Hé lộ phi vụ “bí ẩn” trên 12.000 tỷ đồng xây 4 tuyến đường Thủ Thiêm

Hé lộ phi vụ “bí ẩn” trên 12.000 tỷ đồng xây 4 tuyến đường Thủ Thiêm

Thứ hai, 07/05/2018

(NTD) – Dư luận gần đây khá quan tâm đến vấn đề đầu tư xây dựng Khu đô thị mới Thủ Thiêm (KĐT Thủ Thiêm), Q.2, TP.HCM. Từ phản ánh của bạn đọc, nhóm PV Báo Người Tiêu Dùng trực tiếp đi tìm sự thật về một thương vụ tưởng chừng đã bị “lãng quên” từ cách đây gần 5 năm. Vào tháng 11/2013, UBND TP.HCM đã chỉ định ký với Công ty Cổ phần Đầu tư Địa ốc Đại Quang Minh thực hiện xây dựng 4 tuyến đường nội đô KĐT Thủ Thiêm. Điểm kỳ lạ theo giá trị hợp đồng này, TP.HCM đã “ưu ái” giao thực hiện 11,9 km đường với tổng chi phí đầu tư lên đến trên 12.182 tỷ đồng. Tính ra, mỗi km đường đầu tư bình quân với giá trên 1.000 tỷ đồng. Điều bí ẩn gì đang che giấu sau phi vụ “khủng khiếp”, ai là người đã vung tay ký bản hợp đồng siêu lớn này, lợi ích thực sự đang chảy vào “túi” Nhà nước hay tư nhân?

Xuất hiện lời kêu gọi Tổng bí thư Trọng ‘công khai tài sản’

Xuất hiện lời kêu gọi Tổng bí thư Trọng ‘công khai tài sản’


Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.

Thư kêu gọi, với chữ ký của các nhân vật như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh và Giáo sư Tương Lai, dẫn quyết định số 99 hồi tháng Mười năm ngoái về công khai tài sản của các cán bộ và đảng viên.

Tổng Bí thư hãy làm gương là người công khai ‘Bản kê tài sản’ của mình trên báo chí, cổng thông tin điện tử và Internet trước tiên.
Thư ngỏ có đoạn.

“Tuy nhiên, tính tới nay đã hơn 7 tháng, nhưng chỉ thị trên của Ban Bí thư vẫn chưa được thực hiện. Bằng chứng là vẫn chưa có bản kê khai tài sản nào của cấp lãnh đạo được công khai trên các phương tiện thông tin đại chúng như báo chí, Internet, cổng thông tin điện tử… Điều này không khỏi khiến dư luận băn khoăn, bởi lẽ các bản kê tài sản đã có sẵn trong hồ sơ cán bộ nên việc công khai lẽ ra là rất đơn giản, chẳng hề tốn nhiều thời gian đến thế”.

Theo những người ký vào thư, việc “chậm trễ” này “đang đặt dấu hỏi lớn về quyết tâm chống tham nhũng của Ban lãnh đạo ĐCSVN, của toàn bộ hệ thống chính trị Nhà nước, đồng thời việc chậm trễ này rõ ràng là rào cản người dân trong việc giám sát, phát hiện và đấu tranh với các biểu hiện tham nhũng”.

“Tổng Bí thư hãy làm gương là người công khai ‘Bản kê tài sản’ của mình trên báo chí, cổng thông tin điện tử và Internet trước tiên”, thư ngỏ có đoạn.

“Việc làm này của Tổng Bí thư chắc chắn sẽ truyền cảm hứng sâu rộng trong toàn Đảng và hệ thống chính trị, dẫn đến việc công khai hàng loạt các bản kê tài sản của các Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư, Ban Chấp hành Trung ương, các thành viên Chính phủ, Quốc Hội và Bí thư, Chủ tịch các tỉnh, thành… theo đúng nội dung và tinh thần của Quyết định 99/QĐ-TƯ để nhân dân, báo chí tham gia giám sát. Cán bộ cấp thấp hơn, do đó, cũng không thể viện dẫn lý do các lãnh đạo cấp cao chưa công khai để trì hoãn việc thực hiện yêu cầu của Ban Bí thư được”.

Hiện chưa có phản ứng của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng về lá thư được cho là gửi tới địa chỉ trụ sở của Đảng Cộng sản Việt Nam ở Hà Nội.

Chủ tịch Trần Đại Quang và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Trung ương 7.
Chủ tịch Trần Đại Quang và Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng tại Hội nghị Trung ương 7.

Phát biểu tại Hội nghị Trung ương 7 ở thủ đô hôm 7/5, ông Trọng có nói về việc “xây dựng đội ngũ cán bộ các cấp”, trong đó ông cho rằng một số cán bộ ở cả “cấp chiến lược” đã “vướng vào tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, lợi ích nhóm”.

Ông cũng nói tới việc “cải cách chính sách tiền lương” đóng vai trò “quan trọng”, “góp phần xây dựng hệ thống chính trị tinh gọn, trong sạch, hoạt động hiệu lực, hiệu quả, phòng, chống tham nhũng, lãng phí”.

Chính vì sự chênh lệch quá lớn giữa thu nhập hợp pháp và giá trị khối tài sản, việc kê khai tài sản trở nên đầy trắc trở, bất kể đối với phe củi hay phe đốt lò. Tài sản cá nhân của bất cứ ai trong hai phe ấy đều có thể thành củi cả, nếu kê khai trung thực.
Luật sư Lê Công Định viết.

Trên Facebook cá nhân, luật sư Lê Công Định, người không thấy ký tên vào thư ngỏ, viết: “Kê khai tài sản là điều tưởng dễ làm, nhưng thật ra vô cùng khó. Khó vì so với mức lương và bổng lộc hàng tháng, giá trị của khối tài sản mà cán bộ đảng viên thủ đắc được có thể biến họ thành những người sống lâu nhất hành tinh với hàng nghìn tuổi”.

Liên hệ tới quyết tâm chống tham nhũng của ông Trọng với việc ví von “Lò đã nóng thì củi tươi vào cũng phải cháy” của người đứng đầu Đảng Cộng sản Việt Nam, ông viết tiếp: “Chính vì sự chênh lệch quá lớn giữa thu nhập hợp pháp và giá trị khối tài sản, việc kê khai tài sản trở nên đầy trắc trở, bất kể đối với phe củi hay phe đốt lò. Tài sản cá nhân của bất cứ ai trong hai phe ấy đều có thể thành củi cả, nếu kê khai trung thực”.

“Bởi vậy, hô hào đốt lò thì dễ, chứ rút củi trong túi mình cho bàn dân thiên hạ thấy xem ra nan giải. Vì thế mới có thư yêu cầu dưới đây. Vấn đề là dám làm không?” luật sư Định đặt câu hỏi.

Kỷ niệm cũ của một thời (1)

Dân miền Nam, những ai bây giờ chừng 55 tuổi trở lên, chắc đều nhớ rõ cách tổ chức độc đáo ở các lớp bậc tiểu học cách đây hơn bốn thập niên. Hồi đó, cách gọi tên các lớp học ngược lại với bây giờ, theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Lớp Năm là lớp Một ngày nay, rồi đến lớp Tư, lớp Ba, lớp Nhì, trên cùng là lớp Nhứt. Lớp Năm, tức là lớp thấp nhất, thường do các thầy cô giỏi nhất hoặc cao niên, dồi dào kinh nghiệm nhất phụ trách.

Sở dĩ như vậy là vì bậc học này được xem là vô cùng quan trọng, dạy học trò từ chỗ chưa biết gì đến chỗ biết đọc, biết viết, biết những kiến thức cơ bản đầu tiên, nghĩa là biến từ chỗ không có gì đến chỗ bắt đầu có. Cô giáo dạy tiếng ViệtHọc trò, không phân biệt giàu nghèo, khi đến lớp chỉ được dùng một thứ bút duy nhất, là bút ngòi lá tre. Gọi là lá tre bởi vì bút có cái ngòi có thể tháo rời ra được, giống hình lá tre nho nhỏ, khi viết thì chấm vào bình mực. Bình mực, thường là mực tím, có một cái khoen nơi nắp để móc vào ngón tay cho tiện. Thân bình bên trong gắn liền với một ống nhựa hình phểu dưới nhỏ trên to để mực khỏi sánh ra theo nhịp bước của học trò. Khi vào lớp thì học trò đặt bình mực vào một cái lổ tròn vừa vặn khoét sãn trên bàn học cho khỏi ngã đổ. Bút bi thời đó đã có, gọi là bút nguyên tử, là thứ đầy ma lực hấp dẩn đối với học trò ngày ấy, nhưng bị triệt để cấm dùng.

