Các hiền sĩ Do Thái đều nhìn nhận biến cố này diễn tả thân phận tội lỗi của con người và lòng từ bi nhân hậu của Thiên Chúa.  Đoạn sách Sáng thế chúng ta được nghe hôm nay là kế hoạch của Thiên Chúa sau khi nước hồng thủy đã rút đi.  Thiên Chúa hứa với ông Nôê và các con ông: từ nay về sau sẽ không bao giờ tái diễn sự hủy diệt tàn khốc như vậy.  Lời hứa của Chúa được gọi là giao ước, và được đánh dấu bằng cầu vồng trên các tầng mây.  Sau này, thánh Phêrô và các nhà thần học đầu tiên của Giáo Hội đều giải thích Đại hồng thủy là hình bóng của bí tích Thánh tẩy (Bài đọc II).  Nhờ dòng nước tái sinh, con người cũ của chúng ta đã chết đi để nhường chỗ cho con người mới, tức là con người được ân sủng của Chúa nâng đỡ và thánh hóa.  Nhờ tình thương của Chúa, nhất là nhờ ơn cứu độ của Chúa Giêsu, Thiên Chúa đã ký kết giao ước với con người một giao ước mới.  Đây là giao ước được ký kết trong máu của Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa, để quy tụ muôn dân về một mối, làm thành gia đình của Thiên Chúa có Chúa Giêsu là trưởng tử.

Việc cảm nhận thân phận tội lỗi sẽ dẫn chúng ta tới sự sám hối chân thành để cầu xin ơn tha thứ của Chúa.  Những thực hành đạo đức của Mùa Chay sẽ giúp chúng ta lãnh nhận ơn tha tội, được trở nên con người mới.  Chúa nhật đầu tiên này của Mùa Chay, Giáo Hội mời gọi chúng ta cùng vào sa mạc với Chúa Giêsu để tìm lại chính mình.  Bởi lẽ, giữa biết bao bon chen giành giật của cuộc sống, nhiều khi chúng ta trở thành vong bản, tức là đánh mất bản thân, sống trong lầm lạc, không có định hướng và tương lai.  Khi diễn tả Đức Giêsu “sống giữa loài dã thú” trong sa mạc, Thánh Máccô giúp chúng ta liên tưởng tới khung cảnh vườn địa đàng thuở ban sơ, ở đó, mối tương quan Thiên Chúa –  Con người và Tạo vật rất hài hòa êm đẹp, niềm vui và hạnh phúc luôn tràn trề viên mãn.  Nếu biết sống tinh thần sa mạc giữa lòng đời, chúng ta sẽ được gặp Chúa, được tâm sự với Ngài và được Ngài hướng dẫn, giúp chúng ta bước theo đường ngay nẻo chính.  Thực hành tốt những việc đạo đức của Mùa Chay (cầu nguyện, chay tịnh và bác ái) chính là sống tinh thần sa mạc, nhờ đó, chúng ta trở nên giống Chúa Giêsu, để cùng với Người đem phần rỗi cho anh chị em xung quanh.

“Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng.”  Đó là lời rao giảng mở đầu trong giáo huấn của Chúa Giêsu.  Hai ngàn năm đã qua, lời kêu gọi này vẫn mang tính cấp bách.  Bởi lẽ con người khước từ lời Chúa, chuộng sống gian dối hơn là sự thật; thích chiều theo lối sống thế gian hơn là hy sinh để nên trọn lành. Nhờ sám hối, chúng ta được hòa giải với Chúa và với anh chị em, để cùng nhau tiến bước trên con đường về nhà Cha, Đấng luôn yêu thương và chúc phúc cho chúng ta.

Gm Giuse Vũ Văn Thiên

From Langtangchieutim gởi

NHỮNG CÚ ĐẤM VÔ HÌNH

 
 
Image may contain: outdoor
Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: 1 person, standing, child and outdoor

Dương Thanh Thiên added 3 new photos.

NHỮNG CÚ ĐẤM VÔ HÌNH

Việt Nam đất nước ta ngoài việc có tài nguyên phong phú, khí hậu tuyệt vời, địa lý tuyệt đẹp; còn có một chiều dài ngàn dặm được gọi là bến bờ của một đại dương. Một kho tàng bất đắc dĩ, một bảo vật ngàn năm, và cũng là một con rồng vàng độc nhất trên toàn khu vực có tên gọi là Đông Nam Á. Chính vì lẽ đó, mà một kẻ thù truyền kiếp đã hơn hai ngàn năm vẫn luôn lúp ló rình mò, và bằng mọi cách phải đạt được một mục tiêu chiếm đoạt.

Từ lúc An Dương Vương mất nước cho đến khi Ngô Quyền thắng trận, một giai đoạn dài suốt khoảng một ngàn năm của lịch sử trong một thời kỳ Bắc thuộc. Rồi hàng loạt cuộc chiến chống xâm lăng kéo dài cho đến những tháng ngày của hiện tại. Ngọn lửa tham vọng của Trung Quốc vẫn luôn bốc cháy rừng rực không ngừng, và luôn một ý đồ là phải đoạt chiếm nước Nam. Từ ngàn xưa qua các triều đại, cho đến thời nay là một tập đoàn cướp nước, họ luôn tìm cách, từng bước tiếp theo nhau để hoàn thành một nhiệm vụ xâm chiếm chưa được hoàn tất.

Một chiến thuật ‘cắt lát salami’, nghĩa là sẽ không cùng lúc đánh chiếm toàn bộ lãnh thổ, mà sẽ ăn mòn từng bộ phận, sau đó độc chiếm trọn vẹn. Chiến thuật này không chỉ đã áp dụng trên Biển Đông, mà còn đang lan rộng trên toàn lãnh thổ.

‘Mất đất là mất nước’, Trung Quốc đã lợi dụng điểm này để thực hiện âm mưu xâm chiếm, họ tung tiền ra để thuê đất đầu nguồn với một thời gian dài hạn. Những vùng đất đầu nguồn đều có ý nghĩa chiến lược rất quan trọng đối với Việt Nam.

Kế hoạch ‘tích tiểu thành đại’ gồm nhiều hành động nhỏ như việc mua lại các công ty của người Việt rồi biến thành những công sở của người Trung, đẩy mạnh phong trào đầu tư toàn quốc, hợp tác lao động, thúc đẩy di dân, khuyến khích du lịch… Tất cả đều là những bước chân âm thầm và nhỏ nhoi, nhưng sẽ tạo một bàn đạp để đẩy đà cho tốc độ khó đuổi kịp trong một công cuộc đồng hóa ở một tầm cở quy mô rộng lớn.

Biện pháp ‘ghép đôi’ trong chính sách ‘chống nghèo’ bên Trung quốc của Tập Cận Bình đã trở thành một công hai việc, đang lan tràn trên đất nước ta với một mục tiêu ‘gieo giống’, để rồi một thế hệ trẻ mang họ Tàu sẽ đua nhau nảy nở, và sẽ dần lấn áp họ Việt. Một phong trào lấy chồng Trung Quốc đang được rất thịnh hành, đang lan rộng đến tận những vùng xa xôi hẻo lánh, và cũng không ngừng sức thu hút cho những thành phần tham vọng luôn đặt lợi nhuận cá nhân lên trên hết mọi việc, mặc kệ mọi sự nguy cơ mất nước.

Chúng ta phải cùng nhau tỉnh táo để nhận ra được mọi ý đồ thâm độc của giặc và những âm mưu bán nước của những kẻ phản quốc, để rồi tìm cách ngăn chặn. Âm mưu xâm lược của Trung Quốc cũng sẽ tăng cường sự lợi hại và chúng sẽ không bao giờ ngừng bước. Mất nước chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nếu ngày nào những người lãnh đạo tay sai vẫn còn tồn tại trên hàng ghế cai trị. 

“Mình làm vậy không được đâu” (Tổng Thống Thiệu)

Huỳnh Phi Long shared Martin Nguyen‘s post.

 

Image may contain: 1 person, closeup

Martin Nguyen

“Mình làm vậy không được đâu” (Tổng Thống Thiệu)

Sứ quán của VNCH tọa lạc trong một Building trong khu phố sầm uất Myeongdong, ở tầng thứ 11. Hán Thành những năm 60 nghèo xơ xác, người dân thất nghiệp rất đông.

Mỗi lần đến thăm sứ quán, tôi lại thấy hàng người xếp hàng từ tầng thứ 11 xuống đến từng 1, để làm thủ tục xin qua VN . Người nào được cấp giấy qua VN làm việc thì mừng như được trúng số.

Những năm tháng tôi ở đó thường xuyên chứng kiến những cuộc biểu tình đẫm máu. Ngay trong khung viên Đại Học Yonsei nơi tôi học, gần như tuần nào cũng có biểu tình. Nguyện vọng của những người biểu tình, đa số là sinh viên, là họ đòi hỏi Nam Hàn phải thống nhất với Bắc Hàn theo kiểu … Bắc Hàn (!). Hình của “bác” Kim Nhật Thành, bác Mao và những khẩu hiệu ca ngợi thiên đường XHCN được họ mang đi khắp đường phố.

Nhưng giới lãnh đạo Nam Hàn, đa số là tướng lãnh, lúc bấy giờ rất quyết liệt, họ dẹp biểu tình thẳng tay. Họ bắn đạn cao su, khi thấy không ngăn chặn được thì họ bắn bằng đạn thật. Ngày nào cũng đổ máu, ngày nào cũng có người biểu tình bị bắn chết. Mini Thiên An Môn xảy ra khắp nơi ở Hán Thành

Cỡ như Huỳnh Tấn Mẫm, Ngô Bá Thành, Lê Hiếu Đằng etc… bảo đảm nếu sống ở Đại Hàn, thì đã phải nằm trong nhà xác từ lâu rồi..

———————

Tư dinh của Trung Tướng Phạm Xuân Chiểu, đại sứ VNCH, ở Hán Thành nằm trên một ngọn đồi, trong khu ngoại giao được canh phòng nghiêm nhặt. Hôm đó là ngày nhân viên sứ quán và gia đình tụ họp, ăn bữa tiệc tiễn Tổng Thống Thiệu về nước.

Ông Thiệu ngồi hàn huyên với ông Chiểu, bác Nguyễn Trọng Phu, anh Nguyễn Quang Mông, những tùy viên cao cấp của Sứ Quán. Các người khác thì to nhỏ hàn huyên trao đổi về cuộc sống lạnh lẽo ở Hán Thành. Tôi thì ngồi bệt xuống đất chơi với mấy em, con cháu của nhân viên sứ quán.