Các thầy cô quan niệm rằng rèn chữ là rèn người, nên nếu cho phép học trò lớp nhỏ sử dụng bút bi sớm, thì sợ khi lớn lên, chúng sẽ dễ sinh ra lười biếng và cẩu thả trong tính cách chăng. Mỗi lớp học chỉ có một thầy hoặc một cô duy nhất phụ trách tất cả các môn.

Thầy gọi trò bằng con, và trò cũng xưng con chứ không xưng em với thầy. Về việc dạy dỗ, không thầy nào dạy giống thầy nào, nhưng mục tiêu kiến thức sau khi học xong các cấp lớp phải bảo đảm như nhau. Thí dụ như học xong lớp Năm thì phải đọc thông viết thạo, nắm vững hai phép toán cộng, trừ, lớp Tư thì bắt đầu tập làm văn, thuộc bảng cửu chương để làm các bài toán nhân, chia… Sách giáo khoa cũng không nhất thiết phải thống nhất, nên không có lớp học giống lớp nào về nội dung cụ thể từng bài giảng.

Tuyệt nhiên không thấy có chuyện dạy thêm, học thêm ở bậc học này nên khi mùa hè đến, học trò cứ vui chơi thoải mái suốt cả mấy tháng dài. Các môn học ngày trước đại khái cũng giống như bây giờ, chỉ có các bài học thuộc lòng trong sách Việt Văn, theo tôi, là ấn tượng hơn nhiều.

Đó là những bài thơ, những bài văn vần dễ nhớ nhưng rất sâu sắc về tình cảm gia đình, tình yêu thương loài vật, tình cảm bạn bè, tình nhân loại, đặc biệt là lòng tự tôn dân tộc Việt..

GIỜ QUỐC SỬ

Những buổi sáng vừng hồng le lói chiếu
Trên non sông, làng mạc, ruộng đồng quê,
Chúng tôi ngồi yên lặng, lắng tai nghe
Tiếng thầy giảng khắp trong giờ Quốc sử.
Thầy tôi bảo:
“Các con nên nhớ rõ,
Nước chúng ta là một nước vinh quang.
Bao anh hùng thưở trước của giang san,
Đã đổ máu vì lợi quyền dân tộc.
Các con nên đêm ngày chăm chỉ học,
Để sau này mong nối chí tiền nhân.
Ta tin rằng, sau một cuộc xoay vần,
Dân tộc Việt vẫn là dân hùng liệt.
Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt,
Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam.
Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm,
Đầy chiến thắng, vinh quang và hạnh phúc”

Hình ảnh ông thầy dạy Sử trong bài học thuộc lòng hiện lên, nghiêm nghị nhưng lại thân thương quá chừng, và bài Sử của thầy, tuy không nói về một trận đánh, một chiến công hay một sự kiện quá khứ hào hùng nào, nhưng lại có sức lay động mãnh liệt với đám học trò chúng tôi ngày ấy, đến nỗi mấy chục năm sau chúng tôi vẫn nhớ như in.

Lại có bài song thất lục bát về ông thầy dạy Địa lý, không nhớ tác giả là ai, nhưng chắc chắn tựa đề là “Tập vẽ bản đồ”, phía lề trái còn in cả hình vẽ minh họa của Quần đảo Trường Sa và Hoàng sa:

Hôm qua tập vẽ bản đồ,
Thầy em lên bảng kẻ ô rõ ràng.
Ranh giới vẽ phấn vàng dễ kiếm,
Từ Nam Quan cho đến Cà Mau.
Từng nơi, thầy thuộc làu làu,
Đây sen Đồng Tháp,
đây cầu Hiền Lương. Biển Đông Hải,
trùng dương xanh thẳm,
Núi cheo leo thầy chấm màu nâu.
Tay đưa mềm mại đến đâu,
Sông xanh uốn khúc, rừng sâu chập chùng…
Rồi với giọng trầm hùng, thầy giảng:
“Giống Rồng Tiên chói rạng núi rừng,
Trải bao thăng giáng, phế hưng,
Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây.
Làn không khí giờ đây ta thở,
Đường ta đi, nhà ở nơi này,
Tổ tiên từng chịu đắng cay,
Mới lưu truyền lại đêm ngày cho ta.
Là con cháu muôn nhà gìn giữ,
Đùm bọc nhau, sinh tử cùng nhau.
Tóc thầy hai thứ từ lâu,
Mà tài chưa đủ làm giàu núi sông !
Nay chỉ biết ra công dạy dỗ,
Đàn trẻ thơ mong ở ngày mai.
Bao nhiêu hy vọng lâu dài,
Dồn vào tất cả trí tài các con …”

Giờ đây, mấy chục năm đã trôi qua, tóc trên đầu tôi cũng bắt đầu hai thứ như ông thầy già dạy Địa trong bài học thuộc lòng ngày ấy, nhưng có một điều mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa ra. Ông thầy đang dạy Địa, hay ông thầy đang âm thầm truyền thụ lòng yêu nước, lòng tự tôn dân tộc cho đàn trẻ thơ qua mấy nét vẽ bản đồ?

Lời của thầy thật là nhẹ nhàng, khiêm tốn nhưng cũng thật là tha thiết, chạm vào được chỗ thiêng liêng nhất trong tâm hồn những đứa trẻ ngây thơ vào những ngày đầu tiên cắp sách đến trường, nơi chúng được dạy rằng ngoài ngôi nhà nhỏ bé của mình với ông bà, cha mẹ, anh em ruột thịt, chúng còn có một ngôi nhà nữa, rộng lớn hơn nhiều, nguy nga tráng lệ, thiêng liêng vĩ đại hơn nhiều, một ngôi nhà mà chúng phải thương yêu và có bổn phận phải vun đắp: Tổ quốc Việt Nam.

Theo Lê Tuấn Đạt

(1)Tựa do BBT đặt

HAI NỀN GIÁO DỤC CHO RA HAI LOẠI NGƯỜI

From:  Congtrung Nguyen · 9 mutual friends

HAI NỀN GIÁO DỤC CHO RA HAI LOẠI NGƯỜI:

Nếu con người được giáo dục trong tình yêu thương, lớn lên trong sự lễ, nghĩa và trưởng thành trong liêm, chính thì sẽ không thể làm điều ác, lại càng không thể trở thành kẻ ác được. Nhưng trái lại, kẻ hoạt đầu, không biết đến điều nhân, lễ, nghĩa, không biết đến tín, trung, bỏ cả đường liêm, chính quy thuận sự vô luân, tôn thờ chủ nghĩa tam vô như: “ Yêu biết mấy nghe con tập nói / Tiếng đầu đời, lòng con gọi Stalin…/ Thương cha thương mẹ thương chồng / Thương mình thương một thương ông thương mười! ” ; ” Bên kia biên giới là nhà / Bên nay biên giới cũng là quê hương / Bên ni biên giới là mình / Bên kia biên giới cũng tình quê hương” v.v.. – ( Tố Hữu ). Như vậy phải chăng xác nhận nước tàu được kéo dài mãi đến tận Mũi Cà Mau? Chưa biết sao, nhưng trước mắt từ cái nền giáo dục, văn hóa của ông Tố Hữu đã lồ lộ cái họa cho đời, cho đất nước, dân tộc này lắm rồi.. Từ những con đường bị một nền giáo dục nhồi nhét đó thì ai cũng hiểu và biết rằng hậu quả đường chúng ta hôm nay sẽ đi về đâu nếu tiếp tục? ( Đại cục đang lừng lững trước mắt mà ám ảnh thời kỳ Khơme đỏ năm nào)

Một con người, một dân tộc không thể trưởng thành, đứng vững nếu như không biết tự võ trang cho mình thông qua nền giáo dục những cái Dũng của thánh nhân nhờ tín ngưỡng ban cho, cái Khí Tiết của hào kiệt của ông cha ban tặng từ nguồn gien bất khuất, cái Tâm của Nhân Bản do nền giáo dục tự do, khai phóng đem đến để làm nền tảng làm Người, làm nền tảng cho một xã hội. Nền giáo dục tốt thì nhận thức sẽ mạnh mẽ, không chấp nhận nghịch cảnh bao giờ: Có thể nghèo khó, mồ côi là một định kiến, một lối mòn mà xã hội muốn thử thách ta, xem thường ta thậm chí miệt thị ta. Nhưng, như cái lò xo càng dồn nén khó khăn thì tích tụ một sức bật khủng khiếp.. Nhớ rằng :” Mọi ông chủ vĩ đại đều từng là những người làm công ở vị trí thấp nhất. Họ đều rẽ trái trong khi mọi người rẽ phải. Họ có những quyết định không theo đám đông, không cam chịu sống một cuộc đời tầm thường, nhạt nhoà rồi chết “. Nếu không được trang bị hay tự nhận thức được như vậy thì cái Trí của con người được học mót đâu đó thay vì giúp ích cho tha nhân, lại thành kẻ vị kỷ mà gây họa cho xã hội. Bởi khi bỏ một trong Liêm, Minh, Chính là nền tảng luân lý của xã hội thì chắc chắn phải bước vào đường bạo ác, bỏ chính quy tà đem họa cho dân, cho nước.