Cả phòng khách tự nhiên yên lặng khi TV chiếu về biểu tình chiều nay, quân đội kéo lê những xác chết của sinh viên bị bắn quẳng lên xe. Chúng tôi vừa theo dõi, vừa lắc đầu…

Tướng Chiểu quay lại ông Thiệu, giọng sang sảng ..

– Các anh có thấy họ làm không, các anh ở SG sao mà dễ dàng cho chúng phá hoại như vậy, các anh không đọc những báo cáo chúng tôi gửi về sao …?

Không khí trong phòng khách như trùng hẳn xuống, tất cả im lặng hướng mắt về ông Thiệu chờ nghe câu trả lời … Ông Thiệu cuối đầu xuống trầm ngâm rồi thở dài … “Mình làm vậy không được đâu…”

—————————–

Miền Nam sụp đổ, CS biến cả nước thành tài sản cho chúng vơ vét. Năm mươi năm sau, ngồi viết những dòng chữ này mà tôi vẫn không hiểu rõ lý do gì mà “mình làm vậy không được đâu …”..

Vì biểu tình phản chiến đang xảy ra khắp nơi, vì sợ Mỹ cúp viện trợ, vì nhân đạo hay vì nhu nhược ..

Tôi vẫn lẩn quẩn đi tìm câu trả lời ..

#LâmManhDi

Từ nông dân thành nhà bất đồng chính kiến

 

Từ nông dân thành nhà bất đồng chính kiến

Bà Cấn Thị Thêu trở về trong sự chào đón của người làng Dương Nội.

Ảnh: internet

Ra tù, bà Cấn Thị Thêu, người từng bị giam giữ do đấu tranh giữ đất trong vụ ‘Dân oan Dương Nội’, nói mình từ một nông dân đã bước hẳn sang con đường đấu tranh dân chủ.

Trở về nhà vào những ngày giáp Tết Nguyên đán 2018, bà Cấn Thị Thêu kể lại với BBC qua điện thoại về thời gian ngồi tù.

“Trong hai lần ngồi tù tổng cộng 35 tháng, tôi đã tuyệt thực nhiều lần.”

“Lần đi tù thứ hai tôi tuyệt thực liên tục 13 ngày đến mức tiểu ra máu.”

“Bạn tù chăm sóc và bao bọc tôi. Họ dìu tôi đi và canh xem tôi còn thở không.”

“Có nhiều ngày bị cắt nước họ thay nhau xách từng xô nước từ tầng dưới lên tầng trên cho tôi. Những ngày tôi ốm đau họ cũng chăm sóc rất nhiều.”

“Tôi ở nhà tù Hỏa Lò một thời gian, rồi sau bị dẫn giải ra sân bay, chuyển sang nhà tù Gia Trung ở Gia Lai cách Hà Nội cả ngàn cây số.”

“Đó là những ngày ‘địa ngục trần gian’, nhưng tình người rất cảm động.”

Bà Nguyễn Thúy Hạnh, một nhà hoạt động ở Hà Nội bình luận với BBC rằng sự kiện bà Thêu ra tù ngay trước Tết là ‘nguồn động viên tinh thần lớn cho những người đấu tranh dân chủ.’

“Hàng trăm người đã ra sân bay đón chị Thêu với tinh thần của người trong gia đình,” bà Hạnh nói.

“Đặc biệt đón chị Thêu còn có anh Đoàn Văn Vươn cũng từng bị cướp đất, đấu tranh, đi tù và đã ra tù. Việc này càng làm tăng thêm giá trị tinh thần cho những người đấu tranh dân chủ.”

Nhắc đến sự kiện hai lãnh đạo trẻ phong trào đấu tranh dân chủ Dù Vàng tại Hong Kong được chính quyền nước này trả tự do cũng trong tháng Hai, bà Hạnh nói:

“Chị Thêu ra tù đúng ngày hết hạn tù chứ không phải được thả tự do. Ở Việt Nam không có tù nhân lương tâm nào được thả trước thời hạn.”

“Dù chưa có dịp ngồi lại với nhau để bàn bạc về đường hướng hoạt động sắp tới nhưng tinh thần chung của chúng tôi là đấu tranh ôn hòa.”

‘Từ nông dân sang đấu tranh dân chủ’

Bà Thêu nói trước đây chỉ là nông dân thuần túy với ruộng vườn, nhưng do bị cướp đất và bỏ tù oan sai nên đã bước hẳn sang con đường đấu tranh dân chủ.

“Đã có những thay đổi trong tư tưởng của những người tù như tôi,” bà Thêu nói với BBC từ thôn Dương Nội.

“Khi mới lâm vào cảnh tù đày tôi rất bỡ ngỡ.”

“Nhưng dần tần tôi đã có kinh nghiệm, học hỏi được nhiều từ những người đấu tranh và tù tội. Nhận thức của tôi cũng thay đổi.”

“Chúng tôi đấu tranh bằng nhiều hình thức như tuyệt thực, đưa ra những yêu sách buộc chính quyền phải chấp nhận.”

“Khi nào còn bất công, khi nào chúng tôi còn chưa được trả lại quyền lợi thì tôi không dừng bước.”

“Tôi là người nông dân bị đẩy vào cái thế đó. Tôi phải vùng lên đấu tranh thôi.”