Mấy ai dám nghĩ về một “Làng chài nhỏ bé ” không có đất, không có ruộng, không có nước” nhưng biết tạo cho mình những phẩm chất giá trị để quyến rủ các siêu cường đến với mình và không thể bỏ rơi mình, để phục vụ cho mình, để hợp tác, buôn bán làm ăn, tạo nên giàu có cho mình để trở thành một đất nước Singapore phồn thịnh, hùng cường hôm nay. Và một đất nước khác, Israel nhỏ bé, ít dân nhưng với ý chí vượt khó và hoài bão lập nghiệp, lập thân, lập quốc, biết ý thức muốn tồn tại thì phải có sức khỏe để xây dựng nên được nền y tế cao, biến sa mạc cằn cỗi, hoang tàn, khí hậu khắc nghiệt thành một vùng đất có nền nông nghiệp trù phú năng suất cao, chất lượng cao. Họ còn ý thức muốn vươn lên thì phải có những con người mạnh mẽ, dám đương đầu với mọi nghịch cảnh hay đe dọa nên họ cũng có một nền giáo dục đặc biệt để ai ai cũng có thể làm được nhiều việc mà việc nào cũng làm tốt, dám xả thân cho Tổ quốc, cho dân tộc mình..
 

TBT bị yêu cầu công khai tài sản trước Hội nghị Trung ương 7

Thuong Phan and Son Ngo shared a post.
Image may contain: 2 people

Đài Á Châu Tự Do

TBT bị yêu cầu công khai tài sản trước Hội nghị Trung ương 7

Ngày 6-5-2018, ngay trước ngày khai mạc Hội nghị lần thứ 7 Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa XII (Hội nghị Trung ương 7) xuất hiện bức thư ký tên tập thể các đảng viên đảng cộng sản yêu cầu Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng phải công khai tài sản của mình.

54 người ký tên trong bức thư là những trí thức tên tuổi hiện nay như ông Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền VN tại TQ, nhà văn Nguyên Ngọc, Tiến sĩ Nguyễn Quang A… Ngay sau đó, 16 đảng viên, công dân của xã Đồng Tâm – Hà Nội cũng ký tên vào Thư yêu cầu.

Theo nội dung bức thư, ngày 3-10-2017 Ban Bí thư Trung ương ĐCSVN ban hành quyết định số 99/QĐ-TƯ yêu cầu phải công khai các bản kê tài sản của cán bộ, đảng viên các cấp, và các bản kê này sẽ phải được công khai trên phương tiện thông tin đại chúng, cổng thông tin điện tử, niêm yết tại trụ sở cơ quan, đơn vị…

Tuy nhiên cho đến nay là hơn 7 tháng nhưng người dân vẫn chưa thấy được những điều này chính vì vậy, các nhân sĩ trí thức ký tên kêu gọi “Tổng Bí thư hãy làm gương là người công khai ‘Bản kê tài sản’ của mình trên báo chí, cổng thông tin điện tử và Internet trước tiên.”

Việc yêu cầu công khai tài sản của người đứng đầu đảng Cộng sản VN diễn ra giữa lúc “chiến dịch chống tham nhũng” của ông Nguyễn Phú Trọng đang đến hồi cao trào, khi hàng loạt tướng tá công an, quân đội bị bắt giam, xét xử vì các sai phạm khác nhau.

Nguyên Ủy viên Bộ Chính Trị Đinh La Thăng cũng phải lãnh nhận 2 bản án 13 năm tù và 18 năm tù vì tội “Cố ý làm trái quy định của nhà nước gây hậu quả nghiêm trọng” trong chiến dịch này.

Theo những người ký tên “Điều này cũng hoàn toàn phù hợp với tinh thần chỉ đạo “không có vùng cấm trong chống tham nhũng“ lâu nay của chính Ngài Tổng Bí thư: “Trước người ta bảo chỉ đánh từ vai đánh xuống, bây giờ thì ngay trên đầu làm mạnh hơn, tức là Trung ương còn nghiêm hơn cả địa phương”. Rõ ràng, đúng như lời Tổng Bí thư nói, Trung ương cần làm gương cho địa phương, và người đứng đầu Trung ương không ai khác chính là Tổng Bí thư.”

Khóc không thành tiếng

Image may contain: 1 person, sitting and indoor

Nam TranFollow

Khóc không thành tiếng …

Một bệnh nhân nữ đã bị bác sĩ cắt thực quản trong khi là phải mổ bướu cổ. Vụ việc xảy ra tại bệnh viên đa khoa Đồng Tháp khiến bệnh nhân đã bệnh nay bệnh còn nặng hơn. Bệnh nhân bị bướu cổ, tuy nhiên một bác sĩ ở bệnh viện Đa Khoa Đồng Tháp lại cắt đứt thực quản của bệnh nhân. Vị bác sĩ này từng giải phẫu khiến hai bệnh nhân tử vong, nhưng bệnh viện che giấu.

Theo báo Tuổi Trẻ, chị Phạm Thị Đen (25 tuổi, xã Mỹ Hiệp, huyện Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp) phát hiện trên cổ có khối u lạ bằng đầu đũa. Bác sĩ bệnh viện Đa Khoa Đồng Tháp chẩn đoán là u lành tính và khuyên giải phẫu cắt bỏ bằng “kỹ thuật nội soi tuyến giáp qua đường nách” để bảo đảm thẩm mỹ. Gia đình chị Đen cứ nghĩ đây là giải phẫu đơn giản, tuy nhiên không ngờ sau đó lại mang di chứng nặng nề.

“Hai ngày sau mổ cơ thể em tôi sưng vù, nhất là vùng mặt và cổ. Bác Sĩ Bé Ba khám rồi đẩy vô phòng mổ để làm gì đó mà không nói rõ với gia đình. Sau này bác sĩ này mới giải thích là giải phẫu lần trước thất bại, những ca như vậy ông phải giải phẫu lại,” anh Phạm Duy Khánh, người nhà của chị Đen, cho biết.

Cũng theo lời kể của gia đình, sau ca mổ thứ hai, chị Đen vẫn trong tình trạng giảm cân nhanh, xanh xao, vết mổ thường xuyên chảy ra dịch màu vàng, càng về sau dịch chuyển sang màu đen.

Nhiều lần người nhà yêu cầu chuyển đến bệnh viện khác nhưng Bác Sĩ Bé Ba không đồng ý và cam đoan “sẽ không có vấn đề gì.”

“Hôm đó, Bác Sĩ Bé Ba đi vắng, bác sĩ khác cho đi nội soi rồi tức tốc cho chuyển viện liền. Lên tới bệnh viện Chợ Rẫy, Sài Gòn, bác sĩ kêu trời nói nếu đi trễ một ngày là khỏi cứu rồi,” ông Phạm Văn Thương, cha của chị Đen, kể lại. Hiện tại, chị Đen vẫn không thể ăn bằng đường miệng mà phải đổ thức ăn xoay nhuyễn qua đường ống. Ngoài ra, bệnh nhân này còn giảm hơn 13 kg so với trước giải phẫu và trước mắt sẽ phải tiến hành nhiều cuộc giải phẫu vá thực quản.

“Con tui còn quá trẻ, còn cả tương lai phía trước ai có ngờ đi mổ bướu bằng ngón tay lại bị biến chứng nặng nề như vậy,” ông Thương bất bình nói.

Ngoài ra, theo báo SGGP, cũng tại bệnh viện này, hai bệnh nhân sau khi giải phẫu cũng bị tử vong.