“Con đường đấu tranh của chúng tôi may mắn vì được cộng đồng trong và ngoài nước, các nhà hảo tâm giúp đỡ.”

Hai lần đi tù

Bà Cấn Thị Thêu đi tù lần đầu vào 25/4/2014. Bà bị bắt trong lúc đang ghi hình lại vụ xô xát giữa người dân và lực lượng bảo vệ thu hồi đất và bị kết án chống người thi hành công vụ.

Bà được thả tháng 7/2015, nhưng bị bắt lại hơn 10 tháng sau đó do ‘gây rối trật tự nơi công cộng’.

“Lúc ấy còn tinh sương, cả gia đình đang ngủ thì hàng trăm công an với dùi cui, bình xịt đến đập cửa. Vây kín nhà,” bà Thêu kể lại.

“Họ khám người, thu điện thoại. Chồng và con tôi bị xốc nách đưa lên xe để không cho chứng kiến việc bắt tôi.”

Bà nói trước có trang trại nuôi đàn trâu bò và đào ao thả cá nên kinh tế khá ổn định.

Nay trang trại này đã được chính quyền rào dậu, đổ đất xây nhà xưởng.

“Các con tôi nay làm thuê làm mướn khắp nơi, được đồng nào thì lại tiếp tục cầm cự cho tôi đi đấu tranh đòi đất.”

Nói về dự định sau khi ra tù, bà Thêu cho hay:

“Tôi sẽ tiếp tục cùng bà con Dương Nội và những người cùng cảnh ngộ ở những tỉnh thành khác tiếp tục đấu tranh trong ôn hòa để đòi lại đất đai đã bị cướp.”

Tranh chấp đất

Năm 2016, từ New York, Tổ chức Theo dõi Nhân quyền quốc tế (HRW) phát đi thông cáo kêu gọi chính quyền Việt Nam hủy bỏ mọi cáo buộc đối với bà Cấn Thị Thêu, nhà hoạt động vì quyền lợi đất đai vì bà đã thực hiện các quyền của mình một cách ôn hòa.

“Xung đột giữa người dân và chính phủ về việc trưng thu đất đai đã trở thành vấn đề nghiêm trọng ở Việt Nam trong vài năm qua”, thông cáo dẫn lời ông Brad Adams, giám đốc châu Á của HRW.

“Chính phủ nên cải cách luật đất đai và cơ chế đền bù thay cho việc trừng phạt những người đi biểu tình vì bị mất đất.”

Năm 2006, Thủ tướng chấp thuận dự án quy hoạch chung thị xã Hà Đông đến năm 2020, trong đó đất nông nghiệp của phường Dương Nội chủ yếu chuyển sang thành đất đô thị.

Gia đình bà Cấn Thị Thêu có đất nằm trong diện thu hồi cho dự án ở Dương Nội. Dự án giải phóng mặt bằng khu vực này bắt đầu từ năm 2008, tuy nhiên người dân ở đây không chấp nhận giao đất do cho rằng giá đất của chính quyền đưa ra quá ‘rẻ mạt’.

Bà Thêu đã nhiều lần đại diện cho các nông dân Dương Nội “cất lên tiếng nói để đòi lại quyền lợi mà chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi đáng được hưởng”.

Hồi cuối năm 2013, báo chí Việt Nam ghi nhận vụ vụ xô xát xảy ra tại lễ khánh thành cụm đô thị The Sparks Dương Nội.

Theo báo Dân Trí, công an quận Hà Đông, Hà Nội kết luận “không có việc xã hội đen hành hung, hoặc đe dọa khách hàng tham dự lễ khánh thành”.

Trước đó, trong ngày khánh thành cụm đô thị The Sparks – KĐT Dương Nội, một số công dân phản ánh việc “một số đối tượng lạ mặt nghi là của Tập đoàn Nam Cường thuê để ngăn chặn khách hàng bày tỏ bức xúc trong buổi lễ khánh thành”.

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cái Gông Thủ Huồng & Nghĩa Trang Quan Chức

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Cái Gông Thủ Huồng & Nghĩa Trang Quan Chức

Ảnh của tuongnangtien

 tuongnangtien

RFA

 

 

 

 

 

 

Một trẻ thơ chân đất áo rách ở Sơn La hỏi gã: một tỷ là bao nhiêu hả chú. Gã đáp là một cái trường học đàng hoàng, là một cái cầu tử tế bắc qua suối cho cháu không phải đu dây.

Lưu Trọng Văn

Năm 17 tuổi, đang khi học thi tú tài, tôi bỗng nhiên bị suyễn. Căn bệnh này – vào cuối thế kỷ trước, ở miền Nam – vẫn bị coi là loại nan y, vô phương chữa trị. Từ đó, thỉnh thoảng, tôi lại phải trải qua vài ba cơn suyễn thập tử nhất sinh.

Những lúc ngồi (hay nằm) thoi thóp tôi mới ý thức được rằng sinh mệnh của chúng ta mong manh lắm, và chỉ cần được hít thở bình thường thôi cũng đã là một điều hạnh phúc lắm rồi. If you can’t breathe, nothing else matters!