Vào cuối Tháng Mười Một, 2017, bà Đoàn Thị Xuân (69 tuổi, ngụ huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp) được giải phẫu cắt khối tá tụy. Sau ca mổ, bệnh nhân bị sốc nhiễm trùng nặng, sốc nhiễm khuẩn, suy đa tạng – viêm phổi; phải chuyển lên bệnh viện Chợ Rẫy trong tình trạng nguy kịch. Dù được cứu chữa tích cực nhưng bệnh nhân không qua khỏi.

Tiếp đó, bà Lê Thị Viễn (ngụ huyện Cao Lãnh, tỉnh Đồng Tháp) cũng được giải phẫu cắt khối tá tụy và sau đó cũng gặp biến chứng, tử vong.

Tất cả ca mổ gây biến chứng dẫn đến tử vong đều do Bác Sĩ Lê Văn Bé Ba, trưởng khoa Ngoại Tổng Hợp của bệnh viện này, thực hiện.

Chiều 4 Tháng Năm, ông Trần Văn Lườm, phó giám đốc Sở Y Tế tỉnh Đồng Tháp, cho biết đã tạm đình chỉ hoạt động chuyên môn Bác Sĩ Lê Văn Bé Ba vì có nhiều lỗi kỹ thuật trong các ca giải phẫu, và tạm ngừng thực hiện các kỹ thuật giải phẫu tá tụy, nội soi cắt tuyến giáp qua đường nách tại bệnh viện này.
Theo vietbf.com

Làm rõ thêm ý kiến của LS Lê Công Định về Karl Marx

Làm rõ thêm ý kiến của LS Lê Công Định về Karl Marx

Nguyễn Ngọc Già (Danlambao)

  1. Lê Công Định viết:

“Hôm nay tròn 200 năm ngày sinh của tên tội đồ của nhân loại mang tên Karl Marx (ở Việt Nam gọi là Các Mác). Nhân đây xin bàn thêm về một trong những luận điểm khôi hài nhất bào chữa cho sự thất bại thảm hại của học thuyết phi nhân của Marx trên toàn cầu: các mô hình xã hội chủ nghĩa nhân danh Marx được vận dụng và thực hiện sai, chứ chủ nghĩa Marx xét về phương diện học thuyết vẫn đúng đắn.

Chủ nghĩa Marx được tung hô (ở các nước XHCN) là học thuyết cải tạo thế giới hoàn hảo. Nếu nhằm mục đích “cải tạo thế giới” ắt hẳn đó phải là một học thuyết không chỉ có giá trị trên lý thuyết, mà còn có giá trị trên phương diện thực hành, nghĩa là nó phải dự liệu một mô hình có thể thực hiện trên thực tế.

Vậy mà mọi mô hình áp dụng nó, từ Liên Sô đến Đông Âu, sang Mỹ Châu như Cuba và Venezuela, rồi Á Châu như Trung Quốc, Việt Nam và Bắc Triều Tiên, đều mang đến những xã hội nghèo đói, kém phát triển và chà đạp nhân phẩm con người.

Những mô hình vận dụng chủ nghĩa Marx theo chiều này và chiều ngược lại, thậm chí trung dung nửa vời cũng đều thất bại thảm hại. Vậy mô hình nào đúng đắn? Đó là thứ chủ thuyết thần thánh gì mà cứ phải hy sinh tương lai các dân tộc và thân phận hàng tỷ người chỉ để mãi thử nghiệm, sai đâu sửa đó, nhằm cố tìm cho ra một mô hình đúng đắn, dẫu có thể phải mất hàng trăm năm?

Nói cách khác, mãi mãi chẳng có mô hình thực nghiệm nào đúng cho nó, ngoài hậu quả nghèo đói và bản chất phi nhân của nó là vĩnh viễn không sai.

Luận điểm nguỵ biện nói trên khôi hài ở chỗ rồi đây sẽ có hàng trăm kẻ ngớ ngẩn bỗng dưng một ngày đẹp trời tuyên bố thành lập các học thuyết vớ vẩn, rồi bảo học thuyết của tôi là đỉnh cao tư tưởng, chỉ chúng sinh thực hành sai, chứ nó luôn luôn đúng, vì tôi chỉ đưa ra những quy luật lý thuyết mở tuyệt đối không sai. Tin được không?

Người ta nói, nhìn quả biết cây. Nếu quả nào sinh ra cũng độc hại cho con người, thì chỉ còn cách đốn bỏ cây đó mà thôi. Bao giờ người Việt mới trắng mắt và đủ can đảm đốn bỏ cái cây ung nhọt vô dụng và lạc loài mang tên Marx khỏi xã hội này, để tìm đến những mô hình hiệu quả và thực dụng hơn, mà không cần đến những lý thuyết ảo tưởng, phi thực tế?”

Ý kiến của một người Nhật Bản – ông Hirota Fushihara – đang là nghiên cứu sinh tại Đại học quốc gia Hà Nội – Khoa Luật: 

“Xin lỗi. Tôi không nghĩ ông ấy là tội đồ của nhân loại.

Ông ấy đã vạch ra bản chất của chủ nghĩa tư bản trong hoàn cảnh đương đại ông ấy đang sống. Qua đó đã góp phần cho những cách tiếp cận để bảo vệ quyền của người lao động, nêu cao giá trị nhân bản của những người bị bóc lột trong thời đại đó. Đó là ý nghĩa thực chất của kính tê học của ông ấy.Hiện tại, Kinh tế học của ông ấy vẫn có thể là một trong những góc nhìn hữu hiệu cho những khía cạnh của tư bản với mức độ nhất định.

Giá trị tư tưởng của ông ấy không hơn không kém là một cách tiếp cận khoa học kinh tế. Vì thế các nước tư bản, các nước đã phát triển kể cả Nhật Bản vẫn có những trường đại học và nhà nghiên cứu dạy và học về kinh tế học của ông ấy. Hiện nay, đó như một học thuyết kinh tế cổ điển, có nhiều hạn chế để theo kịp cách thức vận hành nền kinh tế thực tế.

Còn giả sử có tội đồ thì đó không phải là ông ấy. Đó là ai thì có khi không phải bình luận nếu đã rỏ ràng.

Cmt trên của tôi cũng hoàn toàn không theo lập trường mà anh phản biện là “học thuyết đúng, áp dụng sai”.

Việc viết một ý kiến khác như vậy ở stt của anh, nhiều người sẽ cho là dại bởi chắc nhiều người hâm mộ anh sẽ có những phản ứng mạnh mẽ với cmt này, hoặc với cá nhân tôi. Tôi biết tôi hơi dại. Nhưng tôi mong sự thông cảm của mọi người”.

Ý kiến của Nguyễn Ngọc Già:

Marx sinh ngày 5/5/1818. Năm nay, tròn 200 năm.

Tác phẩm chính của Marx gồm: Tuyên ngôn Chủ nghĩa cộng sản và bộ Tư Bản Luận cùng nhiều bài báo và các tiểu luận khác. Tuy nhiên, cho đến khi mất, Marx vẫn dở dang bộ Tư Bản Luận.

Trong những tác phẩm chính của Marx, người ta không nhìn thấy “thuộc tính vận động” của sự vật và hiện tượng – Một thuộc tính triết học, buộc phải có cho bất kỳ nghiên cứu nào. Đó là sai lầm lớn nhất của Marx. 

Vì vậy, tôi đồng ý với ông Hirota Fushihara, khi viết rằng: “Marx …vạch ra bản chất của chủ nghĩa tư bản trong hoàn cảnh đương đại ông ấy đang sống…”. 

Nói cách khác, Marx “thấy gì nói đó” ngay trong hoàn cảnh kinh tế – xã hội và lịch sử – chính trị vào lúc bấy giờ. 

Thật vậy, Marx phớt lờ và thậm chí tỏ ra không biết đến học thuyết “Tam quyền phân lập” do Nam tước Montesquieu (1689 – 1755) đặt nền móng. Nghĩa là, khi vị Nam tước qua đời, học thuyết “Tam quyền phân lập” (vốn đảm bảo thuộc tính vận động) vẫn bị Marx bỏ qua, dù Marx nhỏ hơn Montesquieu hơn trăm tuổi. Điều đó, chứng tỏ Marx khá ngạo mạn, khi đưa ra một hệ tư tưởng mới, lại thiếu tham khảo những học thuyết đã có chỗ đứng quan trọng và đảm bảo khoa học đối với thế giới.

Nói cách khác, Marx chỉ có nhãn quan nhất thời vào lúc bấy giờ. 

Một khi, không công nhận mối liên hệ không bao giờ tách rời giữa lý thuyết và thực tiễn, tất cả các học thuyết đều thất bại. Bởi suy nghĩ luôn dẫn dắt hành động.

Quả vậy, lý thuyết (tư tưởng) là ở trong đầu (thuộc suy nghĩ). Theo đó, chưa hành động, chưa ra tay thì không sai, không có tội, không mắc lỗi v.v… Vì lẽ đó, tôi đồng ý với LS Lê Công Định, khi ông viết: “…Người ta nói, nhìn quả biết cây. Nếu quả nào sinh ra cũng độc hại cho con người, thì chỉ còn cách đốn bỏ cây đó mà thôi…”. Tuy vậy, Marx không phải là “kẻ trồng cây”.

Vì thế, tôi tiếp tục đồng ý với Hirota Fushihara, khi ông không xem Marx là “tội đồ”.

Marx, theo ý kiến của tôi, là một người “bướng bỉnh”, nhưng không ác. Nếu phải dùng chữ “tội đồ”, thì chính kẻ đã viết thư cho A.M. Gorky [*] mới xứng đáng. Trong bức thư có đoạn: “…Các lực lượng trí tuệ của công nông đang trưởng thành vững mạnh trong cuộc đấu tranh lật đổ tư sản và bọn đồng lõa, lũ trí thức – đầy tớ của tư bản, những kẻ tưởng mình là bộ não của quốc gia. Trên thực tế, bọn chúng không phải là bộ não mà là cứt…”

“Đỉnh cao” của tội ác không ai khác, chính là Stalin.

Thử hỏi có thực tế sinh động nào không được giải quyết dựa trên một tư tưởng, một học thuyết, một chủ nghĩa? Vì lẽ đó, mới có chuyện cả thế giới chê những tội danh như: 79, 88, 258 trong BLHS là “mơ hồ”. Thêm vào đó, “hình sự” nghĩa là phải định lượng được những tổn hại thông qua hành vi – tư tưởng không phải là hành vi, bởi nó thuộc phạm trù “Ý Thức”, không phải thuộc phạm trù “Vật Chất”. 

Ngay cả trong “Luật giám định tư pháp”, không có một dòng chữ nào nói rằng phải “giám định tư tưởng” cho những người bị “kết tội này”. Đó là điều mà Viện kiểm sát và Tòa án luôn phớt lờ. Nói thẳng ra, vi phạm pháp luật rất nghiêm trọng.

Ông Hirota Fushihara viết: “… Vì thế các nước tư bản, các nước đã phát triển kể cả Nhật Bản vẫn có những trường đại học và nhà nghiên cứu dạy và học về kinh tế học của ông ấy (Marx)…”. Thật may mắn cho người Nhật và các dân tộc khác, chỉ “học” về Marx mà không buộc phải… “hành” và cũng không phải… “tập”.

Chú thích:

[*] https://hung-viet.org/a8985/toan-van-buc-thu-trong-do-lenin-goi-tri-thuc-la-cut

07.05.2018

Nguyễn Ngọc Già

danlambaovn.blogspot.com

Vụ Trịnh Xuân Thanh: Càng để lâu càng khó

Vụ Trịnh Xuân Thanh: Càng để lâu càng khó

Thủ tướng Slovakia, Peter Pellegrini, và thủ tướng Đức, bà Angela Merkel trong động thái chưa từng có của lịch sử ngoại giao châu Âu đã cùng công khai nói với báo chí hôm 2/5/2018 về vụ ‘bắt cóc Trịnh Xuân Thanh’. Ảnh: BBC

Vụ “Trịnh Xuân Thanh ra đầu thú” đang trở thành một vấn đề (xì căng đan) “quốc gia”, ở Đức và Slovakia. Theo thông tin của tờ Thời Báo ở Berlin, cơ quan hữu trách Đức đã điều tra, lần hồi truy ra manh mối, chỉ đích danh những người cầm đầu bộ công an VN, như thượng tướng Tô Lâm và hai viên trung tướng phụ trách hai cục an ninh và cục phản gián, cùng một số nhân sự khác, là những người “có can dự” vào cuộc “bắt cóc Trịnh Xuân Thanh tại Berlin”.

Đến nay thái độ của nhà nước VN là “nhập nhằng”, lỡ phóng lao phải theo lao, dứt khoát không nhìn nhận có can dự vào việc “bắt cóc”. Điều này nguy hiểm, như dùng giấy gói lửa. Thông báo chung của bà thủ tướng Merkel với ông thủ tướng Pellegrini của Slovakia hôm 2 tháng Năm, tờ Thời Báo Berlin có đưa tin, hai quốc gia này sẽ hợp tác với nhau để “điều tra đầy đủ” vấn đề “bắt cóc một người VN tên là Trịnh”.

Việt Nam từ lâu đã không có “uy tín cao” trong mắt những chính trị gia Mỹ và Châu Âu. Đây là một quốc gia mà chỉ số “dân chủ” quẩn quanh ở số thấp nhứt. Về “nhân quyền”, VN là một quốc gia luôn đứng đầu trong những vụ vi phạm nhân quyền, từ các việc trấn áp tự do ngôn luận, tự do tôn giáo… Nhà nước VN đã bỏ tù nặng những người có ý kiến khác với đảng CSVN.

Vì vậy lãnh đạo CSVN đừng hoài vọng vào các “lốp by hành lang”, dùng tiền bạc để “mua chuộc” các chính trị gia Châu Âu, hy vọng đạt được một “thỏa thuận” với Đức và Slovakia nhằm “giữ thể diện” cho VN. Bà Merkel, cũng như ông Pellegrini, là những chính trị gia mà tất cả tài sản chính trị của họ đến từ lá phiếu cử tri. Họ không thể “nể tình” VN mà hy sinh sự nghiệp chính trị của mình.

Nếu không có một giải pháp “đột biến” từ VN để giải quyết vấn đề theo đúng trình tự của luật quốc tế, vụ “bê bối” đổ bể ra VN sẽ trở thành một “quốc gia côn đồ”.

Quốc gia “côn đồ” là quốc gia không tôn trọng luật chơi quốc tế, là quốc gia xâm phạm chủ quyền của quốc gia khác.

Quốc gia Pháp trị (Etat de Droit) nào muốn tiếp tục quan hệ “hữu hảo” với một quốc gia côn đồ?

Nước Đức đã tạm thời chấm dứt “quan hệ đối tác chiến lược toàn diện” với VN, mặc dầu vấn đề “còn đang điều tra”, tòa chưa “kết án”. Quyền lợi của đất nước và dân tộc bị đe dọa, chưa lường được hết hậu quả nhưng dự đoán là sẽ rất nặng nề.

Nhà ngoại giao Đặng Xương Hùng hôm qua có nói trên BBC rằng Bộ ngoại giao cần phải “tìm giải pháp”, ngay cả việc phải “xin lỗi để mong họ thông cảm”, chớ không phải tìm cách “để đối phó”. Tôi hoàn toàn ủng hộ ý kiến của nhà ngoại giao.

Đầu tháng Tám năm ngoái tôi có viết trên Facebook đề nghị ông Tô Lâm cần giải trình trước Quốc hội vụ “Trịnh Xuân Thanh”.

Đại khái tôi viết rằng chuyện “bắt cóc” Trịnh Xuân Thanh mau chóng trở thành một “affaire d’Etat” tại Đức.

Đối với quốc gia Đức, sự việc mật vụ VN sang Đức để “bắt cóc” một người đang sinh sống trên lãnh thổ nước Đức, được pháp luật Đức bảo vệ, là một hành vi xâm phạm chủ quyền nước này.

Ngay cả khi TX Thanh là một kẻ tội phạm cướp của, giết người, gây nợ máu ở VN và sống trốn chui trốn nhũi ở Đức… thì hành vi mật vụ VN sang Đức “bắt cóc” ông này vẫn là một hành vi xâm phạm chủ quyền và vi phạm pháp luật nước Đức.

Công an mật vụ VN, cho dầu thẩm quyền có ngang với ông trời, thì thẩm quyền này cũng bị giới hạn, trong vòng lãnh thổ nước VN mà thôi.

Tôi có đề nghị ông Tô Lâm, nhân giải trình trước Quốc hội, nhận lỗi về mình vì đã hiểu lầm ý định của nhà nước Đức đồng thời diễn giải sai luật pháp của nước Đức.