Vì thường xuyên sống bấp bênh và bồng bềnh (“giữa hai cõi âm – dương”) nên tôi … rất nhát. Địa ngục gần xịt hà. Mà địa ngục trong trí tưởng của tôi (kẻ lon son theo mẹ đi chùa suốt thời thơ ấu) thì vô cùng khủng khiếp: đầy bọn lâu la đầu trâu mặt ngựa, cùng với dầu sôi, lửa đỏ …. ngó là muốn xỉu liền. Bởi vậy, suốt đời tôi không bao giờ dám làm điều gì ác; cũng không dám giữ riêng chi cho cá nhân mình, và sẵn sàng thực hiện mọi điều thiện khi có thể.

Với thời gian, cùng những phát kiến của y khoa, bệnh suyễn không còn hành hạ và đe dọa đến mạng sống của tôi như khi còn trẻ nữa. Nhưng cũng với thời gian, tà tà đời xế về chiều, rồi tôi cũng sắp sửa phải đối diện với cái chết thôi.

Nhờ đã từng trải nhiều lần “bên vực tử sinh” nên tôi không ngán Thần Chết xíu nào ráo trọi. Tôi cũng chả ngại ngùng gì khi gặp mặt Diêm Vương. Tui sống đàng hoàng quá xá nên dù có xét nét tới đâu chăng nữa thì thằng chả vẫn phải công nhận rằng tui là “thằng đàng hoàng nhứt trong cái đám lộn xộn,” cùng thời.

Trong đám này có hai cha nội rất đáng phàn nàn là Ba Dũng và Bắc Hà, theo như ghi nhận của nhà báo Huy Đức:

“Trong bức ảnh này (Bogaya, Ấn Độ), khi xếp bằng dưới gốc bồ đề nơi được cho là phật tổ từng ngồi, Bắc Hà (phải cùng) là người duy nhất có dáng điệu rúm ró khác thường. Đây là giai đoạn mà ở quốc gia này, Bắc Hà chỉ ‘dưới Ba Dũng’ và hách dịch với phần còn lại, vậy nhưng khi đối diện với thần linh nhìn ông ta vô cùng sợ hãi.

Không chỉ có Bắc Hà, rất nhiều quan chức tối cao cứ sắp bước chân ra khỏi nhà là thỉnh ý các thầy tâm linh, đổ không biết cơ man nào tiền để xây chùa, xây đền… Họ nên đọc lại ‘Chuyện Thủ Huồng’ để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện. Đừng vì tâm quá hoảng loạn mà vội vàng truyền bá cái văn hóa hối lộ trần tục đến cõi thiêng liêng: vẫn thỏa sức vơ vét của dân rồi mong gỡ tội bằng cách cuống cuồng mua trời, bán phật.”

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: FB Huy Đức

Nhìn “dáng điệu của Bắc Hà” quả là “rúm ró” thiệt. Còn nét mặt của Ba Dũng – xem chừng – cũng không được tự tín gì cho lắm, ngó cũng lấm lét thấy rõ. Huy Đức còn khuyên “họ nên đọc lại ‘Chuyện Thủ Huồng’ để thấy rằng, khi sợ trời phật thì cách tốt nhất là ngưng làm điều ác để bắt đầu các việc thiện.”

Ủa, chớ Thủ Huồng là ai vậy cà?

Tui vô gu gồ thì thấy Wikipedia có những đoạn sau:

“Ngày xưa, khoảng năm 1755, ở châu Đại Phố có một người tên là Võ Hữu Hoằng. Ông xuất thân làm thơ lại. Trong hai mươi năm làm việc trong nha môn, ông đã thu tóm được nhiều tiền của. Sau khi vợ mất sớm lại không con, mà tiền bạc thì quá thừa thải, Thủ Huồng xin thôi việc về nhà.

Thủ Huồng (có sách ghi là Thủ Huồn) rất yêu vợ, cho nên khi nghe người mách rằng ở chợ Mãnh Ma (Quảng Yên) là chỗ người sống và người chết có thể gặp nhau, ông quyết đi tìm vợ.

Gặp nhau, trong lúc trò chuyện, Thủ Huồng ngỏ ý muốn xuống âm phủ chơi và được vợ đồng ý. Ở cõi âm, ông tận mắt nhìn thấy những cực hình dành cho những kẻ phạm nhiều tội ác khi còn sống. Và ông cũng đã nhìn thấy một cái gông to, mà cai ngục cho biết là để dành cho ông…

Khi trở lại cõi dương, Thủ Huồng đem toàn bộ tài sản dùng vào việc bố thí, xây dựng những công trình phúc lợi, đặc biệt là làm nhà để giúp dân nghèo…

Sau, Thủ Huồng được vợ đưa xuống cõi âm lần nữa, và thấy cái gông ngày cũ đã nhỏ lại rất nhiều. Từ đó, ông tiếp tục làm việc thiện, việc nghĩa cho đến khi mất …”

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: Internet

Hèn chi mà bữa rồi tôi có nghe nhà báo Đinh Ngọc Thu cho hay là ông Trần Đại Quang vừa cúng chùa Vĩnh Nghiêm một cặp đèn trị giá 19 tỷ lận. Trước đó, dư luận cũng có hơi lăn tăn chút xíu về một món quà từ thiện (bất ngờ) dành cho trẻ em ở huyện Võ Nhai – tỉnh Thái Nguyên.