Tôi có viết rằng vụ TX Thanh “càng để lâu càng khó”. Không phải khó cho đảng CSVN mà khó cho quốc gia VN. Quyền lợi dân tộc VN bị tổn hại. Tiếng nói trên trường quốc tế của VN không còn uy tín.

Từ lâu VN đã sử dụng vũ khí “luật quốc tế” để bảo vệ mình trước những gây hấn của TQ ở Biển Đông. Không ngoại lệ, các “nước nhỏ” ngày hôm nay, ngoài “luật quốc tế”, thì không có cách nào để tự bảo vệ mình trước các cường quốc khác.

VN không tôn trọng luật quốc tế, thì từ nay VN lấy cái gì để bảo vệ quyền lợi chính đáng của quốc gia ở Biển Đông?

Dầu vậy nhiều người vẫn không ý thức được, đến nay vẫn còn bênh vực hành vi của nhà nước CSVN. Làm như họ vẫn còn tâm trạng “địch – ta” trong thời chiến tranh lạnh.

Nhiều năm nay, các thế hệ lãnh đạo CSVN cố gắng “lột xác”, cởi bỏ “nón cối dép râu” với cây súng AK và khẩu B40. Họ cố gắng “hội nhập”, khoát lên bộ vét tông, ôm cặp táp “làm kinh tế”. Nhưng xem ra những “giá trị cốt lõi” của người cộng sản không dễ thay đổi như vậy.

Đến nay những người ở “thượng tầng kiến trúc” chưa thấy ai lên tiếng về sự việc tai tiếng này. Ngoài tuyên bố của Phát ngôn nhân BNG VN năm ngoái rằng “Việt Nam rất tiếc trước những hành vi phản đối của nhân viên Bộ Ngoại Giao Đức”.

Nhà nước CSVN vẫn “trụ” với tuyên bố của bộ công an là “Trịnh Xuân Thanh đã ra đầu thú”.

Ngoài ra còn có ông Lê Hưng Quốc, “chuyên gia đối ngoại, Nguyên Phó Giám đốc thường trực Sở Ngoại vụ, trực thuộc Bộ Ngoại giao Việt Nam”, tháng Tám năm ngoái trả lời phỏng vấn trên RFA rằng :

“Đây không phải là vấn đề chính trị. Đây là vấn đề tham nhũng. Tham nhũng thì nước nào cũng có, cũng phải có biện pháp để trị. Các quốc gia không ủng hộ chuyện tham nhũng”.

Ông này cũng cho rằng “không loại trừ khả năng có những thoả thuận. Thế nhưng không phải thoả thuận nào cũng công bố trên báo đài đâu?”

Bây giờ thì VN khó mà “nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong”.

Ngay cả khi ông TX Thanh có chứng cớ quả tang tham nhũng. Và khi tất cả các quốc gia đồng thuận không ai chứa chấp tham nhũng. Thì công an, mật thám VN vẫn không thể sang một quốc gia khác để bắt cóc mọt người như vậy.

Tuyên bố chung của bà Merkel nước Đức và ông Pelligrini của Slovaquie cho thấy không có thỏa thuận nào giữa VN và Đức về TX Thanh hết cả. (Ngay cả khi hiện hữu một thỏa thuận nào đó, thì VN vẫn không thể cho người sang Đức để bắt cóc TX Thanh như vậy. Cái gì cũng phải làm theo trình tự của pháp luật).

Theo tôi, như đã viết năm ngoái, vụ TX Thanh là một vấn đề “chính trị nội bộ VN”, nếu không nói đây là việc “cá nhân” của ông Trọng. Nhiều lần TX Thanh bêu rếu đảng CSVN đồng thời tung tài liệu về cá nhân ông Trọng.

Bộ công an của ông Tô Lâm, bất chấp quan hệ quốc tế, bất chấp sỉ diện và quyền lợi đất nước, đã cho người sang Đức bắt TX Thanh. Đích thân ông To Lâm đã sang Slovaquie để “hộ tống” TX Thanh về VN. Mục đích là để thỏa mãn tự ái cá nhân của ông Trọng.

Việc chống tham nhũng ai cũng ủng hộ. Tôi là một trong những người đầu tiên chủ xướng phải tiêu diệt nạn tham nhũng. Trong các bài viết của tôi về chủ đề này, tôi luôn nhắc đến việc các quốc gia phát triển thành công như Nhật, Nam Hàn, Đài loan, Singapour… là những quốc gia thành công trong việc tiêu diệt nạn tham nhũng.

Và tôi cũng là một trong nhũng người đầu tiên hô hào VN phải xây dựng “nhà nước pháp trị”. Mọi quan hệ trong xã hội phải dựa trên pháp luật. Người lãnh đạo làm gì cũng phải theo luật mà làm. Các nước phát triển, quốc gia nào cũng là “quốc gia pháp trị”.

Ông Trọng “đốt nóng lò diệt tham nhũng”. Công trình “diệt tham nhũng” của ông Trọng không đặt trên nền tảng pháp luật mà đặt trên ý chí của cá nhân (ông Trọng), thể hiện qua việc “kỷ luật đảng”.

Tức là những hành vi chống tham nhũng của ông Trọng (và phe nhóm) là “không chính danh”.

Trở lại vấn đề, ai là người chịu trách nhiệm (về hành vi ngu xuẩn) cho mật vụ qua Đức bắt cóc TX Thanh?

Thừa hành là ông Tô Lâm và hai ông Trung tướng. Nhưng chắc chắn người đứng sau là ông TBT Nguyễn Phú Trọng.

Thời điểm này tôi có cùng ý nghĩ với nhà ngoại giao Đặng Xương Hùng, là vẫn còn có thể cứu vãn. Nhưng tôi e ngại rằng danh dự của ông Trọng vẫn lớn hơn quyền lợi và danh dự của đất nước và dân tộc VN.

Thời này, cái vô giáo dục đã ngự ngay trong môi trường giáo dục

Thời này, cái vô giáo dục đã ngự ngay trong môi trường giáo dục

Tranh LAP.

Từ thuở xa xưa, xã hội là một môi trường hỗn tạp có thiện có ác. Lúc xã hội suy đồi thì cái ác thịnh, cái thiện suy. Trước một biến cố, bao giờ cũng có điềm báo. Đó là những dấu hiệu sự suy đồi xã hội ngày một tăng. Trong cái suy đồi đạo đức, nếu cộng hưởng thêm bế tắc kinh tế nó sẽ dẫn đưa xã hội đến điểm cùng cực và lúc đó sẽ sinh biến. Nhìn xã hội Việt Nam, chúng ta thấy đạo đức đang trượt theo hướng suy đồi. Kinh tế đang trượt về hướng bế tắc.

Về kinh tế, núi nợ công đang phình, thòng lọng thuế đang siết. Trò cướp đất, tham nhũng, tranh ăn, thanh trừng đang xảy ra ào ạt. Con tàu kinh tế cứ đang trôi về đó, trôi về điểm bế tắc, đất nước kiệt quệ dân đói rách.

Giáo dục là nơi cung cấp con người biết sống đúng nghĩa cho xã hội. Giáo dục vốn là thành trì đẩy lùi cái xấu, nay nó lại bị cái xấu tấn công và xâm nhập vào mọi ngóc ngách. Như ta biết, môi trường giáo dục từ xưa đến giờ vốn được xem là môi trường tạo nhân cách cho thế hệ trẻ. Nhiệm vụ giáo dục rất cao cả, nó cách li học sinh với cái xấu, nó dạy học sinh làm người, và dạy cho học sinh kiến thức khoa học thường thức làm nền tảng. Ngược lại với giáo dục tức là vô giáo dục hay còn gọi là sự “mất dạy”. Nơi đó, tội ác được xem là giá trị tạo nên sức mạnh, nhân cách là thứ vô giá trị và sẵn sàng bị chà đạp vì những đồng tiền dơ bẩn vv.. đó là mặt trái của xã hội. Mặt trái sẽ chiếm lĩnh xã hội nếu giáo dục không đẩy lùi nó, và nếu giáo dục yếu, nó tấn công luôn vào giáo dục.

Nếu nền giáo dục tốt, nó sẽ cho ra lò những con người có đạo đức, lòng bác ái, trách nhiệm với xã hội với đất nước để xây dựng đất nước yên bình và đáng sống. Những lớp người mới được giáo dục tốt sẽ ra đời tạo một xã hội tốt đẹp hơn, ít tội phạm hơn. Ở Hà Lan, người ta phải đóng cửa phần lớn nhà tù vì thiếu vắng tội phạm. Còn ở Việt Nam? Cứ mỗi dịp lễ tết, chính quyền cho thả bớt tù nhân để trống chỗ nhốt lớp tù nhân mới, vấn đề nghiêm trọng này được chính quyền dùng mỹ từ “ân xá” để né tránh thực trạng ê chề của một xã hội đầy rẫy tội phạm.

Đấy là thực trạng nhà tù Việt Nam, còn ngoài xã hội? Ở Việt Nam, con người có thể bị tước đoạt mạng sống chỉ vì một va vẹt giao thông. Ở Việt Nam, con người có thể bất chấp mạng sống đồng loại trộn hoá chất vào thực phẩm để kiếm lời vv… Trong học đường, cái xấu đã xâm nhập mọi ngóc ngách. Học sinh đánh nhau như đám du thủ du thực, thầy đánh trò, trò đánh thâỳ, giáo viên chửi học trò như một lũ vô học vv… Môi trường giáo dục giờ trở nên bát nháo vì những sản phẩm vô giáo dục được show hàng khắp mọi nơi.

Ngày nay, chuyện vô giáo dục như chuyện cô giáo “đ…” chả có gì là lạ cả. Nhiều chuyện như thế đã xảy ra nhiều, clip chẳng qua là phần nổi của tảng băng. Một thực trạng đáng buồn là, hiện nay ở Việt Nam, chuyện giáo viên có nghiệp vụ chửi cao hơn nghiệp vụ sư phạm không phải là hiếm. Chuyện học sinh thì kỹ năng đánh nhau giỏi hơn tri thức cũng đầy ra đó. Thực sự giáo dục Việt Nam đã lùi bước trước cái xấu.

Thế là đã rõ, trong tay ĐCS, ngành giáo dục đã không đủ khả năng tạo hạt giống tốt cho xã hội, và thậm chí nó còn không trụ vững trước cái xấu. Nước sạch đã bị ô nhiễm ngay trên thượng nguồn. Giáo dục được xem là một thượng nguồn của xã hội. Nó đã bẩn lấy đâu ra xã hội tốt đẹp? Như bể nước bị cấp bởi vòi nước bẩn, bể sẽ ngày một bẩn hơn. Như vậy câu hỏi đặt ra là, sự quản lí nhà nước như thế nào mà để cái ác, cái vô văn hóa chiếm lĩnh giáo dục? Vậy thì chính quyền này tồn tại để làm gì? Đấy là lí do mọi người cần phải quan tâm đến chính trị.

Ai cũng từng học trong môi trường giáo dục XHCN và nay con cái nhà ai cũng phải lớn lên hình thành nhân cách trong môi trường giáo dục XHCN này thì cũng nên nghĩ cách để mà lên tiếng cho một xã hội tốt hơn. Im lặng tức là chấp nhận để CS phá nát tiềm năng con mình. Đấy là cái tội.

Phó bí thư Thành Ủy Sài Gòn ‘bị kiểm điểm’ vụ bán đất ở Nhà Bè

Phó bí thư Thành Ủy Sài Gòn ‘bị kiểm điểm’ vụ bán đất ở Nhà Bè

Ông Tất Thành Cang. (Hình: Báo Công An)

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Chiều 6 Tháng Năm, tuy là ngày Chủ Nhật nhưng Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn bất ngờ tổ chức họp báo công bố sai phạm của Phó Bí Thư Thường Trực Thành Ủy Sài Gòn Tất Thành Cang liên quan đến vụ bán đất cho Công Ty Quốc Cường Gia Lai.

Trong thương vụ Công Ty Đầu Tư và Xây Dựng Tân Thuận (100% vốn thuộc Văn Phòng Thành Ủy Sài Gòn) bán khu đất ở huyện Nhà Bè cho Công Ty Quốc Cường Gia Lai với giá chỉ 1,290,000 đồng ($56.7)/mét vuông hồi Tháng Sáu, 2017, ông Cang bị cáo buộc chịu trách nhiệm chính về việc “gây thất thoát cho ngân sách nhà nước hơn 2,000 tỷ đồng (hơn $87.9 triệu).

Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn đưa ra kết luận ông Cang “đã chấp nhận chủ trương chuyển nhượng không đúng thẩm quyền” và rằng Công Ty Tân Thuận “đã sang nhượng trái phép tài sản có giá trị lớn,” “không đặt lợi ích của Đảng Bộ Thành Phố lên hàng đầu,” “vi phạm nghiêm trọng.”

Tuy công bố sự việc là “nghiêm trọng” nhưng Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn cũng nói “hiện chưa phát hiện dấu hiệu tiêu cực, lợi ích cá nhân trong việc bán đất này.”

Buổi họp của Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn làm dấy lên suy đoán hình thức kỷ luật tối thiểu dành cho ông Cang là “cảnh cáo” chứ không phải khiển trách. Điều này đồng nghĩa với việc ông Cang sẽ bị mất ghế phó bí thư hoặc chuyển công tác, khép lại sự nghiệp chính trị tại đây.

Khu đất rộng hơn 30 hécta tại xã Phước Kiển, huyện Nhà Bè được bán cho Công Ty Quốc Cường Gia Lai với giá chỉ 1,290,000 đồng ($56.7)/mét vuông hồi Tháng Sáu, 2017. (Hình: Báo Công An)

Cũng trong vụ này, theo báo Tuổi Trẻ, Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn chỉ đạo đình chỉ chức vụ tổng giám đốc Công Ty Đầu Tư và Xây Dựng Tân Thuận (đối với ông Trần Công Thiện), chỉ đạo Ủy Ban Kiểm Tra Đảng Thành Ủy thanh tra toàn diện công ty này, rà soát các dự án khác, hoàn chỉnh các quy chế, báo cáo Thành Ủy trong Tháng Sáu, 2018.

Cũng cần nói thêm, thời điểm khu đất 32.5 hécta được bán, thành phố Sài Gòn đang trống vị trí bí thư thành ủy do ông Đinh La Thăng đã được Bộ Chính Trị điều động về làm phó Ban Kinh Tế Trung Ương, trong lúc ông Nguyễn Thiện Nhân chưa được điều về. Thành Ủy Sài Gòn thời điểm đó do ông Cang điều hành.

Vài ngày trước khi Ban Thường Vụ Thành Ủy Sài Gòn công bố kết luận, một văn bản giải trình vụ việc đóng dấu “mật” được cho là của Phó Bí Thư Thường Trực Thành Ủy Sài Gòn Tất Thành Cang đã bị rò rỉ với nội dung: “Tôi xin có ý kiến giải trình, nhận trách nhiệm cá nhân trước tập thể Thường Trực Thành Ủy về thiếu sót và thiếu cẩn trọng của mình, qua đây nghiêm túc rút kinh nghiệm.”

Truyền thông Việt Nam cho hay, Công Ty Quốc Cường Gia Lai yêu cầu bên bán bồi thường thiệt hại bằng cách trả lãi, bù đắp trượt giá với khoản tiền mà hai bên đã thỏa thuận trước đây, vì bị đơn phương chấm dứt hợp đồng. Tuy vậy, đến nay, Công Ty Tân Thuận “chưa thể quyết định,” và “cần phải báo cáo với chủ sở hữu, là Văn Phòng Thành Ủy Sài Gòn để có hướng giải quyết tiếp theo.” (T.K.)

LÝ DO TÔI VIẾT

Trần Bang shared a post.

 

Ly’ DO TÔI VIẾT

Thời gian gần đây, rất nhiều bạn bè lo lắng khuyên tôi cẩn trọng khi viết về ông Tất Thành Cang (Phó Bí thơ Saigon), về khu đô thị Thủ Thiêm và những vấn đề hết sức nhạy cảm của thành phố Saigon. Tôi chỉ cười…!

Kể cả sau khi tôi viết về những đề tài nhạy cảm này, khi thương vụ khủng Tân Thuận – Quốc Cường Gia Lai bị Thành ủy chặn đứng và có khả năng nhiều quan chức lãnh đạo cao cấp “nhúng chàm” tại Saigon sẽ bị rớt ghế, tôi vẫn cười….!

Hôm nay, ngày lành tháng tốt , tôi xin chia sẻ rằng động lực chính yếu để tôi tham gia tìm hiểu và viết loạt bài này chính là hình ảnh của những cụ bà 70, 80 tuổi đầu tóc bạc phơ và nhiều gia đình suốt hơn chục năm qua lang thang đi kêu cứu vì quy hoạch “bất bình thường” tại Thủ Thiêm.