Về sự kiện này, VOA có bài (“Chia Rẽ Về Quỹ Xây Trường Từ Con Gái Nguyễn Tấn Dũng”) nghe được vào hôm 11 tháng 9 năm 2017. Xin trích vài đoạn ngắn:

Tin cho hay trường mới trông như một “bông hoa nổi bật giữa núi rừng”, có đầy đủ các phòng học, phòng chức năng, phòng đa năng, thư viện, bếp nấu, nhà ăn, nhà nội trú, khu vệ sinh, sân vui chơi cho các em…

Ông Hoàng Dũng ở TP. HCM, người từng nhiệt tình tham gia các hoạt động vì dân chủ, viết: “Nếu cả tập đoàn dòng họ nhà bạn khai thác 1 đất nước đến kiệt quệ rồi xây dựng lại dăm vài chục công trình thiện nguyện bất kể đó là tiền sạch hay bẩn, thì bạn có xứng được tung hô không?”

Nhà báo Võ Văn Tạo ở Nha Trang, người thường xuyên lên tiếng về những chuyện gây bất bình ở Việt Nam, viết: “Cứ mặc sức tham nhũng trăm nghìn tỷ, phá nát đất nước, tạo trường rách nát đi. Hưu, bỏ vài tỷ xây 1 trường, sẽ được tri ân”.

Đã có hàng trăm những lời bình luận hay các ý kiến tương tự như của ông Dũng và ông Tạo.

Đáp lại các ý kiến này, trên trang Facebook cá nhân, giáo sư Ngô Bảo Châu bày tỏ ông có cái nhìn “đơn giản” về việc vận động nguồn tài trợ xây trường.

Với cái nhìn của một người từng sống giữa cõi tử sinh như tôi thì tất cả những ý kiến thượng dẫn (dù pro hay con) đều hoàn toàn không đáng được quan tâm. Vấn đề thực sự cần được đặt ra là liệu những cái gông, đang nằm chờ dưới cõi âm, sẽ có nhỏ lại hay không – sau khi qúi vị lãnh đạo quốc dân chịu chi (ít nhiều) để làm việc nghĩa?

Là một người có “thẩm quyền” trong lãnh vực âm/dương,” tôi khẳng định: có! Hồi thời Thủ Huồng Diêm Vương tính điểm ra sao, thời nay ổng cũng vẫn làm y như trước thôi.

Nói thí dụ cho dễ hiểu là nếu cái gông của ông Quang dài một thước thì sau khi cúng chùa cặp đèn giá trị 19 tỷ đồng nó sẽ ngắn bớt lại được một phân. Cứ như thế mà nhân lên, khi số tiền làm việc thiện lên tới 190 tỷ thì cái gông của ổng sẽ ngắn lại một tấc.

Cứ theo tiến trình này, cùng với hàng vài chục tỷ đô la mà qúi vị quan chức sốt sắn nôn ra thì chả mấy chốc mấy cái gông dưới địa ngục (dám)  sẽ biến mất luôn hết ráo. Cùng lúc trên dương gian số trẻ em Việt Nam  bán vé số sẽ bớt dần vì trường học mọc lên như nấm, bệnh viện cũng mọc theo nên hết có cái vụ chồng chất ba bốn mạng một giường như hiện tại. Còn cầu đường thì (ôi thôi) bắc ngang bắc dọc khắp nơi … nên không còn cái vụ con nít chết trôi, chết chìm đều đều nữa.

 

 

 

 

 

 

 

 

Ảnh: FB Trần Thị Thảo

Mọi người đều vui hết, và vui còn hơn Tết nữa. Ở ngoài nước, tất nhiên, tui cũng vui luôn. Chỉ có điều đáng tiếc là niềm vui này hơi ngắn. Báo Người Lao Động lại vừa ái ngại loan tin: “1.400 tỉ đồng xây nghĩa trang quốc gia dành cho cán bộ cao cấp.”

Ah, đù! Vừa mới nhả ra cặp đèn mười chín tỷ xong lại cạp ngay vào thêm một ngàn bốn trăm tỷ khác thì Diêm Vương, dù có dễ tính tới đâu chăng nữa, cũng đành phải bó tay chấm còm thôi. Thôi, quăng mẹ hết cả đám “cán bộ cao cấp” vô vạc dầu sôi đi – khỏi có gông cùm gì nữa ráo – bất kể là tụi nó xuống âm ty qua thứ nghĩa trang nào.

Blogger Phạm Đoan Trang được trao giải nhân quyền

Blogger Phạm Đoan Trang được trao giải nhân quyền

2018-02-14

Blogger - nhà báo Phạm Đoan Trang

Blogger – nhà báo Phạm Đoan Trang

 Courtesy FB Pham Doan Trang
 

Blogger-nhà báo độc lập Phạm Đoan Trang được trao giải thưởng Homo Homini năm 2017 của tổ chức nhân quyền People In Need, trụ sở tại Praha, Cộng Hòa Czech.

Tên gọi Homo Homini theo tiếng Latinh dịch ra tiếng Việt là từ người đến người.

Thông cáo báo chí ra ngày 13 tháng 2 của People In Need nhắc lại câu nói của cô Phạm Đoan Trang, rằng ‘Các bạn không thể sợ hãi’. People In Need cho biết blogger Phạm Đoan Trang được chọn để trao giải Homo Homini vì lòng can đảm vững bền trong suốt quá trình theo đuổi sứ mệnh đem lại dân chủ cho đất nước của cô. Biện pháp đe dọa thường xuyên của các lực lượng, công cụ đàn áp của nhà nước, không thể làm cô nản chí.

Theo People In Need đánh giá, cô Phạm Đoan Trang đã nêu rõ những bất công mà chế độ cộng sản gây ra; đồng thời cô nỗ lực giải thích cho người dân Việt Nam biết họ có quyền đứng lên chống lại áp bức.

Cựu tù nhân lương tâm Phạm Thanh Nghiên cho biết cảm nghĩ khi nghe tin blogger-nhà báo Phạm Đoan Trang được trao giải Homo Homini năm 2017:

“Trước tiên với tư cách là người bạn và blooger độc lập, tôi xin chúc mừng Đoan Trang được trao giải. Thứ đến tôi hoàn toàn đồng ý với Đoan Trang và những người từng được những giải thưởng như thế là giá như đừng có những giải thưởng như thế vì đó là những minh chứng cho thấy Việt Nam  chưa có nhân quyền. Chừng nào còn có những giải thưởng như thế là người Việt Nam không có quyền con người. Tôi ước đến lúc nào Việt Nam đạt những giải thưởng về văn hóa, nghệ thuật hay những lĩnh vực khác chứ không phải là những giải thưởng về đấu tranh để đòi lại những quyền làm người chính đáng của mình.”

Cũng theo People In Need thì cô Phạm Đoan Trang là một trong những khuôn mặt hàng đầu trong giới bất đồng hiện thời ở Việt Nam. Cô sử dụng những ngôn từ đơn giản để chống lại đàn áp tự do, chống tham nhũng và chuyên quyền của chế độ cộng sản. Cô sử dụng mạng xã hội Facebook để đưa ra những bài viết nêu rõ thực trạng tại Việt Nam.

Gần đây blogger Phạm Đoan Trang xuất bản cuốn sách có tên ‘Chính Trị Bình Dân’, trong đó cô trình bày và giải thích những khái niệm chính trị căn bản dễ hiểu đối với mọi người. Cuốn sách bị chính quyền Hà Nội cấm lưu hành.

Vào ngày 14/2, blogger- nhà báo Phạm Đoan Trang đã viết một đoạn ngắn trên internet bày tỏ cảm tưởng của mình khi được nhận giải thưởng. Cô viết rằng mặc dù cô rất mừng vì được nhận giải nhưng cô ước đó là là một giải thưởng nào đó chứng tỏ sự văn minh, dân chủ và phát triển của đất nước. Phạm Đoan Trang viết “chừng nào, một quốc gia còn có người được trao những giải thưởng về nhân quyền – dân chủ, chừng đó, quốc gia đó còn có rất nhiều vấn đề”.

Giải thưởng Homo Homini được trao cho những đối tượng được đánh giá có những hoạt động đặc biệt trong lĩnh vực nhân quyền. Thông trường giải được trao tại buổi khai mạc Liên Hoan Phim Tài Liệu Nhân Quyền có tên One World.

Năm nay buổi lễ trao giải diễn ra vào ngày 5 tháng 3 tại Trung Tâm Quốc Tế Prague Crossroads ở thủ đô Praha, Cộng Hòa Czech.

Trước nhà báo Phạm Đoan Trang, giải cũng đã từng được trao cho 3 người Việt Nam khác là Hòa thượng Thích Huyền Quang, Hòa thượng Thích Quảng Độ và Linh mục Thadeus Nguyễn Văn Lý. Họ đều là những người bất đồng chính kiến tại Việt Nam.

Những vị thánh thân xác vẫn nguyên vẹn nhiều năm sau khi qua đời.

 

Những vị thánh thân xác vẫn nguyên vẹn nhiều năm sau khi qua đời.

Một số vị thánh được Chúa gọi về cách đây đã nhiều thập niên, thậm chí nhiều thế kỷ nhưng thi hài của họ vẫn không suy suyển.

Phải chăng đây là hiện tượng siêu nhiên hay một tiến trình sinh học chưa giải thích được? Thân xác nhiều vị thánh nam nữ đã được gìn giữ khỏi quy trình mục nát tự nhiên sau khi qua đời. Thông thường các trường hợp như thế được phát hiện khi Giáo hội tiến hành các thủ tục tuyên chân phước hay hiển thánh. Một số vị đã được chôn cất lại, trong khi thi hài các vị khác được trưng bày trong các hòm thánh tích để tín hữu tôn kính. Ngày nay, khoảng 100 trường hợp như thế đã được xác định trên thế giới.

Giáo hội cẩn trọng xem xét các trường hợp nêu trên, và cũng không tuyên bố đây là điều khoản buộc phải tin. Trong không ít trường hợp, một số vị được cho là thi hài nguyên vẹn sau khi qua đời trên thực tế là do đã được ướp xác.

Sau đây là một số trường hợp những vị thánh hoặc chân phước nổi tiếng vì thi hài không bị hủy hoại 

1. Thánh Catherine Labouré (1806-1876), nữ tu dòng Nữ tử Bác ái Vinh Sơn, được tuyên thánh năm 1947. Khi được ĐTC Piô XI tuyên chân phước năm 1933, thân xác nữ thánh lúc ấy được khai quật và trong tình trạng nguyên vẹn. Thánh nhân được tắm rửa và đặt trong hòm thánh tích bằng đồng mạ vàng, trong nhà nguyện Ảnh Vảy, phố du Bac, thủ đô Paris (Pháp).