Điều khiến tôi và rất nhiều đồng nghiệp làm báo dũng cảm tại Saigon đau xót nhất chính là việc rất nhiều người dân lương thiện, kể cả những Đảng viên cư dân Thủ Thiêm xưa, bỗng nhiên biến thành những con người bị xua đuổi, gần như bị xem như tội phạm, bị quản thúc và theo dõi…chỉ vì họ muốn bảo vệ những ngôi nhà, mảnh đất nơi mấy chục năm trời gia đình họ từng sống.

Nhiều giá trị đã bị đảo lộn trong suốt gần 20 năm qua ngay tại Sài Gòn phồn hoa, thật đáng sợ khi nó lại bắt đầu từ chính CHIẾC BẢN ĐỒ QUY HOẠCH THỦ THIÊM bị thất lạc.

==> Những gia đình tan nát, chồng con đều chết…
==> Những người mẹ khóc hết nước mắt nhìn con mình bị đánh đập…
==> Những thanh niên thay vì như chúng bạn được học hành, công tác, nay lại vùi đầu vào mớ hồ sơ kêu cứu oan ức cho gia đình…

Càng đau xót tận cùng, nếu bất kỳ người có lương tri khi bước đến Thủ Thiêm để xem khu đất hoang tàn khi xưa chính là Ngôi chùa Liên Trì. Và nếu tôi và các nhà báo không lên tiếng, khu di tích Giáo xứ Thủ Thiêm – một cơ sở tôn giáo mang đậm tính lịch sử được lập từ 1840, có thể cũng sẽ không còn.

20 NĂM QUA, câu chuyện Thủ Thiêm đã trở thành vận mệnh đen tối, đối đầu giữa người dân và các thế lực muốn thôn tính đất với giá rẻ mạt, bất chấp lương tri và công lý.

Các thế lực đen tối này đe dọa tôi rất nhiều, tung tin kiểu như tôi được đặt hàng 10 tỷ đánh ông Tất Thành Cang, tôi đánh nhau vì phe phái…Thật đáng nực cười và hổ thẹn vì những trò hề đó ! Người dân Thủ Thiêm mặc áo bà ba, những bộ đồ sờn rách và cái chòi tạm cư thì làm gì có tiền để đặt hàng này nọ.

Cũng chẳng có đại gia nào “to gan lớn mật” dám đặt hàng đánh ông Phó Bí thơ quyền lực nhất Sài Thành đương nhiệm cả !

Chính ông Phó Bí thơ Sài Gòn Tất Thành Cang cần phải xem lại đạo đức công vụ của mình trong suốt 29 năm qua.

Tại sao trong hàng ngàn cán bộ lãnh đạo tại Sài Gòn này – ông là một trong thiểu số ít người bị người dân bêu tên thù ghét. Theo tôi, thay vì ông căm ghét dân và nhà báo vì “lật tẩy” bộ mặt của mình, ông nên cảm thấy xấu hổ và gập đầu trước Đức Phật, Thiên Chúa vì những hành động trong quá khứ của mình.

Tôi – một Nhà báo đương công tác báo chí chính thống, truyền thống 3 đời làm báo, sẽ không ngu dại viết mà không có bằng chứng.

Tôi – người sinh ra và lớn lên trong gia đình nội ngoại gồm các Đảng viên lâu năm, được làm việc trong tổ chức tuân thủ pháp luật, bất kỳ bài viết nào của tôi cũng được báo cáo với các cấp thẩm quyền có trách nhiệm.

Tôi cũng xin lỗi vì hàng ngàn comment chống lại chế độ này sẽ không tồn tại trên fb của tôi. Không phải vì tôi sợ hay bưng bít, mà tôi không có nhu cầu trở thành anh hùng, càng không muốn mình viết vì các tranh cãi ý thức chính trị khác biệt.

Chỉ đơn giản tôi viết vì “nếu chúng ta không dũng cảm lên tiếng vì công lý và lương tri, ai cũng hèn nhát, ai cũng sợ hãi trước cường quyền…thì đến bao giờ các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước biết được sự thật từng bị các nhóm lợi ích chôn vùi !”

Cảm ơn các thế hệ nhà báo dũng cảm Tùng Quang (Đại Đoàn Kết), Hà Phan (Tiền Phong), Nguyễn Công Khế – Hoàng Hải Vân (Thanh Niên), Trương Huy San (Sài Gòn Tiếp Thị), Vũ Kim Hạnh (Tuổi Trẻ), Đặng Tâm Chánh (Sài Gòn Tiếp Thị), Hoàng Linh (Tuổi Trẻ)… chính các anh chị thế hệ đi trước là đèn soi sáng cho lớp nhà báo sau kế tục viết về đề tài Thủ Thiêm oan khiên khắc nghiệt.

Làm báo trong bất kỳ quốc gia nào, dưới bất kỳ thể chế nào, trong bất kỳ thời kỳ nào, đã là dấn thân nguy hiểm.

Nhưng nếu sống mà không viết, thấy lẽ phải bị chôn vùi mà câm lặng. Khác gì đã chết !

By Steven Nguyễn

#ThủThiêm
#Mãikhônglãngquên

—–
Ảnh 1: Ký ức về Chùa Liên Trì và vùng đất hoang tàn ngày nay.

Ảnh 2: Tác giả trong vòng tay thương yêu của bà con dân oan Thủ Thiêm

Ảnh 3: Giáo xứ Thủ Thiêm và khu nhà dòng các Sơ đang ở, trước nguy cơ bị thôn tính – ảnh của nhà báo Minh Tú (CafeF)

Hãy cứu lấy Hiến

Hoa Kim Ngo and 2 others shared a post.
Image may contain: 2 people, hat and outdoor

Lê Văn SơnFollow

Hãy cứu lấy Hiến

Chưa lúc nào một tên giết người lại được người dân ủng hộ và xin tha tội chết. Hắn là Đặng Văn Hiến, người tạo ra tiếng súng ở Tây Nguyên gây rúng động.

Hiến là người đồng bào từ vùng Tây Bắc xa ngái vào Tây Nguyên lập nghiệp. Vùng đất, nơi ban đầu Hiến đến, không đường, không điện, không người… Chỉ có muông thú với rừng xanh là bạn.

Nhờ bàn tay của vợ chồng Hiến, đường sá thành hình, nương rẫy sum suê. Người dân đến cư ngụ cũng đông dần và hình thành nên một cộng đồng đoàn kết, thân thiện…

Đang yên, đang lành thì bỗng nhiên công ty Long Sơn xuất hiện. Với “lệnh bài” thu hồi đất trên tay, chúng biến nơi đây thành “chiến trường” đổ máu. Người dân ngày đêm nơm nớp lo sợ, thay nhau canh giữ trước sự phá hoại nhà cửa, vườn tược. Cả thập niên như vậy, Long Sơn trở thành kẻ đứng phía bên kia “chiến tuyến”, thành “giặc ngoại xâm” của người dân nơi đây.

“Cuộc chiến” này đã không cân sức, khi chính quyền địa phương đứng ngoài cuộc, bỏ mặc cho người dân tự mình chống chọi với “giặc”.

Đêm định mệnh. Khi cả nhà Hiến đang ngủ. Hàng trăm người của Long Sơn đến vây ráp. Chúng chia nhau ủi rẫy, che chắn bọc lót tấn công ngôi nhà Hiến ở.

Tình thế hết sức nguy kịch, chó bị dồn vào đường cùng còn cắn lại, huống chi là người và súng đã nổ.

Sau 2 phát súng chỉ thiên, nhóm người Long Sơn không tỏ ra lo sợ và còn dùng đá tấn công vào nhà Hiến, nơi có vợ và con nhỏ. Hiến đã nổ súng vào nhóm người này.

Tiếng súng của Hiến không phải của một tên tội phạm khát máu. Tiếng súng làm thức tỉnh lương tri. Tiếng súng gióng lên hồi chuông cảnh báo sự vô cảm của chính quyền…

Tiếng súng, ở góc đô xã hội, không phải là tội phạm.

Chỉ còn 2 ngày nữa, ngày một 7/5 sinh mạng của Hiến sẽ phụ thuộc vào lương tâm của các vị quan tòa.

Phán quyết họ sẽ như thế nào…Tôi thực sự rất hồi hộp!

Tôi hi vọng họ đọc được những dòng chữ này của tôi.

Ls Nguyễn Kiều Hưng