2. Việc tuyên chân phước cho nữ thánh Bernadette (1844-1879) đòi hỏi phải khai quật xác thánh làm ba lần, năm 1909, 1919 và 1925. Thân thể ngài được bảo toàn cách kỳ diệu. Tuy nhiên, việc này vẫn còn được tranh luận, bởi vì một bác sĩ đã khẳng định rằng xác của nữ thánh đã được ướp trước đó. Hơn nữa, khuôn mặt và đôi bàn tay đã phần nào bị thoái hóa; một lớp bằng sáp đã được bao phủ lên hai phần thân thể ấy để bảo quản. Ngày nay, thi hài của thánh nhân được đặt vào hòm thánh tích bằng kính, trong nguyện đường tu viện cổ Saint Gildard, tại thành phố Nevers (Pháp).

3.    Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII (1881-1963) được tuyên hiển thánh ngày 27.4.2014, cùng lúc với Đức Gioan Phaolô II. Xác ngài được khai quật năm 2001 và không thay đổi gì sau gần 4 thập niên. Ngài được đặt trong một quan tài bằng pha lê, dưới bàn thờ nhà nguyện Saint-Jérôme, thuộc Vương Cung Thánh Đường Thánh Phêrô, với một mặt nạ bằng sáp, che mặt ngài.

4.   Thánh Padre Pio (1887-1968) được ĐTC Gioan Phaolô II tuyên thánh ngày 16.6.2002. Khi được đào lên, xác ngài xông hương thơm ngào ngạt. Máu ngài chảy khi người ta rạch một đường nhỏ trên thân thể ngài. Chỉ dung mạo ngài được phủ một mặt nạ bằng silicon.

5.  Chân phước Anne-Marie Taigi (1769-1837), người Ý. Thân xác vị chân phước không bị hủy hoại, hiện được đặt tại Rome, trong thánh đường Saint-Chrysogone.

6.   Thánh nữ Madeleine-Sophie Barat (1779-1865) là một nữ tu người Pháp, sáng lập Dòng Thánh Tâm Chúa Giêsu. Xác ngài được bảo toàn trong một quan tài được mở ra nhiều lần năm 1908, trong quá trình điều tra để tuyên chân phước. Thân xác vị thánh vẫn còn nguyên vẹn. Lúc ấy, người ta đã làm một mặt nạ cho ngài. Năm 1909, thánh Madeleine-Sophie Barat đã được đặt yên nghỉ vào hòm thánh tích bằng đồng mạ vàng. Thánh nữ được ĐTC Piô XI tuyên thánh ngày 24.5.1925.

7.   Thánh Gioan-Maria Vianney (1786-1859), cha sở Thánh, họ Ars, đồng thời là thánh bảo trợ mọi linh mục. Xác ngài được khai quật lần đầu ngày 12.10.1885 và lần hai, năm 1904. Di hài của thánh nhân vĩ đại này đã khô nhưng còn nguyên, lúc ấy lại được ướp và bảo tồn trong hòm thánh tích, tại cung thánh lớn, được xây để tưởng nhớ đến ngài.

8.   Thánh Têrêsa Avila (1515-1582) là một nữ tu người Tây Ban Nha, người canh tân Dòng Kín thế kỷ 16. Xác ngài không bị hủy hoại, và được chia ra một số phần. Hiện các thánh tích của ngài hiện diện khắp nơi : tại Rome, Lisbon, Paris, và nhiều địa điểm tại Tây Ban Nha. Phần di hài còn lại được đặt trên bàn thờ chính của nhà thờ Truyền tin cho Đức Mẹ (Alba de Tormes), trong một mộ phần bằng hoa cương.

Một Bức Thư Tình – A Love Letter

Van Pham added 2 new photos.

Chuyện hay. Cảm động. Mời đọc.

Phụng 

Nhân ngày Lễ Tình Nhân hôm nay. Xin Gửi tặng ACE một câu chuyện Happy Ending, với kết thúc có hậu cho một chuyện tình…
***********

Một Bức Thư Tình – A Love Letter
Arnold Fine

Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Lá thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước.

Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:”Anh Michael thân yêu”. Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah.

Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói:
– Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không.
Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không.
– Ôi – người phụ nữ ngạc nhiên – Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah… Nhưng đã 30 năm rồi…
– Chị có biết họ chuyển đi đâu không? – Tôi vội hỏi.
– Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão…

Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ – Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi.

“Thật ngớ ngẩn” – Tôi nghĩ – “Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và lá thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: “Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah”.

Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không.
– Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV.

Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu.

Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài:
– Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên lạc với Michael.
Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên:
– Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael…

Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi:
– Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không?
– Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên:
– Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy!
– Ông Goldstein là ai? – Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp.
– Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo.

Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8.
Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên:
– Ôi, lại rơi mất thật rồi!
Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào:
– Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được!
– Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó… Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi.

Nụ cười của ông lập tức biến mất:
– Cậu đọc thư của tôi?
– Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah – Tôi vội “lấy công chuộc tội”.
Ông cụ mở to mắt:
– Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? – Ông Goldstein nắm tay tôi – Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn…

Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 – nơi bà Hannah ở.

Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình.
– Bà Hannah – Cô y tá nhẹ nhàng – Bà có biết ông ấy không?
Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng.
– Hannah, – Ông Michael thì thầm – Michael đây mà!
Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau.

3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah.

Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như “teenagers”, thì bạn rất nên gặp họ .

No automatic alt text available.
Image may contain: 1 person, sitting